Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 95



“Mau đưa Dạng Dạng về nhà.” Bùi Từ vừa dứt lời thì từ xa đã vang lên tiếng động cơ xe tải lớn. Anh không phải là sợ một kẻ nấp trong bóng tối như rệp, mà là chán ghét cảm giác người khác cứ nhìn chằm chằm vào “bảo vật” của mình như thể đó là món hàng ngoài chợ.

Cô gái nhỏ mà anh nâng niu không phải là người mà một kẻ như vậy có thể mơ ước, nhúng chàm.

"Biết rồi." Phương Tri Lễ cũng không muốn em gái phơi nắng lâu. Thấy em gái đội mũ lên, không cần Bùi Từ lại thúc giục đã dẫn em gái đi trước.

Quả nhiên, hai anh em họ vừa rời đi, xe tải lớn đã dừng ngay trước cổng căn cứ. Quân khu, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Hôm nay trên xe có thanh niên trí thức được phân phối đến địa phương, nên xe chỉ được phép dừng ngoài cổng, toàn bộ người trên xe đều phải xuống để chờ làm thủ tục.

Bùi Từ đứng trong sân căn cứ, mắt dõi theo từng thanh niên trí thức lần lượt nhảy khỏi thùng xe. Phần lớn đều mang theo vẻ tò mò, đảo mắt nhìn quanh doanh trại một lượt rồi nhanh chóng đứng sang một bên chờ sắp xếp. Chỉ có Giang Quang Vĩ, là khác biệt: ánh mắt anh ta đánh giá khắp nơi một cách kỹ càng. Người nào ra vào cổng căn cứ cũng bị anh ta lén lút dò xét.

Bùi Từ liếc qua nhưng tạm thời chưa để tâm đến anh ta. Anh định bụng đưa đồ cho cô Đào trước, chuyện này anh sẽ xử lý, nhưng chưa phải lúc này.

Đào Quế Vân từ trên xe bước xuống, trong lòng mang nặng tâm sự, vừa đặt chân xuống đất đã rảo bước thẳng về phía căn cứ. Vừa thấy Bùi Từ đang chờ mình, bà lập tức tăng tốc, ánh mắt mang theo chút áy náy:

"Bùi trung đội, thật ngại quá, làm cậu đợi lâu."

Bùi Từ biết cô Đào đối xử với Dạng Dạng rất tốt, cho nên thái độ của anh đối với bà tự nhiên cũng rất vui vẻ, cười nói: "Cô Đào đừng khách sáo, chúng cháu cũng vừa mới đến." Nói rồi anh mở cửa xe, định giúp mang đồ ra.

Đào Quế Vân đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi kéo Bùi Từ ra phía sau một chiếc xe, chọn đúng chỗ khuất, tránh tai mắt người khác.

Trên đường đi, bà đã nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy bất an. Dạng Dạng tuy thông minh, học gì cũng nhanh, nhưng dẫu sao vẫn chỉ là một cô bé mới lớn, bên cạnh lại không có mẹ, không có chị gái, chỉ toàn mấy người anh trai. Mà đàn ông, dù có thương em gái đến đâu thì vẫn là thô vụng, chẳng đủ tinh ý để nhận ra tâm tư con gái ở cái tuổi mới lớn, cái tuổi dễ rung động, dễ mơ hồ mà dại khờ nhất.

Trên xe, bà đã quan sát Giang Quang Vĩ khá lâu. Người này… nếu không phải người từng trải, có kinh nghiệm sống, thật sự rất khó phân biệt người này là tốt hay là xấu, nhìn cô thanh niên trí thức họ Trương thì biết, mà ngay cả những thanh niên trí thức khác trong nhóm cũng đánh giá Giang Quang Vĩ không tệ.

Điều này không những không làm bà bớt hoài nghi, mà ngược lại, quá tốt ... càng làm Đào Quế Vân lo lắng.

Bà không thân với anh cả nhà họ Phương, Phương trung đội lại là người tính tình trẻ con, trước mắt cũng chỉ có Bùi trung đội là đáng tin hơn cả, huống hồ ngày thường nhìn cái cách cậu ấy đối xử với Dạng Dạng, không khác gì như đối với em gái ruột.

"Bùi trung đội, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Cô Đào, chuyện gì vậy ạ?"

"Hôm nay trên xe có một nam thanh niên trí thức tên là Giang Quang Vĩ..." Đào Quế Vân không hề giấu giếm, kể hết những gì mình thấy và những lời Giang Quang Vĩ đã nói, kèm theo đánh giá của bản thân với Bùi Từ.

Bùi Từ không ngờ con rệp này lại có ý đồ rõ ràng đến vậy. Nghe xong lời của cô Đào, lông mày anh nhíu lại sát vào nhau.

"Cô Đào, cháu biết rồi. Cảm ơn cô đã quan tâm Dạng Dạng như vậy. Chuyện này cháu sẽ xử lý. Còn nữa, chuyện này xin cô đừng nói với người khác, càng đừng nói với Dạng Dạng." Hiện tại, cô có mối quan hệ tốt với nhiều khu người nhà quân nhân, nhất là với cô Đào. Vừa hay, nhà cô Đào còn có một cô cháu gái mới mấy tuổi, ngày thường Dạng Dạng rất thích chạy sang nhà họ chơi. Bùi Từ không muốn những chuyện ghê tởm này làm bẩn tai cô.

"Bùi trung đội yên tâm, cô chắc chắn sẽ không nói đâu." Bà có thể lén tìm Bùi Từ trong lòng là có một cây cân, chuyện này mà nói lung tung chẳng phải làm hỏng danh tiếng của Dạng Dạng sao? Ban đầu bà định nhắc nhở Dạng Dạng một chút, để cô bé không bị lừa. Giờ nghe Bùi Từ nhắc nhở như vậy, đoán rằng Bùi Từ chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa, nên cũng không cần làm cô bé phải lo lắng thêm. Trong lòng bà, Phương Tri Ý là một cô bé đơn thuần vô cùng, tính tình lại mềm mại, sợ nghe những chuyện như vậy sẽ thực sự sợ hãi.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 96



"Cảm ơn cô."

"Khách sáo với cô làm gì." Đào Quế Vân cười nói, giọng điệu thân thiết mà đầy khí khái: “Chúng ta cùng sống trong căn cứ, chẳng phải đều nên đồng lòng như người một nhà sao? Huống chi cô thật lòng thích Dạng Dạng. Dạng Dạng tốt đẹp như vậy, cô sao có thể trơ mắt nhìn một kẻ phẩm hạnh không ra gì mưu đồ nhúng chàm con bé ? Dù là trong suy nghĩ cũng không được ! Dạng Dạng của chúng ta nếu có muốn tìm đối tượng thì cũng phải là người phẩm hạnh vững, tính nết đàng hoàng, bộ dạng ngay ngắn, chí hướng rõ ràng — ít nhất cũng phải được như Bùi trung đội."

Những người khác ?

Chỗ nào mát mẻ liền chỗ nào đứng đi !

Từ khi Phương Tri Ý thường xuyên đến nhà chơi, cháu gái nhỏ nhà bà trở nên thích học tập, cũng thích sạch sẽ, cả ngày nói muốn giống chị Dạng Dạng. Đào Quế Vân vui mừng khôn xiết. Tự nhiên bà càng coi Phương Tri Ý như con cháu ruột thịt của mình vậy.

Nói xong, bà thấy Bùi Từ không nói gì, vội nhớ ra mình có lẽ đã lỡ lời. Đội trưởng Bùi vừa nhìn đã thấy coi Dạng Dạng như em gái ruột, vội cười gượng một tiếng: "Ngại quá nha, Bùi trung đội, tôi đây là nhất thời lanh mồm lanh miệng."

Bùi Từ nói: "Không sao đâu, cháu biết cô Đào là thật tâm muốn tốt cho Dạng Dạng."

Hai người lại hàn huyên thêm vài câu. Bùi Từ thấy người nông trường đến đón và đưa nhóm thanh niên trí thức đi về phía nông trường thì mới đưa đồ của cô Đào cho bà, sau đó trả xe và nhanh chóng đi về phía nông trường.

Căn cứ quản lý ba nông trường, đều trực thuộc Tiểu đoàn 173 của Đơn vị Phòng không.

Ngoài lực lượng chiến sĩ của binh đoàn, mỗi nông trường còn có dân địa phương sinh sống, thanh niên trí thức được đưa về từ khắp nơi, và một số người đang trong diện bị hạ phóng để cải tạo lao động.

Lần này, 32 thanh niên trí thức, trong đó có Vương Á Lệ, được phân về Nông trường thứ hai. Danh sách phân công đã được gửi đến nông trường từ khi họ lên tàu hỏa.

Năm đó, biên cương được khai khẩn nhờ vào mười vạn quân sĩ, cho nên từ sau những năm năm mươi, các nông trường của binh đoàn ở đây có chút khác biệt so với những nơi khác. Không có hệ thống trạm trại dân sự riêng biệt, mọi việc đều do đoàn trưởng binh đoàn trực tiếp quản lý.

Sinh hoạt và lao động hằng ngày cũng đều áp dụng chế độ quản lý theo kiểu quân sự hóa.

Cho nên, khi 32 thanh niên trí thức đến, doanh trưởng phụ trách sản xuất đã đích thân mang danh sách đến điểm danh, trước tiên yêu cầu mọi người xếp hàng ngay ngắn.
Xét đến việc ai nấy đều mới tới, thái độ của cán bộ tuy nhẹ nhàng hơn so với lúc huấn luyện tân binh, nhưng không khí vẫn nghiêm trang. Dù không có ai quát nạt, các thanh niên trí thức cũng tự giác đứng thẳng tắp, kỷ luật hơn cả lúc chờ xe ở thành phố.

Để tiện cho việc quản lý, nông trường hằng năm đều bố trí riêng một khu gọi là “Điểm thanh niên trí thức”, nơi ở riêng biệt, nam nữ phân chia rõ ràng. Sau khi điểm danh xong liền tiến hành phân phòng, chia chỗ ở xong sẽ có người dẫn họ về điểm thanh niên trí thức để nghỉ ngơi.

Thông thường, theo tiến độ công việc bận rộn hiện tại của nông trường, người mới vừa xuống là phải bắt tay ngay vào lao động. Nhưng lần này, doanh trưởng thấy có quá nửa người trong số họ dáng vẻ gầy yếu, vừa xuống đã lộ vẻ mệt mỏi, e rằng có vào làm việc thì cũng không làm được bao nhiêu. Vì vậy ông quyết định cho cả nhóm nghỉ ngơi một ngày rồi mới sắp xếp công việc sau.

Nghe được tin ấy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa chia phòng xong, mọi người lập tức mang hành lý chạy vội về khu của mình – nơi mà từ nay trở đi sẽ là “nhà” trong một khoảng thời gian rất dài.

Không khí trong khu điểm thanh niên trí thức thoáng cái trở nên nhộn nhịp, ai nấy đều hối hả chọn giường, bày biện đồ đạc, ai cũng nghiêm túc sắp xếp chỗ ở, bởi trong lòng đều hiểu rằng – từ hôm nay, cuộc sống mới thực sự bắt đầu.

Chỉ có Trương Giai Diễm trực tiếp đặt hành lý xuống đất, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc gương treo ở cửa sổ nơi có ánh sáng tốt nhất. Cô ta soi gương, tết lại tóc, rồi thay một bộ quần áo màu sáng mới toanh, vội vàng đi ra ngoài.

Điểm thanh niên trí thức là những căn nhà trệt liền kề, mỗi phòng ở hai người, tiện cho việc quản lý nhưng lại thiếu chút riêng tư. Trương Giai Diễm vừa ra khỏi cửa, mấy phòng bên cạnh đều nhìn thấy. Vương Á Lệ ở ngay cạnh phòng cô ta, nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, rồi hừ một tiếng: "Mau nhìn kìa, có người lại muốn đi cho không rồi."

"Á Lệ, cô đừng nói nữa, lát nữa Giai Diễm nghe thấy lại muốn nổi giận bây giờ." Người nói chuyện là một thanh niên trí thức khác tên Chu Mỹ Quyên.

Vương Á Lệ bây giờ chẳng sợ Trương Giai Diễm nữa. Cô ta phát hiện, người này bây giờ chỉ là hổ giấy, xa rời cha mẹ, ngoài trợn mắt trừng người thì cái gì cô ta cũng không làm được.

"Ai sợ cô ta chứ?" Vương Á Lệ nói rồi quay đầu nhìn Chu Mỹ Quyên: "Mỹ Quyên, tôi thấy lớp trưởng không thích Trương Giai Diễm, cô thấy sao?"

Chu Mỹ Quyên nghĩ đến Giang Quang Vĩ, nghĩ đến lời dặn dò của chị cả mình, chẳng nói gì, chỉ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Vương Á Lệ cười một tiếng: "Hừ, cô đúng là mọt sách." Sau đó quay đầu tiếp tục thu dọn hành lý: "Lớp trưởng chắc chắn không thích cô ta đâu, cô cứ xem đi, sau này cô ta sẽ có lúc phải khóc thét lên cho mà xem." Trong giọng nói của cô ta lộ ra vài phần đắc ý.

Chu Mỹ Quyên không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Cô không có ý định tham gia vào những cuộc tranh chấp giữa các bạn học. Giống như chị cả đã nói, ra ngoài thì ít nói mới là tốt, huống hồ ở một cái nơi xa lạ như thế này.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 97



Lần này thanh niên trí thức xuống nông thôn tổng cộng có người, bao gồm mười hai đồng chí nữ, hai mươi đồng chí nam.

Ký túc xá của nam và nữ thanh niên trí thức cách nhau mấy trăm mét, ở giữa còn ngăn cách bởi một con đường vận chuyển và vài khoảnh đất trống.

Chuyện Trương Giai Diễm thích Giang Quang Vĩ thì các bạn học đều biết. Vì vậy, khi thấy bóng dáng cô ta, nhóm thanh niên trí thức nam đã có người bắt đầu trêu chọc: "Lớp trưởng, "người yêu" của cậu lại đến kìa!"

Giang Quang Vĩ từ cửa sổ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Đối mặt với lời trêu chọc của mọi người, anh ta chỉ cười ôn hoà, nhưng khi cúi đầu xuống, ánh mắt ẩn sau cặp kính lại đầy vẻ khinh thường.

Rất nhanh sau, Trương Giai Diễm đã đi đến sân ký túc xá nam thanh niên trí thức, hướng vào trong gọi lớn: "Giang Quang Vĩ!"

Giang Quang Vĩ vẫn như mọi khi, khi Trương Giai Diễm gọi tên mình, anh ta liền bỏ đồ đang cầm trên tay xuống và đi ra ngoài ngay lập tức.

"Anh lại đây!"

Trương Giai Diễm xưa nay được cưng chiều thành thói, tính tình kiêu ngạo, làm gì cũng thích người khác phải xoay quanh mình. Dù là đối với người con trai mà cô ta thích, thái độ cũng chẳng khác là bao. Vừa nói dứt câu đã quay lưng bỏ đi, không thèm để ý xem phía sau có đang tụ lại một đám thanh niên nam nữ hóng chuyện hay không. Trong mắt cô ta, chỉ cần mình nói, thì người ta nhất định phải nghe.

Nhưng lần này, cô ta sai rồi.

Giang Quang Vĩ không đuổi theo cô ta, mà đứng tại chỗ: "Có chuyện gì?"

Trương Giai Diễm không nghe thấy âm thanh Giang Quang Vĩ ở ngay phía sau mình ân cần hỏi han như mọi khi, mà vẫn đứng im cách xa xa hỏi thì không thể tin nổi quay đầu lại: "Giang Quang Vĩ, anh không biết là chuyện gì à?"

Giang Quang Vĩ đương nhiên biết, anh ta hiểu Trương Giai Diễm còn hơn cả hiểu chính mình. Chỉ là lần này, anh ta lười phải đối phó với vị đại tiểu thư tính khí thất thường này.

Ban đầu, Trương Giai Diễm chất vấn như vậy còn nghĩ rằng người đàn ông sẽ như trước kia, nhỏ nhẹ hỏi cô ta vì sao tức giận. Nhưng lần này hoàn toàn khác trước. Cô ta không phải không nhận ra sự thay đổi của Giang Quang Vĩ, chỉ là cô ta không muốn tin, cô ta cho rằng anh ta chỉ vì xuống nông thôn nên không vui.

Phía sau còn có một đám nam sinh đang hóng chuyện. Trương Giai Diễm muốn quay đầu bỏ đi, nhưng lại sợ mình đi rồi mà Giang Quang Vĩ vẫn không đuổi theo thì chỉ có mình cô ta mất mặt. Cô ta nghĩ đến lời mẹ dặn: đôi khi chịu thua chẳng có gì, chờ chuyện này qua đi rồi tính sổ cũng chưa muộn. Hiện tại, cô ta ở nơi xa lạ này, thân cận nhất chính là Giang Quang Vĩ. Cô ta ban đầu căn bản không sợ Giang Quang Vĩ thay lòng đổi dạ, dù sao mình điều kiện tốt lại xinh đẹp. Nhưng hôm nay, khi cô ta nhìn thấy cô gái ở bãi đỗ xe kia, một cảm giác khủng hoảng không tên bỗng trỗi dậy. Cô ta luôn cảm thấy người khác đều muốn giành Giang Quang Vĩ với mình. Người khác thì cô ta có thể không để trong lòng, nhưng cô gái kia... Lần đầu tiên cô ta thua thảm hại bởi chính cái dung mạo mà cô ta luôn tự hào. Rõ ràng bóng dang người kia chỉ là thoáng qua, nhưng cô ta cảm thấy cô gái kia đã câu mất linh hồn nhỏ bé của Giang Quang Vĩ đi rồi.

Cô ta đi đến bên cạnh Giang Quang Vĩ, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay vì sao anh lại nói với nhóm người nhà quân nhân là có thể giúp con cái họ học thêm?" Có phải đấy chỉ là cái cớ, thực ra người anh muốn giúp đỡ là cô gái kia không? Tất nhiên, câu hỏi phía sau cô ta không dám hỏi ra miệng.

Giang Quang Vĩ không ngờ Trương Giai Diễm ngốc nghếch này cũng có ngày "thông minh sáng dạ" như vậy.

Thoáng chốc, trong lòng anh ta dâng lên một tia hối hận. Chẳng lẽ mình đã lộ liễu đến mức này rồi sao?

Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoảng qua trong một cái chớp mắt.
Hối hận ư? Hối hận cái gì? Anh ta theo đuổi người mình thích, là danh chính ngôn thuận. Đây là thời đại tự do yêu đương, chẳng ai có quyền ngăn cản.

Thậm chí để người khác biết thì càng tốt—càng nhiều người biết, anh ta càng có cớ tiếp cận cô gái kia một cách quang minh chính đại.

Một cô gái trẻ ngây thơ, chưa va chạm sự đời, da mặt lại mỏng, một khi bị mọi người xung quanh biết chuyện, cho dù cô có xấu hổ, ngại ngùng, thì dưới áp lực dư luận, sớm muộn cũng sẽ gật đầu đồng ý.

Đến lúc đó, cái gọi là “anh trai quân nhân”, cái danh “người có nhất đẳng quân công”—chẳng phải cũng phải nghe lời anh ta thôi sao?

Dù sao... em gái đã nằm gọn trong tay anh ta rồi.

Lấy đoàn kết tương trợ làm vinh dự, đây chẳng phải là điều chúng ta đã học ở trường sao? Tôi có năng lực thì nên giúp đỡ người dân địa phương."
Lời nói nghe thì chẳng có gì sai, thậm chí còn có vẻ rất chính khí, rất lý tưởng. Nhưng rơi vào tai Trương Giai Diễm thì lại thấy chói tai đến mức khó chịu—bởi cô ta không biết, cái gọi là "giúp đỡ", rốt cuộc là thật sự giúp "ai".
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 98



Giang Quang Vĩ thấy Trương Giai Diễm không nói gì, giọng cũng hạ xuống mấy phần:

“Giai Diễm, mình đều là người mới từ thành phố xuống, lạ nước lạ cái, thân cô thế cô. Anh nghe nói, thanh niên trí thức tụi mình ở đây dễ bị chèn ép, bị xem thường lắm. Nếu có thể giúp một tay cho người nhà bộ đội, thì sau này người ta nhìn vào cũng nể mặt mình hơn, bớt làm khó dễ. Em nói xem, có phải không?”

Vốn dĩ, anh ta cũng chẳng định dây dưa thêm với Trương Giai Diễm làm gì.

Nhưng giờ thấy cô ta chịu cúi đầu, lại bất giác nhớ tới dáng vẻ ngạo nghễ, kiêu căng của cô ta—nghĩ tới quãng thời gian mình phải "ngậm đắng nuốt cay", làm việc cho cô ta chẳng khác nào một con chó nghe lệnh, trong lòng liền dâng lên một tia không cam tâm.

Dù sao, muốn làm thân với người trong khu nhà bộ đội cũng đâu phải chuyện một sớm một chiều. Mà Trương Giai Diễm… vẫn còn chút giá trị lợi dụng.

Ít nhất thì—cô ta chịu chi, tiêu tiền không tiếc tay.

Đã đến cái nơi nghèo rớt mồng tơi thế này, anh ta cũng không định để mình thực sự sống kiểu túng thiếu như đám dân quê xung quanh.

Trương Giai Diễm sắp khóc đến nơi, vừa nghe thấy Giang Quang Vĩ mở miệng, cô ta lập tức ngẩng đầu nhìn anh ta. Trong lòng dâng lên một tia hy vọng. Cô ta vẫn luôn tin anh ta không phải loại người vô tình lạnh lẽo—quả nhiên, anh ta không phải vì chê trách hay cắt đứt, mà chỉ muốn sau này cuộc sống của họ bớt nhọc nhằn. Một câu nói của anh ta khiến tâm trạng cô ta lập tức nhẹ hẳn, thậm chí còn thấy ấm áp hơn cả lúc nãy.

Không chút do dự, cô ta vội vàng lấy từ trong túi ra một xấp phiếu lưu thông toàn quốc và vài tờ tiền mặt đã chuẩn bị từ trước, nhét vào tay Giang Quang Vĩ:

“Lớp trưởng… em nghe nói thức ăn ở căn tin nông trường rất khó nuốt, ngày nào cũng bánh bao khô khốc với cháo loãng, chẳng có nổi miếng thịt. Chúng ta sao có thể tự làm khổ mình? Anh yên tâm, trước khi đi em đã bảo cha mẹ chuẩn bị đầy đủ phiếu cho em rồi. Từ giờ, đừng ăn ở căn tin nữa, em nấu cho anh ăn.”

Từ xa, Bùi Từ đã nhìn thấy hai người họ đứng sát cạnh nhau. Rõ ràng là đang trao đổi thứ gì đó. Mà ánh mắt anh còn kịp bắt được cảnh Trương Giai Diễm nhét mấy tờ phiếu vào tay tên rệp kia, còn hắn thì... chẳng những không từ chối mà còn nhận lấy tự nhiên như chuyện vốn nên thế.

Khóe mắt anh khẽ giật, đáy lòng trào lên một luồng chán ghét lạnh lẽo. Hắn không chỉ dây dưa với một cô gái, lại còn mơ tưởng động đến cô gái nhỏ của anh?

Lời của cô Đào cứ vang vẳng trong đầu—“một bên treo người ta, một bên lại mập mờ với con gái nhà lành”… Đúng là không biết xấu hổ.

Chỉ tiếc, bây giờ hắn chưa làm ra chuyện gì thật sự chạm giới hạn, nếu không thì anh đã chẳng ngần ngại mà nắm cổ áo lôi hắn đi thẳng lên đội kỷ luật. Nhưng mà... không đánh không có nghĩa là bỏ qua. Cải tạo không nhất thiết phải dùng tay chân—tổ chức cũng có cách của tổ chức.

Nghĩ vậy, anh không thèm liếc thêm nữa cảnh hai kẻ kia anh anh em em, sải chân đi thẳng đến văn phòng Ban quản lý nông trường.

“Triệu đoàn trưởng.”

Người được gọi là Triệu đoàn trưởng ấy, thực ra có mối quan hệ không hề đơn giản với nhà họ Bùi. Trước kia, anh từng là cấp dưới của cha Bùi Từ trong quân đội. Khi đó, Triệu Nghĩa Xương mới mười mấy tuổi, đã theo đơn vị tham gia cuộc phản kích lớn. Nghe nói năm ấy anh biểu hiện vô cùng dũng mãnh, được lão Bùi đặc biệt xem trọng, coi như hậu bối thân tín.

Không ai ngờ rằng sau này, anh lại quen biết rồi đem lòng yêu một cô gái hào sảng đến từ vùng Tây Bắc. Vì cô, anh tình nguyện theo về nơi biên cương xa xôi này, cùng nhau dựng xây một quê hương mới.

Bao năm qua, tuy chỉ giữ chức đoàn trưởng Ban quản lý nông trường, nhưng dưới sự lãnh đạo của anh, nông trường từng bước phát triển vững vàng. Thậm chí năm ngoái—một năm mất mùa nghiêm trọng lan rộng khắp cả nước—nông trường do anh phụ trách vẫn có thể cung cấp hơn một triệu kilôgam lương thực hàng hóa cho tổ quốc. Thành tích ấy khiến không ít người trong ngành cũng phải nể phục.

Triệu Nghĩa Xương không chỉ có năng lực thực sự, mà còn nổi danh là người cương trực, ghét cái ác như kẻ thù. Đám tiểu nhân con lũ rệp kia, vào tay anh, chắc chắn sẽ bị thu thập đến ngoan ngoãn dễ bảo mà chẳng cần phí chút sức lực nào.

Triệu Nghĩa Xương năm nay ba mươi tám tuổi, tướng mạo uy phong lẫm liệt, lưng hùm vai gấu, làn da bị nắng cháy đến đen bóng, phản quang như sơn dầu. Do thường xuyên lao động ngoài đồng, từ xa nhìn đã thấy dọa người, nhưng kỳ thực lại là người hào sảng, thẳng thắn, nói một là một, nói hai là hai—đúng kiểu đàn ông Tây Bắc chân chất mà kiên cường.

Lúc này anh đang sắp xếp công việc cho đám thanh niên trí thức mới đến, vừa nghe thấy giọng quen liền quay đầu nhìn ra cửa. Vừa trông thấy là con trai của thủ trưởng cũ, người còn chưa đứng dậy thì tiếng cười đã vang lên rôm rả:
“Tiểu tử thối, ngọn gió nào thổi cậu tới đây thế hả?”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 99



Triệu Nghĩa Xương lớn hơn Bùi Từ mười lăm tuổi. Ở trước mặt anh, Triệu Nghĩa Xương vừa giống một người anh trai quan tâm, lại vừa có khí chất chững chạc của bậc trưởng bối—nhưng tuyệt nhiên không khiến người khác cảm thấy bị áp đặt.

“Không phải thèm món cải trắng muối lần trước chị dâu làm đó sao? Định chạy tới kiếm anh Nghĩa Xương xem còn sót chút hàng tồn nào không.”

Triệu Nghĩa Xương bật cười, đưa tay đấm nhẹ lên vai Bùi Từ:
“Biết chị dâu về nhà mẹ đẻ rồi mà còn mò tới kiếm đồ ăn hả? Mò tận đến chỗ tôi mà còn giả bộ ngây ngô. Mau nói đi, có chuyện gì?”

Phi công bận rộn đến mấy thì anh cũng không thể không biết. Đường xa như vậy mà bảo là ghé chơi thì anh tuyệt đối không tin.

Bùi Từ đã cất công tới tận đây thì vốn chẳng định giấu diếm gì. Ban đầu chỉ đùa một câu làm mở đầu, không ngờ bị đấm một cái—Triệu Nghĩa Xương vẫn nghiêm túc như trước nay vẫn thế. Con người này là quân nhân, tính tình nghiêm khắc, sống có chừng mực, mà đã nghiêm với bản thân thì với người khác lại càng khắt khe. Đối diện với anh, những mưu tính lắt léo gì đó tốt nhất nên thu lại, bởi tuyệt đối không qua mắt được.

“Nghĩa Xương ca… thật sự có chuyện này muốn nhờ anh giúp.”

"Anh em chúng ta, có gì mà phải vòng vo? Có chuyện thì cứ nói thẳng ra."
Triệu Nghĩa Xương năm mười sáu tuổi được cha của Bùi Từ cứu khỏi tay thổ phỉ, từ đó theo Bùi lão thủ trưởng vào quân doanh. Mười tám tuổi, anh cùng ông tham gia chiến dịch phản công và nhờ một trận chiến ấy mà thành danh.
Có thể nói, nếu không có cha Bùi Từ, thì đã không có Triệu Nghĩa Xương của hôm nay—càng không có được một mái nhà ấm áp, một người vợ hiền và mấy đứa con nhỏ đang đợi anh trở về. Anh vốn là đứa trẻ mồ côi, không còn cha mẹ, cũng chẳng còn anh em ruột thịt. Nên với anh, Bùi Từ chính là ruột thịt, là anh em thực sự.

Bùi Từ không giấu giếm, kể lại chuyện gặp Giang Quang Vĩ hôm nay cho Triệu Nghĩa Xương nghe. Cả những suy đoán của cô Đào, và cả chuyện anh tận mắt thấy Giang Quang Vĩ mập mờ cùng một cô gái bên ngoài lúc nãy.

Triệu Nghĩa Xương nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống. Cả đời anh ghét nhất loại đàn ông này—không có bản lĩnh thì thôi, đến nhân cách cũng chẳng ra gì. Không ngờ người được phân về đơn vị mình lại là một tên như thế. Lông mày anh chau lại, ánh mắt tối sầm.

“Cậu yên tâm. Đã để anh biết chuyện, thì thằng cặn bã đó đừng mong sống yên.”
Chưa cần biết cô gái kia có phải người Bùi Từ để tâm hay không. Chỉ cần là một cô gái bình thường nào đó trong quân doanh mà bị loại người như Giang Quang Vĩ để mắt tới—anh cũng tuyệt đối không thể làm ngơ.

"Cảm ơn Nghĩa Xương ca."

"Anh em chúng ta không nói những lời đó."

Triệu Nghĩa Xương vỗ vai Bùi Từ: "Cậu cứ yên tâm huấn luyện, nếu người đã tới nông trường này, anh sẽ khiến cho hắn không còn hơi sức mà gây chuyện."

"À đúng rồi, cô gái kia là em gái của Tri Lễ à?"

"Là cô ấy."

"Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?" Triệu Nghĩa Xương hỏi.

"Mười sáu, qua năm là mười bảy."

"Cũng không nhỏ rồi ha." Anh nói câu này, cười như không cười nhìn chằm chằm Bùi Từ một cái.

Bùi Từ giả vờ nghe không hiểu, liếc mắt sang chỗ khác nói: "Vẫn chỉ là một cô gái nhỏ thôi."

Triệu Nghĩa Xương nghe vậy liền cười ha hả, thuận miệng trêu chọc:

“Chậc, không ngờ anh đây cũng sống được đến lúc cậu có đủ kiên nhẫn chiếu cố người bạn nhỏ đấy. Chuyện này mà đến tai lão thủ trưởng cùng dì Tống, khẳng định họ cũng không tin, đặc biệt là Tống dì, biết đâu còn đích thân lặn lội tới căn cứ một chuyến để có thể tận mắt nhìn thấy chuyện lạ năm nay."

"Nghĩa Xương ca!" Bùi Từ nhìn Triệu Nghĩa Xương gọi một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Triệu Nghĩa Xương, sợ là lát mình vừa chân trước rời khỏi đây, chân sau Triệu Nghĩa Xương liền thật sự gọi điện về Bắc Kinh "mách lẻo".

Triệu Nghĩa Xương hiếm khi thấy Bùi Từ có bộ dạng “chột dạ” như vậy.

Đúng, là “chột dạ” thật sự.

Hồi nhỏ, thằng nhóc thối này chính là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của lão thủ trưởng, khiến ông đau đầu không thôi. Thế mà rồi nó vẫn ngoan cố tiến vào hàng ngũ phi công, từng bước vượt qua đủ loại huấn luyện khắc nghiệt, thi tuyển lắt léo, leo lên từng bậc như đạp gai mà đi. Vào đại đội chưa đầy hai năm đã được đề bạt làm trung đội trưởng.

Về bản lĩnh thì khỏi phải nói. Nhưng tính cách? Thẳng thắn mà bảo—quái gở. Chính dì Tống, mẹ ruột của cậu ta, cũng từng thở dài nói vậy. Thế nhưng bây giờ nhìn lại... hình như cũng không “gở” lắm nữa rồi.

“Thật không nói với trong nhà à?” Triệu Nghĩa Xương hạ thấp giọng, ánh mắt sâu xa: “Cô gái nhỏ mười sáu, mười bảy tuổi, nếu hai bên đồng ý, qua hai năm là có thể kết hôn rồi. Cũng đâu hiếm mấy chuyện đính hôn sớm từ trước. Huống hồ...” Anh ngừng lại một nhịp, rồi nói thẳng: "Nếu đính hôn, không chừng nhờ có quan hệ với nhà cậu còn có thể cởi được cái mũ kia ra đấy."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back