Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 360: Chương 360



"Này! Các người đừng có mà đi theo chúng tôi đây, đừng có bắt chước phương pháp thông quan của chúng tôi."

"..."

Sau khi cười nhạo một trận, người hai bên nhìn nhau một cái, sau đó đám Adam lại đi đến chỗ của nhóm hai người còn lại.

Pitt nhìn bóng lưng của đám người kia, tức giận nói: "Thứ gì chứ? Chó cậy thế người! Tôi cũng không tin chúng ta không thông qua được, đi cùng với đám kia mới dễ dàng bị mắc bẫy đó!"

Vẻ mặt của Ngũ Minh Bạch rất bình tĩnh, trái lại cũng không tức giận vì lời nói của đám người kia. Thấy Pitt có chút nóng nảy, bĩnh tĩnh dẫn đề tài lúc nãy về: "Liên quan đến 13 quy tắc này, các người cảm thấy có quy tắc nào là sai? Tôi nói trước đi."

Là một đội trưởng, anh ta phải nói ra suy nghĩ của mình trước tiên: "1, 3, 4, 12, 13 chắc là quy tắc sai, tôi đã xem kỹ những quy tắc sai này, các người có ý kiến gì khác không?"

Mặc dù sai lầm của những quy tắc này rất rõ ràng, nhưng Ngũ Minh Bạch có thể biết được đến mức này cũng vô cùng lợi hại rồi.

Chỉ là quy tắc thứ 9 bị sai vẫn nên chỉ ra cho mọi người biết, Tô Dung giơ tay lên: "Tôi cảm thấy quy tắc thứ 9 cũng có vấn đề, "tuyệt vời" trong quy tắc này làm cho tôi cảm thấy rất kỳ quái."

Quy tắc thứ 9 chính là Phòng triển lãm có thể đi thăm quan lặp lại nhiều lần, đi thăm quan nhiều lần càng có thể lĩnh hội được sự tuyệt vời của đồ vật triển lãm.

Trong quy tắc của quy tắc quái đàm, có một ít từ ngữ nhìn một cái sẽ cảm thấy rất có vấn đề, cần chú ý. Trong đó từ "tuyệt vời" chính là từ ngữ có vấn đề đặc trưng.

Nghe được lời của cô, hai người này lại nhìn quy tắc một chút, Ngũ Minh Bạch đẩy kính nói: "Tôi cũng cảm thấy cô nói đúng, có thể quy tắc này có vấn đề. Từ "tuyệt vời" này càng giống như là lời "nó" sẽ nói ra hơn."

"Vậy cho nên ý của hai người chính là, chúng ta không thể lặp lại thăm viếng phòng triển lãm?" Pitt hỏi, mặc dù anh ta không quá nhạy cảm đối với từ ngữ đặc biệt trong quy tắc, nhưng có thể nghe hiểu được ý của mọi người.

Thấy hai người Tô Dung gật đầu, anh ta gãi đầu một cái: "Vậy trước tiên chúng ta đi đến phòng triển lãm nào?"

Trong đại sảnh có bốn cánh cửa, chia ra đến bốn phòng triển lãm khác nhau.

Cách đó không xa, đám người Adam hình như đã quyết định, đẩy một cánh cửa đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, bộ dạng rất sợ người ta thấy được tình huống bên trong.

Trái lại tổ hai người khác thì không đi, lo sợ bất an đến gần, giống như đã quên mất sự lạnh lùng lúc nãy của Tô Dung. Một người phụ nữ nước ngoài trong hai người mỉm cười nói: "Chúng tôi là người nước B, chắc các người cũng biết, quan hệ của chúng tôi với nước A không được tốt. Tôi nghĩ chúng ta nên hợp tác, để tránh bị bọn họ chiếm tiện nghi."

Quan hệ giữa nước B và nước A rất bình thường, nhưng thực tế trừ mấy quốc gia nịnh bợ nước A ra, những quốc gia còn lại cũng không có quan hệ tốt gì với nước A.

Ba người Tô Dung bắt đầu chớp mắt trao đổi.

Pitt chớp mắt mấy cái, dẫn đầu bày tỏ mình thì sao cũng được. Một người đàn ông cao lớn thô kệch như anh ta chớp mắt quyến rũ như vậy, thật sự để cho người ta không nhịn được mà buồn cười một trận.

Ngũ Minh Bạch và Tô Dung không hẹn mà cùng nhau dời mắt không nhìn anh ta, hai người nhìn nhau một cái, Tô Dung hơi nhíu mày bày tỏ thái độ không đồng ý của mình. Đối với loại quái đàm chỉ có thời gian 1 ngày này, đội ngũ ba người đã đủ rồi, không cần phải thêm hai người không biết ở trận doanh nào.

rất hiển nhiên Ngũ Minh Bạch cũng biết ý của cô, anh ấy nghiêng đầu nói với bọn họ: "Mấy người chúng tôi đã phân công xong hết rồi, Pitt phụ trách mặt võ lực, Tô Dung phụ trách phân tích quy tắc, tôi phụ trách giúp đỡ người trong đội. Còn có một vị trí thăm dò đường, hai người có muốn không?"

Ha ha, nghe thử lời này đi. Vị trí mở đường thăm dò không phải chính là bia đỡ đạn sao? Hơn nữa chỉ còn một vị trí. Hai người đối diện kia có thể đồng ý mới lạ.

Vừa có thể biểu đạt thái độ của mình, lại không đắc tội với người khác, còn diệt sạch khả năng bọn họ muốn nói cái gì đó. Không hổ là trời sinh có tính cách lãnh đạo!

Người phụ nữ nước ngoài và người đàn ông nước ngoài bị từ chối có vẻ mặt vô cùng khó coi, bọn họ chỉ có hai người, mặc dù thỏa mãn yêu cầu thấp nhất của quy tắc, nhưng tỷ lệ sai số quá thấp.

Chỉ là tổ của Tô Dung phân công rất rõ ràng, mỗi người đều có vị trí của mình. Mà bọn họ đúng là không muốn gia nhập tổ chỉ có thể làm bia đỡ đạn cùng với ngồi không hưởng lộc, sau đó cũng không có tác dụng gì.

Hai người nhìn nhau một cái, không thể làm khác hơn là rời đi. Chỉ là cũng không trực tiếp đi thám hiểm phòng triển làm, mà đợi ở một góc, hình như đang đợi đám Tô Dung làm ra lựa chọn. Loại hành động này cũng rất dễ hiểu, đều là muốn thông qua. Trước khi chắc chắn bọn họ không phải là người nằm vùng của Adam, ba người Tô Dung sẽ không thật sự đuổi bọn họ đi.

Giống với người phụ nữ nước ngoài kia nói, trong quái đàm quy tắc này có hơn phân nửa là người liên minh với nước A. Bọn họ không muốn rơi vào hoàn cảnh xấu, tất nhiên phải bảo đảm những người khác sống sót.

Tô Dung nhìn về phía nhân viên đồng phục xanh da trời đứng sau quầy, đi đến hỏi: "Xin chào chị, xin hỏi chị cảm thấy phòng triển lãm nào thích hợp nhất để đi thăm đầu tiên thế?"

Nhân viên đồng phục xanh nghe vậy thì bất ngờ nhìn Tô Dung một cái, sau khi suy nghĩ xong thì trả lời: "Phòng triển lãm chụp ảnh đi?"

Trừ Tô Dung ra, hai người còn lại nghe được câu trả lời của nhân viên đồng phục xanh, đều không nhịn được vui mừng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 361: Chương 361



Hai người bọn họ chỉ trải qua hai lần quái đàm quy tắc, dĩ nhiên không biết tầm quan trọng của dân địa phương. Nhất là quái đàm quy tắc bình thường sẽ không xuất hiện dân địa phương gì đó.

Mà Tô Dung thì rất rõ ràng, có lúc những dân địa phương này có thể lộ ra chút tin tức, thường thường đều vô cùng có tác dụng. Chỉ là điều kiện tiên quyết chính là chắc chắn đối phương không ở phe đối địch.

Hiển nhiên, nhân viên đồng phục xanh da trời không được xem là người ở cùng một trận doanh với những điều tra viên bọn họ, nhưng cũng có thể khẳng định không phải là trận doanh của quỷ quái.

Tô Dung hơi mỉm cười, quay đầu nói với hai đồng đội khác: "Đi thôi, đi đến phòng triển lãm chụp ảnh."

---

Vừa tiến vào phòng triển lãm chụp ảnh, là có thể thấy được một cái quầy gỗ cùng với nhân viên đồng phục xanh. Còn phòng triển lãm chân chính thì là ở phía sau quầy gỗ, được bình phong cao lớn che lại rất kín.

Thấy có người đến, nhân viên mới vừa muốn mở miệng nói gì đó, lập tức lại nhìn thấy cửa được mở ra. Tổ hai người nước ngoài chen lấy đi vào.

Chống lại ánh mắt của ba người bên Tô Dung, người đàn ông nước ngoài cười mỉm, người phụ nữ thì làm ra bộ dạng cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng: "Chúng tôi cũng cảm thấy phòng triển lãm này tương đối tốt."

"Mắt nhìn không tệ." Tô Dung nhún vai, trao đổi ánh mắt cần cảnh giác với hai người trong đội, sau đó lại nhìn về phía nhân viên kia: "Mới vừa rồi cô muốn nói cái gì?"

Nghe vậy, nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp, nói: "Hoan nghênh mấy vị đi vào phòng triển lãm chụp ảnh, phòng triển lãm của chúng tôi có rất nhiều tác phẩm chụp ảnh ưu tú, hy vọng có thể mang đến cảm xúc khác nhau cho các vị."

Cô ta nói xong, từ dưới quầy lấy ra năm bông hoa hồng màu trắng cùng với nằm tờ giấy đưa cho năm người: "Đây là đạo cụ tham quan chỉ giới hạn ở trong phòng triển lãm này, mời mấy vị đeo lên người, sau đó cẩn thận đọc quy tắc. Khi các vị xuyên qua bức bình phong này, vì để cho các vị có được trải nghiệm thăm quan thật tốt, tôi sẽ rời khỏi phòng triển lãm này, cho đến khi người thăm quan rời đi."

Cô rời đi trải nghiệm thăm quan của chúng tôi mới không tốt đó. Tô Dung oán thầm trong lòng, nhanh chóng lấy hoa hồng trắng và quy tắc thuộc về mình.

《 Quy tắc phòng triển lãm chụp ảnh》

Một, trong phòng triển lãm chụp ảnh có ảnh phong cảnh, ảnh vật thật và ảnh người, nhưng tuyệt đối sẽ không có ảnh động.

Hai, cấm đụng chạm vào ảnh, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Ba, nếu như thấy có người đang nói chuyện với ảnh, xin nhanh chóng cách xa người đó, sau đó rời khỏi phòng triển lãm nói rõ tình huống với nhân viên. Chú ý, nhất định là nhân viên mặc đồng phục xanh da trời.

Bốn, vì để cho người thăm quan cảm thấy vui vẻ, ảnh hình người trong phòng triển lãm không tồn tại ảnh hình mặt khóc. Nếu như thấy mời nghĩ hết các cách dùng miếng vải đen trước quầy bọc tấm hình này lại.

Năm, con dấu của phòng triển lãm này chỉ tồn tại ở trên tác phẩm hoàn mỹ nhất, muốn có được con dấu, cần nói với tác phẩm bạn chọn là "Mày là tác phẩm chụp ảnh hoàn mỹ nhất".

Sáu, mỗi người mỗi lần tiến vào phòng triển lãm này nhiều nhất chỉ có thể nói hai lần "Mày là tác phẩm chụp ảnh hoàn mỹ nhất", mỗi một con dấu chỉ có thể đóng dấu một lần.

Quy tắc chỗ này cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có sáu quy tắc. Trong đó quy tắc sai chỉ có quy tắc thứ nhất, đây cũng là chuyện làm cho người ta rất kinh ngạc. Hiển nhiên phòng triển lãm này tương đối đơn giản, điểm khó không có trên quy tắc, mà là ở trên nhiệm vụ.

Xem ra đề nghị của nhân viên đồng phục xanh da trời lúc nãy là chính xác.

Sau khi thấy được phương thức lấy được con dấu, Tô Dung ngẩng đầu lên hỏi: "Xin hỏi cô có biết tác phẩm hoàn mỹ nhất là tác phẩm nào không?"

Cô chắc chắn nhân viên sẽ không trả lời vấn đề này của cô, nhưng chỉ cần có thể có chút manh mối, cũng sẽ không hỏi uống công.

Quả nhiên, nhân viên đồng phục xanh da trời lắc đầu một cái, lễ phép mỉm cười: "Xin lỗi, chỉ có tự các vị phán đoán tác phẩm nào là hoàn mỹ nhất."

Chỉ có mình có thể phán đoán?

Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, tiện tay cắm hoa hồng trắng lên trên đầu, đi theo những người khác vào sau tấm bình phòng.

Phòng triển lãm chụp ảnh là kiểu hành lang, trên tường treo rất nhiều hình. Tô Dung cẩn thận quan sát những bức hình này, rất sợ bỏ qua chi tiết gì đó bên trong, hoặc rơi vào bẫy gì đó.

Trong hành lang, đầu tiên chính là ảnh phong cảnh, không biết phong cảnh trong hình này là phong cảnh ở chỗ nào, nhưng điều bày ra được sự điêu luyện sắc ảo, vô cùng xinh đẹp của tự nhiên bao la

Đột nhiên, Tô Dung thấy được một con sông đang chảy róc rách trong một bức hình phong cảnh, thật giống như sống lại từ trong tranh. Cô sửng sốt một chút, chớp mắt mấy cái, sau đó phát hiện trong bức ảnh đó cũng không có con sông chảy gì cả, rõ ràng chỉ là một bức ảnh con sông mà thôi.

Là cô nhìn sai sao?

Tuyệt đối không thể nào?

Có quy tắc ở đây, Tô Dung biết rõ mới vừa rồi mình không có nhìn nhầm, tấm ảnh này tuyệt đối đang động. Trong quái đàm quy tắc còn có loại suy nghĩ "Mình chỉ là hoa mắt mà thôi" chính là tự tìm đường chết.

Nhưng mà tại sao nó lại động? Là mình kích phát cơ chế quy tắc gì đó sao?

"Này! Hai người nhìn hình này đi, mới vừa rồi cát trong ảnh này bị gió thổi động đậy, tôi thấy lá cây đung đưa." Phát hiện vấn đề Pitt lập tức nói cho những người khác.

Tô Dung nhìn về phía tấm ảnh mà anh ta chỉ, nhưng trong ảnh rất bình thường, nhìn qua chỉ là một tấm ảnh phong cảnh mà thôi.

"Mới vừa rồi tôi cũng nhìn thấy một bức ảnh động đậy." Dĩ nhiên Tô Dung biết Pitt không có nói dối, càng không nhìn nhầm, bởi vì chính cô cũng phát hiện thứ tương tự.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 362: Chương 362



Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Ngũ Minh Bạch đang nhìn một bức ảnh, nghe vậy quay đầu lại, chỉ tấm ảnh trước mặt mình: "Bức này cũng vậy."

Lúc này, hai người nước ngoài cũng giơ tay lên: "Chúng tôi cũng đều thấy được thứ bên trong bức ảnh đang động đậy."

Hành lang này tất cả đều là ảnh phong cảnh, đây là điểm tương đồng khi mọi người nhìn các tác phẩm khác nhau. Mọi người lại một lần nữa nhìn tác phẩm trên hành lang này, nhưng cũng không có nhìn thấy có bức ảnh nào động.

Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến cái gì đó, tháo hoa hồng trên đầu mình xuống. Hoa hồng vẫn là màu trắng, cánh hoa trắng noãn không tì vết làm cho Tô Dung hơi thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có đổi màu, chắc là không xảy ra vấn đề gì lớn đâu.

Nghĩ như vậy, cô nhìn về phía Ngũ Minh Bạch: "Tiếp tục tiến về phía trước sao?"

Ngũ Minh Bạch nghiên cứu hồi lâu cũng không nghiên cứu ra được cái gì, nghĩ đến bọn họ không nên đi quay lại xem phòng triển làm này, nhưng không phải không thể trở về xem lại cái hành lang này, sau khi dạo xong toàn bộ quay lại nghiên cứu sẽ có lợi hơn.

Vì vậy anh ấy gật đầu: "Đi thôi, xem trước rồi lại nói sau."

Mấy người quẹo qua chỗ ngoặt đi đến hành lang thứ hai, nơi này là trưng bày vật thật, hấp dẫn Tô Dung chính là ảnh đỉnh đồng xanh nhìn vào đã biết có niên đại đã lâu, từ bức ảnh có thể nhìn thấy được màu xanh gỉ đồng một cách rõ ràng, tăng thêm mấy phần cảm giác lịch sử phong phú.

Đột nhiên ngón út của Tô Dung đau nhói một cái, cô theo bản năng nhìn về phía nơi đau nhói kia. Trên ngón út là một chiếc nhẫn màu bạc nhỏ, là [nhẫn cảnh tỉnh] cô lấy được trong quái đàm trước.

[Nhẫn cảnh tỉnh] sẽ làm ra nhắc nhở trước khi ký chủ bị công kích tinh thần.

Nói cách khác, mới vừa rồi cô thiếu chút nữa bị công kích tinh thần.

Ý thức được chuyện này, Tô Dung lạnh lùng nói: "Không nên nhìn ảnh!"

Nhưng lúc cô nói thì đã muộn rồi, tất cả mọi người bên trong hành lang đều đang dùng một loại say mê định chạm vào ảnh trước mặt mình.

Rõ ràng trong quy tắc đã nói không được chạm vào hình.

Nếu đụng vào sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề.

Tô Dung nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ngũ Minh Bạch và Pitt đẩy bọn họ ra, rồi lại nhanh chóng xoay người lại đẩy người phụ nữ nước ngoài.

Đến lượt người đàn ông thì đã quá muộn, đối phương đã chạm vào trên tác phẩm.

Trong nháy mắt, hoa hồng màu trắng trước n.g.ự.c của anh ta trở nên đỏ như máu, sắc mặt trở nên tái xanh, nhắm hai mắt lại, giống như mất hết tri giác, té xuống đất.

Mới vừa rồi những người khác bị Tô Dung đẩy ra còn có chút không hiểu gì, bây giờ thấy người đàn ông nước ngoài đột nhiên té xuống, cũng cực kỳ kinh ngạc.

Ngũ Minh Bạch lập tức đi lên kiểm tra hơi thở của đối phương, đồng thời hỏi Tô Dung: "Xảy ra chuyện gì?? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Anh ấy vẫn còn nhớ mới vừa rồi mình đang quan sát tấm ảnh vật thật vô cùng tốt, nhớ tới cuộc sống khi còn bé. Lúc đang nhớ lại chuyện cũ đột nhiên bị đẩy một cái, ngay sau đó vang lên tiếng người ngã xuống.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh ấy rõ ràng Tô Dung chắc thấy được toàn bộ quá trình.

"Mới vừa rồi các người giống như bị đầu độc, muốn vươn tay đụng vào ảnh chụp." Tô Dung giải thích: "Cho nên tôi nhanh chóng đẩy các người ra, chưa kịp đẩy anh ta ra, sau đó cứ như vậy."

Lúc này Ngũ Minh Bạch cũng đoán được tình huống của người đàn ông nước ngoài này: "Không có chết, còn hô hấp, chỉ là không biết tại sao không tỉnh lại."

Nghe được không có chết, mọi người đều hơi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là ai cũng biết với tình huống hiện tại của anh ta, không có cách nào tham quan nữa.

Người đàn ông nước ngoài đi cùng với người phụ nữ nước ngoài, nên mọi người nhìn về phía người phụ nữ kia.

Hiển nhiên người phụ nữ cũng không phải là người ngu, không có ngu ngốc đến mức trách cứ Tô Dung tại sao không cứu anh ta trước, mà là tỉnh táo nói: "Chờ rời khỏi phòng triển lãm này, tôi muốn đưa anh ta đến đại sảnh. Làm phiền các người chờ tôi một chút, tình huống hiện tại tôi không có cách nào đi một mình."

Biết các đồng đội của mình không muốn có thêm người nào nữa vào đội, Pitt nhíu mày lại trực tiếp hỏi: "Nếu chúng tôi không muốn chờ cô thì sao?"

Nhưng mà người phụ nữ nước ngoài không có quan tâm đến anh ta, chỉ là nhìn Tô Dung và Ngũ Minh Bạch, cô ta là người thông minh, biết người nào có thể quyết định: "Tôi nghe nói Hoa Hạ luôn dĩ hòa vi quý, hai người chắc biết nếu như để cho tôi đi một mình, tất nhiên tôi sẽ chết. Chẳng lẽ hai người tàn nhẫn như vậy sao?"

Cô ta muốn lấy quốc gia ra đè người.

"Vậy tôi nghĩ chắc cô cũng biết, đây cũng không phải là quái đàm quy tắc chân chính, đi ra ngoài cũng sẽ không chết, cho nên tôi nghĩ cô không cần lo lắng.”Tô Dung cười nói, thuận tiện lại hứa hẹn: "Nếu như là quái đàm quy tắc chân chính, chúng tôi nhất định sẽ cho cô vào đội."

Người phụ nữ nước ngoài: "..."

Nhất thời cô ta không biết nói gì, một lát sau lại uy h**p: "Các người cũng không muốn tôi đến bên Adam đi. Bên kia của cậu ta đã có bảy người, nếu thêm tôi nữa, ba người các người đánh lại sao?"

"Cộng thêm cô cũng không nhất định có thể đánh thắng." Người nói chuyện chính là Ngũ Minh Bạch: "Cho nên cô yên tâm qua đó đi, bên kia khẳng định an toàn không ít, chúng tôi cũng không trách cô."

Ngắn ngủi hai câu đã để cho bọn họ từ tàn nhẫn biến thành bao dung tha thứ, Tô Dung nghe mà muốn cười.

Thấy thái độ kiên quyết của bọn họ, người phụ nữ không có cách nào, không thể làm khác hơn chính là im lặng, chỉ là kiên quyết đi theo sau lưng đám người bọn họ.

Hiển nhiên cô ta có ý định giống như trước: Các người không cho tôi gia nhập vào đội thì sao chứ? Tôi cứ đi theo các người, các người cũng không thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t tôi?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 363: Chương 363



Trái lại mấy người Tô Dung cũng không để ý đến cô ta, mới vừa rồi Tô Dung cứu cô ta cũng chỉ đơn giản là tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Nếu như đến lúc đó lại xảy ra vấn đề gì, khẳng định đối phương cũng sẽ bị cô đặt ở vị trí cuối cùng. Chẳng qua lại nói người đàn ông mới vừa rồi ngã xuống lại không chết, chuyện này làm cho người ta có chút kinh ngạc. Nếu như anh ta không chết, chỉ là hôn mê, có phải đại biểu còn có cách đánh thức anh ta không?

Mọi người tiếp tục thảo luận chuyện vừa rồi, Pitt cường tráng nhíu mày nói: "Mới vừa rồi tôi cảm thấy trong tấm ảnh kia có t.h.u.ố.c lá mà tôi muốn, cho nên mới muốn đưa tay cầm ra. Hình như những thứ này biết dẫn dụ chúng ta, vậy chúng ta có có nên không nhìn những tấm ảnh này không."

"Như vậy không thực tế." Ngũ Minh Bạch lắc đầu: "Chúng ta còn phải nghiên cứu tấm hình nào là hoàn mỹ nhất, dĩ nhiên không thể không xem. Nhiều nhất không thể nhìn chăm chú trong thời gian dài được."

Đây là biện pháp tốt nhất, mọi người rối rít gật đầu.

"Đúng rồi Tô Dung, chúng tôi đều bị khống chế, vậy sao cô lại thoát khỏi được sự khống chế của tấm ảnh kia?" Pitt đi về phía trước hai bước đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Tất nhiên Tô Dung không thể nói có đạo cụ quái đàm, ỷ vào không có người nào nhìn thấy cảnh tượng đó, cô nói bậy nói bạ: "Còn phải nhờ vào anh, lúc ấy vật trên người anh đụng vào tủ triển lãm bằng kim loại phát ra âm thanh làm cho tôi thức tỉnh."

Quần áo trên người Pitt theo phong cách hip hop, trên người có rất nhiều trang sức kim loại. Đụng phải đồ kim loại giống nhau, đúng là có thể phát ra tiếng vang lớn.

Mà Ngũ Minh Bạch ở bên cạnh thì lại nhíu mày, nhìn Tô Dung một cái. Anh ấy không nghĩ ra, tại sao Tô Dung có thể bị loại âm thanh đó đánh thức, mà mình lại không. Nhưng anh ấy cũng không trực tiếp hỏi ra giống như Pitt, mặc kệ chân tướng như thế nào, Tô Dung đúng là đã cứu bọn họ. Nếu đối phương đã đưa ra câu giải thích cho mình, vậy anh ấy vặn hỏi cũng không có ý nghĩa gì.

Xuyên qua hành lang này, quẹo cua đến hành lang tiếp theo. Lần này là khu vực ảnh người. Người trong hình treo ở hành lang có mỉm cười, có cười to, có thâm tình, có nghiêm túc, mỗi một tấm hình đều biểu đạt ra cảm xúc khác nhau.

Không thể không nói chất lượng của phòng triển lãm này không tệ. Ảnh phong cảnh thì đẹp như tranh vẽ, ảnh người thì giống như có thể thấy được tình cảm chân thật, ảnh vật thật thì có thể nhìn ra được câu chuyện ẩn giấu bên trong. Đều là tinh phẩm, nếu như phòng triển lãm chụp ảnh này ở trong thực tế, Tô Dung chắc chắn sẽ nhìn cho thật kỹ.

Đáng tiếc chỗ này là thế giới quái đàm, cô hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức. Chỉ là nghi ngờ nhìn những bức hình này, có thể nói cô không có tế bào nghệ thuật gì, dù sao cô cũng không nhìn ra tấm hình nào là tốt nhất. Chỉ cảm thấy đều không tệ, đều có thể khen một câu.

"Cô muốn tìm tấm hình hoàn mỹ nhất sao?" Đột nhiên, Tô Dung nghe được một giọng nam hỏi cô.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, đã nhìn thấy người hỏi là một tấm hình. Người đàn ông trong hình có một mái tóc dài, nhìn qua rất có cảm giác nghệ thuật. Một đôi mắt nâu nhạt nhìn cô chăm chú, trên miệng nở một nụ cười thản nhiên.

Không đúng, mặc dù trong quy tắc viện bảo tàng Hoa Hồng "Hình sẽ không động" là sai, theo lý thuyết cô có thể nói chuyện với đối phương.

Nhưng Tô Dung còn nhớ quy tắc thứ ba của phòng triển lãm chụp ảnh: [Nếu như thấy có người nói chuyện với tấm hình, xin nhanh chóng cách xa người đó].

Bây giờ nếu như cô nói chuyện với tấm hình, vậy rất phù hợp với điều kiện bị người cách xa. Nếu như những người khác đều đi, vậy cô sẽ thỏa mãn điều kiện "một người" trong quy tắc viện bảo tàng nghệ thuật, từ đó lâm vào nguy hiểm.

Cho nên mặc dù nghe được vấn đề rất làm cho cô động lòng từ người trong hình, nhưng Tô Dung vẫn không đáp lại hắn ta, mà bày ra bộ dạng không nghe thấy, làm như không có xảy ra chuyện gì nhìn về phía những người khác.

Trái lại biểu hiện của những người khác rất bình thường, không có gì khác thường cả, xem ra không nhìn thấy hình biết nói chuyện.

Tại sao chỉ có cô nghe được? bản thân có thể nghe được người trong hình nói chuyện có thể mang đến nguy hiểm gì không?

Tô Dung nhíu mày thật sâu, nhưng cũng không nói ra chuyện mình có thể nghe được người trong hình nói chuyện. Mặc kệ như thế nào, mục đích chủ yếu của cô chính là sống. Nói ra chuyện này, có thể sẽ để cho mình rơi vào hoàn cảnh bị cô lập, cô còn không hiền lành đến trình độ này. Trừ phi chắc chắn 100% mình đã hết cứu, nếu không, Tô Dung sẽ không chủ động nói vấn đề trên người mình ra.

Ngoài dự đoán là tấm hình kia cũng không dây dưa, thấy Tô Dung không để ý đến mình, thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nơi này đã là hành lang cuối cùng, đi về phía trước nửa chính là vách tường, muốn rời khỏi chỉ có thể vòng về đường cũ. Nhưng đến tận bây giờ, nhiệm vụ của bọn họ còn chưa có manh mối gì.

Rốt cuộc tấm hình hoàn mỹ nhất là tấm nào?

"Mọi người có ý kiến gì không?" Ngũ Minh Bạch cũng có nghi ngờ giống Tô Dung, hỏi người trong đội mình: "Tấm hình nào các người cảm thấy đặc biệt hoàn mỹ.”

Tô Dung lắc đầu một cái, trả lời: "Không có, tôi không hiểu nhiều về nghệ thuật."

Hai người khác cũng bày tỏ mình không biết, trên thực tế bọn họ cũng rất rõ ràng chuyện này không có quá nhiều quan hệ lớn với nghệ thuật. Dù sao đây là quái đàm quy tắc, phương pháp chân chính thông quan sẽ có liên quan đến quy tắc.

Nghĩ đến đây, Pitt đột nhiên hào hứng nói: "Đúng rồi, chúng ta tổng cộng có bốn người, mỗi người có cơ hội khen ngợi hai lần. Như vậy nói cách khác, chúng ta tổng cộng có bốn lần cơ hội thử sai đúng đi?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 364: Chương 364



Nhưng Tô Dung còn nhớ quy tắc thứ ba của phòng triển lãm chụp ảnh: [Nếu như thấy có người nói chuyện với tấm hình, xin nhanh chóng cách xa người đó].

Bây giờ nếu như cô nói chuyện với tấm hình, vậy rất phù hợp với điều kiện bị người cách xa. Nếu như những người khác đều đi, vậy cô sẽ thỏa mãn điều kiện "một người" trong quy tắc viện bảo tàng nghệ thuật, từ đó lâm vào nguy hiểm.

Cho nên mặc dù nghe được vấn đề rất làm cho cô động lòng từ người trong hình, nhưng Tô Dung vẫn không đáp lại hắn ta, mà bày ra bộ dạng không nghe thấy, làm như không có xảy ra chuyện gì nhìn về phía những người khác.

Trái lại biểu hiện của những người khác rất bình thường, không có gì khác thường cả, xem ra không nhìn thấy hình biết nói chuyện.

Tại sao chỉ có cô nghe được? bản thân có thể nghe được người trong hình nói chuyện có thể mang đến nguy hiểm gì không?

Tô Dung nhíu mày thật sâu, nhưng cũng không nói ra chuyện mình có thể nghe được người trong hình nói chuyện. Mặc kệ như thế nào, mục đích chủ yếu của cô chính là sống. Nói ra chuyện này, có thể sẽ để cho mình rơi vào hoàn cảnh bị cô lập, cô còn không hiền lành đến trình độ này. Trừ phi chắc chắn 100% mình đã hết cứu, nếu không, Tô Dung sẽ không chủ động nói vấn đề trên người mình ra.

Ngoài dự đoán là tấm hình kia cũng không dây dưa, thấy Tô Dung không để ý đến mình, thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nơi này đã là hành lang cuối cùng, đi về phía trước nửa chính là vách tường, muốn rời khỏi chỉ có thể vòng về đường cũ. Nhưng đến tận bây giờ, nhiệm vụ của bọn họ còn chưa có manh mối gì.

Rốt cuộc tấm hình hoàn mỹ nhất là tấm nào?

"Mọi người có ý kiến gì không?" Ngũ Minh Bạch cũng có nghi ngờ giống Tô Dung, hỏi người trong đội mình: "Tấm hình nào các người cảm thấy đặc biệt hoàn mỹ.”

Tô Dung lắc đầu một cái, trả lời: "Không có, tôi không hiểu nhiều về nghệ thuật."

Hai người khác cũng bày tỏ mình không biết, trên thực tế bọn họ cũng rất rõ ràng chuyện này không có quá nhiều quan hệ lớn với nghệ thuật. Dù sao đây là quái đàm quy tắc, phương pháp chân chính thông quan sẽ có liên quan đến quy tắc.

Nghĩ đến đây, Pitt đột nhiên hào hứng nói: "Đúng rồi, chúng ta tổng cộng có bốn người, mỗi người có cơ hội khen ngợi hai lần. Như vậy nói cách khác, chúng ta tổng cộng có bốn lần cơ hội thử sai đúng đi?"

Nếu như vậy, màu sắc của hoa hồng biến thành màu hồng phấn đại biểu cho cô bị ô nhiều, mà độ đậm nhạt của màu hồng đại biểu trình độ ô nhiễm của cô, nếu như biến thành màu đỏ sợ rằng cô không có cách nào cứu được nữa. Chẳng qua biến thành màu hồng, nói rõ mới ô nhiễm giai đoạn đầu.

Những người khác chỉ trải qua hai quái đàm quy tắc, cũng không có trải qua quái đàm quy tắc khó khăn, dĩ nhiên không biết. Nhưng Tô Dung quá hiểu rõ sự biến đối ngầm này.

Xem ra bức hình kia có thể mang đến ô nhiễm, không dây dưa với đối phương chính là cách làm đúng. Tô Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không sợ là bây giờ hoa hồng của cô không phải là màu hồng nhạt, mà là biến thành màu hồng đậm rồi.

Về phần tại sao cô không nhìn ra màu sắc hoa hồng của mình thay đổi, dĩ nhiên không phải vì màu sắc quá nhạt. Dựa vào suy đoán của Tô Dung, chắc là cô đã bị ô nhiễm, cho nên mới không nhìn ra sự thay đổi của hoa hồng.

Giống như ở bên trong "Quái đàm ký túc xá số 44", bởi vì bị ô nhiễm, cho nên không nhìn ra được sự thay đổi trên khuôn mặt.

Nghĩ đến chuyện trải qua ở lầu ký túc xá, đột nhiên Tô Dung cảnh giác. Đúng là ở trong mắt của tất cả mọi người cô chỉ là bị đổi thành màu hồng nhạt. Nhưng trên thực tế còn có một loại khả năng khác: Hoa hồng của cô đã bị biến đổi thành màu hồng đậm, chỉ là người khác không nhìn ra.

Đơn giản mà nói, tất cả mọi người đều đã bị ô nhiễm!

Nên biết ở hành lang thứ nhất và hành lang thứ hai mọi người đều phát hiện ra dị thường, ai có thể chắc chắn những dị thường kia không mang đến ô nhiễm cho bọn họ?

Ý thức được chuyện này, Tô Dung hơi mất bình tĩnh. Nếu suy đoán của cô là thật, như vậy mỗi người bọn họ ít nhất bị ô nhiễm hai lần, mà cô chính là ba lần.

Vậy tổng cộng cô có thể chịu đựng mấy lần ô nhiễm.

Không đúng? Phòng triển lãm này có độ khó cao như vậy sao? Tô Dung cảm thấy có chút khó hiểu. Lực độ ô nhiễm này tuyệt đối không đơn giản như vậy, ở chỗ này lâu thêm một chút, cô cảm thấy hiệu suất ô nhiễm gần bằng nhiệm vụ nằm vùng trước đó.

Nhưng đây cũng không phải là nhiệm vụ nằm vùng, cho nên nhất định có phương pháp thông quan nhanh chóng gì đó.

Lúc Tô Dung đang suy nghĩ, đột nhiên Ngũ Minh Bạch lên tiếng: "Tôi muốn trở về chỗ bắt đầu nhìn lại thêm lần nữa, có lẽ có thể phát hiện ra quy luật gì đó. Các người có muốn đi theo tôi không?"

Người phụ nữ nước ngoài biết anh ấy không hỏi mình, nhưng vẫn lắc đầu trả lời: "Khẳng định khu hình người còn có bí mật, không thấy trong quy tắc đều có quy tắc liên quan đến cỗ này sao? Tôi ở lại chỗ này nhìn thêm một chút."

Pitt cũng suy nghĩ giống như cô ta, anh ta không giỏi tìm quy luật, còn không bằng ở lại chỗ này nhìn xem thử có tìm được manh mối gì không.

"Tôi muốn đi." Tô Dung lựa chọn theo Ngũ Minh Bạch trở về nơi bắt đầu, chỉ là trái lại cô không muốn tìm quy luật gì đó, dù sao mới vừa rồi cô đã đi tìm một vòng: "Tôi muốn đi đến chỗ quầy nhìn thử có tìm được manh mối gì không."

Trước đó có nhân viên đồng phục xanh da trời cho nên không dễ dàng tra xét, nhưng bây giờ đối phương đã rời đi, dĩ nhiên đây là cơ hội tốt để cô hành động.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back