Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 180: Chương 180



Lượt xem: 17

Hai người đồng loạt ngẩng đầu, động tác đồng bộ một cách… hoàn hảo đến rợn người. Họ cùng mỉm cười, thái độ rất lịch thiệp:

"Chào bạn học Lê Tri."

"Mình là Từ Cảnh Thắng."

"Còn mình là Trương Soái."

Từ Cảnh Thắng chính là người mà đèn tiên đã chọn tối qua. Cậu ta cao, hơi gầy, vẻ ngoài có phần thư sinh, ánh mắt hiền lành như một cậu lớp trưởng mẫu mực. Hoàn toàn không giống kiểu người sẽ hứng thú với mấy trò chơi gọi hồn quái dị giữa đêm khuya.

Lê Tri cẩn thận quan sát nhưng không nhận ra biểu hiện gì bất thường. Không có dấu hiệu sợ hãi, hoang mang hay mơ hồ sau một đêm gặp “thứ kia”. Cô nhấc đũa, ăn vài miếng lấy lệ, rồi làm ra vẻ tò mò hỏi:

"Mình nghe Liêu Trạch nói, tối qua cậu tham gia trò gọi đèn tiên, còn được chọn nữa phải không?"

Từ Cảnh Thắng mỉm cười: "Đúng vậy. Chắc do mình… may mắn thôi."

Lê Tri hạ thấp giọng, hỏi tiếp: "Đèn tiên thật sự thực hiện điều ước cho cậu à?"

Từ Cảnh Thắng gật đầu, nụ cười vẫn không đổi: "Tất nhiên rồi. Điều ước của mình đã thành hiện thực."

"Vậy… cậu đã phải trao đổi gì?"

Nghe tới đây, Trương Soái thoáng liếc sang Từ Cảnh Thắng, nhưng không chen vào. Từ Cảnh Thắng thì vẫn cười, nhưng lần này ánh mắt nhìn Lê Tri lại sâu hơn một chút:

"Theo luật trò chơi, nội dung giao dịch là bí mật tuyệt đối. Chỉ có đèn tiên và người được chọn mới được biết. Không thể nói với bất kỳ ai khác."

Cậu ta cúi đầu ăn thêm một miếng, rồi như thể lơ đãng buông một câu:

"Nếu cậu tò mò thì… sao không thử một lần? Biết đâu cậu cũng được chọn."

Lê Tri giả vờ lo lắng, nhăn mặt: "Mình sợ đèn tiên sẽ đòi cái gì đó mình không thể trả nổi."

Từ Cảnh Thắng bật cười. Một tiếng cười nhẹ nhưng lạnh như nước đá:

"Đèn tiên không làm khó người ước đâu. Cái giá phải trả… ai cũng có thể gánh được."

...

Sau bữa trưa, các người chơi được nghỉ trưa một tiếng. Nhưng không ai thực sự muốn nghỉ ngơi—thời gian trong phó bản là thứ xa xỉ, từng giây đều có thể mang đến manh mối quan trọng.

Đàm Mạn Ngữ có nhiệm vụ riêng. Sau khi cùng Lê Tri rời khỏi nhà ăn, cô giả vờ nghiêng đầu, thì thầm vài câu rất nhỏ vào tai Lê Tri, rồi lập tức quay người rời đi một mình, bóng lưng biến mất giữa hành lang gạch đỏ cũ kỹ.

Lê Tri lặng lẽ đứng lại, ánh mắt quét qua xung quanh. Không có ai theo dõi. Cô xoay người, rẽ sang một hướng khác, tiến về phía khu vực cô chưa từng đặt chân đến từ khi vào phó bản.

Con đường nhỏ dưới tòa nhà giảng dạy bị bao trùm bởi những tán cây xanh rậm rạp, lá cây dày đến mức gần như cắt đứt ánh sáng mặt trời. Tiếng lá xào xạc theo từng cơn gió, giống như có ai đó thì thầm sát bên tai.

Đi hết con đường, trước mắt là dãy nhà cấp thấp nằm rải rác. Một bảng chỉ đường cũ kỹ ở đầu lối rẽ ghi ba dòng mờ nhòe: Phòng đọc sách, Phòng y tế, Phòng thiết bị thể thao.

Trường trung học bình thường vốn dĩ sẽ không có thư viện, Trung học Dục Tài cũng không ngoại lệ. Phòng đọc sách ở đây chỉ lớn bằng một lớp học, cửa bị khóa. Qua cửa kính mờ, có thể thấy vài kệ sách mục nát xiêu vẹo, những cuốn sách phủ đầy bụi như thể đã bị lãng quên từ nhiều năm trước.

Lê Tri đứng yên trước khung cửa một lúc, cảm giác nơi này không có gì đáng chú ý. Cô liền quay người rời đi, lần theo lối nhỏ dẫn đến phòng y tế.

Cánh cửa phòng y tế sơn màu xanh dương nhạt, khép hờ. Qua ô cửa kính, cô thấy một người đang mặc áo blouse trắng, đứng sau rèm y tế, chăm chú sắp xếp các lọ thuốc trên giá.

Cô gõ cửa hai lần rồi đẩy nhẹ bước vào, giọng nói bình thản nhưng có phần yếu ớt:

"Thầy ơi, em thấy hơi đau bụng."

Người đó bước ra từ sau rèm, ánh mắt hai người chạm nhau.

Ngay khoảnh khắc ấy, nụ cười giả tạo trên môi Lê Tri biến mất.

Thay vào đó là một nụ cười thật sự, rạng rỡ và ranh mãnh như thể vừa gặp lại một kẻ quen cũ trong hình hài mới.

Cô không nói gì, chỉ mỉm cười, đôi mắt cong cong như cánh nguyệt liễu, chăm chú nhìn anh không chớp.

Lý Kiến Hề hơi khựng lại. Dường như không ngờ cô lại nhìn mình như vậy. Anh né ánh mắt, cố giữ vẻ nghiêm túc:

"Chỗ nào không thoải mái?"

[…]

[Ôi mẹ ơi là anh ấy!]

[Đúng rồi! NPC này là Lý Kiến Hề! Người vợ anh ấy tìm suốt mấy phó bản trước cuối cùng cũng xuất hiện rồi!]

[Ánh mắt của Lý Kiến Hề nhìn Lê Tri không thể là của một NPC bình thường được, tôi nói thật!!]

[Tôi không tin đây là lần đầu họ gặp nhau. Cái nhìn này là của người yêu lâu ngày tái hợp!]

[Lê Tri cười kìa trời ơi, tôi phát cuồng mất. Cô ấy cũng nhận ra anh ấy rồi!!]

[Ship thuyền này từ khi còn ở phó bản "Sơn thôn táng thi", nay nó đã thành sự thật!]

Lê Tri cho tay vào túi, ngón tay lướt nhẹ lên mặt dây chuyền hoa hướng dương. Đồ vật ấy... cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Cô bước đến giường khám bệnh, ngồi xuống, ánh mắt không rời anh dù chỉ một giây. Trong đầu cô chợt hiện lên đoạn video đã bị chỉnh sửa trên diễn đàn—cái khoảnh khắc Lý Kiến Hề bế cô chạy trốn trong phó bản trước, chân chạy đến mức gần như gãy.

Cô vô thức liếc xuống chân anh, rồi khẽ cười. Ừ, hiện tại còn nguyên vẹn.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 181: Chương 181



Lý Kiến Hề nhận ra ánh mắt của cô, hơi nhíu mày, ngập ngừng hỏi:

"Nhìn gì vậy?"

Lê Tri nheo mắt, giọng như đùa mà thật:

"Chân thầy khá dài."

Lý Kiến Hề: "..."

Cô bật cười, gương mặt tươi tắn đến mức khiến căn phòng y tế xám xịt cũng bừng sáng:

"Thầy Lý, lâu rồi không gặp."

Lý Kiến Hề cúi đầu, chuyển đề tài rất nhanh:

"Bụng em đau ở đâu?"

Cô thở dài, diễn tiếp theo đúng kịch bản:

"Chắc em ăn hơi nhiều, giờ thấy đầy bụng một chút."

"Không cần uống thuốc đâu." – Lý Kiến Hề mở tủ thuốc, lấy ra một vỉ men tiêu hóa – "Đi lại nhiều sẽ giúp em tiêu hóa tốt hơn."

Lê Tri nhận lấy, bẻ hai viên cho vào miệng nhai, không kiêng dè gì. Thấy vậy, anh quay lại, rót cho cô một cốc nước.

Cô cầm lấy cốc nước giấy, vẫn giữ vẻ thân mật:

"Thầy Lý, thầy làm việc ở trường này lâu chưa ạ?"

Lý Kiến Hề đáp: "Hai năm."

Cô tiếp tục gợi chuyện:

"Trường này nổi tiếng lắm đúng không? Em nghe nói tỷ lệ đỗ đại học rất cao."

Anh gật đầu: "Chỉ mới hai năm gần đây thôi, từ khi hiệu trưởng mới lên và bắt đầu cải cách giáo dục."

"Cải cách gì vậy ạ?" – cô hỏi thêm.

Anh lắc đầu: "Tôi không rõ. Tôi chỉ là một nhân viên y tế."

Lê Tri im lặng một lúc. Cô nhận ra: trong phó bản này, dù là NPC đồng minh, Lý Kiến Hề cũng bị ràng buộc bởi thân phận. Có những giới hạn mà anh không thể vượt qua. Có thể anh muốn nói, nhưng quy tắc cấm anh tiết lộ.

Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng kia, vẫn đẹp trai như mọi khi, chỉ là lần này… có vẻ xa cách hơn một chút.

Nhưng cô hiểu. Anh vẫn luôn ở đây, chỉ là với thân phận khác.

Và cô cũng vậy.

Cô uống hết nước trong cốc, đứng dậy, nở nụ cười ngọt ngào:

"Thầy Lý, em thấy đỡ rồi. Cảm ơn thầy nhé, hẹn gặp lại."

Lý Kiến Hề nhìn cô một lúc, rồi khẽ gật đầu.

[Trời ơi! Nhìn nhau như vợ chồng thật sự ấy!]

[Một câu "chân thầy khá dài" mà tôi phải tạm dừng video mấy lần để gào thét!]

[NPC gì mà lãng mạn thế này? Có phải anh ấy nhớ lại ký ức phó bản cũ không?]

Mộng Vân Thường

[Chắc chắn là có plot twist liên quan đến thân phận Lý Kiến Hề!]

...

Dưới ánh nắng lờ mờ xuyên qua khung cửa sổ bụi bặm, Lê Tri lặng lẽ rời khỏi phòng y tế, bước nhanh về phía khu thiết bị thể thao. Cánh cửa bị khóa chặt, bên trong qua lớp kính chỉ là một mớ hỗn độn các dụng cụ cũ kỹ, rỉ sét chất đống vô tổ chức. Cô đi một vòng quanh khu vực, cố tìm xem có dấu hiệu gì bất thường, nhưng mọi thứ đều im lìm và vô dụng. Không còn lựa chọn nào, cô đành quay lại tòa nhà giảng dạy.

Giờ nghỉ trưa, hành lang vắng như một giấc mơ cũ kỹ. Chỉ lác đác vài học sinh cần mẫn ngồi trong lớp, đầu c*m v** sách vở. Không khí lạnh lẽo, tĩnh mịch đến mức tiếng bước chân của chính mình vang lên nghe rõ mồn một. Khi ngang qua một khúc quanh khuất ánh sáng, Lê Tri bỗng nghe thấy tiếng đọc bài khe khẽ vọng từ cuối hành lang. Giọng đọc chậm rãi, căng thẳng — là bài "Khổng Tước Đông Nam Phi".

Lê Tri khẽ cau mày. Buổi sáng sau tiết Ngữ văn, Vương Chí Viễn đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng, đến tận giữa tiết thứ hai mới trở lại lớp mà không có vẻ gì là bị phạt. Nhưng lúc này, giọng đọc kia lại khiến cô sinh nghi. Cô lặng lẽ bước đến, men theo âm thanh.

Và đúng như dự đoán — ở cầu thang, Vương Chí Viễn đang ngồi co ro, một quyển sách Ngữ văn trải rộng trên đùi, môi mấp máy nhẩm lại từng câu chữ, đôi tay nắm chặt mép sách đến run rẩy.

"Vương Chí Viễn." Lê Tri khẽ gọi. Cô bước đến gần, ánh mắt bình tĩnh: "Sao cậu không về lớp mà ngồi học ở đây?"

Cậu ngẩng đầu, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn: "Trong lớp có mấy bạn đang học nhóm... mình không muốn làm phiền họ."

Nói xong, cậu lại cúi xuống tiếp tục lặp đi lặp lại đoạn văn đã thuộc đến cháy cả họng. Lê Tri ngồi xuống cạnh cậu ta, lặng lẽ nghe một lúc, rồi nhẹ giọng: "Cậu càng hoảng thì càng khó nhớ đấy. Bình tĩnh một chút đi."

Nhưng Vương Chí Viễn như bị chạm trúng dây thần kinh yếu ớt cuối cùng, lập tức ôm đầu, giọng lạc đi: "Không còn thời gian nữa đâu! Cô giáo Lưu nói sau giờ học sẽ kiểm tra mình! Nếu không thuộc bài… mình sẽ bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng!"

Lê Tri chậm rãi hỏi: "Văn phòng hiệu trưởng thì sao? Có gì đáng sợ?"

"Không biết... nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt!" Cậu rùng mình, giọng run rẩy: "Ngay cả Tạ Tông, một đứa cứng đầu như cậu ta mà sau khi bị gọi lên đó cũng thay đổi hoàn toàn. Như thể... như thể bị mài mòn hết cá tính rồi!"

Cậu ta thì thào như đang nói về một nơi cấm kỵ, rồi siết chặt tay, thì thầm thêm: "Người ta bảo hiệu trưởng có một cây côn điện. Ai không ngoan là bị… xử lý."

Nói tới đó, cậu vội bịt tai lại, tiếp tục đọc bài trong hoảng loạn. Không muốn gây thêm căng thẳng, Lê Tri lặng lẽ đứng dậy, để lại cậu trong tiếng đọc như vỡ ra từ tâm trí hỗn loạn.

Giờ nghỉ trưa trôi qua trong im lặng rợn người. Trước khi vào tiết chiều, các người chơi tụ lại trong lớp để tổng hợp thông tin. Chu Kiến Chương bước đến, hạ giọng ra hiệu cho mọi người tập trung.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 182: Chương 182



Bối Huyên lên tiếng đầu tiên, ánh mắt thoáng lướt qua Lê Tri: "Chúng tôi đã kiểm tra hết khu ký túc xá nữ. Có vẻ lớp 12 đã chuyển sang cơ sở mới hết rồi, chỉ còn trống lốc vài tầng. Nghe nói là để chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên mới được điều kiện học tập tốt hơn."

Một người khác chen vào: "Bên khu hành chính cũng chẳng có gì. Tất cả các phòng đều khóa kín như bưng."

Lê Tri lập tức hỏi: "Các cậu có thấy văn phòng hiệu trưởng không?"

Người chơi kia gật đầu: "Có. Trên tầng cao nhất. Nhưng cũng khóa."

Lê Tri gật đầu, rồi kể lại cuộc gặp với Vương Chí Viễn: "Theo lời cậu ta, những học sinh không ngoan hoặc học kém đều bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng để… 'giáo dục'. Có thể nơi đó ẩn chứa điều gì đó quan trọng. Chúng ta cần nói chuyện với Tạ Tông — một người từng bị gọi vào đó."

"Tạ Tông?" Liên Thanh Lâm bỗng lên tiếng, ánh mắt sáng lên kỳ dị: "Tôi vừa nghe ai nhắc đến tên cậu ta đấy! Nghe nói... có một nữ sinh từng tự tử vì cậu ấy."

Cả lớp quay đầu nhìn về phía cậu ta. Liên Thanh Lâm hạ giọng, giọng nói càng thêm rùng rợn: "Nghe bảo có một cô gái tỏ tình với Tạ Tông, nhưng bị cậu ta từ chối. Cô ấy buồn suốt cả tuần... rồi một hôm, trong giờ tự học buổi tối, nhảy lầu tự tử."

Cậu chỉ tay về phía cửa sổ, đúng chỗ lúc nãy Vương Chí Viễn từng ngồi.

Người chơi ngồi gần đó lập tức tái mặt, rút lui khỏi khu vực như thể nơi đó còn sót lại dư âm của oan hồn.

"Chuyện đó xảy ra khi nào?" Lê Tri hỏi, giọng bình thản nhưng ánh mắt sâu như giếng cổ.

"Khoảng nửa năm trước." Liên Thanh Lâm trả lời, rồi im bặt khi thấy không khí trở nên lạnh lẽo hẳn đi.

Khi các học sinh bắt đầu lục tục quay lại lớp, người chơi tản ra về chỗ. Lê Tri nhìn sang Đàm Mạn Ngữ, chỉ thấy cô lắc đầu thất vọng. Manh mối vẫn chưa xuất hiện, còn thời gian thì trôi đi không thương tiếc.

Cô nghiêng người về phía bàn bên cạnh, khẽ hỏi: "Bạn Liêu Trạch, mình nghe được một tin đồn."

Liêu Trạch lập tức rướn người lại gần, ánh mắt lóe sáng: "Tin gì vậy?"

Lê Tri hạ giọng, gần như thì thầm: "Mình nghe nói từng có một nữ sinh tự tử vì yêu trong lớp mình."

Liêu Trạch chẳng có vẻ gì bất ngờ: "Ồ, chuyện đó ai mà chả biết. Mình còn tận mắt thấy cô ấy nhảy nữa kìa."

Lê Tri ngạc nhiên: "Thật sao?"

Liêu Trạch gật đầu, chỉ về cửa sổ: "Ngay tại đó. Cô ấy đứng lên bàn rồi nhảy xuống. Không ai kịp phản ứng."

Lê Tri tiếp lời: "Nghe nói là vì Tạ Tông?"

Liêu Trạch cười khẩy: "Cậu mới chuyển trường mà biết nhiều phết. Ừ, đúng là vì cậu ta. Cô ấy cứ tưởng Tạ Tông thích mình, chỉ vì cậu ta giúp vài việc vặt. Tỏ tình xong bị từ chối, thế là nhảy."

Lê Tri nhìn quanh lớp: "Tạ Tông là ai?"

"Giữa lớp đấy, đẹp trai nhất lớp, không thể nhầm được."

Lê Tri liếc qua — và lập tức thấy cậu ta. Gương mặt thanh tú, sống mũi cao, hàng lông mày sắc nét như vẽ, đang cúi đầu giải toán như không hề hay biết cả lớp đang rỉ tai nhau về quá khứ u ám của mình.

Không để mất thời gian, Lê Tri bước thẳng đến, nhìn nhanh qua bảng tên: Tạ Tông.

Cảm thấy có người tiếp cận, cậu ngẩng lên, ánh mắt điềm tĩnh, lịch sự hỏi: "Bạn học, cậu cần gì à?"

Mộng Vân Thường

Nếu không phải vì một câu nói thoáng qua của Vương Chí Viễn, có lẽ Lê Tri sẽ chỉ xem Tạ Tông là một nam sinh lễ phép và dễ gần.

——Ngay cả người như Tạ Tông, sau khi bước ra từ văn phòng hiệu trưởng, cũng trở nên ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Gương mặt tái mét và ánh mắt sợ hãi của Vương Chí Viễn vẫn hằn rõ trong trí nhớ của Lê Tri. Từ những gì cậu ta kể, trước khi bị "mời" đến văn phòng đó, Tạ Tông hẳn là kiểu học sinh khiến giáo viên phát ngán, chí ít cũng không thể là một thiếu niên chuẩn mực và điềm đạm như hiện tại.

Cô nhìn chăm chú vào nụ cười nhẹ nhàng và đôi mắt yên tĩnh của Tạ Tông, rồi bất giác nhớ đến hai gương mặt khác: Từ Cảnh Thắng và Trương Soái — hai nam sinh mà cô đã gặp lúc trưa trong nhà ăn.

Ba người họ, không hẹn mà gặp, đều có chung một khí chất kỳ lạ: nhã nhặn, trầm tĩnh, hành vi đoan chính quá mức, đến mức giống như được khuôn đúc từ cùng một cái máy.

Không có vẻ trẻ trung, không có sự bốc đồng, không hề có dấu hiệu nổi loạn đặc trưng của tuổi mười sáu mười bảy.

Tựa như nước trong một chiếc bình kín — có thể mang hình dáng nào tùy theo người đổ vào, nhưng tuyệt đối không có gợn sóng.

Phải chăng... bọn họ đều đã "qua tay" hiệu trưởng?

Liệu hiệu trưởng có thực sự dùng côn điện như lời đồn để "dạy dỗ" học sinh? Và nếu đúng thế, thì điều gì đã xảy ra sau cánh cửa văn phòng kia?

Có lẽ vì Lê Tri nhìn quá lâu, nụ cười dịu dàng của Tạ Tông bỗng trở nên cứng ngắc. Cậu ta nghiêng đầu, giọng nói rất nhỏ, như thể sợ đánh thức ai đó đang ngủ:

"Bạn học, sắp vào lớp rồi. Cậu nên về chỗ ngồi."

Lê Tri nhoẻn miệng cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng nhưng cũng đủ khiến người khác khó lòng nắm bắt suy nghĩ trong lòng cô:

"Bạn học Tạ Tông, mình có thể mượn cậu một cây bút không?"

Tạ Tông không nói gì, lẳng lặng mở hộp bút, lấy ra một chiếc bút mực đưa cho cô.

Cô nhận lấy, rồi quay về chỗ ngồi của mình.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 183: Chương 183



Ngay sau đó, chuông vào lớp vang lên. Cô giáo tiếng Anh bước vào lớp, ôm theo một chồng vở nghe viết dày cộp. Lớp trưởng lập tức đứng dậy, bắt đầu phát bài cho từng bạn.

Khi vở được đưa đến tay, Lê Tri nhanh chóng lật ra xem. Cô sai năm từ.

Trong khi đó, Đàm Mạn Ngữ — như thường lệ — đúng toàn bộ.

Giọng cô giáo sắc như d.a.o cứa vào màng nhĩ:

"Ai sai quá ba từ, sau giờ học phải chép phạt mỗi từ năm trăm lần! Không chép xong thì đừng hòng rời khỏi lớp!"

Tiếng xôn xao vang lên khắp lớp. Mọi người đều hoảng loạn tính toán. Năm từ, mỗi từ năm trăm lần… Tổng cộng hai nghìn năm trăm lượt viết. Nhưng đó là con số ít. Có người sai tám, chín, thậm chí mười từ.

Một vài học sinh mặt cắt không còn giọt máu.

Lê Tri nhìn lên bảng điểm treo cạnh bảng đen, nơi ghi kết quả của cô và Đàm Mạn Ngữ.

Vẫn không thay đổi. Dù đã nghe viết, chấm điểm, điểm vẫn y nguyên.

——Rốt cuộc bài kiểm tra thực sự là gì?

Một ngày học trôi qua, không ai trong số các người chơi tìm ra được manh mối nào về nó.

Chuông tan học buổi chiều vang lên. Ánh hoàng hôn phủ vàng khắp khung cửa sổ lớp học, kéo bóng những dãy bàn ghế dài lê thê như những cái bóng không chịu rời đi.

Mọi người vội vã kéo nhau đi ăn tối, rồi nhanh chóng quay lại lớp. Ai nấy đều cắm cúi chép từ, tiếng bút cọ vào giấy vang lên như tiếng kim đồng hồ đang đếm ngược thời gian sống còn.

Năm mươi nghìn từ — hình phạt này chẳng khác gì tra tấn. So với việc bị đánh đòn, có lẽ còn khổ sở hơn.

Chỉ có Đàm Mạn Ngữ là được miễn.

Cô rời khỏi nhà ăn từ sớm để tiếp tục nhiệm vụ đặc biệt. Mãi đến gần giờ tự học tối, cô mới trở lại. Ánh mắt cô và Lê Tri giao nhau trong khoảnh khắc, rồi cô lắc đầu nhẹ, môi khẽ thở dài.

"Không dễ gì tìm ra lỗ hổng trong hệ thống của phó bản," cô khẽ nói, giọng vừa mệt mỏi vừa quyết tâm, "Nó sẽ là một cuộc chiến dài."

Dù vậy, cô không nản. Cô cúi người thì thầm:

"Tôi giúp cô chép nhé?"

Lê Tri khẽ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết:

"Không cần đâu, tôi sắp xong rồi."

Đàm Mạn Ngữ kinh ngạc:

"Năm mươi nghìn từ? Nhanh thế?"

Lê Tri mỉm cười, nhấc cây bút lên xoay nhẹ giữa các ngón tay:

"Tôi chỉ chép năm từ mà mình sai thôi."

Đàm Mạn Ngữ thở dài:

"Nhưng nếu không chép đủ, cô giáo sẽ phạt. Sao cô qua được?"

Lê Tri đáp, giọng thản nhiên như thể đang kể một việc bình thường trong ngày:

"Tôi cũng đang tò mò... Nếu không hoàn thành, sẽ bị phạt thế nào."

Ánh mắt cô đột ngột trở nên sâu thẳm như hố đen nuốt lấy ánh sáng.

"Có thể tôi sẽ bị đưa đến văn phòng hiệu trưởng chăng? Nếu vậy thì tốt... Tôi thật sự muốn gặp người đã 'cải cách giáo dục' và nâng tỷ lệ đỗ đại học chỉ trong hai năm. Tôi muốn biết ông ta dùng cách gì để khiến học sinh không dám ngẩng đầu lên nữa."

...

Buổi tự học buổi tối vẫn chưa bắt đầu, không khí trong lớp còn vương chút thư giãn sau giờ giải lao. Nhưng rồi, sự bình yên ấy nhanh chóng bị cắt đứt khi giáo viên chủ nhiệm bất ngờ xuất hiện ngay cửa lớp, giọng nói lạnh tanh vang lên:

"Vương Chí Viễn, em ra đây."

Cả lớp lập tức chìm vào im lặng c.h.ế.t chóc. Tiếng bút ngừng hẳn, không ai dám cử động, từng ánh mắt đều né tránh như thể sợ dính líu. Duy chỉ có Vương Chí Viễn, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, đôi vai run nhẹ, lảo đảo đứng dậy.

Đã đến lượt cậu ta rồi.

Giáo viên chủ nhiệm không nói thêm lời nào, chỉ quay lưng dẫn Vương Chí Viễn rời khỏi lớp. Cánh cửa đóng lại, âm thanh khe khẽ ấy vang lên như tiếng đóng nắp quan tài.

Lê Tri vừa kịp viết xong chữ cuối cùng trong vở, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng vừa biến mất ngoài cửa. Qua ô cửa sổ, cô bắt gặp hình ảnh Vương Chí Viễn đang lặng lẽ bước theo giáo viên chủ nhiệm về phía tòa nhà hành chính — nơi đặt văn phòng hiệu trưởng.

Cô trầm ngâm vài giây, rồi nghiêng người nói nhỏ với Đàm Mạn Ngữ:

"Tôi đi theo xem thử. Nếu ai hỏi thì cứ nói tôi không khỏe, đi lấy thuốc ở phòng y tế."

Đàm Mạn Ngữ gật đầu không chút do dự.

Mộng Vân Thường

Ngay lập tức, Lê Tri rời khỏi lớp, lặng lẽ bước nhanh về phía tòa nhà hành chính. Giờ này sân trường im ắng đến rợn người, từng bước chân vang vọng trên nền gạch, không gian vắng lặng như bị ai đó rút sạch âm thanh.

Khi đến gần, cô thấy bảo vệ đang ngồi trong phòng gác, mắt không rời chiếc bộ đàm trong tay, trông như thể đang chờ một tín hiệu nào đó.

Ban trưa, lúc các người chơi lén lút thăm dò, nơi này hoàn toàn vắng vẻ. Giờ lại có bảo vệ trấn giữ... Rõ ràng hiệu trưởng đang có mặt trong tòa nhà.

Lê Tri ngẩng đầu nhìn lên — tầng năm, nơi cao nhất, tất cả cửa sổ đều kín rèm. Không thể nhìn thấy gì bên trong. Cô đi vòng quanh, hy vọng tìm được lối vào khác. Nhưng tất cả cửa sổ đều gắn song sắt dày đặc, mỗi góc tường đều kín như pháo đài.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 184: Chương 184



Muốn vào lúc này chỉ có hai cách: hoặc đi từ cửa chính, hoặc được người của hệ thống — như giáo viên chủ nhiệm — dẫn vào. Nếu lén vào khi hiệu trưởng không có mặt thì còn có thể phá khóa, nhưng như thế thì làm sao biết được hiệu trưởng đã làm gì học sinh?

Đang định rời đi, cô bất ngờ thấy giáo viên chủ nhiệm quay trở lại. Cô ta đi cùng Vương Chí Viễn, chỉ chưa đầy mười phút sau khi rời lớp.

Khu vực quanh tòa nhà hành chính trống trải, không một bóng cây để nấp. Lê Tri chưa kịp tránh đã lập tức bị phát hiện.

Chạy lúc này chỉ khiến bản thân trông khả nghi hơn. Cô lập tức điều chỉnh biểu cảm, giả vờ bối rối nhìn quanh. Khi ánh mắt chạm đến giáo viên chủ nhiệm, cô lập tức nở nụ cười nhẹ:

"Cô Lưu!"

Giáo viên chủ nhiệm dừng lại, ánh mắt sắc lạnh quét tới:

"Giờ tự học tối bắt đầu rồi, sao em lại ở đây?"

Vương Chí Viễn đứng sau, ánh mắt đờ đẫn, gương mặt như mất hồn, nhưng không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy cậu vừa trải qua sự trừng phạt.

Lê Tri liếc qua cậu, rồi quay sang giáo viên chủ nhiệm, nói với vẻ thành thật:

"Cô Lưu, em bị lạc đường."

"...?" Cô ta nhíu mày: "Lạc đường?"

"Vâng, em mới chuyển trường, chưa quen khuôn viên. Em vừa từ phòng y tế ra, rồi đi vòng vòng mãi mà không tìm được đường về lớp. Không biết thế nào lại đi tới tận đây."

Cô cười yếu ớt: "May mà gặp cô, cô đưa em về lớp nhé?"

Giáo viên chủ nhiệm khựng lại trong giây lát. Giọng nói hạ thấp, xen chút châm chọc:

"Vừa từ phòng y tế ra? Em bị gì mà phải đi đến đó?"

Lê Tri không hề nao núng:

"Em đau bụng, nhưng uống thuốc rồi nên giờ ổn rồi ạ."

Cô ta nheo mắt, im lặng quan sát như thể đang soi từng lỗ chân lông trên mặt Lê Tri. Rồi đột nhiên, môi cô ta cong lên thành một nụ cười lạnh lùng:

"Vậy thì tôi sẽ cùng em quay lại phòng y tế kiểm tra lại với thầy Lý. Nếu bệnh thật thì phải đưa em đi viện."

Quay sang Vương Chí Viễn, giọng cô ta bất ngờ dịu đi:

"Em về lớp tự học đi."

Cậu ta gật đầu, nhỏ giọng:

"Chào cô Lưu."

Cậu quay lưng đi, dáng vẻ nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi cơn ác mộng, hoàn toàn không giống một học sinh vừa bị trừng phạt.

Lê Tri không lên tiếng, lặng lẽ đi theo giáo viên chủ nhiệm.

Băng qua khu vực cây xanh, bảng chỉ dẫn dẫn tới phòng y tế dần hiện ra. Giáo viên chủ nhiệm sải bước tới, gõ cửa:

"Thầy Lý."

Mộng Vân Thường

Lý Kiến Hề xuất hiện, vẫn là dáng vẻ điềm đạm trong chiếc áo blouse trắng.

"Có chuyện gì vậy?" — giọng anh đều đều.

Giáo viên chủ nhiệm liếc Lê Tri một cái, ánh mắt đầy thỏa mãn như thể chuẩn bị lật tẩy một kẻ nói dối. Giọng cô ta dứt khoát:

"Học sinh này bảo đã tới phòng y tế của thầy để khám bệnh. Có thật vậy không?"

Lý Kiến Hề thoáng nhìn sang Lê Tri, rồi thản nhiên gật đầu:

"Đúng vậy."

Sắc mặt giáo viên chủ nhiệm đông cứng lại trong một thoáng. Cô ta cắn nhẹ môi dưới:

"Vừa nãy à?"

"Phải," — Lý Kiến Hề đáp, ánh mắt không hề d.a.o động — "Em ấy bị đau bụng, tôi đã cho thuốc."

Lê Tri khẽ cúi đầu, giọng nhẹ nhàng:

"Cảm ơn thầy Lý, em thấy đỡ nhiều rồi."

Lý Kiến Hề dặn dò thêm một câu:

"Nhớ uống thuốc đúng giờ."

Giáo viên chủ nhiệm cứng họng, không còn lý do bắt bẻ. Sau một hồi im lặng, cô ta lạnh lùng nói:

"Về lớp đi."

Lê Tri cười tươi rói:

"Nhỡ em lại lạc thì sao, cô đưa em về nhé?"

"Đi thôi." — giọng cô ta ngán ngẩm như đang cố kiềm chế cơn giận.

Lê Tri bước theo sau, giấu hai tay sau lưng, khẽ giơ hai ngón tay tạo thành hình chữ V, lắc lư nhẹ trước mặt Lý Kiến Hề như một lời tạm biệt tinh nghịch.

Lý Kiến Hề mím môi. Đợi đến khi bóng cô khuất hẳn sau hành lang, anh mới chậm rãi quay lại phòng y tế, dáng vẻ vẫn bình thản nhưng ánh mắt lại tối đi vài phần.

Khán giả ngoài màn hình như bùng nổ cảm xúc:

[“Cái quái gì vừa xảy ra vậy?! NPC đã phản bội phe mình vì tình rồi á?”]

[“Lê Tri với Lý Kiến Hề đúng là trời sinh một cặp, phối hợp đỉnh quá!”]

[“Trước còn nghi nghi Lý Kiến Hề chỉ làm đúng vai trò bác sĩ, giờ thì lòi ra là thiên vị ra mặt luôn rồi đó!”]

[“HE đi chứ, tui cầu HE! Không HE là đốt game luôn á!”]

[“Ủa chớ sao Lê Tri chắc cú Lý Kiến Hề sẽ cover mình vậy? Có liên hệ gì đó không?”]

[“Lý Kiến Hề cứ như NPC giả, kiểu được người chơi cài cắm sẵn vậy! Lạnh ngoài ấm trong quá trời!”]

Sau khi trở lại lớp, cả không gian lập tức rơi vào trạng thái im lặng căng thẳng. Những người chơi đang bị phạt cúi đầu chép bài, nghe thấy tiếng chân Lê Tri, ai nấy đều ngẩng lên nhìn đầy kinh ngạc.

Đàm Mạn Ngữ và Liên Thanh Lâm lén liếc về phía cô. Cô chỉ khẽ gật đầu trấn an, rồi nhanh chóng về chỗ ngồi.

Một lát sau, chuông tan học vang lên như mở khóa cho sự tò mò dồn nén bao lâu nay.

Liên Thanh Lâm và Tóc Hồng lập tức nhào tới:

"Chị Tri! Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lê Tri vẫn đang quan sát Vương Chí Viễn. Cô chỉ nói lướt qua rồi rảo bước về phía cuối lớp.

Vương Chí Viễn ngồi yên, chăm chú làm bài như thể chưa từng rời khỏi lớp.

Lê Tri đứng cạnh bàn cậu, nhẹ giọng gọi:

"Vương Chí Viễn?"

Cậu ta từ từ ngẩng lên. Đôi mắt đờ đẫn nhưng chuyển động rất nhanh, rồi bất ngờ nở một nụ cười lịch thiệp:

"Bạn học Lê Tri, có chuyện gì vậy?"

Lê Tri khẽ cau mày.

Cậu ta… đã thay đổi rồi.

Cô giữ giọng nhẹ nhàng:

"Cậu đã gặp chuyện gì trong văn phòng hiệu trưởng?"

"À, chuyện đó à." — Vương Chí Viễn cười nhã nhặn, ánh mắt vô hồn — "Trước đây mình chưa đủ chăm chỉ, phụ lòng thầy cô và cha mẹ. Nhưng giờ, nhờ hiệu trưởng chỉ dạy, mình đã hiểu ra rồi."

Cậu ta nghiêng đầu, giọng đều đều như máy móc:

"Từ nay, mình sẽ là học sinh gương mẫu. Bạn học Lê Tri, cậu cũng nên cố gắng nhé."

Ánh mắt cậu ta trong khoảnh khắc đó, giống như đã bị xóa sạch mọi cảm xúc. Một con rối mặc áo học sinh.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 185: Chương 185



Tiếng chuông vào lớp vang lên lạnh lẽo như tiếng chuông nhà thờ giữa nghĩa trang, báo hiệu ba tiết tự học buổi tối chính thức bắt đầu.

Lê Tri bước chậm rãi về chỗ ngồi của mình, mỗi bước chân như đạp lên nền gạch nặng trĩu, âm vang u ám vang vọng trong đầu cô. Không khí trong lớp đã không còn giống như trước.

Vương Chí Viễn—người từng căng thẳng, sợ hãi mỗi khi gặp chuyện quái dị—giờ đây như bị hút cạn linh hồn. Gương mặt cậu ta cứng đờ, ánh mắt vô hồn, dáng vẻ rập khuôn như búp bê gỗ. Giống hệt như Từ Cảnh Thắng và Tạ Tông, họ đều không còn là con người bình thường. Chỉ là những cái vỏ rỗng không còn cảm xúc.

Lê Tri ngồi xuống, ánh mắt âm thầm lướt khắp lớp học.

Trong những gương mặt đang chăm chú cúi đầu chép phạt kia, có bao nhiêu người thật sự còn là “người”? Hay chỉ còn là những cái xác biết di chuyển?

Ba tiết học trôi qua một cách nặng nề. Những người chơi vẫn chưa hoàn thành xong bản chép phạt, mà phần lớn cũng chẳng dám làm bừa như Lê Tri—ngang nhiên không tuân thủ quy định. Ai cũng hiểu, vi phạm nội quy ở nơi này rất có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

Tất nhiên, cũng có vài người như Tóc Hồng—viết sai toàn bộ bài nghe viết, đến giờ vẫn ngồi đờ ra như mất hồn, chẳng buồn đụng đến cây bút.

Sau khi chuông báo hết tiết vang lên, hầu hết học sinh đã rời lớp. Nhưng trong phòng 11-1, vẫn còn vài người âm thầm ngồi lại, tiếp tục bị trừng phạt.

Ngoài nhóm người chơi, còn có bốn đến năm học sinh khác vẫn đang cặm cụi viết như cái máy. Không ai nói gì, không ai cử động thừa thãi. Chỉ có âm thanh sột soạt đơn điệu vang lên từ đầu bút chạm giấy, lặp đi lặp lại như lời tụng niệm kỳ dị.

Đàm Mạn Ngữ quay sang Lê Tri, giọng khẽ khàng:

"Chúng ta về ký túc xá chứ?"

Ai cũng biết, đêm là thời điểm nguy hiểm nhất trong phó bản này. Mà bây giờ thì... trời đã tối.

Lê Tri không trả lời ngay. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm như một cái lưới lớn đang từ từ nuốt chửng tất cả ánh sáng cuối cùng. Sau một thoáng im lặng, cô đáp nhẹ:

"Cô về trước đi, tôi muốn chờ thêm một chút."

Mộng Vân Thường

Đàm Mạn Ngữ thoáng ngạc nhiên:

"Chờ gì vậy?"

Lê Tri liếc sang phía bên kia lớp học—nơi Từ Cảnh Thắng đang ngồi im lìm chép phạt. Dáng vẻ cậu ta bình thản đến kỳ lạ. Dù bị phạt viết đến gần trăm lần, vẫn ngồi ngay ngắn, từng nét chữ đều đặn như được lập trình sẵn.

Đàm Mạn Ngữ nhìn theo ánh mắt của cô, im lặng một lúc rồi gật đầu:

"Tôi sẽ ở lại với cô. Cũng tiện theo dõi Chu Kiến Chương và đám người của anh ta."

Lớp học dần trở nên tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Âm thanh náo nhiệt lúc tan học giờ chỉ còn là dư âm xa xôi. Tòa nhà giảng dạy như một cái hộp âm thanh bị bịt kín, chỉ còn tiếng bút viết lạo xạo vang vọng giữa bốn bức tường.

Thời gian trôi qua nặng nề. Những người chơi ngồi chép phạt suốt mấy tiếng, vai mỏi nhừ, lưng đau ê ẩm, cánh tay tưởng như sắp rụng ra. Áp lực tâm lý như một tảng đá đè nặng lên từng hơi thở. Không khí trong lớp bắt đầu trở nên căng thẳng.

Lê Tri đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa. Trời đã tối hẳn. Ánh đèn đường vàng vọt cũng trở nên mờ ảo như bị bóng tối nuốt dần. Cô khẽ rùng mình.

Bất ngờ, một giọng nói vang lên—nhẹ nhàng nhưng đầy quỷ dị:

"Hay là... chúng ta chơi một trò chơi đi?"

Tất cả mọi người trong lớp đều quay đầu lại, như thể cùng lúc bị một sợi dây vô hình kéo ánh mắt về một điểm.

Người vừa lên tiếng là Từ Cảnh Thắng.

Cậu ta mỉm cười dịu dàng, ánh đèn huỳnh quang trắng bệch phản chiếu lên gương mặt, khiến nụ cười ấy mang theo một nét gì đó rất lạ, như vừa mê hoặc, vừa nguy hiểm.

"Chúng ta đã chép phạt lâu như vậy rồi, sao không chơi một trò để thư giãn một chút? Dù sao cũng chẳng vội."

Một vài người chơi liếc nhìn nhau. Có người nhíu mày. Một giọng khàn khàn cất lên:

"Trò gì?"

Từ Cảnh Thắng hứng thú đáp:

"Nếu đang ở trong lớp, chúng ta có thể chơi trò bốn góc."

Từ Cảnh Thắng tiếp tục giải thích, giọng đều đều như đang kể chuyện cổ tích buổi tối:

"Trò này bình thường chỉ có bốn người chơi, mỗi người đứng ở một góc phòng, quay lưng lại với nhau. Tắt hết đèn để phòng tối hoàn toàn. Rồi từng người lần lượt di chuyển đến góc tiếp theo, chạm vào vai người đang đứng ở đó. Nếu có ai tới một góc mà không có ai, nhưng vẫn cảm thấy có ai đó đứng đó... thì có nghĩa là cánh cổng đã được mở."

Một luồng khí lạnh vô hình thấm vào da thịt.

"Chúng ta có thể dùng bàn ghế tạo thành hình đa giác, nhiều góc hơn để nhiều người cùng tham gia. Người số 1 sẽ đi trước, vỗ nhẹ vai người số 2, rồi người đó đi tiếp đến người số 3… Nếu gặp góc trống thì chỉ cần ho nhẹ một tiếng, rồi đi tiếp."

Từ Cảnh Thắng cười cười, ánh mắt sáng lên đầy kỳ vọng:

"Sao nào? Nghe có vẻ thú vị phải không? Chúng ta chơi đi?"

Thú vị? Trong bầu không khí này mà gọi là thú vị?
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 186: Chương 186



Sự im lặng kéo dài, ai cũng cảm thấy rợn người. Rõ ràng, một NPC đề nghị trò chơi giữa đêm khuya như thế này... chắc chắn không đơn giản. Có khi nào đây là một mắt xích nhiệm vụ? Nhưng nếu từ chối, liệu sẽ có hậu quả?

Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, một giọng nữ vang lên, kéo mọi người trở về hiện thực.

"Nghe có vẻ nhàm chán."

Lê Tri ngả người ra sau ghế, xoay nhẹ cây bút trong tay. Nét mặt cô lạnh nhạt như thể đang bàn về bữa tối, không chút cảm xúc:

"Chỉ là một đám người đi qua đi lại trong bóng tối, có gì vui đâu? Có thời gian này thì chép thêm vài từ còn hơn."

Liên Thanh Lâm và Tóc Hồng không cần suy nghĩ, lập tức hùa theo:

"Đúng rồi! Nửa đêm rồi chơi cái gì nữa, chép cho xong còn về ngủ sớm!"

Từ Cảnh Thắng cau mày, ánh mắt hiện lên một tia không vui:

"Cậu còn chưa chơi mà sao biết không vui?"

Lê Tri nhún vai:

"Nghe đã thấy chán rồi."

Cô ngẫm nghĩ vài giây rồi nhướng mày, mỉm cười:

"Hay là đổi trò khác đi? Còn trò nào thú vị hơn không?"

Từ Cảnh Thắng im lặng nhìn cô trong giây lát, rồi đột nhiên nhếch môi cười. Lần này, nụ cười đó không còn dịu dàng nữa—mà như vừa mở ra một cánh cửa tối tăm khác.

"Còn có thể chơi trò mời bút tiên, gọi đèn tiên… hoặc một trò rất thú vị trong ký túc xá, trò chơi với gương. Các cậu có muốn thử không?"

Lê Tri nghiêng đầu:

"Trò chơi với gương là gì?"

Từ Cảnh Thắng hạ thấp giọng:

"Trên ban công mỗi phòng ký túc đều có một tấm gương. Đúng lúc nửa đêm, hãy thắp một cây nến và đặt trước gương. Một người ngồi trước gương, còn bảy người khác lần lượt đến phía sau, chải tóc cho người đó. Mỗi người chải một lần. Khi đến lần chải thứ bảy… cậu sẽ nhìn thấy hình ảnh mà bản thân muốn thấy nhất, hiện lên trong gương."

Một luồng khí lạnh vô hình luồn qua gáy mọi người.

Cảnh tượng Từ Cảnh Thắng miêu tả dường như hiện ra ngay trước mắt—ánh nến chập chờn, tấm gương cũ phủ lớp bụi mờ, người ngồi trước gương bất động, còn sau lưng là bóng người lặng lẽ bước tới, từng lược, từng lược một...

Từ Cảnh Thắng bật cười, ánh mắt chứa đầy trêu chọc. Giọng cậu ta khẽ nhếch lên:

"Sao gan các c** nh* thế, có chơi không?"

"Ồ, nghe cũng chán phết."

Lê Tri dùng giọng dỗ dành, như thể đang nói chuyện với đứa con nít không nghe lời:

"Không chơi, cậu tự chơi đi."

Từ Cảnh Thắng khựng lại, câm nín.

Cậu ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng, sắc bén như dao. Nhưng Lê Tri chỉ khẽ cười, mắt nhìn thẳng, không tránh né.

Một lúc sau, Từ Cảnh Thắng nhếch môi cười gằn, không nói thêm một lời nào, quay về chỗ ngồi, tiếp tục cắm đầu chép từ.

Chu Kiến Chương đứng gần đó, lông mày nhíu lại, giọng khó chịu:

"Cô đuổi cậu ta đi như thế, nếu nhiệm vụ lần này thực sự liên quan đến trò chơi mà cậu ta nói thì sao?"

Lê Tri không ngẩng đầu, chỉ liếc mắt nhìn anh ta:

"Nếu anh muốn chơi thì cứ đi tìm cậu ta, đảm bảo cậu ta sẽ vui mừng dang tay đón tiếp."

Bối Huyên lập tức châm chọc, giọng đầy tức tối:

"Cô nói chuyện kiểu gì vậy, tưởng mình là đại lão thì ghê gớm lắm hả?"

Liên Thanh Lâm bật cười, không hề nể mặt:

"Đúng vậy, đại lão chính là để ghê gớm như vậy đấy. Có vấn đề gì sao?"

Mặt Bối Huyên đỏ bừng lên, tức đến mức nghiến răng:

"Cô..."

Chu Kiến Chương chen vào, cố làm người hoà giải, nhưng giọng lại tỏ rõ sự bất mãn:

"Chúng ta có đạo cụ. Dù trò chơi kia có nguy hiểm thì vẫn có cách tự bảo vệ mình. Tôi nghĩ... nên thử trò chơi đó một lần."

Ánh mắt trong phòng bắt đầu d.a.o động. Một vài người gật đầu, đứng dậy hưởng ứng:

"Đúng! Có đạo cụ rồi thì sợ gì chứ. Thử xem sao!"

Tính luôn cả Chu Kiến Chương và Bối Huyên, có tất cả sáu người rời khỏi nhóm, tiến về phía Từ Cảnh Thắng.

Lê Tri nhẹ giọng nhắc nhở, lời nói không hề có ý đe dọa nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh gáy:

"Nếu đã muốn chơi thì cứ chơi. Nhưng tôi khuyên... đừng chơi cùng cậu ta. Các người đều đã biết luật, tự chơi cũng được. Không cần dính líu đến cậu ta."

Bối Huyên cười khẩy, giọng đầy giễu cợt:

Mộng Vân Thường

"Hóa ra đại lão trong top 100 cũng chỉ có thế. Tôi còn tưởng cô giỏi giang lắm cơ."

Tóc Hồng ở bên cạnh hất tay như đuổi ruồi, lười nghe tranh cãi:

"Muốn chơi thì chơi đi, đừng lảm nhảm. Lên được top 100 rồi hãy nói chuyện tiếp."

Bối Huyên tức tối, nhìn đám người vây quanh Lê Tri như thể họ là một đám kẻ thù. Cô ta nghiến răng, giậm chân, rồi quay người bỏ đi.

Sáu người tụ lại bên Từ Cảnh Thắng. Không rõ họ trao đổi điều gì, nhưng khoé miệng cậu ta bất ngờ nhếch lên, lộ ra một nụ cười mờ ám. Cả nhóm bắt đầu dịch chuyển bàn ghế trong lớp, chuẩn bị trò chơi.

Lê Tri đứng dậy, liếc mắt ra ngoài hành lang tối đen như mực, rồi quay đầu nói với nhóm còn lại:

"Đi thôi, họ định chơi trò bốn góc rồi. Ai chưa chép xong thì mang về ký túc xá chép tiếp."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 187: Chương 187



Nhóm Tóc Hồng tất nhiên đi theo cô không chút do dự. Những người khác còn hơi lưỡng lự, nhưng sau cùng cũng im lặng thu dọn đồ đạc, bước ra khỏi lớp.

Cả nhóm rời khỏi tòa nhà giảng dạy. Lúc đi xuống cầu thang, Lê Tri đột ngột dừng lại, ngoảnh đầu nhìn lên.

Tòa nhà tối om như bị nuốt trọn bởi màn đêm. Chỉ còn lại một ô cửa sổ sáng đèn — phòng học của lớp 11-1 — trơ trọi lập loè như ngọn nến đơn độc trước gió.

Một đốm sáng trong bóng tối... đôi khi không phải là sự bảo đảm an toàn. Mà là mục tiêu rõ ràng nhất.

Lê Tri khẽ nói, giọng trầm xuống:

"Tôi nghĩ nhiệm vụ lần này có thể liên quan đến mấy trò chơi kia. Nhưng đừng vội tham gia. Tôi còn một vài giả thuyết cần kiểm chứng."

Nghe vậy, mọi người lập tức như được tiếp thêm hy vọng, vội vã gật đầu:

"Chúng tôi sẽ nghe theo cô!"

Họ quay về ký túc xá.

Tối hôm trước, Từ Ức Nhiên — người từng ngỏ ý muốn ở chung phòng với Lê Tri — và bạn cùng phòng là Bội Bội cũng không tham gia trò chơi bốn góc. Bốn người cùng bước vào ký túc xá nữ.

Lên đến tầng hai, Lê Tri dừng lại, nói với giọng điệu không cho phép phản kháng:

"Dù có nghe thấy tiếng gì cũng không được mở cửa. Kể cả là Bối Huyên gọi cứu. Không ra. Cứ trùm chăn ngủ."

Từ Ức Nhiên và Bội Bội lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

Sau khi vào phòng, Lê Tri đóng cửa, đi rửa mặt. Khi bước ra ban công, ánh mắt cô vô thức liếc sang chiếc gương trên tường.

Mặt gương mờ mịt, phủ lớp nước và bụi, phản chiếu hình ảnh mờ nhạt của chính cô — như một bóng ma vặn vẹo giữa đêm tối.

Đàm Mạn Ngữ bước đến, ánh mắt nghiêm nghị, hỏi:

"Cô bảo họ đừng mở cửa... là vì sợ người quay về không phải là Bối Huyên đúng không?"

Lê Tri gật đầu, vừa mở vòi nước rửa mặt vừa nói khẽ:

"Nếu có chuyện gì xảy ra tối nay, tôi sẽ ra xem xét. Cô thì không nên ra ngoài."

"Không được!" Đàm Mạn Ngữ lập tức phản đối, giọng căng như dây đàn.

Lê Tri cười nhạt, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát:

"Chưa chắc đã có chuyện gì. Với lại, cô không có đạo cụ, cứ thận trọng là hơn."

Nghe vậy, Đàm Mạn Ngữ do dự một lúc, rồi im lặng không nói thêm gì.

Sau khi rửa mặt, cả hai tắt đèn lên giường. Nhưng không ai ngủ được.

Không rõ bao lâu sau, trong yên tĩnh đến rợn người, Đàm Mạn Ngữ nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc từ cầu thang vọng lên.

Cô nín thở, khẽ gọi:

"Lê Tri?"

Giọng Lê Tri vang lên từ giường đối diện, bình tĩnh đến đáng sợ:

"Nghe thấy rồi."

Tiếng bước chân vang lên chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng nặng nề như đè lên tim từng người.

Chúng dừng lại — ngay trước cửa phòng họ.

Phòng của Lê Tri là căn gần cầu thang nhất. Người hoặc… thứ gì đó ngoài kia, đang đứng rất gần. Chỉ cách họ một cánh cửa.

Không ai dám thở mạnh. Cả hai mở to mắt, ánh nhìn trong bóng tối căng thẳng đến cực độ.

Nhưng rồi, tiếng bước chân lại vang lên. Rời khỏi cửa phòng họ, lướt qua phòng của Từ Ức Nhiên và Bội Bội.

Cuối cùng… nó dừng lại. Và cửa phòng nơi Bối Huyên đang ở — mở ra.

Đàm Mạn Ngữ thở phào, lau mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

Tiếng Lê Tri vang lên, vẫn là giọng nói quen thuộc:

"Ngủ thôi."

Đêm đó, không có sự cố nào xảy ra thêm.

Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên chói tai. Cả hai rửa mặt qua loa, đứng ngoài hành lang chờ.

Lê Tri chỉ bước ra khi nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng Bối Huyên.

Bối Huyên cùng hai cô gái khác bước ra, thần sắc vui vẻ, vừa đi vừa cười nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Khi chạm mặt Lê Tri, Bối Huyên hừ lạnh một tiếng, rồi vênh mặt bước xuống cầu thang.

Đàm Mạn Ngữ nhìn theo, khẽ nói:

"Có vẻ như không có chuyện gì xảy ra thật."

Lê Tri không trả lời.

"Đi ăn sáng thôi."

Người chơi lần lượt gặp nhau ở nhà ăn.

Đã qua hai đêm. Mười lăm người vẫn còn sống. Không ai mất tích. Không ai chết.

Nhóm sáu người chơi bốn góc — không những không có vấn đề gì, mà còn có vẻ… rất phấn khích.

Dư âm từ cuộc tranh cãi đêm qua vẫn chưa kịp tan, nhóm sáu người do Chu Kiến Chương dẫn đầu đã hoàn toàn tách biệt khỏi phần còn lại của lớp. Bọn họ ngồi tụ lại một góc, dáng vẻ lạnh nhạt, chẳng hề có ý định giao lưu với ai khác. Thỉnh thoảng còn ghé đầu lại gần, trao đổi nhỏ to với vẻ đầy phấn khích.

Hai người chơi nam đã đi theo Lê Tri tối qua đứng ở phía xa, tay cầm khay cơm, do dự. Sau một hồi chần chừ, bọn họ vẫn quyết định bước về phía nhóm kia, định tìm chỗ ngồi chung.

Chưa kịp đặt m.ô.n.g xuống ghế, Bối Huyên đã bật cười khẩy, giọng chua loét:

"Nếu đã thích chạy theo chân đại lão thì đi luôn đi, đừng có làm bộ làm tịch mà chơi kiểu đ.â.m sau lưng!"

Câu nói như một cái tát thẳng mặt, khiến hai người kia đứng như trời trồng, lúng túng đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Mộng Vân Thường

"Tiểu Huyên." Chu Kiến Chương nhẹ giọng, mang theo vẻ bất mãn khi trách cứ, "Đừng nói vậy."

Sau đó hắn quay sang hai người chơi, giọng ôn hòa đầy thiện chí:

"Tiểu Huyên nói chuyện hơi thẳng tính, mong hai cậu đừng để tâm. Ngồi đi."

Hai người vội vàng gật đầu cảm kích, không ngừng cảm ơn, rồi lập tức ngồi xuống cạnh nhóm sáu người.

Cuộc trò chuyện bên đó tiếp tục, không biết Chu Kiến Chương đã nói gì mà khiến hai người mới gia nhập kinh ngạc thốt lên:

"Thật sao?!"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 188: Chương 188



Từ Ức Nhiên và Bội Bội ngẩng đầu nhìn sang một thoáng, rồi cũng chẳng nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu ăn sáng.

Liên Thanh Lâm hờ hững lên tiếng, giọng thản nhiên:

"Nếu các cô muốn qua đó thì cứ đi."

Mộng Vân Thường

Từ Ức Nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lê Tri đang bình tĩnh húp cháo bên cạnh. Cô cắn môi suy nghĩ một lúc rồi khẽ lắc đầu:

"Không! Tôi sẽ theo Lê Tri đại lão đến cùng!"

Tóc Hồng lập tức phản ứng, trợn mắt kêu lên:

"Này này! Cô nói gì vậy! Theo lão đại của tôi là đi trên con đường sáng rực, chứ không phải đi đ.â.m đầu vào ngõ cụt đâu nhé!"

Từ Ức Nhiên đỏ bừng mặt, cuống quýt đính chính:

"Đúng đúng! Ý tôi là như vậy!"

Lê Tri cười khẽ, đưa tay cầm quả trứng luộc trên đĩa gõ nhẹ vài cái, rồi từ tốn bóc vỏ.

"Có lẽ điểm số của họ đã tăng rồi."

"A?!"

Mọi người đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía nhóm Chu Kiến Chương.

"Chỉ có chuyện đó mới khiến bọn họ hưng phấn như vậy."

Lê Tri bóc xong vỏ trứng, cắn một miếng rồi nheo mắt mỉm cười:

"Là trứng hai lòng đỏ. Vận may của tôi hôm nay tốt thật đấy."

Thái độ bình thản đến lạ kỳ của cô khiến không khí căng thẳng xung quanh lập tức tan biến. Mọi người dần thả lỏng, ăn sáng xong rồi cùng nhau rời khỏi căn tin, đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Đi phía sau, Đàm Mạn Ngữ nghe thấy Từ Ức Nhiên thì thầm với Bội Bội:

"Cậu đừng lo, tôi đã xem hết livestream của Lê Tri đại lão rồi.

Đừng thấy bây giờ cô ấy không gấp, đến lúc cần ra tay thì tuyệt đối không ai theo kịp đâu.

Tin tôi đi, đi theo cô ấy là lựa chọn đúng đắn nhất."

Đàm Mạn Ngữ bật cười, ánh mắt dừng lại ở bóng lưng thong dong phía trước. Cô thầm gật đầu.

Với tư cách là người từng nghiên cứu tỉ mỉ các người chơi nổi bật nhất trong hệ thống Quỷ Quái, cô dám khẳng định: trong tất cả những cái tên mà cô từng theo dõi, không ai có thể so sánh được với Lê Tri.

Một số người chơi khác trong bảng xếp hạng rất xuất sắc, họ mạo hiểm, thông minh, dũng cảm, chiêu trò đầy mình, khiến khán giả phát cuồng và độ nổi tiếng tăng vọt chỉ sau vài phó bản.

Như Liên Thanh Lâm, người đã nổi tiếng sau khi c.h.é.m đứt một phần chân mình để sinh tồn trong một phó bản đầy m.á.u me. Cảnh tượng đó mang lại cho cậu gần hai triệu lượt theo dõi.

Thế nhưng trong mắt Đàm Mạn Ngữ, những người như vậy giống như pháo hoa—rực rỡ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi nhanh chóng biến mất.

Họ tài giỏi, nhưng không ổn định. Khi không còn đạo cụ, khi quá táo bạo vì muốn ghi điểm, họ dễ dàng rơi vào cạm bẫy mà hệ thống đã bày sẵn—biến mình thành món đồ tiêu khiển, phục vụ nhu cầu m.á.u me của khán giả.

Trái ngược hoàn toàn, Lê Tri chưa bao giờ tham gia vũ hội điên cuồng đó.

Từ lần đầu xuất hiện, cô đã xác lập mục tiêu rõ ràng: không phải để nổi tiếng, mà là để sống sót—và dẫn theo cả đội sống sót.

Cô không tranh giành điểm số, không chen giành ống kính, không cố thể hiện. Cô chỉ lặng lẽ làm tốt từng việc một. Trong mắt hệ thống, có lẽ cô là một người chơi "kém thú vị", nhưng với những người từng bước theo cô, họ biết rõ giá trị của một người như vậy.

Nếu phải dùng đồ thị để miêu tả màn thể hiện của các người chơi, thì những người khác là đường cong lên xuống, d.a.o động dữ dội—còn đường của Lê Tri là một đường thẳng vững chãi, bắt đầu từ đỉnh cao, và giữ nguyên độ cao ấy không hề lay chuyển.

Duy chỉ một lần, đường thẳng ấy xuất hiện d.a.o động.

Đó là khi nữ MC Bùi Hựu bị đun chảy trong một thùng sáp, tan ra thành hai nửa người ngay trước mặt cô.

Đàm Mạn Ngữ từng xem đi xem lại đoạn video đó vô số lần.

Khi ấy, Lê Tri không kêu khóc, không gào thét, chỉ yên lặng chôn nửa cái xác còn lại trong góc khu rừng ảo ảnh—rồi bước ra một bên, nôn mửa trong im lặng.

Sau đó, cô quay lại, đặt một bông hoa lên ngôi mộ.

Chính giây phút ấy, Đàm Mạn Ngữ đã quyết định sẽ không còn sợ hãi khi bước vào phó bản nữa.

Bởi vì, nếu có chết… ít nhất sẽ có người nhớ đến cô. Có người sẽ đặt một bông hoa lên mộ của cô.

Lúc bước vào lớp học, giờ tự học buổi sáng vẫn chưa bắt đầu.

Lê Tri đi một vòng quanh lớp, bước chậm rãi, kiểm tra từng bàn một. Sáu người từng tham gia trò chơi với Từ Cảnh Thắng hôm qua—điểm số của bọn họ đã tăng thật.

Người ít thì mười mấy điểm, người nhiều nhất là tăng hai mươi.

Không khó hiểu khi họ vui đến mức đó.

Xác nhận xong, cô trở lại chỗ ngồi. Bối Huyên ngồi gần đó, dường như đang cố dò xét biểu cảm của cô, nhưng trên gương mặt Lê Tri chỉ là sự bình thản đến mức lạnh nhạt. Cô ta tức tối đập mạnh quyển sách xuống bàn.

Giờ tự học sáng nay vẫn là tiếng Anh.

Tiếng chuông vang lên, các học sinh lập tức bắt đầu đọc bài, học từ mới, tạo nên một âm thanh nhộn nhịp nhưng lạ lùng đến đáng sợ giữa bầu không khí u ám của phó bản.

Lớp trưởng thu hết vở chép phạt từ hôm qua, mang đi nộp cho giáo viên.

Chỉ một lát sau, chưa đến khi tiết học kết thúc, giáo viên tiếng Anh đã bước vào lớp—gương mặt sầm sì, lộ rõ vẻ tức giận.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 189: Chương 189



Ánh mắt giáo viên tiếng Anh sắc lạnh quét qua cả lớp, đặc biệt là nhóm học sinh chuyển trường. Không nói một lời dư thừa, cô ta đập mạnh tập vở chép phạt lên bàn giảng khiến bụi phấn bay mù mịt. Lớp học đang rì rầm lập tức im phăng phắc, và giọng nói cao vút như mũi kim lạnh lẽo của cô vang lên:

"Lê Tri! Liên Thanh Lâm! Đứng lên!"

Không khí như đóng băng.

Hôm qua, chỉ có một mình Liên Thanh Lâm dám học theo Lê Tri, chỉ chép những từ mà bản thân sai. Còn lại, những học sinh khác vì sợ bị phạt nặng đã cặm cụi chép hết cả danh sách từ vựng suốt đêm. Bây giờ kết quả hiện ra rõ ràng như cái tát.

Bối Huyên liếc sang với vẻ mặt khoái chí, như thể đang xem trò vui.

["Đại lão ngã ngựa à? Hóng, hóng cực kỳ!"]

["Bối Huyên cười kiểu gì mà muốn vả thế không biết!"]

Cả lớp nín thở quan sát. Lê Tri và Liên Thanh Lâm từ tốn đứng dậy. Giáo viên tiếng Anh cầm vở của hai người lên, giọng căng như dây đàn:

"Tại sao hai em không hoàn thành nhiệm vụ chép phạt?"

Liên Thanh Lâm chọn cách im lặng, đứng thẳng vai, mặt hơi cúi xuống, chờ người chị đại xử lý.

Quả nhiên, Lê Tri cất tiếng, giọng không nhanh không chậm, còn có chút ngạc nhiên xen lẫn vô tội:

"Thưa cô, em đã chép đầy đủ rồi ạ. Mỗi từ em sai, em đều chép đủ năm trăm lần."

Giáo viên tiếng Anh nghiến răng, nén giận nói:

"Ý cô là tất cả các từ đều phải chép năm trăm lần!"

"Nhưng thưa cô," – giọng Lê Tri vẫn điềm nhiên, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào cô giáo – "cô nói ai sai quá ba từ thì mỗi từ phải chép năm trăm lần. Em tưởng là chỉ cần chép những từ sai thôi, chứ không phải tất cả các từ..."

Cô giáo đứng hình. Cô ta nhớ rất rõ lời mình nói, nhưng cũng không thể phản bác được cách hiểu của Lê Tri.

Đối diện với ánh mắt chân thành như học sinh gương mẫu của Lê Tri, cô giáo đột nhiên thấy mình mất đi thế chủ động. Cô ta nghi ngờ không biết bản thân đã thật sự nói rõ chưa, hay chính mình cũng đang mắc lỗi trong lời dặn.

Chưa kịp phản ứng gì, Lê Tri đã cúi đầu nhẹ, giọng đầy ăn năn:

"Em xin lỗi cô. Có lẽ em hiểu nhầm thật. Trong vài ngày tới em sẽ chép hết tất cả các từ còn lại."

Lời xin lỗi ngắn gọn mà hợp lý, thái độ lại ngoan ngoãn đến mức khó bắt bẻ. Giáo viên tiếng Anh chỉ có thể hừ lạnh một tiếng:

"Lần sau đừng để chuyện như thế lặp lại nữa."

"Em biết rồi ạ." – Lê Tri ngoan ngoãn đáp.

"Tiếp tục tự học."

Cô giáo phẩy tay bỏ đi, để lại không khí trong lớp vẫn chưa kịp hồi phục.

Lê Tri từ từ ngồi xuống. Đàm Mạn Ngữ nghiêng người sang, nhịn cười không nổi, viết một tờ giấy nhỏ rồi đẩy sang:

"Cô diễn giỏi thật đấy!"

Mộng Vân Thường

Lê Tri trả lời lại bằng một nét chữ nhỏ gọn:

"Kỹ năng cơ bản thôi."

["Tôi cúi đầu bái phục chị Tri. Mắt sáng, não nhanh, mặt dày, combo hoàn hảo."]

["Tự dưng thấy cô giáo run rẩy ghê... Chị Tri nguy hiểm thật."]

Tiếng chuông ra chơi vừa vang lên, Liên Thanh Lâm đã phóng như tên lửa đến bàn Lê Tri, mắt sáng rực:

"Chị Tri, làm vậy mà cũng được hả? Nhưng… hôm nay mình thật sự phải chép tiếp à?"

Lê Tri chống cằm, xoay cây bút trên tay, bình thản đáp:

"Tôi nói là vài ngày tới. Có nói là hôm nay đâu. Biết đâu vài ngày tới mình đã hoàn thành phó bản rồi."

Liên Thanh Lâm giơ ngón cái lên, vẻ mặt ngưỡng mộ không giấu giếm: "Chị quá đỉnh!"

Cả lớp bắt đầu rôm rả trở lại. Khi đã biết rõ nhiệm vụ không xoay quanh điểm số hay bài kiểm tra, mà là những trò chơi kinh dị, sự căng thẳng trong lớp học cũng vì thế mà vơi đi ít nhiều.

Đến giờ nghỉ trưa, Đàm Mạn Ngữ vừa nhìn quanh canh chừng, vừa hạ giọng báo cáo với Lê Tri:

"Chu Kiến Chương và nhóm của anh ta bàn bạc rồi, tối nay sẽ ra sân vận động chơi trò gọi đèn tiên."

Lê Tri nhíu mày: "Lại chơi cùng Từ Cảnh Thắng?"

"Ừ. Cả nhóm sáu người hôm qua đều tham gia. Họ còn rủ thêm vài học sinh nữa." – Đàm Mạn Ngữ nói nhỏ – "Chỉ những ai từng chơi mới biết câu khẩu quyết để gọi đèn tiên."

Lê Tri lật sách vở, cất đồ: "Tối nay chúng ta cũng sẽ chơi."

"Cũng… cũng chơi?" – Đàm Mạn Ngữ bất ngờ.

"Chắc chắn hệ thống tính điểm dựa trên số trò chơi kinh dị được hoàn thành. Trò bốn góc tối qua được 20 điểm, tôi đoán mốc vượt qua phó bản là phải chơi ít nhất ba trò trở lên."

Lê Tri thở dài một hơi.

Tối qua cô cố tình khơi mào để Từ Cảnh Thắng lộ ra các trò chơi: mời bút tiên, gọi đèn tiên, trò bốn góc và trò gương ký túc xá. Mỗi trò đều tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng nếu không chơi thì chẳng có cách nào vượt qua.

"Hệ thống này b**n th** như vậy, chắc chắn sẽ có cách giải." – Lê Tri nói nhỏ – "Tối nay, tôi sẽ thử một trò để xác minh giả thuyết của mình."

Nhưng trước hết, cô còn việc khác cần giải quyết.



Trong phòng y tế tràn ngập ánh sáng, Lê Tri đang nằm trên giường sát cửa sổ. Đồng phục đã tháo nút cổ, mái tóc buông lơi trên gối trắng. Lý Kiến Hề bước vào, tay không cầm gì, chỉ lặng lẽ tiến đến kéo rèm lại, ngăn ánh nắng trưa gay gắt tràn thẳng vào mặt cô.
 
Back
Top