Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 130: Chương 130



Phòng thí nghiệm dưới đất gì đó, bên trong cũng không có đồ công nghệ cao, máy móc xuyên không mà đám người Tô Dung tưởng tượng lúc trước.

Mai Lạc xoay bình rượu đặt ở trên bàn 1/4 vòng. Sau đó mở ra trang thứ 38 của một quyển sách ở phía trên nhất của tủ sách, bất ngờ là bên trong có một cái nút.

Anh ấy đè nút xuống, một tiếng ầm vang lên, đột nhiên dưới đất xuất hiện một cái lỗ lớn hình vuông.

Mai Lạc dặn dò: "Sau khi đi xuống sẽ đến thế giới quái đàm, sau khi đi vào không nên phát ra tiếng động lớn hơn, yên tĩnh một chút, biết không?"

Lần này ngay cả Tô Dung cũng có chút kinh nhạc, sau khi được cho phép thì đặt câu hỏi: "Cho nên thật ra thế giới quái đàm là ở trong lòng đất sao?"

"Không, không phải." Tất nhiên Mai Lạc biết nghi ngờ này của cô đến từ đâu, "Nơi này chỉ là một môi giới thôi, các người có thể hiểu nó tồn tại ở thế giới quái đàm, hoặc có lẽ chính là một thời không song song khác. Là nơi này có vách ngăn vượt qua thế giới, mới có thể làm cho chúng ta đến thế giới quái đàm."

Mọi người lập tức hiểu ra.

Đi theo vào trong hang, bên trong tối đen một mảnh, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả. Mai Lạc đi phía trước cầm đèn pin, miễn cưỡng chiếu sáng. Mới bắt đầu đi xuống, sau khi đi được một đoạn, có thể thấy được một đầu của cầu thang. Lúc này mới xác định thế giới quái đàm không ở trong lòng đất.

Rất nhanh đã đi đến cuối con đường, Mai Lạc tắt đèn pin đi.

Cửa phía trên bị mở ra, trong nháy mắt không gian trở nên sáng choang, tất cả mọi người đều bị chói cho không mở mắt nổi. Tạ Kha Kha vừa dùng tay che mắt, vừa nhanh chóng bước đến bậc thang trước mặt Tô Dung.

Cậu ta cao khoảng 1m8, đi lên bậc thang hoàn toàn có thể che lại ánh sáng trước mặt. sau khi Tô Dung thích ứng xong thì đi tới bên cạnh của cậu ta: "Đi lên đi, tôi đã không sao rồi."

Đi lên đến mặt đất, cũng không có gì kỳ lạ, nhìn qua cũng chỉ là một gian phòng bình thường. Sau khi 11 người đi vào thì trở nên vô cùng chật chội.

Trong phòng đã có một người, người nọ khoảng hơn 40 tuổi. Nhưng cơ bắp phát triển, toàn thân cường tráng, một quyền có thể đánh c.h.ế.t 10 người.

"Này, sinh viên năm nhất của đại học Q đúng không?" Người đàn ông nhìn về phía Mai Lạc.

Mai Lạc cung kính cúi chào: "Đúng vậy, thượng tá Ngô Kiệt."

Người đàn ông này lại là một Thượng tá!

Ngô Kiệt lạnh lùng liếc nhìn một đám sinh viên mới, sau đó mới thu hồi ánh mắt nói: "Không nên rời khỏi vị trí vượt qua một con đường ở chỗ này, không nên nói chuyện với người địa phương, nếu như chú ý đến có người nhìn chằm chằm các người, nhanh chóng trở về báo cáo cho tôi."

Nói xong thì đi vào một căn phòng khác, một tiếng "ba" vang lên, cửa đã đóng lại.

Mai Lạc giống như đã thành thói quen với cách cư xử này của đối phương, nhún vai nói: "Công cụ che dấu hơi thở chỉ có thể tối đa bao trùm phạm vi của một con đường, bao gồm bên trong tiểu khu cũng có rất nhiều dân địa phương. Không được nói chuyện với bọn họ, lỡ như bị phát hiện ra hơi thở nhân loại thì sẽ không tốt."

"Vậy chúng ta cần phải làm gì đây?" Một nam sinh hỏi.

"Lần này mọi người đến chủ yếu chính là nhìn thử thế giới quái đảm, thỏa mãn tưởng tượng của mọi người. Nếu thật sự muốn làm gì đó ở chỗ này, ít nhất phải chờ lên năm tư đã. Tất nhiên, nếu như trước đó mọi người tiêu diệt nguồn ô nhiễm, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ."

"Tại sao?" Vẫn là nam sinh kia hỏi.

Trái lại Mai Lạc rất kiên nhẫn, chậm rãi giải thích: "Bởi vì sau khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm sẽ nhận được khen thưởng, phần lớn đều có hơi thở của "nó", có thể để cho các người không bị người địa phương, thậm chí là quỷ quái phát hiện các người là người từ bên ngoài đến."

Anh ấy vừa nói như vậy, Tô Dung đột nhiên nghĩ đến lúc trước ở trong quái đàm taxi, người đưa tiền giả cho cô, cũng bởi vì cô có Ví sinh tiền, cho nên trong lúc nhất thời không phát hiện cô là người từ bên ngoài đến. Nhưng sau đó bởi vì cô cầm Ví sinh tiền ra, cho nên vẫn là bị phát hiện.

Nếu nghĩ như vậy, bây giờ cô hoàn toàn không lo lắng bị người khác phát hiện ra thân phận người bên ngoài đến! Dù sao bao gồm Xẻng phệ linh, trong tay cô đã có ba món đạo cụ lấy được từ tiêu diệt ba nguồn ô nhiễm.

Ý thức được chuyện này, nhất thời đôi mắt của Tô Dung sáng lên. Cô đến cái thế giới này chính là muốn thăm dò tin tức, nếu như không thể nói chuyện với người địa phương, vậy kết quả thăm dò sẽ hạ xuống rất thấp. Hiện tại trở ngại đã không cánh mà bay, rất khó không làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.

Mà bên kia, Mai Lạc cầm ra một cái túi, phân phát cho mọi người: "Đây là đồ ăn vặt của các người, nếu như ngửi thấy được mùi gì cảm thấy rất đói, thì dùng đồ ăn vặt này để lấp bụng một chút. Không nên tùy tiện ăn đồ ăn trong thế giới quái đàm, đây không phải để cho các người ăn. Chẳng qua đồ ăn trong thế giới quái đàm đúng là có thể ẩn núp được hơi thở người bên ngoài của các người một đoạn thời gian. Nhưng quan trọng nhất chính là đồ ăn chỗ này cần phải tốn tiền quái đàm, không có tiền lương cố định thì đề nghị không nên lãng phí."

"Tiền lương cố định?" Tô Dung có chút kinh ngạc, ghi nhớ kiến thức "Ăn đồ ăn trong quái đàm có thể che giấu hơi thở của người bên ngoài", lại hỏi vấn đề mình cảm thấy hứng thú hơn.

Thấy ánh mắt sáng rỡ của bọn họ, Mai Lạc bậc cười: "Các người cũng đừng nghĩ nữa, muốn ở chỗ này có được tiền lương cố định, hoặc là có thể tự tìm được một công việc ở chỗ này, hoặc là gia nhập "Cục điều tra quái đàm". Đúng rồi, nhân tiện nhắc nhở một câu: Ở chỗ này tìm công việc ngắn hạn tương đương với tự nguyện tiến vào một quái đàm quy tắc, có thể sống sót kiếm được tiền lương hay không đều dựa vào bản lĩnh của mình."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 131: Chương 131



Ví dụ như quái đàm taxi lúc trước của Tô Dung, chính là một phần công việc ngắn hạn. Hệ số nguy hiểm thật sự rất lớn.

Vẫn có người chưa từ bỏ ý định, mở miệng hỏi: "Vậy công việc lâu dài thì sao?"

Mai Lạc khẽ mỉm cười: "Bình thường công việc lâu dài đều cần thân phận dân địa phương, trái lại công việc lâu dài của tam đại không cần thân phận của người địa phương, nhưng ngay cả người địa phương cũng không vào được tam đại, đề nghị các người cũng không cần mơ mộng hão huyền."

Cái gọi là tam đại chính là ba tổ chức lớn 'Chìa khóa cứu đời', 'Sở nghiên cứu số 3', 'Tập đoàn Tích Tắc', cái tổ chức đầu tiên cần bị tẩy não, cái thứ hai thì trừ nhân viên nghiên cứu ra, những người khác đều rất dễ dàng trở thành con cờ thí nghiệm. Còn về tổ chức thứ ba, điều tra viên muốn nhậm chức, độ khó chỉ cao chứ không thấp.

Nghe xong lời của anh ta, đột nhiên Tô Dung nghĩ đến gì đó: Cô không phải là bị cưỡng ép nhậm chức ở ''Tập đoàn Tích Tắc'' sao?

Tiền lương đâu???

Không ai biết tiếng gầm thét trong lòng của Tô Dung, Mai Lạc tiếp tục nói những chuyện cần chú ý đến: "Trước buổi chiều năm giờ nhất định phải trở về, sau năm giờ quỷ quái sẽ ra ngoài đi dạo. Trái lại người địa phương thì khá tốt, nhưng những người bên ngoài như chúng ta thì sẽ có nguy hiểm. Máy móc không thể hoàn toàn che dấu hơi thở của chúng ta, bị phát hiện nhất định sẽ chết. Phải biết, ở chỗ này bọn chúng không có bị trói buộc bởi quy tắc. Còn về sau 12 giờ, dân địa phương đi ra ngoài cũng sẽ chết, các người thì cũng đừng nói đến. Chẳng quả các người cũng không có cơ hội ở chỗ này đến 12 giờ đêm."

Chờ sau khi mọi người đều đã hiểu hết, anh ấy phất tay nói: "Được rồi, các người đi ra ngoài dạo đi. Lần này chủ yếu là để cho các người tìm hiểu thế giới này, sau khi trở về mỗi người viết một bài cảm nghĩ một ngàn chữ."

Nghe được còn có bài tập, mọi người lập tức k** r*n một mảnh.

"Ngoài ra, tôi phải nhắc nhở các người một câu. Mặc dù đang ở trong thế giới quái đàm, nhưng cái này không đại biểu các người sẽ không tiến vào quái đàm quy tắc. Trên thực tế, ở chỗ này bị chọn vào quái đám quy tắc có xác suất rất cao, chỉ là số người c.h.ế.t không cao bằng bên ngoài."

Điểm này cũng rất dễ hiểu, dù sao đối với quỷ quái, "ăn" người địa phương cũng chỉ là để không bị đói. Chỉ có khi tất cả đều là điều tra viên, bọn chúng mới có thể dùng hết sức.

Chờ Mai Lạc rời đi, Tạ Kha Kha hỏi Tô Dung: "Chúng ta đi ra ngoài không?"

Tô Dung lắc đầu: "Lần đầu tiên đến, tôi muốn một mình đi dạo, nếu có lần sau chúng ta sẽ đi cùng nhau. Nếu như cậu lo lắng xảy ra chuyện gì đó, có thể đi với người khác."

Nếu như cô chỉ là đến thế giới này đi dạo một chút giống với những người khác thì cũng được đi, nhưng cô còn mang theo mục đích của mình. Hơn nữa bây giờ còn có thêm một mục đích nữa.

Vốn chỉ là muốn thăm dò tin tức của "Đoàn du lịch Trường Thịnh", bây giờ Tô Dung còn muốn đi đến trụ sở chính là "''Tập đoàn Tích Tắc''" hỏi thử sao không có phát tiền lương cho mình.

Thấy cô từ chối, Tạ Kha Kha có hơi thất vọng, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của cô: "Được rồi, vậy cậu cẩn thận một chút nha."

Tạm biệt Tạ Kha Kha, một mình Tô Dung đi ra khỏi phòng. Rời khỏi nhà ngang, bên ngoài là một mảnh bầu trời tối tăm. Có chút giống với trời sương mù ở thế giới hiện thực, nhưng lại không quá giống. Không khí nơi này làm cho người ta cảm thấy có một loại lạnh lẽo ngấm trong xương. Tô Dung không biết chỉ có người từ bên ngoài đến là cô có loại cảm giác này, hay là tất cả mọi người đều có.

Trái lại những nơi khác cũng không khác quá nhiều so với thế giới bên ngoài, chỉ có chút vắng lặng, không có bao nhiêu người ở. Chẳng qua cái này cũng bình thường, cứ điểm thành lập của "Hiệp hội liên hiệp toàn cầu nghiên cứu quái đàm" luôn sẽ không có khả năng thành lập ở thành phố lớn sầm uất, đó không phải là chờ bị người ta phát hiện ra sao?

Cô không có bản đồ, không có điện thoại, Ví sinh tiền còn chưa sinh ra tiền cho cô. Muốn tìm trụ sở chính là ''Tập đoàn Tích Tắc'' đúng là có chút hy vọng hão huyền.

ý thức được chuyện này, Tô Dung bất đắc dĩ thở dài, đi vào một cửa hàng không tính là quá lớn.

Bà chủ cửa hàng nhỏ này là một người phụ nữ trung niên, đang cắn hạt dưa xem phim, thấy có người đến cũng chỉ nâng mắt lên nhìn rồi nói: "Có cần gì thì tự tìm."

Tô Dung làm bộ tìm đồ, giống như tùy ý mở miệng hỏi: "Chị gái, chị ở chỗ này mở tiệm bao lâu rồi."

"Ba năm." Bà chủ nhìn cô một cái: "Cô mới dọn đến?"

"Cũng gần như vậy, bạn mời tôi đến ở mấy ngày." Tô Dung bày ra bộ dạng thích lảm nhảm lúc rảnh rỗi: "Chỉ là ban ngày anh ấy có công việc, không thể đi với tôi được.

Nghe vậy, bà chủ lại hỏi: "Bạn trai?"

Vốn dĩ Tô Dung muốn phản bác, nhưng hơi suy nghĩ một chút, sau đó thẹn thùng gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy đối xử với tôi khá tốt."

"Đối tối với cô cũng sẽ không để cho cô ở nhà một mình rảnh rỗi nhàm chán." Hiển nhiên bà chủ rất tỉnh táo tinh thần, giọng điệu như người từng trải: "Có phải cậu ta còn nói tương lai sẽ nuôi cô không?"

"Sao chị biết anh ấy cũng nói mấy lời này?" Tô Dung bày ra vẻ kinh ngạc hỏi:"Anh ấy có nói như vậy, nếu không tôi cũng sẽ không rời quê quán đến chỗ này."

Cô gái nhỏ rời bỏ quê hương, không nhà, ngây thơ có một bạn trai biết nói lời ngon tiếng ngọt… Yếu tố đầu đủ hết, bà chủ thật sự muốn gõ tỉnh cô gái trước mặt này: "Đàn ông là không thể dựa vào được, cô gái nhỏ này... Haizz! Suy nghĩ nhiều một chút đi!"

"Anh ấy không phải là người như vậy!" Tô Dung làm bộ tức giận, giống như một cô gái nhỏ nóng lòng muốn chứng minh bạn trai mình có bao nhiêu tốt, "Vì để cho tôi không cảm thấy nhàm chán, anh ấy còn đăng ký vào "Đoàn du lịch Trường Thịnh" để cho tôi đi du lịch nữa đó!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 132: Chương 132



Nghe được câu này, bà chủ lập tức thay đổi sắc mặt: "Cái gì?! Đoàn du lịch Trường Thịnh?"

Vốn dĩ chị ấy chỉ cho rằng bạn trai của cô gái này chỉ định lừa gạt tình cảm, không nghĩ đến còn định g.i.ế.c hại mạng người nữa!

Nhất thời bà chủ trở nên nghiêm túc: "Chính miệng cậu ta nói với cô, cậu ta đăng ký cho cô vào Đoàn du lịch Trường Thịnh sao?"

Tô Dung giả bộ ngây thơ gật đầu: "Đúng vậy, sao thế? Tôi là đến từ thành phố nhỏ, chưa từng nghe nói về đoàn du lịch này."

"Không..." Do dự một chút, bà chủ vẫn không muốn gây chuyện: "Không có vấn đề gì."

Mắt thấy sắp thất bại trong gang tất, sao Tô Dung có thể từ bỏ. Cô cố ý làm ra vẻ cẩn thận: "Sao vậy? Là đoàn du lịch này rất đắt sao, A Cương tồn rất nhiều tiền vì tôi sao?"

Vừa thấy bộ dạng như vậy của cô, nhất thời bà chủ giận đến mức không có chỗ nào phát tiết. Bạn trai cô cũng đã chuẩn bị g.i.ế.c cô rồi, cô còn ở đây đau lòng thay tên đó? Thật là nên ăn rau củ dại mấy năm mới có thể thanh tỉnh được.

Bà chủ không nhịn được dứt khoát nói: "Cô biết Đoàn du lịch Trường Thịnh là do 'Chìa khóa cứu đời' thiết lập không?"

" 'Chìa khóa cứu đời' cái gì?" Tô Dung bày ra bộ dạng kinh ngạc: "Không phải bọn họ phục tùng... cái đó đó sao?"

Cô cố ý nói mờ mịt, tất nhiên bà chủ cũng có thể nghe hiểu. Thấy cô hoàn toàn không phải là người không có đầu óc, bà chủ càng có suy nghĩ muốn cứu một mạng người: "Đúng vậy! Tự cái đoàn du lịch kia là vì... phục vụ cái đó đó, cô tiến vào có kết quả gì thì tự cô suy nghĩ đi!"

Cho nên quả nhiên chính là như vậy, mới bắt đầu Tô Dung cũng biết dân địa phương đi vào vườn bách thảo Màu Đỏ chính là vi để cho "nó" ăn no. Nhưng vốn dĩ cô cho rằng đoàn du lịch chỉ là hợp tác với 'Chìa khóa cứu đời', không nghĩ đến vốn dĩ hai cái này có cùng nguồn gốc.

Xem ra đại khái chuyến đi du thuyền lần sau có lẽ cũng có mục đích giống nhau. Nhưng dựa vào suy đoàn lúc trước của cô, 13 người đều phải là điều tra viên mới đúng. Nói cách khác, khác với chuyến đi vườn bách thảo, lần này không có người nào nguyện ý chủ động hiến thân cho "nó".

Vậy sao bọn họ lại phải làm như vậy? Hoặc là nói, bọn họ cần các điều tra viên cung cấp cái gì?

Mà bên này Tô Dung đang suy nghĩ, bên kia bà chủ còn tiếp tục nói: "Tôi nói này, cô gái nhỏ, cô nên lập tức chia tay với cái tên kia đi, sau đó trở tay đưa tên đó vào Đoàn du lịch Trường Thịnh."

Nghe được lời của bà chủ này, Tô Dung thiếu chút nữa không nhịn được cười. Không thể không nói, nếu như chuyện này thật sự xảy ra trên người cô, cô sẽ chỉ làm càng ác hơn.

Cô làm ra bộ dạng nhanh chóng tỉnh ngộ, còn lòng đầy căm phẫn phụ họa lời của bà chủ. Sau khi kiên nhẫn nghe bà chủ mắng đàn ông cặn bã như thế nào, Tô Dung giả vờ vô ý nói: "Nếu tôi có thể đi làm việc ở 'Tập đoàn Tích Tắc' thì tốt rồi."

Bà chủ gật đầu đồng ý: "Phụ nữ chúng ta phải tự kiếm tiền, có tiền sẽ không lo không tìm được đàn ông? Chỉ là ''Tập đoàn Tích Tắc'' tốt thì tốt đó, nhưng muốn đi vào thì phải có thành tích xuất chúng mới được."

"Chờ sau khi tôi trở về quê quán, nhất định sẽ thật cố gắng, tranh thủ có một ngày có thể dựa vào bản lĩnh của mình đi đến thành phố lớn." Tô Dung bày ra bốn dáng có ý chí chiến đấu, sau đó hỏi: "Đúng rồi, bà chủ biết trụ sở chính của ''Tập đoàn Tích Tắc'' ở chỗ nào không? Trước khi rời đi tôi muốn đi qua xem, khích lệ mình một chút."

"Tất nhiên, đúng là nên đi xem một chút." Đối với sự phấn khởi của cô, bà chủ tán thành cả hai tay, nhiệt tình nói: "Trụ sở chính nằm ở số 444 đường Kim tuyền, mặc dù cách nơi này có chút xa, nhưng ngồi xe có thể đi thẳng đến đường số 444."

444.

Nghe được mấy con số này, Tô Dung chỉ cảm thấy quá xui xẻo. Không phải là một tập đoàn kinh doanh sao, lấy số 888 không tốt sao? Tại sao hết lần này đến lần khác là 444*.

*số 4 có phát âm giống với chữ chết, còn số 8 thì có phát âm gần giống với chữ phát (phát tài, phát lộc, phát triển ).

Chẳng qua biết địa chỉ rồi, còn biết được nếu muốn đi đến chỗ đó thì ngồi xe cũng rất thuận lợi. Cô nghiêm túc cảm ơn bà chủ: "Cảm ơn ngài hôm nay nói nhiều như vậy với tôi, nếu như không có ngài, có lẽ tôi còn bị lừa, g.i.ế.c mà không hay biết."

"Không có gì, cô có thể nghe lời tôi khuyên là tốt rồi." Bà chủ rất vui vẻ, nhiệt tình nói: "Đúng rồi trên người cô có mang tiền không? Tôi nói với cô, làm việc này nhất định phải làm ngay luôn, nếu bây giờ cô không đi, chờ suy nghĩ nhiều lại không còn dũng khí làm nữa."

Tô Dung cười khổ một tiếng: "Tôi sẽ không nhục chí, chỉ là quả thật bây giờ trên người tôi không mang theo tiền. Tìm anh ta đòi... Hazz!"

Bà chủ lập tức nói: "Không sao, cũng chỉ là tiền xe mà thôi, tôi cho cô là được."

Bà chủ nói xong tiện tay móc ra hai tệ: "Xe buýt mặc kệ đi bao xa cũng chỉ có một tệ, tiền về tôi cũng cho cô luôn, cô gái nhỏ không nên lại dẫm vào vết xe đổ nhé!"

"Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không!" Từ chỗ này không chỉ nhận được tin tức mong muốn, còn lấy được tiền đi đường, thiếu chút nữa Tô Dung đã không duy trì được bình tĩnh.

Chỉ là cô không phải là người không biết báo ơn, đã quyết định sau khi trở về từ trụ sở chính, nhất định sẽ mua đồ để báo đáp đối phương. Nếu như cuối cùng trụ sở chính không đưa tiền cho cô, vậy cô cũng có thể chờ tháng sau Ví sinh tiền sinh ra tiền, lại đến tìm bà chủ.

Chờ Tô Dung rời đi, bà chủ vui vẻ gọi điện cho người bạn tốt của mình: "Này, bà đoán hôm nay tôi đã gặp ai? Một cô gái nhỏ thiếu chút nữa lầm đường lạc lối! Đúng đúng đúng... Vậy không phải là may có tôi sao. Dựa vào cái miệng nói nhiều không lặp lại từ này, cố gắng thuyết phục cô gái đó. Tôi nói tỉ mỉ cho bà một chút...."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 133: Chương 133



Sau khi tạm biệt bà chủ, Tô Dung đi thẳng đến trạm xe buýt bên ngoài tiểu khu.

Rất nhanh, xe buýt đi đến đường 444 đã đến. Nhìn con số này, cô cảm thấy có chút cảm giác không ổn. Tô Dung lên xe, ném một đồng tiền mà bà chủ cho vào thùng thu tiền, sau đó ngồi vào vị trí ở hàng sau nhất. Cô là muốn ngồi đến trạm cuối cùng, ngồi ở hàng sau là thuận lợi nhất.

Cửa xe "két" một tiếng đóng lại, nhất thời cảnh sắc xung quanh đột nhiên thay đổi.

Cô bị chọn vào quái đàm quy tắc rồi.

Tô Dung: "..."

Cô biết mà, con số đáng c.h.ế.t kia có vấn đề!

Nghiêng đầu nhìn những người dân địa phương ở xung quanh, mọi người đều không quá hốt hoảng, hiển nhiên đã thành thói quen rồi. Trong xe buýt tổng cộng có 10 người, lúc này đều đang tìm thử xung quanh có quy tắc hay không.

Đúng là tỷ lệ được chọn vào quái đàm quy tắc ở chỗ này cao hơn thế giới hiện thực không ít. Tô Dung thở dài, cũng bắt đầu tìm quy tắc.

Không bao lâu, cô ở kẽ hở giữa hai cái ghế tìm được một tờ giấy. Trên tờ giấy chính là quy tắc của quái đàm lần này.

《 Điều cần biết khi ngồi xe buýt đường 444》

Hoan nghênh ngài ngồi lên xe buýt đường 444, vì để cho ngài có thể thuận lợi an toàn đến mục tiêu, mời tuân thủ các quy tắc sau.

Một, chỗ ngồi số lẻ không thể ngồi, nếu như bây giờ ngài đang ngồi ở chỗ ngồi số lẻ, xin nhắm mẳt lại, chờ đến trạm kế tiếp thì nhanh chóng tìm ghế ngồi số chẵn ngồi xuống. Ngài chỉ có một lần cơ hội đổi chỗ ngồi.

Hai, nếu như cuối cùng vẫn ngồi sai vị trí, có thể để cho nhân viên an toàn giúp đỡ điều chỉnh.

Ba, bên trong xe tuyệt đối không thể vượt qua 10 hành khách, nếu như ngài đột nhiên phát hiện số lượng hành khách vượt qua 10 người, mời nghĩ hết tất cả biện pháp để cho người dư thừa xuống xe. Nếu không có cách nào, có thể để cho nhân viên an toàn đuổi bọn họ xuống.

Bốn, lúc trong buồng xe số người vượt qua 10 người, ngài có thể trả lời những người khác.

Năm, nhân viên an toàn bên trong xe mặc đồng phục màu đen là có thể tin tưởng, nhưng xin cố gắng không nên tìm người ta giúp đỡ.

Sáu, trước khi đến trạm cuối cùng, mặc kệ như thế nào cũng không thể xuống xe. Trạm cuối sẽ là bất kỳ trạm nào mà lúc trước bạn muốn đến.

Bảy, không được gây ồn ào trên xe, giữa hành khách không được trao đổi, một chuyến xe văn minh quyết định bởi ngài và tôi.

Tám, đừng đựng chạm đến tài xế, không nên nói chuyện với tài xế, không nên nhìn chăm chú tài xế.

Chín, nhân viên an toàn là vô địch.

Tổng cộng có chín quy tắc, công cụ nhắc nhở ô nhiễm tự động có hiệu lực, biểu hiện ra bên trong có hai quy tắc bị sai.

Trong quy tắc thứ nhất có câu ngài chỉ có một lần đổi chỗ ngồi trái ngược với quy tắc thứ hai, dù sao nhân viên an toàn có thể điều chỉnh vị trí, nói cách khác không phải chỉ có một lần đổi chỗ ngồi.

Một quy tắc sai nữa chính là quy tắc cuối cùng Nhân viên an toàn là vô địch. Thật ra cái này cũng dễ dàng biết được là sai, tại sao trong thế giới quái đàm lại thật sự có người vô địch được chứ?

Quy tắc thứ tư rất thú vị Khi số người trong buồng xe vượt qua mười người, có thể trả lời người khác. Câu này chỉ nói có thể trả lời người khác, nhưng không có nói có thể chủ động mở miệng.

Nói cách khác, bên trong buồng xe có 10 người vẫn không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể số người vượt qua 10 thì mới có thể mở miệng, hơn nữa cũng chỉ có thể đáp lại.

Trừ cái này ra, quy tắc thứ tám gần như là đã nói rõ ai là quỷ quái. Rất rõ ràng, quỷ quái trên chiếc xe buýt này chính là tài xế.

Quả nhiên thật đơn giản, Tô Dung không khỏi xúc động. nếu như thế giới hiện thực cũng toàn gặp những quái đàm quy tắc thế này, vậy cũng sẽ không c.h.ế.t nhiều người như thế.

Cô muốn nhìn thử chỗ ngồi ở mình là số lẻ hay là số chẵn, lại đột nhiên kinh ngạc phát hiện, trên ghế ngồi hoàn toàn không đánh số.

Cô ngồi ở hàng cuối cùng, có thể dễ dàng thấy được chỗ ngồi trước mặt cũng không có số.

Vậy nên xử lý như thế nào đây?

Tô Dung ngẩng đầu nhìn những người khác, muốn nhìn thử bọn họ sẽ xử lý vấn đề này như thế nào. Người dân địa phương sống trong thế giới quái đàm, kinh nghiệm khi đối mặt với quái đàm quy tắc sẽ nhiều hơn cô.

Nhưng mà, làm cho cô vô cùng kinh ngạc chính là, những người đó giống như nhìn thấy số đánh dấu trên ghế, xe chạy vào trạm tiếp theo thì bọn họ nhắm mắt đứng lên đổi xong vị trí. Thật sự giống như người không nhìn thấy số, chỉ có một mình cô mà thôi.

Suy nghĩ một chút, đột nhiên Tô Dung cảm thấy mình có thể bị nhằm vào. Dù sao cô là điều tra viên, cho dù có Ví sinh tiền che giấu hơi thở, nhưng cũng không chân chính thay đổi thân phận của cô.

Bây giờ tiến vào quy tắc quái đàm, không chừng quỷ quái kia đã có thể trực tiếp biết cô là ai?

Suy nghĩ đến chỗ này, nhất thời trái tim của Tô Dung trầm xuống.

Đi một bước nhìn một bước đi, không có cách nào khác, Tô Dung bắt đầu quan sát những hành khách khác. Mặc dù cô không nhìn thấy số, nhưng chỉ cần quan sát chỗ ngồi của những người khác, vẫn rất dễ dàng đoán được những vị trí nào là số chẵn.

Rất nhanh những người khác đều ngồi yên, Tô Dung nhếch mép. Cô phát hiện chỗ ngồi của những người này hoàn toàn không có tính quy luật gì cả. Thậm chí có thể có hai người ngồi bên cạnh nhau, đây có thể là hai số chẵn được xếp bên cạnh! Có thể thấy mã số ở sau chỗ ngồi là xếp ngẫu nhiên, không thể dùng quy luật tìm được.

Quy tắc sáu hạn chế Tô Dung hỏi chỗ ngồi chính xác với những người khác, từ giao lưu này quá mức rộng, những hành khách khác vì để tránh xúc phạm quy tắc, toàn bộ đều cúi đầu tránh trao đổi ánh mắt với những người khác.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 134: Chương 134



Mắt thấy xe buýt sắp đến trạm tiếp theo, Tô Dung có chút lo lắng. Chẳng lẽ muốn tìm nhân viên an toàn giúp đỡ sao? Mặc dù quy tắc thứ hai nói có thể tìm nhân viên an toàn điều chỉnh chỗ ngồi, nhưng quy tắc số bốn lại nói cố gắng không nên tìm hắn giúp đỡ.

Mặc dù không biết nếu như tìm nhân viên an toàn sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Dung biết tốt nhất mình không nên vi phạm quy tắc.

Nên làm cái gì đây? Chỗ ngồi nào mới là số chẵn?

Đột nhiên, Tô Dung lại đọc quy tắc một lần nữa. Quy tắc chỉ nói Giữa các hành khách không được trao đổi, nhưng không có nói hành khách và nhân viên an toàn không thể trao đổi!

Cùng đạo lý như thế, nhân viên an toàn giúp đỡ điều chỉnh chỗ ngồi có thể xúc phạm quy tắc, nhưng nếu như chỉ là nhắc nhở một chút chỗ ngồi nào là chỗ ngồi chính xác chắc không có vấn đề gì.

Nghĩ đến đây, cô lập tức ngước mặt lên nhìn nhân viên an toàn. Nhân viên an toàn trùng hợp cũng nhìn đến chỗ này của cô, thấy cô nhìn qua đây, lập tức nghiêng đầu đi, hình như không muốn trao đổi với cô.

Nhân viên an toàn không muốn giúp cô một tay? Tô Dung lập tức trở nên căng thẳng, đang muốn lại nghĩ cách khác, lại đột nhiên phát hiện, tầm mắt của nhân viên an toàn luôn nhìn cố định ở một chỗ ngồi.

Mà chỗ đó, chính là chỗ ngồi rất gần với Tô Dung.

Lập tức cô biết được ý của đối phương, một tay đè lên chỗ ngồi kia, sau đó nhắm mặt lại, đứng dậy đi qua chỗ đó.

Chờ cô mở mắt ra, nhân viên an toàn đã không nhìn đến chỗ này nữa.

Quả nhiên cô đã đoán đúng!

---

Dau khi thành công ngồi vào vị trí an toàn, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, cô cũng đã có nhận thức mới đối với những lời Có thể tin tưởng nhân viên an toàn.

Hiển nhiên đối phương cũng biết, nếu quả thật bị cô nhờ giúp đỡ, hơn nữa trợ giúp cô sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên mới dùng phương pháp mờ mịt này giúp đỡ cô.

Vậy cũng đủ để chứng minh, một khi loại tình huống này xảy ra, không biết người khác như thế nào, nhưng nhân viên an toàn nhất định sẽ rơi vào nguy hiểm.

Đã biết nhân viên an toàn là bùa hộ mệnh của các hành khách, vậy khi hắn ta rơi vào nguy hiểm, vậy buồng xe sẽ biến thành cái dạng gì?

Rất nhiều chuyện chỉ thật sự xảy ra mới có thể có câu trả lời, Tô Dung không xoắn xuýt vấn đề này nữa, lại một lần nữa quan sát buồng xe. Từ khi bắt đầu tiến vào quái đàm, buồng xe này đã xảy ra thay đổi vi diệu. Mới vừa rồi cô vẫn còn đang cố gắng suy nghĩ tìm được chỗ ngồi an toàn, còn không có quan sát sự thay đổi của buồng xe.

Bảng tuyến đường đặt ở cửa đã xảy ra thay đổi rõ ràng, lúc trước bên trên có rất nhiều trạm, bây giờ đã biến thành sáu trạm đơn giản, sắp đến trạm thứ hai rồi.

Không tính đến trạm cuối cùng và trạm đầu tiên, nói cách khác tổng cộng chỉ có bốn trạm thử thách.

Cùng một loại quái đàm, so sánh với quái đàm taxi lúc trước, mặc dù bị nhằm vào, nhưng Tô Dung vẫn cảm thấy quái đàm này có cục diện có lợi.

Cô lập tức lên tinh thần, ngồi chờ thử thách đến.

Rất nhanh xe đã đến trạm, không có người nào xuống xe. Một người phụ nữ toàn thân ướt nhẹp run lẩy bẩy đi lên. Theo bước chân của cô ta, trên mặt đất xuất hiện mất chuỗi nước đọng.

Cô ta cũng không nhìn những người khác, đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh Tô Dung, sau đó vòng tay trước n.g.ự.c nhìn cô, dùng giọng nói run rẩy, không ngừng nói: "Lạnh quá... Lạnh quá...

Quả nhiên đang bị nhằm vào đi!

Chỉ là người phụ nữ đến gần, làm cho Tô Dung cũng có thể cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương từ trên người cô ta. Bình tĩnh quan sát một lát, cuối cùng Tô Dung đưa ra kết luận --- người phụ nữ này đã chết, hơn nữa còn bị c.h.ế.t đuối.

Thân thể của cô ta có một màu xám xanh mà người c.h.ế.t mới có, nhìn vào làn da cũng có phát hiện được sự sưng phù bị ngâm trong nước, còn mang theo mùi hôi t.h.i t.h.ể nhàn nhạt. Mơ hồ còn nhìn thấy đất bùn, cát sỏi có trong lỗ mũi, đó là kết quả giãy giụa ở trong nước.

Là một thám tử, Tô Dung thường xuyên tiếp xúc với thi thể. Vì không xuất hiện những chuyện rắc rối như t.h.i t.h.ể biến mất, phòng giữ xác bất ngờ bị bốc cháy gì đó, cô thành thạo nắm giữ phương pháp từ bên ngoài phán đoán được kiểu c.h.ế.t của người chết, thậm chí còn có thể ở hiện trường khám nghiệm thi thể. Không nói giỡn, nếu như có một ngày nghề thám tử này không còn được sử dụng nữa, cô đi làm nhân viên nghiệm xác cũng hoàn toàn hợp cách.

Một người c.h.ế.t sao lại biết lên xe?

Chẳng lẽ chiếc xe này vốn dĩ chính là xe tang đi quỷ môn quan?

Hiển nhiên không phải. Bởi vì trên xe có những người khác, ít nhất cô tuyệt đối là một người sống. Mà quỷ nữ này là dị loại duy nhất.

nhưng có thể khẳng định, ở cùng một chiếc xe với người c.h.ế.t chính là có vấn đề. Dựa theo quy tắc, cô phải ở trạm tiếp theo để cho người phụ nữ này thành công xuống xe, bởi vì trạm tiếp theo sẽ có hành khách mới lên xe, cách con số 10 này càng xa, bọn họ sẽ càng nguy hiểm.

Sau khi hiểu rõ trong lòng, Tô Dung lại nhìn người phụ nữ kia lần nữa. Cô ta còn đang không ngừng lẩm bẩm trong miệng "lạnh quá". Trong đôi mắt tràn đầy tia m.á.u đang nhìn chằm chằm cô, thật giống như không phải "lạnh quá" mà là "ăn ngon".

Tô Dung không quan tâm đến ánh mắt đáng sợ này, cười chết, còn không dọa người bằng Hoàng Đào đâu.

Nếu là lạnh, có phải để cho cô ta cảm thấy ấm thì cô ta có thể xuống xe không?

Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung tìm kiếm trên người, sau đó buồn bực phát hiện trên người cô không có chút đồ có thể làm cho người ta ấm áp. Thứ đồ ấm áp duy nhất trên người cô chính là áo khoác dài đang mặc, nhưng cởi áo khoác dài ra thì đồng nghĩa với việc cô phải lấy đạo cụ bên trong túi ra, Ví sinh tiền vừa lấy ra, cô sợ rời khỏi quái đàm quy tắc này mình sẽ qua đời tại chỗ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 135: Chương 135



Tại sao trên người hết lần này đến lần khác không mang một món đồ có thể đốt lửa? Tô Dung cảm thấy vô cùng chán nản, nhưng cũng biết lỗi sai không ở mình. Cô lại không biết sẽ xảy ra chuyện này, lại không hút thuốc lá, sao có thể biết trước mang bật lửa chứ?

Hút thuốc?

Đúng vậy! Cô không hút thuốc lá, nhưng người khác hút nha!

Tô Dung lập tức lại cầm quy tắc lên đọc cẩn thận, chắc chắn hành động tiếp theo không vi phạm nguyên tắc mới lớn tiếng nói: "Cô cảm thấy lạnh sao, nếu có bật lửa thì tốt rồi!"

Cô nhấn mạnh cái từ "bật lửa" này.

"Lạch cạch!"

Một lát sau, đột nhiên bên trong buồng xe yên tĩnh vang lên tiếng đồ vật rơi.

Người rơi đồ là một người đàn ông ngồi ở hàng trước Tô Dung, thứ mà anh ta làm rơi, chính là một cái bật lửa.

Trong mắt Tô Dung tràn đầy vui mừng, cô biết tuyệt đối có người có thể nghe hiểu ám chỉ của mình, không công khai trao đổi thì không sao. Dù sao đối với những người địa phương này, đi vào trong quái đàm quy tắc chính là thuộc về thường ngày trong cuộc sống, kinh nghiệm cầu sinh khẳng định rất phong phú.

Mặc dù phần lớn quái đàm quy tắc ai phạm sai lầm thì người đó chết, nhưng cũng có một ít quỷ quái cực kỳ "đói", thích thực hành tội liên đới, một người phạm sai lầm, tất cả mọi người đều phải chôn theo.

Cho nên mặc dù người trong thế giới quái đàm không thèm để ý người khác chết, thậm chí đối với cái c.h.ế.t cũng rất hờ hững, nhưng dưới tình huống không thể hoàn toàn tránh được bị trừng phạt liên đới, vẫn sẽ ra tay giúp đỡ đơn giản.

Tô Dung dùng chân khều bậc lửa lên, rồi khom người nhặt, sau đó bật lên trước mặt người phụ nữ kia: "Cảm thấy có ấm áp hơn nhiều không?"

"Vẫn là lạnh quá... Lạnh quá." Trong chớp mắt người phụ nữ nhìn ngọn lửa một chút, sau đó lập tức nhìn về phía Tô Dung.

Mặc dù nhìn qua lửa đốt không có tác dụng, nhưng lời nói thay đổi của người phụ nữ làm cho Tô Dung tin chắc đốt lửa là biện pháp có tác dụng. Chỉ là một bậc lửa cho ngọn lửa quá nhỏ, không thể cung cấp đủ ấm áp cho người phụ nữ này.

Cô suy nghĩ một chút, lại dùng trò cũ: "Là lửa của bật lửa quá nhỏ sao? Nếu có một ít thứ đốt tạo thành một đống lửa, có lẽ cô sẽ không cảm thấy lạnh nữa!"

Rất nhanh, lại có một ít thứ rơi xuống đất. Người ở hàng trước tỉnh bơ, dùng chân truyền những thứ đồ này đến hàng ghế sau.

Đây chính là đồng đội thần tiên gì vậy? Tô Dung thật sự muốn cảm động phát khóc. Cô chất những bộ quần áo bằng len sợi thành một đống, sau đó đốt lửa.

Ngọn lửa hừng hừng đốt ên, người phụ nữ không tự chủ tiến gần đến bên cạnh ngọn lửa đang bốc cháy.

Nhiệt độ bên trong buồng xe cũng tăng lên theo ngọn lửa cháy, tất cả mọi người đều yên lặng chịu đựng, chỉ cầu cho ôn thần này nhanh chóng xuống xe.

Lấy mắt thường có thể thấy tóc của người phụ nữ này trở nên khô ráo, da cũng từ màu xám xanh dần biến thành một màu da khỏe mạnh. Chẳng được bao lâu, cô ta thoát khỏi bộ dạng người c.h.ế.t mới vừa rồi, biến thành một người bình thường.

Tô Dung quan sát hoàn chỉnh một màn này vô cùng kinh ngạc, hoàn thành tâm nguyện, là có thể để cho cô ta c.h.ế.t đi sống lại sao? Nhưng cái này hình như không có giống c.h.ế.t rồi sống lại.

Nhìn qua cũng biết người phụ nữ này đã c.h.ế.t rồi, cũng không nhớ chuyện xảy ra vừa rồi, trái lại nhìn ngọn lửa trước mắt vừa kinh ngạc, vừa tức giận hỏi: "Sao trong xe lại đốt lửa? Lỡ như cháy lan ra thì làm sao?"

Tô Dung vội vàng giải thích: "Bởi vì hàng sau quá lạnh, lập tức dập, lập tức dập đây."

Cô nói xong quan sát vẻ mặt của người phụ nữ, lại lấy ra nước suối Mai Lạc cho, thử thăm dò đổ xuống đống lửa một chút. Thấy vẻ mặt của người phụ nữ không thay đổi, mới đánh bạo dập tắt đống lửa kia.

Chờ đống lửa hoàn toàn bị dập tắt, chỉ còn lại tro bụi, người phụ nữ mới yên tâm, xoa mi tâm, rõ ràng có chút mơ màng không hiểu, nhưng vẫn theo bản năng mở miệng giáo dục: "Coi như có cảm thấy lạnh, cũng không thể đốt lửa trên xe chứ? Đây là hành động rất nguy hiểm, xảy ra chuyện thì như thế nào? Để cho tài xế mở điều hòa cao một chút không phải là rất tốt sao?"

Phản ứng thật sự giống như đúc với người bình thường! Tô Dung như có điều suy nghĩ, nhưng vẫn chặn lại hành động muốn đi tìm tài xế của người phụ nữ: "Không sao rồi chị, mới vừa rồi đốt lửa, bây giờ tôi không cảm thấy lạnh nữa."

Cô không xác định người phụ nữ này có cần dựa theo quy tắc cách xa tài xế hay không, nhưng ngăn cản sẽ không xảy ra sai lầm gì lớn. Lỡ như sau khi người phụ nữ này nói xong, tài xế đến hỏi cô có phải cảm thấy thật sự lạnh không thì làm thế nào? Đây chính là quỷ quái lớn nhất bên trong quái đàm này đó!

Thấy thái độ kiên định của cô, người phụ nữ cũng không kiên trì nữa: "Vậy thì tốt, chỉ là sau này cô đừng đốt lửa trên xe nữa."

Cô ta sải bước đi đến trước cửa xe, vừa đi còn lẩm bẩm: "Cái xe này xảy ra chuyện gì vậy? Đốt lửa lớn như thế, cũng không có người nào ngăn cản cô gái kia?"

Những người khác bên trong buồng xe âm thầm oán trong lòng: Nếu không phải bởi vì cô lạnh, người ta cũng không đến nỗi đốt lửa trong xe!

Khoảng cách của trạm này không xa, rất nhanh xe buýt đã đến trạm tiếp theo. Cửa xe mở ra, người phụ nữ nhanh chóng xuống xe. Còn chưa chờ người trên xe thở phào nhẹ nhõm, lại có một sinh vật cả người màu đen gần như không nhìn ra hình người leo lên xe.

giống với người phụ nữ quỷ nước kia, sinh vật này mới vừa lên xe cũng đi thẳng đến hàng ghế cuối cùng.

Tô Dung: "..."

Không xong rồi!

Ý thức được nơi sinh vật màu đen này muốn đi, những người khác đều cảm thấy kinh ngạc. Phải biết quỷ quái sẽ không nhắm vào một người, cô gái kia là đắc tội với quỷ quái trên xe sao?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 136: Chương 136



Nếu là như vậy, trong lòng bọn họ có chút vui vẻ. Nếu như quỷ quái ở đây thật sự đã quyết định mài d.a.o với một người, vậy cơ hội sống của bọn họ cũng xem như được gia tăng thật lớn.

Bên kia, Tô Dung đã tiếp nhận sự thật, bắt đầu quan sát thứ mới đến. Đầu tiên dù gì cũng phải đoán nó là thứ gì, mới nghĩ được cách để nó xuống xe.

Sinh vật màu đen ngồi xuống bên cạnh Tô Dung xong, lập tức lên tiếng: "Nóng quá nóng quá!"

Tô Dung nghe nhiều lần mới xác nhận được sinh vật màu đen này là đang nói gì, bởi vì giọng nói của hắn rất khó nghe, khàn khàn không giống như nhân loại, thật giống như một con rắn đang tập nói tiếng người.

Nhưng có thể khẳng định, người này là nhân loại. Tô Dung đã phán đoán xong tình huống của người này --- là c.h.ế.t vì bị lửa thiêu.

Hơn nữa còn là bị đốt thành than, mới có thể có bộ dạng thế này.

Mặc dù có thể phân biệt ra, vẫn là bởi vì trên hông người đàn ông đeo một chuỗi chìa khóa, cùng với giày da còn chưa cháy hết. Chỉ là người đàn ông này không hề nguyên vẹo như người phụ nữ mới vừa rồi, tay phải của hắn ta bị đứt một đoạn lớn, chân trái cũng đã biến mất.

Lại là một người chết, hơn nữa còn là bị lửa thiêu chết. Có quan hệ gì với người phụ nữ mới c.h.ế.t chìm lúc này không?

Tô Dung khịt mũi, ngửi được mùi thơm làm cho người ta nôn mửa ở trong không khí truyền đến, có mùi khét, hình như còn có mùi xăng.

Xăng?!

Trong đầu lóe lên ánh sáng, Tô Dung trợn to mắt, đột nhiên biết chuyện gì xảy ra đối với những người c.h.ế.t này!

Mùi xăng, bị lửa thiêu chết, tay chân bị tàn phá, mấy cái này kết nối với nhau, rất rõ ràng người đàn ông này là bởi vì nguyên nhân nào đó làm cho xăng nổ mà chết, sau khi c.h.ế.t thì bị lửa thiêu thành bộ dạng hiện tại.

Xăng nổ, là xe hơi nổ đi?

Không nghi ngờ chút nào, chỗ này không phải có một chiếc xe có sẵn sao!

--- Bọn họ đang ngồi trên xe buýt.

Trước đó Tô Dung tò mò vì sao người phụ nữ kia giống với bộ dạng c.h.ế.t đi sống lại, nhưng bây giờ cô suy nghĩ lại một chút thì biết mình đã nghĩ sai; nếu như người phụ nữ kia vốn là người sống thì sao?

Tử trạng mà cô tay bày ra, không phải là quá khứ mang đến, mà là tương lai mang đến.

Nói đơn giản, trong tương lai cô ta sẽ c.h.ế.t đi như vậy!

Cùng đạo lý, người đàn ông này có thể vì xăng nổ mà chết. mà chiếc xe bị nổ kia chính là xe buýt bọn họ đang ngồi.

Những dáng vẻ mà hành khách mới lên xe biểu hiện ra, là kiểu c.h.ế.t tương lai của chính mình, thậm chí còn là kiểu c.h.ế.t của tất cả hành khách như bọn họ.

Cần phải kịp thời để cho những hành khách mới này xuống xe, nếu như không làm như vậy, chiếc xe này thật sự sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nghĩ thông suốt quái đàm này rồi, lúc Tô Dung lại nhìn người đàn ông kia, trong mắt lập tức có thêm mấy phần tự tin.

Sau khi bị xăng nổ bị lửa đốt biến thành tro, cho nên cảm giác nóng đi?

Vậy tưới nước nhất định là cách tốt nhất.

Tô Dung lập tức nói: "Nóng quá sao? Cảm giác anh cần rất nhiều nước đó!"

Cô vừa nói xong, lập tức có mấy chai nước từ phía trước lăn đến phía sau. Tô Dung cũng không khách sáo, trực tiếp mở chai nước, đổ từ trên đầu của người đàn ông này.

Nước theo đầu chảy xuống, rất nhanh đã trải rộng toàn thân. Một màn làm cho người ta kinh ngạc xuất hiện --- nơi bị nước chảy qua giống như bị rửa sạch vậy, màu đen biến mất, lộ ra làn da trắng.

Thấy vậy, Tô Dung nhanh tay lẹ mắt nhét những chai nước vào phía sau, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ngồi ở chỗ cũ.

Không qua mấy giây, tiếng kêu sợ hãi của người đàn ông vang lên: "Sao trên người của tôi lại nhiều nước như vậy? Cái xe buýt này vô nước sao?"

Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn, nhưng cũng không nhìn thấy sự khác thường gì. Người đàn ông nghi ngờ nhìn về phía người bên cạnh duy nhất, chấn vấn: "Có phải cô len lén vẩy nước lên người tôi không?"

Tô Dung quay đầu lại, cố làm ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Hả? Vẩy nước gì?"

Thấy phản ứng của cô không giống như giả bộ, với lại hai người cũng không quen biết gì. Người đàn ông cũng không hỏi thêm, chỉ là xoa mặt một cái, sau đó sải bước đi về phía cửa.

Hắn ta nên xuống xe rồi.

Trong quá trình chờ đợi đến trạm, Tô Dung cảm nhận được phía trước có một tầm mắt lạnh lẽo đang nhìn vào cô.

Không thể ngước đầu lên nhìn. Tô Dung cảnh cáo mình như vậy. Nói không chừng đạo ánh mắt kia chính là của tài xế, nhìn lên nhất định sẽ chết.

Cô cúi đầu học theo những người khác, trực tiếp bày tra bộ dạng không quan tâm đến chuyện bên ngoài.

"Két!"

Xe buýt đến trạm, người đàn ông mới vừa xuống xe, một nhóm hành khách đông đảo chen chúc đến.

Thật sự có rất nhiều người, một đống đi lên, chẳng những ngồi hết vào những vị trí còn trống, còn có rất nhiều người không có chỗ ngồi phải đứng, vốn dĩ không gian trên xe rộng rãi biến thành chật chội khó thở.

Trong nháy mắt Tô Dung cảm giác mình đã trở về chuyến xe buýt chen lấn buổi sáng của thế giới thật.

Khác với cô, đám người dân địa phương trên xe cho tới bây giờ không có cảm nhận được xe buýt chật chội như vậy?

Dù sao tàu điện ngầm có chỗ dựa "Tập đoàn Tích Tắc", xe buýt sẽ có tỷ lệ tiến vào quái đàm quy tắc cao hơn. Cho nên dưới tình huống như vậy, mọi người đều lựa chọn ngồi tàu điện ngầm.

Trong bọn họ có rất nhiều người vì thuận tiện, dù sao trạm xe buýt cách nhà mình gần, không nghĩ đến vừa lên đã bị chọn trúng.

Bây giờ đột nhiên thấy nhiều người như vậy, vốn có một ít dân địa phương đang bình tĩnh cũng nhất thời hoảng hốt. Ở trong nhận biệt của bọn họ, xuất hiện trong quái đàm quy tắc, trừ loại người bị thử thách ra thì đều là quỷ quái.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 137: Chương 137



Ví dụ như tài xế, ví dụ như nhân viên an toàn.

Nhưng trong quy tắc đã có cách đối phó với tài xế, nhân viên an toàn thì ở cùng phe với bọn họ, cho nên trái lại dân địa phương không có sợ.

Những đột nhiên xuất hiện nhiều quỷ quái như vậy, chẳng những không phải phe bọn họ, hơn nữa trong quy tắc không có cho biện pháp ứng đối. Tất cả dân địa phương đều hoảng hồn, chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, sống không được bao lâu,

Chắc Tô Dung chính là người bình tĩnh nhất ở đây, mặc dù bây giờ rất nhiều người, nhưng cô biết những người này không phải quỷ quái, mà là người sắp chết. Hơn nữa ở thế giới thật, tình huống này rất bình thường, muốn sợ hãi cũng sợ hãi không được.

Đôi mắt của cô giống như tia X quang, cẩn thận liếc nhìn những người này, theo cái nhìn này, từng manh mối đều nổi lên mặt nước.

trong những người này có không ít người trong mắt chảy ra máu, nhìn qua mặt cũng hơi sưng lên, có chút giống với người phụ nữ c.h.ế.t đuối kia.

Nhưng trên người bọn họ không có chút nước nào, khẳng định không phải bị c.h.ế.t chìm.

Trên thực tế, Tô Dung đã đoán được cách c.h.ế.t của bọn họ --- Những người này là bị nghẹt thở mà chết. Tình trạng kết mạc chảy m.á.u còn có mặt mũi sưng lên, tĩnh mạch phồng lên, những thứ này đều là đặc điểm bị c.h.ế.t ngạt.

Nhưng sao trên xe lại vô cớ c.h.ế.t ngạt nhiều người như vậy chứ?

Cảm ơn nguyên chủ vẫn luôn bảo vệ đôi mắt thật tốt, bằng vào thị lực ưu tú, rất nhanh Tô Dung phát hiện hành khách không có chỗ ngồi đứng xếp hàng ở phía trước xe hoặc là dựa vào cửa sổ, trên trán hoặc là trên mắt có mấy dấu màu đỏ.

Giống như là sau khi nằm ngủ trên bàn học khi thức dậy, trên trán trên gương mặt sẽ xuất hiện mấy dấu vết đỏ này.

Cho nên là bị bị dồn ép ở trên kính cửa xe?

Trừ cái này ra, trong những người này, trên chân của không ít người có dấu giày. Những người mang giày trắng là rõ ràng nhất.

Tô Dung suy nghĩ một lát xong, cuối cùng đã nghĩ thông suốt.

Nghẹt thở mà chết, khi còn sống bị đè ép trên kính cửa sổ, trên giày còn có dấu giày.

Chân tướng đã được miêu tả rất sống động --- Bọn họ là c.h.ế.t vì bị dẫm đạp!

Có lẽ người bình thường sẽ cho là người c.h.ế.t trong chuyện dẫm đạp chắc sẽ bị chen lấn cho ngã xuống, sau đó bị đạp hoặc là bị đè chết. Nhưng trên thực tế loại suy nghĩ này không đúng, lúc chân chính xảy ra chuyện chen lấn dẫm đạp nhau, ngay cả không gian ngã xuống cũng không có. Không gian quá hẹp, quá nhiều người chen lấn, lồng n.g.ự.c bị chèn ép, thì sẽ làm cho người ta không có cách nào hô hấp được, tim sẽ chợt ngừng đập. Các bộ phận còn lại trong người cũng có thể bị đè ép, đối với thân thể con người sẽ tạo thành tổn thương không có cách nào xoay chuyển được.

Trong xe nhiều người như vậy, lúc tài xế đến trạm thắng gấp một cái, tất cả người muốn xuống xe đều sẽ chen lấn đi về phía trước. sự kiện dẫm đạp rất có thể sẽ xảy ra như vậy.

Phải khống chế khai thông trước thời hạn mới được!

Gần như trong nháy mắt, Tô Dung đã lập tức nghĩ ra cách.

Nhưng chỉ nghĩ ra cách cũng vô dụng, phải có cách thực hiện mới được!

Thật ra thì có một phương áp có sẵn: Một trong những chức trách của nhân viên an toàn chính là bảo vệ trật tự trong xe. Chỉ cần để cho nhân viên an toàn giúp đỡ là được.

Nhưng trên quy tắc nói phải cố gắng không tìm nhân viên an toàn giúp đỡ, mặc dù trước khi đến trạm xe cuối cùng, vì lý do an toàn, cô cũng không cần tìm đối phương nhờ giúp đỡ,

Suy nghĩ một chút, cô cố ý làm ra bộ dạng vô cùng khó chịu, một tay che lồng ngực, bắt đầu thở mạnh

Bà bác đứng ở trước mặt cô chú ý đến khác thường của cô, vội vàng hỏi: "Con gái, con không sao chứ?"

Tô Dung vừa làm ra vẻ khó thở, vừa hổn hển nói: "Con... Con bị bệnh suyễn hộc hộc! Chỗ này... Không khí hộc hộc... Quá chật hẹp! Con không thở được!"

Cô nói xong thì hơi trợn mắt lên, làm ra bộ dạng muốn bất tỉnh.

"Chao ôi! Vậy phải làm sao bây giờ! Con gái, con đừng có ngất xỉu!" Bà bác lo lắng hô to, người xung quanh bị động tĩnh này hấp dẫn tầm mắt, cũng ra sức nhìn về hàng sau.

Nếu như lúc này có người địa phương thông minh, sẽ trực tiếp lấy lý do chừa thật nhiều không gian cho Tô Dung giải tán đám người. Nhưng bọn họ bị nhiều quỷ quái như vậy dọa sợ, cứ thế không có một người nào dám hành động.

Tô Dung không biết tại sao đồng đội lúc trước còn phối hợp rất ăn ý lại tự nhiên yên lặng vào lúc này, nhưng thời gian không chờ người. Cô không thể làm khác hơn là tự cấp tự túc, khó khăn vươn tay ra: "Chừa... Chừa cho con một chút không gian, con sắp thở không nổi rồi!"

Bà bác vô cùng nhiệt tình lập tức xoay người đuổi người, vừa đuổi người vừa kêu la: "Nơi này có một cô bé bị mắc bệnh, cần có đủ không gian hô hấp không khí mới mẻ. Đều di chuyển về phía trước một chút đi! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!"

Dưới sự xuôi đuổi của bà ấy, rất nhanh phía trước chỗ Tô Dung có một khoảng trống nhỏ.

Mắt thấy còn chưa có người địa phương đến giúp đỡ, bây giờ thiết lập nhân vật bị bệnh ốm yếu của cô không thể đứng dậy duy trì trật tự được. Tô Dung không thể làm gì khác hơn là làm bộ có chút khỏe hơn, lớn tiếng nói: "Con vẫn rất khó chịu, trong xe này thật loạn, nếu có người có thể giúp đỡ duy trì trật tự một chút thì thật tốt quá!"

Cô cố gắng nhấn mạnh câu nói cuối cùng, nếu như những dân địa phương kia còn chưa hành động, Tô Dung chỉ có thể tự vi pháp thiết lập nhân vật mà thôi. Dù sao dựa vào bà bác kia khẳng định không được. Dù sao bà bác ấy là do quỷ quái mang đến. Bà ấy có thể làm đến bước này, đã làm cho Tô Dung kinh ngạc rồi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 138: Chương 138



Cũng may lúc này không để cho Tô Dung thất vọng, mấy người dân địa phương tự giác đứng lên. Một người trong đó còn lấy thẻ chứng minh thân phận cảnh sát của mình.

Mặc dù bọn họ không hiểu tại sao Tô Dung để cho bọn họ duy trì trật tự trong buồng xe, nhưng lúc nãy bọn họ đã nhìn thấy biểu hiện của Tô Dung, có thể bằng sức của một mình nhìn ra được mục đích của quỷ quái, hơn nữa dưới sự trợ giúp của bọn họ tiễn đi hai quỷ quái, có thể tin tưởng thực lực của cô.

Đã như vậy, dù sao bọn họ cũng không hiểu rốt cuộc bây giờ xảy ra chuyện gì, không bằng nghe theo cô, có lẽ có thể tránh một kiếp.

Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, mọi người trong buồn xe xếp thành hai hàng nhỏ, đồ đạc đều được dời trên lên chỗ đặt đồ trên đỉnh đầu hoặc là đặt ở hai bên, tất cả mọi người đều có thể nắm được tay cầm. Rất nhanh buồng xe cũng không chật chội như trước, thậm chí còn có một con đường đi qua lại nữa.

Thấy một màn này, cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm. Loại trình độ này chắc sẽ không có khả năng xảy ra sự kiện giẫm đạp nhau đi?

Xe buýt chạy nhanh về phía trước, rất nhanh phía trước xuất hiện trạm xe. Nhưng tài xế cũng không giảm bớt tốc độ, trái lại hình như có xu thế tăng tốc độ lên, giống như muốn đ.â.m vào trạm xe kia vậy?

Tô Dung thiếu chút nữa cho rằng đây là cộng sự luật sư của mình đang lái xe.

Tiếp theo quả nhiên như cô đoán, ở chỗ trạm xe, tài xế chợt đạp thắng xe lại.

Dù là ai cũng có tay vịn, nhưng cũng bởi vì quán tính thiếu chút nữa sút bay ra ngoài. Có mấy người sau không cẩn thận đụng vào ót của người trước, chỉ là cũng may không xảy ra nguy hiểm lớn gì?

Nếu như dựa theo tình hình lúc trước, sự kiện dẫm đạp tuyệt đối sẽ xảy ra.

Cửa xe mở ra, mọi người chen chúc đi xuống, rất nhanh trong buồng xe lại trở nên trống rỗng.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, người đã đi xuống rồi, cũng đại biểu đã qua được cửa ải này.

Nhưng mọi người đều biết bây giờ không phải là lúc thả lỏng hoàn toàn, mọi người nhìn chằm chằm cửa ra vào, bày trận mà đợi, chuẩn bị nghênh đón cửa ải cuối cùng. Nhưng chờ đến người hành khách mới cuối cùng đến, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Bởi vì người hành khách mới này chỉ là một cô bé, một cô bé mặc một cái váy màu hồng.

Nhìn qua cô bé này chỉ có năm tuổi thôi, ngươi có chút gầy, nhưng đôi mắt to long lanh, vô cùng đáng yêu.

Thấy thế nào cũng không có dáng vẻ của quỷ quái.

Tất nhiên người ở chỗ này sẽ không bởi vì bộ dạng đáng yêu của cô bé mà thả lỏng cảnh giác, mọi người đều là người có kinh nghiệm, ai cũng biết quỷ quái có thể là dáng vẻ nào cũng được.

Ngoài ý muốn là, lần này cô bé không giống với những hành khách trước đó, vừa lên đã chạy thẳng đến hàng ghế cuối cùng, mà lúc này trực tiếp ngồi xuống bên cạnh dân địa phương ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Cô bé lùn, muốn leo lên ghế rất khó khăn. Vì vậy đáng thương nhìn dân địa phương ngồi ở chỗ này: "Chú ơi, có thể ôm cháu lên được không?"

Người đàn ông bị cô bé gọi là chú không dám cử động gì, cứ cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng yên lặng cầu nguyện ôn thần này nhanh rời đi. Tiếp xúc với quỷ quái quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị g.i.ế.c chết, quả thật không phải do anh ta không muốn giúp.

Cũng may cô bé cũng không dây dưa với anh ta, chỉ là dùng đôi mắt đen láy nhìn anh ta một hồi lâu, sau đó lại đi xuống hàng ghế tiếp theo.

Đến người kế tiếp, cô bé cũng làm in như lúc nãy, vẫn là muốn nhờ người khác ôm mình lên. Nhưng bởi vì người đầu tiên đã chứng thực không cần giúp cô bé cũng sẽ tự rời đi, cho nên người phía sau cũng không cần giúp đỡ. Bọn họ nghĩ rất tốt, dù sao hàng ghế cuối cùng chính là một đại lão, phiền phức này cứ để lại cho cô đi?

Liên tiếp đến người thứ năm, cuối cùng mới có một cô gái run rẩy ôm cô bé lên chỗ ngồi. Cô ấy cũng là một trong những người đứng lên bảo vệ trật tự lúc nãy. Trái lại cũng không phải là mềm lòng, cũng không phải là lo lắng cho Tô Dung. Chỉ đơn giản là cô ấy cảm thấy không được bình thường mà thôi.

Chuyện quái đàm này nhằm vào đại lão hàng cuối cùng thể hiện rất rõ ràng, ít nhất cô ấy cho rằng như vậy. Theo lý thuyết cô bé này cũng phải đi đến chỗ ngồi của đại lão giống với hai người trước đó.

nhưng bây giờ cô bé không có, trái lại đi thử từng người. Chuyện này rất khác thường, mặc dù cô ấy không nhìn ra được vấn đề, nhưng vẫn quyết định làm theo lời của cô bé này.

Cô gái hàng trước không nhìn ra vấn đề gì, nhưng Tô Dung hàng sau đã nhìn rõ ràng rồi.

Thấy từng người ở hàng trước từ chối cô bé, trái tim của cô sắp nhảy ra ngoài rồi.

Chẳng lẽ đám người địa phương này không phát hiện, sau khi cô bé từ từ đi về phía sau xe, tốc độ của chiếc xe này càng lúc càng nhanh sao?!

Mặc dù tài xế vẫn lái xe rất vững vàng, nhưng phong cảnh bên ngoài đang lướt qua ngày càng nhanh!

Cô ngẩng đầu nhìn mọi người một vòng, sau đó bừng tỉnh hiểu ra. Đám người này vì tránh đối mắt trao đổi với người khác đều lựa chọn cúi đầu, tất nhiên không nhìn thấy phong cảnh đang lướt nhanh ở bên ngoài.

Ỷ lại kinh nghiệm lúc trước hại c.h.ế.t mình đây mà! Bọn họ cho rằng quái đàm quy tắc lần này cũng đơn giản như lúc trước, hơn nữa hàng ghế sau còn có một đại lão trấn giữ. Nhưng trên thực tế, ôn thần chân chính chính là đại lão này.

Tô Dung vô cùng sốt ruột, cô cũng biết lái xe, hơn nữa cộng sự cũng là một tên cuồng đua xe, tất nhiên có nhận biết rất sâu về tốc độ cực hạn.

Dựa theo tốc độ của chiếc xe này, chờ cô bé tới hàng của cô hỏi cô, sợ là tốc độ của chiếc xe này có thể tương đương với xe đua. Đến lúc đó đừng nói xe buýt nhìn qua rất bình thường này có nổ bánh xe hay không, chỉ nói đến chuyện dừng xe cũng đặc biệt khó khăn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 139: Chương 139



Nếu như trạm cuối lại không thể dừng xe, hậu quả nhìn một cái cũng có thể thấy được.

Cô cũng hiểu rõ suy nghĩ của quỷ quái, chính là nếu không có cách nào làm khó cô, thì làm khó những người còn lại! Dù sao cái xe này có chuyện gì mọi người đều sẽ c.h.ế.t chung, không qua được cửa ải mọi người đều cùng nhau xảy ra tai nạn xe cộ. Bữa ăn chính phối hợp chút bánh ngọt, quỷ quái cảm thấy khẩu vị của mình hoàn toàn không thành vấn đề.

Trái lại Tô Dung muốn nhắc nhở, vấn đề là quy tắc đã nói rõ ràng, sau khi hành khách bên trong xe vượt qua 10 người. Chỉ có người khác chủ động mở miệng trao đổi mình mới có thể trả lời. Mà người duy nhất có thể chủ động mở miệng trên chiếc xe này, cũng chỉ có cô bé kia.

Bây giờ cô bé hoàn toàn không có ý nói chuyện với cô, cho nên cô cũng không dám vi phạm quy tắc.

Chỉ có thể hy vọng cô gái phía trước lợi hại một chút, tự mình giải quyết đứa bé này.

Cô gái cảm thấy mình không được.

Cô ấy bắt đầu hối hận, sớm biết cũng không cần nhận lời giúp đỡ cô bé này. Bây giờ cô ấy cưỡi hổ khó xuống, hoàn toàn không đối phó được với cô bé này.

Thật ra thì cô bé này cũng không có làm gì cả, chỉ là ngồi ở bên cạnh của cô ấy tự mình chơi đùa mà thôi.

Bà cô của tôi ơi, em nói chuyện đi chứ? Em không nói sao chị biết em muốn cái gì? Trước đó những người nhằm vào đại lão hàng sau không phải đều chủ động mở miệng nói ra sao? Sao đến lượt cô ấy thì trở nên không giống?

À cũng không phải, đám người thứ ba lên xe cũng không có nói chuyện. Khi đó sao đại lão lại tìm được cách phá tình huống đó chứ.

Cô gái phát hiện mình hoàn toàn không nghĩ ra.

Cô ấy rõ ràng thấy được Tô Dung làm cái gì, cô chỉ là giả bộ bệnh, sau đó mượn cơ hội để cho mọi người bảo vệ trật tự. Nhưng tại sao vậy/ Tại sao phải làm như vậy?

Cô gái theo bản năng muốn nhận sự giúp đỡ từ đại lão hàng sau, nhưng Tô Dung vì quy tắc chỉ có thể tránh mắt của cô ấy.

Lỡ như trao đổi bằng ánh mắt cũng được xem là trao đổi thì phải làm sao?

"... Người bạn nhỏ, em có cần giúp gì không?" Cô gái do dự hồi lâu, vẫn chủ động hỏi.

Nhưng cô bé chỉ là ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có."

Cô gái chưa từ bỏ ý định: "... Thật sự không có sao?"

Cô bé ngoan ngoãn trả lời: "Thật sự không có ạ."

Cô gái: "..."

Nhất thời tình huống trở nên giằng co, Tô Dung nhạy bén phát hiện xe buýt vốn dĩ đã có dấu hiệu giảm tốc độ, nay lại bắt đầu tăng tốc.

Chỗ của cô cách hơi xa, cô bé lại nhỏ, coi như thị lực có tốt cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên, cô gái trước mắt phấn khởi hỏi: "Cô bé, em có thể giúp chị gọi chị gái mặc áo màu đen ở hàng phía sau không?"

Nhờ lúc đứng lên duy trì trật tự lúc này, cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của đại lão phía sau.

Cô bé cũng không hỏi tại sao cô ấy không tự mình gọi, lại ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhảy xuống chỗ ngồi gọi to: "Chị ơi, chị này gọi chị!"

Tô Dung thật sự là mừng ch** n**c mắt, mặc dù đồng đội không tự mình giải quyết được vấn đề, nhưng có thể nghĩ cách chuyển vấn đề cho cô đã đủ thông minh rồi, vượt qua 90% đồng đội mà cô đã từng gặp.

Có cô bé chủ động mở miệng, Tô Dung suy nghĩ một chút, vẫy tay với cô bé: "Em có thể đến chỗ của chú ngồi ở kia trước được không?"

Người đàn ông bị cô chỉ vốn dĩ đang cúi đầu, nghe được lời này đột nhiên ngẩng đầu lên, gần như muốn quay đầu lại mắng Tô Dung. Anh ta còn suy nghĩ bọn họ có thù oán gì, tại sao lại dẫn họa lên đầu của mình.

Cô gái kia cũng có nghi ngờ giống như vậy, nhưng cô ấy đã quyết định tìm đại lão giúp đỡ, tất nhiên cũng sẽ không phản bác quyết định của đại lão. Quan trọng nhất chính là, nếu như cô bé đi làm khó người đàn ông kia, vậy không phải cô ấy sẽ được an toàn sao? Về tình về lý cô ấy cũng không có lý do từ chối.

Thấy cô gái không ngăn cản, cô bé gật đầu một cái, đi tới người kế tiếp.

Cuối cùng Tô Dung cũng nhận được một tin tốt --- Vị trí di chuyển của bé gái cũng sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ xe buýt. Xem ra ảnh hưởng đến tốc độ tài xế lái xe chân chính, chính là độ tiến triển giải quyết vấn đề của bọn họ.

Sau khi biết xong, cô vẫy tay: "Nào, chị chơi với em có được không?"

"Được ạ!" Cô bé ngây thơ trả lời một câu, sau đó chạy chậm đến phía sau xe.

Lúc này người đàn ông phía trước mở thở phào nhẹ nhõm, ý thức được Tô Dung không phải muốn hại anh ta, mà là đang thí nghiệm gì đó.

Vốn dĩ vấn đề còn chưa xuất hiện nhưng khi cô bé chạy chậm đến thì cuối cùng đã có manh mối, cô bé đi hơi cà nhắc, chắc là có một chân xảy ra vấn đề.

Chờ cô bé đi tới bên cạnh, Tô Dung dịu dàng hỏi: "Chị có thể xem chân của em một chút không?"

Nghe vậy, cô bé không tự chủ lui về phía sau một bước, trong mắt xuất hiện sự sợ hãi: "Không... Có thể không được không ạ?"

Theo lời của cô bé, tốc độ của xe buýt lại tăng nhanh lên.

Tô Dung nhức đầu, lập tức đoán được, tốc độ xe có liên quan đến tâm trạng của bé gái.

Lại nói cô bé này tại sao lại sợ người khác nhìn chân của mình? Quả nhiên là có ẩn tình gì đó? Cô sẽ không hỏi chuyện mình chưa quá chắc chắn, mà chỉ sờ đầu bé gái, chọn lựa phương pháp dỗ dành: "Em tên là gì vậy?"

"Thiến Thiến."

"Người bạn nhỏ Thiến Thiến, chị là một thám tử, em có biết thám tử là gì không?

Thấy cô bé lắc đầu, cô kiên nhẫn giải thích: "Thám tử chính là người phát hiện vấn đề, cũng là người giúp đỡ giải quyết khó khăn của người khác."

"Cho nên chị muốn xem chân của em, là muốn phát hiện vấn đề sao?" Cô bé thông minh hỏi.
 
Back
Top Bottom