Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 190: Chương 190



Một quái đàm có thể xuất hiện nhiều lần, mỗi lần sẽ có người khác nhau bị chọn, trừ phi tiêu diệt nguồn ô nhiễm thì sẽ không xuất hiện nữa.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung lập tức mở diễn đàn ra, trước tiên tìm quái đàm gần đây nhất "Quái đàm quy tắc du thuyền Giao Nhân".

Loại quái đàm quy tắc mời người ta tham gia hình như đều có cách thức cố định, mỗi một bài viết cô tìm được đều có hiệu quả như nhau.

Bài viết điều tra viên tập họp của "Quái đàm quy tắc du thuyền Giao Nhân"

Chủ lầu: Quy tắc cũ, tôi nói đến chuyện mình đã trải qua trước. Tôi là người sống sót duy nhất của lần mà tôi đi vào quái đàm này, nhắc đến cũng là do tôi vận may tốt, ngày đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến tên nội gián sát hại một điều tra viên, thực lực của tên nội gián đó rất mạnh, dù sao tôi cũng đánh không lại, cho nên tôi lập tức trốn vào một góc chờ hắn ta rời đi.

Kết quả không chờ được bao lâu, tôi lập tức thấy một đám người đầu cá, kéo t.h.i t.h.ể bị nội gián g.i.ế.c c.h.ế.t đi. Các người không biết lúc ấy tôi có bao nhiêu sợ hãi đâu, đã nói là du thuyền Giao Nhân mà? Giao nhân không phải là nhân ngư (người cá phần trên là người, phần dưới là đuôi cá sao? Tại sao lại biến thành người đầu cá (phần trên là đầu cá, phần dưới là người)?

Buổi tối lúc ăn cơm, tôi trực tiếp nói chuyện này cho những người khác, có một điều tra viên có mang theo đạo cụ có thể kiểm tra nói dối, sau đó tên nội gián kia lập tức bị chúng tôi cùng nhau g.i.ế.c chết.

Buổi tối hôm đó lại c.h.ế.t một người, chúng tôi đoán có lẽ nhà vệ sinh có vấn đề. Sau đó lúc đi thăm dò nhà vệ sinh, cuối cùng phát hiện một tờ giấy manh mối. Tôi nghi ngờ không chỉ có tôi tìm được tờ giấy đầu mối, nhưng những người khác cũng không tiết lộ tin tức này. Bây giờ suy nghĩ một chút có thể mọi người không được thông minh lắm.

Tóm lại cùng ngày đó tôi đi đến phòng của tên nội gián, tên đó cất tờ giấy manh mối ở trong tủ, phía trên viết là: Người ở căn phòng này chính là nội gián, chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t người duy nhất có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, có thể có được phương pháp thông quan dành riêng cho mình.

Lúc ấy tôi rất kinh ngạc, chẳng lẽ người bị g.i.ế.c ngày đầu tiên chính là người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm sao? Kết quả lại thấy được một hàng chữ ở phía sau trang giấy --- đầu mối ở trên tấm bảng ghi số phòng của mỗi phòng!

Tôi không phải là người giỏi giải đố, cho nên đã chia sẻ đầu mối cho người mà tôi xem là người thông minh. Sau đó tôi mới biết được cộng tất cả số trên bảng ghi số phòng của người đó. Người c.h.ế.t là số 10, tôi không nghĩ ra số này có vấn đề gì? Chẳng lẽ cũng bởi vì có hai số 10. Cho nên phải g.i.ế.c c.h.ế.t một người sao?

Người thông minh kia cũng không giải thích nhiều với tôi. Chỉ là chia sẻ nội dung trên giấy manh mối của mình cho tôi. Tôi cứ như vậy chịu đựng đến ngày thứ tư, trong lúc đó phòng thể dục c.h.ế.t không ít người, mỗi ngày vào buổi tối cũng sẽ c.h.ế.t một người. Chờ đến ngày thứ tư, chỉ còn là tôi, người thông minh, và một người xui xẻo trốn vào phòng y tế.

Người xui xẻo này ấy mà, mỗi ngày đều cố ý lên boong thuyền làm cho mình choáng váng, sau đó đi đến phòng y tế tị nạn, đến khi thân thể khỏe mạnh mới ra ngoài.

Lúc ấy tôi còn nghĩ cách này thật thông minh, cho đến ngày thứ tư tôi đến phòng y tế tìm người này, phát hiện anh ta đã bị bác sĩ mổ xẻ... (bác sĩ: Mài d.a.o sèn soẹt đi đến chỗ con dê. jpg)

Mà tôi, đến ngày thứ tư cả người đều biến dị, mọc đầy vảy cá, đến bây giờ tôi cũng không biết rốt cuộc mình bị ô nhiễm như thế nào? Chờ buổi tối đến tiệc tối bất ngờ không có bị g.i.ế.c chết, chỉ là nhìn thấy một trận tàn sát thảm khốc.

Hình như người thông minh đã đi qua tầng phụ, trước khi tiệc tối bắt đầu đã nói với tôi, người đầu cá bất mãn với đãi ngộ của mình đã lâu, anh ta muốn khuyên những người đầu cá kia khởi nghĩa cùng nhau lật đổ thống trị của du thuyền này, chỉ cần chống đỡ hết tiệc tối, quái đàm này sẽ kết thúc.

Nhưng anh ta tính sai, vừa tiến vào tiệc tối anh ta đã không còn thần trí nữa, cả người bắt đầu nổi điên. Vốn dĩ lời thuyết phục đã nghĩ thật kỹ cũng không nói ra được, bị những người đầu cá kia dễ dàng g.i.ế.c chết. Nhìn dáng vẻ bọn họ phân thịt người ra ít, tôi lại cảm giác rất thèm. Nhưng có lẽ lý trí khắc chế tôi, lúc tiệc tối gần kết thúc, tôi uống viên thuốc màu trắng mình ăn trộm được trong phòng y tế.

Sau đó quái đàm lập tức tuyên bố tôi thông qua.

Phương pháp của chủ lầu này làm cho Tô Dung rất khiếp sợ, cô vốn dĩ cho rằng đến tiệc tối chắc chắn phải chết, không nghĩ còn có cách vượt qua như vậy. Trước hết để cho mình ô nhiễm, cuối cùng dựa vào thuộc tạm thời khôi phục.

Phương pháp rất khôn khéo, hơn nữa cần dũng khí rất lớn. Không thể không nói, lầu chủ có chút bản lĩnh.

Tô Dung cũng đã từng cầm thuốc kia, nhưng cô không nghĩ tới, cái đó lại phát huy tác dụng lớn như vậy. Từ phương án của chủ lầu có thể thấy được, tác dụng của viên thuốc kia không chỉ ức chế ô nhiễm vẫn chưa hoàn toàn thành hình, ngay cả ô nhiễm đã thành hình cũng có thể ức chế được trong thời gian ngắn, để cho người ta lại lần nữa biến thành người bình thường. Mà chủ lầu cũng chính là dựa vào thời gian ngắn ngủi đó thông qua phán định, thành công qua ải.

Từ chỗ này cũng có thể nhìn ra được, chủ lầu tuyệt đối có nghiên cứu với viên thuốc màu trắng này. Có lẽ anh ta đã hỏi thăm được từ trong miệng của bác sĩ, hoặc có lẽ bản thân anh ta chính là nhân viên của "Sở nghiên cứu số 3".

Cho nên, người có thể thông qua quái đàm ai là phế vật chứ?*
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 191: Chương 191



Chỉ có một ít người may mắn ôm được đùi đại lão. Nhất là ở trong quái đàm nguy hiểm như vậy, bên trong điều tra viên còn có người nội gián, muốn sống sót càng khó khăn hơn.

Lầu 1: Nhìn ta được chủ lầu đang khiêm tốn khi kể lại đoạn trải nghiệm này, nhưng bạn có thể lấy được viên thuốc kia, đã nói lên ở trong quái đàm bạn tuyệt đối có phát hiện thuộc về mình, mới có thể sống sót đến cuối cùng, mà không chỉ đơn giản dựa vào may mắn.

Chẳng qua tôi cũng sẽ không phân tích ý của chủ lầu, vẫn là đến nói chút trải qua của tôi đi. Ở trong quái đàm này, tôi chính là người duy nhất có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Tất nhiên cho tới bây giờ, tôi cũng không biết nguồn ô nhiễm là cái gì.

Giống với lầu chủ, tên nội gián ở bên tôi cũng rất nhanh bị phát hiện, bởi vì hắn ta có ác ý quá rõ ràng với tôi. Rõ ràng mọi người đều là điều tra viên, mới giai đoạn bắt đầu đã có ác ý quá rõ ràng với một người lương thiện như tôi, cho nên quan tâm hắn ta là ai, tôi trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t chấm dứt tai họa về sau.

Những thứ khác không có gì đáng nói, cuối cùng tôi thông qua là vì dựa vào đả thông tầng phụ. Chỉ cần thành công đánh thủng tầng phụ, coi như trên tiệc tối có mất lý trí cũng không có quan hệ gì quá lớn, dù sao lúc g.i.ế.c lung tung người c.h.ế.t không phải là tôi.

Lầu 3: Sau khi thông quan, tôi lập tức tìm kiếm chủ đề quái đàm này. Lầu trên chính là đại lão có võ lực siêu cường đúng không, loại phương thức thông quan này hoàn toàn không có tính tham khảo!

Tôi cảm thấy phương thức thông quan của tôi mới là đúng nhất của quái đàm này. Chỉ cần góp đủ bộ đồ người đầu cá hoàn chỉnh, sau đó ở trong tiệc tối tự đánh ngất xỉu mình để tránh bị nổi điên, lập tức có thể thông quan.

Lầu 4: Chờ đã? Một bộ quần áo người đầu cá??? Tôi đã hỏi qua rồi, đừng thấy mũ đầu cá chỉ cần một lạng thịt, nhưng áo khoác vảy cá, quần vảy cá đều cần 50 ký thịt, cộng lại chính là lượng thịt của hai ba người. Bọn họ còn bán cả giày vảy cá, cũng cần phải 10 ký thịt…

Lầu 5: Mặc dù trong quái đàm vì bảo vệ tính mạng làm cái gì cũng được, nhưng tôi khiển trách loại hành vi này của lầu 3.

Lầu 6: Tôi dám khẳng định, nhất định sau khi phát hiện thịt cá để đổi chính là thịt người, lầu 3 là dựa vào thịt người mua vật liệu sống sót trong cửa hàng tổng hợp.

Lầu 7: Không có ai nói đến phòng thể dục đáng c.h.ế.t kia sao? Đến ngày thứ tư, mọi người cũng sẽ lập tức biến dị. Người vận động phần trên sẽ biến thành người đầu cá. Người vận động người dưới sẽ biến thành người có đuôi cá. Còn người tập yoga thì toàn thân sẽ biến thành cá. Nhưng mặc kệ là loại thứ nhất hay là loại thứ hai, cũng không sống qua buổi trưa thứ tư, chỉ có loại ba mới có thể sống sót được.

Nếu như trước thời hạn mở khóa phòng y tế, đến buổi tối hoàn toàn không thể rời đi được. Đừng hỏi tại sao tôi biết chuyện này, khi đồng đội của tôi bắt đầu điên cuồng khao khát thịt người, trong lòng tôi đã hiểu rõ rồi.

Lầu 8: Con bà nó, chúng tôi đều tập yoga, còn thật sự không biết chuyện này. Bên trên không có nói chuyện xảy ra ở lầu 1 làm tôi rất nghi ngờ, chẳng lẽ không có ai gặp được quỷ quái của nhà vệ sinh và quỷ quái ở hành lang sao? Trùng hợp tại hạ đều gặp...

Trái lại chỗ nhà vệ sinh vẫn còn tốt, chỉ cần kiên trì không mở cửa, nhiều nhất là một đêm không ngủ ngon mà thôi.

Còn hành lang bên kia thì thật sự rất đáng sợ, buổi tối ngày thứ hai lúc tôi trở về là đi một mình, kết quả đi rồi đi phát hiện chuyện không đúng. Không biết lúc nào tất cả bảng ghi số phòng đều biến mất, trước sau hàng lang đều là bóng tối không nhìn thấy điểm cuối.

Trên quy tắc có nói phải nhớ kỹ số phòng, vốn dĩ tôi cho rằng có thể là quỷ quái, sẽ để cho chúng tôi quên mất số phòng, kết quả thì ra tất cả số phòng đều đột nhiên biến mất.

Sau đó nhân viên đứng ở quầy gì đó cũng không thấy bóng dáng, mặc kệ đi như thế nào, cũng không tìm được cửa ra. Tôi dám khẳng định, nếu như đến 11 giờ, tôi tuyệt đối sẽ c.h.ế.t ở chỗ này.

Chỉ là cũng may tôi thông minh, ý thức được tất cả cửa chỗ này đều không mang bảng số, sau khi chắc chắn không phải thật sự để lại cửa cho người ta, tôi lựa chọn gõ vách tường trống. Thật ra lúc ấy tôi chỉ thử một chút, nếu không được tôi trực tiếp cầm đạo cụ độn thổ.

Nhưng thật sự được! Tôi gõ một cái, toàn bộ ảo cảnh đều lặng lẽ bể tan tành, lập tức trở lại hành lang bình thường.

Lầu 9: Liên quan đến người tiêu diệt nguồn ô nhiễm, có lẽ có một việc các người không có nghiên cứu qua, nhưng tôi đã cố ý điều tra. Dưới sự giúp đỡ của một ít đạo cụ quái đàm đặc biệt, tôi phát hiện những người này phải phù hợp với hai điều kiện, một là có đạo cụ có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm của quái đàm này, hai là bị mời đến quái đàm này.

Tất cả những người khác tiến vào quái đàm này, đều dưới tình huống không biết đã thanh toán chi phí. Mà cái gọi là chi phí, chính là tính mạng của chúng ta.

--- chúng ta chính là vật thí nghiệm gì đó.

Vì vậy coi như chúng ta có đạo cụ, có năng lực, phát hiện nguồn ô nhiễm, cũng không có cách nào tiêu diệt được. Các người thấy chuột bạch g.i.ế.c lại chủ nhân của mình chưa?

...

Lầu 12: Lúc nãy nghe thông báo toàn cầu thì biết, nguồn ô nhiễm của quái đàm này đã bị tiêu diệt rồi?! Có hai người thông quan đó, vị đại thần kia có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc nguồn ô nhiễm của quái đàm đó là gì không?

Lầu 13: Cùng câu hỏi!

Phía sau cũng hết rồi, thật ra người có thể thông qua quái đàm này cũng không có bao nhiêu người, nguyện ý lên trên diễn đàn kể lại thì ít lại càng ít.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 192: Chương 192



Dù sao chưa thông báo ra bên ngoài, nhưng chỉ cần không ngốc, thì cũng có thể biết đứng sau lưng diễn đàn này chính là tổ chức chính phủ, những lời bọn họ nói đều bị nhìn thấy.

Chẳng qua có một việc làm cho Tô Dung rất để ý, trong những người này không có một người nào là nội gián cả. Theo lý thuyết nếu so sánh với những người khác, nội gián có nhiều tin tức hơn, chỉ cần g.i.ế.c nhiều nhất hai người là có thể được đầu mối quan trọng, chắc chắn sẽ thông qua.

Tại sao bọn họ lại không nói câu nào chứ?

Nếu như chỉ là bởi vì bọn họ g.i.ế.c người, tất nhiên không cần sợ hãi. Giết người trong quái đàm, trở về hiện thực vốn sẽ không đối mặt với luật pháp. Huống chi là vì mang nhiệm vụ, không thấy mấy người phát biểu trong bài này cũng g.i.ế.c người sao?

Sở dĩ ẩn núp, Tô Dung nghi ngờ có thể là bởi vì bọn họ không chỉ g.i.ế.c một hai người.

Chuyện này làm cho cô nhớ lại lúc đầu chị Đường thuận miệng nói một câu ---"Ai biết nhiệm vụ của cậu không phải là g.i.ế.c hết tất cả chúng tôi chứ?"

Bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ là lời thật thành sấm. Cuối cùng nội gián muốn lấy đầu mối thông quan, có thể sẽ g.i.ế.c hết mọi người đi?

Lời của lầu 9 cũng đã giải đáp nghi ngờ trong lòng Tô Dung, thì ra là như vậy.

Lúc cô đi ra khỏi quái đàm xuất hiện vào tiết học thứ hai đã suy nghĩ đến một vấn đề --- nếu như cô đưa nấm cho chị Đường, để cho chị Đường giúp đỡ ném đi, vậy nguồn ô nhiễm kia có phải được xem là do chị Đường tiêu diệt không?

Nhưng dựa theo quy tắc, chỉ có một người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, vậy rõ ràng không hợp với giả thuyết này.

Cho đến khi nhìn thấy lời của lầu 9, cô mới rõ ràng, cô là người duy nhất lấy thân phận "khách" lên du thuyền này, cho nên cũng là người duy nhất có tư cách tiêu diệt nguồn ô nhiễm.

Nếu như chị Đường ném nấm xuống biển, sợ là đạo cụ quái đàm đó sẽ mất đi hiệu lực.

Ngoài những thứ này, trải nghiệm của những điều tra viên trên diễn đàn đều cho Tô Dung rất nhiều linh cảm, phương thức bọn họ thông quan đều là những cách mà cô không nghĩ đến.

Tô Dung xoa trán, lại tìm kiếm quái đàm vườn bách thảo Màu Đỏ, nói thật, cô còn thật sự tò mò quái đàm này có cách binh thường nào để thông quan hay không.

Chủ đề tập họp điều tra viên của quái đàm Vườn bách thảo Màu Đỏ!

Tìm kiếm một chút, lại không thấy có bài viết chủ đề này, vậy tôi đành làm người đầu tiên vậy.

Không thể không nói, không hổ là quái đàm do ba tổ chức lớn nhúng tay vào, độ khó có thể nói là cực khó khăn. Trước mắt những người trải qua chắc cũng không nhiều lắm, dù sao tôi là đi dựa theo tuyến đường của đoàn du lịch.

Ải thứ nhất thì cũng tốt, chúng tôi chỉ c.h.ế.t một người. Phương pháp trấn an thực vật là đút người trồng sai cho thực vật đó...

Trong "tiệm nhỏ Đới Duy" có không ít người không tính mua phương án của quả cầu thủy tinh, tôi chỉ có thể nói là c.h.ế.t cũng đáng đời. Tôi kiếm được tiền tương đối nhiều, nhưng cụ thể mua đạo cụ quái đàm gì không thể nói ở chỗ này được, các người hiểu đi.

Sau đó dọc theo đường đi lại c.h.ế.t không ít người, tôi nhất định phải cho người các một lời khuyên thật lòng, ở trong quái đàm hợp tác với nhiều người, nói ít nhìn lâu, không phải là người đầu tiên thăm dò cái mới, nhất định sẽ dễ dàng sống tiếp hơn.

Sương mù bên ngoài dày đặc từ từ lan rộng ra, người không có hoa mặt trời giống như người điên đi ở trong rừng. Mấy người chúng tôi cũng coi như sáng suốt, ý thức được trong rừng tuyệt đối có vấn đề, trước hết quanh quẩn ở bên ngoài, sau đó phát hiện bí mật của tấm bảng gỗ.

Tấm bảng kia bị người ta sửa lại, bị quét sơn mới vào. Chẳng qua cũng may trong đồng đội của chúng tôi có một người mua phương án của quả cầu thủy tinh, mua một cái bật lửa. Lúc ấy mua vật này cũng bởi vì lửa có thể khắc chế thực vật, chỉ là không nghĩ đến dùng lửa đốt cháy tấm bảng đó, lại có thể làm chảy lớp sơn bên ngoài, nhìn được chữ chân chính bên trong.

--- "Một đường đi về phía Đông, ở chỗ đó có thể tìm được mặt trời chân chính."

Tiếp theo chúng tôi ở trong rừng gặp được không ít sinh vật giống với tang thi, trong đó có mấy con, thậm chí là điều tra viên lúc trước đi vào khu rừng bị mất lý trí. Nếu như chỉ đi một mình tất nhiên sẽ c.h.ế.t bên trong rừng.

Với lại phải có vũ khí, bật lửa không tệ, nhưng trong rừng không thể đốt lửa, lời sửa lại trên bảng là thật. Cũng may chúng tôi còn bốn người, tóm lại thành công tìm được cửa ra, lên xe buýt.

Thì ra dùng lửa đốt chảy sơn! Chẳng qua trên thực tế, cho dù Tô Dung có biết điều tra viên nào trong lần của cô có bậc lửa, có lẽ cô cũng không nghĩ ra được cách này.

Chỉ là lần đó của cô, trừ Triệu Mập Mạp ra thì tất cả điều tra viên đều mua phương án của quả cầu thủy tinh, trái lại để cho Tô Dung bỏ lỡ một ít tin tức.

Lầu 2: Hừ! Các người khẳng định không nghĩ đến tôi thông qua như thế nào đi! Tôi cho chủ tiệm của "Tiệm nhỏ Đới Duy" một số tiền lớn, ông ta trực tiếp dẫn tôi rời đi cái quái đàm c.h.ế.t tiệc đó!

Lầu 3: ???

Lầu 4: ???

Lầu 5: ???

Lầu 6: Đánh vỡ đội hình một chút, trái lại tôi biết một chút "Tiệm nhỏ Đới Duy" chính là sản nghiệp của Tập đoàn Tích Tắc, nếu như cho đủ nhiều tiền, đúng là để cho ông ta có thể giúp đỡ, dù sao tôn chỉ của bọn họ chính là lợi ích trên hết. Nhưng rốt cuộc lầu 2 cho bao nhiêu tiền, mới có thể để cho chủ tiệm nguyện ý giúp bạn thông quan chứ?

Lầu 7: Không biết nói gì, trâu bò!

Lầu 8: Tôi không có tiền như vậy, tôi tới nói một chút trải nghiệm của mình đi! Chắc là phần lớn sẽ không giống với những người khác, tôi là đi theo nhân viên áo xanh giả thành hướng dẫn viên du lịch kia. Tất nhiên, tôi cũng vô cùng rõ ràng bọn họ không có ý tốt, nhưng cái này cũng không thành trở ngại bọn họ có thể giúp đỡ tôi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 193: Chương 193



Chỉ cần bạn lấy ra cám dỗ đủ để bọn họ thèm khát, bọn họ sẽ nguyện ý nói cho bạn rất nhiều tin tức.

Ví dụ như cửa ra của vườn bách thảo. Cụ thể lấy cám dỗ gì thì tôi sẽ không nói ra, nhưng phải cẩn thận đám người kia lật lọng, bọn họ cũng rất tham lam.

Quả nhiên có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Nhìn được lời của lầu 2, Tô Dung giật khóe miệng. Rốt cuộc người này ở chỗ nào lấy được nhiều tiền quái đàm như vậy, ngay cả chủ tiệm cũng bị thu mua.

Không quan tâm đến người này nữa, phương pháp của lầu tám đúng là làm cho Tô Dung không nghĩ đến. Cô chỉ biết nhân viên áo xanh sẽ hại người, lời nói cũng là nửa giả nửa thật, không nghĩ đến ở chỗ bọn họ có thể biết được phương án rời đi chính xác?

Vậy nhất định là do cám dỗ mà lầu 8 nói rất mê người, để cho nhân viên áo xanh nguyện ý hợp tác.

Nhân viên áo xanh được xem là hậu thủ mà ‘Chìa khóa cứu đời’ để lại ở vườn bách thảo, yêu cầu của nhân viên áo xanh chỉ là mạng của những điều tra viên bọn họ. Hoặc là dùng mạng của bọn họ để hiến tế cho nguồn ô nhiễm, hoặc là dùng mạng của bọn họ chế tạo ra áo nhân viên màu đỏ chạy ra khỏi vườn bách thảo.

Nói cách khác, lầu 8 là dùng mạng của những điều tra viên khác trao đổi với nhân viên áo xanh. Hơn nữa nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người này nhất định là dâng hai mạng người cho nhân viên áo xanh. Nếu không, đối phương không có khả năng nói ra đầu mối quan trọng như cửa ra của vườn bách thảo được.

Không trách người này không nói ra, nếu nói ra nói không chừng có thể bị "Cục điều tra quái đàm" cho vào danh sách đen.

Tiếp theo, Tô Dung lại tìm tòi bài viết có liên quan đến quái đàm taxi, lúc này cô mới bất ngờ phát hiện, thì ra cái quái đàm này có tính không cố định lớn như vậy, mỗi một người đều gặp phải hành khách khác nhau.

Nhưng đều giống nhau là, trong năm du khách, ít nhất có hai du khách có thể gọi được bạn bè đến. Nói cách khác không cần giống như như cô dựa vào vận may để đón khách, bọn họ có thể thực hiện chế độ giới thiệu.

Hơn nữa tổng kết lại, những khách được đề cử đến trái lại an toàn hơn nhiều khách mà mình tự đón. Cũng đúng, người hơn nửa đêm đi ra bên ngoài thì là người tốt lành gì chứ?

Còn có siêu thị An Vui lần đầu tiên cô tham gia quái đàm, trái lại Tô Dung không tìm kiếm. Cô quá rõ ràng quái đàm đó, không có gì phải tìm kiếm, ngay cả bối cảnh của quái đàm cũng không có.

Nói thật, cũng chính bởi vì khi đó mọi người không có kinh nghiệm, lo sợ này kia. Nếu giống bây giờ, giai đoạn đầu đã thăm dò xong toàn bộ bản đồ, có lẽ ngày đầu tiên bọn họ có thể rời đi rồi.

Buổi tối tham gia hoạt đội xã đoàn, vừa vào phòng đã nghe được một đống người đang thảo luận 'Cà Phê' và ‘Đại tiểu thư Đường gi’".

Liễu Nhã Đình bảo vệ ‘Cà Phê' trước nam sinh thấp hèn lúc trước lớn tiếng nói: "Thật sự có cảm giác kích động, vợ đầu tiên của tôi có liên hệ với vợ thứ hai của tôi."

Tô Dung: "..."

Cô tằng hắng một cái, rồi đi vào. Tạ Kha Kha lanh mắt thấy cô, lập tức kéo cô đến: "Tô Dung, cậu nói sao ‘Cà Phê' này gần như mỗi tháng đều có thể vào một quái đàm chứ?"

Đương tiên là bởi vì vận may "thần tiên" của cô rồi, Tô Dung nói thầm trong lòng. Nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh lắc đầu: "Có lẽ là đạo cụ quái đàm gì đó đi."

Liễu Đình Nhã ở một bên thuận miệng nói: "Cũng không biết rốt cuộc đại thân này đã thông qua bao nhiều quái đàm, tôi thấy trong diễn đàn có không ít người suy đoán lần đầu tiên thông báo toàn cầu chính là lần đầu tiên đại thần tiến vào quái đàm."

"Vậy thật sự quá lợi hại." Tạ Kha Kha không nhịn được thở dài, bởi vì lần trước đi vào vườn bách thảo, bây giờ cậu ta rất có hảo cảm với 'Cà Phê'.

Chú ý đến chuyện Tô Dung vẫn luôn không nói chuyện, Tạ Kha Kha cho rằng cô đang hâm mộ, lập tức an ủi: "Chỉ là Tô Dung cũng rất lợi hại, tôi cảm thấy nếu cậu tiến vào quái đàm, cũng nhất định có thể nhiều lần thông quan! Cậu chỉ là thiếu một chút vận may mà thôi... Chờ chút? Hình như bị chọn vào quái đàm cũng không được tính là may mắn đi, vậy cậu chính là thiếu một chút xui xẻo... Hình như cũng không đúng lắm?"

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của cậu ta, Tô Dung nhất thời không nhịn được cười: "Không vào quái đàm là chuyện tốt, đừng xoắn xuýt."

Tạ Kha Kha gãi đầu một cái: "Cậu nói đúng!"

Mà Liễu Đình Nhã ở một bên thì mở to hai mắt nhìn hai người, nhìn trái một chút nhìn phải một chút, như có điều suy nghĩ hỏi: "Hai người là người yêu hả?"

Nếu quả là như vậy, không phải cô ấy đang làm bóng đèn sao.

"Tất nhiên là không phải." Tô Dung rất bình tĩnh phủ nhận: "Chúng tôi là bạn học cấp ba, cho nên quan hệ tốt một chút."

Cô không để cho bất kỳ người nào hiểu lầm được.

Trái lại Tạ Kha Kha cũng không mất mác vì bị cô từ chối, trái lại còn đàng hoàng nói: "Chỉ là lúc còn học cấp ba tôi có từng theo đuổi Tô Dung, cô ấy chính là hoa khôi của lớp chúng tôi, còn là loại có thành tích tốt nhất. Chỉ là bây giờ không theo đuổi nữa, sau khi thi đại học xong cô ấy không đồng ý, vậy đó chính là không muốn đồng ý."

Đây cũng là nguyên nhân Tạ Kha Kha không dây dưa với Tô Dung nữa, nhiều lắm là lúc học cùng thì sẽ hơi nói nhiều, thân thiết hơn người khác mà thôi.

Liễu Đình Nhã biết mình hiểu lầm, lập tức nhảy qua chủ đề khác: "Dù sao Tô Dung chính là người duy nhất trong chúng ta dựa vào mình thi đậu đại học Q, cậu cảm thấy học tập ở chỗ này khó khăn không/ Dù sao tôi thật sự nghe không hiểu được gì."

"Cũng được đi." Tô Dung đã học đại học một lần, mặc dù chuyên ngành không giống nhau, nhưng có một ít môn học vẫn liên quan. Hơn nữa quan trọng nhất chính là cô sẽ không có cách nào thích ứng được giữa chuyện chuyển đổi thân phận là học sinh cấp ba sang sinh viên giống như những sinh viên năm nhất.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 194: Chương 194



Là người đã tốt nghiệp đại học, phương pháp học tập bây giờ của cô thật sự có thể nói là đả kích đối với sinh viên năm nhất.

Nghe được câu trả lời của cô, Liễu Đình Nhã cho rằng cô cũng có một ít môn họ gặp khó khăn, vì vậy lập tức đổi đề tài. Mà Tạ Kha Kha thì hiểu rõ được ý của Tô Dung.

Cậu ta còn nhớ rõ vào lúc lớp 11 chia lớp xong, lần đầu tiên thi tháng, cậu ta hỏi Tô Dung thi thế nào, Tô Dung cũng trả lời như vậy. Sau đó cuối cùng ân thầm đứng hạng nhất khối.

Đề tài học tập lưới qua, Liễu Đình Nhã lại nói đến chuyện của thế giới quái đàm. Bọn họ rất mong đợi lần đi vào thế giới quái đàm tiếp theo. Chỉ là Mai Lạc có nói, vì để cho mọi người ăn tết vui vẻ, cho nên năm nay vẫn nghỉ lễ đúng hạn, chẳng qua phải về trường trước thời hạn. Đoạn thời gian về trước thời hạn này sẽ đi đến thế giới quái đàm thăm dò.

Ngày mai Tô Dung không có tiết của lớp môn học tự chọn. Trong thời gian này ba người khác trong phòng ngủ đều có tiết học, cho nên một mình cô có thể chiếm đoạt phòng ngủ, là lúc tốt để nghiên cứu kỹ năng mới.

Nhưng làm cho Tô Dung không nghĩ đến là, vừa mới về đến cửa phòng ngủ cô đã nghe được tiếng khóc như có như không, hình như là của Điền Khinh Khinh.

Nghe được tiếng khóc này đến từ Điền Khinh Khinh, Tô Dung có một giây kinh ngạc. Phải biết, Điền Khinh Khinh là người lạc quan nhất trong phòng ngủ của bọn họ. Giống với Tạ Kha Kha, tiểu công chúa có tiền có phiền não gì cũng có thể dùng tiền giải quyết.

Hơn nữa bản thân cô ấy cũng là người có tính cách lạc quan, đối với Tô Dung, tỷ lệ xuất hiện tình huống tiểu công chúa rúc vào một góc khóc, nhỏ như Tạ Kha Kha đột nhiên thông minh cơ trí vậy, nhưng bây giờ lại xuất hiện.

Do dự một chút, Tô Dung vẫn gõ cửa, kêu một tiếng: "Tôi vào đây!"

Sau đó cô chờ một lát, lại đẩy cửa vào.

Trong phòng, Điền Khinh Khinh ngồi ở trên giường, xung quanh có không ít cục khăn giấy. Mắt đỏ hoe, trên mặt còn có nước mắt, đang nhìn cô.

Nhất thời Tô Dung hiểu được, đây là muốn cô an ủi. Nếu không, mới vừa rồi thời gian cô chờ ở bên ngoài cũng đủ cho đối phương che giấu rồi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Dung dứt khoát hỏi.

Điền Khinh Khinh chính là chờ câu này của cô, nghe vậy lập tức nức nở nói: "Tôi sắp đi vào trong quái đàm quy tắc rồi."

Đây thật sự là một chuyện mới mẻ, Tô Dung bất ngờ hỏi: "Sao cậu biết được?"

Phải biết phần lớn, mọi người đều là không tự chủ chủ chọn vào quái đàm quy tắc, tình huống có thể biết mình bị chọn ít lại càng ít.

Nhắc đến vấn đề này, Điền Khinh Khinh lại nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy tức giận: "Tôi không hiểu ra sao nhận được một cái liên kết, sau khi nhấn vào, thì nói cho tôi biết mình bị chọn vào quái đàm quy tắc. Mới đầu tôi còn không tin, hỏi người nhà. Kết quả chú của tôi nói chắc là thật."

Loại liên kết này Tô Dung cũng đã từng nhấn vào, sau đó sẽ tiến vào quái đàm một người. Chẳng qua cô là tự nguyện nhấn vào, mà Điền Khinh Khinh rõ ràng là bị người ta lừa.

"Là ai hãm hại cậu?" Tô Dung hơi suy nghĩ một chút: "Kẻ thù của cậu? Không đúng, sinh viên trường chúng ta sẽ không có người nào lợi hại như vậy đâu, vậy cũng chỉ có kẻ thù của cha, chú cậu thôi."

Đối với chuyện cô có thể đoán được nhiều như thế, trái lại Điền Khinh Khinh cũng không kinh ngạc: "Đúng, là đối thủ cạnh tranh kinh doanh của ba tôi. Tên khốn đó! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, ông ta tuyệt đối không chạy khỏi chế tài của luật pháp!"

Tức giận xong, cô ấy lại khó chịu nói: "Nhưng chuyện tôi phải vào quái đàm quy tắc thì đã chắc như đinh đóng cột rồi. Làm thế nào đây? Tôi còn rất trẻ, thật vất vả mới thi đậu đại học Q, tôi không muốn chết!"

Đây là một sự thật tàn khốc, Tô Dung thở dài, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Không phải lúc trước cậu còn rất muốn làm điều tra viên, cảm thấy điều tra viên rất uy phong sao?"

Cô nói lời này cũng không phải là châm chọc, chỉ là thật sự tò mò sao Điền Khinh Khinh lại nhanh chóng nhận rõ thực tế như vậy.

"Bởi vì trước kia không cảm thấy mình sẽ bị chọn, hơn nữa điều tra viên đúng là rất oai phong!" Điền Khinh Khinh cũng không để ý lời của Tô Dung hơi có chút xúc phạm, "Tôi nghe nói người tiến vào quái đàm 10 điều tra viên cũng khó khăn lắm chỉ có một người sống sót đi ra, vậy sao tôi có thể thành người sóng sót kia được chứ?"

Hiển nhiên cô ấy là tự mình biết mình, công chúa nhỏ được nuôi chiều, cả người yếu ớt. Ở thế giới hiện thực còn có ưu điểm nhiều tiền làm cho người ta không có cách nào coi nhẹ. Nhưng đã đến quái đàm quy tắc, ưu điểm này cũng không giúp được gì cho cô ấy.

"Khẳng định cũng có người vận may tốt thông qua, lỡ như cậu được đi theo một đại thần thì sao?" Tô Dung biết rõ lấy thực lực của Điền Khinh Khinh không thể nào tự thông qua được, nhưng giống như cô nói, trong quái đàm cũng có không ít người ôm đùi đại thần.

Nói đến cái này, đột nhiên cô nghĩ đến một nguyên nhân: "Là quái đàm một người hay là quái đàm nhiều người? Có chắc thời gian tiến vào không?"

"Là quái đàm nhiều người." Điền Khinh Khinh cũng không vì lời của Tô Dung mà vui vẻ, tâm trạng vẫn vô cùng đưa đám: "Nhưng dựa vào nghiên cứu, cái liên kết gửi cho tôi có khả năng là quái đàm rất khó."

Một người mới lại đi vào trong quái đàm khó khăn, vậy thì thật sự hơn phân nửa không thể dựa vào mình để thông quan được. Chỉ có thể nhìn thử bên trong quái đàm những người khác có thể cứu được cô ấy hay không. Nhưng ở trong một quái đàm khó khăn, ai có thể giúp một người mới không biết gì cả?

Tô Dung suy nghĩ một chút, đứng bên cạnh cô ấy, vỗ vai cô ấy nói: "Nói ít nhìn nhiều, quan trọng nhất chính là phát huy nhãn lực của cậu tìm một đại lão đáng tin ôm đùi, sau đó học tập cách làm việc của người đó. Không biết nhất định phải hỏi, hỏi cái người mà cậu cho rằng đáng tin."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 195: Chương 195



"Vậy nếu như không có người đáng tin thì sao?" Điền Khinh Khinh khóc thút thít hỏi, bây giờ cô ấy chỉ cảm thấy mình thật quá xui xẻo, trong lòng tràn đầy dự cảm xấu.

Tô Dung nhún vai: "Trên thực tế, người có thể đi vào quái đàm có độ khó cao, trừ cậu ra, chắc chắn ai cũng đáng tin hơn cậu."

Vốn dĩ Điền Khinh Khinh còn đang sợ hãi, nghe được lời này không nhịn được cười ra tiếng, lúc này cảm giác sợ hãi cũng đã tiêu tán một chút: "Sao tôi có cảm giác Tô Dung cậu rất quen thuộc với quái đàm quy tắc?"

Bởi vì nguyên nhân giữ bí mật, Tô Dung chỉ trả lời cô ấy: "Nếu như cậu có thể sống sót đi ra khỏi quái đàm quy tắc của mình, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Khi đó chắc chắn Điền Khinh Khinh cũng là điều tra viên rồi, nhất định sẽ gia nhập xã đoàn. Coi như cô muốn giấu diếm thân phận. đến lúc đó cũng không che giấu được.

Nghe vậy, Điền Khinh Khinh bĩu môi một cái. Cô ấy hơi di chuyển qua bên cạnh, sau đó vỗ vỗ giường ngủ, tỏ ý Tô Dung ngồi qua.

Chờ sau khi Tô Dung ngồi xuống, cô ấy mới thở dài, dùng tay chải mái tóc hơi rối: "Tôi còn có một tháng để chuẩn bị, bắt đầu từ ngày mai phải đi rèn luyện. Nghe nói trường học chúng ta đặc biệt thiết lập một xã đoàn vì để điều tra viên rèn luyện, cũng không biết là ở đâu. Mẹ tôi nói ngày mai bọn họ sẽ đến tìm tôi."

Tô Dung: "..."

Cô không nhịn được, ho khụ khụ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy có lẽ ngày mai cậu sẽ biết được thôi."

"Cái gì?" Điền Khinh Khinh nghe không rõ.

Tô Dung hắng giọng một cái: "Không có gì, mặc kệ nói thế nào, phải rèn luyện cho thật tốt vào. Mặc dù cậu không thể nào rèn luyện đến trình độ của các điều tra viên khác, nhưng vẫn nên tập trung chăm chỉ rèn luyện, ít nhất không thể hoàn toàn bị động được. Dù sao cậu cũng nên lộ ra chút ưu điểm của mình, để cho người khác nhìn thấy, như vậy mới có thể nguyện ý giúp đỡ cậu đúng không?"

Điểm này nên học tập Tạ Kha Kha.

Cô nuốt những lời này vào lòng, tiếp tục nói: "Sau khi đi vào quái đàm, quy tắc của quái đàm chính là thứ cậu cần nghiên cứu kỹ nhất. Chỉ là chắc cậu cũng biết, ở một số nơi của quy tắc sẽ bị "nó" sửa đổi. Cậu không nhất định có thể nhìn ra được, nhưng các đồng đội của cậu sẽ có thể nhìn ra được ít nhiều gì đó. Cho nên phải hỏi, không hỏi được thì làm theo bọn họ. Tất nhiên thật ra cậu cũng không cần lo lắng quá mức, phải biết cậu chính là sinh viên trường đại học tốt nhất cả nước! Ít nhất sẽ không xuất hiện vấn đề đọc hiểu, đúng không?"

Cô nói xong thì đứng lên, giúp Điền Khinh Khinh vứt mấy cục giấy vào thùng rác, sau đó rót cho cô ấy một ly nước ấm: "Xin lỗi, có thể tôi không quá giỏi chuyện an ủi người khác."

So sánh với chuyện này, cô am hiểu thẩm vấn tội phạm và báo tin c.h.ế.t hơn.

"Không, không có, bây giờ tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

Điền Khinh Khinh là nói thật, đây cũng là nguyên nhân mới vừa rồi cô ấy nghe được tiếng của Tô Dung, không có lựa chọn ẩn giấu, núp mình vào trong chăn.

Cô ấy biết rõ, nếu như người đến là Tôn Giai Kỳ hoặc Lý Cầm Phương, nhiều nhất cũng chỉ có thể khóc với cô ấy, sau đó toàn bộ phòng ngủ sẽ chìm vào không khí bi thương. Vậy không bằng cô ấy giấu chuyện này trong lòng, không nói cho ai thì tốt hơn.

Nhưng Tô Dung thì không giống như vậy, cô ấy cũng không biết tại sao đối phương lại không giống, nhưng chính là cảm nhận theo bản năng.

Có thể là bởi vì bình thường Tô Dung biểu hiện ra ngoài là một người rất trưởng thành chín chắn, dù các cô đều đã là người lớn, nhưng so sánh với Tô Dung, cô còn "người lớn" hơn các cô.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời của Tô Dung, Điền Khinh Khinh cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Đối phương không có an ủi cô ấy, không có nói cho cô ấy biết quái đàm có bao nhiêu khó khăn, chỉ là nói cô ấy phải làm như thế nào. Giống như trước khi thi, nếu như có người không than phiền đề thi khó khăn, mà là kéo bạn cùng nhau học tập, vậy hôm sau đi thi sẽ có thêm mấy phòng chờ mong.

Lúc Tôn Giai Kỳ và Lý Cầm Phương trở về, Điền Khinh Khinh cũng không nói đến chuyện mình sắp phải đi vào quái đàm quy tắc, Tô Dung cũng không nhiều chuyện. Cô không phải là người nói nhiều, huống chi đây là chuyện của người ta.

Đúng như Tô Dung suy nghĩ, sau khi Điền Khinh Khinh đi rèn luyện, không đến mấy ngày cô sẽ bị đối phương phát hiện. Nguyên nhân chính là Mai Lạc bởi vì có chút chuyện riêng, chỉ có thể để cho Điền Khinh Khinh rèn luyện trước với năm nhất. Mặc dù năm thứ nhất rèn luyện cũng rất khó khăn, nhưng trước mắt chỗ này là thích hợp với cô ấy nhất.

Kết quả Điền Khinh Khinh mới vừa đi vào phòng học, đã nhìn thấy Tô Dung và Liễu Đình Nhã nói chuyện với nhau.

Tô Dung: "..."

Điền Khinh Khinh: "...

Vẫn là Tô Dung đã sớm chuẩn bị tâm lý phản ứng trước, đi tới: "Mấy ngày nay huấn luyện như thế nào?"

Cô nói xong, thì giới thiệu cô ấy với hai người bạn của mình: "Đây là Điền Khinh Khinh, bạn cùng phòng của tôi."

Tạ Kha Kha và Liễu Đình Nhã nhìn nhau, lập tức thân thiện chào hỏi Điền Khinh Khinh.

Liễu Đình Nhã hứng thú nói: "Điền Khinh Khinh, Tạ Kha Kha? Hai người biết quen biết nhau không?"

Tạ Kha Kha lắc đầu, mà Điền Khinh Khinh thì vẫn còn chìm đắm trong rung động, cứng ngắc nhìn Tô Dung, không xác định hỏi: "Cậu là điều tra viên?"

Đã gặp mặt rồi, Tô Dung chỉ có thể thừa nhận: "Chỉ trải qua một lần quái đàm, lúc nghỉ hè."

"Vậy cũng quá sớm rồi!" Điền Khinh Khinh kinh ngạc che miệng lại, sau đó kịp phản ứng: "Khó trách ngày hôm qua cậu nói nhiều với tôi như vậy, bộ dạng giống như đã có kinh nghiệm, thì ra đã trải qua rồi!"

"Ừ, không phải cố ý không nói cho cậu, xã đoàn quái đàm cấm chúng tôi nói chuyện bên trong ra ngoài." Tô Dung lại giải thích một chút, cô giải thích trước, tránh bị chấn vấn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 196: Chương 196



Đúng như dự đoán, Điền Khinh Khinh hiểu gật đầu, lại tiếc hận nói: "Nếu cậu có thể đi vào quái đàm với tôi thì tốt rồi."

Ít nhất Tô Dung và cô ấy là bạn học, hơn nữa còn rất đáng tin. Nếu như hai người cùng nhau vào quái đàm, cô nhất định sẽ giúp mình, Điền Khinh Khinh có tự tin này.

Chỉ tiếc cô ấy không có đạo cụ quái đàm loại này, dĩ nhiên, cho dù có, cô ấy cũng không không thể hại Tô Dung được.

Người nào không biết tiến vào quái đàm chính là cửu tử nhất sinh? Mặc dù Tô Dung đã là điều tra viên, nhưng cũng không có nghĩa là có thể chắc chắn mình có thể thông quan quái đàm.

Chuyện của Điền Khinh Khinh Mai Lạc đã nói qua Wechat với những người khác, hy vọng bọn họ có thể giúp cô ấy một chút, cho nên ít nhiều gì Tạ Kha Kha cũng biết, tò mò hỏi: "Cậu là cụ thể ngày nào của tháng sau tiến vào quái đàm?"

"Không biết, nhưng nhất định là tháng sau." Điền Khinh Khinh thở dài, ủ dột nói: "Hy vọng tháng sau các cậu còn có thể gặp được tôi."

---

Bởi vì quan hệ bạn cùng phòng giữa Điền Khinh Khinh và Tô Dung, chuyện rèn luyện của cô ấy tất nhiên bị sắp xếp cho Tô Dung phụ trách. Là người có thể thi đậu đại học Q, lúc Điền Khinh Khinh nguyện ý cố gắng vẫn rất là khả quan. Mỗi ngày hai người đều sẽ cùng nhau chạy bộ sáng và tối, yêu cầu lớn nhất của Tô Dung đối với cô ấy chính là đối mặt với công kích vật lý có thể kịp thời chạy trốn.

Mắt thường có thể thấy quan hệ của hai người cũng thay đổi, hai người còn lại trong phòng ký túc xá cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Trên thực tế từ khi khai giảng đến bây giờ cũng đã qua mấy tháng rồi, Tô Dung vẫn luôn duy trì quan hệ không xa không gần với bất kỳ ai.

Mặc dù ba người trong phòng ngủ đều có suy nghĩ muốn kéo gần quan hệ với cô, nhưng cũng không có tiến triển gì lớn. Không nghĩ Điền Khinh Khinh lại âm thầm làm được chuyện này.

Ngày hôm nay Tô Dung đi học, Tôn Giai Kỳ kéo Điền Khinh Khinh hỏi: "Khinh Khinh, sao gần đây cậu đi cùng với Tô Dung nhiều như vậy?"

Nói xong, cô ấy mới ý thức được lời mình có chút kỳ lạ, lại vội vàng bổ xung: "Chúng tôi cũng muốn có quan hệ với Tô Dung tốt một chút, sao cậu làm được thế?"

Không thể nói với người bình thường chuyện quái đàm quy tắc, Điền Khinh Khinh không thể làm khác hơn là nói lảng sang chuyện khác: "Sao cậu không đi hỏi Tô Dung?"

"Cảm giác cô ấy sẽ trả lời một câu không tìm ra được vấn đề gì nhưng nội dung lại giống như cái gì cũng không trả lời." Tôn Giai Kỳ nửa chế giễu nửa oán trách.

Điền Khinh Khinh cố ý làm ra bộ dạng tức giận: "Được nha! Cậu là thấy tôi dễ bắt nạt nên mới hỏi tôi đúng không!"

Hai người cười đùa với nhau, đề tài này cũng bị bỏ quên mất.

Buổi chiều của ngày thứ ba, tô Dung từ phòng học trở về phòng ngủ. Lần này cuối cùng cũng không xuất hiện cô gái nhỏ khóc thầm trong phòng, cô có thể một mình tiến hành thí nghiệm được rồi.

Hướng dẫn sử dụng kỹ năng này sẽ trực tiếp truyền vào đại não, nhưng liên quan đến một ít chi tiết cụ thể thì phải tự mình thăm dò.

Trước tiên Tô Dung chuẩn bị hai chậu nước, một chậu đặt ở nhà vệ sinh, một chậu đặt trong phòng. Nhảy vào trong chậu nước ở phòng, phát động kỹ năng, một giây tiếp theo quả nhiên xuất hiện trên chậu nước nhà vệ sinh.

Nhanh chóng đi xuống từ chậu nước, Tô Dung phát hiện giày của mình không bị ướt. Chuyện này làm cho cô có một suy nghĩ mới.

Lại tiến hành thí nghiệm lần nữa, chỉ là lần này sau khi bước vào chậu nước trong nhà vệ sinh đến chậu nước trong phòng, Tô Dung cũng không nhanh chóng bước xuống, mà là tiếp tục đứng ở phía trên chờ đợi.

Hai giây sau, rõ ràng cô cảm thấy thân thể mình trầm xuống, rơi vào trong chậu nước.

Nói cách khác, sau khi dùng thuật đổi vi trí trong nước, có hai giây hòa hoãn. Hai giây này sẽ không dính chất lỏng nơi di chuyển, sau đó thì sẽ bị rơi xuống.

Đây cũng là một phát hiện không tệ, Tô Dung đã có thể nghĩ đến N cách dùng của kỹ năng này. Ví dụ như lúc bị kẹt ở một hải đảo, có thể trực tiếp từ chỗ bị kẹt di chuyển đến bên bờ của mặt biển, sau đó thoát khỏi ra ngoài.

Như vậy tiếp theo, cô cần kiểm tra phạm vi của "chất lỏng".

Trước tiên thử nghiệm đi trong nước thêm chất tẩy rửa, đất bùn, đồ vật thể rắn có kích thước nhỏ.

Nước có thêm chất tẩy rửa cũng không có vấn đề gì, thậm chí dùng chất tẩy rửa lấp đầy chậu cũng có thể trực tiếp đổi vị trí được.

Còn nếu muốn đổi vị trí trong nước đất bùn, chỉ cần đảm bảo nó vẫn còn trạng thái lưu động thì vẫn có thể sử dụng được kỹ năng.

Còn về đồ chơi thể rắn nhỏ, bọn nó cũng có thể xuất hiện bên trong chất lỏng, nhưng điều kiện tiên quyết là diện tích của chất lỏng đảm bảo có thể cho người chui ra, nếu không thì không được.

Đại khái cũng nghiên cứu xong rồi, chỉ là còn có một ít tình huống vô cùng đặc biệt không có cách nào nghiên cứu, ví dụ như dung nham.

Tô Dung thật sự tò mò dung nham có được tính là chất lỏng hay không, nhưng không có cách nào làm thí nghiệm này, cũng không hy vọng trong quái đàm xuất hiện tình huống này.

Kỹ năng là đổi vị trí trong chớp mắt, nhưng mỗi lần sau khi sử dụng thì cần phải CD hai tiếng đồng hồ.

Tô Dung lại thí nghiệm một chút cái gọi là "Vùng nước trong nhận biết", sau đó cô đã có ra kết luận, phải là chỗ nước tận mắt nhìn thấy, hoặc là vùng nước đó được mình sắp xếp ở vị trí cụ thể, mới có thể ở trong nhận biết được.

Ví dụ như ở nhà vệ sinh nhắm mắt vẫy một bãi nước, sau đó đi ra ngoài, dùng chậu nước bên ngoài sử dụng kỹ năng thì không thể di chuyển đến nhà vệ sinh được.

Nhưng nếu như mình nhắm mắt rồi vẩy nước vào góc tường mình đã xác định từ trước, vậy kỹ năng này vẫn có thể thực hiện được.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 197: Chương 197



Cho đến khi buổi tối bạn cùng phòng trở về, Tô Dung mới kết thúc thí nghiệm của mình.

So sánh với đạo cụ quái đàm bình thường, hiển nhiên loại năng lực này có tính thực dụng lớn hơn. Nhưng càng cần phải rèn luyện cho thành thạo, nếu như sử dụng không tốt, còn không bằng sử dụng một đạo cụ quái đàm.

Rất nhanh thời gian đã đến tháng 11, vốn dĩ Điền Khinh Khinh đã bình tĩnh hơn không ít bắt đầu căng thẳng. Mấy ngay nay Tô Dung nêu ví dụ những quái đàm đã bị tiêu diệt nguồn ô nhiễm trên diễn đàn nói cho cô ấy nghe, hy vọng cô ấy có thể hiểu sâu hơn về quái đàm quy tắc.

Bầu không khí trong phòng ký túc xá cũng vì vậy mà trở nên căng thẳng hơn, chẳng qua trái lại không phải bởi vì ảnh hưởng từ Điền Khinh Khinh, mà là còn một tháng nữa sẽ thi cuối kỳ. Độ khó học hành ở đại học Q không thấp, môn học cần thi có rất nhiều. Nếu như không học tập nghiêm túc, ít nhiều gì cũng sẽ bị rớt mấy môn.

Lý Cầm Phương trực tiếp thường trú ở thư viện, Tô Dung và cô ấy thay phiên nhau cướp vị trí. Nhưng thực ra mặc kệ cô hay là Lý Cầm Phương, cũng không lo lắng chuyện bị rớt môn. Thành tích của hai người đều không tệ, trong lớp cũng không có môn học gì đặc biệt nghe không hiểu, không có đạo lý lúc thi lại xuất hiện vấn đề.

Trái lại hai người còn lại trong ký túc xá thì thảm hơn, nhất là Điền Khinh Khinh. Vốn dĩ cô ấy chính là người có thành tích kém nhất trong bốn người, khoảng thời gian này còn bận rộn học tập kiến thức về quái đàm, muốn thuận lợi thi qua môn có chút khó khăn.

Quan trọng chính là bởi vì cô ấy là tự mình thi đậu, cho nên khi Mai Lạc hỏi cô ấy có muốn có cùng đãi ngộ giống như những thành viên khác trong xã đoàn, sau này không cần thi cử, không cần nghe giảng hay không, cô ấy lại không cam lòng.

Vẫn là Tô Dung đưa ý kiến cho cô ấy, để cho cô ấy xin lùi thi lại. Hoặc là chỉ có kỳ thì cuối kỳ này là không thi, sau này cứ theo lẽ thường.

Điền Khinh Khinh quả quyết chọn cái thứ hai, có thể không thi thì không thi.

Tới gần cuối kỳ, thư viện đại học Q đầy ắp người, thật vất vả đắt sẵn một vị trí tốt, tới một cái phát hiện vị trí của mình đã bị người khác chiếm rồi.

Sau khi kiểm tra thật nhiều lần, chắc chắn đây chính là vị trí của mình, Lý Cầm Phương và Tô Dung nhìn nhau, nhưng không có một ai có ý định nhường cho cả.

Phải biết lúc này đặt trước được một vị trí thật sự vô cùng khó khăn, huống chi còn là hai vị trí gần nhau, sao các cô phải nhường cho người ta.

Tô Dung vừa đi đến bấm điện thoại không có nói gì, mà Lý Cầm Phương thì lễ phép hỏi một nam một nữ kia: "Xin lỗi, hình như chỗ này là vị trí của chúng tôi, là hệ thống xảy ra vấn đề gì sao?"

Người nữ trong đó đó lập tức muốn đứng lên nói xin lỗi, lại bị nam sinh bên cạnh ngăn cản: "Các người lại đi tìm chỗ khác không được sao? Hai chúng tôi thật vất vả lắm mới tìm được hai chỗ ngồi không có người ngồi liền nhau."

Tô Dung giận quá bật cười: "Có thể có một loại khả năng, sở dĩ hai chỗ ngồi này không có người ngồi, là bởi vì đã có người đặt trước? Tới thư viện để nói chuyện yêu đương? Nên khen ngợi hai người sao?"

"Vậy các người không thể nhường một chút sao? Lại không phải không có vị trí khác." Nam sinh có lý chẳng sợ: "Nếu không cứ muốn cãi vả bên trong thư viện, để cho người khác nhìn chúng ta gây gổ mới được sao? Không phải sẽ ảnh hưởng đến người khác học tập sao?"

Thấy cậu ta vô lý như vậy, Lý Cầm Phương giận không có chỗ phát tiết. Bình thường cô ấy rất hiền, thật sự không dám gây gổ với người khác. Nhưng liên quan đến vị trí học tập vất vả lắm mới dành được, nhất định phải giành lại.

"Đừng cãi vả với tên này làm gì." Tô Dung ngăn Lý Cầm Phương muốn lý luận lại, lạnh lùng nói: "Thứ người như vậy hiển nhiên không có đạo đức, để cho nhân viên quản lý của thư viện đến trị tên này là được."

"Này! Cô có cần giống với con nít, gặp vấn đề là tố cáo với người lớn hay không!" Thấy cô muốn gọi người, nhất thời nam sinh kia nóng nảy.

Cậu ta rõ ràng nếu như nhân viên quản lý đến, nhất định cậu ta sẽ bị phê bình. Cậu ta đứng lên, còn cao hơn một cái đầu so với hai nữ sinh, nhìn qua rất có lực uy h**p.

Tô Dung cực kỳ bình tĩnh, trực tiếp học theo giọng điệu của cậu ta: "Vậy cậu có thể đừng giống như một súc sinh, một chút quy tắc cũng không biết không."

"Không phải vị trí của các người thì tránh ra cho người ta học đi." Một nữ sinh ở bên cạnh ghét bỏ nhìn đôi trai gái này: "Đừng ảnh hưởng đến chuyện học của chúng tôi được không?"

Một người khác cũng phụ họa: "Đúng vậy! Nếu cuối kỳ này chúng tôi thi rớt môn, cậu chịu trách nhiệm?"

Bạn gái của nam sinh kia lôi kéo tay áo của cậu ta, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi, đừng dây dưa nữa!"

Nghe vậy, nam sinh chỉ có thể không phục trợn mắt nhìn mọi người một cái, sau đó mới kéo tay bạn gái xoay người rời đi.

Buổi tối hôm đó, trong phòng ngủ yên tĩnh một mảnh. Mọi người ai học bài thì học, ai bấm điện thoại thì bấm điện thoại. Đột nhiên Điền Khinh Khinh kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó nhanh chóng xuống giường mang dép vào, chạy đến mép giường của Tô Dung: "Tô Dung, cậu mau nhìn đi. Đây có phải cậu và Đàn Phương không?"

Tô Dung theo động tác của cô ấy nhìn về phía màn hình điện thoại, phía trên là một bức hình chụp lén, chụp là khung cảnh của thư viện. Vị trí trung tâm của bức ảnh có hai bóng người mơ hồ, nhưng nhìn quần áo thì chính là cô và Lý Cầm Phương. Hai người còn bị vẽ một vòng đỏ xung quanh, lộ ra vẻ bất thường.

"Là hai chúng tôi, xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Dung nghi ngờ hỏi, Lý Cầm Phương và Tôn Giai Kỳ cũng vội vàng bò dậy từ giường mình, vây quanh chỗ này.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 198: Chương 198



Điền Khinh Khinh tức giận nói: "Các người bị người ta đăng bài trên diễn đàn trường rồi!"

Cô ấy nói xong, thì đọc nội dung của bài viết này: "Hôm nay cùng bạn gái đến thư viện học tập, thật vất vả tìm được hai vị trí trống liên tiếp nhau. Lúc này đột nhiên có hai nữ sinh đi tới, phê bình chúng tôi yêu đương thì không cần đến thư viện. Tôi có cãi qua lại mấy câu, hai người lập tức nói tôi không bằng súc sinh, chiếm vị trí của mình. Bạn gái tôi không chịu được bị người khác chỉ chõ, cho nên tôi liền che chở cô ấy rời đi. Haizz, đầu năm nay yêu đương cũng khó khăn như vậy sao?"

Không có lời nào nói dối, tất cả đều là thật, nhưng bởi vì đảo lộn thứ tự, thay đổi ngôn ngữ biểu đạt, làm cho ý muốn thể hiện trái ngược lại với sự thật.

Rõ ràng là bọn họ vì muốn ngồi cùng người yêu mình mới chiếm vị trí của người khác, sau đó mới bị chỉ trích. Đến trong miệng người này lập tức thay đổi hoàn toàn ý đó.

Hơn nữa từ góc độ của người xem, chỉ nghe lời một bên của người đăng bài này, thật đúng là tin tưởng chuyện hoang đường mà cậu ta nói.

Điền Khinh Khinh đọc xong thì tức giận nói: "Tôi thấy người này chính là đang nói dối, hai người các cậu sao có thời gian rãnh quan tâm người khác yêu đương chứ?"

Lý Cầm Phương chưa bao giờ gặp chuyện này cũng luống cuống: "Làm thế nào đây? Chúng ta đi tìm quản lý thư viện lấy ghi chép đặt trước vị trí trong thư viện sao?" Trước đó cô ấy hoàn toàn không chụp màn hình lại.

"Hình như chuyện đặt trước chỗ này không có ghi chép lại?" Tôn Giai Kỳ không xác định nói: "Khoảng thời gian này số người đặt trước chỗ ngồi thư viện quá nhiều, hình như mỗi ngày đều sẽ làm mới lại."

"Camera giám sát cũng được." Điền Khinh Khinh góp ý kiến.

Nhưng Lý Cầm Phương lại lắc đầu, hốt hoảng nói: "Camera bên trong thư viện không có ghi lại lời nói đi? Nếu như chỉ nhìn mặt ngoài, ai biết người này nói thật hay là giả?"

"Này? Các cậu xem chỗ này!" Đột nhiên Điền Khinh Khinh chỉ vào một bình luận nói: "Người này nói mình có mặt ở hiện trường, còn nói hiểu lầm người đăng bài."

Tôn Giai Kỳ đọc bình luận này: "Xin lỗi chủ lầu, lúc ấy tôi nghe hai người kia nói cậu chiếm vị trí, còn nói hai người yêu đương, không biết tình huống cụ thể cho nên cũng đi theo chí trích hai người. Sớm biết hai nữ sinh nói như vậy, tôi đã giúp mắng ha nữ sinh kia rồi."

Phía dưới còn có rất nhiều bình luận, tất cả đều là mắng hai người Tô Dung.

Có bình luận chỉ trích các cô không ăn được nho thì nói nho chua, có bình luận mắng các cô rãnh rỗi không có chuyện gì làm thích đi gây sự, còn có bình luận mượn việc này mắng tất cả nữ sinh khơi mào thù địch giữa nam nữ.

Những bình luận này tụ lại một chút sẽ làm cho người ta có một cảm giác bị áp bức, dù trong lòng Lý Cầm Phương biết mình không sai, nhưng cũng không nhịn được hốt hoảng trong lòng. Quan trọng nhất chính là, bây giờ cô ấy không có chứng cứ nào chứng minh mình không làm, trừ phi làm lớn chuyện này báo cảnh sát, trái lại chắc sẽ điều tra ra được gì đó. Nhưng đối với một học sinh bình thường, báo cảnh sát là một chuyện rất khó quyết định.

Chú ý thấy Tô Dung vẫn luôn bấm điện thoại không lên tiếng, Tôn Giai Kỳ nghi ngờ hỏi: "Tô Dung, cậu đang làm gì vậy?"

Cô ấy hỏi xong thì đột nhiên mở to mắt nói: "Cậu sẽ không báo cảnh sát chứ?"

Lấy tính cách sấm rền gió cuốn của Tô Dung, cô ấy cảm thấy rất có khả năng này.

Sau khi Tô Dung nhấn vào nút gửi bài xong thì mới ngẩng đầu lên vẫy điện thoại trong tay: "Đã giải quyết."

"Hả? Giải quyết cái gì?" Ba người nghi ngờ nhìn cô, không hiểu Tô Dung đã làm gì.

Vẫn là Điền Khinh Khinh tiện tay làm mới trang diễn đàn một chút, mới nhìn thấy được bài viết mới nhất. Đó là một đoạn video, lấy thị giác ngôi thứ nhất quay lại tranh chấp giữa hai người Tô Dung và đôi yêu đương kia.

Mà với góc nhìn này thì cũng chỉ có thể là ---"Tô Dung, đây là cậu quay sao?"

Tô Dung mỉm cười gật đầu: "Xã hội dạy cho các cậu một đạo lý, gặp chuyện gì trước tiên phải nắm được bằng chứng, như vậy mới có thể tránh được họa từ trên trời rơi xuống."

Từ khi thấy đôi nam nữ kia ngồi vào vị trí của các cô, cô đã bắt đầu cầm điện thoại mở camera. Nếu như thái độ của đối phương tốt, vậy cô sẽ trực tiếp xóa video này là được. Nhưng nếu thái độ của đối phương không tốt, vậy giữ lại để làm một bằng chứng, dù sao các cô chiếm lý.

Đúng như dự đoán, bây giờ không phải dùng rồi sao?

Bài viết mới đăng lên này lập tức đảo ngược tình huống, so sánh với lời nói, video chính là một cây búa đập nát lời nói dối. Lập tức những người mắng chửi các cô, bắt đầu quay lại cắn trả người đăng bài kia.

Rất nhanh đã có người moi ra được thân phận của nam sinh kia, là người học năm hai ngành tài chính, còn nữ sinh là năm hai ngành trung văn.

Chỉ là trong video, so sánh với nữ sinh yên lặng không lên tiếng, có ý khuyên can nam sinh lại mạnh miệng thiếu đánh. Cho nên phần lớn mắng chửi đều là mắng nam sinh kia.

Nhìn chuyện được giải quyết nhanh như vậy, Lý Cầm Phương không nhịn được bội phục nói: "Tô Dung, cậu thật là lợi hại. Nếu không có cậu, sợ rằng tôi đã bị mắng thảm rồi."

"Là hai chúng ta." Tô Dung bổ sung lại lời của cô ấy, sau đó lắc đầu nói: "Chuyện nhỏ mà, coi như một bài học đi."

Vì làm nghề thám tử, cô đã sớm dưỡng thành thói quen mỗi lần làm nhiệm vụ đều sẽ mở bút ghi âm trong toàn bộ hành trình. Thứ nhất là có thể dễ dàng nhớ lại các chi tiết, thứ hai cũng là lúc tội phạm đổi lời khai thì cho bọn họ một lời cảnh tỉnh.

Chuyện này lên men rất nhanh, chờ đến ngày hôm sau nam sinh kia đã bị chửi cho toàn trường đều biết. Tô Dung mở điện thoại di động xem tin nhắn mà giáo viên hướng dẫn gửi đến, hỏi là chuyện gì xảy ra.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 199: Chương 199



Cô báo cáo đúng sự thật.

Thật ra có video cũng đã đủ nói lên mọi chuyện, giáo viên hướng dẫn cũng chỉ xác nhận một chút. Sau khi lấy được câu trả lời của cô thì nói: "Trường học sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này."

Đúng như dự đoán, đôi yêu đương buổi tối hôm đó lập tức gửi một bài viết xin lỗi.

"Sao lại không phạt trực tiếp?" Điền Khinh Khinh không hài lòng với kết quả này lắm.

Trái lại Lý Cầm Phương rất hài lòng: "Vốn dĩ chỉ là chuyện chiếm chỗ ngồi mà thôi, có thể bị phạt mới lạ. Bây giờ chân tướng rõ ràng, tôi cũng đã rất hài lòng rồi."

"Đang chuẩn bị thi cuối cùng, gặp phải thứ người này đúng là xui xẻo." Tôn Giai Kỳ "phi" một tiếng: "Cũng may có Tô Dung quay lại tình huống lúc đó, tôi muốn đi hỏi nhân viên quản lý diễn đàn có gắn bài viết này lên đầu trang được hay không, tôi muốn cho tên kia bị mắng c.h.ế.t luôn!"

Cuộc sống cứ như vậy lại trôi qua, vào một ngày giữa tháng 11, Tô Dung và Điền Khinh Khinh đang đi học không hẹn mà cùng nhau cảm thấy choáng váng một trận.

Tô Dung rất quen thuộc cảm giác này, cô rất là bất lực, tại sao mình cứ luôn bị chọn vào quái đàm? Cái vận may đáng c.h.ế.t này mặc kệ là ở thế giới nào cũng thật sự không buông tha cho cô. Vốn dĩ còn đang lo lắng cho Điền Khinh Khinh, bây giờ vẫn lên lo lắng cho mình trước đi!

Lúc Tô Dung mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, đỉnh đầu là trần nhà màu trắng. Tình cảnh này giống với giai đoạn mở đầu của quái đàm du thuyền. Tô Dung di chuyển con ngươi. Bên phải cũng là một cái giường, trên giường có một cô gái đang nằm.

Bởi vì vấn đề góc độ, cái tình huống này rất giống đang ở trong phòng ký túc xá của cô.

Chẳng lẽ thật ra cô không có đi vào quái đàm, chỉ là bị ngất xỉu cho nên được mang về ký túc xá?

Không đúng, rất nhanh Tô Dung đã ý thức được, nếu quả thật như vậy, người khác nhất định sẽ đưa cô nằm giường dưới, mà không phải phiền phức đưa cô lên nằm giường trên không phải của cô.

Cô nhất định là đã tiến quái đàm quy tắc.

Bên ngoài vang lên tiếng cảnh báo của loa khuếch trương âm thanh: "Ký túc xá chỉ đóng ba ngày, mời các vị học sinh tự giác phối hợp, không nên tự tiện rời khỏi lầu ký túc xá. Nhấn mạnh một lần nữa, không nên tùy tiện rời khỏi lầu ký túc xá! Nghe theo sắp xếp thống nhất của trường học, tuân theo quy tắc, chúng tôi hy vọng mọi người đều có thể cùng nhau vượt qua ba ngày khó khăn này."

Là bối cảnh trong lầu ký túc xá.

Sau khi nghe xong thì cảnh báo bên ngoài hành lang, Tô Dung ngồi dậy.

Mới vừa rồi sở dĩ nằm yên không động đậy, là bởi vì sợ bên trong phòng có quỷ quái gì đó. Nhưng bây giờ nghe được bối cảnh của quái đàm, tất nhiên không cần lo lắng nữa.

Những người khác cũng lục tục ngồi dậy, lập tức biết bọn họ đều là điều tra viên. Nếu như không phải là điều tra viên, cũng sẽ không ngồi dậy vào lúc này.

Quả nhiên nơi này là phòng ký túc xá nữ sinh, tổng cộng có sáu người, ba cái giường theo kiểu giường trên giường dưới.

Thấy mặt của một nữ sinh trong đó, vẻ mặt Tô Dung không thay đổi, nhưng trong lòng rất kinh ngạc. Bởi vì nữ sinh kia chính là Điền Khinh Khinh, không ngờ cô ấy cũng tiến vào quái đàm quy tắc này.

Vốn còn đang lo lắng cho cô ấy có thể tìm được một người thông minh để ôm đùi hay không, bây giờ trái lại có thể tự mình hỗ trợ cô ấy. Tất nhiên ở trong quái đàm ai cũng tự khó đảm bảo an toàn cho mình, cô chỉ có thể nể mặt là bạn cùng phòng mà cố gắng hết sức thôi.

Nghĩ như vậy, Tô Dung bắt đầu quan sát vị trí của giường mình. Cô đang ngồi trên giường trên đặt ở trong cùng của toàn bộ phòng ký túc xá, khăn trải giường là màu xanh da trời có họa tiết ô vuông, sách vỡ chỉnh tề đặt ở trong hộc tủ cuối giường. Góc sách vỡ đều có dấu vết thường xuyên lật xem, rất rõ ràng thân phận hiện tại của cô chính là một nữ sinh sạch sẽ gọn gàng yêu đọc sách.

Thuận tiện nhìn lướt qua giường bên cạnh, khăn trải giường màu đen, trên giường tương đối hỗn loạn, các loại đồ vật nhỏ tùy ý đặt lung tung, Tô Dung còn nhìn thấy bật lửa và bao thuốc lá.

Xem ra thân phận của đối phương chính là một thiếu nữ bất lương.

Tô Dung lại nhân tiện liếc nhìn giường của Điền Khinh Khinh, cô ấy nằm ở giường dưới bên cạnh cửa, là một vị trí rất nguy hiểm. Cô từ trên giường trên nhìn thấy hết, các loại đồ chơi gấu bông chất đầu trên giường, là một nữ sinh có trái tim màu hồng.

Những người khác cũng quan sát giường của mình, tìm hiểu tin tức có tác dụng. Đã là quái đàm có độ khó cao, mọi người đều là người có kinh nghiệm tiến vào quái đàm, không muốn lãng phí thời gian.

Người duy nhất không biết làm gì chính là Điền Khinh Khinh, nhưng cô ấy tương đối thông minh, nhìn mèo vẽ hổ cũng theo người khác tìm kiếm giường của mình, có manh mối gì không.

Tô Dung nhanh chóng liếc nhìn xung quanh phòng ký túc xá này, mặt tường là màu trắng, ngay phía trên cửa có đặt một cái đồng hồ. Hai cái bàn đọc sách, một cái đặt ở vị trí dựa tường bên trong, một cái thì đặt bên cạnh cửa, hành lang đi lại chính giữ có vẻ hơi hẹp. Trong phòng không có nhà vệ sinh, là gian phòng sáu người tiêu chuẩn.

Phía trên cái bàn đặt bên trong chính là một cánh cửa sổ thủy tinh, ước chừng lớn bằng nửa mặt tường. Phía bên ngoài cửa sổ là một mảnh sương mù dày đặc, không nhìn thấy được gì cả. Chỉ là phía trên còn có mặt trời, miễn cưỡng có thể làm cho người ta có cảm giác an toàn.

Cô lại một lần nữa quan sát giường của mình, lật cái gối lên, ở phía dưới tìm được một tờ giấy.

Đây chính là quy tắc của ký túc xá này.

《Thông báo tạm đóng kín lầu ký túc số 44》
 
Back
Top Bottom