Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 230: Chương 230



Người đàn ông ngẩng lên, thấy người hỏi là một cô gái xinh xắn, thanh tú, bèn không ngại nói thêm: "Có chứ, mấy đêm trước có người mới đến, làm ầm cả lên. Tôi ở tầng trên còn nghe thấy tiếng ồn."

Lê Tri nhíu mày: "Họ chuyển vào tầng hai à?"

"Phải đấy." Anh ta gật đầu chắc nịch. "Tôi còn xuống tầng hai nhìn một lần. Trời ạ, bọn họ treo đèn lồng, dán cả câu đối lên cửa nữa kia. Nhìn cũng sạch sẽ, gọn gàng, kiểu người sống nề nếp. Cho nên mấy lời đồn đại về chung cư phố Nam là xạo hết. Người ta chỉ nhân cơ hội thuê giá rẻ thôi."

Lời vừa dứt thì bà Khâu lù lù đi tới, tay cầm khăn lau bàn, mặt cau có: "Ăn xong chưa? Ăn rồi thì đừng ngồi lỳ chiếm chỗ nữa!"

Người đàn ông áo hoa cười xòa, vội đặt tiền xuống bàn rồi rời đi không nói thêm lời nào.

Mấy người chơi cũng không dám nán lại, thấy bà Khâu mặt nặng như chì, bèn lục tục đứng lên, rời khỏi quầy ăn sáng.

"Về phòng tôi và Hạng Linh đi." Phù Hoan chủ động đề nghị. "Trong phòng tôi có đạo cụ, an toàn hơn một chút."

Cô không nói rõ là đạo cụ gì, nhưng mọi người đều biết: đạo cụ do hệ thống cung cấp thì không thể tầm thường được, nên không ai hỏi nhiều. Cả nhóm cùng đi đến phòng 104.

Phòng trọ ở chung cư phố Nam nhìn sơ qua đều giống nhau, nhưng khi bước vào và đóng cửa lại, không hiểu sao lại mang đến cảm giác bức bối, chật chội đến lạ lùng.

"Giờ chúng ta tổng kết lại manh mối đã có." Lê Tri lên tiếng.

Phù Hoan như không chờ nổi, giơ tay lên đầu tiên: "Tối qua, tôi và Hạng Linh nghe thấy một âm thanh rất kỳ quái! Ngay ngoài hành lang luôn, giống như tiếng thở phì phò... cứ như có ai đó đang hít ngửi khắp nơi ấy! Bọn tôi sợ quá nên nín thở, rồi âm thanh đó mới rời đi."

"Chỉ cần nín thở thôi à?" Viên Thành kinh ngạc.

"Đúng vậy!" Mạnh Vũ Hàm xác nhận, gật đầu liên tục. "Em với chị Tri Tri cũng làm thế và nó bỏ đi thật."

Viên Thành tiếc rẻ: "Biết thế tôi cũng nín thở, đỡ tốn cái đạo cụ!"

Mấy người ở tầng một nhìn nhau, vừa thấy tiếc, vừa thấy may.

Lúc ấy, Lê Phong, người vẫn đứng lặng ở cửa, lạnh lùng lên tiếng: "Tối qua tôi không nghe thấy gì hết."

Kiều Tuấn Viễn cũng đồng tình: "Em cũng vậy."

"Vậy là thứ đó chỉ đến tầng một và tầng hai..." Lê Tri cau mày, "Tầng ba thì không. Tạm thời chỉ có cách nín thở để né nó. Mọi người nhớ cẩn thận."

Ai nấy đều gật đầu.

Dù chưa biết rốt cuộc thứ đó là gì, nhưng có cách đối phó thì vẫn tốt hơn không.

Hạng Linh bổ sung: "Tôi còn nghe thấy tiếng đổ vỡ… hình như có ai đó đụng vào bàn cúng làm nó đổ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/230.html.]

"Đúng rồi!" Một người vỗ trán. "Nhưng lúc đó ngoài hành lang có ai đâu?"

"Không có người, nhưng có… ma." Lê Tri mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo. "Chẳng phải đó là thời điểm hồn về của Tiểu Ba và Cường Tử sao?"

Phù Hoan rùng mình: "Không lẽ… hai người đó gặp phải cái gì còn khủng khiếp hơn cả cái chết? Thứ gì mà khiến cả ma cũng phải bỏ chạy?"

Không khí trong phòng lập tức lạnh đi vài độ. Dù biết nín thở là cách thoát thân, nhưng nếu tối đó ngủ say mà không kịp phản ứng thì sao? Nếu sinh vật kia cứ đứng trước cửa mãi không đi thì sao? Không ai có thể nín thở mãi được.

Đêm nay, e rằng không ai trong họ dám ngủ.

"Chưa kể còn cái nhiệm vụ lần này nữa!" Một người gắt gỏng. "Chẳng rõ ràng gì cả, chơi gì kỳ cục."

Mọi người đều lộ vẻ bất mãn. Hệ thống thông thường sẽ đưa ra nhiệm vụ cụ thể, ít ra còn biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng lần này… quá mơ hồ.

"‘Vạch trần sự thật đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng’..." Lê Tri trầm ngâm lặp lại. "Vẻ ngoài hào nhoáng… là ai mới được?"

"Tòa chung cư này nhìn như muốn sập, chắc chắn không phải rồi."

"Vậy thì chỉ còn cư dân thôi." Giọng Lê Tri trở nên kiên định. "Có thể mục tiêu nhiệm vụ không phải là nơi này, mà là người sống ở đây. Chúng ta cần điều tra họ."

Lời nói như chạm đúng mạch suy nghĩ của tất cả, khiến ai nấy đều như bừng tỉnh.

"Nhắc đến vẻ ngoài hào nhoáng, tôi nghĩ ngay đến anh Chử." Phù Hoan nói. "Trông như dân văn phòng sáng sủa, đeo cà vạt, mặc vest, chẳng hợp gì với chỗ này."

"Đúng! Người đàn ông áo hoa nói anh Chử ở phòng 603." Ai đó góp lời. "Chúng ta có thể lên tìm hiểu thử, sáng nay vợ anh ta cũng có ở nhà thì phải?"

Lê Tri chợt nhớ đến Cù Dung — người phụ nữ cô chạm mặt trong nhà tắm tầng hai. Thực sự, cô ấy cũng có gì đó… quá hào nhoáng so với cái nơi này.

Viên Thành vỗ tay: "Thế là rõ rồi! Nhiệm vụ hôm nay: điều tra dân số toàn bộ chung cư phố Nam!"

Mọi người đồng loạt hưởng ứng. Chung cư có sáu tầng, họ chia làm năm nhóm, hai người một nhóm, một ngày là đủ để lục tung tất cả.

Chỉ còn Lê Phong là đứng chắn ở cửa, giọng trầm xuống: "Đừng quên lời bà chủ nhà dặn tối qua… cư dân nơi này không thích bị quấy rầy. Đừng có gõ cửa bừa."

Mọi người thoáng chần chừ. Điều tra mà không gõ cửa, thì làm thế nào?

Mộng Vân Thường

Lê Tri suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy hôm nay, chúng ta chỉ đi dạo trong hành lang và quanh khu nhà. Ban ngày người ta phải ra ngoài, lúc đó ta hỏi thăm. Như vậy không tính là quấy rầy."

Cô ngừng một chút, bổ sung: "Nhớ chú ý phòng 203 tầng hai. Tôi nghi ngờ người trong đó."

Cả nhóm gật đầu đồng thuận. Đêm qua người ở 203 đi ra ngoài rửa tay rất lâu mà không gặp chuyện gì… quá bất thường.

Không ai nói thêm gì nữa.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 231: Chương 231



Dưới vẻ ngoài lạnh lùng vốn có của Lê Phong, khán giả không mảy may phát hiện ra điều gì bất thường. Khi anh chủ động đề nghị phối hợp cùng Lê Tri, ai nấy đều không khỏi vui mừng, háo hức mong chờ. Trông hai người bọn họ—một lạnh lùng điềm tĩnh, một lanh lợi sắc sảo—càng khiến quá trình khám phá phó bản thêm phần hấp dẫn và đáng tin cậy.

Bốn người nhanh chóng cùng nhau tiến lên tầng ba. Không gian nơi đây sạch sẽ hơn hẳn hai tầng dưới, có lẽ do lượng người sinh sống đông hơn nên khu vực chung được dọn dẹp thường xuyên hơn. Lê Phong và Kiều Tuấn Viễn được sắp xếp ở phòng 302, tình cờ trở thành hàng xóm của Cù Dung—cô gái mà Lê Tri từng chạm mặt vào sáng nay, ở phòng 304.

Lúc này, tất cả các phòng trên tầng ba đều đóng kín cửa. Không rõ cư dân nơi đây đã ra ngoài làm việc hay đơn giản là vẫn đang ngủ nướng. Trong hành lang yên tĩnh, có một căn phòng khiến người ta chú ý: câu đối dán ở cửa giống hệt như loại xuất hiện tại tầng hai. Nhưng khác biệt là, thay vì treo đèn lồng đỏ, căn phòng này lại lặng lẽ treo một dải lụa đỏ uốn quanh khung cửa—màu đỏ rực giữa hành lang âm u càng khiến người ta cảm nhận rõ rệt hơi lạnh của cái chết.

Trước đó, Lê Tri không chú ý kỹ đến nội dung những câu đối dán ở tầng dưới. Giờ cô cẩn thận tiến lại gần, ánh mắt lướt qua từng chữ:

"Xuân phong nhất khúc truyền quảng vũ"

Mộng Vân Thường

"Băng tuyết chi chí lưu nhân gian"

Nền đỏ chữ đen, kiểu câu đối thường thấy mỗi dịp Tết đến Xuân về. Đáng lẽ phải là điềm báo cho sự an yên, hạnh phúc. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, chúng lại mang một nét gì đó âm trầm, rờn rợn đến rợn tóc gáy.

Lê Tri nhíu mày, thì thầm:

"Đây không phải là câu đối bình thường."

Lê Phong gật đầu, giọng trầm xuống:

"Là câu đối phúng điếu."

Mạnh Vũ Hàm hốt hoảng ôm chặt lấy cánh tay Lê Tri:

"Chẳng lẽ... nhà này có người vừa c.h.ế.t sao?"

Cái c.h.ế.t là chuyện không ai tránh khỏi. Nhưng nếu là tang gia bối rối, tại sao lại không treo khăn tang? Tại sao lại dùng dải lụa đỏ—một màu tượng trưng cho hỷ sự?

Lê Phong khẽ nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị:

"Đi xem tầng hai trước đã."

Cả nhóm quay xuống tầng hai. Hành lang nơi đây tối tăm, lờ mờ ánh sáng đỏ hắt ra từ những chiếc đèn lồng lủng lẳng. Mỗi cánh cửa lại dán một cặp câu đối, sắc đỏ phủ khắp, như đang che giấu điều gì ghê rợn bên trong.

Đèn hành lang cảm ứng âm thanh bật sáng khi Lê Phong giậm mạnh chân. Anh bắt đầu đi từ căn này sang căn khác, mắt nhìn chằm chằm vào từng dòng chữ. Gương mặt vốn bình tĩnh nay dần trở nên u ám, mày cau chặt, môi mím lại thành một đường thẳng lạnh lẽo.

"Tất cả... đều là câu đối phúng điếu."

Mạnh Vũ Hàm rùng mình, cảm giác một luồng khí lạnh len lỏi dưới chân, chạy thẳng lên sống lưng. Dưới ánh đèn lập lòe, tòa chung cư dường như phủ kín một bầu không khí c.h.ế.t chóc.

Lê Tri trầm giọng:

"Đi tiếp lên tầng trên xem sao."

Tầng bốn. Hai căn phòng có dấu hiệu tương tự. Tầng năm cũng vậy. Duy chỉ có tầng sáu là ngoại lệ—ánh sáng tự nhiên tràn ngập, không gian sáng sủa hơn hẳn, thoáng đãng đến mức khiến người ta có chút cảnh giác, như thể sự sáng sủa ấy chỉ là một cái bẫy hào nhoáng.

Lê Phong tiến đến mép khu giếng trời, nơi Tiểu Ba và Cường Tử đã rơi xuống chết. Kiểu kiến trúc cũ kỹ, lộ thiên, không hề có rào chắn chắc chắn. Nhưng quanh giếng trời vẫn có lan can, tuy cũ kỹ nhưng cao, khó có thể ngã nếu không cố tình trèo qua.

Lê Tri lặng lẽ đứng cạnh, ánh mắt sắc bén nhìn quanh. Một lúc sau, cô chậm rãi nói:

"Trừ phi... hai người đó không dùng cầu thang mà định nhảy qua lan can để xuống tầng dưới."

Một ý nghĩ đột ngột lóe lên. Trong tình huống nào con người ta lại chọn cách nguy hiểm như vậy thay vì lối đi an toàn?

Theo lời người đàn ông áo hoa, Tiểu Ba và Cường Tử là dạng vô lại, chuyên trộm cắp, gan lì chẳng ngán ai. Nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc họ ngu ngốc đến mức tự sát bằng cách nhảy thẳng vào giếng trời.

"Chỉ có một khả năng." Lê Tri rít nhẹ một hơi, mắt ánh lên tia sáng lạnh:

"Họ đã thấy thứ gì đó khiến họ kinh hoàng tột độ. Quá sợ hãi nên không còn lý trí. Trong cơn hoảng loạn, họ tưởng rằng nhảy xuống là con đường sống duy nhất."

Cả nhóm bước đến cuối hành lang tầng sáu. Nơi đây có một khu vực chung nhỏ, có lẽ là bếp công cộng. Trên sàn rải rác đồ đạc, giữa đó là một cái lò than đang cháy âm ỉ, nước sôi lục bục trong ấm.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng gần đó bất ngờ bật mở. Một người phụ nữ trung niên bước ra. Tóc xoăn, mặc áo len đỏ, tay bưng một chậu nhôm to. Khi trông thấy họ, ánh mắt bà lập tức thay đổi, cảnh giác và khó chịu:

"Này! Các người làm gì ở đây? Tìm ai?"

Lê Tri lập tức xoay người, nở nụ cười ngọt ngào như mật:

"Dì ơi, bọn cháu mới chuyển tới ở phòng 205, lên đây chào hỏi hàng xóm ạ!"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 232: Chương 232



Người phụ nữ quan sát họ từ đầu đến chân, vẻ mặt dần dịu lại. Trong lúc đổ nước sôi vào chậu, bà liếc mắt tinh quái:

"Giới trẻ bây giờ gan thật đấy, dám thuê nhà ở cái chỗ này cơ à!"

Lê Tri ngơ ngác chớp mắt:

"Dạ, sao lại không dám thuê ạ? Có chuyện gì à dì?"

Bị khơi trúng m.á.u tám chuyện, người phụ nữ như được bật công tắc, lập tức hạ giọng, ngoắc cả bọn lại gần:

"Chung cư này mới có hai đứa ngã c.h.ế.t đó! Người ta đồn là nhà ma đấy! Ghê lắm!"

"Thật ạ?" Lê Tri giả bộ sợ hãi, giọng run rẩy:

"Sao lại ngã c.h.ế.t vậy dì?"

Bà ta chỉ tay về phía giếng trời, giọng hạ thấp mà vẫn đầy kích động:

"Từ đó rơi xuống đấy. Trời ơi, nội tạng văng ra ngoài hết! Máu lênh láng luôn!"

Mạnh Vũ Hàm nghe đến đó mặt mày tái nhợt, không kìm được ôm chặt lấy Lê Tri.

"Dì ơi, lúc đó dì có thấy tận mắt không ạ?" Lê Tri tiếp tục dò hỏi.

"Thấy chứ sao không!" Người phụ nữ hãnh diện vỗ ngực. "Dì đang nấu ăn thì nghe thấy có người hét ‘Bắt trộm!’. Là ông Chử đối diện hô lên đấy! Dì còn chưa kịp thả cái xẻng là mở cửa lao ra liền. Hai đứa trộm đó—Tiểu Ba với Cường Tử—đang cắm đầu chạy. Dì với ông Chử đuổi theo, nhìn thấy tận mắt hai đứa nó nhảy luôn từ trên tầng xuống!"

Vừa kể, bà vừa khoa tay múa chân, nước bọt văng tung tóe:

"Thề với tụi bây! Nhảy thẳng vô giếng trời! Còn sống sao nổi? Dì chạy xuống thì thấy xác nằm đó rồi! Máu... còn bốc hơi..."

Lê Phong đứng bên cạnh, giọng trầm thấp, hỏi:

"Ngoài những chuyện đó ra, dì có thấy gì khác thường không?"

Người phụ nữ ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ, như thể chưa từng nghĩ đến khả năng đó.

"Gì khác à? Lúc đó ngoài dì với Chử tiên sinh, cùng hai tên trộm kia thì còn ai nữa đâu?"

Lê Tri nhẹ nhàng chen lời, giọng điềm đạm nhưng rõ ràng:

"Vậy còn vợ của Chử tiên sinh thì sao?"

Chỉ một câu đơn giản, nhưng đủ khiến bà ta lập tức thay đổi sắc mặt. Ánh mắt khinh thường không hề che giấu, bà ta khẽ nhếch môi, cười nhạt:

"Trần Mỹ Thiến ấy à? Nói là bị dọa ngất xỉu. Gặp có mấy tên trộm thôi mà đã sợ đến ngất đi rồi, đúng là yếu đuối quá mức."

Lê Tri giả vờ ngạc nhiên, ánh mắt lấp lánh vẻ ngưỡng mộ:

Mộng Vân Thường

"Sáng nay bọn cháu ăn sáng dưới nhà, gặp Chử tiên sinh, nghe nói anh ấy rất yêu chiều vợ, đến bữa sáng cũng không để chị ấy phải dậy làm. Được chăm sóc như vậy thì yếu đuối một chút cũng là bình thường mà dì."

Nghe vậy, ánh mắt người phụ nữ càng lộ rõ vẻ châm chọc. Giọng nói cũng trở nên đanh hơn, như mang theo ghen tị đè nén nhiều năm:

"Đúng là như thế, trong số phụ nữ ở đây, chẳng ai được như Trần Mỹ Thiến. Cưới được người chồng như Chử tiên sinh, cả ngày chỉ việc ngồi chơi, chẳng phải động tay động chân gì."

Bà ta cúi đầu, bàn tay che nửa miệng như sắp tiết lộ bí mật, vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét:

"Mấy đứa biết không? Ngay cả khi cô ta không sinh con, Chử tiên sinh cũng không hề trách móc."

Lê Tri làm bộ kinh ngạc:

"Thật sao ạ?"

Người phụ nữ gật đầu cái rụp, nói như thể chính mắt chứng kiến:

"Đúng vậy! Dì ở đây bao nhiêu năm rồi, lúc Chử tiên sinh và Trần Mỹ Thiến mới dọn về đây là mới cưới nhau. Khi ấy không muốn có con thì còn có thể hiểu. Nhưng ba năm rồi mà bụng cô ta vẫn lép kẹp. Có người từng hỏi, Chử tiên sinh chỉ nhẹ nhàng đáp..."

Bà ta bắt chước giọng điệu của một người đàn ông điềm đạm, mắt đảo một vòng rồi đọc lại như diễn kịch:

"'Mỹ Thiến chưa muốn có con, chúng tôi không vội.'"

Dứt lời, bà ta liền bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh bỉ:

"Chậc, nói thế thôi. Dì sống ngay đối diện nhà họ, nghe rõ mồn một. Chử tiên sinh rất muốn có con, chỉ là Trần Mỹ Thiến không thể sinh thôi!"

Lê Tri bật cười, trong mắt hiện lên vẻ trêu chọc tinh tế:

"Đóng cửa rồi mà dì vẫn nghe được chuyện nhà người ta à?"

Người phụ nữ liếc cô một cái, không thấy bị xúc phạm mà còn đắc ý như vừa chứng minh được mình là tai mắt của cả tầng:

"Họ cãi nhau thì mới nghe thấy chứ sao! Chung cư này cách âm kém lắm, nhà nào có động tĩnh gì là nghe rõ hết."

Lê Tri liếc nhìn anh trai, khóe môi cong nhẹ đầy hàm ý. Rồi cô quay người nhìn về phía hành lang dẫn đến căn hộ 603.

Giọng cô cố tình vang lên vừa đủ để người bên trong nghe thấy:

"Nghe dì kể mà cháu thấy tò mò quá, chắc cháu phải lên nhà chị Trần Mỹ Thiến để thăm hỏi một chút mới được."

Người phụ nữ vừa uống một ngụm nước, liền phì cười, buông chiếc ghế đẩu ra với vẻ lười nhác:

"Thôi khỏi, đừng tốn công. Trần Mỹ Thiến không mở cửa đâu."

Mạnh Vũ Hàm tò mò xen vào:

"Sao lại thế ạ?"

Bà ta đặt cốc xuống, tiện tay bưng chậu nước lên, mắt lườm về phía phòng 603:

"Cô ta vốn đã không thích giao tiếp với hàng xóm. Nhìn thấy ai cũng như gặp tà ma, né tránh như trốn nợ. Gần đây thì càng tệ hơn, cả ngày chẳng ra khỏi cửa. Cơm nước, giặt giũ đều là Chử tiên sinh làm hết."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 233: Chương 233



Giọng bà ta bỗng trở nên chua chát, như mang theo mùi vị của một cuộc đời bất mãn:

"Phụ nữ không nên được chiều chuộng quá mức! Nhìn xem, Trần Mỹ Thiến bị cưng chiều đến mức thành cái dạng gì rồi!"

Nói rồi bà ta quay người rời đi, để lại mùi nước giặt loang trong không khí.

Sau khi bà ta đi, cả nhóm lại lặng lẽ đi quanh tầng sáu một vòng, nhưng chẳng phát hiện được gì mới.

Khi ngang qua căn hộ 603, Lê Tri bất giác dừng lại.

Ánh mắt cô dừng trên cánh cửa sơn nâu cũ kỹ, vết tróc lác loang lổ, tay nắm cửa mòn vẹt như từng bị siết quá nhiều lần. Phía sau cánh cửa đó — cô biết — là người phụ nữ tên Trần Mỹ Thiến. Không rõ cô ta có nghe thấy hết những lời cay nghiệt kia không.

Bình thường, bị hàng xóm nói xấu đến vậy, người ta đã mở cửa ra tranh cãi một trận rồi.

Nhưng căn hộ 603… vẫn im lặng đến kỳ lạ.

Không có tiếng động. Không có tiếng bước chân. Không có cả hơi thở của sự sống.

Lê Tri nhìn thẳng vào mắt mèo trên cánh cửa — một vòng tròn nhỏ đen thẫm như con ngươi đang theo dõi.

Một ý nghĩ vụt qua trong đầu cô, khiến sống lưng lạnh toát.

Phía sau cánh cửa kia... có ai đó đang đứng.

Đứng rất gần.

Và đang lặng lẽ quan sát họ qua mắt mèo đó.

Dưới ánh đèn mờ của hành lang tầng ba, bốn người vừa bước xuống từ tầng sáu thì chạm mặt một cô gái trẻ bước ra từ thang máy. Chiếc thang máy ấy trông cũ kỹ đến mức rỉ sét, cánh cửa dán kín bằng những mẩu quảng cáo bạc màu, bên trong thì tối tăm, âm u như thể từng là bối cảnh của một bộ phim kinh dị rẻ tiền.

Sáng nay, nhóm người chơi từng thử gọi thang máy ở tầng một. Khi cửa vừa mở, thứ chào đón họ là một không gian bị chặn bằng ván gỗ mục nát, mùi hôi ẩm mốc bốc lên từ những khe hở chất đầy rác rưởi, khiến ai nấy đều nín thở mà lùi lại. Mỗi lần vận hành, thang máy lại rung lắc dữ dội như sắp lao thẳng xuống địa ngục. Thế nên từ đầu, chẳng ai muốn bén mảng đến nó, thà leo bộ còn hơn.

Thế nhưng, có vẻ cư dân ở chung cư phố Nam đã quen sống chung với chiếc thang máy này. Cô gái vừa bước ra dáng vẻ mảnh mai, nét mặt thanh tú, nhưng trông rụt rè và lặng lẽ. Khi thấy cả nhóm đứng trong hành lang, cô ta lập tức cúi đầu né tránh ánh mắt họ, một tay siết chặt túi xách đeo chéo, một tay kéo tay áo che mặt rồi vội vàng lướt qua, bước đi nhanh như thể sợ mình bị cuốn vào điều gì đó không thể giải thích.

Lê Tri định mở miệng bắt chuyện, nhưng ánh mắt e dè và dáng đi co rúm của cô gái khiến cô do dự rồi thôi. Bầu không khí dường như càng trở nên âm u hơn.

Cả nhóm tiếp tục xuống tầng hai. Khi vừa đến chiếu nghỉ cầu thang, Kiều Tuấn Viễn — vẫn luôn im lặng đi cạnh Lê Phong — đột ngột quay đầu nhìn về phía hành lang. Cậu nhóc này bình thường trầm tĩnh, ngoan ngoãn, ít nói, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại luôn mang theo một vẻ lạnh lẽo không giống lứa tuổi. Mạnh Vũ Hàm cùng tuổi nhưng rõ ràng hồn nhiên hơn nhiều.

Lê Tri nhìn thấy biểu cảm của Kiều Tuấn Viễn, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Em phát hiện ra gì à?"

Nhưng cậu chỉ lắc đầu, không nói một lời.

Mộng Vân Thường

Hai anh em Lê Tri trao nhau ánh mắt, đều hiểu là cậu nhóc này chắc chắn đã nhận ra điều gì đó, nhưng vẫn quyết định không ép hỏi. Không phải ai cũng sẵn sàng nói ra cảm nhận của mình trong một nơi quái dị thế này.

Khi cả bốn người vừa rời khỏi tòa nhà, họ liền gặp những người chơi khác đang trở về từ một vòng thăm dò bên ngoài. Ai nấy đều mang vẻ mặt nặng nề, như thể vừa đi qua một cơn ác mộng.

Một người trong số đó bước đến, nói nhỏ: "Bên ngoài hầu như chẳng có gì. Chỉ có một cửa hàng thực phẩm ở góc đường còn hoạt động, còn lại đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù trắng dày đặc, không thể nhìn thấy gì, càng không thể đi xa."

Lê Tri gật đầu, không ngạc nhiên.

Tình hình này giống hệt những phó bản trước kia — không thể thoát khỏi không gian nhiệm vụ. Lần này, mọi manh mối đều sẽ nằm gọn trong tòa chung cư phố Nam này.

Ở trước cửa tòa nhà, Phù Hoan và Hạng Linh vẫn đang phụ giúp bà Khâu dọn hàng. Sau bữa sáng, bà không dẹp hàng ngay mà bắt đầu chuẩn bị cơm hộp cho bữa trưa. Những nhát d.a.o trên thớt đều đặn, nhanh chóng, lưỡi d.a.o loáng lên sắc lạnh, như thể chính tay bà từng c.h.é.m thịt người.

Lê Tri tiến đến gần, ánh mắt chú ý đến cách bà Khâu cầm dao, rồi liếc sang bữa cơm đêm qua được bày giữa hành lang — tinh tươm, thịnh soạn, lạnh lẽo. Rất có thể, tất cả đều do một tay bà chuẩn bị.

Cạnh quầy có một tủ lạnh nhỏ đựng nước giải khát. Lê Tri mua một chai, nhẹ nhàng nói: "Bà Khâu ơi, bọn cháu mượn ghế ngồi một lát được không ạ?"

Bà Khâu vẫn không thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng cũng chẳng xua đuổi.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 234: Chương 234



Cả nhóm ngồi xuống, tạo dáng thư giãn như thể vô hại. Sau vài ngụm nước, Lê Tri mở lời một cách tự nhiên như thể đang buôn chuyện: "...Chử tiên sinh hình như rất thương vợ nhỉ? Việc gì cũng tự làm, từ đi làm đến nấu cơm, giặt giũ. Nghe nói vợ anh ta chẳng phải động tay vào việc gì, đúng là người phụ nữ may mắn."

Ngay lập tức, cô nhìn quanh, ra hiệu bằng ánh mắt. Những người chơi khác lập tức hưởng ứng:

"Phải rồi, người chồng như thế bây giờ hiếm lắm!"

"Ước gì mình cũng gặp được người như vậy!"

Quả nhiên, bà Khâu đang băm cà rốt thì bất ngờ dừng lại, tay nắm cán d.a.o siết chặt, rồi "rầm! rầm!" hai nhát d.a.o dội xuống thớt khiến cả đám giật mình. Bà lạnh lùng lên tiếng: "Đến lúc bị đánh rồi mới biết là có phúc hay không!"

Lê Tri giả vờ hoảng hốt, mắt mở to: "Bị đánh ạ? Bị đánh là sao ạ?"

Bà Khâu ngẩng lên, lưỡi d.a.o trên tay vẫn dính sợi cà rốt, giọng không mang chút cảm xúc: "Cả tòa nhà này ai chẳng biết Chử Quang Ngạn đánh vợ. Đừng để vẻ ngoài tử tế đó lừa mấy người. Thứ cầm thú khoác da người đấy!"

"Bạo hành á?" Phù Hoan tròn mắt kinh hãi: "Cháu không tin được! Chử tiên sinh nhìn hiền lành lắm mà!"

"Hiền à?" Bà Khâu cười lạnh, giọng đanh lại như d.a.o cứa: "Bên ngoài thì có thể là giáo sư đại học, nhà văn, hay nhà hiền triết gì đấy. Nhưng về nhà thì y như ác quỷ! Tôi ở tận tầng một mà còn nghe tiếng Mỹ Thiến khóc từ tầng trên vọng xuống!"

Không khí trở nên đặc quánh. Mọi người đều nhớ lại Chử tiên sinh đã gặp buổi sáng — dáng người cao gầy, ăn nói nhỏ nhẹ, cư xử lịch sự. Chẳng ai ngờ được rằng sau cánh cửa kia là một con người hoàn toàn khác.

Lê Tri chau mày, giọng đầy giận dữ: "Không thể tin được! Cái loại đàn ông đó đáng bị lôi ra ánh sáng! Nhưng... bà có gặp Mỹ Thiến bao giờ chưa? Cô ấy bị đánh đến mức nào?"

"Gặp vài lần rồi," bà Khâu nói, tiếp tục cắt rau mà chẳng ngẩng đầu. "Cô gái ấy lúc nào cũng rụt rè, đi đâu cũng cúi gằm mặt, giống như sợ bị ai nhìn thấy. Có một lần…"

Bà ngừng lại, ánh mắt nheo lại như đang cố gắng nhớ lại chi tiết nào đó đã chôn sâu: "Hôm đó, cô ta mua túi cam, lúc về đến bậc thềm thì túi bị rách, cam lăn đầy ra. Hai đứa cháu tôi thấy vậy chạy ra giúp nhặt, cô ta vừa nhìn thấy tụi nó thì mặt tái mét, ném cả túi cam lại rồi ôm mấy quả lăn ít dính đất mà chạy thẳng lên lầu."

Bà thở dài, vẻ mặt pha lẫn bất lực và đau lòng: "Chắc bị đánh đến mức nhìn thấy đàn ông là sợ. Đàn bà mà sống như vậy, còn thảm hơn cả chết."

"Chắc là tên Chử đó cấm cô ấy nói chuyện với đàn ông luôn ấy!" Phù Hoan tức tối: "Loại có sở thích kiểm soát cực đoan, chỉ cần liếc mắt ra ngoài thôi là cũng ăn tát rồi!"

"Cháu nghe nói mấy tháng gần đây, Trần Mỹ Thiến không ra khỏi nhà lần nào…" Lê Tri khẽ nghiêng người tới gần, giọng nhẹ đi như sợ bị ai nghe trộm: "Bà ơi… liệu có khi nào cô ấy đã bị g.i.ế.c rồi không?"

Nghe vậy, bà Khâu chỉ lắc đầu: "Không đâu. Tối qua tôi còn gặp cô ấy mà. Cô ấy xuống giúp tôi chuẩn bị cơm cúng cho hai đứa Tiểu Ba, Cường Tử."

Dù ghét Chử Quang Ngạn ra mặt, nhưng nhắc đến Trần Mỹ Thiến, bà lại dịu giọng hơn, ánh mắt ẩn chứa sự xót xa không che giấu.

"Tuy nhiên, đúng là mấy tháng nay tôi không còn nghe thấy tiếng khóc hay la hét nữa." Bà vừa nói vừa xếp rau vào khay: "Tối qua nhìn cô ấy, thấy có vẻ… nhẹ nhõm hơn trước nhiều."

Mộng Vân Thường

Lê Tri im lặng, mắt lặng lẽ nhìn về phía thang máy, nơi cánh cửa kim loại vừa khép lại lúc nãy vẫn còn in dấu tay mờ ảo của ai đó. Cô cảm thấy lưng mình lạnh toát, như thể có ánh mắt nào đó đang theo dõi mình từ trên cao.

Dưới ánh nắng giữa trưa, cái nóng hầm hập khiến không khí xung quanh như đặc quánh lại. Nhưng chẳng ai để ý đến điều đó. Mọi người chỉ tập trung vào một chuyện — Trần Mỹ Thiến, người vợ bí ẩn của Chử Quang Ngạn, rốt cuộc có còn sống hay không?

Lê Tri ngồi dưới gốc cây gần quầy cơm hộp của bà Khâu, ánh mắt trầm ngâm.

Nếu đúng như lời bà hàng xóm tầng sáu nói, Trần Mỹ Thiến vẫn còn sống. Nhưng cũng chính người phụ nữ ấy lại bảo rằng dạo gần đây Trần Mỹ Thiến rất ít ra ngoài, còn tránh mặt tất cả hàng xóm như thể mang theo bí mật c.h.ế.t người. Đặc biệt là chi tiết Chử Quang Ngạn “rất muốn có con” nhưng “Trần Mỹ Thiến không thể sinh”, rồi sau đó đột nhiên anh ta lại chiều chuộng vợ đến mức cơm nước giặt giũ cũng tự tay làm… Thay đổi bất ngờ như vậy, ai mà tin không có uẩn khúc?

Lê Tri lạnh lùng nghĩ thầm: Một kẻ từng quen với việc ra tay bạo hành, sao có thể thay đổi được chứ?
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 235: Chương 235



Cô cắn chặt môi dưới. Cảm giác bất an lan dần như sương mù len lỏi qua từng suy nghĩ. Thế giới này không đơn giản chỉ là một tòa chung cư cũ kỹ. Đây là phó bản. Một nơi có thể tồn tại quỷ — có thể g.i.ế.c người rồi giả làm người sống. Nên dù có bằng chứng cho thấy Trần Mỹ Thiến chưa chết, cô vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn khả năng… người trong phòng 603 không phải là người.

Phải gặp mặt, tận mắt nhìn thấy, mới có thể xác nhận.

Nhưng việc đó tạm thời bị gián đoạn. Trưa đến, mùi cơm nóng bốc lên từ quầy của bà Khâu thu hút dân cư trong chung cư tụ về. Người chơi cũng tản ra theo dõi, tranh thủ quan sát.

Lê Tri ngồi xuống bên cạnh quầy. Bà Khâu đang tất bật phát cơm, vừa làm vừa lớn tiếng nhắc: "Xếp hàng đàng hoàng! Cơm không đủ thì để mai!"

Từ phía xa, người đàn ông mặc áo hoa đi tới, vẫn cái dáng đi cợt nhả, thấy cô gái nhỏ nhắn vừa rụt rè nhận lấy hộp cơm thì lập tức chào hỏi: "Tiểu Kha, lại mua cơm hộp à?"

Cô gái khẽ gật đầu, không dám nói gì, ôm hộp cơm quay người chạy vội lên tầng.

Lê Tri nhân cơ hội mua cho gã áo hoa một chai nước, cười tươi hỏi: "Đại ca, cô gái đó cũng ở tầng ba à?"

Gã áo hoa vặn nắp chai, cười khì: "Cô nói Tiểu Kha? Ừ, cũng tầng ba. Nghe đâu là nhà văn, suốt ngày đóng cửa viết sách. Bảo đưa bọn anh đọc mà cứ xấu hổ, giấu kỹ lắm."

Lê Tri chống cằm cười duyên, ánh mắt lấp lánh như vô tình: "Tầng ba đúng là tập hợp toàn nhân vật đặc biệt. Sáng nay em gặp chị Cù Dung, trông cũng không giống người bình thường."

"Chắc rồi, Cù đại phóng viên cơ mà," gã cười nham hiểm, nháy mắt ẩn ý: "Nhưng mà cô đoán xem vì sao một phóng viên như cô ta lại ở cái nơi rách nát này?"

Lê Tri giả vờ ngơ ngác: "Vì sao vậy ạ?"

Gã bẻ đũa, thấp giọng như tiết lộ bí mật quốc gia: "Thì tiện... qua lại với tình nhân chứ sao nữa."

Ngay lúc đó, tiếng chổi quét loẹt xoẹt vang lên, bà Khâu lao tới với vẻ mặt tức giận: "Cái mồm của anh còn hơn cả mấy bà tám! Người ta đàng hoàng, anh đặt điều làm gì!"

Gã áo hoa hốt hoảng ôm hộp cơm né sang một bên, mắng nhẹ: "Tôi nói thật mà! Ai mà chẳng thấy Chử Quang Ngạn cứ lượn lờ quanh cô ta..."

Bà Khâu không cho nói thêm nửa lời, vung chổi đuổi thẳng: "Cút về phòng mà ăn!"

Gã áo hoa lầu bầu rồi bỏ đi, để lại một đám người chơi ngồi đó, nhìn bà Khâu với ánh mắt đầy ẩn ý.

Bà thở dài, đặt chổi xuống rồi lầm bầm: "Là cái thằng đó cứ bám lấy Tiểu Cù! Mà Tiểu Cù không phải người như thế đâu!"

Ngay lúc ấy, một bóng người quen thuộc xuất hiện từ xa, thu hút ánh nhìn của tất cả những người còn lại. Lý Kiến Hề bước đến, bộ đồng phục bảo vệ bình thường bị vóc dáng cao lớn của anh biến thành như trang phục bước ra từ truyện tranh — vai rộng, eo thon, từng bước đi đều mang theo khí chất lạnh lùng khó gần.

Lê Tri ngồi dưới tán cây, nheo mắt cười rạng rỡ, vẫy tay: "Lý Kiến Hề!"

Anh bước nhanh tới, mua cơm hộp rồi ngồi ngay bên cạnh cô, như thể mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước.

Phù Hoan ngồi đối diện, cắn đũa như thể sắp tan chảy vì sung sướng. Trong đầu cô, chỉ còn đúng một chữ: cp! cp thật rồi!

Mộng Vân Thường

Nhưng khi khung cảnh ngọt ngào ấy còn chưa kéo dài được bao lâu, một hộp cơm bất ngờ bị ném "phịch" xuống chiếc ghế trống cạnh Lý Kiến Hề.

Không ai khác — là Lê Phong.

Anh không nói một lời, ngồi xuống cạnh em gái và trừng mắt nhìn người đàn ông bên kia với ánh mắt lạnh đến mức khiến nhiệt độ xung quanh tụt hẳn vài độ.

Lý Kiến Hề hơi nhướn mày: "…………"

Phù Hoan ngơ ngác: "???"

Lê Tri mím môi, ánh mắt thoáng bất lực. Cô hiểu anh trai mình quá rõ. Anh ấy không vui, là vì cô đang thân thiết với người khác giới — mà người này lại là Lý Kiến Hề.

Cô khẽ nghiêng người thì thầm với Lý Kiến Hề: "Bật đồ chặn tiếng đi."

Lý Kiến Hề không nói gì, chỉ gật đầu. Sau đó, anh quay sang nhìn Lê Phong. Lê Tri cũng nhìn theo, nhỏ giọng: "Anh à, anh ấy là bạn của em."

Lê Phong cau mày, ánh mắt sắc như d.a.o lướt qua gương mặt điềm đạm của Lý Kiến Hề.

"Không sao đâu," Lê Tri nói thêm, "Anh ấy đã bật đạo cụ chặn tiếng rồi. Khán giả không nghe thấy đâu."

Lý Kiến Hề gật đầu xác nhận: "Người xung quanh cũng không nghe được."

Thật vậy, những người khác vẫn đang ăn uống rôm rả, chẳng ai để ý đến cuộc đối thoại căng thẳng này. Không khí u ám lạ kỳ, như thể một làn khói vô hình đang bủa vây lấy cả bàn ăn.

Phù Hoan sững người: "Anh...? Anh ấy là anh trai của cô sao?"

Lê Tri gật đầu, rồi giới thiệu ngắn gọn: "Đây là anh trai tôi, Lê Phong. Anh ấy không có ác ý đâu."

Lê Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Kiến Hề.

Không có ác ý?

Sai rồi. Anh có ác ý rất lớn đấy.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 236: Chương 236



Không khí như ngưng đọng lại khi Lê Phong và Lý Kiến Hề chạm mặt nhau. Cảm giác căng thẳng dần lan ra, sắc lạnh toát ra từ ánh mắt Lê Phong khiến không ai dám lên tiếng.

Lý Kiến Hề trầm mặc vài giây, sau đó lễ phép cúi đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng không hề yếu thế:

"Chào anh."

Lê Phong lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt sắc lẹm như muốn l*t tr*n đối phương:

"Từ nhỏ đến lớn, tôi và em gái tôi luôn thẳng thắn với nhau. Lần này cũng vậy. Làm bạn thì được, còn chuyện khác thì đừng mơ."

Phù Hoan đứng gần đó, lập tức nhăn mặt:

"Này, này, anh..."

Cô chưa kịp nói hết câu thì Lê Phong đã quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng, khiến Phù Hoan như bị đông cứng.

Cô rụt cổ, lí nhí như con chim cút:

"...Không, không có gì..."

Lê Tri biết tính anh trai mình, không khỏi bật cười, vội vàng xua đi không khí nặng nề:

"Anh à, không phải như anh nghĩ đâu."

Lê Phong vẫn lạnh lùng, ánh mắt không rời Lý Kiến Hề:

"Anh biết em không có ý đó, nhưng còn anh ta... thì không chắc."

Anh nhìn thẳng vào đối phương — ánh mắt như xuyên thấu từng lớp ngụy trang. Là đàn ông, anh không cần nhiều để hiểu rõ những gì người kia đang che giấu.

Thành thật mà nói, Lý Kiến Hề không có điểm nào để chê. Dáng dấp cao ráo, tuấn tú, tính cách cũng điềm đạm, lý trí — còn nhiều lần giúp đỡ em gái anh. Nếu ở thế giới thực, có lẽ Lê Phong sẽ chấp nhận anh ta như một đối tượng tiềm năng.

Nhưng — đây không phải thế giới thực.

Lý Kiến Hề là một NPC. Một nhân vật ảo trong phó bản.

Dù anh ta có thông minh, có cảm xúc, thậm chí có cả tự nhận thức — thì đã sao?

Anh ta không tồn tại thật.

Một ngày nào đó, hệ thống Quỷ Quái sẽ bị xóa sổ, các phó bản như thế này cũng sẽ sụp đổ. Lúc đó, Lý Kiến Hề sẽ biến mất. Không để lại bất kỳ dấu vết nào, ký ức nào cũng sẽ bị cuốn trôi như bụi.

Nếu em gái anh thực sự rung động, thì rồi cô sẽ ra sao?

Không. Anh không thể để điều đó xảy ra.

Ngay cả khi bây giờ cô chưa có tình cảm gì, anh cũng phải chặn đứng mọi khả năng.

Giọng Lê Phong trở nên lạnh băng:

"Lý Kiến Hề, tôi không quan tâm anh có mục đích gì, nhưng sau khi phó bản này kết thúc, anh không được phép tìm đến em gái tôi nữa."

Một câu dứt khoát, không để lại kẽ hở.

Lê Tri khẽ ho nhẹ, định nói gì đó, nhưng chưa kịp thì—

"Không."

Giọng nói của Lý Kiến Hề vang lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, cắt ngang lời cô.

Tất cả đều sững lại.

Không hề tỏ ra căng thẳng hay nổi giận, vẻ mặt Lý Kiến Hề vẫn điềm tĩnh như nước. Đôi mắt trong veo như gương, phản chiếu ánh nắng nhàn nhạt từ cửa sổ hành lang.

"Tôi không muốn."

Một câu nói, không cần giải thích.

Sắc mặt Lê Phong lập tức trầm xuống, lạnh như thép rút khỏi vỏ.

Mộng Vân Thường

Phù Hoan cố gắng cúi đầu gặm cơm để giấu nụ cười đang muốn bật ra.

Lê Tri cũng hơi ngạc nhiên.

Cô không ngờ Lý Kiến Hề lại thẳng thắn như vậy.

Giọng Lê Phong trở nên giễu cợt:

"Vậy là anh thừa nhận anh có ý đồ với em gái tôi?"

Lý Kiến Hề không hề lùi bước:

"Không. Tôi chỉ muốn được gặp cô ấy. Ở bên cạnh cô ấy."

Lê Phong nắm chặt tay. Đúng là anh muốn đ.ấ.m vào mặt thằng này thật sự.

Lê Tri lúc này mới nhẹ giọng hỏi, có vẻ như đang nghĩ đến điều gì đó trước đây:

"Có phải là vì cảm giác quen thuộc mà anh từng nói? Anh nghĩ rằng em có liên quan đến ký ức đã mất của anh sao?"

Lý Kiến Hề khẽ mím môi. Một lúc sau, giọng anh vang lên, trầm và chậm:

"Không phải."

Anh cúi đầu, ánh mắt ẩn hiện vẻ hoang mang, sau đó nói khẽ như sợ chính mình nghe thấy:

"Chỉ khi ở bên em, tôi mới cảm thấy tôi là chính mình."

Lê Phong thì hoàn toàn không hiểu cái kiểu “tôi là chính tôi” mà anh ta đang nói là cái quái gì. Nhưng quan trọng hơn — hình như em gái anh đang bị thuyết phục rồi.

Cô quay sang anh, ánh mắt nghiêm túc, giọng kiên định:

"Anh à, em biết rõ mình nên làm gì, và không nên làm gì."

Lê Phong nắm tay, mặt căng như dây đàn. Một lúc sau, anh hít sâu mấy lần, rồi chậm rãi nói:

"Tri Tri, từ nhỏ em đã có chính kiến. Nếu em đã quyết như vậy… thì sau này anh sẽ không can thiệp nữa."

Khóe mắt anh giật giật.

Tự dưng mình lại thành nhân vật phản diện chuyên phá hoại tình yêu người khác thế này?

Lê Tri mỉm cười, nụ cười rạng rỡ hiếm thấy:

"Cảm ơn anh."

Lý Kiến Hề cũng chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng:

"Cảm ơn."

Lê Phong nhìn anh một cái, như muốn đốt thủng người ta bằng mắt, sau đó bê cơm lặng lẽ đi chỗ khác. Ở lại đây chắc tức mà nghẹn chết.

Lê Tri quay sang nhìn Phù Hoan, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc:

"Chuyện vừa rồi… phiền cô đừng nói ra ngoài nhé."

Phù Hoan giơ tay như thề độc:

"Không nói đâu! Miệng tôi kín như hũ nút!"

Lý Kiến Hề cúi đầu, khóe môi nhẹ cong lên — lần đầu tiên hôm nay, anh thật sự cười.

Sau đó, anh khẽ bấm nút tắt thiết bị chặn tiếng.

Âm thanh và hình ảnh lập tức trở lại trên màn hình livestream. Các khán giả ngoài kia lập tức nhốn nháo:

[…Lại chặn nữa?! Tôi là VIP mà cũng không được xem?]

[Lý Kiến Hề, anh làm gì trong đó vậy hả? Làm loạn trong phó bản bằng đạo cụ là phạm quy nha!]

[Lê Phong nhìn không ổn lắm kìa… Nhưng không giống cãi nhau mà giống thua rồi thì đúng hơn.]

[Phù Hoan đang ăn cơm mà mặt tươi như gặm được đường, chắc chắn là CP ngọt lắm!]
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 237: Chương 237



Sau khi ăn trưa xong, Lê Tri gọi nhóm người chơi lại, giọng thấp nhưng rõ ràng:

"Những căn phòng dán câu đối đỏ trên cửa có gì đó rất kỳ quái. Có thể người bên trong không phải là người sống. Mọi người nhớ kỹ, tốt nhất đừng lại gần, càng không được gõ cửa."

Tất cả đều gật đầu răm rắp, không ai dám phản bác lời nhắc nhở của Lê Tri.

Nhân lúc trời còn sáng, nhóm người chơi tiếp tục chia nhau đi điều tra các tầng trong chung cư.

Lê Tri vốn định lên lại tầng sáu, mong tìm cách gặp mặt Trần Mỹ Thiến. Cô vừa định đi cùng Mạnh Vũ Hàm thì bất ngờ bị Kiều Tuấn Viễn gọi lại.

"Chị Lê Tri." Giọng cậu thiếu niên có chút ngập ngừng, "Em muốn lên tầng hai xác minh một chuyện... Chị có thể đi cùng em không?"

Trước đó khi đi ngang tầng hai, cậu ta từng liếc nhìn hành lang bằng ánh mắt khác thường. Lê Tri không quên chi tiết ấy.

Cô nở một nụ cười dịu dàng: "Được thôi."

Quay sang Mạnh Vũ Hàm, cô dặn: "Em ở đây trông tình hình nhé. Nếu gặp NPC, cứ cố trò chuyện với họ."

Mạnh Vũ Hàm gật đầu ngoan ngoãn: "Vâng ạ!"

Lê Tri vừa đi về phía Kiều Tuấn Viễn thì Lê Phong từ đằng sau lên tiếng, giọng đều đều nhưng cứng rắn:

"Tôi sẽ đi cùng hai người."

Không ai phản đối. Ba người cùng bước vào lối cầu thang tối om của chung cư.

Ánh sáng le lói lọt qua khung cửa kính bẩn mờ không đủ soi sáng hành lang lạnh lẽo.

Khi lên bậc, Kiều Tuấn Viễn suýt trượt ngã.

Lê Tri lập tức đưa tay ra đỡ cậu: "Cẩn thận đấy."

Cậu bé bám lấy cánh tay cô, khẽ nhăn mặt: "Cầu thang gì mà tối thế, như thể cố tình giăng bẫy người ta vậy."

Lê Tri chỉ nhìn cậu, mỉm cười nhàn nhạt: "Đi cẩn thận hơn."

Phía sau, Lê Phong khẽ cau mày, bước sát thêm nửa bước, như thể đang âm thầm chắn gió cho em gái.

Lên đến tầng hai, hành lang dán đầy câu đối đỏ sẫm, xen kẽ ánh đèn lồng phủ một lớp bụi xám mỏng, khiến mọi thứ như vỡ vụn giữa thực và mộng.

Kiều Tuấn Viễn đi trước vài bước rồi chỉ vào một cánh cửa: "Là chỗ kia..."

Cậu vừa quay đầu lại thì thấy Lê Tri vẫn đứng nguyên ở đầu hành lang.

Cậu ta nghiêng đầu, tỏ vẻ bối rối: "Chị Lê Tri, sao chị chưa đi tới?"

Lê Tri bước chậm một bước, đúng lúc đó, trong túi áo của cô, Thiết Bị Cảnh Báo Nguy Hiểm phát ra âm thanh dồn dập. Tiếng kêu chói tai vang lên từng hồi, như thể đang gào lên cảnh báo.

Lê Tri dừng bước, gương mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng, nhưng ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo:

"Manh mối gì vậy? Em nói luôn đi."

Kiều Tuấn Viễn kiên nhẫn giục: "Chị lại đây, em chỉ cho chị xem thì mới rõ."

Lê Tri nhíu mày, nụ cười vẫn không tắt: "Chắc chắn có manh mối?"

"Chị sao vậy? Không tin em à?" – cậu bé hơi bất mãn, trong mắt ánh lên tia không vui.

Ngay lúc ấy—

"Tri Tri, cẩn thận!"

Lê Phong hét lớn, động tác không chậm một giây nào, ôm chầm lấy em gái và kéo mạnh sang bên.

"RẦM!"

Một viên gạch từ trần nhà rơi thẳng xuống đúng chỗ Lê Tri vừa đứng. Nếu không né kịp, hậu quả sẽ khôn lường.

Lê Tri không kịp suy nghĩ, lập tức quay đầu: "Xuống lầu!"

Cô và Lê Phong chạy xuống, tiếng thiết bị báo động vẫn không ngừng gào rú. Nhưng ngay khi xuống được vài bậc, đột nhiên bàn chân cô hụt hẫng như đạp phải khoảng không—

Lê Tri trượt chân.

Lê Phong cảm nhận lực kéo từ tay em gái mạnh hơn thường lệ, lập tức ôm lấy cô và cả hai cùng lăn từ bậc thang xuống.

Anh dùng tay che đầu cô suốt đoạn đường va chạm đầy nguy hiểm.

Lê Tri được anh đỡ ngồi dậy, th* d*c: "Em không sao."

Cô kéo tay áo lên, m.á.u rịn ra từ vết trầy khuỷu tay.

Lê Phong nghiến răng, ánh mắt đầy giận dữ, quay phắt lại phía sau. Kiều Tuấn Viễn vừa xuống tới, gương mặt lo lắng:

"Chị Lê Tri! Anh Lê Phong! Hai người có sao không?"

Lê Tri siết nhẹ cổ tay anh trai, lắc đầu.

Giờ chưa phải lúc chất vấn.

Tiếng thiết bị cảnh báo cuối cùng cũng ngừng lại. Cả ba rời khỏi tòa chung cư.

Vừa ra tới sân, Lý Kiến Hề đã chạy tới, nét mặt đầy lo lắng:

"Em bị sao thế?"

"Không sao đâu, em chỉ bị trầy nhẹ." – Lê Tri cười nhẹ.

Lý Kiến Hề nhìn thấy m.á.u trên tay cô, lông mày cau lại: "Đợi anh."

Anh quay trở lại phòng bảo vệ, rồi trở lại với một chai thuốc nhỏ. Anh định đưa tay nắm lấy tay cô thì Lê Phong đã lạnh mặt chặn lại:

"Để tôi làm."

Lý Kiến Hề im lặng, đưa thuốc cho anh.

Lê Phong cẩn thận nâng cổ tay em gái, xịt thuốc. Ngay lập tức, vết thương khô lại, m.á.u ngừng chảy, thậm chí cơn đau cũng tan biến.

Lê Tri thử cử động tay, ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc: "Kỳ diệu thật."

Cô ngẩng đầu, mỉm cười với Lý Kiến Hề: "Cảm ơn anh."

Lê Phong cũng thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Lý Kiến Hề lắc đầu, không nhận lại chai thuốc: "Hai người giữ lấy đi."

[Chà chà, NPC đặc thù rơi đạo cụ rồi! Tri Hề lại tăng độ hảo cảm!]

[Chỉ Lê Tri mới được nhận đạo cụ này thôi đúng không? Chỉ cô ấy mới lấy được lòng NPC? Đây là tình yêu đó!]

[Khoan, nhưng sao vừa rồi Lê Tri lại liên tục gặp tai nạn?]

[Có khi nào Kiều Tuấn Viễn có vấn đề không? Trông cậu ta chẳng giống người vô hại lắm đâu.]

[Các thím đừng có oan cho Tiểu Viễn! Nó chỉ là đứa trẻ 15 tuổi thôi mà.]

[Cả tòa nhà đều quái dị. Có khi nào là thứ gì đó trong bóng tối đang cố tình hại Lê Tri vì cô quá mạnh không?]

Giữa dòng bình luận sôi nổi, Lê Tri kéo tay áo xuống, liếc về phía Kiều Tuấn Viễn đang đứng đằng xa, rồi khẽ nói với anh trai:

"Có thể cậu ta đã dùng đạo cụ lên em."

Lê Phong nheo mắt: "Đạo cụ g.i.ế.c người à?"

Lê Tri lắc đầu: "Không đến mức đó. Ngã cầu thang chắc chắn không đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t em. Nhưng nếu em không cảnh giác, có lẽ em đã tiếp tục đi về phía trước."

Cô ngừng một chút, ánh mắt tối lại:

"Nếu lúc đó em va vào một trong những cánh cửa dán câu đối kia… Em e là sẽ không chỉ đổ máu."

Lê Phong nắm bắt ý cô: "Cậu ta muốn em va vào cửa đó… chỉ cần va phải cũng coi như 'gõ cửa' rồi."

Nếu vậy, tai họa sẽ không đơn giản chỉ là thương tích nữa.

Cô từng cảnh báo người khác đừng gõ cửa. Và chưa đầy nửa tiếng sau, có người muốn dắt cô tới sát những cánh cửa đó.

Rồi viên gạch từ trần nhà rơi xuống.

Rồi cô ngã cầu thang.

Ba lần liên tiếp gặp nạn.

"Đây có thể là đạo cụ gây xui xẻo." – Lê Tri suy đoán – "Hoặc đạo cụ cần có m.á.u đổ mới được giải trừ hiệu lực."

Mộng Vân Thường

Cô nhấn mạnh: "Nếu lúc đó em không cẩn thận... có lẽ em đã c.h.ế.t rồi."

Lê Phong nhìn về phía Kiều Tuấn Viễn, ánh mắt lạnh như băng:

"Thằng bé đó muốn em chết."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 238: Chương 238



Hai anh em Lê Tri và Lê Phong đứng đối diện nhau, không hề tránh né ánh nhìn của hàng triệu khán giả đang theo dõi trực tiếp.

Những sự cố vừa rồi xảy ra quá đột ngột, khiến cả người trong cuộc lẫn người ngoài đều chưa kịp phản ứng. Giờ đây, khi Lê Tri lên tiếng phân tích, từng câu từng chữ đều hợp lý đến lạnh người, khiến nhiều khán giả không khỏi rùng mình. Tuy vậy, vẫn có không ít người tỏ ra không tin, đặc biệt là những người từng ủng hộ Kiều Tuấn Viễn.

[Một đứa trẻ mới 15 tuổi mà nói nó là kẻ g.i.ế.c người? Đùa à?]

[Lê Tri đúng là giỏi suy luận, nhưng lần này hơi quá rồi đó?]

[Tui thấy cậu bé đó vẫn rất ngoan mà, đâu giống người có tâm địa độc ác?]

[Nhưng phải công nhận là phân tích của Lê Tri rất logic...]

Bình luận nổ ra tranh cãi dữ dội, nhưng phe ủng hộ Lê Tri vẫn áp đảo, bởi không ai phủ nhận được rằng cô là người chơi có uy tín và trí tuệ hiếm thấy. Nét mặt nghiêm trọng của Lê Phong cũng càng khiến không khí trở nên căng thẳng hơn.

"Tối nay anh đừng ngủ cùng phòng với cậu ta nữa." Lê Tri trầm giọng dặn dò.

Lê Phong cau mày, ánh mắt hơi trầm xuống: "Anh phải theo dõi cậu ta."

Ngay từ đêm đầu tiên bước vào phó bản này, anh đã nhận ra có gì đó không đúng với Kiều Tuấn Viễn. Mọi người cho rằng anh chủ động đề nghị tổ đội là vì muốn chăm sóc người chơi nhỏ tuổi, nhưng thật ra đó chỉ là vỏ bọc. Trực giác của một người lính khiến anh cảnh giác từ phút đầu tiên.

Nếu không phải vì lý do đó, vừa rồi khi Kiều Tuấn Viễn ngỏ ý rủ Lê Tri lên tầng hai tìm manh mối, anh đã không lập tức đi theo như vậy. Giờ thì càng chắc chắn—con cáo non kia bắt đầu để lộ cái đuôi.

Họ đều nghi ngờ cậu bé có liên quan đến giáo phái tôn thờ Quỷ Quái, nhưng cả hai đều hiểu rõ: trong phó bản livestream như thế này, không thể tùy tiện nhắc đến tên tổ chức đó.

Một lời thôi cũng là gián tiếp quảng bá.

Trên đời này không thiếu những kẻ hiếu kỳ, chỉ cần nghe được vài từ khóa liền lao đi tra cứu, mà giáo phái tà đạo đó chưa từng ngừng việc tẩy não và chiêu mộ. Chỉ cần một khe hở, sẽ có người sa chân vào bóng tối vĩnh viễn.

Nếu Kiều Tuấn Viễn thật sự là thành viên của giáo phái đó, thì việc cậu ta g.i.ế.c người trước khi thoát phó bản là gần như chắc chắn. Thậm chí không phải vì mối thù hay ân oán, mà chỉ đơn giản là nghi thức hiến tế.

Có người trong giáo phái hành động trắng trợn, g.i.ế.c người để truyền bá đức tin tà ác. Cũng có người như Kiều Tuấn Viễn—kín đáo, lặng lẽ, để đồng đội c.h.ế.t trong im lặng mà khán giả bên ngoài không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Nếu cậu ta thật sự có ý định hại người, anh theo dõi cũng không ngăn được." Giọng Lê Tri đầy kiên quyết, ánh mắt sắc như dao: "Em sẽ cảnh báo các đồng đội, bảo họ tránh ở riêng với cậu ta. Còn anh, hãy đổi phòng đi."

Nếu không phải vì phải che giấu mối quan hệ ruột thịt giữa cô và Lê Phong theo đúng kịch bản của phó bản, Lê Tri thật sự muốn để anh trai ngủ cùng phòng với mình đêm nay.

Cô biết Lê Phong không muốn để lộ thân phận thật, càng không muốn bị cho là lợi dụng danh tiếng của em gái để nâng cao độ chú ý. Nhưng lúc này—an toàn cá nhân là trên hết.

Dù có bị phát hiện, cũng không thể để anh gặp nguy hiểm.

Thấy Lê Tri cương quyết, Lê Phong đành gật đầu: "Được, tối nay anh sẽ sang ở với Viên Thành và mấy người kia."

Ba người một phòng, không quá chật chội. Quan trọng nhất là... xa khỏi tầm mắt của Kiều Tuấn Viễn.

Cậu bé kia vẫn đứng yên một góc, không chen vào, không chất vấn, cũng không phản ứng gì thái quá. Nét mặt ngoan ngoãn, ánh mắt trong veo như nước hồ thu. Khi ánh mắt Lê Tri lướt qua, cậu ta còn mỉm cười lễ phép như một học sinh gương mẫu.

Mộng Vân Thường

Nhưng chính sự bình thản đó mới khiến người ta lạnh sống lưng.

Lê Tri rời đi, bước nhanh về phía nhóm Phù Hoan, Hạng Linh và Mạnh Vũ Hàm đang đợi ở quầy của bà Khâu. Giọng cô thấp nhưng rõ ràng: "Tôi nghi ngờ Kiều Tuấn Viễn có vấn đề, có khả năng rất cao là người của giáo phái kia. Tốt nhất đừng để ai ở riêng với cậu ta."

Cả ba người đều tái mặt. Là người chơi chuyên nghiệp, ít nhiều họ đã từng nghe qua về giáo phái Quỷ Quái. Ngay lập tức, ánh mắt họ nhìn về phía Kiều Tuấn Viễn như nhìn một con rắn độc.

Phù Hoan cắn chặt răng, giọng gần như nghiến ra từng chữ: "Nhỏ vậy mà đã bị tẩy não rồi?"

Hạng Linh khẽ thì thầm, đôi mắt sắc lạnh: "Tôi thấy cậu ta không giống trẻ con chút nào."

Lê Tri cũng có cảm giác như vậy. Kiều Tuấn Viễn mang hình dáng của một đứa trẻ mười lăm tuổi, nhưng ánh mắt, hành động, và nhất là khí chất—quá già dặn, quá bình tĩnh. Không giống trẻ con. Không giống người.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 239: Chương 239



"Trong phó bản này, đạo cụ rất kỳ lạ, không thiếu những thứ có thể biến người lớn thành trẻ con đâu." Hạng Linh bình tĩnh nói, nhưng lời anh ta vừa dứt, những khán giả ủng hộ Kiều Tuấn Viễn ngoài màn hình như bị đ.â.m một nhát vào tim, lộ rõ vẻ hoang mang:

[Không thể nào! Nhưng mà... cũng có thể đúng không?]

[Tôi theo dõi cậu ấy từ đầu đến cuối, chưa thấy ai ngoan ngoãn như Kiều Tuấn Viễn cả. Không thể là người lớn giả dạng được!]

[Tôi là fan trung thành của Kiều Tuấn Viễn, biết đâu cậu ấy còn lớn tuổi hơn tôi thì sao?!]

Mộng Vân Thường

Một làn sóng tranh cãi nhanh chóng lan ra, kéo theo vô số suy đoán và thắc mắc về Kiều Tuấn Viễn.

Lê Tri im lặng nghe, không nói gì, nhưng trong lòng cô càng thêm hoài nghi về cậu bé này. Nếu những lời Hạng Linh nói là đúng, thì Kiều Tuấn Viễn cũng có thể không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Chử Quang Ngạn lúc này đã tan làm, tay xách theo túi đồ và một bó hoa ly hồng. Lê Tri đứng cạnh phòng bảo vệ, nở một nụ cười nhẹ nhàng chào anh: "Chử tiên sinh, anh tan làm rồi hả?"

Chử Quang Ngạn ngẩn ra một lúc, rồi nhớ ra đã gặp cô ở quán ăn sáng, anh mỉm cười đáp lại: "Phải, vừa tan làm."

Lê Tri nhìn bó hoa trong tay anh ta và khẽ cười: "Hoa đẹp quá, không ngờ Chử tiên sinh cũng thích hoa."

Chử Quang Ngạn ánh mắt dịu lại, nở nụ cười chân thành: "Tôi mua cho vợ, cô ấy rất thích hoa."

"À..." Lê Tri mỉm cười, "Hôm nay rau tươi quá, Chử tiên sinh mua ở cửa hàng thực phẩm đầu phố à?"

Chử Quang Ngạn gật đầu: "Phải, rau ở đó luôn tươi ngon. Nhưng nếu đi trễ thì sẽ hết hàng đấy, cô muốn mua thì phải đi sớm."

Trong lúc họ trò chuyện, Lê Tri thầm quan sát biểu cảm của anh ta. Người vũ phu thường không có kiên nhẫn, nhưng ngược lại, Chử Quang Ngạn lại rất dịu dàng, không hề có biểu hiện khó chịu dù cô hỏi rất nhiều thứ.

Nếu không phải bà Khâu nói những điều đó với vẻ chân thật, có lẽ Lê Tri đã không thể tin Chử Quang Ngạn là người vũ phu.

Cù Dung lúc này cũng đi ra từ chung cư, dường như vừa thay đồ xong. Lê Tri còn không kịp nhận ra cô ấy đã về từ lúc nào.

Chử Quang Ngạn nhìn thấy Cù Dung thì nở nụ cười, dịu dàng nói: "Ra ngoài mua đồ à?"

Cù Dung ngáp một cái, kéo chiếc khăn choàng trên vai rồi trả lời: "Phải, hôm nay tôi muốn hầm canh sườn ngô."

Chử Quang Ngạn bật cười: "Giờ cô đi thì chắc hết sườn rồi. Tôi cũng định hầm canh cho Mỹ Thiến, lát nữa tôi mang xuống cho cô một ít."

Cù Dung cười đáp lại, nhưng trong giọng điệu của cô chẳng có chút ngại ngùng nào: "Thế thì ngại quá."

Cù Dung nhìn thấy bó hoa trên tay Chử Quang Ngạn, mắt sáng lên, rồi đưa tay rút một cành hoa ra ngắm nghía và đưa lên mũi ngửi. "Thơm thật đấy."

Với hành động này, đáng ra Chử Quang Ngạn phải cảm thấy bực bội vì người phụ nữ khác rút một cành hoa từ bó hoa mua cho vợ mà không xin phép. Tuy nhiên, anh lại không tỏ ra khó chịu chút nào. Ngược lại, anh còn cười và nói: "Nếu cô thích thì mai tôi mua cho cô cả bó."

Cù Dung xua tay, cười nhẹ: "Thôi, tôi lười thay nước lắm, cắm một cành là đủ rồi."

Chử Quang Ngạn mỉm cười và gật đầu, rồi quay sang Lê Tri, chào một tiếng: "Tôi lên trước đây, gặp lại sau."

Lê Tri cũng mỉm cười, đáp lại: "Gặp lại sau."

Cù Dung vẫy tay với Lê Tri, rồi cùng Chử Quang Ngạn bước vào chung cư.

Lê Tri đứng im, mắt dõi theo bóng dáng họ khuất dần vào trong, thì đột nhiên một người đàn ông mặc áo hoa, trông có vẻ lén lút, lên tiếng với giọng điệu khinh bỉ: "Cô thấy không, tôi đã nói hai người đó có mờ ám gì đâu mà ma mới tin!"

Lê Tri quay lại, nhìn người đàn ông áo hoa đang nói với vẻ khinh thường, nhưng ánh mắt lại chứa đựng đầy sự ghen tị, không khác gì những bà thím hay buôn chuyện ở tầng sáu.

"Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi." Người đàn ông áo hoa đổi giọng, chậc lưỡi một cái, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Vợ anh ta không thể sinh con, đàn ông thì phải có người nối dõi, nên đành phải kiếm người khác sinh hộ thôi. Cô phóng viên Cù Dung kia vừa nhìn đã biết có gen tốt hơn Trần Mỹ Thiến rồi, chắc chắn sinh con ra sẽ thông minh hơn."

Trong mắt người đàn ông áo hoa, việc vợ không thể sinh con dường như là một lý do chính đáng để người chồng ngoại tình.

Lê Tri bất giác nhớ lại một cuộc khảo sát xã hội mà cô từng đọc trên mạng: Nếu người vợ không thể sinh con, hầu hết kết cục sẽ là ly hôn, nhưng nếu người chồng không thể sinh con, hai vợ chồng lại sẽ nhận nuôi một đứa trẻ.

Người đàn ông áo hoa còn đang định tiếp tục nói, nhưng Lê Tri nhanh chóng cắt ngang: "Anh mua hủ tiếu xào ở đâu vậy?"

"Hả? Cái này à." Người đàn ông áo hoa chỉ tay ra sau, "Cửa hàng thực phẩm ở đầu phố."

Lê Tri khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."

Cô gõ cửa phòng bảo vệ, Lý Kiến Hề thò đầu ra, thấy cô thì nở nụ cười nhẹ nhàng: "Anh có muốn ăn hủ tiếu xào không?"

Đôi mắt trong veo của Lý Kiến Hề phản chiếu nụ cười của cô, ánh sáng dịu dàng như phủ đầy trong không khí: "Ăn."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back