Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 120: Chương 120



Trước đây, mỗi lần họ tiếp xúc với NPC đầu tiên trong phó bản, hệ thống luôn xuất hiện nhắc nhở: "Kích hoạt cốt truyện." Nhưng lần này, chờ mãi chẳng thấy gì. Cả nhóm nhất thời rơi vào im lặng, ánh mắt mờ mịt nhìn nhau.

Một chàng trai trẻ mang vẻ bực tức từ phía sân khấu đi tới, ánh mắt giận dữ quét qua cả đám người:

"Sân khấu đã dựng xong, nếu tối nay không bán được vé, mấy người chuẩn bị nhịn đói ba ngày đi!"

Chưa ai kịp phản ứng, chàng trai tóc hồng liền nhanh miệng nói lảng:

"Đừng nóng, tụi tôi đi rao ngay đây mà!"

Chàng trai kia cau mày, đưa cho họ một chiếc chiêng đồng tròn trĩnh, đen sẫm như đã ngấm vào bụi đất và thời gian:

"Phải đi từng nhà, đừng bỏ sót. Dạo này mất mùa, nhiều nơi đói ăn, không ai còn tâm trạng xem hát. Nghe nói làng này còn khá giả, tranh thủ bán thêm vé, cũng để cải thiện bữa ăn cho mọi người."

Dứt lời, anh ta quay lưng bỏ đi, dáng vẻ lạnh lùng nhưng gấp gáp, như đang mang theo gánh nặng không thể nói thành lời.

Chàng trai tóc hồng tò mò gõ nhẹ vào chiêng, âm thanh leng keng lan ra giữa không trung, giòn tan mà trống rỗng, như một hồi chuông báo tử vang lên từ xa xăm. Một người chơi chần chừ hỏi nhỏ:

"Sao vẫn chưa có nhắc nhở gì từ hệ thống?"

Ôn Thiên Tuyết bình tĩnh đáp:

"Cứ làm nhiệm vụ trước đã. Đi thông báo cho dân làng về buổi biểu diễn tối nay."

Không ai phản đối. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thuận theo dòng sự kiện.

Họ mang theo chiếc chiêng bước vào làng. Chàng trai tóc hồng đi đầu, vừa gõ chiêng vừa cất giọng lanh lảnh:

"Đoàn hát đến rồi đây! Ai có tiền thì mua vé, ai không có thì góp tiếng cười!"

Tiếng chiêng vang khắp con đường đất đỏ, thu hút bọn trẻ từ trong nhà ùa ra, hò reo rộn rã:

"Đoàn hát tới rồi! Tối nay có kịch coi rồi!"

Một vài người lớn đứng trên hiên nhà, ánh mắt tò mò và dè dặt:

"Đoàn hát từ đâu tới vậy? Diễn vở gì đấy?"

Chàng trai tóc hồng nhanh trí đáp liền:

"Đến rồi sẽ biết, bất ngờ mới thú vị!"

Nhân lúc thông báo cho dân làng, cả nhóm cũng lặng lẽ đi dạo quanh làng, tranh thủ quan sát địa hình. Lê Tri đi cuối cùng, ánh mắt sắc lạnh không bỏ sót một chi tiết nào. Khung cảnh yên bình đến mức giả tạo. Dân làng dường như rất thân thiện, không có biểu hiện thù địch nào, nhưng chính điều đó lại khiến cô bất an. Một nơi quá bình thường trong một phó bản kinh dị — chính là điều bất thường nhất.

Mộng Vân Thường

Ngôi làng này không nhỏ, có đến trăm hộ dân. Khi họ thông báo xong xuôi, trời đã sập tối. Từ các mái nhà, ánh đèn dầu lờ mờ soi rọi, phản chiếu lên màn đêm một màu vàng ảm đạm. Dân làng sau bữa cơm lặng lẽ kéo ghế dài ra sân phơi thóc. Đây là nơi rộng nhất làng — và cũng là nơi tổ chức buổi biểu diễn tối nay.

Đám trẻ chạy trước, vừa tung tăng vừa hát đồng dao, tiếng hát lan vào đêm tối như những vết cứa sắc lẹm:

"Đi xem hát! Đi xem hát!

Thành phố có cô Liễu Tam Nương,

Không giữ đức hạnh nhảy xuống ao,

Đáng đời cô ta bị ngâm lồng heo,

Làm nhục cả làng!"

Lời ca tươi vui mà man rợ. Lê Tri nghe từng chữ như đinh đóng vào tâm trí. Cô thấp giọng nhẩm lại:

"Ngâm lồng heo... làm nhục làng xóm..."

Cô khẽ nhếch môi cười lạnh:

"Xem ra cốt truyện lần này có liên quan đến trinh tiết và sự trừng phạt."

Sân khấu đã được dựng ở sân phơi thóc. Hai bên là những ngọn đuốc thắp sáng, ánh lửa chập chờn hắt lên gương mặt dân làng, khiến họ trông vừa thân thiện vừa quỷ dị. Người dân tự mang ghế đến, sắp hàng ngồi sát nhau. Trẻ con leo lên đùi cha mẹ, người lớn thì rì rầm trò chuyện, cả làng như đang tham gia một lễ hội — nhưng không ai dám ngồi vào hàng ghế đầu tiên.

Dãy ghế ấy dài, thẳng hàng, sạch sẽ như mới được lau chùi, có vẻ do ai đó đặt sẵn, nhưng lại hoàn toàn trống trải. Không ai đụng đến.

Một tiếng chiêng vang lên từ sân khấu, báo hiệu buổi diễn bắt đầu. Không gian đột nhiên yên tĩnh đến rợn người.

Các người chơi đứng chờ bên rìa sân, ánh mắt do dự. Chàng trai tóc hồng khẽ nói:

"Chúng ta ngồi xuống đi, đứng hoài mỏi chân."

Anh ta vừa bước tới phía trước, chỉ tay về phía hàng ghế đầu tiên. Cả nhóm gật đầu đồng tình, cúi thấp người, định tiến về đó.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 121: Chương 121



Ngay lúc ấy, một bàn tay nhăn nheo chợt kéo giật chàng trai tóc hồng lại. Một bà lão xuất hiện không biết từ lúc nào, đầu quấn khăn đen, ánh mắt trắng dã không có tròng đen, trông như thể đã c.h.ế.t từ lâu nhưng chưa chịu rời đi.

Giọng bà khàn khàn, nặng nề, như đang thì thầm với bóng tối:

"Không biết quy tắc à?"

Cả nhóm khựng lại, ánh mắt bị bà cụ quét qua, lạnh buốt sống lưng.

"Hàng ghế đầu tiên," bà tiếp tục, môi khẽ nhếch, nụ cười như lột da,

"người sống... không được ngồi."

Chàng trai tóc hồng nhìn lại hàng ghế trống phía trước...

Dưới ánh lửa bập bùng của những ngọn đuốc cắm dọc sân phơi thóc, tiếng người rì rầm, tiếng củi cháy lép bép hòa quyện thành một không gian tưởng chừng ấm áp. Thế nhưng khi vừa nghe câu nói đó xong, một cơn lạnh lẽo lặng lẽ luồn qua sống lưng từng người chơi. Họ thậm chí còn không hiểu tại sao lại rùng mình đến vậy — rõ ràng xung quanh vẫn còn ánh sáng, vẫn còn tiếng người. Nhưng cảm giác âm u như có một màn sương vô hình vừa len vào lòng bàn chân, trườn dần lên cổ.

Không ai bảo ai, cả nhóm đồng loạt tránh xa hàng ghế đầu tiên vốn bị bà lão ngăn cản lúc trước. Cảm giác bất an càng lúc càng rõ rệt.

Rồi tiếng trống vang lên ba hồi trầm hùng, phá tan bầu không khí căng thẳng, báo hiệu buổi diễn chính thức bắt đầu. Dân làng thôi trò chuyện, ánh mắt đồng loạt hướng lên sân khấu. Phía sau bức màn, một giọng ca cao vút, thê lương cất lên, từng âm thanh uốn lượn như nước chảy qua khe đá, mang theo bi ai và oán trách.

Mộng Vân Thường

Một người phụ nữ khoác bộ y phục màu xanh lam bước từng bước nhỏ ra sân khấu, đầu hơi cúi, dáng đi nhẹ nhàng như không chạm đất. Ánh sáng từ ngọn lửa hắt lên mặt cô, để lộ lớp phấn trắng và đôi mắt trang điểm sắc sảo. Cô hát một khúc cổ kịch, lời lẽ xa lạ, nhưng âm điệu lại khiến người nghe phải nín thở.

“Không hiểu cô ta hát gì, nhưng sao tôi thấy gai cả người,” một người chơi khẽ nói.

Trì Y cũng không giấu được sự rùng mình, khẽ ghé vào tai Lê Tri: “Cậu cảm thấy không khí này... kỳ quái thật.”

“Ừ,” Lê Tri đáp, mắt vẫn không rời khỏi sân khấu. “Cảnh tượng quá mức hoàn hảo, lại chẳng có lấy một lỗ hổng nào. Trong phó bản, điều đó nghĩa là nguy hiểm sắp tới gần.”

Sau vài tiết mục xen kẽ trống chiêng và đối hát, khúc chính cuối cùng cũng tới. Nữ diễn viên giọng run run, nhưng lại rõ ràng mạch lạc:

“Ngẫm lại hoàng thúc đã qua đời, ta ở Đông Ngô cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Đành bái biệt mẫu hậu rồi lao mình xuống sông tìm cái c.h.ế.t thôi!”

Dưới sân, dân làng đồng loạt vỗ tay, nét mặt như say mê, ánh mắt long lanh như thể họ đang thực sự sống lại những trang sử bi hùng của một đời người phụ nữ. Những người chơi dù trước đó không hiểu gì về hí khúc, cũng lập tức nhận ra tình tiết: đây là cảnh Tôn Thượng Hương tự vẫn sau khi Lưu Bị qua đời.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả phải c.h.ế.t lặng.

Khi tiếng trống dồn dập vang lên, nữ diễn viên bất ngờ rút ra một dải lụa trắng. Cô bước lên ghế, tung dải lụa lên xà ngang trên mái sân khấu, miệng vẫn hát:

“Thượng Hương bái biệt dưỡng mẫu, cáo biệt mẹ già để tìm đến cái chết.”

Sau đó, cô buộc dải lụa quanh cổ, rồi đạp ghế.

"Khoan đã… cái gì cơ?" Trì Y đứng bật dậy, mặt tái đi.

"Không phải Tôn Thượng Hương nhảy sông sao? Đây là treo cổ mà!" một người khác hoảng hốt.

“Đờ mờ!!” chàng trai tóc hồng hét lên, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi. “Cô ấy làm thật à?!”

Dân làng phía dưới bắt đầu la hét, những tiếng hoảng loạn nổi lên như cơn sóng. Nhưng bà lão khi nãy lại đứng yên, ánh mắt dõi theo t.h.i t.h.ể lơ lửng, không chút d.a.o động. Mắt bà nheo lại, ánh sáng trong đáy mắt tối sầm.

Hậu trường sân khấu lập tức hỗn loạn. Một vài người chơi đã nhảy lên, kéo màn che sang một bên để kêu gọi cứu giúp. Các diễn viên khác trong đoàn cũng ùa ra, người thì run rẩy, người thì hét lớn:

“Mau kéo cô ấy xuống! Mau lên!”

Một người đàn ông trung niên chạy hộc tốc từ sau hậu trường lên, suýt nữa thì ngã nhào khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể đang đong đưa:

“Phương Lâm! Phương Lâm ơi! Sao lại thành ra thế này?!”

Ông ta là ông bầu của đoàn hát. Quỳ xuống bên thi thể, ông nức nở:

“Cô ấy là trụ cột của đoàn mà… tại sao… tại sao lại như vậy…”

Mặt các diễn viên khác vẫn còn lớp hóa trang chưa tẩy, nhưng chẳng ai còn tâm trạng để diễn nữa. Một vài người thì thầm:

“Vở Tế Giang này… cô ấy đã diễn bao nhiêu lần rồi… hơn tám mươi lần chứ ít gì…”

"Chuyện này... chẳng phải là tai nạn, đúng không?" Lê Tri hạ giọng, mắt nheo lại.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 122: Chương 122



Ngay lúc đó, một ông lão cao gầy, chống gậy bước lên sân khấu, theo sau là một thanh niên đỡ lấy cánh tay ông. Một người trong đám đông nhận ra, hét lớn:

“Trưởng làng đến rồi!”

Ông bầu tên Khuông cố kìm nén nước mắt, quay người cúi đầu với trưởng làng:

“Trưởng làng… thật sự xin lỗi, là tôi không quản lý tốt. Ông đồng ý cho đoàn tôi đến đây biểu diễn, giờ lại để xảy ra chuyện như thế này…”

Trưởng làng không đáp ngay. Ông nhìn t.h.i t.h.ể Phương Lâm, lặng người vài giây, sau đó quay mặt đi, thở dài:

Mộng Vân Thường

“Người c.h.ế.t trong làng thì không may, tôi cũng phải có lời giải thích với dân làng. Anh nói xem… sao lại thế này?”

Ông Khuông đỏ hoe mắt, nghẹn ngào:

“Tôi… tôi cũng không rõ. Trước khi lên sân khấu cô ấy vẫn bình thường, còn cười đùa nữa kia mà…”

Một màn kịch giả tình thật, nhưng kết thúc lại là một cái c.h.ế.t thật đến rợn người. Không ai rõ đây là tai nạn, hay là điểm bắt đầu cho một chuỗi tai ương đã được sắp đặt từ trước.

Những người chơi thì nhìn nhau bằng ánh mắt đầy nghi ngờ...

Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn dầu, không khí bao trùm sân khấu như đặc quánh lại. Thi thể Phương Lâm vẫn nằm bất động bên tấm phông trắng, đôi mắt khép hờ, đôi môi khô cứng tím tái, mang theo vẻ thanh thản lạ thường—một sự thanh thản không hề thuộc về người sống.

Trưởng làng chống gậy bước lên, ánh mắt nhìn lướt qua t.h.i t.h.ể một cách điềm nhiên, rồi chậm rãi thở dài. "Anh nên nén đau thương. Chuyện đã xảy ra rồi, hối tiếc cũng chẳng thể vãn hồi. Cô gái này quê quán ở đâu, chi bằng sớm đưa t.h.i t.h.ể về quê an táng cho yên ổn."

Chú Khuông nghe vậy, sắc mặt nhăn nhó, giọng trầm xuống: "Phương Lâm là cô nhi… Là tôi nhận nuôi từ nhỏ. Con bé theo đoàn hát lang bạt khắp nơi, không có gốc gác gì cố định…" Nói đến đây, như chợt nhớ ra điều gì đó, chú ta bỗng siết chặt tay, đ.ấ.m thình thịch vào n.g.ự.c mình, đầy hối hận: "Trời ơi! Lẽ ra tôi không nên để nó diễn vở Tế Giang! Chồng nó mới mất chưa được bao lâu, có khi… bị ảnh hưởng bởi bi kịch trong vở mà cũng muốn đi theo Tôn Thượng Hương!"

Vừa dứt lời, Lê Tri để ý thấy vẻ mặt của trưởng làng và vài người dân xung quanh như khựng lại trong thoáng chốc—không hề hoảng sợ, cũng không đau buồn, mà lại giống như đang cố kìm nén một niềm vui méo mó nào đó.

Trưởng làng hơi cúi đầu, mày râu rung rung như đang nghiền ngẫm điều gì rất thú vị. Sau cùng, lão hỏi lại, giọng trầm thấp: "Anh nói chồng cô ấy… đã mất?"

"Đúng, đúng vậy," chú Khuông gật đầu, mắt hoe đỏ. "Anh ta bệnh tật nằm liệt giường nhiều năm, bao nhiêu tiền Phương Lâm kiếm được đều đổ vào thuốc men. Tôi cứ nghĩ, chồng c.h.ế.t rồi, con bé rốt cuộc cũng có thể sống cho bản thân mình, ai ngờ nó lại si tình đến mức này…"

Chú ta cúi đầu, lẩm bẩm như tự nói với chính mình: "Giá mà nó tỉnh táo hơn một chút… Cái gã đó có gì tốt mà đáng để hy sinh như vậy chứ…?"

Trưởng làng đột nhiên bật cười, tiếng cười khô khốc vang lên giữa màn đêm như kim loại cào vào đá. "Ông bầu, đây là chuyện tốt mà!"

Tiếng cười của lão như một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt, khiến chú Khuông c.h.ế.t lặng. Các người chơi, và cả Lê Tri, đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lão già kia như thể đang nhìn một kẻ điên.

"Người ta c.h.ế.t rồi mà ông còn nói… chuyện tốt?" Lê Tri nhíu mày, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Trưởng làng chẳng buồn giấu đi vẻ tự hào: "Chồng chết, vợ tuẫn tiết, đó là đạo lý. Cô gái này khí tiết cứng cỏi, đúng là liệt nữ! Đoàn hát của các anh có một người như thế, còn gì vinh dự hơn!"

Người chơi: "…?"

Trì Y đứng sau Lê Tri lẩm bẩm, nghiến răng ken két: "Mẹ nó… nghe muốn ói."

Dân làng cũng đã xúm lại. Khi nghe lời trưởng làng, họ không những không kinh hãi mà còn hớn hở gật gù:

"Tuẫn tiết là phải rồi!"

"Cô ấy không phải người làng ta, nhưng tính tình như vậy, xứng đáng đưa vào từ đường Liệt Nữ!"

"Phẩm hạnh như thế, thật đáng được tôn vinh!"

Giữa những lời tán dương đến rợn người, Lê Tri bước lên trước, giọng nhẹ nhàng như đang trò chuyện: "Trưởng làng, tên gọi làng Liệt Nữ… có lai lịch thế nào vậy?"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 123: Chương 123



Trưởng làng vuốt râu, vẻ mặt đầy kiêu hãnh: "Tên làng này do triều đình ban. Từ xưa, làng chúng tôi đã có nhiều liệt nữ tuẫn tiết vì chồng, vì danh tiết mà chết. Triều đình cảm động, ban cho đền Trinh Nương và xuất bạc xây từ đường Liệt Nữ. Đó là niềm vinh hạnh lớn nhất đời chúng tôi."

"Giờ triều đình chẳng còn, xã hội thay đổi, nhưng chúng tôi vẫn giữ gìn truyền thống ấy. Có người như cô Phương Lâm đây, dù không phải dân làng, cũng là được trời dẫn dắt về đúng nơi."

Lão nhìn xác c.h.ế.t dưới chân, ánh mắt hiện rõ sự hài lòng. Rồi quay sang chú Khuông, giọng không cho phép từ chối: "Vì cô ấy là cô nhi, không nơi nương tựa, chi bằng để chúng tôi lo tang lễ. Cô ấy sẽ được chôn cất ngay tại làng, đưa bài vị vào từ đường, mãi mãi được tưởng nhớ."

Chú Khuông sửng sốt, có vẻ lưỡng lự, nhưng rồi lại gật đầu: "Thôi thì… phiền trưởng làng vậy."

"Ừ, tốt." Trưởng làng cười, phất tay ra hiệu cho người khiêng thi thể. "Đã thế, mấy ngày tới các anh cứ nghỉ ngơi tại làng. Năm ngày nữa là đến lễ hội lớn nhất trong năm, ta sẽ mời đoàn hát lên sân khấu biểu diễn, tiền thù lao sẽ được thanh toán đầy đủ."

Mộng Vân Thường

"Dạ được!" Chú Khuông phấn chấn ra mặt. "Trưởng làng muốn xem gì, cứ viết ra, chúng tôi luyện trước!"

Trên sân khấu, dải lụa trắng vẫn còn treo lơ lửng. Một làn gió thổi qua, khiến nó đong đưa như con rắn trắng vắt ngang xà nhà. Người dọn sân khấu vội bước lên tháo xuống, t.h.i t.h.ể Phương Lâm được khiêng đi giữa tiếng reo hò hân hoan của dân làng.

Lê Tri đứng yên tại chỗ, mắt lạnh lẽo dõi theo đám người đó. Một ngôi làng yên bình, đầy những gương mặt tươi cười, lại ẩn giấu bên dưới một thứ lệch lạc, u tối và b*nh h**n đến rợn người.

Làng Liệt Nữ… Không phải là nơi tôn vinh sự sống. Mà là nghĩa địa vinh quang cho những người phụ nữ biết… c.h.ế.t đúng lúc.

Lúc này, âm thanh máy móc quen thuộc của hệ thống rốt cuộc cũng vang lên, muộn màng như thể cố ý trêu ngươi:

— "Gặp được NPC quan trọng, kích hoạt cốt truyện: Các bạn là những đứa trẻ mồ côi được ông bầu nhận nuôi, cùng đoàn hát đến làng Liệt Nữ để chuẩn bị biểu diễn trong lễ hội truyền thống diễn ra sau năm ngày nữa."

— "Nhiệm vụ lần này: Giúp Trân Trinh hoàn thành tâm nguyện."

Giọng nói lạnh lẽo và vô cảm kéo đám người chơi ra khỏi cơn choáng váng vì cái c.h.ế.t bất ngờ của Phương Lâm. Họ chưa kịp thở phào vì cốt truyện cuối cùng cũng chịu kích hoạt, thì đã lập tức thấy đau đầu hơn.

Chàng trai Tóc Hồng là người đầu tiên lên tiếng, vẫn chưa hết bàng hoàng:

"Giúp Trân Trinh hoàn thành tâm nguyện? Trân Trinh là ai? Cô ấy có liên quan gì đến cái c.h.ế.t của Phương Lâm không?"

Một người khác tiếp lời:

"Có thể là người trong đoàn hát. Hỏi ông bầu chắc sẽ biết."

Ngay lúc đó, ông bầu—người đàn ông trung niên tên Khuông—đi về phía họ, nét mặt đanh lại vì giận dữ.

"Đứng đó làm gì? Không biết trời đất là gì à? Mau dọn hết hành lý vào chỗ ở, rồi cử người ra chợ mua ngay cho tôi một con gà trống!"

Ông ta ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua dải lụa trắng vẫn còn treo lơ lửng trên xà ngang sân khấu. Giọng nói chua chát đầy oán khí:

"Xui xẻo thật. Phải giở trò ngay trên sân khấu cơ đấy. Giờ thì phải làm lễ giải hạn, không thì ai dám diễn nữa?"

Trì Y lập tức hỏi:

"Chú Khuông, trong đoàn mình có ai tên Trân Trinh không ạ?"

"Trân Trinh cái gì? Chưa nghe bao giờ!" Ông gắt gỏng, không kiên nhẫn:

"Đừng hỏi mấy chuyện vớ vẩn! Mau lo dọn đồ đi! Gà trống không mua về kịp là đêm nay đừng hòng ngủ yên!"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 124: Chương 124



Phía sau sân khấu là một khu lều tạm dựng bằng vài tấm bạt cũ kỹ, bên trong bừa bộn đạo cụ, trang phục biểu diễn, thức ăn và cả mùi mồ hôi chưa kịp bay đi sau buổi diễn. Mấy diễn viên trong đoàn đang tháo trang phục, lau lớp trang điểm loang lổ vì nước mắt hoặc mồ hôi. Không ai nói gì, không ai dám nhắc đến cái tên Phương Lâm. Không khí đặc quánh đến mức người ta cảm thấy chỉ cần nói to một câu là sẽ có gì đó gào thét đáp lại từ trong bóng tối.

Đoàn hát nhỏ này không có đủ nhân lực để phân vai rõ ràng, nên mười người chơi được giao phụ trách đủ thứ việc lặt vặt. Họ bận rộn chuyển hành lý lên chiếc xe lừa đỗ bên ngoài, rồi theo sự hướng dẫn của dân làng đến nơi ở tạm thời.

Căn nhà đó nằm ở rìa làng, là một ngôi tứ hợp viện kiểu cũ, rộng rãi nhưng hoang phế. Lá khô chất đống ngoài sân, mạng nhện giăng ngang khắp cửa sổ, gió thổi qua khe cửa phát ra tiếng kẽo kẹt như ai đang r*n r*.

Tóc Hồng nhìn lên mái nhà phủ rêu, thì thào:

"Chỗ này có khi nào là nhà ma không?"

Người dẫn đường nghe thấy, liếc mắt cảnh cáo:

"Nói bậy cái gì đấy?"

Trì Y lập tức bước tới, cười xòa làm dịu không khí:

"Anh đừng giận, cậu ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng thật ra… nhà to thế này, sao lại bỏ không ạ?"

Người dân kia nhìn cô, thấy mặt mũi sáng sủa, giọng điệu mềm mại thì dịu giọng:

Mộng Vân Thường

"Nhà này của một địa chủ trước đây. Sau khi phong trào đánh địa chủ nổ ra, họ đã dắt díu nhau rời đi hết. Từ đó, nhà bỏ hoang, chẳng ai dọn ở. Khách lạ đến làng, nếu cần chỗ tá túc thì được sắp xếp ở đây. Chỉ là... đã nhiều năm rồi không ai ở nên nhìn có hơi... rùng mình chút."

Anh ta đưa cho họ vài dụng cụ dọn dẹp rồi quay đi, để lại mười người chơi đứng trước căn nhà âm u như bước ra từ bộ phim kinh dị cũ.

Trong nhà có hơn chục phòng, nhưng không gian lại ngột ngạt một cách kỳ lạ. Mọi người phân chia nhau dọn dẹp, đốt đèn dầu lên, quét mạng nhện và lau chùi bụi bặm. Gió đêm thổi qua hành lang dài vắng lặng làm ngọn đèn dầu lập lòe, ánh sáng vàng vọt như sắp tắt.

Ôn Thiên Tuyết, sau khi vẩy giẻ lau, nhăn mặt nói:

"Đi mua gà trước đã. Nếu muộn quá, dân làng đóng cửa ngủ hết thì phiền."

Không ai dám phản đối. Vào phó bản rồi, không thể xem nhẹ bất cứ nhiệm vụ nào, kể cả là mua gà. Đêm tối ở làng Liệt Nữ khiến người ta có cảm giác bất an, dù chỉ là bước chân ra khỏi cửa.

Lê Tri nhẹ giọng:

"Ai muốn đi thì theo tôi, ai không muốn thì ở lại dọn nhà. Nhớ đừng ở một mình, đi đâu cũng đi theo nhóm."

Sau vài giây im lặng, nhóm người nhanh chóng chia ra. Lê Tri dẫn một nhóm ba người ra ngoài, số còn lại ở lại dọn dẹp.

Trên đường ra chợ, họ gặp vài người dân đang trên đường về, mang theo lồng gà, rổ rau. Nghe nhóm người chơi nói muốn mua gà, mấy người dân nhắc nhở:

"Đi nhanh lên, ông bầu giục lắm đấy."

Ban đêm ở làng Liệt Nữ im ắng một cách bất thường. Tiếng ếch kêu từ ruộng xa, tiếng chó sủa vẳng lại từ cuối con hẻm nhỏ, tiếng bước chân của chính họ lạo xạo trên mặt đất phủ rơm rạ khô.

Sau một hồi tìm kiếm, Lê Tri dừng lại trước một căn nhà nhỏ còn sáng đèn. Cô gõ cửa nhẹ nhàng. Một bà lão ra mở cửa, nghe hỏi liền dẫn họ ra chuồng gà phía sau. Họ nhanh chóng mua được một con gà trống khỏe mạnh, mào đỏ rực, hai mắt đen láy không ngừng đảo quanh như đang dò xét người đối diện.

Trên đường quay về, Tóc Hồng bỗng lẩm bẩm:

"Không biết ông bầu nửa đêm nửa hôm cần gà trống để làm gì... Không lẽ để... gọi hồn?"

Không ai trả lời. Nhưng trong lòng mỗi người, nghi hoặc kia như một cái gai cắm xuống. Mỗi bước đi, càng lúc càng thấy lạnh.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 125: Chương 125



Mua xong gà, cả nhóm nhanh chóng quay trở về ngôi nhà tứ hợp viện. Trước đó còn hoang vắng tịch mịch, giờ đây đã có phần náo nhiệt hơn. Các diễn viên trong đoàn hát đã quay lại, họ tụ tập ở sân giữa, còn các người chơi – vốn chỉ là "người làm việc vặt" – thì được sắp xếp ở sân trước, hai bên cách nhau một sân nhỏ, không ảnh hưởng lẫn nhau.

Sân trước có khoảng bảy tám phòng, mỗi nhóm tự chọn lấy một phòng. Dù lần trước vượt qua phó bản, Trì Y đã từng mạnh miệng tuyên bố sẽ không ở cùng Lê Tri nữa, nhưng khi chia nhóm, cô vẫn rụt rè bước đến, ấp úng xin ở chung. "Chỉ là ở chung thôi mà, những lúc khác mình nhất định sẽ tự lập!" – cô siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, như thể đang tự thôi miên mình.

Bên ngoài, con gà trống bị trói hai chân giãy giụa điên cuồng, tiếng gáy xé toạc màn đêm. Nghe thấy động tĩnh, mọi người đồng loạt bước ra khỏi phòng. Lê Tri đứng ở giữa sân, tay nhấc sợi dây buộc gà, lãnh đạm hỏi:

"Muốn đi cùng không?"

Câu hỏi đơn giản nhưng khiến mọi người thoáng do dự. Gà trống giữa đêm, ông bầu đòi làm gì? Lẽ nào là một nghi thức gì đó? Không đi thì sợ bỏ lỡ manh mối quan trọng, mà ở lại thì… chẳng có cảnh quay nào cả. Sau một lúc trao đổi ánh mắt, cả nhóm gật đầu, quyết định đi theo. Mười người rời khỏi sân trước, từng bước tiến sâu vào màn đêm.

Trời đã tối hẳn. Bốn dãy nhà trong tứ hợp viện kéo dài hun hút như không có điểm dừng. Các sân nối tiếp nhau, dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn dầu do chàng trai Tóc Hồng cầm, bọn họ lần mò qua từng cánh cửa cũ kỹ, rồi dừng lại trước một cánh cửa gỗ có hoa văn khắc chìm.

Phía trước chính là cái giếng mà dân làng từng nhắc đến.

Ánh trăng lạnh như nước rọi xuống sân giếng phủ đầy rêu. Và ở đó, họ nhìn thấy một bóng người đứng lặng lẽ bên giếng. Người đó mặc phục trang diễn màu xanh lam, đầu cài hoa lệch một bên, mái tóc đen dài buông xuống lưng. Dưới bộ áo dài rực rỡ, đôi giày thêu hoa hiện ra mờ mờ dưới ánh trăng, dáng vẻ yểu điệu, như vừa bước ra từ một vở tuồng.

Nghe tiếng bước chân, người đó từ từ quay lại.

Khuôn mặt kia... vẫn nguyên lớp hóa trang đậm nét, gương mặt trắng bệch với đôi môi đỏ như máu. Không thể nhầm lẫn được – chính là gương mặt của Phương Lâm – người đã treo cổ tự sát trên sân khấu ngay tối nay!

"AAAAA!!" – chàng trai Tóc Hồng hét toáng lên, ném luôn chiếc đèn dầu, rồi hoảng loạn quay đầu bỏ chạy. Nhưng cánh cửa hẹp, mười người chen chúc nhau, ai nấy đều vấp ngã chồng chất, tạo thành một đống hỗn loạn dưới nền gạch lạnh.

Bóng người bên giếng bỗng quát lớn, giọng lanh lảnh:

"Gào cái gì mà gào? Chưa thấy ai lấy nước ban đêm chắc?!"

Lê Tri vội đỡ Trì Y đang loạng choạng đứng dậy, bước tới nhặt chiếc đèn dầu đã tắt ngúm, dầu trong bình đã đổ sạch. Nàng khẽ ngẩng đầu. Người đứng bên giếng giờ đã bước lên bậc thềm, mắt khẽ nheo lại, quan sát họ một lượt đầy khinh bỉ.

"Tưởng tôi là ma hả?" – cô ta che miệng cười khúc khích, giọng điệu đầy mỉa mai. – "Tôi còn sống nhăn răng đây này! Người c.h.ế.t là Phương Lâm, tôi chẳng dại mà đi tự sát vì đàn ông như cô ta đâu."

Mộng Vân Thường

Chàng trai Tóc Hồng trợn tròn mắt, lắp bắp:

"Không phải... cô không phải là... Phương Lâm?"

Cô ta liếc cậu một cái sắc như dao:

"Cậu mới là ma đấy! Bà đây đang sống sờ sờ, đi lại còn vững hơn mấy người kia. Phương Lâm ấy à? Một đứa ngu si vì đàn ông mà tự treo cổ chết, cũng chẳng trách ai. Mất mặt phụ nữ bọn tôi!"

Cô ta vuốt mái tóc gọn gàng ở thái dương, hất cằm đầy kiêu hãnh:

"Nhưng mà... cô ta c.h.ế.t rồi, thì tôi thành trụ cột đoàn hát. Nói thật chứ, tôi còn phải cảm ơn cô ta đấy."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 126: Chương 126



Không khí trở nên im ắng kỳ lạ. Một cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng mọi người – không phải vì sợ ma, mà bởi sự lạnh lùng và tàn nhẫn của người sống.

Chàng trai Tóc Hồng giận đến đỏ mặt:

"Thế cô mặc đồ giống y chang rồi lượn lờ giữa đêm là có ý gì?! Dọa người đấy à?!"

"Ông bầu bảo tôi mặc!" – cô ta nhíu mày, đáp gắt gỏng – "Giải hạn gì đó! Còn tôi? Tôi còn thấy xui xẻo muốn chết!"

Nói xong, cô ta quay gót bỏ đi, để lại mùi son phấn nồng nặc trong không khí.

Lê Tri hít sâu một hơi, ánh mắt trầm tĩnh nhưng đầy nghi hoặc.

"Đi thôi," cô nói, rồi dẫn đầu cả nhóm bước theo hướng sân khấu.

Sân khấu vẫn sáng đèn. Tấm màn trắng đã được gỡ xuống, để lộ khoảng trống hoang lạnh ở chính giữa. Trên đó, một diễn viên mặc trang phục Linh Quan đang đứng sừng sững – mặt vẽ mặt nạ đỏ rực, tóc và râu đỏ như lửa, khí thế dọa người.

Chú Khuông đứng bên mép sân khấu, vừa trông thấy họ đã giục lớn:

"Mau lên! Còn lề mề cái gì nữa?!"

Cô gái lúc nãy – người đóng vai ma – bước lên sân khấu. Chú Khuông thấy vậy liền đổi sắc mặt, dịu dàng hơn hẳn:

"Khổ cho cháu rồi, Đào Vũ. Hôm nay rối ren quá!"

Đào Vũ hừ lạnh, kéo tay áo:

"Diễn xong sớm còn về ngủ!"

Mọi người lúc này mới lờ mờ đoán được: đây là nghi lễ giải hạn.

Trống chiêng vang lên, ánh đuốc bập bùng. Trên sân khấu, Linh Quan gầm thét, Đào Vũ bị rượt khắp nơi, vấp ngã không biết bao nhiêu lần. Họ diễn một vở "trừ tà" quái dị, đến mức lố bịch.

Kết thúc buổi diễn, các diễn viên bước tới một chiếc hộp, lấy ra túi nhỏ gì đó bỏ vào miệng. Thấy người chơi vẫn đứng đực ra, Đào Vũ bực mình quát:

"Đứng đực ra đó làm gì?! Lúc nãy gặp tôi thì sợ như c.h.ế.t cha, giờ thì lì ra hả? Mau lại đây!"

Cô ta nhét vào tay từng người một túi nhỏ màu đỏ. Lê Tri nhìn kỹ – là chu sa. Không rõ tác dụng là gì, nhưng tất cả vẫn im lặng làm theo, bỏ túi chu sa vào miệng.

Chú Khuông cầm con gà trống lên, giơ cao d.a.o nhọn. "Chít!" – một nhát đ.â.m xuyên cổ, m.á.u tươi phun ra nóng hổi. Con gà giãy giụa, cào cấu dữ dội, rồi bất động trong tay ông.

Ông ta nắm lấy đầu gà, rưới m.á.u vòng quanh sân khấu. Hơi m.á.u tanh bốc lên trong đêm tối, như một làn sương đỏ phủ lên từng tấm gỗ mục.

Tiếp đó là một tràng pháo vang trời.

Từng tiếng nổ giòn giã chát chúa xuyên thủng đêm đen, phá tan cái tĩnh mịch của cánh đồng. Trong tiếng pháo, tiếng trống chầm chậm vang lên, đều đều như nhịp tim của xác chết.

Chú Khuông bước lên giữa sân khấu, ngẩng mặt, giọng ngân dài, đầy kỳ dị:

"Lễ giải hạn… hoàn tất!

Tà ma… tránh xa!

Phương Lâm ơi…

Yên lòng mà đi…"

Câu cuối cùng vang vọng giữa gió đêm, lạnh đến rợn người.

Dưới ánh đèn dầu lập lòe hắt ra từ hiên nhà, Đào Vũ nhổ toẹt một ngụm nước bọt ra đất, rồi cau mày lấy từ trong miệng một túi vải đỏ nhỏ.

Mộng Vân Thường

"Cái vị này khó chịu thật đấy!" – cô ta nhăn mặt, lắc lắc đầu như để xua đi dư vị đắng chát trong miệng.

Trì Y đứng gần đó lập tức bước tới, giọng ngọt ngào, pha chút tò mò đầy tự nhiên:

"Chị Đào Vũ ơi, cái này để làm gì thế ạ?"

Đào Vũ liếc cô một cái đầy khó hiểu, ánh mắt như thể đang nhìn sinh vật lạ. Một người tham gia phó bản mà đến cả túi chu sa cũng không biết dùng làm gì? Nhưng nhìn gương mặt trắng trẻo, cặp mắt tròn long lanh lộ ra vẻ ngây thơ của Trì Y, cô ta chỉ lắc đầu thở dài, không trách móc.

"Để tránh bị quỷ nhập." – Đào Vũ giải thích, giọng đã dịu đi – "Khi làm lễ giải hạn, nếu trong sân khấu có thứ gì bị đánh thức, nó sẽ tìm cách chui vào thân thể người sống để trốn. Túi chu sa ngậm trong miệng là để ngăn chuyện đó xảy ra."

Lễ giải hạn kết thúc trong sự im lặng căng như dây đàn. Chú Khuông rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng hàng tấn. Mọi người bắt đầu thu dọn hòm đạo cụ, lục tục quay về căn tứ hợp viện nơi cả đoàn đang tạm trú.

Trên đường về, những tiếng bàn luận rì rầm vang lên khắp đám người chơi.

"Hình như… Trân Trinh không phải là người trong đoàn hát đâu."

"Ừ. Có khi là người trong làng. Mai tụi mình chia nhau ra đi hỏi thử."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 127: Chương 127



Ai cũng có cảm giác rõ ràng rằng cái tên "Trân Trinh" mà hệ thống nhắc đến… không đơn thuần là tên gọi. Nó giống như một lời gợi mở — hay cảnh báo.

Căn tứ hợp viện tối om, chỉ có vài ngọn đèn dầu le lói như cố chống chọi lại màn đêm dày đặc. Nơi này không có nước máy, các bể chứa đều đã cạn và phủ đầy rêu mốc. Muốn có nước sinh hoạt, họ phải ra sân sau kéo từng gàu nước từ giếng lên.

Một số người ngại phiền, nằm vật xuống giường nghỉ luôn. Còn nhóm kỹ tính thì lần lượt vác thau ra giếng. Trì Y vì ban ngày ngã lăn trong ruộng, người ngứa ngáy không chịu nổi, liền níu tay Lê Tri thì thầm:

"Tri Tri ơi, mình đi lấy nước với mấy người kia nha. Mình chịu hết nổi rồi."

Lê Tri liếc cô một cái, gật đầu:

"Đi đi, đừng nán ngoài lâu quá."

Trì Y mừng rỡ chạy theo nhóm ba người, gồm cả chàng trai tóc hồng – người suốt từ lúc vào phó bản tới giờ luôn tìm cách bắt chuyện với cô.

Vừa đi, cậu ta vừa gãi đầu cười toe:

"Chị Trì Y, chị với chị Lê Tri cũng dùng thẻ lập đội đúng không? Em thấy hai người từng vượt qua ba phó bản cùng nhau rồi."

Chữ "cũng" trong câu nói khiến Trì Y lập tức nhận ra — ba người này cũng liên kết bằng thẻ đội. Và quan trọng hơn, họ là nhóm cũ của Liên Thanh Lâm.

Trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ: Những tên não đơn bào, đúng là giống hệt phong cách của cô ta.

Cô nhướng mày cười nhẹ, tỏ vẻ trêu ghẹo:

"Ba người các cậu cùng tham gia phó bản thì… fan sẽ bầu cho ai đây?"

Ba người lập tức nghẹn lời, cùng quay sang nhìn nhau với ánh mắt hoang mang. Một câu hỏi nhẹ nhàng mà như d.a.o cứa.

Thực ra, khi nhận được thẻ lập đội, Tóc Hồng đã rất kích động. Nhóm cũ của họ từng là một hiện tượng, nhưng kể từ sau khi tan rã, tất cả dần phai nhạt, chỉ còn Liên Thanh Lâm là nổi bật. Giờ có cơ hội tái hợp, nếu thể hiện tốt, biết đâu sẽ tạo nên cú hích. Nhuộm tóc ba màu nổi bật, tạo hình đồng bộ… họ chuẩn bị đủ thứ. Nhưng ngay trước khi bước vào phó bản, một trong ba mới thốt lên: "Ủa khoan… đây là cuộc thi cá nhân mà?"

Quá muộn.

Tóc Hồng cười ngượng, gãi đầu:

"Bọn em chỉ muốn thể hiện tinh thần nhóm thôi mà…"

"Ừm… Đỉnh." – Trì Y đáp, giọng không rõ thật hay mỉa.

Khi họ đi qua chiếc cổng sân có khắc hoa văn hình cánh sen mờ nhạt, một luồng gió lạnh bất chợt lướt qua khiến Trì Y rùng mình. Và rồi cô khựng lại.

Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu từ xa, có một người đang ngồi bên giếng.

"Chị Đào Vũ? Sao chị chưa ngủ? Chị cũng ra đây lấy nước à?" – Trì Y gọi lớn, giọng vẫn thân thiện như mọi khi.

Mộng Vân Thường

Tóc Hồng cũng nhanh miệng:

"Chị Đào Vũ, chị lại muốn hù tụi em nữa chứ gì!"

Giữa sân, người phụ nữ mặc đồ lam ngồi im lặng. Váy áo ướt đẫm nước, mái tóc dài xõa xuống vai, dính bết vào hai gò má trắng nhợt. Cô ta ngồi ngay ngắn bên thành giếng, mặt cúi xuống, dáng vẻ như đang chăm chú soi gương trong mặt nước tĩnh lặng.

Nhưng… không phải là soi.

Đôi chân trần thon dài của cô ta… lơ lửng giữa không trung. Ngón chân chúc xuống, nhẹ nhàng đung đưa… không chạm đất.

Trì Y lập tức cảm thấy m.á.u trong người lạnh buốt. Cô đưa tay ra chắn ngang, chặn không cho Tóc Hồng bước tiếp.

Người phụ nữ bên giếng từ từ quay đầu lại.

Khuôn mặt kia trắng bệch, đắp đầy lớp phấn dày cộm, đôi mắt đen như hốc sâu không đáy. Đôi môi đỏ chót nhếch lên một nụ cười méo mó, kéo dài tới tận mang tai.

Cô ta không nói gì, chỉ đứng dậy trong im lặng rồi lướt đi, biến mất vào bóng tối phía sau vườn, không để lại dấu chân nào trên nền đất ướt.

"Thấy… thấy không?" – Tóc Hồng run rẩy, giọng vỡ ra – "Chân… chân cô ta không chạm đất!"

Trì Y nuốt khan, hai tay run nhẹ, nhưng vẫn cố trấn tĩnh:

"Đừng nói nữa… Mau lấy nước rồi rời khỏi đây!"

"Chị… chị còn muốn lấy nước?!" – Tóc Hồng gần như hét lên.

"Đã đến đây rồi, không lẽ lại về tay không?!"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 128: Chương 128



Không để ai phản bác, Trì Y nhanh chóng bước tới bên giếng, né ánh sáng soi thẳng vào trong lòng giếng đen ngòm. Cô kéo dây ba lần, chiếc gàu nặng trĩu được lôi lên đầy nước. Cô đổ vội vào thau, không dám liếc sang chỗ người phụ nữ lúc nãy từng ngồi.

Ngay sau đó, không nói thêm một lời, cô xách thau nước chạy một mạch về nhà.

Sau lưng, tiếng Tóc Hồng vọng lên the thé:

"Chị Trì Y! Đợi tụi em với chứ!"

Vừa bước qua ngưỡng cửa, Trì Y lập tức nhào tới ôm lấy Lê Tri, nức nở như thể vừa từ cõi c.h.ế.t trở về:

"Tri Tri! Bọn mình gặp Phương Lâm rồi! Cô ta... cô ta đứng cạnh giếng, mặc đồ hát, trên mặt còn nguyên lớp trang điểm… kinh khủng quá, hu hu hu—"

Trong phòng, chỉ có một thau nước nhỏ để hai người lần lượt rửa mặt. Khi cả hai đã nằm xuống chiếc giường cứng, tấm chăn mỏng đắp qua loa, Trì Y vẫn chưa thôi run rẩy. Cô siết c.h.ặ.t t.a.y Lê Tri, như thể buông ra là bị kéo vào địa ngục:

"Tri Tri… cậu nói xem… có phải mình kích hoạt điều kiện tử vong rồi không? Nếu đêm nay cô ta quay lại tìm mình thì sao?"

Lê Tri vỗ nhẹ lên tay cô bạn, giọng nói trầm ổn, như thể dù có là yêu ma quỷ quái gì, cũng chẳng khiến cô chớp mắt:

"Phương Lâm là người trong đoàn hát. Nếu cô ta muốn g.i.ế.c ai, có thể sẽ liên quan đến những điều cấm kỵ hoặc quy tắc trong đoàn. Việc gặp cô ta khi đi lấy nước, chưa chắc đã tính là phạm điều gì cả. Cậu đừng nghĩ nhiều."

Nghe vậy, Trì Y như được trấn an, lòng cũng vì tin tưởng tuyệt đối vào Lê Tri mà bình tĩnh lại, không lâu sau đã ngủ say. Lê Tri thì không dễ gì lơi lỏng cảnh giác, nhưng lạ thay, đêm nay lại đặc biệt yên tĩnh. Không ai gõ cửa, không tiếng khóc than, không có bước chân rón rén qua hành lang… chỉ có tiếng thở đều của Trì Y, và hơi lạnh thấm dần qua tấm chăn.

Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, vài người chơi đã dậy sớm, lau sạch các bể chứa nước phủ bụi. Trong thế giới phó bản, ai cũng hiểu rõ — nếu không thể vượt trội ở phần suy luận, thì ít nhất cũng phải xuất hiện nhiều trước ống kính để thu hút fan. Thà c.h.ế.t nổi bật còn hơn sống mờ nhạt.

Chàng trai Tóc Hồng cùng đồng đội lập tức trở thành tâm điểm khi kể lại cảnh tượng gặp “nữ quỷ” Phương Lâm đêm qua. Đêm đầu tiên không có ai chết, nhưng sau chuyện đó, chẳng ai dám bén mảng tới giếng nữa, thế nên sáng nay họ đã lo liệu nước sinh hoạt cho cả nhóm. Sau lưng vang lên tiếng luyện thanh của các diễn viên, mùi cháo và dưa muối lan tỏa trong không khí ẩm lạnh.

Lê Tri vừa ăn sáng vừa đảo mắt quan sát. Vẫn là mười người, không thiếu ai. Đối với một phó bản kinh dị, đây là một khởi đầu hiếm hoi có thể gọi là “tốt lành”.

Sau bữa sáng, cả nhóm thống nhất sẽ chia nhau ra tìm hiểu thông tin về Trân Trinh. Một nhóm mười người kéo nhau đi khắp làng sẽ quá nổi bật, lại dễ khiến dân làng nghi ngờ. Lê Tri nhìn thoáng qua nhóm ba người với biệt danh Tóc Hồng, Tóc Trắng và Tóc Vàng, rồi gọi bọn họ lại, giọng nhẹ nhàng nhưng không cho phép phản bác:

Mộng Vân Thường

"Ba người đừng đi chung nữa. Nên chia ra nam nữ mà đi."

Tóc Trắng nhíu mày: "Tại sao? Nam nữ phối hợp không phải hiệu quả hơn à?"

"Ngôi làng này rất coi trọng danh tiết phụ nữ. Trân Trinh nghe tên là con gái, nếu để đàn ông lạ mặt đến hỏi chuyện về cô ấy, chưa hỏi được gì đã gây thù chuốc oán rồi. Nữ giới đi hỏi sẽ an toàn hơn."

Câu nói khiến ba người sực tỉnh. Tóc Hồng lập tức quay sang nhìn Lê Tri bằng ánh mắt sùng bái:

"Chị Lê Tri, vậy… em đi với chị nhé! Em biết nghe lời mà!"

Trì Y đứng một bên, lặng lẽ cắn môi. Cô còn nhớ rõ mình đã từng tuyên bố sẽ không bám theo Lê Tri nữa, nhưng giờ thấy Tóc Hồng đi cùng, lại cảm thấy khó chịu. Cuối cùng, cô cố gắng giữ lại chút tự tôn, nhìn sang hai chàng trai còn lại:

"Vậy… để tôi đi với hai người."

Phân nhóm xong, mọi người tản đi. Tóc Hồng theo sát bên Lê Tri, bước chân cứ như nhún nhảy:

"Chị Tri, chị muốn em làm gì thì cứ nói nhé! Em còn hữu dụng hơn Liên Thanh Lâm cả trăm lần ấy chứ!"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 129: Chương 129



Lê Tri nghe vậy, chỉ khẽ liếc mắt cười như không: một nụ cười khiến người ta vừa lạnh sống lưng, vừa chẳng dám nói thêm.

Ban ngày, làng Liệt Nữ hiện ra với vẻ yên bình lạ lùng. Người dân ra đồng, trẻ con chơi đùa, dưới tán cây già, các bà thím ngồi nhặt rau, nói chuyện phiếm như chưa từng có ai treo cổ trên sân khấu giữa đêm. Nhưng Lê Tri biết, càng yên bình bao nhiêu, thì thứ ẩn dưới lớp bình yên ấy lại càng ghê rợn bấy nhiêu.

Cô bước tới gần nhóm các bà thím, tay thoăn thoắt giúp nhặt rau:

"Chào buổi sáng ạ. Mọi người ăn sáng chưa?"

Một người trong số đó ngẩng đầu, nhận ra Lê Tri là diễn viên trong đoàn hát, liền nở nụ cười hiền hậu:

"Ăn rồi cháu ơi. Người quê ăn sớm lắm. Còn cô bé, quê ở đâu thế?"

Lê Tri thở dài, giọng buồn rầu:

"Cháu và em trai đều là trẻ mồ côi, được ông bầu nhặt về nuôi. Cũng chẳng biết quê mình ở đâu… chỉ biết theo đoàn hát lang bạt kiếm sống thôi ạ."

Ánh mắt các bà thím lập tức tràn đầy thương cảm, một người còn dúi vào tay cô một mớ rau tươi:

"Khổ thân. Nhưng thôi, còn có cái ăn cái mặc là may rồi. Nghe nói ngoài kia nạn đói đang hoành hành, dân làng ta được trời thương, không lo đói rét."

Cô cười cảm kích, rồi như vô tình hỏi:

"À mà… các thím ơi, nhà Trân Trinh ở hướng nào ạ?"

Không khí lập tức lạnh đi vài phần. Một người siết chặt bó rau trong tay:

"Cháu hỏi nó làm gì? Cháu quen nó à?"

Lê Tri vẫn giữ nụ cười như không:

"Tối qua trưởng làng nhắc đến tên cô ấy, cháu chỉ tò mò chút thôi ạ."

Nghe vậy, đám bà thím liếc nhìn nhau, rồi nhanh chóng đổi chủ đề. Một người khẽ nói:

"Chuyện trong làng, cháu là người ngoài thì đừng tò mò làm gì."

Câu chuyện chấm dứt ở đó. Khi hai người đã rời đi, Tóc Hồng liền nói:

"Rõ ràng Trân Trinh là người trong làng mà chị, mình thử hỏi người khác xem sao?"

"Không ai nói đâu." Lê Tri lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía xa: "Người ta đã nhất trí giữ im lặng, thì chẳng ai dám hé môi."

Trước mặt là vài đứa trẻ đang lăn vòng sắt trên đường làng. Lê Tri nhìn chăm chú, suy nghĩ chốc lát rồi bảo:

"Quay lại chỗ hòm đạo cụ hôm qua, trong cái hòm thứ ba có lọ kẹo đường. Mang vài viên lại đây."

Chàng trai lập tức chạy đi. Khi quay lại, cậu trông thấy Lê Tri đã nhập hội với đám trẻ, tay cầm cây sắt đẩy vòng một cách điệu nghệ, thu hút ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ. Cô quay lại, chìa ra vài viên kẹo:

"Ai chỉ cho chị nhà của Trân Trinh, sẽ được kẹo. Và chị còn dạy cả cách lăn vòng sắt nữa nhé."

Đám trẻ nhao nhao:

"Em biết chỗ nhà chị ấy!"

"Em dẫn chị đi!"

"Chị dạy em lăn vòng trước nha!"

Chưa đến mười phút, hai người đã đứng trước một bức tường thấp. Cờ tang treo trước hiên nhà, vải trắng bay nhẹ trong gió, xung quanh lặng như tờ.

"Chị Trân Trinh ở đây ạ." Một đứa trẻ khẽ nói.

Mộng Vân Thường

Lê Tri chia kẹo cho đám trẻ con trong làng, dặn dò:

“Ăn tối xong thì đến tìm chị ở căn nhà tứ hợp viện gần cổng làng, chị sẽ dạy các em lăn vòng sắt.”

Lũ trẻ hớn hở gật đầu, chạy líu ríu về nhà, vừa đi vừa thi nhau nhét kẹo vào túi áo.

Khi bóng dáng chúng khuất sau rặng tre, Lê Tri quay sang nhìn chàng trai đứng bên cạnh – cậu thanh niên tóc hồng rực rỡ, dáng cao dong dỏng, gương mặt có nét thư sinh nhưng lúc này lại căng thẳng rõ rệt.

Hai người đứng trước cánh cổng lớn của căn nhà tứ hợp viện bị khóa chặt từ bên ngoài.

Lớp sơn đỏ trên cánh cửa gỗ đã bong tróc gần hết, lộ ra từng mảng gỗ mục xám xịt như bị hun khói lâu ngày.

Lê Tri nghiêng người ghé mắt qua khe cửa, chỉ thấy bên trong là một sân gạch nhỏ, vài con gà quê đang thảnh thơi mổ thóc dưới ánh sáng lờ mờ của buổi chạng vạng.

Chàng trai tóc hồng đứng sát phía sau, không ngừng ngó nghiêng bốn phía. Giọng cậu thấp đến mức gần như thì thầm:

“Chị Tri... Nếu bị dân làng bắt gặp đang lén lút thế này, thể nào cũng bị đánh c.h.ế.t mất.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back