Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 180: Chương 180



"…Vậy nếu tôi trả lời, cô phải đảm bảo sẽ kéo tôi lên." Thấy thái độ của cô quá cứng rắn, Tiền Hạo Vũ đánh nghẹn khuất nói.

Nói thật Tô Dung hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ cứu anh ta, đặc biệt là dưới tình huống biết rõ mục tiêu của đối phương chính là mình. Đêm dài lắm mộng, để anh ta ở lại trên thuyền, quỷ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Im lặng trong chốc lát, cô nhìn về phía hai người anh Trịnh: "Tôi cảm thấy manh mối mà anh ta có thể biết, bản thân chúng ta cũng có thể tìm được."

"Ý của cô là?" Anh Trịnh nhướng mày.

Tô Dung trả lời vô cùng gọn gàng dứt khoát: "Bây giờ tôi muốn anh ta chết, vừa rồi suýt chút nữa anh ta đã hại c.h.ế.t tôi, hiện tại tôi không muốn cứu anh ta cũng không sao đúng không?"

Nếu ở thế giới hiện thực, có lẽ sẽ có những anh hùng bàn phím sẽ dùng lời lẽ đầy đạo đức "Dù sao đây cũng là mạng người!" để chỉ trích cô, nhưng nơi này là thế giới quái đàm, có thể sống đến bây giờ, không hề có loại người thích nương tay.

Nghe thấy câu trả lời khẳng định của cô, anh Trịnh nhún nhún vai, kéo Tiểu Lưu chủ động lui về phía sau một bước: "Tất nhiên rồi, xin cô cứ tự nhiên."

"Khoan đã? Các người, các người không thể như vậy được!" Lúc này Tiền Hạo Vũ đã hoàn toàn luống cuống, lúc nãy anh ta còn tự cao cho rằng, trong người anh ta có manh mối nên bọn họ không thể không cứu anh ta. Nhưng mà, thật sự ngay lúc này, nhóm người này đã lựa chọn từ bỏ anh ta.

Sao bọn họ dám?

"Không có manh mối của tôi, các người hoàn toàn không có khả năng thông quan quái đàm này!" Anh ta giận dữ hét, có lẽ biết chắc chắn không thể khuyên được Tô Dung, đánh phải cố gắng hết sức khuyên anh Trịnh và Tiểu Lưu: "Chỉ cần các người để tôi g.i.ế.c cô ta, tôi sẽ có được cách có thể thông quan quái đàm này, đến lúc đó chúng ta thông quan quái đàm cùng nhau không phải sẽ tốt hơn sao? Không ai biết chúng ta đã làm gì cả."

"Đừng nói đùa nữa." Giọng nói của chị Đường đột nhiên vang lên, mọi người quay đầu, liền nhìn thấy cô ấy và Tây Tây cùng nhau đi về phía này: "Một quái đàm không thể nào chỉ vì thiếu tin tức của một người mà không thể thông quan được. Còn anh——"

Cô ấy cười lạnh nói: "Không ai có thể chứng minh nhiệm vụ của anh là g.i.ế.c cô ấy, hay là g.i.ế.c hết những người khác là chúng tôi. Nếu cuối cùng phương pháp thông quan mà anh nhận được là g.i.ế.c hết những người khác thì sao?"

Nói xong chị Đường nhìn về phía Tô Dung: "Thả chân ra đi, sau đó chờ anh ta tự mình ngã xuống. Đừng làm dơ tay em."

Trong lòng cảm động, Tô Dung nghe lời thả chân ra. Tiền Hạo Vũ không ngừng uy h**p, uy h.i.ế.p không được thì chuyển sang cầu xin. Nhưng ngoại trừ Tiểu Lưu không thể chịu được ánh mắt cầu xin của anh ta nên quay đầu đi chỗ khác, những người còn lại không hề có chút phản ứng nào.

Không quá một phút, tay của anh ta không thể tiếp tục kiên trì được nữa. Tiền hạo Vũ hoảng sợ thét chói tai: "Cứu tôi, tôi không chịu được nữa, cứu tôi với a! A a a a!"

Anh ta đã ngã xuống.

Mặt biển không hề nổi lên chút bọt nước nào.

Im lặng một giây, sau đó mọi người lại bắt đầu trò chuyện cùng nhau như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tô Dung nói: "Vừa rồi tôi đã nhìn thấy nhân viên đồ đỏ nhảy xuống đây, nhưng đến giờ vẫn chưa đi lên."

Cô vừa mới nói xong những lời này, một bóng người mặc đồ đỏ liền đi ra từ trong biển. Người nọ thật sự chính là nhân viên đồ đỏ đã nhảy xuống biển lúc nãy! Tuy nhiên so với hai tay trống trơn lúc nãy, bây giờ trong tay hắn đã có thêm một bộ xương cá

Xương cá này có kích thước rất lớn, thân xương ước chừng còn dài hơn nửa người, đầu cá có chiều rộng không bằng nửa người.

"Đây không phải là Tiền Hạo Vũ chứ?!" Tiền Hạo Vũ vừa mới nhảy xuống, nhân viên đã ôm xương cá đi lên, hơn nữa lúc trước bọn họ đã có suy đoán thịt cá chính là thịt người, Tây Tây khó có thể không đưa ra kết luận như vậy.

Tô Dung lắc đầu: "Chắc chắn là không phải, nhân viên cũng không có khả năng tiên đoán trước Tiền Hạo Vũ sẽ nhảy xuống đúng không?"

Chờ sau khi nhân viên đồ đỏ đi lên, Tô Dung bước đến hỏi: "Xin hỏi cá này là?"

Vừa nói, cô vừa đưa ra mười tệ quái đàm.

Nhận tiền, người nhân viên đồ đỏ vốn dĩ không có ý định trả lời lập tức sửa miệng: "Là một tên không nghe lời, tuy nhiên có thể lấy t.h.i t.h.ể về để nghiên cứu."

Nói xong hắn không cho mọi người cơ hội giữ lại, khiêng xương cá nhanh chóng bước về phía cửa hàng tổng hợp. Tô Dung đoán có lẽ hắn muốn đến phòng y tế, bởi vì chỉ có bác sĩ ở đó mới có thể nghiên cứu xương người.

"Vậy lúc trước em đổi tiền là vì muốn hối lộ nhân viên sao?" Chị Đường đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Tô Dung lập tức sửng sốt, vốn dĩ cô nghĩ rằng nội gián đã biến mất, cô không ngại nói những manh mối này cho mọi người biết. Nhưng không ngờ cô đã quên mất việc này.

Tuy nhiên cô nhanh chóng nghĩ ra một lời giải thích hợp lý: "Đúng vậy, ở quái đàm lần trước em đã từng thử hối lộ nhân viên, tuy nhiên lại không biết quái đàm này có được không, nên em vẫn chưa nói cho chị biết."

Quái đàm mà cô nói chính là quái đàm xe taxi, có thể hối lộ nhân viên ở trạm xăng dầu đó. Việc lấy bốn làm năm này cũng không thể xem là nói dối được.

"Việc này để giải thích sau đi." Chị Đường lại càng chú ý một vấn đề khác hơn: "Sao em lại bị tên đó dẫn đến bên cạnh lan can như vậy? Nơi này rất nguy hiểm, không phải em không biết."

"Bởi vì em đã nhìn thấy nhân viên đó…" Tô Dung vừa nói đến đây, lại đột nhiên dừng lại: "…Khoan đã, dường như em hiểu được gì đó rồi?"

Hai mắt cô sáng ngời, không thèm giải thích với mọi người mà chạy thẳng xuống tầng 1. Những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng lựa chọn đi theo phía sau Tô Dung. Chị Đường sắp xếp Tây Tây đi gọi các điều tra viên khác đến.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 181: Chương 181



Đi xuống cầu thang, bên cạnh chính là quầy lễ tân, Tô Dung nhìn về phía nhân viên mặc đồ xanh phía sau tủ: "Chắc cô biết tầng phụ ở đâu đúng không?"

Sở dĩ đưa ra kết luận này, là vì cô đã tổng hợp lại một loạt các manh mối lúc nãy. Nguyên nhân nhân viên đồ đỏ nhảy xuống biển, chính là vì phải vớt xương cá. Căn cứ theo lời hắn nói, có lẽ đó là một con cá không nghe lời nên đã nhảy xuống biển.

Sở dĩ nhân viên đồ đỏ biết được tin tức này, chắc chắn là do nhân viên đồ xanh nói cho hắn biết. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc nãy bọn họ lại nhìn thấy nhân viên đồ đỏ ở quầy lễ tân của tầng 1.

Biết trên thuyền có cá như vậy, t.h.i t.h.ể đã biến mất lúc trước rất có khả năng chính là do cá mang đi. Nhưng chúng nó giấu ở chỗ nào? Tô Dung chỉ có thể nghĩ đến tầng phụ. Những nơi khác mọi người đều đã tìm kiếm, nên chỉ có tầng phụ là nơi có thể giấu cá.

Một khi đã như vậy, nhân viên đồ xanh chắc chắn biết tầng phụ ở đâu.

Thật ra còn có một việc rất thú vị, đó chính là nhân viên đồ đỏ đến quá mức trùng hợp. Bởi vì vừa rồi thời gian quá gấp gáp nên Tô Dung chưa có thời gian nghĩ lại, chờ sau khi Tiền Hạo Vũ ngã xuống, cô mới có thời gian để phát hiện lỗ hổng này.

Cô vừa đi ra ngoài, Tiền Hạo Vũ đã nghe thấy tiếng bước chân rồi đi theo. Sau khi ra ngoài lại giả vờ ngại ngùng, ép cô nói chuyện trong chốc lát, sau đó nhân viên đồ đỏ liền đến. Nếu nói trong những việc này không có quỷ thì cô cũng không tin.

Người nhân viên đồ đỏ đến vì có cá nhảy xuống biển, có lẽ cá nhảy xuống biển đó có quan hệ gì đó với Tiền Hạo Vũ. Nhưng nếu nói như vậy, thì anh ta làm sao có thể khống chế thời gian báo cáo của nhân viên đồ xanh chứ?

"Xin lỗi, du thuyền này của chúng tôi không có tầng phụ." Không đợi cô suy nghĩ, nhân viên đồ xanh đã lịch sự phủ nhận câu hỏi của cô.

Tô Dung hoàn toàn không tin, định lấy tiền ra hối lộ cô ta: "Tôi thật sự muốn đến tầng phụ xem thử."

"Xin lỗi, không có tầng phụ." Nhân viên lại từ chối một lần nữa, nhìn thoáng qua số tiền đó rồi bổ sung thêm một câu: "Ngài không cần phải hối lộ tôi, đây không phải việc có thể giải quyết bằng cách hối lộ."

Không phải việc có thể giải quyết, vậy chẳng lẽ còn cần điều kiện gì khác?

Tô Dung nhanh chóng hiểu được ý của đối phương, nhìn về phía những người khác: "Chúng ta vẫn còn thiếu một chút nữa, mọi người có manh mối gì về tầng phụ không?"

Lúc này Ngô Úy đột nhiên đi về phía quầy lễ tân hỏi: "Cô có thể đi ra khỏi quầy lễ tân không?"

Mọi người đều sửng sốt một chút, Tô Dung đột nhiên hiểu ra: "Phía dưới của cô là cái gì? Đuôi cá sao?"

Cô hỏi nhân viên.

Lúc trước khi đến gần cầu thang tầng 1 luôn ngửi được mùi tanh, lúc trước Tô Dung luôn cho rằng là tầng 2 truyền đến, hiện tại xem ra có thể là do chính bản thân nhân viên gây ra.

Hơn nữa không chỉ là nhân viên này, những nhân viên khác có lẽ đều như vậy, bởi vì mỗi tầng đều có mùi cá, chẳng qua đều dùng các loại phương pháp khác nhau để che giấu. Ví dụ như ở tầng hai có gió biển, tầng ba có nước sát trùng, tầng 4 có nước hoa vỏ quýt.

Chỉ cần một nhắc nhở đơn giản, Tô Dung có thể xâu chuỗi lại tất cả manh mối mà mình đang có.

Không ngờ nhanh như vậy bọn họ đã có thể đoán ra sự thật, nhân viên cau mày, đi ra khỏi quầy. Quả nhiên, dưới thân cô ta là một chiếc đuôi cá màu bạc lấp lánh.

Lúc này Tô Dung lại nghĩ đến một vấn đề: " Những nhân viên khác đều có tình trạng giống cô đúng không? Nhưng vì sao dưới thân bọn họ lại không có đuôi cá?"

"Bởi vì thí nghiệm mà bọn họ làm tương đối an toàn." Nhân viên lấy tờ tiền quái đàm trong tay Tô Dung, sau đó mới trả lời câu hỏi của cô.

Nói xong, cô ta nhìn về phía mọi người: "Hiện tại tôi có thể đưa các người đến tầng phụ, tuy nhiên trước đó các người phải đến cửa hàng tổng hợp để mua mũ đầu cá, nếu không đi xuống đó chắc chắn sẽ phải chết."

Muốn có mũ đầu cá thì phải cắt thịt xuống trước, mọi người hai mặt nhìn nhau. Tô Dung đột nhiên nhớ đến một việc, nhìn về phía chị Đường hỏi: "Đêm qua không phải hai người tham gia tiệc tối sao? Phát hiện cái gì? Tề Hàn đâu?"

Hiện tại những người khác đều ở đây, chỉ không có bóng dáng của Tề Hàn.

Tiểu Lưu giơ lên tay: "Vừa rồi tôi đã gõ cửa phòng của Tề Hàn, nhưng không ai mở cửa cả. Bởi vì vội trở về, nên tôi không gọi nữa."

Nghe vậy, chị Đường đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Hỏng rồi, có khả năng Tề Hàn đã xảy ra chuyện!"

Cô ấy nhanh chóng quay đầu bước đi, nói với mọi người: "Ngày hôm qua khi tham gia tiệc tối tôi và Tề Hàn đã nhìn thấy rất nhiều người đầu cá, ăn uống linh đình trao chén nâng ly*. Khi nhìn thấy chúng tôi, đám người đầu cá lập tức lộ ra biểu cảm khát vọng, lúc ấy tôi liền nghi ngờ đồ ăn thật sự của bữa tiệc này chính là hai người chúng tôi."

*
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 182: Chương 182



Đến trước cửa phòng Tề Hàn, chị Đường gõ mạnh vào cửa: "Tề Hàn? Tề Hàn! Em có bên trong không? Nếu không mở cửa, chị sẽ trực tiếp đá cửa đi vào!"

"Để em gõ cửa, chị nói tiếp đi." Tây Tây thay thế cô ấy, để chị Đường tiếp tục kể những việc xảy ra sau đó.

Chị Đường lời ít ý nhiều nói: "Tóm lại cuối cùng chị chọn khiên vũ, Tề Hàn không có cách nào khác nên chỉ có thể ăn thịt cá."

"Chắc chắn thịt các có vấn đề rồi!" Tiểu Lưu nhịn không được nói.

Ngay cả hắn ta cũng có thể nghĩ ra thịt cá có vấn đề, tất nhiên chị Đường cũng có thể nghĩ đến: "Chúng tôi đều biết, nhưng không còn cách nào khác, cô ấy không có cách nào khiêu vũ trên mũi dao. Hơn nữa vảy trên thân của người đầu cá rất sắc bén, giống như cả người mọc đầy d.a.o nhỏ vậy, cô ấy hoàn toàn không thể đánh lại bọn nữa, ngay cả tôi cũng không có cách nào bảo vệ được cô ấy. Muốn mạng sống thì cũng chỉ có thể ăn thịt cá."

"Sau đó thì sao?" Tô Dung hỏi: "Sau khi hai người ra ngoài, cô ấy trông như thế nào?"

Chị Đường thở dài: "Lúc ấy thoạt nhìn cô ấy không có vấn đề gì cả, tuy rằng rất sợ hãi, nhưng cũng không có cảm giác khó chịu, sau đó mỗi người đều tự về phòng. Buổi sáng hôm nay chị vốn định nhanh chóng đến tìm cô ấy, nhìn xem thế nào? Kết quả lại phát hiện phòng của mọi người có nhiều phòng đang mở cửa, sau đó gặp phải chuyện của Tiền Hạo Vũ."

Chuyện xảy ra sau đó bọn họ cũng đã biết, nên không tiếp tục nhiều lời với chị Đường nữa. Mắt thấy gọi lớn như vậy nhưng Tề Hàn cũng không mở cửa, chị Đường trực tiếp giơ chân lên, mạnh mẽ đá văng cửa phòng.

Không thể không nói sức lực của cô ấy thật sự rất lớn, lúc trước Tô Dung cũng từng thử dùng sức đẩy cửa phòng đang bị khóa, nhưng hoàn toàn không thể mở được. Có thể thấy được đối phương tuyệt đối không chỉ được tăng một hai lần sức mạnh.

Cửa bị mở ra, mùi cá lập tức ập vào mặt. Trên giường có một bóng dáng to bằng người nhô lên dưới chăn, đang nhúc nhích một chút.

Chị Đường không hề sợ hãi, nhanh chóng xốc chăn lên.

Tình huống bên trong khiến mọi người đều sợ ngây người

Một sinh vật đầy vảy cá đang cuộn tròn trên giường, trên chăn và giường rải rác một ít vảy cá. Trên mặt cũng là vảy cá dày đặc, có cảm giác như đầu đã phình to lên gấp đôi, hơn nữa còn có chút biến dạng.

Nhìn dáng người, đây có lẽ là Tề Hàn.

"Trời ơi!" Tây Tây hít sâu một hơi: "Sao cô ấy lại biến thành như vậy?"

Giọng điệu của Ngô Úy rất nghiêm túc: "Có vẻ như cô ấy đang thay đổi theo hướng giống với những tên người đầu cá đó."

Anh ta vừa nói như vậy, mọi người cũng đã hiểu. Còn không phải như vậy sao! Toàn thân phủ đầy vảy, đầu bị biến dạng, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ thật sự biến thành người đầu cá.

Nếu thật sự biến thành người đầu cá, dù có thông quan quái đàm này cũng chưa chắc có thể rời đi.

Mơ hồ nghe thấy Tề Hàn ở trên giường đang nhỏ giọng r*n r* gì đó, chị Đường ghé sát vào, liền nghe thấy Tề Hàn dùng giọng điệu yếu ớt mong manh đầy thống khổ nói: "Đau quá…… Đau quá…… Cứu, cứu em……"

"Làm sao bây giờ? Nếu cô ấy thật sự biến thành người đầu cá, có phải sẽ c.h.ế.t hay không?" Tiểu Lưu lo lắng hỏi.

Tóc đuôi ngựa lắc đầu: "Không có cách nào, việc này cô ấy chỉ có thể tự mình giải quyết thôi, hoặc là chúng ta nhanh chóng tìm ra biện pháp rời khỏi quái đàm, bây giờ ra khỏi quái đàm có lẽ còn có thể cứu chữa cho cô ấy."

Nhưng làm sao có thể? Hiện tại thậm chí bọn họ còn chưa đến được tầng phụ, cũng không biết nên làm thế nào để rời khỏi quái đàm này, lại càng không có tin tức liên quan đến nguồn ô nhiễm.

"Có lẽ tôi có cách." Tô Dung lấy viên thuốc mà bác sĩ cho cô ra: "Thử cái này xem, là thuốc bác sĩ ở phòng y tế đưa, có khả năng ức chế ô nhiễm."

"Ngay cả thứ này mà cô cũng có!" Ngay cả anh Trịnh cũng rất kinh ngạc, có thể có được loại thuốc này thật sự chính là kì tích trong quái đàm.

Tô Dung nhún nhún vai, đưa viên thuốc cho chị Đường, để cô ấy đút cho Tề Hàn, đồng thời trả lời: "Lúc ấy thấy Tây Tây uống có tác dụng, tôi liền hỏi xin bác sĩ, đáng tiếc anh ta không chịu cho nhiều."

Tề Hàn ở trên giường nuốt viên thuốc xuống, chẳng được bao lâu quả nhiên cô ấy đã ngừng run rẩy, vảy trên người cũng tróc ra rơi đầy đất. Nhưng cũng chỉ có thể làm được đến mức này, cả người cô ấy vẫn mọc đầy vảy cá, đầu cũng bị biến dạng.

Tô Dung hiểu rõ: "Quả nhiên chỉ có thể ức chế ô nhiễm, không thể giải quyết hoàn toàn được. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi quái đàm này, nếu không Tề Hàn sẽ chịu không nổi."

"Đến tầng phụ trước." Không biết từ lúc nào Ngô Úy đã lấy ra một cao dạo nhọn: "Hỏi nhân viên cửa hàng tổng hợp thử xem muốn mua mũ đầu cá cần bao nhiêu thịt cá, tôi cắt thịt."

"Để tôi đi." Người nói chuyện chính là Tiểu Lưu, thoạt nhìn hắn ta vô cùng tùy tiện: "Vận may của tôi rất tốt, mấy năm nay chỉ tiến vào quái đàm một lần, bị thương chút cũng không sao."

Tây Tây cũng không cam lòng yếu thế: "Các người đừng tranh giành nữa, để tôi đi, đùi của phụ nữ nhiều mỡ hơn đàn ông, cũng sẽ nặng hơn một chút."

Quả thật Tô Dung đã nhìn đến trợn tròn mắt, chỗ này có chỗ nào giống cắt thịt chứ, rõ ràng giống phân chia tài sản hơn, bọn họ tranh giành cái gì vậy. Kiếp trước gặp được mười người, thì có đến tám người là phạm nhân, một người là cảnh sát phế vật, còn một người còn lại chính là người tỉnh khác đến du lịch, Tô Dung hoàn toàn chưa từng nhìn thấy nhân tính sáng chói như thế này.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh Trịnh đứng bên cạnh không nhịn được cười một tiếng: "Cảm thấy rất kỳ lạ sao?"

Tô Dung vô thức gật đầu: "Rất kỳ lạ."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 183: Chương 183



"Bởi vì có người trả giá trước." Ánh mắt anh Trịnh có chút phức tạp, nói với cô: "Trong trường hợp này, chỉ cần những người khác không phải là người ích kỷ, tất nhiên sẽ đồng ý chia sẻ. Ví dụ như Tiểu Lưu hoặc Tây Tây. Nhưng trên thực tế người giống như bọn họ thật sự rất ít, đa số mọi người đều không muốn hy sinh bản thân."

Nói cũng đúng, một câu nói kia của Ngô Úy đã khiến bầu không khí trong đội được tăng lên đáng kể, tiếp theo những người khác đều sẽ tự nguyện trả giá một chút vì đoàn đội của mình. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do ba người họ thật sự rất tốt bụng.

"Chờ…… khoan đã." Bởi vì cảm giác đau đớn đã giảm bớt, Tề Hàn có chút sức lực nói chuyện lập tức gọi mọi người: "Em… Trong túi của em."

Chị Đường sửng sốt một chút, là người đầu tiên đi qua mở túi của cô ấy ra. Trong đó có một miếng thịt đẫm m.á.u vẫn còn dính ít vảy cá.

"Thịt cá này em lấy từ vũ hội ra sao?!" Chị Đường kinh ngạc hỏi: "Chuyện khi nào?"

"Trong lúc ăn thịt, em muốn nghiên cứu……" Tề Hàn khó khăn trả lời một câu, sau đó lại hôn mê bất tỉnh một lần nữa.

"Có cái này thì dễ xử lý rồi." Tóc đuôi ngựa thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Đến cửa hàng tổng hợp đi, xem thử mũ đầu cá cần bao nhiêu thịt cá."

Nhân viên đồ xanh của cửa hàng lấy ra một cái cân, ước lượng thịt cá mà chị Đường đưa đến, sau đó nói với mọi người: "Hai lạng thịt, một mũ đầu cá cần một lạng thịt."

Nói cách khác, số thịt này chỉ đủ mua hai cái mũ đầu cá.

"Vậy phái hai người đi xuống." Chị Đường không muốn có người bị thương: "Nếu tất cả mọi người đều đi thì sẽ không đủ để sử dụng."

"Vậy hai người nào đi xuống?" Tiểu Lưu hỏi. Thật ra hắn ta có niềm tin rất lớn, người đi xuống chắc chắn không phải hắn ta

"Chúng ta cứ xem ai muốn đi xuống trước đi." Tóc đuôi ngựa nghệ thuật nhìn mọi người, chủ động lui ra phía sau một bước: "Ở đây có rất nhiều thông minh hơn tôi, tuy nhiên nếu cuối cùng gom không đủ hai người thì tôi sẽ đi cho đủ số."

Vốn dĩ anh ta đã hạn quyết tâm sẽ lãnh đạo mọi người trong quái đàm này, dù sao anh ta cũng đã trải qua vài quái đàm. Kết quả trong thời gian ba người ngắn ngủi anh ta đã nhận ra những điều tra viên ở đây không có ai ngốc hơn anh ta cả, trong lòng không khỏi cảm thấy rất thất bại. Tuy nhiên khi nghĩ đến việc có thể thuận lợi thông quan, lập tức cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều

"Tôi muốn đi." Đây là chị Đường, là người có thực lực mạnh nhất trong tất cả mọi người, cô ấy chắc chắn sẽ có một suất.

Những người còn lại muốn đi có Ngô Úy, Tây Tây, nam áo lông và Tô Dung. Chị Đường nói: "Về giá trị vũ lực thì có tôi là đủ rồi, tôi cần một đồng đội cẩn thật vào thông minh."

"Vậy chị cứ đặt ra một tiêu chuẩn đi." Tây Tây nói.

Chị Đường suy nghĩ một chút, sau đó thật sự đưa ra một tiêu chuẩn: "Các người ai có thể tìm ra manh mối Tiền Hạo Vũ là nội gián, thì người đó sẽ đi xuống dưới cùng tôi."

--------------------

"Thật ra em đã có suy đoán." Nói đến việc này Tô Dung lập tức có tinh thần: "Mọi người có thể nói ra số phòng của mình không?"

Nghe thấy lời cô nói, những người khác hai mặt nhìn nhau, người thông minh đã đoán ra được manh mối mà cô nhắc đến là gì.

Thật sự không phải bọn họ không nghĩ ra được vấn đề số phòng, nhưng thời gian thật sự quá chặt chẽ, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa Tiền Hạo Vũ cũng đã bị bại lộ, cho nên bọn họ cũng không cố gắng điều tra đến cùng. Chỉ có Tô Dung muốn có một đáp án chính xác.

Mọi người theo lời cô nói báo ra số phòng, quả nhiên giống như Tô Dung nghĩ, kết quả của số thứ tự thật sự là từ 1 đến 12, chỉ có mình cô và Tiểu Vương là có số 10 giống nhau.

"Có thể tôi biết vì sao lại như thế." Tóc đuôi ngựa nghệ thuật giơ tay lên: "Tiểu Tiểu số phòng của cô là 1225, là sinh nhật của Jesus."

Anh ta đã nhớ ra sau khi nghe Tô Dung nhắc đến số phòng của mình.

Thì ra là thế! Nếu vậy tất cả mọi việc đều có thể giải thích được. Quả nhiên cô chính là người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm đó, còn Tiền Hạo Vũ có lẽ vì không biết sinh nhật Jesus, cho nên đã lựa chọn g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Vương sau đó đến lượt Tô Dung, để đảm bảo không bỏ sót cái gì.

"Vậy Tiểu Tiểu sẽ đi xuống dưới cùng chị." Chị Đường giải quyết vô cùng dứt khoát: "Có khả năng nguồn ô nhiễm cũng đang ở tầng phụ, em lại là người duy nhất có thể giải quyết nguồn ô nhiễm, thật sự nên đi xuống."

Chuyện này cứ quyết định như vậy, Tô Dung và chị Đường cùng nhau mang mũ đầu cá lên, hai người đi đến trước mặt nhân viên đồ xanh.

Nhân viên liếc mắt đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, sau đó dặn dò: "Tôi sẽ không đi theo các người xuống đó, nhớ lấy ở dưới tuyệt đối không được để lộ thân phận của mình, chỉ có thể ở đó nhiều nhất là hai mươi phút. Tôi cần phải nhắc nhở các người một câu, nếu các người muốn ở dưới làm gì đó? Đây chính là cơ hội tốt nhất. Chờ đến lần thứ hai, sự khó khăn nguy hiểm sẽ tăng rất cao, những tên ở dưới đó cũng không phải là kẻ ngốc."

Bởi vì cô ta đã lấy tiền của Tô Dung, nên mới đồng ý nói nhiều thêm một chút.

Hai người cảm kích gật đầu, đội mũ đầu cá lên, dưới ánh mắt lo lắng của những người khác đi ra sau quầy, chỗ đó đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.

Chờ sau khi hai người đi xuống, anh Trịnh nói bản thân muốn đi nhà vệ sinh, yêu cầu những người khác ở lại đây canh chừng đừng rời đi. Đương nhiên mọi người không có ý kiến gì cả, nhưng bọn họ không ngờ rằng, chờ đến khi anh Trịnh trở lại một lần nữa, lại có mấy người nhân viên đồ đen đi cùng.

Anh ta vung tay lên, mấy nhân viên đó lập tức đi đến, phối hợp với anh Trịnh trói tất cả mọi người lại.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 184: Chương 184



"Anh Trịnh, anh làm gì vậy?" Tiểu Lưu khó hiểu chất vấn.

"Đừng lo lắng, tạm thời tôi không muốn làm tổn thương mọi người. Bây giờ chỉ chuẩn bị cho sau này thôi." Anh Trịnh lễ phép gật đầu với nhân viên, sau đó trấn an cảm xúc của mọi người: "Sau khi Tiền Hạo Vũ chết, cái nhiệm vụ nội gián kia đã rơi xuống người tôi."

Vừa nghe thấy lời này, mọi người lập tức kinh ngạc há hốc mồm. Tây Tây trợn tròn mắt: "Còn có thể như vậy sao? Không phải quái đàm này đang đùa chứ?"

Anh Trịnh gật đầu, bản thân anh ta cũng cảm thấy rất bất lực: "Đúng vậy, nhưng nhiệm vụ nội gián này của tôi cũng không có tính cưỡng chết. Tiền Hạo Vũ cần phải g.i.ế.c c.h.ế.t người có khả năng tiêu diệt nguồn ô nhiễm mới có thể thông quan, nhưng tôi có thể chờ sau khi mọi người tiêu diệt nguồn ô nhiễm rồi thông quan cùng mọi người, cũng có thể dùng phương pháp của nội gián để thông quan. Nhưng lại không thể thông quan bằng cách thông thường được."

"Vậy anh chờ hai người bọn họ lên rồi nói!" Tóc đuôi ngựa nghệ thuật có ý khuyên bảo: "Không phải lúc trước chúng ta hợp tác với nhau rất tốt sao? Không cần phải xé rách mặt làm gì, anh cũng chưa làm gì cả."

"Cho nên tôi mới nói mọi người hãy chuẩn bị cho sau này." Anh Trịnh nhún nhún vai, tuy rằng trong quái đàm này anh ta không phát huy quá nhiều tác dụng, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc anh ta ngu ngốc: "Các người có biết sau khi Tiền Hạo Vũ g.i.ế.c c.h.ế.t người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, anh ta sẽ đạt được phương pháp thông quan gì không?"

Không chờ mọi người phản ứng, anh ta đã tự hỏi tự trả lời: "Chính là g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những người khác"

"Cho nên anh định…" Tiểu Lưu khó khăn nói ra những lời này, hắn ta không hề nghĩ rằng người anh trai mà hắn ta luôn tin tưởng lại đối xử với mình như vậy.

Thấy dáng vẻ không thể tin được của hắn ta, ánh mắt anh Trịnh cũng có chút phức tạp: "Tôi cũng không muốn như vậy, ai bảo tôi lại là người bị chọn chứ? Tuy nhiên tôi cũng không có ý định trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t mọi người, nếu không tôi cũng sẽ không bỏ tiền ra mua chuộc đám nhân viên này, trói các người lại. Chờ lát nữa chị Đường và Tiểu Tiểu đi lên, tôi sẽ nói toàn bộ tin tức. Nếu bọn họ thật sự đã tìm được manh mối về nguồn ô nhiễm, tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với họ để tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Nhưng nếu bọn họ không có thu hoạch gì, vậy thật xin lỗi, tôi cũng muốn sống."

Hai người Tô Dung không hề biết những việc đã xảy ra trên mặt đất, họ men theo cánh cửa đi xuống cầu thang, mùi cá tanh nồng nặc đến mức buồn nôn lập tức ập vào mũi hai người. Hai mắt Tô Dung trợn trắng, suýt chút nữa đã ngất xỉu.

Dùng sức đè nén cảm giác buồn nôn trong n.g.ự.c xuống, lúc này cô mới cẩn thận quan sát cảnh tượng ở tầng phụ. Xem ra nơi này cũng là tầng lưu trú, về bản chất thì không có gì khác với tầng 1, đều có vô số phòng dành cho khách

Nhưng khác nhau ở chỗ, nơi này vô cùng lộn xộn và bẩn thỉu, giống như một lò mổ cá. Trên mặt đất tràn đầy vảy cá và những miếng thịt vụn, còn có bùn và nước bọt…Thoạt nhìn vô cùng ghê tởm, gần như không thể nhìn ra dáng vẻ vốn có của sàn nhà. Ánh đèn mờ nhạt chợt lóe lên, có vẻ nhiều năm không được tu sửa.

Mấy người đầu cá tụ tập bên ngoài hành lang, trò chuyện không hề kiêng nể gì. Tô Dung đi đến, nghe thấy bọn họ nói lúc trước ăn thịt người ngon như thế nào.

"Vị của thịt người vô cùng mềm mại, đặc biệt là lúc ăn sống, khi nhét thịt vào mồm cùng với m.á.u tươi, mùi vị đó! Chậc chậc chậc! Thật sự rất tuyệt vời!"

"Có thể văn minh một chút không? Ăn thịt sống gì chứ, nếu muốn ăn thì cũng nên ăn thịt chín! Mùi vị của thịt người sau khi nấu chín, khi ăn vào miệng quả thật có chút giống với thịt heo, nhưng lại có mùi thịt rất đặc trưng. Hehe! Đó mới gọi là tuyệt vời!"

Sắc mặt của chị Đường và Tô Dung đều không tốt, cũng may có đầu cá che khuất, không cần lo lắng bị bại lộ.

"Ồ? Có người mới đến này!" Nhìn thấy hai người bọn họ, mấy người đầu cá lập tức nhích lại gần đây. Trong đó còn có một tên dùng bàn tay dơ bẩn mấy trăm năm không tẩy rửa vỗ vào vai Tô Dung: "Các người chính là nhóm người mới đến mấy ngày nay sao? Chúc mừng các người đã đưa ra lựa chọn chính xác, lên con thuyền này, hoặc là biến thành thịt cá, hoặc là biến thành người đầu cá."

"Chẳng lẽ không có cách nào rời đi sao?" Chị Đường muốn thử xem có thể thăm dò phương pháp rời đi không, dù sao có rất ít người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, tìm kiếm con đường rời khỏi đây mới là cách tốt nhất.

"Hả? Chẳng lẽ đến tận bây giờ cô vẫn ngây thơ cho rằng có thể rời khỏi đây vào buổi tiệc tối ngày thứ tư sao?" Một người đầu cá mỉm cười châm chọc: "Đến ngày đó, tất cả những người từng vào phòng khiêu vũ và tập luyện ở phòng thể dục đều sẽ mất hết lý trí, trở thành lương thực của chúng ta, không một ai có thể sống sót rời đi."

Buổi tiệc tối ngày thứ tư vô cùng nguy hiểm, đây chính là điều mà bọn họ đã đoán trước được, tuy nhiên hiện tại khi nghe người đầu cá nói, vẫn không khỏi kinh ngạc và sợ hãi. Nếu đánh mất lý trí, vậy thật sự không thể rời khỏi đây nữa. Do quy tắc quy định, nên tất cả bọn họ đều đã rèn luyện.

"Chúng tôi có thể trở thành những nhân viên đó không?" Tô Dung đột nhiên mở miệng hỏi, cô vẫn luôn tò mò một việc: "Tôi thấy phía dưới của những nhân viên đó đều có đuôi, còn có một ít rất giống người bình thường. Sao bọn họ lại làm được thế?"

Nói đến vấn đề này, những người đầu cá khác lập tức lộ ra biểu cảm hâm mộ và ghen ghét: "Những người đó đã ô nhiễm thành công, đương nhiên tất cả đều tốt. Đâu giống chúng ta là những sản phẩm thất bại, chỉ có thể sống ở một góc âm u thế này."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 185: Chương 185



"Ô nhiễm thành công", "Sản phẩm thất bại". Hai từ này đã biểu thị rõ ràng, tất cả đều là nghiên cứu của "Sở nghiên cứu số 3", nếu thành công thì có thể có được vẻ đẹp của nhân ngư. Nếu thất bại thì cũng chỉ có thể trở thành những người đầu cá này, sống trong một góc âm u không thấy ánh mặt trời.

人鱼: Nhân ngư, người cá thân trên là người, th*n d*** là đuôi cá hoàn toàn bị ô nhiễm, sản phẩm thành công. 鱼人: người đầu cá, thân trên là đầu cá, th*n d*** là người, sản phẩm thất bại.

Hai người liếc nhau, chị Đường giả vờ hỏi Tô Dung: "Tương lai đều phải ở lại chỗ này sao? Chúng ta đi dạo làm quen hoàn cảnh trước đi."

Tô Dung gật đầu: "Được rồi."

Những người đầu cá khác cũng tự giác nhường đường cho họ, vừa đến nơi này, muốn làm quen hoàn cảnh môi trường cũng rất bình thường, mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Hành lang không có điểm cuối, càng đi về phía sau thì càng tối tăm hơn, thoạt nhìn sâu không thấy đáy. Càng đi vào bên trong, Tô Dung đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút ngứa.

Trực giác không tốt, cô cúi đầu nhìn vào cánh tay được bao bọc cẩn thận trong lớp quần áo, lập tức cả kinh: "Chị có cảm giác cơ thể không thoải mái không?"

Chị Đường gật đầu: "Có chút ngứa, rất kỳ lạ, chẳng lẽ cơ thể chúng ta có gì đó khác thường sao?"

"Em vừa nhìn tay mình, có hơi đỏ, giống như bị ngâm trong nước nóng vậy, quả nhiên không thể ở lại chỗ này quá lâu, chúng ta phải nhanh chóng tìm được manh mối để rời khỏi đây, nếu không chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện."

Tất nhiên chị Đường cũng hiểu rõ việc này, hai người nhanh chóng đi vào phía bên trong. Còn chưa đi được bao lâu, hai người họ liền nhìn thấy một căn phòng mở cửa, bên trong có rất nhiều người đầu cá.

Có chuyện khác thường tất nhiên sẽ có quỷ, hai người họ đi đến gần: "Xin hỏi chỗ này đang làm gì vậy?"

"Mới tới à?" Người đầu cá cầm đầu mặc áo sơ mi hoa nhìn hai người, mắt cá híp lại: "Chỗ này là nơi tắm rửa duy nhất ở tầng phụ, muốn đến xem thử không?"

Tắm rửa? Hai người có chút kinh ngạc, sau khi đi vào mới phát hiện trên sàn nhà có một cái hố, hố này nối thẳng xuống biển rộng.

"Thuyền bị rò rỉ sao?" Chị Đường không khỏi kinh ngạc nói.

Những người đầu cá khác nghe thấy vậy liền bật cười, bọn họ rất thích nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của những người mới. "Rò rỉ cái gì chứ, đây chính là nơi được bố trí cho chúng ta tắm rửa. Chúng ta có thể ngồi trên sàn nhà miễn cưỡng rửa phần th*n d***. Tất nhiên nếu dũng cảm hơn, cũng có thể trực tiếp nhảy xuống tắm rửa. Tuy nhiên nếu lên không được thì những người khác cũng sẽ không giúp đỡ. Phải biết rằng nơi này rất nổi tiếng, mỗi ngày đều có người xếp hàng đến tắm đấy."

Nhưng cô lại thấy những người này không có ai đặc biệt yêu sạch sẽ cả? Nghĩ đến hoàn cảnh dơ bẩn lộn xộn ở bên ngoài, khóe miệng Tô Dung giật giật. Nhưng cái hố này nhỏ như vậy, một lần chỉ có thể cho một người đầu cá tắm rửa, chắc chắn hầu hết những người đầu cá khác không thể tắm được. Nếu nói như vậy thì cũng rất bình thường.

Người đầu cá mặc áo sơ mi hoa đột nhiên vỗ vỗ người đầu cá đang ngồi trước miệng hố định duỗi phần th*n d*** ra: "Cậu xuống trước đi, không thấy có người mới sao? Hãy để người mới thử trước đi!"

Tắm rửa tất nhiên phải c** q**n áo, trên người người đầu cá gần như đều bị vảy che phủ, nếu hai người Tô Dung c** q**n áo ra chắc chắn sẽ bị bại lộ. Chị Đường lập tức lên tiếng ngăn cản: "Không cần, trước khi xuống đây chúng tôi đã tắm rồi, không cần xếp hàng đâu."

"Cứ tắm đi, tắm ở chỗ này có khả năng giúp các người tăng thêm khả năng miễn dịch đấy. Sau này các người không có cơ hội tốt như vậy nữa đâu." Dáng vẻ của áo sơ mi hoa giống như đang nói "Tôi chỉ là muốn tốt cho các người", không biết có phải những người khác kính trọng quyền uy của hắn hay không, cũng bắt đầu ồn ào.

Biết rõ là không thể, nhưng chị Đường vẫn cố gắng giãy giụa: "Thật sự không cần đâu, dù sao hai chúng tôi cũng là nữ, thật sự có hơi ngại."

"Trên người đều là vảy cá, làm sao nhìn được cô là nam hay nữ chứ?" Một người cá khác khinh thường lên tiếng trào phúng: "Chờ đến khi các người ở đây quen rồi, khỏa thân cũng rất bình thường. Có rất ít người mặc quần áo, đúng không anh Hoa?"

Hắn lên tiếng trêu chọc xong sau đó quay qua hỏi người đầu cá duy nhất mặc áo sơ mi hoa ở đây.

Anh Hoa cười hừ một tiếng: "Tên nhóc nhà cậu tốt nhất là có chuyện."

Nói xong hắn nhìn về phía hai người Tô Dung, mắt cá nheo lại. Lần này trên mặt hắn không hề có ý cười mà là biểu cảm đầy sự uy h**p: "Chẳng lẽ các người không cho anh Hoa mặt mũi à?"

Một cái đầu cá như hắn thì có mặt mũi gì chứ?

Chị Đường yên lặng trào phúng trong lòng, nhưng cũng hiểu rõ tình huống bây giờ rất nguy cấp. Vũ lực của cô ấy tất nhiên không phải là giả, nhưng muốn đối mặt với nhiều người cá như vậy cũng rất khó khăn, huống chi còn có Tô Dung đi cùng.

Hơn nữa quan trọng nhất là, nhân viên đã nhắc nhở bọn họ, lần thứ hai xuống đây thì độ nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều. Hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu không thể phát hiện manh mối có ích trong lần này, chỉ sợ bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.

Tất cả những người cá ở đây đều nhìn chằm chằm họ như hổ rình mồi, chị Đường không hề nghi ngờ nếu cô ấy lại tiếp tục sử dụng lý do như vừa rồi, những người này chắc chắn sẽ nghi ngờ thân phận của cô ấy. Nhưng thân phận của bọn họ lại không thể chịu được một chút nghi ngờ nào, chỉ cần vén ống tay áo lên, là có thể nhìn thấy cánh tay con người hoàn toàn không phù hợp với người cá.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải sử dụng những đạo cụ quý giá mà bản thân đã tích lũy được?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 186: Chương 186



"Có thể… Nói chuyện này sau không." Đột nhiên, Tô Dung mở miệng. Cô từ chối khiến tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt lên người cô.

Trên mặt Tô Dung lộ ra dáng vẻ vô cùng thương tâm: "Ít nhất hiện tại, tôi vẫn còn cho rằng mình là một con người. Xin hãy cho tôi giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của con người."

Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Bọn họ đều không khỏi nhớ đến khoảng thời gian xa xăm trước đó, về những ký ức khi bọn họ vừa mới trở thành người đầu cá. Khi đó bọn họ cũng giống như Tô Dung, vẫn còn sót lại một chút tôn nghiêm. Nhưng không bao lâu sau, hoàn cảnh này đã biến bọn họ thành như bây giờ.

"…… Được rồi, các người đi đi." Trầm mặc một lát, anh Hoa mất hết hứng thú vẫy vẫy tay, cũng không có ý định khiến bọn họ khó xử nữa. Chính bản thân hắn còn đang mặc quần áo, tất nhiên cũng có thể đồng cảm với chút tôn nghiêm còn sót lại của bản thân trong miệng của Tô Dung. Đối với người như vậy, hắn cũng sẽ dành cho họ sự tôn trọng nhất định, cho dù anh Hoa cũng không biết cô có thể bảo vệ tôn nghiêm ít ỏi này trong bao lâu.

Nghe thấy hắn cho đi, trong lòng Tô Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi sở dĩ cô nói như vậy, cũng là vì biết rõ tầm quan trọng của tôn nghiêm đối với bọn họ. Rõ ràng có thể mặc quần áo chính là đại diện cho tôn nghiêm ở đây, điều này đồng nghĩa với việc nơi đây vẫn chưa hoàn toàn bị hoàn cảnh dơ bẩn đồng hóa, có lẽ có người có thú vui ác ý thích làm khó những người như vậy, nhưng rõ ràng người cá mặc quần áo này không phải là người như vậy, ít nhất đây là điều mà Tô Dung muốn đặt cược.

Cũng may cô đã đặt cuộc thành công!

Ra khỏi phòng, chị Đường nhéo bàn tay Tô Dung, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Trâu bò!"

Tô Dung nắm lại một chút, sắc mặt không hề thay đổi, tiếp tục bước nhanh vào bên trong. Bọn họ phải nhanh chóng tìm được manh mối, thời gian đã trôi qua một phần tư rồi.

Hai người càng đi vào trong, cả người cũng càng ngứa hơn. Hơn nữa cảm giác ngứa ngáy này nhanh chóng chuyển thành sự đau đớn dày đặc, khiến hai người vô thức dừng chân.

Chị Đường lặng lẽ cúi đầu nhìn cánh tay mình, bàn tay đang nắm lấy tay Tô Dung chợt siết chặt: "Trên người chúng ta đã mọc vảy cá! Không thể tiếp tục ở chỗ này quá lâu."

Nghe vậy, trong lòng Tô Dung cả kinh, cũng cúi đầu nhìn. Quả nhiên, trên cánh tay chị Đường đã mọc ra những vảy cái li ti, những chỗ khác cũng đã bao trùm một lớp màu bạc, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, mọc vảy chỉ là chuyện sớm muộn.

Nếu tiếp tục ở lại tầng phụ, chỉ sợ sớm hay muộn gì bọn họ cũng sẽ biến thành người cá!

"Không, có thể không phải là do vấn đề thời gian" Tô Dung đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhỏ giọng phân tích: "Hiện tại thời gian chỉ mới trôi qua khoảng một phần năm, nhưng hiện tại dựa theo xu thế mọc vảy cá của chúng ta, chỉ sợ không đến mười phút chúng ta sẽ hoàn toàn biến dị. Chắc hẳn nhân viên không nói sai, hai mươi phút chính là thời gian tối đa. Một khi đã như vậy, tại sao còn chưa đến mười phút lại như thế này?"

"Vậy ý của em là?" Chị Đường hỏi.

Tô Dung nhìn hành lang sâu thăm thẳm trước mặt: "Em nghi ngờ chúng ta càng đi vào trong, tốc độ biến dị sẽ càng nhanh hơn."

Nghe cô nói như thế, chị Đường chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn lộ ra ánh mắt hưng phấn: "Vậy chẳng phải nói, chúng ta cách mục tiêu càng ngày càng gần sao? Chị nghi ngờ nguồn ô nhiễm đang ở cuối hành lang!"

"…… Có thể." Tô Dung nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu. Cô cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nói ra nguyên nhân.

Dựa theo những manh mối trước mắt, thật sự giống như những gì chị Đường nói. Nguồn ô nhiễm đang ở cuối hành lang, nếu không tại sao hai người càng đi vào, tốc độ biến dị lại càng nhanh chứ?

Nghĩ như vậy, hai người không quan tâm đến sự biến dị trên người, cùng nhau đi vào bên trong. Cảm giác đau đớn trên người càng rõ ràng, thậm chí Tô Dung còn nghe được âm thanh vảy cá mọc trên người mình va chạm vào nhau, âm thanh chói tai khiến người nghe ê răng.

Cô có cảm giác đầu óc mình không còn tỉnh táo, có lẽ không phải bởi vì tâm trí bị mê hoặc, mà là do đại não của cô đang dần biến dạng.

Giống như Tề Hàn, hình dạng của đại não dần dần dán sát vào mũ đầu cá. Tô Dung có thể cảm giác được mặt cô đã chạm vào trùm đầu. Phải biết rằng, với cái đầu hình tròn ban đầu của cô thì tuyệt đối không có khả năng làm được đến mức này.

"Không thể đi tiếp được nữa!" Có lẽ là mũ đầu cá đã khiến Tô Dung tỉnh táo hơn một chút, cô kéo chị Đường lại: "Chúng ta trở về đi."

"Đã đến được đây rồi mà!" Chị Đường không cam lòng, giọng nói của cô ấy có chút mơ hồ, cực kỳ giống với âm thanh phát ra khi cá phun bong bóng: "Nếu chúng ta tiếp tục kiên trì thêm chút nữa thì có thể lập tức kết thúc quái đàm này."

Vị trí cuối hành lang còn khoảng gần 30 mét, bên kia có một bức tượng người đầu cá đang đứng, cho dù là ai nhìn thấy đều không chút do dự tin rằng nó chính là nguồn ô nhiễm.

Nhưng đồng thời Tô Dung cũng chắc chắn, đừng nói 20 mét, với trạng thái hiện tại của họ, dù là mười lăm mét cũng không thể kiên trì được.

"Nếu tiếp tục đi xuống, hai chúng ta đều sẽ biến dị, hơn nữa loại biến dị này thật sự không có khả năng xoay chuyển thành đường sống." Tô Dung mạnh mẽ kéo chị Đường trở về: "Em tới để tìm đường sống, không phải đi tìm cái chết. Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn."

Cô là một thám tử không tệ, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Tô Dung chưa từng có ý nghĩ từng bỏ mạng sống của mình vì người khác, huống chi lý trí nói cho cô biết, cho dù có đi qua, cũng không thể gặp được bức tượng đó. Sau khi trở về chờ đầu óc tỉnh táo hơn, nói không chừng sẽ nghĩ ra được cách giải quyết khác.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 187: Chương 187



Thật ra hiện tại cô cũng có thể nghĩ ra một biện pháp, nếu để chị Đường ném cô qua đó cũng là một cách, nhưng một người bị ném bay hơn mười lăm mét, còn đụng phải thứ gì đó, dù thế nào cũng không có khả năng sống sót. Hơn nữa điều quan trọng nhất là cô cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Trải qua nhiều quái đàm như vậy, Tô Dung cũng có một ít hiểu biết đối với nguồn ô nhiễm. Làm sao một nguồn ô nhiễm có thể đặt trắng trợn ở đây được chứ? Chỉ cần bọn họ có thêm vài người, A sẽ ném BC qua trước, sau đó B ném C, như vậy đã có thể đi đến trước mặt pho tượng, hơn nữa còn có thể tránh được số phận bị ném ngã đ.â.m chết, cũng sẽ không bị ô nhiễm vì vấn đề thời gian.

Đầu óc cô không tỉnh táo cũng có thể nghĩ được như thế, sao "Nó" có thể không nghĩ ra chứ? Đặt pho tượng ở chỗ này, dù nhìn thế nào cũng thấy có âm mưu.

"Nếu em sợ hãi thì hãy về trước đi, chị cảm thấy chị vẫn còn có thể chịu được. Nếu không giải quyết được nguồn ô nhiễm này thì chúng ta đều phải chết, so với việc đó, không bằng chị trực tiếp phá hủy nó, nói không chừng khen thưởng khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm có thể giúp chị sống lại?" Sức lực của chị Đường rất lớn, nếu cô ấy không muốn, Tô Dung hoàn toàn không có cách nào mạnh mẽ lôi cô ấy trở về.

Im lặng một giây, Tô Dung bình tĩnh nói: "Chỉ có mình em có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm của quái đàm này, dù chị có đi qua đó cũng vô dụng thôi."

Chị Đường lập tức dừng động tác, nhờ có Tô Dung nhắc nhở nên cô ấy mới nhớ ra việc này. Đúng vậy, cho dù cô ấy nóng vội tiến lên cũng hoàn toàn không có chút tác dụng nào, quan trọng còn phải dựa vào Tô Dung.

Hơn nữa cô ấy có đạo cụ bảo vệ tính mạng, nhưng Tô Dung thì không. Nếu bản thân cô ấy có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, cô ấy nhất định sẽ dốc hết sức lao lên. Nhưng cô ấy lại không thể thay thế Tô Dung quyết định số phận của mình. Nếu đối phương không muốn, chị Đường nhìn bức tượng điêu khắc gần trong gang tấc, sau đó xoay người: "Trở về thôi."

Tô Dung nhìn dáng vẻ của cô ấy, biết cô ấy vẫn không cam lòng. Suy nghĩ một chút vẫn lên tiếng nhắc nhở: "Cái đó chưa chắc là nguồn ô nhiễm."

Chị Đường cũng không tin tưởng những lời cô nói, theo cô ấy thấy, đây là lý do Tô Dung dùng để bao biện cho sự bốc đồng vừa nảy của cô ấy.

Cô ấy chủ động nói: "Không sao cả, em không cần an ủi chị. Bây giờ suy nghĩ lại nếu thật sự biến thành người đầu cá còn không bằng chị trực tiếp nhảy xuống biển tự sát còn hơn, c.h.ế.t còn tốt hơn việc mãi mãi ở lại trong quái đàm này."

Tô Dung vừa định giải thích không phải cô đang an ủi cô ấy, mà là nói có sách mách có chứng việc bức tượng không phải nguồn ô nhiễm, đột nhiên một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu cô: "Nhảy xuống biển tự sát?!"

Đầu óc vốn dĩ đang mơ hồ nhưng sau khi rời xa bức tượng đã trở nên tỉnh táo hơn, cô chợt nghĩ ra manh mối bản thân đã bỏ lỡ nhờ câu nói cuối này.

"Hình như em phát hiện ra gì đó rồi!" Tô Dung vừa nói vừa chạy trở về. Không chạy không được, hiện tại đã hơn mười phút, nếu tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ ngay cả cơ hội tìm kiếm sự thật cũng không có.

Khi đến nơi anh Hoa nói có thể tắm rửa, nơi này vẫn còn rất nhiều người, nhưng anh Hoa đã rời đi rồi. Tô Dung tùy tiện hỏi một người cá: "Không phải đã nói nếu chúng ta nhảy xuống biển thì sẽ c.h.ế.t sao? Sao chỗ này lại không sao cả?"

Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì lúc trước nhân viên đồ đỏ đã vớt một bộ xương cá lên từ dưới biển. Người cá đó đã nhảy xuống biển không lâu dưới sự sắp xếp của Tiền Hạo Vũ, có thể biến thành xương cá nhanh như vậy chỉ có thể là do tác dụng của nước biển.

Người đầu cá không hề để ý vì sao một người mới như cô lại biết chuyện này, tùy tiện trả lời: "Đương nhiên là bởi vì chỗ này rất đặc biệt, nếu không nếu muốn tắm rửa, chúng ta cứ trực tiếp làm mấy cái hố không phải tốt hơn sao? Dù sao cũng sẽ không khiến con thuyền này chìm được."

Một người cá đứng bên cạnh bổ sung: "Ngoại trừ nước biển trong cái hố này, nước biển ở những nơi khác đều có tính ăn mòn rất mạnh, bất cứ thứ gì tiếp xúc với nó đều sẽ bị ăn mòn. Tuy nhiên xương cá sẽ không bị ăn mòn, vì để nghiên cứu, ‘Sở nghiên cứu số 3’ cố ý cho chúng ta uống thuốc, khiến chúng ta dù có nhảy xuống biển, thì ít nhất xương cá sẽ không bị hư hại."

Nói tới đây, đôi mắt của hắn đầy bi thương và châm chọc, những người cá khác đều có vẻ mặt c.h.ế.t lặng. Đối với bọn họ mà nói, đây là thói quen hàng ngày, thậm chí không có gì đáng để tức giận.

"Vì sao lại nói cái hồ này đặc biệt?" Tô Dung đột nhiên hỏi.

"Ai biết được." Người đầu cá lúc nãy trả lời câu hỏi của cô nhún vai: "Cũng giống như việc chúng ta không biết vì sao chúng ta lại xui xẻo như vậy."

Thì ra là thế… Tô Dung sửng sốt, đã có được đáp án chính xác.

Thật ra cô đã sớm có suy đoán này, mặt biển rộng lớn này rất có khả năng chính là nguồn ô nhiễm. Có rất nhiều manh mối, không thể đến gần bồn tắm, âm thanh dòng nước có vấn đề, bể bơi trong phòng tập, đồ uống có vấn đề… Những thứ này đều có một điểm giống nhau —— tất cả bọn chúng đều có liên quan đến nước.

Ở trên một du thuyền, nơi cung cấp tài nguyên nước lớn nhất rõ ràng chính là vùng biển này.

Nhưng lúc trước cô không có chứng cứ, tất nhiên sẽ không mạo hiểm. Sau đó khi nhìn thấy xương cá bị vớt lên từ biển, cô cũng hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.

Cách duy nhất để cô tiêu diệt nguồn ô nhiễm là vùng biển to lớn này đã bị năng lực ăn mòn mạnh mẽ của nó khắc chế, hoàn toàn không thể nào làm được. Một thứ không thể nào tiêu diệt được, tất nhiên Tô Dung sẽ không tiếp tục nhìn nó nữa.

Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể sử dụng phương pháp này.

"Trước tiên hãy hoan hô vì quái đàm này đã kết thúc đi." Tô Dung thấp giọng nói bên tai chị Đường, theo động tác của cô, cây nấm màu đỏ thuận thế rơi xuống biển.

Trong nháy mắt khi tiếp xúc với thổ nhưỡng, Nấm đỏ đầu lâu bắt đầu điên cuồng sinh sản, hấp thu nước biển trưởng thành vô cùng khỏe mạnh. Chúng nó lớn lên rất nhanh, năng lực hút nước cũng vô cùng mạnh mẽ. Chỉ trong chốc lát, loại nấm này đã mọc đầy vùng biển.

Khi cây nấm đầu tiên nhô ra khỏi mặt nước, cơn choáng váng xuất hiện đúng như ý muốn của Tô Dung.

Chúc mừng điều tra viên "Cà Phê", "Đại tiểu thư Đường gia" của Hoa Hạ đã hủy diệt nguồn ô nhiễm của du thuyền Giao Nhân " Quái đàm quy tắc du thuyền Giao nhân" sẽ không buông xuống khu Hoa Hạ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 188: Chương 188



Sự ồn ào náo nhiệt trong phòng học vang lên, Tô Dung ngồi ở hàng sau hơi co rụt con ngươi lại, một lát sau cuối cùng cũng khôi phục được bình thường.

Cô đã trở lại rồi.

Bên cạnh là nữ sinh cùng ngành có quan hệ khá tốt với Tô Dung, đụng tay cô một cái: "Chờ một lát nữa buổi trưa cậu tính tính ăn cơm ở đâu vậy?"

Hai người các cô miễn cưỡng được xem là người ăn cơm cùng, Tô Dung thuận miệng trả lời: "Đi đến phòng ăn số ba đi, phòng ăn số ba cách nhà trọ tương đối gần, cơm nước xong có thể kịp thời nghỉ ngơi một chút."

Ba ngày bên trong quái đàm, tuy nói không phải lúc nào cũng có nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng là kinh hồn bạt vía, tiêu hao không ít tế bào não. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại thì sắp xếp chuyện xảy ra trong quái đàm.

Tất nhiên còn có một việc, là tìm một nơi an toàn, tìm hiểu đạo cụ quái đàm mà mình được thưởng trong lần này.

Bạn cơm Lâm Yến không biết suy nghĩ trong lòng của cô, hưng phấn hỏi: "Mới vừa rồi 'Cà Phê' lại được thông báo toàn cầu, cậu nói có phải cô nàng này thật sự ăn gian gì đó không?"

Quả thật cô có ăn gian, Tô Dung làm như có thật gật đầu một cái: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, chắc người này có thể nhìn thấy quy tắc bị sai đi?"

Nghe vậy, nhất thời Lâm Yến cười thật to: "Ha ha ha vẫn là cậu có trí tưởng tượng phong phú, vậy cũng quá hạnh phúc đi!"

Thấy cô ấy hoàn toàn không tin, Tô Dung nhún vai. Đầu năm nay, nói thật đều không ai tin.

"Chỉ là cậu nói rốt cuộc ‘Cà Phê' này là nam hay nữ?" Lâm Yến nâng cằm tò mò hỏi: "Cái tên này rất trung tinh nha, cảm giác là nam hay nữ đều có thể."

"Trái gái đều như nhau đi." Tô Dung tùy ý nói: "Cậu hy vọng người ta là nam hay là nữ?"

"Nữ." Lâm Yến khẳng định nói: "Trong điều tra viên tinh anh có quá ít nữ, nếu ‘Cà Phê' là nữ, có thể để cho con gái chúng ta đều được nở mặt."

Nói đến chỗ này, đột nhiên cô ấy nghĩ tới chuyện gì đó, hưng phấn nói: "Đúng rồi, cậu có nghe được hay không? Mới vừa rồi trong thông báo toàn cầu còn có một ‘Đại tiểu thư Đường gia’!"

Trong thông báo toàn cầu có cái tên này, chỉ là Tô Dung nghe không cẩn thận, chỉ là "Đại tiểu thư Đường gia" chắc chắn là chị Đường.

Mà khoan đã, hình như cái tên này thật sự có chút quen.

Câu tiếp theo của Lâm Yến đã giải đáp nghi ngờ của cô: "Đây chính là điều tra viên xếp hạng thứ bảy toàn cầu! Nữ thần của tôi lại tiến vào một quái đàm với 'Cà Phê'!"

Thì ra là người kia, điều tra viên có tên là Đường Linh, hiện tại chính là một điều tra viên nổi tiếng của ‘Cục điều tra quái đàm’.

Cô đã nói rồi sao người này lại có thể mạnh vượt qua mức bình thường như vậy, thì ra là đại lão mãn cấp đi nhầm vào thôn tân thủ. Chỉ nên, cho dù là khoảng thời gian ở tầng phụ, đối phương cũng không có chật vật giống như cô. Dù sao cũng là một đại lão, chắc chắn trên tay có đạo cụ tự vệ.

Sau khi cô ấy trở về chắc chắn sẽ nói về mình với chính phủ, chỉ là không biết ở trong mắt cô ấy mình là như thế nào.

"Chính là như vậy, cá nhân tôi cho rằng ‘Cà Phê' là một người hoàn toàn chủ động cạnh tranh, tranh thủ để có được càng nhiều cơ hội hơn. Cô ấy vô cùng thông minh, hơn nữa còn có nguyên tắc của mình." Đường Linh uống một ngụm cà phê ở trước mặt, báo cáo với những người ở bên trong phòng họp.

Nhân viên ghi chép sửa sang lại toàn bộ quá trình trong quái đàm mà Đường Linh kể lại qua "thị giác của mình", sau đó truyền văn bản chính thức cho những người khác.

Sau khi mở ra nhìn một hồi, Đường Linh như có điều suy nghĩ nói: "Gần như vậy, chuyện mà cô ấy làm, lời nói, phần lớn đều có mục đích của mình, cũng không phải là vô tình làm vậy."

"Hơn nữa vô cùng thông minh, thông minh đến mức có một loại cảm giác cô ấy đã sớm tiên tri được." Tần Phong tổng kết lại: "Nhưng nếu đúng như phân tích, chỉ có thể nói quả thật người này sinh ra chính là một điều tra viên."

Những người khác cũng tiến hành phân tích tính cách mà Tô Dung biểu hiện ra.

"Người này rất tự tin đối với phán đoán của mình, nếu không cũng sẽ ở lúc cuối cùng nói một câu như vậy với cô."

"Ít nhất hai lần từ người bên trong quái đàm có thể nhìn ra được, nhân phẩm của 'Cà Phê' không tệ, ít nhất chính là loại người nguyện ý cứu người, mà không phải là loại người lạnh lùng ác nghiệt vô tình."

"Nhưng cô ấy cũng không muốn bại lộ thân phận, bằng không cũng sẽ không mượn bộ dạng bên ngoài của mỗi một quái đàm che dấu thực lực của mình. Tôi đề nghị đối mặt với loại điều tra viên có năng lực thế này, vẫn là theo tâm ý của cô ấy thì hơn."

Mặc dù vẫn có ít người phê bình kín đào, nhung cuối cùng Khổng lão --- chỉ huy trưởng và Tần Phong giải quyết dứt khoát: "Sau này cũng không cần thăm dò thân phận của ‘Cà Phê' nữa, đặc biệt nhìn chằm chằm những người nước ngoài và tà giáo là được. Nếu như bọn họ có phát hiện, lại tiến hành hành động ngồi ngư ông đắc lợi là được."

Bên kia, cuối cùng Tô Dung nằm trên giường cũng đã tỉnh ngủ, nghe bạn cùng phòng phía dưới cố ý làm động tác nhẹ nhàng, một tay cô vắt ngang qua mắt, tự mình tỉnh táo một chút.

Trước khi trở về, cô đã đi nhà vệ sinh xem qua đạo cụ quái đàm mà mình mới lấy được. Thật ra nói đó là đạo cụ cũng không giống, phần thưởng lần này càng giống như một loại năng lực.

Cô có thể ở bất kỳ chỗ nào trong nước truyền đến một chỗ khác trong nước. Điều kiện tiên quyết là hai nới này ở cùng một không gian.

Ví dụ như Tô Dung có hai chậu nước, cô nhảy vào một chậu trong đó, sau đó có thể nhảy ra từ một chậu khác.

Tô Dung đặt tên cho cái này là thuật đổi vị trí dưới nước.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 189: Chương 189



Hơn nữa khác với đạo cụ quái đàm, năng lực quái đàm cũng không hạn chế không thể sử dụng ở trên thực tế. Đây cũng là thông tin truyền cùng lúc vào đầu Tô Dung với tác dụng năng lực này.

Tô Dung còn chưa dám làm thí nghiệm cụ thế, dù sao ở bên ngoài khắp nơi đều có camera, trong phòng ký túc xá lại có người, cô chỉ có thể ở trong nhà vệ sinh nhỏ thử một chút.

Không thể không nói, năng lực này còn rất thú vị, nhất là nơi có nước, tương đương với gia tăng tốc độ chạy trốn. Chỉ cần cô đặt một chậu nước ở nơi an toàn, sau đó lúc bị truy đuổi thì tùy ý nhảy vào nơi có nước, đều có thể chuyển đến nơi an toàn. Năng lực này có thể để cho Tô Dung hành động lớn gan hơn một chút.

Nhưng giống như cô nói, cái này lực này cũng có giới hạn rất lớn. tất nhiên chuẩn bị một chậu nước ở nơi an toàn rất dễ dàng, nhưng lúc đang bị truy đuổi thì thật sự không phải lúc nào cũng có thể tìm được hoặc đi qua nơi có nguồn nước.

Chỉ là mặc kệ nói thế nào, kỹ năng lần này làm cho Tô Dung rất hài lòng, đây là lần đầu tiên cô lấy được khen thưởng không phải là đạo cụ quái đàm. Hơn nữa còn là một kỹ năng chạy trốn tốt. Bây giờ cô cũng có thủ động công kích, thủ đoạn phòng ngự cũng có, còn kém kỹ năng chạy trốn, bây giờ cũng coi như được bổ sung rồi.

Chỉ là so sánh với thủ đoạn công kích và thủ đoạn chạy trốn, có lẽ phòng ngự của vỏ rùa đen hơi quá đơn sơ. Nếu như có cơ hội, cô vẫn muốn tìm một đạo cụ, kỹ năng phòng ngự tốt hơn.

Tô Dung cười một tiếng, sau đó bắt đầu sắp xếp suy nghĩ trong đầu lại.

So sánh với mấy lần quái đàm lúc trước, đại khái là bởi vì đồng đội đáng tin, lần này thông quan dễ dàng hơn một chút. Nhưng nếu chỉ nhìn quy tắc cùng độ khó, quái đàm lần này tuyệt đối là quái đàm vất vả nhất mà cô từng trải qua.

Mặc dù quy mô của nó không rộng lớn bằng quái đàm vườn bách thảo Màu đỏ, nhưng khu vực được chia ra cũng không ít.

Cũng may bọn họ không kéo dài đến ngày thứ tư, nếu như kéo dài đến ngày thứ tư, Tô Dung dám khẳng định còn sẽ xảy ra một ít chuyện mà bọn họ không ngờ đến.

Ví dụ như rốt cuộc rèn luyện trong phòng thể dục để làm gì, chợt nhìn thì giống như chỉ có bên trong phòng thể dục sẽ gặp nguy hiểm, rèn luyện sai sẽ bị nguy hiểm. Nhưng Tô Dung biết rõ, cứ rèn luyện lâu dài như vậy, cũng tuyệt đối có vấn đề.

Chỉ là có thể là bởi vì bọn họ không kéo dài đến ngày thứ tư, cho nên vấn đề mà rèn luyện mang đến không có hiển rõ trên người của bọn họ.

Nói thật, nếu cái quái đàm này không có một đại lão có giá trị vũ lực cao hơn tất cả mọi người trấn giữ, quái đàm này tuyệt đối không thể thoải mái như lúc trước được.

Nguyên nhân ngày đầu tiên Tiền Hạo Vũ đã động tay phần lớn cũng bởi vì sự trấn áp của chị Đường. Cô ấy đủ mạnh, hơn nữa trong lòng mang theo chính nghĩa, cho nên những điều tra viên khác cũng không trắng trợn làm ác.

Nếu như không có chị Đường, rất có thể anh Trịnh, Tiểu Lưu, Chu Hâm, nam cột tóc đuôi ngựa, thậm chí là Tề Hàn, cũng rất có thể làm ra chuyện điên rồ gì đó. Rồng mất đầu, tiểu quỷ quấy phá bên trong.

Hơn nữa Tiền Hạo Vũ cũng nhất định sẽ điên cuồng g.i.ế.c người, mặc dù cậu ta ý thức được mình và số 10 là hai lựa chọn duy nhất, nhưng cái này cũng không đại biểu cậu ta sẽ bỏ qua cho những người khác. Đến lúc đó người trên thuyền ngày càng ít, tất nhiên những người khác cũng sẽ rơi vào khủng hoảng, tinh thần trở nên hoảng hốt, nếu muốn thông qua quái đàm, lại càng khó khăn hơn nữa.

Đám người đầu cá vẫn luôn đợi ở tầng phụ dưới lòng đất, chỉ có lúc mở tiệc tối mới ngoi lên. Nhưng nói lời thật lòng, một đám người đầu cá nhiều như bọn họ chen lấy bên trong tầng phụ nho nhỏ, Tô Dung sợ đến ngày thứ tư bọn họ sẽ khởi nghĩa xông ra.

Suy nghĩ đến những chuyện này, Tô Dung cũng đã tỉnh ngủ không ít. Ngồi dậy liếc nhìn thời gian, bây giờ đã ba giờ chiều, ngủ một giấc hai tiếng rưỡi đồng hồ. Trạng thái tinh thần đã khôi phục không ít, bây giờ cảm thấy tinh thần sáng lạn.

Ba giờ rưỡi phải đi học, chỉ là buổi chiều là tiết ở trong phòng học rộng nhiều người, không điểm danh cũng không có quy định nghiêm ngặt gì, Tô Dung yên tâm thoải mái quyết định cúp tiết.

Sinh viên nào mà không cúp tiết? Ai tin.

"Cậu tỉnh rồi?" Chú ý đến động tĩnh, Điền Khinh Khinh ở giường bên cạnh nhìn một cái, cầm ly nước uống ừng ực rồi nói: "Tôi nhớ xế chiều hôm nay hình như cậu có tiết học đúng không?"

"Cúp rồi." Tô Dung có lý chẳng sợ, gãi đầu tóc một cái: "Cậu thì sao? Không phải cậu cũng có tiết học sao?"

"Tôi cũng cúp rồi." Điền Khinh Khinh học cách nói của cô, sau đó hỏi: "Gần đây cậu có xem diễn đàn của trường học không? Lúc tôi học cấp ba cho rằng diễn đàn trường dùng để tỏ tình, bây giờ mới phát hiện phía trên đều là người xem náo nhiệt và tiết lộ thân phận người muốn tìm."

Cái gọi là diễn đàn trường chính là một trang web đặc biệt để cho sinh viên gửi bài viết, tác dụng giống với web tỏ tình. Tô Dung nhập học cũng biết đến cái này, chỉ là khai giảng lâu như vậy, cũng không có xem qua.

Sở dĩ không xem tất nhiên là không hứng thú, dù sao chuyện học tập của đại học Q rất bận rộn, Tô Dung còn là người bên trong xã đoàn quái đàm, thời gian thật sự rất khan hiếm. Nhưng lời của Điền Khinh Khinh lại để cho Tô Dung nhớ đến một diễn đàn tương tự --- "diễn đàn đàm luận quái đàm".

Trước kia cô dùng diễn đàn đàm luận quái đàm là để tìm kiếm những kiến thức mình không biết, nhưng mới vừa rồi cô đột nhiên nghĩ đến tác dụng của diễn đàn không chỉ như vậy, cô hoàn toàn có thể mượn diễn đàn tìm hiểu người đã từng trải qua một quái đàm với mình*, sau đó mượn dùng kinh nghiệm của bọn họ hiểu được chuyện cô không biết.
 
Back
Top Bottom