Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 170: Chương 170



Đàm Mạn Ngữ cẩn thận hỏi, vẫn còn vẻ bất ngờ:

"Cô không suy nghĩ thêm một chút sao?"

Lê Tri bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ trêu chọc:

"Sao bây giờ lại giống như mấy người đang khuyên tôi đừng đồng ý vậy?"

Diêu Minh Phong khựng lại trong chốc lát, nhìn sang Đàm Mạn Ngữ một cái rồi khẽ thở dài:

"…Chúng tôi chỉ không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy."

Đàm Mạn Ngữ cười ngượng:

"Phải đấy, chúng tôi chuẩn bị cả đống lập luận để thuyết phục cô… vậy mà chưa kịp dùng."

Lê Tri dựa lưng vào ghế, thái độ bình thản:

"Dẫn người tôi quen rồi mà. Trước là Trì Y, rồi đến nhóm Tóc Hồng. Dẫn ai thì cũng là dẫn, chỉ cần họ không kéo tôi c.h.ế.t theo là được. Dẫn người của chính phủ còn có ý nghĩa hơn."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến hai người đối diện lặng đi trong chốc lát.

Trong lòng Lê Tri, chuyện này vốn đã rõ ràng. Phía chính phủ hành động nghĩa là họ đã công nhận tính nghiêm trọng của hệ thống phó bản, và quan trọng hơn, họ bắt đầu nắm bắt cục diện. Lê Tri biết rõ vị trí của mình – là người chơi nổi tiếng, mọi hành động đều bị giám sát bởi khán giả, bởi hệ thống, bởi cả những kẻ đang ẩn trong bóng tối. Muốn làm gì lớn cũng khó.

Nhưng những người chơi như Đàm Mạn Ngữ thì khác. Không nổi bật, không bị chú ý, dễ trà trộn và điều tra.

Lê Tri nhìn sang cô gái có vẻ ngoài bình thường nhưng ánh mắt lại vững vàng kia.

Chỉ cần đi cùng cô, để nhân khí tăng lên, giữ vững thứ hạng, thì ít nhất họ có cơ hội sống sót. Đám Tóc Hồng cô còn nâng lên nổi, người của chính phủ được chọn lọc kỹ càng, chắc không đến nỗi nào.

Hiểu được điều đó, sắc mặt Diêu Minh Phong và Đàm Mạn Ngữ cũng nhẹ nhõm hơn. Diêu Minh Phong nói:

"Chúng tôi rất cảm ơn cô, đồng chí Lê Tri."

Đàm Mạn Ngữ cũng mỉm cười, rút thẻ tổ đội:

"Chúng ta liên kết luôn bây giờ nhé."

Lê Tri nhận lấy thẻ, không ngạc nhiên chút nào. Ngay từ đầu, cô đã đoán ra người được cử vào lần này chính là Đàm Mạn Ngữ. Chính phủ sẽ không hành động mà không có chuẩn bị. Một khi hai người này đã tới cửa, mọi thứ hẳn đã sắp xếp xong xuôi.

Sau khi hoàn tất liên kết, cả hai người đều như trút được gánh nặng. Không phải vì nhiệm vụ quá khó, mà là vì họ đã thất bại quá nhiều lần trước đó — không ai dám chắc lần này sẽ khác. Nhưng với sự hỗ trợ của Lê Tri, có lẽ sẽ có hy vọng.

Lê Tri quan sát nét mặt của họ, rồi đột nhiên hỏi:

"Mấy hôm trước tôi bị theo dõi ở trung tâm thương mại. Có phải người của các anh không?"

Nghe vậy, Diêu Minh Phong nghiêm túc trở lại:

Mộng Vân Thường

"Không. Không phải người của chúng tôi. Nhưng cô nói bị theo dõi, cụ thể là ai?"

Lê Tri kể lại chuyện mình phát hiện người khả nghi, kể cả việc Máy Cảnh Báo không phát hiện ra tín hiệu. Diêu Minh Phong nghe xong, trầm ngâm:

"Gần đây, có nhiều tổ chức nước ngoài mọc lên như nấm, chuyên đánh phó bản. Họ tuyển mộ người chơi khắp thế giới, thậm chí cài người vào từng khu vực để theo dõi nhân tài tiềm năng. Tôi e là cô đã lọt vào mắt xanh của họ rồi."

Anh ngẩng lên, ánh mắt trở nên kiên quyết:

"Nếu cô đồng ý, chúng tôi có thể cử người bảo vệ gia đình cô. Hoặc nếu cô có yêu cầu gì khác, miễn không vi phạm kỷ luật, chúng tôi đều cố gắng đáp ứng."

Đây chính là điều Lê Tri cần nhất — sự bảo đảm. Mẹ và Lê Sương đều không thể vào phó bản, một khi cô rời khỏi, sau lưng sẽ trống trải. Nghe đến đây, cô thoáng thở ra.

Nhưng rồi cô lại nhìn sang thẻ tổ đội của Đàm Mạn Ngữ, hỏi:

"Tôi dẫn thêm một người nữa được không?"

Hai người đối diện nhìn nhau ngạc nhiên, nhưng không phản đối. Một giờ sau, Tóc Trắng hào hứng ôm vali chạy vào nhà Lê Tri, vừa vào cửa đã gào to:

"Chị Tri! Từ nay chị là người chị duy nhất của em!"

Liên kết tổ đội hoàn tất. Tóc Trắng phấn khích ra về chuẩn bị, trong khi ba người còn lại ngồi xuống bàn tiếp tục bàn chuyện trong phó bản.

Khi họ chuẩn bị rời đi, Lê Tri bỗng hỏi:

"Các anh chắc chắn đã từng cử người vào phó bản trước rồi, đúng không?"

Diêu Minh Phong gật đầu, cười gượng:

"Từ khi các buổi livestream bắt đầu, chúng tôi đã âm thầm đưa người vào. Nhưng kết quả không tốt. Họ phải gánh vác quá nhiều thứ, trong khi ánh mắt khán giả thì chẳng buông tha ai."

Lê Tri lặng thinh. Trong đầu cô hiện lên bóng lưng của Lê Phong khi bước vào lần triệu hồi trước. Có lẽ anh ấy… cũng đang trải qua những khóa huấn luyện tương tự.

Thấy cô im lặng, Diêu Minh Phong dịu giọng:

"Đồng chí Lê Tri, cô không cần phải gánh áp lực quá lớn. Chúng tôi biết phó bản rất nguy hiểm. Chỉ cần cô cố gắng hết sức là đủ. Việc đưa người có điểm nhân khí cao như cô dẫn dắt là một phần trong kế hoạch thôi, chúng tôi còn nhiều sắp xếp khác."

Lê Tri ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như vừa nhìn thấy xa hơn một bước:

"Chẳng phải các anh đang lập đội quốc gia sao?"

Diêu Minh Phong thoáng sững người, rồi cười khẽ:

"Đúng. Cô đúng là rất nhạy bén."

"Phó bản là xu hướng không thể tránh khỏi. Từ kiến thức, kinh nghiệm đến đạo cụ — tất cả đều vượt xa công nghệ hiện tại. Chúng ta không thể chậm chân. Đội quốc gia đang được xây dựng. Họ sẽ lần lượt vào phó bản, vừa điều tra, vừa thu thập tài nguyên."

Lê Tri không nói gì thêm.

Vì cô hiểu — chiến trường đã hình thành.

Mà nơi có chiến trường…

…thì sẽ có chiến sĩ.

Dù cho phía trước là màn đêm vô tận, m.á.u tanh không dứt… cũng có kẻ sẵn lòng bước vào.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 171: Chương 171



"Chúng ta có thể hợp tác lâu dài." Lê Tri đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên mặt Diêu Minh Phong. "Tôi có thể bảo vệ người của các anh hành động trong phó bản, giữ họ không bị loại trong quá trình điều tra, cũng không để khán giả nhận ra dấu hiệu bất thường."

Giọng nói cô không lớn, nhưng mang theo áp lực vô hình, khiến không khí trong phòng như đặc quánh lại.

"Tuy nhiên—" Cô dừng lại một chút, nở một nụ cười mơ hồ, "—tôi có một điều kiện."

Hai người đàn ông đối diện lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc: "Cô cứ nói."

Lê Tri nghiêng đầu: "Tôi muốn chia sẻ toàn bộ kết quả điều tra hệ thống Quỷ Quái mà các anh có được."

Lời vừa dứt, sắc mặt của Diêu Minh Phong hơi thay đổi, anh trầm ngâm một lúc lâu mới đáp: "Chuyện này không nằm trong quyền hạn của tôi. Tôi cần về báo cáo cấp trên. Sau khi cô vượt qua phó bản lần này, có thể sẽ có câu trả lời cho cô."

"Được." Lê Tri gật đầu, dường như sớm đã đoán được phản ứng đó.

Chiều hôm sau, thời gian tiến vào phó bản của Liên Thanh Lâm cũng đến. Cậu cảm nhận được tín hiệu truyền tống từ nửa tiếng trước, lập tức báo cho cả nhóm. Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí Lê Tri còn kịp tắm một lượt trước khi biến mất khỏi thế giới thực.

Lần truyền tống lần này không khác gì trước: là cảm giác bị nhấc bổng, rơi tự do, rồi trôi nổi giữa một thứ không gian không trọng lượng.

Khi ánh sáng xung quanh tan đi, cô phát hiện mình đang đứng trên một sân thể dục cũ kỹ.

Ánh hoàng hôn trải dài, vàng rực rỡ mà u ám, như một bức tranh bị nhuốm máu. Đường chạy bằng cao su đỏ đã bạc màu, mang theo mùi nhựa rẻ tiền nồng nặc. Hai bên sân là xà kép, bàn bóng bàn gỉ sét, và xa hơn là một sân bóng rổ nhỏ nằm trơ trọi trong gió.

Rõ ràng, phó bản lần này liên quan đến… một ngôi trường.

Trong lúc Lê Tri còn đang quan sát địa hình, Tóc Hồng và Tóc Trắng từ lùm cây phía sau chạy ra, vẫy tay hớn hở: "Chị Tri! Bọn em đến rồi!"

Lê Tri liếc nhìn kỹ đầu tóc sặc sỡ của hai người, khóe môi khẽ giật: "Tôi nghĩ… phó bản lần này của các cậu sẽ rất thảm."

Mộng Vân Thường

Hai người đồng loạt khựng lại, nụ cười tắt ngấm. "Sao lại vậy ạ?"

Cô chỉ về tấm bảng nhỏ phía xa, nơi ghi rõ tên trường: "Trường trung học. Các cậu định để nguyên màu tóc này đi học à?"

"..."

Sắc mặt Tóc Hồng lập tức tối sầm: "Không biết trong phó bản này có thầy Tony không, để em đi nhuộm lại tóc cái đã…"

Tóc Trắng ôm đầu r*n r*: "Tại điểm nhân khí cao nên mới để nguyên màu tóc! Ai mà ngờ chủ đề lại là học đường!"

Còn đang khổ sở vì ngoại hình phản học sinh của mình, thì Liên Thanh Lâm từ sân bóng rổ chạy tới, mặt mũi phấn khởi như học sinh cấp hai được nghỉ học: "Chị Tri!"

Thấy bộ dạng hoảng loạn của hai đồng đội, cậu cười lạnh một tiếng: "Các cậu tiêu rồi, để tóc màu này chắc chắn sẽ bị bêu đầu thị chúng trong lễ chào cờ."

Tóc Hồng/Tóc Trắng: "…………"

Ngay lúc đó, phòng livestream chính thức mở sóng.

[Tri Tri ra trận rồi kìaaa!!! Áu áu áu áu! Tri Tri thiệt là mỹ nhân sát phó bản!]

[Phó bản học đường! Tôi mê thể loại này lắm, ám ảnh mà lãng mạn, có cả oan hồn nữ sinh nữa không?]

[Liên Thanh Lâm và Milky Way cùng xuất hiện! Bọn họ không phải là tan rã trong mâu thuẫn sao? Giả vờ đúng không? Tôi thấy giả vờ đấy!]

[Lê Tri mà dẫn dắt cả Ảnh đế Chúc nữa là nhóm "Ngũ quỷ hợp thể" chính thức ra đời luôn!]

[Hôm nay tui không cần show thực tế, chỉ cần Tri Tri, Tiểu Lâm và một chút m.á.u chó là đủ rồi!]

Sau khi cả nhóm tập hợp, người chơi còn lại cũng lần lượt xuất hiện. Dưới sự chỉ đạo của Lê Tri, họ làm ra vẻ không quen biết nhau, kể cả Đàm Mạn Ngữ cũng đứng riêng ra như một người chơi đơn độc.

Tổng cộng có mười lăm người – đây là số lượng lớn nhất mà Lê Tri từng thấy trong một phó bản.

[Mười lăm người! Phó bản lần này chắc chắn cực khó!]

[Số lượng người càng đông thì độ khó càng cao! Không biết lần này ai còn sống để ra ngoài...]

Trong lúc đánh giá xung quanh, một người đàn ông mặc áo khoác da bước lên. Anh ta trông cao lớn, nhanh nhẹn, cử chỉ rất có khí chất quân đội: "Chào mọi người, tôi là Chu Kiến Chương, từng là giáo viên thể dục. Phó bản lần này là trường học, tôi xin phép làm đội trưởng nếu không ai phản đối?"

Mọi người chưa kịp phản ứng thì một người phía sau cười nhạt: "Trong đội có hai đại lão top 100 bảng xếp hạng, một giáo viên thể dục như anh thì… hơi không hợp vai trò đội trưởng đấy?"

Lời này vừa dứt, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía Lê Tri và Liên Thanh Lâm.

Chu Kiến Chương hơi lúng túng, nhưng vẫn cố giữ thái độ điềm tĩnh: "Tôi chỉ nghĩ, đội ngũ cần có một người dẫn đầu để tránh hỗn loạn."

Một người chơi nữ lên tiếng phụ họa: "Thầy Chu nhìn cũng tin cậy đấy, để anh ấy làm đội trưởng cũng không tệ."

Liên Thanh Lâm chẳng mấy bận tâm: "Tôi không quan trọng, thầy Chu muốn làm thì làm. Phải không, chị Tri?"

Lê Tri mỉm cười như gió xuân: "Ừ, tôi cũng nghĩ thầy Chu rất hợp."

Được hai đại lão đồng ý, những người khác cũng không dị nghị nữa. Chu Kiến Chương vui vẻ nói: "Vậy trước tiên, mọi người đi đến khu nhà dạy học, có lẽ nhiệm vụ sẽ được kích hoạt ở đó."

Chưa kịp rời bước, tiếng chuông vào học vang lên chát chúa:

— Đinh linh linh!

— Đinh linh linh!

Âm thanh sắc nhọn c.h.é.m vào không khí như lưỡi dao. Từ dãy ký túc xá đối diện sân thể dục, đám học sinh mặc đồng phục bắt đầu chạy ra, ánh mắt vô hồn, biểu cảm trống rỗng, tất cả đều hướng về khu nhà học.

Một cậu học sinh khi đi ngang qua còn vội vàng thúc giục: "Các cậu làm gì vậy? Vào học đi chứ!"

Mọi người liếc nhìn nhau. Chu Kiến Chương phản ứng đầu tiên: "Đi thôi!"

Mọi người bám sát phía sau, hòa vào dòng người học sinh lao về phía tòa nhà dạy học.

Trước khi bước vào lớp, ánh mắt Lê Tri dừng lại trên tấm bảng tên lớp: "Lớp 11-1."

Mùi m.á.u trong không khí thoảng qua… hoặc có lẽ chỉ là ảo giác.

Lớp học này không khác gì so với những gì trong trí nhớ của người chơi, trong lớp đã đầy học sinh, những người chơi thấy tên của mình trên các ghế gần cửa sổ.

Lê Tri tìm thấy ghế của mình và ngồi xuống, tấm bảng tên dán ở góc phải bàn học có vẻ được làm bằng chất liệu nhựa, bên dưới tên của cô còn có một mục "điểm số", nhưng hiện tại mục đó vẫn để trống.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 172: Chương 172



Lớp học đã chật kín người.

Dù giáo viên vẫn chưa bước vào, cả phòng lại chìm trong sự im lặng đến lạ thường. Không ai nói chuyện, không ai cười đùa. Tất cả học sinh đều tự giác cắm cúi vào sách vở, làm bài tập, tiếng lật sách khe khẽ vang lên trong không gian nghiêm trang như một buổi tế lễ. Đây chính là bầu không khí đặc trưng của một lớp trọng điểm — hoặc ít nhất là thứ mà phó bản đang cố gắng tái hiện.

Người ngồi cùng bàn với Lê Tri không ai khác chính là Đàm Mạn Ngữ. Nhân cơ hội này, cả hai bắt đầu màn làm quen “tình cờ” trước hàng triệu khán giả đang dõi theo qua livestream.

Mộng Vân Thường

"Tôi tên là Đàm Mạn Ngữ," cô gái chủ động mở lời, giọng mang theo chút phấn khích kiểu fan girl gặp thần tượng. "Làm nghề streamer ca hát trên Douyin. Đây là lần đầu tôi vào phó bản... Tôi thật sự rất thích xem livestream của chị!"

Lê Tri quay sang liếc nhìn cô ta một cái, rồi mỉm cười nhẹ. Diễn xuất rất khá — không lố lăng, mà lại tự nhiên đến mức người xem khó lòng nghi ngờ. Đúng chuẩn phong cách của người đã qua huấn luyện chính quy.

Lớp học vẫn im phăng phắc. Dù có không ít người chơi ngồi xen lẫn trong đám học sinh, nhưng họ dường như hoàn toàn không được để tâm đến. Tất cả những học sinh “gốc” của lớp đều chăm chú học tập, không hề bị phân tâm hay ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Đàm Mạn Ngữ hạ thấp giọng: "Chỗ này không bình thường chút nào."

Lê Tri khẽ gật đầu.

Quả thật, nếu từng đi học ở các trường cấp ba, ai cũng sẽ hiểu đây không phải là khung cảnh bình thường. Không có lớp học nào mà toàn bộ học sinh đều tự động ngồi vào chỗ, vùi đầu vào bài vở, không ai buồn nói chuyện — nhất là khi giáo viên còn chưa đến. Cảnh tượng này có vẻ... quá lý tưởng. Hoặc quá rập khuôn.

Phó bản đang dựng lên một lớp học với “những học sinh hoàn hảo”. Và trong sự hoàn hảo ấy, có gì đó khiến người ta bất an.

Giữa lúc không khí còn đang căng như dây đàn, âm thanh bước chân lộp cộp bất chợt vang lên từ hành lang.

Âm thanh khô khốc ấy dội vào tai từng người, dường như có quy luật riêng, cứ thế chầm chậm tiến lại gần. Đôi giày đế thấp dẫm lên nền gạch men cũ kỹ, từng bước từng bước như đếm ngược sinh mệnh của những kẻ xâm nhập.

Cuối cùng, một nữ giáo viên trung niên đeo kính bước vào lớp.

Bề ngoài của cô ta không có gì đặc biệt, dáng người gầy gò, mặc áo sơ mi trắng và chân váy đen, ánh mắt sau lớp kính có vẻ hiền lành. Nhưng ngay giây phút cô xuất hiện, không khí trong lớp bỗng trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.

Các học sinh đã vốn nghiêm túc, nay lại càng cúi đầu thấp hơn, lưng thẳng như bị đóng đinh vào ghế. Không một tiếng xì xào, không một ánh mắt dám nhìn lên. Dù là người chơi, hay là "học sinh thật sự", ai nấy đều bị bao phủ bởi một cảm giác áp chế không tên.

Không biết là vì sự áp lực từ phó bản, hay là ký ức học đường thời niên thiếu chưa bao giờ thật sự phai nhạt — ai cũng bất giác trở thành một phần của khung cảnh này.

Nữ giáo viên đứng trên bục giảng, ánh mắt nghiêm khắc quét qua từng người, cuối cùng dừng lại ở những gương mặt "lạ". Giọng nói lạnh băng vang lên:

"Các em là học sinh chuyển trường vào lớp tôi đúng không?"

Chu Kiến Chương — người đã tự nhận làm đội trưởng từ trước — nhanh chóng đứng dậy, gật đầu: "Vâng, thưa cô."

Cô giáo nhìn thẳng vào mắt cậu ta, gằn giọng: "Tôi là cô Lưu, giáo viên chủ nhiệm lớp này. Bắt đầu từ hôm nay, các em sẽ phải nghiêm túc chấp hành tất cả nội quy của trường Trung học Dục Tài. Ở đây, chúng tôi không chỉ quan tâm đến thành tích mà còn đánh giá thái độ học tập. Tôn trọng giáo viên, lễ phép, chăm chỉ — không có ngoại lệ."

Nghe đến đây, vài người chơi bên dưới bất giác thẳng lưng lên một chút.

"Giờ thì, các em bắt đầu vào giờ tự học buổi tối đi. Ai học bài nấy, không được nói chuyện. Nếu có thắc mắc, hãy đợi đến sau giờ học để hỏi giáo viên phụ trách. Lớp học của chúng ta tiến độ rất nhanh. Dù sao các em cũng đã chọn đến Dục Tài — trường có tỷ lệ đỗ đại học cao nhất khu vực."

Nói xong, cô ta không nói thêm gì nữa, xoay người bước ra khỏi lớp. Tiếng bước chân lộp cộp lại tiếp tục vang vọng trong hành lang dài hun hút như vọng từ địa ngục.

Tóc Hồng — ngồi ở bàn trước Lê Tri — rốt cuộc cũng được thở ra, quay đầu lại than thở, giọng như sắp khóc:

"Chị Tri ơi... Tôi tưởng tôi sắp c.h.ế.t vì nghẹt thở rồi. Cái cảm giác bị giáo viên cấp ba nhìn chằm chằm ấy... trời ơi, nó quay về y chang luôn á!"

Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân của cô Lưu đột nhiên dừng lại ngay trước cửa lớp — như thể chưa bao giờ rời đi.

Lê Tri vừa định lên tiếng nhắc nhở, thì giọng nói lạnh như băng đã vang lên:

"Trong giờ tự học không được nói chuyện. Em đang làm gì thế?"

Tóc Hồng cứng đờ. Ngay khoảnh khắc đó, không chỉ lưng mà cả tóc gáy cậu ta cũng dựng đứng lên. Không khí trong lớp giống như vừa bị đóng băng.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 173: Chương 173



Mặt Tóc Hồng tái nhợt. Cậu ta chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy cô giáo chủ nhiệm đang đứng trước bục giảng, nhìn chằm chằm về phía mình qua cặp kính gọng đen. Giọng bà ta lạnh lẽo vang lên, không lớn, nhưng rõ ràng đến rợn người:

"Em ra hành lang đứng. Đứng cho đến khi hết tiết tự học."

Tóc Hồng cứng người ngay tại chỗ, như thể bị điểm huyệt. Đôi mắt cậu lấp lóe hoảng loạn, rõ ràng là đã bị dọa đến không dám cử động.

Lê Tri nhẹ nhàng đẩy tay cậu ta dưới bàn, nghiêng đầu nói nhỏ:

"Ra đi."

Tóc Hồng run rẩy gật đầu, rồi mới từ từ đứng dậy, từng bước nặng nề như đi ra pháp trường. Khi cậu ta lướt qua bàn giáo viên, cô giáo chủ nhiệm không ngăn lại, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên mái tóc đỏ rực nổi bật của cậu.

Khóe môi bà ta mím lại, hàng lông mày khẽ nhíu.

Tóc Hồng như cảm thấy lưỡi d.a.o ánh nhìn đang cắt vào da đầu mình, sống lưng lạnh toát. Cậu gần như muốn bật khóc ngay tại chỗ, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng chịu đựng.

May mắn thay, cô ta không hề nhắc đến mái tóc. Chỉ lạnh lùng nói:

"Đây là bài học đầu tiên cô dạy em khi đặt chân vào trường Dục Tài. Đứng nghiêm chỉnh."

Tóc Hồng lập tức khựng lại như quân nhân nhận lệnh, đứng nghiêm như tượng đá.

Cô giáo chủ nhiệm vẫn đứng ở cửa lớp thêm một lúc. Không nói gì, không làm gì. Nhưng chỉ riêng ánh mắt lạnh lẽo sau cặp kính kia cũng khiến bầu không khí trong lớp nặng nề đến mức nghẹt thở. Cả lớp không ai dám ngẩng đầu, người chơi cũng thu mình, bấu chặt lấy mép bàn như sợ bị gọi tên.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng ánh mắt đó cũng dời đi. Cô ta xoay người, bước dọc hành lang vắng.

Đèn huỳnh quang trên hành lang mờ nhạt, nhấp nháy mấy lần như sắp hỏng, chiếu xuống nền gạch bám bụi và vệt nước loang lổ. Trong tòa nhà rực sáng ánh đèn ấy, tuyệt nhiên không nghe thấy một âm thanh nào – không tiếng bước chân, không tiếng nói chuyện. Các lớp đều kín người, nhưng yên lặng đến mức rợn người.

Tóc Hồng đứng lặng ở hành lang, cảm giác như mình đang bị cả ngôi trường nuốt chửng.

Đột nhiên, âm thanh hệ thống vang lên bên tai cậu:

— "Đã gặp NPC quan trọng. Kích hoạt cốt truyện của phó bản."

— "Các bạn là học sinh chuyển trường, vừa nhập học tại lớp 11-1 của trường Trung học Dục Tài. Trong thời gian ở đây, hãy tuân thủ nghiêm ngặt nội quy nhà trường, giữ thái độ học tập đúng mực."

— "Nhiệm vụ chính của phó bản: Đạt yêu cầu trong các bài kiểm tra để vượt qua."

Tóc Hồng sợ đến suýt nữa hét thành tiếng. Nhưng cậu lập tức nhận ra hệ thống không chỉ nói với một mình mình – mà là toàn bộ người chơi đều có thể nghe thấy thông báo đó.

Trong phòng livestream, khán giả nổ tung:

[Ơ má ơi, kiểm tra??? Đây là phó bản livestream, không phải đề thi tốt nghiệp nha trời!]

[Học sinh chuyển trường? Vừa vào đã bị đuổi ra đứng hành lang, Tóc Hồng đúng là mở hàng cho phó bản quá đẹp.]

[Bài kiểm tra để vượt qua phó bản? Không nói rõ là môn gì, không nói rõ bao nhiêu bài… Cái này khó hơn đi săn quỷ rồi đấy chứ!]

Trong lớp, không khí càng thêm căng thẳng sau tiếng thông báo của hệ thống.

Liên Thanh Lâm liếc qua tấm bảng tên dán trên bàn – bên dưới dòng họ tên là dòng chữ "điểm số: 0". Cậu lặng lẽ nhíu mày. Ngồi cùng bàn với cậu, người chơi tên Tôn Tư Nguyên đưa ánh mắt cầu cứu như muốn khóc.

"…Tôi không nhớ nổi công thức đạo hàm nữa rồi…" hắn thì thào như sắp chết.

Liên Thanh Lâm nhìn hắn một cách bình tĩnh, chậm rãi nói:

"Không phải anh từng nói thực lực mới là quan trọng, học vấn là thứ phụ trợ à?"

Tôn Tư Nguyên lập tức muốn đập đầu vào bàn.

Mọi người trong lớp ngồi im thin thít. Không ai dám mở miệng sau cú cảnh cáo từ cô giáo, nhưng trong lòng họ bắt đầu rối như tơ vò.

— Bài kiểm tra nào?

— Là Toán, Văn, Anh? Hay Sinh, Lý, Hóa?

— Hay cả thể chất, đạo đức, quốc phòng nữa?

Nếu đúng là như vậy, thì đám người chơi – hầu hết đã rời ghế nhà trường từ lâu – hoàn toàn không có khả năng sống sót. Ngoài ba người như Tóc Hồng, Tóc Trắng, và Liên Thanh Lâm còn sót lại vài mảnh kiến thức gần đây, những người còn lại đều như cá mắc cạn.

Lê Tri cúi đầu, lật qua lật lại mấy cuốn sách trong ngăn bàn. Trang sách cũ, góc bị quăn, chữ in nhòe, nhưng rõ ràng là sách giáo khoa lớp 11 – học kỳ một. Đề mục: "Chí khí anh hùng trong văn học trung đại", "Giải phương trình lượng giác", "Từ vựng tiếng Anh chủ đề trường học".

Cô híp mắt, ghi nhớ lại từng trang. Trí nhớ cô không tệ, nhưng cô biết rất rõ – hệ thống sẽ không để họ thi những đề dễ như bài mẫu trong sách. Nó luôn có cách khiến mọi thứ đi chệch khỏi lối mòn.

Tấm bảng tên góc phải trên bàn hơi sáng lên. Chữ "điểm số" dường như đang lặng lẽ quan sát cô.

Sau 45 phút dài như thế kỷ, chuông hết giờ vang lên – sắc và lạnh như lưỡi d.a.o c.h.é.m xuống lớp học. Không gian nín thở cuối cùng cũng chuyển động.

Vài học sinh đứng dậy đi lấy nước, vài người lặng lẽ ra nhà vệ sinh, có người bắt đầu thì thầm với nhau. Người chơi cũng nhân lúc đó tụ lại ở góc lớp thì thào bàn bạc.

"Phải làm sao bây giờ? Tôi học dốt lắm, còn chẳng nhớ nổi bảng tuần hoàn hóa học."

"Sẽ không đơn giản là thi kiểu bình thường đâu nhỉ? Hệ thống phải biết chứ, chúng ta là người lớn rồi."

"Thế còn kiểm tra thể chất? Có phải sẽ phải chạy 800 mét không? Hay là bật xa? Nhảy dây?" Ai đó hỏi.

Mọi người lập tức quay sang nhìn Chu Kiến Chương.

Anh ta nhướn mày, cười nhẹ:

"Nếu thật sự là kiểm tra thể chất thì dễ thôi."

"Với thầy thì dễ!" – ai đó lầm bầm. – "Chứ tôi ngồi văn phòng tám tiếng, chạy 50 mét đã hụt hơi rồi!"

Cả nhóm lặng đi, bầu không khí lại trở nên nặng nề.

Chưa kịp bàn tiếp, chuông vào học vang lên lần nữa.

Mộng Vân Thường

Lê Tri liếc đồng hồ – thời gian nghỉ giữa giờ chỉ đúng năm phút. Tất cả học sinh lập tức quay về bàn, ngồi nghiêm chỉnh như thể chưa từng rời đi.

Không gian lại bị cắt ngang bởi sự tĩnh mịch c.h.ế.t chóc.

Lê Tri nhìn ra ngoài cửa sổ – ánh mặt trời đã nghiêng về phía tây, dãy nhà phía xa bị nhuộm màu cam đậm như m.á.u khô.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 174: Chương 174



Giờ tự học buổi tối kéo dài ba tiết, và khi chuông tan học vang lên, bóng tối của đêm đã bao phủ toàn bộ khuôn viên trường.

Qua cửa sổ lớp học, ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn đường sân thể dục chiếu sáng mờ mờ, chỉ đủ để nhìn thấy bóng dáng của những người học sinh đang di chuyển qua lại. Không khí trong lớp bỗng trở nên nhẹ nhàng, như thể những áp lực đã buông lỏng một chút. Các học sinh bắt đầu thu dọn sách vở, những tiếng cười nói dần thay thế cho sự im lặng căng thẳng trước đó.

Lê Tri ngồi im lặng, thu lại mọi thứ vào trong ba lô, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mọi thứ xung quanh, như một con sói quan sát bầy đàn. Chợt, một nam sinh mặc đồng phục xanh trắng, ngồi đối diện với cô qua lối đi, quay sang và nở một nụ cười thân thiện.

"Chào các bạn," cậu ta lên tiếng, giọng điệu có phần tự nhiên, như thể muốn làm quen với người mới. "Các bạn chuyển đến từ trường nào thế?"

Lê Tri khẽ mỉm cười và đáp lại, "Trường Nguyễn Du."

Nam sinh gật đầu một cách hiểu biết, như thể đã nghe đến tên trường này, nhưng rồi ánh mắt cậu ta bỗng nhiên sáng lên với vẻ tò mò. Cậu ta nghiêng người một chút, hạ thấp giọng và lén lút như đang tiết lộ một bí mật.

"À... thế này, lát nữa bọn mình định ra sân vận động chơi trò chơi, các bạn có muốn tham gia không?" Cậu ta nói, mắt lóe lên sự hứng thú, đôi môi khẽ nhếch lên như đang mời mọc.

Lê Tri tò mò nghiêng người, bắt chước động tác của nam sinh, ánh mắt sáng rỡ: "Trò gì vậy? Nhìn có vẻ thú vị đấy."

Nam sinh thấy cô để ý thì càng hăng hái, giọng lộ rõ sự kích động: "Gọi đèn tiên!"

"Gọi đèn tiên?" Lê Tri hơi nhướng mày, nụ cười pha lẫn nghi hoặc. "Chưa nghe bao giờ. Mình chỉ biết gọi bút tiên thôi."

(Ghi chú: Bút tiên là một trò chơi tâm linh phổ biến ở nhiều nước châu Á. Người chơi đặt câu hỏi và chờ cây bút di chuyển một cách “bí ẩn” để trả lời. Có thể chơi với hai người trở lên, cần một cây bút và một tờ giấy với bảng chữ cái, số, và các lựa chọn "Có", "Không". Nếu không tiễn bút tiên đi sau khi chơi, người ta tin rằng có thể gặp hậu họa.)

Mộng Vân Thường

Nam sinh xoay xoay chiếc bút trên tay, mặt đầy vẻ khoái chí: "Ồ, trò đó xưa rồi. Bọn mình chơi mãi rồi, giờ muốn thử cái gì đó mạnh đô hơn một chút. Thế nào? Cậu có chơi không?"

Lê Tri bật cười, rồi lắc đầu: "Thôi, mình nhát gan lắm."

Không khí đột nhiên như khựng lại một nhịp. Trong nhóm người xem livestream, dòng bình luận lập tức bùng nổ:

[Ôi giời, nhát gan á? Chị thử nói câu đó trước con quái vật sáp nến trong miếu cổ xem nào.]

[Chui vô tháp trẻ sơ sinh một mình không chớp mắt mà kêu nhát gan hả?]

[Trói cái xác thành đòn bánh tét xong giờ quay ra giả vờ hiền lành? Hài hước ghê.]

[Cười c.h.ế.t mất, “nhát gan” mà vào phó bản kinh dị cứ như đi dạo công viên.]

Dù sao thì, trong phó bản kinh dị, mấy trò gọi hồn như vậy luôn là hành động ngu ngốc dẫn tới thảm họa. Nhưng qua lời của nam sinh, có vẻ nhóm học sinh này chơi mấy trò như thế thường xuyên mà chưa từng gặp chuyện gì quái dị thật sao?

Đàm Mạn Ngữ nghiêng đầu, bước lại gần, giọng lộ rõ vẻ hiếu kỳ: "Khi các cậu chơi gọi bút tiên ấy, có thực sự gọi được không?"

Nam sinh cười toe, trong mắt như có lửa: "Tất nhiên! Có lần bút tiên còn trả lời bọn mình câu hỏi tình cảm cơ. Biết không, tụi mình hỏi lớp trưởng thầm thích ai, cây bút tự động khoanh tròn tên người đó. Lớp trưởng còn ngượng chín mặt, chẳng dám phản đối."

Đàm Mạn Ngữ nhướng mày, cố tình hỏi móc: "Thế sau đó các cậu có tiễn bút tiên đi không? Mình nghe nói trò này khó mời mà cũng khó tiễn, nếu không tiễn đàng hoàng thì sẽ... gặp rắc rối đấy."

Nam sinh khựng lại một chút, rồi nhìn cô với ánh mắt như thể cô đang làm quá lên: "Có chứ. Mời được thì tiễn được thôi mà. Tụi mình chơi mấy lần rồi, chưa lần nào gặp chuyện gì hết." Dứt lời, cậu ta đứng dậy, vẻ mặt hơi bực bội: "Không chơi thì thôi. Bọn mình đủ người rồi."

Sau đó, nhóm học sinh lần lượt rời khỏi lớp. Đám chơi trò gọi hồn tụ lại bàn bạc một lúc rồi quyết định quay về ký túc xá. Tòa nhà dạy học dần chìm vào bóng tối phía sau, ánh đèn mờ mờ từ các tòa ký túc phía trước như dẫn họ vào một mê cung chưa rõ hồi kết.

Hai khu ký túc nằm sát nhau, một bên dành cho nam, một bên cho nữ, buộc nhóm phải chia thành hai hướng.

Tóc Hồng bước chậm rãi, ánh mắt vẫn không rời bóng dáng Lê Tri đang khuất dần sau cửa ký túc xá nữ. Cậu ta thở dài một tiếng như bất lực, rồi miễn cưỡng theo bước Liên Thanh Lâm.

Bên phía nữ có bảy người chơi, trong đó chỉ có Đàm Mạn Ngữ – một nữ streamer nổi tiếng trên Douyin – là gương mặt mới. Năm người còn lại đều là những tay lão luyện từng sống sót qua nhiều phó bản. Đáng chú ý nhất, sau Lê Tri, là Bối Huyên – một diễn viên từng nổi đình nổi đám, cũng là người chơi có sức ảnh hưởng nhất nhóm.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 175: Chương 175



Ngay khi nhóm nam vừa rời đi, Bối Huyên lập tức lên tiếng, giọng sắc bén: "Mình nghĩ chúng ta nên chọn một đội trưởng cho nhóm nữ. Nếu gặp nguy hiểm, sẽ dễ điều phối hơn. Hành động tùy tiện là tự sát đấy."

Ánh mắt Đàm Mạn Ngữ lướt qua Bối Huyên, rồi chuyển sang Lê Tri. Cô phát hiện Lê Tri dường như chẳng hề để tâm đến cuộc bàn luận, chỉ lặng lẽ quan sát khung cảnh xung quanh ký túc, như đang tìm kiếm thứ gì đó trong bóng tối.

Đàm Mạn Ngữ mím môi. Cô hiểu. Lê Tri không có ý định tranh giành vai trò chỉ huy. Cũng tốt thôi.

Quả nhiên, Bối Huyên tự nhiên trở thành đội trưởng, giọng nói đầy tự tin vang lên:

"Trước hết, tụi mình đi báo cáo với cô quản lý ký túc xá đã, xem xem phòng phân thế nào."

Cả nhóm cầm thẻ học sinh trong ngăn bàn, lục tục kéo nhau đi tìm cô quản lý. Người phụ nữ trung niên kia chỉ liếc họ đúng một cái, rồi hờ hững nói:

"Các học sinh tầng hai trước đây đã chuyển sang cơ sở mới rồi, giờ chỗ đó trống hết. Các cô cứ chọn phòng mà ở, chẳng mấy chốc nữa cũng phải chuyển thôi. Chìa khóa thì có sẵn trên cửa, muốn ở phòng nào thì lấy."

Ký túc xá vắng lặng một cách lạ thường, giống hệt tòa nhà dạy học họ vừa vào buổi chiều. Những học sinh về đây sau giờ học cứ như tan vào bóng tối, vào phòng là tuyệt nhiên không còn một âm thanh nào nữa, tĩnh lặng đến mức đáng sợ.

Bối Huyên đi đầu với vai trò đội trưởng, dẫn nhóm lên cầu thang. Cầu thang cũ kỹ treo lủng lẳng những chiếc bóng đèn vàng đã ngả màu, côn trùng bay vo ve xung quanh. Bóng bướm đêm in xuống các bậc thang tạo thành những mảng xám lổm chổm như có thứ gì bò sát đang lặng lẽ chờ đợi.

Không khí ẩm ướt đến nghẹt thở, từng hơi thở đều mang theo mùi ẩm mốc nồng nặc. Rõ ràng, ký túc xá này đã bị bỏ hoang từ lâu. Khi họ bước lên đến tầng hai, một hành lang dài lạnh lẽo hiện ra.

Phần lớn bóng đèn trần đã hỏng, vài cái không sáng, vài cái nhấp nháy phát ra những tiếng "xì xì" như dòng điện chập mạch. Ánh sáng yếu ớt rọi lên nền gạch đỏ xanh đã phai màu và những cánh cửa gỗ hai bên hành lang, khiến cả tầng trông tối om, kéo dài vô tận như không có lối ra.

Bối Huyên, lúc nãy còn hăng hái, giờ bất giác khựng lại một bước.

Toàn tầng không có lấy một tiếng động. Không có tiếng chân, tiếng nói, hay thậm chí tiếng thở. Cứ như những học sinh khác đã bị nuốt chửng sau khi bước vào phòng vậy.

Người đi đầu khựng lại, kéo theo cả nhóm phía sau. Họ dừng lại, không ai dám bước tiếp.

Lê Tri vẫn đứng ở bậc thang, ánh mắt sắc lạnh như tia đèn pin soi vào bóng tối, giọng nói nhẹ tênh nhưng vang vọng:

"Sao không đi nữa?"

Phía trước truyền lại một tiếng nuốt nước bọt rõ mồn một, giọng run rẩy vang lên:

"...Tầng này trông kinh quá..."

"Vậy thì chia nhóm đi." Lê Tri bình tĩnh lên tiếng, "Dù sao tối nay cũng phải ngủ lại đây. Chia nhóm trước, chọn phòng rồi nghỉ sớm đi. Nhiều khi… ngủ sớm lại là lựa chọn an toàn nhất."

Phòng ký túc xá thường có bốn giường. Nhưng để phòng ngừa tình huống bị "quét sạch" cả nhóm, họ thống nhất không để bốn người ở chung một phòng. Mỗi phòng chỉ nên có ba người tối đa, để dù có chuyện xảy ra cũng còn cơ hội sống sót.

Cuối cùng, họ chia thành ba nhóm: hai người - hai người - ba người.

Một cô gái gầy gò trong nhóm ngập ngừng hỏi:

"Chị ơi… em có thể ở chung phòng với chị được không?"

Cô ta rõ ràng là fan trung thành của Lê Tri. Người thường hay dính lấy đại lão – Trì Y – hôm nay lại không có mặt, cô ấy lập tức tranh thủ cơ hội.

Không ngờ, Lê Tri chỉ lạnh nhạt lắc đầu:

"Xin lỗi. Tôi đã hứa ở cùng bạn cùng bàn rồi."

Ánh mắt của Đàm Mạn Ngữ lóe sáng một thoáng, cô liếc nhìn Lê Tri, môi mím cười đầy biết ơn. Còn cô gái kia thì xụ mặt, thất vọng rút lui.

Mộng Vân Thường

Sau khi phân nhóm xong, Lê Tri một mình đi dọc hành lang, mở từng cánh cửa kiểm tra phòng. Tay cô xoay nhẹ ổ khóa, đẩy cửa từng phòng ra. Cấu trúc bên trong ký túc xá gần như giống hệt nhau – đơn điệu, cũ kỹ, nhưng ít nhất không có gì bất thường… hoặc chưa có.

Quan trọng nhất là, chiếc Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm cô mang theo vẫn hoàn toàn im lặng.

Những người còn lại căng như dây đàn, không ai dám thở mạnh. Mỗi lần cô mở cửa, ai cũng nín thở như sợ sẽ có thứ gì đó bất ngờ nhảy ra.

Sau khi kiểm tra xong, Lê Tri trở lại, giọng điềm tĩnh:

"Chọn ba phòng gần nhau. Có chuyện gì còn hỗ trợ được nhau."

Bối Huyên lúc này đã bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng không vui khi thấy quyền chủ động rơi vào tay người khác. Giọng cô ta cao hơn bình thường, cố tình phản bác:

"Nếu thực sự có chuyện xảy ra, ở gần nhau có khi c.h.ế.t cả đám còn nhanh hơn. Tôi thấy chia ra xa một chút thì hơn, ít nhất còn có thời gian chuẩn bị."

Một vài người bắt đầu d.a.o động. Nhưng Đàm Mạn Ngữ nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:

"Nhưng mà đội trưởng… lúc nãy dưới lầu chị vừa nói phải đoàn kết mà? Giờ chia ra thì đoàn kết kiểu gì được?"

Bối Huyên: "……"

Cô ta nghiến răng. Cái con nhỏ Đàm Mạn Ngữ này… rõ ràng là đang cố tình phá đám!

Cô ta hừ lạnh:

"Cô là người mới, không có đạo cụ phòng thân. Ở với đại lão cũng phải cẩn thận. Mấy người mạnh hay thích liều lắm, lỡ dính phiền phức thì cô chịu không nổi đâu."

"Em biết, nhưng em không sợ." Đàm Mạn Ngữ cười bẽn lẽn, nhưng ánh mắt lại sáng rực:

"Lê Tri đã nói sẽ bảo vệ em rồi."

Bối Huyên: "…………"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 176: Chương 176



Không buồn đáp lại, Lê Tri mở cánh cửa gần cầu thang nhất:

"Tôi ở phòng này. Mọi người tự chọn đi."

Dứt lời, cô đi vào. Đàm Mạn Ngữ lập tức theo sau. Cánh cửa vừa khép lại, những người còn lại nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng.

Cô gái ban nãy tranh suất ở chung phòng với Lê Tri lập tức đổi chiến thuật, chạy sang căn phòng kế bên:

"Tôi vẫn muốn ở gần đại lão hơn. Bội Bội, tụi mình ở đây nhé?"

Người bạn kia gật đầu:

"Ừ, ở gần còn đỡ sợ."

Còn lại, Bối Huyên dẫn hai cô gái khác đi sâu vào hành lang, cách tận bốn phòng mới chịu dừng:

"Chúng ta ở đây."

Phòng nào cũng có bốn giường. Căn phòng mà Lê Tri và Đàm Mạn Ngữ chọn cũng không ngoại lệ.

Lê Tri bật công tắc đèn. Đèn trần chớp nháy vài cái rồi phát ra ánh sáng lờ mờ. Có lẽ lâu không ai ở, căn phòng phủ đầy bụi. Trong tủ vẫn còn vài cái chăn cũ.

Đàm Mạn Ngữ nhìn quanh, hỏi nhỏ:

"Chúng ta ngủ giường nào?"

Lê Tri đáp:

"Chọn giường dưới. Nếu có chuyện gì, chạy ra ngoài sẽ dễ hơn."

"Ừm." Đàm Mạn Ngữ gật đầu. Cô ra ban công lấy nước, rồi quay lại lau dọn đơn giản. Trong lúc đó, Lê Tri trải chăn ngay ngắn.

Bất chợt, Đàm Mạn Ngữ hạ giọng gọi khẽ:

"Lê Tri, lại đây mau!"

Lê Tri lập tức bước ra ban công.

Ban công nhỏ hẹp nhìn thẳng xuống sân thể dục – nơi họ bị dịch chuyển đến hồi chiều. Đêm đã khuya, ánh đèn đường yếu ớt không thể rọi tới chính giữa sân.

Ở đó, giữa bóng tối dày đặc, là một vòng tròn người… Mỗi người đều cầm trong tay một cây nến trắng, không ai nói một lời.

Từ vị trí ban công, hai người họ không thể nhìn rõ mặt đám học sinh đang tụ tập dưới sân thể dục. Nhưng chỉ cần liếc qua màu sắc đồng phục—xanh trắng—cũng đủ để nhận ra, bọn họ đều là học sinh của trường này.

Lê Tri đếm nhanh bằng mắt, khoảng mười mấy người. Cả đám đứng thành một vòng tròn, mỗi người cầm một cây nến trắng, bắt đầu đi vòng quanh theo chiều kim đồng hồ. Ba vòng tròn chậm rãi trôi qua, rồi bất ngờ họ đổi hướng, bắt đầu di chuyển ngược chiều.

Gió đêm se sắt lướt qua, mang theo tiếng lẩm nhẩm mơ hồ từ dưới vọng lên—một loại âm thanh như vừa là niệm chú, vừa là lời thề hứa. Giọng nói trộn vào nhau tạo thành một lớp âm mờ ám, khiến người nghe rùng mình dù không hiểu rõ nội dung.

Đàm Mạn Ngữ rùng mình, nhíu mày:

"Như thể bọn họ đang thực hiện nghi lễ tà giáo gì đó."

Là người của chính phủ, cô ấy nhạy cảm với bất kỳ hành vi nào mang tính dị giáo hay vượt ra ngoài phạm trù logic. Khung cảnh mờ tối cùng ánh nến lờ mờ kia làm cô cảm thấy bất an đến mức khó thở.

Lê Tri vẫn im lặng, mắt không rời khỏi vòng tròn nến bên dưới. Một lúc sau, cô chậm rãi nói:

"Chẳng lẽ là... gọi đèn tiên?"

Đàm Mạn Ngữ sững người, quay sang nhìn Lê Tri.

"Cái trò gọi hồn kinh dị kia á? Không đùa chứ?"

Hai người tiếp tục quan sát. Lúc này, đám học sinh kia đã ngồi bệt xuống đất, giữ nguyên vòng tròn. Ai nấy ôm nến trong tay, mặt đối mặt, trông như đang tĩnh tọa chờ đợi điều gì đó khủng khiếp sẽ xuất hiện từ bóng tối.

Ánh nến chiếu lên những gương mặt non nớt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên con ngươi, khiến cho mỗi người trong số họ đều hiện ra với một biểu cảm kỳ lạ: không phải sợ hãi, mà là… phấn khích.

Ngay khi Đàm Mạn Ngữ đang định lên tiếng, một cây nến đột nhiên phụt tắt.

Bởi khoảng cách quá xa, hai người họ không thể nhìn rõ cây nến ấy đã tắt như thế nào—do gió, hay do điều gì khác. Chỉ thấy bóng một học sinh đứng dậy từ khoảng trống giữa vòng tròn.

Ngay lúc ấy, chiếc Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm trong tay Lê Tri đột nhiên gào rú—một tiếng hú sắc bén, chói tai, vang vọng khắp căn phòng như tiếng còi báo động ngày tận thế.

Lê Tri giật mình, lập tức nắm lấy cổ tay Đàm Mạn Ngữ, kéo cô vào trong phòng, không kịp giải thích gì, chỉ vội vã đóng sầm cửa ban công và tắt đèn.

"Máy báo động kêu rồi." Cô th* d*c, nhanh chóng nói: "Nó sẽ cảnh báo trước ba mươi giây. Nếu tiếp tục theo dõi, rất có thể sẽ bị cuốn vào."

Đàm Mạn Ngữ hốt hoảng nhìn cô: "Ý cô là… chỉ cần nhìn thôi cũng có thể bị dính?"

Mộng Vân Thường

"Không phải ‘có thể’. Là chắc chắn." Lê Tri nằm xuống giường, giọng vẫn bình tĩnh nhưng đầy nguy hiểm: "Trò chơi đó có vấn đề. Nếu còn dòm ngó nữa, rất có thể chúng ta sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo."

Đàm Mạn Ngữ nuốt nước bọt, gật đầu, rồi rúc vào giường bên kia. Nhưng nằm xuống rồi mới nhận ra, bản thân cô không thể nào ngủ được. Dù đã trải qua huấn luyện, đây vẫn là phó bản đầu tiên cô tham gia, và điều vừa xảy ra như một lời cảnh báo lạnh lẽo rằng—nơi này không đơn giản là một trò chơi.

Ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua rèm cửa, hắt lên khuôn mặt Lê Tri. Cô vẫn chưa ngủ, tay cầm một vật lấp lánh gì đó.

"Lê Tri…" Đàm Mạn Ngữ khẽ hỏi, giọng như sợ phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Cô đang xem gì vậy?"

Lê Tri quay đầu lại, mắt ánh lên chút gì đó vừa mềm mại, vừa sâu thẳm.

"Một món quà từ người bạn tặng tôi."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 177: Chương 177



Đàm Mạn Ngữ nuốt nước bọt, gật đầu, rồi rúc vào giường bên kia. Nhưng nằm xuống rồi mới nhận ra, bản thân cô không thể nào ngủ được. Dù đã trải qua huấn luyện, đây vẫn là phó bản đầu tiên cô tham gia, và điều vừa xảy ra như một lời cảnh báo lạnh lẽo rằng—nơi này không đơn giản là một trò chơi.

Ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua rèm cửa, hắt lên khuôn mặt Lê Tri. Cô vẫn chưa ngủ, tay cầm một vật lấp lánh gì đó.

"Lê Tri…" Đàm Mạn Ngữ khẽ hỏi, giọng như sợ phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Cô đang xem gì vậy?"

Mộng Vân Thường

Lê Tri quay đầu lại, mắt ánh lên chút gì đó vừa mềm mại, vừa sâu thẳm.

"Một món quà từ người bạn tặng tôi."

Thứ cô cầm là một mặt dây chuyền hình hoa hướng dương làm bằng ngọc, nhỏ nhắn nhưng sáng dịu dàng trong bóng tối. Trong phó bản trước, cô chưa từng lấy nó ra—phần vì quên, phần vì lưỡng lự. Cô từng nghi ngờ: phải chăng vì vậy mà Lý Kiến Hề không tìm thấy cô?

Cô khẽ nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, như thể đang gửi một tín hiệu âm thầm:

"Ngủ đi, sáng mai còn phải lên lớp sớm."

Đàm Mạn Ngữ khe khẽ đáp lời. Đêm trôi qua trong im lặng đầy căng thẳng.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên khắp ký túc xá.

Âm thanh sắc lạnh ấy như một nhát d.a.o cắt ngang bầu không khí yên lặng đến rợn người. Lập tức, từ các phòng vang lên tiếng bước chân lục cục, tiếng cửa sập, tiếng nước chảy—cả tòa ký túc như bừng tỉnh.

Lê Tri mở cửa ban công rửa mặt, vừa lau nước vừa thản nhiên nói:

"Chúng ta cũng nên nhanh chóng đến lớp. Là học sinh tốt thì không thể đi trễ."

Sau bữa sáng đơn giản ở nhà ăn, họ nhanh chóng tới lớp 11-1. Khi bước vào, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Lê Tri là nam sinh hôm qua—người đã mời họ tham gia trò chơi kia—đang ngồi ngay ngắn ở bàn, vẻ mặt tập trung, tay lật sách tiếng Anh, miệng khe khẽ đọc từng từ vựng.

Cứ như... chưa từng có chuyện gì xảy ra vào tối qua.

[“Khoan khoan, cái tên kia đúng là đang giả ngơ đúng không???”]

[“Tôi thề luôn, nếu không có cái máy kia kêu lên, Tri Tri chắc bị lôi vào vòng gọi hồn rồi!!”]

[“Có khi nào tụi dưới sân đó giờ đã không còn là con người không…”]

Tranh thủ lúc giờ tự học vẫn chưa bắt đầu, Lê Tri nghiêng người liếc nhìn tấm bảng tên đặt ngay ngắn trên bàn, rồi nhẹ giọng gọi: "Bạn Liêu Trạch, hôm qua các cậu chơi gọi đèn tiên có thành công không?"

Nam sinh tên Liêu Trạch vừa đặt cuốn sổ từ vựng xuống, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, giọng đầy tự tin: "Tất nhiên là thành công rồi!"

Lê Tri nghiêng đầu, mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ: "Gọi đèn tiên rốt cuộc là chơi như thế nào? Làm sao để biết có thành công thật hay không?"

Nghe vậy, Liêu Trạch thoáng nhíu mày như không hài lòng: "Hôm qua tụi mình gọi, cậu lại không chịu tham gia. Giờ lại hỏi tới hỏi lui…" Cậu ta lẩm bẩm, nhưng vì đối phương là học sinh mới chuyển đến, lại vừa bắt đầu hòa nhập được với lớp, nên cuối cùng vẫn lên tiếng giải thích, giọng hơi chậm rãi:

"Gọi đèn tiên cần ít nhất mười người trở lên. Mỗi người phải chuẩn bị sẵn một cây nến, tốt nhất là nến trắng. Khi trời tối hẳn, mọi người thắp nến và xếp thành một vòng tròn. Trước tiên, đi ba vòng theo chiều kim đồng hồ, rồi lại đi ba vòng ngược lại. Quan trọng nhất là phải giữ cho ngọn nến của mình không bị tắt trong suốt quá trình."

Khi Liêu Trạch bắt đầu kể, không biết từ lúc nào mấy người chơi khác cũng xúm lại đứng quanh bàn, ai nấy đều chăm chú lắng nghe.

Thấy có người chú ý, Liêu Trạch càng nói càng hăng: "Lúc di chuyển, phải niệm một câu khẩu quyết gọi đèn tiên. Không được đọc lung tung đâu, phải đúng nghi lễ mới linh."

Liên Thanh Lâm chen vào: "Vậy khẩu quyết là gì?"

Liêu Trạch liếc cậu một cái như thể đang nhìn người không hiểu chuyện: "Khẩu quyết đâu thể nói tùy tiện được? Chỉ khi chơi thật mới được niệm. Nếu không sẽ rước thứ không nên rước."

Cậu ta ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Sau khi hoàn tất nghi thức, mọi người ngồi xuống, nhắm mắt và thầm ước một điều. Nếu nghi lễ thành công, đèn tiên sẽ xuất hiện. Ngọn nến của người được chọn sẽ bị thổi tắt. Người đó phải đứng dậy... và hoàn thành 'giao dịch' với đèn tiên."

Nghe đến đây, Lê Tri và Đàm Mạn Ngữ khẽ liếc nhìn nhau. Cảnh tượng đêm qua hiện về rõ mồn một – ngọn nến tắt phụt ngay lúc Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm rú lên inh ỏi, cậu nam sinh kia đứng dậy như thể bị ai đó kéo dậy... Không lẽ lúc đó, "đèn tiên" thật sự đã xuất hiện?

Cảm giác rờn rợn len lỏi trong từng kẽ ngón tay. Không ai nói gì, chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ.

Rồi giọng Lê Tri nhẹ như gió thoảng vang lên: "Vậy đèn tiên thường yêu cầu cái gì để đổi lấy việc thực hiện điều ước?"

Liêu Trạch nhún vai: "Tôi chưa từng được chọn nên không rõ. Chắc cũng chỉ là một ít nhang, hoa, hoặc lễ vật thôi. Không đến mức quá nghiêm trọng đâu." Cậu ta chỉ tay về phía một nam sinh cao lớn đang ngồi ở hàng cuối lớp: "Muốn biết chi tiết thì cứ hỏi cậu ta. Tối qua đèn tiên chọn cậu ấy mà."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 178: Chương 178



Lê Tri đưa mắt nhìn theo. Nam sinh kia đang cười đùa với bạn cùng bàn, nét mặt thoải mái, không hề có dấu hiệu gì khác thường. Nhưng... ánh mắt cậu ta khi cười – có gì đó là lạ. Như thể đang cố gắng trông thật bình thường.

Ngay khi Lê Tri chuẩn bị đứng lên hỏi thêm thì chuông báo hiệu giờ học vang lên chói tai, như một con d.a.o đột ngột cắt ngang bầu không khí đang căng như dây đàn.

Liêu Trạch lập tức ngồi thẳng dậy, không nói thêm lời nào, mở sổ từ vựng và bắt đầu đọc như thể chưa từng mở miệng.

Tiếng chuông giống như công tắc bí ẩn. Cả lớp lập tức quay về trạng thái học tập, tiếng đọc bài rì rầm lan đều khắp phòng như một cơn mưa mỏng nhẹ rơi trên mặt bàn.

Các người chơi cũng vội vàng trở về chỗ. Ai cũng hiểu rõ: ở thế giới này, dù là giờ học, giờ chơi hay giờ chết... đều có thể là một phần của phó bản.

Buổi tự học sáng nay là tiết tiếng Anh. Lê Tri lật cuốn sách ra, cố gắng tập trung, nhưng trong đầu vẫn còn vương vất hình ảnh ngọn nến tắt phụt và cái bóng không rõ mặt mày.

Chỉ vài phút sau, một cô giáo trẻ bước vào lớp, trên tay ôm một chồng sách bài tập nặng trĩu. Không nói không rằng, cô đặt rầm chồng sách lên bàn giáo viên khiến cả lớp giật mình, rồi cất giọng the thé như muốn chọc thủng màng nhĩ:

"Cuối giờ tự học, chúng ta sẽ nghe viết từ vựng của chương ba và chương bốn. Ôn tập kỹ vào. Ai sai quá ba từ... thì chép phạt mỗi từ năm trăm lần!"

[Ủa rồi phó bản gì kỳ vậy? Còn bắt chép phạt từ vựng?]

[Có ai giải thích giùm tôi tại sao tôi coi livestream kinh dị mà lại có cảm giác như coi lại ác mộng thời đi học không?]

[Viết phạt 500 lần mỗi từ? 100 từ? Làm ơn, cho tôi c.h.ế.t còn hơn!]

[Tao thà bị đèn tiên bắt còn hơn bị tra tấn kiểu này.]

Các người chơi, vừa mới căng não nghe chuyện gọi hồn, giờ gần như đồng loạt gục mặt xuống bàn trong tuyệt vọng.

Giờ tự học kéo dài bốn mươi phút, mà đã trôi qua gần mười phút chỉ để nghe kể chuyện. Bây giờ, họ chỉ còn chưa tới ba mươi phút để học thuộc gần một trăm từ vựng.

Đối với học sinh trung học, có thể là chuyện bình thường. Nhưng với những người trưởng thành, nhiều người đã rời xa sách giáo khoa cả chục năm, thì đây chẳng khác gì một cực hình.

Đặc biệt là khi tất cả đều linh cảm – đây không chỉ là bài kiểm tra thông thường. Mà là bài kiểm tra sinh tồn.

Không ai nói gì nữa. Chỉ có tiếng lật sách sột soạt, tiếng bút tô tô viết nguệch ngoạc, và ánh mắt điên cuồng cố nhồi nhét từng từ vựng vào đầu.

Còn ba mươi phút...

Tiếng gõ cộc cộc của giáo viên tiếng Anh vang lên trên mặt bàn như lời tuyên án, kéo theo tiếng thở dài tuyệt vọng lan khắp phòng học.

"Được rồi, cất sách vở đi. Chuẩn bị nghe viết."

Không ai phản kháng, không ai dám kêu ca. Chỉ có những gương mặt trắng bệch cúi xuống, như thể chuẩn bị bước vào pháp trường.

Lê Tri quay đầu liếc nhìn Đàm Mạn Ngữ, ánh mắt không mang theo hy vọng, chỉ là xác nhận. Cô ấy khẽ gật đầu.

Những người được chính phủ lựa chọn đều là người có năng lực đặc biệt—một kỹ năng nào đó vượt trội hơn người thường. Đối với Đàm Mạn Ngữ, đó là trí nhớ siêu phàm, đủ để cô ghi nhớ hàng trăm từ vựng chỉ trong nửa giờ.

Nhưng khả năng đó không dành cho người khác. Cả lớp chìm trong tĩnh lặng đến đáng sợ. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhỏ giọt xuống mặt bàn. Giọng đọc của giáo viên vang lên đều đặn, mỗi từ như một lưỡi d.a.o bén ngót, c.h.é.m vào tinh thần từng người:

"Environment. Develop. Opportunity. Hypothesis..."

Lê Tri nắm chặt bút, mi tâm nhíu lại. Cô đã nhớ được phần lớn, nhưng vẫn có vài từ trơn tuột khỏi đầu như nước qua kẽ tay. Cô thử đoán. Vô ích. Sai một chữ là trừ điểm.

Đàm Mạn Ngữ khẽ nghiêng cuốn từ vựng, đẩy về phía Lê Tri. Chỉ cần nghiêng thêm một chút, cô ấy có thể nhìn thấy tất cả đáp án. Nhưng đúng lúc đó, giọng giáo viên chợt vang lên, lạnh lùng như d.a.o cứa:

"Ai gian lận thì đừng bao giờ mơ học trong lớp tôi nữa. Giờ còn chép bài người khác, sau này thi đại học ai cho các em chép?"

Lê Tri lắc đầu nhẹ, đôi mắt vô cảm như nước hồ vào đông. Không cần.

Đàm Mạn Ngữ khựng lại, thu sách về. Bầu không khí trong lớp giống như sợi dây thừng quấn quanh cổ từng học sinh, càng siết càng chặt.

Chuông hết giờ reo lên, nhưng phần nghe viết vẫn chưa kết thúc.

Mãi đến khi chuông vào học vang lên lần nữa, lớp trưởng môn tiếng Anh mới chậm chạp đứng dậy, thu từng quyển vở nghe viết và mang lên nộp cho giáo viên.

Không khí căng thẳng vừa được thả lỏng một chút thì cửa lớp lại mở ra. Một người phụ nữ bước vào—giáo viên chủ nhiệm. Vẫn là dáng người thon gầy, khuôn mặt vô biểu cảm, ánh mắt lướt qua từng học sinh như thể đang định giá món hàng.

Bà ta viết vài chữ lên bảng, quay đầu lại nói bằng giọng đều đều nhưng chứa đầy áp lực:

"Hôm nay chúng ta học bài 'Khổng Tước Đông Nam Phi'. Tuần trước tôi đã bảo các em học thuộc, có nhớ không? Bây giờ tôi sẽ gọi một vài bạn lên kiểm tra."

Ngay lập tức, không khí trong lớp tụt xuống âm độ. Tất cả người chơi đều co rúm lại, cúi đầu thấp đến mức như muốn giấu mặt vào trong lòng gối.

Mộng Vân Thường

Thật đáng sợ.

Phó bản này quá đáng sợ.

Không phải vì quỷ quái, không phải vì những hiện tượng siêu nhiên—mà vì những bài kiểm tra tàn khốc này.

[“Tôi đang xem phó bản kinh dị đúng không? Sao lại cảm giác y như đang bị gọi lên bảng tra khảo vậy trời!”]

[“Trường mình mới nghỉ học vì quỷ quái xâm nhập, giờ coi cái này y như bị bắt học lại vậy!”]

[“Nhiệm vụ lần này là đi học à? Lạy chúa, tôi thi trượt tốt nghiệp mấy lần rồi mà giờ còn phải xem lại nỗi đau này!”]

[“Đại lão Lê Tri từng tiêu diệt quỷ dữ, giờ lại thua mấy bài nghe viết... quá ác! Hệ thống đúng là đồ tàn nhẫn!”]
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 179: Chương 179



May thay, giáo viên chủ nhiệm dường như có lưu tâm đến việc Lê Tri và Đàm Mạn Ngữ là học sinh chuyển trường. Bà ta bỏ qua hai người, gọi ba học sinh khác lên bảng.

Hai người đầu tiên đọc trơn tru, không sót một chữ. Giáo viên gật đầu, giọng có phần hài lòng.

Nhưng đến lượt Vương Chí Viễn, cậu ta chỉ mới đọc được hai câu đã bắt đầu ấp úng, giọng run như sắp khóc. Không khí trong lớp lạnh như băng.

"Được rồi." Giáo viên cắt lời, giọng trầm xuống đáng sợ: "Sau giờ học đến gặp tôi ở văn phòng."

Vương Chí Viễn lầm lũi quay về chỗ ngồi, mặt trắng bệch như sắp ngất.

Tiết học Ngữ văn kết thúc, các người chơi còn chưa kịp thở ra thì tiết Toán lại kéo đến như một con quái vật mới. Không ai hiểu gì. Mắt nhìn bảng mà não như bị rút ruột. Họ lạc trong những con số và đồ thị như trong mê cung.

Bốn tiết học trôi qua như ác mộng kéo dài vô tận.

Chuông báo hiệu tan học vang lên, nhưng không ai động đậy. Cả lớp như c.h.ế.t lặng. Ánh mắt mờ mịt, lưng gập xuống bàn, tay chân rã rời. Đầu óc trống rỗng.

Cảm giác không khác gì bị hút cạn sinh lực.

Đàm Mạn Ngữ xoa trán, cố nặn ra một nụ cười mỏi mệt:

"Tôi đã chuẩn bị tinh thần đối đầu với quỷ dữ, nhưng không ngờ phải vượt qua những thứ thế này."

Lê Tri không đáp, chỉ im lặng nhìn vào tấm bảng tên nhỏ ở góc bàn. Một buổi sáng trôi qua, bảng điểm của họ vẫn là số không lạnh lẽo.

Cô đứng dậy, lạnh nhạt nói:

"Đi ăn trưa thôi."

Mọi người lê từng bước về phía nhà ăn. Không khí uể oải bao trùm cả nhóm, nhưng tiếng nói của Chu Kiến Chương vang lên đã kéo họ lại một chút:

"Điểm của chúng ta vẫn chưa thay đổi. Có lẽ mấy bài kiểm tra sáng nay không ảnh hưởng trực tiếp đến nhiệm vụ chính."

Anh nhìn mọi người, ánh mắt vững vàng:

"Ban ngày chỉ cần sống sót qua các tiết học, tranh thủ thời gian sau giờ tan học, chúng ta có thể tìm manh mối thực sự."

Bối Huyên gật đầu đồng tình:

"Thầy Chu nói đúng. Tối qua không có ai thiệt mạng, chứng tỏ phó bản này không hoàn toàn là bẫy. Ăn trưa xong, chúng ta chia ra tìm kiếm. Trước giờ vào lớp sẽ tập hợp lại để trao đổi thông tin."

Hai người nói xong, ánh mắt giao nhau, trong khoảnh khắc có một tia ăn ý lướt qua.

Những người khác nghe vậy cũng phấn chấn hơn đôi chút. Dù cơ thể vẫn mệt mỏi, bước chân họ đã nhanh hơn, tiến về phía nhà ăn như đang chạy trốn khỏi bóng tối của buổi sáng địa ngục vừa qua.

Lê Tri chậm rãi bước ở cuối hàng người chơi, ánh mắt thu về, như thể đang nghiền ngẫm một điều gì đó rất sâu. Bên cạnh cô, Đàm Mạn Ngữ đi sát, giọng nói hạ xuống thấp nhất có thể, đủ để không lọt vào tai bất cứ chiếc máy thu âm nào từ livestream:

"Ngay từ khi vào phó bản, cô vẫn luôn để mắt tới Chu Kiến Chương. Cô thấy anh ta có gì kỳ lạ không?"

Mộng Vân Thường

Lê Tri hơi ngạc nhiên liếc sang, không giấu được sự bất ngờ. Nhưng Đàm Mạn Ngữ dường như đã đoán được phản ứng đó, cô khẽ cười, thì thầm tiếp:

"Yên tâm, cô theo dõi rất kín đáo. Tôi nghĩ anh ta chưa phát hiện ra đâu."

Lê Tri nhìn kỹ biểu cảm của cô ấy, rồi nhẹ giọng hỏi lại: "Cô cũng nghi ngờ anh ta?"

"Không hẳn là nghi ngờ..." – Đàm Mạn Ngữ ngập ngừng một nhịp – "… chỉ là linh cảm thôi. Anh ta là kiểu người mà bản năng bảo tôi phải đề phòng."

Không cần nói thẳng, Lê Tri cũng hiểu. Loại trực giác này không cần bằng chứng.

Giống như cảnh sát có thể đánh hơi thấy tội phạm giữa đám đông, những người từng trải như Đàm Mạn Ngữ và Lê Tri luôn có cảm giác mơ hồ nhưng rõ ràng với những kẻ "không cùng phe". Dù không thể chỉ ra cụ thể điều gì sai, nhưng cơ thể và trực giác lại đồng loạt cảnh báo nguy hiểm.

Chu Kiến Chương – cái tên nghe không có gì đặc biệt. Ngoại hình thì nghiêm chỉnh, dáng vẻ trí thức, cách nói năng còn lễ độ và khéo léo hơn cả giáo viên chủ nhiệm. Nhưng cũng chính vì vậy mà anh ta lại khiến người khác không thể không cảnh giác. Thứ gì quá hoàn hảo, quá "đúng chuẩn", thì đều có vấn đề.

Ngay từ lần đầu gặp, Lê Tri đã cảm thấy không thoải mái. Không chỉ với một mình Chu Kiến Chương, mà trong nhóm mười lăm người chơi lần này, cô đã để ý tới bốn, năm người mang lại cảm giác mờ ám như vậy. Cái cảm giác giống như có thứ gì đó đang ẩn nấp sau lớp da người – không đủ rõ để chỉ mặt, nhưng lại khiến người ta thấy lạnh sống lưng.

Giờ đây, Đàm Mạn Ngữ cũng có cùng linh cảm. Điều đó càng củng cố phán đoán của Lê Tri.

Cô thấp giọng nói: "Cô ăn xong thì mang Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm theo, tranh thủ điều tra nhiệm vụ của mình trước. Nhớ cẩn thận với bọn họ."

Đàm Mạn Ngữ nghiêm túc gật đầu.

Nhà ăn trường học trái ngược hẳn với không khí nghiêm trang, căng thẳng trong lớp. Ở đây, học sinh cười nói rôm rả, tiếng muỗng chạm khay leng keng, mọi thứ đều có vẻ bình thường đến mức giả tạo.

Lê Tri lấy phần cơm, đảo mắt một vòng rồi lập tức nhận ra nam sinh mà Liêu Trạch đã chỉ trong tiết học sáng nay – người được đèn tiên chọn. Cô bưng khay thức ăn đi thẳng đến bàn cậu ta và ngồi xuống đối diện.

Nam sinh đó đang ăn cùng bạn cùng bàn, hai người trò chuyện khá vui vẻ. Lê Tri mỉm cười chào trước:

"Chào cậu, mình là Lê Tri, học cùng lớp với hai cậu."
 
Back
Top