Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 340: Chương 340



Không thấy quy tắc đã nói rồi sao phân xưởng khử độc vô cùng nguy hiểm. Chỉ sợ chỗ đó dù cô có sử dụng xẻng cũng không thể thuận lợi thông qua được.

Yên lặng một giây, Tô Dung đang định mở cửa, nhưng lúc tay cầm lấy tay nắm cửa, đột nhiên cảnh giác thu tay lại.

Không đúng.

Vị trí của phòng làm việc là đối diện với cửa lớn ra vào ở bên ngoài, lúc cô tiến vào xưởng chế biến không có đóng cửa lớn vì để tiện ra vào. Theo lý thuyết bây giờ cô đứng ở cửa của phòng làm việc, chắc phải cảm nhận được có gió truyền từ khe hở dưới cửa mới đúng.

Nhưng không có.

Khe hở dưới cửa không có một chút gió nào.

Chỉ có một loại khả năng dẫn đến chuyện này --- ngoài cửa có người, hơn nữa còn không ít.

Tô Dung hít một ngụm khí lạnh, không nhịn được lui về phía sau một bước. Cô không có ý định cúi đầu từ khe hở ở dưới cửa nhìn ra tình huống bên ngoài. Một là bởi vì Tô Dung tin tưởng phán đoán của mình, hai là bởi vì cô xem qua rất nhiều phim kinh dị, lúc này nếu nằm xuống nhìn qua khe cửa, không chừng sẽ nhìn thấy một đôi mắt kinh khủng.

Vận may tốt thì chỉ bị dọa sợ một chút, vận may không tốt có thể bị ô nhiễm trực tiếp.

Không thử thì không chết, cô vẫn nên đừng thử.

Nhớ lại quy tắc một chút, Tô Dung ý thức được có một khả năng liên quan đến quy tắc thứ 7: Nếu như phát hiện có có một lượng lớn nhân viên đồng phục đỏ không quen biết tiến vào phân xưởng của bạn, xin nhanh chóng rời khỏi phân xưởng, tiến vào nhà vệ sinh hoặc là phòng làm việc của quản lý né tránh 10 phút.

Sở dĩ phán đoán như vậy, hoàn toàn bởi vì có hai chữ mấu chốt "nhóm lớn nhân viên đồng phục đỏ" và "phòng làm việc quản lý" rất giống với tình huống của bây giờ.

Như vậy dựa theo quy tắc, cô nên ở phòng làm việc này tránh 10 phút mới có thể rời đi.

Tô Dung ngồi trên ghế, nhắm mắt tính toán. Nếu như cô đoán không sai, bây giờ đúng là miêu tả tình huống bên trong quy tắc thứ 7. Như vậy nhiều nhân viên đồng phục màu đỏ ở trong xưởng chỉnh lý bây giờ chắc đều là chạy đến chỗ này không được bao lâu.

Mà trong đó nhân viên đồng phục màu đen bình thường, bởi vì phòng làm việc của quản lý không mở, đều trốn vào nhà vệ sinh.

Nói cách khác, vốn dĩ xưởng chỉnh lý không có nguyên liệu bộ phận của người, nhân viên đồng phục đỏ đi vào kích động điều kiện cho nên nguyên liệu bộ phận người được truyền đến. Đại khái khoảng 10 phút sau, chắc bọn họ nên trở về nơi vốn có của mình.

Vậy địa phương vốn có là ở chỗ này.

Phân xưởng khử độc.

Như vậy có phải đã nói rõ, lúc bọn họ đi đến phân xưởng chỉnh lý, thì xưởng khử độc không có người nào?

Nghĩ đến đây đôi mắt của Tô Dung sáng lên, nếu quả thật như vậy, cơ hội tốt nhất để cô đi đến xưởng khử động chính là 10 phút khi nhân viên đồng phục màu đỏ đi đến phân xưởng chỉnh lý.

Nhưng cho đến lúc này, tất cả đều đại biểu phân xưởng khử độc vô cùng nguy hiểm, cho dù không có nhân viên đồng phục màu đỏ, Tô Dung cũng không cho là nơi đó không có nguy hiểm gì.

Đáng tiếc cô biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn phải lên núi. Tô Dung cảm thấy thật nhức đầu, đoán chừng thời gian đã hết, cô đứng ở cửa cảm nhận một chút, sau khi chắc chắn bên ngoài không có người, mới mở cửa đi ra ngoài.

Như cô nghĩ, quả nhiên bên ngoài không có một người nào. Mà nhân viên đồng phục màu đen cũng đi ra từ nhà vệ sinh trở về, lúc nhìn thấy Tô Dung, kinh ngạc liếc nhìn nhau một cái, sau đó làm bộ như không nhìn thấy cô, bước nhanh trở về.

Lúc này mới là biểu hiện bình thường khi nhân viên đồng phục màu đen thấy cô! Tô Dung gần như cảm động muốn khóc, cũng bước nhanh ra ngoài.

Trở lại phòng làm việc của tổ hạng mục đặc biệt, cô giao đồ cho đám người tổ trưởng Cao. Bọn họ cũng không hỏi tại sao cô lâu như vậy mới trở về, đều hứng thú bắt đầu tiến hành nghiên cứu của mình. Nhất là tổ trưởng Cao lần đầu tiên dùng những nguyên liệu nấu ăn này thí nghiệm, thật sự vô cùng có hứng thú.

Nhìn bộ dạng hứng thú cắt tim người ra thành từng miếng nhỏ của cô ta, Tô Dung chỉ cảm thấy sợ hãi. Thừa dịp đối phương cắt mệt, Tô Dung nhỏ giọng hỏi: "Tổ trưởng, ngài mệt không? Muốn tôi giúp đỡ gì không?"

Tổ trưởng Cao tùy ý phất tay một cái: "Không sao, tôi nghĩ ngơi một chút là được."

Sau khi nói mấy câu, Tô Dung đã xác định, cô ta chỉ là thay đổi nhận biến thịt người có thể ăn, những suy nghĩ hay hành động lúc trước đều không thay đổi.

Đây là một tin tốt, sau khi suy nghĩ, Tô Dung bắt đầu định nói chuyện để thăm dò. Chỉ là loại thăm dò này không thể nói trực tiếp ra được, nhất là đang muốn nói đến vấn đề nhạy cảm.

Tô Dung hơi di chuyển con ngươi, tìm được một đề tài nói chuyện: "Tổ trưởng, đoạn thời gian ăn tết lúc trước, ngài trôi qua như thế nào!"

"Ăn tết?" Tổ trưởng Cao lắc đầu một cái: "Tôi ăn tết một mình, chỉ ở trong công ty làm thí nghiệm thôi. Khi đó không có người nào làm phiền tôi, thật sự rất tự do."

Là một người cuồng công việc, cô ta hoàn toàn không có lòng dạ ăn tết gì đó. Đối với cô ta mà nói, nghiên cứu ra đồ hộp mới chính là thú tiêu khiển tốt nhất.

Nghe vậy, Tô Dung làm ra vẻ tiếc hận nói: "Hả? Tôi cũng là ăn tết một mình. Đáng tiếc khi đó không quen biết tổ trưởng, nếu không tôi đã mời ngài đến nhà chơi rồi."

"Tôi không muốn đi chơi gì cả." Tổ trưởng Cao một lòng hứng thú với chuyện nghiên cứu, từ chối cô.

"Tôi muốn đi một ít chùa miếu nổi tiếng để quỳ lạy tà thần." Tô Dung giải thích: "Cảm giác loại nghi thức này có thể mang lại may mắn cho công việc."

Ở thế giới hiện thức có lẽ nhiều người thờ phật tổ, thượng đế, chỉ là ở trong thế giới quái đàm thì chính là tà thần. Dĩ nhiên sẽ không trực tiếp quỳ lạy "nó", dù sao đối với tất cả mọi người mà nói, nó là tổn tại không thể nhìn thẳng không thể nói ra.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 341: Chương 341



Hình như thứ bọn họ quỳ lạy là tà thần lấy tín ngưỡng làm thức ăn.

Nghe được lời này của Tô Dung, mới vừa trải qua một trận "nghi thức" trái lại tổ trưởng Cao có chút hứng thú với chuyện này: "Hả? Chùa miếu cô đi lạy có tác dụng giống với bức tượng mới vừa rồi tôi lạy sao?"

Nghe được lời này của cô ấy, Tô Dung lập tức xác định được chuyện đối phương làm, quả nhiên là quỳ lạy một bức tượng tà thần. Nơi cô ta đi là phòng bên trong chỗ này, có lẽ chỗ đó cất giấu một bức tượng.

Cô cười lắc đầu: "Khẳng định không có, tôi lạy chỉ là tà thần bình thường thôi, lại không có cống phẩm gì đó, khả năng có thể hoàn thành nhiệm vụ rất nhỏ. Chỉ là tôi nghĩ tôi có thể đi vào công ty chúng ta, có lẽ chính là được tà thần ban phúc đi?"

Tất nhiên tổ trưởng Cao gật đầu một cái: "Đúng, chỉ là coi như không có hiệu quả đó cũng là tự nhiên. Không sao, chờ sau khi cô chính thức trở thành thành viên của 'Tổ hạng mục quan trọng', cũng có thể làm nghi thức giống tôi, đến lúc đó cũng có thể thực hiện được nguyện vọng."

Tô Dung cười mà không nói.

Nguyện vọng mà cô muốn thực hiện chính là để cho "nó" cút khỏi địa cầu, mà không có thần linh nào có thể giúp cô hoàn thành nguyện vọng này.

Nếu như có, cô nhất định sẽ quỳ lạy làm lễ.

Cô bày ra bộ dạng tò mò: "Nếu như nghi thức đó hữu dụng như vậy, tại sao tổ trưởng không xin quản lý, để cho mỗi ngày đều có thể làm một lần?"

"Không cần, loại nghi thức này làm một lần là đủ rồi." Tổ trưởng Cao trả lời.

"Vậy ngài không muốn mỗi ngày đi liếc nhìn một chút sao? Tôi nghe nói sau khi có hiệu lực của tà thần, người hưởng sẽ sinh ra một ít cảm giác lệ thuộc."

"Đúng là có một chút." Tổ trưởng Cao suy nghĩ một chút gật đầu: "Chỉ là chìa khóa của phòng kia ở chỗ quản lý Trịnh, tôi cũng không muốn mỗi lần đều làm phiền người ta mở cửa cho mình."

Cái đề tài này nói nhiều thì sẽ dễ dàng bại lộ mục đích của mình, Tô Dung nhịn xuống suy nghĩ trong lòng, cười đổi chủ đề.

Rất nhanh tổ trưởng Cao lại bắt đầu làm việc, Tô Dung nghiêng đầu lại tìm người đàn ông đã cho mình quy tắc cho nhân viên xưởng chế biến

Đối phương là bởi vì cô giúp mang nguyên liệu nấu ăn, vẻ mặt cũng được xem là hiền hòa: "Có chuyện gì không?"

"Tôi muốn hỏi thử quản lý của xưởng chế biến ở chỗ nào." Tô Dung đi thẳng vào vấn đề, cũng đã tìm được lý do thật tốt cho mình, cô không chút lưu tình nói xấu xưởng chế biến: "Cảm thấy xưởng chế biến không quá sạch sẽ, tôi muốn hỏi thử quản lý xưởng chế biến có thể thuê nhân viên làm vệ sinh không?"

Xưởng chế biến không sạch sẽ, đại biểu nguyên liệu cũng không sạch sẽ. Nguyên liệu không sạch sẽ đại biểu mùi vị sẽ xảy ra vấn đề, như vậy đại biểu khách hàng sẽ không hài lòng.

Người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt: "Cô nói là thật sao?"

Tô Dung lập tức gật đầu, ghét bỏ không có chút chột dạ nào: "Tôi thấy có mấy nhân viên đi ra từ nhà vệ sinh cũng không rửa tay."

Lời này cũng không phải cô nói dối, đám nhân viên kia đi vào nhà vệ sinh tránh quỷ quái, lúc đi ra tất nhiên không rửa tay.

Chỉ là người đàn ông không biết, chỉ biết một đám nhân viên từ nhà vệ sinh đi ra không rửa tay đã đụng vào nguyên liệu nấu ăn, thật sự là buồn nôn!

Sắc mặt của hắn ta tái xanh, nói phòng phòng việc của quản lý xưởng chế biến ở trong công ty cho Tô Dung, cũng nghiêm túc dặn dò: "Cô nhất định phải phản ánh tình huống này cho quản lý thật tốt, đây chính là quan hệ đến chất lượng đồ hộp của công ty chúng ta!"

Tô Dung gật đầu, mắt thấy đã đến buổi trưa, cô phải đi ăn cơm trước, sau đó mới có thể đi tìm đối phương. Chỉ là buổi chiều ở công ty vô cùng nguy hiểm, hơi không chú ý một chút có thể rơi vào cạm bẫy của quỷ quái. Đây đã là ngày thứ ba rồi, coi như cô dựa vào danh nghĩa của ‘Tổ hạng mục quan trọng' sợ là cũng không thể tránh được hoàn toàn.

Nhưng nếu lại chờ ngày mai đi tìm đối phương, vậy ngày mốt mới có thể đi phân xưởng khử độc, đến lúc đó độ khó sẽ được tăng lên. Cô phải nắm chặt thời gian, mới có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ. Thời gian càng kéo dài càng bất lợi đối với cô, cho nên Tô Dung nhất định phải vào hôm nay từ chỗ quản lý xưởng chế biến lấy được thứ mình muốn.

Nhưng cô cũng không thể không ăn cơm, buổi trưa trực tiếp đi tìm đối phương. Bởi vì quản lý khẳng định cũng phải đi ăn cơm, buổi trưa cô không nhất định có thể gặp đối phương ở phòng làm việc.

Đột nhiên Tô Dung nghĩ ra được cái gì đó, lập tức nhìn về phía người đàn ông kia, nói: "Đúng rồi, có thể hỏi bộ dạng của quản lý xưởng chế biến lớn lên như thế nào được không."

Cô không thể ở phòng làm việc gặp đối phương, nhưng có thể gặp ở phòng ăn.

Người đàn ông miêu tả đơn giản: "Bộ dạng của quản lý đó có một đặc biệt, là một người đàn ông, khóe miệng có một nốt ruồi bà mai, tương đối mập."

Một người bên kia nghe được đối thoại của bọn họ, cũng kêu lên: "Lúc nào trên người hắn ta cũng mang theo một cái ly trà sứ màu trắng."

Nghe được lời của người này, tổ trưởng Cao gật đầu đồng ý: "Rất thần kỳ, có lần tôi nghi ngờ ly trà đó mới chính là bản thể của hắn ta."

Tô Dung cười nói cảm ơn với mọi người, sau đó mới đi đến phòng ăn.

Vừa đi vào phòng ăn cô đã nhìn xung quanh một vòng, chỉ là không nhìn thấy người giống với miêu tả của ba người tổ trưởng Cao.

Chú ý đến chuyện hình như Tô Dung đang tìm cái gì đó, Phùng Ngọc Linh nghi ngờ hỏi: "Cô đang nhìn gì vậy? Cần giúp gì không?"

"Không cần, tôi đang tìm người." Tô Dung lắc đầu một cái: "Tôi có chút việc muốn hỏi quản lý của xưởng chế biến."

Phùng Ngọc Linh ở phòng hành chính hơi biết về những chuyện này: "Quản lý xưởng chế biến sao, lúc này hình như ngài ấy có hội nghị, phải qua khoảng 30 phút có thể có đến đây ăn cơm."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 342: Chương 342



Nghe vậy, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cô cảm ơn Phùng Ngọc Linh thì nhanh chóng ăn cơm. Trong vòng 30 phút vừa ăn cơm vừa nghĩ lời muốn nói một lát nữa.

Lúc cô ăn hết miếng cơm cuối cùng, rốt cuộc Tô Dung cũng thấy được người cô muốn gặp. Một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập, khóe miệng có một nốt ruồi nổi bậc, cầm một cái ly trà xứ màu trắng không nhanh không chậm đi vào, sau khi lấy cơm xong thì tùy ý ngồi xuống một góc.

Liếc nhìn thời gian, bây giờ mới 12 giờ 20 phút.

Sao lại đến sớm như vậy? Nghĩ như thế Tô Dung nói một tiếng với Phùng Ngọc Linh, sau đó đi đến.

Quản lý xưởng chế biến thấy Tô Dung đến chỗ này thì sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng là đối phương tìm mình, lập tức hỏi: "có chuyện gì không?"

Tô Dung gật đầu: "Quản lý, tôi là người của 'Tổ hạng mục quan trọng', có một số việc muốn hỏi ngài."

Mặc dù cô chỉ là người làm việc vặt, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nói mình là người của 'Tổ hạng mục quan trọng'.

Mọi người điều biết, trong công ty bộ phận quan trọng nhất chính là 'Tổ hạng mục quan trọng', dù ông ta là quản lý, những nếu bàn đến đúng là có địa vị kém hơn những người này.

Lúc này ông ta nghe được Tô Dung nói mình là người của 'Tổ hạng mục quan trọng', lập tức sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Là xưởng chế biến xảy ra vấn đề sao?"

"Gần giống như vậy." Tô Dung cố ý nói mơ hồ không rõ: "Có mấy chuyện muốn hỏi. Chuyện đầu tiên chính là tại sao trong xưởng chế biến của chúng ta không thuê công nhân làm vệ sinh?"

Nghe được vấn đề này, hiển nhiên quản lý thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Mỗi ngày chúng tôi đều sẽ tổ chức nhân viên tự quét dọn xưởng chế biến, đây cũng là vì tiết kiệm tiền cho công ty."

"Tôi còn thấy có nhân viên đi ra từ nhà vệ sinh không rửa tay." Tô Dung lại nói.

Cái này cũng là một chuyện nhỏ, quản lý thuận miệng trả lời: "Sau khi tôi trở về sẽ bảo bọn họ mỗi lần đi ra nhà vệ sinh đều rửa tay, tuyệt đối không ảnh hưởng đến chất lượng vệ sinh nguyên liệu nấu ăn."

Tô Dung gật đầu, thừa dịp lúc ông ta thả lỏng, hỏi vấn đề thứ ba: "Phân xưởng dọn dẹp khử độc có đáng tin không vậy? Thật giống như trừ người của xưởng các ông, những người khác cũng chưa từng đi vào."

Vốn dĩ quản lý đang thả lỏng bị hỏi như vậy thì hơi giật mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể lắp bắp nói: "Nơi đó...Nơi đó rất đáng tin."

"Tôi muốn đi vào nhìn một chút, không kiểm tra tôi không yên tâm, ngài cũng biết chúng tôi có yêu cầu nghiêm khắc đối với nguyên liệu nấu ăn." Tô Dung nghiêm mặt nói.

Người của 'Tổ hạng mục quan trọng' đều là người như vậy, nếu không cũng sẽ không đi vào bộ phận quan trọng nhất của công ty. Chỉ là yêu cầu này của Tô Dung hiển nhiên có chút làm khó người khác, quản lý khổ sở nói: "Không phải là tôi không phải để cho cô đi vào, chỉ là nơi đó thật sự có chút nguy hiểm. Nơi đó tràn đầy dịch khử dộc, người bình thường đi vào, làn da sẽ bị tổn thương."

Tất nhiên chân tướng không chỉ đơn giản như vậy, chỉ là ông ta không muốn nói mà thôi. Thật ra công ty bọn họ là ‘Chìa khóa cứu đời’ mở, nhưng đây cũng là bí mật, cho dù người trong công ty, cũng chỉ có một ít người trong cao tầng biết mà thôi.

Dù sao so sánh với hai thế lực lớn còn lại, ‘chìa khóa cứu đời’ tương tự với nhân vật phản diện ở trong mắt người khác. Mặc dù chính bọn họ không cho là như vậy, trái lại cho rằng mình là chúa cứu thế, nhưng một khi công ty bị lộ tin tức ra ngoài, sẽ lập tức tổn thất một lượng lớn khách hàng.

Tổ chức nào đều cần kiểm tiền, nếu như không có tiền, công ty bọn họ sao có thể mua thịt thịt người đến cung phụng tà thần, phát triển tổ chức chứ?

Tô Dung hiểu rõ ông ta là đang kiểm cớ, vì vậy lập tức nắm lấy chỗ sơ hở không buông: "Cái gì? Đi vào sẽ làm cho da bị tổn thương? Nhưng không phải ông nói cho tới bây giờ mình không có đi vào sao?"

Quản lý: "..."

Nhất thời ông ta không biết nói gì, bộ dạng như vậy càng làm cho Tô Dung nắm được cái đuôi, cô chất vấn nói: "Ông cũng chưa từng đi vào, sao có thể cam kết các biệt pháp khử độc bên trong là có tác dụng?"

"Không, tôi đi vào rồi." Không biết làm thế nào, quản lý chỉ có thể nói: "Tôi mặc quần áo bảo hộ đi vào hai lần."

"Tôi không tin." Tô Dung nghiêm túc cứng rắn nói: "Trừ phi ngài dẫn tôi mặc đồ bảo hộ đi vào bên trong xem một lần."

Cô đang cược, cược đối phương không đồng ý đi vào cùng đi vào phân xưởng khử độc với mình

Đúng như dự đoán chủ, quản lập tức từ chối: "Không được, tôi không thể đồng ý chuyện này, phân xưởng khử độc rất nguy hiểm, dù mặc quần áo bảo hộ cũng không an toàn 100%."

Ông ta lo lắng mình vừa đi vào thì không ra được.

Tô Dung biết thời biết thế, làm ra bộ dạng miễn cưỡng: "Ngài không muốn đi, vậy thì để một mình tôi đi vậy! Ngài đưa quần áo bảo hộ cho tôi, tôi không làm khó ngài."

Nếu như từ lúc mới bắt đầu cô nói như vậy, nhất định quản lý sẽ từ chối. Nhưng bây giờ quản lý sợ cô sẽ dây dưa mãi không chịu buông chuyện này, sau khi xoắn xuýt một chút thì gật đầu, lại nhấn mạnh nói: "Là chính cô tự muốn vào, xảy ra chuyện gì cũng không được trách tôi!"

"Sẽ không dính líu gì đến ngài đâu." Đã đạt thành mục đích, Tô Dung cười nói.

Lại nhìn thời gian, bây giờ mới 12 giờ 40 phút, cách thời gian trở về còn kém 20 phút nữa.

Quản lý hỏi cô: "Cô có muốn bây giờ đi theo tôi lấy quần áo bảo hộ không?"

Tô Dung đang vui vẻ trong lòng vừa định đồng ý, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Lúc nãy ngài họp trong bao lâu thế?"

"Đại khái là 30 phút đi, sao thế?" Quản lý không quá để ý đến mặt này, thuận miệng trả lời.

Lúc này trái tim của Tô Dung hơi đập nhanh.

Lúc quản lý đến cô cố ý liếc nhìn thời gian, lúc đó là 12 giờ 20 phút, nếu như đúng là quản lý mở cuộc họp 30 phút, vậy ít nhất lúc ấy cũng là 12 giờ 30 phút mới đúng, làm sao mới có 12 giờ 20 phút.

Liên tưởng đến thời gian dị thường mà ngày hôm qua cảm ứng được, trong nháy mắt Tô Dung đã kịp phản ứng --- "nó" thay đổi thời gian!

Không chỉ thay đổi của cô, thời gian của tất cả mọi người ở công ty này đều bị thay đổi. Điều này cũng dễ hiểu vì sao ngày hôm qua Phùng Ngọc Linh lại không nhận ra sự khác thường của thời gian.

Nếu như hôm nay cô không phát hiện, đi theo quản lý lấy quần áo bảo hộ, đi đi về về nhất định sẽ vượt qua 10 phút. Mà độ khó bây giờ của quái đàm, thời gian vượt qua ở bên ngoài, chắc sẽ phải chết.

Tô Dung lập tức từ chối: "Hôm nay thì không cần, buổi chiều tôi còn có việc. 8 giờ sáng ngày mai tôi tới phòng làm việc của ngài tìm ngài, hy vọng ngài không đến trễ, nếu không sẽ chậm trễ thời gian, tôi cũng chỉ có thể để cho ngài đi vào phân xưởng khử độc chụp hình cho tôi xem."

Hiển nhiên uy h.i.ế.p này có tác dụng, quản lý lập tức gật đầu: "Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."

Lúc này Tô Dung mới yên tâm, tạm biệt ông ta, sau đó nhanh chóng trở về phòng làm việc của 'Tổ hạng mục quan trọng'. Dọc theo đường đi ai gọi cô cô đều không để ý, làm bộ không nghe thấy.

Trở lại phòng làm việc, liếc nhìn thời gian. Thời gian chỗ này không bị thay đổi, bây giờ vừa khéo 12 giờ 55 phút. Nếu trễ năm phút sợ rằng cô khó giữ được tính mạng.

Thật vất vả trở về nói an toàn, Tô Dung thở dài nhẹ nhõm, ngồi tê liệt trên ghế.

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa kết thúc, tổ trưởng Cao vỗ cô một cái: "Hoa Hoa, lại đi giúp tôi cầm một ít nguyên liệu được không? Lần này muốn là thịt người, nghiên cứu một ít nguyên liệu cơ bản."

Yêu cầu của cô ta làm cho thân thể của cô cứng đề cả người, cô thật vất vả mới trở về, tuyệt đối không muốn đi ra ngoài nữa! Bây giờ đi ra ngoài, thật sự rất khó nói có thể sống trở về hay không. Phải biết đây chính là ngày thứ tư rồi, cô ở 'Tổ hạng mục quan trọng' sẽ còn an toàn một chút, một khi cô rời khỏi gian phòng này, đó không phải là trực tiếp đối mặt với quỷ quái sao?

Nhưng cô không thể từ chối yêu cầu của tổ trưởng Cao, dù sao cũng là đối phương giúp cô đi vào chỗ này, nếu cô từ chối, có khí nào đối phương sẽ đuổi cô ra ngoài không?

Nên biết hiệu suất làm việc của tổ trưởng Cao rất cao, hôm nay không hài lòng với mình, nói không chừng ngày mai cũng không cần mình ở 'Tổ hạng mục quan trọng'. Đến lúc đó coi như có quần áo bảo hộ, muốn lại thăm dò xưởng chế biến kia cũng sẽ trở nên càng khó khăn hơn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 343: Chương 343



Tô Dung suy nghĩ trong chốc lát, nhìn tim người còn dư lại thật nhiều kia, nói: "Ngài thật sự đã nghiên cứu đầy đủ về tim người chưa? Tôi cảm thấy so sánh với chuyện học hỗn tạp, không bằng học ít mà tinh. Thời gian của ngài còn nhiều như vậy, cuối cùng đang nóng nảy cái gì?"

Đúng vậy, nóng nảy, Tô Dung có thể nhìn ra được cảm xúc này từ trên người tổ trưởng Cao.

Thời gian tiếp xúc của cô và đối phương không quá dài, nhưng cũng đủ cho Tô Dung nhìn ra được một chút tính cách.

tổ trưởng Cao là một người cuồng nghiên cứu đồ hộp, vì chế tạo ra được đồ hộp tốt nhất, cô ta có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm vì lợi ích trước mắt mà một ngày nghiên cứu nhiều nguyên liệu sống như vậy.

Người hơi có chút lí trí đều biết làm như vậy không tốt.

Nghe được câu hỏi của Tô Dung, vẻ mặt của tổ trưởng Cao có chút hốt hoảng: "Tôi không phải.... Được rồi, tôi đúng là có chút nóng nảy."

Cô ta thở dài, tựa lưng vào ghế, sau khi quan sát thấy những người khác đều đang chăm chỉ làm việc, mới nói với Tô Dung: "Cô cũng biết đó, hạng mục trước đã làm xong, chúng ta phải cố gắng tạo ra một hạng mục tiếp theo. Mà muốn bắt đầu một hạng mục, tất nhiên phải có một đề án tốt. Ai sẽ đề xuất đề án tốt này, ai sẽ là lãnh đạo trong hạng mục tiếp theo."

"Ngài muốn trở thành người lãnh đạo sao?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng Tô Dung lại dùng giọng điệu trần thuật để nói.

Không có gì để phản bác cả, tổ trưởng Cao gật đầu: "Nhiều nguyên liệu mới mẻ như vậy, tôi muốn nhanh chóng có hạng mục thuộc về mình."

Chuyện này cũng rất dễ hiểu, phải biết ở thế giới trước, bởi vì tội phạm ngang ngược, cho nên có rất nhiều văn phòng thám tử. Nhưng lúc Tô Dung mới tốt nghiệp, vẫn quyết định tự mở một văn phòng thám tử cho mình.

Giống với tổ trưởng Cao, không có người nào tự tin về mình, có dã tâm lại chọn khuất phục dưới một người.

Nhưng "tổ hạng mục quan trọng" khác với văn phòng thám tử, vụ án nhận được ở văn phòng thám tử, nếu như cô không phải là chủ của văn phòng thám tử đó, như vậy, mặc kệ ở trong vụ án đó cô có cống hiến bao nhiêu, sau cùng công lao cũng chỉ được tính lên đầu người chủ. Mà sau khi cô bộc lộ tài năng ra, còn phải xem thử người chủ có lòng tốt không cản đường cô hay không.

Cho nên đây cũng là nguyên nhân quan trọng cô lựa chọn tự mình mở văn phòng thám tử.

Nhưng ở chỗ này có chỗ khác biệt.

"Chỉ cần ngài có đầy đủ sự sáng tạo, lúc nào ngài cũng có thể thành lập tổ hạng mục của mình." Tô Dung cố gắng khuyên nhủ: "Nhưng nếu như ngài luôn đề nghị những thứ vô dụng, thì sẽ bị đánh rớt, sớm muộn gì những lần thất bại này sẽ ảnh hưởng đến sự tự tin trong lòng ngài."

Tổ trưởng Cao nghe vậy, hơi giãn chân mày đang nhíu ra: "Ý của cô là để cho tôi đi từ từ, không nên vội vàng nhất thời sao?"

"Ý của tôi là trước tiên xem thử ý sáng tạo của những người cùng vị trí, sau đó nhìn lại mình có tư cách thành lập hạng mục hay không. Mà trước đó, vẫn nên nghiên cứu thâu đáo nguyên liệu đúng không? Như vậy lúc người khác phân phối công việc cho ngài cũng có thể là một công việc quan trọng, không phải sao?"

Tổ trưởng Cao bị thuyết phục tiếp tục trở lại nghiên cứu trái tim, cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần tổ trưởng Cao không để cho cô đi lấy nguyên liệu, những người khác cũng sẽ không biết xấu hổ mà nhờ vả. Dù sao cô là người tổ trưởng Cao mang đến, người ta còn chưa ra lệnh, sao bọn họ dám vượt qua chức phận chứ?

Một ngày yên bình trôi qua, nằm trên giường của phòng ký túc xá, Tô Dung bắt đầu suy nghĩ cho kế hoạch ngày mai. Nếu như không đoán sai, danh sách nhà cung cấp hàng sẽ ở phân xưởng khử độc.

Nói cách khác, vận may tốt, ngày mai cô có thể hoàn thành nhiệm vụ. Tô Dung không cho phép mình gây ra bất kỳ sai lầm gì, nếu lại ở một ngày, dù cho ở "tổ hạng mục quan trọng", chỉ sợ cũng không có cách nào bảo đảm sự an toàn của cô.

Hôm nay lúc đi xưởng chế biến, thời gian mà đám nhân viên đồng phục áo đen trở lại phân xưởng chắc là 11 giờ 30 phút. Nói cách khác thời gian mà nhân viên đồng phục đỏ xông vào chính là khoảng 11 giờ 20 phút.

Sau khi bộ phận bình thường đi ngang qua phân xưởng khử độc sẽ biến thành bộ phận của người, những nhân viên đồng phục đỏ sẽ chạy đến phân xưởng cách vách xử lý bộ phận người.

Nếu đoán không sai, thời gian hành động của đối phương chắc sẽ tương đối cố định. Dù sao loại hành động này gần như có liên quan hiệu suất làm việc của nhân viên đồng phục đỏ, mà những người này bị quỷ quái ô nhiễm, hiển nhiên sẽ tương đối nhất trí với nhau. Có thể thấy được một điểm này từ phản ứng giống như đúc của bọn họ ngày hôm qua.

Nếu hiệu suất mỗi ngày đều giống nhau, vậy thời gian cũng sẽ không kém quá nhiều.

Hơn nữa từ thái độ của nhân viên đồng phục đen có thể thấy được, chuyện này vô cùng thường gặp. Nếu xông vào ở thời gian không cố định cũng sẽ không để cho người ta biến thành thói quen, chỉ có thời gian tương đối cố định mới làm cho nhân viên đồng phục đen biểu hiện bình thản như vậy.

Mà trừ chắc chắn thời gian phải hành động cho ngày mai, cô còn phải suy nghĩ một ít chuyện khác.

Buổi sáng ngày hôm sau, trước tiên Tô Dung đến công ty tìm Phùng Ngọc Linh, dặn dò cô ấy sau khi đi vào công ty, lập tức ở đặt một chậu nước dưới chậu hoa bên cạnh phòng làm việc của quản lý Trịnh, cô muốn bớt chút thời gian giúp đỡ tưới nước cho hoa.

Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Phùng Ngọc Linh cũng không suy nghĩ nhiều, đồng ý với lời này của cô.

Tô Dung yên tâm, nhanh chóng đi đến phòng làm việc của quản lý xưởng chế biến. Quả nhiên đối phương đang ở bên trong chờ cô, trên bàn có đặt một bộ đồ bảo hộ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 344: Chương 344



Thấy cô đến, quản lý nghiêm túc nói: "Tôi nhấn mạnh một lần nữa, phân xưởng khử động vô cùng nguy hiểm. Nếu như cô xảy ra chuyện bên trong, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."

"Tôi biết rồi, ngài yên tâm đi!" Tô Dung cam kết, sau đó cầm quần áo bảo hộ đi. Quần áo bảo hộ bị cô giấu trong nhà vệ sinh, sau đó cô lại trở về phòng làm việc, dời bàn ghế của mình đến gần căn phòng "nghi thức" kia.

Hành động này làm cho mọi người không nhịn được mà nghi ngờ trong lòng, tổ trưởng Cao dẫn đầu hỏi: "Cô ngồi ở chỗ này làm gì?"

"Mùi trong phòng này quá nồng, ngồi ở chỗ này sẽ thoáng khí hơn." Tô Dung trả lời rất tự nhiên.

Đáp án không có vấn đề gì, bởi vì bọn họ đang nghiên cứu bộ phận, thịt người, cho nên trong phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh và mùi hôi thối, người bình thường đúng là không chịu nổi, tránh qua một bên cũng rất bình thường.

Nhưng vì cẩn thận, những người khác cũng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, rất sợ cô sẽ đột nhiên làm ra hành động không đúng. Ở trong mắt bọn họ, pho tượng trong phòng còn quan trọng hơn mạng của bọn họ, tất nhiên bọn họ không hy vọng có người quấy rối.

Nhưng đúng là Tô Dung không có định làm như vậy, cô vẫn luôn an phận ngồi ở vị trí của mình. Thỉnh thoảng động đậy hai cái làm cho mọi người chú ý, nhưng khi những người kia nhấc mắt lên quan sát cũng chỉ thấy cô đang hoạt động tay chân mà thôi.

Sau mấy lần như vậy, mọi người cũng lười nhìn cô. Bọn họ đều có chuyện cần phải làm, thật sự không có thời gian vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Bởi vì lời ngày hôm qua Tô Dung nói, hôm nay tổ trưởng Cao cũng không để cho cô đến xưởng chế biến lấy nguyên liệu mới gì cả, mà là yên tâm nghiên cứu tim người lấy hôm qua. Trải qua một ngày, mặc dù ở trong tủ lạnh, nhưng cũng có chút thối rữa rồi.

Chẳng qua tổ trưởng Cao cũng không ngại, ở trong mắt cô ta nguyên liệu thối rửa là hiện tượng tự nhiên, đồ hộp mà cô ta nghiên cứu cũng không phải là quá cao cấp, đảm bảo tươi ngon hoàn toàn, cho nên cô ta tự nhiên tiếp nhận nguyên liệu phải thối rữa mới đúng.

10 giờ, Tô Dung mượn lý do đi nhà vệ sinh ra ngoài một chuyện. Cô đi đến cửa phòng làm việc của quản lý Trịnh, sau khi nhìn thấy chậu nước kia thì thở phào nhẹ nhõm. Phùng Ngọc Linh vẫn rất đáng tin, hoàn thành chuyện mà cô nhờ giúp đỡ. Thật ra nếu không phải sợ làm cho người khác chú ý, cô cũng sẽ không nhờ người ta làm chuyện quan trọng như thế này.

Sau khi giấu chậu nước đầy ở một nơi bí mật hơn, Tô Dung xoay người rời khỏi chỗ này

Chờ đến 11 giờ, đột nhiên cô đứng lên nói: "Tổ trưởng, tôi thấy tim của ngài sắp dùng hết rồi, tôi lại đi giúp ngài cầm về một ít."

Thấy cô chủ động làm việc, dĩ nhiên tổ trưởng Cao vui vẻ đồng ý, những người khác cũng thuận thế để cho Tô Dung giúp đỡ cầm một ít nguyên liệu về.

Tô Dung rời khỏi phòng làm việc, chạy nhanh đến nhà vệ sinh, trước tiên ngậm viên thuốc màu trắng vào miệng, sau đó mặc quần áo bảo hộ lên, tiếp đó nghênh ngang đi đến xưởng chế biến. Thời gian này mọi người đều đang làm việc, cho nên bên ngoài không có ai, cô cũng không cần lo lắng bị người nhìn thấy.

Đi tới cửa xưởng chế biến, cô không lập tức đi vào, mà là ở bên ngoài cửa chờ.

Chờ đến khoảng 11 giờ 20 phút, quả nhiên trong xưởng chế biến truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Tô Dung suy đoán đây là nhân viên đồng phục đỏ của phân xưởng khử độc đi đến phân xưởng chỉnh lý, nhân viên đồng phục đen của phân xưởng chỉnh lý lại rối rít chạy đến nhà vệ sinh chạy nạn.

Chờ tiếng bước chân dừng lại hoàn toàn, cô mới rón rén đi vào, dùng bao tay bảo hộ kéo cửa của phân xưởng khử độc.

Về mặt đếm giây này, phần lớn thám tử đều rất thành thạo, bao gồm cả Tô Dung. Cô có thể đếm được 60 giây không có sai số vượt quá 1 giây.

Nhưng 10 phút lại không giống, cô nhiều nhất chỉ có thể khống chế sai số ở khoảng nửa phút. Nói cách khác vì lý do an toàn, lúc cô đếm đến 9 phút thì phải lập tức rời đi.

Nhưng nên biết còn cần phải tính toàn thời gian nhân viên đồng phục đỏ hoàn thành công việc rời khỏi phân xưởng chỉnh lý, dù sao nhìn từ hôm qua, bọn họ cũng không phải là đủ 10 phút mới đi ra ngoài, mà là trước thời gian 10 phút đến đã rời đi, như vậy mới có thể đảm bảo sẽ không chạm mặt với nhân viên đồng phục đen.

Giả thiết bọn họ đi ra vào phút thứ 9, hơn nữa sai số nửa phút, Tô Dung phải vào lúc 480 giấy (8 phút) rời khỏi phân xưởng, mới có thể không đụng mặt nhân viên đồng phục đỏ ở cửa.

Trong nháy mắt kéo cánh cửa ra, Tô Dung đã bắt đầu đếm giây.

480 giây.

Trong nháy mắt khi tiến vào bên trong, Tô Dung cảm giác đầu óc của mình có chút mê man. Đây là cảm giác bị ô nhiễm, hiển nhiên chỉ có một bộ quần áo bảo hộ hoàn toàn không thể ngăn cản ô nhiễm được. Chỉ là cũng không thể nói quần áo bảo vệ vô dụng, nếu như cô không mặc quần áo bảo hộ, sợ rằng chỉ đi vào không đi ra được.

475 giây.

Bên trong phân xưởng này cũng có một cái dây chuyền vận chuyển, chỉ là bên trên trống không. Trong thùng rác bên cạnh có một ít thịt vụn bị vứt, có thể nhìn ra được những thịt này là được hợp lại, một nửa là thịt người một nửa là thịt động vật,

Nói cách khác, ở chỗ này có phương pháp nào đó có thể để cho thịt, bộ phận của động vật biến thành bộ phận của người, nhưng có một chút tỷ lệ thất bại. Sản phẩm thất bại sẽ bị vứt bỏ.

450 giây.

Lúc này đầu óc của cô ngày càng mê màn, Tô Dung ý thức được nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến chuyện đếm giây của cô, cô phải nhanh chóng tìm được thứ mình muốn.

Chỉ là cũng may có viên thuốc, coi như bị ô nhiễm nghiêm trọng, Tô Dung cũng có cơ hội "sống lại".

400 giây.

Tìm kiếm hết cả bên trong phân xưởng, cũng không phát hiện bất kỳ tờ giấy nào. Chuyện này làm cho Tô Dung rất nghi ngờ, nếu như không có danh sách nhà cung cấp hàng, vậy chuyến này của cô chính là uổng phí.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 345: Chương 345



Nhưng nếu danh sách nhà cung cấp hàng không ở chỗ này thì còn ở chỗ nào chứ?

350 giây.

Nguy hiểm đang ngày càng đến gần, nhưng cô cưỡng ép mình bình tĩnh lại, cố gắng suy nghĩ. Đã biết nguyên liệu đi ra từ phân xưởng khử độc, có một nửa là của người một nửa là của động vật. Nhưng tại sao bộ phận của động vật lại bị "khử độc" thành bộ phận người, mà có bộ phận sẽ để còn nguyên đưa đi ra ngoài?

Có phải có liên quan đến danh sách nhà cung cấp hàng?

330 giây,

Nếu như nguyên liệu từ chỗ của "nhà cung ứng hàng" đưa đến mới có thể biến thành nguyên liệu người, hoặc là dụng cụ khử động có thể sàng lọc ra những nguyên liệu kia. Nếu như là cái trước, vậy phía trên những nguyên liệu này sẽ có ký hiệu. Nếu như là giả thuyết sau, vậy nơi khử động chắc phải có danh sách cô mong muốn.

300 giây.

Tô Dung cẩn thận quan sát nguyên liệu cô mới vừa nhặt ra từ trong thùng rác kia, đây là một miếng thịt biến dị thất bại, nhưng nếu có thể biến dị, vậy nó nhất định là do bên nhà cung cấp hàng đưa đến.

Nhưng cô quan sát một vòng, phía trên không có ký hiệu gì cả. Xem ra vấn đề nằm ở trong phương pháp khử động.

250 giây.

Thả miếng thịt xuống, cô lại bắt đầu tìm dụng cụ khống chế khử động. Chắc trong phân xưởng này sẽ có, nếu không không có cách nào khống chế được thời gian chính xác.

Nhưng nhìn xung quanh hoàn toàn không nhìn thấy thứ đồ như vậy, thậm chí Tô Dung cũng không tìm được bộ phận khử độc.

200 giây.

Bộ phận khử độc!

Đột nhiên cô ý thức được được cái gì đó, đi về phía vách tường ở cửa đối diện, đến gần kiểm tra. Đúng như dự đoán, nhìn gần vào vách tường này có thể nhìn ra được giàn khung kiến trúc rất là lỏng lẻo, là một loại nguyên liệu kiến trúc dễ dàng thông khí. Chắc bộ khử động là truyền đến từ mặt sau của bức tường này.

Sở dĩ có thể xác định được bức tường này, là bởi vì bức tường hai bên trái phải của phân xưởng khử độc đều có phân xưởng khác, mà bức tường dựa vào cửa ra vào lớn lại không thể nào có không gian ngăn cách, cho nên chỉ có thể là bức tượng mặt sau này.

150 giây.

Cuối cùng tìm được điểm đột phá, tinh thần Tô Dung chấn động. Lúc nào cần dùng lực lượng đã được thêm vào, không dùng lúc này thì lúc nào! Cô vừa định cầm xẻng trực tiếp đập bức tường này ra, lại đột nhiên dừng động tác trong tay lại.

Không được, cô không thể làm thế được.

Tiếng đập tường sẽ rất lớn, rất có thể sẽ hấp dẫn nhân viên đồng phục màu đỏ ở cách vách bên cạnh đến. Mặc dù đến lúc đó có thể dùng thuật đổi vị trí dưới nước chạy trốn, nhưng cô có sắp xếp khác đối với kỹ năng này, bây giờ không cần dùng thì tuyệt đối không cần dùng.

Tô Dung rõ ràng biết được bức tường này nhất định sẽ có một cách khác mở ra, nếu không người ở phía sau nó làm sao đi ra ngoài được?

Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung lại lần nữa tỉnh táo, bắt đầu quan sát trên bức tường này có cơ quan gì hay không.

120 giây.

Giải mật mã chính là bản lĩnh thành thạo của Tô Dung, cô dễ như trở bàn tay tìm được vậy mình muốn --- ở chính giữa bức tường có vẽ một bức tranh rất nhạt, phía trên là vẽ phong cảnh của "công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ".

Nhưng bằng vào trí nhớ xuất sắc, Tô Dung rất nhanh phát hiện bức tranh này có chỗ khác với công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ, phía trên đỉnh tòa nhà của công ty chân chính, không có pho tượng nhỏ.

Pho tượng này bị vẽ vô cùng mơ hồ, nếu như không phải là người có thị lực tốt hoàn toàn sẽ không phát hiện ra được.

Nhưng vẫn bị Tô Dung phát hiện ra.

100 giây.

Cô vươn tay sờ bức tượng đó, không có gì bất ngờ sờ được một chút nhô ra ở mặt sau pho tượng. Nếu như cô không cẩn thận tỉ mỉ sờ, vậy hoàn toàn không cảm nhận được chỗ nhô ra này.

Dùng sức đè nó xuống một cái, đột nhiên, phía dưới bức tranh xuất hiện một cái cửa nhỏ.

Tô Dung đẩy cửa ra, thấy được cạnh tưởng bên trong.

Giống với suy đoán của cô, đất là một phòng kiểm soát khử độc. Bố trí bên trong không khác gì với phòng làm việc, có một xấp tài liệu được đặt ở trên bàn.

80 giây.

Nhưng sau khi tiến vào chỗ này, Tô Dung có thể rõ ràng được được độ ô nhiễm ở chỗ này dày đặc hơn không ít. Cả người cô trở nên vô lực, cảm thấy rất là khác, rất uống uống gì đó để giải cơn khát.

Uống cái gì đây?

Nhất định m.á.u người chính là thứ giải khát rất tốt! Ngon miệng thơm ngọt, mang theo mùi tanh nồng đậm, làm cho người ta thỏa mãn!

60 giây.

Tô Dung chợt lắc đầu, để cho mình thanh tỉnh một chút. Mặc kệ những chuyện khác, cô nhanh chóng nuốt viên thuốc mà mình đã ngậm sẵn trong miệng vào.

Trong nháy mắt khi nuốt viên thuốc xuống, vốn dĩ đại não đã bị ô nhiễm tràn đầy sương mù, lúc này Tô Dung lại cảm thấy tai thính mắt sáng, đầu óc tỉnh táo trước nay chưa từng có.

Chỉ là ô nhiễm lúc nào cũng có có xâm chiếm đầu óc của cô, viên thuốc chỉ có thể giải quyết tạm thời, nhưng không giải quyết tận gốc được, nếu như cô cứ tiếp tục ở lại chỗ này, rất nhanh sẽ bị biến chất.

40 giây.

Mượn thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi, Tô Dung đi đến bên cạnh bàn, lật nhìn chồng tài liệu phía trên.

Sau đó Tô Dung vui mừng phát hiện.

Đúng vậy! Bên trong này có đồ cô mong muốn! Phía trên tài liệu đều là danh sách nhà cung cấp hàng, cùng với bên bọn họ đưa nguyên liệu đến.

Ngoài ý muốn chính là, ở trên phần danh sách này, Tô Dung thấy được hai cái tên quen thuộc ---- "Thành phố động vật", và "Bệnh viện Thánh Anh".

"Thành phố động vật" chính là chỗ cô bị bán vào, sau đó bị cô quậy cho long trời lở đất.

Mà "bệnh viên Thánh Anh" thì đã là chuyện tương đối xa, ở trong quái đàm taxi, mục tiêu của khách nữ mặc váy đỏ đầu tiên cô chở --- chính là muốn đi đến bệnh viện này.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 346: Chương 346



30 giây.

Thời gian quá ít để cho cô không thể suy nghĩ nhiều, Tô Dung lấy điện thoại mà 'Tập đoàn Tích Tắc' cho mình, vội vàng chụp lại danh sách phía trên rồi gửi cho người liên lạc duy nhất ở trong điện thoại này.

Đối phương lập tức trả lời, chỉ có hai chữ --- "Ok".

Cô cũng không xem tiếp đó đối phương gửi gì nữa, trực tiếp đóng điện thoại lại. Dù sao bây giờ cô có năng lực trực tiếp đi 'Tập đoàn Tích Tắc', nếu có vấn đề gì, đến lúc đó lại nói.

Thời gian bây giờ chỉ còn lại 10 giây.

Tô Dung nhanh chóng sửa sang lại tài liệu, rời khỏi phòng khống chế khử độc, lại nhấn cái nút kia, cửa nhỏ lập tức khôi phục bộ dạng vốn có.

5 giây.

Tiếp đó cô lại nhanh chóng ném thịt thất bại mình lấy ra lúc trước vào trong thùng rác, chạy nhanh ra khỏi phân xưởng khử độc, trước khi rời đi không quên đóng cửa lại.

0 giây.

Cô rời khỏi xưởng chế biến.

Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhấn trái tim đang đập cực nhanh trong lồng ngực.

"Còn chưa phải lúc thả lỏng." Tô Dung cảnh cáo bản thân.

Tô Dung nhanh chóng trở về nhà vệ sinh c** đ* bảo hộ ra, lại trở về "tổ hạng mục quan trọng", bày ra bộ dạng rất xin lỗi: "Thật sự xin lỗi mọi người, tôi không có mang nguyên liệu mà mọi người cần. Lúc tôi đi xảy ra chút bất ngờ, tóm lại chờ tôi đi ra nhà vệ sinh thì bọn họ đã gần đi ăn cơm, cho nên tôi cũng không tiện quấy rầy bọn họ. Mọi người xem buổi chiều tôi lại đi được không?"

Bởi vì thái độ của cô rất tốt, hơn nữa mọi người cũng hiểu rõ ở xưởng chế biến sẽ xuất hiện một ít tình huống bất ngờ, tất nhiên không có người nào trách cô. Bây giờ là 11 giờ 50 phút, chờ một chút nữa là đi ăn cơm. Cơm nước xong thì làm thí nghiệm cũng được, không có chậm trễ cái gì. Cho nên sau khi mọi người an ủi Tô Dung mấy câu, thì để cho cô trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Tô Dung làm ra bộ dạng vô cùng áy náy nằm dài trên bàn, đồng thời lặng lẽ di chuyển cái bàn, để cho mình gần thêm một chút với cánh cửa kia hơn.

Ở vị trí này là đủ rồi, Tô Dung lại lặng lẽ tiến hành hoạt động cạy cửa, Bởi vì biểu hiện buổi sáng của cô rất ngoan ngoãn biết điều, hơn nữa lúc này cô còn đang nằm trên bàn, cho nên ai cũng không quá chú ý đến cô.

"Ken két!"

Tiếng khóa cửa chuyển động vang lên, cửa lặng lẽ mở ra một cái khe hở.

Tô Dung ngồi dậy, mở chai nước suối ra, trong tay còn lại chính là xẻng phệ linh mini.

Đột nhiên!

Cô giống như một con báo bật nhảy ra, vào lúc những người khác không kịp phản ứng vọt vào phòng kia.

Trong phòng trừ pho tượng kia thì không có vật gì khác cả. Mặt mũi của pho tượng kia không có rõ ràng, nửa người trên là thân người, nửa người dưới thì rậm rạp chằng chịt thứ gì đó giống như râu dán, thật sự làm cho người ta buồn nôn. Nhìn qua là làm từ ngọc đỏ, đỏ tươi đến chói mắt. Càng nổi bậc sợi râu buồn nôn kia.

Tô Dung nhấn nút để cho xẻng phệ linh trở nên lớn hơn, sau đó dùng hết sức mạnh toàn thân vung xẻng đập nát pho tượng kia, sau đó đổ nước suối xuống đất, phát động thuật đổi vị trí dưới nước.

Một loại động tác này thật sự quá nước chảy mây trôi, chờ khi những người khác phản ứng được, chạy vào trong phòng, trong phòng đã không có người nào rồi.

Trên đất chỉ còn là mảnh vụn ngọc đỏ đầy đất, cùng với một vũng nước.

Bên kia Tô Dung nhanh chóng đến chỗ chậu bông đặt ở cửa phòng của quản lý Trịnh.

Mới vừa rồi sở dĩ lựa chọn đạp nát pho tượng kia, là bởi vì ở trong suy nghĩ của Tô Dung pho tượng kia chính là nguồn ô nhiễm của công ty này.

Đúng vậy, cái công ty này, chứ không phải là bộ phận chăm sóc khách hàng.

Vốn dĩ bản thân của công ty này không hoàn toàn được xem như một quái đàm quy tắc, nó chỉ là bao hàm là bộ phận chăm sóc khách hàng - quái đàm quy tắc chân chính mà thôi. Nhưng nó thờ phụng tà thần, cho nên có cũng được xem như là một quái đàm quy tắc lớn.

Chỉ là muốn tiêu diệt quái đàm quy tắc này, nguồn ô nhiễm cũng không thể là thứ xuất hiện vào lúc mới bắt đầu giống như quái đàm quy tắc bình thường.

Dù sao đây cũng là một công ty tồn tại chân thật trong thế giới quái đàm, ở trong suy nghĩ của Tô Dung, muốn hoàn toàn tiêu diệt nó, thì nhất định phải đánh gãy nguồn sinh tồn của nó.

Vậy nguồn sinh tồn của công ty này là là bộ phận chăm sóc khách hàng sao?

Hiển nhiên là không phải.

Là xưởng chế biến sao?

Rất giống, nhưng cũng không phải. Bởi vì mặc dù xưởng chế biến rất quan trọng, nhưng bên trong cũng không có thứ gì đặc biệt cả, chỉ cần có tiền, lúc nào cũng có thể xây dựng được một cái.

Nhắc đến từ "quan trọng" này, rất khó không liên tưởng đến "tổ hạng mục quan trọng". Ở trong công ty này, mọi người đều biết "tổ hạng mục quan trọng" là nơi quan trọng nhất của công ty.

Bởi vì sản phẩm bọn họ tạo ra là cung cấp cho quỷ quái, cũng là gốc rể đặt chân của công ty này.

Mà sở dĩ bọn họ có thể trở thành thành viên của tổ hạng mục quan trọng, là bởi vì bọn họ làm "nghi thức" tăng linh cảm sáng tạo, còn bị tẩy não thành người mặt không thay đổi thí nghiệm bộ phận, thịt người. Nếu như không có pho tượng kia, sợ rằng những người này hoàn toàn sẽ không nghĩ đến chuyện chế tạo đồ hộp từ cơ thể người.

Cho nên Tô Dung lựa chọn hủy diệt pho tượng kia.

Không có pho tượng, tổ hạng mục quan trọng cũng sẽ không tồn tại, công ty này bị mất gốc, tất nhiên cũng sẽ biến mất.

Còn về ‘chìa khóa cứu đời’ có đưa đến một pho tượng khác cho bọn họ hay không, vậy thì không phải là chuyện của Tô Dung nữa. Cô cũng không thể trực tiếp đi đến trụ cở chính của 'Chìa khóa cứu đời', đập hết tất cả pho tượng được đúng không?

Những chuyện mình cần làm cũng đã cố gắng làm hết mức, ở trong mắt cô như vậy đã đủ rồi. Không nên làm khó mình làm những chuyện không làm được, đó là công việc của thánh nhân và kẻ ngốc.

Tô Dung nở nụ cười, thừa dịp những người khác còn chưa nói chuyện pho tượng cho quản lý Trịnh, cô gõ cửa đi vào, nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí làm việc có chút kinh ngạc vì cô đến, nói: "Quản lý Trịnh, tôi muốn từ chức."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 347: Chương 347



Trong nháy mắt khi Tô Dung nói ra từ "từ chức", cô cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt. Chỉ là nhiều lần ra vào quái đàm quy tắc làm cho cô nhanh chóng ổn định cơ thể, không có té ngã trên đất.

Mở mắt ra, cô phát hiện mình đang trên con đường từ phòng học trở lại ký túc xá.

Ở trong quái đàm này khoảng 10 ngày, vào lúc này Tô Dung có chút quên mất tình huống trước khi mình đi vào quái đàm. Tô Dung nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra được, mình là lúc đi học về ký túc xá thì bị chọn vào quái đàm.

Cái quái đàm quy tắc này không có một chút đạo nghĩa giang hồ gì cả!

Tô Dung lắc đầu một cái, nhanh chóng trở về ký túc xá. Cho đến khi nằm trên giường, nhìn hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa an toàn của ký túc xá, cuối cùng Tô Dung mới có cảm giác mình đã trở về từ quái đàm quy tắc rồi.

Lúc này trong ký túc xá không có ai, Tô Dung trùm chăn qua đầu, muốn nhìn thử thu hoạch của quái đàm lần này. Từ khi bắt đầu đi vào quái đàm quy tắc, quần áo cô mua đều là số lớn, để ngừa đạo cụ lấy được rớt xuống dưới đất.

Bởi vì hoàn thành nhiệm vụ của 'Tập đoàn Tích Tắc', quả nhiên quái đàm lần này khen thưởng đặc biệt cho cô — Thị giác tử vong: Mỗi một quái đàm có thể lựa chọn một người đã chết, lấy thị giác của người c.h.ế.t xem thử tình huống năm phút cuối cùng lúc còn sống của người đó.

Đây là một khen thưởng rất đặc biệt, gần như năm phút cuối cùng khi người c.h.ế.t còn sống có thể biết được đối phương c.h.ế.t như thế nào. Cái này có thể giúp đỡ cô tránh một ít cạm bẫy bên trong quái đàm.

Nếu như ở trong quái đàm công ty đồ hộp cô có phần thưởng này, vậy có thể trực tiếp kiểm tra cái c.h.ế.t của Lý Chí, độ tiến triển của cô cũng có thể kéo lên một đoạn lớn.

Tóm lại là một kỹ năng rất tốt.

Cô còn nhớ lúc trước ở trên quái đàm nhìn thấy bài viết liên quan đến khen thưởng của quái đàm, trong đó ở mục khen thưởng đặc biệt có ghi chép bốn loại. Bây giờ nhìn lại, đó là một bài viết không toàn diện, ở trong quái đàm lần này cô có gặp được năng lực "Có thể miễn dịch hiệu quả mặt trái của ô nhiễm" của bà Hoa.

Tiếp tục xem xét, Tô Dung móc ra hai món đồ từ trong túi ra. Một cái là một xấp tiền quái đàm thật dày, cộng thêm khoản mà cô lấy được trong quái đàm, tổng cộng có ba ngàn tệ quái đàm, nói là giàu sau một đêm cũng không nói quá.

Chuyện tương đối làm cho người ta tức giận chính là, tiền lương của nhân viên chính thức thanh toán theo tháng. Cho nên sau đó Tô Dung làm nhiệm vụ nằm vùng bốn ngày coi như hoàn toàn không lấy được tiền lương, luôn cảm thấy mình bị thua thiệt lớn.

Bỏ tiền quái đàm vào trong ví tiền, nhìn ví tiền căng phồng, Tô Dung đột nhiên ý thức được, ví sinh tiền vừa phải đựng thẻ đạo cụ, vừa phải đựng tiền, thật sự có chút cực khổ. Quả nhiên vẫn là tìm thời gian đi làm một tấm thẻ ngân hàng thôi.

Nghĩ như vậy, cô lại nhìn về phía một thứ khác. Đó là một phần câu hỏi khảo sát, chủ đề phía trên chính là --- "Xin hỏi ngài muốn loại đạo cụ biểu diễn gì?"

Hiển nhiên đây là một phần thưởng khác mà 'Tập đoàn Tích Tắc' cam kết cho cô, để cho cô chọn loại hình đạo cụ quái đàm, sau đó đối phương sẽ đưa cho cô đạo cụ tương ứng.

Tô Dung suy nghĩ một chút, đặt bút viết: "Đạo cụ quái đàm loại phòng ngự tinh thần, không phải sử dụng một lần duy nhất."

Trong nháy mắt viết xong, tờ khảo sát này đột nhiên tản ra ánh sáng màu vàng. Ánh sáng long lanh kia kéo dài một lúc lâu, làm cho Tô Dung không mở mắt nổi. Cũng may cô là cố ý chọn lúc phòng ký túc xá không người mà làm chuyện này, nếu không cô đã trực tiếp bại lộ rồi.

Đại khái qua khoảng 2 phút, ánh sáng tản đi, một chiếc nhẫn màu bạc xuất hiện ở trong tay cô.

Chiếc nhẫn này rất nhỏ, phía trên chạm trổ hoa văn kỳ quái, nếu đeo vào ngón út cũng không dễ bị người ta chú ý đến.

Tô Dung lại mở tờ câu hỏi khảo sát kia, câu trả lời cô viết phía trên đã biến mất, chỉ còn lại giới thiệu của đạo cụ quái đàm này.

Mọi người đều biết điện giật với dòng điện nhẹ có thể làm cho con người tỉnh táo lại, trước khi bị công kích tinh thần kích hoạt chức năng giật điện này, có thể để cho Tô Dung làm ra chuẩn bị trước thời hạn.

Là một đạo cụ quái đàm vô cùng tốt.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, nó không hạn chế số lần. Chỉ cần có công kích tinh thần, cô sẽ được nhắc nhở.

Đao chiếc nhẫn này vào tay, Tô Dung hài lòng lại nằm trên giường. những phần thưởng này không uổng công những vất vả khổ sở mà cô trải qua trong quái đàm lần này.

Đáng tiếc nguồn ô nhiễm của quy tắc quái đàm kia không bị tiêu diệt, nếu không khen thưởng lấy được còn sẽ nhiều hơn.

Tô Dung mới vừa định tiếc nuối thở dài, đột nhiên nghe được thông báo toàn cầu.

Chúc mừng điều tra viên "Cà Phê", huỷ diệt nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ, quái đàm quy tắc công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ sẽ không hạ xuống Hoa Hạ nữa.

Đây là xảy ra chuyện gì?!

Cô trợn to hai mắt, có chút không kịp phản ứng. Dĩ nhiên Tô Dung đoán được có thể xuất hiện thông báo toàn cầu, khẳng định có liên quan đến chuyện cô đập nát pho tượng ngọc đỏ kia. Nhưng sao lúc cô rời khỏi quái đàm lại không thông báo ngay, chờ đến bây giờ mới thông báo?

Xem ra phải tìm cơ hội đi vào thế giới quái đàm thăm dò thử tình huống sau đó của "công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ", mặc dù cô lấy được đầy đủ khen thưởng, nhưng có một số việc cô vẫn muốn hiểu rõ ràng một chút.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 348: Chương 348



Hiểu rõ "công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ" này bị tiêu diệt như thế nào, cũng thuận lợi để cô đút kết kinh nghiệm cho quái đàm quy tắc tồn tại chân thật ở thế giới quái đàm lần sau.

Tô Dung vươn tay mò vào trong túi, móc ra một sợi dây chuyền. Trong nháy mắt khi chạm vào sợi dây chuyền này, Tô Dung cũng đã biết được tên của sợi dây chuyền này rồi ---Thánh giá chữ thập vẩn đục.

Đây là một sợi dây chuyền màu đen rất bình thường, chỗ duy nhất không bình thường chính là mặt dây chuyền.

Mặt dây chuyền kia có hình dạng là một thánh giá chữ thập, màu bạc, chính giữa thánh giá chữ thập có nạm một viên đá quý màu đỏ như máu.

Nhìn màu sắc của viên đá quý này làm cho Tô Dung không nhịn được nhớ đến pho tượng làm bằng ngọc màu đỏ bị cô đánh nát, giữa hai cái này có quan hệ gì sao?

Tô Dung vừa nghĩ như vậy, càng cảm thấy viên đá quỷ ở chính giữa thập tự giá tiết ra một cổ m.á.u tanh mơ hồ.

Nên biết, lúc ấy là cô trực tiếp đập nát pho tượng kia, cô có thể cảm thấy pho tượng kia cũng không có ý tốt gì với mình.

Hơn nữa dây chuyền thánh giá chữ thập này mơ hồ cho người ta một loại cảm giác xấu, cho nên dưới tình huống không biết tác dụng của dây chuyền này, Tô Dung tạm thời không muốn mạo hiểm đeo nó.

Nghĩ như vậy, cô đặt nhẫn và dây chuyền vào trong ví sinh tiền, trong nháy mắt biến thành hai thẻ bài, một tấm là màu tím, một tấm là màu đen.

Máu tím là nhẫn, màu đen là dây chuyền.

Cô còn chưa có thẻ bài màu tím, chỉ là dựa theo giải thích của 'Tập đoàn Tích Tắc', năng lực của cái nhẫn này đứng sau đạo cụ được khen thưởng khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Mặc kệ là xẻng phệ linh hay là dây chuyện thập giá chữ thập vẩn đục đều là là màu đen, cũng để cho Tô Dung hiểu rõ trong lòng.

Hiển nhiên màu sắc của thẻ bài đại biểu cường độ của đạo cụ, trước mắt màu đen là cao nhất, tiêu diệt nguồn ô nhiễm đều được đạo cụ màu đen. Tiếp theo chính là màu tím, màu xanh da trời, màu xanh lá cây.

Sau khi kiểm tra xong khen thưởng mà mình lấy được, Tô Dung chỉ cảm thấy cả người thả lỏng, mệt mỏi nằm trên giường. Mười mấy ngày ở trong quái đàm làm cho cô vô cùng mệt mỏi, đây có thể nói là quái đàm dài nhất mà cô trải qua.

Coi như không làm nhiệm vụ nằm vùng sau đó, quái đàm quy tắc 5 ngày cũng đã dài nhất rồi. Trước lúc đó, dài nhất cũng chỉ là ba ngày mà thôi.

Ông trời phù hộ, lần sau đến một quái đàm quy tắc ngắn một chút đi!

Tô Dung cầu nguyện, nhưng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Bây giờ quái đàm mà cô trải qua đều là quá đàm khó, nếu như độ khó của quái đàm không thay đổi, thời gian lại giảm bớt, vậy đại biểu nguy hiểm mà cô cần trải qua sẽ cao hơn, thời gian có thể suy nghĩ ra cách ứng đối với nguy hiểm cũng sẽ ít đi.

Tô Dung vừa nghĩ như thế lại lắc đầu, lần nữa cầu nguyện. Vẫn là thôi đi, cô tình nguyện thời gian của quái đàm dài một chút, cũng không muốn độ khó tăng lên.

"Tô Dung? Sao cậu mới về đã nằm trên giường rồi?" Tôn Giai Kỳ học xong tiết thứ hai cũng trở lại. Thấy Tô Dung ở trên người thì nghi ngờ hỏi.

Ở trong mắt cô ấy, cho tới bây giờ Tô Dung luôn là người tinh lực dư thừa, dĩ nhiên không phải cái loại cảm xúc dư thừa mà là nằm trong hành động.

Bình thường từ phòng học trở về đối phương sẽ đọc sách đọc báo, có lúc còn sẽ làm một ít bài tập, tóm lại vô cùng bận rộn.

Hiếm khi thấy đối phương nằm trên giường nghỉ ngơi vào ban ngày.

"Ngày hôm qua ngủ hơi trễ." Tô Dung thuận miệng bịa một lý do, trời mới biết cô đã sớm quên mấy mười ngày trước mình ngủ như thế nào. Mặc kệ đi, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì.

Quả nhiên Tôn Giai Kỳ không có hỏi nhiều, chỉ là hỏi Tô Dung: "Muốn tôi giúp đỡ kéo rèm cửa sổ không?"

Tô Dung suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: "Làm phiền rồi, cảm ơn."

Cô đúng là cần ngủ một giấc, ngủ một giấc không có lo lắng cho ngày mai.

Lúc cô tỉnh dậy đã là buổi trưa 11 giờ, cũng may sáng hôm nay trừ tiết đầu tiên thì không còn tiết học nào nữa, cũng coi như là may mắn trong xui xẻo.

Tô Dung ngủ một giấc cảm thấy tinh thần đã tốt lên rất nhiều, mặc dù vẫn còn có chút đau đầu, nhưng cũng không có vấn đề gì. Cô nhờ Lý Cầm Phương đang mua cơm ở phòng ăn mua giúp mình một phần, sau khi chuyển tiền cho cô ấy, cầm điện thoại lên diễn đàn, tìm kiếm lần quái đàm này.

So sánh với quái đàm quy tắc của mấy cái trước, quái đàm quy tắc lần này loại bỏ nhiệm vụ nằm vùng, cô được xem như thông quan bình thường. Thành thật trôi qua năm ngày ở trong quái đàm, trong thời gian đó thăm dò được phần lớn bí mật của bộ phận chăm sóc khách hàng.

Cho nên thật ra thì Tô Dung rất tò mò, người khác thông qua quái đàm này như thế nào, có giống với cách của cô hay không.

Bài viết tập họp điều tra viên từng tham gia "Quái đàm quy tắc công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ"

Chủ lầu: tôi dám khẳng định, tôi chính là chủ lầu viết bài viết ngắn nhất trong các bài tập họp điều tra viên. Phương thức thông qua của tôi chính là đưa một số tiền quái đàm lớn cho quản lý, cô ta trực tiếp giúp tôi thông quan. Được rồi, đến lượt các người.

Lầu 1: ???

Lầu 2: ???

Lầu 3: ???

Lầu 4: ???

Lầu 5: (đánh vỡ đội hình) lầu chủ trâu bò! Có tiền thật là tốt!

Lầu 6: Đúng là như vậy, quái đàm quy tắc có nhân viên, còn là nhân viên có thể quyết định vận mệnh của điều tra viên, hối lộ nhân viên là phương án giải quyết tốt nhất.

Chẳng qua tôi khuyên mọi người không nên mù quáng học tập, đầu tiên bạn phải có 1000 tệ quái đàm trở lên mới có thể hối lộ thành công, dù sao nhân viên nắm giữ vận mệnh của điều tra viên khẳng định có chức vị không thấp, ít nhất bạn phải lấy ra tiền bằng một tháng tiền lương của hắn mới có thể hối lộ thành công đúng không?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 349: Chương 349



Thứ hai, bạn còn phải đề phòng nhân viên này tham lam, cầm tiền không làm việc. Hoặc là có suy nghĩ g.i.ế.c gà lấy trứng, g.i.ế.c người cướp của. Cũng phải đề phòng những điều tra viên khác nhìn thấy bạn vì có tiền mà thông quan sẽ ghen tị, từ thống nhất hạ sát thủ với bạn. Phải biết trên thực tế cũng có không ít người ghét người giàu.

Lầu 7: Để tôi kéo chủ đề của bài viết này về, không nhìn đến phương thức thông quan dùng tiền bạc của chủ lầu, phương thức của tôi rất đáng giá để cho mọi người tham khảo.

Chắc mọi người có thể thấy được quái đàm này đều có tính toán đối với tác dụng của số điểm đi, vậy tôi cũng không giới thiệu nữa. Ở trong quái đàm quy tắc sau khi hiểu rõ một điểm này, khó khăn lớn nhất chính là giữ gìn đến 100 điểm.

Chuyện tôi muốn nói liên quan đến cái này.

"Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ" chính là một công ty thật sự tồn tại ở thế giới quái đàm, cho nên trừ người của bộ phận chăm sóc khách hàng ra, nhân viên của nó đều là cư dân bình thường của thế giới quái đàm. Chỉ cần xác định một điểm này, chúng ta có thể lợi dụng bọn họ đạt đến mục đích của mình.

Tôi chính là hợp tác với những điều tra viên khác, cầu xin những nhân viên này gọi điện thoại cho chúng tôi, góp đủ số lượng khách hàng. Sau khi chúng tôi nghe điện thoại bọn họ sẽ cúp máy, như vậy là không tăng số điểm, nhưng có thể được xem như làm nhiệm vụ. Điều tra viên 100 điểm có thể trực tiếp dùng loại phương thức này hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, hơn nữa duy trì ở mức điểm 100.

Mà người đã có điểm vượt qua 100 thì có thể dùng phương pháp này khống chế điểm, hạ xuống điểm 100

Lầu 8: Trong quái đàm quy tắc này đúng là dân địa phương có thể phát huy tác dụng thật lớn, phải xem thử bạn có thể lợi dụng hay không.

Lầu 9: Tôi phải nói ra chuyện này, dựa theo quan sát của tôi, những điều tra viên ngoan ngoãn đi làm ở bộ phận chăm sóc khách hàng, tan làm thì ngoan ngoãn ở ký túc xá, không tiếp xúc với bên ngoài, rất dễ dàng bị quản lý kêu đi làm việc. Đại khái cảm thấy người này dù đột nhiên biến mất cũng sẽ không bị người chú ý.

Lầu 10: Bình thường trong quái đàm sẽ không có nhiều dân địa phương như vậy, hiếm thấy có quái đàm quy tắc nhiều dân địa phương như thế, tất nhiên phải lợi dụng cho thật tốt rồi.

Lầu 11: Mọi người có đi thăm dò cái công ty này ở thế giới quái đàm không? Sau khi tôi đi thăm dò thì phát hiện, đứng sau lưng bọn họ chính là 'Chìa khóa cứu đời' ( đừng hỏi tôi điều tra như thế nào)

Lầu 12: Lầu 11 nói là thật sao? Tôi đã nói rồi mà đối tượng phục vụ của bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty này sao lại có quỷ quái chứ!

Lầu 13: Không đúng, mặc dù thật ra tôi cũng đoán được một chút, nhưng rốt cuộc sao có thể điều tra được?

...

Lầu 20: Có người nào phát hiện "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ" đóng cửa không? Tôi nghe được thông báo toàn cầu xong thì đi thăm dò, đột nhiên phát hiện công ty này đã phá sản. Rốt cuộc nguồn ô nhiễm mà "Cà Phê" tiêu diệt là cái gì? Sao có thể trực tiếp đánh ngã một công ty chứ?

Xem xong hết bài viết, Tô Dung tắt điện thoại. Cô đã sớm biết tác dụng của dân địa phương, lần quái đàm này, Phùng Ngọc Linh và đám người tổ trưởng Cao đã giúp đỡ cô không ít.

Chỉ là giống như trong bài viết có nói, trực tiếp lợi dụng dân địa phương với quy mô lớn như thế, cô thật sự chưa từng nghĩ đến.

Giống như lầu 2 nói, tìm dân địa phương đúng là có thể được giúp đỡ, nhưng cũng có thể gặp phải dân địa phương xem điều tra viên là kẻ thù, hoặc là tiểu nhân tham lam âm hiểm. Nếu như nhìn sai người, tùy ý tìm người giúp đỡ, không khác gì bảo hổ lột da, tự tìm đường chết.

Trong suy nghĩ của Tô Dung lòng người rất khó dò. Lúc trước cô tình nguyện tiến vào quái đàm một người, cũng không muốn giao tiếp với những điều tra viên khác.

Tầng 20 là mới gửi nội dung cách đây một phút trước, không thể không nói tốc độ của đối phương rất nhanh, lại đã điều tra được hiện trạng của "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ".

Là phá sản sao? Nếu là như vậy thì 'Chìa khóa cứu đời' không có đưa thêm một pho tượng nào đến "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ". Nếu như Tô Dung đoán không sai, công ty này bị đóng cửa chắc là bởi vì pho tượng bị đập nát, hơn nữa 'Chìa khóa cứu đời' không bổ xung vào, cho nên mới trực tiếp đóng cửa.

Như vậy, pho tượng mà mình đập có lai lịch rất lớn, nếu không 'Chìa khóa cứu đời' cũng sẽ không keo kiệt đến cứu một kho bạc nhỏ của mình.

Vậy sợi dây chuyền kia càng khả nghi hơn.

Tô Dung hơi vẫy thẻ bài màu đen, nhất thời sợi dây chuyền thánh giá chữ thập xuất hiện trong tay.

Trước đó cô đã thử qua nhiều lần, mặc kệ làm cái gì với sợi dây chuyền này cũng không kích hoạt được bất kỳ hiệu quả gì, giống như là một sợi dây chuyền bình thường vậy

Khuyết điểm của đạo cụ quái đàm chính là cái này, trừ phi là đạo cụ do giao dịch có được, nếu không rất khó trực tiếp biết tác dụng của đạo cụ, Phải đích thân thăm dò mới có được câu trả lời.

Cô thở dài, ngồi dậy trên giường, nhớ lại hành trình mấy ngày nay. Ở trong quái đàm quy tắc 10 ngày, có rất nhiều chuyện thực tế đã trở nên mơ hồ.

Một tuần tiếp theo xã đoàn cũng không sắp xếp họat động gì, chuyện này làm cho cô không có cách nào đi vào thế giới quái đàm giao tiếp một trận với 'Tập đoàn Tích Tắc', lại đi thăm dò tình huống của "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ".

Đồng thời cô cũng ý thức được nếu mình luôn muốn dựa vào trường học đưa đến thế giới quái đàm thì rất dễ dàng lộ ra sơ hở. Lần trước cô đã dùng thân phận "Cà Phê" xuất hiện một lần ở trong thế giới quái đàm. Chỉ cần thông báo toàn cầu về tiêu diệt thành phố động vật vang ;lên, người của chính phủ điều sẽ biết người mang mặt nạ dê núi kia chính là "Cà Phê".
 
Back
Top