Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 210: Chương 210



Nghe vậy, mặc dù hai người kia do dự, nhưng vẫn cầm thẻ học sinh ra, sau đó lấy gương ra so sánh mặt của mình với hình trên thẻ.

Những người khác cũng đi đến nhìn theo.

Đúng như dự đoán, một cái nhìn này lập tức nhìn ra được vấn đề.

Nếu chỉ nhìn mặt, những người khác cũng không phát hiện được mặt của hai người Tiết Tích có thêm một cái gì đó, cái loại thay đổi này đối với các cô quá tự nhiên, theo bản năng đầu óc coi thường loại thay đổi này. Nhưng so sánh với hình gốc, thay đổi này lập tức biểu hiện ra.

Hai người kinh ngạc sờ ngũ quan có thêm trên mặt của mình, Tiết Tích không dám tin nói: "Có là là bởi vì chúng tôi vốn dĩ lớn lên như vậy thì sao? Sao người chỉ có thể có một cái miệng được chứ?"

Đối với kinh ngạc của cô ấy, mấy người Tô Dung bày tỏ có thể hiểu được. Bởi vì nhận thức của cô ấy đã bị ô nhiễm rồi, hoàn toàn suy nghĩ sai lầm. Giống như bây giờ nếu như các cô nói người vẫn luôn có ba con mắt, các cô cũng rất khó tin.

Tân Lê Mỹ bình tĩnh hơn nhiều, đã đón nhận sự thật mình bị ô nhiễm: "Nên làm thế nào đây? Chúng tôi là gặp phải những người của lầu 3 mới mới bắt đầu xảy ra vấn đề, có thể là đối mặt với các học sinh đó tăng thêm trình độ bị ô nhiễm."

"Vậy tại sao trước đó, chúng ta, bao gồm cả tôi cũng không cảm giác được khuôn mặt của hai người này đã thay đổi?" Vương Mạn không hiểu hỏi: "Nếu trên mặt có thêm một cái mũi, một cái miệng, vậy thay đổi này cũng rất rõ ràng đi!"

"Bởi vì chúng ta đã sớm bị ô nhiễm nhẹ rồi." Tô Dung trả lời: "Đây không phải là chuyện lúc trước đã phát hiện rồi sao?"

Chính là phần ô nhiễm này, để cho các cô đã không thể phân biệt rõ ràng sự thay đổi trên khuôn mặt. Cho nên mới cần thẻ học sinh giúp đỡ sửa lại.

"... Tôi cảm thấy lấy trạng thái bây giờ, hai người chúng tôi không thể chống đỡ đến tối mai được." Tiết Tích cũng đón nhận sự thật này, sắc mặt tái nhợt nói.

Những người khác cũng yên lặng, các cô đều biết Tiết Tích nói đúng. Vốn dĩ các cô đã bị ô nhiễm nhẹ, bây giờ hai người Tiết Tích lại bị tăng thêm trình độ ô nhiễm, dĩ nhiên không thể nào chống đỡ được tới tối mai.

Nếu như không có cách nào giải quyết, chậm nhất là trước khi ánh trăng đêm nay xuất hiện, Tô Dung sẽ trói hai người này lại.

"Tôi muốn đi đến phòng y tế." Tiết Tích không thể bình tĩnh được, mở cửa muốn đi ra ngoài: "Bác sĩ nhất định có thuốc trị cho chúng tôi, nếu không thiết kế cái nơi đó có lợi ích gì chứ?"

"Chờ một chút! Hai người đừng đi!" Tiền Đóa Đóa vội vàng ngăn cản: "Hôm nay tôi và Giang Giang đi đến trước cửa phòng y tế nhìn thử rồi, bên kia đặc biệt quỷ dị, còn có học sinh nói, ở trong đó chỉ có đi vào không đi ra, tuyệt đối có vấn đề!"

"Vậy cậu nói chúng tôi phải làm gì đây?" Tiết Tích xoay người lại hô lớn, sau đó vươn tay lau nước mắt. Đại khái là bởi vì nguyên nhân bị ô nhiễm trầm trọng, cảm xúc của cô ấy đã không được ổn định như trước, đã đến ranh giúp sụp đổ rồi.

Bị cô ấy la lớn như vậy, Tiền Đóa Đóa không nhịn được lui về phía sau một bước.

Tô Dung tiến lên một bước ngăn trước mặt Tiền Đóa Đóa, ở bên trong quái đàm này cô cao khoảng 1m7, thật sự ngăn cản hoàn toàn tầm nhìn của đối phương: "Chúng ta có thể đi đến phòng quản lý ký túc xá nhìn thử một chút."

Người gần như sụp đổ không phải là bởi vì con đường phía trước quá khó khăn, mà là bởi vì phía trước hoàn toàn không nhìn thấy con đường. Nghe được mục tiêu mà Tô Dung nói, trái lại Tiết Tích đã bình tĩnh rất nhiều: "Phòng quản lý ký túc xá? Cậu cảm thấy nói đó có thứ trị hết cho chúng tôi sao?"

Cho dù là Tô Dung cũng không có cách nào chỉ dựa vào thời gian ngắn như vậy đoán được trong phòng y tế có vấm đề gì, nếu như không phải gặp loại chuyện này, vốn dĩ cô định ngày thứ hai mới đi thăm dò phòng quản lý ký túc xá và phòng y tế.

Nghe cô ấy hỏi như vậy, Tô Dung cũng chỉ thành thật trả lời: "Tôi cũng không xác định được, nhưng ở trong quái đàm này, quản lý ký túc xá có địa vị rất cao, có lẽ sẽ có cách. Hơn nữa mặc kệ nói như thế nào, nơi này cũng nhất định sẽ an toàn hơn phòng y tế. Nếu như đến lúc đó không phát hiện ra cái gì, chúng ta lại đi đến phòng y tế cũng không muộn."

"Tôi nhớ lúc trước cậu có nói quản lý ký túc xá vẫn luôn ở trong phòng quản lý ký túc xá, chúng ta phải dụ bà ta đi ra mới có thể hành động được." Tân Lê Mỹ nói xong lời này, sau đó nhìn về phía Tô Dung: "Bây giờ tôi và Tiết Tích có chút thần chí không rõ, vì tránh xảy ra vấn đề, chỉ có thể dựa vào các cậu. Chỉ là chỗ này của chúng tôi còn có chút tình báo, có lẽ có thể giúp đỡ được các cậu."

Chờ Tô Dung gật đầu, cô ấy mới lên tiếng: "Trước khi chúng tôi đi lên lầu 3, Tiết Tích nói với tôi lúc trước cô ấy xuống lầu 1 với cậu bị hai nữ sinh kia đẩy, rõ ràng lực lượng của cô ấy đã được khen thưởng tăng lên gấp 2 lần, nhưng vẫn cảm thấy không có cách nào có thể chống đỡ được, nhưng cậu lại có thể phát huy được sức mạnh lớn. Tôi nghi ngờ cái này có quan hệ với thiết lập nhân vật vốn có ở đây, cô ấy là một con mọt sách, cho nên không đánh lại hai nữ sinh kia, nhưng cậu là chị đại trong trường, cho nên giá trị vũ lực sẽ được tăng cường."

Tiết Tích cũng gật đầu theo: "Ở trong quái đàm này, thiết lập nhân vật có tác dụng không nhỏ. Lúc ấy tôi không có suy nghĩ nhiều, sau đó Tân Lê Mỹ nói thì mới rõ ràng được."

Đây chính là một tin tức hữu dụng, nhất là có tác dụng với kế hoạch tiếp theo mà Tô Dung muốn thực hiện. Cô giơ ngón cái lên nói: "Tôi đã biết, vậy tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo của mọi người một chút."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 211: Chương 211



"Tiết Tích và Tân Lê Mỹ nhất định phải ở lại phòng ký túc xá, như vậy vì phòng ngừa hai người đột nhiên xuất hiện thay đổi mới, trong phòng ký túc xá cũng phải để lại người trông chừng các cậu." Tô Dung nhìn mọi người, sau đó chỉ đích danh: "Tiền Đóa Đóa, Vương Mạn, hai người có thể không?"

Sở dĩ chọn để cho Tiếu Khả Ai và cô cùng nhau đi ra ngoài, là bởi vì quyển nhật ký của Tiếu Khả Ái phát hiện lúc trước, nhìn ra được ấn tượng của dì quản lý ký túc xá đối với cô ấy không tệ. Đã như vậy, dùng cô ấy để dụ quản lý ký túc xá đi ra là chuyện không thể tốt hơn.

Tất nhiên mọi người không có ý kiến gì, phương thức mà Tô Dung chia đội đã rất thích hợp rồi, các cô cũng không có cách nào tốt hơn. Hơn nữa cách để thăm dò phòng quản lý ký túc xá là do người ta nghĩ ra, tất nhiên các cô phải phối hợp cùng rồi.

"Ăn cơm trước đã, cơm nước xong lại đi." Tô Dung nhìn về phía Tân Lê Mỹ và Vương Mạn: "Hai người các cậu đi nhận cơm đi."

Vương Mạn là một người bình thường, mà Tân Lê Mỹ đã bị ô nhiễm nặng nhưng thì tương đối có lý trí hơn Tiết Tích, để cho các cô đi nhận cơm sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa Tô Dung cũng muốn biết, Tân Lê Mỹ cũng đã biến dị đến độ nghiêm trọng như vậy, nếu muốn ăn cơm thì sẽ là túi đựng màu đen hay là túi màu trắng.

Rất nhanh hai người này đã cầm sáu túi màu trắng về, Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu. Nhìn bộ dạng này chỉ cần không biến dị hoàn toàn hoặc là không đi sân thượng, đồ ăn đều là dùng túi màu trắng.

Mọi người mở cơm hộp của riêng mình ra, hôm nay cơm trưa có ba món ăn, một món canh, thịt xào hẹ, địa tam tiên (làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào), bông cải xào, cùng với canh trứng cà chua. Không thể nói rất ngon, chỉ là mùi vị bình thường bán bên ngoài mà thôi. Chỉ là màu sắc đồ ăn cũng không tệ, Tô Dung không có bắt bẻ về chuyện ăn uống, trái lại ăn rất ngon miệng.

Chỉ là chưa chờ bên kia ăn được hai miệng, Tô Dung đã hoảng sợ kêu lên: "Thịt của cậu có tơ máu! Sao cậu còn ăn vậy?"

"Cái gì?" Tiết Tích nghi ngờ ngẩng đầu lên, trong miệng còn ngậm nửa miếng thịt sống, vết m.á.u ở khóe miệng nhìn vô cùng khiếp người.

Thấy cô ấy như vậy, Tô Dung hoảng sợ trong lòng, thì ra sau khi bị ô nhiễm, trừ bộ dạng bên ngoài thay đổi, phương diện về mặt nhận biết cũng sẽ thay đổi, chuyện này thật quá xảo quyệt!

"Nhanh chóng phun đồ ăn trong miệng ra, đi tìm quản lý ký túc xá đổi đồ ăn." Cô vừa nói lại vừa đi xem đồ ăn của Tân Lê Mỹ, cũng may đồ ăn của cô ấy không có vấn đề gì, nhìn chuyện này chắc chỉ là trùng hợp thôi.

Sau một trận ồn ào luống cuống tay chân, Tiết Tích cũng đổi được đồ ăn bình thường. Vẻ mặt của cô rất rất khó coi, hiển nhiên còn chưa dám tin mới vừa rồi mình ăn thịt sống. Hoặc là nói, cô ấy không dám tin là một chuyện khác: "... Các cậu nói, thịt mới vừa rồi kia, rốt cuộc là thịt gì?"

Trong lúc nhất thời mọi người đều yên lặng, rõ ràng mọi người cũng đang suy nghĩ giống nhau.

Trái lại Tiền Đóa Đóa không rõ ràng lắm, nhưng cô ấy biết nhìn sắc mặt của người ta, cũng biết đối phương đang suy nghĩ không phải chuyện tốt lành gì.

"Không cần lo lắng, cũng có thể là chưa nấu chín thôi..." Vương Mạn đại khái cũng biết lời an ủi của mình không đáng tin, yên lặng trong chốc lát, lại đề nghị: "Nếu không trước tiên cậu ói một trận đi, bây giờ chắc là có thể phun ra."

Một giây tiếp theo, Tiết Tích trực tiếp kéo một túi rác qua, điên cuồng nôn mửa vào bên trong. Nhìn bộ dạng này, giống như là muốn nôn hết tất cả những thứ trong bụng ra.

Cơm trưa cũng ăn không được bao nhiêu, Tiết Tích đã uể oải nằm lên giường nghỉ ngơi.

Tô Dung thở dài, chờ đến hai giờ, sau khi chắc chắn người bên ngoài đều đã cơm nước xong, dẫn theo Tiếu Khả Ái đi ra ngoài.

Mới vừa rồi đối mặt trực diện với hai người bị ô nhiễm nghiêm trọng, Tô Dung cảm giác được mình cũng bị ô nhiễm nhẹ, bây giờ nhìn mặt ai cũng cảm thấy lạ, bao gồm những học sinh khác trong hành lang.

Nhưng cô vô cùng rõ ràng những học sinh kia không có vấn đề gì, dù sao người ta cũng không bị ô nhiễm. Chỉ có thể nói trình độ bị ô nhiễm của cô ngày càng nghiêm trọng hơn thôi. Vốn dĩ cô bởi vì được tăng thêm lực lượng tinh thần, còn có thể thông qua cảm giác không đúng phán đoán gương mặt có khác thường hay không, bây bây giờ hiển nhiên không được.

Tô Dung lấy một cái gương nhỏ mới vừa rồi cầm từ phòng ra, so sánh gương mặt mình với thẻ học sinh một chút, chắc chắn mặt mình không có thay đổi gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thuận tiện nhắc nhở Tiếu Khả Ái bên cạnh: "Tiếu Khả Ái, cậu cũng thường xuyên kiểm tra một cái, đừng để mình bị biến dị rồi cũng không biết."

Nghe được hai chữ "biến dị" này, Tiếu Khả Ái cũng căng thẳng, vội vàng lấy gương ra soi mặt mình, sau đó lắc đầu: "Không có thay đổi gì."

Tô Dung dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ là dặn dò chuyện tiếp theo cô ấy phải làm: "Cậu mượn cớ nhớ mẹ, ở bên ngoài khóc lóc, sau đó dẫn dì quản lý ký túc xá đi, tốt nhất là cách phòng quản lý ký túc xá xa một chút. Chờ năm phút sau mới để cho bà ta trở về. Chú ý, ít nhất phải kéo dài được năm phút, có thể dài hơn, nhưng không thể ngắn hơn."

"Tôi biết rồi," Tiếu Khả Ái nghiêm túc gật đầu: "Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Dựa theo kế hoạch, Tô Dung chờ ở cửa cầu thang, Tiếu Khả Ái hấp dẫn sự chú ý của dì quản lý ký túc xá. Cô ấy đúng là một cao thủ khóc lóc, không đến hai giây đã làm cho đôi mắt của mình đỏ bừng, vừa nức nở vừa đi qua tìm người.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 212: Chương 212



Một lát sau, dì quản lý ký túc xá vừa vỗ vai an ủi cô ấy, vừa theo Tiếu Khả Ái đi ra bên ngoài.

Thấy vậy, Tô Dung nắm lấy thời cơ, chờ sau khi dì quản lý ký túc xá đi đến cuối hành lang, lập tức chạy vào trong phòng quản lý ký túc xá. Cô vô cùng thành thạo trước tiên ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, chắc chắn sau khi không có camera mới bắt đầu lụt soát.

Phòng quản lý ký túc xá không lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ. Giống như là một phòng ngủ nhỏ, giường tủ, bàn đều đầy đủ hết.

Trên mặt tường của đầu giường có dán quy tắc, không kịp xem kỹ, Tô Dung trực tiếp cầm điện thoại ra chụp lại. Sau đó bắt đầu lụt soát, cố gắng không làm lộn xộn cách sắp xếp ở chỗ này, kéo các ngăn kéo ra tìm kiếm.

Lúc mở ra ngăn kéo cuối cùng, bên trong có một bình thuốc viên màu trắng, thuốc viên bên trong cũng không được xem là nhiều.

Do dự một chút, cô đổ ba viên thuốc nhét vào trong túi. Mặc kệ có tác dụng hay không, lấy trước nói sau. Lấy đi ít như vậy chắc đối phương sẽ không lập tức phát hiện.

Mà vừa làm xong những chuyện này, Tô Dung lập tức nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tiếng bước chân này hơi nặng, tất nhiên là người có trọng lượng nặng mới có thể phát ra được. Mà khả năng nhất chính là dì quản lý ký túc xá!

Lúc này còn chưa được bốn phút sao dì quản lý ký túc xá đã trở về rồi?!

Tô Dung nóng nảy trong lòng, nhanh chóng suy nghĩ mình nên làm thế nào đây. Bây giờ cô chỉ cần mở cửa ra là sẽ bị đối phương nhìn thấy, nhưng nếu không đi ra, khẳng định sẽ càng nguy hiểm hơn.

Tiếng bước chân ngày càng đến gần, tiếng lo lắng của Tiếu Khả Ái cũng vang lên: "Dì ơi, dì không cần đi vội vàng như vậy đâu, cẩn thận té."

"Yên tâm đi, dì cẩn thận lắm." Dì quản lý ký túc xá thuận miệng nói: "Đi ra ngoài thì phải khóa cửa lại trước, nếu không lỡ như có người đi vào thì làm sao?"

Bà ta vừa nói chuyện vừa đi tới cửa, thấy cửa mở ra một khe hở không nhỏ, dì quản lý ký túc xá hoảng sợ trong lòng, vội vàng đẩy cửa ra, vừa vặn nhìn thấy Tô Dung đưa lưng về phía cửa, làm bộ mới vừa đi vào.

"Cô là ai?"

Thấy Tô Dung quay đầu lại, dì quản lý ký túc xá nheo mắt xác nhận một chút, sau đó nhíu mày chấn vấn: "Giang Giang? Sao cháu lại lén chạy vào quản lý ký túc xá làm gì?"

Tô Dung không nhìn dì quản lý ký túc xá, mà trước tiên nhìn Tiếu Khả Ái, sẽ đó giả bộ vui vẻ nói: "Cậu ở chỗ này nha!"

Sau đó cô mới giải thích với dì quản lý ký túc xá: "Mới vừa rồi Tiếu Khả Ái bởi vì nhớ nhà mà khóc chạy ra ngoài, những người khác trong phòng đều sợ không đuổi kịp nên lập tức phái cháu đi. Cháu nghĩ không phải cậu ấy có quan hệ tốt với dì sao? Cho nên lập tức đến xem một chút. Mới vừa rồi gõ cửa, cửa tự mở ra, cho nên cháu liền đi vào xem một chút."

Nghe vậy, dì quản lý ký túc xá nghi ngờ nhìn cô. Nếu như đây là do Tiết Tích và Tiếu Khả Ái nói thì bà ta có thể trực tiếp tin tưởng, nhưng người như Giang Giang nói bà ta không thể không nghi ngờ.

Đây chính chỗ lợi, hại của thiết lập nhân vậy, nhân vật của Tô Dung có giá trị võ lực cao, nhưng lại không có ưu thế gì khi đối mặt với dì quản lý ký túc xá. Tiết Tích và Tiếu Khả Ái thì trái ngược lại với cô. Mà suy nghĩ theo hướng này, Tân Lê Mỹ và Tiền Đóa Đóa chắc cũng sẽ có ưu thế của mình, chỉ là tạm thời chưa phát hiện chỗ nào mà thôi.

Trong thời gian ngắn ngủi, Tô Dung suy nghĩ rất nhiều. Mà dì quản lý ký túc xá thì đi xung quanh phòng một vòng, sau khi xác nhận không thay đổi gì, mới đại phát từ bi phất tay với cô: "Được rồi, cháu đi đi. Lần sau chưa có được sự cho phép của người khác thì không nên đi vào."

"Biết biết! Lần sau sẽ không." Tô Dung liên tục gật đầu, dẫn Tiếu Khả Ái rời đi.

Chờ trở lại lầu 2, cô mới nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Không phải nói ít nhất cũng phải năm phút sao?"

Tiếu Khả Ái cũng biết mình chưa hoàn thành nhiệm vụ, vô cùng xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, vốn dĩ tôi đang diễn rất tốt, đột nhiên dì quản lý ký túc xá nghĩ đến mình không khóa cửa, sau đó nói cái gì cũng muốn về nhìn thử. Tôi hoàn toàn không ngăn được."

Nói thật, Tô Dung không tính tha thứ cho cô ấy, Tiếu Khả Ái và Tiền Đóa Đóa không giống nhau. Tiền Đóa Đóa là lần đầu tiên bị chọn vào quái đàm quy tắc, có xảy ra sai lầm cũng rất bình thường, Nhưng Tiếu Khả Ái thì không phải vậy, cô ấy tuyệt đối đã tham gia trên ba lần, đối mặt với loại chuyện này, ít nhiều gì cũng phải có cách ứng đối. Cho dù làm bộ ngã kéo dài thời gian thì sao? Yêu cầu năm phút thật sự không quá cao, nhưng đối phương ngay cả năm phút cũng không kéo dài được, để cho Tô Dung không nhịn được nhớ lại những người cảnh sát và nhân viên trong xã đoàn kéo chân sau kiếp trước.

Trừ chuyện này ra, cô còn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, nhưng trong lúc nhất thời không nói ra được. Nếu như trước trước khi tiến vào quái đàm, chắc Tô Dung sẽ phát hiện ra vấn đề. Nhưng bây giờ sau khi bị ô nhiễm, đầu óc của cô không còn tỉnh táo như trước, tốc độ suy nghĩ cũng chậm rất nhiều.

Nhưng có chuyện cô rõ ràng, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là nhanh chóng trở về phòng ký túc xá nghiên cứu những thứ phát hiện trong quản lý ký túc xá, những thứ khác thì bàn lại sau.

Tô Dung không để ý Tiếu Khả Ái vẫn luôn nói xin lỗi, nhanh chóng trở về phòng ngủ. Bốn người trong phòng ngủ cũng hoàn hảo không bị gì.

Thấy hai người về, bốn người còn lại đều vây lại: "Như thế nào? Thuận lợi không? Hai cậu phát hiện cái gì không?"

Tô Dung gật đầu, cầm điện thoại mở mục ảnh ra: "Tôi ở phòng dì quản lý ký túc xá thấy được quy tắc, đã chụp nó lại."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 213: Chương 213



《Quy tắc dành cho quản lý ký túc xá của lầu ký túc xá số 44》

Một, mỗi ngày trước khi đến giờ cơm, túi đồ ăn sẽ bị đặt ở trước cửa. Đưa túi màu trắng cho học sinh có thẻ học sinh màu trắng, đưa túi màu đen cho học sinh có thẻ học sinh màu đỏ. Lấy cơm theo thẻ học sinh, có mấy thẻ thì đưa mấy phần.

Hai, buổi tối 10 giờ mỗi ngày đi kiểm tra phòng ngủ của các lầu, bảo đảm đối phương ở trên giường đối ứng với thẻ học sinh. Nếu như không có, mời trực tiếp đuổi ra khỏi lầu ký túc xá, Nhưng không cần kiểm tra phòng ký túc xá có đặt túi rác màu đen ở bên ngoài cửa.

Ba, kết thúc kiểm tra phòng ngủ mời thuận tiện dọn dẹp túi rác ở cửa, hai loại túi có màu sắc khác nhau phải được phân loại rõ ràng.

Bốn, phải cố gắng đảm bảo sự an toàn cho học sinh bình thường, hoặc là học sinh có khuôn mặt, tính cách không thay đổi gì.

Năm, nếu như phát hiện mình bắt đầu không có cách nào nhìn rõ được khuôn mặt của học sinh, đó là do mệt nhọc gần đây mang đến. Nhanh chóng mở ngăn kéo lấy chai thuốc màu trắng, ăn một viên xóa tan mệt mọi. Nếu thuốc không đủ có thể tìm bác sĩ trường học lấy.

Sáu, vì vấn đề sức khỏe, mời buổi tối 11 giờ mỗi ngày đúng giờ đi ngủ.

Bảy, thứ hai đầu tuần là ngày nghỉ phép của quản lý ký túc xá.

Tám, ở bên trong lầu ký túc xá, bạn tuyệt đối an toàn.

Thấy quy tắc thứ năm, tất cả mọi người đều trở nên mừng rỡ, Tiết Tích vội vàng hỏi: "Giang Giang, cậu có thấy thuốc màu trắng mà trên quy tắc nói không?"

Tô Dung từ trong túi lấy ra hai viên thuốc màu trắng, cười nói: "Tôi không chỉ thấy được, còn lấy được hai viên."

"Trời ơi!" Mọi người không hẹn mà cùng nhau kinh ngạc hô lên, Tiền Đóa Đóa không thể tưởng tượng được hỏi: "Giang Giang, cậu biết tiên tri đúng không? Cái này cũng quá lợi hại đi!"

"Chỉ là cảm thấy sẽ có tác dụng mà thôi. Đáng tiếc, chỗ dì quản lý ký túc xá cũng không có quá nhiều loại thuốc này, cho nên tôi chỉ lấy hai viên thôi."

Thật ra tổng cộng cô lấy được ba viên, nhưng Tô Dung cũng không phải là thánh mẫu gì, gần như dựa vào sức của một mình cô lấy được thuốc, chịu chia cho người khác đã không tệ rồi, tất nhiên muốn giữ lại một viên cuối cùng cho mình.

Tô Dung nói xong, lại nhìn Tiết Tích và Tân Lê Mỹ đang nhìn chằm chằm mình: "Chỗ bên quản lý ký túc xá, bởi vì Tiếu Khả Ái phạm sai lầm, dì quản lý ký túc xá đã nghi ngờ chúng ta. Cho nên nếu lần sau muốn trộm thuốc từ chỗ dì quản lý ký túc xá thì gần như là không được."

"Tiếu Khả Ái?" Mọi người nghi ngờ nhìn về phía Tiếu Khả Ái, không hiểu cô ấy đã làm gì.

Mà Tiếu Khả Ái cũng rất kinh ngạc, vốn dĩ cô ấy cho rằng sau khi đi vào cửa Tô Dung không tố cáo mình, đây là không tính làm khó mình, không nghĩ bây giờ lại nói ra chuyện này.

Đối mặt với ánh mắt chấn vấn của mọi người, cô ấy chỉ đành nhỏ giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi mọi người, bởi vì tôi không hoàn thành nhiệm vụ Giang Giang giao cho, cho nên thiếu chút nữa đã đẩy cậu ấy vào tình huống nguy hiểm, cũng để cho dì quản lý ký túc xá thiếu chút nữa phát hiện cô ấy. Là tôi có lỗi với mọi người, thật sự xin lỗi!"

Lúc cô ấy nói lời này rất thành khẩn, dưới tình huống đầu óc Tô Dung phản ứng có chút chậm, nhất thời không phát hiện vấn đề gì.

Trái lại Tiền Đóa Đóa đột nhiên mở miệng hỏi: "Giang Giang sắp xếp cho cậu nhiệm vụ gì?"

Lúc này Tô Dung phản ứng lại được, đúng rồi, Tiếu Khả Ái không có nói nhiệm vụ mà mình nhận đơn giản như thế nào, lời này nghe vào giống như cô sắp xếp nhiệm vụ quá khó khăn, làm cho đối phương không hoàn thành được. Vốn dĩ là sai lầm của một mình cô ấy, bị cô ấy nói như vậy, rất có cảm giác đều là do cô không tính toán kỹ.

"Xin lỗi xin lỗi! Là tôi không nói rõ ràng." Tiếu Khả Ái lại vội vàng xin lỗi: "Nhiệm vụ Giang Giang sắp xếp cho tôi cũng chỉ là kéo dì quản lý ký túc xá đi ra ngoài năm phút, là tôi quá vô dụng không hoàn thành được."

Lần này cô ấy nói chuyện rất thành khẩn, giống như mới vừa rồi chỉ là quên mà thôi. Lúc người ta nói xin lỗi, vốn dĩ cũng rất khó toàn diện được, Tô Dung cũng không có tức giận.

Cô thở dài, không truy cứu nữa, tiếp tục nói với hai người Tân Lê Mỹ, Tiết Tích: "Tôi có thể đưa hai viên thuốc này cho hai người, nhưng trước chiều mai, hai người phải từ phòng y tế lấy về được hai viên cho tôi."

Trong quy tắc có nói nếu như thuốc không đủ có thể tìm bác sĩ lấy thêm, nói cách khác trong phòng y tế chắc chắn có thuốc. Chỗ dì quản lý ký túc xá khẳng định đã có lòng cảnh giác, cho nên bọn họ chỉ có thể đi đến phòng y tế mà thôi.

Tất nhiên Tân Lê Mỹ và Tiết Tích không có đạo lý không đồng ý, vốn dĩ chính là hai người các cô tiêu hao tài nguyên của người khác, tất nhiên phải trả lại rồi,

Uống thuốc xong, hai người lập tức cảm thấy đầu óc nặng nề, mơ màng buồn ngủ, nhanh chóng trở về giường nghỉ ngơi.

Đám người Tô Dung thì cùng nhau đi nhà vệ sinh, sau đó trở lại nghiên cứu quy tắc mới phát hiện ra được.

Trong phần quy tắc này, tin tức quan trọng chính là thẻ học sinh cực kỳ quan trọng. Thẻ học sinh mới là tượng trưng thân phận duy nhất.

Trừ cái này ra, uy tín của quản lý ký túc xá rất lớn. Ở trong quái đàm này, quản lý ký túc xá tuyệt đối an toàn, cái này làm cho Tô Dung không khỏi nghĩ đến, nếu như có thể để cho quản lý ký túc xá đến bảo vệ người khác, vậy có lẽ các cô có thể vượt qua ba ngày bình an.

Nhưng hiển nhiên quái đàm này đã trực tiếp loại bỏ chỗ sơ hở này, trực tiếp để cho quản lý ký túc xá nghỉ thứ hai. Nhưng Tô Dung nghĩ, nếu như cô có thể tìm được phương pháp giữ quản lý ký túc xá thì sao? Có phải sẽ có thể để cho quản lý ký túc xá bảo vệ được bọn họ không?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 214: Chương 214



Rất nhanh Tô Dung đã từ bỏ suy nghĩ này, quản lý ký túc xá không đi làm vào thứ hai đây là quy tắc cố định. Coi như các cô thành công thuyết phục dì quản lý ký túc xá, để cho thứ hai bà ta đến lầu ký túc xá. Nhưng đó cũng chỉ là "dì quản lý ký túc xá" đi đến ký túc xá, mà không phải là chức vị "quản lý ký túc xá" này đi đến lầu ký túc xá.

Chỉ có chức vị "quản lý ký túc xá" mới là vô địch ở lầu ký túc xá, cho nên coi như dì quản lý ký túc xá đến, cũng chỉ có thể thêm người c.h.ế.t mà thôi.

Bởi vì hai người Tiết Tích đang ngủ, buổi chiều mọi người cũng đều không dám ra ngoài. Chỉ có lúc ăn cơm tối, phái Tiền Đóa Đóa và Vương Mạn đi lấy cơm, thuận tiện hỏi thử có lấy được chìa khóa phòng ký túc xá hay không.

Quản lý ký túc xá rất sảng khoái giao chìa khóa cho các cô, chuyện này làm cho Tô Dung ý thức được, có phải ở chỗ này, chìa khóa cũng không có tác dụng gì, nhiều lắm chỉ có tác dụng an ủi trong lòng mà thôi?

Cho đến khi những người khác đều ăn xong trèo lên giường, hai người Tiết Tích và Tân Lê Mỹ mới mờ màng tỉnh lại. Nhìn qua tinh thần của hai cô ấy rất sáng lạn, "Tôi cảm thấy mình tỉnh táo trước nay chưa từng có!"

Tân Lê Mỹ cũng gật đầu, hiểm thấy tâm trạng tốt gật đầu phụ họa với Tiết Tích: "Vừa đi đến cái quái đàm này đã bị ô nhiễm, lập tức làm cho cảm xúc và tốc độ phản ứng của chúng ta bị giảm xuống, sau khi uống thuốc tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Thuốc này có thể hoàn toàn loại bò ô nhiễm."

Trái ngược vui sướng của các cô ấy, Tô Dung lại nhíu mày lẩm bẩm: "... Quá dễ dàng."

"Cái gì?" Tiền Đóa Đóa hỏi.

Tô Dung lặp lại: "Quá dễ dàng, các cậu không cảm thấy sao? Dựa vào một viên thuốc có thể trừ được ô nhiễm, vậy chúng ta chỉ cần lấy được nhiều thuốc này, vậy chẳng phải có thể an toàn vượt qua ba ngày sao? Bây giờ đều biết có hai nơi có loại thuốc này --- phòng của quản lý ký túc xá và phòng y tế. Chỗ nào giống như quái đàm lấy đi tính mạng của con người? Quả thật rất giống dâng đến tận tay!"

Nghe cô nói như vậy, những người khác cũng kịp phản ứng lại. Cô nói không sai, đồ quá dễ có được nhất định có bẫy, bây giờ tiếp tục uống thuốc nói không chừng từ lúc nào sẽ biến thành con d.a.o đ.â.m về phía mình.

Trong lúc nhất thời sắc mặt của Tiết Tích và Tân Lê Mỹ cũng trở nên khó coi.

Một lát sau, Tiết Tích nói: "Mặc kệ như thế nào, chò chúng tôi đi vào phòng y tế một chuyến, chắc cũng biết được một ít chân tướng. Giang Giang, cậu yên tâm, bây giờ trạng thái của hai chúng tôi đều rất tốt, đi phòng y tế nhất định không có vấn đề gì?"

"Tôi khuyên các cậu chờ bác sĩ rời đi rồi mới đi vào phòng y tế, chắc mọi người đều biết hoạt động kiểm tra sức khỏe ngày thứ ba có vấn đề đi. Các người đoán kiểm tra sức khỏe này là do ai tổ chức?" Tô Dung không thể nói cho các cô biết mình nhìn thấy được quy tắc chính xác, chỉ có thể dùng cách này nhắc nhở các cô.

Quả nhiên sắc mặt mọi người đều thay đổi: "Là bác sĩ trường học!"

Tô Dung gật đầu một cái: "Cho nên tôi đoán người này tuyệt đối không phải là người hiền lành gì, có khả năng, nhất định phải tránh người này rồi mới có thể đi vào thăm dò phòng y tế."

Nếu như các cô không nghe hoặc không làm được, đó cũng không phải là vấn đề của cô.

Lúc này đã là buổi tối, rèm cửa sổ đã được kéo rất kín, chặn lại ánh trăng chiếu vào bên ngoài. Dì quản lý ký túc xá đi kiểm tra phòng ngủ, kiểm tra sáu thẻ học sinh xong, không nói gì, xoay người rời đi.

Tô Dung nằm trên giường suy nghĩ chuyện xảy ra cả ngày hôm nay. Bởi vì bị ô nhiễm, đầu óc của cô suy nghĩ rất chậm, nhưng cũng không đại biểu cô đã trở thành kẻ ngốc. Chỉ cần có thời gian, luôn có thể nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện.

Buổi tối 11 giờ, đèn trong ký túc xá lập tức bị tắt, Ngoài cửa không có tiếng động lạ nào, hơn nữa còn đã khóa cửa, mọi người dần thả lỏng. Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cả ngày nay tinh thần và thân thể đều vô cùng mệt mỏi, làm cho mọi người rất nhanh chìm vào trong mộng đẹp.

"Đông."

Bên trong bóng tối vô biên, có một vật gì đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, phát ra tiếng va chạm rất nhẹ. Sau đó là tiếng bước chân rón rén vang lên.

Có người trở mình, tiếng bước chân lập tức dừng lại, một lát sau lại tiếp tục vang lên.

Không lâu lắm, rèm cửa sổ được cẩn thận kéo ra một góc nhỏ. Ánh trăng đỏ tươi hơi chíu vào, là một gương mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ si mê trên gương mặt này.

Đột nhiên! Có một ánh sáng mạnh soi đến ---

Nữ sinh bên cửa sổ bị giật mình, thả tay ra, rèm cửa sổ buông xuống, ánh trăng màu đỏ lại bị che lại, nguồn sáng duy nhất trong phòng chỉ còn lại ánh sáng nhức mắt kia.

Còn không chờ nữ sinh kịp phản ứng, đã bị một xẻng gõ vào đầu, ngất đi.

Tiếng người ngã xuống đất phát ra rất to, vốn dĩ mấy người trong phòng ngủ cũng ngủ không sâu lắm đều giật mình tỉnh lại.

Tiền Đóa Đóa mơ màng hỏi: "Tiếng gì vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Có nên nói hay không đây, chất lượng giấc ngủ của cô ấy thật không tệ, là người mới đi vào quái đàm cũng sẽ không muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ như cô ấy vậy.

Tô Dung cầm điện thoại, mở chức năng đèn pin chiếu sáng tình huống trên đất cho mọi người. Mới vừa rồi ánh sáng nhức mắt hù người cũng là cô dùng điện thoại phát ra.

Ai nói điện thoại trong quái đàm là vô dụng chứ?

Chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể nhìn ra được, nữ sinh bị đập cho choáng váng té trên đất chính là Tiếu Khả Ái đã sớm đi ngủ!

"Sao cô ấy lại té xỉu ở chỗ này." Vương Mạn giật mình, nhìn về phía Tô Dung có khả năng biết xảy ra chuyện gì: "Cậu có thấy được chuyện gì xảy ra không?"

"Thấy được, là tôi đập cho cậu ấy ngất xỉu." Tô Dung hời hợt nói.

Vương Mạn: "..."

Mà Tân Lê Mỹ ở một giường khác trực tiếp hỏi: "Cậu ấy làm gì thế? Vị trí này... Là muốn kéo rèm cửa lên sao?"

Quả nhiên ô nhiễm bị thanh trừ đầu óc thông suốt ra không ít, Tô Dung khen ngợi gật đầu: "Chính là như vậy, nếu như tôi đoán không sai, chắc cậu ấy đã hoàn toàn biến dị rồi."

Cô nói xong, lại dùng xẻng lật người nằm trên đất ra, lộ ra khuôn mặt. Mấy người đã bị ô nhiễm nhìn không ra, nhưng Tân Lê Mỹ và Tiết Tích đã uống thuốc, trạng thái ô nhiễm đã bị thanh trừ sạch sẽ cho nên có thể nhìn rất rõ ràng.

"Ngũ quan của cậu ấy." Tiết Tích kinh ngạc nhỏ giọng nói: "Hoàn toàn vặn vẹo! Không phải là cái loại vặn vẹo nhiều mắt nhiều mũi, mà là vị trí biến đổi khác nhau, số lượng cũng không giống nhau, ngay cả hình dáng ngũ quan cũng không giống nhau."

Thấy vẻ mặt rất khó tưởng tượng của mọi người, Tân Lê Mỹ lời ít ý nhiều nói: "Giống với tranh vẽ chân dung của Picasso."

"À! Thì ra là có dáng vẻ đó!" Mọi người ập tức bừng tĩnh hiểu ra, nhịn không được bậc cười.

Sau khi cười xong, Vương Mạn nhíu mày: "Nhưng cậu ấy biến dị lúc nào? Lúc gặp mặt riêng với quản lý ký túc xá sao? Nếu là như vậy, có phải nói rõ quản lý ký túc xá có vấn đề không."

"Không, là trước đó." Tô Dung khẳng định nói: "Tôi đoán chắc là lúc cậu ấy đi nhà vệ sinh."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 215: Chương 215



Hả? Sao cậu lại suy đoán như vậy?" Vương Mạn không hiểu hỏi: "Khi đó hình như cũng không thấy cậu ấy có dị thường gì? Nếu như khi đó cậu ấy đã thay đổi, chắc phải bị phát hiện cùng với hai người Tân Lê Mỹ chứ?"

Tô Dung lắc đầu: "Khi đó mọi sự chú ý của chúng ta đều ở trên người Tiết Tích và Tân Lê Mỹ, trên cơ bản không có đặc biệt chú ý đến cậu ấy. Lúc này mới để cho cậu ấy vượt qua kiểm tra. Nhất là sau đó trình độ ô nhiễm của chúng ta ngày càng sâu, hoàn toàn không nhìn rõ được sự thay đổi của khuôn mặt."

Cô thở dài: "Sở dĩ tôi đoán cậu ấy có vấn đề khi đi nhà vệ sinh, là bởi vì lúc cậu ấy đi phòng quản lý ký túc xá với tôi, trình độ biến dị cũng đã rất sâu rồi."

Đây cũng là chuyện mới vừa rồi Tô Dung nằm trên giường sắp xếp lại suy nghĩ, rồi nghĩ đến: "Nếu như chỉ là không kéo dài được 5 phút, tôi còn có thể nói là ngoài ý muốn. Nhưng mà biết rõ mình chưa làm xong nhiệm vụ, cậu ấy lại không nhắc nhở tôi trước thời hạn, cái này thì có vấn đề. Lúc tôi đi vào phòng quản lý ký túc xá, Tiếu Khả Ái đã dẫn quản lý ký túc xá đến cuối hành lang bên kia. Lúc dì quản lý ký túc xá lo lắng trở về, cậu ấy hoàn toàn có thể cao giọng nhắc nhở tôi, để cho tôi có nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Nhưng cậu ấy không có, hết lần này đến lần khác chờ quản lý ký túc xá đến, mới làm bộ kêu lên một câu."

Lúc ấy, cô không có chú ý đến vấn đề này, là bởi vì thời gian quá vội vàng, đầu óc bị ô nhiễm phản ứng không nhanh nhạy. Nhưng chuyện này chỉ cần có thời gian sẽ suy nghĩ ra được.

Sau khi Tô Dung hiểu rõ, cô đã biết Tiếu Khả Ái lành ý dữ nhiều. Suy nghĩ lại về hành động sau đó của cô ấy rất khác so với lúc mới bắt đầu. Rõ ràng lúc mới bắt đầu là một cô gái nhỏ rất bình thường, nhưng sau đó lại bắt đầu trở nên trà trong trà xanh. Trước không cảm thấy, bây giờ suy nghĩ lại, hình như chính biến dị đã làm thay đổi tính cách.

"Nhưng không đúng nha? Tại sao chúng ta tiếp xúc chính diện với Tiếu Khả Ái đã biến dị hoàn toàn cũng không tăng độ biến dị của chúng ta?" Đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, Vương Mạn không hiểu hỏi.

Những người khác cũng không rõ ràng, hy vọng Tô Dung có thể giải đáp thắc mắc cho mình.

Tô Dung đúng là suy đoán được một ít chân tướng, cô nhìn về Tiết Tích và Tân Lê Mỹ: "Hai cậu có thể thuật lại lần nữa, chuyện trải qua sau khi hai cậu đi lên lầu 3 không."

"Sau khi chúng tôi lên lầu ba, thấy có rất nhiều người ở hành lang, các nữ sinh đó mỉm cười với chúng tôi, hình như là một nụ cười rất xinh đẹp. Sau đó chúng tôi đi xuống lầu." Tiết Tích cố gắng suy nghĩ lại, tự mình cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tô Dung nhún vai nói: "Hiển nhiên phần trí nhớ này có sơ hở. Các cậu nhìn thấy được nụ cười của các nữ sinh đó, sau đó giống như bị thôi miên đi xuống lầu? Nhưng rõ ràng lúc đi về hai cậu còn nói các nữ sinh đó đặc biệt thân thiện, chỉ là bởi vì nụ cười, đã cảm thấy thân thiện rồi? Nếu thật sự có rất nhiều người ở hành lang, thấy hai con cừu nhỏ như các cậu, chẳng lẽ không nên xông đến bắt các cậu sao?"

"Cho nên các cậu nhất định quên mất cái gì đó?" Cô bình tĩnh nói.

Hai cô gái trố mắt nhìn nhau, cũng ý thức được có thể mình đã mất một đoạn trí nhớ.

Tân Lê Mỹ đè huyết thái dương: "Nhưng đến cùng chúng tôi đã quên cái gì chứ?"

Tô Dung cũng đang từ từ suy nghĩ lại các manh mối: "Các cậu là ở lầu ba thấy được những người hoàn toàn bị ô nhiễm kia, các nữ sinh đó đã nói cái gì, hoặc làm cái gì, mới có thể để cho trình độ ô nhiễm của các cậu trở nên sâu hơn."

Đột nhiên, cô nghĩ đến cái gì đó: "Là túi màu đen! Khi đó vốn dĩ là buổi trưa, các nữ sinh đó ăn đồ ăn trong túi màu đen, mà các cậu đúng dịp nhìn thấy!"

Tiết Tích nghe được lời này của Tô Dung, nhất thời rõ ràng: "Cậu nói đúng! Thứ trong túi màu đen chắc là để cho người ô nhiễm càng sâu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc ấy hai nữ sinh kia lại giật dây chúng ta nhìn thứ bên trong túi màu đen."

Dưới sự suy luận của Tô Dung, chân tướng từ từ lộ ra. Mặc dù cũng không có tác dụng gì quá lớn, nhưng cũng coi như giải đáp một ít nghi ngờ cho mọi người.

"Vậy... Tiếu Khả Ái phải làm sao đây?" Tiền Đóa Đóa nhỏ giọng hỏi, cô ấy không hỏi đối phương còn có thể sống hay không.

Dù sao trước khi tiến vào quái đàm quy tắc, cô ấy đã học rất nhiều kiến thức liên quan, loại người hoàn toàn bị ô nhiễm, chính cô ấy cũng có thể đoán được không sống nổi. Nếu biết rõ là kết quả không tốt, tất nhiên không cần phải hỏi.

Đây chính là chỗ không giống giữa Điền Khinh Khinh và Tạ Kha Kha, nếu Tạ Kha Kha ở chỗ này, đoán chừng sẽ trực tiếp tùy tiện hỏi ra. Tất nhiên, cậu ta là hoàn toàn không đoán được Tiếu Khả Ái sẽ chết.

"Khẳng định để cô ấy ở lại trong phòng sẽ rất nguy hiểm." Đây là chuyện Tiết Tích vô cùng rõ ràng: "Nếu cô ấy lại mở rèm cửa ra giống như ngày hôm nay, hoặc là ban ngày thừa dịp chúng ta không chú ý mở cửa sổ ra, vậy có thể sẽ gặp phiền phức."

Những người khác cũng gật đầu đồng ý, chuyện này giống như giữ một quả b.o.m lúc nào cũng có thể nổ trong phòng, các cô hoàn toàn không thể yên tâm được.

"Vậy sáng sớm ngày mai ném cậu ấy ra ngoài?" Vương Mạn đề nghị: "Sau đó người ở lại trong phòng khóa cửa lại, người bên ngoài báo ám hiệu thì lại mở cửa ra. Lúc buổi tối kiểm tra phòng ngủ lại để cho cậu ấy vào, sau khi lừa xong quản lý ký túc xá thì lại đuổi cậu ấy ra ngoài."

Bây giờ nhất định không thể ném người đi được, mở cửa một cái nói không chừng gặp được yêu ma quỷ quái gì đó.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 216: Chương 216



"Tại sao không trực tiếp lấy thẻ học sinh của cậu ấy chứ?" Một lời của Tân Lê Mỹ thức tỉnh người trong mộng.

Trong quy tắc cho quản lý ký túc xá đã hiểu được tầm quan trọng của thẻ học sinh, nếu như không có thẻ học sinh, rất nhanh sẽ bị đuổi ra ngoài. Ba ngày nay các cô đều phải ở lầu ký túc xá, đi ra khỏi lầu ký túc xá đồng nghĩa với chết.

Tiền Đóa Đóa cách Tiếu Khả Ái gần nhất trực tiếp vươn tay tìm kiếm trên người cô ấy, động tác rất cẩn thận sợ đối phương tỉnh lại.

Tô Dung nhìn ra được sự lo lắng của cô ấy, hờ hững trấn an: "Không cần sợ hãi, tôi gõ đủ mạnh."

Có cô "khích lệ", quả nhiên Tiền Đóa Đóa to gan hơn nhiều, rất nhanh đã lấy ra được một tấm thẻ học sinh màu đỏ. Màu đỏ chói mắt, nặng trĩu giống như bên trong thấm đẫm m.á.u tươi vậy.

"Thẻ học sinh này còn có tác dụng không? " Tiền Đóa Đóa dùng ngón trỏ ngón cái cầm một góc của thẻ học sinh màu đỏ, nhỏ giọng hỏi mọi người.

Tô Dung suy nghĩ một chút, vươn tay ra: "Đưa nó cho tôi đi."

Mặc kệ có tác dụng hay không, giữ lại chắc sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.

Những người khác cũng không có ý kiến, dù sao các cô giữ vật này cũng không có tác dụng. Ở trong tay Tô Dung, nói không chừng lại phát huy tác dụng.

"Thừa dịp cậu ấy vẫn còn hôn mê, trước sắp xếp nhiệm vụ ngày mai chút đi." Dù sao trải qua chuyện này, trong chốc lát các cô cũng không thể ngủ được, Tô Dung trực tiếp xếp chân ngồi trên giường.

"Ngày mai tôi và Tiết Tích ở lại trông chừng ký túc xá, vừa vặn chìa khóa ở chỗ của tôi. Sau khi chúng ta ăn sáng xong thì sẽ phân nhóm đi nhà vệ sinh, sau đó các cậu rời đi thăm dò, tôi ở trong phòng khóa cửa lại. Chỉ có thể dựa theo tiếng gõ cửa "đông đông đông đông đông đông" như vậy, gõ hai cái dừng, gõ ba cái dừng, rồi gõ một cái, như vậy chúng tôi mới có thể mở cửa ra, hiểu không?"

Thứ tự này cũng không khó nhớ, mọi người cùng nhau gật đầu.

"Đừng quên nhiệm vụ của các cậu, ngày mai có thể không phân tổ, nhưng nhất định phải thăm dò được phòng y tế cho tôi." Tô Dung lại nhấn mạnh lo lắng của cô về phòng y tế, sau đó nhìn Tiếu Khả Ái đang nằm dưới đất, trực tiếp không lưu tình lại dùng xẻng gõ thêm một cái.

Sau đó cô mỉm cười nhìn mọi người: "Như vậy, tối nay cậu ấy sẽ không thể tỉnh lại được. Sáng sớm ngày mai thức dậy lôi cậu ấy ra ngoài là xong."

Thấy bộ dạng này của cô, mọi người cũng không nhịn được run lẩy bẩy, thậm chí cũng không dám hỏi cuối cùng Tô Dung từ đâu móc ra một cái xẻng lớn như vậy.

Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả tiến hành dựa theo kế hoạch. Ăn sáng xong thì đi nhà vệ sinh, những người khác cùng nhau đi ra ngoài, chỉ để lại Tô Dung và Tiết Tích ở lại phòng ký túc xá.

Nhận được kinh nghiệm từ Tiếu Khả á, lần này hai người tuyệt đối sẽ không rời khỏi phòng ngủ trước khi những người khác chưa trở về.

"Nó" rất thích ra tay với điều tra viên lạc đàn, hai người các cô lại không muốn gặp xui xẻo.

Thời gian chờ đợi luôn rất nhàm chán, trong phòng ngủ cũng không có thứ gì cần phát hiện, Tiết Tích chỉ có thể nói chuyện với Tô Dung.

"Đây là lần thứ hai tôi tiến vào quái đàm quy tắc khó thế này." Tiết Tích dùng một tay chống cằm, tự giễu nói: "Sau khi tôi đi ra từ quái đàm quy tắc trước, lại bắt đầu tìm hiểu quy tắc ngầm bên trong quái đàm khó khăn. Biết được một đống lớn, kết quả dùng đến không được bao nhiêu. Đã nói quái đàm quy tắc khó khăn thì điều tra viên sẽ nhiều hơn 10 người mà, sao quái đàm này lại như vậy?"

Đây cũng là quy tắc ngầm mà Tô Dung biết, sở dĩ gọi là quy tắc ngầm, là bởi vì cho đến nay quy tắc này không có bị phá vỡ, nhưng hình như cũng không có chứng cứ thiết thực.

Chẳng qua lời của Tiết Tích đã nhắc nhở Tô Dung: "Nhưng quái đàm này dựa vào cái gì có thể đặc biệt (độ khó khăn nhưng điều tra viên lại không đến 10 người) như vậy? Lỡ như nơi này thật sự có những điều tra viên khác, chỉ là chúng ta không phát hiện ra?"

Cô suy nghĩ một chút, lại thuận miệng suy đoán: "Không lẽ những điều tra viên chưa xuất hiện là người biến dị ở tầng ba, chúng ta phải đối địch với những người đó, đợi đến cuối cùng mới phát hiện thật ra người hai bên đều là người bị hại."

Tất nhiên gần như loại khả năng này không thể xảy ra, dù sao Tiếu Khả Ái chính là chứng minh tốt nhất. Tô Dung cũng chỉ là nhàm chán nói như vậy tôi.

Nghe vậy, Tiết Tích cũng giống như mở rộng trí tưởng tượng của mình: "Hoặc có lẽ những điều tra viên khác có thể ở cùng một phòng với chúng ta nhưng khác không gian, trải qua tương tự nhưng chuyện lại khác biệt."

Lúc này Tô Dung nhàm chán đọc lại quy tắc, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, phát hiện lời nói mò của cô hoàn toàn không phù hợp với quy tắc, mà suy đoán của Tiết Tích thì hình như là con đường mà quái đàm quy tắc quen dùng.

Có không gian song song gì đó.

Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng suy nghĩ theo phương hướng này một chút. Nếu quả thật có không gian thứ hai, vậy tại sao phải tách các điều tra viên ra chứ?

Cô nói vấn đề này cho Tiết Tích, hai người lập tức cùng nhau thảo luận. Tô Dung đoán hai cái không gian có thể vừa khéo tương phản, Tiết Tích đoán thật ra những người còn lại là nhân viên nghiên cứu, đang nghiên cứu các cô.

Tóm lại chính là suy luận mở rộng, không có chút câu thúc nào.

Trong quá trình hai người nói chuyện trời đất, bên ngoài cửa không ngừng truyền đến tiếng gõ cửa của Tiếu Khả Ái. Mới bắt đầu cô ấy chỉ là cầu xin các cô để mình đi vào, trả thẻ học sinh lại cho mình. Sau đó bắt đầu điên cuồng chửi rủa các cô c.h.ế.t không được tử tế.

Chẳng qua phòng tuyến trong lòng của Tô Dung và Tiết Tích đều rất cường đại, cười chết, nguyền rủa của Tiếu Khả Ái có thể đáng sợ bằng chuyện "nó" nhìn chăm chú sao?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 217: Chương 217



Sau đó từ từ tiếng gõ cửa biến mất, vốn dĩ hai người cho rằng đối phương ngừng công kích. Kết quả qua một đoạn thời gian, nghe được tiếng đám người Tân Lê Mỹ trở về, ở bên ngoài bảo Tô Dung mở cửa cho mình.

Nhưng Tiếu Khả Ái không biết các cô đã sớm quyết định ám hiệu. bây giờ dù cô ấy có sử dụng nhiều thủ đoạn đi nữa cũng phí công. Không có ám hiệu, coi như đám người Tân Lê Mỹ thật sự trở về, hai người các cô cũng không có khả năng mở cửa.

Đảo mắt thời gian đã vượt qua 12 giờ, cuối cùng tiếng gõ cửa chính xác cũng vang lên. Tô Dung và Tiết Tích nhìn nhau một cái, sau đó đi qua mở cửa.

Có hai người đứng ở bên ngoài, theo thứ tự là Tân Lê Mỹ và Tiền Đóa Đóa. Cách đó không xa chính là Tiếu Khả Ái đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, chắc là bị hai người mới vừa rồi đánh ngất xỉu.

"Vương Mạn đâu?" Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hai người, trong lòng Tô Dung sinh ra một dự cảm xấu.

Đứng như dự đoán, Tân Lê Mỹ mím môi nói: "... Cậu ấy bị bác sĩ trường học mang đi rồi."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tô Dung kéo hai người vào, khóa cửa lại, sau đó mới nhíu mày hỏi. Nhiệm vụ đầu tiên của hôm nay đã có người chết, chuyện này thật sự không được.

Tân Lê Mỹ ngồi xuống, mới kể lại chuyện xảy ra: "Chúng tôi đi lầu 1 nghe ngóng thật lâu, mới biết được mỗi ngày vào lúc 11 giờ bác sĩ sẽ rời phòng y tế nhận cơm, những thời gian khác sẽ luôn ở trong phòng y tế. Cho nên chúng tôi chỉ có một cơ hội này thôi. Chờ sau khi bác sĩ rời đi, tôi và Tiền Đóa Đóa phụ trách tìm manh mối, Vương Mạn thì ở bên ngoài trông chừng. Ở bên kia tôi tìm được rất nhiều chai thuốc, nhưng bởi vì hình dạng thuốc bên trong rất giống, cũng không có cách nào xác nhận thuốc nào là đúng. Cũng may Tiền Đóa Đóa dựa vào ghi chép chữa bệnh của bác sĩ tìm ra được đầu mối, mới tìm được chai thuốc chính xác. Sau khi mở chai thuốc ra cầm được mấy viên, tôi phát hiện bên trong chai thuốc còn có tờ hướng dẫn, cho nên tôi còn mang nó về. Nhưng mà lúc này bác sĩ đã sắp trở lại, chúng tôi không có cách nào đi ra ngoài."

Lúc ấy Tiền Đóa Đóa đang ở cửa căng thẳng nhìn xung quanh, cho nên càng nhìn thấy nhiều hơn: "Vương Mạn muốn ngăn lại bác sĩ giúp chúng tôi, cậu ấy gọi đối phương lại, sau đó bác sĩ lập tức đi về phía cậu ấy. Hình như chỉ là vỗ vai một cái, Vương Mạn lập tức đã ngất xỉu. Khi đó chúng tôi đã nhân cơ hội chạy ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn bác sĩ kéo Vương Mạn vào phòng y tế,"

Chuyện này đúng là không thể trách ai được, các cô chỉ có một chút thời gian khi bác sĩ đi nhận cơm trưa, thậm chí đối phương còn muốn trở về ăn cơm trong phòng. Ở trong thời gian ngắn như vậy, phải tìm chai thuốc, đọc và tìm hiểu ghi chép chữa bệnh, phán đoán được chai thuốc nào là chính xác, một chút thời gian như vậy sao có thể đủ được chứ?

Nhưng nói thật, ít nhất Tô Dung cảm thấy nếu như người ở bên ngoài trông chừng là Tân Lê Mỹ, có lẽ các cô sẽ không xảy ra chuyện gì. Bây giờ Tân Lê Mỹ đã uống thuốc, chính là một người bình thường, đối mặt với bác sĩ, tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn gấp 10 lần so với Vương Mạn.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nếu cô nói những lời này ra, chỉ gây ra xích mích trong đội, cũng không có tác dụng gì cả. Cho nên Tô Dung không có nói.

Chuyện này có lẽ sẽ hơi không công bằng với Vương mạn có khí đã c.h.ế.t kia, nhưng cũng không có cách nào, ở trong quái đàm tự mình còn khó bảo vệ, ai sẽ quan tâm đến quyền lợi của người c.h.ế.t chứ?

Trong lúc nhất thời Tiết Tích cũng không biết nói gì, nếu là cô ấy, cũng không nhất định có thể làm tốt hơn đối phương, chỉ có thể há hốc mồm: "Vậy Vương Mạn vào phòng y tế..." Còn có thể sống sao?

Nghĩ đến quy tắc màu đỏ được công cụ ô nhiễm nhắc nhở, Tô Dung cho ra một câu phủ định trong lòng.

Chỉ sợ Vương Mạn lành ít dữ nhiều.

Quái đàm còn phải tiếp tục, rất nhanh mấy người còn lại nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tụ lại kiểm tra xem hướng dẫn sử dụng mà Tân Lê Mỹ mang về.

Tên thuốc: Viên thuốc trừ ô nhiễm

Công dụng: Chữa trị người chưa bị ô nhiễm hoàn toàn, chính là khuôn mặt vặn vẹo, nhận biết sai, có vọng tưởng bị người khác hãm hại.

Lượng sử dụng: Một người một viên.

"Lượng sử dụng" ở cuối cùng lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Một người chỉ có thể uống một viên, nói cách khác nếu như ăn viên thứ hai, rất có thể sẽ tạo thành tổn thương không thể nào chữa khỏi được.

"Không đúng nha?" Đột nhiên Tiết Tích nghĩ đến: "Không phải dì quản lý ký túc xá có thể uống nhiều viên sao?"

"Có thể là bà ta có chỗ khác biệt đi?" Tô Dung cũng không hiểu chuyện này: "Có lẽ bởi vì ở trong lầu ký túc xá bà ta là vô địch, cho nên cũng có thể miễn dịch tổn thương do uống nhiều thuốc?"

"Vậy tại sao bà ta còn bị ô nhiễm?" Tiền Đóa Đóa nghi ngờ hỏi.

Tô Dung suy nghĩ một chút, đưa ra câu trả lời của mình: "Có thể là loại ô nhiễm nhẹ không được xem là tổn thương, mà tổn thương viên thuốc mang lại giống với chuyện gãy tay gãy chân, cho nên mới có thể miễn dịch."

Các cô nói chuyện có chút lạc đề, Tiết Tích tằng hắng một cái, đề tài lại được kéo về: "Cho nên bây giờ tình huống của tôi và Tân Lê Mỹ đều không thể tiếp tục uống thuốc, nếu như lại bị ô nhiễm, chỉ sợ sẽ nguy hiểm."

Tô Dung gật đầu, nhìn về phía Tân Lê Mỹ: "Đúng rồi, cậu mang về mấy viên thuốc?"

"Tôi lấy hết về, tổng cộng năm viên, bao gồm tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Chỉ để lại cho hắn ta một chai thuốc rỗng." Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tân Lê Mỹ tỉnh táo nói: "Dù sao khẳng định bác sĩ kia không phải là người tốt, ngày mai mặc kệ chúng ta không làm gì cũng sẽ đi kiểm tra sức khỏe, rồi bị nhắm đến, tại sao không một lần đắc tội luôn?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 218: Chương 218



Mọi người không phản đối, cô ấy nói đúng, dù sao đều là chết, trái lại cầm hết là các cô chiếm tiện nghi.

"Bây giờ các cậu muốn uống sao?" Tiết Tích hỏi các cô.

Tô Dung lắc đầu: "Chúng tôi chắc là vào lúc trăng sáng xuất hiện mới có thể hoàn toàn biến dị, bây giờ mới 12 giờ trưa, tôi chờ buổi chiều 5 giờ lại uống."

Nghe vậy, Tiền Đóa Đóa lắc đầu: "Tôi giống Giang Giang."

Buổi trưa lúc ăn cơm, bầu không khí có chút ngột ngạt. Tô Dung nói cho hai người Tân Lê Mỹ và Tiền Đóa Đóa nội dung thảo luận lúc nhàm chán của mình và Tiết Tích, nếu thật sự có hai không gian, vậy tại sao các cô lại bị chia ra.

Tiền Đóa Đóa thuận miệng nói: "Nam sinh một bên nữ sinh một bên."

Tô Dung đang ăn cơm nghe vậy lập tức sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kích động đứng lên: "Cậu nói đúng? Là phòng ngủ nam và phòng ngủ nữ!"

Cô nói xong cũng không để ý đến chuyện ăn cơm, nhanh chóng xoay người lại đi xem quy tắc của lầu ký túc xá, quả nhiên, bên trong chỉ có từ "ký túc xá" mà không phải là "Ký túc xá nữ sinh"

Loại ký túc xá này đã tự bao gồm hai loại là ký túc xá cho nữ và cho nam.

Cho nên rất có thể ở chỗ này vẫn có ký túc xá cho nam, bên kia cũng có sáu điều tra viên!

Cô đã nói rồi, các cô thăm dò đến bây giờ, mơ hồ đã rơi vào đường cùng, không có chút manh mối cho ngày thứ ba. Nếu muốn tìm manh mối còn lại chẳng lẽ phải đi sân thượng sao?

Bây giờ nhìn lại, liên quan đến manh mối ngày thứ ba, rất có thể ở phòng ký túc xá của nam sinh.

Mặc dù những người khác không kịp phản ứng đối với sự kích động của Tô Dung, nhưng cũng rất nhanh biết được ý của cô. Giống với Tô Dung, các cô cũng cảm thấy suy đoán này rất hợp lý, như vậy là có thể giải thích tại sao một quái đàm khó khăn như thế lại chỉ có sáu người. Bởi vì còn có sáu nam sinh ở một nơi khác.

"Rốt cuộc ký túc xá nam sinh ở chỗ nào chứ? Thật sự là thời không song song sao?" Tiết Tích cảm thấy đầu mình không đủ dùng: "Hơn nữa chúng ta muốn tìm như thế nào đây?"

"Đi hỏi quản lý ký túc xá." Tô Dung nói xong, lập tức chạy nhanh ra ngoài.

Hiển nhiên loại chuyện này thuộc vấn đề bình thường, hoàn toàn không cần cố kỵ gì, quản lý ký túc xá cũng sẽ không từ chối trả lời.

Quả nhiên như suy nghĩ của cô, nghe được vấn đề của Tô Dung, quản lý ký túc xá thuận miệng nói: "Phòng ký túc xá nam sinh? Ngay ở cách vách các cháu đó. Ký túc xá nam nữ của trường học chúng ta là xây dựng xát vào nhau, bức tường phía sau phòng ký túc xá của các cháu chính là phòng ký túc xá của nam sinh."

Thì ra bọn họ cách nhau gần như vậy!

Trở lại phòng ngủ, bốn người trố mắt nhìn bức tường kia, Bởi vì hai lầu ký túc xá là xây dựng đối xứng với nhau, cho nên không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, phía sau bức tường này chính là các điều tra viên khác.

Tiền Đóa Đóa cẩn thận nhìn những người khác: "Đập sao?"

Mặc dù phương thức này hơi không bình thường, nhưng quả thật có thể thử một lần. Chỉ là ---

"Không phải bây giờ."

Tô Dung hất tấm thẻ bài trong tay áo một cái, đổi thành một cái xẻng mini. Lại lần nữa nhấn vào nút, Xẻng Phệ Linh uy phong lẫm liệt trực tiếp xuất hiện ở trong tay của cô.

Nhưng mà cái xẻng uy phong lẫm liệt này cũng không có dùng để đập người, chỉ là gõ mặt tường, phát ra tiếng "đông đông".

Từng tiếng vang lên, lại có một tiết tấu cố định bất ngờ.

"Đây là... mã Morse?" Tân Lê Mỹ không xác định hỏi.

Tô Dung gật đầu một cái, khen ngợi nhìn cô ấy: "Tôi đang hỏi bên kia có ai không? Ít nhất chúng ta phải biết tình huống ở bên đối diện đã, lại tiến hành bước tiếp theo. Nếu đập tường, có thể sẽ rơi vào kết cục không có đường sống. Hy vọng bên đối diện cũng có người học mã Morse."

Đều đã đến quái đàm khó khăn, ở trong mắt Tô Dung, học tập mã Morse là chuyện cần thiết. Tất nhiên, kiếp trước cô đã học rồi, là một thám tử cần phải nắm giữ thứ cơ bản này.

Bây giờ là buổi trưa, theo lý thuyết bên đối diện sẽ có người, chắc là ngay tại phòng ngủ, tiếng động lớn như vậy, không lo bọn họ không nghe thấy.

Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu, bên kia cũng truyền đến tiếng gõ đồng dạng.

"... Bọn họ trả lời bên kia của bọn họ còn có ba người, hỏi chúng ta có mấy người."

Tô Dung cẩn thận dán tai vào tường lắng ngay, sau khi nghe xong cuối cùng cũng biết tình huống bên kia.

Cô suy nghĩ một chút, phân phó Tiền Đóa Đóa cầm một cái chậu ra, lại đổ canh còn dư lại trước đó vào, chỉ cẩn đồ đầy đáy là được. sau đó đặt chậu vào sát bức tường.

Mặc dù Tiền Đóa Đóa không hiểu, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo.

Cô phân phó xong, thì bắt đầu gõ. Đầu tiên trả lời vấn đề số người, sau đó để cho đối diện đặt một chậu nước đầy dựa vào bức tường bên kia.

Đoạn đối thoại này tương đối khó khăn, phải gõ lại ba lần, rồi lại gõ mạnh những chữ mấu chốt, cuối cùng đối diện mới có thể hiểu được.

Chờ sau khi tất cả được sắp xếp xong, Tô Dung lại cầm ba viên thuốc từ chỗ Tân Lê Mỹ, sau đó dặn dò: "Bây giờ tôi sẽ xuyên tường qua đi tìm hiểu chút tình huống, sau hai giờ là có thể trở về. Khoảng thời gian này các cậu đừng đi ra ngoài, khóa kỹ cửa phòng chờ tôi. Chậu nước này cũng không cần động vào, ở tại chỗ này, tôi trở về đều phải dựa vào nó."

"Cậu là điều tra viên tinh anh?!" Tiết Tích là người phản ứng đầu tiên, kinh ngạc hỏi. Ở trong mắt cô, Tô Dung đây là muốn sử dụng đạo cụ xuyên tường.

Vốn dĩ tình huống tiêu diệt nguồn ô nhiễm được khen thưởng kỹ năng đã ít lại càng ít, cho nên không được mọi người biết đến.

Còn về tại sao Tô Dung lại có thể có được kỹ năng, cô nghi ngờ có thể là nguồn ô nhiễm của du thuyền Giao Nhân khó tiêu diệt, dù sao là quái đám quy định chỉ có một người mới có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, lại phải dựa vào đạo cụ mà tiêu diệt.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 219: Chương 219



Độ khó tăng lên, tất nhiên khen thưởng cũng tăng lên.

Sau khi chuẩn bị xong, Tô Dung phát động kỹ năng, nhảy vào trong chậu nước.

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, cô đã đi tới một chỗ khác. Vì không để bị ướt, Tô Dung nhanh chóng đi ra khỏi chậu nước, sau đó ngẩng đầu lên.

Ở trước mặt cô, ba nam sinh có tướng mạo khác nhau đồng loạt nhìn chằm chằm cô, trên mặt mang theo sợ khiếp sợ giống nhau.

Cô hơi mỉm cười, chủ động mở miệng: "Cuối cùng cũng đã gặp mặt, tôi là điều tra viên Giang Giang."

---

Ba nam sinh ở đối diện rất nhanh phục hồi lại tinh thần, một người nhuộm tóc đỏ trong đó đứng ra nói: "Xin chào, tôi là người mới gõ tường đó, xin lỗi, tôi mới học mã Morse nên không được thành thạo lắm. Gọi tôi là Văn Hoa là được, hai người sau lưng tôi theo thứ tự là Vũ Đại Lang và Hacker."

Nghe được phương thức đặt tên tùy tiện giống với các cô, Tô Dung không nhịn được cười. Cũng không cần đối phương nói, cô nhìn bộ dạng của bọn họ, cũng có thể nhanh chóng đoán được ưu thế thiết lập nhân vật của ba người này.

Chờ chút...

Tô Dung đột nhiên ý thức được một chuyện, Văn Hoa đối ứng với Tiết Tích, Vũ Đại Lang đối ứng với Giang Giang, như vậy theo lý thiết lập của hai bên đều giống nhau.

Cho nên Hacker đối ứng chỉ có thể là Vương Mạn.

Vốn dĩ chỉ cho là Vương Mạn là một trạch nữ đam mê hoạt hình, không nghĩ tới cô ấy còn là một Hacker. Mà các cô hoàn toàn lãng phí kỹ năng Hacker của đối phương!

"Nhưng mà không phải trong lầu ký túc xá không có tín hiệu sao?" Cô không nhịn được hỏi: "Hơn nữa người này chắc cũng sẽ không biết kỹ xảo chân chính của Hacker đi?"

"Cậu thấy cái máy vi tính đó của cậu ta không?" Văn Hoa chỉ vào một trong máy vi tính xách tay trên bàn: "Mở ra lập tức phát hiện camera lầu ký túc xá được kết nối bên trong, chắc là nguyên chủ làm đi."

Nghe vậy, Tô Dung lập tức nhớ đến máy vi tính trên bàn kia của Vương Mạn. Sau khi phát hiện không có tín hiệu, tất nhiên đối phương không mở máy vi tính, từ đó bỏ lỡ tin tức quan trọng như vậy.

Nếu sớm biết được chút tin tức này, mở máy tính ra, dùng camera trông chừng thay thế cho người, có lẽ cô ấy cũng sẽ không c.h.ế.t thảm trong tay bác sĩ rồi.

Ở bên trong quái đàm, chỉ cần sai sót một chút thôi, trả giá chính là tính mạng

Cũng là lần này các đồng đội tương đối đáng tin, để cho Tô Dung không có d*c v*ng khống chế tuyệt đối trong tay. Hơn nữa ký túc xá này quá gần sát với thực tế, khó tránh khỏi sẽ băn khoăn quyền riêng tư gì đó của mỗi người. Sớm biết như vậy, ngày đầu tiên cô đã tự ra tay lật tung tìm kiếm giường của mỗi người rồi.

Tô Dung thở dài, cũng không xoắn xuýt đến vấn đề này nữa, trực tiếp hỏi: "Các cậu nói tình huống ở chỗ này một chút đi, tôi thấy phòng ngủ của các cậu không giống chúng tôi."

Lời này cũng không phải là giả, nếu như phòng ngủ bên Tô Dung chính là phòng ký túc xá học sinh ấm áp, vậy thì phòng ngủ của nam sinh chính là phòng tạm thời xây dựng cho công nhân ở, không an toàn chút nào.

Lạnh như băng, cũ nát, không có bất kỳ đồ trang trí nào, chỉ có một chiếc giường bằng sắc và bàn ghế đơn sơ. Qua loa giống như phòng đã bỏ hoang lâu.

Là lúc trường học xây dựng lầu ký túc xá nam sinh đột nhiên phá sản sao?

"Tất nhiên là không giống, bởi vì chỗ này hoàn toàn không phải là lầu ký tức xá gì, thực tế nơi này chính là khu thí nghiệm." Văn Hoa nói xong, kể lại những chuyện bọn họ gặp mấy ngày nay cho Tô Dung.

Khác với lầu ký túc xá của nữ sinh, bọn họ mới đến chỗ này, cũng đã biết nơi này là khu thí nghiệm, người bình thường ở lầu 1 chính là thức ăn cuồng hoan của ngày thứ ba, người lầu hai là đối tượng quan sát quan trọng của thí nghiệm này, người lầu ba chính là thành phẩm.

Không sai, cấu tạo nhân viên ở bên này giống với bên của Tô Dung. Lầu một là người bình thường, lầu hai là người bị ô nhiễm nhưng chưa hoàn toàn biến dị, lầu ba là người biến dị.

Mà chủ đề nghiên cứu chính là dưới các loại k*ch th*ch, tốc độ biến dị của những người chưa hoàn toàn biến dị sẽ như thế nào.

Nói đến chỗ này, Văn Hoa lại nói ra một tin tức quan trọng: "Có thể tăng nhanh tốc độ biến dị của bọn họ chính là m.á.u thịt, còn có những hành vi không thuộc về mình, ví dụ như thịt người sống."

Nghe vậy, Tô Dung lập tức hiểu ra: "Cho nên trong những túi màu đen kia đựng thịt sống... Hoặc có lẽ là thịt người?"

Văn Hoa gật đầu: "Đúng vậy."

Tô Dung gần như là muốn thở dài, quả nhiên thịt người chính là công thức nấu ăn vẫn luôn không đổi của thế giới quái đàm. Xem ra, lúc trước Tiết Tích và Tân Lê Mỹ ở lầu ba, chắc là thấy một đám người biến dị ăn thịt sống, mới có thể bị k*ch th*ch thiếu chút nữa biến dị.

Cô do dự một chút, lại hỏi: "Vậy các cậu có biết ngày thứ ba sẽ xảy ra chuyện gì không? Chúng tôi ở bên kia tìm rất lâu cũng không tìm được manh mối của ngày thứ ba."

"Ngày thứ ba chính là giai đoạn hủy bỏ phong tỏa của thí nghiệm." Hiển nhiên Văn Hoa hiểu rõ chuyện này như lòng bàn tay: "Lầu một sẽ không còn là trạng thái nửa bảo vệ nữa, học sinh lầu ba sẽ biến thành ma điên cuồng ăn thịt người. Mà những học sinh đã đi qua sân thượng sẽ nghĩ hết cách để chúng ta nhìn thấy một màn m.á.u tanh này, để tăng tốc độ biến dị của chúng ta."

Vũ Đại Lang ở sau lưng châm chọc cười một tiếng: "Kiểm tra sức khỏe nha! Sao bọn họ không gọi nó là tổng vệ sinh đi? Như vậy còn thích hợp hơn một chút."

Quả thật đúng là thích hợp hơn. Tô Dung dở khóc dở cười nói: "Cho nên nói cách khác, nếu như uống thuốc biến thành người bình thường, thì vào ngày thứ ba cũng sẽ bị người lầu ba ăn hết. Nếu như không uống thuốc, thì sớm muộn gì cũng sẽ biến dị. Vậy chúng ta không phải chỉ có một con đường c.h.ế.t sao?"
 
Back
Top Bottom