Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 30: Chương 30



Ánh mắt Hứa Thuật đượm một chút phức tạp khó phân, dõi theo bóng dáng mảnh khảnh đang lẫn vào rừng cây.

Đi xa khỏi mọi người, mùi m.á.u tươi nồng nặc cuối cùng cũng loãng dần trong gió. Không khí mát lạnh, đẫm hương cỏ dại và mùi đất ẩm. Lê Tri bước tới một gốc cây cổ thụ rồi ôm lấy thân cây, cúi đầu nôn mửa.

Dịch vị chua sót trào lên cổ họng, khiến cô đau đớn đến mức không thở nổi.

Ngay lúc đó, sau lưng vang lên tiếng xào xạc nhẹ — tiếng giày giẫm qua bụi cỏ. Lê Tri nghĩ là đồng đội lo lắng tới tìm, vội lau miệng, xoay người lại... nhưng người cô nhìn thấy khiến cô ngẩn ra.

Người tới là Lý Kiến Hề.

Vẫn là bộ áo dài xanh lặng lẽ, tay cầm la bàn, nét mặt anh ta không gợn sóng, chỉ thốt ra ba chữ ngắn gọn:

Mộng Vân Thường

"Xem mộ."

Ngày kia phải hạ táng trưởng thôn, thầy Âm Dương cần dựa theo ngày sinh tháng đẻ của người c.h.ế.t để chọn nơi đào huyệt. Điều đó, Lê Tri hiểu rất rõ.

Cô nén lại cơn khó chịu trong dạ dày, nhếch khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, lễ độ nói:

"Vất vả cho thầy rồi."

Lý Kiến Hề chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, đối chiếu với la bàn rồi tiếp tục sải bước đi tới. Trông anh ta như thật sự chỉ đang tình cờ đi ngang qua. Nhưng khi tới bên cạnh cô, thân hình gầy gò ấy hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Lê Tri khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười dịu dàng, còn tinh nghịch chớp mắt với anh ta.

Khoảnh khắc đó, Lý Kiến Hề đột ngột mở miệng, giọng nói khàn khàn vang lên:

"Chỗ đó... chỉ có thể vào buổi tối."

Một câu nói như sấm đánh giữa trời quang, khiến Lê Tri ngẩn người.

Ngay sau đó, cô lập tức hiểu được anh ta ám chỉ cái gì — nhà thờ tổ.

NPC này, quả nhiên không giống những kẻ khác.

Cô đè nén cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ:

"Vì sao thầy lại giúp tôi?"

Lý Kiến Hề không trả lời.

Đôi mắt anh ta, trong trẻo như thủy tinh nhưng lại trống rỗng kỳ lạ, tựa như ánh mắt của một đứa trẻ sơ sinh đang ngây dại thăm dò thế giới này. Sau vài giây, anh ta xoay người, cầm la bàn biến mất vào trong khu rừng.

Chỉ còn lại một mình Lê Tri, đứng nguyên tại chỗ, nghiền ngẫm nhìn theo bóng lưng đang dần khuất xa.

Màn hình livestream lập tức nổ tung.

[Chẳng lẽ mở ra tuyến nhiệm vụ ẩn rồi sao?!]

[Thầy Âm Dương siêu cấp đẹp trai lại còn chủ động nhắc nhở, là tín hiệu tốt hay là bẫy vậy trời?]

[Đừng tin! NPC đẹp trai nhất là loại g.i.ế.c người không chớp mắt đó!]

[Huhu Tri Tri đừng đi! Quái vật nhà thờ tổ đáng sợ lắm, trời tối rồi tuyệt đối đừng mò vào đó.]

[Ủa nhưng mà... không lẽ anh thầy Âm Dương thật lòng muốn giúp Tri Tri thoát khỏi phó bản?]

[Khó nói lắm. NPC không vô cớ giúp người chơi đâu. Cẩn thận vẫn hơn.]

[Cầu mong lần này không có ai c.h.ế.t thêm nữa... chỉ cần bọn họ có thể sống sót rời khỏi đây thôi...]

Dưới ánh chiều tà ảm đạm, khi Lê Tri tới nơi, hố chôn đã được đào xong. Vài người hợp sức nhấc cơ thể Bùi Hủ đặt xuống. Lê Tri vươn tay, nhẹ nhàng khép lại đôi mắt trừng trừng chưa nhắm của cô ta, rồi cẩn thận đặt mấy nhành hoa dại cô vừa hái ven đường lên n.g.ự.c Bùi Hủ.

Sau cùng, họ lặng lẽ lấp đất, dựng một khúc gỗ đơn sơ làm bia mộ. Nhìn ngôi mộ nhỏ bé hoang vắng, ánh mắt ai nấy đều trầm mặc, nặng nề đến khó thở.

Trên đường trở về, không một ai mở miệng nói chuyện. Khi gần tới sân nhà thờ tổ, họ bắt gặp tro giấy bay là là trong không khí. Những người dân trong thôn – được báo tin từ trước – đang ra vào tấp nập, tới phúng viếng.

Ngôi nhà âm u hiếm hoi mới náo nhiệt như vậy. Trong sân, mấy chiếc bàn tròn được dựng lên. Chú Cửu dẫn theo hai người đang khiêng một cái nồi to tướng, đặt lên đống củi gần tường bao. Trên cái thớt bên cạnh, thịt và xương chất thành đống cao ngất.

Nhìn thấy đám người Lê Tri quay về, sắc mặt chú Cửu hơi mất kiên nhẫn, quát lên:

"Khách khứa tới đủ cả rồi, mấy đứa còn lề mề cái gì? Mau vô bếp nấu cơm, còn phải đãi người trong thôn ăn tiệc đám ma!"

Vừa nói, ông ta vừa thuận tay hất toàn bộ đống thịt trên thớt vào cái nồi lớn, cầm muôi sắt bắt đầu khuấy đều.

Hàm răng Cao Sĩ Quân va vào nhau lập cập, mặt mày trắng bệch:

"Đống thịt kia... chẳng lẽ là..."

Chưa kịp nói hết câu, người phía sau anh ta đã ôm bụng nôn thốc nôn tháo.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 31: Chương 31



Không ai dám nghĩ thêm. Bọn họ ép mình bước vào nhà bếp, cắm đầu vào công việc. Người biết nấu cơm thì nấu, không biết thì lo thái rau, xắt thịt. Chỉ khi tay chân bận rộn mới có thể đè nén những suy nghĩ kinh hoàng trong đầu.

Đến chạng vạng tối, tiệc đám ma bắt đầu. Người dân trong thôn kéo đến ngồi kín mấy bàn tròn, ăn uống ồn ào náo nhiệt. Trong khoảnh khắc ấy, nếu không tận mắt thấy chú Cửu bưng lên từng bát canh nóng hổi – nấu từ thứ thịt "không rõ nguồn gốc" kia – nhiệt tình mời mọc, có lẽ bọn họ sẽ bị khung cảnh chân thực này đánh lừa mà quên đi nỗi sợ.

Mộng Vân Thường

Nhưng sự náo nhiệt cũng chỉ kéo dài chốc lát. Trước khi trời tối hẳn, dân làng lần lượt ra về, vội vã như thể đang chạy trốn thứ gì đó.

Bóng đêm trùm xuống, sân nhà trở nên yên tĩnh đáng sợ. Gió đêm rít qua, lướt qua những người giấy treo hai bên linh đường, tạo thành tiếng soàn soạt ghê rợn. Khi mọi người thu dọn bát đũa xong và bước ra ngoài, họ thấy thầy Âm Dương đã đứng sẵn trước quan tài, tay cầm một ngọn đèn dầu nhỏ.

Giọng anh ta vang lên trầm khàn:

"Tối nay phải túc trực bên linh cữu. Đèn trường minh tuyệt đối không được tắt."

Ánh lửa trong đèn lắc lư yếu ớt như sắp tàn, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tắt.

Dứt lời, thầy Âm Dương đặt đèn xuống rồi quay người rời đi.

Liên Thanh Lâm lập tức bước nhanh tới, kiểm tra kỹ ngọn đèn. May thay, tấm vải bố treo quanh linh đường có thể chắn gió, ngọn lửa bé nhỏ cuối cùng cũng ổn định.

Dù ai nấy đều hiểu rằng đêm nay sẽ là thời điểm nguy hiểm nhất, nhưng nhiệm vụ gác đêm vẫn phải tiến hành.

Hứa Thuật lên tiếng:

"Rút thăm đi. Hai người một nhóm, mỗi nhóm canh bốn tiếng."

Mọi người đều gật đầu tán thành. Trì Y nhanh nhảu giơ tay:

"Tôi muốn chung nhóm với Lê Tri!"

Không ngờ lần này, Lê Tri lại từ chối lạnh nhạt:

"Cô đi cùng người khác đi."

Ánh mắt Trì Y đầy tổn thương nhìn Lê Tri, không hiểu vì sao lại bị cự tuyệt.

Liên Thanh Lâm vội đỡ lời:

"Không sao, tôi chung nhóm với cô. Tôi cũng rất lợi hại đấy."

Lê Tri chẳng buồn để tâm, chỉ quay đầu nhìn Hứa Thuật, nói thẳng:

"Chúng ta cùng nhóm."

Hứa Thuật gật đầu đồng ý. Sáu người nhanh chóng chia thành ba nhóm. Lê Tri rút được ca trực đầu tiên, từ chập tối tới nửa đêm.

Những người khác lần lượt về phòng nghỉ ngơi, để lại linh đường trống trải chỉ còn Lê Tri, Hứa Thuật, cùng một cỗ t.h.i t.h.ể mỉm cười dưới ánh đèn leo lét.

Đêm buông xuống, sương lạnh đặc quánh tràn ngập khắp nơi. Ngọn đèn trường minh lập lòe cháy, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên tấm vải bố xung quanh linh đường, mơ hồ như một lớp sương mỏng đẫm tử khí.

Hứa Thuật lặng lẽ ngồi cạnh Lê Tri, thấy cô im lìm không nói gì, sắc mặt lạnh nhạt mà ngẩn ngơ, bèn do dự một lát rồi khẽ mở lời:

"Ban ngày... lúc chọn quan tài, tôi hơi thô lỗ. Xin lỗi cô."

Giọng nói của anh ta rất nhẹ, giống như sợ khuấy động không khí âm u bao quanh linh đường.

Dưới ánh nến leo lét, Lê Tri xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp ánh lên ý cười nhàn nhạt, giọng điệu lạnh lùng:

"Chuyện này, không giống sai lầm mà một người chơi lão luyện có thể mắc phải."

Hứa Thuật có chút lúng túng, khóe môi khẽ động:

"Thật ra, trong thế giới cũ của chúng tôi, tôi cũng không được tính là cao thủ gì cho cam."

Ánh mắt Lê Tri lạnh đi, cô chậm rãi đánh giá Hứa Thuật từ trên xuống dưới, như đang nhìn thấu tận đáy lòng anh ta. Cô nhẹ giọng hỏi:

"Vì điểm tích lũy sao? Anh cho rằng phó bản dành cho người mới rất dễ dàng, nên mới nhận nhiệm vụ dẫn đường, tiện tay kiếm thêm chút điểm?"

Hứa Thuật giật mình ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có phần hoang mang:

"Tôi... tôi chưa từng nhắc đến điểm tích lũy mà?"

Lê Tri cười khẽ, nụ cười không chạm tới đáy mắt:

"Anh nói là vì muốn tăng độ nổi tiếng, nhưng độ nổi tiếng thì để làm gì? Chắc chắn phải quy đổi được thành điểm tích lũy, vật phẩm hay phần thưởng gì đó, mới khiến anh liều mạng như vậy. Ban ngày anh nói 'qua cửa rồi sẽ biết', đúng không? Phần thưởng phải đợi vượt phó bản mới được phát."

Hứa Thuật sững người, đáy mắt hiện lên sự kinh hoàng. Anh ta đã biết Lê Tri thông minh, tỉnh táo từ lần đầu gặp mặt, nhưng không ngờ cô lại nhanh chóng móc trần được hết chân tướng như vậy.

Lê Tri dửng dưng tiếp lời, giọng nói càng thêm lạnh:

"Tôi nghĩ lại rồi, phần thưởng đó chắc là thứ có thể bảo vệ mạng sống, ngăn quỷ quái công kích? Chắc vậy nhỉ?"

Không cần câu trả lời. Chỉ cần nhìn gương mặt biến sắc của Hứa Thuật, cô đã xác định suy đoán của mình là chính xác.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 32: Chương 32



"Bởi vì anh có vật phòng thân, nên ban ngày mới dám hành động l* m*ng như vậy. Cho dù có chọn nhầm quan tài, thì người c.h.ế.t cũng sẽ không phải anh."

Ánh nến đỏ quạch phản chiếu khuôn mặt phức tạp của Hứa Thuật: vừa hoảng loạn, vừa tức giận, lại vừa xấu hổ.

Anh ta há miệng định giải thích, nhưng Lê Tri đã đứng lên, giọng điệu dứt khoát:

"Tôi phải ra ngoài một chuyến. Một mình anh trông xác được chứ?"

Hứa Thuật sốt ruột, chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ đến thể diện:

"Cô đi đâu? Cô điên rồi à?"

Lê Tri không trả lời ngay, chỉ đưa mắt nhìn vào màn đêm mờ mịt ngoài kia, nơi cơn gió lạnh rít qua từng khe cửa.

"Nhà thờ tổ." Cô nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.

Bình luận trực tiếp nổ tung như pháo nổ:

[Tri Tri bị sắc đẹp mê hoặc rồi! Thầy Âm Dương kia chắc chắn có vấn đề! Đừng đi!]

[Lê Tri là hy vọng cuối cùng! Không có cô ấy, cả đội tiêu đời mất!]

[Tôi mới mua cổ phiếu Tri Tri xong! Cô mà c.h.ế.t thì tôi vỡ mồm đấy!]

Nhưng quyết định của Lê Tri, từ trước đến nay chưa từng cho ai cơ hội phản đối.

Hứa Thuật cắn răng, trơ mắt nhìn cô rời khỏi cổng, bóng lưng gầy nhỏ biến mất trong màn đêm đen kịt. Anh ta thò tay vào túi, lần mò vật phẩm hộ mệnh mà mình có, ngón tay run lên, cuối cùng lại buông thõng xuống, không lấy ra.

Gió đêm vần vũ. Thôn Quan Bình khi màn đêm buông xuống giống như một vùng đất c.h.ế.t không người, không một tiếng chim kêu, không một tiếng côn trùng rỉ rả. Ánh trăng lạnh như băng treo trên cao, như một lời báo hiệu cho những điềm gở đang đến gần.

Con đường nhỏ quanh co dưới chân, cỏ dại rậm rạp lay động trong gió. Lê Tri bước nhanh, bóng dáng cô mảnh khảnh gần như tan vào bóng tối. Chỉ trong chốc lát, nhà thờ tổ to lớn, nguy nga đã hiện ra trước mắt cô.

Từ khe cửa sổ khép hờ, ánh nến lờ mờ lọt ra ngoài, chập chờn như một cái bẫy c.h.ế.t người.

Lê Tri bước lên bậc thềm. Nơi ban ngày từng nhuốm m.á.u tươi và sáp nến, giờ sạch sẽ một cách kỳ dị. Thi thể tan chảy của Bùi Hủ cũng biến mất, chỉ còn một vệt dầu sáp nông mỏng loang trên mặt đất.

Cô ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Đám quái vật bằng dầu sáp vẫn bám dính nơi đó, nhưng đã đông cứng lại, dưới ánh nến mờ nhạt phản chiếu ánh sáng trắng ngà ẩm ướt, giống như một vết thương đang đông máu.

Không một âm thanh.

Không một hơi thở...

Lê Tri đứng dưới ánh nến mờ nhạt, lặng lẽ quan sát đám dầu sáp bám đầy trên trần nhà. Con quái vật như thể đang ngủ say, cơ thể đông cứng không nhúc nhích.

Cô không do dự nữa. Sải bước nhanh chóng, Lê Tri đi thẳng đến điện thờ, nơi đặt cuốn sách cũ kỹ phủ đầy bụi. Một lớp tro bụi dày rơi xuống khi cô mở bìa sách, để lộ ra bốn chữ đã bạc màu: "Gia phả họ Quan".

Lê Tri lật nhanh những trang sách thô ráp dưới ánh nến chập chờn. Cô biết tên trưởng thôn là Quan Mậu Đức — cái tên đã xuất hiện trên câu đối phúng điếu ở linh đường hôm trước. Theo ghi chép trong gia phả, thôn Quan Bình từng rất thịnh vượng, tổ tiên có từ tận thời nhà Đường.

Nhưng khi thời đại thay đổi, đặc biệt là sau ngày lập quốc, dân số thôn Quan Bình ngày càng giảm sút.

Trang giấy vàng úa lật đến tên của trưởng thôn hiện tại — Quan Mậu Đức. Dòng chữ cũ nát ghi lại: ông ta chỉ có duy nhất một người con trai tên Quan Vĩnh Hưng, chú thích bên cạnh ngắn gọn đến lạnh lùng: "Chết yểu".

Từ Quan Vĩnh Hưng, chi phái của Quan Mậu Đức hoàn toàn bị cắt đứt.

Lê Tri tiếp tục lật sâu hơn, nhưng những trang sau phủ đầy bụi bặm xám xịt, không hề có dấu hiệu thêm tên người mới. Điều đó chỉ có thể chứng minh: trong thôn Quan Bình, đã từ lâu không còn một đứa trẻ nào được sinh ra.

Chờ thế hệ hiện tại qua đời, nơi này sẽ trở thành một thôn làng chết, biến mất khỏi bản đồ thế giới.

Đạt được câu trả lời mong muốn, Lê Tri khẽ đặt cuốn gia phả trở về chỗ cũ. Cô đang tìm kiếm xem còn sót lại manh mối nào khác thì —

"Ầm!"

Hai cánh cửa lớn nhà thờ tổ đột ngột đóng sập lại.

Mộng Vân Thường

Trong khoảnh khắc đó, Lê Tri lập tức ngước lên nhìn trần nhà. Con quái vật vốn im lìm đông cứng, cơ thể của nó bắt đầu tan chảy. Từng dòng dầu sáp nóng bỏng trút xuống bốn cánh cửa, nhanh chóng đông đặc, bịt kín mọi khe hở.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 33: Chương 33



Quái vật chưa tỉnh hẳn, nhưng thân thể nó đã tràn ra khắp bốn phía, giống như một tấm da mặt khổng lồ chụp kín lối ra.

Lê Tri xông tới, dùng hết sức đẩy cửa. Nhưng dầu sáp đã cứng lại tựa bê tông, chẳng khác nào tường thành vững chắc. Cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo và tuyệt vọng tràn ngập đầu ngón tay.

Phía trước bài vị, ngọn nến lay động kịch liệt, tiêu hao lượng oxy vốn đã ít ỏi trong phòng.

Nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ c.h.ế.t vì ngạt thở — hoặc chờ quái vật thức tỉnh và xé xác.

Bình luận trong phòng livestream nổ tung:

Mộng Vân Thường

[Chết thật rồi! Tri Tri kẹt rồi!]

[Chỉ muốn khóc, tại sao lại tin thầy Âm Dương kia cơ chứ?!]

[Nếu lúc nãy cô ấy kéo theo đồng đội thì ít nhất cũng có người giữ cửa mà...]

[Có lẽ Lê Tri không muốn liên lụy đồng đội, cô ấy đã rất áy náy sau cái c.h.ế.t của Bùi Hủ.]

[Không thể tin nổi, người chơi tôi pick lại kết thúc thế này sao...]

Giữa những tiếng gào khóc ấy, Lê Tri vẫn bình tĩnh đến lạnh người.

Cô chỉ thử đẩy cửa một lần duy nhất. Khi nhận ra vô ích, Lê Tri không hề phí phạm thêm giây nào, nhanh chóng quay lại trước bàn thờ.

Khán giả còn chưa kịp k** r*n thì đã thấy cô lần lượt bê từng lư hương có cắm nến, đặt chồng chất ngay trước cánh cửa.

Chẳng bao lâu sau, phần lớn số nến sáp từ ban thờ đã bị cô gom hết lại trước cửa nhà thờ tổ.

Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng chút oxy cuối cùng còn sót lại trong không gian.

Nhiệt độ trong nhà thờ tăng vọt.

Khán giả dần hiểu ra:

[Lê Tri muốn dùng nhiệt độ cao đốt chảy lớp dầu sáp!!]

[Cho dù có đông cứng, dầu sáp vẫn phải tan chảy khi gặp lửa mà!]

[IQ đỉnh cao thật sự! Trong hoàn cảnh kinh khủng thế này, ai còn giữ được lý trí chứ!]

[Đúng là ở tình huống bình thường thì ai cũng nghĩ ra, nhưng với không khí nghẹt thở như vậy, phần lớn đều chỉ biết ôm đầu tuyệt vọng thôi...]

Khi ngọn lửa lớn rực lên, lớp dầu sáp trước cửa bắt đầu nứt nẻ, xuất hiện những khe hở nhỏ.

Lê Tri không chần chừ, giơ chân đạp mạnh — tiếng "rắc" giòn vang lên, dầu sáp nứt toác.

Cửa bật mở cùng lúc đó.

Đúng khoảnh khắc ấy, con quái vật trên trần nhà hoàn toàn thức tỉnh.

Nhưng đã quá muộn.

Lê Tri đã sải bước qua đám lửa đang bùng cháy, rời khỏi nhà thờ tổ, mái tóc dài phấp phới trong gió đêm.

Phía sau cô, một tiếng gào thét quái dị vang lên, giống như tiếng lửa xé rách màn đêm.

Lê Tri ngoảnh đầu lại — chỉ thấy quái vật dầu sáp bám chặt giữa hai cánh cửa, phần đầu đã đông cứng thành một cái đầu nhọn quái dị, đang gào rít điên cuồng về phía cô.

Ánh trăng âm u rọi xuống mặt đất, kéo dài cái bóng nhỏ nhắn của Lê Tri. Cô bước đi thong thả, gương mặt lạnh nhạt, giọng điệu thản nhiên như đang nói chuyện phiếm:

"Chỉ được cái to mồm gào lên."

Quái vật dầu sáp vừa lao ra, nghe thấy câu đó thì khựng lại tại chỗ:

"???!"

Không chỉ quái vật, đến cả đám khán giả đang theo dõi cũng phải ngơ ngác:

"[Cái gì vậy trời?! Con nhỏ này không sợ nó đuổi theo thiệt hả?!]"

"[Chọt trúng tim đen luôn rồi, xuất sắc quá!]"

"[Trong khi người chơi khác còn đang chạy bán sống bán c.h.ế.t khắp bản đồ, thì Lê Tri đã tiến hóa tới mức... chế nhạo cả quái vật?]"

Dứt lời trào phúng, Lê Tri chẳng buồn ngoái đầu lại, cứ thế rảo bước rời đi. Cô đâu có ngốc mà thật sự thách thức vận may của mình.

Đi đi về về suốt gần một tiếng, cả ngôi làng tối om, chỉ có khu sân dựng linh đường lập lòe ánh lửa nhỏ bé, trông từ xa chẳng khác nào một cây nhang đơn độc cắm giữa nghĩa địa.

Khi Lê Tri tới gần cổng sân, một bóng đen vụt qua bên chân cô.

Bóng đen ấy di chuyển cực nhanh, nhẹ tựa lông hồng, không phát ra chút âm thanh nào. Lê Tri theo bản năng quay đầu nhìn theo, chỉ kịp thấy một con mèo đen nhảy phắt lên tường.

Nó toàn thân đen tuyền, lặng lẽ giẫm lên bức tường cũ kỹ, đôi mắt xanh lục phát sáng rực rỡ giữa màn đêm.

"Meo..."

Mèo đen khẽ kêu một tiếng, bước dọc theo tường, sau đó nhẹ nhàng nhảy vào trong sân.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 34: Chương 34



Lê Tri lập tức nhớ tới tiếng mèo kêu mơ hồ đêm qua khi cô còn đang nửa tỉnh nửa mê.

Cô hạ giọng gọi to:

"Hứa Thuật! Giữ con mèo đó lại!"

Trong sân, Hứa Thuật đang thấp thỏm canh giữ ngọn đèn trường minh. Nghe thấy tiếng gọi của cô, anh ta lập tức bật dậy chạy ra.

Ngay lúc đó, bóng dáng nhỏ nhắn của Lê Tri cũng lao nhanh vào sân. Hứa Thuật thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô trở về bình an. Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, thì phía sau lưng bỗng vang lên một tiếng "cọt kẹt" khô khốc, rợn người.

Mộng Vân Thường

Âm thanh đó giống như tiếng xương cốt già nua chậm rãi ma sát vào nhau.

Hứa Thuật cứng người, toàn thân toát lạnh. Bởi vì... ngay sau lưng anh ta, chính là quan tài chứa xác trưởng thôn.

"Đừng quay đầu lại!" Lê Tri quát lớn, giọng nói sắc lạnh c.h.é.m đứt sự hoảng loạn vừa trào dâng trong lòng Hứa Thuật.

Trong bóng tối dày đặc, con mèo đen chầm chậm hiện ra từ một góc tường. Lông trên lưng nó dựng đứng cả lên, thân hình căng cứng, đôi mắt xanh lục sáng quắc.

Nó gầm gừ, từng bước áp sát linh đường.

Cùng lúc đó, chiếc quan tài bắt đầu lay động. Thi thể trưởng thôn từ từ ngồi bật dậy.

Gương mặt tái nhợt của ông ta phản chiếu ánh lửa đèn dầu chập chờn. Khóe miệng trưởng thôn khẽ nhếch, nụ cười kỳ quái như thể lột ra từ những người giấy treo hai bên linh đường.

Không chút chần chừ, Lê Tri vừa lao tới vừa cởi phăng áo khoác ngoài, chụp thẳng lên con mèo đen.

Con mèo giãy dụa trong lớp áo, nhưng Lê Tri động tác nhanh gọn, quấn chặt nó lại, ôm chặt vào lòng. Hứa Thuật mặt cắt không còn giọt máu, chân tay lạnh toát, lặng lẽ theo sát cô, không dám ngoái đầu.

Hai người nhanh chóng lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách với quan tài.

Lê Tri thò tay v**t v* đầu con mèo, giọng dịu đi. Dần dần, con mèo đen thôi vùng vẫy, chỉ khe khẽ kêu gừ gừ trong lòng cô.

Phía linh đường, trưởng thôn ngồi thẳng trong quan tài, gương mặt cứng đờ không chút sinh khí. Không biết từ lúc nào, nụ cười nham hiểm của ông ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm, ác độc khiến người ta rợn người.

Một lúc lâu sau, t.h.i t.h.ể kia mới từ từ ngả lưng nằm xuống, trở lại trạng thái ban đầu.

Hứa Thuật hít sâu một hơi, quay sang nhìn Lê Tri.

Cô cúi đầu, giọng thấp đến gần như thì thầm:

"Không được để con mèo tới gần quan tài. Nếu không... xác c.h.ế.t sẽ vùng dậy."

Hứa Thuật nhíu chặt mày, nhìn con mèo đen đang ngoan ngoãn trong lòng cô:

"Vậy... con mèo này phải xử lý thế nào?"

Anh ta biết, trong phong tục dân gian, mèo – đặc biệt là mèo đen – là loài vật vô cùng tâm linh. Người ta đồn rằng chúng có chín mạng, có thể kết nối âm dương. Nếu để mèo đen nhảy qua xác chết, người c.h.ế.t sẽ mượn mạng của nó để sống lại.

Mà tiếng mèo kêu nửa đêm hôm qua... chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

Lê Tri cân nhắc một chút rồi bình tĩnh nói:

"Nhốt nó trong phòng tôi trước đã."

Ôm chặt con mèo đen, cô trở về phòng. Vừa đẩy cửa ra, đã thấy Trì Y chớp đôi mắt to tròn, ngồi bật dậy trên giường.

Cô nhỏ giọng hỏi:

"Sao cô còn chưa ngủ?"

Trì Y rụt cổ, vẻ mặt có chút xấu hổ:

"Tôi... tôi ở một mình không ngủ được."

Cô ấy ngập ngừng nhìn Lê Tri, rồi lo lắng hỏi:

"Vừa rồi hình như tôi nghe thấy tiếng cô và Hứa Thuật la hét. Xảy ra chuyện gì thế?"

Lê Tri lắc đầu, giọng điệu thản nhiên như thể không có gì nghiêm trọng:

"Không có gì."

Cô đặt con mèo đen ôm trong lòng xuống, nheo mắt hỏi:

"Cô thích mèo không?"

Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua lớp cửa sổ mờ mịt. Mèo đen cuộn tròn trên giường, lông mềm mại phập phồng theo từng nhịp thở. Trì Y ôm nó trong lòng, vùi mặt vào bộ lông mượt như nhung, khẽ cười rúc rích.

"Thích lắm! Chú mèo con này ở đâu ra vậy?"

Lê Tri đứng bên giường, ánh mắt trầm lắng. "Nhặt được bên ngoài." Cô ngừng một chút, giọng nói trầm thấp hơn. "Cho nó ngủ chung đi, đừng thả nó ra ngoài. Mèo đen không được tới gần xác chết."

Trì Y rùng mình theo phản xạ, lập tức ôm chặt con mèo như thể sợ nó biến mất. "Tôi biết rồi!"

Lê Tri gật đầu, quay lưng rời khỏi phòng, cánh cửa khe khẽ khép lại.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 35: Chương 35



Linh đường vẫn chìm trong bầu không khí u ám. Ánh nến chập chờn hắt bóng lên vách tường, kéo dài những đường nét ma quái. Hứa Thuật đứng bên cạnh quan tài, ánh mắt sắc bén quét qua khoảng sân tối om. Từ sau cảnh tượng kinh hoàng lúc tối, anh ta không dám lơ là dù chỉ một giây.

Lê Tri bước ngang qua quan tài, vô thức liếc nhìn vào trong. Trưởng thôn vẫn nằm đó, tay đan chéo trước ngực. Nhưng thứ khiến cô chú ý là chiếc gối kê đầu ông ta—một chiếc gối đỏ tươi đến bất thường, giống như vừa được nhúng trong máu.

Môi trưởng thôn khẽ rũ xuống, trông chẳng khác nào một kẻ bị ngăn cản không thể ra tay g.i.ế.c người.

Lê Tri thầm nghĩ, hóa ra quỷ quái trong phó bản này cũng không thể tùy tiện g.i.ế.c chóc, chúng bị ràng buộc bởi những quy tắc vô hình.

Hứa Thuật thấy cô đến gần, liền thấp giọng hỏi: "Cô phát hiện ra gì ở nhà thờ tổ không?"

Lê Tri không vội trả lời. Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, đặt khuỷu tay lên tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp. "Tôi đang sắp xếp suy nghĩ. Chờ sáng mai mọi người dậy đông đủ, tôi sẽ nói."

Hứa Thuật im lặng quan sát cô một lúc lâu, rồi bất chợt thốt lên: "Cô nhất định sẽ bùng nổ nhờ chương trình giải trí này."

Lê Tri hơi nhướng mày, quay đầu nhìn thẳng vào anh ta. Trong đáy mắt cô phản chiếu ánh nến lập lòe, lấp lánh một thứ ánh sáng sắc lạnh khó nắm bắt. "Thế giới bên ngoài của các anh bây giờ thế nào rồi?"

Câu hỏi khiến Hứa Thuật sững lại. Rõ ràng anh ta không ngờ cô lại quan tâm đến chuyện này. Sau một thoáng chần chừ, anh ta đáp: "Tôi không thể tiết lộ quá nhiều. Nhưng hệ thống [Quỷ Quái] sẽ mang đến cho con người một thế giới hoàn toàn mới. Ai nổi tiếng hơn sẽ hưởng nhiều lợi thế hơn… Những người chơi top đầu, thậm chí còn được xem như thần thánh."

Ánh mắt anh ta lóe lên một tia cuồng nhiệt đầy si mê.

Lê Tri không tiếp lời, chỉ yên lặng quan sát phản ứng của anh ta. Đến khi nhận ra Hứa Thuật không định nói thêm, cô cũng không ép.

Đêm đó trôi qua trong yên tĩnh.

Nửa đêm, mưa bắt đầu rơi. Từng giọt nước lộp độp đập vào mái bạt ngoài sân, hòa cùng tiếng mèo đen kêu gừ gừ bên gối. Không khí ẩm ướt bao trùm, nhưng chẳng ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lê Tri.

Sáng hôm sau, mưa vẫn không ngớt. Những hạt mưa phùn mỏng manh giăng kín không trung, khiến bầu trời càng thêm xám xịt. Không khí lạnh lẽo thấm vào da thịt, mang theo hơi ẩm khó chịu.

Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí trầm lặng. Sáu người quây quần bên nhau, không ai bị thương, cũng không có thêm xác c.h.ế.t nào xuất hiện. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chẳng ai dám chủ quan.

Hứa Thuật nhìn Lê Tri một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Bây giờ mọi người đều có mặt, cô có thể nói những gì mình phát hiện ở nhà thờ tổ không?"

Trì Y vừa cắn một miếng cơm, nghe vậy liền sặc đến mức phun thẳng ra ngoài. "Tối qua cô lại mò đến nhà thờ tổ à?!"

Mấy người còn lại lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lê Tri, pha trộn giữa kinh ngạc và ngưỡng mộ. Trì Y là người hồi thần đầu tiên, đôi mắt long lanh đầy cảm động: "Bảo sao hôm qua cô không chịu chung tổ gác đêm với tôi! Hóa ra là sợ tôi một mình sẽ sợ hãi nên mới để tôi ở lại phòng!"

Nói xong, cô ấy nhào đến ôm chặt cánh tay Lê Tri, dụi dụi như một con ch.ó nhỏ. "Cô thật tốt bụng, Tri Tri à!"

Lê Tri chẳng buồn đẩy ra, chờ Trì Y dụi đủ mới tiếp tục ăn bánh bao. Khi miếng bánh cuối cùng trôi xuống cổ họng, cô mới chậm rãi lên tiếng:

"Trưởng thôn chỉ có một đứa con trai đã c.h.ế.t từ nhỏ. Vì thế, chúng ta chính là những đứa con nuôi được ông ta nhận về."

Mọi người c.h.ế.t lặng.

Dù tối qua đã mơ hồ đoán được, nhưng khi nghe chính miệng Lê Tri xác nhận, sự thật vẫn khiến họ cảm thấy khó tin.

Cao Sĩ Quân nhíu mày, vẻ mặt đầy bài xích. "Vậy chúng ta vẫn phải chôn ông ta sao? Ông ta hoàn toàn không phải người thân của chúng ta!"

Mộng Vân Thường

Chúc Chi Bạch đan hai tay lại, suy tư. "Nhưng cha nuôi cũng được tính là người thân. Chúng ta không biết cha mẹ ruột của mình là ai, cũng chẳng rõ họ ở đâu. Biết đâu nhiệm vụ không hề phức tạp như chúng ta nghĩ. Có thể những manh mối này chỉ là những thủ thuật hệ thống cố tình tung ra để khiến chúng ta hoang mang."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 36: Chương 36



Dưới màn mưa phùn dai dẳng, không khí trong phòng càng lúc càng nặng nề. Mọi người ngồi vây quanh bàn, trầm mặc không nói. Lê Tri đưa tay cầm lấy một quả trứng gà luộc, thản nhiên đập lên mặt bàn rồi bắt đầu bóc vỏ, động tác thong thả như thể ngoài kia không có gì quan trọng.

Cao Sĩ Quân nóng nảy, nhìn cô không chịu nổi nữa, giọng gấp gáp: "Cô còn tâm trạng mà bóc trứng gà sao?"

Lê Tri ngẩng đầu, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, chậm rãi trả lời: "Chứ tôi ăn no hồi nào?"

Cao Sĩ Quân nghẹn họng, mặt đen lại.

Liên Thanh Lâm cố kìm nén bực dọc, quay sang hỏi: "Cô quyết định đi. Giờ là tiếp tục lo tang lễ cho trưởng thôn hay ưu tiên tìm manh mối về cha mẹ ruột? Bọn tôi nghe cô."

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Lê Tri, trong giây lát, cô trở thành cột trụ duy nhất giữa đám người rệu rã. Lê Tri thở dài một hơi, lau tay rồi nhướng mắt ra hiệu họ nhìn ra ngoài cửa.

Ngoài sân, chú Cửu cầm một chiếc rìu rỉ sét, từng bước lê tới, ánh mắt sắc lẹm liếc về phía họ như d.a.o cứa, lời uy h.i.ế.p ẩn trong sự im lặng.

Không đợi Lê Tri ăn xong quả trứng, ông ta đã đứng sừng sững trước cửa, giọng the thé thúc giục: "Mai là ngày hạ huyệt trưởng thôn, hôm nay các cháu phải lên núi chặt cây liễu làm cờ dần hồn và gậy đại tang. Thầy Âm Dương đã chọn xong đất nghĩa địa rồi, nhanh chân đi chặt cây, còn phải đào huyệt, đừng có lề mề!"

Đợi chú Cửu đi khuất, Liên Thanh Lâm nghiến răng nghiến lợi, giơ ngón giữa về phía cửa, gằn giọng: "Mẹ nó, đợi qua cửa tao nhất định cho lão già đó ăn đủ!"

Lê Tri nhét nốt miếng lòng trắng trứng cuối cùng vào miệng, lạnh nhạt nói: "Đi chặt cây trước đã."

Mưa phùn quét qua sân, chẳng có lấy một tấm bạt che mưa. Đám người chỉ có thể ôm rìu, đội mưa lao ra ngoài. Mưa và sương mù quyện lại thành một bức màn trắng xóa, khiến tầm nhìn bị thu hẹp, ngay cả núi non phía xa cũng như biến mất trong sương mù đặc quánh. Trong thôn không có cây liễu, bọn họ chỉ còn cách kéo nhau lên núi tìm.

Đường núi lầy lội, trơn trượt, mỗi bước đi đều cực nhọc. Khi lên đến lưng chừng, Lê Tri vừa cẩn thận dò từng bước vừa trầm giọng đưa ra suy đoán: "Dân số thôn Quan Bình từ khi lập nước đã liên tục giảm sút. Người trẻ bỏ đi, chỉ còn lại già yếu bệnh tật. Trưởng thôn Quan Mậu Đức chắc chắn muốn thay đổi điều này. Tôi nghi ông ta nhận nuôi chúng ta, không đơn giản là lòng tốt."

Liên Thanh Lâm chép miệng: "Nhận nuôi tám đứa trẻ mồ côi, hy vọng chúng ta lớn lên rồi quay về xây dựng thôn xóm?"

Trì Y như bừng tỉnh: "Nhưng chúng ta không trở về mà ở lại thành phố... nên dân làng mới sinh ác cảm?"

Nghe có vẻ hợp lý, nhưng Lê Tri nhíu mày, trong lòng vẫn thấy có gì đó bất thường. Mọi chuyện chắc chắn không đơn giản vậy.

Đường càng lên cao càng lầy lội, bùn đất trơn tuột bám chặt vào giày dép, quần áo ướt đẫm bết dính vào người, lạnh buốt đến tận xương tủy. Cả đoàn người im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng bước chân lội bùn nặng nề.

Mộng Vân Thường

Bỗng nhiên, Chúc Chi Bạch đang đi đầu hét thất thanh: "Có người treo cổ trên cây kìa!"

Anh ta hoảng hốt lùi lại, trượt chân ngã sấp mặt xuống vũng bùn, lấm lem từ đầu đến chân. Mọi người vội vã đỡ anh ta dậy, quay đầu nhìn về hướng Chúc Chi Bạch chỉ.

Nhưng... chỉ có một bóng cây lay lắt trong gió lạnh. Không có người, cũng không có xác.

Liên Thanh Lâm nheo mắt nhìn một hồi rồi hừ lạnh: "Anh hoa mắt rồi. Giữa ban ngày ban mặt, ma đâu ra."

Câu nói này khiến Chúc Chi Bạch lúng túng cúi đầu, lí nhí: "Chắc do tôi căng thẳng quá nên nhìn nhầm..."

Không khí lặng xuống, lạnh lẽo và áp lực đè nặng lên từng người. Dù mưa lạnh thấm vào da thịt, nhưng cái lạnh từ trong lòng mới thực sự khiến họ run rẩy.

Lê Tri không nói gì, chỉ kéo áo khoác sát hơn vào người rồi bước thẳng về phía cái cây mà Chúc Chi Bạch vừa chỉ. "Đi qua đó xem cho rõ."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 37: Chương 37



Sương mù dày đặc, phải đến gần lắm mới nhìn rõ. Trước mặt bọn họ, hiện ra một cây liễu to, cành lá um tùm rũ xuống. Dưới làn mưa phùn, những nhánh cây dài mềm như tấm khăn liệm, đung đưa nhè nhẹ, thực sự giống một người treo cổ, không trách Chúc Chi Bạch kinh hãi.

Chúc Chi Bạch thở phào, cười khổ: "Hú hồn hú vía, may chỉ là nhìn nhầm."

Cây liễu đây rồi, không phí công tìm kiếm. Làm cờ dần hồn và gậy đại tang chỉ cần một vài nhánh cây đủ lớn, không cần đốn cả cây. Để chia đều công việc, mỗi người lên chặt hai nhát.

Chiếc rìu chú Cửu đưa cho, nặng nề và rỉ sét, vừa nặng vừa cùn, cầm lên đã thấy tốn sức. Mỗi nhát chặt đều nặng trịch, đau cả cánh tay.

Liên Thanh Lâm vừa chặt vừa nguyền rủa: "Ngày nào cũng vác cái rìu c.h.ế.t tiệt này mà không biết đi mài đi. Đồ lão già thối nát."

Giọng anh ta hòa cùng tiếng mưa, lẫn vào màn sương lạnh ngắt, âm u mà đắng chát.

Dưới cơn mưa phùn nặng hạt, những nhát rìu cuối cùng cũng sắp hạ gục cành liễu dày cộm. Chúc Chi Bạch cầm lấy rìu từ tay Liên Thanh Lâm, nhắm vào khe hở vừa chặt, dồn sức bổ xuống. Mỗi nhát rìu khiến cành cây rung động, nước mưa nhỏ từng giọt lạnh buốt xuống cổ gáy.

Đang chăm chú chặt, Chúc Chi Bạch bỗng cảm thấy có thứ gì đó lướt qua đỉnh đầu, mềm mại, lạnh lạnh, ẩm ướt. Anh ta nhíu mày, giơ tay phẩy qua, tưởng là cành liễu rũ xuống. Nhưng ngay khi tay chạm vào thứ kia, sắc mặt Chúc Chi Bạch tái mét.

Không phải cành cây.

Thứ đó mềm mại như vải, lạnh buốt, lại có hình dạng giống như... giày của con người.

Bàn tay run rẩy buông thõng, Chúc Chi Bạch cứng đờ người, từ từ ngẩng đầu lên. Trên cành liễu, một đôi chân trắng bệch sưng phù đang lủng lẳng, đi đôi giày vải đen, mũi chân chúc thẳng xuống, thỉnh thoảng còn khẽ lướt qua da đầu anh ta.

Đó là đôi chân của một bà lão.

Ở những vùng quê lạc hậu, vẫn còn lưu truyền tục lệ bó chân tàn khốc. Đôi bàn chân nhỏ chỉ dài hơn một gang tay, sưng tấy tím bầm, nhét gò bó trong đôi giày vải ngàn lớp. Mu bàn chân nứt nẻ, phù nề, như những chiếc bánh bao nứt toác, dị dạng kinh hoàng.

"Rầm" một tiếng, rìu rơi khỏi tay. Chúc Chi Bạch cũng không kịp hét lên lấy một tiếng, hoảng loạn xoay người bỏ chạy.

Những người còn lại thấy vẻ mặt anh ta trắng bệch, chân tay luống cuống liền vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chúc Chi Bạch nghẹn họng, cổ họng như bị bóp nghẹt, không thốt nổi một lời. Anh ta run rẩy ngoái đầu lại nhìn, nhưng trên cành cây chỉ còn lại những nhánh liễu trĩu nước đong đưa theo gió. Không còn đôi chân nào nữa.

Mộng Vân Thường

Thế nhưng, cảm giác lạnh buốt chạm vào lòng bàn tay anh ta ban nãy vẫn còn in hằn rõ ràng, không thể nào nhầm lẫn được.

Nam diễn viên từng hai lần đoạt giải ảnh đế đột nhiên nước mắt giàn giụa, giọng khàn đặc: "Tôi... tôi thấy rồi... Một bà lão bị treo cổ trên cây..."

Lê Tri lập tức nhíu mày, ánh mắt lạnh đi: "Không được chậm trễ. Mau chặt cho xong rồi rời khỏi đây!"

Liên Thanh Lâm nhanh chóng nhặt lấy rìu, không nói hai lời, vung lên bổ mạnh. "Rắc" một tiếng, cành cây đứt lìa, rơi bịch xuống nền đất sũng nước. Mọi người không ai dám ngoái đầu, vội vã kéo lê cành liễu, chạy thục mạng xuống chân núi.

Gió lạnh buốt thốc qua khe núi, con đường mòn quanh co ngập tràn trong sương trắng mù mịt. Chúc Chi Bạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy núi rừng xanh thẳm như tan vào sương khói, con đường mờ mịt như dẫn thẳng xuống âm tào địa phủ. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến anh ta rùng mình, lập tức co chân đuổi theo những người khác.

Khi họ kéo được cành liễu về đến cổng nhà, một người đội ô giấy dầu đã đứng chờ sẵn trong màn mưa phùn. Nghe tiếng động, người kia hơi ngẩng mặt, mép ô khẽ nghiêng, để lộ khuôn mặt mơ hồ dưới lớp màn nước.

Liên Thanh Lâm bĩu môi, khẽ "chậc" một tiếng đầy ghen tỵ: "Anh ta lần nào xuất hiện cũng cứ như bước ra từ phim trường vậy..."

Lê Tri cũng phải gật đầu tán thành. Người đàn ông trước mặt có gương mặt tuấn tú tinh tế, lẫn trong màn mưa lất phất càng thêm vẻ mờ ảo, mang theo nét thanh xuân chưa kịp bị thời gian nhuộm màu.

Cô xách cành liễu bước tới, cười tươi: "Thầy Lý, chúng tôi đã đem cành liễu về rồi. Tiếp theo, làm phiền thầy chỉ bọn tôi cách chế tác cờ dẫn hồn và gậy đưa ma nhé."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 38: Chương 38



Lý Kiến Hề nhìn cô qua làn mưa, đôi mắt ánh lên vẻ khó lường. Một lát sau, anh ta khẽ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ xoay người bước vào trong sân.

Có người "trong ngành" hướng dẫn, nhóm người nhanh chóng hoàn thành cờ dẫn hồn và gậy đưa ma. Lá cờ trắng toát, trên đó cần ghi đầy đủ họ tên, quê quán, ngày sinh ngày mất của trưởng thôn.

Lê Tri đứng bên cạnh nhìn Lý Kiến Hề viết, bất giác ngẩn người. Nét chữ của anh ta mềm mại lại dứt khoát, vừa có khí khái vừa không mất đi vẻ cổ kính. Một NPC trong trò chơi mà còn luyện được chữ đẹp như vậy, đúng là vượt ngoài dự đoán.

Ăn vội bữa trưa đạm bạc, mọi người chuẩn bị xuất phát đi đào mộ. Trời vẫn đổ mưa, đất sét nhão nhoẹt, từng bước chân dính bết đầy bùn. Nhưng dù gian khổ đến mấy cũng không bằng nỗi sợ ma quỷ lởn vởn quanh mình, chẳng ai dám trì hoãn.

Lý Kiến Hề đương nhiên cũng tham gia cùng họ. Anh ta vẫn che chiếc ô giấy dầu đã rách mép, đứng chờ bên cổng. Khi thấy Lê Tri vác xẻng tiến đến, ánh mắt Lý Kiến Hề lướt qua mặt cô, ánh nhìn tối đi.

Bất ngờ, anh ta khẽ hỏi: "Cô có cần ô không?"

Lê Tri hơi sững lại, rồi bật cười: "Không cần đâu, ướt tí cũng chẳng sao. Cảm ơn thầy."

Lý Kiến Hề cụp mắt, không nói gì thêm, chỉ im lặng xoay người đi trước dẫn đường.

Thôn Quan Bình này tuân theo chế độ dòng tộc chặt chẽ. Mộ phần của những người trong thôn đều tập trung nơi nghĩa địa tổ tiên phía sau núi, trưởng thôn cũng không ngoại lệ.

Mộng Vân Thường

Dưới làng, nghĩa địa cách nhà thờ tổ không xa, chỉ cần băng qua một cánh đồng cỏ hoang là đã thấy những nấm mộ chen chúc hiện ra lờ mờ dưới làn sương mù lạnh lẽo.

Càng tiến sâu vào, các ngôi mộ hiện lên càng rõ. Những mộ phần phía trước còn mới, trên đất vẫn còn tàn tro, hương vụn. Nhưng đi thêm một đoạn về phía sau, cỏ dại mọc tràn lan, nuốt chửng bia mộ cũ kỹ. Không khó để nhận ra, từ lâu đã chẳng còn ai chăm sóc nơi này. Cả bãi tha ma phủ một lớp hoang tàn lạnh buốt, khiến người ta sởn da gà chỉ vì liếc mắt qua.

Lý Kiến Hề dẫn đường, đưa nhóm Lê Tri đến một khu đất trống, nơi được chọn để chôn cất trưởng thôn Quan Mậu Đức. Đúng như nghi lễ, trước khi đào mộ, họ phải hóa vàng mã. Sau đó, người lớn tuổi nhất trong nhóm – Cao Sĩ Quân – được chỉ định làm "con trai trưởng", là người đầu tiên cầm xẻng, đào xuống mảnh đất được đánh dấu bằng một tờ giấy đỏ.

Cao Sĩ Quân run rẩy đặt xẻng lên tờ giấy, xúc từng nhát đất nặng nề. Mỗi lần lưỡi xẻng lún sâu vào lòng đất, bùn sình vàng nhão dính đầy cán và tay, mùi đất ẩm lạnh như trườn thẳng vào mũi. Lưỡi xẻng rỉ sét cùn kềnh, trời lại mưa lất phất khiến cho công việc càng trở nên gian nan. Theo yêu cầu của thầy Âm Dương, hố chôn phải sâu ít nhất hai mét – đủ để ngăn xác c.h.ế.t quấy nhiễu dương gian.

Dù cực nhọc, nhưng so với việc tự tay tắm rửa, mặc đồ liệm cho người chết, nhóm người chơi vẫn còn nhẹ nhõm. Công việc thể lực, ít nhất, không cần can đảm đối diện trực tiếp với tử khí.

Trong khi họ cắm cúi xúc đất, Lý Kiến Hề đứng lặng dưới tán cây bách cách đó không xa. Ban đầu còn giương ô che mưa, nhưng khi mưa tạnh, anh ta gập ô lại, bước lên phía trước, tránh những giọt nước còn đọng trên lá rơi xuống vai áo.

Lê Tri liếc qua, bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn mình. Cô thản nhiên gật đầu mỉm cười. Lý Kiến Hề như bị bắt gặp làm việc xấu, lúng túng dời mắt đi nơi khác.

Lê Tri khẽ nhướn mày, cảm thấy người NPC này thực sự khác biệt. Một NPC vừa sạch sẽ vừa đơn thuần, từ đầu đến giờ đều không bộc lộ chút ác ý nào đối với người chơi. Trong một phó bản u ám như thế này, sự tồn tại của anh ta thực sự... rất khó đoán.

Trời tối dần, sau hàng giờ vất vả, cuối cùng hố chôn cũng được đào xong. Để phòng trường hợp mưa đọng nước, họ trải tấm vải bố phủ lên hố.

Tưởng chừng nhiệm vụ hôm nay đến đây là kết thúc, nào ngờ thầy Âm Dương lại đột ngột lên tiếng:

"Ngày mai hạ táng. Tối nay, hô đêm. Các cậu về chuẩn bị đi."

Nghe ba chữ "hô đêm", cả đội bất giác cứng đờ. Cái từ này, chỉ cần nghe cũng biết tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.

Hứa Thuật hoang mang hỏi dồn:

"Thầy ơi, hô đêm là gì? Chúng tôi phải chuẩn bị những gì?"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 39: Chương 39



Lý Kiến Hề đứng bên cạnh, chậm rãi giải thích: hô đêm là một nghi lễ cổ xưa, dùng để "gọi hồn" người chết. Ban đêm, họ phải bê bài vị của trưởng thôn ra khỏi nhà, đi dọc theo những con đường vắng, mỗi lần qua ngã ba, ngã tư phải đốt vàng mã để dẫn đường cho hồn phách theo kịp. Cuối cùng đưa bài vị đến miếu Thổ Địa ở cuối thôn.

Giọng nói nhàn nhạt của anh ta như một cây kim lạnh chọc thẳng vào da thịt người chơi. Nghe xong, sắc mặt cả đám đều tái mét. Làm những chuyện này giữa đời thực đã quá kinh hoàng, huống chi đây còn là một phó bản nơi ma quỷ thực sự ẩn hiện quanh họ?

Ai dám chắc thứ sẽ theo dấu bài vị đêm nay chỉ là hồn phách trưởng thôn?

Trở lại nhà, bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng như lớp sương dày đặc. Không ai nói lời nào trong bữa cơm tối. Cơ thể kiệt sức, tinh thần bầm dập, mỗi người đều như một cái xác không hồn.

Sau bữa ăn, họ ngồi im lặng chờ đợi, ánh mắt vô thức dán vào bầu trời tối đen ngoài cửa sổ. Mây đen vẫn vần vũ, gió thổi ào ạt, không một ánh sao, không một tia trăng nào lọt xuống. Cả bầu trời như bị một bàn tay khổng lồ che phủ, khiến người ta có cảm giác ngạt thở.

Cuối cùng, Lê Tri đứng dậy, lạnh lùng nói:

Mộng Vân Thường

"Đi thôi."

Hứa Thuật cố trấn an mọi người:

"Trước giờ chúng ta đã vượt qua nhiều cửa ải hơn thế này. Cứ làm đúng yêu cầu NPC là được, sẽ không sao đâu."

Bọn họ bốc thăm chọn thứ tự đi đường. Hứa Thuật xui xẻo rút được lá thăm đứng đầu, anh phải bê khay đồ cúng. Trì Y ôm bài vị trưởng thôn đi ngay sau, thứ ba là Lê Tri – cầm đèn lồng soi sáng. Theo sau là Cao Sĩ Quân, Liên Thanh Lâm và cuối cùng là Chúc Chi Bạch.

Sáu người xếp thành một hàng dài, lặng lẽ bước ra khỏi sân.

Đứng ngay cổng lớn, Lý Kiến Hề nhìn họ, giọng nói không cao nhưng lạnh lẽo đến mức khiến người ta rét buốt sống lưng:

"Hô đêm không quay đầu lại. Trên đường đi, tuyệt đối đừng quay đầu lại."

Cả nhóm cứng người, theo phản xạ rùng mình. Không ai dám đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu như những con rối bị giật dây, rồi lần lượt bước chân vào màn đêm đặc quánh.

Dưới màn mưa phùn nặng nề, bọn họ xuất phát từ sân nhà, cờ dẫn hồn, gậy đưa ma, cùng nỗi bất an nặng trĩu trong lòng, lặng lẽ tiến về phía miếu thổ địa nằm ở cuối thôn Quan Bình. Theo đúng quy củ, mỗi khi đi ngang qua ngã ba đường, cả nhóm đều phải đốt vàng mã, gào khóc gọi hồn, khẩn cầu linh hồn người thân đi theo. Nếu dọc đường có nhà dân, họ sẽ cắm một ngọn đèn nhỏ trước cửa để dẫn lối cho linh hồn, cũng là đánh dấu đường đi, nhắc nhở chính mình lúc quay về phải tránh con đường cũ, tuyệt đối không được lặp lại.

Không ai hẹn mà tất cả đều bước nhanh hơn, nỗi sợ vô hình như thứ dây xích vô thanh thúc giục họ gấp gáp rảo bước, mong sớm hoàn thành nghi lễ quỷ dị này. Rất nhanh, họ tới ngã rẽ đầu tiên.

Bởi không thể quay đầu khi hành lễ, mọi người đành ngồi xổm thành một hàng, ngay tại chỗ châm diêm đốt vàng mã. Ngọn lửa nhỏ bùng lên trong đêm tối, tro giấy cuốn theo gió, bay lả tả như những đốm ma trơi lập lòe. Ban đầu chỉ là tiếng nức nở rầu rĩ, sau đó, không biết ai bị k*ch th*ch thần kinh trước tiên mà đột ngột khóc thét lên, âm thanh xé toang màn đêm tĩnh lặng.

Đó là tiếng khóc của nỗi kinh hoàng thực sự, vỡ òa ra khỏi lồng ngực, không chút kiềm chế. Tiếng khóc ấy tựa như lây nhiễm, kéo theo những người khác cũng lần lượt nức nở thành tiếng, sự hoảng loạn lan tràn không thể kiểm soát.

Trong làn nước mắt và tiếng nấc nghẹn ngào, giọng nói kiên định của Lê Tri bất ngờ vang lên, rõ ràng tới mức như xuyên thẳng vào màn đêm:

"Cha ơi... về nhà đi! Cha, về đi!"

Giọng cô không run rẩy, ngược lại vô cùng vững vàng.

Đám đông thoáng khựng lại, tiếng khóc cũng theo đó mà chững lại trong giây lát. Trì Y tròn mắt, vừa sợ vừa không nhịn được bật cười, nhỏ giọng hỏi:

"Lê Tri, cô làm cái gì vậy?"

Lê Tri lau nước mưa trên mặt, bình tĩnh trả lời:

"Không thể chỉ khóc không được, phải vừa khóc vừa gọi hồn mới đúng quy củ. Các người phụ trách khóc, tôi lo phần hô, tiếp tục đi."
 
Back
Top Bottom