Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 365: Chương 365



Hai người kết bạn cùng nhau trở về, lúc đi ngang qua hành lang thứ hai, hai người đều cúi đầu xuống không nhìn hình ở trên hành lang, tránh cho bị công kích tinh thần. Mặc dù nói nếu không nhìn lâu sẽ không có vấn đề gì, nhưng có thể không nhìn thì không nhìn đi.

Ngũ Minh Bạch đề nghị: "Chờ lát nữa lúc chúng ta quay lại, một người quan sát ảnh, một người còn lại thì nhìn chằm chằm đối phương, tránh cho người nhìn bị cám dỗ, không thành vấn đề chứ?”

Đây là một ý kiến hay, trước mắt sức ảnh hưởng của xem hình ảnh đã bị cắt đứt. Chỉ cần hai người không cùng lúc thất thủ thì sẽ không thành vấn đề. Dĩ nhiên ở trong suy nghĩ của Tô Dung, bởi vì bây giờ bọn họ còn đang ở giai đoạn trước, chờ đến giai đoạn sau thực lực của quỷ quái sẽ trở nên mạnh mẽ, cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Cô gật đầu một cái, nói: "Không thành vấn đề."

Lúc bọn họ vừa đi vừa nói cũng đã đến chỗ bắt đầu. Vòng qua bình phong chính là quầy gỗ, hai người cùng nhau lục soát cái quầy này, hy vọng có thể phát hiện ra manh mối gì đó.

Rất nhanh, bọn họ ở trong ngăn kéo của cái quầy phát hiện một miếng vải đen và một cái bao tay cao su.

"Có bao tay này, chúng ta có thể tiếp xúc được với những tấm hình kia!" Ngũ Minh Bạch kích động nói, anh ấy cho rằng có lẽ chạm vào hình có thể tìm được đầu mối gì đó.

Tô Dung gật đầu một cái, xác định chỗ này không có thứ gì khác, sau đó đi theo anh ấy trở lại hành lang đầu tiên.

Ngũ Minh Bạch còn nhớ tấm hình phong cảnh mà mình nhìn thấy nó động, anh ấy mang bao tay vào, đụng vào lá cây trong hình.

Một lát sau, anh ấy không xảy ra vấn đề gì cả. Hai người không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giống vậy, tấm hình kia cũng không biểu hiện ra vấn đề gì. Ngũ Minh Bạch nhíu mày nói: "Chẳng lẽ phải chạm vào hết những tấm hình ở chỗ này, mới có thể phát hiện ra vấn đề sao?"

Không, càng có một loại khả năng, coi như chạm vào hết tấm hình cũng không phát hiện ra được vấn đề gì.

Tô Dung nhạy bén với quy tắc hơn cũng đã ý thức được có vấn đề, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, không có tìm được bất kỳ manh mối nào về "tấm hình hoàn mỹ nhất", trừ lúc lấy nhân viên nói ra câu kia.

Đây nhất định có vấn đề, ít nhất bọn họ phải có một cái tiêu chuẩn, mới có thể tiến hành lựa chọn. Mà tiêu chuẩn này đang ở đâu? Chỉ có thể ở trong quy tắc.

Cô lại lần nữa nhìn xem quy tắc của phòng triển lãm chụp ảnh, nhưng bên trong không có miêu tả liên quan gì.

Không có chỗ này, vậy thì ở trong quy tắc viện bảo tàng nghệ thuật.

Một lần nữa nhớ lại quy tắc của viện bảo tàng, lần này cuối cùng Tô Dung cũng tìm được thứ mình muốn --- quy tắc cuối cùng [Nghệ thuật là chí cao vô thượng, tràn đầy linh hồn].

Câu nói cuối cùng của quy tắc cuối cùng bị tô đỏ, nhưng mặt ngoài những lời này không có vấn đề gì cả.

Nghệ thuật chắc là tràn đầy linh hồn đúng không?

Tô Dung đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt lập tức sáng lên, bước nhanh đi đến chỗ người đàn ông nước ngoài té xỉu. Đối phương vẫn còn đang nằm ở phía dưới tấm hình bị anh ta đụng vào kia, sắc mặt tái xanh, không có chút sức sống nào.

Đến bây giờ người này vẫn chưa tỉnh lại, xem ra chỉ sợ là cần làm cái gì mới có thể làm cho anh ta tỉnh lại. Nếu không, trong cả hành trình quái đàm quy tắc này, đối phương cứ sẽ giữ trạng thái này, cho đến khi bị đào thải khỏi quái đàm.

Không để ý đến anh ta, Tô Dung trực tiếp nói với tấm hình đã làm cho anh ta ngất xỉu: "Mày là tác phẩm ảnh chụp hoàn mỹ nhất."

Một giây tiếp theo, góc bên phải của tấm hình chậm rãi hiện ra một con dấu màu đỏ có hình vẽ máy chụp ảnh. Tô Dung cầm lấy tờ hướng dẫn của mình, dùng mặt sau ấn lên con dấu đó.

Lúc cầm tờ giấy xuống, con dấu trong hình đã biến mất. Mà sau lưng tờ giấy hướng dẫn có thêm một con dấu.

Cô đã hoàn thành nhiệm vụ ở phòng triển lãm này.

"Chuyện này... Đây là xảy ra chuyện gì?" Ngũ Minh Bạch nhìn thấy quá trình cô hoàn thành nhiệm vụ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, anh ta không nghĩ ra rõ ràng hai người bọn họ vẫn hành động chung, sao đột nhiên Tô Dung lại nghĩ thông suốt rồi?

Chuyện này nên giải thích như thế nào đây? Lúc Tô Dung đang do dự, đột nhiên phía xa truyền đến hai đạo bước chân dồn dập.

Người phụ nữ nước ngoài, cũng chính là Serena lo lắng chạy đến, đi theo phía sau chính là Pitt mang vẻ mặt không hiểu gì cả.

Lúc nhìn thấy Tô Dung đứng trước tấm hình kia, Serena sửng sốt một chút: "Các người đang làm gì vậy?"

Ngũ Minh Bạch nhìn Tô Dung một cái, không nói gì.

Trái lại Tô Dung nhíu mày, hỏi ngược lại: "Các người chạy nhanh như vậy làm gì? Là ở bên kia phát hiện cái gì sao?"

"Không có, tôi cũng không biết vì sao Serena lại chạy đến chỗ này." Pitt không hiểu gãi đầu, cũng nhìn về phía Serena.

Trong mắt Serena lóe lên ánh sáng gì đó, đi tới trước mặt tấm hình kia, lại hỏi: "Trong hai người có người thử qua tấm hình này chưa?"

Những người khác rõ ràng hiểu ý của cô ta, Tô Dung gật đầu một cái, cũng không giấu diếm: "Tôi đã thông qua bức hình này lấy được con dấu."

Nghe vậy, sắc mặt Serena khó coi trong nháy mắt, sau đó cưỡng ép mình cười nói: "Là như vậy sao? Vậy xem ra tôi đến trễ một bước rồi, vốn dĩ tôi cũng đoán tấm hình này là tấm hoàn mỹ nhất."

Dựa theo suy đoán lúc trước của Tô Dung, mỗi tấm hình cũng chỉ có thể cống hiến ra một con dấu. Nếu con dấu của tấm hình này đã được Tô Dung lấy đi, vậy tất nhiên cô ta không cơ cơ hội dựa vào nó hoàn thành nhiệm vụ.

Pitt trợn to hai mắt: "Không phải chứ, cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi? Chỉ mới qua một chút thời gian thôi mà?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 366: Chương 366



Tô Dung gật đầu, nhưng trước tiên cũng không giải thích tại sao mình nghĩ đây là tấm hình có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà là hỏi Serena: "Sao cô biết tấm hình này có thể hoàn thành nhiệm vụ."

"Giống như cô vậy." Lúc này Serena đã điều chỉnh xong vẻ mặt của mình, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói.

Tô Dung lại không cho rằng như vậy.

Cô là dựa vào quy tắc đoán được, trong quy tắc đã nói rõ, tác phẩm có linh hồn là tốt nhất.

Tấm hình nào có linh hồn?

Trước tiên Tô Dung nghĩ đến tấm hình để cho người đàn ông nước ngoài té xỉu.

Cuối cùng bọn họ cũng không kết luận được nguyên nhân tại sao người đàn ông nước ngoài té xỉu, nhưng có thể xác định là, đối phương chạm vào tấm hình kia, sau đó cả người xanh mét, hôn mê bất tỉnh.

Nếu như chỉ là có trạng thái như vậy, dĩ nhiên không suy đoán ra được gì. Nhưng nếu như kết hợp với chuyện tác phẩm nghệ thuật sẽ có linh hồn, Tô Dung rất dễ dàng suy đoán ra: Sở dĩ anh ta té xỉu, là bởi vì tấm hình kia hút linh hồn của anh ta vào.

Vì vậy, tấm hình có linh hồn của người đàn ông nước ngoài chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất.

Có lẽ kết luận này có chút đắn đo, bởi vì nếu như vậy giữa đội ngũ sẽ g.i.ế.c hại lẫn nhau. Nhưng suy đoán này của cô hoàn toàn có căn cứ, dù sao cô là dựa vào quy tắc để suy đoán ra kết quả, ai cũng không thể nói gì.

Mà nếu như Serena giống như cô, đều suy đoán dựa vào quy tắc, vây bây giờ cô ta cũng không cần che giấu gì cả, trực tiếp trả lời cô là được.

Nhưng cô ta không có nói thẳng, cái này làm cho Tô Dung không nhịn được nghi ngờ.

Đột nhiên cô hỏi: "Hoa hồng của cô đâu?"

Nghe vậy, Serena có chút nghi ngờ móc hoa hồng màu trắng của mình từ trong túi ra. Trong mắt Tô Dung, hoa hồng này đã biến thành màu hồng nhạt, mà Pitt thì ngạc nhiên hô to: "Sao hoa hồng của cô đã biến thành màu hồng rồi?"

Màu hồng, không phải màu hồng nhạt, vậy hoàn toàn chứng minh được suy đoán lúc trước của Tô Dung --- nói chuyện với người trong tấm hình, quả nhiên sẽ tăng ô nhiễm.

Không sai, cô suy đoán nguyên nhân hoa hồng của Serena biến thành màu hồng, chính là vì cô ta nghe được lời của người trong hình nói chuyện. Hơn nữa cô ta cũng không giả vờ như không nghe thấy, trái lại còn chủ động nói chuyện với đối phương.

Mà nội dung đối thoại của bọn họ, chắc chắn chính là: Hình được tiếp xúc với người có thể hấp thụ được linh hồn của người đó, trở thành một tác phẩm hoàn mỹ nhất.

Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng cô cũng không có tùy tiện.

Lúc ấy người trong tấm hình kia đã nói với cô "Cô muốn biết tìm tấm hình hoàn mỹ nhất sao". Vấn đề này thật sự rất hấp dẫn đối với bất kỳ điều tra viên nào ở trong phòng triển lãm này, cô tin tưởng đối phương dẫn dụ những người khác cũng là dùng câu này.

Lại liên hệ với chuyện đột nhiên Serena biết được phương pháp hoàn thành nhiệm vụ của phòng triển lãm này, cũng không phải bởi vì hiểu quy tắc, dĩ nhiên chỉ có thể là người trong hình nói cho cô ta biết.

Hình như Ngũ Minh Bạch hiểu được cái gì đó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, không hỏi Serena, mà là nhìn về phía Pitt: "Hai người ở hành lang hình người nhìn thấy cái gì? Hoặc là anh có phải hiện chỗ không đúng của Serena không?"

Bởi vì sức quan sát không quá mạnh, sau khi Pitt suy nghĩ một chút mới không chắc chắn nói: "Lúc ấy Serena hình như hỏi tôi một câu hỏi kỳ quái, đầu tiên hỏi tôi "Anh mới vừa nói cái gì?", sau khi tôi nói tôi không có nói gì cả, đợi một lát sau cô ta đột nhiên nói một câu "điều kiện". Sau đó cũng không có vấn đề gì cả.

Sau khi anh ta nói xong cũng phản ứng lại, chấn vấn Serena: "Không đúng, cuối cùng là cô đang nói chuyện với ai?"

Sắc mặt Serena rất khó coi, không đợi cô ta nói chuyện, Ngũ Minh Bạch đã trả lời thay cô ta: "Còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là nói chuyện với tấm hình rồi!"

Anh ấy nói xong, trực tiếp gọi Tô Dung và Pitt đến chỗ mình, tạo thành thế giằng co với Serena: "Cô đã nghe được cái gì?"

"Cô ta nghe được người trong hình nói, chỉ có hình hấp thụ được linh hồn của người khác mới là hình hoàn mỹ nhất." Tô Dung đột nhiên mở miệng nói, sau đó nhìn về phía Serena: "Tôi nói có đúng hay không?"

Không cần lên tiếng, vẻ mặt của Serena đã nói lên hết tất cả.

Pitt vẫn chưa hoàn hồn được, mà vẻ mặt của Ngũ Minh Bạch đã trở nên rất khó coi rồi: "Chỉ có một loại phương pháp này sao?"

Nếu như chỉ có một loại phương pháp này, như vậy đã quyết định bọn họ nhất định sẽ tàn sát lẫn nhau.

"Tôi không xác định." Tô Dung lắc đầu, nhìn về phía Serena: "Này, nếu cô còn muốn sống, nhanh chóng kể lại đối thoại hoàn chỉnh của cô và người trong hình cho chúng tôi đi."

Dĩ nhiên Serena còn muốn sống, cô ta hiểu rõ, tình thế bây giờ không cho cô ta từ chối. Coi như hai người trong đội Tô Dung vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng nhất định sẽ g.i.ế.c cô ta trước.

Cho nên cô ta lựa chọn thỏa hiệp: "Giống như cô nói, người kia nói với tôi chỉ có tác phẩm hút linh hồn nguyên vẹn mới là tác phẩm hoàn mỹ nhất. Muốn hút được linh hồn nguyên vẹn phải để cho người đó chạm vào hình, như vậy hình có thể hút đi linh hồn của người đó."

Cô ta suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Người kia còn nói cho cho tôi, tốt nhất là tôi có thể dẫn người đến trước mặt nó, như vậy nó có cách nắm chắc đối phương có thể chạm vào mình."

Sau khi nói xong những lời này, Serena nhún vai nói: "Cũng chỉ nói có bao nhiêu đó thôi. Tôi hoàn toàn không muốn hại người, nếu không trực tiếp đã lừa gạt Pitt đi qua rồi đúng không? Vốn dĩ tôi nghĩ vừa khéo có một tấm hình có thể để tôi hoàn thành nhiệm vụ. Kết quả lúc chạy về đã nhìn thấy cô đứng ở trước bức hình. Tô Dung, tôi thật sự rất tò mò tại sao cô có thể đoán được.”
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 367: Chương 367



"Thông qua quy tắc." Tô Dung lời ý ít nhiều nói ra kết quả suy luận của mình. Dĩ nhiên, cô giấu chuyện mình cũng đã nghe được tiếng nói chuyện của người trong hình.

Nếu như nói ra lời này, những người khác nhất định sẽ cảm thấy cô cũng bị ô nhiễm, thậm chí dựa vào quy tắc cách xa cô, mặc dù cô cũng không xúc phạm quy tắc. Nhưng nhân tính chính là như vậy, không có gì phải chỉ trích cả.

Nhưng Tô Dung không muốn đi một mình ở chỗ này, cho nên cô sẽ không nói ra chuyện này. Đây cũng là do cô có bản lĩnh giấu diếm, vì sao phải nói ra.

Dĩ nhiên có phải cô bị ô nhiễm cho nên cho ra một câu trả lời sai hay không, Tô Dung chỉ có thể nói trình độ ô nhiễm hiện tại chỉ có thể ảnh hưởng đến nhận biết, còn chưa đủ tạo thành ảnh hưởng đối với suy luận của cô.

Có lẽ cô có chút kiêu ngạo, nhưng ở chỗ này không có một ai có thực lực để cho cô tín nhiệm cả? Nếu như ở chỗ này là Bạch Liễm, cô sẽ không nói lời nào ôm đùi, đi theo anh.

Nghe xong suy luận của cô, ba người còn lại điều rất khiếp sợ. Một chút suy luận này không nhất định rất khó nghĩ ra, nhưng bọn họ cũng nhất định không nghĩ ra nhanh như vậy.

Giống như thấy được hy vọng, Serena lập tức vội vàng cầu xin: "Cô thông minh như vậy nhất định còn có thể nghĩ ra được phương pháp hoàn thành nhiệm vụ đúng không? Cô khẳng định cũng không muốn nhìn thấy tình huống g.i.ế.c lẫn nhau đúng không."

Ngũ Minh Bạch và Pitt cũng nhìn về phía Tô Dung, Ngũ Minh Bạch chủ động nói: "Cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không cần khó xử. Nếu như quả thật không nghĩ ra, vậy cứ mang theo người ngất xỉu kia đi ra ngoài đi, đến đại sảnh chờ chúng tôi là được."

Còn về chuyện ai có thể đi ra ngoài hội họp với cô, đó chính là người sống đi ra trong trận canh tranh này.

"Tôi đang suy nghĩ một chuyện." Tô Dung trầm tư nói: "Mục đích mà tấm hình kia tìm cô, trừ đầu độc cô g.i.ế.c người, còn có một mục đích khác chính là hy vọng cô có thể dẫn người đến trước mặt nó, để cho nó lấy được linh hồn hoàn chỉnh."

Nghe được lời của cô, Ngũ Minh Bạch hình như cũng hiểu được chút gì đó: "Những tấm hình đó đều cần linh hồn của điều tra viên, nhưng chuyện này có thể chứng minh được cái gì? Bọn nó không có linh hồn, lại không thể giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ?"

Không, chuyện này chỉ có thể nói rõ bọn nó không có linh hồn hoàn chỉnh? Nếu như không có một chút linh hồn, vậy bọn chó từ chỗ nào có được ý thức linh hồn chứ?

Đây chính là suy đoán của Tô Dung, mục đích mà tấm hình khát vọng linh hồn hoàn chỉnh có thể là vì bọn nó không có linh hồn, nhưng cũng có thể đến từ nguyên nhân linh hồn của bọn nó không trọn vẹn.

Nếu như là nguyên nhân sau, vậy mọi chuyện dễ làm rồi.

Tô Dung tìm được tấm hình mà lúc trước mình nhìn thấy nước sông chảy, sau đó nhìn về phía Ngũ Minh Bạch: "Lúc ấy anh thấy tấm hình nào động?"

Nhìn bức hình Ngũ Minh Bạch chỉ cách đó không xa, Tô Dung gật đầu, tỏ ý Ngũ Minh Bạch đưa bao tay cho cô.

Sau khi Tô Dung nhận lấy bao tay thì đeo lên, tháo bức hình con sông trên tường xuống, dùng tấm hình này chạm vào tấm hình mà Ngũ Minh Bạch chỉ kia.

Sau khi làm xong hết, cô mới lên tiếng; "Anh nguyện ý dùng một cơ hội thử đúng sai không? Tôi phải nói trước, tỷ lệ chính xác của cái này chỉ có 50% thôi!"

50% còn lại chính là trong hình không có một chút linh hồn nào cả, phải dùng linh hồn điều tra viên bù vào.

Nghe vậy, Ngũ Minh Bạch trịnh trọng gật đầu, nói với tấm hình kia: "Mày là tác phẩm ảnh chụp hoàn mỹ nhất."

Một giây tiếp theo, dưới góc phải của tấm hình này xuất hiện một con dấu giống như đúc với vừa rồi,

Ngũ Minh Bạch vui mừng trong lòng, lập tức cầm tờ hướng dẫn in lên.

Anh ấy cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Tô Dung chứng minh được suy đoán của mình, cũng đồng nghĩa với việc mọi người không cần g.i.ế.c lẫn nhau. Trên mặt mọi người đều nở nụ cười mừng rỡ, nhanh chóng bắt chước làm theo.

Rất nhanh, ba người đều đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có người đàn ông nước ngoài té xỉu là chưa hoàn thành.

Tô Dung suy nghĩ một chút, lại lấy ra một tấm hình có linh hồn, sau khi nói xong câu kia với tấm hình này, lại cầm tờ hướng dẫn trong túi đối phương in lên con dấu.

"Được rồi, lôi anh ta ra ngoài đi, có thể sống hay không đề dựa vào mệnh của anh ta." Tô Dung tùy ý phất tay, tỏ ý hai người đàn ông động thủ.

Nhìn mặt ngoài là cô có lòng tốt giúp đỡ người đàn ông nước ngoài, để cho anh ta trong lúc hôn mê cũng có thể được con dấu, chỉ cần không chết, gom đủ con dấu, cuối cùng có thể thông quan với bọn họ.

Nhưng trên thực tế Tô Dung làm những chuyện này là vì mình, cô còn chưa có lòng tốt đến mức giúp đỡ một người hoàn toàn không quen biết.

Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì Tô Dung chú ý đến quy tắc thứ 8: [tuyệt đối không được làm mất tờ hướng dẫn, hoặc giao tờ hướng dẫn cho người khác.]

Trong những lời này có hai tin tức được tiết lộ, một là tờ hướng dẫn vô cùng quan trọng, hai là tờ hướng dẫn có thể bị cướp.

Nên biết trong lời [tuyệt đối không được làm mất tờ hướng dẫn] này không có chủ ngữ, nó chỉ là nhấn mạnh trong tay điều tra viên nhất định phải có một tờ hướng dẫn, nhưng cũng không nói là tờ hướng dẫn của ai.

Như vậy có thể hiểu là tờ hướng dẫn của mình bị cướp, mình tự làm mất, hoặc là tờ hướng dẫn của mình thiếu con dấu đều có thể đi cướp của người khác.

Cho nên cô giữ lại một phần hướng dẫn, cố gắng để trên tờ giấy hướng dẫn của người đàn ông có thêm con dấu, là vì để lại đường lui cho mình.

Ở trong quái đàm này, cô không thể sử dụng [xẻng phệ linh], cũng không thể hiện ra giá trị võ lực hoàn chỉnh vượt qua giá trị võ lực chỉ tham gia hai quái đàm.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 368: Chương 368



Cho nên cô không hề chiếm ưu thế.

Dưới tình huống này, dĩ nhiên nếu có thể để lại cho mình một phần đảm bảo, có thể dùng làm giao dịch, cũng có thể làm đường lui cho mình. Nếu như cuối cùng không xuất hiện kết quả xấu nhất mà cô dự đoán, như vậy phần tờ hướng dẫn này có thể giúp đỡ người nước ngoài kia thông quan, cũng không có hại gì đối với cô cả.

Nhất cử nhiều tiện, sao không làm chứ?

Tô Dung tỉnh bơ cất tờ hướng dẫn của người đàn ông nước ngoài vào trong túi mình, lúc này mới đi theo mọi người ra ngoài.

Mới vừa đi ra ngoài, Tô Dung cảm thấy cả người thả lỏng không ít. Cô rất quen thuộc loại cảm giác này, là cảm giác sau khi ô nhiễm rồi uống thuốc. Có thể nói chính là cảm giác thoải mái khi ô nhiễm đã bị thanh trừ sạch sẽ.

Đột nhiên Pitt kinh ngạc hỏi: "Hoa hồng trên đầu Tô Dung biến thành màu hồng đậm!"

Nghe vậy, Tô Dung lấy hoa trên đầu mình xuống, quả nhiên nhìn thấy vốn dĩ là hoa hồng màu trắng biến thành màu hồng đậm.

Chờ chút? Bây giờ thị giác của cô đã giống với Pitt rồi sao?

Nghĩ như vậy, đột nhiên Tô Dung nói với Pitt: "Lấy hoa hồng của anh ra đi."

Nghe được lời của cô, Pitt lập tức từ trong túi móc ra hoa hồng của mình, hiển nhiên đóa hoa hồng kia cũng biến thành màu hồng.

Thấy vậy, Serena và Ngũ Minh Bạch cũng lấy hoa hồng của mình ra. Ngũ Minh Bạch cũng là màu hồng, mà Serena thì đã biến thành màu hồng đậm, sắp gần đến màu đỏ rồi.

"Đây là xảy ra chuyện gì." Pitt kinh ngạc hỏi.

Ngũ Minh Bạch đã có chút suy đoán về chuyện này, không chắc chắn nói: "Chẳng lẽ màu sắc của hoa hồng đại biểu trình độ ô nhiễm của chúng ta?"

"Đúng là như vậy." Tô Dung khẳng định suy đoán của anh ấy: "Năm màu sắc hồng nhạt, hồng, hồng đậm, hồng đỏ, đỏ, chắc là trình độ ô nhiễm, chờ đến màu đỏ đậm chính là hoàn toàn bị ô nhiễm. Dĩ nhiên, có thể còn có màu sắc khác nữa mà chúng ta không phát hiện ra.”

"Chờ một chút? Tôi không hiểu." Serena nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao lúc chúng ta ở bên trong không thấy được màu sắc thay đổi của hoa hồng?"

Lúc này Ngũ Minh Bạch trả lời cô ta: "Chắc là ô nhiễm thay đổi nhận biết đi? Trước kia tôi đã gặp một tình huống tương tự thế này."

Tô Dung gật đầu một cái: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, chúng ta ở bên trong mặc kệ ô nhiễm đến loại trình độ nào, tự mình nhìn hoa hồng của mình cũng chỉ có màu trắng thôi. Sau khi nhận biết bị ô nhiễm, tôi chỉ có thể nhìn được trình độ ô nhiễm lấy tôi làm tiêu chuẩn. Ví dụ như mới vừa rồi tôi đã bị ô nhiễm thành màu hồng đậm, cho nên nhìn hoa hồng của người bị ô nhiễm thấp hơn tôi cũng chỉ nhìn ra được là màu trắng. Lại nhìn ra được màu hồng nhạt vì Serena đã có trình độ ô nhiễm cao hơn tôi. Mà hai người các anh thì bị ô nhiễm thấp nhất, cho nên nhìn ra hoa hồng của Serena thành màu hồng đậm, còn của tôi thành màu hồng nhạt."

Thật ra cái này cũng không quá dễ hiểu, nhưng cũng may mọi người đều không ngốc, lại từng trải qua quái đàm, rất nhanh đã hiểu.

Hiểu một suy ra ba, trong mắt Ngũ Minh Bạch thoáng qua ánh sáng vui mừng kinh ngạc: "Nói như vậy, bây giờ chúng ta có thể nhìn thấy được màu sắc chính xác, có phải đại biểu ô nhiễm trên người chúng ta đã biến mất rồi không?"

Nghe được lời này, Serena cũng vui mừng nói: "Cho nên hoa hồng có tác dụng chính là giúp chúng ta chứa ô nhiễm đi!"

Cô ta nói xong thì vứt hoa hồng của mình vào thùng rác, dựa theo quy tắc sau khi đi ra từ phòng triển lãm, mặc kệ hoa hồng có màu gì, đều nên vứt đi.

"Lại nói Serena biến thành màu đỏ thẫm là bởi vì cô nói chuyện với người trong hình đúng không?" Pitt đột nhiên hỏi, chờ mọi người điều gật đầu mới tiếp tục hỏi: "Vậy Tô Dung, cô tại sao lại có màu sắc khác với tôi và Ngũ Minh Bạch?"

Tô Dung đã chắc chắn ô nhiễm của mình đã bị thanh trừ, lúc này có thể nói thật được rồi: "Bởi vì tôi cũng nghe được người trong hình nói chuyện với mình, nhưng tôi không trả lời nó, cho nên trình độ ô nhiễm ít hơn Serena."

"Cái gì? Cô cũng nghe được!" Vẻ mặt của Pitt thay đổi: "Vậy tại sao lúc ấy cô không nói gì?"

Tô Dung hỏi ngược lại anh ta: "Nếu như lúc ấy tôi nói, có phải anh sẽ mặc kệ tôi có nói chuyện với người trong hình không, đều sẽ lựa chọn tránh xa tôi?"

Trên thực tế trong quy tắc chỉ nói phải cách xa người nói chuyện với người trong hình, nhưng nếu nghĩ cẩn thận, đại khái chỉ cần người nghe được người trong hình nói chuyện, cũng là một chuyện ác không thể tha thứ với những người khác.

"..." Pitt không có lời nào để nói.

Tô Dung không có ý định nghe câu trả lời của anh ta, tiếp tục nói: "Tôi tự biết, tôi không có xúc phạm quy tắc là được rồi, có một số việc trái lại nói ra chính là tự tìm phiền phức."

"Loại lo lắng này rất có đạo lý." Thấy được bầu không khí lập tức rơi vào yên tĩnh, Ngũ Minh Bạch đổi chủ đề nói chuyện: "Nhìn trong sảnh không có bóng người, chắc đám Adam chưa đi ra, tiếp theo chúng ta đi phòng triển lãm nào."

Nghe vậy, Pitt gãi đầu hỏi: “Nếu không chúng ta lại đi hỏi nhân viên kia một chút."

Anh ta nói xong thì ôm thân thể của người đàn ông nước ngoài theo kiểu ôm công chúa, đi về phía nhân viên kia.

Tô Dung cũng không ngăn cản anh ta, nhưng cô đoán chắc nhân viên sẽ không trả lời. Dù sao đối phương cũng chỉ là nhân viên ở chỗ này, mà không phải là người xuất hiện để đặc biệt giúp đỡ điều tra viên. Giúp một lần đã xem như có tình có nghĩa, nếu tiếp tục giúp sẽ bị "nó" để mắt đến.

Đúng như dự đoán, Pitt không công mà về, chỉ là đối phương lễ phép mỉm cười, không có tiết lộ bất kỳ tin tức nào. Mà Pitt đưa người đàn ông nước ngoài đã hôn mê cho nhân viên trông coi, để tránh mang theo đối phương lại gặp nguy hiểm.

Dĩ nhiên tờ hướng dẫn của người đàn ông nước ngoài này vẫn ở trong túi của Tô Dung.

Serena đề nghị:" Tổng cộng có bốn phòng triển lãm, đám Adam đã đi phòng triển lãm tranh sơn dầu, chúng ta không thể đụng mặt bọn họ được, cũng chỉ có thể chọn hiện đại hoặc cổ đại thôi."

Nghe được câu nói này, Tô Dung cảm giác có chút không đúng. Không phải Serena có chỗ không đúng mà là những lời này có chỗ không đúng. Nhưng cô suy nghĩ lại cũng không nghĩ ra được chỗ nào không đúng, vì vậy cũng không xoắn xuýt, mở miệng nói: "Chúng ta đến phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại đi."

Cô đã trải qua mấy quái đàm quy tắc, bối cảnh cô gặp đều là bối cảnh hiện đại, rất ít khi gặp quái đàm quy tắc bản cổ đại.

Cho nên thật ra Tô Dung vô cùng tò mò, phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại sẽ có quy tắc dạng gì.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 369: Chương 369



Tiến vào phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại, giống với trước kia, đi vào chỗ này thì thấy một cái quầy, mà phòng triển lãm thì ở sau tấm bình phong.

Nhân viên ở trong quầy cũng cầm ra bốn đóa hoa hồng trắng và bốn tờ quy tắc: "Hoan nghênh mấy vị đi đến phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại, ở đây bố trí ra một gia đình cổ đại một cách hoàn chỉnh, hy vọng mấy vị có thể thưởng thức một cách vui vẻ. Trong lúc các vị tham qua tôi sẽ rời khỏi phòng triển lãm, nếu như có cần gì có thể đi ra ngoài gọi tôi."

Phòng triển lãm ở chỗ này không phải theo kiểu loại hình hành lang như cái trước, mà là theo kiểu xây dựng cảnh thật.

Nghĩ như vậy, Tô Dung bắt đầu đọc quy tắc của phòng triển lãm này.

《 Quy tắc phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại》

Một, trong nhà cổ có người sống, người đi thăm quan nên thuận theo lối sống của chủ nhà.

Hai, không nên chọc cho chủ nhà tức giận, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Ba, con dấu ở trong tay chủ nhà, để cho anh ấy/ cô ấy hài lòng mới có được con dấu.

Bốn, vật trong phòng triển lãm đều vô cùng quý giá, nghiêm cấm làm hư hại.

Năm, ở trong nhà cổ nghe được tiếng khóc thút thít rất là bình thường, không cần để ý đến.

Sáu, trừ nhân viên ra, không được nhận đồ vật gì của bất kỳ người nào ở trong phòng triển lãm, ngoại trừ con dấu.

Trong sáu quy tắc này cũng chỉ có một quy tắc bị sai, rất hiển nhiên, là quy tắc thứ 5.

Nếu như ở nhà cổ nghe được tiếng khóc thút thít, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề gì.

"Ý của quy tắc thứ nhất chính là muốn chúng ta đóng vai nhân vật sao?" Serena hỏi. Mặc dù cô ta không ở trong đội ngũ của Tô Dung, nhưng nếu chỉ là đưa ra suy nghĩ, bọn họ cũng không ngại.

Ngũ Minh Bạch cũng có suy nghĩ giống cô ta: "Chúng ta có thể phải học tập phương thức sống của người cổ đại."

Cảm ơn phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại bên trong quái đàm quy tắc này là cổ đại Hoa Hạ, cũng không phải là của nước ngoài, nếu không bọn họ thật sự không biết.

Mà bây giờ người không biết chính là Pitt và Serena, nhưng mấy người Tô Dung cũng không có ý giải thích cho cô ta, chỉ là báo một tiếng tiếp theo tốt nhất nên cẩn thận, có thể yên lặng thì đừng mở miệng, sau đó bỏ hoa vào trong túi, chuẩn bị đi vào.

Trước khi vượt qua bình phong, Ngũ Minh Bạch nhắc nhớ: "Qua mỗi một khoảng thời gian chúng ta tụ lại nhìn thử hoa hồng của nhau có thay đổi màu sắc hay không, không nên quên."

Mọi người đều gật đầu.

Đi vào nhìn một cái, quả nhiên là một ngôi nhà, tất cả mọi người đang đứng ở ngoài cửa. Đẩy cửa đi vào, lão quản gia mặc áo dày có chút cũ cùng với quần màu đen có chỗ vá đứng ở trong bóng tối dưới mái hiên, sắc mặt ảm đạm, trong tay cầm một cái dù.

Ông ta nhìn mọi người, trước tiên cung kính với Ngũ Minh Bạch: "Biểu thiếu gia đã về? Từ biệt nhiều năm, lão phu nhân rất nhớ ngài, mỗi ngày đều nhắc đến! Một lát nữa ngài có thể đi thăm bà ấy một chút."

Ngũ Minh Bạch nghe vậy, lập tức tiến vào trạng thái nhân vật, tao nhã lễ độ nói: "Đa tạ, ta đã biết.”

Quản gia hài lòng gật đầu một cái, lại nhìn về phía Pitt: "Tiên sinh là thương nhân nước ngoài mà lão gia mời đến đi? Làm phiền ngài trước tiên đi đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, lão gia lập tức đến.”

Mặc dù không biết quy củ gì hết, nhưng Pitt cũng được xem là thông minh, cũng học bộ dạng mới vừa rồi của Ngũ Minh Bạch, hơi khom người đáp: "Cảm ơn, ta biết rồi."

Nghe quản gia sắp xếp từng người, đột nhiên Tô Dung thay đổi sắc mặt. Dựa theo lời của đối phương, tiếp theo bọn họ nhất định sẽ phải chia nhau ra, vậy thì rất nguy hiểm.

"Ngươi đó! Nhìn cái gì? Còn không mau dẫn khách đi vào phòng khách đi?" Trong chốc lát quản gia thay đổi vẻ mặt ôn hòa vừa rồi, nghiêm nghị la rầy Tô Dung.

Nghe xong lời này, lúc này Tô Dung đã hiểu, bây giờ nhân vật của mình chính là một nha hoàn nhỏ.

Coi như cô xui xẻo! Người khác đều được phân phối thành chủ, chỉ có cô là người làm.

Tô Dung cười khổ một tiếng, cung kính vươn tay với Pitt: "Khách quý, tôi... Nô tỳ dẫn ngài đi vào phòng khách."

Mặc dù nói như vậy, nhưng cô đi rất chậm, muốn nghe thử Serena có thân phận gì. Rất nhanh cô đã nghe rõ, Serena là tiểu thiếp ngoại bang mà thiếu gia mới cưới về.

Chỗ thú vị chính là thân phận của mỗi người đều không cho người ta cảm thấy đột ngột, mặc kệ là thương nhân nước ngoài, hay là tiểu thiếp ngoại bang, đều chính xác là người nước ngoài. Mà nha hoàn, biểu thiếu gia gì đó, thì đều là người Hoa, lại còn đối ứng với giới tính.

Nói cách khác, thân phận của mọi người đều là cố ý chuẩn bị, mà không phải phân phối ngẫu nhiên. Tô Dung thật sự rất tò mò đám người Adam đi vào chỗ này, sẽ được sắp xếp thân phận gì.

Là một thượng đội nước ngoài sao?

Tô Dung lắc đầu một cái, dẫn Pitt rời khỏi tầm mắt của lão quản gia, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh. Cô cần tìm được phòng khách ở chỗ nào, không thể dẫn Pitt đi sai chỗ, nếu không đoán chừng có thể kết thúc phòng triển lãm này trước thời hạn.

Cô vừa quan sát vừa dặn dò Pitt: "Dưới tình huống bình thường, lão gia chính là người đứng đầu một nhà. Thân phận bây giờ của anh là thương nhân nước ngoài, bản thân chính là một người nước ngoài, cho nên cũng không cần quá gò bó. Lúc nói chuyện với lão gia cố gắng phán đoán xem thử hắn ta có phải là người đứng đầu của nhà này không."

"Tôi biết rồi, cô yên tâm đi." Pitt vỗ n.g.ự.c đảm bảo, sau đó lại vô cùng lo lắng nói: "Nhưng sau khi tôi đi vào phòng khách lúc nào có thể tụ họp lại với các người chứ? Chúng ta không phải không thể tách ra sao?"

Nói thật anh ta sợ làm nhiệm vụ một mình, dù sao Pitt biết mình không thông minh, phối hợp với đồng đội thì tạm được, nếu như một mình mình rất dễ xảy ra chuyện rắc rối. Nhất là hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, hơn nữa trong quy tắc còn nói sau khi tách nhau ra sẽ rất nguy hiểm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back