Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 420: Chương 420



Tháng năm là mùa hè, thời tiết dần trở nên oi bức, không thích hợp mặc áo khoác dài nữa. Vì vậy để phòng ngừa lúc đi vào quái đàm không có mang theo đạo cụ, Tô Dung cố ý đeo một cái túi.

Nhìn từ bên ngoài chỉ là một cái túi bình thường, trong túi có ví tiền, điện thoại di động,... Thật sự quá bình thường, gần như không có làm cho người ta nghi ngờ.

Tối thứ sáu, cô đang ăn cơm trong phòng ăn, đột nhiên đôi mắt tối sầm lại.

Một giây cuối cùng khi mất đi ý thức, Tô Dung nghĩ là: Cũng may không có làm biếng không cầm theo túi, nếu không thì rắc rối rồi.

Lúc cô mở mắt ra lần nữa, thì đang ngồi trong một căn phòng, nhìn qua gian phòng này rất bình thường, chỉ là căn phòng một phòng ngủ. Mà trong phòng ngủ không có bất kỳ vật gì cả, nhìn qua giống như mới dọn đến.

Tô Dung nhíu mày, đứng lên mở tủ quần áo. Trong tủ quần áo trống không, quả nhiên cô là mới dọn đến.

Tô Dung quay đầu quan sát gian phòng này một vòng, rất nhanh phát hiện ở trên cửa có một tờ giấy quy tắc.

《 Quy tắc Tiểu khu Vui Vẻ》

Hoan nghênh bạn chuyển đến Tiểu khu Vui Vẻ, hoàn cảnh của tiểu khu tốt đẹp, cư dân hòa thuận. Vì đảm bảo cho cuộc sống hạnh phúc của bạn, mời tuân thủ những quy tắc sau.

Một, tiểu khu tổng công có bảy lầu, mỗi một lầu đơn có tổng cộng 12 tầng. Không có tồn tại tầng 13, nếu như lúc bạn đi thang máy thấy được nút ấn có tầng 13, mời lập tức rời khỏi thang máy, đi cầu thang bộ.

Hai, sau 11 giờ tối không nên đi ra khỏi phòng, không có ai sẽ rời phòng vào sau 11 giờ tối. Cho nên nếu sáu 11 giờ tối bạn nghe được tiếng gõ cửa, làm ơn đừng mở cửa, sau đó nhấn điện thoại gọi cho phòng bảo vệ, bọn họ sẽ thay mặt xử lý.

Ba, trong tiểu khu có một siêu thị nhỏ, khu vườn hoa, khu tập thể dục, bạn có thể đến những chỗ này nghỉ ngơi giải trí.

Bốn, lúc hoa nở rộ, vườn hoa là an toàn. Nếu như bạn nhìn thấy hoa trong vườn hoa khô héo, xin nhanh chóng rời đi, trở về phòng hoặc đi siêu thị.

Năm, khu tập thể dục cung cấp miễn phí rất nhiều dụng cụ tập thể dục, có lợi cho sức khỏe. Vì sự an toàn của bạn, xin đừng nói chuyện lúc tập thể dục. Nếu như có người lên tiếng lúc bạn tập thể dục, mời không để ý đến.

Sáu, xin đừng ở cả ngày trong nhà, mỗi ngày ít nhất phải đi ra nghỉ ngơi ba tiếng đồng hồ trở lên, nếu không sẽ không tốt với sức khỏe của bạn.

Bảy, mỗi sáng sớm phòng quản lý tài sản của chúng tôi sẽ đặt một túi vật tư màu trắng ở trước cửa phòng, mời nhanh lấy vào nhà, tránh bị những người khác trộm đi. Buổi tối trước khi nghỉ ngơi xin bỏ hết tất cả rác vào trong túi vật tư màu trắng này rồi đặt ở cửa, người của chúng tôi sẽ đến lấy.

Tám, nếu như màu sắc của túi vật tư là màu đen, xin nhanh chóng liên lạc với phòng quản lý tài sản, trong vòng một giờ chúng tôi sẽ đổi cho bạn.

Chín, trong túi vật tư màu trắng sẽ có thức ăn đồ uống trong một ngày, bên trong có thuốc cảm, nếu như bạn cảm thấy không thoải mái, có thể uống một viên.

Mười, nếu như bạn không uống thuốc phát trong ngày đó, xin bỏ viên thuốc lại vào trong túi vật tư. Chúng tôi sẽ tiến hành thu mua đồ phế thải.

Mười một, cư dân trong tiểu khu đều không thích giao tiếp, xin đừng tùy tiện làm phiền bọn họ. Nhưng nếu có người nhiệt tình mời bạn tham gia nói chuyện, vì không để cho bọn họ đau lòng, mời vui vẻ đồng ý.

Mười hai, người bình thường sẽ có một đầu, hai cánh tay, hai cái chân, bạn sẽ không thấy được người thân thể quái dị ở trong tiểu khu này.

Mười ba, xin đừng làm mất chìa khóa phòng, phòng quản lý tài sản chỉ có thể bổ xung vào ba ngày sau.

Tổng cộng có 13 quy tắc, quy tắc sai là 1, 2, 5, 9, 11, 12.

Chỗ sai của quy tắc thứ nhất là [không tồn tại tầng 13] đây là chỗ sai dễ dàng nhìn thấy.

Tương đối làm cho người ta bất ngờ chính là quy tắc 2, chỗ sai chính là câu cuối [gọi điện thoại cho phòng bảo vệ, bọn họ sẽ thay mặt xử lý.]

Vốn dĩ Tô Dung cho rằng chỗ bị tô đỏ trong quy tắc này phải là [không có ai sẽ rời phòng vào 11 giờ tối], nhưng câu này lại không thành vấn đề.

Nói cách khác, buổi tối sau 11 giờ thứ đến gõ cửa không phải là người, có thể là quỷ quái. Mà dưới tình huống này, không thể gọi điện thoại cho phòng bảo vệ.

Tại sao lại như vậy chứ? Gọi điện thoại cho phòng bảo vệ sẽ xảy ra chuyện gì? Phòng bảo vệ ở phe nào?

Quy tắc sai tiếp theo là quy tắc 5, câu cuối cùng [mời coi thường người đó] bị tô đỏ đến chói mắt. Ở trong khu tập thể dục, nếu như có người nói chuyện, đúng là không nên trả lời. Nhưng coi thường đối phương là cách làm sai lầm.

Nói như vậy, có lẽ dưới tính huống cô không nói lời nào đáp lại đối phương?

Trong quy tắc thứ 9, câu [bên trong có thuốc cảm] là sai, dĩ nhiên ai cũng biết, thuốc kia không thể là thuốc cảm bình thường được.

Chỉ là cô cần thăm dò rốt cuộc loại thuốc đó có tác dụng gì, có phải có cùng chức năng với viên thuốc của cô hay không.

Cuối cùng là trong quy tắc 11, câu sai cũng là câu cuối cùng [mời nhanh chóng đồng ý].

Kết hợp với câu trước không có sai, thì quy tắc này có chút thú vị. Không thể để cho người khác đau lòng, nhưng cũng không thể đồng ý với bọn họ được.

Hay thật ra có thể đồng ý với bọn họ, chỉ là không thể vui vẻ đồng ý?

Đọc lại quy tắc một lần nữa, Tô Dung liếc nhìn quy tắc cuối cùng. Trong quy tắc này, có đầu mối thời gian quan trọng.

Mấy thời gian ở trong quy tắc trước đó thì không có vấn đề gì, chỉ có quy tắc này, nhìn qua rất thú vị.

[Phòng quản lý tài sản chỉ có thể bổ sung chìa khóa vào ba ngày sau]

Ngày thứ ba sẽ xảy ra chuyện gì? Hay là nói, trong ba ngày này sẽ xảy ra chuyện gì? Ba ngày sau có thể rời đi, cũng có thể bị hủy diệt.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 421: Chương 421



Tô Dung thở dài, xoa mi tâm. Không biết tại sao, cô luôn cảm giác cái tên của tiểu khu này hình như có chút quen thuộc, chắc là có chút giống với siêu thị An Vui lúc trước.

Nghĩ như vậy, Tô Dung bắt đầu tìm kiếm gian phòng này. Cả căn phòng chỉ có một cái giường, một tủ treo quần áo, một cái tủ đầu giường và một bộ bàn ghế. Trên giường ngoài trừ chăn gối thì không có thứ gì cả, trên bàn có một ống bút đựng mấy cái bút cùng với một xấp giấy trắng ra, thì cũng không có gì cả.

Kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, cuối cùng cô cũng phát hiện được một ít thứ.

Trong tủ đầu giường có một chìa khóa màu đen, phía trên có dán một dãy số --- 3310. Chắc cái chìa khóa này là chìa khóa phòng, Tô Dung bỏ nó vào trong [Ví sinh tiền] mà mình lúc nào cũng mang theo bên người.

Đi tới cửa sổ bên cạnh mép giường, bộ dạng của tiểu khu bên ngoài rất bình thường, chỉ là nếu lại nhìn xa xa, bên ngoài tiểu khu tràn đầy sương mù, nhìn qua không thể tùy tiện đi ra.

Tô Dung mở cửa, đi tới phòng khách. Phòng khách trống không, chẳng qua đồ điện cơ bản đều có. Cái phòng này là phòng ở một người tiêu chuẩn, phòng khách, phòng ngủ, nhà vệ sinh, phòng bếp, đều đầy đủ hết.

Trên cửa phòng khách, cô lại nhìn thấy được một phần quy tắc khác.

Tô Dung đi đến đọc cẩn thận.

《 Hướng dẫn hành vi ở nhà của tiểu khu Vui Vẻ》

Một, trong tủ lạnh có thể để vật phẩm, nhưng xin chắc chắn đó là vật phẩm mà bạn bỏ vào trong tủ lạnh. Nếu như bên trong có nhiều thứ bạn không nhận biết, xin lấy nó ra đặt vào trong túi sách vật tư cùng với những rác rưởi khác để ở ngoài cửa.

Hai, không nên sử dụng tivi trong phòng khách, nếu như thấy tivi mở, xin nhanh chóng trở lại phòng ngủ, cho đến ngày hôm sau mới đi ra ngoài.

Ba, trong tủ quần áo trong phòng ngủ ít nhất phải treo một cái áo (quần, váy), nhưng không thể đầy đủ cả bộ.

Bốn, trên ghế salon có đồ chơi hình mèo, là phúc lợi của tiểu khu cho chủ nhà. Đồ chơi hình mèo là an toàn, nếu như thấy được đồ chơi hình mèo biến thành đồ chơi hình sơn dương, lập tức vứt món đồ chơi đỏ đi, cũng gọi điện thoại cho phòng quản lý tài sản, chúng tôi sẽ đưa cho bạn một món đồ chơi mới.

Năm, lúc không ở trong nhà vệ sinh nên che kín gương, trừ nhà vệ sinh ra, trong nhà sẽ không có bất kỳ nơi nào xuất hiện gương nữa.

Sáu, trong phòng bếp không tồn tại túi không phải túi vật tư.

Lúc nhìn thấy quy tắc thứ ba, sắc mặt của Tô Dung lập tức thay đổi, không kịp xem quy tắc phía sau, đã nhanh chóng chạy về phòng ngủ, vừa chạy vừa cởi áo khoác mỏng bên ngoài, ném vào trong tủ quần áo.

Sau khi Tô Dung ném xong, thở phào một hơi nhẹ nhõm, thầm mắng một tiếng. Nếu như không phải mới vừa rồi cô vì muốn xác nhận thân phận của mình đã ở chỗ này bao lâu mới mở tủ quần áo ra xem thử, sợ rằng còn phải một lát sau mới đi kiểm tra tủ quần áo.

Loại đồ ô nhiễm này, thời gian càng dài thì càng nghiêm trọng, nếu phản ứng kịp thời, cũng có thể giảm thiếu một phần ô nhiễm.

Chẳng qua Tô Dung rất rõ ràng, bây giờ cô tuyệt đối đã bị ô nhiễm. Giống như lúc mới bắt đầu của "lầu ký túc xá 44", bởi vì một ngày trước đó nguyên chủ kéo rèm cửa sổ lên, cho nên bọn họ đang mang theo ô nhiễm trước rồi.

Bây giờ cũng giống vậy, khẳng định trên người cô đã có ô nhiễm.

Chỉ là không biết ô nhiễm này là thay đổi dạng nhận biết gì, có giống với lầu ký túc xá 44 không.

Tô Dung nhíu mày, lại lần nữa trở về xem quy tắc. Trong phần quy tắc này chỗ bị tô đỏ, là quy tắc thứ 2.

[Nếu như thấy tivi mở, xin nhanh chóng trở lại phòng ngủ], cái này là sai, nhưng đúng là không nên sử dụng tivi, hơn nữa sau khi rời khỏi phòng khách chờ đến ngày thứ hai đi ra thì không thành vấn đề.

Cho nên vấn đề ở chỗ là nếu tivi được tự động mở ra, khi đó cô phải phản ứng như thế nào.

Chỗ sai của quy tắc đã nói cho cô biết, trực tiếp trở về phòng ngủ là không được. Như vậy chỉ có hai loại khả năng.

Một là phải rời đi, nhưng không thể đi vào phòng ngủ, có thể vào nhà vệ sinh, cũng có thể đi vào phòng bếp.

Loại thứ hai chính là không có đi đâu cả, chỉ cần tắt tivi là được.

Dĩ nhiên, thật ra trên lý thuyết còn có một loại khả năng nữa, là sau khi làm gì đó ví dụ như tắt tivi thì rời khỏi phòng khách đến phòng khác mà không phải phòng ngủ. Nhưng trong thực tế trải qua nhiều quái đàm quy tắc loại khả năng này tương đối nhỏ.

Bởi vì trong quái đàm quy tắc "nó" bị hạn chế rất lớn, không thể thay đổi quá nhiều quy tắc. Trong một quy tắc có thể thay đổi một ít, nhưng cũng chỉ có như vậy, không thể thay đổi quá nhiều.

Tô Dung không nhịn được thể dài, lại lần nữa trở về phòng khách. Trước nhìn sopha một cái, trên sopha có một con mèo bông màu đen nhỏ, xiên xiên vẹo vẹo được đặt phía trên. hai lỗ tai mèo nhọn nhọn, giống như sừng dê vậy.

Sừng dê?

Tô Dung bỗng dưng trợn to mắt.

Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, dựa theo hai phần quy tắc của quái đàm quy tắc này, nếu như "nó" muốn thông qua ô nhiễm thay đổi nhận biết của một người, như vậy có khả năng sẽ thay đổi hai nơi.

Một là nhận biết đối với sinh vật "thân thể quái dị", hai là nhận biết giữa mèo và sơn dương.

Bây giờ cô đã bị ô nhiễm, như vậy nhận biết bị thay đổi không phải là thú bông mèo mini này sao?

Tô Dung lập tức ném món đồ chơi này từ cửa sổ phòng ngủ, sau đó trở về phòng khách, đi đến chỗ điện thoại bàn nhấn nút gọi cho phòng quản lý.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, đầu bên kia là một giọng nói nữ vang lên: "Chủ nhà phòng 3310, xin chào cô, xin hỏi cô cần giúp đỡ gì không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 422: Chương 422



"Tôi cần một món đồ chơi mới." Tô Dung trả lời.

"Được, chúng tôi lập tức mang đến cho cô." Nghe tiếng nói ở đầu bên kia, có thể cảm nhận được một chút kinh ngạc bên trong đó, nhưng vẫn trả lời hết bổn phận.

Tô Dung cúp điện thoại xong, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường. Lại nói đồng hồ cũng có thể sẽ bị thay đổi, chỉ là bình thường loại đồ vật này có thể trực tiếp bị quỷ quái thay đổi, không cần cố ý dùng ô nhiễm để thay đổi nhận biết.

Bây giờ là buổi chiều năm giờ, Tô Dung đã quyết định, trước khi người của phòng quản lý tài sản đến thì không có đi ra ngoài. Muốn cướp bên ngoài thì bên trong phải yên đã, trong phòng còn chưa được an toàn, bây giờ cô đi ra ngoài rất dễ dàng vào lúc trở về phòng sẽ gặp nguy hiểm.

Trong khoảng thời gian này, cô thuận tiện đi nhà vệ sinh và phòng bếp. Gương của nhà vệ sinh bị vải bọc lại, cuối cùng không có quy tắc nào không phù hợp. Trong phòng bếp có tủ lạnh, bên trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn gì cả, cho Tô Dung một loại cảm giác an toàn.

Chỉ chốc lát sau chuông cửa vang lên, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, bên ngoài cửa có một cô gái mặc đồng phục xanh da trời, trong tay cầm một món đồ chơi sơn dương màu đen.

Thấy đồ chơi trong tay đối phương là sơn dương, Tô Dung lập tức ý thức được suy đoán của mình là đúng. Quả nhiên ô nhiễm thay đổi nhận biết của cô đối với đồ chơi sơn dương màu đen kia.

Nếu như cứ giữ lại món đồ chơi ban đầu, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Tô Dung mở cửa, đầu tiên nhìn túi nilon màu trắng đựng nhiều đồ đặt trên đất, sau đó mới lễ phép hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô là người của phòng quản lý tài sản sao?"

Cô gái đối diện gật đầu một cái, đưa món đồ chơi cho cô: "Đúng vậy, đây là đồ chơi mà mới vừa rồi cô cần, xin hỏi món đồ chơi ban đầu đã bị vứt rồi sao?"

"Vứt rồi." Tô Dung nhận lấy món đồ chơi mới, hỏi thăm: "Không biết tại sao, tôi cảm giác hai món đồ chơi này rất giống nhau, là các người cố ý sao?"

Người phòng quản lý tài sản nghe vậy, sắc mặt hơi khó coi: "Có thể là cô mới vừa dọn đến, tinh thần không được tốt lắm, đề nghị cô uống thuốc hóa giải trong túi đựng vật tư của chúng tôi."

Quả nhiên viên thuốc kia có tác dụng giảm bớt ô nhiễm, mà trước mắt phòng quản lý tài sản đứng về phe điều tra viên, hoặc là đứng ở phe dân cư.

Đây cũng là một tin tức tốt, Tô Dung lập tức hỏi: "Có thể cho tôi hỏi phòng quản lý tài sản ở chỗ nào không? Tôi mới đến tiểu khu này, muốn đi xem thử phòng quản lý tài sản của chúng ta."

Nếu phòng quản lý tài sản tương đối an toàn, vậy khi gặp nguy hiểm bên ngoài, có lẽ có thể đến đó tránh một chút.

"Trung tâm tầng 1 của lầu 1, cô đi qua là có thể nhìn thấy." Cô gái không biết suy nghĩ chân thật của cô, tự nhiên trả lời: "Chỉ là tôi không ủng hộ chủ nhà đi vào phòng quản lý tài sản kiểm tra xem xét, cho nên cô chỉ có thể ở bên ngoài xem một chút."

Nghe được câu này, Tô Dung cũng biết suy nghĩ lúc nãy của cô đã sụp đổ. Nhưng sự tồn tại của phòng quản lý tài sản chính là một tin tức tốt, bởi vì có phòng quản lý tài sản, thì chứng minh quái đàm quy tắc này sẽ không chỉ biết máy móc hoàn thành nhiệm vụ giống với quái đàm vườn bách thảo Màu Đỏ. Có phòng quản lý, từ một loại ý nghĩa nào đó thì đại biểu bọn họ là người thật.

Sau khi cảm ơn, tiễn người của phòng quản lý tài sản rời đi, một tay Tô Dung ôm món đồ chơi, một tay xách túi vật tư màu trắng trở lại trong phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Trong túi vật tư có năm chai nước suối, một ít trái cây rau củ tươi và thịt tươi, một chai dầu ăn và một ít gia vị. Còn có một hộp sắt nhỏ. Mở hộp sắt ra, bên trong là một viên thuốc nhỏ nửa đỏ nửa trắng.

Tô Dung lấy viên thuốc màu trắng mới sinh ra ở trong quái đàm quy tắc này so sánh với viên thuốc trong túi vật tư một chút. Đây là lần đầu tiên cô thấy thuốc con nhộng giảm bớt ô nhiễm, cảm giác có chút mới lạ.

Chẳng qua dựa theo quy tắc, nếu như cùng ngày không uống loại thuốc này, vậy thì phải để nguyên vào trong túi để cho người ta lấy về.

Đây thực ra chính là đang tiết lộ một tin tức bị ẩn núp, nếu như viên thuốc này được giữ lại đến ngày hôm sau, sợ rằng sẽ sinh ra chút ảnh hưởng không tốt. Có lẽ màu đỏ trên viên thuốc sẽ lấn át một nửa màu trắng trên viên thuốc.

Trải qua nhiều quái đàm quy tắc, Tô Dung đã rõ ràng ý thức được "nó" rất thích màu đỏ, cho nên điều tra viên thấy màu đỏ thì nên cách xa ra.

Nếu như có người không nghe theo quy tắc này, giữ viên thuốc lại, vậy nhất định sẽ phải chịu dạy dỗ đau đớn.

Nghĩ đến đề tài này, đột nhiên Tô Dung có một nghi vấn: Quái đàm quy tắc này rốt cuộc là một người hay là nhiều người?

Hiện tại trong căn phòng này chỉ có một mình cô, nhưng chuyện này không có nghĩa là cả tiểu khu này chỉ có một điều tra viên là cô. Nếu như còn những điều tra viên khác, vẫn cô có nên đi tìm bọn họ không?

Nói thật thì có một ít điều tra viên chỉ có tác dụng kéo chân sau mà thôi.

Tô Dung suy nghĩ một chút, vẫn quyết định án binh bất động trước, giả dạng thành người địa phương nhìn thử tình huống rồi lại nói sau. Nếu như quái đàm quy tắc này thật sự có điều tra viên khác, vậy cô cũng phải xác nhận nhân phẩm của những người đó, mới có thể bại lộ thân phận điều tra viên của mình.

Nếu như không có điều tra viên khác, chỉ có một mình cô, vậy cô càng nên che giấu thân phận.

Nếu quyết định ngụy trang thành dân địa phương, vậy không thể cứ như vậy trắng trợn trực tiếp đi ra ngoài. Mặc dù trong lý thuyết điều tra viên mới đến không có gì khác biệt với dân địa phương, nhưng lỡ như có gì đó phân biệt giữa bọn họ, vậy chẳng phải cô trực tiếp bị bại lộ sao?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 423: Chương 423



Tô Dung lặng lẽ xuyên qua mắt mèo quan sát bên ngoài hành lang, lúc mới vừa mở cửa nói chuyện với người của phòng quản lý tài sản cô cố ý quan sát thử, phòng của cô ở bên phải cách thang máy cách đó không xa.

Trừ tầng này không có người, nếu không những người khác muốn đi xuống lầu, đều sẽ đi qua cửa nhà cô.

Đúng như dự đoán, cũng không lâu lắm, Tô Dung từ mắt mèo có thể nhìn thấy được hai ba người đi ngang qua. Có thể khẳng định bọn họ tuyệt đối không phải là điều tra viên, nếu điều tra viên tiến vào quái đàm quy tắc xa lạ, sẽ cho người ta một loại cảm giác cẩn thận quan sát khắp nơi, tuyệt đối sẽ không tự nhiên như mấy người này.

Nhưng thần thái của mấy người này cũng không có quá tự nhiên, có người vẻ mặt lạnh lùng, có người thẫn thờ đờ đẫn, đi với nhau cũng giữ một khoảng cách nhất định.

Nếu như không phải mấy người này không có hành động quan sát xung quanh, có lẽ Tô Dung đã tưởng rằng bọn họ đều là điều tra viên!

Trừ thần thái có vấn đề gì, trái lại những người này cũng không khác bình thường lắm.

Tô Dung lại đợi thêm mấy người đi qua, phát hiện bọn họ đều là như vậy. Vẻ mặt lạnh như băng, không nói chuyện với những người khác.

Đột nhiên cô nhớ lại điều thứ 10 trong quy tắc: [Cư dân trong tiểu khu không thích xã giao, xin đừng làm phiền bọn họ. Nhưng nếu như có người nhiệt tình mời bạn tham gia náo nhiệt, vì không để cho bọn họ đau lòng, mời vui vẻ đồng ý.]

Rất hiển nhiên, bộ phận cư dân này đều không thích giao tiếp. Hơn nữa loại cư dân này chiếm tỷ lệ lớn bên trong tiểu khu. Dù sao mới vừa rồi nhiều người đi ngang qua như vậy, tất cả đều có loại vẻ mặt này.

Tô Dung khống chế vẻ mặt của mình, trong mắt không chút gợn sóng, học được vẻ mặt bình thường của cư dân trong tiểu khu này.

Ở trong quái đàm quy tắc này, khuôn mặt của cô rất bình thường, rất dễ dàng để cho người ta quên đi. Đây cũng là một nguyên nhân Tô Dung chọn ngụy trang thành người địa phương. Nếu như thân phận của cô có một khuôn mặt đại mỹ nhân, vậy cho dù cô muốn nguỵ trang đoán chừng người khác cũng có thể nhanh chóng nhìn ra.

Chẳng qua cũng có thể thấy được người lớn lên xinh đẹp có bao nhiêu hiếm hoi, cũng đã trải qua mấy quái đàm quy tắc, cô cũng chưa bao giờ có một khuôn mặt xinh đẹp. Mặc dù chuyện này không có lợi ích gì, nhưng dù gì cũng cảnh đẹp ý vui mà?

Lấy [Ví sinh tiền] ra, Tô Dung buồn rầu nhíu mày. Bây giờ trên người cô cũng chỉ có quần dài và áo sơ mi, áo khoác mỏng thì vì quy tắc nên đã đặt trong tủ treo quần áo.

Mà túi đeo nhỏ đã chuẩn bị lúc trước thì không thể mang ra ngoài, mang ra ngoài dễ dàng bại lộ thân phận. Dù sao người bình thường đi dạo ở tiểu khu nhà mình còn mang theo túi đeo lưng? Những điều tra viên khác cũng không phải người ngu, chỉ cần cô lộ ra chút sơ hở, nhất định sẽ làm cho bọn họ nghi ngờ.

Vậy cô nên đặt [Ví sinh tiền] bỏ đầy đạo cụ quái đàm ở đâu đây?

Không mang theo là chuyện không thể nào, nói cách khác [Ví sinh tiền] còn có tác dụng che dấu hơi thở của điều tra viên. Cô muốn ngụ

Tô Dung suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên đôi mắt sáng lên, nhét [Ví sinh tiền] vào góc giày mà mình mang, dùng ống quần rộng để che lại. Mặc dù làm như vậy lúc chạy sẽ có chút không tiện, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên, cô cảm thấy khả năng bị quỷ quái đuổi theo không lớn lắm.

Chẳng qua từ suy nghĩ cẩn thận, Tô Dung vẫn đặt thẻ bài [Xẻng phệ linh] trong tay áo, lúc nào cũng có thể hành động. Nhân tiện, cô lại đeo [Thánh giá chữ thập bảo vệ] lên cổ, giấu nó dưới cổ áo.

Cũng may trước khi vào quái đàm quy tắc cô đã gần ăn cơm xong, bây giờ không đói bụng chút nào, không cần lãng phí thời gian ăn cơm.

Lại điều chỉnh vẻ mặt của mình một chút, Tô Dung hít sâu một hơi, đẩy cửa ra đi ra ngoài. Cô quay đầu liếc nhìn, phòng của cô là căn thứ ba tính từ cửa thang máy.

Đến cửa thang máy, cô ấn nút, yên lặng chờ ở cửa.

Cũng không lâu lắm, một người đàn ông đi tới. Lúc nhìn thấy Tô Dung, trên khuôn mặt cảm xúc của hắn ta có thêm chút nghi ngờ.

Tô Dung vẫn luôn lén quan sát đối phương lập tức hiểu ra, đối phương nhất định đang nghi ngờ thân phận của cô. Dù sao tầng này cũng không có nhiều người ở, đột nhiên có thêm một khuôn mặt xa lạ, hắn ta cảm thấy nghi ngờ là chuyện bình thường.

Tô Dung không hoảng hốt, duy trì vẻ mặt c.h.ế.t lặng, chờ thang máy đến tầng 10, cô dẫn đầu đi vào, sau khi thấy tổng cộng có 12 nút ấn, yên tâm ấn xuống tầng dưới, sau đó nhanh chóng lui đến một góc ở phía sau.

Từ kết quả quan sát lúc trước của cô, hành động của đám dân địa phương này chắc là có ẩn tình gì đó, biểu hiện hành động chính là tiêu chuẩn sợ giao tiếp với xã hội.

Nhưng như vậy chỉ cần cô hành động theo tiêu chuẩn này, thì có thể hoàn mỹ dung nhập với bọn họ.

Quả nhiên sau khi nhìn thấy hành động này của cô, nghi ngờ trong mắt người đàn ông đã biến mất. Vốn dĩ bọn họ không thích trao đổi với nhau, hắn ta cảm thấy lạ mặt cũng là bình thường.

Yên ổn bình an xuống đến lầu dưới, Tô Dung trực tiếp chọn đi hướng ngược lại với người đàn ông kia. Trước khi rời đi cô nhìn tấm bảng trên cửa của lầu đơn này, cô đang ở lầu số 3.

Nhất thời Tô Dung đã hiểu, ý của dãy số phòng trên chìa khóa của cô là gì, chắc là lầu 3 đơn vị 3 tầng 10.

Cô đứng tại chỗ do dự một chút, cô vẫn quyết định dạo một vòng tiểu khu. Ngày đầu tiên có khả năng gặp được quỷ quái rất nhỏ, vào lúc này thăm dò đại khái bản đồ là thích hợp nhất.

Trong tiểu khu không có bản chỉ đường, những mỗi nóc lầu đều có. Tô Dung đi theo chỉ dẫn, từ lầu 3 mình ở đến thẳng lầu số 2, sau đó đi đến lầu số 1, đối diện của lầu 1 chính là cửa tiểu khu.

y trang thành dân địa phương, thì nhất định phải mang theo nó.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 424: Chương 424



Giống với phần lớn tiểu khu khác, cửa tiểu khu có phòng bảo vệ. Từ đằng xa nhìn sang, có hai bảo vệ mặc đồng phục màu đen ngồi bên trong.

Không làm cho bọn họ chú ý, Tô Dung quay đầu nhìn lầu số 1, quả nhiên trung tâm của tầng 1 có một một tấm bảng to nền xanh chữ trắng, phía trên viết "Phòng quản lý tài sản".

Kính bên ngoài của Phòng quản lý tài sản là nửa trong suốt, không thấy rõ tình trạng bên trong. Cô gái lúc trước đến có nói bọn họ không thích chủ nhà đến xem, cho nên Tô Dung cũng không tiếp tục đi qua.

Cô quay đầu đi đến chỗ khác, tiếp theo còn muốn đi vườn hoa, khu tập thể dục, cùng với siêu thị nhỏ nhìn một chút, hy vọng có thể an toàn như chỗ này.

Đi đến gần lầu 4, Tô Dung nhìn thấy khu tập thể dục. Cái gọi là khu tập thể dục chỉ là một khu vực cho những người già về hưu hoạt động thân thể. Các loại dụng cụ màu xanh da trời và màu vàng phối hợp với nhau, hai ba người ở bên trong không nhanh không chậm tập thể dục sáng sớm.

Giống với lúc trước, bọn họ cách nhau rất xa, không can thiệp chuyện của nhau, vô cùng yên lặng. Tô Dung không phá vỡ loại ôn hòa này, cũng tìm một nơi gần không có người bước lên máy chạy bộ, từ từ vận động cơ thể.

Trong quy tắc năm của tiểu khu [khu tập thể dục có thể cung cấp dụng cụ tập thể dục miễn phí, tập thể dục có lợi cho thân thể]. Trong quy tắc này có nói, tập thể dục có lợi cho sức khỏe, nhưng về mặt nào thì Tô Dung không biết, nhưng mỗi ngày đều tập nhất định có chỗ tốt. Bây giờ những dân địa phương khác đều ở chỗ này tập thể dục, chắc là thời gian an toàn, cô cũng nên thừa cơ hội này hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.

Đại khái qua hơn 10 phút sau, phía xa xa có một người đi đến. Người này ăn mặc rất sặc sỡ, trên mặt nở nụ cười thật tươi, thậm chí có chút chói mắt, cả người tạo thành sự tương phản đối với xung quanh, vô cùng quỷ dị.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy người này, mọi người trong khu tập thể dục đều hơi thay đổi sắc mặt, ngừng vận động, rối rít đi ra ngoài.

Tô Dung cũng kịp thời đi theo đám người, trong lòng thì suy đoán. Từ phản ứng của mọi người, cũng bởi biểu hiện tương phản với xung quanh của người kia, rất có thể có vấn đề.

Có lẽ người này chính là người nói chuyện với người khác khi người ta đang tập thể dục mà trong quy tắc nhắc đến.

Từ phản ứng của mọi người có thể thấy được, đối mặt với người này, hiển nhiên không để ý không phải là cách làm chính xác, nếu không bọn họ cũng sẽ không chọn quay đầu rời đi.

Đi ra ngoài một khoảng cách, mọi người đều trở về chỗ ở của mình, mỗi người đi một ngã.

Theo dân số dần giảm bớt, Tô Dung có thể nghe được tiếng bước chân rõ ràng ở phía sau lưng cô.

Phải biết, cô đã là người cuối cùng đi theo đám dân cư này, vậy ai là người đi theo sau lưng cô.

Chỉ có thể là người cười tươi kia.

Mấy người trước mặt cũng rõ ràng cảm nhận được phía sau có người đi theo, bước chân trở nên vội vã, lại phân nhóm một lần nữa. Tô Dung không tiện đi theo sau lưng ai cả, chỉ có thể một mình đi một đường.

Sau đó không bất ngờ, tiếng bước chân sau lưng cô không biến mất. Tiếng bước chân từng chút một vang bên tai cô.

Dù cô đã hiểu rõ vận may của mình, nhưng Tô Dung cũng không nhịn được thở dài.

Theo lý thuyết trên người của cô có nhiều đạo cụ quái đàm có được từ tiêu diệt nguồn ô nhiễm, từ hơi thở thì không khưa ngụy trang người địa phương một cách hoàn mỹ, nhưng vận may cũng là nguyên nhân lớn nhất.

Chỉ là Tô Dung cũng không phải không có chuẩn bị, cô đã sớm chuẩn bị khi đối phương vẫn luôn đi theo mình, cô định đi đến vườn hoa hoặc là siêu thị.

Hai nơi này chưa chắc đã hoàn toàn an toàn, nhưng nhất định có thể tạo thành cục diện mới. Bây giờ gặp loại chuyện này Tô Dung không dám trở về chỗ ở của mình, nếu không cô sẽ dẫn sói vào nhà.

Vậy chỉ có thể đi đến hai nơi này tìm kiếm che chở mà thôi.

Thật ra còn có thể đi đến lầu 1 bên kia cầu cứu, phòng bảo vệ và phòng quản lý tài sản đều tập trung ở đó, thật sự cho người ta một loại cảm giác an toàn. Nhưng phòng quản lý tài sản từ chối chủ nhà đi qua, còn phòng bảo vệ thì chưa rõ là đứng về phía phe nào, cho nên Tô Dung không dám tùy tiện đi qua.

Thà đi đến hai chỗ này, còn không bằng đi đến vườn hoa thử. Ít nhất cô dám khẳng định bên chỗ vườn hoa có người, có những người dân địa phương khác, có lẽ có thể phân tán sự chú ý của người đi theo sau lưng. Dù gì cô cũng có thể nhìn hành động của những người khác để phán đoán mình nên làm như thế nào.

Một đường nhanh chóng đi đến lầu số 5, Tô Dung cảm giác tiếng bước chân sau lưng ngày càng lớn, còn có tiếng hít thở yếu ớt. Cô cũng dần bước đi nhanh hơn, giống như đang so đấu tốc độ với người đi phía sau.

Tay phải của cô nắm chặt [Xẻng phệ linh], ngón tay đặt lên trên cái nút ở đầu tay cầm của xẻng. Thẻ bài kia đã bị cô biến thành một [Xẻng phệ linh] mini, bây giờ chỉ cần cô ấn nút xuống, là có thể biến lớn để đập vào đầu người đi sau lưng kia.

Đồng thời tay trái của Tô Dung cách cái áo cầm lấy đá ô nhiễm, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng trên thực tế lại đang mắng chửi người trong lòng.

Đã nói cô đến chỗ này là dùng khí vận để đánh đổi đúng không? Nhưng sao vận may của cô không thay đổi chút nào vậy? Sẽ không phải mới vừa vào quái đàm đã không giải thích được bị lật thuyền đi?

---

Cuối cùng, sau khi Tô Dung quẹo cua, thì đã nhìn thấy vườn hoa ở phía trước. Giống như quy tắc đã nói, vườn hoa có rất nhiều hoa tươi. Những nơi khác của tiểu khu này đều bày ra dáng vẻ khô héo sơ xác của mùa đông, chỉ có chỗ này giống như vạn vật hồi sinh vào ngày xuân.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 425: Chương 425



Trong vườn hoa có mấy cư dân đang ngắm hoa, khác với vẻ mặt lạnh lùng mà Tô Dung thấy của những người trước, vẻ mặt của cư dân ở chỗ này hiền hòa không ít.

Trong quy tắc, hoa nở sẽ là an toàn. Hơn nữa từ biểu hiện của các cư dân, Tô Dung không chút do dự đi đến. Cô quản lý biểu cảm vẫn luôn rất tốt, cũng không sợ đột nhiên bị lộ sơ hở gì đó.

Có người ngước đầu nhìn cô một cái, nhưng cũng chỉ hơi nhìn thử, sau đó lập tức thu hồi của tầm mắt của mình.

Chẳng lẽ bọn họ không sợ người phía sau cô sao? Thấy phản ứng của bọn họ, đầu tiên Tô Dung nghi ngờ, sau đó đột nhiên kinh ngạc phát hiện, tiếng bước chân dồn dập làm cho người ta lạnh sống lưng đi theo sau lưng cô đã biến mất!

Cô tạm thời an toàn.

Tô Dung lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đi vào trong vườn hoa nhỏ. Đây là một công viên không lớn không nhỏ, xung quanh trồng đầy cây cỏ. Bên cạnh có một con đường mòn, đi thông vào trung tâm vườn hoa bị cây cối che dấu.

Chẳng qua trên con đường nhỏ kia cũng không có người qua lại, hiển nhiên mọi người đều không muốn qua bên kia.

Cũng đúng, dù sao trong quy tắc, nếu như hoa trong vườn hoa khô héo, phải nhanh chóng rời đi. Nếu đi vào quá sâu rất có thể sẽ không chạy trốn được.

Tô Dung đảo mắt nhìn hoàn cảnh ở đây, dừng trước một đóa hoa, làm bộ ngắm hoa giống với những cư dân khác.

Ở chỗ cách cô bốn năm mét, có hai nam một nữ đang đứng cùng một chỗ nói chuyện với nhau.

Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ là điều tra viên. Đây cũng là nguyên nhân cô cố ý chọn chỗ này --- thuận lợi nghe lén bọn họ nói chuyện.

Ba điều tra viên kia cũng không chú ý đến "Cư dân" mới đến này, tiếp tục thảo luận nội dung trước đó.

Người đàn ông có một nốt ruồi bà mai ở khóe miệng không nhịn được nói: "Chúng ta đã ở chỗ này chờ lâu như vậy, nhưng không phát hiện chút dị thường nào, đổi một nơi quan sát khác đi? Đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.”

Cô gái tóc dài đứng ở bên cạnh anh ta dịu dàng từ chối: "Anh Chu, anh đừng vội, chúng ta cũng chỉ mới đợi có 10 phút thôi? Đi chỗ khác chưa chắc có thể phát hiện ra đầu mối, không bằng ở chỗ này chờ thêm một chút."

Những lời này làm cho Tô Dung có chút suy nghĩ, từ khi mình đi vào quái đàm cho đến bây giờ cũng hơn nửa giờ, nhưng bọn họ mới chỉ đi ra chỗ này được 10 phút. Xem ra mấy người này còn ăn cơm ở trong phòng.

"Chuyện đó... Tôi cảm giác được chỗ này có người đang nhìn chúng ta." Người nam mang mắt kiếng cắt kiểu tóc đầu nấm có chút lo lắng nói: "Có phải chúng ta nói chuyện quá lớn tiếng không?"

Nghe được lời này, Tô Dung giật mình một cái, lập tức thu hồi lại ánh mắt. Sao người này lại nhạy bén như vậy? Thậm chí cô cũng không có nhìn chằm chằm bọn họ, sao người này có thể biết được?

Nhưng rất nhanh Tô Dung đã phát hiện lời của người nam kia không có nhằm vào cô, bởi vì cô cũng nhanh chóng nhìn ra được có không ít cư dân trong tiểu khu đang lén quan sát bọn họ. Có lẽ đứng ở góc độ của ba người kia thì không phát hiện được, nhưng đứng ở góc độ của cô thì nhìn thấy rất rõ ràng.

Không, nhìn cẩn thận một chút, loại ánh mắt đó nhìn qua không phải là quan sát, mà là nhìn chằm chằm.

Sự phát hiện này làm cho cô không nhịn được mà hơi nhíu mày. Trước đó Tô Dung vẫn luôn giả bộ thành cư dân, cũng không có bị người ta nhìn chăm chú như vậy.

Cho nên bây giờ cô không có cách nào phân biệt những cư dân này nhìn chằm chằm ba điều tra viên, cuối cùng là bởi vì bọn họ nói chuyện quá lớn, hay là bởi vì bọn họ là điều tra viên.

Nếu như cái trước thì vẫn tốt, nhưng nếu như cái sau, vậy trong quái đàm quy tắc này, thân phận của điều tra viên rất đặc biệt.

Đầu nấm nhắc nhở cũng không làm cho hai người còn lại cảnh giác, anh Chu có nốt ruồi bà mai cười nhạo nói: "Tôi biết cậu là lần đầu tiên vào quái đàm quy tắc khó khăn, nhưng cậu cũng không cần lo lắng như vậy đâu."

Ở trong suy nghĩ của anh ta, sở dĩ đầu nấm cẩn thận như vậy, là bởi vì trước kia chưa từng thấy nhiều dân địa phương như vậy. T

rong quái đàm quy tắc đơn giản, chỉ có một hai dân địa phương. Biểu hiện của bọn họ và những người khác đều không giống nhau, dân địa phương nhìn cũng bình thường.

Nếu như Tô Dung biết suy nghĩ này của anh ta, đại khái sẽ bật cười thành tiếng. Nếu như anh ta cẩn thận quan sát một chút có thể phát hiện được, những người xung quanh này không phải bởi vì cảm thấy bọn họ kỳ quái mới nhìn đến.

Nếu như là xem náo nhiệt, cũng không cần trao đổi ánh mắt với nhau. Phải biết, đám người này chính là sợ giao tiếp xã hội, không quen biết lẫn nhau. Có thể trao đổi ánh mắt như vậy, nhất định có vấn đề.

Bởi vì lời của đối phương, cô gái tóc dài quan sát xung quanh một chút, không phát hiện ra vấn đề gì, mới khuyên giải an ủi đầu nấm: "Đừng quá lo lắng, bị quan sát rất bình thường. Nếu như cậu sợ có thể đi về trước."

"Không cần." Đầu nấm có thể đến quy tắc quái đàm khó, tất nhiên không phải là một người ngu. Bây giờ hiếm khi là thời gian an toàn, cậu ta chịu về mới lạ. Nhưng nói thật bây giờ cậu ta có chút muốn rời đi, cậu ta cảm nhận được những ánh mắt kia, thật sự không có mang theo ý tốt gì.

Anh Chu ác ý giật dây: "Cậu có thể tìm một người khác hỏi thử tại sao lại nhìn cậu như vậy, hoặc là đi thăm dò tình huống cũng rất tốt."

Mặc dù trong quy tắc đã nói [Đừng tùy tiện quấy rầy bọn họ], nhưng ở loại quái đàm quy tắc này, muốn có đầu mối, trừ chờ quỷ quái chủ động đánh ra, hỏi dân địa phương là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là anh ta không dám làm chuyện c.h.ế.t người này, dĩ nhiên chỉ có thể chọn người khác đi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 426: Chương 426



Đối với loại hành động xem người khác là kẻ ngu này, đầu nấm bày tỏ từ chối: "Trong quy tắc nói dân địa phương không thích xã giao, tôi qua đó cũng không hỏi được gì, vẫn là thôi đi."

"Cái này không được, cái kia không được, vậy các người nói đến cùng phải làm như thế nào?" Năm lần bảy lượt bị từ chối, anh Chu rất tức giận.

Cô gái tóc dài không bị ảnh hưởng bởi tức giận của anh ta, bình tĩnh nói: "Chúng ta ở chỗ này chờ, những điều tra viên khác khẳng định cũng sẽ đến. Đến lúc đó khuyên bọn họ đi không phải được rồi sao?"

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cô ta mới vừa dứt lời, từ xa xa có hai người kết bạn đi đến. Dân địa phương đều là đi một mình, kết bạn mà đi nhất định là điều tra viên.

Hai người kia cũng hiểu điểm này, đầu tiên hội hợp với đám người anh Chu. Một người nam trong đó trực tiếp hỏi: "Các người ở chỗ này chờ lâu không? Có phát hiện ra cái gì không?"

Cô gái bên cạnh cậu ta dùng cùi chỏ chọc vào bụng cậu ta một cái, xấu hổ cười nói: "Xin lỗi, đầu óc của bạn tôi không tốt lắm. Mới vừa rồi chúng tôi đi siêu thị, bên kia đi vào nhất định phải mua một ít đồ mới có thể đi ra ngoài? Các người có phát hiện cái gì không?"

Cô ấy chủ động lấy lòng trước, nói ra một đầu mối, như vậy hai bên cũng có thể thuận lợi trao đổi.

Thấy cô ấy thức thời như vậy, ba người mới vừa rồi còn muốn lừa người ta cũng không biết nên nói gì. Vẫn là cô gái tóc dài trả lời: "Sau khi chúng tôi đến vườn hoa vẫn luôn ở chỗ này, trước mắt có thể xác định bên này an toàn, không xảy ra nguy hiểm gì. Dân địa phương mỗi người làm chuyện của mình, không nói với ai câu nào."

"Lại nói, hai người quen nhau trước đó sao?" Đầu nấm có chút ngượng ngùng hỏi. Nếu như ở bên ngoài không quen biết, vậy điệu bộ thân mật kia của hai người này cũng rất kỳ lạ.

Người nam gật đầu, vui vẻ nói: "Hai chúng tôi là thanh mai trúc mã, không nghĩ đến có thể cùng nhau đi vào một quái đàm quy tắc, như thế nào? May mắn đúng không?"

"May mắn." Đầu nấm gật đầu, cũng không biết là cậu ta đang hâm mộ đối phương có thanh mai trúc mã, hay là hâm mộ hai người quen đều có thể đi vào một quái đàm quy tắc.

Mắt thấy hai người bọn họ muốn nói chuyện lệch ra khỏi chủ đề chính, cô gái thanh mai vội vàng chặn lại lời của trúc mã nhà mình: "Đừng nói đến bản thân, nói chuyện chính quan trọng đi. Trên tay chúng tôi còn có một đầu mối, chỉ là nếu như các người không thể cho ra được đầu mối hữu ích khác, vậy giao dịch của chúng ta chỉ đến chỗ này thôi."

Ba người nghe vậy, không hẹn mà cùng nhau suy nghĩ. Một lát sau anh Chu mở miệng: "Có một chỗ kỳ lạ, chính là con đường nhỏ kia, từ lúc chúng tôi đến, không có một ai đi qua chỗ đó. Đây được xem là đầu mối không?"

Cô gái tóc dài cũng nghĩ ra một đầu mối: "Không thể phá hư thực vật ở vườn hoa, mới vừa rồi vốn dĩ tôi muốn đụng vào một chút, còn chưa kịp đụng, đã thấy tất cả dân địa phương đều lạnh lùng nhìn về phía tôi, thật sự rất kinh khủng.”

Đầu mối này tương đối hữu dụng, Tô Dung yên lặng ghi nhớ. Quả nhiên giả thành dân địa phương rất tốt, dễ dàng ăn cắp tình báo.

Thanh mai kia suy nghĩ một chút, gật đầu: "Chúng tôi có gọi điện thoại cho phòng quản lý tài sản hỏi thử, cư dân trong tòa nhà có thể ở cùng một chỗ. Nhưng nếu lựa chọn dọn đến ở với nhau, tối nhất trả lại chìa khóa của một phòng trong đó."

"Nhưng trong quy tắc nói không được làm mất chìa khóa ?" Anh Chu hỏi.

"Dựa vào phán đoán của chúng tôi, nguyên nhân không thể làm mất chìa khóa chính là chỗ ở là khu tương đối an toàn. Nếu như làm mất chìa khóa, sẽ không đi vào được. nhưng nếu như lựa chọn ở chung với người khác, vậy không có chìa khóa của phòng không ở thì cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa trong quy tắc có nói là đừng làm mất, tôi là trả phòng, cũng không tính là làm mất đúng không?"

Cô ấy nói rất có lý, cô gái tóc dài hỏi một vấn đề mấu chốt: "Cho nên trong hai người các người có người sẽ trả phòng?"

"Tạm thời không có.’ Hai người bọn họ vẫn rất lý trí, trúc mã giải thích: "Chúng tôi chỉ là xác nhận, để cho mình có một đường lui. Lỡ như thật sự làm mất chìa khóa, chúng tôi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Những lời này làm cho mọi người đều bừng tỉnh. Đúng rồi, nếu trong quy tắc có nhắc đến chuyện mất chìa khóa, vậy chứng minh có chuyện gì đó để làm mất chìa khóa. Bay giờ có một đường lui, tất nhiên có thể để cho người ta yên tâm một chút.

Nhưng thật ra Tô Dung còn có một chút băn khoăn, mới vừa rồi lời của thanh mai chính là, phòng quản lý tài sản nói muốn dọn đến ở cùng một người khác thì cần trả phòng. Muốn trả phòng là cần phải có chìa khóa, như vậy nếu như làm mất chìa khóa, còn có thể trả phòng được hay không.

Nếu như không trả phòng được, lại không thể ở chung với người khác. Như vậy sẽ rơi vào đường cùng rồi.

Có lẽ, một điểm này cũng chính là cái bẫy. Nếu như có suy nghĩ "Coi như bị mất chìa khóa cũng không sao, dù sao có thể ở cùng với người khác", tuyệt đối sẽ bị thua thiệt.

Chẳng qua đầu mối trao đổi giữa năm người này cũng không liên quan đến vấn đề cô phát hiện ở bên trong phòng ở, một là tủ quần áo trống trơn, hai là bọn họ bị ô nhiễm, còn sẽ nhận biết sai đối với đồ chơi được văn phòng quản lý phát cho.

Nhìn cách ăn mặc mát mẻ của bọn họ, Tô Dung đoán chắc bọn họ đã phát hiện được vấn đề của tủ quần áo. Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao đều có thể đi vào quái đàm khó khăn, sẽ không phạm vào sai lầm rõ ràng như vậy.

Nhưng chuyện bị ô nhiễm thì không xác định được, Tô Dung dám khẳng định trong năm người bọn họ tuyệt đối có người không phát hiện ra vấn đề này.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 427: Chương 427



Nếu như không kịp thời đổi đồ chơi sơn dương đi, sẽ xảy ra chuyện gì? Có lẽ ngày mai cô có thể biết được đáp án.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, trúc mã quan sát bốn phía. Chỉ chốc lát sau quay lại nói với thanh mai của mình: "Nhìn qua người ở chỗ này dễ tiếp xúc hơn với người trong siêu thị!"

Nghe vậy, Tô Dung như có điều suy nghĩ liếc nhìn năm người kia. Dựa theo lời người nam này nói, dân địa phương bên siêu thị đều mặt lạnh sợ giao tiếp giống với dân địa phương khu tập thể dục.

Như vậy nếu như bọn họ muốn tiến hành trao đổi, nơi này tuyệt đối là một nơi tốt. Ngoài ra dân địa phương của hai nơi khác có thể không có chút ý muốn trao đổi.

Nếu như bọn họ không đi tìm người hỏi thăm, vậy chờ sau khi bọn họ rời đi, Tô Dung sẽ tìm cách hỏi thử một chút. Cô không thể bỏ qua cơ hội hỏi thăm tốt này.

"Đúng rồi, chúng ta có muốn hỏi thử phòng quản lý tài sản có radio hay không, gọi những điều tra viên khác đến?" Đột nhiên anh Chu hỏi.

Bây giờ cộng lại bọn họ cũng chỉ có năm điều tra viên, đây là một quái đàm khó, số người ít nhất cũng là 10 người. Cho nên còn một nửa chưa xuất hiện.

Nghe được câu này, Tô Dung đang nghe lén thiếu chút nữa ho ra tiếng. Còn muốn dùng radio tìm người? Rất sợ người ta không biết trong quái đàm này có một đống điều tra viên đúng không?

Thật ra theo lý thuyết Tô Dung không nên phản đối chuyện dân địa phương biết được sự tồn tại của điều tra viên như vậy, dù sao gần như mỗi một quái đàm quy tắc, thân phận của điều tra viên cũng không có giấu diếm, bị dân địa phương biết cũng không có gì.

Nhưng quái đàm quy tắc này có một chỗ khác với quy tức trước đó --- điều tra viên trong quái đàm quy tắc này chính là bị tách ra ngay ban đầu.

Đây là một chuyện rất thú vị, phải biết lúc trước cô trải qua nhiều quái đàm quy tắc, còn chưa bao giờ gặp phải chuyện này. Trước kia cũng có quái đàm quy tắc có nhiều dân địa phương, ví dụ như “lầu ký túc xá số 44”, “công ty đồ hộp tiểu thịt tươi", "vườn bách thảo Màu Đỏ".... Nhưng trong mỗi quái đàm quy tắc này thân phận điều tra viên của bọn họ đều rất rõ ràng. Gần như không cần điều tra viên phí sức gì đã có thể nhận nhau, tụ họp lại với nhau.

Đây cũng là nguyên nhân, với tính cách cẩn thận của Tô Dung tại sao cho tới bây giờ chưa đóng vai dân địa phương. Thật sự những quái đàm quy tắc này hoàn toàn không cho cô cơ hội!

Nhưng lần này, từ chuyện cô có thể thuận lợi đóng vai dân địa phương, có thể thấy quái đàm quy tắc này cho điều tra viên cơ hội che giấu thân phận của mình.

Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác quái đàm này lại đặc biệt như vậy?

Tô Dung cho rằng bại lộ thân phận điều tra viên có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nếu như những người khác có thể phát hiện chi tiết nhỏ này, dĩ nhiên sẽ lựa chọn không bại lộ thân phận. Tối thiếu không thể quá khoe khoang. Nếu quả thật có người muốn tìm đường c.h.ế.t muốn dùng radio tìm người, vậy cô chỉ có thể chúc bọn họ may mắn.

Cũng may cô gái tóc dài có chút đầu óc, từ chối đề nghị này: "Không cần, nhiều người quá cũng không có lợi ích gì. Chúng ta đến phòng radio tìm người, còn dễ dàng bị người khác cười chê."

Có vài người thích hành động một mình, ví dụ như Tô Dung không có Bạch Liễm ở chỗ này. Người như vậy nghe được có điều tra viên đến phòng radio tìm người, nhất định sẽ không đến, có lẽ còn thầm mắng bọn họ mấy câu.

Đầu nấm yếu ớt giơ tay lên: "Chuyện đó, chúng ta có muốn đổi nơi khác hay không, ở chỗ này lâu như vậy, cũng không có chút động tĩnh gì. Lại nói chúng ta còn chưa đi qua khu tập thể dục, có muốn đến đó nhìn một chút không?"

Anh Chu có chút không cam lòng: "Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được gì ở chỗ này mà."

Từ khi đi vào trong quái đàm quy tắc này, anh ta ở chỗ này lâu nhất. Nếu như không thu hoạch gì mà rời đi, vậy chính là lãng phí thời gian.

Nhìn anh ta như vậy, cô gái tóc dài rõ ràng biết anh ta không cam lòng cái gì, cười nói: "Vậy anh có thể đi hỏi dân địa phương một chút, nhìn xem thử có đầu mối hay không."

"Nhưng trong quy tắc có nói, bọn họ không thích xã giao." Có thể sống đến bây giờ, anh Chu không có lỗ mạng như vậy, thành thạo nhắc đến quy tắc.

Nhưng hiển nhiên cô gái tóc dài càng biết dụ dỗ lòng người hơn anh ta: "Trong quy tắc chỉ nói không thích, cũng không có nói không thể. Dân địa phương cũng chỉ là người thôi, có thể làm gì được anh? Hơn nữa trong quy tắc có nói, lúc hoa trong vườn nở là an toàn. Anh không thừa dịp này thăm hỏi tin tức, còn muốn lúc nào thăm dò nữa?"

Những lời này thuyết phục anh Chu, ngay cả những người khác cũng có chút động lòng.

Thật ra Tô Dung cũng nghĩ như vậy, đây cũng là nguyên nhân cô mới dám quyết định chờ bọn họ rời đi mình sẽ đi thăm dò. Về mặt quy tắc không có lấp kín hết đường lui, vậy có thể thử một chút. Nếu như không mạo hiểm, sao có thể thông quan được?

"Được, tôi đi!" Anh Chu quyết tâm, đi thẳng một một dân địa phương bên kia.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, Tô Dung cố ý làm ra tư thế né tránh người khác. Loại tư thế này làm cho người ta có một loại cảm giác bị từ chối nói chuyện, như vậy có thể giảm bớt người đi đường đến gần.

Quả nhiên, anh Chu vượt qua cô, đi về phía một người khác: "Hi! Người anh em, tôi mới vừa dọn đến, vườn hoa tiểu khu chúng ta thật xinh đẹp!"

Hiển nhiên, muốn hỏi thăm, anh Chu cũng sẽ không hỏi quá trực tiếp. Trong lời nói của anh ta có một ít kỹ xảo, dùng đề tài vườn hoa nhỏ rất được dân địa phương yêu thích để làm đề tài nói chuyện chung.

Người đàn ông bị anh ta chào hỏi hơi gật đầu một cái: "Đúng vậy, ai sẽ không thích vườn hoa trong tiểu khu chứ?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 428: Chương 428



Thấy hắn ta đồng ý nói chuyện, anh Chu lập tức hỏi tiếp: "Tiểu khu chúng ta còn có những chỗ nào thú vị như chỗ này không?"

Nghe nói như vậy, người đàn ông mỉm cười quỷ dị nói: "Trái lại không có nơi nào chơi vui cả, nhưng tôi đoán, có phải anh muốn hỏi chính là nơi an toàn đúng không?"

"Không sai, chính là như vậy!" Anh Chu hưng phấn nói, sau đó nghi ngờ: "Tại sao anh lại biết tôi muốn hỏi cái này?"

Người đàn ông không trả lời vấn đề này, chỉ nói với anh ta: "Phòng bảo vệ rất an toàn, bảo vệ sẽ luôn bảo vệ chúng ta."

Những lời này thật sự khó phân biệt thật giả, người đàn ông kia là đưa lưng về phía Tô Dung, cô không có cách nào nhìn vẻ mặt đoán được cái gì. Trong phán đoán lúc trước của cô, phòng bảo vệ không nhất định đứng ở bên điều tra viên, có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng dân địa phương lại nói phòng bảo vệ là một nơi an toàn.

Vậy chẳng lẽ bộ phận quy tắc kia còn có ẩn tình bên trong? Hay là dân địa phương có ác ý với điều tra viên, cố ý nói dối?

Chẳng qua mặc kệ như thế nào, ít nhất có một việc có thể khẳng định, đó chính là giá trị vũ lực của đội bảo vệ rất cao.

"Vì sao các người lại không đi con đường nhỏ kia vào vườn hoa bên trong." Anh Chu suy nghĩ một chút, hỏi vấn đề mình tương đối quan tâm. Đây là đầu mối duy nhất mà anh ta phát hiện ở chỗ này.

"Không nhất thiết, nhưng nếu như anh muốn đi, có thể đi nhìn thử." Người đàn ông trả lời ba phải cái nào cũng được, làm cho người ta không có cách nào đoán được ý cụ thể.

Không nhất thiết?

Ý của những lời này chính là: Tới vườn hoa là cần thiết, nhưng không cần đi sâu vào bên trong.

Như vậy vấn đề lại tới, vậy tại sao cần phải đi đến vườn hoa chứ?

Mặc dù trong quy tắc có nói bọn họ phải ở ba tiếng đồng hồ bên ngoài, nhưng cũng không cố định là ở chỗ nào. Siêu thị và khu tập thể dục đều có nơi có thể nghỉ ngơi, hơn nữa coi như không đến những khu nghỉ ngơi cố định này, cũng có thể tùy tiện đi dạo tiểu khu này.

Lúc nghĩ đến chỗ này, Tô Dung cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được. Loại cảm giác này rất giống khi cô ở trong quái đàm "Viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng."

Chẳng lẽ cô lại bỏ quên chỗ nào trong quy tắc?

Còn không chờ Tô Dung ngẫm nghĩ lâu, đã nghe thấy anh Chu hỏi ra câu hỏi mà cô muốn nghe: "Không nhất thiết? Vậy tới chỗ này là nhất thiết sao?"

"Tôi thích nhất chỗ này, cho nên đến chỗ này là cẩn thiết. Chẳng lẽ anh không phải là như vậy sao?" Lúc nói ra những lời này, người đàn ông đưa lưng về phía Tô Dung cười như không cười, để cho anh Chu không biết nói cái gì nữa..

Mặc dù mới vừa rồi anh ta còn cảm thấy cô gái tóc dài nói đúng, người dân địa phương giống với người bình thường, không có gì phải sợ. Nhưng trong thực tế lúc thực sự đối mặt với dân địa phương, anh ta rất khó để không sợ hãi.

Dù sao người ta cũng là ở trong quái đàm quy tắc này, biết rất rõ ràng với tất cả những chuyện xung quanh. Trừ phi anh ta có năng lực nhanh chóng g.i.ế.c người này, nếu không người ta muốn lừa anh ta cái gì, chẳng phải dễ dàng như lòng bàn tay sao?

Anh ta không dám hỏi nữa.

Thấy phản ứng của anh Chu, Tô Dung đại khái có thể suy đoán được vẻ mặt của người đàn ông kia lúc nói ra những lời này, cô hơi nhíu mày, thầm tính toán. Có thể khẳng định, câu trả lời cuối cùng của người đàn ông này khẳng định không phải là nguyên nhân toàn bộ, hơn nữa tuyệt đối không phải là nguyên nhân chủ yếu.

Kết hợp với những lời trước đó hắn ta nói, tới vườn hoa có lợi. Hơn nữa chỉ cần đi dạo ở bên ngoài là được, không cần mạo hiểm đi sâu vào.

Còn bên chỗ sâu trong vườn hoa có cái gì, người này không tiết lộ một chút nào, nhìn không được vẻ mặt của hắn ta, Tô Dung cũng không dám suy đoán bừa.

Chẳng qua nghe đối thoại này của bọn họ, Tô Dung cảm thấy có chỗ bị sai. Mới vừa bắt đầu Tô Dung cho rằng dân địa phương ở trong tiểu khu này đều bị chứng sợ giao tiếp xã hội, cho nên mới không quan tâm đến lẫn nhau. Nhưng bây giờ xem ra, ít nhất đối tượng mà anh Chu lựa chọn nói chuyện thật sự có thể giao tiếp bình thường, không có dáng vẻ sợ giao tiếp gì.

Nhưng mới vừa rồi lúc anh Chu chưa đến, anh ta không nói một câu nào giống với những người khác vậy.

Như vậy, chẳng lẽ chỉ có người chủ động tìm mình nói chuyện mới xảy ra vấn đề.

Nhưng có một việc Tô Dung chắc chắn, những dân địa phương này không đứng ở phe bên điều tra viên, hơn nữa tuyệt đối không thể nào không biết gì giống như dân địa phương của “công ty đồ hộp tiểu thịt tươi”. Bọn họ biết rất nhiều thứ, nhưng cũng không muốn tiết lộ cho điều tra viên.

Mắt thấy người đàn ông không muốn tiếp tục nói chuyện với mình nữa, anh Chu cũng thức thời đi về.

Đoạn nói chuyện của bọn họ mới vừa rồi, bốn người khác đều nghe được rõ ràng, thanh mai liếc nhìn con đường nhỏ kia: "Nếu dân địa phương cũng đã nói như vậy, vậy trong vườn hoa không có thứ hữu dụng gì. Không có thứ hữu dụng gì, vậy chỗ này có thể được xem là an toàn."

Trúc mã ăn ý nói theo: "Tôi thấy trước mắt chỗ này chính là một khu an toàn, lúc hoa không khô héo, nếu như gặp nguy hiểm có thể đến chỗ này tị nạn một chút. Chúng tôi định đi đến khu tập thể dục nhìn thử, các người có muốn đi cùng với tôi không?"

Ba người kia do dự một chút, cùng gật đầu, rời đi theo bọn họ.

Chờ năm người vừa rồi, đi, vốn dĩ vườn hoa đang yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt cả lớn. Người đàn ông mới vừa được hỏi chuyện dùng âm lượng không lớn không nhỏ hỏi: "Đánh cược không?"

Lập tức có người hưởng ứng: "Tôi đánh cược bọn họ bị diệt đoàn!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 429: Chương 429



"Tôi cũng cược cái này!"

"Tôi cũng muốn!"

"Thêm tôi nữa!"

Thấy phần lớn mọi người đều cược diệt đội, người đàn ông cảm thấy không có ý nghĩa, lại mở miệng nói: "Đánh cược như vậy không có ý nghĩa gì, tới, đánh cược thử trong 12 người bọn họ có mấy người sẽ bị chúng ta g.i.ế.c c.h.ế.t đi."

---

Hiển nhiên nội dung đánh cược lúc này đáng sợ còn có tính khiêu chiến hơn cái lúc trước, mọi người rối rít dùng tiền tệ quái đàm đặt cược. Vì để không cho người khác phát hiện khác lạ, Tô Dung cũng đi theo đặt cược 6 tệ quái đàm, cô cược có sáu người c.h.ế.t trong tay dân địa phương.

Trên mặt cô là nụ cười hưng phấn, nhưng trái tim trong lòng đã chìm xuống đáy cốc rồi.

Ở trong quái đàm quy tắc này, điều tra viên không chỉ phải đối mặt với sự đuổi g.i.ế.c của quỷ quái, còn có sự uy h.i.ế.p không biết nguyên nhân đến từ dân địa phương.

Hiển nhiên, mới vừa rồi năm người kia đã bại lộ thân phận điều tra viên, rất có khả năng không có cách nào sống được trong quái đàm quy tắc này.

Sau khi đặt cược xong, có một người phụ nữ cười hì hì: "Vậy xem ra cái đó lập tức đến, có người giúp chúng ta chia sẻ hỏa lực."

Bên trái cô ta là một người đàn ông, trong mắt cũng mang theo mấy phần vui mừng: "Chà, chúng ta nào có cùng người ta mỗi bên một nửa? Nhiều lắm được coi là phối hợp mà thôi."

Nghe được lời này của gã, mọi người lại cười đùa một trận.

Chỉ có Tô Dung là không cười nổi, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười sung sướng tránh lộ tẩy.

"Cái đó" là cái gì? Nghe ý của dân địa phương, rõ ràng "cái đó" chính là tình huống mà mọi người đều không muốn đối mặt. Mà điều tra viên đến có thể giúp chia sẻ phần lớn hỏa lực cho dân địa phương.

Bây giờ Tô Dung đã không phải là tay mới không biết gì về thế giới quái đàm, kết hợp với kinh nghiệm của bản thân, cô dễ dàng đoán ra được "cái đó" trong miệng bọn họ, chắc là thịnh yếu của qủy quái hoặc là đám người ô nhiễm.

Tương tự với tiệc tối ngày thứ tư của du thuyền Giao Nhân, và ngày thứ ba của lầu ký tú xá 44, một đám người bị ô nhiễm cuồng hoan g.i.ế.c hại, ăn thịt người.

Sở dĩ có phán đoán như vậy, là bởi vì hỏa lực mà điều tra viên có thể chia sẻ phần lớn, rất có khả năng là công kích của quỷ quái. Giống với lúc trước ở trên chuyến xe buýt trong thế giới quái đàm, đối với quỷ quái, điều tra viên ngon miệng hơn dân địa phương rất nhiều. Gần như khác nhau giữa trời với đất, dĩ nhiên "nó" không muốn tha cho thức ăn ngon hiếm thấy rồi.

Mà tình cảnh hôm đó chắc là ngày thứ ba mà quái đàm quy tắc này nhắc đến. Trước đó Tô Dung cũng phát hiện, ngày thứ ba là một ngày đặc biệt.

Nói cách khác, khi ngày thứ ba đến, phần lớn điều tra viên sẽ không sống sót được.

Bọn họ phải rời đi trước khi ngày thứ ba đến.

Tô Dung suy nghĩ vấn đề này một lại, tâm trạng trở nên rất trầm trọng. Bởi vì cô đột nhiên ý thức được, nếu quả thật có loại biện pháp để cho bọn họ rời đi trước ngày thứ ba, như vậy tại sao dân địa phương không rời đi chứ?

Từ lời vừa rồi của bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được, nguy hiểm của ngày thứ ba, bọn họ cũng không kịp tránh. Thậm chí còn vui mừng vì có người chia sẻ công kích cho mình.

Nếu là như vậy, nếu quả thật có phương pháp rời đi tránh nguy hiểm này, tại sao bọn họ không rời đi?

Nếu như thật sự có cách, Tô Dung cũng không cho rằng, dân địa phương ở chỗ này lâu như vậy lại không tìm được phương pháp nào.

Đây gần như là chuyện nghìn lẻ một đêm!

Tô Dung muốn hỏi về chi tiết cụ thể của nguy hiểm vào ngày thứ ba, ví dụ như lúc nào bắt đầu, kéo dài cả ngày hay chỉ là một đoạn thời gian.

Nhưng cô không thể nào hỏi vậy được, hiển nhiên dân địa phương trong tiểu khu này vô cùng rõ ràng về sự tồn tại của nguy hiểm ngày thứ ba, nếu cô tùy tiện hỏi, nhất định sẽ bị nghi ngờ.

Dựa theo tình huống thể hiện trong quái đàm quy tắc này, tất cả dân địa phương đều đã sống lâu ở chỗ này, người mới đến chỉ có điều tra viên mà thôi.

Nhưng không hỏi cũng không được, hiếm khi dân địa phương mở miệng nói chuyện, cô lại vừa khéo ở chỗ này. Lần sau gặp được cơ hội này cũng không biết là khi nào! Nếu như không nắm chặt thời gian thăm dò tin tức, Tô Dung sợ rằng sau này mình sẽ không có cơ hội nói chuyện với dân địa phương nữa.

Tô Dung suy nghĩ một lát, sau đó đôi mắt trở nên sáng ngợi nói: "Nếu mọi người đều cho rằng bọn họ bị diệt cả đội, vậy chúng ta có nên đánh cược bọn họ bị diệt cả đội vào lúc nào không?"

Vốn dĩ ở trong tiểu khu này cũng không có chuyện vui vẻ, cũng chỉ có lúc điều tra viên đến mới náo nhiệt. Lúc này nghe được lời của Tô Dung, ai cũng đều hứng thú tham gia.

Người đàn ông trước đó nói: "Nhất định là bị diệt vào ngày thứ ba, tôi đánh cược 6 giờ chiều ngày thứ ba đi!"

"Anh thật sự xem thường bọn họ nha!" Người đứng bên cạnh gã hài hước nói: "Vậy tôi đánh cược 6 giờ 30 là được."

Mọi người không hẹn mà cùng cười lên.

Tiếng cười này làm cho Tô Dung là điều tra viên cảm thấy chói tai cực kỳ, nhưng cô cũng chỉ có thể cười theo, đồng thời yên lặng ghi nhớ thời gian mà bọn họ nói.

Giống với thời gian các quái đàm trước, khoảng thời gian này có lẽ là sau 5 giờ rưỡi chiều đến trước 12 giờ đêm.

Lấy sự hiểu biết của Tô Dung với thế giới quái đàm, sau 5 giờ rưỡi là lúc quỷ quái hoành hành, đối với phần lớn điều tra viên mà nói khoảng thời gian này vô cùng nguy hiểm, mà ở trong quái đàm quy tắc, hiển nhiên sẽ càng đáng sợ hơn. Ít nhất sẽ còn đáng sợ hơn ngày thứ ba ở trong quái đàm lầu ký túc xá số 44.

Bởi vì quái đàm đó chỉ có người ô nhiễm cuồng hoang, mà chỗ này chỉ sợ là quỷ quái và người ô nhiễm cùng nhau cuồng hoang.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back