Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 360: Chương 360



"Này! Các người đừng có mà đi theo chúng tôi đây, đừng có bắt chước phương pháp thông quan của chúng tôi."

"..."

Sau khi cười nhạo một trận, người hai bên nhìn nhau một cái, sau đó đám Adam lại đi đến chỗ của nhóm hai người còn lại.

Pitt nhìn bóng lưng của đám người kia, tức giận nói: "Thứ gì chứ? Chó cậy thế người! Tôi cũng không tin chúng ta không thông qua được, đi cùng với đám kia mới dễ dàng bị mắc bẫy đó!"

Vẻ mặt của Ngũ Minh Bạch rất bình tĩnh, trái lại cũng không tức giận vì lời nói của đám người kia. Thấy Pitt có chút nóng nảy, bĩnh tĩnh dẫn đề tài lúc nãy về: "Liên quan đến 13 quy tắc này, các người cảm thấy có quy tắc nào là sai? Tôi nói trước đi."

Là một đội trưởng, anh ta phải nói ra suy nghĩ của mình trước tiên: "1, 3, 4, 12, 13 chắc là quy tắc sai, tôi đã xem kỹ những quy tắc sai này, các người có ý kiến gì khác không?"

Mặc dù sai lầm của những quy tắc này rất rõ ràng, nhưng Ngũ Minh Bạch có thể biết được đến mức này cũng vô cùng lợi hại rồi.

Chỉ là quy tắc thứ 9 bị sai vẫn nên chỉ ra cho mọi người biết, Tô Dung giơ tay lên: "Tôi cảm thấy quy tắc thứ 9 cũng có vấn đề, "tuyệt vời" trong quy tắc này làm cho tôi cảm thấy rất kỳ quái."

Quy tắc thứ 9 chính là Phòng triển lãm có thể đi thăm quan lặp lại nhiều lần, đi thăm quan nhiều lần càng có thể lĩnh hội được sự tuyệt vời của đồ vật triển lãm.

Trong quy tắc của quy tắc quái đàm, có một ít từ ngữ nhìn một cái sẽ cảm thấy rất có vấn đề, cần chú ý. Trong đó từ "tuyệt vời" chính là từ ngữ có vấn đề đặc trưng.

Nghe được lời của cô, hai người này lại nhìn quy tắc một chút, Ngũ Minh Bạch đẩy kính nói: "Tôi cũng cảm thấy cô nói đúng, có thể quy tắc này có vấn đề. Từ "tuyệt vời" này càng giống như là lời "nó" sẽ nói ra hơn."

"Vậy cho nên ý của hai người chính là, chúng ta không thể lặp lại thăm viếng phòng triển lãm?" Pitt hỏi, mặc dù anh ta không quá nhạy cảm đối với từ ngữ đặc biệt trong quy tắc, nhưng có thể nghe hiểu được ý của mọi người.

Thấy hai người Tô Dung gật đầu, anh ta gãi đầu một cái: "Vậy trước tiên chúng ta đi đến phòng triển lãm nào?"

Trong đại sảnh có bốn cánh cửa, chia ra đến bốn phòng triển lãm khác nhau.

Cách đó không xa, đám người Adam hình như đã quyết định, đẩy một cánh cửa đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, bộ dạng rất sợ người ta thấy được tình huống bên trong.

Trái lại tổ hai người khác thì không đi, lo sợ bất an đến gần, giống như đã quên mất sự lạnh lùng lúc nãy của Tô Dung. Một người phụ nữ nước ngoài trong hai người mỉm cười nói: "Chúng tôi là người nước B, chắc các người cũng biết, quan hệ của chúng tôi với nước A không được tốt. Tôi nghĩ chúng ta nên hợp tác, để tránh bị bọn họ chiếm tiện nghi."

Quan hệ giữa nước B và nước A rất bình thường, nhưng thực tế trừ mấy quốc gia nịnh bợ nước A ra, những quốc gia còn lại cũng không có quan hệ tốt gì với nước A.

Ba người Tô Dung bắt đầu chớp mắt trao đổi.

Pitt chớp mắt mấy cái, dẫn đầu bày tỏ mình thì sao cũng được. Một người đàn ông cao lớn thô kệch như anh ta chớp mắt quyến rũ như vậy, thật sự để cho người ta không nhịn được mà buồn cười một trận.

Ngũ Minh Bạch và Tô Dung không hẹn mà cùng nhau dời mắt không nhìn anh ta, hai người nhìn nhau một cái, Tô Dung hơi nhíu mày bày tỏ thái độ không đồng ý của mình. Đối với loại quái đàm chỉ có thời gian 1 ngày này, đội ngũ ba người đã đủ rồi, không cần phải thêm hai người không biết ở trận doanh nào.

rất hiển nhiên Ngũ Minh Bạch cũng biết ý của cô, anh ấy nghiêng đầu nói với bọn họ: "Mấy người chúng tôi đã phân công xong hết rồi, Pitt phụ trách mặt võ lực, Tô Dung phụ trách phân tích quy tắc, tôi phụ trách giúp đỡ người trong đội. Còn có một vị trí thăm dò đường, hai người có muốn không?"

Ha ha, nghe thử lời này đi. Vị trí mở đường thăm dò không phải chính là bia đỡ đạn sao? Hơn nữa chỉ còn một vị trí. Hai người đối diện kia có thể đồng ý mới lạ.

Vừa có thể biểu đạt thái độ của mình, lại không đắc tội với người khác, còn diệt sạch khả năng bọn họ muốn nói cái gì đó. Không hổ là trời sinh có tính cách lãnh đạo!

Người phụ nữ nước ngoài và người đàn ông nước ngoài bị từ chối có vẻ mặt vô cùng khó coi, bọn họ chỉ có hai người, mặc dù thỏa mãn yêu cầu thấp nhất của quy tắc, nhưng tỷ lệ sai số quá thấp.

Chỉ là tổ của Tô Dung phân công rất rõ ràng, mỗi người đều có vị trí của mình. Mà bọn họ đúng là không muốn gia nhập tổ chỉ có thể làm bia đỡ đạn cùng với ngồi không hưởng lộc, sau đó cũng không có tác dụng gì.

Hai người nhìn nhau một cái, không thể làm khác hơn là rời đi. Chỉ là cũng không trực tiếp đi thám hiểm phòng triển làm, mà đợi ở một góc, hình như đang đợi đám Tô Dung làm ra lựa chọn. Loại hành động này cũng rất dễ hiểu, đều là muốn thông qua. Trước khi chắc chắn bọn họ không phải là người nằm vùng của Adam, ba người Tô Dung sẽ không thật sự đuổi bọn họ đi.

Giống với người phụ nữ nước ngoài kia nói, trong quái đàm quy tắc này có hơn phân nửa là người liên minh với nước A. Bọn họ không muốn rơi vào hoàn cảnh xấu, tất nhiên phải bảo đảm những người khác sống sót.

Tô Dung nhìn về phía nhân viên đồng phục xanh da trời đứng sau quầy, đi đến hỏi: "Xin chào chị, xin hỏi chị cảm thấy phòng triển lãm nào thích hợp nhất để đi thăm đầu tiên thế?"

Nhân viên đồng phục xanh nghe vậy thì bất ngờ nhìn Tô Dung một cái, sau khi suy nghĩ xong thì trả lời: "Phòng triển lãm chụp ảnh đi?"

Trừ Tô Dung ra, hai người còn lại nghe được câu trả lời của nhân viên đồng phục xanh, đều không nhịn được vui mừng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 361: Chương 361



Hai người bọn họ chỉ trải qua hai lần quái đàm quy tắc, dĩ nhiên không biết tầm quan trọng của dân địa phương. Nhất là quái đàm quy tắc bình thường sẽ không xuất hiện dân địa phương gì đó.

Mà Tô Dung thì rất rõ ràng, có lúc những dân địa phương này có thể lộ ra chút tin tức, thường thường đều vô cùng có tác dụng. Chỉ là điều kiện tiên quyết chính là chắc chắn đối phương không ở phe đối địch.

Hiển nhiên, nhân viên đồng phục xanh da trời không được xem là người ở cùng một trận doanh với những điều tra viên bọn họ, nhưng cũng có thể khẳng định không phải là trận doanh của quỷ quái.

Tô Dung hơi mỉm cười, quay đầu nói với hai đồng đội khác: "Đi thôi, đi đến phòng triển lãm chụp ảnh."

---

Vừa tiến vào phòng triển lãm chụp ảnh, là có thể thấy được một cái quầy gỗ cùng với nhân viên đồng phục xanh. Còn phòng triển lãm chân chính thì là ở phía sau quầy gỗ, được bình phong cao lớn che lại rất kín.

Thấy có người đến, nhân viên mới vừa muốn mở miệng nói gì đó, lập tức lại nhìn thấy cửa được mở ra. Tổ hai người nước ngoài chen lấy đi vào.

Chống lại ánh mắt của ba người bên Tô Dung, người đàn ông nước ngoài cười mỉm, người phụ nữ thì làm ra bộ dạng cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng: "Chúng tôi cũng cảm thấy phòng triển lãm này tương đối tốt."

"Mắt nhìn không tệ." Tô Dung nhún vai, trao đổi ánh mắt cần cảnh giác với hai người trong đội, sau đó lại nhìn về phía nhân viên kia: "Mới vừa rồi cô muốn nói cái gì?"

Nghe vậy, nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp, nói: "Hoan nghênh mấy vị đi vào phòng triển lãm chụp ảnh, phòng triển lãm của chúng tôi có rất nhiều tác phẩm chụp ảnh ưu tú, hy vọng có thể mang đến cảm xúc khác nhau cho các vị."

Cô ta nói xong, từ dưới quầy lấy ra năm bông hoa hồng màu trắng cùng với nằm tờ giấy đưa cho năm người: "Đây là đạo cụ tham quan chỉ giới hạn ở trong phòng triển lãm này, mời mấy vị đeo lên người, sau đó cẩn thận đọc quy tắc. Khi các vị xuyên qua bức bình phong này, vì để cho các vị có được trải nghiệm thăm quan thật tốt, tôi sẽ rời khỏi phòng triển lãm này, cho đến khi người thăm quan rời đi."

Cô rời đi trải nghiệm thăm quan của chúng tôi mới không tốt đó. Tô Dung oán thầm trong lòng, nhanh chóng lấy hoa hồng trắng và quy tắc thuộc về mình.

《 Quy tắc phòng triển lãm chụp ảnh》

Một, trong phòng triển lãm chụp ảnh có ảnh phong cảnh, ảnh vật thật và ảnh người, nhưng tuyệt đối sẽ không có ảnh động.

Hai, cấm đụng chạm vào ảnh, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Ba, nếu như thấy có người đang nói chuyện với ảnh, xin nhanh chóng cách xa người đó, sau đó rời khỏi phòng triển lãm nói rõ tình huống với nhân viên. Chú ý, nhất định là nhân viên mặc đồng phục xanh da trời.

Bốn, vì để cho người thăm quan cảm thấy vui vẻ, ảnh hình người trong phòng triển lãm không tồn tại ảnh hình mặt khóc. Nếu như thấy mời nghĩ hết các cách dùng miếng vải đen trước quầy bọc tấm hình này lại.

Năm, con dấu của phòng triển lãm này chỉ tồn tại ở trên tác phẩm hoàn mỹ nhất, muốn có được con dấu, cần nói với tác phẩm bạn chọn là "Mày là tác phẩm chụp ảnh hoàn mỹ nhất".

Sáu, mỗi người mỗi lần tiến vào phòng triển lãm này nhiều nhất chỉ có thể nói hai lần "Mày là tác phẩm chụp ảnh hoàn mỹ nhất", mỗi một con dấu chỉ có thể đóng dấu một lần.

Quy tắc chỗ này cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có sáu quy tắc. Trong đó quy tắc sai chỉ có quy tắc thứ nhất, đây cũng là chuyện làm cho người ta rất kinh ngạc. Hiển nhiên phòng triển lãm này tương đối đơn giản, điểm khó không có trên quy tắc, mà là ở trên nhiệm vụ.

Xem ra đề nghị của nhân viên đồng phục xanh da trời lúc nãy là chính xác.

Sau khi thấy được phương thức lấy được con dấu, Tô Dung ngẩng đầu lên hỏi: "Xin hỏi cô có biết tác phẩm hoàn mỹ nhất là tác phẩm nào không?"

Cô chắc chắn nhân viên sẽ không trả lời vấn đề này của cô, nhưng chỉ cần có thể có chút manh mối, cũng sẽ không hỏi uống công.

Quả nhiên, nhân viên đồng phục xanh da trời lắc đầu một cái, lễ phép mỉm cười: "Xin lỗi, chỉ có tự các vị phán đoán tác phẩm nào là hoàn mỹ nhất."

Chỉ có mình có thể phán đoán?

Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, tiện tay cắm hoa hồng trắng lên trên đầu, đi theo những người khác vào sau tấm bình phòng.

Phòng triển lãm chụp ảnh là kiểu hành lang, trên tường treo rất nhiều hình. Tô Dung cẩn thận quan sát những bức hình này, rất sợ bỏ qua chi tiết gì đó bên trong, hoặc rơi vào bẫy gì đó.

Trong hành lang, đầu tiên chính là ảnh phong cảnh, không biết phong cảnh trong hình này là phong cảnh ở chỗ nào, nhưng điều bày ra được sự điêu luyện sắc ảo, vô cùng xinh đẹp của tự nhiên bao la

Đột nhiên, Tô Dung thấy được một con sông đang chảy róc rách trong một bức hình phong cảnh, thật giống như sống lại từ trong tranh. Cô sửng sốt một chút, chớp mắt mấy cái, sau đó phát hiện trong bức ảnh đó cũng không có con sông chảy gì cả, rõ ràng chỉ là một bức ảnh con sông mà thôi.

Là cô nhìn sai sao?

Tuyệt đối không thể nào?

Có quy tắc ở đây, Tô Dung biết rõ mới vừa rồi mình không có nhìn nhầm, tấm ảnh này tuyệt đối đang động. Trong quái đàm quy tắc còn có loại suy nghĩ "Mình chỉ là hoa mắt mà thôi" chính là tự tìm đường chết.

Nhưng mà tại sao nó lại động? Là mình kích phát cơ chế quy tắc gì đó sao?

"Này! Hai người nhìn hình này đi, mới vừa rồi cát trong ảnh này bị gió thổi động đậy, tôi thấy lá cây đung đưa." Phát hiện vấn đề Pitt lập tức nói cho những người khác.

Tô Dung nhìn về phía tấm ảnh mà anh ta chỉ, nhưng trong ảnh rất bình thường, nhìn qua chỉ là một tấm ảnh phong cảnh mà thôi.

"Mới vừa rồi tôi cũng nhìn thấy một bức ảnh động đậy." Dĩ nhiên Tô Dung biết Pitt không có nói dối, càng không nhìn nhầm, bởi vì chính cô cũng phát hiện thứ tương tự.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 362: Chương 362



Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Ngũ Minh Bạch đang nhìn một bức ảnh, nghe vậy quay đầu lại, chỉ tấm ảnh trước mặt mình: "Bức này cũng vậy."

Lúc này, hai người nước ngoài cũng giơ tay lên: "Chúng tôi cũng đều thấy được thứ bên trong bức ảnh đang động đậy."

Hành lang này tất cả đều là ảnh phong cảnh, đây là điểm tương đồng khi mọi người nhìn các tác phẩm khác nhau. Mọi người lại một lần nữa nhìn tác phẩm trên hành lang này, nhưng cũng không có nhìn thấy có bức ảnh nào động.

Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến cái gì đó, tháo hoa hồng trên đầu mình xuống. Hoa hồng vẫn là màu trắng, cánh hoa trắng noãn không tì vết làm cho Tô Dung hơi thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có đổi màu, chắc là không xảy ra vấn đề gì lớn đâu.

Nghĩ như vậy, cô nhìn về phía Ngũ Minh Bạch: "Tiếp tục tiến về phía trước sao?"

Ngũ Minh Bạch nghiên cứu hồi lâu cũng không nghiên cứu ra được cái gì, nghĩ đến bọn họ không nên đi quay lại xem phòng triển làm này, nhưng không phải không thể trở về xem lại cái hành lang này, sau khi dạo xong toàn bộ quay lại nghiên cứu sẽ có lợi hơn.

Vì vậy anh ấy gật đầu: "Đi thôi, xem trước rồi lại nói sau."

Mấy người quẹo qua chỗ ngoặt đi đến hành lang thứ hai, nơi này là trưng bày vật thật, hấp dẫn Tô Dung chính là ảnh đỉnh đồng xanh nhìn vào đã biết có niên đại đã lâu, từ bức ảnh có thể nhìn thấy được màu xanh gỉ đồng một cách rõ ràng, tăng thêm mấy phần cảm giác lịch sử phong phú.

Đột nhiên ngón út của Tô Dung đau nhói một cái, cô theo bản năng nhìn về phía nơi đau nhói kia. Trên ngón út là một chiếc nhẫn màu bạc nhỏ, là [nhẫn cảnh tỉnh] cô lấy được trong quái đàm trước.

[Nhẫn cảnh tỉnh] sẽ làm ra nhắc nhở trước khi ký chủ bị công kích tinh thần.

Nói cách khác, mới vừa rồi cô thiếu chút nữa bị công kích tinh thần.

Ý thức được chuyện này, Tô Dung lạnh lùng nói: "Không nên nhìn ảnh!"

Nhưng lúc cô nói thì đã muộn rồi, tất cả mọi người bên trong hành lang đều đang dùng một loại say mê định chạm vào ảnh trước mặt mình.

Rõ ràng trong quy tắc đã nói không được chạm vào hình.

Nếu đụng vào sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề.

Tô Dung nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ngũ Minh Bạch và Pitt đẩy bọn họ ra, rồi lại nhanh chóng xoay người lại đẩy người phụ nữ nước ngoài.

Đến lượt người đàn ông thì đã quá muộn, đối phương đã chạm vào trên tác phẩm.

Trong nháy mắt, hoa hồng màu trắng trước n.g.ự.c của anh ta trở nên đỏ như máu, sắc mặt trở nên tái xanh, nhắm hai mắt lại, giống như mất hết tri giác, té xuống đất.

Mới vừa rồi những người khác bị Tô Dung đẩy ra còn có chút không hiểu gì, bây giờ thấy người đàn ông nước ngoài đột nhiên té xuống, cũng cực kỳ kinh ngạc.

Ngũ Minh Bạch lập tức đi lên kiểm tra hơi thở của đối phương, đồng thời hỏi Tô Dung: "Xảy ra chuyện gì?? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Anh ấy vẫn còn nhớ mới vừa rồi mình đang quan sát tấm ảnh vật thật vô cùng tốt, nhớ tới cuộc sống khi còn bé. Lúc đang nhớ lại chuyện cũ đột nhiên bị đẩy một cái, ngay sau đó vang lên tiếng người ngã xuống.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh ấy rõ ràng Tô Dung chắc thấy được toàn bộ quá trình.

"Mới vừa rồi các người giống như bị đầu độc, muốn vươn tay đụng vào ảnh chụp." Tô Dung giải thích: "Cho nên tôi nhanh chóng đẩy các người ra, chưa kịp đẩy anh ta ra, sau đó cứ như vậy."

Lúc này Ngũ Minh Bạch cũng đoán được tình huống của người đàn ông nước ngoài này: "Không có chết, còn hô hấp, chỉ là không biết tại sao không tỉnh lại."

Nghe được không có chết, mọi người đều hơi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là ai cũng biết với tình huống hiện tại của anh ta, không có cách nào tham quan nữa.

Người đàn ông nước ngoài đi cùng với người phụ nữ nước ngoài, nên mọi người nhìn về phía người phụ nữ kia.

Hiển nhiên người phụ nữ cũng không phải là người ngu, không có ngu ngốc đến mức trách cứ Tô Dung tại sao không cứu anh ta trước, mà là tỉnh táo nói: "Chờ rời khỏi phòng triển lãm này, tôi muốn đưa anh ta đến đại sảnh. Làm phiền các người chờ tôi một chút, tình huống hiện tại tôi không có cách nào đi một mình."

Biết các đồng đội của mình không muốn có thêm người nào nữa vào đội, Pitt nhíu mày lại trực tiếp hỏi: "Nếu chúng tôi không muốn chờ cô thì sao?"

Nhưng mà người phụ nữ nước ngoài không có quan tâm đến anh ta, chỉ là nhìn Tô Dung và Ngũ Minh Bạch, cô ta là người thông minh, biết người nào có thể quyết định: "Tôi nghe nói Hoa Hạ luôn dĩ hòa vi quý, hai người chắc biết nếu như để cho tôi đi một mình, tất nhiên tôi sẽ chết. Chẳng lẽ hai người tàn nhẫn như vậy sao?"

Cô ta muốn lấy quốc gia ra đè người.

"Vậy tôi nghĩ chắc cô cũng biết, đây cũng không phải là quái đàm quy tắc chân chính, đi ra ngoài cũng sẽ không chết, cho nên tôi nghĩ cô không cần lo lắng.”Tô Dung cười nói, thuận tiện lại hứa hẹn: "Nếu như là quái đàm quy tắc chân chính, chúng tôi nhất định sẽ cho cô vào đội."

Người phụ nữ nước ngoài: "..."

Nhất thời cô ta không biết nói gì, một lát sau lại uy h**p: "Các người cũng không muốn tôi đến bên Adam đi. Bên kia của cậu ta đã có bảy người, nếu thêm tôi nữa, ba người các người đánh lại sao?"

"Cộng thêm cô cũng không nhất định có thể đánh thắng." Người nói chuyện chính là Ngũ Minh Bạch: "Cho nên cô yên tâm qua đó đi, bên kia khẳng định an toàn không ít, chúng tôi cũng không trách cô."

Ngắn ngủi hai câu đã để cho bọn họ từ tàn nhẫn biến thành bao dung tha thứ, Tô Dung nghe mà muốn cười.

Thấy thái độ kiên quyết của bọn họ, người phụ nữ không có cách nào, không thể làm khác hơn chính là im lặng, chỉ là kiên quyết đi theo sau lưng đám người bọn họ.

Hiển nhiên cô ta có ý định giống như trước: Các người không cho tôi gia nhập vào đội thì sao chứ? Tôi cứ đi theo các người, các người cũng không thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t tôi?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 363: Chương 363



Trái lại mấy người Tô Dung cũng không để ý đến cô ta, mới vừa rồi Tô Dung cứu cô ta cũng chỉ đơn giản là tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Nếu như đến lúc đó lại xảy ra vấn đề gì, khẳng định đối phương cũng sẽ bị cô đặt ở vị trí cuối cùng. Chẳng qua lại nói người đàn ông mới vừa rồi ngã xuống lại không chết, chuyện này làm cho người ta có chút kinh ngạc. Nếu như anh ta không chết, chỉ là hôn mê, có phải đại biểu còn có cách đánh thức anh ta không?

Mọi người tiếp tục thảo luận chuyện vừa rồi, Pitt cường tráng nhíu mày nói: "Mới vừa rồi tôi cảm thấy trong tấm ảnh kia có t.h.u.ố.c lá mà tôi muốn, cho nên mới muốn đưa tay cầm ra. Hình như những thứ này biết dẫn dụ chúng ta, vậy chúng ta có có nên không nhìn những tấm ảnh này không."

"Như vậy không thực tế." Ngũ Minh Bạch lắc đầu: "Chúng ta còn phải nghiên cứu tấm hình nào là hoàn mỹ nhất, dĩ nhiên không thể không xem. Nhiều nhất không thể nhìn chăm chú trong thời gian dài được."

Đây là biện pháp tốt nhất, mọi người rối rít gật đầu.

"Đúng rồi Tô Dung, chúng tôi đều bị khống chế, vậy sao cô lại thoát khỏi được sự khống chế của tấm ảnh kia?" Pitt đi về phía trước hai bước đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Tất nhiên Tô Dung không thể nói có đạo cụ quái đàm, ỷ vào không có người nào nhìn thấy cảnh tượng đó, cô nói bậy nói bạ: "Còn phải nhờ vào anh, lúc ấy vật trên người anh đụng vào tủ triển lãm bằng kim loại phát ra âm thanh làm cho tôi thức tỉnh."

Quần áo trên người Pitt theo phong cách hip hop, trên người có rất nhiều trang sức kim loại. Đụng phải đồ kim loại giống nhau, đúng là có thể phát ra tiếng vang lớn.

Mà Ngũ Minh Bạch ở bên cạnh thì lại nhíu mày, nhìn Tô Dung một cái. Anh ấy không nghĩ ra, tại sao Tô Dung có thể bị loại âm thanh đó đánh thức, mà mình lại không. Nhưng anh ấy cũng không trực tiếp hỏi ra giống như Pitt, mặc kệ chân tướng như thế nào, Tô Dung đúng là đã cứu bọn họ. Nếu đối phương đã đưa ra câu giải thích cho mình, vậy anh ấy vặn hỏi cũng không có ý nghĩa gì.

Xuyên qua hành lang này, quẹo cua đến hành lang tiếp theo. Lần này là khu vực ảnh người. Người trong hình treo ở hành lang có mỉm cười, có cười to, có thâm tình, có nghiêm túc, mỗi một tấm hình đều biểu đạt ra cảm xúc khác nhau.

Không thể không nói chất lượng của phòng triển lãm này không tệ. Ảnh phong cảnh thì đẹp như tranh vẽ, ảnh người thì giống như có thể thấy được tình cảm chân thật, ảnh vật thật thì có thể nhìn ra được câu chuyện ẩn giấu bên trong. Đều là tinh phẩm, nếu như phòng triển lãm chụp ảnh này ở trong thực tế, Tô Dung chắc chắn sẽ nhìn cho thật kỹ.

Đáng tiếc chỗ này là thế giới quái đàm, cô hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức. Chỉ là nghi ngờ nhìn những bức hình này, có thể nói cô không có tế bào nghệ thuật gì, dù sao cô cũng không nhìn ra tấm hình nào là tốt nhất. Chỉ cảm thấy đều không tệ, đều có thể khen một câu.

"Cô muốn tìm tấm hình hoàn mỹ nhất sao?" Đột nhiên, Tô Dung nghe được một giọng nam hỏi cô.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, đã nhìn thấy người hỏi là một tấm hình. Người đàn ông trong hình có một mái tóc dài, nhìn qua rất có cảm giác nghệ thuật. Một đôi mắt nâu nhạt nhìn cô chăm chú, trên miệng nở một nụ cười thản nhiên.

Không đúng, mặc dù trong quy tắc viện bảo tàng Hoa Hồng "Hình sẽ không động" là sai, theo lý thuyết cô có thể nói chuyện với đối phương.

Nhưng Tô Dung còn nhớ quy tắc thứ ba của phòng triển lãm chụp ảnh: [Nếu như thấy có người nói chuyện với tấm hình, xin nhanh chóng cách xa người đó].

Bây giờ nếu như cô nói chuyện với tấm hình, vậy rất phù hợp với điều kiện bị người cách xa. Nếu như những người khác đều đi, vậy cô sẽ thỏa mãn điều kiện "một người" trong quy tắc viện bảo tàng nghệ thuật, từ đó lâm vào nguy hiểm.

Cho nên mặc dù nghe được vấn đề rất làm cho cô động lòng từ người trong hình, nhưng Tô Dung vẫn không đáp lại hắn ta, mà bày ra bộ dạng không nghe thấy, làm như không có xảy ra chuyện gì nhìn về phía những người khác.

Trái lại biểu hiện của những người khác rất bình thường, không có gì khác thường cả, xem ra không nhìn thấy hình biết nói chuyện.

Tại sao chỉ có cô nghe được? bản thân có thể nghe được người trong hình nói chuyện có thể mang đến nguy hiểm gì không?

Tô Dung nhíu mày thật sâu, nhưng cũng không nói ra chuyện mình có thể nghe được người trong hình nói chuyện. Mặc kệ như thế nào, mục đích chủ yếu của cô chính là sống. Nói ra chuyện này, có thể sẽ để cho mình rơi vào hoàn cảnh bị cô lập, cô còn không hiền lành đến trình độ này. Trừ phi chắc chắn 100% mình đã hết cứu, nếu không, Tô Dung sẽ không chủ động nói vấn đề trên người mình ra.

Ngoài dự đoán là tấm hình kia cũng không dây dưa, thấy Tô Dung không để ý đến mình, thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nơi này đã là hành lang cuối cùng, đi về phía trước nửa chính là vách tường, muốn rời khỏi chỉ có thể vòng về đường cũ. Nhưng đến tận bây giờ, nhiệm vụ của bọn họ còn chưa có manh mối gì.

Rốt cuộc tấm hình hoàn mỹ nhất là tấm nào?

"Mọi người có ý kiến gì không?" Ngũ Minh Bạch cũng có nghi ngờ giống Tô Dung, hỏi người trong đội mình: "Tấm hình nào các người cảm thấy đặc biệt hoàn mỹ.”

Tô Dung lắc đầu một cái, trả lời: "Không có, tôi không hiểu nhiều về nghệ thuật."

Hai người khác cũng bày tỏ mình không biết, trên thực tế bọn họ cũng rất rõ ràng chuyện này không có quá nhiều quan hệ lớn với nghệ thuật. Dù sao đây là quái đàm quy tắc, phương pháp chân chính thông quan sẽ có liên quan đến quy tắc.

Nghĩ đến đây, Pitt đột nhiên hào hứng nói: "Đúng rồi, chúng ta tổng cộng có bốn người, mỗi người có cơ hội khen ngợi hai lần. Như vậy nói cách khác, chúng ta tổng cộng có bốn lần cơ hội thử sai đúng đi?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 364: Chương 364



Nhưng Tô Dung còn nhớ quy tắc thứ ba của phòng triển lãm chụp ảnh: [Nếu như thấy có người nói chuyện với tấm hình, xin nhanh chóng cách xa người đó].

Bây giờ nếu như cô nói chuyện với tấm hình, vậy rất phù hợp với điều kiện bị người cách xa. Nếu như những người khác đều đi, vậy cô sẽ thỏa mãn điều kiện "một người" trong quy tắc viện bảo tàng nghệ thuật, từ đó lâm vào nguy hiểm.

Cho nên mặc dù nghe được vấn đề rất làm cho cô động lòng từ người trong hình, nhưng Tô Dung vẫn không đáp lại hắn ta, mà bày ra bộ dạng không nghe thấy, làm như không có xảy ra chuyện gì nhìn về phía những người khác.

Trái lại biểu hiện của những người khác rất bình thường, không có gì khác thường cả, xem ra không nhìn thấy hình biết nói chuyện.

Tại sao chỉ có cô nghe được? bản thân có thể nghe được người trong hình nói chuyện có thể mang đến nguy hiểm gì không?

Tô Dung nhíu mày thật sâu, nhưng cũng không nói ra chuyện mình có thể nghe được người trong hình nói chuyện. Mặc kệ như thế nào, mục đích chủ yếu của cô chính là sống. Nói ra chuyện này, có thể sẽ để cho mình rơi vào hoàn cảnh bị cô lập, cô còn không hiền lành đến trình độ này. Trừ phi chắc chắn 100% mình đã hết cứu, nếu không, Tô Dung sẽ không chủ động nói vấn đề trên người mình ra.

Ngoài dự đoán là tấm hình kia cũng không dây dưa, thấy Tô Dung không để ý đến mình, thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nơi này đã là hành lang cuối cùng, đi về phía trước nửa chính là vách tường, muốn rời khỏi chỉ có thể vòng về đường cũ. Nhưng đến tận bây giờ, nhiệm vụ của bọn họ còn chưa có manh mối gì.

Rốt cuộc tấm hình hoàn mỹ nhất là tấm nào?

"Mọi người có ý kiến gì không?" Ngũ Minh Bạch cũng có nghi ngờ giống Tô Dung, hỏi người trong đội mình: "Tấm hình nào các người cảm thấy đặc biệt hoàn mỹ.”

Tô Dung lắc đầu một cái, trả lời: "Không có, tôi không hiểu nhiều về nghệ thuật."

Hai người khác cũng bày tỏ mình không biết, trên thực tế bọn họ cũng rất rõ ràng chuyện này không có quá nhiều quan hệ lớn với nghệ thuật. Dù sao đây là quái đàm quy tắc, phương pháp chân chính thông quan sẽ có liên quan đến quy tắc.

Nghĩ đến đây, Pitt đột nhiên hào hứng nói: "Đúng rồi, chúng ta tổng cộng có bốn người, mỗi người có cơ hội khen ngợi hai lần. Như vậy nói cách khác, chúng ta tổng cộng có bốn lần cơ hội thử sai đúng đi?"

Nếu như vậy, màu sắc của hoa hồng biến thành màu hồng phấn đại biểu cho cô bị ô nhiều, mà độ đậm nhạt của màu hồng đại biểu trình độ ô nhiễm của cô, nếu như biến thành màu đỏ sợ rằng cô không có cách nào cứu được nữa. Chẳng qua biến thành màu hồng, nói rõ mới ô nhiễm giai đoạn đầu.

Những người khác chỉ trải qua hai quái đàm quy tắc, cũng không có trải qua quái đàm quy tắc khó khăn, dĩ nhiên không biết. Nhưng Tô Dung quá hiểu rõ sự biến đối ngầm này.

Xem ra bức hình kia có thể mang đến ô nhiễm, không dây dưa với đối phương chính là cách làm đúng. Tô Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không sợ là bây giờ hoa hồng của cô không phải là màu hồng nhạt, mà là biến thành màu hồng đậm rồi.

Về phần tại sao cô không nhìn ra màu sắc hoa hồng của mình thay đổi, dĩ nhiên không phải vì màu sắc quá nhạt. Dựa vào suy đoán của Tô Dung, chắc là cô đã bị ô nhiễm, cho nên mới không nhìn ra sự thay đổi của hoa hồng.

Giống như ở bên trong "Quái đàm ký túc xá số 44", bởi vì bị ô nhiễm, cho nên không nhìn ra được sự thay đổi trên khuôn mặt.

Nghĩ đến chuyện trải qua ở lầu ký túc xá, đột nhiên Tô Dung cảnh giác. Đúng là ở trong mắt của tất cả mọi người cô chỉ là bị đổi thành màu hồng nhạt. Nhưng trên thực tế còn có một loại khả năng khác: Hoa hồng của cô đã bị biến đổi thành màu hồng đậm, chỉ là người khác không nhìn ra.

Đơn giản mà nói, tất cả mọi người đều đã bị ô nhiễm!

Nên biết ở hành lang thứ nhất và hành lang thứ hai mọi người đều phát hiện ra dị thường, ai có thể chắc chắn những dị thường kia không mang đến ô nhiễm cho bọn họ?

Ý thức được chuyện này, Tô Dung hơi mất bình tĩnh. Nếu suy đoán của cô là thật, như vậy mỗi người bọn họ ít nhất bị ô nhiễm hai lần, mà cô chính là ba lần.

Vậy tổng cộng cô có thể chịu đựng mấy lần ô nhiễm.

Không đúng? Phòng triển lãm này có độ khó cao như vậy sao? Tô Dung cảm thấy có chút khó hiểu. Lực độ ô nhiễm này tuyệt đối không đơn giản như vậy, ở chỗ này lâu thêm một chút, cô cảm thấy hiệu suất ô nhiễm gần bằng nhiệm vụ nằm vùng trước đó.

Nhưng đây cũng không phải là nhiệm vụ nằm vùng, cho nên nhất định có phương pháp thông quan nhanh chóng gì đó.

Lúc Tô Dung đang suy nghĩ, đột nhiên Ngũ Minh Bạch lên tiếng: "Tôi muốn trở về chỗ bắt đầu nhìn lại thêm lần nữa, có lẽ có thể phát hiện ra quy luật gì đó. Các người có muốn đi theo tôi không?"

Người phụ nữ nước ngoài biết anh ấy không hỏi mình, nhưng vẫn lắc đầu trả lời: "Khẳng định khu hình người còn có bí mật, không thấy trong quy tắc đều có quy tắc liên quan đến cỗ này sao? Tôi ở lại chỗ này nhìn thêm một chút."

Pitt cũng suy nghĩ giống như cô ta, anh ta không giỏi tìm quy luật, còn không bằng ở lại chỗ này nhìn xem thử có tìm được manh mối gì không.

"Tôi muốn đi." Tô Dung lựa chọn theo Ngũ Minh Bạch trở về nơi bắt đầu, chỉ là trái lại cô không muốn tìm quy luật gì đó, dù sao mới vừa rồi cô đã đi tìm một vòng: "Tôi muốn đi đến chỗ quầy nhìn thử có tìm được manh mối gì không."

Trước đó có nhân viên đồng phục xanh da trời cho nên không dễ dàng tra xét, nhưng bây giờ đối phương đã rời đi, dĩ nhiên đây là cơ hội tốt để cô hành động.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 365: Chương 365



Hai người kết bạn cùng nhau trở về, lúc đi ngang qua hành lang thứ hai, hai người đều cúi đầu xuống không nhìn hình ở trên hành lang, tránh cho bị công kích tinh thần. Mặc dù nói nếu không nhìn lâu sẽ không có vấn đề gì, nhưng có thể không nhìn thì không nhìn đi.

Ngũ Minh Bạch đề nghị: "Chờ lát nữa lúc chúng ta quay lại, một người quan sát ảnh, một người còn lại thì nhìn chằm chằm đối phương, tránh cho người nhìn bị cám dỗ, không thành vấn đề chứ?”

Đây là một ý kiến hay, trước mắt sức ảnh hưởng của xem hình ảnh đã bị cắt đứt. Chỉ cần hai người không cùng lúc thất thủ thì sẽ không thành vấn đề. Dĩ nhiên ở trong suy nghĩ của Tô Dung, bởi vì bây giờ bọn họ còn đang ở giai đoạn trước, chờ đến giai đoạn sau thực lực của quỷ quái sẽ trở nên mạnh mẽ, cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Cô gật đầu một cái, nói: "Không thành vấn đề."

Lúc bọn họ vừa đi vừa nói cũng đã đến chỗ bắt đầu. Vòng qua bình phong chính là quầy gỗ, hai người cùng nhau lục soát cái quầy này, hy vọng có thể phát hiện ra manh mối gì đó.

Rất nhanh, bọn họ ở trong ngăn kéo của cái quầy phát hiện một miếng vải đen và một cái bao tay cao su.

"Có bao tay này, chúng ta có thể tiếp xúc được với những tấm hình kia!" Ngũ Minh Bạch kích động nói, anh ấy cho rằng có lẽ chạm vào hình có thể tìm được đầu mối gì đó.

Tô Dung gật đầu một cái, xác định chỗ này không có thứ gì khác, sau đó đi theo anh ấy trở lại hành lang đầu tiên.

Ngũ Minh Bạch còn nhớ tấm hình phong cảnh mà mình nhìn thấy nó động, anh ấy mang bao tay vào, đụng vào lá cây trong hình.

Một lát sau, anh ấy không xảy ra vấn đề gì cả. Hai người không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giống vậy, tấm hình kia cũng không biểu hiện ra vấn đề gì. Ngũ Minh Bạch nhíu mày nói: "Chẳng lẽ phải chạm vào hết những tấm hình ở chỗ này, mới có thể phát hiện ra vấn đề sao?"

Không, càng có một loại khả năng, coi như chạm vào hết tấm hình cũng không phát hiện ra được vấn đề gì.

Tô Dung nhạy bén với quy tắc hơn cũng đã ý thức được có vấn đề, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, không có tìm được bất kỳ manh mối nào về "tấm hình hoàn mỹ nhất", trừ lúc lấy nhân viên nói ra câu kia.

Đây nhất định có vấn đề, ít nhất bọn họ phải có một cái tiêu chuẩn, mới có thể tiến hành lựa chọn. Mà tiêu chuẩn này đang ở đâu? Chỉ có thể ở trong quy tắc.

Cô lại lần nữa nhìn xem quy tắc của phòng triển lãm chụp ảnh, nhưng bên trong không có miêu tả liên quan gì.

Không có chỗ này, vậy thì ở trong quy tắc viện bảo tàng nghệ thuật.

Một lần nữa nhớ lại quy tắc của viện bảo tàng, lần này cuối cùng Tô Dung cũng tìm được thứ mình muốn --- quy tắc cuối cùng [Nghệ thuật là chí cao vô thượng, tràn đầy linh hồn].

Câu nói cuối cùng của quy tắc cuối cùng bị tô đỏ, nhưng mặt ngoài những lời này không có vấn đề gì cả.

Nghệ thuật chắc là tràn đầy linh hồn đúng không?

Tô Dung đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt lập tức sáng lên, bước nhanh đi đến chỗ người đàn ông nước ngoài té xỉu. Đối phương vẫn còn đang nằm ở phía dưới tấm hình bị anh ta đụng vào kia, sắc mặt tái xanh, không có chút sức sống nào.

Đến bây giờ người này vẫn chưa tỉnh lại, xem ra chỉ sợ là cần làm cái gì mới có thể làm cho anh ta tỉnh lại. Nếu không, trong cả hành trình quái đàm quy tắc này, đối phương cứ sẽ giữ trạng thái này, cho đến khi bị đào thải khỏi quái đàm.

Không để ý đến anh ta, Tô Dung trực tiếp nói với tấm hình đã làm cho anh ta ngất xỉu: "Mày là tác phẩm ảnh chụp hoàn mỹ nhất."

Một giây tiếp theo, góc bên phải của tấm hình chậm rãi hiện ra một con dấu màu đỏ có hình vẽ máy chụp ảnh. Tô Dung cầm lấy tờ hướng dẫn của mình, dùng mặt sau ấn lên con dấu đó.

Lúc cầm tờ giấy xuống, con dấu trong hình đã biến mất. Mà sau lưng tờ giấy hướng dẫn có thêm một con dấu.

Cô đã hoàn thành nhiệm vụ ở phòng triển lãm này.

"Chuyện này... Đây là xảy ra chuyện gì?" Ngũ Minh Bạch nhìn thấy quá trình cô hoàn thành nhiệm vụ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, anh ta không nghĩ ra rõ ràng hai người bọn họ vẫn hành động chung, sao đột nhiên Tô Dung lại nghĩ thông suốt rồi?

Chuyện này nên giải thích như thế nào đây? Lúc Tô Dung đang do dự, đột nhiên phía xa truyền đến hai đạo bước chân dồn dập.

Người phụ nữ nước ngoài, cũng chính là Serena lo lắng chạy đến, đi theo phía sau chính là Pitt mang vẻ mặt không hiểu gì cả.

Lúc nhìn thấy Tô Dung đứng trước tấm hình kia, Serena sửng sốt một chút: "Các người đang làm gì vậy?"

Ngũ Minh Bạch nhìn Tô Dung một cái, không nói gì.

Trái lại Tô Dung nhíu mày, hỏi ngược lại: "Các người chạy nhanh như vậy làm gì? Là ở bên kia phát hiện cái gì sao?"

"Không có, tôi cũng không biết vì sao Serena lại chạy đến chỗ này." Pitt không hiểu gãi đầu, cũng nhìn về phía Serena.

Trong mắt Serena lóe lên ánh sáng gì đó, đi tới trước mặt tấm hình kia, lại hỏi: "Trong hai người có người thử qua tấm hình này chưa?"

Những người khác rõ ràng hiểu ý của cô ta, Tô Dung gật đầu một cái, cũng không giấu diếm: "Tôi đã thông qua bức hình này lấy được con dấu."

Nghe vậy, sắc mặt Serena khó coi trong nháy mắt, sau đó cưỡng ép mình cười nói: "Là như vậy sao? Vậy xem ra tôi đến trễ một bước rồi, vốn dĩ tôi cũng đoán tấm hình này là tấm hoàn mỹ nhất."

Dựa theo suy đoán lúc trước của Tô Dung, mỗi tấm hình cũng chỉ có thể cống hiến ra một con dấu. Nếu con dấu của tấm hình này đã được Tô Dung lấy đi, vậy tất nhiên cô ta không cơ cơ hội dựa vào nó hoàn thành nhiệm vụ.

Pitt trợn to hai mắt: "Không phải chứ, cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi? Chỉ mới qua một chút thời gian thôi mà?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 366: Chương 366



Tô Dung gật đầu, nhưng trước tiên cũng không giải thích tại sao mình nghĩ đây là tấm hình có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà là hỏi Serena: "Sao cô biết tấm hình này có thể hoàn thành nhiệm vụ."

"Giống như cô vậy." Lúc này Serena đã điều chỉnh xong vẻ mặt của mình, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói.

Tô Dung lại không cho rằng như vậy.

Cô là dựa vào quy tắc đoán được, trong quy tắc đã nói rõ, tác phẩm có linh hồn là tốt nhất.

Tấm hình nào có linh hồn?

Trước tiên Tô Dung nghĩ đến tấm hình để cho người đàn ông nước ngoài té xỉu.

Cuối cùng bọn họ cũng không kết luận được nguyên nhân tại sao người đàn ông nước ngoài té xỉu, nhưng có thể xác định là, đối phương chạm vào tấm hình kia, sau đó cả người xanh mét, hôn mê bất tỉnh.

Nếu như chỉ là có trạng thái như vậy, dĩ nhiên không suy đoán ra được gì. Nhưng nếu như kết hợp với chuyện tác phẩm nghệ thuật sẽ có linh hồn, Tô Dung rất dễ dàng suy đoán ra: Sở dĩ anh ta té xỉu, là bởi vì tấm hình kia hút linh hồn của anh ta vào.

Vì vậy, tấm hình có linh hồn của người đàn ông nước ngoài chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất.

Có lẽ kết luận này có chút đắn đo, bởi vì nếu như vậy giữa đội ngũ sẽ g.i.ế.c hại lẫn nhau. Nhưng suy đoán này của cô hoàn toàn có căn cứ, dù sao cô là dựa vào quy tắc để suy đoán ra kết quả, ai cũng không thể nói gì.

Mà nếu như Serena giống như cô, đều suy đoán dựa vào quy tắc, vây bây giờ cô ta cũng không cần che giấu gì cả, trực tiếp trả lời cô là được.

Nhưng cô ta không có nói thẳng, cái này làm cho Tô Dung không nhịn được nghi ngờ.

Đột nhiên cô hỏi: "Hoa hồng của cô đâu?"

Nghe vậy, Serena có chút nghi ngờ móc hoa hồng màu trắng của mình từ trong túi ra. Trong mắt Tô Dung, hoa hồng này đã biến thành màu hồng nhạt, mà Pitt thì ngạc nhiên hô to: "Sao hoa hồng của cô đã biến thành màu hồng rồi?"

Màu hồng, không phải màu hồng nhạt, vậy hoàn toàn chứng minh được suy đoán lúc trước của Tô Dung --- nói chuyện với người trong tấm hình, quả nhiên sẽ tăng ô nhiễm.

Không sai, cô suy đoán nguyên nhân hoa hồng của Serena biến thành màu hồng, chính là vì cô ta nghe được lời của người trong hình nói chuyện. Hơn nữa cô ta cũng không giả vờ như không nghe thấy, trái lại còn chủ động nói chuyện với đối phương.

Mà nội dung đối thoại của bọn họ, chắc chắn chính là: Hình được tiếp xúc với người có thể hấp thụ được linh hồn của người đó, trở thành một tác phẩm hoàn mỹ nhất.

Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng cô cũng không có tùy tiện.

Lúc ấy người trong tấm hình kia đã nói với cô "Cô muốn biết tìm tấm hình hoàn mỹ nhất sao". Vấn đề này thật sự rất hấp dẫn đối với bất kỳ điều tra viên nào ở trong phòng triển lãm này, cô tin tưởng đối phương dẫn dụ những người khác cũng là dùng câu này.

Lại liên hệ với chuyện đột nhiên Serena biết được phương pháp hoàn thành nhiệm vụ của phòng triển lãm này, cũng không phải bởi vì hiểu quy tắc, dĩ nhiên chỉ có thể là người trong hình nói cho cô ta biết.

Hình như Ngũ Minh Bạch hiểu được cái gì đó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, không hỏi Serena, mà là nhìn về phía Pitt: "Hai người ở hành lang hình người nhìn thấy cái gì? Hoặc là anh có phải hiện chỗ không đúng của Serena không?"

Bởi vì sức quan sát không quá mạnh, sau khi Pitt suy nghĩ một chút mới không chắc chắn nói: "Lúc ấy Serena hình như hỏi tôi một câu hỏi kỳ quái, đầu tiên hỏi tôi "Anh mới vừa nói cái gì?", sau khi tôi nói tôi không có nói gì cả, đợi một lát sau cô ta đột nhiên nói một câu "điều kiện". Sau đó cũng không có vấn đề gì cả.

Sau khi anh ta nói xong cũng phản ứng lại, chấn vấn Serena: "Không đúng, cuối cùng là cô đang nói chuyện với ai?"

Sắc mặt Serena rất khó coi, không đợi cô ta nói chuyện, Ngũ Minh Bạch đã trả lời thay cô ta: "Còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là nói chuyện với tấm hình rồi!"

Anh ấy nói xong, trực tiếp gọi Tô Dung và Pitt đến chỗ mình, tạo thành thế giằng co với Serena: "Cô đã nghe được cái gì?"

"Cô ta nghe được người trong hình nói, chỉ có hình hấp thụ được linh hồn của người khác mới là hình hoàn mỹ nhất." Tô Dung đột nhiên mở miệng nói, sau đó nhìn về phía Serena: "Tôi nói có đúng hay không?"

Không cần lên tiếng, vẻ mặt của Serena đã nói lên hết tất cả.

Pitt vẫn chưa hoàn hồn được, mà vẻ mặt của Ngũ Minh Bạch đã trở nên rất khó coi rồi: "Chỉ có một loại phương pháp này sao?"

Nếu như chỉ có một loại phương pháp này, như vậy đã quyết định bọn họ nhất định sẽ tàn sát lẫn nhau.

"Tôi không xác định." Tô Dung lắc đầu, nhìn về phía Serena: "Này, nếu cô còn muốn sống, nhanh chóng kể lại đối thoại hoàn chỉnh của cô và người trong hình cho chúng tôi đi."

Dĩ nhiên Serena còn muốn sống, cô ta hiểu rõ, tình thế bây giờ không cho cô ta từ chối. Coi như hai người trong đội Tô Dung vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng nhất định sẽ g.i.ế.c cô ta trước.

Cho nên cô ta lựa chọn thỏa hiệp: "Giống như cô nói, người kia nói với tôi chỉ có tác phẩm hút linh hồn nguyên vẹn mới là tác phẩm hoàn mỹ nhất. Muốn hút được linh hồn nguyên vẹn phải để cho người đó chạm vào hình, như vậy hình có thể hút đi linh hồn của người đó."

Cô ta suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Người kia còn nói cho cho tôi, tốt nhất là tôi có thể dẫn người đến trước mặt nó, như vậy nó có cách nắm chắc đối phương có thể chạm vào mình."

Sau khi nói xong những lời này, Serena nhún vai nói: "Cũng chỉ nói có bao nhiêu đó thôi. Tôi hoàn toàn không muốn hại người, nếu không trực tiếp đã lừa gạt Pitt đi qua rồi đúng không? Vốn dĩ tôi nghĩ vừa khéo có một tấm hình có thể để tôi hoàn thành nhiệm vụ. Kết quả lúc chạy về đã nhìn thấy cô đứng ở trước bức hình. Tô Dung, tôi thật sự rất tò mò tại sao cô có thể đoán được.”
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 367: Chương 367



"Thông qua quy tắc." Tô Dung lời ý ít nhiều nói ra kết quả suy luận của mình. Dĩ nhiên, cô giấu chuyện mình cũng đã nghe được tiếng nói chuyện của người trong hình.

Nếu như nói ra lời này, những người khác nhất định sẽ cảm thấy cô cũng bị ô nhiễm, thậm chí dựa vào quy tắc cách xa cô, mặc dù cô cũng không xúc phạm quy tắc. Nhưng nhân tính chính là như vậy, không có gì phải chỉ trích cả.

Nhưng Tô Dung không muốn đi một mình ở chỗ này, cho nên cô sẽ không nói ra chuyện này. Đây cũng là do cô có bản lĩnh giấu diếm, vì sao phải nói ra.

Dĩ nhiên có phải cô bị ô nhiễm cho nên cho ra một câu trả lời sai hay không, Tô Dung chỉ có thể nói trình độ ô nhiễm hiện tại chỉ có thể ảnh hưởng đến nhận biết, còn chưa đủ tạo thành ảnh hưởng đối với suy luận của cô.

Có lẽ cô có chút kiêu ngạo, nhưng ở chỗ này không có một ai có thực lực để cho cô tín nhiệm cả? Nếu như ở chỗ này là Bạch Liễm, cô sẽ không nói lời nào ôm đùi, đi theo anh.

Nghe xong suy luận của cô, ba người còn lại điều rất khiếp sợ. Một chút suy luận này không nhất định rất khó nghĩ ra, nhưng bọn họ cũng nhất định không nghĩ ra nhanh như vậy.

Giống như thấy được hy vọng, Serena lập tức vội vàng cầu xin: "Cô thông minh như vậy nhất định còn có thể nghĩ ra được phương pháp hoàn thành nhiệm vụ đúng không? Cô khẳng định cũng không muốn nhìn thấy tình huống g.i.ế.c lẫn nhau đúng không."

Ngũ Minh Bạch và Pitt cũng nhìn về phía Tô Dung, Ngũ Minh Bạch chủ động nói: "Cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không cần khó xử. Nếu như quả thật không nghĩ ra, vậy cứ mang theo người ngất xỉu kia đi ra ngoài đi, đến đại sảnh chờ chúng tôi là được."

Còn về chuyện ai có thể đi ra ngoài hội họp với cô, đó chính là người sống đi ra trong trận canh tranh này.

"Tôi đang suy nghĩ một chuyện." Tô Dung trầm tư nói: "Mục đích mà tấm hình kia tìm cô, trừ đầu độc cô g.i.ế.c người, còn có một mục đích khác chính là hy vọng cô có thể dẫn người đến trước mặt nó, để cho nó lấy được linh hồn hoàn chỉnh."

Nghe được lời của cô, Ngũ Minh Bạch hình như cũng hiểu được chút gì đó: "Những tấm hình đó đều cần linh hồn của điều tra viên, nhưng chuyện này có thể chứng minh được cái gì? Bọn nó không có linh hồn, lại không thể giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ?"

Không, chuyện này chỉ có thể nói rõ bọn nó không có linh hồn hoàn chỉnh? Nếu như không có một chút linh hồn, vậy bọn chó từ chỗ nào có được ý thức linh hồn chứ?

Đây chính là suy đoán của Tô Dung, mục đích mà tấm hình khát vọng linh hồn hoàn chỉnh có thể là vì bọn nó không có linh hồn, nhưng cũng có thể đến từ nguyên nhân linh hồn của bọn nó không trọn vẹn.

Nếu như là nguyên nhân sau, vậy mọi chuyện dễ làm rồi.

Tô Dung tìm được tấm hình mà lúc trước mình nhìn thấy nước sông chảy, sau đó nhìn về phía Ngũ Minh Bạch: "Lúc ấy anh thấy tấm hình nào động?"

Nhìn bức hình Ngũ Minh Bạch chỉ cách đó không xa, Tô Dung gật đầu, tỏ ý Ngũ Minh Bạch đưa bao tay cho cô.

Sau khi Tô Dung nhận lấy bao tay thì đeo lên, tháo bức hình con sông trên tường xuống, dùng tấm hình này chạm vào tấm hình mà Ngũ Minh Bạch chỉ kia.

Sau khi làm xong hết, cô mới lên tiếng; "Anh nguyện ý dùng một cơ hội thử đúng sai không? Tôi phải nói trước, tỷ lệ chính xác của cái này chỉ có 50% thôi!"

50% còn lại chính là trong hình không có một chút linh hồn nào cả, phải dùng linh hồn điều tra viên bù vào.

Nghe vậy, Ngũ Minh Bạch trịnh trọng gật đầu, nói với tấm hình kia: "Mày là tác phẩm ảnh chụp hoàn mỹ nhất."

Một giây tiếp theo, dưới góc phải của tấm hình này xuất hiện một con dấu giống như đúc với vừa rồi,

Ngũ Minh Bạch vui mừng trong lòng, lập tức cầm tờ hướng dẫn in lên.

Anh ấy cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Tô Dung chứng minh được suy đoán của mình, cũng đồng nghĩa với việc mọi người không cần g.i.ế.c lẫn nhau. Trên mặt mọi người đều nở nụ cười mừng rỡ, nhanh chóng bắt chước làm theo.

Rất nhanh, ba người đều đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có người đàn ông nước ngoài té xỉu là chưa hoàn thành.

Tô Dung suy nghĩ một chút, lại lấy ra một tấm hình có linh hồn, sau khi nói xong câu kia với tấm hình này, lại cầm tờ hướng dẫn trong túi đối phương in lên con dấu.

"Được rồi, lôi anh ta ra ngoài đi, có thể sống hay không đề dựa vào mệnh của anh ta." Tô Dung tùy ý phất tay, tỏ ý hai người đàn ông động thủ.

Nhìn mặt ngoài là cô có lòng tốt giúp đỡ người đàn ông nước ngoài, để cho anh ta trong lúc hôn mê cũng có thể được con dấu, chỉ cần không chết, gom đủ con dấu, cuối cùng có thể thông quan với bọn họ.

Nhưng trên thực tế Tô Dung làm những chuyện này là vì mình, cô còn chưa có lòng tốt đến mức giúp đỡ một người hoàn toàn không quen biết.

Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì Tô Dung chú ý đến quy tắc thứ 8: [tuyệt đối không được làm mất tờ hướng dẫn, hoặc giao tờ hướng dẫn cho người khác.]

Trong những lời này có hai tin tức được tiết lộ, một là tờ hướng dẫn vô cùng quan trọng, hai là tờ hướng dẫn có thể bị cướp.

Nên biết trong lời [tuyệt đối không được làm mất tờ hướng dẫn] này không có chủ ngữ, nó chỉ là nhấn mạnh trong tay điều tra viên nhất định phải có một tờ hướng dẫn, nhưng cũng không nói là tờ hướng dẫn của ai.

Như vậy có thể hiểu là tờ hướng dẫn của mình bị cướp, mình tự làm mất, hoặc là tờ hướng dẫn của mình thiếu con dấu đều có thể đi cướp của người khác.

Cho nên cô giữ lại một phần hướng dẫn, cố gắng để trên tờ giấy hướng dẫn của người đàn ông có thêm con dấu, là vì để lại đường lui cho mình.

Ở trong quái đàm này, cô không thể sử dụng [xẻng phệ linh], cũng không thể hiện ra giá trị võ lực hoàn chỉnh vượt qua giá trị võ lực chỉ tham gia hai quái đàm.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 368: Chương 368



Cho nên cô không hề chiếm ưu thế.

Dưới tình huống này, dĩ nhiên nếu có thể để lại cho mình một phần đảm bảo, có thể dùng làm giao dịch, cũng có thể làm đường lui cho mình. Nếu như cuối cùng không xuất hiện kết quả xấu nhất mà cô dự đoán, như vậy phần tờ hướng dẫn này có thể giúp đỡ người nước ngoài kia thông quan, cũng không có hại gì đối với cô cả.

Nhất cử nhiều tiện, sao không làm chứ?

Tô Dung tỉnh bơ cất tờ hướng dẫn của người đàn ông nước ngoài vào trong túi mình, lúc này mới đi theo mọi người ra ngoài.

Mới vừa đi ra ngoài, Tô Dung cảm thấy cả người thả lỏng không ít. Cô rất quen thuộc loại cảm giác này, là cảm giác sau khi ô nhiễm rồi uống thuốc. Có thể nói chính là cảm giác thoải mái khi ô nhiễm đã bị thanh trừ sạch sẽ.

Đột nhiên Pitt kinh ngạc hỏi: "Hoa hồng trên đầu Tô Dung biến thành màu hồng đậm!"

Nghe vậy, Tô Dung lấy hoa trên đầu mình xuống, quả nhiên nhìn thấy vốn dĩ là hoa hồng màu trắng biến thành màu hồng đậm.

Chờ chút? Bây giờ thị giác của cô đã giống với Pitt rồi sao?

Nghĩ như vậy, đột nhiên Tô Dung nói với Pitt: "Lấy hoa hồng của anh ra đi."

Nghe được lời của cô, Pitt lập tức từ trong túi móc ra hoa hồng của mình, hiển nhiên đóa hoa hồng kia cũng biến thành màu hồng.

Thấy vậy, Serena và Ngũ Minh Bạch cũng lấy hoa hồng của mình ra. Ngũ Minh Bạch cũng là màu hồng, mà Serena thì đã biến thành màu hồng đậm, sắp gần đến màu đỏ rồi.

"Đây là xảy ra chuyện gì." Pitt kinh ngạc hỏi.

Ngũ Minh Bạch đã có chút suy đoán về chuyện này, không chắc chắn nói: "Chẳng lẽ màu sắc của hoa hồng đại biểu trình độ ô nhiễm của chúng ta?"

"Đúng là như vậy." Tô Dung khẳng định suy đoán của anh ấy: "Năm màu sắc hồng nhạt, hồng, hồng đậm, hồng đỏ, đỏ, chắc là trình độ ô nhiễm, chờ đến màu đỏ đậm chính là hoàn toàn bị ô nhiễm. Dĩ nhiên, có thể còn có màu sắc khác nữa mà chúng ta không phát hiện ra.”

"Chờ một chút? Tôi không hiểu." Serena nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao lúc chúng ta ở bên trong không thấy được màu sắc thay đổi của hoa hồng?"

Lúc này Ngũ Minh Bạch trả lời cô ta: "Chắc là ô nhiễm thay đổi nhận biết đi? Trước kia tôi đã gặp một tình huống tương tự thế này."

Tô Dung gật đầu một cái: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, chúng ta ở bên trong mặc kệ ô nhiễm đến loại trình độ nào, tự mình nhìn hoa hồng của mình cũng chỉ có màu trắng thôi. Sau khi nhận biết bị ô nhiễm, tôi chỉ có thể nhìn được trình độ ô nhiễm lấy tôi làm tiêu chuẩn. Ví dụ như mới vừa rồi tôi đã bị ô nhiễm thành màu hồng đậm, cho nên nhìn hoa hồng của người bị ô nhiễm thấp hơn tôi cũng chỉ nhìn ra được là màu trắng. Lại nhìn ra được màu hồng nhạt vì Serena đã có trình độ ô nhiễm cao hơn tôi. Mà hai người các anh thì bị ô nhiễm thấp nhất, cho nên nhìn ra hoa hồng của Serena thành màu hồng đậm, còn của tôi thành màu hồng nhạt."

Thật ra cái này cũng không quá dễ hiểu, nhưng cũng may mọi người đều không ngốc, lại từng trải qua quái đàm, rất nhanh đã hiểu.

Hiểu một suy ra ba, trong mắt Ngũ Minh Bạch thoáng qua ánh sáng vui mừng kinh ngạc: "Nói như vậy, bây giờ chúng ta có thể nhìn thấy được màu sắc chính xác, có phải đại biểu ô nhiễm trên người chúng ta đã biến mất rồi không?"

Nghe được lời này, Serena cũng vui mừng nói: "Cho nên hoa hồng có tác dụng chính là giúp chúng ta chứa ô nhiễm đi!"

Cô ta nói xong thì vứt hoa hồng của mình vào thùng rác, dựa theo quy tắc sau khi đi ra từ phòng triển lãm, mặc kệ hoa hồng có màu gì, đều nên vứt đi.

"Lại nói Serena biến thành màu đỏ thẫm là bởi vì cô nói chuyện với người trong hình đúng không?" Pitt đột nhiên hỏi, chờ mọi người điều gật đầu mới tiếp tục hỏi: "Vậy Tô Dung, cô tại sao lại có màu sắc khác với tôi và Ngũ Minh Bạch?"

Tô Dung đã chắc chắn ô nhiễm của mình đã bị thanh trừ, lúc này có thể nói thật được rồi: "Bởi vì tôi cũng nghe được người trong hình nói chuyện với mình, nhưng tôi không trả lời nó, cho nên trình độ ô nhiễm ít hơn Serena."

"Cái gì? Cô cũng nghe được!" Vẻ mặt của Pitt thay đổi: "Vậy tại sao lúc ấy cô không nói gì?"

Tô Dung hỏi ngược lại anh ta: "Nếu như lúc ấy tôi nói, có phải anh sẽ mặc kệ tôi có nói chuyện với người trong hình không, đều sẽ lựa chọn tránh xa tôi?"

Trên thực tế trong quy tắc chỉ nói phải cách xa người nói chuyện với người trong hình, nhưng nếu nghĩ cẩn thận, đại khái chỉ cần người nghe được người trong hình nói chuyện, cũng là một chuyện ác không thể tha thứ với những người khác.

"..." Pitt không có lời nào để nói.

Tô Dung không có ý định nghe câu trả lời của anh ta, tiếp tục nói: "Tôi tự biết, tôi không có xúc phạm quy tắc là được rồi, có một số việc trái lại nói ra chính là tự tìm phiền phức."

"Loại lo lắng này rất có đạo lý." Thấy được bầu không khí lập tức rơi vào yên tĩnh, Ngũ Minh Bạch đổi chủ đề nói chuyện: "Nhìn trong sảnh không có bóng người, chắc đám Adam chưa đi ra, tiếp theo chúng ta đi phòng triển lãm nào."

Nghe vậy, Pitt gãi đầu hỏi: “Nếu không chúng ta lại đi hỏi nhân viên kia một chút."

Anh ta nói xong thì ôm thân thể của người đàn ông nước ngoài theo kiểu ôm công chúa, đi về phía nhân viên kia.

Tô Dung cũng không ngăn cản anh ta, nhưng cô đoán chắc nhân viên sẽ không trả lời. Dù sao đối phương cũng chỉ là nhân viên ở chỗ này, mà không phải là người xuất hiện để đặc biệt giúp đỡ điều tra viên. Giúp một lần đã xem như có tình có nghĩa, nếu tiếp tục giúp sẽ bị "nó" để mắt đến.

Đúng như dự đoán, Pitt không công mà về, chỉ là đối phương lễ phép mỉm cười, không có tiết lộ bất kỳ tin tức nào. Mà Pitt đưa người đàn ông nước ngoài đã hôn mê cho nhân viên trông coi, để tránh mang theo đối phương lại gặp nguy hiểm.

Dĩ nhiên tờ hướng dẫn của người đàn ông nước ngoài này vẫn ở trong túi của Tô Dung.

Serena đề nghị:" Tổng cộng có bốn phòng triển lãm, đám Adam đã đi phòng triển lãm tranh sơn dầu, chúng ta không thể đụng mặt bọn họ được, cũng chỉ có thể chọn hiện đại hoặc cổ đại thôi."

Nghe được câu nói này, Tô Dung cảm giác có chút không đúng. Không phải Serena có chỗ không đúng mà là những lời này có chỗ không đúng. Nhưng cô suy nghĩ lại cũng không nghĩ ra được chỗ nào không đúng, vì vậy cũng không xoắn xuýt, mở miệng nói: "Chúng ta đến phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại đi."

Cô đã trải qua mấy quái đàm quy tắc, bối cảnh cô gặp đều là bối cảnh hiện đại, rất ít khi gặp quái đàm quy tắc bản cổ đại.

Cho nên thật ra Tô Dung vô cùng tò mò, phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại sẽ có quy tắc dạng gì.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 369: Chương 369



Tiến vào phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại, giống với trước kia, đi vào chỗ này thì thấy một cái quầy, mà phòng triển lãm thì ở sau tấm bình phong.

Nhân viên ở trong quầy cũng cầm ra bốn đóa hoa hồng trắng và bốn tờ quy tắc: "Hoan nghênh mấy vị đi đến phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại, ở đây bố trí ra một gia đình cổ đại một cách hoàn chỉnh, hy vọng mấy vị có thể thưởng thức một cách vui vẻ. Trong lúc các vị tham qua tôi sẽ rời khỏi phòng triển lãm, nếu như có cần gì có thể đi ra ngoài gọi tôi."

Phòng triển lãm ở chỗ này không phải theo kiểu loại hình hành lang như cái trước, mà là theo kiểu xây dựng cảnh thật.

Nghĩ như vậy, Tô Dung bắt đầu đọc quy tắc của phòng triển lãm này.

《 Quy tắc phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại》

Một, trong nhà cổ có người sống, người đi thăm quan nên thuận theo lối sống của chủ nhà.

Hai, không nên chọc cho chủ nhà tức giận, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Ba, con dấu ở trong tay chủ nhà, để cho anh ấy/ cô ấy hài lòng mới có được con dấu.

Bốn, vật trong phòng triển lãm đều vô cùng quý giá, nghiêm cấm làm hư hại.

Năm, ở trong nhà cổ nghe được tiếng khóc thút thít rất là bình thường, không cần để ý đến.

Sáu, trừ nhân viên ra, không được nhận đồ vật gì của bất kỳ người nào ở trong phòng triển lãm, ngoại trừ con dấu.

Trong sáu quy tắc này cũng chỉ có một quy tắc bị sai, rất hiển nhiên, là quy tắc thứ 5.

Nếu như ở nhà cổ nghe được tiếng khóc thút thít, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề gì.

"Ý của quy tắc thứ nhất chính là muốn chúng ta đóng vai nhân vật sao?" Serena hỏi. Mặc dù cô ta không ở trong đội ngũ của Tô Dung, nhưng nếu chỉ là đưa ra suy nghĩ, bọn họ cũng không ngại.

Ngũ Minh Bạch cũng có suy nghĩ giống cô ta: "Chúng ta có thể phải học tập phương thức sống của người cổ đại."

Cảm ơn phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại bên trong quái đàm quy tắc này là cổ đại Hoa Hạ, cũng không phải là của nước ngoài, nếu không bọn họ thật sự không biết.

Mà bây giờ người không biết chính là Pitt và Serena, nhưng mấy người Tô Dung cũng không có ý giải thích cho cô ta, chỉ là báo một tiếng tiếp theo tốt nhất nên cẩn thận, có thể yên lặng thì đừng mở miệng, sau đó bỏ hoa vào trong túi, chuẩn bị đi vào.

Trước khi vượt qua bình phong, Ngũ Minh Bạch nhắc nhớ: "Qua mỗi một khoảng thời gian chúng ta tụ lại nhìn thử hoa hồng của nhau có thay đổi màu sắc hay không, không nên quên."

Mọi người đều gật đầu.

Đi vào nhìn một cái, quả nhiên là một ngôi nhà, tất cả mọi người đang đứng ở ngoài cửa. Đẩy cửa đi vào, lão quản gia mặc áo dày có chút cũ cùng với quần màu đen có chỗ vá đứng ở trong bóng tối dưới mái hiên, sắc mặt ảm đạm, trong tay cầm một cái dù.

Ông ta nhìn mọi người, trước tiên cung kính với Ngũ Minh Bạch: "Biểu thiếu gia đã về? Từ biệt nhiều năm, lão phu nhân rất nhớ ngài, mỗi ngày đều nhắc đến! Một lát nữa ngài có thể đi thăm bà ấy một chút."

Ngũ Minh Bạch nghe vậy, lập tức tiến vào trạng thái nhân vật, tao nhã lễ độ nói: "Đa tạ, ta đã biết.”

Quản gia hài lòng gật đầu một cái, lại nhìn về phía Pitt: "Tiên sinh là thương nhân nước ngoài mà lão gia mời đến đi? Làm phiền ngài trước tiên đi đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, lão gia lập tức đến.”

Mặc dù không biết quy củ gì hết, nhưng Pitt cũng được xem là thông minh, cũng học bộ dạng mới vừa rồi của Ngũ Minh Bạch, hơi khom người đáp: "Cảm ơn, ta biết rồi."

Nghe quản gia sắp xếp từng người, đột nhiên Tô Dung thay đổi sắc mặt. Dựa theo lời của đối phương, tiếp theo bọn họ nhất định sẽ phải chia nhau ra, vậy thì rất nguy hiểm.

"Ngươi đó! Nhìn cái gì? Còn không mau dẫn khách đi vào phòng khách đi?" Trong chốc lát quản gia thay đổi vẻ mặt ôn hòa vừa rồi, nghiêm nghị la rầy Tô Dung.

Nghe xong lời này, lúc này Tô Dung đã hiểu, bây giờ nhân vật của mình chính là một nha hoàn nhỏ.

Coi như cô xui xẻo! Người khác đều được phân phối thành chủ, chỉ có cô là người làm.

Tô Dung cười khổ một tiếng, cung kính vươn tay với Pitt: "Khách quý, tôi... Nô tỳ dẫn ngài đi vào phòng khách."

Mặc dù nói như vậy, nhưng cô đi rất chậm, muốn nghe thử Serena có thân phận gì. Rất nhanh cô đã nghe rõ, Serena là tiểu thiếp ngoại bang mà thiếu gia mới cưới về.

Chỗ thú vị chính là thân phận của mỗi người đều không cho người ta cảm thấy đột ngột, mặc kệ là thương nhân nước ngoài, hay là tiểu thiếp ngoại bang, đều chính xác là người nước ngoài. Mà nha hoàn, biểu thiếu gia gì đó, thì đều là người Hoa, lại còn đối ứng với giới tính.

Nói cách khác, thân phận của mọi người đều là cố ý chuẩn bị, mà không phải phân phối ngẫu nhiên. Tô Dung thật sự rất tò mò đám người Adam đi vào chỗ này, sẽ được sắp xếp thân phận gì.

Là một thượng đội nước ngoài sao?

Tô Dung lắc đầu một cái, dẫn Pitt rời khỏi tầm mắt của lão quản gia, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh. Cô cần tìm được phòng khách ở chỗ nào, không thể dẫn Pitt đi sai chỗ, nếu không đoán chừng có thể kết thúc phòng triển lãm này trước thời hạn.

Cô vừa quan sát vừa dặn dò Pitt: "Dưới tình huống bình thường, lão gia chính là người đứng đầu một nhà. Thân phận bây giờ của anh là thương nhân nước ngoài, bản thân chính là một người nước ngoài, cho nên cũng không cần quá gò bó. Lúc nói chuyện với lão gia cố gắng phán đoán xem thử hắn ta có phải là người đứng đầu của nhà này không."

"Tôi biết rồi, cô yên tâm đi." Pitt vỗ n.g.ự.c đảm bảo, sau đó lại vô cùng lo lắng nói: "Nhưng sau khi tôi đi vào phòng khách lúc nào có thể tụ họp lại với các người chứ? Chúng ta không phải không thể tách ra sao?"

Nói thật anh ta sợ làm nhiệm vụ một mình, dù sao Pitt biết mình không thông minh, phối hợp với đồng đội thì tạm được, nếu như một mình mình rất dễ xảy ra chuyện rắc rối. Nhất là hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, hơn nữa trong quy tắc còn nói sau khi tách nhau ra sẽ rất nguy hiểm.
 
Back
Top