Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 235: Chương 235



Bây giờ bọn họ đang ở vùng hoang vu hoang dã, chỉ nhìn cảnh vật xung quanh cũng không nhìn ra chút đầu mối nào. Duy nhất có thể xác định chính là nơi này cũng không phải là thế giới quái đàm, bởi vì bầu trời rất quang đãng, khác với thế giới quái đàm ảm đạm không có chút ánh sáng, sương mù bao vây xung quanh.

Nhưng nơi này cũng không hẳn là thế giới thật, trước không nói đến chuyện lúc bọn họ đi vào thế giới quái đàm thời tiết cũng không quang đãng như vậy, chỉ cần suy luận thì cũng đã biết không thể nào là thế giới thật.

Nếu thật sự người bắt cóc đưa bọn họ vào thế giới hiện thực, vậy còn cần gì phải phí sức lớn đi vào thế giới quái đàm chờ bắt bọn họ? Huống chi người thế giới hiện thực cũng sẽ không gọi bọn họ là người bên ngoài đến.

Chẳng được bao lâu, cuối cùng hai người kia cũng thương lượng được giá cả phù hợp. Tên đàn ông gạt bắt bán bọn họ nói một câu "tạm biệt", sau đó xoay người lên xe mình, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Người bắt bán rời đi để cho mọi người ý thức được bây giờ mình thật sự là một thân một mình, tiếng thảo luận nhỏ vụn trở nên lớn hơn, tiếng mắng chửi cũng vang lên bên tai không dứt.

Chỉ là phần lớn người đều rất có lý trí, dù sao mọi người cũng là điều tra viên, trải qua quái đàm quy tắc càng nguy hiểm hơn. Mặc dù có một số người lần đầu đối mặt với chuyện này, cũng không quá mức hoảng hốt như người bình thường. Còn ở đâu đáng sợ hơn đối mặt với quái đàm quy tắc chứ?

Các điều tra viên vô cùng tự tin nghĩ như vậy, chờ đến khi người trước mặt tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một con hồ ly, đầu óc của mọi người lập tức trống rỗng.

---

Ở chỗ này không thể không nhắc đến một chuyện, ai nghe đến hồ ly cũng sẽ cảm thấy rất đáng yêu, giống như phim nào đó có nam chính là hồ ly thì sẽ rất được hoan nghênh. Nhưng nếu như đặt chuyện này vào trong thực tế, thật sự rất khó để cho loại người tiếp nhận.

Khuôn mặt kia chính là khuôn mặt của hồ ly, lại mang theo biểu cảm tham lam và thô bỉ chỉ có của con người. Lông màu cam mọc đầy mắt, cái miệng nhọn nhô ra phía bên ngoài.

Thân thể là thân thể loại người, âu phục thẳng thớm, nếu như không nhìn mặt, thì cũng có thể được xem là người bình thường. Nhưng cộng thêm cái đầu hồ ly quỷ dị kia, chỉ làm cho người ta có một loại cảm giác kinh khủng hoang đường.

Nam hồ ly này để cho Tô Dung không nhịn được nhớ đến quỷ quái mèo trắng trong quái đàm taxi, hai sinh vật này đều là đầu động vật thân người, giữa bọn họ có quan hệ gì sao?

Tất nhiên, thật ra đầu cá thân người trong quái đàm du thuyền cũng là đầu động vật thân người, sở dĩ cô cho rằng giữa hai cái này không giống nhau, dĩ nhiên là bởi vì nhìn qua hai người này hoàn toàn khác nhau. Đầu cá thân người là loại bị ép buộc, hoàn toàn ô nhiễm thành quái vật. Có đặc điểm xấu xí và vặn vẹo giống như nhân tạo. Còn mèo trắng và nam hồ ly này thì nhìn vào giống như được hình thành rất tự nhiên, khi sinh ra bản thân đã có bộ dạng như thế này rồi.

"Yên tĩnh một chút." Nam hồ ly bình tĩnh nói, không biết lúc nào trong tay đã xuất hiện một cái roi da.

Màu sắc của roi da này làm cho Tô Dung không nhịn được có chút dự cảm xấu. Nếu như ở thế giới loài người, roi da là làm từ da động vật, vậy roi da của thế giới động vật thì dùng cái gì làm chứ?

Câu trả lời không cần nói cũng biết.

Có không ít người không chú ý đến, còn đang thảo luận đối sách. Tạ Kha Kha đang muốn nói gì đó, đã bị Tô Dung trừng mắt, cậu ta lập tức nuốt lại lời muốn nói xuống miệng.

"Ba!" Một giây tiếp theo, tiếng xé gió ác liệt vang lên, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của mấy người ở hàng trước.

Hiển nhiên nam hồ ly đánh không lưu tình chút nào, một roi đi xuống có thể nhìn thấy máu. Những người khác sợ hãi liên tục lui về phía sau, nhưng bởi vì bị trói hai tay và chân, cũng không di chuyển được bao nhiêu,

Cũng may nam hồ ly chỉ muốn g.i.ế.c gà dọa khỉ, đôi mắt hồ ly chân chính cười híp mắt nhìn mọi người: "Ta nói rồi, yên tĩnh một chút."

Toàn hiện trường yên lặng như tờ, mọi người đều không phải người ngu, không có người nào muốn khiêu khích nam hồ ly vào lúc này.

Hồ ly nam hài lòng gật đầu một cái: "Không hổ là điều tra viên, tư chất rất cao."

Trước đó còn có mấy người kêu la ồn ào, bây giờ đã hoàn toàn yên lặng, làm cho ý định "giết gà dọa khỉ" của hắn ta cũng không thể thực hiện được.

Chỉ là hồ ly nam cũng không thèm để ý, cất giọng nói: "Ta bỏ tiền mua các người, tất nhiên không phải vì mời các người đến làm đại gia. Các người có năm ngày học tập quy cũ của "Thành phố động vật", năm ngày sau, ta sẽ dựa vào biểu hiện của các người phân phối công việc cho các người."

Mọi người nghe vậy đều trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu rõ ràng ý của hắn ra. Chỉ biết bọn họ tương đương bị bán cho đi đào mò, trước khi đào mỏ còn phải học tập quy củ.

Một ít người bén nhạy chú ý được tin tức mấu chốt là "Thành phố động vật". Phần lớn người trong bọn họ cũng chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng nhìn bộ dạng của hồ ly nam này, cũng có thể đại khái đoán được tình huống bên trong của thành phố này.

Khác với bọn họ, Tô Dung biết "Thành phố động vật" Cảm ơn đã ban tặng cho cô trí nhớ tốt, cô còn nhớ lúc ấy mục tiêu của mèo trắng ở trong quái đàm quy tắc chính là "Thành phố động vật".

Cho nên suy đoán mới vừa rồi của cô là đúng, mèo trắng và hồ ly này quả nhiên đến từ cùng một chỗ.

Cư dân của nơi này đều là sinh vật đầu động vật thân người, cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc ấy mèo trắng không dùng từ "động vật" với thân phận của mình.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 236: Chương 236



Không cần suy nghĩ cũng biết, loài người ở trong thành động vật, ít nhất nhìn trước mắt đãi ngộ sẽ không tốt, nếu không cũng không đến nỗi dựa vào bắt góc lừa bán mới có thể mang bọn họ vào.

Nếu như cư dân "Thành phố động vật" không cho rằng mình là động vật, như vậy ở trong mắt bọn chúng, rất có thể loại người mới chính là động vật cấp thấp. Hơn nữa còn là động vật cấp thấp cần lao động, cái này làm cho cô dễ dàng nghĩ đến trâu cày, ngựa chở người gì đó. Dĩ nhiên mấy cái này vẫn còn tốt, tệ nhất là heo làm thành chân giò hun khói, còn có gà sống vì sinh trứng, mấy thứ này thật sự quá đáng sợ.

Tác phẩm huyền huyễn hoán đổi thân phận giữa người và động vật có rất nhiều, Tô Dung cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng thật sự cảm thấy có chút khó giải quyết.

Ở nơi như vậy, muốn sống đã rất khó, huống chi là chạy trốn.

Mà còn có một chi tiết quan trọng nữa, nếu "Thành phố động vật" bị gọi là "thành phố", vậy chứng minh nó cũng sẽ không đặc biệt lớn. Đã như vậy, cũng sẽ không có chọn lựa chạy đến dã ngoại tị nạn.

Bọn họ phải sống trong thành phố, chống đỡ đến khi quốc gia đến cứu. Nhưng chuyện này rất dễ dàng sao?

Chắc là thế giới quái đàm không có camera, cho dù có, đám người từ bên ngoài đến như bọn họ cũng rất khó điều khiển. Hơn nữa bây giờ bọn họ ở trong một thế giới khác với thế giới hiện thực và thế giới quái đàm, coi như muốn đi tìm cũng phải phí rất nhiều công sức thời gian.

Tóm lại dựa theo cục diện trước mặt này Tô Dung phán đoán, bọn họ đại khái phải ở "Thành phố động vật" này một đoạn thời gian rất dài.

Sau khi suy nghĩ xong, Tô Dung dặn dò ba người còn lại: "Trước hết nghe lời đã, chờ biết tình huống rõ ràng thì lại nói sau. Chuyện quan trọng nhất, đừng quên mình là người."

Đây là chuyện cô lo lắng nhất, đây là một thế giới tất cả nhân viên đều có đầu động vật, tất cả bọn họ đều cho rằng nhân loại mới là động vật cấp thấp. Ở dưới tình huống này, nếu có người có ý chí không kiên định rất dễ dàng bị vặn vẹo nhận biết. Mà một khi như vậy, muốn rời đi sẽ rất khó khăn. Mặc kệ như thế nào, chắc nơi này cũng được xem như là dưới sự thống trị của "nó". Ở địa bàn của "nó" bị thay đổi nhận biết, sẽ trở thành con rối của "nó".

Hồ ly nam gọi điện thoại gọi người đến, trong lúc chờ người, hắn ta đốt một điếu thuốc hút, tự giới thiệu mình: "Các người có thể gọi ta là Hổ ca, năm ngày tiếp theo ta sẽ là người phụ trách các người. Đừng có gây phiền phức cho ta, hiểu không?"

Cái roi vung thật mạnh xuống đất, mọi người không hẹn mà cùng nhau gật đầu. Trái lại không phải bọn họ sợ không dám chống lại, chủ yếu là mới vừa rồi lực đạo một roi kia của Hổ ca rất lớn, không ít người đều có thể đoán mình không đánh lại hắn ta. Huống chi bây giờ bọn họ lại bị trói, hoàn toàn không có phần thắng.

Hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng nhất chính là bọn họ hoàn toàn không hiểu thế giới này, thà tốn sức chạy trốn tự tìm đường chết, không bằng trước tiên theo đối phương tìm hiểu tình huống một chút.

Phần lớn mọi người đều nghĩ như vậy, còn một ít người không nghĩ sâu xa như thế, nhưng thấy những người khác không phản kháng, tất nhiên bản thân cũng không dám phản kháng.

Rất nhanh một chiếc xe buýt cũ nát từ xa lái đến, ngừng lại bên cạnh mọi người. Từ trên xe có một người phụ nữ đầu con báo và hai người đầu con dê nhảy xuống. Đừng thấy hai người đầu con dê là động vật ăn cỏ, nhưng vóc người vô cùng cường tráng. Cả thân cơ bắp kia, nói bọn họ ăn thịt người lớn lên cũng không phải nói dối.

Hai người đầu con dê không tốn chút sức nào đẩy mọi người lên xe buýt, sắp xếp chỗ ngồi. Cái xe buýt này tổng cộng chỉ có hai mươi chỗ ngồi, mà điều tra viên bị bắt thì hơn 50 người. Hơn nữa còn có người phụ nữ đầu báo, Hổ ca, hai người đầu con dê cường tráng, cùng với tài xế đầu hà mã. bên trong xe buýt nhỏ như vậy hoàn toàn không thể chứa nhiều hành khách như vậy.

Tất nhiên người thống trị sẽ không để cho mình bị ủy khuất, cho nên bị ủy khuất chỉ có đám tù binh bọn họ.

Hơn 50 người bị ép ở trong một không gian chật hẹp không đến hai mươi vị trí, cũng bởi vì không thể cách quá gần với đám Hổ ca, không gian càng bị thu nhỏ hơn.

Hơn nữa bị trói chỉ có thể ngồi chồm hổm dưới đất, không có cách nào dành được không gian lớn nhất cho mình, cũng chỉ có thể người sát người chen vào một góc, hơi di chuyển về phía trước một chút cũng sẽ bị roi đánh trúng.

Giống như gà bị giam trong lồng đợi làm thịt, không có một chút tôn nghiêm nào.

Rốt cuộc có người không nhịn được nhỏ giọng khóc nức nở, trước kia còn cố gắng bình tĩnh, nhưng lúc này đã bị tình cảnh bây giờ đánh ngã. Hoàn cảnh như vậy tạo ra một loại kiềm chế cho mọi người, còn có cảm giác tuyệt vọng, dễ dàng mài mòn ý chí của con người.

Xem ra cô nghĩ đúng rồi, quả nhiên đám người này có suy nghĩ làm vặn vẹo nhận biết của bọn họ. Bây giờ cũng chỉ là hành động ám chỉ thôi, chỉ sợ trong vòng năm ngày tiếp theo sẽ càng rõ ràng hơn.

Phải nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn mới được...

Bởi vì g.i.ế.c gà dọa khỉ lúc trước, mặc dù lo lắng, nhưng mọi người cũng không dám nói chuyện. Không gian xe này lại nhỏ như vậy, nếu nói chuyện nhất định sẽ bị nghe được.

Tạ Kha Kha trừng lớn đôi mắt, dùng sức chớp mắt về phía Tô Dung, thật giống như muốn biểu đạt cái gì đó. Tô Dung cố gắng hiểu, đồng thời không nhịn được nghĩ, trái lại người này lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Rất nhanh cô đã hiểu ý của đối phương, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này bọn họ đã vào thành phố, giống với suy nghĩ của Tô Dung, quả nhiên trong thành phố đều là sinh vật đầu động vật mũ áo chỉnh tề.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 237: Chương 237



Tạm thời kêu đám này là người động vật đi.

Những người động vật này nhìn qua không khác gì so với nhân loại bình thường, khác biệt duy nhất là trong tay bọn họ có dắt một dây cột chó, mà đầu khác của dây cột chó chính là người.

Người kia là một người đàn ông trưởng thành, trên người ăn mặc rất mỏng manh, miễn cưỡng có thể che bộ phận quan trọng lại.

Hình ảnh đoán được biến thành thực tế. Nhưng Tô Dung không có chút đắc ý nào. Sắc mặt cô vô cùng khó coi, cảm giác ngày càng không ổn. Tiếp theo bọn họ phải học tập cách làm thế nào trở thành một thú cưng hợp pháp sao? Nhưng cô cảm giác sẽ không đơn giản như vậy?

Đúng vậy, đơn giản. Ở trong mắt Tô Dung, so sánh với những công việc khác, thú cưng chỉ cần nghe lời thì sẽ có tỷ lệ sống cao. Thậm chí vận may tốt thì sẽ còn sống rất tốt. Chuyện cần nhất chính là chú ý giữ vững nhận biết, lúc nào cũng nhớ thân phận thật sự của mình, không nên bị thuần hóa.

Nhưng đối với cô mà nói cái này cũng không khó, nhất là Tô Dung còn biết được một ít nội tình --- cũng chính là chuyện mà khi đó mèo trắng muốn cô làm.

Làm thú cưng thì được, nhưng học tiếng mèo kêu thì có vấn đề. Trong này chắc còn có bí mật, chẳng qua chỉ cần thăm dò được, trốn tránh sẽ không hề khó khăn. Bây giờ lực lượng tinh thần của cô đã mạnh hơn một chút, đã không phải là tay mơ học tiếng mèo kia sẽ mất đi nhận biết lúc trước.

Cho nên nếu quả thật làm thú cưng, cô có lòng tin mình có thể sống sót.

Nhưng một giây tiếp theo, Hổ ca đã phá vỡ vọng tưởng của cô. Chú ý đến mọi người đều nhìn thú cưng loài người bên ngoài kia, hắn ta cười nhạo một tiếng: "Đừng nhìn, loại chuyện này không đến lượt các người đâu."

Nghe vậy, Tô Dung than nhẹ một tiếng trong lòng. Mặc dù cô đã sớm biết sẽ không đơn giản như vậy, nhưng cuối cùng vẫn ôm chút hi vọng. Đáng tiếc phần hi vọng này đã bị phá vỡ rồi.

Cũng không lâu lắm, xe lái vào một đại viện khép kín. Nói là đại viện, nhưng nhìn lan can cao mười mét xung quanh, dùng từ ngục giam để hình dung cũng không quá đáng. Trong radio lặp lại nội dung giống nhau --- "Động vật chí cao vô thượng, loại người hèn mọn vô năng."

"Một hai một! Một hai một!" Cách đó không xa truyền đến tiếng khẩu hiệu, một người đầu ngựa dẫn theo một đội nhân loại đang chạy bộ vòng quanh sân.

Thấy ánh mắt tò mò khó tả của mọi người, người phụ nữ đầu báo quyến rũ ngáp một cái: "Không cần hâm mộ, lập tức các người cũng sẽ tiếp nhận loại huấn luyện này. Loài người phải rèn luyện có thế lực thật tốt. Nếu không sống như thế nào chứ?"

Ai sẽ hâm mộ chuyện này! Mọi người đều oán thầm trong lòng, nhưng cũng càng có suy đoán không tốt đối với năm ngày sắp trải qua này.

Sau khi đến đại viện, đám Hổ ca rõ ràng yên tĩnh lại, sắp xếp một người dê cởi trói cho bọn họ.

Cởi trói cũng không để cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, trái lại trái tim càng nặng nề hơn. Nếu như nói trói bọn họ là sợ bọn họ chạy trốn, như vậy bây giờ cởi trói, thì cùng đồng nghĩa ở chỗ này, đám người đó có tự tin tuyệt đối những tù binh này không thể chạy thoát được.

Điều này hiển nhiên không phải là một tin tức tốt, Tô Dung yên lặng đi theo mọi người xuống xe, năm mươi bốn người chỉnh tề đứng thành sáu hàng.

Hổ ca đứng ở một bên quơ roi uy h**p, phụ nữ đầu báo thì đứng ở trước mặt mọi người, nói: "Các ngươi có thể gọi ta là Bao tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay, các người sẽ tiến hành huấn luyện lao động trong vòng năm ngày. Tất nhiên, giống như Hổ ca nói, công việc mà các người làm sau này sẽ không hoàn toàn giống nhau, cái này phải xem biểu hiện của các người."

Cô ta nói xong thì vỗ tay một cái: "Nhìn thật tốt chỗ ở của các người, năm ngày này chín người ngủ một gian phòng."

Lời này vừa ra, nhất thời mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.

Tô Dung nghe được có không ít người khiếp sợ, bọn họ là một hàng chín người, chín người ngủ một phòng thật sự vượt qua nhận biết của bọn họ. Còn có nữ sinh nhỏ giọng than phiền, tại sao lại là trai gái ngủ một phòng? Chẳng lẽ không thể tách ra sao?

Đã "tiếp đãi" qua vô số tù binh, tất nhiên Bao tiểu thư cũng biết bọn họ đang nói cái gì. Cô ta cười xinh đẹp, có lẽ biểu cảm kia của cô ta rất đẹp, bởi vì Hổ ca cũng làm rơi roi da, si mê nhìn Bao tiểu thư. Chỉ là đáng tiếc đám người Tô Dung hoàn toàn không có cách thưởng thức được vẻ đẹp của cô ta.

Mặc dù có lúc mọi người sẽ chế nhạo nhau "Độc thân đã lâu nhìn con ch.ó cũng cảm thấy đẹp", nhưng đối với người lừa bán bọn họ, coi như đối phương có xinh đẹp thế nào, cũng chỉ cảm thấy vô cùng khó coi. Hơn nữa đối phương còn là người đầu báo!

Bao tiểu thư vừa cười vừa châm chọc mọi người. Không, nói như vậy cũng không đúng. nhìn qua cô ta cũng không có ý châm chọc, chỉ là muốn bọn họ nhận rõ thực tế mà thôi.

"Loại người cần gì phải chia ra trai gái? Đơn giản chính là chuyện phiền phức. Cho dù các người g*** h*p ở trên đường, cũng không có người nói gì, Dĩ nhiên, nếu như bị đánh c.h.ế.t cũng là đáng đời. Còn về chuyện chín người một phòng, ta cảm thấy các người nên cảm ơn trời đất, bên ngoài một phòng 50 người cùng có, sớm muộn gì các người cũng phải thích ứng thôi."

Ngắn ngủi mấy giây, tiết lộ tương lai tràn đầy bóng tối. Ở "Thành phố động vật", loại người giống như heo chó, không có chút tôn nghiêm nào.

Tiếng thảo luận lúc trước cũng đã dừng lại, Tô Dung hơi liếc nhìn một vòng, phát hiện sắc mặt của rất nhiều người đã trở nên ảm đạm. Mọi người đều bị lời của cô ta dọa sợ.

Nhưng Tô Dung thì không có.

Thế giới mà Bao tiểu thư miêu tả đúng là tàn khốc, nhưng cô cũng không phải hoàn toàn chưa từng thấy qua.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 238: Chương 238



Ở thế giới cũ, thành phố H mà cô ở được gọi là thành phố phạm tội, trong đó còn có một thành phố rất nổi tiếng giống như thành phố H, chính là thành phố X - thành phố tội phạm.

Người sống bên trong thành phố X đều là tội phạm. Đó là một thành phố chỉ có thể vào không thể ra. Nói là một thành phố, nhưng thực chất chính là một ngục giam. Ở nơi đó, tội phạm phạm tội càng lớn, thì sẽ càng sống tốt.

Nam với nam, nữ với nam tằng tịu với nhau trên đường phố là trạng thái bình thường đi chỗ nào cũng thấy, biểu diễn tốt thậm chí còn có thể được khen thưởng của quần chúng vây xem. Dĩ nhiên cũng có người biểu diễn không tốt phải phơi thây ngoài đường.

Ở thành phố này, tôn nghiêm của nhân loại còn không bằng một điếu thuốc nữa.

Nếu muốn so sánh, ngay cả cô cũng không biết "Thành phố động vật" và thành phố tội phạm cái nào hoang đường hơn.

Một hàng mà Tô Dung đứng, cộng thêm cô cùng với Đình Nhã, tổng cộng có bốn người của Xã đoàn quái đàm của đại học Q, hai điều tra viên của Xã đoàn quái đàm đại học P. Ba người còn lại chính là người nước ngoài. Trong này có bốn nữ sinh, còn lại là năm nam sinh.

Lúc bị đuổi vào phòng, Tô Dung không nhịn được mà than thở. Gian phòng này còn nhỏ hơn phòng ký túc xá của trường học bọn họ. Tất cả mọi người vừa đi vào, không gian lập tức trở nên vô cùng nhỏ hẹp. Thật giống như ngay cả chỗ đặt chân cũng không đủ. Có thể nói không có chỗ để mà nằm ngang ngủ, mọi người chỉ có thể tìm một chỗ ngồi co ro lại.

Đáng giá nhắc đến chính là, toàn bộ mặt tường của căn phòng này đều dùng áp phích làm giấy dán tường, phía trên tờ áp phích rậm rạp chằng chịt chữ viết, tất cả đều là loài người đê tiện, động vật cao quý.

"... Làm thế nào đây?" Một nam sinh ngoại quốc da thịt trắng noãn, bộ dạng giống với tiểu thịt tươi rút vào trong góc, dùng tiếng anh nức nở hỏi.

Hiển nhiên hai đồng bạn bên cạnh cậu ta cũng đã sớm quen với tính cách này của cậu ta, thuần thục an ủi mấy câu. Dù sao cũng rất qua loa, chính bọn họ cũng đang rất căng thẳng,

Kiếp trước Tô Dung thường xuyên thư tư qua lại với một ít thám tử nước ngoài, thỉnh thoảng còn sẽ gặp mặt, cho nên thật ra tiếng anh cũng không tệ lắm, hoàn toàn nghe hiểu được đối thoại của bọn họ.

Nữ sinh nước ngoài: "Đừng khóc, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách chạy ra khỏi chỗ này."

Đàn ông nước ngoài: "Chỉ là trước đó phải tìm hiểu cái thế giới này đã. Ôi trời, thượng đế ơi! Cái thế giới này thật là điên cuồng."

Nam sinh khóc nức nở: "Hu hu sớm biết như thế tôi đã không đến, tôi đã đến mình không đi rồi, huấn luyện viên lại cứ khăng khăng để cho tôi đến rèn luyện!"

Nữ sinh nước ngoài: "Trở về tố cáo anh ta, trước đó, tĩnh táo lại một chút được không? Davy?"

Nghe bọn họ nói chuyện, Tô Dung cũng thầm hài lòng. Xem ra đồng bạn cùng phòng này của cô cũng sẽ không để cho bọn họ gặp phải phiền phức. Vận may cũng xem như không tệ. Phải biết điều tra viên chỗ này có chất lượng tốt xấu lẫn lộn, nếu như trong phòng có động đội heo thì chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

"Mấy ngày ở chỗ này, chúng ta nhất định phải cố gắng không nên đọc chữ trên tường." Tô Dung nói xong, suy nghĩ một chút, lại dùng tiếng anh thuật lại.

Nội dung của những tấm áp phích này đều là tuyên truyền loài người đê tiện, nhìn lâu sẽ khó tránh khỏi tự mình sinh ra nghi ngờ. Giống như nghe nhiều thì sẽ quen thuộc, dưới hoàn cảnh lâu như thế này muốn giữ vững nhận thức của mình thì sẽ rất khó khăn. Hơn nữa bên ngoài còn có radio lặp lại nội dung, thật sự rất dễ dàng tẩy não người ta.

Lúc trước Tô Dung từng bởi vì một bắt một tổ chức cộng hòa, vì vậy đích thân đi vào lấy đầu mối. Tình huống nơi đó cũng không khác gì lắm với chỗ này, trừ tuyên truyền tẩy não ùn ùn kéo đến, còn phải học tập mỗi ngày. Thật sự không có bệnh cũng làm cho thành bệnh tâm thần.

Dĩ nhiên, nói thẳng "Các người không nên xem", từ trình độ nào đó, sẽ càng k*ch th*ch lòng tò mò của mọi người. Giống như có người nói "Không cần nhớ trái táo màu đỏ" như vậy trong đầu người nghe sẽ dễ dàng tự hình dung ra trái táo màu đỏ.

Nhưng tưởng tượng trong đầu là theo bản năng, mà xem hay không xem thì có thể khống chế được. Nếu như ngay cả một chuyện này bọn họ không thể khống chế được, vậy Tô Dung nói gì cũng uổng công.

Nghe được lời của cô, trong ba người nước ngoài, nữ sinh tóc vàng ngẩng đầu lên: "Có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân không? Trong những tấm áp phích này có đầu mối gì sao? Tôi tên là Sofia."

Cô ấy dùng tiếng anh, cũng là bởi vì mới vừa rồi đã nhìn ra tiếng anh của Tô Dung không tệ lắm, không cần cô ấy dùng tiếng trung chất lượng kém của mình ra bêu xấu.

"Bởi vì rất dễ dàng bị tẩy não." Tô Dung dùng tiếng anh trả lời, sau đó lại dùng tiếng trung thuận lại một lần cho mấy người Hoa ở chỗ này.

Liễu Đình Nhã đã quen biết Tô Dung một đoạn thời gian, trong lòng đã có sự tín nhiệm vô hình với cô, nghe vậy nghiêm túc gật đầu, bày tỏ mình nhớ rồi.

Còn bốn người khác, bọn họ đều không quen biết Tô Dung. Mặc dù bên trong bốn người này cũng có Xã đoàn quái đàm đại học Q, nhưng bởi vì bình thường Tô Dung biểu hiện rất khiêm tốn, cho nên cũng không biết thực lực của cô.

Chỉ là ở trong tình huống này, điều tra viên giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Nhất là điều tra viên của Hoa Hạ. Ở trong giáo dục mà bọn họ tiếp nhận, vốn có chuyện giúp đỡ lẫn nhau. Vì vậy cũng không có người nào phản bác lời của cô, mọi người yên lặng ghi nhớ nhắc nhở của cô.

Chẳng được bao lâu, Hổ ca đột nhiên đẩy cửa đi vào, ném một xấp giấy cho đàn ông ngoại quốc ở gần cửa nhất: "Một người một phần, thuộc lòng thứ viết trên giấy cho ta. Ngày mai viết chính tả, nếu không viết được... Hừ!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 239: Chương 239



Hắn ta uy h.i.ế.p nhìn mọi người, mang theo cảm giác áp bức cao cao tại thượng. Cười lạnh một tiếng, sau đó rời đi.

Thấy hắn ta rời đi, người đàn ông nước ngoài phát giấy cho mọi người. Tô Dung nhận lấy bắt đầu nghiên cứu.

《 Quy tắc sinh tồn của loài người ở "Thành phố động vật"》

Một, động vật chí cao vô thượng, loài người là sinh vật cấp thấp.

Hai, không thể phản bác chủ nhân, tuân thủ tất cả mệnh lệnh của chủ nhân.

Ba, loài người phải dâng hiến vô điều kiện cho chủ nhân của mình.

Bốn, trừ khi có chủ nhân dẫn đi, nếu không ban đêm không được rời khỏi ký túc xá.

Năm, loài người cần phải làm việc chăm chỉ, cố gắng tạo ra lợi ích cho chủ nhân.

Sáu, không thể làm tổn thương chủ nhân.

Bảy, tất cả dân địa phương trong "Thành phố động vật" đều có thể thành chủ nhân của loài người.

Tổng cộng chỉ có bảy quy tắc, nhưng làm cho Tô Dung không nhịn được trợn tròn mắt --- Bởi vì ở trong quy tắc này, cô nhìn thấy hai quy tắc bị biến thành màu đỏ.

Có quy tắc màu đỏ, chứng minh đây là quy tắc có thể kích động công cụ nhắc nhở ô nhiễm, có quy tắc bị quỷ quái sửa đổi. Nếu như vi phạm nội dung quy tắc, thật sự sẽ chết.

Hơn nữa phần quy tắc này có tên là 《 Quy tắc sinh tồn của loài người ở "Thành phố động vật"》, nói cách khác phần quy tắc này có hiệu lực toàn bộ "Thành phố động vật".

"Nó" thống trí toàn bộ "Thành phố động vật"!

Một thành phố hoàn toàn thất thủ lại không có trong danh sách Quái đàm quy tắc cố định của chính phủ. Tại sao lại như vậy? Đây có thể còn lớn hơn trường học, khu vui chơi gì đó mà?

Nhưng từ trong 7 quy tắc này, cũng đã có thể nhìn ra được quái đàm quy tắc này khác với những quái đàm quy tắc khác. Phần quy tắc này chủ yếu là thành lập cho loài người có thân phận thấp hèn, phòng ngừa loài người tạo phản. Không có một lòng vì muốn g.i.ế.c người hoặc là bảo vệ nhân viên của mình giống với quy tắc trong quái đàm khác.

Đây là một thành phố kỳ quái, Tô Dung còn chưa từng thấy qua quái đàm quy tắc như vậy bao giờ.

Tô Dung lại nhìn quy tắc, phần quy tắc này có hai chỗ bị bôi đỏ. Theo thứ tự là quy tắc thứ nhất và quy tắc thứ ba, hai quy tắc đều là bị đỏ toàn bộ.

Hai quy tắc này theo thứ tự chính là:

Động vật chí cao vô thượng, loài người là sinh vật cấp thấp

Loài người phải dâng hiến vô điều kiện cho chủ nhân của mình.

----

Thấy hai quy tắc này là sai, Tô Dung nhíu mày lại, trong mắt lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ. Có một chỗ rất thú vị, hai quy tắc này có một điểm giống nhau:

Nếu như nói những quy tắc khác chỉ là muốn thông qua hạn chế hành động của con người áp chế địa vị của con người trong "Thành phố động vật", như vậy hai quy tắc này lại muốn trực tiếp dùng quy tắc để quy định địa vị cấp thấp của con người.

Hai quy tắc này bị tô đỏ, chứng minh loài người sinh ra cũng không phải có thân phận hèn mọn trong "Thành phố động vật", chỉ là bị quy tắc hạn chế, không có phát huy được tác dụng của mình.

Mà sở dĩ Tô Dung cảm thấy chuyện này rất thú vị, chính là bởi vì cô ý thức được tính hành động ở trong đó.

Nếu như nói loài người ở "Thành phố động vật" chính là sinh vật có địa vị thấp nhất, chuyện này là quy tắc tự nhiên, vậy thì không có gì có thể giãy giụa được. Muốn thay đổi quy tắc tự nhiên thì sẽ có bao nhiêu khó khăn chứ? Nhất là loại thế giới thống trị bằng "quy tắc".

Nhưng loài người hèn mòn là quy tắc sai, tính hành động trong đó có quá nhiều. Chỉ cần loài người có cơ hội đi lên địa vị cao, vậy thì nhất định có một ngày có thể thay đổi được quy tắc.

Vấn đề ở chỗ có người tài đi làm hay không.

"Quy tắc này thật sự quá buồn cười!" Một nam sinh Xã đoàn quái đàm đại học P xem xong thì giận qua bật cười: "Vậy mà loài người là sinh vật cấp thật, thật là muốn làm trái ngược với thực tế sao?"

Ở trong thực tế, loài người là cao cấp, động vật mới là thứ cấp thấp. Nơi này thì hoàn toàn ngược lại.

Nữ sinh bên cạnh tương đối quen thuộc với cậu ta cũng phụ họa theo: "Quy tắc này cũng quá hà khắc đi, không thể phản bác chủ nhân, còn phải dân hiến hết sức, nhà tư bản cũng sẽ không bóc lột như vậy."

Phía dưới những quy tắc này có một bảng quy tắc tiếng anh, cho nên ba người nước ngoài cũng có thể đọc hiểu.

Đàn ông nước ngoài trực tiếp bùng nổ: "Không ai có thể tước đoạt tự do của chúng ta! Cái thế giới đáng c.h.ế.t này, tôi trở về nhất định báo cáo với chính phủ, tới bắt hết bọn họ!"

Sofia nhận rõ tình hình thực tế hơn, lạnh nhạt giễu cợt: "Trước tiên anh vẫn suy nghĩ chúng ta nên chạy trốn như thế nào đi, chúng ta không chỉ phải chạy ra khỏi căn nhà này, sau khi trốn ra khỏi nhà còn phải nghĩ cách rời khỏi "Thành phố động vật" nữa."

"Chúng ta có thể chờ quốc gia phái người đến cứu chúng ta sao?"

Davy dễ khóc nhỏ giọng hỏi, rất có ý định nằm không chờ người: "Muốn từ chỗ này chạy thoát cũng quá khó khăn đi?"

Vào lúc bọn họ thảo luận, mấy người Hoa cũng đang thảo luận vấn đề này. Liễu Đình Nhã nhìn xong quy tắc, cũng cảm thấy lo lắng bất an: "Quốc gia nhất định sẽ cứu chúng ta sao?"

"Chắc là sẽ đến cứu đi." Tô Dung an ủi cô ấy: "Dù sao chúng ta đều là điều tra viên, hơn nữa còn là thế hệ điều tra viên trẻ tuổi. Nếu quốc gia không muốn có người kế nghiệp, chắc chắn sẽ không đứng nhìn."

Cô hoàn toàn là nói dựa theo góc độ lợi ích, lời an ủi của cô thiên về lợi ích thiết thực càng làm cho người ta tin tưởng hơn. Giá trị một nhóm điều tra viên của bọn họ tuyệt đối không thấp, trong đó còn có hai điều tra viên tinh anh là Điền Khinh Khinh và Tạ Kha Kha.

Không có gì bất ngờ xảy ra, quốc gia nhất định sẽ không bỏ rơi bọn họ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back