Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 80: Chương 80



Chẳng kịp nuốt trôi bữa sáng, đám người lục tục chạy theo quản gia Trần tới hồ sen sau nhà. Nơi đó, hoa sen đang nở rộ, mùi thơm ngan ngát nhưng chẳng thể che lấp mùi tử khí nồng nặc trong không khí.

Thi thể của Phùng Chính Hạo lềnh bềnh trên mặt nước, khuôn mặt trắng bệch, phù trướng như một quả bóng, trông chẳng còn ra hình người. Hai gã người làm đang dùng sào trúc kéo t.h.i t.h.ể dần dần vào bờ. Quần áo anh ta trương phồng, thấm đẫm nước, lặng lẽ đung đưa theo sóng nhỏ.

Mộng Vân Thường

Một người chơi cùng phòng không nhịn nổi nữa, òa khóc: "Không thể nào! Tối qua anh ấy vẫn còn khỏe mạnh mà! Sao lại c.h.ế.t thế này được?"

Quản gia Trần lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt mang theo sự chán ghét rõ rệt: "Các người hỏi tôi à? Không phải các người tự nhận là học trò của cao nhân đắc đạo đấy sao? Ngay cả mợ ấy cũng không đối phó nổi, lại còn để bị mợ ấy kéo c.h.ế.t đuối cơ đấy!"

Nghe đến "mợ ấy", Lê Tri cau mày, hỏi thẳng: "Ý ông là... do mợ chủ cũ g.i.ế.c anh ta?"

Sắc mặt quản gia Trần tái nhợt hẳn đi, ánh mắt láo liên như sợ bị thứ gì nghe thấy. Ông ta nghiến răng, hạ thấp giọng thì thầm: "Mợ ấy... là nhảy xuống hồ sen này tự sát. Sau khi chết, liên tiếp có ba người làm c.h.ế.t đuối. Ai cũng biết, là mợ ấy đang tác oai tác quái!"

Một người chơi thảng thốt kêu lên: "Chuyện quan trọng như thế sao lúc đầu ông không nói cho chúng tôi biết?"

Quản gia Trần cười lạnh, giọng điệu tràn đầy khinh bỉ: "Tôi cũng đâu ngờ mấy người lại vô dụng thế này. Xem ra lần này ông chủ mời nhầm người rồi."

Ông ta đảo mắt nhìn cái bụng lùm lùm của mợ cả, sắc mặt càng thêm rối rắm. Sau cùng, như đã quyết định điều gì đó, quản gia Trần thở dài một tiếng, vẫy tay: "Thôi, đi theo tôi."

Thi thể của Phùng Chính Hạo đã được kéo lên bờ. Quản gia Trần lạnh lùng ra lệnh: "Mau mang đi chôn cất cho cẩn thận."

Đám người chơi, ai nấy đều im lặng, chỉ có tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng trong sân viện trống trải.

Trên đường đi, Lê Tri cố ý tụt lại phía sau, lặng lẽ tiến đến gần hai người chơi từng ở cùng phòng với Phùng Chính Hạo, hạ giọng hỏi: "Tối qua hai người không nghe thấy tiếng động nào sao?"

Kéo một người đàn ông nặng hơn năm mươi ký từ trong phòng ra ngoài, làm sao lại không gây ra tiếng động? Huống chi Phùng Chính Hạo còn mang đạo cụ trừ tà bên người. Cho dù thứ đó yếu đi chăng nữa, lẽ nào bản thân anh ta lại chẳng có lấy chút phản kháng?

Người chơi cùng phòng với Phùng Chính Hạo vừa lo lắng vừa hoảng hốt nói:

"Chúng tôi ngủ quá say, mở mắt ra thì trời đã sáng rồi."

Triệu Loan đi cạnh bên, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt:

"Trong phó bản nguy hiểm thế này mà các người còn dám ngủ như chết, đúng là to gan lớn mật."

Hai người bị mắng đến đỏ bừng mặt, lúng túng cúi gằm xuống.

Lê Tri lại bình tĩnh hỏi:

"Trong phòng chỉ có một chiếc giường, vậy Phùng Chính Hạo nằm ở đâu?"

Một người trong số đó đáp nhỏ:

"Chúng tôi chen nhau ngủ trên giường, anh ta nằm ở mép ngoài cùng."

Nghe vậy, Lê Tri khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm.

Diễn viên hài Điền Minh Kiệt tò mò lẻn lại gần, thấp giọng hỏi:

"Chị Tri, chị phát hiện được gì sao?"

Những người khác cũng vội vã dựng tai lên lắng nghe, kể cả mấy kẻ vẫn còn đứng bên cạnh Triệu Loan.

Lê Tri không có ý giấu diếm, ngẩng đầu nói thẳng:

"Tôi đang nghĩ, liệu con quỷ dìm c.h.ế.t Phùng Chính Hạo và con quỷ điều khiển tóc tấn công phòng tôi và Trì Y tối qua... có thật là cùng một con không?"

Mọi người lập tức căng thẳng.

Đúng vậy, nếu chỉ là một con quỷ, sao lại phải tốn công kéo người ra ngoài hồ rồi dìm chết? Khoảng cách từ dãy phòng khách đến hồ cũng đâu có gần.

Lê Tri thong thả tiếp lời:

"Nếu không phải cùng một con, thì mọi chuyện sẽ dễ hiểu hơn. Sau khi tôi nghe thấy tiếng va chạm, phải một lúc lâu sau mới có tóc chui vào phòng. Có khả năng tối qua có đến hai con quỷ mò đến viện của chúng ta."

Cô quay sang nhìn Điền Minh Kiệt, sắc mặt hắn đã tái mét:

"Con quỷ đầu tiên kéo Phùng Chính Hạo ra ngoài, lỡ tay xô ngã bình hứng nước. Sau đó nó rời đi, con quỷ nước với mái tóc rong rêu kia mới lần mò đến."

Câu nói này khiến cả sân người chơi lạnh toát sống lưng.

Hai con lệ quỷ, cùng lúc xuất hiện trong khu nhà!
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 81: Chương 81



Một người lắp bắp hỏi:

"Vậy... kẻ dìm c.h.ế.t Phùng Chính Hạo chắc chắn là mợ chủ cũ? Thế con quỷ nước bò tóc vào phòng chị Tri là từ đâu ra?"

Mọi người đều nhớ rõ đám tóc bị cắt đứt tối hôm qua, còn vướng đầy rong bùn, rõ ràng nó cũng từ hồ bò ra.

Lê Tri khẽ lắc đầu.

Trong lòng cô đã có một suy đoán mơ hồ, nhưng bây giờ nói ra cũng vô ích. Bằng chứng quá ít, chỉ e mọi người cũng chẳng ai tin.

Sau khi đi hết con đường quanh co rối rắm, đám người chơi lại quay về phòng khách lớn từ hôm qua.

Hai bên phòng được đặt những giá nến cao tới nửa người, ánh lửa lập lòe soi rõ gương mặt nghiêm túc của ông chủ nhà họ Kim.

Dưới ánh mắt lạnh lùng dò xét của ông ta, tất cả người chơi đều cúi đầu, không ai dám thở mạnh.

Cho dù biết chỉ là cốt truyện, nhưng bị mời tới bảo vệ sản phụ mà bây giờ c.h.ế.t mất một người, ai cũng thấy chột dạ.

May mà ông chủ họ Kim không truy cứu.

Ông ta chỉ phẩy tay ra hiệu, lập tức có một gia nhân bưng tới một cái khay lớn.

Trong khay xếp đầy những túi bùa vàng được buộc dây đỏ, phồng phồng lên như bên trong chứa vật gì đó.

Ông chủ nhà họ Kim trầm giọng nói:

"Đeo những cái này lên người. Có chúng, cô ta sẽ không dám tới gần nữa. Tôi đã đánh giá thấp oán khí của cô ta rồi."

Mọi người liếc nhau, nhìn đống bùa kia mà không dám đụng vào.

Túi bùa có vẻ cũ kỹ, bề ngoài trông chẳng có gì đáng tin cậy cả.

Triệu Loan chau mày hỏi:

Mộng Vân Thường

"Xin hỏi ông chủ, 'cô ta' mà ông nói, có phải là mợ chủ cũ đã tự tử không?"

Sắc mặt ông chủ nhà họ Kim càng thêm nặng nề, từng lời như đanh lại:

"Sau khi cô ta nhảy hồ, trong phủ liên tiếp có ba nha hoàn c.h.ế.t đuối, đều là người từng hầu hạ cô ta. Chúng tôi đã mời vô số cao nhân về làm phép nhưng vô ích. Oán khí cô ta không tiêu tan, hóa thành lệ quỷ lang thang trong nhà."

Ông ta rút ra từ bên hông một túi bùa cũ, giơ lên cho mọi người thấy:

"Mọi người trong phủ đều có một túi bùa như thế này. Chỉ cần mang trên người, cô ta sẽ không dám tới gần. Nhờ đó, nơi này mới yên ổn được chút ít."

Quản gia Trần đứng cạnh cũng lôi ra một túi bùa từ n.g.ự.c áo, cẩn thận đeo lên cổ, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

Điền Minh Kiệt nhịn không nổi, bực bội hỏi:

"Nếu đã có thứ bảo vệ mạng sống này, sao hôm qua ông không đưa cho chúng tôi?"

Quản gia Trần chỉ lạnh lùng liếc cậu ta một cái, ánh mắt kia như muốn nói: "Loại như cậu mà cũng dám hỏi à?"

Ông chủ nhà họ Kim thì tỏ ra mềm mỏng hơn nhiều.

Ông ta thở dài, chậm rãi giải thích:

"Tôi nghĩ các vị là đệ tử của cao nhân đắc đạo, người đông thế mạnh, cho dù không thể độ hóa cô ta thì chí ít cũng tự bảo vệ được mình. Nếu ngay từ đầu đã đưa bùa ra, chẳng phải là sỉ nhục năng lực của các vị sao?

Ai mà ngờ được..."

Người chơi đứng lặng im, nhìn nhau, ai nấy đều không dám mở miệng. Một đám người thấp thỏm lấy bùa hộ thân ra siết chặt trong tay, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lòng cũng an ổn hơn được đôi chút.

Lê Tri khẽ bóp túi bùa trong tay, cảm nhận bên trong có thứ gì đó mềm mại, lạnh lạnh. Cô liếc mắt nhìn quản gia Trần, chậm rãi hỏi:

"Cái này làm từ gì vậy? Tại sao nó có thể ngăn mợ chủ cũ đến gần chúng tôi?"

Ánh mắt quản gia Trần thoáng lóe lên vẻ kiêng kị, chỉ ấp úng đáp:

"Là cao nhân chỉ dẫn chúng tôi chế tạo... Các vị cứ giữ lấy bên người là được."

Thấy thái độ đó, Lê Tri chỉ khẽ mỉm cười, không hỏi thêm.

Chờ mọi người cất kỹ bùa, Triệu Loan mới mở lời hỏi ông chủ nhà họ Kim:

"Trừ chuyện mợ chủ cũ nhảy hồ và ba nha hoàn c.h.ế.t đuối kia ra, trong phủ trước giờ còn xảy ra chuyện lạ nào nữa không?"

Ông chủ nhà họ Kim chỉ lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt như thể thực sự không biết gì thêm.

Biết không thể moi được thêm manh mối từ đám NPC này, đám người chơi rời khỏi sảnh chính. Một nửa quyết định đi theo Triệu Loan lên trấn tìm kiếm manh mối, nửa còn lại đi theo Lê Tri. Cô thì lại có một ý khác: đến gặp mợ cả sắp sinh.

Khi cô đề xuất, quản gia Trần thoáng do dự:

"Mợ cả gần đến ngày sinh nở, tâm trạng vốn đã bất ổn... lại từng sinh non, nên giờ không tiện gặp ai cả."

Lê Tri nghiêm túc đáp:

"Chính vì vậy càng cần gặp. Chúng tôi đều là đệ tử xuất sắc nhất của sư phụ, trừ tà diệt quỷ chỉ là chuyện nhỏ. Gặp chúng tôi, mợ ấy sẽ yên tâm hơn."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 82: Chương 82



Quản gia Trần nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ. Trì Y ở bên liền vỗ n.g.ự.c cam đoan:

"Thật đấy! Sư môn chúng tôi cũng có lẫn lộn thật giả, đám người vừa lên trấn kia thì chỉ được cái miệng thôi, còn nhóm này của chúng tôi mới là hàng thật giá thật!"

Nói vậy, tuy quản gia Trần vẫn bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Trước khi đi, ông ta còn nghiêm giọng dặn dò:

"Vào đó rồi đừng nói linh tinh, đừng kích động mợ ấy. Tâm trạng mợ cả bây giờ rất dễ sụp đổ."

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Viện mợ cả ở một góc kín đáo của phủ nhà họ Kim, được bày trí tinh tế mà yên tĩnh. Hai bà đỡ trực sẵn, cùng bốn nha hoàn bên ngoài và hai nha hoàn phục vụ riêng trong phòng. Số người chơi đông đúc không tiện chen chúc cả vào, nên chỉ có Lê Tri và Trì Y đi theo nha hoàn vào trong.

Bên trong phòng phảng phất mùi thuốc Đông y nồng nặc. Sau tấm rèm the mỏng, một cô gái trẻ nửa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút sinh khí, ánh mắt đờ đẫn nhìn xa xăm. Chiếc chăn mỏng phủ qua bụng dưới nhô cao bất thường. Một nha hoàn ngồi ở mép giường, cẩn thận xoa bóp chân cho cô.

Trong trí tưởng tượng của họ, mợ cả nhà giàu hẳn phải quý phái, kiêu sa. Thế nhưng người phụ nữ trước mặt này chỉ toát ra một vẻ yếu ớt đến thê lương, như ngọn đèn sắp cạn dầu. Cô ta gần như không nhận ra sự có mặt của Lê Tri và Trì Y, chỉ mấp máy môi lẩm bẩm không ngừng, những tiếng thì thào đứt quãng, lộn xộn.

Lê Tri tiến lại gần, lắng nghe. Từ trong những lời thì thầm đứt quãng kia, cô bắt được vài từ then chốt:

"Phải sinh con trai... Nhất định phải sinh con trai..."

Ánh mắt Lê Tri thoáng tối lại. Cô quay sang hỏi nha hoàn đứng cạnh:

"Cô ấy bắt đầu như thế này từ khi nào?"

Nha hoàn cúi đầu, giọng nói mang theo sự thương xót:

"Từ sau lần sinh non đầu tiên, mợ chủ đã thành ra thế này."

Dù biết rõ tất cả những người này chỉ là NPC trong trò chơi, nhưng trước cảnh tượng này, người chơi vẫn khó lòng dửng dưng. Trì Y không nhịn được lên tiếng:

"Mở cửa sổ cho thông gió đi. Cứ để sản phụ nằm liệt giường thế này không tốt đâu. Cô ấy nên được dìu đi dạo nhẹ nhàng quanh sân, vận động một chút, dễ sinh hơn."

Có lẽ nghe thấy tiếng người lạ, đôi mắt mờ mịt của mợ cả rốt cuộc cũng chuyển động. Cô ta chậm rãi ngước nhìn Trì Y và Lê Tri, ánh mắt như trẻ lạc giữa đêm đông. Một lúc sau, giọng nói khàn khàn vang lên:

"Các người... là ai?"

Lê Tri cúi đầu, dịu dàng vén mái tóc lòa xòa trước trán cô ta, giọng nhẹ nhàng mà kiên định:

"Chúng tôi đến để giúp cô."

Mợ cả nhìn cô chằm chằm, rồi bất chợt vươn tay, siết lấy cổ tay Lê Tri, sức lực yếu ớt mà tuyệt vọng:

"Cứu tôi... cứu lấy con của tôi!"

Bàn tay lạnh như băng của cô ta khiến da thịt Lê Tri ớn lạnh. Nhưng cô vẫn bình tĩnh vuốt nhẹ mu bàn tay run rẩy kia, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân mà lại vững vàng không thể lay chuyển:

"Cô muốn chúng tôi làm gì?"

Mợ cả mấp máy đôi môi trắng bệch, chưa kịp thốt ra lời thì từ ngoài cửa đã có một trong hai bà đỡ lao vào quát lớn:

"Các người đang làm gì vậy? Mợ chủ không thể chịu thêm k*ch th*ch nữa! Mau đuổi họ ra ngoài!"

Mợ cả như thực sự bị chọc giận, đột nhiên gào rú lên, tiếng hét chói tai vang vọng khắp sân. Đám nha hoàn vội vã xúm lại đè cô ta xuống, trong khi Lê Tri và Trì Ý cũng bị đuổi ra khỏi viện đúng như dự đoán.

Quản gia Trần đứng ngoài viện, sắc mặt u ám như đọng mây đen, ánh mắt đầy cảnh cáo lia qua từng người chơi. Ông ta ghé sát vào tai tên sai vặt, thì thầm căn dặn điều gì đó. Dựa vào vẻ mặt nặng nề của ông ta, mọi người thầm đoán, chắc chắn là đang ra lệnh cấm bọn họ bén mảng tới gần viện mợ cả thêm lần nào nữa.

Lê Tri chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, rồi quay đầu lạnh nhạt nói:

Mộng Vân Thường

"Đi thôi."

Mấy người chơi rời đi, nhưng tiếng gào khóc xé lòng của mợ cả vẫn văng vẳng phía sau lưng, như một bóng ma bám riết không rời. Trì Y nắm chặt tay, ánh mắt không giấu nổi vẻ thương xót. Cô nhớ đến hình ảnh mợ cả - dáng người gầy yếu, khuôn mặt như héo úa vì bị hậu viện cao tường này hút cạn sức sống, chỉ còn lại một cái xác biết đi.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 83: Chương 83



"Cô ấy muốn chúng ta cứu cô ấy..." Trì Y nghẹn ngào nhìn Lê Tri, cất tiếng hỏi:

"Chúng ta... phải làm sao mới có thể cứu cô ấy đây?"

Nhưng Lê Tri không trả lời. Cô đang chăm chú quan sát túi bùa phòng thân mà ông chủ nhà họ Kim đưa cho. Đưa túi bùa lên mũi khẽ ngửi, mùi hương nhàn nhạt như đàn hương tỏa ra.

Những người chơi bên cạnh lo lắng nhìn cô:

"Túi bùa này... có vấn đề gì sao?"

Lê Tri khẽ nhíu mày, trầm ngâm đáp:

"Trong túi bùa này rốt cuộc chứa cái gì... mà có thể khiến một lệ quỷ phải e dè đến vậy?"

Nếu một hồn ma oán khí nặng nề như mợ chủ cũ còn không dám tới gần, thì thứ được giấu trong túi chắc chắn không phải thứ bình thường. Thậm chí, nó có thể còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ. Ý nghĩ đó khiến mấy người chơi lạnh sống lưng, sắc mặt tái mét. Điền Minh Kiệt phá tan bầu không khí bằng một câu cười gượng:

"Dù sao cũng chẳng liên quan tới chúng ta. Chỉ cần nó bảo vệ được mạng sống là được rồi. Giờ cái cần lo là con quỷ nước kia cơ."

Có người tiếp lời:

"Liệu có phải con quỷ nước mò vào phòng Lê Tri và Trì Y tối qua chính là một trong ba nha hoàn đã c.h.ế.t đuối không? Ông chủ nhà họ Kim từng nói, đó là những nha hoàn hầu cận bên mợ chủ cũ. Có lẽ sau khi chết, họ vẫn tiếp tục nghe mệnh lệnh, cả chủ lẫn tớ giờ đều hóa quỷ, phối hợp với nhau g.i.ế.c người."

Mấy người lại rơi vào trầm tư.

"Nhưng... biết cũng chẳng có ích gì. Chúng ta thậm chí còn không hiểu điều kiện tử vong. Phùng Chính Hạo c.h.ế.t nhanh gọn như thế, căn bản chẳng để lại chút manh mối nào."

Lê Tri cất túi bùa vào trong áo, giọng điềm đạm:

"Đi dạo một vòng trên trấn xem sao."

Không ai phản đối, cả nhóm liền rảo bước ra ngoài.

Đường phố trấn Thanh Vũ sau cơn mưa vẫn còn ướt sũng. Dù bầu trời không còn mưa, nhưng ánh nắng cũng chẳng ló dạng, chỉ còn một màu xám xịt âm u. Từ lúc bước vào thị trấn này, Lê Tri luôn có cảm giác nơi đây bị một làn khí lạnh mỏng manh bao phủ, cứ thế bám riết lấy từng tấc da thịt.

Trên đường vắng vẻ lạ thường, người qua lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hễ trông thấy nhóm Lê Tri, họ liền vội vã rảo bước, quay mặt đi, tuyệt đối không chịu giao tiếp.

Mộng Vân Thường

Trì Y không nhịn được lẩm bẩm:

"Ra vẻ gì chứ! Cũng chẳng phải thành phố quốc tế gì đâu mà bài xích người ngoài dữ vậy."

Điền Minh Kiệt lắc đầu nhìn cô, nửa đùa nửa thật:

"Tính cách này của cô, lăn lộn trong giới giải trí còn dễ hơn là sống sót trong phó bản đấy."

Trì Y hừ lạnh, tỏ vẻ bất cần:

"Xin lỗi nha, tôi đang bị ma đuổi g.i.ế.c kìa! Có gan thì để tôi giải nghệ đi, tôi cũng khỏi phải vật vã chui đầu vào phó bản!"

Mọi người bị câu nói của cô chọc cho phá lên cười. Ở nơi quỷ dị như thế này, có một người hài hước cũng coi như giúp giảm bớt áp lực. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Khi họ vừa đi ngang một con hẻm nhỏ, cánh cửa một căn nhà bỗng bật mở, một bóng người lão niên lao ra. Chưa kịp định thần, cây chổi thô ráp trên tay bà lão đã vung thẳng vào bọn họ.

Hai người không tránh kịp, lập tức bị chổi quất trúng, đau điếng.

"Đậu má! Bà già này điên rồi à?"

"Đừng tưởng già là tôi không dám đánh bà nha!"

Con hẻm chật hẹp, mọi người nháo nhào tránh né, tiếng la hét vang lên hỗn loạn. Bà lão xách chổi, ánh mắt oán độc nhìn bọn họ chằm chằm, vừa đánh vừa lẩm bẩm như nguyền rủa:

"Ruồi nhặng! Một lũ ruồi nhặng! Cút khỏi thị trấn, cút hết đi!"

Giọng bà lão khàn đặc, rền rĩ như quỷ khóc trong bóng tối, khiến bầu không khí vốn đã âm u của trấn Thanh Vũ lại càng thêm ngột ngạt đáng sợ.

Điền Minh Kiệt bị bà lão dùng chổi đập cho hai cái, cũng nổi cơn thịnh nộ, giật lấy cây chổi trong tay bà ta rồi chỉ thẳng vào gương mặt cay nghiệt kia, giận dữ quát:

"Bà có tin tôi đánh bà luôn không hả?"

Bà lão trợn mắt, hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ, hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt:

"Chính lũ khốn chúng mày hại con dâu tao không đẻ được con trai! Tao phải đánh đuổi chúng mày ra khỏi trấn Thanh Vũ mới được!"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 84: Chương 84



Điền Minh Kiệt tức đến đỏ cả mặt, hét lớn:

"Bà đừng có ngậm m.á.u phun người! Con dâu bà đẻ con trai hay con gái liên quan quái gì đến tụi tôi? Bà nói vậy mà nghe được à? Tụi tôi thậm chí còn chẳng biết bà ta là ai! Hơn nữa, thời buổi nào rồi, sinh con gái thì phải hỏi con trai bà ấy, không phải đổ thừa lên đầu người khác! Đại Thanh nó sụp từ đời nào rồi bà nội!"

"Bọn mày không muốn những đứa nghèo như nhà tao sống yên thân!" – Bà lão rít lên chua ngoa – "Sinh ra một đứa lỗ vốn thì ai nuôi dưỡng con trai tao lúc tuổi già hả?"

Không còn chổi trong tay, bà ta lập tức cúi người, nhanh nhẹn như một con thú già, nhặt đá vụn dưới đất ném về phía bọn họ. Những động tác linh hoạt đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu bà ta có thật sự già yếu như vẻ ngoài.

Hai thanh niên từ trong ngôi nhà đang mở cửa vội vàng lao ra, vừa dìu vừa mắng chửi ầm ĩ, kéo bà lão trở vào. Cánh cửa sập mạnh trước mắt bọn họ, còn tiếng gào khóc the thé của bà lão vẫn vang vọng:

Mộng Vân Thường

"Không thể để chúng nó phá hủy tháp hài nhi! Nếu tháp hài nhi bị phá, bọn tao coi như xong đời!"

Phố xá vốn đã tiêu điều, giờ lại càng chìm trong tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng. Một lúc sau, Điền Minh Kiệt nhỏ giọng hỏi, giọng đầy thấp thỏm:

"Cái... cái tháp hài nhi mà bà ta nói là cái gì vậy? Có liên quan gì đến nhiệm vụ lần này của tụi mình không? Tại sao bà ta lại chắc chắn là tụi mình sẽ phá hủy nó?"

Không ai trả lời ngay được. Họ chỉ ra ngoài hóng gió một vòng thôi, vậy mà lại vô tình va vào một tình tiết mới. Nhưng tình tiết này nghe chẳng đâu vào đâu, hơn nữa thoạt nghe còn chẳng liên quan gì đến nhiệm vụ bảo vệ mợ cả sinh con thuận lợi cả.

"Không phải chúng ta, mà là những người như chúng ta." – Giọng Lê Tri vang lên, bình tĩnh và lạnh nhạt.

Cô ngước mắt nhìn quanh những ô cửa sổ đóng kín, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang rình mò sau lớp gỗ mục ấy:

"Thân phận của chúng ta bây giờ là học trò của một cao nhân đắc đạo. Trong mắt bọn họ, những cao nhân như vậy từng đến trấn này, từng định phá hủy tháp hài nhi, chỉ là không thành công thôi."

Lê Tri chậm rãi bước về phía trước, mọi người lập tức theo sát. Trì Y khẽ rùng mình, rụt vai lại, thì thào:

"Cái tên tháp hài nhi nghe đã thấy không lành rồi... bà ta còn lải nhải chuyện phải sinh con trai..."

Cô ấy vỗ mạnh vào trán như vừa nghĩ ra điều gì:

"Không lẽ tháp hài nhi là nơi chôn các bé gái?"

"Ban đầu, tháp hài nhi được dùng để xử lý những đứa trẻ sơ sinh c.h.ế.t yểu hoặc bị tật nguyền. Những đứa trẻ ấy sẽ bị ném vào trong tháp để thiêu huỷ." – Lê Tri đột ngột lên tiếng, giọng vẫn nhẹ nhàng đều đều như nước chảy, không nghe ra một tia cảm xúc.

Nhưng Trì Y, đã quen ở cạnh cô lâu ngày, vẫn lờ mờ cảm thấy trong sự lãnh đạm đó có thứ gì đó không ổn.

Cô len lén liếc nhìn Lê Tri.

Gương mặt cô vẫn bình thản như tượng đá, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng sương lạnh, hàng mi dài run run dưới cơn gió buốt thấu xương.

Lê Tri tiếp tục, từng câu từng chữ như đóng đinh vào tâm trí mọi người:

"Sau này, cái tháp ấy dần dần trở thành nơi vứt bỏ bé gái. Nếu sinh ra con gái, hoặc g.i.ế.c c.h.ế.t rồi ném vào, hoặc còn sống cũng ném vào luôn. Tháp hài nhi còn có một cái tên khác – tháp tích cốt. Hài cốt của những bé gái chất cao như núi bên trong, không đếm xuể."

Không khí lạnh buốt bao trùm cả con phố hoang vắng.

Chỉ cần tưởng tượng ra việc nơi đây tồn tại một toà tháp đầy hài cốt trẻ con, đã khiến toàn bộ người chơi không rét mà run.

Tháp hài nhi, những cái thai c.h.ế.t lưu liên tiếp của dâu cả nhà họ Kim, mợ cả đang bụng vượt mặt sắp sinh... Những manh mối tưởng chừng rời rạc ấy, giờ đây như từng sợi tơ nhện âm thầm nối kết lại.

Lê Tri siết chặt tay, bình thản nói:

"Đi thôi, chúng ta phải tìm được tháp hài nhi."

Một nơi khủng khiếp như thế chắc chắn sẽ không được xây trong trung tâm thị trấn. Cả nhóm nhanh chóng hướng về ngoại ô.

Họ đi bộ gần một tiếng đồng hồ, trước mắt hiện ra một khu rừng trúc rậm rạp. Bên kia rừng trúc, đám người Triệu Loan cũng đang lục tục đi tới, mặt ai cũng lộ vẻ bực bội và bất an.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 85: Chương 85



Nhìn thấy nhóm Lê Tri, sắc mặt Triệu Loan trở nên lạnh lùng. Khi hai bên đến gần, cô ta mở miệng trước:

"Không cần đi nữa. Bên kia có người canh gác, không cho chúng tôi tới gần."

Lê Tri hỏi thẳng:

"Có nhìn thấy tháp không?"

Triệu Loan lắc đầu:

"Không thấy. Mới vừa tới ngã tư đã bị chặn lại. Đám người trong trấn có s.ú.n.g săn, bọn tôi không dám liều mạng."

Liên kết với phản ứng của bà lão ban nãy, trong lòng Lê Tri đã có một suy đoán đáng sợ.

Không chỉ có bà lão đó, mà cả trấn Thanh Vũ này đều sợ bọn họ. Sợ "cao nhân đắc đạo" sẽ phá hủy cái thứ quỷ quái mang tên tháp hài nhi kia.

Ngay khi bọn họ vừa xuất hiện, dân trấn đã lập tức phái người trông coi tháp, phong toả mọi lối đi.

Không ai rõ vị cao nhân trước kia đã làm ra chuyện gì, mà khiến dân chúng trấn Thanh Vũ cảnh giác với người tu đạo đến vậy. Trong bầu không khí ngột ngạt ấy, việc nhà họ Kim còn dám mời bọn họ đến, đã chứng minh hai điều.

Một là nhà họ Kim thực sự đã đến bước đường cùng, chuyện mợ cả sinh nở chắc chắn gặp phải nguy hiểm khó lòng hóa giải. Hai là thực lực nhà họ Kim quả nhiên bá đạo nhất trấn này, mạnh tới mức cho dù thiên hạ có bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể nuốt giận vào lòng, âm thầm bảo vệ tháp hài nhi — chứ không dám ra mặt phản đối, càng không dám động vào họ.

Tháp hài nhi kia, chôn toàn những bé gái... Mọi người rùng mình tự hỏi, liệu sự đề phòng cực đoan ấy là vì lo sợ oán khí của những đứa trẻ bị vùi dập, hay còn ẩn giấu bí mật kinh khủng nào khác?

Trên đường trở về, Lê Tri tập hợp mọi người, chia sẻ những manh mối vừa thu thập được cùng suy luận của mình với nhóm Triệu Loan. Ban đầu, nhóm kia có chút bất ngờ trước sự thẳng thắn của cô. Nhưng không hiểu trong đầu họ tưởng tượng ra điều gì mà sắc mặt nhanh chóng sa sầm.

Trì Y - vốn lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, rất giỏi nhìn thấu lòng người - ghé sát bên tai Lê Tri, thì thầm:

"Anh ta chắc chắn cho rằng chị chủ động chia sẻ manh mối là để giành lấy ánh hào quang." Cô nàng chậc một tiếng, mỉa mai, "Đúng là lòng dạ hẹp hòi! Dùng bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử!"

Chuyện nhỏ như vậy, Lê Tri cũng không để tâm. Cô chỉ khẽ cong môi cười nhạt, không thèm đáp lời.

Khi cả nhóm quay lại nhà họ Kim, tình cờ bắt gặp quản gia Trần đứng trên bậc thềm, lạnh lùng chỉ huy đám sai vặt chuyển củi vào trong nhà. So với thái độ cung kính ngày hôm qua, lúc này ông ta như biến thành một người khác: ánh mắt lạnh băng lướt qua bọn họ, rồi chẳng buồn liếc thêm lần nào nữa.

Nhưng Lê Tri, như thể không hề nhận ra, vẫn cười híp mắt, bước lên chào hỏi:

"Quản gia Trần, m.á.u chó đen và gỗ trầm hương trăm năm mà chúng tôi cần, ông tìm được chưa?"

Giọng điệu của cô tự nhiên như đang hỏi thăm bữa tối, khiến người nghe không khỏi bối rối. Quản gia Trần hừ lạnh, mặt không đổi sắc:

"Ngày mai sẽ có."

"Vậy thì tốt quá. Làm phiền ông rồi." Lê Tri dịu dàng gật đầu, rồi thuận miệng hỏi tiếp, như thể tiện thể nhớ ra: "À, còn một chuyện nữa... Hai cái thai c.h.ế.t lưu mà mợ chủ cũ sinh ra, là bé trai hay bé gái vậy?"

Quản gia Trần sững người một thoáng. Suýt nữa thì bị giọng điệu vô hại kia đánh lừa. Nhưng rất nhanh, ông ta lấy lại vẻ cảnh giác, khuôn mặt sa sầm:

"Chuyện đó hình như chẳng liên quan gì tới việc các người bảo vệ mợ cả sinh con thì phải? Tốt nhất là làm cho tròn phận sự đi, đừng nhiều chuyện!"

Nói xong, ông phất tay áo bỏ đi, bóng lưng lạnh lùng như tạt nước vào mặt bọn họ.

Lê Tri nhìn theo, khóe miệng cong lên, nhỏ giọng nói với những người đồng hành đứng cạnh:

"Xem ra, là bé gái rồi."

Trì Y rùng mình, giọng cũng run lên:

"Vậy... mợ chủ cũ sinh ra hai đứa bé gái, nên mới..."

Cô không nói hết câu. Nhưng ai nấy đều hiểu rõ — cái suy đoán ấy đáng sợ đến mức nào.

Sắc mặt mọi người lập tức trở nên nặng nề. Triệu Loan nhíu mày, lên tiếng phản bác:

"Không đúng. Nhà nghèo sinh bé gái, sợ không nuôi nổi thì còn có thể nhẫn tâm vứt bỏ. Nhưng nhà giàu như nhà họ Kim, cần gì phải g.i.ế.c con gái? Nuôi cũng chẳng sao, cùng lắm đẻ đến khi có con trai thì thôi. Không đến mức phải nhúng tay làm chuyện sát nghiệt như vậy, lại còn ép mợ cả vào cửa chưa được bao lâu đã chịu kết cục thê thảm. Chuyện này nghe đã thấy vô lý."

Mộng Vân Thường

Nhóm người chơi nghe vậy, cũng dần thả lỏng tinh thần, gật gù:

"Cô nói cũng có lý..."

Dù vậy, cái bóng đen nghi hoặc vẫn lẩn quất trong lòng bọn họ. Nhất là khi nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo của đám người làm trong nhà họ Kim.

Tin vui duy nhất là — đạo cụ quan trọng sẽ được giao đến vào ngày mai. Nhiệm vụ mà hệ thống giao kéo dài ba ngày, nếu có thể cầm cự thêm hai đêm nữa, chờ đến lúc mợ cả sinh con, với trận pháp trừ tà tự tay vẽ và những đạo cụ đặc biệt, tỷ lệ vượt cửa sẽ cao hơn rất nhiều.

Chỉ còn một vấn đề... trời đã bắt đầu tối.

Cái c.h.ế.t của Phùng Chính Hạo vẫn là bí ẩn. Không ai biết điều kiện tử vong mà anh ta kích hoạt là gì, càng không rõ liệu đêm nay, sẽ có thêm ai bị kéo đi hay không.

Bọn họ... có thể thật sự sống sót đến bình minh chăng?
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 86: Chương 86



Bữa tối diễn ra trong bầu không khí nặng nề, gần như chẳng ai động đũa nhiều. Ăn xong, mọi người trở về viện mình trú tạm. Trên đường, họ phát hiện nhóm Lê Tri trở về sớm hơn, đang bận rộn dưới mái hiên, chỉ huy người làm của nhà họ Kim thay đèn lồng.

Có người tò mò hỏi:

"Các cô làm gì thế?"

Lê Tri tay cầm chiếc đèn lồng mới, nhẹ nhàng đáp:

"Đèn cũ tối quá, trời đã sẩm rồi, không nhìn rõ đường. Tôi bảo họ thay bằng bóng đèn sáng hơn một chút."

Triệu Loan nhíu mày, khó hiểu:

"Đêm xuống rồi thì ai còn ra ngoài đâu? Cô muốn sáng như vậy để làm gì?"

Lê Tri xách chiếc đèn lồng, ánh mắt bình thản mà giọng điệu vô cùng chậm rãi:

"Sáng thì đi lại dễ dàng hơn, tránh đập đầu, tránh va vấp. Cũng thuận tiện... cho 'mọi người'."

Nói rồi, cô nghiêng đầu nhìn về phía người làm đang treo đèn, cười híp mắt hỏi:

"Anh giai thấy có đúng không?"

Triệu Loan: "..."

Anh ta ngây ra nhìn Lê Tri, thật sự không hiểu nổi cô đang nói cái gì.

Người thợ đang treo đèn lồng lập tức cười gượng, vẫn giữ lễ phép: "Đúng, đúng, sáng hơn thì tốt hơn. Đại sư, cô xem độ sáng này đã vừa ý chưa?"

Anh ta ấn công tắc, đèn lồng lập tức bừng sáng, ánh sáng chói lòa suýt chút nữa làm mù mắt cả đám người đang đứng dưới sân.

Lê Tri gật đầu hài lòng: "Được rồi, cảm ơn."

Người thợ xách thang đi, sau khi thay bóng đèn công suất lớn, sân trước quả thực đã sáng bừng hơn rất nhiều. Ánh sáng trắng lạnh lùng xua bớt phần nào nỗi sợ đen tối đè nặng trong lòng mọi người. So với đêm qua — khi đưa tay ra cũng không thấy năm ngón — thì hiện tại đã dễ chịu hơn hẳn.

Nhưng Trì Y vẫn chẳng dám chui vào giường ngủ. Chỉ cần tới gần cái cửa sổ kia, da đầu cô ấy lại tê rần, từng chân tóc như dựng đứng lên. Cảm giác tối hôm qua có mái tóc ma quái nào đó luồn vào từ lỗ mũi mình vẫn ám ảnh chưa tan. Ai biết được... đêm nay nó có quay lại hay không?

Trì Y trải chăn nệm dưới đất xong, vừa quay đầu đã thấy một cảnh tượng khiến hồn vía cô suýt nữa bay mất — Lê Tri đang nửa quỳ trên giường, cầm con d.a.o phay trừ tà kia, chọc thủng một lỗ to tướng trên tấm giấy dán cửa sổ!

Trì Y hét thất thanh: "Tri Tri! Cô đang làm cái gì thế hả?!"

Đêm qua cửa sổ đã đóng kín mà tóc còn chui vào được, giờ thì tốt rồi, cô ấy lại chủ động chọc một lỗ to tổ bố như thế này, chẳng phải đang mở đường đón quỷ vào hay sao?

Mộng Vân Thường

Lê Tri không đáp ngay, chỉ chăm chú dán mắt vào lỗ thủng lớn bằng ngón tay cái, vừa vặn quan sát được toàn bộ bên ngoài. Cô hài lòng gật đầu: "Con d.a.o phay này dùng được thật."

Không chỉ trừ tà, còn có thể dùng khoét lỗ giám sát, đúng là một món đạo cụ đa năng. Nếu vượt qua được phó bản này mà nó rơi vào tay cô, dù phải trả giá bằng cả đống điểm tích lũy, cô cũng cam lòng.

Trì Y bò lên giường, run rẩy nhìn cái lỗ thủng trên giấy cửa, ánh đèn từ bên ngoài xuyên qua, rọi thành một vệt sáng mỏng mảnh như sợi tơ nhện. Cô ấy nghẹn giọng: "Cái này... cái này còn dán lại được không? Lỡ như nữ quỷ chui vào từ cái lỗ đó thì sao?"

Lê Tri bình thản lấy ra túi bùa do ông chủ nhà họ Kim tặng ban sáng: "Không sao, có cái này rồi. Tiện thể thử xem ông ta có lừa chúng ta không."

Trì Y suýt khóc: "Cái bùa đó chỉ có tác dụng với mợ cả thôi mà! Còn ba con nha hoàn c.h.ế.t thảm kia thì sao?"

Lê Tri thản nhiên đáp: "Tôi nghĩ không có đâu."

Trì Y trợn mắt: "Không có? Nhưng chẳng phải ban ngày cô còn nói tối qua có hai con quỷ mò tới phòng mình sao?"

Lê Tri khẽ cười, đặt vấn đề: "Quỷ đi đường sẽ đá đổ ấm nước à?"

Trì Y ngẩn ra. Nói ra mới thấy — quỷ mà đi vụng về đến nỗi vấp phải ấm nước thì nghe cũng thật lạ đời. Quỷ chẳng phải phải có năng lực tránh chướng ngại vật giống như mèo hoang sao? Đã thành quỷ rồi còn đá lộn xộn, đúng là kỳ cục.

Cô ấy hạ thấp giọng, chỉ ra ngoài cửa: "Cho nên cô mới đổi đèn sáng như thế? Cô nghi ngờ là người?"

Lê Tri dùng tay dán kín mép lỗ thủng, khẽ đáp: "Chờ đêm xuống rồi xem."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 87: Chương 87



Trì Y cứng họng, một lúc lâu sau mới bật ra tiếng: "Trong phim kinh dị, thường là quỷ ngó người qua cái lỗ, còn cô... dám nhìn trộm ngược lại quỷ. Tôi phục cô luôn."

Lê Tri mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn lạnh lẽo, sắc bén như một lưỡi d.a.o trong đêm tối.

Khi mọi người ai về phòng nấy, phòng live stream cũng chia ra mỗi người một ống kính. Nhưng số lượt xem của phòng Lê Tri và Trì Y nhanh chóng chiếm áp đảo — hai người nổi tiếng, lại cùng nhóm, người xem đổ dồn vào như nước vỡ bờ.

Bình luận ào ào:

"[Mỗi lần Lê Tri hành động đều khiến tôi sốc óc. Kiểu như gọi cha trong phó bản trước chẳng hạn.]"

"[Đúng, mạch não của cô ấy thật sự khác người! Ai ngờ nữ quỷ cũng có ngày bị người ta nhìn trộm thông qua lỗ thủng chứ?]"

"[Không hiểu sao từ đầu tới giờ phó bản này khiến tôi nghẹt thở không chịu nổi, trấn Thanh Vũ này quá quỷ dị rồi.]"

"[Cứ đà này, tôi tin Lê Tri chắc chắn sẽ sớm phá được bí mật. Cô ấy thông minh hơn người. Nhìn Triệu Loan kìa, đúng là không xứng làm đối thủ.]"

"[Đúng rồi, Triệu Loan chẳng qua chỉ có tí sức mạnh, không có đầu óc. Mang anh ta ra so với Lê Tri thì nhục nhã cho cô ấy quá.]"

"[Tôi nói mấy người fan của Lê Tri này, tâng bốc thì thôi đi, lần nào cũng phải cue Triệu Loan vào làm gì? Đừng kéo anh ấy xuống nước!]"

"[Cười xỉu, fan Triệu Loan không ở phòng live của ảnh mà lại chạy qua phòng Lê Tri cãi nhau, mấy người không thấy ngượng à?]"

[Bên này xin gửi lời cảm ơn đến các fan nhà Triệu Loan đã âm thầm đẩy độ nổi tiếng cho Lê Tri nhà chúng tôi nhé, tặng một đóa hồng nhỏ nè.]

[Những bạn fan ngoài miệng bảo không thèm nhưng tay thì không ngừng bỏ phiếu cho Triệu Loan đâu đó, hành động của mấy bạn đã bán đứng trái tim rồi, còn không mau mau "quay đầu là bờ", dồn phiếu cho chị Tri của mình đi nào!]

Sau một hồi ầm ĩ như thế, sự căng thẳng trong lòng Trì Y cũng vơi đi ít nhiều. Bầu trời bên ngoài đã dần tối, nhưng nhờ chiếc đèn lồng sáng rực treo ngoài sân, ánh sáng xuyên qua cửa sổ giấy, hắt vào phòng, đủ để nhìn thấy những đường nét mơ hồ.

Trì Y trải chăn đệm nằm nép vào góc tường, giọng nói có chút ngập ngừng:

"Cô thật sự không ngủ à?"

Lê Tri ôm gối, ngồi xếp bằng bên khung cửa sổ. Cô tựa đầu lên khuỷu tay, giọng nói mơ màng như đang thả trôi theo gió đêm:

"Cô ngủ trước đi. Tôi đợi... nữ quỷ."

Mộng Vân Thường

Một câu thốt ra, cứ như cô và nữ quỷ đã hẹn nhau từ trước. Trì Y trợn mắt nhìn cô một lúc lâu, sau đó không biết nên nói gì, chỉ đành kéo chăn trùm kín đầu, tự an ủi mình rồi chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya tĩnh mịch, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đặn của Trì Y. Gió đêm khẽ lay động mái hiên, khiến chiếc đèn lồng sáng rực kia chao đảo theo từng cơn. Lê Tri ngáp dài một cái, nửa mơ nửa tỉnh tựa đầu vào cánh tay, ánh mắt lơ đãng dõi theo bóng cành cây đong đưa trên tấm cửa sổ giấy.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên trong viện vang lên tiếng nước rơi tí tách.

"Trời mưa sao?" — Lê Tri lẩm bẩm.

Nhưng rất nhanh cô nhận ra có điều không đúng. Tiếng nước kia rất nhẹ, rất nhỏ, dường như đang chậm rãi... di chuyển.

Tinh thần cô lập tức tỉnh táo. Tay trái cô siết chặt túi bùa mà NPC đã trao, tay phải nắm chắc con d.a.o phay. Cô lặng lẽ ghé sát bên cửa sổ, hé mắt qua lỗ thủng nhỏ, nhìn ra bên ngoài.

Một bóng dáng trắng toát chầm chậm tiến vào từ cổng vòm.

Đó là một cô gái có thân hình thon gầy, dáng đi uyển chuyển như tiểu thư khuê các được giáo dưỡng nghiêm ngặt. Từng bước chân cô ta bước đều tăm tắp, như thể khoảng cách mỗi bước đã được đo bằng thước.

Nhưng toàn thân cô gái ấy ướt đẫm nước. Chiếc váy trắng mỏng bết dính lấy da thịt, mái tóc dài đen nhánh lấm tấm rong rêu, trông chẳng khác nào vừa mới từ dưới hồ sâu leo lên. Nước nhỏ tong tong từ đầu ngón tay, từng giọt rơi xuống sân, nối thành một vệt ướt đẫm.

Điều càng khiến người ta dựng tóc gáy hơn là phía sau cô ta—

Ba đứa trẻ sơ sinh, thân thể đẫm máu, đang lặng lẽ bò men theo vệt nước ấy.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 88: Chương 88



Chúng nó không phát ra tiếng động nào, nhưng qua biểu cảm méo mó của gương mặt, Lê Tri nhận ra, chúng đang cười. Những cái miệng chưa kịp mọc răng há ra, nhe nhởn một cách kinh dị, bám lấy váy nữ quỷ mà lóp ngóp bò tới.

Nữ quỷ dừng lại trước ô cửa sổ của gian phòng đầu tiên. Cô ta đứng đó, bất động như tượng gỗ. Ánh đèn lồng hắt bóng dáng gầy guộc của cô ta lên cửa sổ giấy, lắc lư mơ hồ như muốn xé toạc lớp giấy mỏng manh.

Tiếp đó, mái tóc dài phía sau cô ta bất ngờ cử động. Nó vươn lên theo song cửa như những chiếc xúc tu sống, len lỏi qua những kẽ hở, từng chút từng chút một, chui tọt vào trong phòng.

Lê Tri nhíu chặt mày. Trong gian phòng kia, là hai người chơi đồng hành với Triệu Loan.

Cô siết chặt con dao, âm thầm tính toán khả năng cứu người. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, nữ quỷ ngoài cửa bỗng nhiên quay phắt đầu lại.

Khoảng cách tuy xa, nhưng Lê Tri cảm nhận được rõ rệt: nữ quỷ đã phát hiện ra cô — qua chính cái lỗ nhỏ tí hin trên cửa sổ giấy.

Không kịp để cô phản ứng, bóng người phía cửa sổ biến mất.

Ngay sau đó, trong tầm mắt của Lê Tri, một con mắt đỏ ngầu thình lình xuất hiện — sát đến mức gần như dán chặt lên cửa sổ.

Đó là một con ngươi sưng phù, vằn vện máu, từ trong hốc mắt mục rữa bò ra những sợi tơ m.á.u li ti.

Nữ quỷ áp sát vào cửa, ánh mắt lạnh băng xuyên thấu qua lỗ thủng, nhìn thẳng vào Lê Tri.

Hai ánh mắt chạm nhau qua lớp cửa mỏng manh, khiến da đầu cô tê dại từng tấc một. Không hề do dự, Lê Tri lùi mạnh về sau, đồng thời giơ túi bùa lên, bịt chặt lỗ thủng.

Mộng Vân Thường

Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng thét thảm thiết xé tan đêm tối.

Bóng dáng nữ quỷ lảo đảo lùi lại, in rõ trên nền cửa sổ giấy. Cùng lúc, túi bùa trên tay Lê Tri bốc lên làn khói trắng nhàn nhạt, mùi đàn hương nồng đậm lan tràn khắp phòng.

Tiếng thét biến thành tiếng gào thét phẫn nộ. Ba đứa trẻ sơ sinh dưới chân nữ quỷ cũng bắt đầu cất tiếng khóc chói tai. Âm thanh ấy như d.a.o cạo, rít rách vang vọng trong gió đêm.

Những đứa trẻ lảo đảo đứng dậy, rồi lại lồm cồm bò theo bậu cửa, dùng những bàn tay be bé bê bết m.á.u của mình ra sức đập cửa sổ, muốn phá cửa mà xông vào trong phòng.

Dưới ánh sáng của đèn lồng, từng dấu tay m.á.u nhỏ lấm tấm in hằn trên cửa sổ giấy. Lê Tri siết chặt con d.a.o phay trong tay, rồi dúi lọ nước hoa mê hoặc vào bàn tay Trì Y đang run lẩy bẩy, thân hình sợ hãi bám chặt lấy cô. Giọng cô khàn khàn mà thấp thoáng ý lạnh:

"Nếu chúng nó xông vào, xịt ngay."

Nước hoa mê hoặc chỉ dùng được một lần, sau khi xịt lên sẽ khiến ma quỷ ngộ nhận người sống thành đồng loại. Đáng ra thứ quý giá thế này, chưa đến lúc sinh tử, Lê Tri sẽ tuyệt đối không nỡ động đến.

May thay, có lẽ vì kiêng dè túi bùa đeo trên người họ, đám quỷ anh chỉ đập cửa sổ một hồi rồi im bặt. Những bóng người nhỏ thó, nhòe nhoẹt m.á.u me lặng lẽ bò xuống khỏi bậu cửa sổ. Phía sau tấm giấy cửa mỏng tang, cái bóng trắng mờ run rẩy của nữ quỷ vẫn thấp thoáng.

Lê Tri nheo mắt, lạnh lùng nhìn ra ngoài, cô mơ hồ cảm nhận được sự tức giận đang trào dâng trong con ma kia.

Bất thình lình, nữ quỷ lao lên, đôi tay trắng bệch, dây rong rớt rãi ướt sũng, điên cuồng đập rầm rầm vào cửa sổ của Lê Tri như đang trút cơn giận dữ đến phát cuồng.

"..."

Lê Tri khựng lại, suýt nữa thì thốt ra một câu chọc tức quen thuộc, nhưng cuối cùng chỉ mím môi, nhẫn nhịn không nói ra.

Khán giả trong phòng live đã nín thở, sau đó bùng nổ:

"[Đến rồi đến rồi! Cô ấy lại sắp thốt ra câu giễu cợt kinh điển đây này!]"

"[Để tôi nói giùm! 'Phẫn nộ một cách bất lực!' Chứ gì nữa!]"

"[Lê Tri đúng là khắc tinh của ma quỷ thật rồi, haha!]"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 89: Chương 89



Nhưng, đến tận khi nữ quỷ cùng lũ quỷ anh rời khỏi sân, kéo theo cả những vết nước đọng và m.á.u tan biến như chưa từng xuất hiện, Lê Tri vẫn im lặng.

Trì Y rã rời ngã vật xuống giường, cả lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai tay siết chặt lọ nước hoa, tay cũng run bần bật.

Lê Tri thản nhiên lôi một cuộn băng dính từ trong ba lô ra, dán kín lỗ thủng trên cửa sổ. Xong xuôi, cô thả mình nằm xuống giường, bình tĩnh nói:

"Ổn rồi, ngủ thôi."

Trì Y lồm cồm bò về chỗ đệm trải dưới đất, giọng lí nhí đầy lo âu:

"Bọn chúng sẽ không quay lại nữa chứ?"

"Hẳn là không." Lê Tri đáp, giọng lơ đễnh.

Mộng Vân Thường

Cô đưa tay nâng túi bùa ban ngày ông chủ nhà họ Kim đưa, hít khẽ mùi hương còn vương lại. Lúc mới nhận, nó mang theo mùi đàn hương dịu nhẹ, nhưng càng ngửi lâu, mùi thơm ấy lại dần trở nên nồng nặc, xen lẫn một thứ mùi quái lạ.

"Vậy cô có phát hiện được gì không?" Trì Y ngẩng đầu hỏi, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

"Phát hiện chứ." Lê Tri nhắm mắt lại, lạnh nhạt lên tiếng:

"Tôi có thể khẳng định, Phùng Chính Hạo không phải bị mợ chủ cũ giết."

Trì Y sững người, lòng đầy nghi hoặc.

"Lúc ban ngày tôi đã suy đoán," Lê Tri thong thả nói, "con ma kéo Phùng Chính Hạo xuống ao và con ma định siết cổ cô bằng tóc không phải cùng một kẻ."

Cảnh tượng ban nãy đã chứng minh phán đoán ấy.

Tối qua, khi Phùng Chính Hạo bị lôi đi, nữ quỷ tóc dài vẫn chưa xuất hiện. Đêm nay, cô ta lại dùng chính thủ đoạn cũ - tóc lùa qua khe cửa, mưu toan g.i.ế.c người. Điều đó đủ chứng minh, cô ta không phải kẻ đã lôi Phùng Chính Hạo đi nhấn nước.

Hơn nữa, cách di chuyển của nữ quỷ tối nay rất đặc biệt - luôn men theo mái hiên, di chuyển nhanh như dịch chuyển tức thời, tuyệt đối không đi ngang qua sân trong tối om. Một quỷ hồn đến cả việc tránh vật cản còn cẩn trọng như vậy, làm sao có thể đá đổ cái ấm nước đặt giữa sân?

Kết luận của Lê Tri lạnh lẽo như lưỡi dao:

"Người g.i.ế.c Phùng Chính Hạo, là người sống."

Bàn tay Trì Y run lên.

"Những người cùng phòng với Phùng Chính Hạo nói rằng họ không nghe thấy bất cứ tiếng động nào suốt đêm," Lê Tri nói tiếp, "cô nghĩ người chơi khi vào phó bản kinh dị, ai cũng ngủ sâu đến mức bên cạnh có người bị lôi đi cũng không hay sao?"

Cô dừng một chút, rồi thả ra đáp án:

"Trừ khi họ bị đánh thuốc mê. Có thể là thuốc trong bữa ăn, hoặc một cách nào đó khác."

Nếu hung thủ là người, đương nhiên đạo cụ trừ tà sẽ vô dụng. Phùng Chính Hạo, khi ấy chỉ là một con mồi bất lực chờ chết.

Trì Y cắn chặt môi, trong đầu như hiện lên một cảnh tượng rợn người —

Trong đêm mưa tối mịt, có kẻ lén lút vượt qua mưa gió, bí mật lẻn vào sân.

Kẻ đó đã sớm ra tay đánh thuốc mê trong phòng, sau đó dễ dàng vác thân thể bất tỉnh của Phùng Chính Hạo ra ngoài.

Vì trời quá tối, sân lại trơn trượt, nên khi di chuyển, hung thủ đã đá phải cái ấm nước đặt giữa sân.

Tiếng động bất ngờ vang lên trong đêm tĩnh mịch. Đáng lẽ cái ấm tròn ấy phải lăn lông lốc, kêu leng keng liên hồi — nhưng nó chỉ vang một tiếng rồi im bặt.

Chỉ có thể là hung thủ nhanh tay lẹ mắt, vội vã chụp lấy ấm nước, ngăn không cho nó lăn thêm gây chú ý.

Sau đó, kẻ đó vội vã lôi Phùng Chính Hạo đến bờ ao, thẳng tay đẩy xuống nước sâu lạnh lẽo...

Hoá ra, ở phó bản này, thứ đáng sợ không chỉ là ma quỷ — mà còn là con người.

"Là quản gia Trần sao? Hay là ông chủ nhà họ Kim? Tại sao họ lại làm như vậy?" Trì Y hạ thấp giọng, nép sát lại, như sợ âm thanh vang ra sẽ kinh động đến những thứ ẩn nấp trong bóng tối.

Lê Tri nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm dưới ánh đèn mờ: "Không biết. Nhưng căn nhà này chắc chắn có vấn đề. Ngày mai tìm thêm manh mối rồi tính."

Trì Y lại tiến gần hơn, hỏi nhỏ: "Vậy tối nay... họ có đến nữa không?"

"Sáng mai sẽ rõ." Lê Tri khẽ đáp, giọng nói trầm ổn kỳ lạ. "Nhưng tôi nghĩ, hôm nay chưa chắc bọn chúng dám động thủ."
 
Back
Top Bottom