Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 440: Chương 440



Quái đàm quy tắc trước đều không cần che dấu thân phận điều tra viên, cho nên lúc đầu cô gái tóc dài hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này. Nhưng cô ấy không ngốc, sau khi trải qua cả ngày hôm qua, đã ý thức được vấn đề nằm ở chỗ nào.

Đang lúc ba người kia nói chuyện, người đầu nấm mặc bộ quần áo mới đi đến: "Các người đều ở chỗ này sao! Thật là quá khéo!"

Những lời này có chút kỳ quái, có một loại cảm giác từ ngữ hỗn loạn, không liên kết, Tô Dung không nhịn được nhướng mày một cái.

Nhưng mà những người khác cũng không cảm nhận được điểm này, thấy đồng đội ngày hôm qua còn sống, cũng rất nhiệt tình.

Mà chuyện này cũng làm cho Tô Dung có chút kinh ngạc, trong năm người bọn họ có bốn người còn sống, vốn dĩ cô còn tưởng ít nhất phải c.h.ế.t một nửa.

"Đúng rồi, có phải cậu thay quần áo hay không?" Cô gái tóc dài là một người rất tỉ mỉ, lập tức phát hiện ra sự thay đổi của đầu nấm. Vốn dĩ lúc trước cậu ta mặc áo tay ngắn quần cụt, nhưng bây giờ lại đổi thành com lê áo khoác và quần dài.

Đầu nấm gãi đầu: "Tôi không phải thấy siêu thị trong tiểu khu có bán sao? Cho nên tôi liền nghĩ, đồ ở chỗ này có thể sẽ bảo vệ được tôi, quần áo lại là thứ rẻ nhất, cho nên tôi liền mua."

Cậu ta nói xong còn chỉ vào áo khoác dài, quần dài trên người mình: "Nhìn đi, tôi còn cố ý mua quần áo dài để bao toàn thân lại.”

Nghe được lời của cậu ta, mọi người đều cười lên. Trong đầu cô gái tóc dài nghĩ người này đúng là mới đi vào quái đàm khó khăn, nhát gan như vậy.

Chẳng qua nghe cũng rất có lý, nếu đồ ở trong siêu thị cần dùng tiền quái đàm mua, có lẽ thật sự có tác dụng gì đó. Trên tay cô ấy cũng có chút tiền dư, có thể mua thử một chút.

Nhưng mà Tô Dung ở một bên khác thì nhíu mày càng sâu. Mặc dù cậu ta thoải mái khoe ra quần áo mới của mình, có ích cho việc lấy hảo cảm, trực tiếp tiêu trừ nghi ngờ của mọi người.

Nhưng cũng phải nhìn thử tính cách của người này mới được!

Người rộng rãi thoải mái vì không cảm thấy chột dạ cho nên khoe khoang thứ đồ của mình, người có tính cách bình thường một chút, vì không để cho người khác nghi ngờ, chủ động khoe ra cũng không thành vấn đề.

Nhưng lúc trước tính cách mà đầu nấm biểu hiện ra rất hèn yếu, dưới tình huống này, sao cậu ta có thể thoải mái làm ra hành động khoe quần áo mới như thế? Lấy tính cách lúc trước của cậu ta, nhiều lắm chỉ là nhỏ giọng giải thích một chút.

Đây cũng không phải là Tô Dung xem thường người ta, chủ yếu là cô chưa từng thấy cây nấm nào núp ở trong một góc tối, bởi vì một chút k*ch th*ch từ thế giới bên ngoài, đột nhiên nở ra hoa hướng dương!

Chuyện có chỗ khác lạ, cô rất khó không nghi ngờ đầu nấm đã xảy ra chuyện gì. Một thân quần áo dài này là che giấu thứ gì bên trong sao.

Tuy nghi ngờ nhưng Tô Dung vẫn rất cẩn thận, tiếp tục nghe đối thoại của bọn họ.

“Đúng rồi, buổi tối nhà các ngươi có xuất hiện loại tình huống đó không?" Đột nhiên trúc mã hỏi: "Chính là thứ nhắc trong quy tắc, có người gõ cửa. Lúc tôi nghe được tiếng gõ cửa, vốn là muốn gọi cho bảo vệ. Nhưng thật ra tôi nghi ngờ quy tắc này có vấn đề."

"Sao lại nói như vậy?" Cô gái tóc dài lập tức hỏi.

Thanh mai đã được trúc mã kể lại chuyện này, cho nên chủ động giải thích: "Nếu quả thật bảo vệ có tác dụng rất lớn, thậm chí có thể chống lại quỷ quái, vậy quỷ quái sao có thể tùy tiện công khai gõ cửa? Cũng không thể bởi vì dân địa phương trong tiểu khu này không sợ quỷ quái đi?"

Đúng là như vậy, đây cũng là chuyện mà Tô Dung chưa nghĩ ra. Chẳng qua coi như không có chữ đỏ, Tô Dung khẳng định cũng có thể ý thức được bảo vệ không được bình thường. Dù sao cô còn chưa thấy một quái đàm nào, người trong đó có thực lực đối quỷ quái đi, nếu như phòng quản lý tài sản thì cũng được đi, nhưng nếu là phòng bảo vệ, Tô Dung thật sự có chút không tin tưởng.

Thanh mai giải thích đến chỗ này, trúc mã tiếp tục nói: "Cho nên sau khi tôi nghe được tiếng gõ cửa, trước tiên gọi cho phòng quản lý tài sản. Bọn họ phụ trách chỗ ăn uống của chúng ta, chắc là có thể tin tưởng hơn phòng bảo vệ. Nhưng vào ban đêm không gọi được cho phòng quản lý tài sản, buổi sáng hôm nay tôi có hỏi, bọn họ nói ban đêm không làm việc."

"Vậy cuối cùng anh đã làm cái gì?" Nghe anh ta nói nhiều như vậy, đầu nấm vội vàng hỏi.

"Tôi lấy búp bê mèo mun kia đặt sát ở cửa, chờ một lát là được, sau đó món đồ chơi đột nhiên biến thành màu tối, sau đó tiếng gõ cửa bên ngoài cũng biết mất." Trúc mã đắc ý trả lời: "Tôi đã nói con mèo mùn này nhất định có tác dụng mà!"

"Anh thông minh." Thanh mai bật cười vỗ vai trúc mã nhà mình một cái, sau đó hỏi mọi người: "Các người đã đổi mèo mun mới chứ? Mèo mun ngày hôm qua có vấn đề. Còn có viên thuốc kia, uống chưa?"

Cô gái tóc dài gật đầu: "Dĩ nhiên, chỉ là tự tôi không có phát hiện món đồ chơi kia có vấn đề gì, hoàn toàn là muốn đổi cái mới. Chờ thấy người của phòng quản lý tài sản cầm một món đồ chơi sơn dương đến tôi mới ý thức được mình đã bị ô nhiễm, lúc này mới uống viên thuốc kia."

Mà bên này đầu nấm yên lặng một chút, trong mắt lóe lên ánh sáng gì đó, mới gật đầu nói theo: "Tôi cũng vậy."

Sự yên lặng chốc lát của cậu ta làm cho Tô Dung chú ý, sự yên lặng này có thể đại biểu cho đáp án.

Chẳng lẽ đầu nấm không chú ý đến món đồ chơi mèo mun có vấn đề sao? Nếu như cậu ta không chú ý đến, vậy ngày hôm qua, ở phòng của cậu ta có phải đã xảy ra tình huống khác thường hay không

Lúc bọn họ đang nói chuyện, một người đi ngang qua khu tập thể dục, liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó đi thẳng đến vườn hoa. Những người khác cũng chỉ coi hắn ta là dân địa phương đi ngang qua, chỉ có Tô Dung liếc mắt đã nhìn ra đối phương cũng là điều tra viên giả thành dân địa phương.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 441: Chương 441



Trong quái đàm quy tắc này có tổng cộng 12 người, trừ đi bốn người đã chết, bây giờ cô gặp bốn người, còn dư ba người chưa có tin tức gì.

bây giờ gặp một người đàn ông cũng đang giả thành dân địa phương. Tô Dung ý thức được hai người còn lại có thể cũng đang giả thành dân địa phương. Thậm chí có lẽ ngày hôm qua cũng lẫn trong đám người nghe trộm nhóm 5 người nói chuyện giống như cô.

Không thể không nói người thông minh vẫn có rất nhiều, chẳng qua không biết bọn họ có thể sống qua nguy cơ buổi chiều ngày thứ ba hay không.

Sau khi bốn người trò chuyện xong thì mỗi người mỗi ngã, bốn người đi cùng quá dễ làm cho người ta chú ý, hơn nữa người ta còn là thanh mai trúc mã, mặt dày mày dạn đi theo cũng không tốt.

Cho nên cô gái tóc dài thoải mái nói tạm biệt: "Tôi đi siêu thị nhỏ trước, bên kia an toàn một chút, tôi định mua một ít đồ."

Nghe vậy, đầu nấm đột nhiên mở miệng nói: "Siêu thị để cuối ngày đi cùng không sao, dù sao cũng chỉ có thể ở lại nửa giờ, chúng ta đi dạo những nơi khác trước đi."

Đối với chuyện này, cô gái tóc dài không có ý kiến gì, đi một mình nguy hiểm hơn đi hai người, nếu như đầu nấm nguyện ý đi cùng với cô, dĩ nhiên không thành vấn đề.

Chờ sau khi hai người bọn họ rời đi, hai người thanh mai trúc mã cũng đi đến vườn hoa. Tô Dung đuổi theo hai người cô gái tóc dài. Cô nghi ngờ đầu nấm có vấn đề, tất nhiên không thể bỏ mặc cho bọn họ rời đi.

Ở thế giới cũ, theo dõi người trên đường phố lớn cũng là chuyện rất bình thường, người đi ngang qua cũng không thèm nhìn một cái. nhưng ở chỗ này thì khác, cô cần phải giấu giếm tốt thân phận của mình.

Chỉ là thật ra Tô Dung cũng không lo lắng, dựa theo lời của Tiểu Dương, dân địa phương theo dõi điều tra viên, đó không phải là chuyện rất bình thường sao?

Cách khoảng 10 mét, Tô Dung mượn hành lang che chở, không nhanh không chậm đi theo sau bọn họ.

Đường mà hai người đi ngày càng vắng người, thỉnh thoảng còn nói cái gì đó.

Mắt thấy hai người muốn quẹo cua, Tô Dung cũng vội vàng bước nhanh hơn, để tránh mất dấu. Đại hình của tiểu khu này rắc rối phức tạp, nếu đã mất dấu thì không nhất định có thể tìm được lại được. Hoặc là nói, lúc tìm lại được cũng chỉ có thi thở của cô gái tóc dài.

nhưng cô vừa bước nhanh hơn, đã nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ rất nhẹ truyền từ sau lưng minh.

Ha, hóa ra cô cũng bị người ta theo dõi nha!

Mới vừa rồi Tô Dung chỉ chú ý đến trước mặt, trái lại không chú ý đến sau lưng còn có một cái đuôi đi theo. Cô hơi căng thẳng, không biết mục đích của đối phương theo dõi cô là vì bản thân cô, hay là bởi vì cô theo dõi hai người cô gái tóc dài.

Nghĩ như vậy, trước tiên cô bước nhanh đi theo hai người trước mặt đến khúc quanh, sau đó trực tiếp dựa vào tường.

Người đàn ông len lén đi theo thấy tất cả mọi người đều đã đi qua khúc quanh, vội vàng đi nhanh hơn, nhưng mà vừa mới đến khúc quanh, đột nhiên hắn ta lại bị người khác kéo một cái.

Đầu bút bi bén nhọn đặt ở trên cổ họng của hắn ta, bởi vì lực mạnh của đầu bút bi mà da thịt xung quanh đã bị lõm xuống một chút, miệng của người đàn ông này bị một cái tay khác bịt lại, phòng ngừa hắn ta lên tiếng.

Người đàn ông bị người ta khống chế hoàn toàn, cũng không dám động, trái tim nhảy lên kịch liệt. Lúc này nhìn thấy cô gái bình thường không có gì khác thường mà mình vẫn luôn đi theo sau đang ác liệt nhìn chằm chằm mình: "Anh theo dõi tôi làm gì?"

Đúng vậy, người khống chế hắn ta chính là Tô Dung bị hắn ta theo dõi. Sau khi ý thức được mình bị theo dõi, Tô Dung quả quyết lợi dụng ưu thế địa hình, g.i.ế.c ngược lại.

Tô Dung nói xong thì hơi thả tay che miệng của hắn ta ra, nhưng tay khác cầm bút thì tăng thêm lực, đ.â.m thật mạnh vào cổ đối phương, nếu thêm một chút lực nữa sẽ có thể thấy máu.

Người đàn ông sắp bị dọa sợ tè ra quân, cổ họng bị đ.â.m đau, hắn ta định lui về phía sau một chút, đồng thời nhanh chóng trả lời: "Tôi chính là nghĩ bên kia hai người, có lẽ cô không đối phó được, cho nên tôi muốn đến giúp cô một chút. đừng g.i.ế.c tôi! Giết tôi cũng không có lợi ích gì đối với quỷ quái của cô đâu."

Nghe vậy, Tô Dung yên tâm không ít, xem ra người này là muốn ngư ông đắc lợi, mà không phải phát hiện thân phận của cô.

"Cút! Đó là con mồi của tôi!" Vì bảo vệ chắc chắn thân phận điều tra viên của mình, dưới ánh mắt hoảng sợ của đối phương, Tô Dung không chút do dự dùng lực mạnh đánh vào sau cổ, để cho người đàn ông hôn mê nằm trên đất, sau đó lại đuổi theo hai người cô gái tóc dài kia.

Cũng không lâu lắm, hai người kia đã đến một nơi rất vắng vẻ. Thời gian này, nếu như không ở nhà nghỉ ngơi, phần lớn mọi người đều sẽ ở trong vườn hoa, rất ít đi loạn trong tiểu khu.

Sau khi đến chỗ này, đầu nấm dừng chân lại, cảnh giác quan sát chỗ này. Cũng may Tô Dung nhanh tay lẹ mắt rụt người sau khúc quanh, lúc này mới không bị phát hiện.

Bởi vì khúc quanh cách gần với nơi bọn họ dừng lại, lần này cuối cùng cô cũng có thể nghe được bọn họ đang nói chuyện gì. Cô gái tóc dài mất kiên nhẫn hỏi: "Đây chính là chỗ cậu nói phát hiện điều tra viên c.h.ế.t sao? Thi thể đang ở đâu?"

"Ở trong hành lang, cô đi vào là có thể thấy được." Đầu nấm chỉ vào hành lang trước mặt bọn họ.

Nghe vậy, cô gái tóc dài cũng không nghi ngờ cậu ta, bước vào nhìn thử. Ngay khi cô ấy xoay người đưa lưng về phía đầu nấm, đầu nấm lộ ra vẻ mặt dữ tợn, giương cái miệng to cắn về phía cô gái tóc dài.

Vị trí của Tô Dung không nhìn ra được vẻ mặt của đầu nấm, nhưng cô có thể thấy đối phương muốn đánh về phía cô gái tóc dài.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 442: Chương 442



Mặc kệ suy nghĩ nhiều, lúc này Tô Dung dùng sức ném [Xẻng phệ linh] đã biến lớn ra, đập về phía đầu nấm.

Cùng lúc đó, cô gái tóc dài cũng nhanh nhẹn né tránh qua một bên. nếu như đầu nấm không bị xẻng đập trúng, cái né tránh này cũng có thể thoát được công kích đối phương.

Cuối cùng cô ấy cũng phát hiện đầu nấm có vấn đề!

Thấy đầu nấm bị một cái xẻng đập bay, đầu tiên cô gái tóc dài sững sốt, nhưng cũng không xoắn xuýt chủ nhân của cái xẻng, mà là xông đến khống chế đầu nấm. Cô ấy ngồi ngang hông đối phương, kéo tay đối phương vòng qua sau.

Đầu nấm liều mạng giãy giụa, nhưng tư thế này, trừ phi sức của cậu ta rất lớn, nếu không hoàn toàn không tránh thoát được trói buộc của cô gái tóc dài.

Mà trong quá trình cậu ta giãy giục, cô gái tóc dài cảm giác được chỗ không đúng. Cô ấy vén quần áo bên ngoài của đầu nấm nhìn thử, thân thể bên trong mọc đầy gai thịt rầm rạp chằng chịt, giống như quả dứa thành tinh.

Tô Dung cũng đi đến bên này, tất nhiên có nhìn thấy. Ý thức được đầu nấm đã bị ô nhiễm, trở thành người "thân thể quái dị" mà quy tắc nhắc đến.

Đi tới bên cạnh hai người, cô hơi khom người nhặt [Xẻng phệ linh] mình vừa mới ném lên.

Thấy động tác của cô, tất nhiên cô gái tóc dài cho rằng Tô Dung chính là người cứu mình vừa rồi, cảm kích nói cảm ơn: “Mới vừa rồi thật sự cảm ơn cô.”

Mặc dù chính cô ấy có thể tự tránh thoát, nhưng có người nguyện ý giúp đỡ mình, tất nhiên cô ấy cũng rất cảm động. Khi nhìn đến mặt của Tô Dung, cô gái tóc dài trợn to hai mắt: "Lại là cô!"

Mặc dù trong quái đàm quy tắc này, Tô Dung lớn lên không phải là loại được nhiều người chú ý nhớ kỹ, nhưng liên tục xuất hiện hai ngày, cô gái tóc dài là người tỉ mỉ tất nhiên có ấn tượng với cô.

Không để ý đến cô ấy, Tô Dung nhìn về phía đầu nấm bị khống chế thật chặt: "Tại sao cậu lại muốn công kích cô ấy?"

Đại khái biết mình hoàn toàn không thoát được lúc này đầu nấm đã không giãy giục nữa.

Nghe được câu hỏi của Tô Dung, cậu ta đáng thương cầu xin: "Các người cũng đã nhìn thấy rồi đó, tôi bị ô nhiễm. Loại ô nhiễm này chỉ có ăn thịt điều tra viên mới có thể giải trừ được. Cầu xin cô, phòng để cho cho tôi cắn một miếng đi! Chỉ một miêngs thôi, tôi thật sự không muốn chết!"

Cô gái tóc dài nghe vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, cô ấy không ngờ quái đàm quy tắc này lại hiểm ác như vậy, dưới sự tấn công của quỷ quái và dân địa phương, nó lại còn muốn điều tra viên nội đấu với nhau!

Nếu nhưng điều tra viên khác cũng bị ô nhiễm, sau đó biết ăn thịt những điều tra viên khác sẽ có thể giải trừ ô nhiễm, vậy không gian sinh tồn của điều tra viên sẽ bị thu hẹp từng bước.

Nhưng sự chú ý của Tô Dung không ở chỗ này, cô nhíu mày lại, hỏi đầu nấm: "Sao cậu biết ăn thịt điều tra viên có thể giải trừ ô nhiễm?"

Đúng vậy! Cô gái tóc dài trợn to hai mắt, cũng nhìn về phía đối phương. Chuyện này là ai nói cho cậu ta chứ? Người nói cho cậu ta chuyện này, tuyệt đối không thể nào là người phe điều tra viên.

Nhưng đối mặt với vấn đề này, đầu nấm lại mê mang lắc đầu, sau đó kiên định nói: "Sau khi tôi bị ô nhiễm thì tự động biết chuyện này, các người đều là người tốt, nhanh cứu tôi, tôi... Sau khi đi ra ngoài tôi làm trâu làm ngựa cho các người đều được!"

"Có thể có một loại khả năng." Nghe xong lời của cậu ta, Tô Dung cười nhạo một tiếng: "Sở dĩ cậu cho rằng là như vậy, là bởi vì nhận biết của cậu đã bị ô nhiễm rồi."

Đầu nấm ngây ngẩn, trong mắt thoáng qua vẻ mờ mịt. Tô Dung lại tiếp tục nói: "Sau khi bị ô nhiễm thành như vậy, cậu đột nhiên biết tác dụng của ăn thịt người. Vậy sao không nghĩ đến là "nó" giở trò qủy? Tôi thấy nếu cậu ăn thịt người, chỉ sợ sẽ hoàn toàn bị ô nhiễm. Chắc cậu biết? Trong tiểu khu này có người ô nhiễm, chính là những người qua lại ở khu tập thể dục. Bọn họ chỉ thích ăn thịt người, cậu đoán nếu như cậu cũng ăn thịt người, có biến thành tồn tại giống bọn họ không?"

Mặc dù nhận biết đã bị thay đổi, nhưng chỉ số thông minh của đầu nấm cũng chưa hoàn toàn xuống tận đáy cốc. Rất nhanh cậu ta ý thức được Tô Dung nói đúng, mặc dù bây giờ cậu ta vẫn tin ăn thịt người có thể tranh trừ ô nhiễm, nhưng loại tin tưởng này lại không thể nào dùng cái gì để giải thích được.

Mặc kệ như thế nào, cậu ta không muốn chết, bây giờ nên tỉnh táo một chút.

"Cô nói cũng đúng, vậy bây giờ tôi nên làm cái gì?"

Thấy đầu nấm đã tỉnh táo lại, Tô Dung hỏi: "Bây giờ chắc cậu đã biết được tại sao cậu bị ô nhiễm đi? Nói cho chúng tôi biết một chút.”

"Có lẽ tôi là bởi vì không phát hiện vấn đề của con mèo mun kia." Bây giờ nghĩ đến chuyện này, đầu nấm vẫn cảm thấy vô cùng buồn bực. Sao hết lần này đến lần khác cậu ta không nghĩ mình đã bị ô nhiễm, món đồ chơi cũng sẽ xảy ra vấn đề chứ?

"Cậu không phát hiện vấn đề của mèo mun, vậy cậu uống thuốc chưa?"Cô gái tóc dài thật sự tò mò với vấn đề này?

Đầu nấm gật đầu một cái, cậu ta ngốc cũng không ngốc đến trình độ này: "Dĩ nhiên, mới vừa mở tủ quần áo thấy không có cái áo nào thì tôi đã biết uống thuốc để giải quyết rồi."

“Sau khi uống thuốc, chẳng lẽ cậu không thấy được sự thay đổi của món đồ chơi sao?"

Nói đến chỗ này, đầu nấm cười khổ: "Tôi là uống thuốc vào lúc ban đêm, sau khi uống thì trở về phòng ngủ, chỗ nào còn chú ý món đồ chơi ở phòng khách chứ!"

Lúc ấy Tô Dung là bởi vì sau khi biết uống thuốc xong, biết món đồ chơi sẽ thay đổi, mới lựa chọn ở lại phòng khách quan sát. Nếu như người không biết, trở lại phòng ngủ cũng là lựa chọn bình thường.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 443: Chương 443



"Biểu hiện bây giờ của cậu, có chút không giống với lúc trước." Tô Dung hỏi. Nếu như mới bắt đầu đầu nấm chính là biểu hiện như vậy, có lẽ cô sẽ không chú ý đến dị thường của cậu ta.

Nghe cô nói như vậy, đầu nấm lại cười khổ: "Mới bắt đầu tôi nghĩ biểu hiện ngu ngốc một chút, các người có thể chủ động nói tình báo với tôi. Kết quả..."

Vốn dĩ là muốn giả heo ăn hổ, không ngờ thật sự biến thành heo.

Tô Dung và cô gái tóc dài cũng bất đắc dĩ nhìn nhau cười một tiếng, cô gái tóc dài vươn tay ra: "Xin chào, tôi tên là Đới Giai Nhân, lần nữa cảm ơn cô vì đã cứu tôi mới vừa rồi."

"Cổ Minh." Mặc dù đối phương nói tên thật ra, nhưng Tô Dung vẫn dùng tên giả, hơn nữa còn là cái tên nghe vào cũng biết là tên giả.

Nói dối thoải mái như vậy, còn tốt hơn là người cố gắng nói một cái tên giả giống thật, quả nhiên Đới Giai Nhân cũng không ghét bỏ chuyện cô báo ra một cái tên giả, hỏi Tô Dung: "Tiếp theo cô định đi đâu?"

“Phòng quản lý tài sản." Tô Dung trả lời.

Sở dĩ muốn đi đến phòng quản lý tài sản là bởi vì Tô Dung ý thức được mình muốn biết về tiểu khu này, hoặc là bí mật của quái đàm quy tắc này, nhất định phải đến phòng quản lý tài sản xem thử, nơi đó nhất định có rất nhiều thứ.

Thật ra theo lý thuyết bí mật của tiểu khu này không liên quan đến Tô Dung, cô chỉ cần thông quan là được rồi. Nhưng bây giờ Tiểu Dương đã cho phương pháp thông quan cho cô, cái gọi là ăn no không có chuyện gì làm, chính là nói trạng thái này của Tô Dung.

Muốn tìm được nguồn ô nhiễm, hoặc là hiểu rõ bối cảnh của quái đàm quy tắc, dùng lôgic tiến hành suy luận. Hoặc thông qua một ít đầu mối lấy được câu trả lời giống như cô lúc trước ở một ít thời điểm.

Mặc kệ là loại nào, phòng quản lý tài sản nhất định có thứ cô muốn.

Ngày hôm qua lúc cô đi ngang qua chỗ phòng quản lý tài sản cũng đã nhìn ra được, bên trong phòng quản lý tài sản cũng không có nhiều người, tổng cộng chỉ có ba người thôi.

Lúc này Tô Dung đi một mình trốn vào lầu bên cạnh, len lén quan sát tình huống bên ngoài. Đới Giai Nhân và đầu nấm cũng không có đi cùng với cô.

Chẳng được bao lâu, có hai người đi ra ngoài. Lại một lát sau, người cuối cùng cũng rời khỏi phòng quản lý tài sản.

Đúng vậy, ba người trong phòng quản lý tài sản chính là do Đới Giai Nhân và đầu nấm kêu đi. Lúc ấy Tô Dung đã dặn dò bọn họ gọi điện thoại cho phòng quản lý tài sản, lấy cớ muốn đổi đồ chơi để dẫn bọn họ rời khỏi phòng quản lý tài sản. Hiển nhiên bọn họ đều đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.

Sau khi ba người của phòng quản lý tài sản rời đi, Tô Dung nhìn xung quanh không có người, lập tức lủi vào bên trong. Cô đã chuẩn bị một chậu nước ở nhà, coi như người của phòng quản lý tài sản trở về rất nhanh, cũng không lo lắng không kịp rời đi.

Phòng quản lý tài sản của tiểu khu này cũng không lớn lắm, tổng cộng chỉ có một gian phòng nhỏ, ba cái bàn làm việc, trên bàn có một đống tài liệu, trong ngăn kéo sau lưng chất đầy đồ chơi mèo mun.

Trong ngăn kéo ở phía dưới chứa đầy chai thuốc, phía trên những chai thuốc này bị đánh dấu số thứ tự từ 1 đến 3. Bên cạnh có rất nhiều hộp sắt trống, chắc là dùng để đựng viên thuốc con nhộng.

Tô Dung mở chai thuốc có đánh dấu số 1 ra, viên thuốc con nhộng giống với loại ngày đầu tiên cô uống. Không có gì bất ngờ, chai thuốc đánh dấu số 2 là cho ngày thứ hai uống.

Hiển nhiên mấy con số này là đại biểu cho ngày thứ mấy, hoặc có thể nói ngày thứ mấy mới phát đồ cho điều tra viên.

Tô Dung tò mò mở chai thuốc đánh dấu số 3, quả nhiên viên thuốc bên trong không giống với hai loại trước, bên trong là một viên thuốc thuần màu trắng.

Tô Dung suy nghĩ về tác dụng của những viên thuốc con nhộng này, sau đó nhanh chóng lật xem những tài liệu kia, đều là một ít tranh chấp trong tiểu khu. Quả nhiên thế giới quái đàm không giống nhau, tranh chấp của tiểu khu có liên quan đến quỷ quái.

Có một loại cảm giác xa xỉ quỷ dị.

Phần lớn tài liệu đều liên quan đến cái này, sau khi xem hai tờ, Tô Dung quả quyết buông tha, chạy đến bàn làm việc tiếp theo.

Ở chỗ này, cô tìm được một phần tin tức người vào ở, trong đó địa chỉ phòng ở của 12 người mới dọn đến ở là bọn họ đều xuất hiện bên trong, còn bị tô đỏ. Tô Dung hoảng sợ trong lòng, lập tức lấy tờ danh sách này đi.

Nếu như không phải cô đi đến phát hiện tờ danh sách này, chờ đến khi người không phải là người của phòng quản lý tài sản hoặc là quỷ quái thấy được, vậy tất cả bọn họ đều bị bại lộ!

Không ngờ tới che giấu thân phận như vậy còn chưa đủ dùng, quái đàm quy tắc này lại đào một cái hố to cho bọn họ, cũng may cô phát hiện kịp thời.

Sau khi cất danh sách, Tô Dung đi về phía bàn làm việc tiếp theo. Đây là bàn cuối cùng, nhìn cũng sang trọng hơn hai bàn còn lại. Tô Dung liếc mắt một cái đã nhìn thấy dưới đáy có một cái tủ bị khóa.

Trong tủ sắt này nhất định có đầu mối quan trọng, nhưng không có chìa khóa, phải mở như thế nào đây?

Nhìn tám con số trên khóa mật mã, Tô Dung suy nghĩ một chút, quả quyết ấn thời gian mình bị đưa vào trong quái đàm quy tắc này.

Nhưng không phải đáp án này, tủ sắt sáng lên ánh đèn đỏ, biểu hiện cô còn có hai cơ hội.

Tô Dung sửng sốt một chút, đột nhiên kịp phản ứng, có thể là thời gian hợp đồng cô ký thuê phòng. Thời gian này ở trong danh sách cô mới lấy. Tô Dung vội vàng nhìn một cái, sau đó lại ấn mật mã.

Lần này quả nhiên tủ sắt mở ra, bên trong có giấu một phần tài liệu.

《 Hợp đồng hợp tác thí nghiệm giữa tiểu khu Vui Vẻ và 'Sở nghiên cứu số 3'》
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 444: Chương 444



Trên hợp đồng viết rất đơn giản, tiểu khu Vui Vẻ cung cấp sân bãi và nhân công phục vụ, bao gồm đưa túi vật tư, xử lý đồ chơi, ghi chép các loại số liệu, để ủng hộ phần thí nghiệm này. Mà 'Sở nghiên cứu số 3' thì chính là cung cấp thuốc và 12 nhân viên thí nghiệm, cùng với quyền lợi của dân địa phương trong tiểu khu này.

Cái gọi là nhân viên thí nghiệm dĩ nhiên chính là mấy người điều tra viên bọn họ. Nhưng liên quan đến thí nghiệm gì, trong phần hợp đồng này không có nói rõ ràng.

Thấy câu ghi chép số liệu kia, trong mắt Tô Dung sáng lên. Số liệu là thứ rất có tác dụng, mặc dù Tô Dung không phải là nhân viên chuyên nghiệp, nhưng chắc có thể lấy được tin tức hữu dụng từ trong đó. Sau khi đóng tủ sắt lại, cô lập tức ,lục lọi tài liệu trên bàn.

Không lâu lắm, Tô Dung tìm ra được một tờ giấy. Tờ giấy này là bảng biểu chuyên môn để ghi chép, nội dung ghi chép phía trên là tình huống dùng thuốc mấy ngày nay của điều tra viên

Tổng cộng có số từ 1 đến 12, trong đó dãy số 2, 8 không uống thuốc ngày đầu tiên, mà 5 con số 2, 5, 7. 8, 11 thì bị ký hiệu đã chết.

Tỷ lệ c.h.ế.t của người không uống thuốc ngày đầu tiên lại cao đến 100%!

Khẳng định thí nghiệm của bọn họ chính là có liên quan với thuốc này, Tô Dung lập tức trở về chỗ phát hiện mấy loại thuốc này, cẩn thận lụt soát một chút, xem thử có phát hiện được hướng dẫn sử dụng hay không.

Nhưng hiểu nhiên quái đàm quy tắc này không chừa cho cô phương pháp giải đề rõ ràng như vậy, sau khi tìm không có, Tô Dung có chút thất vọng thở dài, nhưng vẫn thuận tiên lấy một viên trong mỗi loại thuốc bỏ vào túi. Lấy cái này cũng tiện cho việc nghiệm chức hiệu quả.

Cô lại lần nữa nhìn bảng số liệu vừa mới lấy được kia, phía trên có một ít nội dung cô xem không hiểu.

Số thứ tự từ 1 đến 12 đại biểu cho mỗi người bọn họ là xếp theo hàng dọc, hàng ngang theo thứ tự là "tình huống lần đầu tiên uống thuốc", "tình huống lần thứ hai uống thuốc", "tình huống lần thứ ba uống thuốc", "Có còn sống hay không".

Mà phía sau của tình huống uống thuốc cũng sẽ chừa thêm một cái ô vuông trống, phía trên viết là "trạng thái 13".

Ở phía sau của hai người không uống thuốc lần đầu tiên, cột "trạng thái 13" đều viết là "bạo động", mà ở chỗ những người khác thì viết là "bình tĩnh". Chẳng qua phía sau của ba con số 1, 3, 6 thì trừ "bình tĩnh" ra, còn viết "dung hợp càng sâu".

Tô Dung xem không hiểu cột này, nhưng cô có thể thông qua con số 13 này, liên tưởng đến tầng 13 không tồn tại mà trong quy tắc nhắc đến. Bí mật ở cột này, có lẽ có liên quan đến tầng lầu kia.

Tầng 13 sao... Tô Dung lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ. Nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tô Dung không có sử dụng thuật đổi vị trí dưới nước, mà là giống với lần ở quái đàm lầu ký tú xá trong phòng quản lý ký túc xá, đưa lưng về phía cửa, làm ra bộ dạng mới tiến vào.

Người phòng quản lý tài sản vừa nhìn thấy Tô Dung, lập tức ngăn cô lại: "Cô đến làm gì? Phòng quản lý tài sản không cho người lạ vào!"

"Xin lỗi xin lỗi, tôi muốn hỏi có thể đổi một cái gối mới không, cái gối kia ngủ không được thoải mái lắm. Mới vừa rồi nhìn bên ngoài ngoài không có người, cho nên tôi muốn đi vào hỏi thử." Thái độ của Tô Dung rất tốt, liên tục nói xin lỗi.

Nhìn bộ dạng xin lỗi thành khẩn của cô, giọng điệu của người của phòng quản lý tài sản cũng hơi dịu lại, lắc đầu một cái: "Cô xem chỗ này là khách sạn sao? Nếu như cần, có thể đi siêu thị tiểu khu mua."

Nói xong đuổi Tô Dung đi ra ngoài,

Tô Dung đã lấy được đồ mình muốn, chậm rãi đi đến siêu thị tiểu khu. Ngày hôm qua nhân viên thu ngân đó nói đưa nhiệm vụ cho cô, cô còn chưa quên đâu.

Một đường an toàn đến siêu thị tiểu khu, bởi vì thời gian mới năm giờ, người ở chỗ này không ít. Chỉ là nhìn qua đều là dân địa phương, cũng không biết bên trong có điều tra viên đang ẩn núp hay không.

Tô Dung cũng không có tìm nhân viên thu ngân trước, cô đi đến phía sau cùng cầm một món đồ chơi mới, sau đó mới đi về phía quầy tính tiền.

Sáng sớm hôm nay, món đồ chơi cô mới mua ngày hôm qua đã biến mất. Mặc dù không biết tại sao lại biến mất, nhưng Tô Dung dám khẳng định, nó nhất định bảo vệ mình một lần.

Đây cũng là nguyên nhân cô quyết định mua con thứ hai.

Dựa theo quy tắc suy đoán ngày hôm qua, một lần không thể mua nhiều được, nhưng cái trước đã biến mất, bây giờ là ngày thứ hai, chắc cũng sẽ không bị hạn chế.

Cô đưa tiền, nhân viên thu ngân bỏ món đồ chơi vào một túi vải màu xanh da trời đưa cho Tô Dung, sau đó chớp mắt mấy cái với cô. Lúc này Tô Dung đã hiểu, nhiệm vụ nằm vùng chắc là ở trong túi vải rồi.

Lúc cô đi ra ngoài là hơn 2 giờ chiều, bây giờ mới tới 5 giờ, còn cần phải ở thêm một chút mới có thể trở về nhà.

Tô Dung suy nghĩ một chút, không có đi đến vườn hoa, bên kia quá nhiều người, không thích hợp xem đồ trong túi. Cô đi ngay đến chỗ gần phòng bảo vệ, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, từ trong túi vải móc ra được một bức thư có con dấu hoa văn màu vàng đen, giống với bức thư nằm vùng đã nhận lúc trước.

Đây chính là nhiệm vụ nằm vùng mới của cô.

----

Tô Dung mở bức thư ra, cẩn thận đọc nội dung bên trong.

[Kính gửi nhân viên ưu tú:

Xin chào ngài!

Khi ngài nhận được bức thư này, đã nói ngài có tư cách hoàn thành nhiệm vụ lần này. "Khu vui chơi Mắt To" gần thành mở cửa, đến lúc đó tất cả thiết bị sẽ được mở ra, điều tra viên cũng có cơ hội đi vào bên trong đó.

Chúng tôi sẽ sắp xếp để ngài lấy thân phận nhân viên đi vào khu vui chơi, hoàn thành nhiệm vụ tương ứng. Chỗ cần nhấn mạnh là, nhân viên giống với du khách cũng cần phải tuân thủ quy tắc. Lấy thân phận nhân viên tiến vào, cũng sẽ không làm cho quái đàm quy tắc dễ dàng hơn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 445: Chương 445



Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng của chúng tôi chính là một đạo cụ quái đàm có giá trị như đạo cụ tiêu diệt nguồn ô nhiễm, một điểm lực lượng tinh thần, cùng với 3000 tệ quái đàm.

Nếu như ngài nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ này, mời xé bỏ cả bức thư và phong thư. Ít ngày nữa 'Tập đoàn Tích Tắc' sẽ phái người đặc biệt đến nói nội dung nhiệm vụ cụ thể với ngài.

Nếu như ngài không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, mời ngâm bức thư và phong thư vào trong nước. Chờ cả phong thư và bức thư hòa tan ra nước là được.

Không nên giữ lại thư đến thế giới hiện thực, mời nhanh chóng quyết định.

Xin chú ý, một khi ngài lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ có ba loại khả năng chính là chết, bị ô nhiễm và hoàn thành nhiệm vụ.

Từ tận đáy lòng chúng tôi hy vọng ngài có thể cẩn thận suy nghĩ chuyện tiếp nhận nhiệm vụ của chúng tôi hay không, chúc ngài có thể thông qua quái đàm quy tắc.

'Tập đoàn Tích Tắc']

Vậy mà là "Khu vui chơi Mắt To", Tô Dung kinh ngạc chớp mắt. Mà làm cho cô kinh ngạc chính là, nếu như cô lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ, vậy sẽ lấy thân phận nhân viên tiến vào [Quái đàm quy tắc cố định] này.

Đây là chuyện trước kia Tô Dung chưa bao giờ gặp phải, đột nhiên có ý thức được, đến lúc đó cô là nhân viên làm việc, những điều tra viên khác là du khách.

Thật giống như có chút sảng khoái.

Ít nhất có thể dễ dàng biết được quy tắc dành cho du khách, mà quy tắc cho nhân viên thì không phải vậy, dù sao trước mắt Tô Dung cũng chỉ có mấy lần nhìn thấy mà thôi.

Theo lý thuyết, mới vừa rồi cô đi đến phòng quản lý tài sản, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy được quy tắc của phòng quản lý tài sản, kết quả lại không có. Cô đoán mò là quy tắc này có thể được dán ở trong nhà giống như quy tắc của cô.

Một lần nữa liếc nhìn bức thư kia, thật ra chỗ này còn có một chỗ rất thú vị. Trong bức thư, nếu như cô đón nhận nhiệm vụ này, sẽ có nhân viên đặc biệt đến bàn bạc.

Đây là chuyện không xảy ra ở nhiệm vụ nằm vùng lúc trước, có thể thấy độ quan trọng của nhiệm vụ lần này. Tô Dung suy nghĩ một chút cũng hiểu, dù sao cũng là nhiệm vụ liên quan đến [Quái đàm quy tắc cố định], tất nhiên không cần nói cũng biết tầm quan trọng của nó.

Chẳng qua sự chú ý của Tô Dung không ở chỗ này, cô chú ý là đối phương sẽ xuất hiện ở chỗ cô như thế nào.

Theo lý thuyết, liên quan đến thân phận 'Cà Phê' của cô, trừ Bạch Liễm ra thì không ai biết cả. Hoặc là nói, một khi có người biết, cô rất có thể sẽ xong đời.

Nếu như đối phương không có cách nào tìm cô ở trong thực tế, vậy cũng chỉ có thể tiếp xúc trong quái đàm. Nói cách khác, vốn dĩ Tô Dung cho rằng sau khi mình tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng, quái đàm quy tắc tiếp theo mà mình tham gia sẽ là "Khu vui chơi Mắt To", bây giờ nhìn ra, sợ rằng cô cần phải thông qua một cái quái đàm quy tắc khác nữa.

Đúng vậy, Tô Dung đã quyết định tiếp nhận nhiệm vụ này.

Không nhắc đến phần thưởng rất làm cho người ta thèm muốn của lần này, chỉ nói chuyện có thể lấy thân phận nhân viên tham gia quái đàm quy tắc, đã để cho Tô Dung vô cùng động lòng.

Sau khi nhớ kỹ nội dung trong bức thư, Tô Dung không chút do dự xé nó đi.

Sau khi xé, giấy viết thư màu đen không rơi xuống đất, mà là biến thành từng điểm ánh sáng đen tiêu tán trên không trung. Đây chính là bảo vệ môi trường, bảo vệ màu xanh của địa cầu, ngay cả một chút rác cũng không để lại, thật là quá yêu thương địa cầu rồi.

Làm xong hết mọi chuyện Tô Dung nhấc cái túi đựng món đồ chơi bắt đầu đi về nhà. Buổi chiều 5 giờ 30 phút cũng không phải là thời gian an toàn, nhất là bên trong quái đàm quy tắc.

Mới vừa đi đến gần lầu 2, Tô Dung lập tức đụng phải một người mặc áo sơ mi màu đỏ tươi.

Tô Dung:"..."

Người nọ: "..."

Hai bên đều sững sốt một chút, giây tiếp theo, trên khuôn mặt người đối diện đột nhiên nở một nụ cười rất gai mắt. Khóe miệng của hắn kéo lên thật cao, gần như sắp đến chỗ khóe mắt, nhìn qua thật sự quá dọa người.

Cũng vào lúc đó, Tô Dung không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

Tốc độ của cô rất nhanh, theo lý thuyết còn nhanh hơn bình thường rất nhiều. Nhưng tốc độ của người ô nhiễm kia cũng không chậm hơn cô là bao, theo sát sau lưng cô.

Cũng may đoạn đường này cách xa khu nghỉ ngơi, cho nên không có người, nếu không ngụy trang cực khổ mà Tô Dung giữ gìn hai ngày nay cũng chỉ sợ sẽ phải bị nhìn thấu.

Không được, không thể để cho đối phương biết mình ở lầu số 3 được.

Mắt thấy sắp đến gần nơi mình ở, Tô Dung đột nhiên dừng lại, lúc quay đầu trong tay đã nắm lấy [Xẻng phệ linh].

Cô đột nhiên dừng lại, người ô nhiễm vẫn luôn đuổi theo phía sau hoàn toàn không phản ứng kịp, lập tức bị một xẻng đập vào mặt.

Giống với tốc độ, sức của Tô Dung cũng đã vượt xa người thường. Theo lý thuyết một xẻng này đập đến, ít nhất có thể đánh bay người ra ngoài, sau đó bị chấn động não.

Nhưng người ô nhiễm bị cô đánh trúng vẫn còn đứng tại chỗ, da mặt giống như chát dẻo cao su, dưới tác dụng quán tính, lấy trình độ vặn vẹo mà người thường không thể nào đạt đến bật về phía bên phải. Ngay cả xương hốc mắt cũng lộ ra.

Nhưng mà cũng chỉ có mấy giây, da mặt đã khôi phục lại bình thường. Người ô nhiễm không bị gì cả, tiếp tục cười quỷ dị với Tô Dung.

Lần này Tô Dung biết nguyên nhân mà Tiểu Dương nói không nên trêu chọc người ô nhiễm, đây hoàn toàn là đánh không chết.

Nhưng cô cũng không buông tha, lại vung xẻng lên cào một cái vào đầu của hắn. Lần này trước tiếp gọt mất nửa cái đầu của đối phương.

Lần này chắc đã được rồi đi?

Lập tức Tô Dung đã biết mình vẫn còn ngây thơ, nửa cái đầu bị gọt bị rơi xuống đất, mà người ô nhiễm đã tự động bổ sung lại nửa cái đầu bị mất kia.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 446: Chương 446



Đây là dị hình đến từ đâu thế này!

Sau khi đầu mọc ra hoàn chỉnh, người ô nhiễm đó duỗi tay ra, nửa cái đầu bị rơi xuống đất bay đến trên tay hắn. Người ô nhiễm há cái miệng thật to cắn một cái, nhai rất vui vẻ. Miệng đầy m.á.u tươi, Tô Dung nhìn mà chỉ muốn nôn.

Nhưng cô cũng không có ý định thừa dịp này xoay người chạy trốn, bởi vì Tô Dung cho rằng sở dĩ đối phương ung dung ăn như vậy, hoàn toàn nghĩ cô chạy không thoát, nếu như cô chạy trốn, vậy người này cũng nhất định sẽ đuổi theo.

Không đánh lại cũng không chạy lại, vậy phải làm thế nào đây? Trong nháy mắt Tô Dung đã nghĩ ra được câu trả lời.

Cô cúi người xuống, tìm kiếm trong đôi giày mình đang mang.

Thấy cô không có ý chạy trốn, người ô nhiễm cũng không để ý đến cô, tiếp tục nhai đầu của mình. Răng lợi của hắn rất tốt, ngay cả xương sọ cũng có thể nhai răng rắc được.

Cuối cùng, Tô Dung cũng kiếm được thứ mình muốn. Cô đột nhiên rút ra một tấm thể, lấy tư thế nhanh như chớp đập trúng vào người ô nhiễm.

Trong nháy mắt khi người ô nhiễm còn chưa phản ứng lại được, cả người đã bị một cái vỏ rùa màu đen to lớn bọc lại.

[Vỏ rùa đen phòng ngự], có thể làm mình biến thành một con rùa đen, cung cấp một lần bảo vệ trong khoảng 10 phút.

Trong quái đàm đơn giản, đạo cụ quái đàm này tương đối có tác dụng, bởi vì nơi đó đều là người bình thường, cũng sẽ không tạo tổn thương to lớn gì cho vỏ rùa màu đen. Nhưng đến quy tắc khó, gặp phải một ít quỷ quái hoặc dân địa phương có giá vị võ lực cao, có lẽ chỉ chịu được một kích đả bể nát rồi.

Đây cũng là nguyên nhân Tô Dung không chút đau lòng sử dụng lên người ô nhiễm kia.

Vốn dĩ đạo cụ quái đàm này là dùng để bảo vệ mình, sau khi tiến vào vỏ rùa màu đen, mặc dù không thể di chuyển, nhưng có được 10 phút bảo vệ. Nhưng Tô Dung cũng không có dùng nó bảo vệ mình, nhưng dùng nó để "bảo vệ" người ô nhiễm.

Nói là bảo vệ, thực ra chính là giam cầm. Dù cho người ô nhiễm công kích từ bên trong cũng không có tác dụng gì, chỉ cần vỏ rùa đen không bể, trong 10 phút người ô nhiễm sẽ không động đậy.

Người ô nhiễm cũng không ngờ đột nhiên mình bị nhốt thế này, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo, muốn tránh thoát đi ra ngoài. Nhưng hoàn toàn vô ích, sao hắn ta có thể chống lại được sự trói buộc của quy tắc chứ?

Tô Dung lấy món đồ chơi từ trong túi ra, sau đó dùng túi vải bao lấy chỗ mở miệng của vỏ rùa đen, như vậy người ô nhiễm sẽ không thấy được tình huống bên ngoài.

Cô suy nghĩ một chút, lại dùng bút màu đen viết xuống một hàng chữ trên túi vải "Nơi này có người ô nhiễm, nhanh rời đi", lúc này mới mỉm cười rời khỏi chỗ này.

Trở lại lầu số 3, nhìn chằm chằm thang máy và cầu thang bộ, Tô Dung rơi vào do dự.

Đầu tiên có thể khẳng định, lấy vận may của cô, mặc kệ là đi thang máy hay là thang bộ, đều có xác suất lớn kích động quỷ quái.

Mà ngày hôm qua cô đã gặp quỷ quái ở cầu thang bộ, đừng thấy ngày hôm qua đối phương giống như cọp giấy để cho cô dễ dàng vượt qua ải. Nhưng hôm nay đã là ngày thứ hai của quái đàm quy tắc, hơn nữa đã đến một lần, tất nhiên uy lực của thứ kia sẽ tăng lên. Ít nhất Tô Dung nghĩ trực tiếp dùng dũng khí đi lên cầu thang như ngày hôm qua là chuyện không thể nào.

Mà thang máy cũng không làm cho người ta yên tâm được, "tầng mười ba" trong quy tắc cũng luôn cảnh cáo Tô Dung nên cách xa thang máy một chút.

Vi phạm quy tắc không nhất định sẽ chết, nhưng có thể không vi phạm thì đừng vi phạm.

Tô Dung do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ấn nút thang máy.

Sở dĩ làm ra quyết định này, cũng là bởi vì nhìn thấy nội dung trên bảng số liệu kia. Đến cuối "trạng thái 13" là cái gì, vấn đề này chỉ có thể đến tầng 13 mới có thể thấy được.

Dù sao cô có [Thánh giá chữ thập bảo vệ] làm đảm bảo, mặc kệ như thế nào cũng sẽ không lật thuyền trong mương trong lần mạo hiểm này. Đây cũng là những nguyên nhân cô dám to gan làm chuyện này.

Đi vào thang máy, ngoài ý muốn chính là cô chỉ thấy có 12 nút ấn, chia ra là đi tầng 1 đến tầng 12.

Chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ đột nhiên vận may của mình đến? Tô Dung nhíu mày, nhấn vào nút tầng 10.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đèn của nút ấn tầng thứ 10 đột nhiên tắt đi, thay vào đó là nút ấn tầng thứ 12.

Không, đây cũng không phải là nút ấn tầng thứ 12. Nhìn trên nút ấn, phía dưới của số 2 có một dấu cong xuống nữa, cô không nhịn được nhếch miệng. Cái bẫy này thật đúng là đơn giản thô bạo. Quả nhiên "vận may" của cô vẫn đáng tin như thường lệ.

Khi cửa thang máy đóng lại, đèn lập tức sáng lên, [Thuật đổi vị trí trong nước] lại không thể sử dụng. Hiển nhiên bởi vì cô đã đi vào một không gian độc lập.

Tô Dung cầm [Mặt nạ ảo thuật] đeo lên mặt, còn có một ngày mai nữa, cô phải cố gắng bảo vệ thân phận điều tra viên của mình.

Tô Dung đứng ở ở một góc bên phải bị khung cửa ngăn lại, yên lặng chờ đến tầng 13.

"Đinh"!

Thang máy đến tầng 13, Tô Dung hơi dò đầu nhìn ra ngoài, phát hiện bên ngoài là một nơi tương tự với hành lang. Ánh sáng mờ tối, hai bên trái phải có sáu cánh cửa, cộng lại có 12 cánh.

Đột nhiên, tay nắm cửa của một cánh cửa chuyển động.

Tô Dung hơi căng thẳng, lập tức rụt đầu về.

Không qua hai giây, bên ngoài vang lên mấy tiếng chuyển động của chốt cửa cùng với tiếng mở cửa. Tô Dung ý thức được, nhất định là có thứ gì đó đi ra ngoài. Mà bây giờ chỗ cô đang ở không có một chút an toàn nào. Thậm chí tuyệt đối có thể nói là trung tâm bị mọi người chú ý.

Ý thức được chuyện này, một tay cô nắm hờ viên ngọc màu đỏ trên [Thánh giá chữ thập bảo vệ], nhanh chóng thò đầu ra bên ngoài.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 447: Chương 447



Cái nhìn này làm cho cô thiếu chút nữa ngừng hô hấp, bên ngoài của tất cả cửa phòng đều có một bóng đen đang đứng. Có quái vật thân cao hai mét, thân thể nhỏ như cây trúc, cả người sắc nhọn nhỏ dài giống như bọ tre. Năm con mắt phân tán trên thân thể nhìn chằm chằm về phía Tô Dung. Có quái vật ngược lại rất mập, nhưng cả người lại giống như con nhện to lớn, tám cái chân dài chống đỡ thân thể, phần lưng gần như chạm đến trần nhà, Một con mắt rất to sinh trưởng ở trên lưng.

Còn có quái vật trên lưng mọc đầy gai xương nhọn, cái trán sưng lên một cục giống như tiên ông Nam Cực. Trên cái bướu to đó đều mà mắt, dày đặc đến mức chỉ cần nhìn một cái là muốn hôn mê tại chỗ...

Cả một hành lang đều là bóng đen có các loại hình dạng này, Tô Dung thiếu chút nữa nghi ngờ mình đã tiến vào phim kinh dị gì đó.

Mà lúc cô thò đầu ra, bóng đen cách gần thang máy cũng đã đến gần cô, chỉ còn cách nửa mét thôi, mà những bóng đen khác cũng từ bên kia chạy đến.

Trong quá trình này, từ đầu đến cuối, cửa thang máy không có dấu hiệu đóng lại, dù cô đã sắp ấn hư nút đóng thang máy rồi.

Không kịp suy nghĩ nhiều, trước tiên Tô Dung không có sử dụng [Thánh giá chữ thập bảo vệ] mà trái lại dùng [Mặt nạ ảo thuật], biến mình thành bộ dạng giống như bóng đen. Cái đạo cụ quái đàm này có thể thay đổi hình dạng thân thể, không chỉ có thể biến thành người bình thường, biến thành người không bình thường cũng được.

Mặc dù làm như vậy, nhưng cô vẫn nằm hờ viên ngọc màu đỏ trên thánh giá chữ thập, một khi phát hiện [Mặt nạn ảo thuật] không có tác dụng, lập tức biến thành quỷ quái tìm cách chạy trốn.

Một giây sau khi Tô Dung biến thành công, một cái chân nhỏ màu đen của con nhện đ.â.m vào trong thang máy, sau đó mới đến thân thể màu đen khổng lồ. Một con mắt thật to từ trên thân thể di chuyển đến bên trái, một con ngươi đen trắng nhìn về phía cô.

Tô Dung căng thẳng đến mức gần như ngừng thở, cô cũng dùng sáu con mắt mà mình đã biến hóa xong nhìn thứ này. Dĩ nhiên dưới lớp mặt nạ cô chỉ có hai con mắt mà thôi, còn dư lại đều là hoa văn trên quần áo màu đen.

Sở dĩ cô lựa chọn mạo hiểm biến đổi hình dạng mà không dùng thánh giá chữ thập, dù có không nỡ sử dụng đạo cụ chỉ sử dụng có một lần trong một quái đàm quy tắc, nhưng cũng không phải là nguyên nhân hoàn toàn cô muốn mạo hiểm.

Cô phát hiện mặc dù bộ dạng thân thể của những quái vật này khác nhau, khác hoàn toàn với loài người, nhưng bọn nó có một đặc điểm giống, chính là đều có con mắt

Chỉ có mắt, không có lỗ mũi, không có miệng. Cái này làm cho Tô Dung không nhịn được nghi ngờ bọn chúng đều là sinh vật thị giác, cho nên cô mới có thể mạo hiểm thử một lần.

Sau khi nhìn cô xong, con quái vật kia lại thật sự chậm rãi lui ra ngoài. Mắt thấy nó muốn rời đi, Tô Dung nhanh chóng móc ra một viên thuốc con nhộng.

Quái vật kia sửng sốt một chút, sau đó tăng nhanh tốc độ lùi về phía sau. Tô Dung giống như nghĩ gì đó, cất viên thuốc số 1, lấy ra viên thuốc số 2.

Viên thuốc con nhộng này vừa xuất hiện, quái vật giống như bị cái gì hấp dẫn, bắt đầu đến gần cô. Thậm chí Tô Dung có thể thấy rõ ràng được sự khát vọng trong đôi mắt thật to của nó.

Cô lập tức thu hồi viên thuốc số 2, lấy ra viên thuốc số 3.

Mà lần này, trong mắt quái vật lóe lên ánh sáng sợ hãi, lấy tốc độ nhanh hơn lúc trước mấy lần lùi ra sau, sau đó chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

sau đó lại vang lên một trận tiếng bước chân và tiếng đóng cửa.

Sau khi chờ bên ngoài đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh, Tô Dung mới dám đi ra ngoài. Hành lang trống rỗng không có một con quái vật nào, thật giống như những thứ kia mà cô nhìn thấy đều là giả tưởng.

Hiển nhiên những thứ này chính là "trạng thái 13" trong bảng số liệu.

Tô Dung nhặt món đồ chơi ở sau lưng mà lúc này bị mình thả xuống, đi vào trong hành lang, phát hiện bảng số phòng trên cửa, trong đó có một cánh cửa ghi số 3310, cái này giống với số phòng của cô như đúc.

Lúc này Tô Dung đã hiểu, đây chính là quái vật có liên quan đến cô, chỉ là không biết quái vật này đến cùng có thân phận gì.

"Cái liếc nhìn kinh hồn" mới vừa rồi để cho cô nhìn thấy, trong hành lang tổng cộng có sáu con quái vật. Nói cách khác bây giờ điều tra viên tổng cộng còn dư lại sáu người.

Tô Dung đi về phía cửa phòng mới vừa rồi không có quái vật đi ra, cửa phòng không khóa, chuyển động tay nắm cửa là có thể mở ra.

Sau khi mở ra, bên trong gần như không khác gì với một căn phòng bình thường, chỗ khác biệt duy nhất chính là ti vi trong căn phòng này đang mở.

Lúc này Tô Dung hiểu cái gì đó, đi tới phòng ngủ mở tủ quần áo ra, quả nhiên bên trong không có một cái áo cái quần nào. Gương nhà vệ sinh cũng không bị vải che lại, còn tủ lạnh, khi cô đặt tay lên nắm tay cửa tủ lạnh, ngón út lập tức truyền đến cảm giác đau nhói này, [nhẫn cảnh tỉnh]đang nhắc nhở cô.

Quả nhiên toàn bộ nơi này đều trái với quy tắc. Quy tắc không cho phép làm gì, nơi này đều làm hết.

Xem ra, nếu như những điều tra viên bọn họ ở trong phòng không tuân theo quy tắc, cũng sẽ trở nên giống như ở chỗ này. Hai nơi biến thành giống nhau, cái đầu tiên mà Tô Dung nghĩ chính là dung hợp.

Hai nơi này sẽ dung hợp với nhau.

Như vậy có phải đại biểu những quái vật này có thể thông qua chỗ này tiến vào nhà bọn họ vào ban đêm hay không?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.

Nhưng khẳng định không chỉ là như vậy, nếu không cũng không có cách nào nói rõ tiếng gõ cửa tối hôm qua cùng với những thay đổi trong phòng của cô. Tất nhiên có người đi vào nhà cô, mới có thể tạo thành thay đổi như thế.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 448: Chương 448



Dựa theo lời của trúc mã kia nói, lúc ấy sau khi anh ta nghe được tiếng gõ cửa, đã dùng đồ chơi mèo mun đặt ở cửa, sau đó thành công ngăn cản sinh vật bên ngoài đi vào, nhưng đồng thời món đồ chơi kia cũng đã biến mất.

Nhưng tình huống nhà cô chính là món đồ chơi mèo mun không biến mất, đồ chơi hồ ly lại biến mất. Quái vật tiến vào nhà cô, không tuân theo quy tắc thay đổi tủ lạnh và gương, nhưng không có tiến vào phòng ngủ của cô.

Còn có một chuyện rất kỳ lạ chính là tivi bị tắt, theo lý thuyết đối phương không nên giúp cô tắt tivi. Giống với những chuyện trái quy tắc, thứ kia mở tivi mới phù hợp với lợi ích của đối phương.

Cho nên Tô Dung suy đoán tivi không phải là do thứ xông vào nhà tắt giúp cô, mà là tác dụng của món đồ chơi hồ ly, tức là đã giúp cô giảm bớt một nguy hiểm. Mà món đồ chơi mèo mun thì có thể là ngăn cản đối phương tiến vào phòng ngủ của cô, hoặc là phòng ngủ của cô có hạn chế gì đó, cho nên đối phương không vào được.

Suy nghĩ tung bay một lát, Tô Dung lập tức ý thức được mình phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, mặc dù chủ nhà đã chết, nhưng nếu thật sự chờ đến tối quá muộn, nói không chừng chỗ này sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Tô Dung suy nghĩ một chút, đóng tivi trong phòng khách, vươn tay chạm vào tivi. Cái chạm này quả nhiên bị xuyên qua, đi tới một căn phòng khác.

Căn phòng này không khác gì căn phòng lúc nãy, Tô Dung đi đến nhà vệ sinh một chuyến, không ngoài dự đoán gương trong nhà vệ sinh đã được vải bọc lại.

Đây là phòng người ở.

Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, tháo mặt nạ xuống, ôm món đồ chơi của mình rời khỏi căn phòng này. Một đường đi xuống lầu, đây là căn 4204, cách lầu cô ở không xa.

Lúc này lại sử dụng thang máy, cũng không có bất ngờ gì xảy ra cả, Tô Dung an toàn trở lại nhà mình. Chuyện đầu tiên sau khi vào phòng chính là kiểm tra thử trong phòng có thứ bất thường gì không.

Không biết có phải bởi vì ngày mai muốn làm một trận náo nhiệt lớn không, hôm nay không xuất hiện bất ngờ gì cả, tất cả đều bình thường, giống như đêm bình yên trước cơn bão.

Tô Dung nấu một tô mì đơn giản cho mình, sau khi ăn xong, cô ngồi trên ghế salon bắt đầu suy nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay. So sánh với ngày đầu tiên, bởi vì Tiểu Dương xuất hiện, ngày hôm nay thu hoạch cực kỳ nhiều.

Đầu tiên là có được phương pháp thông quan chính xác, lại ở phòng quản lý tài sản biết được điều tra viên bọn họ chính là vật thí nghiệm của 'Sở nghiên cứu số 3'.

Cuối cùng cô đi đến tầng 13, phát hiện có một ít bí mật liên quan đến những sinh vật kia.

Bọn chúng không thích viên thuốc số 1, bị hấp dẫn bởi viên thuốc số 2, sợ viên thuốc số 3.

Tác dụng của viên thuốc số 1 đã được xác nhận, có thể tiêu trừ ô nhiễm Hoặc là nói có thể tiêu trừ được một ít ô nhiễm.

Quái vật không thích cái này, cũng chỉ chứng minh đối phương đã thuộc về bên ô nhiễm, hơn nữa có quan hệ rất lớn với điều tra viên.

Là ô nhiễm trong cơ thể của điều tra viên sao?

Không, coi như mới bắt đầu bị ô nhiễm, ô nhiễm sơ cấp không khả năng sinh ra quái vật kinh khủng như vậy. Hơn nữa mặc dù ‘Sở nghiên cứu số 3’ giơ cao lá cờ cứu rỗi toàn bộ nhân loại, nhưng bọn họ càng muốn cứu vớt dân địa phương trong thế giới quái đàm, mà không phải là người trong thế giới hiện thực.

Cho nên những ô nhiễm kia không phải là ô nhiễm trên người điều tra viên, chắc là ô nhiễm của chủ nhân cái thân thể này lúc trước.

Là dân địa phương của thế giới quái đàm, lúc nào bọn họ cũng có thể bị ô nhiễm, cái loại ô nhiễm sâu đến tận xương tủy đó, cũng là nguyên nhân bọn họ không thể rời khỏi thế giới này.

Kết hợp với bối cảnh của thế giới, Tô Dung đột nhiên biết mục đích của nghiên cứu lần này là cái gì --- có lẽ là thanh trừ ô nhiễm trong thân thể dân địa phương.

Ít nhất phương hướng đại khái chính là như vậy,

Như vậy sự xuất hiện của viên thuốc số 2 rất thú vị, mục tiêu của nó làm trái với việc thanh trừ ô nhiễm, viên thuốc này có thể hấp dẫn quái vật.

Có lẽ viên thuốc số 2 có liên quan đến nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc này.

Nhưng chuyện này cũng không đại biểu viên thuốc số 3 là thứ tốt, ít nhất Tô Dung sẽ không uống. Thứ quái vật sợ không nhất định là thứ tốt của loài người, có lẽ người cùng cần sợ thứ này.

Hơn nữa đến nay còn chưa rõ ràng tác dụng của khu tập thể dục và vườn hoa, sự tồn tại của hai nơi này rất rõ ràng, bị quy tắc yêu cầu phải đi mỗi ngày, sợ là còn có chuyện gì đó chưa phát hiện. Trái lại khu tập thể dục hơi không tốt lắm, Tô Dung cảm giác đi đến nơi đó là muốn những điều tra viên như bọn họ bị người ô nhiễm để mắt đến?

Nhưng vườn hoa thì sao? Dựa theo lời của Tiểu Dương , chỉ cần không đi lên con đường nhỏ kia, coi như ô nhiễm bùng nổ cũng có thể kịp thời rời đi. Tác dụng của nơi đó là gì?

Xem ra, sợ rằng ngày mai còn phải đi một chuyến đến chỗ phòng quản lý tài sản. Tô Dung có nhu cầu hiểu rõ ràng viên thuốc con nhộng kia là chế tạo như thế nào. Trừ chuyện này ra ngày mai còn phải đi sâu vào trung tâm vườn hoa một chuyến. Hôm nay sở dĩ cô không dùng [Thánh giá chữ thập bảo vệ], một phần cũng là vì muốn đi thám hiểm bên kia vào ngày mai.

---

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Dung đang ăn cơm trong phòng khách, nghe được tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài. Thông qua mắt mèo nhìn qua, Tô Dung mở cửa, nhận lấy món đồ chơi trong tay đối phương: "Cảm ơn, làm phiền cô rồi."

Buổi sáng lúc thức dậy, cô phát hiện đồ chơi mèo mun ngày hôm qua cô đặt ở cửa đã biến mất. Hiển nhiên là tối ngày hôm qua quái vật có đến một lần, chỉ là bị món đồ chơi ngăn cản.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 449: Chương 449



Mặc dù hôm nay đã là ngày thứ ba, nhưng cô vẫn cố ý gọi cho phòng quản lý tài sản, muốn một món đồ chơi mới.

Ở trong suy đoán của bọn họ, ngày thứ ba, cũng chính là hôm nay sẽ có một trận tàn sát, sau trận tàn sát này quái đàm quy tắc sẽ kết thúc. Nhưng cái này cũng không đại biểu tàn sát vừa kết thúc bọn họ có thể trực tiếp rời đi, ở trong suy đoán của Tô Dung, ít nhất bọn họ phải trả phòng thì mới có thể rời đi.

Cô nghiêng đầu nhìn hộp sắt trên bàn của mình, không nhịn được thở dài. Đây là hộp thuốc lấy được trong túi vật tư, bên trong vẫn là viên thuốc con nhộng số 2. Hiển nhiên, nếu như không uống viên thuốc số 2, thì không thể nhận được viên thuốc số 3.

Nếu như sở nghiên cứu muốn lợi dụng bọn họ hoàn thành nghiên cứu này, chỉ cho 3 ngày thật sự đủ sao?

Đến chỗ này không thể không nhắc đến một chuyện, phòng quản lý tài sản nói, nếu như muốn ở cùng phòng qua đêm với người khác, thì phải trả phòng đã thuê lại. Nhưng Tô Dung không muốn trả phòng, cho nên cô định trước khi 12 giờ đêm rời đi, mượn [Thuật đổi vị trí trong nước] từ phòng Tiểu Dương trở lại phòng mình.

Căn cứ vào thời gian CD của kỹ năng này, cô phải sử dụng kỹ năng trước 10 giờ tối, mặc kệ bên ngoài có người gõ cửa hay không. So sánh với phòng của cô, nhất định phòng của Tiểu Dương sẽ an toàn hơn.

Nếu như không khống chế tốt chuyện này, cô sẽ giống như một tên hề c.h.ế.t vào tờ mờ sáng khi sắp thông quan.

Sau khi cô cơm nước xong, Tiểu Dương đã đến.

Tô Dung mở cửa: "Tiểu Dương, chào buổi sáng."

Tiểu Dương đi vào, nói kế hoạch hôm nay cho Tô Dung: "Tôi sẽ ở trong phòng của cô đợi đến 5 giờ chiều, chờ sau khi Tiểu m đi ra thì để cho em ấy ở lại chỗ này. Cô hoàn thành nhiệm vụ hôm nay vào buổi sáng này đi, sau đó ở trong phòng là được? Chờ sáu 5 giờ chiều, một khi có người điên cuồng gõ cửa phòng của cô, không cần nhìn mắt mèo, trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi chạy đến nhà tôi. Tiểu m sẽ giúp đỡ cô."

"Đừng lo lắng." Tô Dung cười nói: "Tôi có phương pháp đến thẳng nhà cậu, sau khi cậu về nhà đặt một chậu nước ở cửa, chuyện còn lại thì không cần để ý nữa."

Cô có [Thuật đổi vị trí trong nước], đây là một không gian thống nhất, cho nên có thể sử dụng được.

Nghe vậy, trái lại Tiểu Dương cũng không hỏi nhiều. Hắn biết những người đến từ bên ngoài này hoặc ít hoặc nhiều đều có chút bản lĩnh, có thể sử dụng một ít đạo cụ, càng là chuyện đương nhiên.

Sau khi nói xong lời này, Tô Dung có chút lo lắng hỏi: "Sau năm giờ những tên kia đi ra thì làm sao? Khi đó cậu trở về không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Không cần lo lắng." Tiểu Dương lộ ra vẻ không biết có nên cười hay không, nhìn qua rất lúng túng. Hắn sờ mũi rồi nói: "Dù sao có các người ở đây."

Tô Dung im lặng không nói gì. Đúng rồi, có những điều tra viên bọn họ ở đây, những dân địa phương hoàn toàn không lo lắng bị công kích rồi ăn mấy..

Như cảm giác được bầu không khí trở nên ngưng đọng một chút, Tiểu Dương tằng hắng một cái: "Khụ khụ, chuyện đó, ngày hôm qua không phải là nói muốn đi hỏi tác dụng của viên thuốc con nhộng sao?"

"Cậu đã hỏi được?" Mặc dù Tô Dung đã có suy đoán, nhưng vẫn cảm thấy hứng thú.

"Không có, phòng quản lý tài sản chỉ nói đây là một thí nghiệm vĩ đại, để cho tôi đừng gây phiền phức." Tiểu Dương nhún vai, mặc kệ là hắn hay là Tô Dung đều không bất ngờ với kết quả này, nhưng hắn cũng không phải là không có phát hiện gì: "Phòng quản lý tài sản nói cho tôi biết, máy chế tạo viên thuốc con nhộng ở trong tiểu khu này."

Máy chế tạo viên thuốc con nhộng, rất có thể chính là nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc này. Mà thứ này được giấu bên trong tiểu khu, nhưng cũng có thể khẳng định không được đặt trong phòng quản lý tài sản.

"Vật này phải đặt ở một chỗ tuyệt đối an toàn...."

Hai người nhìn nhau một cái, đồng thanh nói: "Trung tâm vườn hoa!"

Người bình thường đều sẽ không đi vào vị trí kia, người đã đi đều bị ô nhiễm, tất nhiên ai cũng sẽ tránh xa. Đặt vật quan trọng ở chỗ đó rất hợp tình hợp lý.

Tô Dung chớp mắt mấy cái: "Vậy tôi nghĩ, chúng ta không cần chờ cả ngày rồi."

Chờ một lát nữa cô có thể kết thúc quái đàm quy tắc này.

Nói làm liền làm, lúc này cô tạm biệt đối phương, từ cầu thang bộ đi ra bên ngoài.

Khác với ngày hôm qua, hôm nay trên đường có rất nhiều người mặc đồng phục màu đen. Những người này chính là bảo vệ của tiểu khu hai ngày trước chưa xuất hiện, có thể vì buổi chiều hôm nay sẽ có nội loạn, cho nên sáng sớm đã tuần tra tiểu khu.

Dĩ nhiên, rốt cuộc đối phương đề phòng ai cũng là chuyện rất đáng suy nghĩ, nếu như có điều tra viên bị quỷ quái truy đuổi, định tìm kiếm sự bảo vệ, có lẽ bảo vệ sẽ dùng lý do trở ngại trị an trói điều tra viên trực tiếp đưa cho quỷ quái.

Tô Dung lắc đầu một cái, đi vòng qua đối phương, tiếp tục đi đến vườn hoa. Mục đích của cô rất rõ ràng, có thể nhanh chóng kết thúc quái đàm quy tắc này thì nhanh chóng kết thúc, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp thay đổi, kéo dài càng lâu càng có tình huống bất ngờ xuất hiện.

Ở kiếp trước, cô luôn trải nghiệm loại cảm giác này, thường thường khi phát hiện hung thủ của một vụ án nhỏ, lúc vội vàng chạy đến bắt người, cuối cùng cái thấy được là t.h.i t.h.ể của hung thủ. Sau đó không có bất ngờ giờ, phía sau là một vụ án lớn hơn, hung thủ mạnh hơn.

Quả nhiên giống như Tô Dung nói, kế hoạch không đuổi kịp được thay đổi. Mới vừa đi đến khu vườn hoa, cô đã lập tức thấy lối vào có mấy tên bảo vệ. Mặt ngoài bọn họ là tùy ý đi dạo khắp nơi, giống như đang bảo vệ ở chỗ này. Nhưng sao Tô Dung có thể không nhìn ra được, những người này rõ ràng là đặc biệt đến trông chừng vườn hoa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back