Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 340: Chương 340



Không thấy quy tắc đã nói rồi sao phân xưởng khử độc vô cùng nguy hiểm. Chỉ sợ chỗ đó dù cô có sử dụng xẻng cũng không thể thuận lợi thông qua được.

Yên lặng một giây, Tô Dung đang định mở cửa, nhưng lúc tay cầm lấy tay nắm cửa, đột nhiên cảnh giác thu tay lại.

Không đúng.

Vị trí của phòng làm việc là đối diện với cửa lớn ra vào ở bên ngoài, lúc cô tiến vào xưởng chế biến không có đóng cửa lớn vì để tiện ra vào. Theo lý thuyết bây giờ cô đứng ở cửa của phòng làm việc, chắc phải cảm nhận được có gió truyền từ khe hở dưới cửa mới đúng.

Nhưng không có.

Khe hở dưới cửa không có một chút gió nào.

Chỉ có một loại khả năng dẫn đến chuyện này --- ngoài cửa có người, hơn nữa còn không ít.

Tô Dung hít một ngụm khí lạnh, không nhịn được lui về phía sau một bước. Cô không có ý định cúi đầu từ khe hở ở dưới cửa nhìn ra tình huống bên ngoài. Một là bởi vì Tô Dung tin tưởng phán đoán của mình, hai là bởi vì cô xem qua rất nhiều phim kinh dị, lúc này nếu nằm xuống nhìn qua khe cửa, không chừng sẽ nhìn thấy một đôi mắt kinh khủng.

Vận may tốt thì chỉ bị dọa sợ một chút, vận may không tốt có thể bị ô nhiễm trực tiếp.

Không thử thì không chết, cô vẫn nên đừng thử.

Nhớ lại quy tắc một chút, Tô Dung ý thức được có một khả năng liên quan đến quy tắc thứ 7: Nếu như phát hiện có có một lượng lớn nhân viên đồng phục đỏ không quen biết tiến vào phân xưởng của bạn, xin nhanh chóng rời khỏi phân xưởng, tiến vào nhà vệ sinh hoặc là phòng làm việc của quản lý né tránh 10 phút.

Sở dĩ phán đoán như vậy, hoàn toàn bởi vì có hai chữ mấu chốt "nhóm lớn nhân viên đồng phục đỏ" và "phòng làm việc quản lý" rất giống với tình huống của bây giờ.

Như vậy dựa theo quy tắc, cô nên ở phòng làm việc này tránh 10 phút mới có thể rời đi.

Tô Dung ngồi trên ghế, nhắm mắt tính toán. Nếu như cô đoán không sai, bây giờ đúng là miêu tả tình huống bên trong quy tắc thứ 7. Như vậy nhiều nhân viên đồng phục màu đỏ ở trong xưởng chỉnh lý bây giờ chắc đều là chạy đến chỗ này không được bao lâu.

Mà trong đó nhân viên đồng phục màu đen bình thường, bởi vì phòng làm việc của quản lý không mở, đều trốn vào nhà vệ sinh.

Nói cách khác, vốn dĩ xưởng chỉnh lý không có nguyên liệu bộ phận của người, nhân viên đồng phục đỏ đi vào kích động điều kiện cho nên nguyên liệu bộ phận người được truyền đến. Đại khái khoảng 10 phút sau, chắc bọn họ nên trở về nơi vốn có của mình.

Vậy địa phương vốn có là ở chỗ này.

Phân xưởng khử độc.

Như vậy có phải đã nói rõ, lúc bọn họ đi đến phân xưởng chỉnh lý, thì xưởng khử độc không có người nào?

Nghĩ đến đây đôi mắt của Tô Dung sáng lên, nếu quả thật như vậy, cơ hội tốt nhất để cô đi đến xưởng khử động chính là 10 phút khi nhân viên đồng phục màu đỏ đi đến phân xưởng chỉnh lý.

Nhưng cho đến lúc này, tất cả đều đại biểu phân xưởng khử độc vô cùng nguy hiểm, cho dù không có nhân viên đồng phục màu đỏ, Tô Dung cũng không cho là nơi đó không có nguy hiểm gì.

Đáng tiếc cô biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn phải lên núi. Tô Dung cảm thấy thật nhức đầu, đoán chừng thời gian đã hết, cô đứng ở cửa cảm nhận một chút, sau khi chắc chắn bên ngoài không có người, mới mở cửa đi ra ngoài.

Như cô nghĩ, quả nhiên bên ngoài không có một người nào. Mà nhân viên đồng phục màu đen cũng đi ra từ nhà vệ sinh trở về, lúc nhìn thấy Tô Dung, kinh ngạc liếc nhìn nhau một cái, sau đó làm bộ như không nhìn thấy cô, bước nhanh trở về.

Lúc này mới là biểu hiện bình thường khi nhân viên đồng phục màu đen thấy cô! Tô Dung gần như cảm động muốn khóc, cũng bước nhanh ra ngoài.

Trở lại phòng làm việc của tổ hạng mục đặc biệt, cô giao đồ cho đám người tổ trưởng Cao. Bọn họ cũng không hỏi tại sao cô lâu như vậy mới trở về, đều hứng thú bắt đầu tiến hành nghiên cứu của mình. Nhất là tổ trưởng Cao lần đầu tiên dùng những nguyên liệu nấu ăn này thí nghiệm, thật sự vô cùng có hứng thú.

Nhìn bộ dạng hứng thú cắt tim người ra thành từng miếng nhỏ của cô ta, Tô Dung chỉ cảm thấy sợ hãi. Thừa dịp đối phương cắt mệt, Tô Dung nhỏ giọng hỏi: "Tổ trưởng, ngài mệt không? Muốn tôi giúp đỡ gì không?"

Tổ trưởng Cao tùy ý phất tay một cái: "Không sao, tôi nghĩ ngơi một chút là được."

Sau khi nói mấy câu, Tô Dung đã xác định, cô ta chỉ là thay đổi nhận biến thịt người có thể ăn, những suy nghĩ hay hành động lúc trước đều không thay đổi.

Đây là một tin tốt, sau khi suy nghĩ, Tô Dung bắt đầu định nói chuyện để thăm dò. Chỉ là loại thăm dò này không thể nói trực tiếp ra được, nhất là đang muốn nói đến vấn đề nhạy cảm.

Tô Dung hơi di chuyển con ngươi, tìm được một đề tài nói chuyện: "Tổ trưởng, đoạn thời gian ăn tết lúc trước, ngài trôi qua như thế nào!"

"Ăn tết?" Tổ trưởng Cao lắc đầu một cái: "Tôi ăn tết một mình, chỉ ở trong công ty làm thí nghiệm thôi. Khi đó không có người nào làm phiền tôi, thật sự rất tự do."

Là một người cuồng công việc, cô ta hoàn toàn không có lòng dạ ăn tết gì đó. Đối với cô ta mà nói, nghiên cứu ra đồ hộp mới chính là thú tiêu khiển tốt nhất.

Nghe vậy, Tô Dung làm ra vẻ tiếc hận nói: "Hả? Tôi cũng là ăn tết một mình. Đáng tiếc khi đó không quen biết tổ trưởng, nếu không tôi đã mời ngài đến nhà chơi rồi."

"Tôi không muốn đi chơi gì cả." Tổ trưởng Cao một lòng hứng thú với chuyện nghiên cứu, từ chối cô.

"Tôi muốn đi một ít chùa miếu nổi tiếng để quỳ lạy tà thần." Tô Dung giải thích: "Cảm giác loại nghi thức này có thể mang lại may mắn cho công việc."

Ở thế giới hiện thức có lẽ nhiều người thờ phật tổ, thượng đế, chỉ là ở trong thế giới quái đàm thì chính là tà thần. Dĩ nhiên sẽ không trực tiếp quỳ lạy "nó", dù sao đối với tất cả mọi người mà nói, nó là tổn tại không thể nhìn thẳng không thể nói ra.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 341: Chương 341



Hình như thứ bọn họ quỳ lạy là tà thần lấy tín ngưỡng làm thức ăn.

Nghe được lời này của Tô Dung, mới vừa trải qua một trận "nghi thức" trái lại tổ trưởng Cao có chút hứng thú với chuyện này: "Hả? Chùa miếu cô đi lạy có tác dụng giống với bức tượng mới vừa rồi tôi lạy sao?"

Nghe được lời này của cô ấy, Tô Dung lập tức xác định được chuyện đối phương làm, quả nhiên là quỳ lạy một bức tượng tà thần. Nơi cô ta đi là phòng bên trong chỗ này, có lẽ chỗ đó cất giấu một bức tượng.

Cô cười lắc đầu: "Khẳng định không có, tôi lạy chỉ là tà thần bình thường thôi, lại không có cống phẩm gì đó, khả năng có thể hoàn thành nhiệm vụ rất nhỏ. Chỉ là tôi nghĩ tôi có thể đi vào công ty chúng ta, có lẽ chính là được tà thần ban phúc đi?"

Tất nhiên tổ trưởng Cao gật đầu một cái: "Đúng, chỉ là coi như không có hiệu quả đó cũng là tự nhiên. Không sao, chờ sau khi cô chính thức trở thành thành viên của 'Tổ hạng mục quan trọng', cũng có thể làm nghi thức giống tôi, đến lúc đó cũng có thể thực hiện được nguyện vọng."

Tô Dung cười mà không nói.

Nguyện vọng mà cô muốn thực hiện chính là để cho "nó" cút khỏi địa cầu, mà không có thần linh nào có thể giúp cô hoàn thành nguyện vọng này.

Nếu như có, cô nhất định sẽ quỳ lạy làm lễ.

Cô bày ra bộ dạng tò mò: "Nếu như nghi thức đó hữu dụng như vậy, tại sao tổ trưởng không xin quản lý, để cho mỗi ngày đều có thể làm một lần?"

"Không cần, loại nghi thức này làm một lần là đủ rồi." Tổ trưởng Cao trả lời.

"Vậy ngài không muốn mỗi ngày đi liếc nhìn một chút sao? Tôi nghe nói sau khi có hiệu lực của tà thần, người hưởng sẽ sinh ra một ít cảm giác lệ thuộc."

"Đúng là có một chút." Tổ trưởng Cao suy nghĩ một chút gật đầu: "Chỉ là chìa khóa của phòng kia ở chỗ quản lý Trịnh, tôi cũng không muốn mỗi lần đều làm phiền người ta mở cửa cho mình."

Cái đề tài này nói nhiều thì sẽ dễ dàng bại lộ mục đích của mình, Tô Dung nhịn xuống suy nghĩ trong lòng, cười đổi chủ đề.

Rất nhanh tổ trưởng Cao lại bắt đầu làm việc, Tô Dung nghiêng đầu lại tìm người đàn ông đã cho mình quy tắc cho nhân viên xưởng chế biến

Đối phương là bởi vì cô giúp mang nguyên liệu nấu ăn, vẻ mặt cũng được xem là hiền hòa: "Có chuyện gì không?"

"Tôi muốn hỏi thử quản lý của xưởng chế biến ở chỗ nào." Tô Dung đi thẳng vào vấn đề, cũng đã tìm được lý do thật tốt cho mình, cô không chút lưu tình nói xấu xưởng chế biến: "Cảm thấy xưởng chế biến không quá sạch sẽ, tôi muốn hỏi thử quản lý xưởng chế biến có thể thuê nhân viên làm vệ sinh không?"

Xưởng chế biến không sạch sẽ, đại biểu nguyên liệu cũng không sạch sẽ. Nguyên liệu không sạch sẽ đại biểu mùi vị sẽ xảy ra vấn đề, như vậy đại biểu khách hàng sẽ không hài lòng.

Người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt: "Cô nói là thật sao?"

Tô Dung lập tức gật đầu, ghét bỏ không có chút chột dạ nào: "Tôi thấy có mấy nhân viên đi ra từ nhà vệ sinh cũng không rửa tay."

Lời này cũng không phải cô nói dối, đám nhân viên kia đi vào nhà vệ sinh tránh quỷ quái, lúc đi ra tất nhiên không rửa tay.

Chỉ là người đàn ông không biết, chỉ biết một đám nhân viên từ nhà vệ sinh đi ra không rửa tay đã đụng vào nguyên liệu nấu ăn, thật sự là buồn nôn!

Sắc mặt của hắn ta tái xanh, nói phòng phòng việc của quản lý xưởng chế biến ở trong công ty cho Tô Dung, cũng nghiêm túc dặn dò: "Cô nhất định phải phản ánh tình huống này cho quản lý thật tốt, đây chính là quan hệ đến chất lượng đồ hộp của công ty chúng ta!"

Tô Dung gật đầu, mắt thấy đã đến buổi trưa, cô phải đi ăn cơm trước, sau đó mới có thể đi tìm đối phương. Chỉ là buổi chiều ở công ty vô cùng nguy hiểm, hơi không chú ý một chút có thể rơi vào cạm bẫy của quỷ quái. Đây đã là ngày thứ ba rồi, coi như cô dựa vào danh nghĩa của ‘Tổ hạng mục quan trọng' sợ là cũng không thể tránh được hoàn toàn.

Nhưng nếu lại chờ ngày mai đi tìm đối phương, vậy ngày mốt mới có thể đi phân xưởng khử độc, đến lúc đó độ khó sẽ được tăng lên. Cô phải nắm chặt thời gian, mới có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ. Thời gian càng kéo dài càng bất lợi đối với cô, cho nên Tô Dung nhất định phải vào hôm nay từ chỗ quản lý xưởng chế biến lấy được thứ mình muốn.

Nhưng cô cũng không thể không ăn cơm, buổi trưa trực tiếp đi tìm đối phương. Bởi vì quản lý khẳng định cũng phải đi ăn cơm, buổi trưa cô không nhất định có thể gặp đối phương ở phòng làm việc.

Đột nhiên Tô Dung nghĩ ra được cái gì đó, lập tức nhìn về phía người đàn ông kia, nói: "Đúng rồi, có thể hỏi bộ dạng của quản lý xưởng chế biến lớn lên như thế nào được không."

Cô không thể ở phòng làm việc gặp đối phương, nhưng có thể gặp ở phòng ăn.

Người đàn ông miêu tả đơn giản: "Bộ dạng của quản lý đó có một đặc biệt, là một người đàn ông, khóe miệng có một nốt ruồi bà mai, tương đối mập."

Một người bên kia nghe được đối thoại của bọn họ, cũng kêu lên: "Lúc nào trên người hắn ta cũng mang theo một cái ly trà sứ màu trắng."

Nghe được lời của người này, tổ trưởng Cao gật đầu đồng ý: "Rất thần kỳ, có lần tôi nghi ngờ ly trà đó mới chính là bản thể của hắn ta."

Tô Dung cười nói cảm ơn với mọi người, sau đó mới đi đến phòng ăn.

Vừa đi vào phòng ăn cô đã nhìn xung quanh một vòng, chỉ là không nhìn thấy người giống với miêu tả của ba người tổ trưởng Cao.

Chú ý đến chuyện hình như Tô Dung đang tìm cái gì đó, Phùng Ngọc Linh nghi ngờ hỏi: "Cô đang nhìn gì vậy? Cần giúp gì không?"

"Không cần, tôi đang tìm người." Tô Dung lắc đầu một cái: "Tôi có chút việc muốn hỏi quản lý của xưởng chế biến."

Phùng Ngọc Linh ở phòng hành chính hơi biết về những chuyện này: "Quản lý xưởng chế biến sao, lúc này hình như ngài ấy có hội nghị, phải qua khoảng 30 phút có thể có đến đây ăn cơm."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 342: Chương 342



Nghe vậy, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cô cảm ơn Phùng Ngọc Linh thì nhanh chóng ăn cơm. Trong vòng 30 phút vừa ăn cơm vừa nghĩ lời muốn nói một lát nữa.

Lúc cô ăn hết miếng cơm cuối cùng, rốt cuộc Tô Dung cũng thấy được người cô muốn gặp. Một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập, khóe miệng có một nốt ruồi nổi bậc, cầm một cái ly trà xứ màu trắng không nhanh không chậm đi vào, sau khi lấy cơm xong thì tùy ý ngồi xuống một góc.

Liếc nhìn thời gian, bây giờ mới 12 giờ 20 phút.

Sao lại đến sớm như vậy? Nghĩ như thế Tô Dung nói một tiếng với Phùng Ngọc Linh, sau đó đi đến.

Quản lý xưởng chế biến thấy Tô Dung đến chỗ này thì sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng là đối phương tìm mình, lập tức hỏi: "có chuyện gì không?"

Tô Dung gật đầu: "Quản lý, tôi là người của 'Tổ hạng mục quan trọng', có một số việc muốn hỏi ngài."

Mặc dù cô chỉ là người làm việc vặt, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nói mình là người của 'Tổ hạng mục quan trọng'.

Mọi người điều biết, trong công ty bộ phận quan trọng nhất chính là 'Tổ hạng mục quan trọng', dù ông ta là quản lý, những nếu bàn đến đúng là có địa vị kém hơn những người này.

Lúc này ông ta nghe được Tô Dung nói mình là người của 'Tổ hạng mục quan trọng', lập tức sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Là xưởng chế biến xảy ra vấn đề sao?"

"Gần giống như vậy." Tô Dung cố ý nói mơ hồ không rõ: "Có mấy chuyện muốn hỏi. Chuyện đầu tiên chính là tại sao trong xưởng chế biến của chúng ta không thuê công nhân làm vệ sinh?"

Nghe được vấn đề này, hiển nhiên quản lý thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Mỗi ngày chúng tôi đều sẽ tổ chức nhân viên tự quét dọn xưởng chế biến, đây cũng là vì tiết kiệm tiền cho công ty."

"Tôi còn thấy có nhân viên đi ra từ nhà vệ sinh không rửa tay." Tô Dung lại nói.

Cái này cũng là một chuyện nhỏ, quản lý thuận miệng trả lời: "Sau khi tôi trở về sẽ bảo bọn họ mỗi lần đi ra nhà vệ sinh đều rửa tay, tuyệt đối không ảnh hưởng đến chất lượng vệ sinh nguyên liệu nấu ăn."

Tô Dung gật đầu, thừa dịp lúc ông ta thả lỏng, hỏi vấn đề thứ ba: "Phân xưởng dọn dẹp khử độc có đáng tin không vậy? Thật giống như trừ người của xưởng các ông, những người khác cũng chưa từng đi vào."

Vốn dĩ quản lý đang thả lỏng bị hỏi như vậy thì hơi giật mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể lắp bắp nói: "Nơi đó...Nơi đó rất đáng tin."

"Tôi muốn đi vào nhìn một chút, không kiểm tra tôi không yên tâm, ngài cũng biết chúng tôi có yêu cầu nghiêm khắc đối với nguyên liệu nấu ăn." Tô Dung nghiêm mặt nói.

Người của 'Tổ hạng mục quan trọng' đều là người như vậy, nếu không cũng sẽ không đi vào bộ phận quan trọng nhất của công ty. Chỉ là yêu cầu này của Tô Dung hiển nhiên có chút làm khó người khác, quản lý khổ sở nói: "Không phải là tôi không phải để cho cô đi vào, chỉ là nơi đó thật sự có chút nguy hiểm. Nơi đó tràn đầy dịch khử dộc, người bình thường đi vào, làn da sẽ bị tổn thương."

Tất nhiên chân tướng không chỉ đơn giản như vậy, chỉ là ông ta không muốn nói mà thôi. Thật ra công ty bọn họ là ‘Chìa khóa cứu đời’ mở, nhưng đây cũng là bí mật, cho dù người trong công ty, cũng chỉ có một ít người trong cao tầng biết mà thôi.

Dù sao so sánh với hai thế lực lớn còn lại, ‘chìa khóa cứu đời’ tương tự với nhân vật phản diện ở trong mắt người khác. Mặc dù chính bọn họ không cho là như vậy, trái lại cho rằng mình là chúa cứu thế, nhưng một khi công ty bị lộ tin tức ra ngoài, sẽ lập tức tổn thất một lượng lớn khách hàng.

Tổ chức nào đều cần kiểm tiền, nếu như không có tiền, công ty bọn họ sao có thể mua thịt thịt người đến cung phụng tà thần, phát triển tổ chức chứ?

Tô Dung hiểu rõ ông ta là đang kiểm cớ, vì vậy lập tức nắm lấy chỗ sơ hở không buông: "Cái gì? Đi vào sẽ làm cho da bị tổn thương? Nhưng không phải ông nói cho tới bây giờ mình không có đi vào sao?"

Quản lý: "..."

Nhất thời ông ta không biết nói gì, bộ dạng như vậy càng làm cho Tô Dung nắm được cái đuôi, cô chất vấn nói: "Ông cũng chưa từng đi vào, sao có thể cam kết các biệt pháp khử độc bên trong là có tác dụng?"

"Không, tôi đi vào rồi." Không biết làm thế nào, quản lý chỉ có thể nói: "Tôi mặc quần áo bảo hộ đi vào hai lần."

"Tôi không tin." Tô Dung nghiêm túc cứng rắn nói: "Trừ phi ngài dẫn tôi mặc đồ bảo hộ đi vào bên trong xem một lần."

Cô đang cược, cược đối phương không đồng ý đi vào cùng đi vào phân xưởng khử độc với mình

Đúng như dự đoán chủ, quản lập tức từ chối: "Không được, tôi không thể đồng ý chuyện này, phân xưởng khử độc rất nguy hiểm, dù mặc quần áo bảo hộ cũng không an toàn 100%."

Ông ta lo lắng mình vừa đi vào thì không ra được.

Tô Dung biết thời biết thế, làm ra bộ dạng miễn cưỡng: "Ngài không muốn đi, vậy thì để một mình tôi đi vậy! Ngài đưa quần áo bảo hộ cho tôi, tôi không làm khó ngài."

Nếu như từ lúc mới bắt đầu cô nói như vậy, nhất định quản lý sẽ từ chối. Nhưng bây giờ quản lý sợ cô sẽ dây dưa mãi không chịu buông chuyện này, sau khi xoắn xuýt một chút thì gật đầu, lại nhấn mạnh nói: "Là chính cô tự muốn vào, xảy ra chuyện gì cũng không được trách tôi!"

"Sẽ không dính líu gì đến ngài đâu." Đã đạt thành mục đích, Tô Dung cười nói.

Lại nhìn thời gian, bây giờ mới 12 giờ 40 phút, cách thời gian trở về còn kém 20 phút nữa.

Quản lý hỏi cô: "Cô có muốn bây giờ đi theo tôi lấy quần áo bảo hộ không?"

Tô Dung đang vui vẻ trong lòng vừa định đồng ý, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Lúc nãy ngài họp trong bao lâu thế?"

"Đại khái là 30 phút đi, sao thế?" Quản lý không quá để ý đến mặt này, thuận miệng trả lời.

Lúc này trái tim của Tô Dung hơi đập nhanh.

Lúc quản lý đến cô cố ý liếc nhìn thời gian, lúc đó là 12 giờ 20 phút, nếu như đúng là quản lý mở cuộc họp 30 phút, vậy ít nhất lúc ấy cũng là 12 giờ 30 phút mới đúng, làm sao mới có 12 giờ 20 phút.

Liên tưởng đến thời gian dị thường mà ngày hôm qua cảm ứng được, trong nháy mắt Tô Dung đã kịp phản ứng --- "nó" thay đổi thời gian!

Không chỉ thay đổi của cô, thời gian của tất cả mọi người ở công ty này đều bị thay đổi. Điều này cũng dễ hiểu vì sao ngày hôm qua Phùng Ngọc Linh lại không nhận ra sự khác thường của thời gian.

Nếu như hôm nay cô không phát hiện, đi theo quản lý lấy quần áo bảo hộ, đi đi về về nhất định sẽ vượt qua 10 phút. Mà độ khó bây giờ của quái đàm, thời gian vượt qua ở bên ngoài, chắc sẽ phải chết.

Tô Dung lập tức từ chối: "Hôm nay thì không cần, buổi chiều tôi còn có việc. 8 giờ sáng ngày mai tôi tới phòng làm việc của ngài tìm ngài, hy vọng ngài không đến trễ, nếu không sẽ chậm trễ thời gian, tôi cũng chỉ có thể để cho ngài đi vào phân xưởng khử độc chụp hình cho tôi xem."

Hiển nhiên uy h.i.ế.p này có tác dụng, quản lý lập tức gật đầu: "Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."

Lúc này Tô Dung mới yên tâm, tạm biệt ông ta, sau đó nhanh chóng trở về phòng làm việc của 'Tổ hạng mục quan trọng'. Dọc theo đường đi ai gọi cô cô đều không để ý, làm bộ không nghe thấy.

Trở lại phòng làm việc, liếc nhìn thời gian. Thời gian chỗ này không bị thay đổi, bây giờ vừa khéo 12 giờ 55 phút. Nếu trễ năm phút sợ rằng cô khó giữ được tính mạng.

Thật vất vả trở về nói an toàn, Tô Dung thở dài nhẹ nhõm, ngồi tê liệt trên ghế.

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa kết thúc, tổ trưởng Cao vỗ cô một cái: "Hoa Hoa, lại đi giúp tôi cầm một ít nguyên liệu được không? Lần này muốn là thịt người, nghiên cứu một ít nguyên liệu cơ bản."

Yêu cầu của cô ta làm cho thân thể của cô cứng đề cả người, cô thật vất vả mới trở về, tuyệt đối không muốn đi ra ngoài nữa! Bây giờ đi ra ngoài, thật sự rất khó nói có thể sống trở về hay không. Phải biết đây chính là ngày thứ tư rồi, cô ở 'Tổ hạng mục quan trọng' sẽ còn an toàn một chút, một khi cô rời khỏi gian phòng này, đó không phải là trực tiếp đối mặt với quỷ quái sao?

Nhưng cô không thể từ chối yêu cầu của tổ trưởng Cao, dù sao cũng là đối phương giúp cô đi vào chỗ này, nếu cô từ chối, có khí nào đối phương sẽ đuổi cô ra ngoài không?

Nên biết hiệu suất làm việc của tổ trưởng Cao rất cao, hôm nay không hài lòng với mình, nói không chừng ngày mai cũng không cần mình ở 'Tổ hạng mục quan trọng'. Đến lúc đó coi như có quần áo bảo hộ, muốn lại thăm dò xưởng chế biến kia cũng sẽ trở nên càng khó khăn hơn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 343: Chương 343



Tô Dung suy nghĩ trong chốc lát, nhìn tim người còn dư lại thật nhiều kia, nói: "Ngài thật sự đã nghiên cứu đầy đủ về tim người chưa? Tôi cảm thấy so sánh với chuyện học hỗn tạp, không bằng học ít mà tinh. Thời gian của ngài còn nhiều như vậy, cuối cùng đang nóng nảy cái gì?"

Đúng vậy, nóng nảy, Tô Dung có thể nhìn ra được cảm xúc này từ trên người tổ trưởng Cao.

Thời gian tiếp xúc của cô và đối phương không quá dài, nhưng cũng đủ cho Tô Dung nhìn ra được một chút tính cách.

tổ trưởng Cao là một người cuồng nghiên cứu đồ hộp, vì chế tạo ra được đồ hộp tốt nhất, cô ta có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm vì lợi ích trước mắt mà một ngày nghiên cứu nhiều nguyên liệu sống như vậy.

Người hơi có chút lí trí đều biết làm như vậy không tốt.

Nghe được câu hỏi của Tô Dung, vẻ mặt của tổ trưởng Cao có chút hốt hoảng: "Tôi không phải.... Được rồi, tôi đúng là có chút nóng nảy."

Cô ta thở dài, tựa lưng vào ghế, sau khi quan sát thấy những người khác đều đang chăm chỉ làm việc, mới nói với Tô Dung: "Cô cũng biết đó, hạng mục trước đã làm xong, chúng ta phải cố gắng tạo ra một hạng mục tiếp theo. Mà muốn bắt đầu một hạng mục, tất nhiên phải có một đề án tốt. Ai sẽ đề xuất đề án tốt này, ai sẽ là lãnh đạo trong hạng mục tiếp theo."

"Ngài muốn trở thành người lãnh đạo sao?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng Tô Dung lại dùng giọng điệu trần thuật để nói.

Không có gì để phản bác cả, tổ trưởng Cao gật đầu: "Nhiều nguyên liệu mới mẻ như vậy, tôi muốn nhanh chóng có hạng mục thuộc về mình."

Chuyện này cũng rất dễ hiểu, phải biết ở thế giới trước, bởi vì tội phạm ngang ngược, cho nên có rất nhiều văn phòng thám tử. Nhưng lúc Tô Dung mới tốt nghiệp, vẫn quyết định tự mở một văn phòng thám tử cho mình.

Giống với tổ trưởng Cao, không có người nào tự tin về mình, có dã tâm lại chọn khuất phục dưới một người.

Nhưng "tổ hạng mục quan trọng" khác với văn phòng thám tử, vụ án nhận được ở văn phòng thám tử, nếu như cô không phải là chủ của văn phòng thám tử đó, như vậy, mặc kệ ở trong vụ án đó cô có cống hiến bao nhiêu, sau cùng công lao cũng chỉ được tính lên đầu người chủ. Mà sau khi cô bộc lộ tài năng ra, còn phải xem thử người chủ có lòng tốt không cản đường cô hay không.

Cho nên đây cũng là nguyên nhân quan trọng cô lựa chọn tự mình mở văn phòng thám tử.

Nhưng ở chỗ này có chỗ khác biệt.

"Chỉ cần ngài có đầy đủ sự sáng tạo, lúc nào ngài cũng có thể thành lập tổ hạng mục của mình." Tô Dung cố gắng khuyên nhủ: "Nhưng nếu như ngài luôn đề nghị những thứ vô dụng, thì sẽ bị đánh rớt, sớm muộn gì những lần thất bại này sẽ ảnh hưởng đến sự tự tin trong lòng ngài."

Tổ trưởng Cao nghe vậy, hơi giãn chân mày đang nhíu ra: "Ý của cô là để cho tôi đi từ từ, không nên vội vàng nhất thời sao?"

"Ý của tôi là trước tiên xem thử ý sáng tạo của những người cùng vị trí, sau đó nhìn lại mình có tư cách thành lập hạng mục hay không. Mà trước đó, vẫn nên nghiên cứu thâu đáo nguyên liệu đúng không? Như vậy lúc người khác phân phối công việc cho ngài cũng có thể là một công việc quan trọng, không phải sao?"

Tổ trưởng Cao bị thuyết phục tiếp tục trở lại nghiên cứu trái tim, cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần tổ trưởng Cao không để cho cô đi lấy nguyên liệu, những người khác cũng sẽ không biết xấu hổ mà nhờ vả. Dù sao cô là người tổ trưởng Cao mang đến, người ta còn chưa ra lệnh, sao bọn họ dám vượt qua chức phận chứ?

Một ngày yên bình trôi qua, nằm trên giường của phòng ký túc xá, Tô Dung bắt đầu suy nghĩ cho kế hoạch ngày mai. Nếu như không đoán sai, danh sách nhà cung cấp hàng sẽ ở phân xưởng khử độc.

Nói cách khác, vận may tốt, ngày mai cô có thể hoàn thành nhiệm vụ. Tô Dung không cho phép mình gây ra bất kỳ sai lầm gì, nếu lại ở một ngày, dù cho ở "tổ hạng mục quan trọng", chỉ sợ cũng không có cách nào bảo đảm sự an toàn của cô.

Hôm nay lúc đi xưởng chế biến, thời gian mà đám nhân viên đồng phục áo đen trở lại phân xưởng chắc là 11 giờ 30 phút. Nói cách khác thời gian mà nhân viên đồng phục đỏ xông vào chính là khoảng 11 giờ 20 phút.

Sau khi bộ phận bình thường đi ngang qua phân xưởng khử độc sẽ biến thành bộ phận của người, những nhân viên đồng phục đỏ sẽ chạy đến phân xưởng cách vách xử lý bộ phận người.

Nếu đoán không sai, thời gian hành động của đối phương chắc sẽ tương đối cố định. Dù sao loại hành động này gần như có liên quan hiệu suất làm việc của nhân viên đồng phục đỏ, mà những người này bị quỷ quái ô nhiễm, hiển nhiên sẽ tương đối nhất trí với nhau. Có thể thấy được một điểm này từ phản ứng giống như đúc của bọn họ ngày hôm qua.

Nếu hiệu suất mỗi ngày đều giống nhau, vậy thời gian cũng sẽ không kém quá nhiều.

Hơn nữa từ thái độ của nhân viên đồng phục đen có thể thấy được, chuyện này vô cùng thường gặp. Nếu xông vào ở thời gian không cố định cũng sẽ không để cho người ta biến thành thói quen, chỉ có thời gian tương đối cố định mới làm cho nhân viên đồng phục đen biểu hiện bình thản như vậy.

Mà trừ chắc chắn thời gian phải hành động cho ngày mai, cô còn phải suy nghĩ một ít chuyện khác.

Buổi sáng ngày hôm sau, trước tiên Tô Dung đến công ty tìm Phùng Ngọc Linh, dặn dò cô ấy sau khi đi vào công ty, lập tức ở đặt một chậu nước dưới chậu hoa bên cạnh phòng làm việc của quản lý Trịnh, cô muốn bớt chút thời gian giúp đỡ tưới nước cho hoa.

Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Phùng Ngọc Linh cũng không suy nghĩ nhiều, đồng ý với lời này của cô.

Tô Dung yên tâm, nhanh chóng đi đến phòng làm việc của quản lý xưởng chế biến. Quả nhiên đối phương đang ở bên trong chờ cô, trên bàn có đặt một bộ đồ bảo hộ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 344: Chương 344



Thấy cô đến, quản lý nghiêm túc nói: "Tôi nhấn mạnh một lần nữa, phân xưởng khử động vô cùng nguy hiểm. Nếu như cô xảy ra chuyện bên trong, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."

"Tôi biết rồi, ngài yên tâm đi!" Tô Dung cam kết, sau đó cầm quần áo bảo hộ đi. Quần áo bảo hộ bị cô giấu trong nhà vệ sinh, sau đó cô lại trở về phòng làm việc, dời bàn ghế của mình đến gần căn phòng "nghi thức" kia.

Hành động này làm cho mọi người không nhịn được mà nghi ngờ trong lòng, tổ trưởng Cao dẫn đầu hỏi: "Cô ngồi ở chỗ này làm gì?"

"Mùi trong phòng này quá nồng, ngồi ở chỗ này sẽ thoáng khí hơn." Tô Dung trả lời rất tự nhiên.

Đáp án không có vấn đề gì, bởi vì bọn họ đang nghiên cứu bộ phận, thịt người, cho nên trong phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh và mùi hôi thối, người bình thường đúng là không chịu nổi, tránh qua một bên cũng rất bình thường.

Nhưng vì cẩn thận, những người khác cũng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, rất sợ cô sẽ đột nhiên làm ra hành động không đúng. Ở trong mắt bọn họ, pho tượng trong phòng còn quan trọng hơn mạng của bọn họ, tất nhiên bọn họ không hy vọng có người quấy rối.

Nhưng đúng là Tô Dung không có định làm như vậy, cô vẫn luôn an phận ngồi ở vị trí của mình. Thỉnh thoảng động đậy hai cái làm cho mọi người chú ý, nhưng khi những người kia nhấc mắt lên quan sát cũng chỉ thấy cô đang hoạt động tay chân mà thôi.

Sau mấy lần như vậy, mọi người cũng lười nhìn cô. Bọn họ đều có chuyện cần phải làm, thật sự không có thời gian vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Bởi vì lời ngày hôm qua Tô Dung nói, hôm nay tổ trưởng Cao cũng không để cho cô đến xưởng chế biến lấy nguyên liệu mới gì cả, mà là yên tâm nghiên cứu tim người lấy hôm qua. Trải qua một ngày, mặc dù ở trong tủ lạnh, nhưng cũng có chút thối rữa rồi.

Chẳng qua tổ trưởng Cao cũng không ngại, ở trong mắt cô ta nguyên liệu thối rửa là hiện tượng tự nhiên, đồ hộp mà cô ta nghiên cứu cũng không phải là quá cao cấp, đảm bảo tươi ngon hoàn toàn, cho nên cô ta tự nhiên tiếp nhận nguyên liệu phải thối rữa mới đúng.

10 giờ, Tô Dung mượn lý do đi nhà vệ sinh ra ngoài một chuyện. Cô đi đến cửa phòng làm việc của quản lý Trịnh, sau khi nhìn thấy chậu nước kia thì thở phào nhẹ nhõm. Phùng Ngọc Linh vẫn rất đáng tin, hoàn thành chuyện mà cô nhờ giúp đỡ. Thật ra nếu không phải sợ làm cho người khác chú ý, cô cũng sẽ không nhờ người ta làm chuyện quan trọng như thế này.

Sau khi giấu chậu nước đầy ở một nơi bí mật hơn, Tô Dung xoay người rời khỏi chỗ này

Chờ đến 11 giờ, đột nhiên cô đứng lên nói: "Tổ trưởng, tôi thấy tim của ngài sắp dùng hết rồi, tôi lại đi giúp ngài cầm về một ít."

Thấy cô chủ động làm việc, dĩ nhiên tổ trưởng Cao vui vẻ đồng ý, những người khác cũng thuận thế để cho Tô Dung giúp đỡ cầm một ít nguyên liệu về.

Tô Dung rời khỏi phòng làm việc, chạy nhanh đến nhà vệ sinh, trước tiên ngậm viên thuốc màu trắng vào miệng, sau đó mặc quần áo bảo hộ lên, tiếp đó nghênh ngang đi đến xưởng chế biến. Thời gian này mọi người đều đang làm việc, cho nên bên ngoài không có ai, cô cũng không cần lo lắng bị người nhìn thấy.

Đi tới cửa xưởng chế biến, cô không lập tức đi vào, mà là ở bên ngoài cửa chờ.

Chờ đến khoảng 11 giờ 20 phút, quả nhiên trong xưởng chế biến truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Tô Dung suy đoán đây là nhân viên đồng phục đỏ của phân xưởng khử độc đi đến phân xưởng chỉnh lý, nhân viên đồng phục đen của phân xưởng chỉnh lý lại rối rít chạy đến nhà vệ sinh chạy nạn.

Chờ tiếng bước chân dừng lại hoàn toàn, cô mới rón rén đi vào, dùng bao tay bảo hộ kéo cửa của phân xưởng khử độc.

Về mặt đếm giây này, phần lớn thám tử đều rất thành thạo, bao gồm cả Tô Dung. Cô có thể đếm được 60 giây không có sai số vượt quá 1 giây.

Nhưng 10 phút lại không giống, cô nhiều nhất chỉ có thể khống chế sai số ở khoảng nửa phút. Nói cách khác vì lý do an toàn, lúc cô đếm đến 9 phút thì phải lập tức rời đi.

Nhưng nên biết còn cần phải tính toàn thời gian nhân viên đồng phục đỏ hoàn thành công việc rời khỏi phân xưởng chỉnh lý, dù sao nhìn từ hôm qua, bọn họ cũng không phải là đủ 10 phút mới đi ra ngoài, mà là trước thời gian 10 phút đến đã rời đi, như vậy mới có thể đảm bảo sẽ không chạm mặt với nhân viên đồng phục đen.

Giả thiết bọn họ đi ra vào phút thứ 9, hơn nữa sai số nửa phút, Tô Dung phải vào lúc 480 giấy (8 phút) rời khỏi phân xưởng, mới có thể không đụng mặt nhân viên đồng phục đỏ ở cửa.

Trong nháy mắt kéo cánh cửa ra, Tô Dung đã bắt đầu đếm giây.

480 giây.

Trong nháy mắt khi tiến vào bên trong, Tô Dung cảm giác đầu óc của mình có chút mê man. Đây là cảm giác bị ô nhiễm, hiển nhiên chỉ có một bộ quần áo bảo hộ hoàn toàn không thể ngăn cản ô nhiễm được. Chỉ là cũng không thể nói quần áo bảo vệ vô dụng, nếu như cô không mặc quần áo bảo hộ, sợ rằng chỉ đi vào không đi ra được.

475 giây.

Bên trong phân xưởng này cũng có một cái dây chuyền vận chuyển, chỉ là bên trên trống không. Trong thùng rác bên cạnh có một ít thịt vụn bị vứt, có thể nhìn ra được những thịt này là được hợp lại, một nửa là thịt người một nửa là thịt động vật,

Nói cách khác, ở chỗ này có phương pháp nào đó có thể để cho thịt, bộ phận của động vật biến thành bộ phận của người, nhưng có một chút tỷ lệ thất bại. Sản phẩm thất bại sẽ bị vứt bỏ.

450 giây.

Lúc này đầu óc của cô ngày càng mê màn, Tô Dung ý thức được nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến chuyện đếm giây của cô, cô phải nhanh chóng tìm được thứ mình muốn.

Chỉ là cũng may có viên thuốc, coi như bị ô nhiễm nghiêm trọng, Tô Dung cũng có cơ hội "sống lại".

400 giây.

Tìm kiếm hết cả bên trong phân xưởng, cũng không phát hiện bất kỳ tờ giấy nào. Chuyện này làm cho Tô Dung rất nghi ngờ, nếu như không có danh sách nhà cung cấp hàng, vậy chuyến này của cô chính là uổng phí.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back