Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 230: Chương 230



Mà nếu như không muốn học, coi như để cho người này vào đại học bình thường, cũng sẽ không học được gì cả.

Nghĩ thông suốt một chuyện này, tâm trạng của cậu ta đã tốt hơn nhiều, cũng không nói chuyện làm ồn ào với Tô Dung nữa, ngoan ngoãn ngồi một bên chơi điện thoại.

Trước tiên xe đưa Tô Dung về nhà, lúc đến dưới lầu nhà cô, Tạ Kha Kha vẫn có chút lưu luyến: "Nếu không cậu đến nhà tôi chơi nhé?"

"Không cần." Tô Dung lễ phép mỉm cười, cô vẫn biết chừng mực: "Nghỉ lễ vui vẻ, trước tiên chúc cậu năm mới vui vẻ."

Chờ đối phương rời đi, cô mới đi lên lầu. Gần nửa năm không trở về, trong nhà đầy bụi bặm, Tô Dung thở dài đặt hành lý qua một bên, vén tay áo lên bắt đầu thu dọn.

Chờ đến khi bóng đêm hạ xuống, nhà mới sạch sẽ gọn gàng được, Tô Dung hài lòng nhìn nhà được mình dọn dẹp sạch sẻ, sau đó mang theo một thân mệt mỏi đi ngủ.

Đoạn thời gian tiếp theo vừa nhàm chán nhưng cũng trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày năm mới.

Buổi tối tám giờ, Tô Dung từ chối ăn tết cùng nhà Tạ Kha Kha, đứng một mình trước cửa sổ sát đất, nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ.

Năm trước khi ở thế giới trước, năm mới là lúc cô và cộng sự Bạch Liễm cùng nhau trôi qua, hai người bọn họ đều không có người nhà, lại là cộng sự tốt nhất, cho nên cùng nhau ăn tết cũng rất bình thường.

Chỉ là năm nay, cô chỉ còn một mình thôi...

Đột nhiên, đôi mắt của Tô Dung hơi trừng lớn, nhìn chăm chú vào bóng người phản chiếu trên kính cửa sổ: "... Bạch Liễm?"

"Năm mới vui vẻ."

Tiếng nói đã lâu không nghe được vang lên bên tai, Tô Dung nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Bạch Liễm mặc áo sơ mi trắng quần đen đang cười đứng sau lưng cô.

Sau khi kinh ngạc ngắn ngửi, lý trí của cô lại lần nữa trở về: "Hôm nay anh có thể đến sao?"

"Anh thật sự vất vả lắm mới tìm được một cơ hội đến đây!" Trong mắt Bạch Liễm có làm mấy phần tủi thân, giang hai tay ra: "Cho nên --- em có nên chúc anh năm mới vui vẻ không?"

Vẫn là mùi vị quen thuộc đó.

Trong mắt Tô Dung lộ ra ý cười, đi tới ôm lấy anh: "Năm mới vui vẻ, thật vui vì hôm nay có thể gặp được anh."

"Anh cũng rất vui vẻ." Bạch Liễm ôm lại cô, trầm thấp nói.

Bạn cũ xa cách gặp lại nhau, hai người cùng ngồi trên ghế salon nói chuyện.

Trước khi nói, Bạch Liễm nói trước một câu: "Anh không thể nói tất cả mọi thứ được, có thể bị nghe được."

Anh chỉ lên trên.

Xem ra sau khi xuyên qua, chuyện anh gặp khác với người khác, Tô Dung gật đầu, sau đó thở dài thật sâu: "Tại sao hết lần này đến lần khác chúng ta đều xuyên qua chứ?"

Bạch Liễm nhìn bộ dạng này của cô, thuận miệng nói đùa: "Có khả năng thật ra chúng ta là nhân vật chính trong một quyển sách, sau đó bị "nó" bắt đi cái thế giới này."

"Không có khả năng." Tô Dung trả lời rất dứt khoát.

Lần này Bạch Liễm có chút tò mò: "Tại sao? Em cảm thấy những chuyện chúng ta trải qua ở thế giới trước không xứng là nam nữ chính trong một quyển sách sao?"

"Tất nhiên là không phải, không có người nào càng xứng hơn chúng ta." Đối với điểm này, Tô Dung có tự tin như anh vậy.

"Nhưng vấn đề là ở chỗ không có nam nữ chính trong quyển sách nào vào lúc câu chuyện kết thúc, tuyến tình cảm còn chưa rõ ràng như vậy cả." Tô Dung mỉm cười nhún vai, "Nếu như chúng ta là nam nữ chính ở một quyển tiểu thuyết chưa hoàn thành bị bắt đến thế giới này, vậy khi nam nữ chính đều biến mất, quyển sách này nên viết tiếp thế nào đây?"

Bạch Liễm nghe xong lời của cô cũng không muốn nghiên cứu sâu về vấn đề này, anh chỉ là nhíu mày, cố làm ra vẻ khó hiểu nhìn cô: "Em đây là ám chỉ anh cái gì đúng không?"

"Ám chỉ anh cái gì?" Tô Dung không yếu thế nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt giao nhau, tia lửa b.ắ.n ra bốn phía.

Một lát sau, Bạch Liễm dẫn đầu giơ tay lên đầu hàng: "Được rồi, mặc dù..."

Sau khi yên lặng trong một lát, anh thu hồi ánh mắt, tỉnh táo nói tiếp: "Nhưng ít nhất bây giờ, tuyệt đối không thời lúc thích hợp."

Tô Dung cũng hiểu được lời ngầm của anh.

Đúng vậy, bây giờ hai người bọn họ đều thuộc về tình huống nguy hiểm, hơi lơ là một chút sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Lúc ăn tết, Tô Dung cũng muốn muốn nghe mấy chuyện không vui này. Không hỏi Bạch Liễm tại sao lại đột nhiên xuất hiện, thậm chí cô cũng không hỏi bây giờ anh đang ở đâu?

Chỉ là nghĩ đến chuyện đón năm mới mà thôi.

Nghĩ đến chỗ này, cô thở dài một tiếng, nói sang chuyện khác: "Mặc kệ nói như thế nào. Ăn tết ở chỗ này an toàn hơn ở thế giới trước rất nhiều."

Bạch Liễm nghe vậy thì không nhịn được cười: "Đúng vậy, ít nhất trong căn nhà này sẽ không có chôn thuốc nổ, b.o.m gì đó. Anh đã rất lâu chưa từng đón năm mới yên bình rồi."

"Một năm này như thế nào? Không có bất kỳ vụ án gì, có phải cảm thấy có chút nhàm chán hay không?" Tô Dung lười biếng dựa vào ghế salon, chế nhạo hỏi.

Phải biết Bạch Liễm ở thành phố H, ba ngày có một vụ kiện nhỏ, năm ngày có một vụ kiện lớn, thời gian rảnh rỗi còn phải bận rộn giải quyết vụ án với cô.

"Khẳng định không thể nào nhàm chán được, đối phó với.... thú vị hơn chuyện đối phó với mấy quan to hiển quý kia." Bạch Liễm nhún vai.

Đối với anh mà nói, thú vị và nguy hiểm luôn song hành cùng nhau. Cho nên dù ở bên cạnh "nó" cực kỳ nguy hiểm, anh cũng không cảm thấy sợ hãi.

Nói mình xong, anh lại chuyển chủ đề lên người Tô Dung: "Em thì sao? Trải qua nhiều quái đàm quy tắc như vậy, có cảm tưởng gì? So sánh với chuyện điều tra án thì như thế nào.

Nghe vấn đề này, Tô Dung không nhịn được bĩu môi: "Vẫn là phá an thú vị hơn, em nhất định phải nói, em ghét tất cả những thứ không có cách nào dùng khoa cách giải thích được."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 231: Chương 231



Lúc hai người nói chêm chọc cười nhau, xuân vãn cũng đúng giờ phát.

Xuân vãn của những năm gần đây đều không hay, một điểm này ở thế giới khác cũng không có thay đổi gì.

Hai người lại tùy ý nói chuyện, thuận tiện gói sủi cảo. Giống như mỗi năm trước, hình như hai người không xuyên qua, không có bị buộc xa nhau, không có chuyện bản thân đang ở trong nguy hiểm...

Bởi vì cho rằng tết năm nay trải qua một mình, Tô Dung cũng không chuẩn bị cái gì. Nhưng hiển nhiên Bạch Liễm đã suy nghĩ đến chuyện này, lúc tới mang theo nhân và vỏ bánh gói sủi cảo. Hai người gói chừng 40 cái, sau khi nấu xong thì vừa xem tivi vừa ăn vừa nói chuyện.

"Khi nào thì anh đi?" Tô Dung hỏi, cô biết rõ Bạch Liễm không thể luôn ở chỗ này được.

Bạch Liễm thở dài, thành thật trả lời: "12 giờ đêm đến thì anh sẽ phải rời đi."

"Nhanh như vậy?" Tô Dung nhếch mép nói: "Anh chính là cô bé lo lem đến 12 giờ đêm thì muốn chạy trốn ra khỏi hoàng cung đúng không?"

---

Trêu đùa một câu, Tô Dung tha thở với anh: "Được rồi, hôm nay anh có thể đến làm cho em rất vui."

"Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có một ngày giống với trước kia vậy." Bạch Liễm khẳng định nói: "Thời gian eo hẹp, lần này anh đến cũng là muốn nói với em một ít chuyện."

Nói đến chuyện quan trọng, vẻ mặt Tô Dung cũng trở nên nghiêm túc: "Nói đi."

"Bây giờ anh một bước khó đi, chỉ có thể thỉnh thoảng cung cấp một ít tình báo quan trọng, người chân chính làm việc còn phải dựa vào em. Bây giờ ngoài mặt hai chúng ta là quan hệ cạnh tranh, cho nên thỉnh thoảng anh có thể đến quái đàm mà em tham gia, chúng ta cũng phải giữ quan hệ đối nghịch nhất định."

Từ lời này, Tô Dung có thể suy đoán ra rất nhiều thứ. Ở trong quái đàm phải giữ quan hệ đối nghịch. Nói cách khác phần lớn hành động của Bạch Liễm đều bị "nó" nhìn thấy, nhất định phải đối nghịch mới có thể làm tính cảnh giác của "nó" hạ xuống.

Nhưng vấn đề ở chỗ hai người chính là quan hệ cộng sự, đột nhiên trở nên đối nghịch, theo lý thuyết "nó" sẽ không tin. Nhưng nếu Bạch Liễm đã nói như vậy, Tô Dung tin tưởng phán đoán của anh.

Ý nghĩa sâu xa bên trong cũng rất tế nhị.

Tại sao "nó" lại tin tưởng Bạch Liễm sẽ đồng đối nghịch với cộng sự mình từng hợp tác chứ?

Có hai loại khả năng, một là bây giờ lập trường và lợi ích của hai người trái ngược hoàn toàn, cô thành công đại biểu cho Bạch Liễm thất bại, hơn nữa cái giá phải trả cho sự thất bại này không nhỏ, thậm chí có thể là chết, mới có thể để cho hai người xích mích thành thù.

Nếu như là loại khả năng này, vậy Tô Dung tuyệt đối không muốn kết quả mình thành công lại mất đi Bạch Liễm. Hai người vất vả lắm mới ở một thế giới khác gặp nhau, dựa vào cái gì ù ù cạc cạc ở một phe khác nhau?

Còn về khả năng thứ hai chính là "nó" tẩy não Bạch Liễm, để cho Bạch Liễm coi mình là kẻ thù. Dưới điều kiện của tiền đề này, bây giờ Bạch Liễm có năng lực thoát khỏi tẩy não. Hiển nhiên là trước khi cô đến thế giới này, anh đã cố gắng rất nhiều.

Tô Dung suy nghĩ một chút, chủ động hỏi: "Tại sao hai người chúng ta lại là quan hệ đối nghịch? Là tẩy não hay là... Lập trường?"

Cô vừa hỏi ra, Bạch Liễm lập tức hiểu sự băn khoăn của cô: "Hai cái đều có, nhưng em không cần lo lắng. Chỉ cần mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, chúng ta có thể trở về giống như trước kia. Chỉ cần anh không ra tay, như vậy mấu chốt trong màn trò chơi này chính là em chứ không phải anh. Dĩ nhiên, coi như anh đứng ở phe ngược lại với em, cũng chỉ là đánh cờ giữa chúng ta mà thôi."

Tô Dung nhạy bén bắt được mấy chữ "màn trò chơi" mấu chốt này, đây cũng chỉ là một trò chơi đối với "nó" thôi sao? Tiền đặt cược của trò chơi kia là gì? So đấu như vậy vì cái gì."

Bạch Liễm giống như nhìn ra nghi ngờ của cô, tiếp tục nói: "Rất nhiều chuyện anh không thể tiết lộ được, nhưng chỉ cần em còn sống, chính là thắng lợi lớn nhất của chúng ta. Còn về mục tiêu mà chúng ta muốn hoàn thành, bí mật chân chính nằm ở bên trong Quái đàm quy tắc cố định, đó cũng là cơ hội lớn nhất của chúng ta. Nhưng bây giờ em không cần nóng vội, một người cũng không phải chỉ có thể có một lần tiến vào Quái đàm quy tắc cố định."

Dĩ nhiên "mục tiêu chúng ta đều muốn hoàn thành" tất nhiên là tiêu diệt "nó", đây là nhận biết chung của hai người. Xem ra bí mật của "nó" ở bên trong Quái đàm quy tắc cố định, đây cũng được xem là một tin tức tốt.

Tô Dung gật đầu: "Đã biết, em sẽ tiếp tục cố gắng."

"Còn chuyện quan trọng này nữa, em nhất định phải làm được, chính là không nên bại lộ thân phận thật sự ở trong thực tế." Bạch Liễm nghiêm túc dặn dò: "Một khi em bị lộ thân phận, quái đàm quy tắc mà em tiến vào sẽ biến thành độ khó cấp địa ngục, muốn sống còn khó hơn lên trời."

Mặc dù anh nói không rõ ràng, Tô Dung vẫn hiểu rõ ý của anh. Một khi bại lộ thân phận ở bên ngoài thực tế, "nó" có thể chính xác đưa cô vào trong những quái đàm vô cùng khó khăn. Có lẽ không chỉ "nó", thế lực bên trong thế giới quái đàm, cũng với thế lực của nước ngoài cũng sẽ chen chúc đến. Đến lúc đó, thật sự có thể nói là tự thân cũng khó bảo vệ được.

Chú ý đến vẻ mặt có chút căng thẳng của Tô Dung, Bạch Liễm cười, làm dịu bầu không khí: "Bây giờ em đã làm rất tốt rồi, không cần lo lắng, tệ nhất cũng chỉ là giả c.h.ế.t giống như ở thế giới trước mà thôi."

Nói đến chuyện trước kia, Tô Dung cũng không nhịn được bật cười, vỗ vai anh: "Khi đó em thật sự mới biết kỹ thuật diễn của anh rất khá đó, đại ảnh đế à."

"Em cũng đã thiết kế một cái c.h.ế.t tài tình như vậy, anh cũng không thể kéo chân sau của em được đúng không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 232: Chương 232



Bạch Liễm không có một chút xấu hổ nào, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói.

Hai người lại nói chuyện một lát, sau đó Bạch Liễm cầm hộp quà đặt trên bàn đưa qua: "Quà năm mới."

"Nhưng em cũng không có chuẩn bị cho anh." Tô Dung nhận lấy cái hộp, có chút ngượng ngùng.

"Em còn sống chính là quà tặng tốt nhất đối với anh rồi, nhanh mở ra nhìn thử đi."

Tô Dung mở hộp quà ra, lấy từ bên trong ra một cái mặt nạ màu trắng. Cô nghi ngờ nhìn chiếc mặt nạ này: "Đây là?"

"Đây là mặt nạ ảo thuật, chỉ cần đeo nó lên, là có thể thay đổi ngoài hình, quần áo. Tất nhiên đây cũng chỉ là một loại ảo thuật, nó sẽ không thật sự biến em cao 1m9. Cũng sẽ không bởi vì em biến quần áo thành sắt thép, thì thật sự là sắt thép cứng rắn. Nó cũng chỉ là thay đổi thị giác thôi. Đây là một đạo cụ có thể sử dụng trong thế giới hiện thực."

"Trừ cái này ra, mặc kệ là người nào, mặc kệ là đạo cụ quái đàm nào cũng không có cách nào nhìn thấy được khuôn mặt thật sau lớp mặt nạ này của em." Bạch Liễm giới thiệu: "Anh nghĩ bây giờ chắc em cần nhất chính là cái này."

Một mặt nạ có thể che giấu thân phận hoàn toàn, đúng là thứ bây giờ Tô Dung đang cần. Cô kinh ngạc vui mừng nhìn Bạch Liễm: "Anh từ chỗ nào có loại đạo cụ này vậy?"

"Trên thực tế, anh có rất nhiều loại đạo cụ quái đàm này." Bạch Liễm có một chút bất đắc dĩ của người giàu, nhún vai nói: "Chỉ là phần lớn không thể xuất hiện ở trong tay em được."

Những lời này có hai tầng ý nghĩa, tầng thứ nhất chính là đạo cụ quái đàm này quá mạnh mẽ, xuất hiện ở trong tay Tô Dung sẽ làm cho người ta nghi ngờ. Tầng ý nghĩa thứ hai chính là những đạo cụ quái đàm này đều có dấu vết của "nó", nếu như xuất hiện trong tay Tô Dung, sẽ làm cho "nó" chú ý.

Tất nhiên Tô Dung cũng không muốn hốt bạc từ Bạch Liễm, đối phương có thể cho cô một đạo cụ rất thực dụng đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.

Đừng thấy trong quái đàm, mặt nạ ảo thuật không tạo ra tác dụng gì, nhưng nó lại có thể để cho Tô Dung trắng trợn xuất hiện ở trong thực tế. Phối hợp với Thuật đổi vị trí trong nước, cô có thể tự do xuất hiện ở thế giới thật, mà không cần lo lắng thân phận sẽ bị phát hiện.

Chuyện này thật sự mang lại lợi ích rất lớn, trước mắt cô đã biết mục tiêu của mình là tiêu diệt "nó". Như vậy hợp tác với chính phủ là điều cần làm.

Dù sao Quái đàm quy tắc cố định do chính phủ các nước nắm giữ, tin tức mà bọn họ biết nhất định nhiều hơn cô. Mà nếu Bạch Liễm đã nói bí mật chân chính của "nó" là ở trong Quái đàm quy tắc cố định, vậy cũng chứng minh Tô Dung phải cố gắng lấy được đầu mối từ phía chính phủ, đến lúc đó chắc chắn phải đi đường vòng không ít.

Vốn dĩ Tô Dung còn không biết phải làm thế nào để tìm hiểu viên thuốc mình mới vừa có, bây giờ có thể lộ mặt, có thể mượn tay chính phủ nghiên cứu tác dụng của nó.

Tất nhiên chuyện này không thể vội vàng được, ít nhất phải chờ hoàn thành một quái đàm quy tắc nữa thì lại nói. Mặc dù Tô Dung đoán viên thuốc này chắc có khả năng mỗi một quái đàm đều sẽ sinh ra một viên thuốc mới, nhưng lỡ như không phải thì sao? Sau khi cô xác nhận, mới có thể làm ra hành động tiếp theo.

Trong nháy mắt xuân vãn đã đến hồi cuối, mấy MC cùng nhau chúc tết khán giả.

Tô Dung rõ ràng, lúc chia tay đã đến. Cô và Bạch Liễm cùng nhau đi tới trước cửa sổ. Tối này hiếm khi không có sương mù, trăng sáng treo thật cao trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.

"Tiếng chuông năm mới sắp gõ, chúng ta cùng nhau đếm ngược nào..."

MC trong tivi tiến hành đếm ngược chào đón năm mới, bài hát vui vẻ cũng vang lên trong phòng khách trống trải.

Hai người đều không ai lên tiếng, yên lặng nhìn trăng sáng.

Trăng sáng xa cuối chân trời, cùng đồng bạn gần trong gang tấc, đều là điểm neo đậu của bọn họ ở thế giới xa lạ này, cũng là lý do bọn họ nguyện ý phấn đấu.

"Đông!"

Tiếng chuông đại biểu năm mới vang lên, theo đó còn có tiếng nói giống như theo gió bay đi của Bạch Liễm: "Năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Tô Dung không quay đầu lại, nhưng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ bên cạnh đã biến mất.

Cô lại đứng một lúc lâu ở trước cửa sổ mới xoay người về phòng ngủ.

Sau khi năm mới trôi qua, đối với những người khác chính là khoảng thời gian bận rộn thăm họ hàng bạn bè, nhưng đối với Tô Dung mà nói chính là thời gian nghỉ ngơi rất khó có được. Quái đàm quy tắc hình như cũng rất có mắt nhìn, trong khoảng thời gian này không có kéo cô vào quái đàm chịu tội.

Trong nháy mắt đã đến giữa tháng hai, cũng là lúc những thành viên Xã đoàn quái đàm bọn họ trở về trường. Bởi vì phải đi vào thế giới quái đàm lần thứ hai, cho nên cần phải về trường trước để chuẩn bị.

"Lần này vào thế giới quái đàm, Tô Dung cậu có đi cùng với tôi không?" Ở trên xe, Tạ Kha Kha hào hứng hỏi.

Lần trước Tô Dung lấy lý do lần đầu tiên muốn một mình đi thăm dò để từ chối lời mời đi cùng của cậu ta, cho nên lần này cậu ta lại mời đối phương.

Tô Dung suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có thể, chúng ta cùng nhau đi. Hy vọng lần này có thể đi xa một chút."

Mặc dù có mặt nạ ảo thuật, nhưng tạm thời Tô Dung không có ý định lại đi ‘Tập đoàn Tích Tắc’. Sau lần trước cô cẩn thận suy nghĩ lại, tiền lương thì lúc nào cũng có thể đến đòi, nhưng cô chưa bao giờ hoàn thành nhiệm vụ của đối phương dù chỉ một lần, bây giờ đến đòi không khỏi hữu danh vô thực.

Hơn nữa nhiệm vụ của 'Tập đoàn Tích Tắc' khẳng định rất nguy hiểm, muốn tiền lương lập tức sẽ mất đi quyền lợi từ chối nhiệm vụ. Vì lý do an toàn, vẫn là chờ có một ngày hoàn thành nhiệm vụ rồi lại nói.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 233: Chương 233



Nếu không tính đi 'Tập đoàn Tích Tắc', như vậy đi dạo với Tạ Kha Kha một chút cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua, cô phải nói trước: "Điền Khinh Khinh và Đình Nhã có thể cũng sẽ cùng đi với chúng ta."

"Không sao." Tạ Kha Kha cũng có quan hệ không tệ lắm với hai người này, cười khúc khích gãi đầu: "Nhiều người náo nhiệt mà!"

Ngày 16 tháng 2, các thành viên năm nhất của Xã đoàn quái đàm trở lại trường. Bọn họ là nhóm trở lại trường sớm nhất, chờ sau khi bọn họ đi đến thế giới quái đàm xong thì sẽ sắp xếp cho năm hai, năm ba, rồi đến năm tư đi đến thế giới quái đàm.

So sánh với lần trước, lần này rõ ràng mọi người đã quen thuộc hơn nhiều, sau khi thuận lợi tiến vào thế giới quái đàm, Thượng tá Ngô Kiệt nghiêm túc nói với mọi người: "Lần này còn có một ít điều tra viên nước ngoài đến thế giới quái đàm, lỡ như gặp phải, mọi người phải nhớ giữ gìn mặt mũi cho nước mình, cố gắng đừng để mâu thuẫn xảy ra. Dĩ nhiên nếu quả thật bị bắt nạt, trở về nói với chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không để cho mọi người chịu thiệt đâu."

Mọi người nhanh chóng gật đầu, chờ sau khi Ngô Kiệt rời đi, Liễu Đình Nhã nhỏ giọng nói: "Tôi còn chưa thấy điều tra viên nước ngoài nữa, cũng không biết biểu hiện của bọn họ như thế nào."

"Chắc là gần giống như chúng ta đi." Nhà Điền Khinh Khinh có tiền, lúc nghỉ lễ còn có đi nước ngoài, "Khác với trong nước, nước ngoài nghĩ rất thoáng về chuyện quái đàm quy tắc này, giống như s.ú.n.g vậy. Trong nước còn quản lý không chế, nước ngoài gần như là không có. Bên kia, điều tra viên của bọn họ cũng vô cùng phách lối, còn lấy thân phận điều tra viên làm người đại diện quảng cáo. Hậu quả không chịu khống chế quản lý chính là danh hiệu của nhiều điều tra viên bị mạo danh lừa gạt, có không ít người bị lừa."

Những lời này làm cho Tạ Kha Kha nhớ đến một chuyện: "Đoạn thời gian trước ba tôi cũng nói với tôi, các cậu không chú ý đến tin tức nước ngoài nên không biết. Đoạn thời gian trước còn có một xí nghiệp tiêu một khoảng tiền lớn mời điều tra viên, sau khi kiểm chứng phát hiện thân phận của đối phương là giả. Đây nếu là ở trong nước, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện này."

Đúng vậy, trong nước quản lý tương đối nghiêm khắc với điều tra viên, thậm chí thông tin liên quan đến quái đàm cũng tiến hành quản lý khống chế, tất nhiên cũng sẽ không xuất hiện loại vấn đề này.

"Nhưng chuyện này cũng đưa đến tư chất ứng đối với quái đàm quy tắc của nước ngoài cao hơn nước chúng ta. Chắc các cậu ở trong quái đàm có gặp một ít chuyện không hiểu đúng không, mới bắt đầu đã chịu chết. Nhưng ở nước ngoài tương đối ít gặp tình huống này." Điền Khinh Khinh tiếp tục nói.

Cái này giống như sử dụng s.ú.n.g vậy, phần lớn người nước ngoài đều biết dùng súng, nhưng trong nước lại rất ít,

Chỉ có thể nói hai loại chính sách này đều có ưu nhược điểm riêng, không thể nói cái nào hơn cái nào.

Tô Dung chặn lại chủ đề có chút nhạy cảm này: "Đi dạo ở đâu đây? Lần này phạm vi tự do hơn lần trước, chúng ta có thể đi xa một chút."

Đây là Mai Lạc nói, bởi vì cũng đã đến lần thứ hai, mọi người không cần chỉ giới hạn ở tiểu khu này. Chỉ cần trong thời gian quy định là buổi chiều 5 giờ trở về là được.

"Tùy tiện đi dạo chút đi, dù sao chúng ta cũng không biết nhiều về chỗ này." Liễu Đình Nhã thở dài: "Chúng ta lại không thể nói chuyện với người đi đường."

Nghe vậy, Tạ Kha Kha và Điền Khinh Khinh không khỏi nhìn về phía Tô Dung. Hai người bọn họ đều là điều tra viên tinh anh, cho nên trên tay cũng có đạo cụ quái đàm che giấu hơi thở.

Liên quan đến khen thưởng tiêu diệt nguồn ô nhiễm, người có cống hiến lớn nhất tất nhiên khen thưởng được nhận cũng là tốt nhất. Còn về những người khác thì rất giống nhau, ví dụ như Tạ Kha Kha, lấy được cũng chỉ là tăng cường năng lực của cỏ bốn lá mà thôi.

Đừng thấy lần ở quái đàm đó, Tô Dung cũng lấy được khen thưởng tăng cường năng lực cái xẻng, nhưng cái xẻng kia của cô trực tiếp lột xác biến thành "xẻng phệ linh", lực lượng tăng thêm gấp mấy lần. Hai người hoàn toàn không thể so sánh được.

Nhưng mặc dù khen thưởng rất ít, nhưng cũng là khen thưởng tiêu diệt nguồn ô nhiễm, có thể giúp che giấu hơi thở một chút.

Dĩ nhiên sẽ không có tác dụng gì đối với quỷ quái, nhưng đối với dân địa phương bình thường, chỉ cần đối phương không cố ý tìm tòi, cũng sẽ không bị phát hiện.

Tô Dung cảm nhận được ánh mắt của hai người: "..."

Tô Dung lựa chọn không nhìn ai cả, lúc này nhìn ai cũng bị nhìn ra đầu mối, cô chọn làm một người công bằng.

Đi trên con đường chính bên ngoài, giống với lần trước, hôm nay cũng là một ngày sương mù m.ô.n.g lung. Hình như quanh năm thế giới quái đàm cũng đều là như vậy, không có thay đổi một chút nào.

Liễu Đình Nhã vừa khéo nói đến chuyện này: "Sao thời tiết nói này vẫn luôn như vậy, cũng không có chút ánh sáng mặt trời gì. Vậy cũng không có mưa sao?"

"Như vậy người trong thế giới quái đàm sẽ thảm rồi." Tô Dung nhún vai, nói cho mọi người kiến thức mà mình đọc được trên diễn đài: "Từ sớm cái thời tiết này trong thế giới quái đàm chính là ký hiệu ổn định, nếu như đột nhiên có thay đổi, như vậy chính là sự thay đổi không tốt. Ví dụ như trời mưa, trong diễn đàn có một bài viết nói rất rõ ràng. Trước kia bon họ gặp được một trận mưa ở thế giới quái đàm, kết quả sau khi tất cả mọi người bị nước mưa dính vào, lúc trở về đều bị kiểm tra ra ô nhiễm."

"Hả? Tại sao có thể như vậy!" Tạ Kha Kha kinh ngạc trợn to mắt: "Vậy dân địa phương ở chỗ này thì sao?"

"Cậu ngốc à, tất nhiên dân địa phương hoàn toàn không cần đi ra rồi!" Điền Khinh Khinh ghét bỏ nói: "Người ta khẳng định không phải là lần đầu tiên gặp chuyện này, tất nhiên là biết tránh."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 234: Chương 234



"Vậy người lần đầu tiên gặp thì sao?" Tạ Kha Kha cũng không lộ ra vẻ bất mãn gì, chỉ là có chút lo lắng hỏi.

Lần này tất cả mọi người đều bật cười, đại khái nhóm người lần đầu tiên gặp đã sớm c.h.ế.t bên trong thế giới quái đàm vốn là nơi ô nhiễm hoành hành ngang ngược rồi. Dù sao mọi người đều biết, kinh nghiệm là đút kết từ dạy dỗ tràn đầy m.á.u tươi.

Cuối cùng vẫn là Liễu Đình Nhã tổng kết lại: "Tóm lại thời tiết như vậy vô cùng tốt."

Mấy người vừa nói chuyện vừa đi đến một con phố buôn bán không tính là phồn hoa. Trên đường chỉ có cửa tiệm nhỏ lẻ tẻ, cũng không có mấy người đi đường.

Trong thế giới quái đàm có rất ít người đi lang thang trên đường, nhất là trụ sở của chính phủ xây ở vùng ngoại ô. Cho nên bốn người cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, tiếp tục tản bộ ven đường.

"Thật là thơm!" Bỗng nhiên một mùi thơm truyền đến từ bên đường, lúc nghe Tạ Kha Kha nói câu "thật là thơm" kia, trong lòng Tô Dung lại dâng lên một cảm giác xấu khó hiểu.

Đối thoại quen thuộc này, giống như đã xảy ra ở chỗ nào.

Cô nhớ ra rồi. Là ở trong quái đàm quy tắc vườn bách thảo Màu đỏ!

Đúng như dự đoàn, một giây tiếp theo mùi hương đậm đà kia giống như mùi trái cây ô nhiễm mà cô ngửi được khi ở trong vườn bách thảo Màu đỏ, dễ dàng làm mấy người mất lý trí.

Nếu như có người không bị ảnh hưởng ở chỗ này, cũng chỉ nhìn thấy bốn sinh viên đại học lảo đảo lắc lư, giống như mất thần trí đến xếp hàng đi vào một tiệm nhỏ bình thường trên đường phố mà thôi.

Một giây khi gần bước vào cánh cửa nhỏ kia, hoặc có thể là lực lượng tinh thần đã được thêm lúc trước cuối cùng cũng có chút tác dụng, Tô Dung đột nhiên khôi phục lại một chút ý thức. Trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo, lúc này cô ngừng thở muốn xoay người chạy đi.

Nhưng cô mới vừa xoay người, lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã té xuống. Mùi thơm đáng c.h.ế.t kia lại còn có hiệu quả như thuốc mê.

"Chao ôi, còn có một con cá lọt lưới nha!" Sau lưng truyền đến giọng nam hơi cổ quái kỳ lạ.

Tô Dung ý thức được chuyện không ổn, nhưng tình thế đã không còn do cô quyết định nữa. Cảm giác đau đớn truyền đến sau ót, Tô Dung lập tức rơi vào hôn mê.

Lần nữa tỉnh lại, Tô Dung mơ hồ nghe được phía trước có người nói chuyện. Cô nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện bây giờ tay chân mình đang bị trói.

Điền Khinh Khinh ở bên cạnh cảm nhận được động tĩnh của cô, mừng rỡ nhỏ giọng nói: "Tô Dung, cậu tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào?"

"Tạm được, chỉ là sau ót hơi đau một chút." Tô Dung thầm mắng cái người đánh mình một trận: "Chúng ta đang ở đâu? Người bắt chúng ta là ai?"

Cô hỏi hai vấn đề liên tiếp, Điền Khinh Khinh cũng cố gắng trả lời: "Không biết là người nào bắt chúng ta, nhưng hình như giống như muốn bán chúng ta đi. Không chỉ bốn chúng ta, còn có rất nhiều người bị bắt nữa."

Dõi mắt nhìn lại, bị trói tay chân có bốn mươi năm mươi người, đều bị đè ép ngồi chồm hổm thành một mảnh, thật giống như một đám tội phạm bị cảnh sát bắt được. Trong đó không chỉ có điều tra viên đại học Q bọn họ, thậm chí còn có không ít điều tra viên nước ngoài. Nhiều đến mức để cho Tô Dung không nhịn được kinh ngạc nói: "Đám người này điên rồi! Đây là bắt hết điều tra viên vào thế giới quái đàm lần này sao?"

Liễu Đình Nhã ở một bên cũng lập tức tức giận nói: "Ai nói không phải chứ? Cảm thấy đám người này đang chơi lớn. Trong các cậu có ai có thính lực tốt, có thể nghe được bọn họ nói gì không? Tôi hoàn toàn không nghe được."

Lực lượng tinh thần tăng lên đại biểu thính lực, thị lực cũng tăng, cho nên Tô Dung có thể nghe rõ ràng. Mới vừa rồi nói chuyện với hai người Điền Khinh Khinh và Liễu Đình Nhã, cô cũng không quên cố gắng nghe hai người trước mặt kia nói chuyện.

"Nhóm này đều có chất lượng tốt, các người phải thêm tiền!"

Một người đàn ông đeo mặt nạ trong đó nói, định kiếm thêm chút tiền.

Người bên mua cũng đeo mặt nạ, cho người ta một loại cảm giác quái dị, cũng không cam lòng yếu thế trả giá: "Đám người kia cũng chỉ là người bên ngoài đến, khẳng định không dễ quản lý bằng người địa phương. Theo tôi thấy, anh bán rẻ một chút mới hợp tình hợp lý.

"Nhưng anh cũng không thể không biết chỗ tốt khi thuần hóa được đám người này, đừng nói cho tôi biết anh không thèm những điều tra viên này." Người bên kia không sợ hãi nói: "Đến lúc đó sợ rằng quy tắc nơi này của các người có thể tăng thêm được một chút, thậm chí cũng không cần phong bế như bây giờ."

Lời này hiển nhiên chọt trúng xương sườn mềm người còn lại, hắn ta xoắn xuýt một chút, nhưng vẫn cố gắng trả giá. Hai người thảo luận kịch liệt một trận, cũng không sợ những điều tra viên bị trói nghe được.

Trong đám người có người hoảng loạn, tiếng ồn ào nổi lên. Người bị trói gần nhất dần dần truyền tin tức cho người trói ở phía sau, Tạ Kha Kha là người bị trói ngồi chồm hổm trước ba người Tô Dung, lo lắng quay đầu nói: "Bọn họ muốn bán chúng ta!"

Bởi vì sớm đã nghe được phần lớn đối thoại của hai bên, Tô Dung rất bình tĩnh, thậm chí còn đang phân tích nội dung mình nghe được. Hiển nhiên đối phương muốn bán bọn họ cũng không phải là suy nghĩ nhất thời, mà là suy tính đã lâu, nếu không cũng không thể nào biết bọn họ đều là điều tra viên được.

Hơn nữa từ lời của đối phương, công việc bán người này đã tạo thành từ rất lâu. Vốn dĩ lúc trước là gạt bán dân địa phương trong thế giới quái đàm, bây giờ đánh chủ ý lên người từ bên ngoài đến như bọn họ.

Còn về chuyện bán đến chỗ nào, Tô Dung tạm thời không có đầu mối. Bởi vì người bị bắt có trai có gái, hơn nữa đều là người trưởng thành. nhìn bộ dạng của đối phương, cũng không phải cần bọn họ lấy nội tạng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 235: Chương 235



Bây giờ bọn họ đang ở vùng hoang vu hoang dã, chỉ nhìn cảnh vật xung quanh cũng không nhìn ra chút đầu mối nào. Duy nhất có thể xác định chính là nơi này cũng không phải là thế giới quái đàm, bởi vì bầu trời rất quang đãng, khác với thế giới quái đàm ảm đạm không có chút ánh sáng, sương mù bao vây xung quanh.

Nhưng nơi này cũng không hẳn là thế giới thật, trước không nói đến chuyện lúc bọn họ đi vào thế giới quái đàm thời tiết cũng không quang đãng như vậy, chỉ cần suy luận thì cũng đã biết không thể nào là thế giới thật.

Nếu thật sự người bắt cóc đưa bọn họ vào thế giới hiện thực, vậy còn cần gì phải phí sức lớn đi vào thế giới quái đàm chờ bắt bọn họ? Huống chi người thế giới hiện thực cũng sẽ không gọi bọn họ là người bên ngoài đến.

Chẳng được bao lâu, cuối cùng hai người kia cũng thương lượng được giá cả phù hợp. Tên đàn ông gạt bắt bán bọn họ nói một câu "tạm biệt", sau đó xoay người lên xe mình, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Người bắt bán rời đi để cho mọi người ý thức được bây giờ mình thật sự là một thân một mình, tiếng thảo luận nhỏ vụn trở nên lớn hơn, tiếng mắng chửi cũng vang lên bên tai không dứt.

Chỉ là phần lớn người đều rất có lý trí, dù sao mọi người cũng là điều tra viên, trải qua quái đàm quy tắc càng nguy hiểm hơn. Mặc dù có một số người lần đầu đối mặt với chuyện này, cũng không quá mức hoảng hốt như người bình thường. Còn ở đâu đáng sợ hơn đối mặt với quái đàm quy tắc chứ?

Các điều tra viên vô cùng tự tin nghĩ như vậy, chờ đến khi người trước mặt tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một con hồ ly, đầu óc của mọi người lập tức trống rỗng.

---

Ở chỗ này không thể không nhắc đến một chuyện, ai nghe đến hồ ly cũng sẽ cảm thấy rất đáng yêu, giống như phim nào đó có nam chính là hồ ly thì sẽ rất được hoan nghênh. Nhưng nếu như đặt chuyện này vào trong thực tế, thật sự rất khó để cho loại người tiếp nhận.

Khuôn mặt kia chính là khuôn mặt của hồ ly, lại mang theo biểu cảm tham lam và thô bỉ chỉ có của con người. Lông màu cam mọc đầy mắt, cái miệng nhọn nhô ra phía bên ngoài.

Thân thể là thân thể loại người, âu phục thẳng thớm, nếu như không nhìn mặt, thì cũng có thể được xem là người bình thường. Nhưng cộng thêm cái đầu hồ ly quỷ dị kia, chỉ làm cho người ta có một loại cảm giác kinh khủng hoang đường.

Nam hồ ly này để cho Tô Dung không nhịn được nhớ đến quỷ quái mèo trắng trong quái đàm taxi, hai sinh vật này đều là đầu động vật thân người, giữa bọn họ có quan hệ gì sao?

Tất nhiên, thật ra đầu cá thân người trong quái đàm du thuyền cũng là đầu động vật thân người, sở dĩ cô cho rằng giữa hai cái này không giống nhau, dĩ nhiên là bởi vì nhìn qua hai người này hoàn toàn khác nhau. Đầu cá thân người là loại bị ép buộc, hoàn toàn ô nhiễm thành quái vật. Có đặc điểm xấu xí và vặn vẹo giống như nhân tạo. Còn mèo trắng và nam hồ ly này thì nhìn vào giống như được hình thành rất tự nhiên, khi sinh ra bản thân đã có bộ dạng như thế này rồi.

"Yên tĩnh một chút." Nam hồ ly bình tĩnh nói, không biết lúc nào trong tay đã xuất hiện một cái roi da.

Màu sắc của roi da này làm cho Tô Dung không nhịn được có chút dự cảm xấu. Nếu như ở thế giới loài người, roi da là làm từ da động vật, vậy roi da của thế giới động vật thì dùng cái gì làm chứ?

Câu trả lời không cần nói cũng biết.

Có không ít người không chú ý đến, còn đang thảo luận đối sách. Tạ Kha Kha đang muốn nói gì đó, đã bị Tô Dung trừng mắt, cậu ta lập tức nuốt lại lời muốn nói xuống miệng.

"Ba!" Một giây tiếp theo, tiếng xé gió ác liệt vang lên, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của mấy người ở hàng trước.

Hiển nhiên nam hồ ly đánh không lưu tình chút nào, một roi đi xuống có thể nhìn thấy máu. Những người khác sợ hãi liên tục lui về phía sau, nhưng bởi vì bị trói hai tay và chân, cũng không di chuyển được bao nhiêu,

Cũng may nam hồ ly chỉ muốn g.i.ế.c gà dọa khỉ, đôi mắt hồ ly chân chính cười híp mắt nhìn mọi người: "Ta nói rồi, yên tĩnh một chút."

Toàn hiện trường yên lặng như tờ, mọi người đều không phải người ngu, không có người nào muốn khiêu khích nam hồ ly vào lúc này.

Hồ ly nam hài lòng gật đầu một cái: "Không hổ là điều tra viên, tư chất rất cao."

Trước đó còn có mấy người kêu la ồn ào, bây giờ đã hoàn toàn yên lặng, làm cho ý định "giết gà dọa khỉ" của hắn ta cũng không thể thực hiện được.

Chỉ là hồ ly nam cũng không thèm để ý, cất giọng nói: "Ta bỏ tiền mua các người, tất nhiên không phải vì mời các người đến làm đại gia. Các người có năm ngày học tập quy cũ của "Thành phố động vật", năm ngày sau, ta sẽ dựa vào biểu hiện của các người phân phối công việc cho các người."

Mọi người nghe vậy đều trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu rõ ràng ý của hắn ra. Chỉ biết bọn họ tương đương bị bán cho đi đào mò, trước khi đào mỏ còn phải học tập quy củ.

Một ít người bén nhạy chú ý được tin tức mấu chốt là "Thành phố động vật". Phần lớn người trong bọn họ cũng chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng nhìn bộ dạng của hồ ly nam này, cũng có thể đại khái đoán được tình huống bên trong của thành phố này.

Khác với bọn họ, Tô Dung biết "Thành phố động vật" Cảm ơn đã ban tặng cho cô trí nhớ tốt, cô còn nhớ lúc ấy mục tiêu của mèo trắng ở trong quái đàm quy tắc chính là "Thành phố động vật".

Cho nên suy đoán mới vừa rồi của cô là đúng, mèo trắng và hồ ly này quả nhiên đến từ cùng một chỗ.

Cư dân của nơi này đều là sinh vật đầu động vật thân người, cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc ấy mèo trắng không dùng từ "động vật" với thân phận của mình.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 236: Chương 236



Không cần suy nghĩ cũng biết, loài người ở trong thành động vật, ít nhất nhìn trước mắt đãi ngộ sẽ không tốt, nếu không cũng không đến nỗi dựa vào bắt góc lừa bán mới có thể mang bọn họ vào.

Nếu như cư dân "Thành phố động vật" không cho rằng mình là động vật, như vậy ở trong mắt bọn chúng, rất có thể loại người mới chính là động vật cấp thấp. Hơn nữa còn là động vật cấp thấp cần lao động, cái này làm cho cô dễ dàng nghĩ đến trâu cày, ngựa chở người gì đó. Dĩ nhiên mấy cái này vẫn còn tốt, tệ nhất là heo làm thành chân giò hun khói, còn có gà sống vì sinh trứng, mấy thứ này thật sự quá đáng sợ.

Tác phẩm huyền huyễn hoán đổi thân phận giữa người và động vật có rất nhiều, Tô Dung cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng thật sự cảm thấy có chút khó giải quyết.

Ở nơi như vậy, muốn sống đã rất khó, huống chi là chạy trốn.

Mà còn có một chi tiết quan trọng nữa, nếu "Thành phố động vật" bị gọi là "thành phố", vậy chứng minh nó cũng sẽ không đặc biệt lớn. Đã như vậy, cũng sẽ không có chọn lựa chạy đến dã ngoại tị nạn.

Bọn họ phải sống trong thành phố, chống đỡ đến khi quốc gia đến cứu. Nhưng chuyện này rất dễ dàng sao?

Chắc là thế giới quái đàm không có camera, cho dù có, đám người từ bên ngoài đến như bọn họ cũng rất khó điều khiển. Hơn nữa bây giờ bọn họ ở trong một thế giới khác với thế giới hiện thực và thế giới quái đàm, coi như muốn đi tìm cũng phải phí rất nhiều công sức thời gian.

Tóm lại dựa theo cục diện trước mặt này Tô Dung phán đoán, bọn họ đại khái phải ở "Thành phố động vật" này một đoạn thời gian rất dài.

Sau khi suy nghĩ xong, Tô Dung dặn dò ba người còn lại: "Trước hết nghe lời đã, chờ biết tình huống rõ ràng thì lại nói sau. Chuyện quan trọng nhất, đừng quên mình là người."

Đây là chuyện cô lo lắng nhất, đây là một thế giới tất cả nhân viên đều có đầu động vật, tất cả bọn họ đều cho rằng nhân loại mới là động vật cấp thấp. Ở dưới tình huống này, nếu có người có ý chí không kiên định rất dễ dàng bị vặn vẹo nhận biết. Mà một khi như vậy, muốn rời đi sẽ rất khó khăn. Mặc kệ như thế nào, chắc nơi này cũng được xem như là dưới sự thống trị của "nó". Ở địa bàn của "nó" bị thay đổi nhận biết, sẽ trở thành con rối của "nó".

Hồ ly nam gọi điện thoại gọi người đến, trong lúc chờ người, hắn ta đốt một điếu thuốc hút, tự giới thiệu mình: "Các người có thể gọi ta là Hổ ca, năm ngày tiếp theo ta sẽ là người phụ trách các người. Đừng có gây phiền phức cho ta, hiểu không?"

Cái roi vung thật mạnh xuống đất, mọi người không hẹn mà cùng nhau gật đầu. Trái lại không phải bọn họ sợ không dám chống lại, chủ yếu là mới vừa rồi lực đạo một roi kia của Hổ ca rất lớn, không ít người đều có thể đoán mình không đánh lại hắn ta. Huống chi bây giờ bọn họ lại bị trói, hoàn toàn không có phần thắng.

Hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng nhất chính là bọn họ hoàn toàn không hiểu thế giới này, thà tốn sức chạy trốn tự tìm đường chết, không bằng trước tiên theo đối phương tìm hiểu tình huống một chút.

Phần lớn mọi người đều nghĩ như vậy, còn một ít người không nghĩ sâu xa như thế, nhưng thấy những người khác không phản kháng, tất nhiên bản thân cũng không dám phản kháng.

Rất nhanh một chiếc xe buýt cũ nát từ xa lái đến, ngừng lại bên cạnh mọi người. Từ trên xe có một người phụ nữ đầu con báo và hai người đầu con dê nhảy xuống. Đừng thấy hai người đầu con dê là động vật ăn cỏ, nhưng vóc người vô cùng cường tráng. Cả thân cơ bắp kia, nói bọn họ ăn thịt người lớn lên cũng không phải nói dối.

Hai người đầu con dê không tốn chút sức nào đẩy mọi người lên xe buýt, sắp xếp chỗ ngồi. Cái xe buýt này tổng cộng chỉ có hai mươi chỗ ngồi, mà điều tra viên bị bắt thì hơn 50 người. Hơn nữa còn có người phụ nữ đầu báo, Hổ ca, hai người đầu con dê cường tráng, cùng với tài xế đầu hà mã. bên trong xe buýt nhỏ như vậy hoàn toàn không thể chứa nhiều hành khách như vậy.

Tất nhiên người thống trị sẽ không để cho mình bị ủy khuất, cho nên bị ủy khuất chỉ có đám tù binh bọn họ.

Hơn 50 người bị ép ở trong một không gian chật hẹp không đến hai mươi vị trí, cũng bởi vì không thể cách quá gần với đám Hổ ca, không gian càng bị thu nhỏ hơn.

Hơn nữa bị trói chỉ có thể ngồi chồm hổm dưới đất, không có cách nào dành được không gian lớn nhất cho mình, cũng chỉ có thể người sát người chen vào một góc, hơi di chuyển về phía trước một chút cũng sẽ bị roi đánh trúng.

Giống như gà bị giam trong lồng đợi làm thịt, không có một chút tôn nghiêm nào.

Rốt cuộc có người không nhịn được nhỏ giọng khóc nức nở, trước kia còn cố gắng bình tĩnh, nhưng lúc này đã bị tình cảnh bây giờ đánh ngã. Hoàn cảnh như vậy tạo ra một loại kiềm chế cho mọi người, còn có cảm giác tuyệt vọng, dễ dàng mài mòn ý chí của con người.

Xem ra cô nghĩ đúng rồi, quả nhiên đám người này có suy nghĩ làm vặn vẹo nhận biết của bọn họ. Bây giờ cũng chỉ là hành động ám chỉ thôi, chỉ sợ trong vòng năm ngày tiếp theo sẽ càng rõ ràng hơn.

Phải nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn mới được...

Bởi vì g.i.ế.c gà dọa khỉ lúc trước, mặc dù lo lắng, nhưng mọi người cũng không dám nói chuyện. Không gian xe này lại nhỏ như vậy, nếu nói chuyện nhất định sẽ bị nghe được.

Tạ Kha Kha trừng lớn đôi mắt, dùng sức chớp mắt về phía Tô Dung, thật giống như muốn biểu đạt cái gì đó. Tô Dung cố gắng hiểu, đồng thời không nhịn được nghĩ, trái lại người này lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Rất nhanh cô đã hiểu ý của đối phương, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này bọn họ đã vào thành phố, giống với suy nghĩ của Tô Dung, quả nhiên trong thành phố đều là sinh vật đầu động vật mũ áo chỉnh tề.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 237: Chương 237



Tạm thời kêu đám này là người động vật đi.

Những người động vật này nhìn qua không khác gì so với nhân loại bình thường, khác biệt duy nhất là trong tay bọn họ có dắt một dây cột chó, mà đầu khác của dây cột chó chính là người.

Người kia là một người đàn ông trưởng thành, trên người ăn mặc rất mỏng manh, miễn cưỡng có thể che bộ phận quan trọng lại.

Hình ảnh đoán được biến thành thực tế. Nhưng Tô Dung không có chút đắc ý nào. Sắc mặt cô vô cùng khó coi, cảm giác ngày càng không ổn. Tiếp theo bọn họ phải học tập cách làm thế nào trở thành một thú cưng hợp pháp sao? Nhưng cô cảm giác sẽ không đơn giản như vậy?

Đúng vậy, đơn giản. Ở trong mắt Tô Dung, so sánh với những công việc khác, thú cưng chỉ cần nghe lời thì sẽ có tỷ lệ sống cao. Thậm chí vận may tốt thì sẽ còn sống rất tốt. Chuyện cần nhất chính là chú ý giữ vững nhận biết, lúc nào cũng nhớ thân phận thật sự của mình, không nên bị thuần hóa.

Nhưng đối với cô mà nói cái này cũng không khó, nhất là Tô Dung còn biết được một ít nội tình --- cũng chính là chuyện mà khi đó mèo trắng muốn cô làm.

Làm thú cưng thì được, nhưng học tiếng mèo kêu thì có vấn đề. Trong này chắc còn có bí mật, chẳng qua chỉ cần thăm dò được, trốn tránh sẽ không hề khó khăn. Bây giờ lực lượng tinh thần của cô đã mạnh hơn một chút, đã không phải là tay mơ học tiếng mèo kia sẽ mất đi nhận biết lúc trước.

Cho nên nếu quả thật làm thú cưng, cô có lòng tin mình có thể sống sót.

Nhưng một giây tiếp theo, Hổ ca đã phá vỡ vọng tưởng của cô. Chú ý đến mọi người đều nhìn thú cưng loài người bên ngoài kia, hắn ta cười nhạo một tiếng: "Đừng nhìn, loại chuyện này không đến lượt các người đâu."

Nghe vậy, Tô Dung than nhẹ một tiếng trong lòng. Mặc dù cô đã sớm biết sẽ không đơn giản như vậy, nhưng cuối cùng vẫn ôm chút hi vọng. Đáng tiếc phần hi vọng này đã bị phá vỡ rồi.

Cũng không lâu lắm, xe lái vào một đại viện khép kín. Nói là đại viện, nhưng nhìn lan can cao mười mét xung quanh, dùng từ ngục giam để hình dung cũng không quá đáng. Trong radio lặp lại nội dung giống nhau --- "Động vật chí cao vô thượng, loại người hèn mọn vô năng."

"Một hai một! Một hai một!" Cách đó không xa truyền đến tiếng khẩu hiệu, một người đầu ngựa dẫn theo một đội nhân loại đang chạy bộ vòng quanh sân.

Thấy ánh mắt tò mò khó tả của mọi người, người phụ nữ đầu báo quyến rũ ngáp một cái: "Không cần hâm mộ, lập tức các người cũng sẽ tiếp nhận loại huấn luyện này. Loài người phải rèn luyện có thế lực thật tốt. Nếu không sống như thế nào chứ?"

Ai sẽ hâm mộ chuyện này! Mọi người đều oán thầm trong lòng, nhưng cũng càng có suy đoán không tốt đối với năm ngày sắp trải qua này.

Sau khi đến đại viện, đám Hổ ca rõ ràng yên tĩnh lại, sắp xếp một người dê cởi trói cho bọn họ.

Cởi trói cũng không để cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, trái lại trái tim càng nặng nề hơn. Nếu như nói trói bọn họ là sợ bọn họ chạy trốn, như vậy bây giờ cởi trói, thì cùng đồng nghĩa ở chỗ này, đám người đó có tự tin tuyệt đối những tù binh này không thể chạy thoát được.

Điều này hiển nhiên không phải là một tin tức tốt, Tô Dung yên lặng đi theo mọi người xuống xe, năm mươi bốn người chỉnh tề đứng thành sáu hàng.

Hổ ca đứng ở một bên quơ roi uy h**p, phụ nữ đầu báo thì đứng ở trước mặt mọi người, nói: "Các ngươi có thể gọi ta là Bao tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay, các người sẽ tiến hành huấn luyện lao động trong vòng năm ngày. Tất nhiên, giống như Hổ ca nói, công việc mà các người làm sau này sẽ không hoàn toàn giống nhau, cái này phải xem biểu hiện của các người."

Cô ta nói xong thì vỗ tay một cái: "Nhìn thật tốt chỗ ở của các người, năm ngày này chín người ngủ một gian phòng."

Lời này vừa ra, nhất thời mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.

Tô Dung nghe được có không ít người khiếp sợ, bọn họ là một hàng chín người, chín người ngủ một phòng thật sự vượt qua nhận biết của bọn họ. Còn có nữ sinh nhỏ giọng than phiền, tại sao lại là trai gái ngủ một phòng? Chẳng lẽ không thể tách ra sao?

Đã "tiếp đãi" qua vô số tù binh, tất nhiên Bao tiểu thư cũng biết bọn họ đang nói cái gì. Cô ta cười xinh đẹp, có lẽ biểu cảm kia của cô ta rất đẹp, bởi vì Hổ ca cũng làm rơi roi da, si mê nhìn Bao tiểu thư. Chỉ là đáng tiếc đám người Tô Dung hoàn toàn không có cách thưởng thức được vẻ đẹp của cô ta.

Mặc dù có lúc mọi người sẽ chế nhạo nhau "Độc thân đã lâu nhìn con ch.ó cũng cảm thấy đẹp", nhưng đối với người lừa bán bọn họ, coi như đối phương có xinh đẹp thế nào, cũng chỉ cảm thấy vô cùng khó coi. Hơn nữa đối phương còn là người đầu báo!

Bao tiểu thư vừa cười vừa châm chọc mọi người. Không, nói như vậy cũng không đúng. nhìn qua cô ta cũng không có ý châm chọc, chỉ là muốn bọn họ nhận rõ thực tế mà thôi.

"Loại người cần gì phải chia ra trai gái? Đơn giản chính là chuyện phiền phức. Cho dù các người g*** h*p ở trên đường, cũng không có người nói gì, Dĩ nhiên, nếu như bị đánh c.h.ế.t cũng là đáng đời. Còn về chuyện chín người một phòng, ta cảm thấy các người nên cảm ơn trời đất, bên ngoài một phòng 50 người cùng có, sớm muộn gì các người cũng phải thích ứng thôi."

Ngắn ngủi mấy giây, tiết lộ tương lai tràn đầy bóng tối. Ở "Thành phố động vật", loại người giống như heo chó, không có chút tôn nghiêm nào.

Tiếng thảo luận lúc trước cũng đã dừng lại, Tô Dung hơi liếc nhìn một vòng, phát hiện sắc mặt của rất nhiều người đã trở nên ảm đạm. Mọi người đều bị lời của cô ta dọa sợ.

Nhưng Tô Dung thì không có.

Thế giới mà Bao tiểu thư miêu tả đúng là tàn khốc, nhưng cô cũng không phải hoàn toàn chưa từng thấy qua.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 238: Chương 238



Ở thế giới cũ, thành phố H mà cô ở được gọi là thành phố phạm tội, trong đó còn có một thành phố rất nổi tiếng giống như thành phố H, chính là thành phố X - thành phố tội phạm.

Người sống bên trong thành phố X đều là tội phạm. Đó là một thành phố chỉ có thể vào không thể ra. Nói là một thành phố, nhưng thực chất chính là một ngục giam. Ở nơi đó, tội phạm phạm tội càng lớn, thì sẽ càng sống tốt.

Nam với nam, nữ với nam tằng tịu với nhau trên đường phố là trạng thái bình thường đi chỗ nào cũng thấy, biểu diễn tốt thậm chí còn có thể được khen thưởng của quần chúng vây xem. Dĩ nhiên cũng có người biểu diễn không tốt phải phơi thây ngoài đường.

Ở thành phố này, tôn nghiêm của nhân loại còn không bằng một điếu thuốc nữa.

Nếu muốn so sánh, ngay cả cô cũng không biết "Thành phố động vật" và thành phố tội phạm cái nào hoang đường hơn.

Một hàng mà Tô Dung đứng, cộng thêm cô cùng với Đình Nhã, tổng cộng có bốn người của Xã đoàn quái đàm của đại học Q, hai điều tra viên của Xã đoàn quái đàm đại học P. Ba người còn lại chính là người nước ngoài. Trong này có bốn nữ sinh, còn lại là năm nam sinh.

Lúc bị đuổi vào phòng, Tô Dung không nhịn được mà than thở. Gian phòng này còn nhỏ hơn phòng ký túc xá của trường học bọn họ. Tất cả mọi người vừa đi vào, không gian lập tức trở nên vô cùng nhỏ hẹp. Thật giống như ngay cả chỗ đặt chân cũng không đủ. Có thể nói không có chỗ để mà nằm ngang ngủ, mọi người chỉ có thể tìm một chỗ ngồi co ro lại.

Đáng giá nhắc đến chính là, toàn bộ mặt tường của căn phòng này đều dùng áp phích làm giấy dán tường, phía trên tờ áp phích rậm rạp chằng chịt chữ viết, tất cả đều là loài người đê tiện, động vật cao quý.

"... Làm thế nào đây?" Một nam sinh ngoại quốc da thịt trắng noãn, bộ dạng giống với tiểu thịt tươi rút vào trong góc, dùng tiếng anh nức nở hỏi.

Hiển nhiên hai đồng bạn bên cạnh cậu ta cũng đã sớm quen với tính cách này của cậu ta, thuần thục an ủi mấy câu. Dù sao cũng rất qua loa, chính bọn họ cũng đang rất căng thẳng,

Kiếp trước Tô Dung thường xuyên thư tư qua lại với một ít thám tử nước ngoài, thỉnh thoảng còn sẽ gặp mặt, cho nên thật ra tiếng anh cũng không tệ lắm, hoàn toàn nghe hiểu được đối thoại của bọn họ.

Nữ sinh nước ngoài: "Đừng khóc, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách chạy ra khỏi chỗ này."

Đàn ông nước ngoài: "Chỉ là trước đó phải tìm hiểu cái thế giới này đã. Ôi trời, thượng đế ơi! Cái thế giới này thật là điên cuồng."

Nam sinh khóc nức nở: "Hu hu sớm biết như thế tôi đã không đến, tôi đã đến mình không đi rồi, huấn luyện viên lại cứ khăng khăng để cho tôi đến rèn luyện!"

Nữ sinh nước ngoài: "Trở về tố cáo anh ta, trước đó, tĩnh táo lại một chút được không? Davy?"

Nghe bọn họ nói chuyện, Tô Dung cũng thầm hài lòng. Xem ra đồng bạn cùng phòng này của cô cũng sẽ không để cho bọn họ gặp phải phiền phức. Vận may cũng xem như không tệ. Phải biết điều tra viên chỗ này có chất lượng tốt xấu lẫn lộn, nếu như trong phòng có động đội heo thì chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

"Mấy ngày ở chỗ này, chúng ta nhất định phải cố gắng không nên đọc chữ trên tường." Tô Dung nói xong, suy nghĩ một chút, lại dùng tiếng anh thuật lại.

Nội dung của những tấm áp phích này đều là tuyên truyền loài người đê tiện, nhìn lâu sẽ khó tránh khỏi tự mình sinh ra nghi ngờ. Giống như nghe nhiều thì sẽ quen thuộc, dưới hoàn cảnh lâu như thế này muốn giữ vững nhận thức của mình thì sẽ rất khó khăn. Hơn nữa bên ngoài còn có radio lặp lại nội dung, thật sự rất dễ dàng tẩy não người ta.

Lúc trước Tô Dung từng bởi vì một bắt một tổ chức cộng hòa, vì vậy đích thân đi vào lấy đầu mối. Tình huống nơi đó cũng không khác gì lắm với chỗ này, trừ tuyên truyền tẩy não ùn ùn kéo đến, còn phải học tập mỗi ngày. Thật sự không có bệnh cũng làm cho thành bệnh tâm thần.

Dĩ nhiên, nói thẳng "Các người không nên xem", từ trình độ nào đó, sẽ càng k*ch th*ch lòng tò mò của mọi người. Giống như có người nói "Không cần nhớ trái táo màu đỏ" như vậy trong đầu người nghe sẽ dễ dàng tự hình dung ra trái táo màu đỏ.

Nhưng tưởng tượng trong đầu là theo bản năng, mà xem hay không xem thì có thể khống chế được. Nếu như ngay cả một chuyện này bọn họ không thể khống chế được, vậy Tô Dung nói gì cũng uổng công.

Nghe được lời của cô, trong ba người nước ngoài, nữ sinh tóc vàng ngẩng đầu lên: "Có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân không? Trong những tấm áp phích này có đầu mối gì sao? Tôi tên là Sofia."

Cô ấy dùng tiếng anh, cũng là bởi vì mới vừa rồi đã nhìn ra tiếng anh của Tô Dung không tệ lắm, không cần cô ấy dùng tiếng trung chất lượng kém của mình ra bêu xấu.

"Bởi vì rất dễ dàng bị tẩy não." Tô Dung dùng tiếng anh trả lời, sau đó lại dùng tiếng trung thuận lại một lần cho mấy người Hoa ở chỗ này.

Liễu Đình Nhã đã quen biết Tô Dung một đoạn thời gian, trong lòng đã có sự tín nhiệm vô hình với cô, nghe vậy nghiêm túc gật đầu, bày tỏ mình nhớ rồi.

Còn bốn người khác, bọn họ đều không quen biết Tô Dung. Mặc dù bên trong bốn người này cũng có Xã đoàn quái đàm đại học Q, nhưng bởi vì bình thường Tô Dung biểu hiện rất khiêm tốn, cho nên cũng không biết thực lực của cô.

Chỉ là ở trong tình huống này, điều tra viên giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Nhất là điều tra viên của Hoa Hạ. Ở trong giáo dục mà bọn họ tiếp nhận, vốn có chuyện giúp đỡ lẫn nhau. Vì vậy cũng không có người nào phản bác lời của cô, mọi người yên lặng ghi nhớ nhắc nhở của cô.

Chẳng được bao lâu, Hổ ca đột nhiên đẩy cửa đi vào, ném một xấp giấy cho đàn ông ngoại quốc ở gần cửa nhất: "Một người một phần, thuộc lòng thứ viết trên giấy cho ta. Ngày mai viết chính tả, nếu không viết được... Hừ!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 239: Chương 239



Hắn ta uy h.i.ế.p nhìn mọi người, mang theo cảm giác áp bức cao cao tại thượng. Cười lạnh một tiếng, sau đó rời đi.

Thấy hắn ta rời đi, người đàn ông nước ngoài phát giấy cho mọi người. Tô Dung nhận lấy bắt đầu nghiên cứu.

《 Quy tắc sinh tồn của loài người ở "Thành phố động vật"》

Một, động vật chí cao vô thượng, loài người là sinh vật cấp thấp.

Hai, không thể phản bác chủ nhân, tuân thủ tất cả mệnh lệnh của chủ nhân.

Ba, loài người phải dâng hiến vô điều kiện cho chủ nhân của mình.

Bốn, trừ khi có chủ nhân dẫn đi, nếu không ban đêm không được rời khỏi ký túc xá.

Năm, loài người cần phải làm việc chăm chỉ, cố gắng tạo ra lợi ích cho chủ nhân.

Sáu, không thể làm tổn thương chủ nhân.

Bảy, tất cả dân địa phương trong "Thành phố động vật" đều có thể thành chủ nhân của loài người.

Tổng cộng chỉ có bảy quy tắc, nhưng làm cho Tô Dung không nhịn được trợn tròn mắt --- Bởi vì ở trong quy tắc này, cô nhìn thấy hai quy tắc bị biến thành màu đỏ.

Có quy tắc màu đỏ, chứng minh đây là quy tắc có thể kích động công cụ nhắc nhở ô nhiễm, có quy tắc bị quỷ quái sửa đổi. Nếu như vi phạm nội dung quy tắc, thật sự sẽ chết.

Hơn nữa phần quy tắc này có tên là 《 Quy tắc sinh tồn của loài người ở "Thành phố động vật"》, nói cách khác phần quy tắc này có hiệu lực toàn bộ "Thành phố động vật".

"Nó" thống trí toàn bộ "Thành phố động vật"!

Một thành phố hoàn toàn thất thủ lại không có trong danh sách Quái đàm quy tắc cố định của chính phủ. Tại sao lại như vậy? Đây có thể còn lớn hơn trường học, khu vui chơi gì đó mà?

Nhưng từ trong 7 quy tắc này, cũng đã có thể nhìn ra được quái đàm quy tắc này khác với những quái đàm quy tắc khác. Phần quy tắc này chủ yếu là thành lập cho loài người có thân phận thấp hèn, phòng ngừa loài người tạo phản. Không có một lòng vì muốn g.i.ế.c người hoặc là bảo vệ nhân viên của mình giống với quy tắc trong quái đàm khác.

Đây là một thành phố kỳ quái, Tô Dung còn chưa từng thấy qua quái đàm quy tắc như vậy bao giờ.

Tô Dung lại nhìn quy tắc, phần quy tắc này có hai chỗ bị bôi đỏ. Theo thứ tự là quy tắc thứ nhất và quy tắc thứ ba, hai quy tắc đều là bị đỏ toàn bộ.

Hai quy tắc này theo thứ tự chính là:

Động vật chí cao vô thượng, loài người là sinh vật cấp thấp

Loài người phải dâng hiến vô điều kiện cho chủ nhân của mình.

----

Thấy hai quy tắc này là sai, Tô Dung nhíu mày lại, trong mắt lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ. Có một chỗ rất thú vị, hai quy tắc này có một điểm giống nhau:

Nếu như nói những quy tắc khác chỉ là muốn thông qua hạn chế hành động của con người áp chế địa vị của con người trong "Thành phố động vật", như vậy hai quy tắc này lại muốn trực tiếp dùng quy tắc để quy định địa vị cấp thấp của con người.

Hai quy tắc này bị tô đỏ, chứng minh loài người sinh ra cũng không phải có thân phận hèn mọn trong "Thành phố động vật", chỉ là bị quy tắc hạn chế, không có phát huy được tác dụng của mình.

Mà sở dĩ Tô Dung cảm thấy chuyện này rất thú vị, chính là bởi vì cô ý thức được tính hành động ở trong đó.

Nếu như nói loài người ở "Thành phố động vật" chính là sinh vật có địa vị thấp nhất, chuyện này là quy tắc tự nhiên, vậy thì không có gì có thể giãy giụa được. Muốn thay đổi quy tắc tự nhiên thì sẽ có bao nhiêu khó khăn chứ? Nhất là loại thế giới thống trị bằng "quy tắc".

Nhưng loài người hèn mòn là quy tắc sai, tính hành động trong đó có quá nhiều. Chỉ cần loài người có cơ hội đi lên địa vị cao, vậy thì nhất định có một ngày có thể thay đổi được quy tắc.

Vấn đề ở chỗ có người tài đi làm hay không.

"Quy tắc này thật sự quá buồn cười!" Một nam sinh Xã đoàn quái đàm đại học P xem xong thì giận qua bật cười: "Vậy mà loài người là sinh vật cấp thật, thật là muốn làm trái ngược với thực tế sao?"

Ở trong thực tế, loài người là cao cấp, động vật mới là thứ cấp thấp. Nơi này thì hoàn toàn ngược lại.

Nữ sinh bên cạnh tương đối quen thuộc với cậu ta cũng phụ họa theo: "Quy tắc này cũng quá hà khắc đi, không thể phản bác chủ nhân, còn phải dân hiến hết sức, nhà tư bản cũng sẽ không bóc lột như vậy."

Phía dưới những quy tắc này có một bảng quy tắc tiếng anh, cho nên ba người nước ngoài cũng có thể đọc hiểu.

Đàn ông nước ngoài trực tiếp bùng nổ: "Không ai có thể tước đoạt tự do của chúng ta! Cái thế giới đáng c.h.ế.t này, tôi trở về nhất định báo cáo với chính phủ, tới bắt hết bọn họ!"

Sofia nhận rõ tình hình thực tế hơn, lạnh nhạt giễu cợt: "Trước tiên anh vẫn suy nghĩ chúng ta nên chạy trốn như thế nào đi, chúng ta không chỉ phải chạy ra khỏi căn nhà này, sau khi trốn ra khỏi nhà còn phải nghĩ cách rời khỏi "Thành phố động vật" nữa."

"Chúng ta có thể chờ quốc gia phái người đến cứu chúng ta sao?"

Davy dễ khóc nhỏ giọng hỏi, rất có ý định nằm không chờ người: "Muốn từ chỗ này chạy thoát cũng quá khó khăn đi?"

Vào lúc bọn họ thảo luận, mấy người Hoa cũng đang thảo luận vấn đề này. Liễu Đình Nhã nhìn xong quy tắc, cũng cảm thấy lo lắng bất an: "Quốc gia nhất định sẽ cứu chúng ta sao?"

"Chắc là sẽ đến cứu đi." Tô Dung an ủi cô ấy: "Dù sao chúng ta đều là điều tra viên, hơn nữa còn là thế hệ điều tra viên trẻ tuổi. Nếu quốc gia không muốn có người kế nghiệp, chắc chắn sẽ không đứng nhìn."

Cô hoàn toàn là nói dựa theo góc độ lợi ích, lời an ủi của cô thiên về lợi ích thiết thực càng làm cho người ta tin tưởng hơn. Giá trị một nhóm điều tra viên của bọn họ tuyệt đối không thấp, trong đó còn có hai điều tra viên tinh anh là Điền Khinh Khinh và Tạ Kha Kha.

Không có gì bất ngờ xảy ra, quốc gia nhất định sẽ không bỏ rơi bọn họ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back