Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 130: Chương 130



Từ nhỏ nàng đã không có cha nương, cũng chưa từng được cảm nhận tình yêu của cha nương, giờ nhìn Lý Tam Nương nụ cười hiền lành rồi lại nghĩ đến ánh mắt đầu mong đợi nhưng vẻ mặt lại rất gượng gạo của Giang Hiền Vũ, ngay tức khắc Giang Oản Oản chỉ thấy trái tim mình trở nên nặng trĩu, giống như một túi bạc này đè nặng trong lòng bàn tay.

Nhưng cả người lại như được ngâm trong nước ấm, thoải mái và yên tâm chưa từng có.

Lại qua một lúc lâu, không biết vì sao Giang Oản Oản chỉ thấy hốc mắt nóng lên, khoảnh khắc sau, nước mắt không kìm được rơi xuống từng giọt, nàng muốn nói nhưng lại không phát ra được âm thanh, thân thể cũng run lên vì khóc.

"Oản Oản! Oản Oản? Con đừng làm nương sợ, sao còn run nữa vậy?"

Lý Tam Nương thấy nàng như vậy, bà ấy vô cùng hoảng sợ, sau đó bắt đầu gọi người: "Tĩnh Trì!..."

Bà ấy còn chưa kịp gọi những người khác thì đã bị Giang Oản Oản bịt miệng, sau đó đã bị Giang Oản Oản ôm chặt.

Giang Oản Oản dựa vào lòng Lý Tam Nương thấp hơn nàng nửa cái đầu, khóc rất rất lâu, Lý Tam Nương vẫn luôn vu.ốt ve lưng nàng, an ủi nữ nhi của mình.

Nàng khóc đến nỗi ngất đi.

Lý Tam Nương nhận ra nàng đột nhiên mất hết sức lực ngã vào vai mình, bà ấy vội vàng cố gắng đỡ nàng, gọi mấy tiếng: "Oản Oản? Oản Oản! Con đừng làm nương sợ! Oản Oản?"

Bà ấy mới lớn tiếng gọi những người bên ngoài: "Người đâu! Lão đầu tử! Tĩnh Trì! Mọi người mau đến đây, Oản Oản ngất rồi!"

Tần Tĩnh Trì nghe thấy tiếng động nhanh chóng bước vào phòng ngủ, thấy Giang Oản Oản mềm nhũn dựa vào vai Lý Tam Nương, hắn chỉ thấy tim mình như ngừng đập.

Hắn vội ôm người vào lòng, không kịp nói gì đã ôm người chạy ra khỏi cửa, đến y quán trong thôn.

Giang Oản Oản cảm thấy thân thể mình không ngừng chìm xuống rồi rơi vào một vùng hoang vu vô tận, sau đó từng hình ảnh quen thuộc mà xa lạ lần lượt hiện ra trước mắt nàng.

“Oản Oản, cha đưa con đến nhà tam thúc hái lê nhé?”

Giang Oản Oản ngây người nhìn Giang Hiền Vũ trẻ hơn rất nhiều trước mặt, rồi lại chuyển ánh mắt sang tiểu hài tử bên cạnh… Chính là nàng.

Đó là Giang Oản Oản khi mới ba bốn tuổi, nàng tết tóc đuôi sam đáng yêu, nằm trên vai Giang Hiền Vũ cười híp mắt gật đầu: "Vâng ạ, cha, lần này chúng ta phải lén đi nhé, nếu không nương lại mắng chúng ta mất.”

Tiếp theo là cảnh tượng xảy ra trong nhà bọn họ.

Giang Oản Oản nhỏ bé được Lý Tam Nương ôm trong lòng, ngoan ngoãn ăn cơm, thỉnh thoảng còn nũng nịu: "Nương… Cha đã hứa mua hồ lô đường cho Oản Oản rồi mà, không được nuốt lời đâu.”

Lý Tam Nương bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Giang Hiền Vũ, Giang Hiền Vũ thì như chim cút, vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng phản bác: “Oản Oản muốn ăn mà, ta mới… Hứa đấy, nương tử, chúng ta mua cho Oản Oản đi!”

Vừa dứt lời, ông ấy lại nhận được một ánh mắt sắc lẹm của Lý Tam Nương.

Giang Oản Oản đứng bên cạnh nhìn bọn họ, không biết từ lúc nào đã ngây ngốc cười.

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đều vô cùng yêu thương nữ nhi này, Giang Oản Oản nho bé lớn lên trong tình yêu thương tràn đầy của cha nương, là một tiểu cô nương xinh đẹp và thông minh.

Chỉ là biến cố vẫn xảy ra.

“Cha, Oản Oản muốn thỏ con, cha bắt giúp Oản Oản đi!”

Hôm đó, tiểu Oản Oản tám tuổi được Giang Hiền Vũ dẫn đến chân núi xem chim sẻ, bỗng nhiên xuất hiện một con thỏ, tiểu Oản Oản vô cùng thích con thỏ trắng như tuyết này. Không đợi Giang Hiền Vũ nói gì, nàng đã vội vàng buông tay ông ấy và đuổi theo, không ngờ lại bất cẩn ngã xuống sườn núi.

Giang Oản Oản nhìn bản thân đang m.á.u chảy đầm đìa trên trán, lại nhìn Giang Hiền Vũ từ từ trượt xuống sườn núi, vẻ lo lắng và sốt ruột trên mặt ông ấy như hiện hữu khiến lòng Giang Oản Oản run rẩy.

Cuối cùng cũng đưa được tiểu Oản Oản đến y quán, Giang Hiền Vũ bị thương ở mặt và tay, nghe đại phu nói không sao mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là… Sau khi đưa tiểu Oản Oản về nhà, nàng lại hôn mê nhiều ngày không tỉnh, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương hoảng hốt lại đi tìm đại phu.

Giang Oản Oản nhìn hai người vội vã ra ngoài, lại nhìn một vật thể hình tròn màu xám xanh tụ lại trên người tiểu Oản Oản, lo lắng và sợ hãi, đừng! Đừng!

Nàng trơ mắt nhìn vật thể hình tròn màu xám xanh kia biến mất trong cơ thể tiểu Oản Oản, chỉ có thể bất lực khóc nức nở.

Tiếp theo Giang Oản Oản nhìn thấy chính là một Giang Oản Oản khác, một Giang Oản Oản độc ác khác.

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đều cảm thấy tiểu Oản Oản sau khi tỉnh lại đã thay đổi, nàng trở nên kiêu căng, ích kỷ và ngang ngược, cũng không còn thân thiết với hai người bọn họ nữa.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hai người lại không thể không chấp nhận sự thật này.

“Mấy người làm gì vậy! Phiền c.h.ế.t đi được, ta chỉ muốn ngủ thôi! Đừng làm phiền ta!”

Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đứng bên giường, không ngừng dỗ dành nữ nhi trong chăn: "Oản Oản à, con sẽ đói bụng đấy, nghe lời cha nương, dậy ăn chút cơm nào, nha?”

Giang Oản Oản mười mấy tuổi bực bội ngồi dậy, nhìn họ bằng ánh mắt như mang theo dao, độc ác và đáng sợ: "Biết rồi! Biết rồi! Phiền c.h.ế.t đi được!”

Giang Oản Oản nhìn cha nương đứng bên cạnh bị ánh mắt này đ.â.m cho đầy vẻ đau buồn, chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt.

Giang Oản Oản nhìn “nàng” từ một tiểu nữ hài lớn thành một đại cô nương.

Đến khi “nàng” mười sáu mười bảy tuổi, càng không nghe lời Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ.

“Nàng" được đưa đến học đường, học được vài năm thì tình cờ quen biết Lý Vị, "nàng” bị tên đó lừa gạt, còn nói sẽ lấy nàng.

May mà tuy Giang Hiền Vũ có lỗi với “nàng” nhưng không chiều theo ý “nàng”, để “nàng” nhảy vào hố lửa, còn nhẫn tâm gả “nàng” cho Tần Tĩnh Trì.

Giang Oản Oản thấy đến đây mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từ đó về sau “nàng” nhìn Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương như nhìn kẻ thù không đội trời chung, thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.

Sau đó Giang Oản Oản rất ít khi gặp cha nương mình, vì nàng chỉ có thể đi theo “nàng”.

Tiếp theo, nào ngờ Giang Oản Oản kia không muốn ở bên Tần Tĩnh Trì, sau khi Tần mẫu hạ dược cho hai người cũng không muốn đối mặt với Tần Tĩnh Trì nên đã dùng một loại chú thuật kỳ lạ, triệu hồi Giang Oản Oản ban đầu trở về, sau đó chỉ cần nàng khó chịu trong người hay phải chịu đau đớn gì thì sẽ đổi thân xác với Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản nhìn mình và Tần Tĩnh Trì động phòng, lại nhìn mình gian nan và đau đớn sinh ra Đoàn Đoàn, trong lòng vừa chua xót vừa may mắn.

Cuối cùng nàng cũng biết tại sao ký ức của mình đều bắt đầu từ cô nhi viện. Hơn nữa vào thời mạt thế, thỉnh thoảng nàng sẽ bất tỉnh nhân sự mấy ngày, tỉnh lại không nhớ bất cứ chuyện gì, còn không hề nghi ngờ, cho rằng dị năng không gian của nàng cũng sẽ bạo động như dị năng của người khác nên mới bất tỉnh.

Thì ra là vì những ngày này nàng đều ở trong thân xác ban đầu của mình, còn Giang Oản Oản kia lại đổi sang thân xác ở thời mạt thế, còn không biết “nàng" đã dùng thủ đoạn gì để khiến mình không có bất kỳ ký ức nào về khoảng thời gian này.

“Nương ơi, lạnh quá!”

“Nương ơi, con có thể ngủ cùng nương không?”

Đi theo “nàng”, thời gian trôi nhanh, xuân qua thu đến, Đoàn Đoàn cũng bắt đầu lớn hơn một chút.

Giang Oản Oản ngồi xổm bên cạnh Đoàn Đoàn gầy gò yếu ớt, nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu bé, chỉ thấy tim mình như nhỏ máu, Đoàn Đoàn của nương…

Giang Oản Oản nhìn nữ nhân lạnh lùng trên giường, nhìn khuôn mặt giống hệt mình của nàng mà chỉ cảm thấy bất lực và tức giận chưa từng có, nàng không ôm được Đoàn Đoàn, cũng không hôn được Đoàn Đoàn…

Nhìn cảnh tượng dưới kia, mắt nàng tràn đầy nước mắt, nàng không dám nhìn nữa.

“Tiểu súc sinh, cút ra ngoài cho ta, đừng đến làm phiền ta!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 131: Chương 131



Chỉ thấy nữ nhân kia nói xong thì lập tức xách Đoàn Đoàn mặc quần áo rách rưới ném ra ngoài cửa lớn: "Ngồi đây chờ cha c.h.ế.t tiệt của ngươi đi!”

Sau đó liền nghe thấy tiếng đóng cửa.

Đoàn Đoàn đứng khóc nức nở ở cửa, thân hình nhỏ bé co ro một cục, bị lạnh run lẩy bẩy. Giang Oản Oản khóc lóc muốn cố gắng ôm cậu bé vào lòng nhưng thế nào cũng không làm được, chỉ đành bất lực gào khóc: "Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn! Bảo bối của nương! Nương phải làm sao đây? Con nói cho nương biết đi!”

Không biết qua bao lâu, thấy Đoàn Đoàn sắp bị lạnh ngất đi, Tần Tĩnh Trì cuối cùng cũng trở về.

Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tĩnh Trì, đứng dậy khóc lóc không ngừng đập vào người hắn: "Sao giờ này chàng mới về? Sao giờ này chàng mới về? Đoàn Đoàn của chúng ta phải làm sao đây?”

Nhưng Tần Tĩnh Trì đều không nghe thấy, hắn hoảng loạn bế Đoàn Đoàn vào nhà, vỗ vào khuôn mặt bầm dập của Đoàn Đoàn, lo lắng gọi: "Kỳ An? Kỳ An? Cha đã về rồi!”

Cậu bé thấy hắn mới yếu ớt cười một tiếng, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Cha”

Tần Tĩnh Trì vàng hỏi: “Sao con lại ở ngoài cửa? Có phải nương con lại mắng con không? Hả?”

Chỉ thấy cậu bé cười nhẹ, rồi nhỏ giọng nói: “Không phải đâu, là Kỳ An nhớ cha quá, nên… Nên mới ở ngoài cửa đợi cha.”

Tiếp đó lại bật cười nhỏ giọng oán giận: “Nhưng… Nhưng bên ngoài lạnh quá! Kỳ An… Kỳ An đợi lâu lắm rồi, mà cha vẫn chưa về…”

Giang Oản Oản che miệng khóc nức nở, nàng đưa tay muốn vu.ốt ve bảo bối của mình nhưng đều vô ích: "Đoàn Đoàn… Đó không phải nương… Nương ở đây này! Con đừng thích ả nữ nhân đó! Đừng bênh vực ả…”

Còn Tần Tĩnh Trì nghe lời Đoàn Đoàn nói, hắn vừa đau lòng vừa lo lắng, không nhịn được vỗ nhẹ vào m.ô.n.g cậu bé, nói: “Sau này không được đứng đợi cha trong thời tiết lạnh giá như thế này nữa! Nếu không cha phát hiện ra, sẽ đánh m.ô.n.g đấy! Biết chưa?”

Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau như không nhịn được nữa, chu môi lên đáng thương khóc nức nở, miệng chỉ khẽ gọi hắn: "Cha ơi… Cha ơi…”

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn vừa tủi thân vừa đáng thương, biết là vô ích nhưng vẫn không nhịn được chu môi, vừa khóc vừa đưa tay đánh Tần Tĩnh Trì: "Sao chàng có thể đánh Đoàn Đoàn của chúng ta chứ? Chàng có biết Đoàn Đoàn của chúng ta chịu bao nhiêu ấm ức không? Chàng phải ở bên Đoàn Đoàn thật tốt!”

Giang Oản Oản bất lực ngồi sang một bên, lặng lẽ rơi lệ, không lâu sau ả nữ nhân kia đi ra, lạnh lùng liếc nhìn hai phụ thân họ, ả như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn, rất nhanh đã dời mắt đi.

Tần Tĩnh Trì nhìn ả, nói: “Nàng có thể giúp ta trông chừng Đoàn Đoàn không, đừng để nó ra ngoài trong thời tiết lạnh giá như thế này!”

Ả nữ nhân kia như không nghe thấy gì, đi thẳng vào bếp.

Tần Tĩnh Trì vừa tức giận vừa bất lực, hắn thở dài một hơi, đành phải đặt Đoàn Đoàn lên chiếc giường của hai người để ngủ: "Đoàn Đoàn, con ngoan ngoãn nằm ngủ một lát, lát nữa sẽ ấm áp thôi, cha ở bên con.”

Đoàn Đoàn gật đầu: "Vâng.”

Giang Oản Oản cũng ngồi trên giường nhỏ trông chừng Đoàn Đoàn, nào ngờ không lâu sau cậu bé lại phát sốt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng.

Giang Oản Oản đứng bên cạnh sốt ruột, còn Tần Tĩnh Trì thì nhanh chóng bế đứa nhỏ lên rồi nhanh chân đi ra ngoài như một cơn gió.

Giang Oản Oản không thể rời xa ả nữ nhân kia quá xa, đành phải ngóng trông ở đây.

May thay, ngày hôm sau tiểu tử này lại trở nên khỏe mạnh.

Thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi nhưng thứ không thay đổi là Đoàn Đoàn vẫn gầy yếu như cũ.

Cuối cùng… Đến ngày Giang Oản Oản xuyên không đến.

Giang Oản Oản nhìn ả nữ nhân kia nằm trên giường, ôm đầu kêu đau, nàng biết ả nữ nhân này lại muốn hoán đổi thân xác với mình.

Nhưng mà… Giang Oản Oản biết… Chỉ cần ả hoán đổi với mình, trở về thân xác ở mạt thế của ả, chưa kịp thi triển chú pháp thì chắc chắn sẽ bị lũ thây ma xé nát.

Giang Oản Oản lạnh lùng nhìn ả nữ nhân kia đau đớn thi triển chú pháp, nhưng không lâu sau nàng cảm thấy mình bị kéo ra khỏi ả nữ nhân kia.

Giang Oản Oản khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt là Tần Tĩnh Trì nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đôi mắt đỏ hoe và Đoàn Đoàn lặng lẽ rơi nước mắt, không ngừng nức nở.

Giang Oản Oản nhìn họ, không nhịn được rơi nước mắt: "Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn.”

“Oản Oản!”

“Vâng, nương!”

Giang Oản Oản ngồi dậy, ôm chặt Đoàn Đoàn vào lòng: "Đoàn Đoàn… Bảo bối của nương…”

Đoàn Đoàn lặng lẽ lau nước mắt, rồi đưa tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: "Nương đừng khóc, Đoàn Đoàn không khóc mà.”

Cằm Giang Oản Oản cọ cọ trên đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, nàng nín khóc bật cười, nâng khuôn mặt nhỏ của cậu bé lên hôn liên tục: "Tốt quá, tốt quá rồi!”

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh nghi hoặc nhìn nàng, sau đó lại lo lắng hỏi: “Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Nàng có biết hôm qua từ sau buổi trưa nàng đã hôn mê đến giờ không! Làm chúng ta lo muốn chết!”

Giang Oản Oản liếc nhìn hắn, không nói hai lời liền đập vào n.g.ự.c hắn: "Chàng không biết Đoàn Đoàn của chúng ta chịu bao nhiêu ấm ức đâu! Chàng không quan tâm đến hài tử! Không ở bên hài tử!”

Tần Tĩnh Trì ngơ ngác nhìn nàng, lại nhìn Đoàn Đoàn cũng đang ngơ ngác, sau đó liền ôm vai nàng, an ủi: “Rốt cuộc là sao vậy?”

Hắn không hiểu tại sao nàng hôn mê tỉnh lại thì lại kích động như vậy.

Đôi mắt Giang Oản Oản đẫm nước mắt nhìn hắn, rồi nói với Đoàn Đoàn: “Bảo bối, con ra ngoài chơi trước được không, nương muốn nói chuyện với cha con.”

Nhìn thấy nàng khóc, Đoàn Đoàn chỉ đành miễn cưỡng ra ngoài: "Vậy nương và cha phải nói chuyện nhanh lên nhé!”

Thấy tiểu tử ra khỏi phòng ngủ, Giang Oản Oản lại nhào vào lòng Tần Tĩnh Trì bắt đầu khóc lớn.

Tần Tĩnh Trì đau lòng vỗ về lưng nàng, hôn lên mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc là sao vậy? Nàng nói cho ta biết được không?”

Người trong lòng run rẩy, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Chàng còn nhớ lúc Đoàn Đoàn hai tuổi, có một ngày trời rất lạnh, lúc chàng về, Đoàn Đoàn ngồi ở cửa lớn, sắp bị đông cứng rồi, sau đó còn phát sốt…”

Tần Tĩnh Trì nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Nhớ chứ, may mà Đoàn Đoàn của chúng ta không sao, nó quá dựa dẫm vào ta, mới ra cửa ngồi đợi ta.”

“Không phải! Không phải…” Giang Oản Oản nức nở, chậm rãi nói: “Đoàn Đoàn của chúng ta bị ả nữ nhân kia đuổi ra ngoài, Đoàn Đoàn… Ngoan lắm, nó không muốn nói xấu nương của mình, mới lừa chàng là đang đợi chàng.”

Tần Tĩnh Trì nhíu chặt mày, phản ứng một lúc lâu, mới run giọng hỏi: “Sao nàng… Nàng biết được?”

“Bởi vì thiếp đều nhìn thấy rồi, lúc thiếp hôn mê, thiếp đều nhìn thấy hết rồi! Là ả nữ nhân kia cướp mất thân xác của thiếp, ả cướp mất cha nương thiếp, còn không hiếu thuận với họ!”

“… Bảo bối Đoàn Đoàn do thiếp vất vả sinh ra, sao ả có thể đánh mắng như vậy! Huhu… Tần Tĩnh Trì, ả thật sự quá đáng ghét…”

Tần Tĩnh Trì nghe nàng nói năng lộn xộn, mãi một lúc lâu mới phản ứng lại, hắn kinh ngạc mở to mắt, cổ họng chuyển động một chút, không thể tin nổi hỏi: “Nàng sinh ra Đoàn Đoàn… Oản Oản… Ta… Sao ta không hiểu gì vậy? Còn nữa, ả cướp mất cha nương nàng là sao?”

Giang Oản Oản nức nở giải thích những gì nàng nhìn thấy: "… Tóm lại là như vậy, ả nữ nhân kia… Không, thiếp cũng… Không biết là thứ gì, tóm lại ả cướp mất thân xác của thiếp, chỉ khi nào… Ả đau ốm hoặc xảy ra chuyện gì đó mà ả không thể chịu đựng được, ả mới tạm thời đổi thiếp trở về để thiếp chịu đựng thay ả, rồi lại xóa đi đoạn ký ức đó của thiếp.”

Tần Tĩnh Trì ngẩn người hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng hỏi: “Vậy… Vậy bây giờ ả…”

“Ả c.h.ế.t rồi, vì hôm đó ả bị cảm lạnh, đau đầu dữ dội nên đã đổi thiếp trở về. Nào ngờ, khi ả đổi trở lại thì vừa vặn bị đám thây ma xé nát, không kịp đổi lại, cho nên… Cho nên thiếp mới có thể ở lại mãi được.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 132: Chương 132



Giang Oản Oản căm hận thứ đó nhưng nàng cũng có chút may mắn, may mắn là ả không thích Tần Tĩnh Trì, may mắn là ả sợ đau đớn.

Trong lòng Tần Tĩnh Trì sợ hãi không thôi, nghĩ đến ả nữ nhân kia từng ngược đãi Đoàn Đoàn như vậy, đôi mắt Tần Tĩnh Trì đỏ ngầu, nắm chặt nắm đấm.

Nhìn Giang Oản Oản tủi thân lại đau lòng, hắn đau lòng vô cùng, ôm chặt người vào lòng: "Không sao rồi, không sao rồi, sau này Oản Oản là Oản Oản của ta, là nương của Đoàn Đoàn, không ai có thể cướp nàng khỏi chúng ta được.”

Giang Oản Oản dựa vào vai hắn, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Tĩnh Trì, may quá… May quá người ở bên chàng… Là thiếp.”

Ánh mắt Tần Tĩnh Trì thâm trầm, nghiêng đầu hôn lên mái tóc, má, đôi mắt nàng… Rồi nhẹ giọng đáp lại: “Ừ, ta rất may mắn.”

“Đoàn Đoàn, sao con lại ra đây? Nương con đã tỉnh chưa?”

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: “Dạ dạ, ngoại tổ mẫu, nương đã tỉnh rồi.”

Ngay sau đó, tiểu tử lại nhíu mày: "Chỉ là... Chỉ là nương vừa tỉnh lại liền ôm chặt Đoàn Đoàn khóc, nương nói muốn nói chuyện với cha nên bảo Đoàn Đoàn ra ngoài trước."

Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn nhau, chuyện gì thế này? Nhưng mà, may là đã tỉnh lại.

Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì đã canh giữ trong phòng ngủ từ sáng sớm, giờ đã qua một buổi sáng, không thấy gia gia nãi nãi và tiểu thúc thúc, tiểu tử bèn thắc mắc hỏi: "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, gia gia nãi nãi và tiểu thúc đi đâu rồi ạ?"

"Họ đi báo cho người trong thôn rồi, ngày mai các con sẽ tổ chức tiệc mừng chuyển nhà mà." Giang Hiền Vũ xoa đầu cậu bé, ôn hòa nói.

Lúc này Đoàn Đoàn mới ngoan ngoãn gật đầu.

Hôm qua sau khi Giang Oản Oản ngất xỉu, đã đến y quán, đại phu nói không có gì đáng ngại, có lẽ là quá mệt.

Vì vậy, Tần phụ Tần mẫu nghĩ rằng họ đã nói với một số nhà về chuyện tiệc mừng chuyển nhà, cũng không tiện hoãn lại nên vẫn định tổ chức. Tần Tĩnh Trì đã giao những việc này cho họ, còn mình thì cùng Đoàn Đoàn canh Giang Oản Oản.

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương lo lắng cho tình hình của Giang Oản Oản nên hôm qua đã không về mà ngủ luôn trong nhà mới.

Sáng nay, hai người đã đợi sẵn ở tiểu sảnh từ sớm.

"Cha, nương!"

Giang Oản Oản theo Tần Tĩnh Trì đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương thì không kìm được nước mắt.

Nàng nghĩ đến cảnh được Giang Hiền Vũ bế đi xem chim sẻ, nhớ tới cảnh lén lút theo Giang Hiền Vũ đi hái lê, nhớ tới cảnh Lý Tam Nương bất lực nhưng vẫn dịu dàng trách móc, còn nhớ tới cảnh mình nũng nịu với hai người. Nhớ tới từng chuyện ấm áp như vậy, trong lòng nàng không khỏi vui mừng, nhưng nghĩ đến việc mình đã rời xa họ nhiều năm như vậy thì lại không khỏi buồn bã.

Nàng ôm chầm lấy Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương, đau lòng nói: "Trước đây đều là lỗi của con, sau này con sẽ không bao giờ chọc cha nương tức giận nữa."

"Cha… Nương… Những năm qua, con rất nhớ cha nương."

Giang Hiền Vũ xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Cha cũng có lỗi, cha cũng nhớ nữ nhi bé bỏng của chúng ta."

"Oản Oản, đều là lỗi của cha nương, chúng ta đáng ra phải đến thăm con nhiều hơn." Lý Tam Nương bị nữ nhi của mình làm cho xúc động, không biết từ lúc nào mà nước mắt cũng đã rơi xuống.

Trong lòng Giang Hiền Vũ vừa phức tạp vừa xúc động, ông ấy nhìn Giang Oản Oản đang khóc trong vòng tay mình, không biết từ lúc nào đã nhớ đến tiểu cô nương bốn năm tuổi ngày nào vẫn luôn mềm mại dựa vào vai mình, nũng nịu với mình và nương tử, đòi ăn cái này cái kia.

Chỉ là sau này không hiểu sao, lớn lên tính tình nàng lại thay đổi, cũng không thân thiết với hai người họ nữa.

Ba người ôm nhau khóc, Tần Tĩnh Trì liền ôm Đoàn Đoàn ở một bên dịu dàng nhìn, Oản Oản cũng có cha nương yêu thương từ nhỏ.

Đoàn Đoàn tò mò nhìn họ, ghé vào tai Tần Tĩnh Trì thì thầm: "Cha, tại sao nương và ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu lại khóc vậy?"

Tần Tĩnh Trì bế đứa trẻ lên, cười nói: "Nương của con nhớ cha nương nên muốn ôm họ."

Đoàn Đoàn ôm chặt lấy Tần Tĩnh Trì, gật đầu, mềm mại nói: "Vâng, Đoàn Đoàn biết rồi, giống như Đoàn Đoàn nhớ cha nương vậy, có một lần cha nương về muộn lắm."

Sau đó, tiểu tử này ngượng ngùng che mắt, tiếp tục nói: "Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn vì quá nhớ cha nương nên cũng khóc."

Tần Tĩnh Trì cười hôn lên má cậu bé: "Ừ, cha và nưỡng đã lâu không gặp Đoàn Đoàn, cũng sẽ rất buồn."

Đôi mắt Đoàn Đoàn sáng lấp lánh, ôm Tần Tĩnh Trì hôn mấy cái: "Moah... Moah, vậy cha và nương phải thường xuyên nhớ Đoàn Đoàn nhé, nhưng cha nương đừng buồn, hai người về sớm là có thể gặp Đoàn Đoàn rồi! Đoàn Đoàn vẫn luôn ở nhà mà."

"Được." Tần Tĩnh Trì khẽ chạm vào mũi cậu bé, cười đáp.

Giang Oản Oản, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương ôm nhau rất lâu mới tách nhau ra, lau nước mắt, nói: "Cha nương, hai người mau ngồi xuống đi."

Đoàn Đoàn thấy họ ngồi xuống, nhìn Giang Hiền Vũ vẫn còn rơi nước mắt, liền sốt ruột nói: "Ngoại tổ phụ, cha mau buông Đoàn Đoàn xuống đi."

Đứa trẻ vừa chạm đất liền chạy đến ôm chầm lấy Giang Hiền Vũ, kéo tay áo của mình rồi giúp ông ấy lau nước mắt: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ phụ, đừng khóc nữa, xấu hổ lắm."

Giang Hiền Vũ nhìn tiểu tử trong vòng tay mình, trong nháy mắt đã bị cậu bé làm tan chảy, nín khóc bật cười nói: "Được, ngoại tổ phụ không khóc."

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn ngoan ngoãn của mình, trong lòng tràn đầy yêu thương. Đây là hải tử mà nàng đã hạ sinh, cho dù nữ nhân kia có ngược đãi cậu bé như thế nào, cậu bé vẫn sẽ yêu thương nương của mình, nàng thật may mắn biết bao khi có thể có một hài tử ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy.

Tần Tĩnh Trì ngồi bên cạnh nàng, cũng cười nhìn Đoàn Đoàn, nghiêng đầu cảm thán nói: "Đa tạ nàng, Oản Oản."

Giang Oản Oản dựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: "Không, hài tử này chính là bảo bối mà trời ban cho chúng ta, chúng ta đều may mắn."

"Đúng vậy."

Mỗi lần Tần Tĩnh Trì nhìn thấy tiểu tử ngọt ngào này lao vào lòng mình, mềm mại gọi hắn là cha, dù có vất vả hay mệt mỏi đến đâu trái tim hắn cũng tan chảy, hắn cũng thường xuyên cảm thấy may mắn vì mình có được một hài tử ngoan ngoãn như vậy.

Đoàn Đoàn được Giang Hiền Vũ ôm trong lòng, thấy cha nương ở đối diện không ngừng nhìn mình, còn mỉm cười dịu dàng, Đoàn Đoàn vừa nghi hoặc vừa ngượng ngùng.

Cậu bé bị hai người nhìn chằm chằm một lúc khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng: "Ngoại tổ phụ, người để Đoàn Đoàn xuống đi."

Giang Hiền Vũ nghi hoặc buông cậu bé xuống, tiểu tử lập tức chạy đến bên Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, ngượng ngùng nói: "Cha nương, sao hai người cứ nhìn Đoàn Đoàn mãi thế?"

Tần Tĩnh Trì bế cậu bé đặt ngồi giữa hai người, Giang Oản Oản liền ôm lấy tiểu tử, nói: "Vì nương và cha quá thích Đoàn Đoàn, nên muốn nhìn con nhiều hơn."

Đoàn Đoàn nghe xong, chớp chớp đôi mắt to tròn, một lúc sau, cậu bé mới chậm chạp đưa hai tay nhỏ lên che khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của mình: "Nương…"

Tần Tĩnh Trì ở một bên cười không đứng đắn: "Hahaha..."

Đoàn Đoàn càng ngượng ngùng hơn, đứng thẳng người rồi đưa tay che miệng Tần Tĩnh Trì: "Cha… Đừng cười nữa!"

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nhìn cảnh hạnh phúc của gia đình ba người họ, trong lòng đều yên tâm hơn rất nhiều.

Cuối cùng Giang Hiền Vũ cũng buông bỏ được sự áy náy ẩn sâu trong lòng, may mà lúc trước ông ấy đã không làm sai.

Mọi người ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, Lý Tam Nương lại lấy số bạc chưa tặng được ra đặt lên bàn: "Oản Oản à, hôm qua con ngất đi, Tĩnh Trì cũng không chịu nhận, số bạc này con cứ cầm lấy đi, đây là tấm lòng của nương và cha con."

Giang Oản Oản nhìn hầu bao vải, lòng đau như cắt, lắp bắp nói: "Vậy còn cha nương thì sao?"

"Ở nhà chúng ta còn để lại hai lạng bạc! Đủ dùng rồi."

Lý Tam Nương mỉm cười nói xong, Giang Hiền Vũ ở một bên cũng gật đầu phụ họa.

Giang Oản Oản nhìn hai người có khóe mắt đầy nếp nhăn, một lúc lâu không nói nên lời...

“Oản Oản? Oản Oản? Hài tử này, sao con lại thế này? Sao cứ khóc thế?”

Nhìn thấy Giang Oản Oản rơi nước mắt, Lý Tam Nương không biết làm sai, bà ấy bước tới cạnh nàng lo lắng hỏi.

Giang Oản Oản nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên bàn, rồi ôm lấy eo Lý Tam Nương như hồi còn bé, nhỏ giọng nức nở: "Nương, con không cần, nương và cha cứ cầm mà dùng, đáng lẽ nữ nhi phải phụng dưỡng cha nương mới phải."

Giang Hiền Vũ cau mày nói: "Các con vừa xây nhà mới, vừa thuê cửa hàng, còn tiền đâu nữa? Nghe lời nương của con, bảo cầm thì cứ cầm đi."

Tần Tĩnh Trì thấy Giang Oản Oản nghẹn ngào không nói nên lời, thở dài, mới giải thích: "Thưa nhạc phụ, cửa hàng của chúng con là mua đứt, hơn nữa chúng con sắp mở thêm một cửa hàng nữa, tiền trong tay chúng con đủ dùng, sau này chúng con sẽ phụng dưỡng cha nương."

Đoàn Đoàn cũng gật đầu: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, bàn ghế do cha làm đẹp lắm, bán được nhiều tiền lắm, Đoàn Đoàn thấy mà."

Tần Tĩnh Trì xoa đầu Đoàn Đoàn, cười gật đầu: "Đúng vậy, Đoàn Đoàn cũng thấy rồi."

Giang Oản Oản ôm Lý Tam Nương dụi dụi, nức nở nói: "Nương, chúng con... Chúng con thật sự... Thật sự không cần, những năm qua con cũng... Cũng không thể phụng dưỡng cha nương, giờ thì... Sao có thể..."

Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn nhau, thấy phu thê họ đều kiên quyết cũng không miễn cưỡng nữa.

Lý Tam Nương xoa đầu Giang Oản Oản, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, các con đã không muốn thì nương và cha sẽ giữ, dù sao chúng ta cũng đã già rồi, chỉ có một nữ nhi là con, sau này chúng ta đi rồi thì những thứ này cũng để lại cho con thôi."

Giang Oản Oản vội che miệng bà: "Nương! Nương đừng nói bậy! Nương và cha phải sống lâu trăm tuổi!"

Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ lại ngồi một lúc, thấy Giang Oản Oản đã ổn rồi, hai người đã muốn về: "Oản Oản à, hôm nay cha nương về trước."

"Nương, ngày mai chúng con sẽ làm tiệc mừng nhà mới, sao cha nương lại về được? Cha nương không được đi, ở lại thêm mấy ngày, ở cùng con!"

Giang Hiền Vũ cau mày: "Ngày mai đã làm ư? Chúng ta còn tưởng phải mấy ngày nữa."

Họ biết Tần phụ Tần mẫu đi thông báo cho người trong thôn về việc làm tiệc mừng nhà mới, cũng không hỏi kỹ, nhưng đều cho rằng còn phải mấy ngày nữa.

Tần Tĩnh Trì giải thích: "Thưa nhạc phụ, người không biết, ngày tốt tiếp theo phải đợi hơn hai mươi ngày nữa, chúng con lại đang gấp mở cửa hàng nên định làm sớm."

Suy nghĩ một lát, Giang Hiền Vũ liền nói: "Vậy chúng ta ở lại giúp các con."

Dù sao ở nhà cũng không có việc gì, khi ra ngoài họ đã khóa cửa, cũng nhờ hàng xóm trông giúp, ở lại mấy ngày cũng không sao.

Mấy người họ đang nói chuyện thì Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn cũng về.

Tần Tĩnh Nghiễn đẩy cửa thấy Giang Oản Oản đang ngồi bên cạnh, vui mừng nói: "Tẩu tử, cuối cùng tẩu cũng tỉnh rồi, chúng ta lo lắng cho tẩu nên vội vàng chạy về, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Tần phụ Tần mẫu đi theo sau cậu vào, thấy Giang Oản Oản không sao rồi, đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tần mẫu nắm tay nàng, nói: "Con làm nương sợ muốn chết, hôn mê lâu như vậy mà không thấy tỉnh!"

Giang Oản Oản mỉm cười: "Nương, người đừng lo, con không sao rồi."

Nói xong, Giang Oản Oản không khỏi quan tâm đến chuyện tiệc mừng nhà mới: "Cha nương, ngày mai chúng con làm tiệc mừng nhà mới, cha nương đã mượn đủ nồi bát muôi chậu chưa?"

"Mượn rồi mượn rồi, đều để ở đó rồi, cũng đủ dùng. Oản Oản à, con nói xem, chúng ta có nên thuê thêm vài người đến giúp nấu cơm không?"

Giang Oản Oản vỗ tay nàng, nói: "Ngày mai huynh đệ Đại Ngưu đều không đi bán đậu phụ, nói là sẽ đến giúp."

Đại Ngưu và vài người khác nghe nói họ làm tiệc mừng nhà mới, đều không cho họ thuê người, tự nguyện đến giúp.

Tiệc mừng nhà mới đương nhiên phải làm ở nhà mới, vì vậy sau khi ăn trưa xong mọi người đều phải chuyển nồi bát muôi chậu và bếp lò sang nhà mới, nếu có thời gian còn phải chuyển cả những thứ lặt vặt trong nhà sang nữa.

"Cha, cái chậu nhỏ này để ở đâu vậy?"

Đoàn Đoàn cũng tự nguyện nhận một số việc vặt, như bê chậu gỗ nhỏ chẳng hạn.

Tần Tĩnh Trì nhận lấy chậu gỗ nhỏ của cậu bé rồi đặt lên bàn: "Đoàn Đoàn thật giỏi! Không hổ là nhi tử của cha!"

Đoàn Đoàn ưỡn n.g.ự.c nhỏ, khóe miệng hơi cong lên, kiêu ngạo nói: "Đoàn Đoàn còn có thể bê được nhiều thứ nữa, cha có thể giao hết cho Đoàn Đoàn nhé!"

"Ừm... Cha nghĩ xem nào..." Tần Tĩnh Trì giả vờ suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Thế này nhé, lát nữa Đoàn Đoàn có thể tự bê quần áo của mình."

Giang Oản Oản đã đóng gói hầu hết quần áo của Đoàn Đoàn, gói đồ không lớn, ngay cả một tiểu hài tử cũng có thể dễ dàng đeo một cái.

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: "Được! Đoàn Đoàn có thể bê hết, bê xong của Đoàn Đoàn, rồi lại bê của cha và nương."

Giang Oản Oản và Tần mẫu cùng với Lý Tam Nương dọn dẹp bát đũa trong bếp một lát, rồi nhanh chóng đi ra: "Tĩnh Trì, nồi bát muôi chậu đã bê hết rồi, nhân lúc còn sớm, chàng đi chuyển nốt những thứ thường dùng trong nhà đi, ngày mai chúng ta sẽ dọn đến ở luôn."

"Được." Tần Tĩnh Trì đáp lời, rồi bế Đoàn Đoàn ngồi lên vai mình, bước ra khỏi sân nhà mới.

Thấy hai phụ tử họ đi rồi, Giang Oản Oản lại quay về dọn dẹp đồ đạc cùng nhóm người Tần mẫu.

Đoàn Đoàn cẩn thận ôm lấy đầu hắn, vui vẻ cười lớn: "Cha, ha ha..." Cậu bé quay lại nhìn tòa nhà nhỏ tinh xảo, tiếp tục nói: "Cha, nhà mới của chúng ta đẹp quá, Đoàn Đoàn thích thích lắm luôn!"

Tần Tĩnh Trì đưa một tay đỡ lấy m.ô.n.g cậu bé, nói: "Ngày mai chúng ta có thể chuyển vào ở rồi!"

Cậu bé phấn khích nói: "Chiếc giường lớn của chúng ta đặc biệt lớn và chăn nệm mà nương trải thật dày! Chắc chắn sẽ rất ấm áp!"

Tần Tĩnh Trì bất lực bật cười, nhất thời không biết nói gì cho phải, đến lúc đó làm sao để cậu bé này tự ngủ một mình trong một phòng nhỉ?

Đoàn Đoàn không biết hắn đang nghĩ gì, vừa về đến nhà đã nói: "Cha! Cha! Mau thả Đoàn Đoàn xuống!"

Cậu bé vừa xuống đất đã nhảy tót vào phòng ngủ, tự mình buộc một gói đồ nhỏ lên người, rồi chạy đến trước mặt Tần Tĩnh Trì đang buộc một gói đồ lớn, khoe khoang nói: "Cha! Cha! Cha xem! Đoàn Đoàn tự buộc xong rồi nhé!"

Ngay sau đó lại thúc giục: "Cha, nhanh lên nào! Cha chậm quá!"

Tần Tĩnh Trì buộc chặt gói đồ trước ngực, cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn đang đeo gói đồ nhỏ, cười nói: "Cha xong rồi, chúng ta lên đường thôi!"

Đoàn Đoàn vui vẻ đi theo hắn ra khỏi cửa: "Lên đường thôi!"

Vì quần áo cũng có chút nặng, cậu bé cũng không nhảy nhót nữa, ngoan ngoãn đi bên cạnh Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì sợ gói đồ đối với cậu bé mà nói quá nặng, liền đưa một tay ra đỡ cho cậu bé một ít.

Đoàn Đoàn không biết gì vẫn tiếp tục đi, một lúc sau mắt sáng rực nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cha! Thật kỳ diệu! Đoàn Đoàn đeo lâu như vậy mà không thấy mệt, còn thấy nhẹ hơn nữa!"

Không đợi Tần Tĩnh Trì nói gì, cậu bé lại tiếp tục tự hào nói: "Chắc chắn là vì Đoàn Đoàn đã bê mấy lần chậu gỗ nhỏ nên sức lực đã lớn hơn, bây giờ không thấy mệt chút nào, Đoàn Đoàn thật là lợi hại! Cha, cha nói có đúng không?"

Tần Tĩnh Trì bất lực gật đầu: "Đúng, Đoàn Đoàn của chúng ta thật lợi hại!"

Ngày hôm sau, Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý mấy nhà đã đến từ lúc trời tờ mờ sáng, Tần Tĩnh Trì nghe tiếng gõ cửa thì vội vàng ra mở cửa: "Mọi người tới sớm thế, mau vào đi!"

Sau khi họ ngồi xuống ở phòng khách nhỏ thì Cẩu Đản và Nhị Oa đi theo cũng không tự chủ được mà liếc về phía phòng ngủ, Tiểu Bảo được gia gia nãi nãi đón nên cậu bé không đến.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 133: Chương 133



Giang Oản Oản nhìn hai người có khóe mắt đầy nếp nhăn, một lúc lâu không nói nên lời...

“Oản Oản? Oản Oản? Hài tử này, sao con lại thế này? Sao cứ khóc thế?”

Nhìn thấy Giang Oản Oản rơi nước mắt, Lý Tam Nương không biết làm sai, bà ấy bước tới cạnh nàng lo lắng hỏi.

Giang Oản Oản nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên bàn, rồi ôm lấy eo Lý Tam Nương như hồi còn bé, nhỏ giọng nức nở: "Nương, con không cần, nương và cha cứ cầm mà dùng, đáng lẽ nữ nhi phải phụng dưỡng cha nương mới phải."

Giang Hiền Vũ cau mày nói: "Các con vừa xây nhà mới, vừa thuê cửa hàng, còn tiền đâu nữa? Nghe lời nương của con, bảo cầm thì cứ cầm đi."

Tần Tĩnh Trì thấy Giang Oản Oản nghẹn ngào không nói nên lời, thở dài, mới giải thích: "Thưa nhạc phụ, cửa hàng của chúng con là mua đứt, hơn nữa chúng con sắp mở thêm một cửa hàng nữa, tiền trong tay chúng con đủ dùng, sau này chúng con sẽ phụng dưỡng cha nương."

Đoàn Đoàn cũng gật đầu: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, bàn ghế do cha làm đẹp lắm, bán được nhiều tiền lắm, Đoàn Đoàn thấy mà."

Tần Tĩnh Trì xoa đầu Đoàn Đoàn, cười gật đầu: "Đúng vậy, Đoàn Đoàn cũng thấy rồi."

Giang Oản Oản ôm Lý Tam Nương dụi dụi, nức nở nói: "Nương, chúng con... Chúng con thật sự... Thật sự không cần, những năm qua con cũng... Cũng không thể phụng dưỡng cha nương, giờ thì... Sao có thể..."

Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn nhau, thấy phu thê họ đều kiên quyết cũng không miễn cưỡng nữa.

Lý Tam Nương xoa đầu Giang Oản Oản, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, các con đã không muốn thì nương và cha sẽ giữ, dù sao chúng ta cũng đã già rồi, chỉ có một nữ nhi là con, sau này chúng ta đi rồi thì những thứ này cũng để lại cho con thôi."

Giang Oản Oản vội che miệng bà: "Nương! Nương đừng nói bậy! Nương và cha phải sống lâu trăm tuổi!"

Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ lại ngồi một lúc, thấy Giang Oản Oản đã ổn rồi, hai người đã muốn về: "Oản Oản à, hôm nay cha nương về trước."

"Nương, ngày mai chúng con sẽ làm tiệc mừng nhà mới, sao cha nương lại về được? Cha nương không được đi, ở lại thêm mấy ngày, ở cùng con!"

Giang Hiền Vũ cau mày: "Ngày mai đã làm ư? Chúng ta còn tưởng phải mấy ngày nữa."

Họ biết Tần phụ Tần mẫu đi thông báo cho người trong thôn về việc làm tiệc mừng nhà mới, cũng không hỏi kỹ, nhưng đều cho rằng còn phải mấy ngày nữa.

Tần Tĩnh Trì giải thích: "Thưa nhạc phụ, người không biết, ngày tốt tiếp theo phải đợi hơn hai mươi ngày nữa, chúng con lại đang gấp mở cửa hàng nên định làm sớm."

Suy nghĩ một lát, Giang Hiền Vũ liền nói: "Vậy chúng ta ở lại giúp các con."

Dù sao ở nhà cũng không có việc gì, khi ra ngoài họ đã khóa cửa, cũng nhờ hàng xóm trông giúp, ở lại mấy ngày cũng không sao.

Mấy người họ đang nói chuyện thì Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn cũng về.

Tần Tĩnh Nghiễn đẩy cửa thấy Giang Oản Oản đang ngồi bên cạnh, vui mừng nói: "Tẩu tử, cuối cùng tẩu cũng tỉnh rồi, chúng ta lo lắng cho tẩu nên vội vàng chạy về, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Tần phụ Tần mẫu đi theo sau cậu vào, thấy Giang Oản Oản không sao rồi, đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tần mẫu nắm tay nàng, nói: "Con làm nương sợ muốn chết, hôn mê lâu như vậy mà không thấy tỉnh!"

Giang Oản Oản mỉm cười: "Nương, người đừng lo, con không sao rồi."

Nói xong, Giang Oản Oản không khỏi quan tâm đến chuyện tiệc mừng nhà mới: "Cha nương, ngày mai chúng con làm tiệc mừng nhà mới, cha nương đã mượn đủ nồi bát muôi chậu chưa?"

"Mượn rồi mượn rồi, đều để ở đó rồi, cũng đủ dùng. Oản Oản à, con nói xem, chúng ta có nên thuê thêm vài người đến giúp nấu cơm không?"

Giang Oản Oản vỗ tay nàng, nói: "Ngày mai huynh đệ Đại Ngưu đều không đi bán đậu phụ, nói là sẽ đến giúp."

Đại Ngưu và vài người khác nghe nói họ làm tiệc mừng nhà mới, đều không cho họ thuê người, tự nguyện đến giúp.

Tiệc mừng nhà mới đương nhiên phải làm ở nhà mới, vì vậy sau khi ăn trưa xong mọi người đều phải chuyển nồi bát muôi chậu và bếp lò sang nhà mới, nếu có thời gian còn phải chuyển cả những thứ lặt vặt trong nhà sang nữa.

"Cha, cái chậu nhỏ này để ở đâu vậy?"

Đoàn Đoàn cũng tự nguyện nhận một số việc vặt, như bê chậu gỗ nhỏ chẳng hạn.

Tần Tĩnh Trì nhận lấy chậu gỗ nhỏ của cậu bé rồi đặt lên bàn: "Đoàn Đoàn thật giỏi! Không hổ là nhi tử của cha!"

Đoàn Đoàn ưỡn n.g.ự.c nhỏ, khóe miệng hơi cong lên, kiêu ngạo nói: "Đoàn Đoàn còn có thể bê được nhiều thứ nữa, cha có thể giao hết cho Đoàn Đoàn nhé!"

"Ừm... Cha nghĩ xem nào..." Tần Tĩnh Trì giả vờ suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Thế này nhé, lát nữa Đoàn Đoàn có thể tự bê quần áo của mình."

Giang Oản Oản đã đóng gói hầu hết quần áo của Đoàn Đoàn, gói đồ không lớn, ngay cả một tiểu hài tử cũng có thể dễ dàng đeo một cái.

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: "Được! Đoàn Đoàn có thể bê hết, bê xong của Đoàn Đoàn, rồi lại bê của cha và nương."

Giang Oản Oản và Tần mẫu cùng với Lý Tam Nương dọn dẹp bát đũa trong bếp một lát, rồi nhanh chóng đi ra: "Tĩnh Trì, nồi bát muôi chậu đã bê hết rồi, nhân lúc còn sớm, chàng đi chuyển nốt những thứ thường dùng trong nhà đi, ngày mai chúng ta sẽ dọn đến ở luôn."

"Được." Tần Tĩnh Trì đáp lời, rồi bế Đoàn Đoàn ngồi lên vai mình, bước ra khỏi sân nhà mới.

Thấy hai phụ tử họ đi rồi, Giang Oản Oản lại quay về dọn dẹp đồ đạc cùng nhóm người Tần mẫu.

Đoàn Đoàn cẩn thận ôm lấy đầu hắn, vui vẻ cười lớn: "Cha, ha ha..." Cậu bé quay lại nhìn tòa nhà nhỏ tinh xảo, tiếp tục nói: "Cha, nhà mới của chúng ta đẹp quá, Đoàn Đoàn thích thích lắm luôn!"

Tần Tĩnh Trì đưa một tay đỡ lấy m.ô.n.g cậu bé, nói: "Ngày mai chúng ta có thể chuyển vào ở rồi!"

Cậu bé phấn khích nói: "Chiếc giường lớn của chúng ta đặc biệt lớn và chăn nệm mà nương trải thật dày! Chắc chắn sẽ rất ấm áp!"

Tần Tĩnh Trì bất lực bật cười, nhất thời không biết nói gì cho phải, đến lúc đó làm sao để cậu bé này tự ngủ một mình trong một phòng nhỉ?

Đoàn Đoàn không biết hắn đang nghĩ gì, vừa về đến nhà đã nói: "Cha! Cha! Mau thả Đoàn Đoàn xuống!"

Cậu bé vừa xuống đất đã nhảy tót vào phòng ngủ, tự mình buộc một gói đồ nhỏ lên người, rồi chạy đến trước mặt Tần Tĩnh Trì đang buộc một gói đồ lớn, khoe khoang nói: "Cha! Cha! Cha xem! Đoàn Đoàn tự buộc xong rồi nhé!"

Ngay sau đó lại thúc giục: "Cha, nhanh lên nào! Cha chậm quá!"

Tần Tĩnh Trì buộc chặt gói đồ trước ngực, cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn đang đeo gói đồ nhỏ, cười nói: "Cha xong rồi, chúng ta lên đường thôi!"

Đoàn Đoàn vui vẻ đi theo hắn ra khỏi cửa: "Lên đường thôi!"

Vì quần áo cũng có chút nặng, cậu bé cũng không nhảy nhót nữa, ngoan ngoãn đi bên cạnh Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì sợ gói đồ đối với cậu bé mà nói quá nặng, liền đưa một tay ra đỡ cho cậu bé một ít.

Đoàn Đoàn không biết gì vẫn tiếp tục đi, một lúc sau mắt sáng rực nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cha! Thật kỳ diệu! Đoàn Đoàn đeo lâu như vậy mà không thấy mệt, còn thấy nhẹ hơn nữa!"

Không đợi Tần Tĩnh Trì nói gì, cậu bé lại tiếp tục tự hào nói: "Chắc chắn là vì Đoàn Đoàn đã bê mấy lần chậu gỗ nhỏ nên sức lực đã lớn hơn, bây giờ không thấy mệt chút nào, Đoàn Đoàn thật là lợi hại! Cha, cha nói có đúng không?"

Tần Tĩnh Trì bất lực gật đầu: "Đúng, Đoàn Đoàn của chúng ta thật lợi hại!"

Ngày hôm sau, Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý mấy nhà đã đến từ lúc trời tờ mờ sáng, Tần Tĩnh Trì nghe tiếng gõ cửa thì vội vàng ra mở cửa: "Mọi người tới sớm thế, mau vào đi!"

Sau khi họ ngồi xuống ở phòng khách nhỏ thì Cẩu Đản và Nhị Oa đi theo cũng không tự chủ được mà liếc về phía phòng ngủ, Tiểu Bảo được gia gia nãi nãi đón nên cậu bé không đến.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 134: Chương 134



Tần Tĩnh Trì nhìn dáng vẻ của hai tiểu tử, biết rằng chúng muốn tìm Đoàn Đoàn, bèn cười nói: "Giờ còn sớm lắm, Đoàn Đoàn vẫn còn ngủ."

"Cẩu Đản, Nhị Oa, Đoàn Đoàn đã tỉnh rồi, đang nằm ườn trên giường, các cháu muốn gặp thì vào phòng ngủ nói chuyện với nó đi." Giang Oản Oản đẩy cửa phòng ngủ ra, nói với hai tiểu tử.

Cẩu Đản và Nhị Oa vui vẻ nhìn nhau, rồi đi vào.

Đoàn Đoàn cuộn mình trong chăn ấm áp, chớp chớp đôi mắt to, nhìn đông ngó tây, rồi đưa tay nhỏ ra khỏi chăn, cảm thấy hơi lạnh liền lại "vút" một cái chui vào trong chăn.

Đang lúc cậu bé lười biếng dụi đầu vào gối, thì nghe thấy tiếng Cẩu Đản: "Đoàn Đoàn, huynh và Nhị Oa đến rồi!"

Đoàn Đoàn thấy hai đứa đi vào, mắt sáng lên: "Cẩu Đản ca ca! Nhị Oa ca ca!"

Sau đó, tiểu tử lập tức quấn chặt chăn dày, ngồi dậy.

Cẩu Đản và Nhị Oa đứng bên giường nhìn cậu bé, cười nói: "Đoàn Đoàn, sao đệ còn chưa dậy?"

Đoàn Đoàn nhíu mày, rụt rè một chút: "Cẩu Đản ca ca, lạnh quá, Đoàn Đoàn không muốn dậy, trong chăn ấm áp quá!"

Rồi từ trong chăn thò tay nhỏ ra kéo tay Cẩu Đản và Nhị Oa bỏ vào trong chăn: "Có ấm không?"

Hai tiểu tử cảm nhận được hơi ấm trong chăn, đều thoải mái gật đầu.

Đoàn Đoàn thấy hai đứa đứng, chỉ vào dưới gầm bàn, nói: "Ở đó có ghế, Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca ngồi xuống đi!"

Sau khi hai người ngồi xuống, Nhị Oa liền nhìn quanh phòng ngủ, nói: "Đoàn Đoàn, sao đồ đạc không còn nữa? Lần trước bọn huynh đến còn có tủ các thứ mà."

Đoàn Đoàn mỉm cười nói: "Nhị Oa ca ca, Đoàn Đoàn sắp chuyển đến nhà mới nên đồ đạc đều chuyển đi hết rồi, là Đoàn Đoàn và cha cùng tiểu thúc chuyển đi đó!"

Nhị Oa cười ngốc nghếch xoa đầu: "Huynh quên mất."

Cẩu Đản hâm mộ nói: "Đoàn Đoàn, nhà mới của đệ đẹp quá! Còn có tường cao và sân rộng!"

Sau đó lại buồn rầu nói: "Chỉ là sau này bọn huynh đi qua trước cửa nhà đệ sẽ không nhìn thấy đệ nữa."

"Sau này các huynh đến chơi với Đoàn Đoàn nhiều là được rồi, Đoàn Đoàn rất thích tường cao, ở nhà làm gì người khác cũng không nhìn thấy!"

Đoàn Đoàn nghĩ đến nhà mới của mình liền vui vẻ che miệng cười.

"Được, vậy bọn huynh thường xuyên đến tìm đệ, có thể chơi ở nhà đệ, thẩm vẫn luôn gọi huynh và Nhị Oa đến chơi!"

Nhị Oa vui vẻ gật đầu: "Bây giờ thẩm tốt lắm, không mắng bọn huynh nữa, còn làm đồ ăn ngon cho bọn huynh!"

Giang Oản Oản đi vào, mấy tiểu này này vẫn đang ríu rít nói chuyện.

Nàng mỉm cười đến bên giường, lấy quần áo đã ủ ấm trong chăn ra, nói: "Đoàn Đoàn, quần áo đã ủ ấm rồi, mau lại đây, nương mặc quần áo cho con nào. Con xem, các ca ca dậy sớm như vậy, con lười biếng như này cũng nên dậy rồi chứ?"

Đoàn Đoàn thấy Giang Oản Oản thì quên mất Cẩu Đản và Nhị Oa vẫn còn ở đó, ngâm nga kéo chăn chui vào lòng nàng cọ cọ, nũng nịu nói: "Nương ơi… Trong chăn ấm áp quá, bên ngoài lạnh lắm! Đoàn Đoàn không muốn dậy."

Cẩu Đản và Nhị Oa thấy cậu bé nũng nịu, đều che miệng cười trộm.

Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng cười khiến cậu bé vô cùng xấu hổ, đầu nhỏ vùi vào lòng Giang Oản Oản không ngẩng lên.

Giang Oản Oản ôm cậu bé cười, dỗ dành: "Được rồi, đều là ca ca mà, Đoàn Đoàn xấu hổ cái gì, với lại nũng nịu với nương cũng không có gì phải xấu hổ, nương cũng nũng nịu với ngoại tổ mẫu của con, Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca cũng nũng nịu với nương của họ."

Cẩu Đản và Nhị Oa cười gật đầu: "Đúng vậy, Đoàn Đoàn, đệ đừng xấu hổ, mau dậy đi, huynh và Nhị Oa ra ngoài đợi ngươi."

Nói xong, hai tiểu tử mới nắm tay nhau ra ngoài.

Đoàn Đoàn không nghe thấy tiếng của chúng nữa, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Giang Oản Oản đang ý cười đầy mắt, khuôn mặt tiểu tử này tức khắc đỏ bừng: "Nương ơi… Nương đừng cười nữa!"

"Được rồi, nương không cười, đưa tay mặc quần áo đi."

Đoàn Đoàn thấy sắc mặt nàng đã bình thường, mới ngoan ngoãn đưa tay nhỏ ra, đạp chân nhỏ, không lâu sau đã mặc quần áo dày được Giang Oản Oản bế xuống giường, sau đó lại đi giày cho cậu bé.

Giang Oản Oản dắt cậu bé ra khỏi phòng ngủ thì Tần phụ Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương cũng đã đến.

Giang Oản Oản làm một bữa sáng đơn giản cho mọi người, sau khi ăn xong, nhân lúc đông người, nàng nhanh chóng dọn hết đồ đạc trong nhà chưa chuyển đi, một lần chuyển hết sang nhà mới.

Không lâu sau, hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang cùng với Trương thúc Trương thẩm cũng đến giúp.

Tần Tĩnh Trì nói với họ hôm nay có tiệc tân gia, bảo hôm nay họ không cần mở cửa hàng, sớm đến dùng cơm, kết quả mọi người đều muốn đến giúp nên đã đến sớm.

Góc sân nhà mới, Giang Hiền Vũ và Tần phụ đang giúp dựng một cái lều đơn giản, còn chuyển hai cái bếp lò đến.

Bếp lò này không phải loại cố định trong bếp, nó dùng không lâu nên làm rất đơn giản, có thể xách đi được.

Dù sao hôm nay nấu xong cơm cũng tạm thời không dùng đến, cho dù hỏng cũng không sao.

Những chỗ khác trong sân đều kê ngay ngắn từng bàn từng ghế.

Thời gian trôi qua, đồ ăn kèm đã chuẩn bị xong, theo số người trong sân ngày càng đông, Giang Oản Oản và Lâm Lộ cũng bắt đầu xào nấu.

Không lâu sau, trong sân đã thoang thoảng mùi thơm nức mũi, cả sân đều là mùi thơm của đủ loại món ăn.

Trong sự mong đợi của mọi người, các món ăn cuối cùng cũng bắt đầu được bưng lên bàn từng món một. Nào là món sườn xào chua ngọt màu sắc đẹp mắt, thịt ba chỉ luộc chấm nước mắm tỏi thơm nức mũi, thịt kho tàu đậm đà hương vị nước tương. Nào là cá hấp cay nồng, canh cá viên thơm ngon đậm đà và tôm rim dầu vị ngọt thanh, mỗi món ăn đều khiến người ta thèm thuồng, không thể dừng đũa.

Tiếp theo lại là món trứng xào cà chua, cà chua trộn đường, cải thìa xào tỏi và canh xương sườn củ cải.

Như vậy là các món ăn đã đầy đủ.

Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn lại đi bưng rượu đã mua đến từng bàn, lúc này mới bắt đầu tiệc.

Tần Tĩnh Trì đứng dậy nâng ly rượu, nói: "Hôm nay là ngày tân gia nhà ta, mọi người ăn ngon uống vui!"

Nghe xong lời hắn, tiếng chúc mừng của mọi người vang lên không ngớt: "Chúc mừng, chúc mừng!"

"Căn nhà lớn này thật đẹp, chúc mừng!"

"Chúc mừng!"

Nói xong những lời này, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào bàn ăn, ngươi một đũa ta một đũa, bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Hầu hết người trong thôn đã đến ăn tiệc mừng nhà mới lần trước, từ đó về sau đều mong tiệc tân gia của họ sớm được tổ chức để lại được đến ăn.

Một đám thanh niên trai tráng trong thôn ngồi lại với nhau, nhìn những món ăn trên bàn mà mắt sáng rực lên: "Từ lần trước ăn tiệc mừng nhà mới ở nhà hắn, ngày nào ta cũng nghĩ đến hương vị những món ăn đó!"

"Ai mà chẳng thế! Tay nghề của thê tử Tần Tĩnh Trì này tốt quá, thứ gì qua tay nàng ấy cũng thơm phức cả!"

Một người đàn ông cao gầy khác nói: "Thế các ngươi có đến cửa hàng hải sản mà hắn mở để ăn chưa?"

Không đợi mọi người nói gì đã khoe khoang: "Lần trước ta đến gọi một món lẩu cua thịt gì đó, quả thực là mỹ vị nhân gian!"

Có khá nhiều người không biết Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đã mở cửa hàng, nghe đến đây đều vô cùng kinh ngạc: "Thế mà đã mở cửa hàng rồi sao? Trời ơi! Phải cần bao nhiêu vốn chứ?"

Người đó lại tiếp tục nói: "Lúc chưa mở cửa hàng, họ còn bày hàng bán khoai tây nanh sói và đậu phụ cay, đúng rồi, còn có cá viên chiên nữa, món nào cũng ngon cả! Ngon như thế, chắc hẳn đã kiếm được khối tiền!"

Mọi người không tự chủ được mà nhìn Giang Oản Oản đang cười nói vui vẻ, rồi lại tiếp tục nói: "Ai bảo thê tử của Tần Tĩnh Trì lại có tài nấu nướng chứ!"

"Các ngươi nói xem, Tần Tĩnh Trì này đúng là may mắn quá, lại cưới được một nương tử vừa xinh đẹp dịu dàng vừa kiếm ra tiền!"

Nói đến đây, một nữ nhân đen đúa ngồi bàn bên cạnh họ nói: "Trước đây Giang Oản Oản không tốt như vậy đâu, trước đây nàng ta còn chẳng thèm quan tâm đến nhi tử của mình, hài tử nhà nàng ta đói meo cả ngày! Nếu không phải Lý Quý và Tần Đại Ngưu nhà bên thấy tiểu tử này tội nghiệp, thỉnh thoảng cho nó ăn thì chắc tiểu tử đó c.h.ế.t mất!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 135: Chương 135



Nghe xong lời bà ta nói, mọi người đều nhìn nhau.

Một lúc sau, một nữ nhân ngồi cùng bàn với bà ta lên tiếng: "Bà quan tâm đến chuyện trước đây của người ta làm gì! Bây giờ người ta sống tốt là được rồi, ăn cơm nhà người ta mà còn không chặn được cái miệng của bà! Ngày nào cũng chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi sau lưng người ta nói xấu!"

Trương Thẩm nghe thấy Ngưu Quế Phương nói xấu Giang Oản Oản thì sao chịu được, nhà Giang Oản Oản tốt bụng như vậy! Chỉ cần nhìn mâm thịt cá này là biết! Thật là tốt bụng mà không được đền đáp!

Trương thúc ngồi bên cạnh thấy Ngưu Quế Phương trừng mắt nhìn phu thê họ, liền kéo tay nương tử của mình: "Nàng nói ít thôi!"

Trương Thẩm liếc ông ấy: "Nói ít thôi? Phu thê nhà họ đối xử với chúng ta tốt như vậy! Đâu phải như Ngưu Quế Phương nói!"

Trương thúc vội vàng nói: "Ta không nói cái này, chỉ là chúng ta là bà con xóm giềng, đừng làm mất hòa khí."

"Hừ! Ai muốn vui vẻ với bà ta!"

Lúc này, những người khác trên bàn cũng lên tiếng: "Quế Phương à, trước đây Giang Oản Oản làm sai thì đúng, nhưng chắc cũng vì nhà không khá giả thôi, giờ thì ta thấy nha đầu đấy đã dắt nhi tử đi chơi trong sân nhà cũ bên kia mấy lần rồi!"

"Đúng vậy đúng vậy! Ta cũng thấy rồi, nhi tử nhà Giang Oản Oản quấn nha đầu này lắm, ngày nào cũng cười toe toét, không giống như bà nói đâu!"

Nói đến đây, những người khác không khỏi cảm thán: "Tiểu tử nhà Tần Tĩnh Trì lớn lên thật đẹp trai, lại còn ngoan ngoãn, gặp trên đường còn cười tươi như hoa chào người ta!"

"Ai mà chẳng thế, tiểu tử thối nhà ta mà ngoan như tiểu tử nhà Tần Tĩnh Trì thì ta không nỡ đánh mắng nó rồi."

Nghe lời bà ta nói, mọi người đều bật cười: "Tam thẩm của Tiểu Thạch Đầu, tiểu tử nhà bà nghịch lắm! So với Đoàn Đoàn nhà Tần Tĩnh Trì thì đúng là một tên tiểu ma vương!"

Ngưu Quế Phương ngồi bên cạnh nghe mọi người nói những lời này, sắc mặt xấu đi trông thấy, bà ta nói cũng không sai, trước đây Giang Oản Oản đúng là như vậy! Thấy tiểu tử nhà nàng gầy gò ốm yếu, bà ta còn cho nó bánh nướng nữa mà!

Thấy mọi người đều bàn tán chuyện khác, bà ta cũng không chen vào được, đành không nói gì thêm, tức giận nhìn mâm cơm trên bàn, hóa bi phẫn thành thèm ăn, một miếng thịt kho tàu, một miếng thịt ba chỉ luộc, lại thêm một miếng sườn xào chua ngọt, chỉ một chữ, thơm! Còn đâu để ý đến chuyện khác.

Nhưng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì không biết chuyện xảy ra bên này, cả nhà họ ngồi một bàn, còn Đại Ngưu và mấy nhà khác thì ngồi một bàn.

Đoàn Đoàn ngồi giữa Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, được cha nương lúc thì gắp một miếng sườn xào chua ngọt, lúc thì gắp một miếng cá, ăn ngon lành, cái đầu nhỏ không ngẩng lên lần nào.

Mặc dù ở nhà cũng thường xuyên nấu đồ ăn ngon nhưng không giống như hôm nay, một lúc làm nhiều món ngon như vậy nên không chỉ những người trong thôn mà ngay cả người nhà họ cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của những món ăn ngon này.

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương còn hơn thế nữa, hai ngày đến đây họ không được ăn mấy món Giang Oản Oản nấu, chỉ ăn những món Tần mẫu xào đã thấy ngon lắm rồi. Hôm nay nhìn Giang Oản Oản lần lượt cho ra lò những món thịt, hai người đều kinh ngạc, trước đây nữ nhi họ đừng nói là nấu những món thịt như thế này, mà ngay cả hấp cơm, nấu rau cũng không được ngon lắm.

Nghĩ đến đây, trong lòng hai cụ lại thấy không vui, mấy năm nay nữ nhi mình thật sự chịu khổ rồi, chỉ nhìn tay nghề nấu nướng này là biết ngày thường không ít làm!

Giang Oản Oản thấy hai người họ vẻ mặt phức tạp nhìn những món ăn trên bàn, nghi hoặc nói: "Cha, nương, hai người nghĩ gì vậy, mau ăn đi!"

Nói xong liền gắp cho mỗi người một miếng sườn xào chua ngọt: "Miếng sườn này om rất mềm, cha nương nếm thử xem!"

Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn cảnh này, nhanh chóng nuốt miếng thịt trong miệng, nói: “Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, miếng thịt ngọt ngọt này ngon lắm, Đoàn Đoàn thích lắm!"

Nói xong liền nhìn Tần Tĩnh Trì, nói: "Cha, nhanh gắp cho Đoàn Đoàn một miếng thịt nữa!"

Tần Tĩnh Trì cười gắp một miếng sườn không xương bỏ vào miệng nhỏ há to của tiểu tử này.

Má Đoàn Đoàn phồng lên, híp mắt, ăn rất thích thú.

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nhìn Đoàn Đoàn ăn ngon lành, không khỏi nuốt nước miếng, lặng lẽ gắp miếng sườn trong bát mình ăn.

Ăn mãi ăn mãi cũng không cần Giang Oản Oản nói gì nữa, ăn hết bát này, rất tự giác lại gắp thêm một miếng, đợi ăn xong mấy miếng, nhìn đĩa sườn còn lại không nhiều, hai người mới luyến tiếc chuyển sang món khác.

Lý Tam Nương nhìn món trứng xào cà chua và cà chua xào chua ngọt, tò mò đưa đũa ra, miếng đầu tiên cho vào miệng, còn nhíu mày, nhai vài cái liền từ từ giãn mày, ăn hết miếng này đến miếng khác.

"Oản Oản à, đây là món gì vậy? Hình như nương chưa từng ăn bao giờ! Vị vừa lạ vừa ngon, nương không nói nên lời."

Giang Oản Oản cười nói: "Đây là hạt giống con tình cờ mua được, trồng ở bên nhà cũ, nếu nương thích thì ăn nhiều một chút!"

"Được, được, được, nương biết rồi."

Tần mẫu ngồi bên cạnh Lý Tam Nương, cười nói: "Bà thông gia, bà cũng giống ta, thích món cà chua này, nhóm người A Nghiễn nhà ta đều không ăn quen, chỉ có thể ăn món trứng xào cà chua đã xào chín."

Tiếp đó hai người bàn luận về món mình thích nhất, vừa ăn vừa cười rất vui vẻ.

Giang Hiền Vũ và Tần phụ thì rót hai chén rượu, vừa ăn vừa nhắm, cũng rất nhàn nhã.

“Oản Oản, chúng ta ở lại giúp muội dọn dẹp.”

Giang Oản Oản tiễn những vị khách khác đi rồi, liền gật đầu với tẩu tử Đại Ngưu, cười nói: "Cảm ơn các tẩu tử."

Nhóm người Trương thúc Trương thẩm và Lâm Lộ Lâm Giang cũng đều ở lại, cho nên mặc dù trong sân bừa bộn nhưng dọn dẹp cũng không tốn nhiều sức.

Không lâu sau, nồi bát muôi chậu đều được rửa sạch sẽ, Đại Ngưu và những người khác tranh thủ trời chưa tối, cùng với Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiên đi trả lại bát đũa và bàn ghế đã mượn của từng nhà trong thôn.

Làm xong những việc này, trời cũng tối hẳn, mấy người họ đã trả đồ xong đang trên đường trở về đều không khỏi bước nhanh hơn, Trương thúc Trương thẩm và Lâm Lộ Lâm Giang đưa xong thì về thẳng nhà, không về cùng họ.

Sau khi mặt trời lặn, chính là vừa đến tối, gió lạnh buốt thổi vù vù, thổi đến nỗi má đau nhức.

Mấy người họ trở về nhà Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản vội vàng bảo họ ngồi xuống sưởi ấm, lò sưởi vẫn chưa đốt, Giang Oản Oản liền bảo Giang Hiền Vũ giúp mình bê lò sưởi vào nhà trước, vì đã thêm than nên lò sưởi đang cháy rất lớn.

Thấy mọi người lạnh run, Giang Oản Oản lại nhanh chóng pha cho mỗi người một cốc trà bưởi mật ong, lại bày ra một đĩa lớn kẹo bưởi.

Mọi người uống trà bưởi nóng hổi khiến trên người đều cảm thấy ấm áp hơn nhiều, lúc này mọi người mới đều thở phào thoải mái.

Lý Tam Nương rất thích trà bưởi này, uống một ngụm đã mê mẩn không thôi, từng ngụm từng ngụm rất nhanh đã uống hết sạch.

Giang Oản Oản thấy vậy lại pha cho bà một cốc nữa.

Lần này Lý Tam Nương lại rất trân trọng, không nỡ uống: "Oản Oản à, trà bưởi của con ngon thật, còn có thể uống được cả thịt bưởi nữa!"

Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Nương, con làm nhiều lắm, nếu nương thích, con sẽ đóng một lọ cho nương mang về, để nương tự pha mà uống."

Lý Tam Nương liên tục lắc đầu: "Không không không, các con tự giữ mà uống đi, nương... Nương cũng không thích lắm, hơn nữa, uống nước đường cũng như vậy thôi."

Giang Oản Oản bất lực mỉm cười: "Nương, con làm nhiều lắm, con còn định mang ra cửa hàng bán nữa, cho nên nương cứ yên tâm uống đi."

Lúc này Lý Tam Nương mới do dự gật đầu: "Vậy... Vậy thì được, nhưng chỉ đóng một ít thôi, nương và cha con đều không uống được nhiều."

Giang Oản Oản bật cười, tạm thời đáp: "Vâng ạ."

Nhóm người Đại Ngưu đang sưởi ấm đã uống xong trà bưởi, cơ thể cũng đều ấm áp lên, vì vậy họ nhanh chóng muốn trở về.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 136: Chương 136



"Tĩnh Trì, Oản Oản, trời cũng muộn rồi, chúng ta về trước đây."

Giang Oản Oản vội vàng đứng dậy, nói: "Đại Ngưu ca, Đắc Chính ca, Tam ca, còn các tẩu tử, hôm nay vất vả cho các huynh tỷ rồi, hiếm khi không phải ra sạp, kết quả lại đến nhà chúng ta, bận từ sáng đến tối."

Mọi người đều lắc đầu, Kim thị cười nói: "Muội nói gì vậy, khách sáo với chúng ta làm gì!"

Giang Oản Oản mỉm cười: "Vâng, vậy các huynh tẩu đi đường cẩn thận."

"Được, biết rồi!"

Cẩu Đản và Nhị Oa nắm tay Đoàn Đoàn nói nhỏ: "Đoàn Đoàn, chúng ta về trước nhé, hôm khác lại đến chơi với đệ."

Đoàn Đoàn luyến tiếc gật đầu: "Đệ biết rồi, Cẩu Đản ca."

Nhị Oa nói: "Đoàn Đoàn, nương huynh gọi huynh rồi, huynh đi đây."

"Được."

Một nhà đứng ở cửa tiễn họ, đợi cho tới khi không còn thấy bóng dáng họ nữa, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới nắm tay Đoàn Đoàn vào nhà.

Lý Tam Nương và Tần nương đổ nước nóng đã đun vào chậu gỗ: "Oản Oản, chúng ta đã đun nước nóng, hôm nay cũng mệt cả ngày rồi, nhanh rửa mặt, nghỉ ngơi đi."

"Vâng, được ạ!"

Đợi họ rửa mặt xong, mọi người đều đã vào phòng, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới ôm Đoàn Đoàn vào phòng ngủ của họ.

Từ lúc họ trải giường xong thì tiểu tử luôn lẩm bẩm muốn đến nhà mới ngủ, bây giờ họ chuyển đến rồi, chẳng phải cậu bé vui lắm sao.

Tần Tĩnh Trì đặt cậu bé lên giường, tiểu tử lập tức vui vẻ lăn một vòng: "Cha, nương! Giường của chúng ta to và mềm quá! Đoàn Đoàn thích lắm!"

Nói xong tiểu tử nhanh chóng chui vào chăn, vỗ vỗ hai bên giường, nói: "Cha nương mau lên giường đi!"

Tiểu tử nằm ở giữa giường lớn, đắp chăn dày, trông nhỏ xíu đang chớp chớp đôi mắt to, khi nhìn thấy cậu bé sẽ khiến lòng người không tự chủ được mà mềm nhũn.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mỉm cười nhìn nhau rồi lên giường.

Nằm trên giường mềm mại, Giang Oản Oản lập tức mất hết sức lực,cả ngày hôm nay nàng mệt mỏi, nàng thực sự rất mệt mỏi, Tần Tĩnh Trì phía sau khiêng bàn ghế gì đó, cũng chẳng khá hơn là bao.

Chỉ có Đoàn Đoàn vẫn rất có sức sống, tiểu tử này cuộn tròn trên người ấm áp của Tần Tĩnh Trì, hai cánh tay nhỏ ôm lấy một cánh tay của Giang Oản Oản.

Ngày đầu tiên ngủ ở nhà mới nên tiểu tử này rất phấn khích, đôi mắt to tròn đảo quanh nhìn tủ quần áo to đẹp, nhìn án thư bên cửa sổ và bàn trang điểm bên cạnh án thư, rồi lại nhìn rèm cửa to dày, chỉ thấy chỗ nào cũng thích.

Đoàn Đoàn kéo kéo chiếc chăn hơi che miệng, nói: "Cha, nương, nhà mới của chúng ta to quá! Còn có rất nhiều thứ trước đây không có!"

Giang Oản Oản mơ màng đáp: "Ừm... Đoàn Đoàn thích không?"

Đôi mắt tiểu tử này lóe sáng lấp lánh, phấn khích gật đầu: "Thích! Thích lắm!"

Tần Tĩnh Trì khựng lại, thăm dò nói: "Đoàn Đoàn, vậy nếu một mình con ở một phòng thì như thế này, con có thích không?"

Đoàn Đoàn nghi hoặc nhìn hắn, gãi gãi đôi tai hơi ngứa, hỏi: "Cha, Đoàn Đoàn đã có rồi mà, bây giờ chúng ta đều ngủ ở đây rồi mà, cha sao lại ngốc thế!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ giải thích lại: "Cha không có ý đó, ý cha nói là nếu sau này con ngủ một mình được không? Chính là không ngủ cùng cha và nương nữa."

Đoàn Đoàn nghe xong, nhíu chặt mày, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, sau đó tự mình buông tay đang ôm Giang Oản Oản, từ trên người Tần Tĩnh Trì bò đến mép giường, chui vào chăn ở góc, co thành một cục nhỏ xíu.

Sau đó truyền đến giọng nói u uất: "Cha, sau này... Đoàn Đoàn đều... Đều chỉ ngủ ở mép giường, được không? Đừng... Đuổi Đoàn Đoàn đi."

Giang Oản Oản nghe thấy giọng nói hơi nghẹn ngào của tiểu tử này, lập tức tỉnh táo lại, liếc nhìn Tần Tĩnh Trì đang ngơ ngác rồi trừng mắt nhìn hắn.

Sau đó ôm tiểu hài tử bên mép giường vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, an ủi: "Đoàn Đoàn, cha con nói đùa thôi, sao chúng ta lại đuổi con đi được, cha và nương còn chưa kịp thích con đây."

Đoàn Đoàn cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt: "Nhưng mà... Nhưng mà cha luôn đặt Đoàn Đoàn ở mép giường, không... Không cho Đoàn Đoàn ngủ cùng với hai người, sáng Đoàn Đoàn thức dậy đều... Đều biết."

"Cha... Tại sao cha không thích Đoàn Đoàn nữa vậy? Trước kia cha đều ôm Đoàn Đoàn ngủ cả đêm... Hức... Là... Là Đoàn Đoàn không... Hức... Không ngoan sao?"

Nhìn Đoàn Đoàn khóc đến đáng thương, trong lòng Tần Tĩnh Trì vừa bất lực vừa chua xót, ngẩn người một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn đang khóc nức nở trong lòng mình, lại nhìn Tần Tĩnh Trì, ra hiệu cho hắn, Tần Tĩnh Trì mới từ từ hoàn hồn.

Hắn vội bế Đoàn Đoàn từ tay Giang Oản Oản vào lòng mình.

Đoàn Đoàn được hắn bế vào lòng khiến cậu bé càng tủi thân hơn, khóc cũng càng thương tâm hơn.

Tần Tĩnh Trì dựa vào đầu giường, bế tiểu tử ngồi lên người mình, nhìn thẳng vào mắt cậu bé, nghiêm túc nói: "Đoàn Đoàn, con là người quan trọng nhất và cũng là người mà cha và nương thích nhất, sao có thể nói cha không thích con như vậy được?"

Đoàn Đoàn liên tục lau nước mắt, cũng không nhìn hắn, nghe hắn nói, cậu bé bĩu môi, nghẹn ngào nói: "Nhưng mà... Nhưng mà tại sao Đoàn Đoàn không thể... Không thể ngủ… Với cha và nương chứ?"

"Trước đây Đoàn Đoàn đều... Đều không ngủ với nương mà, Đoàn Đoàn muốn cùng cha nương... Ngủ, không muốn một mình... Cha ơi…"

Tần Tĩnh Trì lau nước mắt cho cậu bé, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé mấy cái rồi mới bế cậu bé lên áp vào người mình, nói bên tai cậu bé: "Đoàn Đoàn muốn có đệ đệ muội muội không?"

Đoàn Đoàn tì cằm lên vai hắn, nghe vậy ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc: "Hả? Đệ đệ muội muội?"

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn Giang Oản Oản, mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói: "Đoàn Đoàn nói cho cha biết, có muốn đệ đệ muội muội không?"

Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, ngẩn người một chút mới ngừng khóc, trả lời: "Đoàn Đoàn muốn có đệ đệ!"

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc hỏi: "Đoàn Đoàn không thích muội muội sao?"

"Không có, chỉ là đệ đệ có thể chơi với Đoàn Đoàn, với lại cũng sẽ thích những thứ Đoàn Đoàn thích."

"Nhóm người Tiểu Như tỷ trong thôn đều không thích chơi với Đoàn Đoàn, Cẩu Đản ca và Nhị Oa ca cũng vậy, nói nữ hài tử không thích những thứ nam hài tử thích."

Tần Tĩnh Trì nghe lời giải thích không đâu vào đâu của cậu bé, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ tiếp tục giải thích: "Vậy nếu Đoàn Đoàn muốn có đệ đệ thì không thể ngủ cùng cha và nương được."

Đoàn Đoàn nhíu mày nhìn Giang Oản Oản, rồi lại nhìn Tần Tĩnh Trì, nhỏ giọng nói: "Vậy có thể không cần đệ đệ không?"

Giang Oản Oản thấy tiểu bảo bối nhà mình sắp khóc, lại trừng mắt nhìn Tần Tĩnh Trì, xoa đầu Đoàn Đoàn, nói: "Bảo bối đừng buồn, con cứ ngủ với cha nương, đừng nghe cha con nói bậy."

Tần Tĩnh Trì không ngừng thở dài trong lòng, nhi tử mình thật khó dỗ, chỉ thấy cậu bé rơi vài giọt nước mắt, lòng mình đã đau như cắt, nương tử mình cũng không đứng về phía mình, hây…

Đoàn Đoàn chui vào lòng Giang Oản Oản, ôm chặt lấy nàng, nhỏ giọng nói: "Vẫn là nương tốt, nương cũng thích Đoàn Đoàn ngủ với cha nương đúng không?"

Giang Oản Oản véo má phúng phính của cậu bé: "Thích chứ, ngày nào nương cũng muốn ôm bảo bối Đoàn Đoàn của nương ngủ."

Đoàn Đoàn nghe xong cuối cùng cũng nín khóc, ôm Giang Oản Oản hôn liên tục: "Đoàn Đoàn thích nương lắm lắm!"

Tần Tĩnh Trì chỉ có thể đứng một bên nhìn chằm chằm hai mẫu tử họ chơi trò hôn hít, nhi tử mình không thèm nhìn hắn lấy một cái.

"Đoàn Đoàn? Con cũng hôn cha một cái được không?"

Đoàn Đoàn vẫn ôm Giang Oản Oản, rúc vào lòng nàng, không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy lời hắn nói.

Giang Oản Oản cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn trong lòng mình, lại ra hiệu cho Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì hiểu ý lập tức bế Đoàn Đoàn vào lòng mình.

Đoàn Đoàn vẫn đang buồn, thế là phản kháng đá hắn mấy cái, tay nhỏ cũng vỗ hắn mấy cái.

Tần Tĩnh Trì cũng không quan tâm tiểu tử này có muốn hay không, ôm cậu bé nằm xuống kéo chăn đắp lên, nhẹ giọng dỗ dành cậu bé: "Đều là lỗi của cha, Đoàn Đoàn đừng giận nữa, được không?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 137: Chương 137



"Cha cũng thích ngủ với Đoàn Đoàn của chúng ta, hơn nữa Đoàn Đoàn của chúng ta đáng yêu như vậy, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, cha còn chưa kịp thích con thì con đã giận rồi."

Lúc này Đoàn Đoàn mới chịu ngẩng đầu nhìn hắn, đứa nhỏ bĩu môi, hỏi: "Thật không? Cha không lừa Đoàn Đoàn chứ?"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Đương nhiên rồi, cha sẽ không lừa con."

Tiểu tử là đứa dễ mềm lòng, bị hắn dỗ dành vài câu liền vui vẻ trở lại.

Còn bắt đầu lẩm bẩm giảng đạo lý: "Cha ơi, Đoàn Đoàn còn nhỏ lắm, Đoàn Đoàn còn chưa biết mặc quần áo cho nên là không thể ngủ một mình được đâu! Cha bắt Đoàn Đoàn ngủ một mình, Đoàn Đoàn sẽ rất buồn luôn!"

"Ừm... Đợi sau này Đoàn Đoàn lớn rồi, lớn hơn Cẩu Đản ca thì ngủ một mình được không? Cha ơi…"

Tần Tĩnh Trì bị đôi mắt trong veo của cậu bé nhìn chằm chằm, nhất thời cũng không nói ra lời từ chối: "Được được được, sau này cha không bắt Đoàn Đoàn ngủ một mình nữa, đợi Đoàn Đoàn lớn hơn một chút thì ngủ một mình nhé."

"Đoàn Đoàn tha thứ cho cha rồi thì hôn cha một cái được không?"

"Được… Cha phải thích Đoàn Đoàn giống như Đoàn Đoàn thích cha nhé!"

Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu tử trong lòng mình, khóe miệng không khỏi cong lên: "Cha còn thích con hơn cả con thích cha!"

"Hihi..."

Đứa nhỏ nghe vậy, vui vẻ cười lên, còn lộ ra hàm răng trắng tinh.

Giang Oản Oản nghiêng đầu nhìn hai phụ tử họ, trong lòng mềm nhũn, ngây ngốc cười, may mà tiểu bảo bối của nàng đã khỏe mạnh chờ nàng trở về.

Nàng dịch chuyển một chút rồi duỗi tay ôm lấy Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn, nghĩ đến lời Đoàn Đoàn nói trước đó, nàng hỏi: "Bảo bối, nếu như nương và cha sinh cho con một đệ đệ hoặc muội muội thì con có vui không?"

Đoàn Đoàn gãi gãi đầu, mềm mại nói: "Ừm... Đoàn Đoàn thích, chúng có thể chơi với Đoàn Đoàn mà."

Sau đó lại kích động nói: "Đến lúc đó Đoàn Đoàn sẽ là ca ca rồi, sẽ không còn là người nhỏ nhất trong nhà nữa!"

Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, tiểu tử lại nhíu mày, một lúc lâu sau mới do dự nói: "Nhưng mà... Nhưng mà cha và nương không được thích đệ đệ muội muội hơn Đoàn Đoàn đâu nhé, nếu không Đoàn Đoàn... Sẽ rất buồn."

Giang Oản Oản véo tai nhỏ của cậu bé, nói: "Sẽ không đâu, Đoàn Đoàn là bảo bối quan trọng nhất của cha và nương, nương sẽ không thích đệ đệ muội muội hơn con đâu."

"Vâng, dạ…"

Đoàn Đoàn nằm giữa Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, bắt đầu tưởng tượng đến những ngày có đệ đệ muội muội, phấn khích nói: "Đến lúc đó Đoàn Đoàn có thể dạy đệ đệ muội muội nói chuyện, đi lại, còn có thể dẫn chúng đi chơi với đám Cẩu Đản ca ca."

Tần Tĩnh Trì xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé, bất đắc dĩ nói: "Đệ đệ muội muội còn chưa có hình dáng đâu."

Tần Tĩnh Trì nghĩ, gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của Đoàn Đoàn rất thích cậu bé, đến lúc đó có thể để họ đưa Đoàn Đoàn đi ngủ, tiểu tử ngoan ngoãn như vậy, chắc sẽ không từ chối.

Đoàn Đoàn không biết cha mình đang nghĩ gì, hiện tại tiểu tử rất muốn có đệ đệ muội muội, trong lòng toàn là những tưởng tượng về chúng.

"Cha nương, nếu có đệ đệ muội muội thì Đoàn Đoàn thật sự không thể ngủ cùng với cha nương nữa sao? Mãi mãi không được sao?"

Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một chút, nói: "Không phải vậy, thỉnh thoảng Đoàn Đoàn có thể ngủ với gia gia nãi nãi hoặc tiểu thúc là được, phần lớn thời gian vẫn sẽ ngủ với cha nương."

Đoàn Đoàn nhíu mày phiền não, nghĩ mãi mới đồng ý: "Được rồi, vậy Đoàn Đoàn sẽ ngủ với gia gia nãi nãi nhưng chỉ được ngủ ít ít thời gian thôi, không thể ngày nào cũng đi được."

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau cười: "Được."

Ngày hôm sau, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhất quyết đòi về, hai người đã ở lại đây mấy ngày, nói thế nào cũng không chịu ở lại thêm nữa.

“Oản Oản, không được đâu, ở nhà đều nhờ đại bá mẫu của con trông nom, chúng ta mà không về thì người ta lại nghĩ ngợi.”

Giang Hiền Vũ phụ họa: “Nương con nói đúng, Oản Oản, con đừng giữ nữa, khi nào con và Tĩnh Trì có thời gian thì đưa Đoàn Đoàn về nhà chơi mấy ngày.”

Giang Oản Oản không nỡ gật đầu: “Được, vậy trên đường cha nương đi chậm thôi.”

Nói xong, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn bê hai vò ra, chính là mứt bưởi mật ong và rượu nho.

Dù sao cũng có thể nhờ xe trâu của người trong thôn nên mang những thứ này về cũng không tốn sức.

Giang Oản Oản lại vội vào nhà, xách một cái gùi lớn ra, bên trong xếp gọn gàng thịt bò khô, thịt lợn khô và kẹo bưởi.

“Nương, đây là chút đồ ăn vặt, nếu thích thì ăn hết rồi con lại làm thêm cho nương.”

Sau đó lại kéo Lý Tam Nương sang một bên, nhét cho bà mười lạng bạc, đây là sau khi bàn bạc với Tần Tĩnh Trì, chính hắn bảo đưa.

“Nương, nương cầm lấy mà dùng, muốn ăn gì thì mua.”

Lý Tam Nương cau mày, vội nhét lại tiền vào tay nàng: “Cho chúng ta làm gì, chúng ta có mà! Con không nhớ à, chúng ta còn hơn ba mươi lạng.”

Giang Oản Oản bất lực nói: “Cái đó để dành, mười lạng này cũng coi như là chút lòng hiếu thuận của con và Tĩnh Trì, nương không nhận thì con giận đấy!”

Lý Tam Nương nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nàng, cân nhắc một lúc lâu mới nhận: “Được rồi, được rồi, nương nhận vậy.”

Dù sao tiền của hai lão phu thê này cũng là để cho nữ nhi, mười lạng này cũng coi như giúp chúng giữ hộ.

“Ngoại tổ phụ ơi… Ngoại tổ mẫu à… Hai người đừng đi mà? Đoàn Đoàn không muốn hai người đi…”

Đoàn Đoàn ôm một chân của Lý Tam Nương, ngẩng đầu lên nũng nịu.

Lý Tam Nương nhìn đôi mắt đen láy của Đoàn Đoàn, trong lòng cũng không nỡ, liền bế cậu bé lên, nói: “Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cũng không nỡ xa ngoại tôn, nhưng nhà chúng ta còn có việc, nhất định phải về, mấy hôm nữa chúng ta lại đến thăm con được không?”

Đoàn Đoàn bĩu môi, muốn khóc mà không khóc được, tiểu tử biết hai cụ này rất thương mình, đối xử với mình rất tốt nên đương nhiên là không nỡ xa rồi.

“Nhưng mà… Nhưng mà Đoàn Đoàn không nỡ xa hai người…”

Giang Hiền Vũ nhìn Đoàn Đoàn đáng thương, vội bế cậu bé vào lòng: "Đoàn Đoàn, hay là ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đưa con về chơi vài ngày nhé?”

Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn ông ấy, lại nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, giãy giụa nói: “Nhưng mà… Nhưng mà Đoàn Đoàn cũng không nỡ xa cha nương, gia gia nãi nãi và tiểu thúc thúc.”

Giang Hiền Vũ tiếp tục dỗ dành: “Cứ về với ngoại chơi mấy ngày thôi, không lâu đâu.”

Lý Tam Nương cũng vui mừng nói: “Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ.”

Nói rồi kéo tay Giang Oản Oản: “Oản Oản, để Đoàn Đoàn về chơi với chúng ta mấy ngày đi, ở đây vài ngày, trong lòng nương cũng không nỡ ngoại tôn.”

Giang Oản Oản do dự nhìn Tần Tĩnh Trì, hai người đều không nghĩ đến chuyện này, Tần phụ Tần mẫu bên cạnh cũng không nỡ xa tiểu tôn tử của mình!

Một lúc lâu sau, nhìn ánh mắt mong chờ của Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương, Tần Tĩnh Trì nói: “Thưa nhạc phụ nhạc mẫu, nếu Đoàn Đoàn muốn đi thì cứ đi.”

Hai người nghe xong liền nhìn Đoàn Đoàn với vẻ mong chờ.

Đoàn Đoàn từ nhỏ đến lớn, chỉ có lúc còn rất nhỏ được Tần phụ Tần mẫu chăm sóc một thời gian, vẫn chưa từng đến nhà người khác.

Cho nên tiểu tử này có chút ngơ ngác, muốn đi nhưng lại không nỡ xa cha nương mình.

“Cha ơi! Nương ơi!”

Giang Oản Oản đi đến bên Lý Tam Nương, xoa đầu Đoàn Đoàn, nói: “Đoàn Đoàn muốn đi thì cứ đi, hai ngày nữa cha nương sẽ đến đón con về, sẽ không lâu đâu.”

Tần Tĩnh Trì cười nói: “Đi đi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu thích Đoàn Đoàn của chúng ta lắm, Đoàn Đoàn cứ đi chơi với ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đi.”

Đoàn Đoàn suy nghĩ một lúc, liền cười tươi ôm lấy cổ Lý Tam Nương nói: “Được, vậy Đoàn Đoàn về nhà với ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!”

Giang Hiền Vũ vui mừng hôn lên mặt tiểu gia hỏa mấy cái.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 138: Chương 138



“Hihi… Ngoại tổ phụ… Ngoại tổ mẫu.”

Chất đồ đạc lên xe trâu, Lý Tam Nương bế Đoàn Đoàn lên xe, Giang Hiền Vũ cười nói: “Vậy chúng ta đi trước nhé.”

“Cha nương, gia gia nãi nãi, tiểu thúc thúc, nhớ Đoàn Đoàn nhé, mấy ngày nữa Đoàn Đoàn sẽ về nhà nhé!”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn tiểu tử, cũng khá không nỡ, lớn tiếng nói: “Đoàn Đoàn, mấy ngày nữa tiểu thúc sẽ đến đón con.”

“Vâng vâng, con biết rồi ạ.”

Nhìn xe trâu đi xa, Giang Oản Oản cảm thấy trong lòng trống trải, nàng dựa vào vai Tần Tĩnh Trì, buồn bã nói: “Đoàn Đoàn chưa bao giờ xa chúng ta, vừa đi là thiếp đã bắt đầu nhớ rồi.”

Tần Tĩnh Trì ôm lấy nàng, nói: “Tiểu tử này cũng chỉ đi có vài ngày, vừa hay dạo này chúng ta phải bận chuyện tiệm lẩu, cũng không để ý đến nó, bận rộn lên sẽ không nhớ nó nhiều như vậy.”

“Ừ.”

Những ngày tiếp theo, Tần Tĩnh Trì đến thôn Đại Bình tìm Trương Toàn, bàn bạc chuyện cung cấp thịt bò, cuối cùng quyết định đưa bò đến g.i.ế.c tại chỗ ở sân sau tiệm lẩu, làm như vậy thịt sẽ tươi hơn.

Sau khi hắn trở về lại cùng Giang Oản Oản tìm vài thiếu niên thật thà trong thôn, định đào tạo mấy ngày rồi giúp bưng bê đồ ăn.

Tiệm lẩu chủ yếu là nước lẩu và nguyên liệu nấu ăn quan trọng, cho nên bọn họ chỉ cần giúp rửa rau, rửa thịt, rồi học cách ướp các thứ là được, cũng không cần học lâu.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, đã lập tức định khai trương.

Hôm đó, sau buổi trưa, tiếng pháo nổ ở cửa tiệm lẩu vang lên không ngớt.

Rất nhanh, trước cửa tiệm đã tụ tập rất nhiều người.

Bởi vì Giang Oản Oản đã cho các tiểu nhị trong tiệm giúp tuyên truyền trước cửa tiệm vài ngày, phát một số thứ giống như tờ rơi, cho nên hôm nay có rất nhiều người đến xem náo nhiệt.

“Ta thấy trên tờ giấy nhỏ kia viết là bán đồ nấu chín!”

“Có gì ngon chứ! Còn không bằng tự nấu ở nhà, cần gì phải tốn tiền này!”

Nhóm người Đại Ngưu bán đậu phụ Tứ Xuyên bên kia, cũng không quên giúp họ tuyên truyền.

“Đệ đệ và đệ muội của ta mới mở một tiệm lẩu, tên là ‘Tiệm lẩu của An An’, hương vị rất thơm ngon, mọi người có thể đến ủng hộ nhé!”

Thực khách quen mua đậu phụ hỏi: “Có phải là ông chủ mở ‘Tiệm hải sản của An An’ không?”

“Ha ha… Đúng vậy!”

“Vậy thì ta phải đến nếm thử, món tôm hùm đất cay và lẩu cua thịt của nhà họ ngon lắm!”

“Ha ha ha… Hôm nay ngày đầu tiên khai trương còn có ưu đãi nữa, nếu mọi người muốn đến thì hôm nay đến đi, rất hời!”

“Được được được!”

Hai con phố khác, Tần Đắc Chính và Lý Quý cũng đang ra sức tuyên truyền.

“Hương vị đó quả thực không thể chê vào đâu được! Mọi người đến rồi sẽ biết!”



“Đúng đúng đúng, chính là phu thê mở tiệm hải sản đó! Hương vị rất ngon!”

Nghe nói hôm nay họ khai trương, nên cả nhà Lý Viễn đều đến, Tần Tĩnh Trì trực tiếp dẫn họ đến phòng riêng trên lầu.

Ngay cả nhà giàu nhất của huyện họ, cũng chính là phụ thân của Thẩm Nham, Thẩm Hoài Chi cũng đến.

Ban đầu, mọi người chỉ tụ tập ở cửa xem náo nhiệt nhưng bất ngờ khi thấy cả huyện lệnh đại nhân và nhà giàu nhất huyện đến, mọi người mới thực sự tò mò về hương vị của quán này.

Những người không thiếu tiền, thấy cả nhà huyện lệnh đại nhân vào, tất nhiên là xông pha đi đầu bước vào theo.

Trương Đại Trụ ngồi trong quán hải sản, nghe tiếng ồn ào bên cạnh, không ngồi yên được nữa bèn kéo Lâm Giang hỏi: "Tiểu Giang, bên cạnh các ngươi mới mở một cửa hàng bán gì vậy?"

Lâm Giang mỉm cười nói: "Đại Trụ ca, mấy ngày qua huynh không đến nên không biết, bên cạnh này cũng là do lão bản và lão bản nương của chúng ta mở, là bán lẩu."

Trương Đại Trụ nghe xong, vội vàng nói: "Món ăn mới à? Ta phải đi nếm thử mới được! Tôm hùm đất của ta các ngươi đã bắt đầu làm chưa?"

Lâm Giang lắc đầu khó hiểu: "Vẫn chưa đến lượt huynh."

"Vậy thì đừng làm của ta nữa, ta đi sang bên cạnh ăn lẩu đây!"

Nói xong, hắn ta vội vã ra khỏi tiệm, chạy thẳng sang tiệm lẩu bên cạnh.

Lâm Giang đứng trong tiệm lắc đầu bất lực nhưng dù sao cũng là tiệm của họ, cũng không mất mát gì.

"Lão bản, gọi món! Lẩu của các ngươi là món gì vậy?"

Tần Tĩnh Trì nghe thấy có khách vào, liền nói với Tần Tiểu Quang bên cạnh: "Tiểu Quang, đệ mau ra chào khác đi!"

"Biết rồi, Tĩnh Trì ca! Đệ đi ngay đây!"

Nhà của Tần Tiểu Quang này có chút quan hệ thân thích với Tần Tĩnh Trì, cha mẹ hắn không phải là người vô lý, thiếu niên này cũng là người chịu khó nên Tần Tĩnh Trì lập tức gọi cậu ta đến.

Tần Tiểu Quang đi đến trước mặt Trương Đại Trụ, nở một nụ cười lấy ra một tờ thực đơn bằng gỗ, trong lòng còn ôm một cuốn sổ nhỏ, nói: "Khách quan, ngài muốn gọi gì? Muốn loại nước lẩu nào?"

Vì không phải tiểu nhị nào cũng biết chữ nên thực đơn đều được vẽ hình đơn giản, bên cạnh ghi tên món ăn và giá tiền, sau vài ngày đào tạo, mọi người đều rất hiểu các món ăn trên thực đơn.

Mỗi món ăn đều được đánh chữ số Ả Rập, vừa đơn giản vừa dễ nhớ, những tiểu nhị chỉ cần ghi chữ số món ăn mà khách gọi vào sổ nhỏ là có thể đối chiếu để mang đồ ăn lên.

Trương Đại Trụ cầm thực đơn lên xem, toàn là các loại rau, thịt hoặc viên, hắn ta cau mày hỏi: "Đây không phải là đồ ăn làm sẵn sao?"

Tần Tiểu Quang cười giải thích: "Lẩu của chúng ta không phải là đồ ăn làm sẵn, mà là mang nước lẩu lên, sau đó gọi món nhúng vào ăn."

Trương Đại Trụ cau mày, nhúng đồ ăn vào nước có gì ngon, còn không bằng ăn tôm hùm đất và cua hấp, những món đó ngon hơn nhiều.

Nhưng đã đến rồi thì ăn đại một chút, bữa sau lại đi ăn tôm cua!

"Nước lẩu của các ngươi có loại nào?"

Tần Tiểu Quang nói: "Nước lẩu có lẩu uyên ương và lẩu cay thông thường, nếu khách quan thích ăn cay thì gọi lẩu cay, nếu không thích thì gọi lẩu uyên ương. Lẩu cay chia làm ba loại: Cay nhẹ, cay vừa và cay nồng, tùy theo khẩu vị của ngài mà chọn."

Trương Đại Trụ là người thích ăn cay, nói: "Vậy cho ta một lẩu cay! Cay vừa đi!"

“Được! Vậy ngài xem muốn gọi thêm món gì nữa?” Sau đó cậu ta chỉ vào thực đơn giới thiệu từng món một: "Có thịt bò cay, thịt ba chỉ, dạ dày, tôm viên, đậu phụ, chả cá, cải thảo, khoai tây, củ cải, thịt cá, thịt viên nhỏ, rong biển…”

“Ngài có thể chọn những món này, đúng rồi, dạ dày không có nhiều, một con bò không có bao nhiêu, nếu ngài thích thì phải nhanh tay, nếu không thì có thể ngày mai đến sẽ không còn.”

Trương Đại Trụ nhìn thực đơn, cũng không hy vọng sẽ ngon, nghe cậu ta giới thiệu thì tùy ý chọn một ít thịt và rau, nói: “Ừm, vậy lấy thịt bò, thịt ba chỉ, đậu phụ, tôm viên, khoai tây, còn có món dạ dày mà ngươi nói, còn rong biển này là gì? Cũng gọi một phần nếm thử xem.”

“Rong biển như tên gọi là thứ ở biển, rất ngon.”

Trương Đại Trụ gật đầu: "Được rồi! Vậy ngươi mau mang đồ ăn lên đi!”

Trong lúc Trương Đại Trụ chờ đợi, những người đến trước ở các bàn khác, nước lẩu và đồ ăn cũng đã được mang lên.

Chỉ thấy một chiếc xe đẩy bằng gỗ nhiều tầng được đẩy đến, trên đó đặt từng đĩa đồ ăn, tiếp theo là một chiếc nồi sắt giống như một cái chậu nhỏ được bưng lên. Chiếc nồi sắt đó được thiết kế rất kỳ diệu, dưới đáy nồi còn nối với một chiếc hộp sắt hình vuông, chiếc hộp sắt có một lỗ có thể cho vừa nắm tay người lớn, qua lỗ đó còn có thể nhìn thấy than hồng đang cháy trong hộp sắt.

Nhưng Trương Đại Trụ cũng không để ý lâu, vì rất nhanh nước lẩu đỏ trong nồi theo than hồng đun nóng, từ từ bắt đầu sôi lên, một mùi thơm cay nồng lan tỏa khắp nơi.

Trương Đại Trụ không kìm được nuốt nước bọt, đột nhiên bắt đầu mong chờ, cũng không ngồi yên được nữa, không ngừng ngóng về phía mang đồ ăn lên.

Còn ở phòng riêng trên lầu, cả nhà Lý Viễn đều ăn đến mức không muốn ngẩng đầu lên.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 139: Chương 139



Tần Tĩnh Nghiễn mang đồ ăn lên cho họ, còn pha nước chấm cho họ. Thấy Lý Tuyết Trân ăn rất vui vẻ, cậu cũng không tự chủ được mà mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Ăn chậm thôi, cẩn thận nóng.”

Lý Tuyết Trân cười tươi gật đầu: "Vâng vâng, biết rồi! Phù… Nóng quá… Còn cay nữa! Nhưng… Ngon quá!”

Họ ăn, Tần Tĩnh Nghiễn lại pha cho mấy người họ hai cốc trà bưởi mật ong: "Viễn thúc, Tô thẩm, cháu pha trà bưởi cho mọi người, ăn một lúc, uống vài ngụm có thể giải ngấy.”

“Được được được, ta rất thích!” Tô Hà mỉm cười nói.

Tiếp theo Tần Tĩnh Nghiễn lại pha cho Lý Tuyết Trân một cốc: "Trà bưởi này còn hơi nóng, nàng đợi nguội bớt rồi uống nhưng cũng đừng uống quá nguội.”

Lý Tuyết Trân đang ăn thịt bò mềm khiến hai má nàng ấy phồng lên: "Được, biết rồi! Chàng mau đi giúp nhóm người tẩu tử đi, đừng quan tâm đến chúng ta.”

Tần Tĩnh Nghiễn nhân lúc Lý Viễn và Tô Hà không chú ý, nhanh chóng duỗi tay xoa đầu nàng ấy: "Vậy ta đi trước.”

Sau đó lại chào Lý Viễn và Tô Hà rồi đi ra ngoài.

Còn ở dưới lầu, Trương Đại Trụ chờ trái chờ phải, cuối cùng nước lẩu và đồ ăn của hắn ta cũng được mang lên.

Tần Tiểu Quang đặt nồi lẩu xuống, lại giúp hắn ta bày đồ ăn, chỉ vào khu gia vị không xa nói: “Khách quan, bên kia có đủ loại gia vị, ngài có thể tùy theo khẩu vị của mình mà pha nước chấm.”

Trương Đại Trụ thấy nước lẩu vẫn chưa sôi thì nói: “Ngươi giới thiệu cho ta một chút đi, ta cũng không biết cho thêm gì thì ngon.”

Đi đến khu gia vị, từng bát gia vị đập vào mắt, có vừng đen, dầu mè, ớt băm, tỏi băm, hành lá, rau mùi, giấm, ớt bột ngũ vị hương, đường trắng, lạc rang và bơ lạc.

Tần Tiểu Quang giới thiệu từng loại, Trương Đại Trụ liền không kịp chờ đợi mà cầm bát nhỏ thêm gia vị, hai thìa vừng đen, một thìa ớt băm, một thìa tỏi băm, một thìa hành lá và rau mùi, lại thêm một chút đường trắng, đổ một chút giấm, hắn ta mới kích động bưng bát nhỏ về chỗ ngồi.

Trước đây Trương Đại Trụ không thích có đường trong món ăn nhưng từ khi Lâm Giang nói với hắn ta rằng trong món tôm càng và thịt cua hầm sẽ cho một ít đường để tăng vị, hắn ta đã bảo họ đừng cho đường khi làm cho hắn ta, kết quả hương vị không còn thơm ngon như vậy. Sau đó hắn ta không dám tùy tiện đưa ra yêu cầu nữa, nếu không thì e rằng hương vị sẽ giảm đi rất nhiều.

Cho nên hôm nay thấy có đường, hắn ta cũng cho thêm một chút.

Trương Đại Trụ múc một thìa nhỏ nước dùng cho vào bát nước chấm, khuấy đều rồi vội vàng bê cả đĩa về chỗ ngồi, lại đợi một lúc, nước dùng thơm nồng trong nồi cuối cùng cũng sôi lên.

Cả đĩa thịt bò cay tê đều đổ vào nồi, chỉ một lát sau, thấy màu thịt bò đã đổi hắn ta vội vàng đưa đũa ra gắp một miếng thịt bò lớn nhúng vào nước chấm, thổi hai cái rồi vội nhét vào miệng.

Thịt bò được ướp rất đậm đà, lại toàn là thịt bò mới g.i.ế.c vào sáng nay, chỉ cần nhúng chín tái, cho vào miệng là vừa mềm vừa thơm!

Trương Đại Trụ vừa ăn thịt bò, mắt vừa sáng rực, không ngừng liếc nhìn vào nồi.

"Phù... Thơm thật!"

Sau một câu khen ngợi, hắn ta lại dùng đũa gắp một miếng thịt lớn nữa, chấm thêm một chút nước chấm, thổi qua loa rồi nhét hết vào miệng.

Ăn hết đĩa thịt bò này, mới lau miệng, định cho cả dạ dày vào.

Tần Tiểu Quang đi ngang qua, nhắc nhở: "Khách quan, dạ dày này phải "bảy lên tám xuống", tức là dùng đũa gắp cho vào nồi nhúng lên xuống bảy tám lần là có thể ăn được, lúc này hương vị là ngon nhất, luộc lâu quá thì không ngon nữa."

Trương Đại Trụ nghe xong, vội vàng đặt đĩa xuống, theo lời cậu ta nói, bắt đầu nhúng, ước chừng đã được rồi thì thổi thổi cho vào miệng, dạ dày vừa giòn vừa mềm, cay tê đã miệng!

Trương Đại Trụ vừa ăn vừa liên tục gật đầu, bảo sao lại nói là rất ít, thứ ngon như thế này mà được ăn thì đúng là cần may mắn, hắn ta không khỏi bắt đầu mừng thầm, may mà đã gọi!

Ăn xong dạ dày, Trương Đại Trụ lại cho thịt ba chỉ và đậu phụ vào.

Đậu phụ thì Trương Đại Trụ đã từng ăn, nhà hắn ta cách chỗ Tần Đắc Chính bán đậu phụ cay không xa, thỉnh thoảng hắn ta lại đi mua vài phần về nhà làm thức ăn.

Thịt ba chỉ có mỡ, cảm giác và hương vị lại khác với thịt bò nhưng hương vị cũng rất tuyệt.

Đậu phụ mềm mại lại dai, cho vào miệng cay tê thơm ngon, tan ngay trong miệng.

Trương Đại Trụ ăn đến nỗi mồ hôi đầy người, thấy những người ở bàn trước đều bưng cốc uống gì đó, Trương Đại Trụ nôn nóng vẫy tay gọi Tần Tiểu Quang.

Tần Tiểu Quang đặt khay trong tay xuống nhanh chóng đi tới.

"Khách quan, sao vậy?"

Trương Đại Trụ chỉ vào thứ mà những người ở bàn trước đang uống: "Đó là gì? Rượu hay trà? Cũng cho ta một phần đi."

Tần Tiểu Quang cười nói: "Họ uống trà bưởi mật ong, cửa hàng chúng ta còn có trà nếp, trà bưởi mật ong bán theo cốc, còn trà nếp thì sẽ mang ra cả ấm, ngài muốn uống loại nào?"

Trương Đại Trụ có chút tò mò không biết trà bưởi mật ong là loại trà gì nhưng lại muốn nếm thử trà nếp, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Vậy cho ta một cốc trà quất mật ong, trà nếp cũng mang ra một ấm đi."

"Được ạ!"

Trương Đại Trụ ăn đậu phụ thơm phức, không lâu sau thì trà nước đều được mang lên.

Hắn ta cầm cốc trà bưởi trước, ngửi thấy một mùi thơm nồng của trái bưởi, đã vội uống một ngụm, hương trái cây nồng nàn, có vị ngọt thanh của mật ong, còn có thể nhai được một chút thịt quả.

Hắn ta bẹp bẹp miệng, lại uống một ngụm, mà một ngụm này đã uống hết sạch một cốc trà bưởi mật ong.

Uống xong nước trà thanh ngọt, lại bắt đầu một vòng mới, tiếp tục nhúng đồ ăn.

Trong bếp, hai người Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng không quá bận rộn, nước dùng lẩu đều đã xào sẵn, chỉ cần cho một miếng lớn vào nồi, thêm nước xương hầm đậm đà là có thể bưng lên bàn.

Nàng chỉ cần đợi nhúng xong thịt lại ướp một mẻ tiếp theo là được, còn lại là hướng dẫn cho các tiểu nhị bưng đồ ăn lên. Bọn họ mới khai trương ngày đầu tiên, lúc nào cũng có lúc xảy ra sai sót, chẳng hạn như ghi nhầm số bàn, bưng nhầm đồ ăn, hoặc thiếu đồ ăn mà khách đã gọi, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

"Tiểu Mộc, Tiểu Quang, hai người thấy thế nào? Gọi món, bưng đồ ăn đều đã quen thuộc chưa."

Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc gật đầu: "Vâng, tẩu tử, đệ đều đã biết rồi!"

"Tẩu tử, tẩu yên tâm, tiếp sau của đệ chưa từng sai sót."

Giang Oản Oản gật đầu: "Vậy thì tốt."

Tần Tĩnh Trì từ trên lầu đi xuống, đến bên cạnh nàng, xoa bóp vai cho nàng, hỏi: "Thế nào? Mệt không?"

Giang Oản Oản cười lắc đầu: "Thiếp chẳng làm gì cả, có gì mà mệt."

Giang Oản Oản nhìn ra đại sảnh bên ngoài, nhìn thấy khách khứa ăn uống ngon lành, cười nói: "Quả nhiên lẩu của chúng ta rất dễ bán, thiếp đã nói là chắc chắn sẽ được hoan nghênh mà!"

Tần Tĩnh Trì cũng gật đầu: "Đúng vậy, bên ngoài còn rất nhiều người xếp hàng, A Nghiễn nói cả nhà Viễn thúc rất thích, ngay cả Thẩm viên ngoại cũng rất thích."

Tần Tiểu Quang ở một bên cười híp mắt nói: "Tĩnh Trì ca, tẩu tử, lẩu của chúng ta ngon như vậy, mọi người chắc chắn sẽ thích!"

Nghĩ đến lần đầu tiên mình ăn, cậu ta đã kinh ngạc rất lâu, cậu ta cảm thấy cả đời này mình chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy.

Cậu ta vừa dứt lời, bên ngoài lại có khách gọi, thế là vội vàng đi ra ngoài.

Phu thê Thẩm Hoài Chi đã ăn xong, họ ngồi trong phòng riêng thong thả uống vài cốc trà bưởi mật ong rồi mới xuống lầu tính tiền.

Thẩm Hoài Chi thỏa mãn nghĩ, lần này đợi nhi tử ông ấy về, ông ấy sẽ khoe khoang với nó, bọn họ chính là nhóm khách đầu tiên, món ngon như vậy, về nhất định phải nói trước mặt tiểu tử kia để cho nó thèm thuồng. Ai bảo trước đây nó ăn khoai tây nanh sói và đậu phụ cay gì gì đó, chỉ biết về khoe khoang, cũng không mang về cho hai người họ ăn.
 
Back
Top Bottom