Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 370: Chương 370



"Tôi cũng không biết, đi một bước tính một bước đi, chỉ là tôi đoán đến lúc ăn cơm trưa, mọi người có thể gặp nhau." Đây cũng chỉ là suy đoán của Tô Dung, lấy trình độ hiểu biết của cô đối với quái đàm quy tắc, đối phương sẽ không bỏ qua cơ hội làm một chuyện lớn.

Quan trọng nhất là cô cũng không có cách nào, trong phòng triển lãm này nhất định phải tách nhau ra. Có lẽ trong quái đàm này tách ra sẽ nguy hiểm, nhưng sẽ không chết.

Trong quái đàm này trừ đại sảnh của viện bảo tàng nghệ thuật ra thì không có đồng hồ, mấy người lại không có đạo cụ quái đàm tính giờ, thời gian gì đó cũng chỉ có thể tự suy đoán thôi.

Tô Dung suy nghĩ một chút, lại nói: "Bây giờ chắc cũng gần 10 giờ rồi, chậm nhất là một giờ sau, đoán chừng mọi người có thể gặp mặt.”

Có người xác thực thời gian, Pitt yên tâm hơn nhiều, gật đầu đi theo Tô Dung tiếp tục đi về phía trước.

Mới vừa rồi lúc nói chuyện, Tô Dung cũng không quên quan sát hoàn cảnh. Thật ra cô không quá hiểu kết cấu nhà ở cổ đại, cũng không có khái niệm gì đối với "phòng khách nhà chính". Nhưng có thể dựa theo lời quản gia mà suy đoán, phòng khách nhà chính chắc là nơi tiếp khách.

Tô Dung nhanh chóng đi dạo hơn nửa căn nhà, cuối cùng dẫn Pitt đến trước một căn phòng. Sở dĩ lựa chọn nơi này, một là bởi vì chỗ này tương đối lớn, càng giống như là một phòng khách. Hai là bởi vì bên trong treo đầy tranh vẽ hội họa Phương Tây, nhìn qua là nơi chuyên chiêu đãi thương hộ nước ngoài.

Sau khi dẫn người vào, Tô Dung cũng không đi, cẩn thận đứng ở chỗ này.

Chỉ chốc lát sau quản gia đi đến, trong nháy mắt thấy ông ta, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Cô biết mình đã tìm được đúng chỗ rồi.

Sau khi quản gia đi vào, đầu tiên cười nói với Pitt: "Lão gia thay quần áo xong sẽ lập tức đến liền."

Sau đó ông ta nhìn về phía Tô Dung: "Ngươi có thể đi xuống."

Đi xuống? Đi đâu?

Tô Dung mơ màng cung kính rời đi. Mới vừa đi không được bao xa, đã bị người gọi là. Người đến là một người phụ nữ trung niên vóc người phát tướng, quần áo mặc trên người không bằng quản gia mới vừa rồi, nhưng cũng không qua loa rách rưới.

Chú ý đến vết chai trên tay đối phương, Tô Dung đã hiểu. Chắc người này cũng là nha hoàn, chỉ là quản sự trong đám nha hoàn.

Quả nhiên người phụ nữ kia ra lệnh về phía cô: "Trong nhà đang cần người, nha đầu nhà ngươi chạy lung tung ở chỗ này làm gì? Nhanh theo ta đi làm việc!"

Tô Dung đi theo bà ta đến phòng bếp, trong phòng bếp có một đống người, đều vội vàng làm việc khí thế ngất trời. Người thì xắc nguyên liệu nấu ăn, người thì bổ củi, người thì rửa nguyên liệu, nấu đồ ăn, thật sự là một mảnh náo nhiệt yên bình.

Nhưng Tô Dung cũng không buông lỏng cảnh giác, phải biết đây chính là ở trong quái đàm. Cô đi theo làm việc chung với những người khác, chẳng qua là rửa các loại nguyên liệu nấu ăn.

Có lúc có người muốn tiện tay đút cái gì cho cô ăn, đều bị Tô Dung liên tục từ chối. Trong quy tắc có viết, điều tra viên chỉ có thể tiếp nhận con dấu ở chỗ này, ngoài ra không được nhận bất kỳ vật gì. Thức ăn cũng là vật khác, tất nhiên không thể nhận.

Củi đốt không đủ dùng, ma ma quản sự thấy Tô Dung đã rảnh tay, phân phó nói: "Ngươi đi tìm chút đồ đốt lửa đi, ghế cũ gì đó cũng được, lão phu nhân sẽ không trách mắng đâu."

Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày. Dĩ nhiên chuyện này không làm khó được cô, nhưng mà vấn đề ở chỗ quy tắc thứ 4 có nói, không nên phá hư đồ trong nhà. Lão phu nhân không trách mắng cũng vô ích, Tô Dung dám khẳng định, chỉ cần cô cầm bấy kỳ đồ gì trong phòng triển lãm đưa cho người khác làm củi đốt chính là không tuân thủ quy tắc.

Nhưng nếu như không tìm ra được thứ gì ma ma quản sự nhất định sẽ tức giận, quy tắc thứ 2 đã nói không thể chọc cho bất kỳ người nào trong nhà.

Hai bên đều có quy tắc kiềm chế, cô nên làm thế nào đây?

"Còn cần bao nhiêu ạ?" Tô Dung cung kính hỏi.

Ma ma quản ự nhìn hai lò bếp bên kia, sau đó nói: "Một chút là được, nhanh chóng làm xong đi."

Vậy thì dễ làm. Tô Dung cởi áo khoác của mình ra, ngoan ngoãn nói: "Dùng cái này được không ạ? Coi như lão phu nhân đồng ý, nô tỳ nghĩ mình là người làm cũng không tiện đốt đồ của chủ nhân."

Thấy cô thức thời như vậy, ma ma hài lòng gật đầu: "Có thể, trái lại người rất lo nghĩ cho chủ tử. Đi nghỉ ngơi đi, đừng để bị lạnh.”

Bây giờ đã đến tháng tư, cuối mùa xuân. Thời tiết đã ấm trở lại, nhưng chỉ mặc áo tay ngắn rất dễ dàng bị cảm.

"Cảm ơn ma ma." Tô Dung làm ra bộ dạng cảm kích, ngồi xổm ở một bên nghỉ ngơi. Mặc dù đối phương nói để cho cô đi nghỉ ngơi, nhưng thật ra cô cũng không biết bản thân mình nên đi chỗ nào, còn không bằng ở chỗ này chờ.

Bây giờ cô biết chủ tử trong nhà này có lão gia, phu nhân, thiếu gia, lão phu nhân, nếu như không có người khác, như vậy trong những người này chắc có một người là mục tiêu để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù ngoài mặt lão gia chính là người đứng đầu trong nhà, nhưng sao quái đàm quy tắc có thể dễ dàng như vậy được! Tô Dung suy đoán chắc chắn phải có gì đó giấu diếm bên trong.

Sau khi xác định mục tiêu, nhiệm vụ tiếp theo là tìm ra phương pháp làm cho đối phương vừa lòng. Liên quan đến chuyện này, ở trong suy nghĩ của Tô Dung, phương pháp để cho mỗi người bọn họ làm chủ tử hài lòng đều không giống nhau.

Dù sao tiêu chuẩn hài lòng của chủ tử đối với nha hoàn khẳng định không thể nào giống với tiêu chuẩn đối với biểu thiếu gia được.

Bọn họ không có cách nào sao chép câu trả lời của đối phương.

Thời gian trôi qua rất nhanh, từng đĩa thức ăn được làm xong, đề được những nha hoàn khác bưng đi ra ngoài. Tô Dung đếm một chút, tổng công có tám món ăn một món canh, tổng cộng có chín món.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 371: Chương 371



Đây là một con số rất thú vị, theo lý thuyết mọi người đều quen thuộc với việc chín món ăn một món cảnh, tổng cộng có mười món mới đúng.

Lúc trước đi phá án, Tô Dung có từng tìm hiểu một chút, nếu như trong nhà hơi nghiêm một chút, tất cả món ăn trên bàn cơm cộng lại đều sẽ là số chẵn. Còn về số lẻ, đó là bữa cơm cho người c.h.ế.t ăn!

Nhà này cố ý bày cơm số lẻ, trong lòng Tô Dung đã có suy đoán.

Sợ rằng trong cái nhà này có người chết, vận may không tốt, có lẽ tất cả mọi người đều là người c.h.ế.t cũng nên!

"Ngươi còn ngồi chỗ này làm gì, còn không nhanh đi đỡ phu nhân ăn cơm!" Thấy cô ngồi ở một bên, ma ma quản sự lập tức phân phó.

Tô Dung lập tức đứng dậy, lúc này cô mới biết mình lại là nha hoàn của phu nhân. Nếu nói sớm, cô cũng có thể đi trước làm quen đường rồi.

Tô Dung không biết làm sao nhìn một tiểu nha hoàn cũng đang rảnh tay: "Ngươi có muốn đi tìm phu nhân với ta hay không?"

Tiểu nha hoàn sửng sốt một chút, liếc nhìn xa xa, sau đó lắc đầu một cái: "Cái này không được đâu, tỷ tỷ, ngươi là nha hoàn trong phòng phu nhân, đi giúp đỡ rất bình thường, nhưng ta đi qua thì được xem là chuyện gì xảy ra chứ?"

Bị từ chối trong dự liệu, Tô Dung cũng không dây dưa, mà là đi theo phương hướng mà người nọ mới vừa nhìn đí. Vốn dĩ cô muốn kéo một người giúp mình chỉ đường, Mà ánh mắt mới vừa rồi của nha hoàn kia đã cho cô phương hướng.

Theo phương hướng này đi thẳng một cái, rất nhanh Tô Dung đã đi tới trước một gian phòng. Xung quanh chỗ này trồng một ít hoa, có mấy phần khí chất nghệ thuật.

Cô gõ cửa một cái, nghe được bên trong có giọng nữ để cho cô đi vào, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đẩy cửa vào.

Ở trong phòng, trước bàn trang điểm có một người phụ nữ nhợt nhạt yếu ớt như tờ giấy, mặc đồ trong màu trắng, đưa lưng về phía cửa, thật giống như một qủy mị.

Chắc lúc trước đối phương có dung mạo không tệ, sở dĩ nói "lúc trước", là bởi vì từ trong gương có thể nhìn ra, bộ dạng bây giờ của bà ta khô cằn, đuôi mắt tràn đầy nếp nhăn, dung nhan đã không còn nữa. Nhưng lấy mắt nhìn của Tô Dung, có thì nhìn ra được bộ dạng xinh đẹp vốn có lúc trước.

Thấy bộ dạng này của bà ta, Tô Dung giật mình trong lòng, nhanh chóng bình tĩnh lại, cúi đầu cung kính nói: "Phu nhân, nên ăn cơm rồi."

"Đã đến buổi trưa rồi sao? Một ngày này, thời gian trôi qua thật nhanh." Phu nhân thở dài,vươn một tay ra.

Tô Dung vội vàng đi qua đỡ lấy tay bà ta, đối phương tiện tay cầm một mức hoa quả đưa cho Tô Dung: "Chờ lát nữa ngươi không thể ăn cơm, bây giờ ăn một chút lót bụng đi?"

"Không cần đâu phu nhân." Tô Dung vội vàng từ chối: "Nô tỳ không đói bụng, không thể phá hư quy củ được."

Nhưng cô nói xong vẫn đưa tay nhận mứt hoa quả của đối phương, cười nói: "Chỉ là phu nhân có thể khen thưởng cho đầu bếp, để lúc đó hắn vui vẻ, có lẽ có thể cho nô tỳ một bữa ăn khuya!"

"Quỷ nghịch nghợm nhà ngươi!" Phu nhân nghe vậy, cười một tiếng, nói đùa: "Nghe nói hôm nay trong nhà có rất nhiều người đến?"

"Đúng vậy ạ, có biểu thiếu gia, cô gái ngoại bang thiếu gia mới cưới, cùng với thương nhân nước ngoài." Tô Dung trả lời xong, lại thử thăm dò một chút: "Nô tỳ nghe nói thương nhân nước ngoài kia là tới nói chuyện làm ăn với chủ nhân trong nhà."

"Chủ nhân trong nhà?" Phu nhân giống như nghe được một chuyện người gì đó, dùng tay che miệng cười nói: "Ha ha ha ha hắn nói chuyện làm ăn với lão gia, nha đầu ngốc nhà ngươi không hiểu thì đừng có nói càn."

Nói như vậy, vậy lão gia không phải người đứng đầu trong nhà. Tô Dung nghi ngờ trong lòng, tại sao phu nhân nghe cô nói như vậy thì lại cười chứ?

Người đứng đầu trong nhà không thể giao dịch với người nước ngoài sao?

Phu nhân không nói nữa, để cho Tô Dung phục vụ bà ta mặc quần áo. Quần áo cổ đại rất khó mặc, cũng may những quần áo kia đã được xếp ngăn ngắn theo thứ tự rất chỉnh tề, mặc mỗi một món vào, trừ phu nhân nói một câu vụng về ra thì không xảy ra chuyện gì cả.

Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, phu nhân đứng ở cửa chờ Tô Dung. Tô Dung còn tưởng rằng đối phương là muốn cô đi phía trước dẫn đường, vừa muốn đi về phía trước đột nhiên ý thức được chuyện không đúng.

Đây là nhà của người ta, dĩ nhiên không thể nào không biết đường. Lấy kinh nghiệm xem phim nhiều của cô, chắc là người làm nên đi theo sau lưng chủ nhân mới đúng.

Cho nên đối phương không phải là đang chờ cô dẫn đường, mà là chờ...

Nghĩ đến chỗ này, đột nhiên Tô Dung nhìn thấy dù giấy lớn được đặt ở cửa. Cô bừng tỉnh hiệu ra, cầm dù giấy dầu đi ra ngoài, che khuất ánh sáng cho phu nhân.

Quả nhiên đối phương hài lòng đi về phía trước.

Khuôn mặt tái nhợt như vậy, chẳng lẽ cũng là vì không phơi nắng nên như vậy?

Tô Dung nghi ngờ trong lòng, tiếp tục dò hỏi: "Ngài thật sự rất không thích phơi nắng nha."

Phu nhân nghe vậy, đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tô Dung. Sau đó bỗng nhiên mỉm cười.

Thôi xong, nói sai rồi. Trái tim Tô Dung đập mạnh một cái, quả nhiên nghe đối phương sâu xa nói: "Tại sao ta không phơi nắng chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Tại sao? Bởi vì bà là người c.h.ế.t sao? Nhớ tới suy đoán lúc trước, Tô Dung không nhịn được lẩm bẩm.

Nhưng không thể nói ra lời như vậy, giống như trong quái đàm taxi, nếu để cho người c.h.ế.t biết mình đã chết, vậy chỉ sợ người c.h.ế.t tiếp theo chính là cô.

Nhưng cô cũng không thể nói không biết được, dù sao bây giờ nhân vật của cô chính là nha hoàn của phu nhân, hơn nữa còn là một nha hoàn phục vụ đã lâu, chắc chắn biết loại chuyện này.

"Ánh mắt trời không tốt đối với phu nhân, dĩ nhiên ngài không thích rồi." Cuối cùng Tô Dung cũng trả lời một câu rất mập mờ, thuận tiện nói sang chuyện khác: "Ngài còn chưa thấy cô gái ngoại bang kia đi?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 372: Chương 372



Quả nhiên cái đề tài này hấp dẫn sự chú ý của phu nhân, cô gái ngoại bang là tiểu thiếp mà bà ta nạp cho con trai, mặc dù không phải chính thê, nhưng cũng làm cho bà ta chú ý đến: "Còn chưa thấy qua, nữ nhân đó như thế nào?"

"Nô tỳ nào dám tùy tiện nghị luận chủ tử chứ." Tô Dung cười nói: "Nhưng mà rất đẹp, ngài còn lo lắng mắt nhìn của thiếu gia sao?"

"Nam nhân đều là động vật nửa th*n d***, có mắt nhìn gì đáng nói chứ?" Phu nhân cười nhạo một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa.

Cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng phân tích những câu này. Từ biểu hiện nãy giờ có thể thấy phu nhân không hài lòng với lão gia, mới có thể giận lây qua thiếu gia như vậy.

Chẳng lẽ lão gia chính là loại người ái thiếp diệt thế sao?

Đi theo đối phương đến gian nhà chính, cửa ở gian nhà chính có đặt một cái dù. Tô Dung thu dù của phu nhân lại, sau đó đặt sát bên cạnh cây dù kia. Dù chỉ là hai cây dù bình thường, nhưng đặt ở cùng một chỗ có thể nhìn ra rõ ràng là một cũ một mới..

Trong phòng chính cũng đã gần chuẩn bị xong, phu nhân ngồi vào vị trí của mình, chờ những người khác đến.

Quản gia đã sớm đến phòng khách, thấy phu nhân thì chủ động hỏi thăm sức khỏe. Nhìn qua quan hệ của phu nhân và lão quản gia rất tốt, cười nói với ông ta. Quản gia cũng không phải nói chuyện ngập ngừng, hiển nhiên ông ta biết rất rõ sở thích của phu nhân, để cho Tô Dung ở bên cạnh cũng biết không ít.

Phu nhân rất có tiền, cửa hàng nào có tranh sức mới ra cũng có thể nói chuyện một chút với quản giản về đề tài này. Nhưng nhìn vào thì biết đã rất lâu không có đi mua, dù sao bà ta cũng ốm yếu thành cái dạng này rồi.

Người đi vào tiếp theo chính là một người trẻ tuổi, ăn mặc rất dày hoàn toàn không hợp với thời tiết, sắc mặt cũng trắng nhợt như quản gia. Đi theo sau lưng hắn ta là Serena, trên mặt Serena là nụ cười mỉm, nhưng vẻ mặt cũng không được tốt cho lắm.

Hiển nhiên đây là thiếu gia.

Sau khi hắn ta đi vào quản gia lập tức ngậm miệng, Tô Dung chú ý đến mặc dù ngoài mặt quản gia rất cung kính cúi đầu, nhưng trên thực tế là đang nhíu mày, giống như rất ghét bỏ thiếu gia.

Có chút thú vị, nhiệt tình với phu nhân, nhưng lại lạnh nhạt với thiếu gia sao?

Thiếu gia chào hỏi phu nhân, mà Tô Dung cũng nhân cơ hội này trao đổi ánh mắt với Serena. Serena nhíu mày lắc đầu với Tô Dung, lập tức Tô Dung đã hiểu.

Thiếu gia cũng không phải là chủ nhà.

Tiếp theo có một phụ nhân đã hơi lớn tuổi sắc mặt tái nhợt đi đến, đi theo bên cạnh là Ngũ Minh Bạch. Nhìn qua Ngũ Minh Bạch dỗ phụ nhân kia rất vui vẻ, hai người vừa đi vừa nói chuyện rất náo nhiệt.

Vị này là lão phu nhân.

Tô Dung và Ngũ Minh Bạch cũng hai mắt nhìn nhau, đối phương lắc đầu một cái, nhưng không phải ý phủ định, mà là lắc đầu vì không biết. Anh ấy không xác định được lão phu nhân có phải người đứng đầu nhà này không.

Hai người tiếp theo đến chính là lão gia và Pitt, khuôn mặt lão gia tái nhợt, gò má hóp lại, vẻ mặt lạnh nhạt. Mà thứ làm cho người ta bất ngờ chính là sắc mặt của Pitt cũng tái nhợt, lúc đến cũng không thèm nhìn mấy người Tô Dung một cái nào.

Bộ dạng này có vấn đề, trái tim Tô Dung trầm xuống, lại nhìn về phía Ngũ Minh Bạch. Vẻ mặt của đối phương cũng khó coi, hiển nhiên biết được bây giờ trạng thái của Pitt không đúng.

Nhưng lúc này không phải là lúc tìm tòi nghiên cứu, bời vì cơm trưa chính thức bắt đầu.

Serena là tiểu thiếp không thể ngồi cùng bàn với chủ tử, chính cô ta không biết, đang muốn tìm một vị trí ngồi xuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Tô Dung, dùng ánh mắt hỏi thăm.

Trái lại cô ta rất cẩn thận. Tô Dung nhíu mày, lắc đầu một cái trả lời cô ta.

Biết ý của cô, quả nhiên Serena không ngồi xuống, mà là đứng sau lưng thiếu gia.

Mọi người bắt đầu ăn cơm, điều tra viên đều biết không thể ăn thật được, hiển nhiên Ngũ Minh Bạch đã sớm có chuẩn bị, ngồi ở một bên nhìn người khác ăn.

Chú ý đến chuyện anh ấy hoàn toàn không động đũa, phu nhân nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi không ăn? Là ghét bỏ đồ ăn trong phủ không hợp khẩu vị sao?"

Lão phu nhân chủ động giúp giải thích: "Gần đây khẩu vị của hắn không tốt, trước đó còn than phiền với ta. Đứa nhỏ này rời nhà lâu như vậy, chắc chắn chịu nhiều khổ ở bên ngoài!"

Có thể để cho lão phu nhân giải thích như vậy, xem ra Ngũ Minh Bạch làm việc không tệ. Tô Dung kính nể nhìn đối phương một cái, quả nhiên giáo viên ở chỗ nào cũng rất có bản lĩnh.

Được rồi, không phải. Chỉ có thể nói người ta biết ứng đối trong mọi trường hợp.

Mà một màn tiếp theo, làm cho Tô Dung và hai điều tra viên còn lại trợn to hai mắt --- Pitt lại đang mở miệng ăn cơm.

Nên biết trong quy tắc đã nói rõ không thể nhận bất kỳ thứ gì ở trong triển lãm, người hơi có chút đầu óc sẽ không ăn những cái này.

Mặc dù Pitt không thông minh lắm, nhưng anh ta cũng tuyệt đối không phải là người ngu, nếu không cũng không có khả năng thông qua hai quái đàm quy tắc.

Nhưng bây giờ anh ta lại không chút cố kỵ ăn đồ ăn trong phòng này, hơn nữa vẻ mặt của anh ta còn tái nhợt giống như đúc với người ở trong phòng triển lãm, Tô Dung không nhịn được đưa ra một phỏng đoán xấu --- Pitt đã bị ô nhiễm.

Bây giờ chỉ có hoa hồng của 'Pitt' mới chứng minh được điểm này. Tô Dung nhìn chằm chằm túi mà anh ta nhét hoa hồng vào, trong lòng đang suy nghĩ nên dùng cách nào để lấy hoa hồng kia ra nhìn kết quả một chút.

Cô lại nhìn Serena và Ngũ Minh Bạch, vẻ mặt của hai người đều ngưng trọng, hiển nhiên đã đoán được 'Pitt' xảy ra chuyện gì.

Vì thăm dò chuyện này, Ngũ Minh Bạch mở miệng hỏi lão gia: "Lão gia, ngài và vị thương nhân này đã nói xong chuyện làm ăn rồi sao?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 373: Chương 373



Nghe được lời này, lão gia lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Dĩ nhiên, mặc dù lúc mới bắt đầu có một chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng sau đó chúng ta nói chuyện rất vui vẻ."

Câu "mới bắt đầu có chút mâu thuẫn nhỏ" hấp dẫn sự chú ý của Tô Dung. Có mâu thuẫn đồng nghĩa với việc tức giận, mà trong quy tắc rõ ràng đã nói bọn họ không thể chọc người trong nhà tức giận được.

Có lẽ 'Pitt' cũng là vì vi phạm quy tắc này, mới biến thành như bây giờ.

Ngũ Minh Bạch cũng nghĩ như thế, thuận miệng hỏi một chút: "Là mua bán gì vậy ạ?"

Nghe được vấn đề này, đầu tiên lão gia theo bản năng nhìn phu nhân một cái, sau đó mới khoát tay, làm bộ như không muốn trả lời: "Mua một ít đồ thôi."

Biểu hiện như vậy hấp dẫn sự chú ý của Tô Dung, trước đó lúc phu nhân buộc miệng châm chọc thì cô đã nhìn ra được quan hệ vợ chồng của bọn họ không được tốt, hơn nữa có thể suy đoán nguyên nhân vẫn là lão gia không quản được nửa người dưới.

Nhưng ở trên bàn cơm lại không xuất hiện nhân vật di nương gì đó, chuyện này làm cho người ta có chút kinh ngạc. Không có di nương, vậy chẳng lẽ lão gia thường xuyên đi đến kỹ viện sao? Đây cũng rất có khả năng, chỉ tiếc người duy nhất tiếp xúc với lão gia là 'Pitt' đã có chuyện, nếu không còn có thể hỏi thăm anh ta.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung đột nhiên nghĩ đến nhiệm vụ của bọn họ, là để cho chủ nhân của nhà này hài lòng.

Bây giờ bọn họ bị phân phối cho các chủ tử trong nhà, nhìn qua không giống như là làm hài lòng chủ nhân chân chính của căn nhà này, mà là phải làm hài lòng đối tượng mà mình phân phối đến.

Cuối cùng ai mới là chủ nhà chứ?

Rất nhanh đã xong cơm trưa, Tô Dung là nha hoàn tất nhiên ở lại thu dọn tàn cuộc. Ngũ Minh Bạch và Serena đều kiếm cớ ở lại, chỉ có 'Pitt' là tự nhiên rời đi theo lão gia, không có một chút bộ dạng của điều tra viên.

Serena ngồi trên ghế, trên mặt là sự chán ghét mang theo chút sợ hãi: "Thiếu kia kia là một tên b**n th**! Tôi ở trong phòng của hắn phát hiện rất nhiều... Thứ dùng trên giường, các người hiểu chứ."

Nhìn bộ dạng của Serena có thể biết được thứ dùng trên giường kia tuyệt đối không đơn giản chỉ là mấy món tình thú vợ chồng. So sánh với người trong nước, phần lớn người nước ngoài sẽ cởi mở về chuyện này rất nhiều. Nhưng ngay cả Serena cũng cảm thấy b**n th**, như vậy tên thiếu gia kia thật sự rất b**n th**. Hơn nữa còn có khả năng b**n th** nguy hiểm đến tính mạng, nếu không đối phương cũng không lộ ra vẻ sợ hãi như thế.

Cô ta kiên quyết nói: "Tôi sẽ không ở chỗ này đến tối, khi trời tối tôi sẽ rời khỏi chỗ này.”

Trên thực tế, Tô Dung cũng định rời đi trước khi trời tối, đã biết chỗ này đều là quỷ, sau khi trời tối sức mạnh của quỷ sẽ tăng lên, bọn họ có thể sống sót hay không thật sự rất khó nói!

“Đúng rồi, cô chắc thiếu gia không phải chủ nhà sao?" Ngũ Minh Bạch hỏi.

Một chuyện này Serena rất khẳng định, cô ta gật đầu: "Quyền hành trong nhà của vị thiếu gia này rất nhỏ, không giống như dáng vẻ chủ nhà nên có."

Người tiếp theo chính là Tô Dung, đầu tiên cô hủy bỏ khả năng lão gia chính là chủ nhà, sau đó tiếp tục nói: "Tôi thấy thái độ lúc đó của phu nhân, hình như bà ta cũng không phải là chủ nhà. Nhưng mà... Tóm lại thái độ rất kỳ quái, tôi cũng không nói rõ ràng được."

Hiếm khi ngay cả cô cũng lộ ra vẻ không hiểu, nhưng đối với cái nhà này cô biết rất ít, không hiểu cũng rất bình thường.

"Tôi nghi ngờ người bên trong cái nhà này đều là quỷ, nhất là những người có sắc mặt tái nhợt kia." Tô Dung nói xong, lại tiếp tục chỉ là bằng chứng: "Phu nhân không thể thấy ánh sáng, lúc đồ ăn mang lên đều là số lẻ, tôi còn thấy bên trong có rất nhiều món ăn làm từ đậu nành đậu hủ, rất giống đồ ăn cho người chết."

Thật ra hai người còn lại điều loáng thoáng cảm giác được, nghe được Tô Dung nói như vậy bọn họ cũng không quá kinh ngạc. Bọn họ cũng đã trải qua hai lần quái đàm quy tắc, mặc dù sự xuất hiện của quỷ quái làm bọn họ sợ, nhưng cũng sẽ không quá kinh ngạc.

Cuối cùng người nói chuyện chính là Ngũ Minh Bạch, anh ấy vừa mở miệng đã nói ra một tin tức làm người kinh ngạc: "Tôi phát hiện hình như lão gia của nhà này là ở rể, thiếu gia theo họ mẹ, đều là họ Tống."

Chuyện này đúng là làm cho người ta kinh ngạc, mà càng làm cho người ta kinh ngạc còn ở phía sau: "Phu nhân là em gái họ của lão gia, cũng là cháu gái của lão phu nhân. Cho nên thật ra cái nhà này, chỉ có lão gia là người khác họ, còn dư lại đều là người nhà họ Tống."

"Nói như vậy, lão phu nhân rất có thể chính là chủ nhà, vì không để cho gia tài trong nhà rơi vào tay người ngoài, mới để cho con trai đến nhà cháu gái mình ở rể, như vậy gia tài trong nhà chính là của cháu gái? Không đúng, suy luận này không phù hợp đi?" Serena thật sự không hiểu: "Đây là phương thức thừa kế đặc biệt của Hoa Hạ sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Ngũ Minh Bạch vội vàng chặn lại suy nghĩ tung bay của đối phương, nhìn về phía Tô Dung: "Cô chắc chắn phu nhân không phải chủ nhà sao?"

Dựa theo suy luận bình thường, phu nhân là người có khả năng là chủ nhà nhất. Bà ta là chủ nhân của cái nhà này, lão phu nhân để cho con trai mình đến ở rể.

"Không xác định, lúc đó biểu hiện của bà ta rất kỳ quái." Tô Dung lắc đầu một cái, nghĩ trái nghĩ phải lại bổ sung một câu: "Cũng có thể là cố ý che giấu thân phận."

"Cô đi theo phu nhân, lại đi xác nhận một chút đi. Đã loại bỏ thiếu gia và lão gia, vậy cũng chỉ có phu nhân và lão phu nhân." Ngũ Minh Bạch xoa mi tâm: "Bây giờ chúng ta ngay cả chủ nhà là ai cũng không chắc chắn, đừng nhắc đến chuyện để cho đối phương hài lòng. Sẽ không phải cả ngày đều dậm chân ở chỗ này chứ?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 374: Chương 374



"Tôi cho cho rằng thời gian của quái đàm quy tắc này sẽ không quá lâu." Tô Dung lắc đầu nói.

Dựa theo kinh nghiệm của cô, quái đàm quy tắc này chắc thuộc về loại một ngày, tương tự với quái đàm quy tắc vườn bách thảo Màu Đỏ. Dù sao nhìn từ quy tắc, chỗ này không có khu an toàn để nghỉ ngơi. Trái lại có thể đi đến phòng khách nghỉ ngơi, nhưng không đảm bảo.

Cho nên đây cũng chỉ là quái đàm quy tắc kéo dài một ngày, mà bây giờ bọn họ mới đi qua hai phòng triển lãm, mục tiêu là năm phòng. Hiệu suất quá chậm, nhất định là bọn họ bỏ quên cái gì đó.

"Chờ một chút? Hình như chúng ta đã bỏ quên một người? Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến một vấn đề: "Quản gia đã bị chúng ta bỏ quên!"

Nghe vậy, Serena nghi ngờ nhìn cô: "Tên kia là người làm đi? Sao người làm có thể trở thành chủ nhà được?"

"Dựa theo suy nghĩ bình thường thì đúng là như vậy, nhưng chúng ta đã bỏ qua một vấn đề." Tô Dung càng nói trong lòng càng chắc chắn: "Tại sao quản gia cũng có sắc mặt tái nhợt giống với những chủ tử khác?"

Trừ những chủ tử và quản gia ra, những người khác đều có sắc mặt rất bình thường. Trước đó những nha hoàn gã sai vặt Tô Dung nhìn thấy đều hoàn toàn giống như người bình thường, hoàn toàn khác với chủ tử.

Mà quản gia, rõ ràng là người làm, tại sao cũng có một gương mặt tái nhợt chứ?

Cô nói như vậy, hai người còn lại kịp thời phản ứng được. Nhưng vẫn không đồng ý với cách nghĩ quản gia mới là chủ nhà của Tô Dung.

"Xem như ông ta giống với những chủ tử khác, vậy thì sao? Mặc kệ như thế nào toà nhà này cũng không thể là của ông ta được? Nếu ông ta là chủ nhà, tại sao lại để cho mình làm người làm chứ? Cũng không thể muốn làm cái chuyện dở hơi này được!" Serena nói xong, lại nhìn về phía Tô Dung, muốn xem thử cô sẽ giải thích như thế nào.

"Tôi nghĩ trước khi muốn nói chuyện này, chúng ta cần hiểu rõ một chuyện khác." Tô Dung không nóng không vội nói: "Ý nghĩa của sắc mặt tái nhợt là như thế nào, bọn họ khác gì với những người bình thường khác."

Đối với hai vấn đề này, trái lại Ngũ Minh Bạch đã suy nghĩ rồi: "Sắc mặt tái nhợt đều là người bị ô nhiễm, hoặc có thể nói là quỷ. Còn về những người làm kia, tôi nghĩ bọn họ có thể không phải là người thật, là ảo giác.”

Tiếp đó anh ấy giải thích tại sao mình lại nghĩ như vậy: "Bên chỗ lão phu nhân cũng có nha hoàn, tôi đã thăm dò thử, phát hiện bọn họ không giống với lão phu nhân, nghe được bất kỳ suy nghĩ nào không hợp với cổ đại đều sẽ tự động tránh giống như không nghe thấy, giống như một người máy. Nhưng lão phu nhân thì không phải vậy, bà ta sẽ thảo luận với tôi."

Chênh lệch của hai bên quá lớn, giống như người thật và người máy. Đây là đầu mối cô và Serena còn chưa phát hiện được, lập tức đều làm cho hai người chú ý đến.

Tô Dung suy nghĩ một chút thì nói: "Nếu những người làm đều là người giả, chủ tử sắc mặt nhợt nhạt là quỷ, vậy quản gia kia chính là một ngoại lệ. Ông ta là người làm, nhưng lại là quỷ. Không đúng ---"

Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, hứng khởi nhìn về phía hai người còn lại: "Quỷ có đặc điểm gì?"

"... Ăn đồ ăn số lẻ?" Đây là chuyện mới vừa rồi Tô Dung có nói, Serena theo bản năng nói ra. Dù sao cô ta cũng là người nước ngoài, không biết quỷ của Hoa Hạ có thói quen gì.

Ngũ Minh Bạch lại nói: "Không thể phơi nắng."

Trong phòng triển lãm này, đây là hai đặc điểm chủ yếu mà quỷ biểu hiện ra, bọn họ không phát hiện những cái khác.

"Hai cái này, quản gia đã làm những cái nào?" Tô Dung nhướng mày hỏi.

Serena nhớ lại một chút, khẳng định nói: "Ít nhất quản gia làm được chuyện không thể phơi nắng đi? Lúc đi ông ta có che dù, tôi nhớ được."

Còn về chuyện ăn đồ ăn số lẻ, quản gia hoàn toàn không có ngồi vào bàn cơm, tất nhiên không thể nói được. Nhưng mọi người đều thấy ông ta che dù, lúc ấy mấy người Tô Dung vừa đến đã nhìn thấy ông ta che dù, mọi người vẫn nhớ rõ.

"Dù mà ông ta che rất mới." Tô Dung ung dung nói.

Lúc ấy cô và phu nhân đến cửa chỉ thấy một cái dù mới, trong phòng chỉ có một quản gia, không có những chủ tử khác, cho nên chiếc dù kia chỉ có thể là quản gia.

“Một người ăn mặc cũ kỹ, thật giống như đã nhiều năm không mặc quần áo mới, nhưng lại dùng một cây dù mới, các người không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Cô vừa nói ra lời này, nhất thời hai người còn lại đều cứng họng. Dĩ nhiên bọn họ không chú ý chi tiết trên người của quản gia, chứ đừng nói ông ta dùng dù mới hay cũ, mặc đồ mới hay đã cũ nát.

Nhưng Tô Dung vừa nhắc nhở, hai người cũng miễn cưỡng nhớ lại, sau đó bắt được chút đầu mối chứng minh đối phương nói đúng.

Nếu như dựa theo lời của Tô Dung, sợ rằng người quản gia này không giống với chủ tử nhà này --- ông ta không phải là quỷ!

Nói đến chỗ này, Serena đã tin suy đoán của Tô Dung. Trên thực tế cô ta cũng không thể không tin, bởi vì trên người Tô Dung bộc ra một luồng ánh sáng tự tin mãnh liệt với suy luận của mình, sẽ làm cho người ta không thể không tin phục cô. Chuyện này không có liên quan đến chuyện quen thân hay không, đơn giản chỉ là mỹ lực cá nhân mà thôi.

Cô ta kinh ngạc hỏi: "Cho nên quản gia không phải là quỷ? Vậy sao sắc mặt ông ta cũng tái nhợt, giả bộ sao?"

"Đây chính là chỗ có vấn đề." Tô Dung nhún vai: "Ông ta không phải là quỷ, cũng không phải là ảo ảnh, vậy ông ta là cái gì chứ?"

Không đợi những người khác suy nghĩ, vẫn là Tô Dung đã tự mình nghĩ thông suốt, lười tiếp tục lãng phí thời gian, trực tiếp tự hỏi tự nói: "Ông ta là người, là chủ của căn nhà này. Sở dĩ làm cho sắc mặt của mình trở nên tái nhợt chính là vì muốn lừa gạt những người khác. Lại không nghĩ ra như vậy rất mâu thuẫn, trái lại tạo thành sơ hở."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back