Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 5



Lý Đoan Ngọc vừa nghe được tiếng gọi khàn khàn, yếu ớt của con gái, lập tức bước nhanh vài bước đến bên giường, vội vàng đưa tay đỡ con gái ngồi dậy, tay nhẹ như chạm vào sương mỏng, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ khiến thân thể yếu ớt kia đau đớn. Thấy lưng con tựa vào thành giường gỗ, bà liền vội rút thêm chiếc gối mềm để sau lưng, tay chân luống cuống mà tỉ mỉ như nâng niu trân bảo.

“Dạng Dạng, còn thấy khó chịu không con?” – Giọng bà dịu dàng mà khản đặc, tay đã nhanh chóng rót một chén nước gừng còn âm ấm từ bình giữ nhiệt để sẵn, đưa đến trước mặt cô.

Bàn tay còn lại theo bản năng đưa lên trán con, kiểm tra từng chút một như thói quen đã ăn sâu vào máu thịt.

Nhiệt đã lui, trán có phần mát lạnh, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, môi khô tái, hơi thở yếu đến mức nghe cũng khiến người xót xa. Trong mắt Lý Đoan Ngọc, sự lo lắng không hề giảm đi, trái lại càng chồng chất thêm một tầng bất an.

Phương Tri Ý tiếp nhận chén nước, bàn tay vẫn còn run nhẹ. Cô cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng: “Con không sao đâu mẹ… mẹ đừng lo.”

Lời này nói , cũng là sự thật .

Trong ký ức đã từng chai sạn của cô – một kẻ sống giữa thế giới tan hoang, nơi chỉ có máu và thép, nơi sống chết chỉ cách nhau một ý niệm. Cho nên , từ khi có ký ức, cô đã học được cách không dựa dẫm, không tin ai, càng không cho phép mình yếu đuối.

Cũng chính vì điều đó , cô thật sự chưa từng nghĩ rằng, chỉ một chén nước ấm, một bàn tay dịu dàng chạm trán, một ánh mắt quan tâm , cũng có thể khiến lòng người mềm đến vậy.

Lời nói đối với Phương Tri Ý , chỉ như tường thuật một sự thật , nhưng đối với người mẹ, lại tựa như một ngọn sóng âm thầm quét qua đáy lòng .

Lý Đoan Ngọc nhìn con gái, ánh mắt chứa đầy xót xa. Bà hiểu con mình. Dạng Dạng từ nhỏ thể nhược đa bệnh, một cơn gió lạnh cũng có thể khiến con bé phát sốt. Từ khi sinh ra, bà và chồng đã đặt toàn bộ tình thương vào đứa nhỏ này, từng bát cháo, từng viên thuốc đều là tâm huyết. Cô con gái này của ông bà , da dẻ trắng hồng như sứ, mười ngón tay nhỏ nhắn mềm mại như hành non, kết tinh tình yêu của cả gia đình .

Giờ phút này, nhìn con gái ngoan ngoan ngoãn ngoãn lại khiến người làm mẹ quá đau lòng.

Bà đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái, bàn tay nhỏ nhắn, lạnh lạnh, mềm mại như sứ men. Trong khoảnh khắc, bà bỗng nhớ tới lúc Dạng Dạng mới sinh – non tháng, nhỏ xíu như con mèo con, đến khóc cũng không đủ sức. Mấy năm qua, dù mọi người đã dốc hết tâm, lực chỉ hy vọng Dạng Dạng có thể khỏe mạnh lớn lên, thế mà bệnh vẫn bám riết không buông.

Mà bây giờ, còn chưa chờ con gái khá hơn, biến cố lại ập tới – cả nhà sắp bị phân tán, gió giông đang ở trước mặt.

“Con như thế nào, mẹ còn không biết sao?” – Bà cười khẽ, nhẹ nhàng trách con gái, nhưng vào tai Phương Tri Ý lại chỉ có yêu thương. “Nếu trong người không khỏe, phải nói với mẹ, đừng tự gồng mình chịu đựng. Mẹ cha và các anh con đều đau lòng lắm đấy.”

Dứt lời, bà xoa nhẹ đầu con, giọng trở nên ôn nhu: “Mẹ nấu cháo cho con rồi, còn có cả bánh lạc. Tối hôm qua con không ăn gì, giờ bụng rỗng thì làm sao chịu nổi? Ăn một chút, sẽ thấy khỏe hơn.”

Phương Tri Ý thật sự không đói đến mức không chịu được, nhưng chỉ cần nghe đến hai chữ “cháo nóng”, trong lòng lại dâng lên một nỗi thèm khát âm ỉ. Ở tận thế, cháo là thứ xa xỉ đến không tưởng, dù chỉ một chén trắng loãng cũng đủ để tranh đoạt đổ máu.

Đã bao lâu rồi cô không được ăn một bữa cơm nóng? Không được nghe một câu hỏi thăm? Không được sống như một người bình thường?

“…Dạ, con muốn ăn.”

Chỉ ba chữ nhẹ nhàng, lại khiến ánh mắt Lý Đoan Ngọc thoáng ánh lên niềm vui mừng khó giấu. Bà đặt chén nước xuống bàn, cúi người kéo chăn kín thêm cho con, vỗ nhẹ mu bàn tay: “Vậy con nằm nghỉ chút, mẹ đi múc cháo.”

Phương Tri Ý khẽ nhích người, muốn ngồi dậy xuống giường: “Mẹ, để con tự ra ngoài ăn…”

Dù ở thế giới kia, cô là người đứng trên vạn xác tang thi, cũng chưa từng cho ai hầu hạ. Cô đã quen tự lập, quen với việc mạnh mẽ mà sống, chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày yếu ớt đến mức cần người bón từng thìa cháo.

Thế nhưng — chỉ vừa mới nâng người, cả thân thể như bị đổ sập.

Tay chân mềm nhũn, xương cốt nhức mỏi như ngấm rét qua từng khe thịt, hơi thở nghẹn lại giữa ngực, tầm mắt cũng tối sầm.

Phương Tri Ý khựng lại tại chỗ, nửa người run rẩy, không thể nhúc nhích.

…Quá mức rồi!

Cái thân thể này… sao lại yếu đuối đến thế?

Đường đường là một đại lão từng một mình chém giết trong mạt thế, đứng đầu một phương, lúc này chỉ muốn bật khóc vì bất lực.

Không, không phải "muốn"… mà là thật sự — suýt khóc đến nơi rồi.

Thật là một chút khí thế cũng không có !

Lý Đoan Ngọc thấy con gái bé bỏng gắng sức mà không xong, đôi mày khẽ chau lại, trong lòng như bị ai siết chặt. Người mẹ thân ở trong thời loạn lạc, từng nhìn thấy bao cảnh sinh ly tử biệt, vậy mà lúc này, chỉ một cử động yếu ớt của con gái cũng khiến bà luống cuống như thể chính mình rơi vào hiểm cảnh. Bà không để lộ sự hoảng hốt trong lòng, chỉ dịu giọng dỗ dành, từng lời như chắt ra từ tâm can:

“Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Con ngoan ngoãn nằm yên, mẹ đi bưng cháo vào.”

Phương Tri Ý khẽ gật đầu, trong đôi mắt trong veo ẩn hiện hơi nước. Nỗi mềm yếu ẩn sâu trong xương cốt, bị ánh mắt dịu dàng và vòng tay bao dung của người mẹ chạm đến, bỗng chốc vỡ òa. Trong khoảnh khắc đó, cô chẳng còn là đại lão của mạt thế, chẳng còn là kẻ từng lạnh lùng đứng giữa vạn thi thể để giành giật sự sống. Cô chỉ là một đứa con gái… nhỏ bé, được mẹ thương yêu .

Ánh mắt Lý Đoan Ngọc dừng lại nơi đôi mắt ửng đỏ, cả người nhìn lại kiều lại mềm, ngoan ngoãn như mèo con cuộn mình trong ổ chăn, trong lòng lại dấy lên muôn vàn nỗi lo. Đứa nhỏ này, từ bé đã ốm yếu, thể chất không bằng người.

Bây giờ lại phải một mình vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Tây Bắc gió cát khắc nghiệt, điều kiện gian khổ.

Thật sự ... tốt sao ?

Trong lúc lòng bà còn vấn vít trăm mối tơ vò, bóng dáng mẹ khuất sau cánh cửa, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Phương Tri Ý lặng lẽ rút đầu ra khỏi chăn, sắc mặt phức tạp. Đôi mắt cô đảo quanh căn phòng cũ kỹ, ánh mắt như xuyên thấu qua không gian và thời gian. Một bên là thân thể ốm yếu , một bên là ý chí kiên cường từng sống sót giữa thời mạt thế.

Chẳng lẽ... cô thật sự phải mang cái thân xác lụi bại này mà sống tiếp?

Cô còn chưa muốn chết! Ở thế giới kia, cô là người giành giật từng giờ từng phút với thần chết. Vậy mà giờ đây, chưa kịp thích nghi, đã bị bệnh tật trói chặt, chẳng khác nào bị tước hết quyền sống.

Ngay khi những suy nghĩ bất bình lượn vòng trong đầu, một âm thanh máy móc đột ngột vang lên, lạnh băng mà xa lạ:

[Ting! Ký chủ thân ái, xin hỏi có muốn mở ra không gian dự trữ lương thực không?]

Cô khựng lại.

Không gian?

Trong đầu Phương Tri Ý nhảy ra một loạt suy đoán. Cô chưa kịp tiêu hóa hết chuyện bản thân xuyên thư giữa thời cuộc gập ghềnh như sóng dữ, giờ lại có thêm “không gian dự trữ thực phẩm”? Chẳng khác nào trời cao đang đột ngột mở một con đường sống trong thời thế khốn cùng.

Cô nhắm mắt giây lát, rồi quả quyết: “Mở.”

Trong nháy mắt, trước mắt cô hiện ra một không gian khép kín như biệt thự hiện đại, ngăn nắp mà rộng lớn. Trên những kệ gỗ cao, từng loại thực phẩm được phân chia chỉnh tề: từ thịt thú hoang trên núi cao, đến hải sản dưới biển sâu, từ điểm tâm phương Tây đến đồ hộp Liên Xô, có thể nói là "trên trời dưới biển", chỉ cần từng thấy qua, nơi này đều có.

Đáng kinh ngạc hơn là, toàn bộ thực phẩm trong không gian đều bị thời gian “đóng băng”, vĩnh viễn tươi mới, không bao giờ hư hỏng. Chưa hết—chúng còn có tác dụng chữa bệnh, mà công năng ấy… chỉ có cô hưởng dụng được.

Phương Tri Ý lặng người.

Cô từng cho rằng bản thân đã được tái sinh vào thời kỳ tối tăm nhất của lịch sử Hoa Quốc, nơi mọi thứ đều bị xé nát bởi tư tưởng cực đoan và chính sách thanh trừng, nơi một lời nói sai có thể bị quy kết là "thấm đẫm tư tưởng tư sản phản động", nơi những giáo sư đại học bị bôi mực đen lên mặt, bị bắt quỳ giữa quảng trường, và những đứa trẻ phải viết bản tự kiểm chỉ vì đọc thơ cũ. Một thời đại như thế, không có gì là an toàn.

Vậy mà giờ đây, cô lại được ban cho một cơ hội—một hy vọng.

Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, dòng chữ tiếp theo đã khiến lòng cô lạnh đi:

[Mỗi ngày tiêu thụ một phần, giảm một điểm bệnh tật. Chỉ số bệnh tật hiện tại: 1000]

Cô ngồi bật dậy, sắc mặt cứng đờ.

Gì ?

Một ngày tiêu thụ thức ăn mới trừ được một điểm bệnh tật trên cơ thể cô ? Mà giá trị bệnh tật trên cơ thể cô đang là ... một nghìn điểm ??

Điều đó có nghĩa là gì ?

Nghĩa là nếu mỗi ngày ăn một phần, cô cũng phải tốn hai ba năm mới khôi phục hoàn toàn thân thể? Nói đùa à!

Mà với tình hình chính trị trước mắt—người trong nhà bị “gắn mác phản động”, ngoài phố người người báo cáo lẫn nhau, mầm họa rình rập khắp nơi—cô liệu có đủ thời gian mà chờ hết hai năm không?

Ngay khi cô đang rối rắm muốn gào thét lên, hệ thống lại hiện thêm dòng chữ:

[Nếu kỹ thuật nấu nướng đủ cao, hiệu quả chữa trị có thể tăng lên]

Phương Tri Ý ngớ người.

Nấu ăn?

Cô nhướng mày, rồi bỗng khẽ bật cười.

Nấu ăn? Hừm… nếu nói về sinh tồn, cô chính là đại lão của mạt thế, nhưng nếu nói về bếp núc—nghĩ đến đây, cô khẽ nhếch môi. May mắn thay, nấu ăn… đúng là sở trường của cô !

Ánh mắt cô sáng lên, tia tự tin trở lại giữa cơn yếu ớt. Được, xem ra ông trời không tuyệt đường sống người. Dù thời thế có khắc nghiệt, dù thân thể này có yếu nhược… thì cô, Phương Tri Ý, cũng quyết không để bản thân cứ như vậy mà ngồi im chờ chết , bị vùi dưới lớp đất đen ngòm.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 6



Dưới ánh sáng ảm đạm từ ngọn đèn dầu treo lửng lơ trong gian bếp cũ kỹ, Lý Đoan Ngọc lặng lẽ đứng trước bếp lò, tay không ngừng khuấy nồi cháo gạo kê đang âm ỉ sôi trên than đỏ. Hương cháo ấm thơm thoảng theo gió len qua khung cửa sổ chắp vá giấy dầu, như muốn xoa dịu đi cái lạnh thấm đẫm ngoài kia .

Phương Tuấn Khanh đẩy cửa bước vào, ánh mắt ông dừng lại nơi người vợ đang chăm chú trông bếp. Giọng nói khàn trầm mang theo sự kiên nhẫn lặng lẽ:

"Dạng Dạng tỉnh rồi à?"

Lý Đoan Ngọc khẽ gật đầu. Ánh mắt nhuốm vẻ mỏi mệt của bà vẫn chưa rời khỏi miệng nồi, nơi hơi nước đang bốc lên từng lớp, phủ mờ đôi tròng mắt vốn đã hao mòn vì những lo nghĩ thời gian vừa qua.

"Mới vừa tỉnh lại." – Bà đáp, rồi lặng lẽ múc một bát cháo .

“Em nói chuyện với con chưa?”

Tay bà hơi khựng lại. Một nhịp im lặng trôi qua, mới nghe bà thở dài, tiếng thở dài rất nhẹ nhưng dường như rút từ đáy gan đáy ruột:

"Chưa. Con bé còn yếu lắm, cứ để nó ăn chút gì đã rồi hẵng hay. Dạng Dạng từ nhỏ vốn được bao bọc, thân thể yếu, tâm tình nhạy, lại chưa từng xa chúng ta, lần này đi xa như vậy… em sợ con bé khó tiếp nhận nổi…”

Phương Tuấn Khanh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đón lấy bát cháo nóng từ tay vợ, lại cẩn thận bưng thêm đĩa bánh áp chảo được chiên từ bột sắn.

"Anh cũng đi xem Dạng Dạng. Chờ con gái ăn xong, chúng ta hãy nói chuyện với nó. Chiều nay chúng ta đưa nó đến bệnh viện khám lại, lấy ít thuốc cầm chừng. Sáng mai, lão Trần nhà phía Nam chuẩn bị bắt tàu về quê, anh đã nhờ ông ấy giúp đưa Dạng Dạng đi một đoạn. Lúc này… chỉ có thể làm vậy."

Tay Lý Đoan Ngọc run lên , làm rơi đôi đũa xuống đất, tiếng “cạch” vang lên chát chúa trong không gian tĩnh mịch. Bà vội cúi người nhặt lên, nhưng trong đôi mắt đã có một tầng sương mỏng. Bà thay đũa khác, tay vẫn lóng ngóng, miệng đáp khẽ:

"Được..."

Một chữ nhẹ tênh, nhưng như mang theo nghìn vạn trăn trở.

**

Phương Tri Ý ngồi tựa lưng vào đầu giường, trên gương mặt còn hằn vết mỏi mệt của cơn sốt kéo dài. Vừa lúc ấy, cửa mở. Cha mẹ cô bước vào, dường như trong ánh mắt họ chứa đựng một sự dịu dàng xen lẫn nỗi bất an khó nói thành lời .

Phương Tuấn Khanh đặt bát cháo lên chiếc tủ gỗ cạnh giường, rồi khom người mở ngăn kéo dưới đáy, lấy ra một chiếc bàn gỗ đã cũ. Mặt bàn có những vết trầy xước do năm tháng mài mòn, nhưng vẫn sạch sẽ, được bảo quản kỹ càng như một thói quen lâu năm. Ông kê nó trước mặt cô, cẩn thận đến từng động tác.

Phương Tri Ý lặng lẽ nhìn cha, trong lòng dâng lên một cảm xúc mơ hồ, mơ hồ vì cô chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy trước đây , nhưng không biết vì điều gì , có thể vì ánh mắt cha mẹ nhìn cô , cũng có thể vì những hành động nhỏ tưởng chừng như thói quen ấy , cô lại sâu sắc cảm nhận được cha mẹ quan tâm chăm sóc , sâu sắc cảm nhận được : Mình được yêu thương , một tình yêu vô điều kiện, không vì bất cứ điều gì trên đời , chỉ đơn giản là yêu thương thôi !

Cô không chờ cha nhắc, liền đưa tay nhận lấy muỗng, bắt đầu ăn. Cháo vừa nóng vừa mềm, mùi gạo kê hoà quyện với chút ngọt thanh của đường phèn khiến cổ họng khô khốc cũng dịu lại phần nào. Cô ăn từng thìa chậm rãi, mà ánh mắt vẫn thấp thoáng nhìn hai người ngồi bên – một người ở mép giường, người kia ngồi trên ghế, không nói một lời, chỉ yên lặng nhìn cô.

Không ai đút, cũng chẳng có câu hỏi dồn dập. Họ hiểu con gái mình. Từ nhỏ, cô đã yếu ớt, nhưng lại quật cường. Cô luôn muốn tự mình đứng lên, tự mình đi tới. Và họ dù lòng đau như cắt, vẫn chọn đứng bên ngoài ranh giới đó, để dành cho con một khoảng tự do, một chút tôn trọng trong sự che chở.

Yêu thương của họ, không phải là ôm siết hay dỗ dành. Đó là sự kiên nhẫn, là ánh mắt dõi theo, là sự yên lặng đầy nâng niu giữa bối cảnh xã hội đang cuồn cuộn thay da đổi thịt – nơi con người bị đẩy vào những khuôn khổ cứng nhắc, mà gia đình lại càng trở nên là nơi cuối cùng để neo giữ chút mềm mại của tình người.

Trong lúc cha đang quay đầu nói gì đó với mẹ, Phương Tri Ý khẽ nghiêng người, từ trong không gian rút ra một nhúm đường trắng mịn, rắc nhẹ vào bát cháo.

Đây là đường lấy từ không gian, thử một chút thấy rất thơm ngọt, cũng là thứ có thể giúp thân thể cô dần dần hồi phục, tuy không biết là công dụng của nó có được như những gì thứ kia quảng cáo không nhưng hiện tại nó lại là hy vọng duy nhất giúp cô hồi phục.

Cơn bệnh lần này dày vò đến mức cô ngồi dậy thôi cũng đã cảm thấy quá cố sức , cả người vô lực, đau nhức rã rời. Cô thật sự chịu không nổi thân thể yếu ớt như vậy nữa, nên dù chỉ là một cơ hội nhỏ, cô cũng không muốn bỏ qua.

Bát cháo nóng cuối cùng cũng đã thấy đáy . Phương Tuấn Khanh nhìn con gái ăn hết từng thìa, nơi đáy mắt thoáng lên chút yên lòng. Người làm cha mẹ, chỉ cần thấy con ăn ngon miệng, dù trong lòng vẫn biết bệnh tình không thể thuyên giảm chỉ với một sớm một chiều , thì họ cũng có thể tự an ủi mình rằng đó là điềm lành giữa những ngày tháng u tối đang giăng bủa khắp nơi.

Ông lặng lẽ thu dọn bát đũa, lau sạch chiếc bàn gỗ đã được dùng suốt mười mấy năm trời. Vết xước mòn trên mặt bàn như những vết tích của tháng năm gian khó. Sau đó, ông đem bát ra ngoài rửa, bước chân nặng nề nhưng vẫn cố vững vàng.

Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con. Lý Đoan Ngọc ngồi xuống mép giường, ánh mắt dịu dàng rơi vào gương mặt tái nhợt nhưng đã có phần khởi sắc của con gái. Bà đưa tay vén mấy sợi tóc rối loà xoà trên trán con, động tác chậm rãi, như thể chỉ một cái chạm cũng sợ làm con đau. Giọng bà nhỏ nhẹ nhưng vẫn mang theo chút nghèn nghẹn chưa tan:
“Dạng Dạng, con còn thấy chỗ nào không khỏe không?”

Phương Tri Ý lắc đầu, giọng nói mỏng manh như tơ lụa lay động trong gió sớm:
“Không có… Con đỡ rồi.”

Thật ra cô còn yếu, rất yếu. Chỉ là nhờ chút đường trong không gian giúp cơ thể dễ chịu hơn phần nào, chứ hơi thở vẫn còn mệt, tay chân mềm rũ như không có sức. Nhưng cô không muốn họ lo. Cô biết, chỉ cần mình nói đỡ, thì cha mẹ sẽ tin, rồi từ đó mà vững lòng thêm một chút.

Dựa lưng vào gối, Phương Tri Ý ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt dịu xuống, trên gương mặt gầy guộc ánh lên nét nhu thuận.

Lý Đoan Ngọc ngắm con một lát, lại nhẹ giọng hỏi tiếp:
“Bé, con có nhớ các anh không?”

Phương Tri Ý gật đầu, một động tác đơn giản nhưng lại khiến nơi ngực nghẹn lại.

Cô đã dần chấp nhận sự thật rằng mình không còn là dị năng giả ở mạt thế nữa, mà đang sống trong một cuốn tiểu thuyết thời Cách mạng Văn hóa , điều đó cũng đồng nghĩa với việc, cô cũng biết , lúc này đây , kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì . Trong cuốn tiểu thuyết dó , số phận từng nhân vật đã được an bài, cha cô, Phương Tuấn Khanh, bởi vì có tên trong danh sách tham gia một bài báo cáo năm xưa, bị người ta bới móc ra thành chứng cứ “tư tưởng phản động”, bị cử báo. Chỉ chờ vài ngày nữa, ông sẽ bị điều đi cải tạo lao động.

Chính vì vậy, cha mẹ cô muốn gửi cô đến Tây Bắc – nơi hai người anh trai đang làm việc, vừa để lánh đi chính sự rối ren, vừa để tránh cho cô phải kéo theo thân thể bệnh tật này cùng hai người bọn họ đi chịu khổ .

Quả nhiên, vừa thấy cô gật đầu, mẹ cô liền thử dò:
“Vậy… con có muốn đến chỗ các anh không?”

Câu hỏi đó, nhẹ nhàng mà như lưỡi dao nhỏ rạch một nhát vào tâm trí cô.

Ở mạt thế, cô từng là kẻ đầu đội gió, chân đạp máu, thân quen với cô độc. Chưa bao giờ… chưa bao giờ được nếm trải cảm giác có một gia đình thật sự, có mẹ nấu cháo đút ăn, có cha im lặng mà che chở từng bước một. Tình cảm ấy, mới chỉ vừa ấm lên trong tim cô, đã phải đối diện với cảnh chia ly?

Cô cắn môi. Một hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn mẹ, ánh mắt ngập nước, môi run run:

“Cha mẹ thì sao ? Cha mẹ … có đi cùng con không?”

Dẫu cô biết, chuyến đi này sẽ chỉ có một mình cô , cha mẹ sẽ không đi cùng. Nhưng biết trước là một chuyện , tình cảm vẫn là không nhịn xuống được.

Câu hỏi ấy thốt ra, mang theo biết bao khát vọng, như muốn giữ lại chút hy vọng cuối cùng. Nếu có thể, cô nguyện cùng họ đến bất cứ nơi đâu, dù là vùng núi hoang lạnh, đất đá cằn khô – chỉ cần cả nhà còn bên nhau, thì dù cô phải đem hết dị năng, toàn bộ tài nguyên trong không gian ra để nuôi sống cả thôn, cô cũng tình nguyện.

Bởi vì cô không sợ đói , cũng không sợ khổ.

Cô chỉ sợ… rời xa.

Sợ rời xa thứ ấm áp đã khiến trái tim băng giá của cô lần đầu biết rung động.

Sợ quay trở lại những tháng ngày cô độc, lạc lõng, giữa nhân gian không ai thật lòng vì cô mà sống.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 7



Lý Đoan Ngọc nhẹ lắc đầu, giọng nói tuy ôn hòa nhưng không thiếu phần kiên quyết:

“Cha mẹ không thể đi cùng con được, Dạng Dạng à. Đơn vị vẫn còn công việc, không thể rời khỏi lúc này. Đợi mọi việc thu xếp ổn thỏa, mẹ sẽ nhờ các anh đưa con về.”

Một câu “đưa về” nghe qua tưởng chỉ là lời dỗ dành, nhưng rơi vào tai Phương Tri Ý lại như tiếng chuông báo động vọng giữa đồng hoang vắng. Cô biết rõ đây là một quyển sách, một kịch bản đã được sắp sẵn — mà kết cục lại là bi thương tan nát. Nếu không thể nghịch chuyển, nếu vẫn bước theo vết xe đổ như trong nguyên tác… vậy tai họa liệu có ập xuống ngay trên con đường trở về ấy?

Ý nghĩ ấy như lưỡi dao mảnh, lạnh lẽo, cứa vào đáy lòng khiến cô bất giác rùng mình.

Lý Đoan Ngọc nhận ra thân thể con gái khẽ run lên, trong lòng thắt lại. Bà siết chặt tay con gái, nghĩ rằng con sợ vùng Tây Bắc xa xôi. Cũng phải thôi, trong nhận thức của người dân lúc bấy giờ, Tây Bắc là nơi gió cát mịt mù, khí hậu khắc nghiệt, đồng hoang rừng thẳm, thiếu ăn thiếu mặc, là nơi mà bao thanh niên trí thức bị hạ phóng đều e ngại.

Bà dịu dàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán con, trong ánh mắt thoáng qua một tia xót xa, nhẹ giọng trấn an con :

“Dạng Dạng, ngoan , đừng sợ. Các anh sẽ chăm sóc con thật tốt. Khi con còn nhỏ , anh trai từng tự mình lặn xuống sông Nam Thành để bắt cá bồi bổ cho con đấy. Con còn nhớ không ?”

Phương Tri Ý mím môi, gật đầu. Cô xuyên thư, thay thế vị trí của nguyên chủ trong câu chuyện này, đồng thời cũng kế thừa mọi thứ mà cô ấy có . Thân thể bệnh tật này , tình cảm ấm áp này , và còn ... toàn bộ ký ức của nguyên chủ .

Trong ký ức , cha mẹ yêu thương cô đến tận xương tủy.

Trong ký ức , các anh trai tuy đi lính xa nhà , mỗi năm không về nhà quá vài lần , nhưng đối với cô em gái duy nhất này , đều là cưng như cưng trứng mỏng , cũng giống như cha mẹ , đều dốc hết tâm lực mà yêu thương chiều chuộng , liều mạng tẩm bổ cho thân thể yếu ớt này của em gái.

Thậm chí, kể cả khi người không ở nhà , đồ gửi về cũng là ùn ùn không dứt , chỉ cần là đồ bổ , có lợi cho em gái , có thể gửi đường xa, liền vơ vét gửi về nhà , thư từ cũng toàn là hỏi thăm bệnh tình của em gái .

Nhưng mà, Phương Tri Ý cũng không phải là sợ Tây bắc gió cát , hay sợ các anh chăm sóc không chu đáo , mà là ...

Vận mệnh !

Phương Tri Ý chưa từng được yêu thương như thế này .

Ở mạt thế, nơi con người vì một miếng lương khô cũng có thể cầm dao rạch mặt nhau, khái niệm “gia đình” chưa từng tồn tại trong cuộc đời cô. Mỗi ngày đều là giành giật sự sống giữa đống hoang tàn. Bây giờ, cô đột ngột có được tất cả — tình thân, yêu thương, quan tâm, chiều chuộng... Bảo cô rời xa họ, sao có thể?

Đôi tay nhỏ nhắn, mang theo chút run rẩy rất khẽ, chậm rãi kéo lấy cánh tay của Lý Đoan Ngọc, Phương Tri Ý ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp trong veo mang theo quyến luyến , giọng nói mềm nhẹ như tơ lụa quấn quanh lòng người , lại mang theo ý cầu xin khó có thể chối từ :

“Mẹ , con... có thể ở nhà bầu bạn với hai người không?”

Nếu cha bị đưa đi cải tạo lao động, cô cũng muốn theo cùng.

Lời vừa dứt, đôi mắt cô ánh lên tia hy vọng mong manh, tựa như ánh lửa leo lét trong đêm đông gió lớn. Phương Tri Ý không phải không hiểu tình hình trước mắt — cô biết, thời buổi này, một khi bị đưa đi cải tạo lao động hay hạ phóng về nông thôn, điều kiện sinh hoạt sẽ vô cùng kham khổ. Ăn không đủ no, mặc chẳng đủ ấm, làm việc thì nặng nề gian khổ.

Cha mẹ đã nhiều tuổi, thân thể chẳng còn như xưa, nếu nay phải vác cuốc ra đồng, mai lại húp cháo loãng thay cơm, sức khỏe liệu còn chống đỡ được bao lâu?

Cô có không gian. Có đồ ăn sạch, thuốc men đầy đủ. Cô có thể âm thầm giúp họ vượt qua những tháng ngày thiếu thốn.

Thân thể này, dù bệnh nặng đến đâu, cũng có thể nhờ vào thực phẩm trong không gian mà dần dần khôi phục. Nhưng thân thể cha mẹ thì không đợi được lâu như vậy — bọn họ không có thời gian để hao mòn thêm nữa.

Nếu cô có thể đi cùng , dẫu không thể gánh vác tất cả, nhưng ít nhất... có thể để họ ăn ngon một chút, uống ngụm nước ấm, đỡ đần được phần nào nhọc nhằn.

Mắt cô ánh lên tia kiên định, không hề giống một đứa trẻ yếu ớt đang sợ hãi chia ly, mà giống như một người từng nếm qua khổ tận cam lai, giờ đây chỉ muốn giữ lấy chút ấm áp cuối cùng nơi cõi đời này.

Chỉ cần để cô đi cùng, dù không thể chia sẻ mọi khổ cực với cha mẹ , ít ra có thể giúp cha mẹ ăn tốt một chút , uống ngụm nước ấm một chút . Một chút cũng là gánh vác, là an ủi.

Chưa đợi Lý Đoan Ngọc mở miệng, Phương Tuấn Khanh đã từ ngoài phòng bước nhanh vào, tay còn dính nước, rõ ràng là vừa rửa chén xong. Thấy con gái thần sắc đã khá hơn đôi phần, ngữ khí ông cũng mềm hẳn đi:

“Dạng Dạng ngoan, cha mẹ dạo này bận rộn nhiều việc, thật sự không thể chăm con chu đáo. Con đến chỗ các anh trước, đợi cha mẹ xong việc, sẽ lập tức đón con về. Được không?”

Ông nói rồi nửa quỳ xuống, như năm xưa mỗi lần dỗ dành con gái bé bỏng. Bàn tay to, thô ráp vì năm tháng, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, ánh mắt tràn đầy chân thành, nghiêm túc:

“Bé ngoan, cha hứa — chỉ cần thu xếp ổn thỏa, cha sẽ đến đón con về nhà.”

Giây phút ấy, Phương Tri Ý hiểu.

Cô không phải không chuyện gì đang diễn ra , dựa vào những gì cô đọc được về giai đoạn này , cùng với ký ức của nguyên chủ , cô biết rằng : Những ngày gần đây, sắc trời chính trị đang chuyển lạnh, ai nấy đều thận trọng từng lời ăn tiếng nói. Phong trào phê đấu chưa dứt, khắp nơi đều sục sôi khẩu hiệu và đấu tố. Cô cũng biết, những gia đình như Phương gia — từng là trí thức, từng có chút tiếng tăm — rất dễ rơi vào tầm ngắm. Lúc này rời đi, e là đã là kết cục sớm định.

Cô không phải người yếu đuối. Càng không phải kẻ cứng đầu.

Trải qua tận thế tang thương, cô hiểu rõ hơn bất cứ ai — đôi khi, thuận theo mới là cách để giữ vững căn cơ. Nếu không thể thay đổi ngay lập tức, vậy thì từng bước từng bước xoay chuyển cục diện.

Nếu đã không thể trốn tránh, thì cô sẽ đối mặt. Cốt truyện? Vận mệnh? Chỉ cần cô còn sống, cô sẽ khiến cho vận mệnh bị định sẵn không bao giờ có thể ràng buộc những người thân yêu của mình được nữa !

Phương Tri Ý nhẹ gật đầu:
“Vâng, con nghe lời cha mẹ . Con sẽ đến chỗ các anh trai .”

Hai vợ chồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Dạng Dạng của họ vẫn vậy — ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chưa từng khiến họ phải nhọc lòng. Chẳng cần nói ra, nhưng trong lòng họ đều biết rõ: con gái đã nhận ra điều gì đó. Mà vẫn không oán, không giận, càng không hoảng loạn — đứa nhỏ này… không biết từ bao giờ , đã âm thầm trưởng thành thế này .

Hơn tất cả những gì họ vẫn mong chờ .
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 8



Buổi chiều, hai vợ chồng Phương Tuấn Khanh đưa con gái đến bệnh viện khám lại một lần. Dù Phương Tri Ý hiểu rất rõ rằng thuốc men và thiết bị y tế ở thời điểm này chẳng thể giải quyết được mấy vấn đề trên thân thể mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt không nửa câu than phiền. Cô biết, có những điều không phải vì bản thân, mà là vì cha mẹ , chỉ là vì trước khi rời xa , muốn làm cho họ yên lòng .

Sau khi khám xong trở về , hai người lớn ra đi thu xếp hành lý, để con gái ở lại phòng , dặn cô tranh thủ lựa chọn ít đồ cần thiết. Bóng lưng Phương Tri Ý đứng bên cửa sổ, tóc dài xõa xuống, gầy gò mà yên tĩnh, ánh mắt đượm vẻ không nỡ, như muốn đem cả căn phòng này thu vào lòng. Phương Tuấn Khanh nhìn bóng con, trong lòng trầm xuống như đá rơi vào giếng sâu, tiếng vang u u, nghẹn ứ không thoát nổi.

Sau khi rời khỏi phòng con gái , đứng trong hành lang chật hẹp, ánh đèn dầu le lói soi bóng người loang lổ trên tường, đắn đo rất lâu, cuối cùng khẽ nghiêng đầu nhìn sang vợ, khàn giọng mở lời:

“Hay là... chúng ta đi Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn đi? Em đưa Dạng Dạng đi Tây Bắc, anh ở lại bên này là được.”

Lời vừa dứt, chính ông cũng thấy ngực mình nghẹn lại, như có ai lấy tay bóp chặt. Ông chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ phải nói với chính người vợ đã cùng mình đi hết bao năm gió bụi những lời này.

Họ vốn là thanh mai trúc mã, từ khi lọt lòng đã ở bên nhau, cùng lớn lên trong một con ngõ nhỏ, cùng lội qua những mùa mưa dầm sũng đất, từng bữa khoai lang cháy cạnh cũng chia đôi nhau ăn. Chiến sự bủa vây, đất nước bị xé vụn bởi những cuộc vận động liên miên, thế mà hai người vẫn kề vai sát cánh, chưa từng rời nhau một bước. Bao nhiêu năm qua, tay nắm tay bước qua bể dâu nhân thế — vậy mà hôm nay, ông lại phải chủ động nói ra lời đoạn tuyệt.

Không phải vì hết tình, cũng chẳng vì thay lòng. Mà bởi thế cuộc đã đổi thay.

Chuyện ly hôn, nếu có thể tránh, ông tuyệt không muốn để vợ mình đơn độc gánh chịu cô quạnh. Nhưng thời thế xoay vần, chính trị như gió bão cuồng loạn, người làm thầy, lại là người đọc sách, chỉ một câu “nói sai đường lối” đã đủ để bị quy chụp là “phản động”, bị hạ phóng đến tận cùng trời cuối đất. Nếu còn kéo theo vợ con, chẳng khác nào cả nhà cùng rơi xuống vực. Ông không cam lòng, nhưng càng không thể ích kỷ. Vì thế, lựa chọn duy nhất của ông, chính là buông tay — tạm thời thôi, nhưng cũng là buông một phần linh hồn mình.

Chỉ là, khi lời ấy rơi vào tai Lý Đoan Ngọc, lại như mũi kim đâm thẳng vào tim. Bà quay phắt người lại , ánh mắt sắc bén trừng ông , một tiếng quát nhẹ nhưng đầy 'sát khí' vang lên :

“Như thế nào ? Anh là phiền chán tôi rồi phải không? Nhân cơ hội này muốn rũ áo tìm cô nào trẻ trung, non tơ hơn chứ gì ??”

Phương Tuấn Khanh giật mình, không ngờ lại bị hiểu lầm trắng trợn đến vậy. Ông vội vàng xua tay, mặt mày luống cuống như kẻ làm điều sai trái:

“Không! Em đừng nói bừa — anh chưa từng có cái suy nghĩ ấy, một chút cũng không có! Em đừng vu oan cho anh!”

Thời gian này, trong trường đã rộ lên không ít tin đồn. Có người bị hạ phóng liền ly hôn, cũng có người sau khi rời đi lại cưới học trò mình làm vợ. Những câu chuyện ấy tuy phổ biến trong chốn quan trường và học giới, nhưng đối với ông mà nói, đó là sự hoen ố nhân cách, là điều mà cả đời này ông khinh thường.

Từ khi biết nghĩ, Phương Tuấn Khanh đã lấy khí tiết làm gốc, đọc sách Thánh hiền để tu thân, dưỡng đạo. Ông chưa từng mượn quyền thế hay hoàn cảnh để làm điều mờ ám. Bao năm qua, vợ ông — người phụ nữ cùng ông trải qua cảnh ăn củ chuối luộc, uống nước lã cầm hơi, từ chiến trường đến bục giảng — đã là một phần máu thịt trong tim ông. Ngoài bà ra, chưa từng có ai có thể bước vào trái tim ấy, dù chỉ một phân.

Thế nên lúc này bị gán tội “thay lòng đổi dạ”, ông không khỏi vừa tức giận vừa tủi thân. Nhưng ông không thể cãi — bởi người đang giận là vợ mình, người ông yêu, người ông nợ cả đời này.

Thường ngày ông có thể biện luận thao thao bất tuyệt về triết học Marx hay phương pháp luận khoa học, lý lẽ đầy mình, nói rằng có thể nói ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ cũng không phải là nói quá . Nhưng mỗi lần vợ nổi giận hay tỏ ra nũng nịu, ông liền như kẻ bị tháo mất then cửa, chẳng còn lời nào để chống đỡ.

Dù sao, với vợ mình, đâu thể giảng đạo lý cao xa? Một câu "anh sai rồi", có khi còn chân thành hơn vạn lời giải thích.

Lý Đoan Ngọc nhìn chồng sốt sắng giải thích, giận thì có giận, nhưng cũng không nén được ý cười nơi khóe môi. Bà chậm rãi nói, giọng nói lại dịu dàng mà kiên quyết, như nước suối chảy qua đá núi, mềm mại nhưng không gì ngăn nổi:

“Phương Tuấn Khanh, lời này em chỉ nói lại với anh một lần duy nhất. Năm đó anh tới cửa cưới em, trước mặt cha mẹ hai bên, anh từng hứa: sẽ chăm sóc em cả đời. Giờ thì đừng có nghĩ đến chuyện quỵt nợ. Một ngày cũng không được thiếu. Dù là lên núi hay xuống biển, mặc kệ gió to sóng lớn, anh cũng đừng có mơ vứt em lại phía sau nửa bước.”

Trước đây, khi mới nghe phong thanh bị điều đi vùng sâu vùng xa, ông đã về nhà bàn bạc một lần. Ông nói, nếu tình hình thật sự không thể vãn hồi, vậy thì cứ ly hôn trước. Như vậy, bà có thể danh chính ngôn thuận mang theo con lên Tây Bắc, tìm hai đứa con trai. Chỉ cần bà bình an, Dạng Dạng được bảo vệ, còn ông... ở lại gánh phần sóng gió.

Nhưng Lý Đoan Ngọc chỉ lắc đầu, không một lời thỏa hiệp.

Họ là bạn thanh mai, là vợ chồng bao năm, là người đã cùng nhau ăn rau dại, nhai hạt kê, vượt qua biết bao gian khó. Người đàn ông này, bao năm qua chưa từng làm điều gì phụ lòng vợ con, vậy mà đến hôm nay lại muốn bà buông tay, để một mình ông đối mặt với chốn hiểm nguy phía trước? Bà không làm được. Trái tim bà không cho phép.

Huống hồ gì... bà nghe nói, ở nơi hạ phóng, khổ sở nhất là những người đọc sách, càng khổ hơn là những kẻ dám nói thật. Mà chồng bà — cả đời lấy ngay thẳng làm gốc, tự trọng làm thước, sống theo chuẩn mực của bậc trí thức, không cúi đầu luồn cúi, không biết nịnh bợ a dua. Một người như vậy, nếu bị đưa đến nơi mà chỉ cần sơ sẩy lời ăn tiếng nói cũng bị quy là “phản động”... làm sao bà yên tâm để ông đi một mình?

Bà biết, chốn ấy không phải nơi người như ông có thể sống yên. Nơi mà tư tưởng cá nhân bị chà đạp, đạo đức nhân văn bị hoài nghi, nơi mà một câu thơ cổ cũng có thể bị quy kết là “ý đồ đen tối”. Với người khác, đó là nơi rèn giũa. Nhưng với ông — đó là nơi g**t ch*t linh hồn một người đọc sách.

Vì thế, nếu đã phải đi, bà sẽ đi cùng. Dù là hoang vu ngàn dặm, dù là gió rét cắt da, chỉ cần còn có nhau, bà không sợ.

Phương Tuấn Khanh đứng lặng .

Những lời vợ nói, rơi vào tai ông , như nước ấm thấm vào lòng đất lạnh.

Một hồi lâu sau , ông ngẩng đầu nhìn vợ, mắt ánh lên thứ tình cảm khó gọi thành tên. Là thương, là yêu, là nợ một kiếp người , là thứ không thể tách rời giữa hai con người đã cùng nhau đi qua nửa đời trầm luân.

Ông bỗng bật cười khẽ, có chút bất lực, có chút chua xót, nhiều hơn là sự dịu dàng đến nghẹn ngào.

Lý Đoan Ngọc ... đúng là biết cách khiến tim ông mềm nhũn.

Thế thì... làm sao ông có thể quay lưng đi cho được?
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 9



Chuyện nhà họ Phương chuẩn bị đưa Dạng Dạng đi, thực ra trong khu tập thể không mấy ai biết . Thời buổi bây giờ, ngay cả cán bộ công nhân viên cũng chẳng còn được trọng dụng như xưa, người người chỉ mong sao yên ổn qua ngày. Phố ngõ từng nhộn nhịp tiếng nói tiếng cười, nay hoang hoải như cánh đồng sau bão. Cửa đóng then cài, nhà ai biết lo nhà nấy. Tin tức gì cũng như rác, đầy tai mà chẳng ai dám đem ra bàn tán.

Dẫu vậy, những người thân quen lâu năm, dù cũng hạn chế lui tới, nhưng nghĩa cũ chưa từng đứt đoạn.

Chu Thừa Khang nghe tin Dạng Dạng sắp lên đường, lòng ông khẽ thắt lại. Bao năm nay con cháu trong nhà đều đã ra riêng, chỉ còn mình ông với bốn bức tường. Ngoài có chút tiền , chẳng còn gì. Chính vì vậy , mà lần này tiễn biệt, ông mang theo một đống đồ bổ tới cửa , ra tay cũng coi như hào sảng.

Tối hôm đó, nhà lão Trần cũng ghé lại ăn cơm. Không ai nói gì nhiều, nhưng trong lòng mỗi người đều mang một nỗi riêng.

Trong bếp, Lý Đoan Ngọc đang cùng Phương Tuấn Khanh đang loay hoay làm bữa. Mới nghe khách đến, bà còn chưa kịp cùng khách khách sao đôi câu, thì Lưu Tuệ Trân, vợ lão Trần, đã quen tay vén áo, lặng lẽ vào bếp giúp một tay.

Phương Tuấn Khanh thấy vậy liền tự giác tháo tạp dề, nhường chỗ rồi lui ra ngoài chuẩn bị chén đũa. Đợi ông khuất dáng, Lưu Tuệ Trân mới nhẹ nhàng kéo tay Lý Đoan Ngọc, thấp giọng hỏi:

"Chị dâu… Chị thật không theo Dạng Dạng lên Tây Bắc sao?"

Tay bà Đoan Ngọc vẫn rửa rau đều đều, chỉ hơi khựng lại trong chớp mắt. Một lát sau, bà khẽ gật đầu, giọng nhỏ nói :

"Tôi ở lại bầu bạn với lão Phương."

Lưu Tuệ Trân nghe vậy chỉ khẽ thở dài, giọng cũng trầm xuống:

“Bầu bạn cũng tốt... Mấy người như lão Phương, như lão Trần nhà em, đều là cứng đầu cứng cổ, thà chịu khổ chứ không chịu khuất phục. Phải đi đến nơi kia... thật sự không dễ sống .”

Dứt lời, bà ghé sát lại, giọng càng nhỏ hơn:

"Chị còn nhớ nhà giáo sư Đồ, ở khu nhà kiểu Tây, Bắc Uyển không?"

Nghe nhắc đến cái tên này , Lý Đoan Ngọc khẽ cau mày, ngoảnh sang nhìn Tuệ Trân, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa thoáng bất an:

— Nhớ chứ… Sao thế?

Khu Bắc Uyển… nơi từng là chốn ở dành riêng cho giáo thụ cao cấp của Nam Đại. Năm đó, khi Phương Tuấn Khanh nhận lời về giảng dạy, nhà trường vốn đã bố trí cho gia đình hộ một căn nhà trong khu ấy – nhà kiểu Tây, hai tầng, gạch xanh mái ngói, một thời từng là biểu tượng của tri thức và phong lưu. Nhưng dở ở chỗ, phòng còn đang sửa, cả nhà tạm vào khu tập thể của công nhân viên chức ở. Ai ngờ, cái "tạm" kéo dài hết năm này qua năm khác.

Về sau, phòng sửa xong, nhưng họ chẳng buồn chuyển đi nữa. Một phần vì bận, phần khác là vì sức khỏe Dạng Dạng khi đó yếu lắm. Thời kỳ ấy, dù ai ai cũng hô hào “bài trừ mê tín phong kiến”, nhưng lòng người mẹ nào lại chẳng mang chút bất an. Đoan Ngọc khi đó âm thầm về quê nhờ người giới thiệu, tìm một bà đồng xem vận mệnh. Người kia chỉ nói một câu: "Đứa nhỏ căn cơ mỏng, tuyệt đối không được dời chỗ ở trong vòng ba năm." Thế là bà đem chuyện về bàn với ông Phương. Dẫu cả hai đều là người học hành bài bản, tin vào lý lẽ, nhưng khi liên quan đến sinh mạng cốt nhục, lý trí cũng khó mà thắng nổi tình thân.

Cứ thế, họ ở lại nơi này . Lặng lẽ, đơn sơ, không tranh không giành.

Không ai ngờ, quyết định ấy lại thành phúc lớn.

Năm 1966, khi Cách mạng Văn hóa nổi lên như cơn lốc, mọi giá trị cũ đều bị xới tung. Ủy ban Cách mạng lên nắm quyền, mở phong trào “thanh lý tư tưởng phản động”, đào tận gốc những gì bị cho là “tàn dư tư sản”. Những bức “đại báo” viết bằng chữ to, mực đen nhem nhuốc, bắt đầu tràn ngập tường rào, cổng ngõ. Tên ai bị dán lên là y như rằng gặp họa: nhẹ thì bị gọi đấu tố, nặng thì bị lôi đi cải tạo, thậm chí mất tích không lý do. Bắc Uyển – nơi từng là chốn thanh cao của giới trí thức – chỉ trong chớp mắt đã biến thành cái rọ sắt giam hãm nhân tài.

Có gia đình tối đó còn gặp , chỉ sau một đêm, sáng hôm sau người xung quanh đã phát hiện căn nhà của họ bị niêm phong, gia quyến ly tán. Có người bị đánh đến sống dở chết dở, có người… chẳng bao giờ trở về nữa.

Nhớ đến những điều đó , Lý Đoan Ngọc như thấy lưng mình lạnh toát. Bà và Phương Tuấn Khanh từng lặng lẽ ngồi bên nhau trong bóng tối, nhìn ánh đèn khu Bắc Uyển chớp tắt giữa đêm, cảm thán: may mà mình chưa dọn đi.

Từ đó, hai vợ chồng không hẹn mà cùng thống nhất không nhắc tới nơi ấy nữa. Mãi đến nay, khi nghe Lưu Tuệ Trân nhắc lại, tim bà như bị bóp nghẹn. Đôi tay đang rửa rau khựng lại, nước chảy ròng ròng mà không biết lạnh. Bà thẳng lưng, ngẩng đầu, giọng khô khốc :

"Lão Đồ… ông ấy làm sao rồi?"

“Ông ấy… mất rồi.”

Lưu Tuệ Trân nói khẽ, giọng như sợi tơ mong manh giữa gió chiều. Nhưng với Lý Đoan Ngọc, câu nói ấy lại rơi xuống như một tảng đá lớn, nặng trĩu trong lòng ngực.

Bàn tay bà khựng lại giữa chậu nước lạnh, lá rau non bị bóp nát lúc nào chẳng hay. Một hồi lâu sau, bà mới cất giọng, ngập ngừng như không dám tin vào điều vừa nghe thấy:

“Mất … mất rồi ?”

Lưu Tuệ Trân liếc nhanh về phía cửa bếp, xác nhận Phương Tuấn Khanh chưa quay lại, mới khẽ gật đầu, giọng trầm hẳn:

“Nghe nói… ông ấy có bà con bên ngoại đang sống ở nước ngoài. Chỉ vì chút dây mơ rễ má như thế mà bị quy là ‘liên hệ phản động’. Bắt đầu từ đó, mọi thứ đều thay đổi. Chị cũng biết ông ấy mà , ông ấy là người đọc sách cả đời, từng là giảng viên đại học, dạy người , đào ươm mầm tương lai của đất nước, tính tình tuy có chút ngạo mạn, nhưng là cái ngạo khí của người quen sống cùng sách vở, thẳng thắn, không nịnh nọt, không xu thời, chứ chẳng phải ngạo mạn vô căn cứ. Đáng tiếc... thời thế đổi thay, học vấn thành gánh nặng, chữ nghĩa thành cái tội, bị chà đạp, lẽ phải bị bóp méo, thì trí thức như ông ấy , như lão Phương nhà chị , lại như lão Trần nhà em Thế nhưng ... chẳng khác nào con cá mắc cạn.”

Bà dừng lại một chút, ánh mắt dường như đang lạc về một dĩ vãng đã mờ bụi, rồi lại tiếp tục, giọng trầm lắng hơn:

“Năm ngoái, sau đợt ‘thanh lọc tư tưởng’, Ủy ban Cách mạng đến tận trường niêm yết thông báo. Ép viết kiểm điểm, ép ‘tự phê’. Học trò từng được ông ấy dạy dỗ lại quay sang viết báo cáo tư tưởng. Đổi trắng thay đen chỉ trong một tờ giấy, còn lương tri thì chẳng ai dám giữ. Ông ấy không phản kháng, cũng chẳng tranh cãi, chỉ lặng lẽ gấp sách lại, rời khỏi cổng trường , rồi... kể từ lúc đó , không một ai còn trông thấy ông ấy quay lại nữa."

Giọng Lưu Tuệ Trân khàn đi:

“Nhưng đau đớn nhất... không dừng lại ở đó.”

Nghe đến đây, tay Lý Đoan Ngọc khẽ run. Nước trong chậu đã lạnh toát, nhưng trái tim bà lại nóng lên từng nhịp đập gấp gáp.

“Con trai ông ấy bị điều đi khai hoang tận vùng núi sâu. Gặp phải lợn rừng, hoảng loạn bỏ chạy, lại không biết đường, trượt chân ngã xuống sườn núi, hai chân... bị gãy . Mãi sau mới được người ta phát hiện, khi ấy máu đã khô, cả người bẩn thỉu bết bùn, hai chân cũng đã qua thời gian cứu trị , từ đấy không còn hy vọng đứng lên được nữa . Còn con gái, vội vã gả chồng, chỉ mong có nơi nương thân. Nhưng cưới phải một kẻ tồi tệ—lợi dụng của hồi môn của Đồ gia xong thì trở mặt. Sau đó thì ba ngày đánh một trận nhỏ , năm ngày đánh một trận to , mắng nhiếc càng là không ngừng nghỉ. Đến khi nghe tin anh trai cô ấy bị tàn phế, bên nhà chồng lập tức trở mặt, chẳng còn giữ chút thể diện nào, hành hạ càng không kiêng dè.”

Không khí trong bếp như đông đặc lại, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từng nhịp buốt giá.

Lưu Tuệ Trân khẽ thở dài, đáy mắt dâng lên một tầng sương mỏng:

“Ông ấy là người đọc sách, lại càng là người cha. Khi nghe tin hai đứa con rơi vào tình cảnh ấy… ông ấy không gào thét, không oán than. Chỉ lặng lẽ uống thuốc, rồi cứ thế ... buông tay.”

Lý Đoan Ngọc đứng im, đôi tay vẫn chìm trong chậu nước lạnh buốt, như không cảm nhận được điều gì nữa. Bà cất giọng khàn khàn, nghèn nghẹn:

“Chắc ông ấy… tự trách lắm?”

Lưu Tuệ Trân khẽ gật đầu:

“Hẳn là !"

Tự trách mình học vấn đầy người mà chẳng bảo vệ nổi vợ con. Tự trách cái gọi là thanh cao ngày trước, cuối cùng lại trở thành tai họa giáng xuống cả nhà. Những năm tháng sống dưới cái bóng của nghi ngờ và tố cáo, ông ấy mang trong lòng không chỉ là đau đớn—mà là sự giằng xé, là cảm giác bất lực tận cùng của một trí thức bị bẻ gãy.”

Cả hai người phụ nữ lặng thinh thật lâu.

Ánh mắt họ dần chùng xuống, nhớ về Đồ gia—về những đứa trẻ vốn dĩ tri thư đạt lễ, bộ dạng sáng sủa, tương lai hẳn sẽ rực rỡ nếu được sống trong một thời đại khác. Nhưng tất cả bị vùi lấp bởi phong trào, bởi lời tố cáo, bởi sự im lặng của xã hội.

Lão Đồ ra đi, không chỉ vì tuyệt vọng, mà còn vì ông ây biết rằng mình không còn chỗ đứng nào trong thời đại này . Một thời đại mà trí tuệ trở thành gánh nặng, đạo đức trở thành mối nghi ngờ, và lặng im... lại là thứ tiếng nói duy nhất của những người còn giữ cho mình chút liêm sỉ.

Như tất cả những gì mà bọn họ, những người đang ở đây, có thể làm. Không chỉ là vì bản thân mình , mà còn vì vợ , chồng , con cái , vì những người thân yêu .

Trong gian bếp chật hẹp, chỉ còn tiếng lửa lép bép, tiếng thìa va vào nồi, và hai trái tim người mẹ đang nặng trĩu vì một nỗi xót xa không thể thốt nên lời.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back