Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 200: Chương 200



Dưới sự chỉ đạo của Lê Tri, cả nhóm dọn hết bàn ghế trong lớp vào sát tường, tạo ra một khoảng trống lớn ở giữa. Họ dùng bảy chiếc bàn để xếp thành một vòng khép kín, chuẩn bị chơi trò “bảy góc”.

Dù chưa ai từng chơi trò này, nhưng Lê Tri đã ghi nhớ cách chơi từ lời kể của Từ Cảnh Thắng hôm đó. Cô đứng giữa vòng bàn, giải thích chi tiết:

"Vị trí bắt đầu là ở cửa, đánh dấu là số 1. Theo chiều kim đồng hồ, số 1 là Đàm Mạn Ngữ, số 2 là Tóc Hồng, số 3 là Tóc Trắng, số 4 là Ức Nhiên, số 5 là Bội Bội, số 6 là Liên Thanh Lâm, và số 7 là tôi."

"Mọi người sẽ đi theo số thứ tự đến vị trí kế tiếp. Khi tôi — người thứ 7 — đi đến vị trí số 1 thì chỗ đó sẽ trống."

"Tôi sẽ ho một tiếng để ra hiệu, rồi tiếp tục đi đến chỗ số 2, tức là vị trí của Đàm Mạn Ngữ. Lúc này cô ấy sẽ bước tiếp đến vị trí kế tiếp, cứ thế xoay vòng."

"Khi Liên Thanh Lâm — người thứ 6 — đi đến vị trí số 1, tức là chỗ bắt đầu, thì không cần đi tiếp nữa."

Lê Tri nhìn thẳng vào mắt Liên Thanh Lâm, chậm rãi nói:

"Lúc đó, cậu chỉ cần đứng yên tại chỗ… rồi nói một câu: 'Trò chơi kết thúc.'"

Lê Tri hạ giọng, nghiêm túc căn dặn:

"Trong lúc chơi, bất kể nghe thấy âm thanh gì cũng không được quay đầu lại. Khi di chuyển, cho dù có nhìn thấy gì đi nữa, cũng tuyệt đối không được chạy loạn. Chỉ cần đi đến chỗ người tiếp theo theo đúng luật là được. Không được làm rối đội hình, phải tuân thủ quy tắc trò chơi."

Tất cả mọi người đồng thanh:

"Biết rồi!"

Họ chia nhau đứng vào đúng vị trí đã định. Đàm Mạn Ngữ đi tới cửa lớp, đưa tay tắt đèn, giọng nói trầm thấp, nghiêm trang hệt như đang mở một nghi thức triệu hồi:

"Bắt đầu nào."

Lớp học lập tức chìm vào bóng tối. Dưới ánh sáng lờ mờ chỉ đủ để phân biệt hình dáng mơ hồ của người trước mặt, bảy người đứng quay lưng vào nhau giữa lớp, không một ai lên tiếng.

Tiếng bước chân của Đàm Mạn Ngữ vang lên đầu tiên, cô di chuyển từ vị trí số 1 đến số 2.

Tóc Hồng là người ở vị trí số 2. Nghe tiếng bước chân đến gần, cả người cậu ta đổ mồ hôi như tắm.

Ngay sau đó, có ai đó nhẹ nhàng chạm vào vai cậu.

Theo lý, người đó phải là Đàm Mạn Ngữ. Nhưng đầu óc Tóc Hồng lúc này toàn là những hình ảnh từ các bộ phim kinh dị cậu từng xem. Mặt cắt không còn giọt máu, cậu ta run rẩy rời khỏi vị trí, tiến đến vị trí số 3 – nơi bạn thân Tóc Trắng đang đứng.

Ánh sáng yếu đến mức Tóc Hồng chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng lưng cậu bạn, nhưng không chắc liệu hình dáng ấy có phải là Tóc Trắng thật hay không.

Run rẩy chạm vào vai người trước mặt, cậu ta chuyển vị trí. Người ở vị trí số 3 cũng nhanh chóng đi đến vị trí số 4. Từng người một di chuyển theo đúng trình tự, không hề có sự cố.

Cuối cùng, Liên Thanh Lâm ở vị trí số 6 chạm vào vai Lê Tri ở vị trí số 7, rồi đứng yên tại đó.

Mộng Vân Thường

Lê Tri bắt đầu di chuyển từ vị trí số 7 trở lại số 1, tiếng bước chân của cô vang lên chậm rãi, đều đặn.

Cô ho nhẹ một tiếng. Đó là tín hiệu cho thấy vòng đầu tiên đã hoàn tất.

Một vòng nữa, chỉ cần thêm một vòng nữa là kết thúc trò chơi.

Mọi người bắt đầu thấy phấn khích.

Sau tiếng ho, Lê Tri bước đến vị trí số 2 – nơi Đàm Mạn Ngữ đang đứng. Nhưng chưa kịp đi được vài bước, một luồng khí lạnh bất ngờ phả vào sau lưng cô.

Phía sau là vị trí số 1 – lúc này đang trống.

Cô không quay đầu lại. Bước chân nhanh hơn, Lê Tri chạm vào vai Đàm Mạn Ngữ.

Vòng thứ hai bắt đầu.

Từng người lại tiếp tục di chuyển, lần lượt nối đuôi nhau trong lớp học tối mờ. Không gian tĩnh lặng đến rợn người.

Bội Bội là người đi sau cùng, di chuyển từ vị trí số 6 đến vị trí số 7 – sau lưng Liên Thanh Lâm.

Cậu ta nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập cập.

Tiếng của người đang cực kỳ sợ hãi.

Lưng cậu truyền đến cảm giác run rẩy từ Bội Bội khi cô chạm vào vai mình.

Vị trí số 7 sát bên cạnh vị trí số 1. Nếu Bội Bội từ số 6 đến số 7 mà sợ đến mức đó... thì rất có thể...

Liên Thanh Lâm siết chặt món đạo cụ trong túi, trái tim cậu đập thình thịch như trống trận.

Cậu bắt đầu tiến về phía số 1.

Chỉ cần đặt chân vào đó, trò chơi sẽ kết thúc.

Tiếng bước chân vang lên rõ ràng giữa lớp học yên tĩnh, tất cả đều như nín thở chờ đợi.

"Chị Tri..." – giọng nói run rẩy của Liên Thanh Lâm vang lên, như một mũi kim đ.â.m vào không khí tĩnh mịch. "Có người... đang đứng ở vị trí số 1..."

Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ lớp học như đông cứng.

Lê Tri lập tức hỏi:

"Nó trông như thế nào?"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 201: Chương 201



"Con ma ở vị trí số 1. Nó trông như thế nào?"

Nuốt khan một cái, cậu ta căng thẳng miêu tả:

"Nó... nó cao, mảnh... không giống người chút nào..."

Thật ra, Lê Tri đã lường trước tình huống này. Cô cố ý chọn mình và Liên Thanh Lâm – hai người dày dạn kinh nghiệm nhất – đứng ở hai vị trí đầu cuối. Chỉ là, xem ra hôm nay cô may mắn hơn.

Đột nhiên, Liên Thanh Lâm hít sâu một hơi lạnh:

"Chị Tri! Nó quay đầu lại nhìn em rồi! Trời ơi, nó chỉ quay mỗi cái đầu thôi!"

Lê Tri điềm tĩnh nói:

"Vậy cậu còn đứng đó làm gì? Đó là chỗ của cậu! Đuổi nó đi!"

Liên Thanh Lâm sững người: "?"

"Không thể phá luật chơi. Giờ chỉ có cậu là có thể hành động."

Cái bóng ở vị trí số 1 đã hoàn toàn quay đầu lại. Trong bóng tối, nó lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía Liên Thanh Lâm.

Ánh sáng quá yếu khiến cậu không thể thấy rõ khuôn mặt nó, nhưng cậu lại thấy rõ một điều: nó đang bước về phía Lê Tri.

Không còn thời gian do dự, Liên Thanh Lâm rút đạo cụ từ túi, lao lên và vung mạnh vào mặt cái bóng.

"Bột thu nhỏ!"

Đó là đạo cụ mà cậu đã đổi từ phó bản trước với giá 799 điểm.

Cái bóng cao lêu nghêu lập tức cứng đờ. Ngay sau đó, cơ thể nó bắt đầu co rút lại, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi chỉ còn bằng một hạt đậu.

Liên Thanh Lâm không chút khách sáo, giẫm mạnh lên nó – thậm chí còn nghiến vài cái.

Xong xuôi, cậu nhanh chóng bước vào vị trí số 1:

"Trò chơi kết thúc!"

Lê Tri lập tức cúi xuống kiểm tra bảng điểm đặt tại vị trí số 2.

Tên của cô đã tăng từ 20 lên 40 điểm.

"Điểm số đã tăng."

Tức là trò chơi đã hoàn thành.

Bội Bội ngồi phệt xuống sàn như mất hết sức lực, còn Liên Thanh Lâm thì lao đến bật đèn.

Ánh đèn huỳnh quang sáng bừng khiến mọi người phải chớp mắt liên tục.

Liên Thanh Lâm cúi xuống tìm cái bóng vừa rồi, nhưng không thấy gì cả.

Tóc Hồng thì trầm trồ:

"Cậu có đạo cụ xịn như vậy à! Nếu tôi có đạo cụ đó, tôi cũng dám đối mặt với ma quỷ!"

"Xạo ke!" – Liên Thanh Lâm liếc mắt, "Cái gan của chú chắc thấy ma là tè ra quần!"

Lê Tri bước đến hỏi:

"Cậu có nhìn rõ được cái bóng đó là nam hay nữ không?"

Liên Thanh Lâm nhíu mày:

"Không phân biệt được. Nó... không giống người. Cảm giác như là một loại quỷ quái, tụ lại từ oán khí, chẳng có ý thức, chẳng có hình dạng cụ thể."

Lê Tri lặng lẽ nhìn ra cửa sổ – nơi Hướng Mẫn từng nhảy lầu tự sát.

Theo lý, nếu họ chơi trò gọi hồn trong lớp học mà Hướng Mẫn từng chết, người xuất hiện phải là cô ấy mới đúng.

Đàm Mạn Ngữ cũng tiến lại gần, khẽ hỏi:

"Cô đang tìm Hướng Mẫn à?"

Lê Tri gật đầu chậm rãi:

"Không thấy lạ sao? Không có hồn ma nào ở ký túc xá, cũng không có trong lớp học... Vậy Hướng Mẫn... đã đi đâu rồi?"

Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng tối trong lớp học như quẩn quanh bất tận. Không ai lên tiếng nữa. Không ai dám thừa nhận cảm giác lành lạnh đang len lỏi từ sống lưng lên tận ót.

"Cũng đâu có quy định rằng NPC trong phó bản nhất định phải biến thành lệ quỷ sau khi c.h.ế.t đâu." Liên Thanh Lâm nắm chặt góc áo, ánh mắt lảng tránh, rõ ràng trong lòng cậu đang có chút bất an. "Biết đâu... Hướng Mẫn c.h.ế.t rồi thì thực sự là đã chết. Không biến thành quỷ..."

Có lẽ cậu đang ám chỉ đến cái bóng mà mình đã vô tình giẫm nát trong màn chơi vừa rồi. Một cái bóng không rõ ràng, không có âm khí, không có cảm giác u ám, nhưng lại khiến người ta lạnh gáy một cách vô thức.

Lê Tri liếc nhìn về phía tòa nhà văn phòng, ánh mắt trầm lặng như giếng sâu không đáy.

Trong màn đêm đặc quánh, tòa nhà kia như một con quái vật khổng lồ đang ẩn mình. Cửa sổ như những con mắt đen ngòm không mí, theo dõi mọi thứ một cách lặng lẽ. Không gió, không tiếng động. Chỉ có cảm giác nghẹt thở lan ra trong không khí.

Cô không đáp lại lời Liên Thanh Lâm, chỉ nhẹ giọng nói: "Trước tiên, sắp xếp lại bàn ghế đã."

Mọi người lập tức hành động, bàn ghế lạch cạch va vào nhau trong im lặng. Ai nấy đều cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng động tác thì rõ ràng lúng túng.

Đột nhiên, Tóc Hồng đang dọn dẹp bỗng hét lên thất thanh: "Điểm số của Chu Kiến Chương đã lên 59 rồi?!"

Cậu ta vừa kiểm tra bảng tên trên bàn Chu Kiến Chương, ban ngày vẫn là 39 điểm. Không biết từ bao giờ, con số đó đã tăng lên 59 — chỉ cách điểm qua ải đúng một điểm nữa.

Sự phát hiện này như một nhát d.a.o xuyên qua bầu không khí ngột ngạt.

Mọi người vội vã kiểm tra điểm số của mình. Quả nhiên, điểm của nhóm Chu Kiến Chương đều tăng, vượt mốc 50 điểm.

Mộng Vân Thường

Tóc Trắng gãi đầu, mơ hồ: "Không phải... ban nãy họ nói định chơi trò gương ở ký túc xá tối nay sao? Tăng điểm cũng hợp lý mà..."

Chưa kịp dứt lời, Tóc Hồng đã tức giận vỗ đầu cậu ta một cái rõ đau: "Trò gương phải chờ sau nửa đêm mới được chơi! Còn chưa tới 12 giờ! Sao điểm lại tăng rồi?!"

"Vì họ đã chơi trò mời bút tiên trước rồi." Giọng Lê Tri lạnh đi rõ rệt, ánh mắt cô sắc như lưỡi d.a.o vừa rút ra khỏi vỏ: "Mỗi ngày chỉ được chơi một trò. Nhưng khi sang nửa đêm, tức là ngày hôm sau, giới hạn lại được đặt lại. Nếu hôm nay họ đã chơi ba trò, thì đúng 12 giờ đêm, họ có thể chơi trò thứ tư."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 202: Chương 202



Sự im lặng bao trùm cả lớp học.

Chu Kiến Chương... từ đầu đến cuối đều đang diễn trò.

Bọn họ cố ý nói to kế hoạch để nhóm Lê Tri nghe thấy, đánh lạc hướng, trong khi thực chất lại lén lút hoàn thành trò bút tiên từ trước.

Từ Ức Nhiên sốt ruột: "Vậy thì chúng ta cũng phải nhanh chóng quay lại ký túc xá chơi trò gương thôi! Chúng ta được 40 điểm rồi, hai trò trước đều đạt điểm tối đa. Nếu lần này cũng được điểm tuyệt đối, là có thể qua ải mà!"

Lê Tri lắc đầu, giọng kiên quyết: "Không kịp nữa rồi."

Kế hoạch của cô vốn là thông qua trò chơi bốn góc để gọi được linh hồn Hướng Mẫn. Nếu thành công, có thể điều tra được bí mật trong văn phòng hiệu trưởng. Như vậy, khi đối mặt với thế lực ẩn sau bức màn, họ sẽ có cơ hội chuẩn bị và tiêu diệt nó từ gốc.

"Thứ đang điều khiển Chu Kiến Chương xuất phát từ văn phòng hiệu trưởng. Bản thể của nó chắc chắn đang ẩn mình ở đó. Nếu có thể tiêu diệt được bản thể, nhóm của hắn sẽ không còn là mối đe dọa."

Nhưng — Hướng Mẫn đã không xuất hiện.

Mảnh ghép quan trọng nhất trong kế hoạch đã vắng mặt. Không có đủ thông tin, xông vào văn phòng hiệu trưởng lúc này chỉ là hành động tự sát. Quay lại ký túc xá chơi trò gương? Cũng đồng nghĩa với việc bước vào bẫy mà kẻ khác đã giăng sẵn.

"Quan trọng nhất là..." Giọng Lê Tri đột nhiên trầm xuống, như thể đang ép mọi người nhìn thẳng vào sự thật đáng sợ nhất: "Hoàn thành cả bốn trò chơi và đạt đủ điểm... liệu có thực sự qua được ải không?"

Câu nói ấy như lưỡi d.a.o lột phăng lớp vỏ hy vọng mong manh của tất cả.

Đàm Mạn Ngữ siết chặt tay, gằn giọng: "Họ đã bị thứ gì đó trong cơ thể điều khiển rồi. Họ không còn là người nữa. Cho dù điểm có đủ, họ cũng không thể qua ải. Vì... họ đã c.h.ế.t rồi."

Không khí trong lớp học đột ngột lạnh đi vài độ.

Từ Ức Nhiên rùng mình: "Nếu họ phát hiện đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng vẫn không thể qua ải... họ sẽ làm gì?"

Lê Tri đáp mà không do dự: "Họ sẽ đến tìm chúng ta. Giết chúng ta."

Sự khẳng định ấy khiến mọi người c.h.ế.t lặng.

Cô tiếp tục, ánh mắt nghiêm túc: "Chúng ta không thể quay lại ký túc xá. Một khi họ phát hiện bị kẹt lại, thứ đầu tiên họ nghĩ đến sẽ là tiêu diệt đối thủ. Nếu lúc đó chúng ta đang ở trong ký túc xá, sẽ bị bao vây từ trong ra ngoài."

Nếu như chúng vẫn là người, Lê Tri vẫn có thể nghĩ ra cách đối phó. Nhưng giờ đây, nếu chúng thực sự đã bị những con quái vật ký sinh, nếu thứ mà Bối Huyên ói ra đêm qua chính là trứng côn trùng...

Khi bọn chúng tấn công, côn trùng sẽ tràn vào như dòng thác lũ, phủ kín mọi lối thoát.

"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức." Lê Tri ra lệnh dứt khoát. "Tối nay không về ký túc xá nữa. Phải tìm một nơi an toàn để trốn."

Mộng Vân Thường

Không ai phản đối. Cũng không ai chần chừ. Cả nhóm nhanh chóng sắp xếp lại bàn ghế, tắt đèn, rồi rời khỏi lớp học, lặng lẽ như những cái bóng.

Phía sau họ, màn đêm như đang cười lạnh.

Ra khỏi tòa nhà học, một cơn gió lạnh buốt thổi qua làm cả nhóm đồng loạt rùng mình như phản xạ. Gió đêm lùa vào cổ áo, lạnh đến tận xương. Cảm giác như cái c.h.ế.t đang âm thầm rình rập sau lưng, chỉ cần họ bước sai một bước thôi là sẽ bị nuốt chửng.

Lê Tri không nói gì, chỉ lặng lẽ rẽ sang hướng ngược lại ký túc xá. Những người còn lại thấy vậy lập tức bám theo, không một ai dám tách ra.

Tóc Hồng nhỏ giọng thì thầm: "Lão đại, chúng ta trốn ở đâu bây giờ?"

Ngôi trường này không lớn. Ngoài khu lớp học, ký túc xá và nhà thể chất, còn lại chỉ là sân thể thao trống trải và vài dãy nhà nhỏ kỹ thuật. Nói cách khác, không có chỗ nào đủ an toàn để giấu cả một nhóm người.

Trong khi đó, Chu Kiến Chương và đồng bọn của hắn có cả một đêm để lục tung từng ngóc ngách để g.i.ế.c họ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bị truy sát trong đêm đen tĩnh mịch, tim ai nấy cũng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Thế nhưng, thấy Lê Tri vẫn bình tĩnh, bước chân chắc chắn, họ ít nhiều cũng trấn an lại phần nào. Cả nhóm răm rắp theo sau cô, không một ai hỏi thêm câu nào nữa.

Lúc này, trên màn hình livestream, khán giả đã bắt đầu sục sôi:

[Ơ kìa!!! Tôi biết Lê Tri định đi đâu rồi!!!]

[Ha ha ha ha ha, mọi người đoán được chưa? Lần này chắc chắn là đi ngủ chung rồi!!!]

[Ôi trời ơi, thầy Lý ơi thầy còn ngủ nổi không với một bầy "bóng đèn" như thế này?]

[Tôi nói thật, nếu đây mà là ngôn tình trá hình thì tôi đập điện thoại luôn!]

[Thôi đi bà, ai chả muốn được NPC đẹp trai cứu mạng cơ chứ…]

Mười phút sau, Lê Tri dừng lại trước căn nhà cấp bốn nằm ngay bên cạnh phòng y tế. Cô gõ nhẹ vào cánh cửa sắt cũ màu xanh xám.

Đây là khu nhà dành cho nhân viên, Lê Tri đã âm thầm quan sát từ mấy ngày trước. Căn phòng này có dấu vết sinh hoạt, đồ đạc ngăn nắp, và hơn hết, nó nằm sát với phòng y tế nơi họ từng chữa trị—khả năng cao là của Lý Kiến Hề.

Tiếng gõ cửa vừa dứt, ánh sáng lập tức xuyên qua tấm rèm mỏng. Có tiếng động nhẹ, rồi bước chân tiến dần ra cửa.

"Cạch."

Cánh cửa mở ra từ bên trong, ánh sáng vàng từ bóng đèn chiếu xuyên màn đêm, hiện rõ dáng người cao lớn, tóc rối, mặc áo ngủ và đi dép lê.

Lý Kiến Hề đứng đó, trông có vẻ vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt mơ màng, trên gương mặt không rõ là ngạc nhiên hay bất đắc dĩ.

"Thầy Lý." Lê Tri chớp mắt, giọng nhẹ nhàng như mèo con bị bỏ rơi, "Chúng em đang bị truy sát."

Lý Kiến Hề: "..."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 203: Chương 203



Phía sau cô, Liên Thanh Lâm suýt hét lên. Cậu ta cắn môi, trừng mắt nhìn NPC kia đầy ai oán.

Là hắn! Chính là cái tên NPC có nhan sắc áp đảo mình! Tên thầy âm dương c.h.ế.t tiệt đó!

Trong đầu Liên Thanh Lâm gào thét:

Cái hệ thống quỷ tha ma bắt kia, lôi anh ta ra khắp nơi làm gì? Không thể để tôi tỏa sáng một lần à? Tại sao lúc nào cũng là anh ta?!

Lý Kiến Hề lặng lẽ nghiêng người nhường lối: "Vào đi."

Sự chủ động bất ngờ khiến cả nhóm sững sờ. Họ không ngờ một NPC lại sẵn lòng giúp đỡ người chơi dễ dàng như vậy. Nhưng đây không phải lúc để hỏi "tại sao", cũng chẳng có thời gian để nghi ngờ.

Họ lập tức chen vào trong như đàn cá mắc cạn vừa được thả về nước. So với tưởng tượng ban đầu là phải chui rúc dưới cống hay gầm cầu thang, nơi này đúng là thiên đường.

Lý Kiến Hề đóng cửa, kéo kín rèm, cẩn thận kiểm tra từng khe hở, rồi mới quay lại phòng khách. Phòng chỉ có một gian, được ngăn cách bằng một tấm rèm xanh. Phía trước là ghế sofa, tủ sách nhỏ và bàn trà; phía sau có lẽ là phòng ngủ.

Cả nhóm đứng lóng ngóng như mấy đứa học sinh làm sai, không biết nên ngồi hay nên đứng. Họ tưởng NPC sẽ bắt đầu chất vấn, hay ít nhất cũng hỏi lý do. Nhưng không, anh ta chẳng nói một lời.

Anh cúi người, kéo vài chiếc chăn từ dưới gầm giường ra, điềm nhiên bắt đầu trải nệm.

Họ đứng ngẩn người ra như thể không tin được chuyện đang xảy ra.

Đây thật sự là NPC trong phó bản sao? Không phải người chơi cải trang thành NPC à?

Giường được trải phía sau rèm, tránh xa cửa ra vào, vị trí rất an toàn và kín đáo. Bảy người, trải thành một hàng dài, đủ chỗ nằm.

Lý Kiến Hề liếc nhìn đồng hồ treo tường—kim giờ vừa chỉ đến con số 12.

Anh quay đầu nhìn về phía ký túc xá ngoài cửa sổ, rồi chậm rãi nói: "Các em ngủ bên trong. Tôi ngủ ngoài này." Anh chỉ vào chiếc sofa.

Không ai phản đối. Họ gật đầu cảm ơn rối rít, nhanh chóng đi về phía sau tấm rèm. Đến lúc này, chuyện nam nữ ngủ chung cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Sống còn mới là ưu tiên.

Lý Kiến Hề tắt đèn. Phòng chìm vào bóng tối.

Lạ lùng thay, lần đầu tiên sau bao nhiêu giờ căng thẳng, bóng tối lại không còn đáng sợ nữa.

Càng tối càng tốt. Càng tối, Chu Kiến Chương sẽ càng khó tìm ra họ.

Nói là đi ngủ, nhưng chẳng ai thật sự có thể chợp mắt được.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc Chu Kiến Chương và đám người bị nguyền rủa kia đang lang thang khắp sân trường, rình mò từng ngóc ngách để truy tìm bọn họ, mọi người đều cảm thấy cả cơ thể cứng đờ, như thể chỉ cần hít thở mạnh một chút thôi cũng sẽ bị phát hiện.

Liệu tụi nó có đánh hơi được nơi này không?

Căn phòng nghỉ của giáo viên tuy biệt lập, nhưng với cánh cửa gỗ mỏng manh cùng khung cửa sổ chỉ được che bởi lớp rèm vải cũ kỹ, thì có đủ để ngăn cách với thứ đã không còn là con người kia không?

Ngay cả khi bọn họ nấp kín trong bóng tối, chỉ cần một ánh nhìn sắc như d.a.o từ bên ngoài xuyên qua, liệu có thể nhìn thấy bảy người đang run rẩy co cụm lại bên trong không?

Tóc Hồng nằm gần mép giường, không chịu nổi liền thì thào với Từ Ức Nhiên đang nằm sát bên:

"Ê, cậu đừng có run nữa, cậu run làm cái giường nó kêu cọt kẹt luôn rồi kìa."

Từ Ức Nhiên cắn răng, giọng lí nhí:

"...Xin lỗi, tôi... tôi sẽ cố gắng kiểm soát."

"Không sao đâu, cứ nhắm mắt lại ngủ đi."

Giọng của Lê Tri vang lên giữa màn đêm, nhẹ như một lớp sương mỏng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác yên tâm kỳ lạ.

"Đừng nghĩ gì hết, đếm số trong đầu đi, từ một đến một trăm, sau đó quay lại đếm ngược. Rồi sẽ ngủ được."

Ai nấy đều hít sâu một hơi, rồi cố ép mình thở ra thật chậm. Trong bóng tối, từng người bắt đầu nhắm mắt lại, cố gắng để tâm trí trôi đi khỏi nỗi sợ đang lởn vởn quanh họ như bóng ma.

Sẽ không sao đâu. Đây là khu nhà dành cho giáo viên và nhân viên, nhóm Chu Kiến Chương chắc sẽ không tìm đến đây... phải không?

Thời gian lặng lẽ trôi. Trong sự yên ắng tuyệt đối, tiếng đồng hồ treo tường vang lên từng nhịp tích tắc rõ mồn một, như đ.â.m thẳng vào tai người đang căng thẳng.

Tích tắc—

Tích tắc—

Âm thanh đều đặn, như một phép thôi miên, dần dần kéo từng người vào trạng thái mơ màng.

Trong căn phòng tối om không bật đèn, tiếng thở của nhóm Lê Tri cũng dần trở nên ổn định.

Không ai biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, từng nhịp chân nặng nề dẫm lên nền đất, xuyên qua bồn hoa trước phòng y tế, tiến dần về phía khu nhà giáo viên.

Lý Kiến Hề đang nằm trên chiếc ghế dài lập tức mở mắt. Nhưng anh không bật dậy, chỉ nằm im như một cái xác, căng tai lắng nghe âm thanh kia ngày một rõ rệt.

Mộng Vân Thường

Tiếng bước chân dừng lại.

Một khoảng im lặng c.h.ế.t chóc kéo dài... rồi có tiếng sột soạt vang lên.

Giống như có thứ gì đó đang lách vào từ khe cửa, trườn bò khắp mặt đất. Từng phòng một bị lục soát, bị xem xét như món hàng hóa tầm thường.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 204: Chương 204



Ngoài màn hình livestream, khán giả đang theo dõi góc nhìn từ nhóm Chu Kiến Chương chứng kiến mọi cảnh tượng đang diễn ra.

Họ thấy bọn họ đi từ ký túc xá đến tòa nhà học, rồi từ đó tiến thẳng về khu nhà dành cho giáo viên.

Dưới ánh đèn đêm mờ nhạt, gương mặt từng người trong nhóm Chu Kiến Chương vẫn giữ vẻ ngoài của con người, nhưng trong ánh mắt lại là sự trống rỗng đến kinh hoàng. Thứ ánh nhìn vô hồn như của xác sống, chứa đầy sát ý lặng lẽ.

[Chu Kiến Chương giờ còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ!]

[Tụi nó đâu còn là người chơi nữa, tụi nó là quái vật rồi!]

[Truy sát đêm khuya à. Mị thích nha!]

[Lê Tri mau tỉnh lại đi! Bọn chúng tới nơi rồi!!]

[Khoan đã... mấy người này tìm được khu nhà giáo viên thật rồi hả?!]

[Tui cá 1 gói cá viên chiên, chị Tri KO Chu Kiến Chương luôn]

Cuối cùng, nhóm Chu Kiến Chương dừng lại trước căn phòng cuối cùng trong dãy nhà.

Chu Kiến Chương nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Mũi anh ta hơi co giật, rồi nhếch miệng cười như thể đang ngửi được mùi hương quen thuộc.

"Ở đây rồi," anh ta thì thầm.

Thính giác và khứu giác của hắn giờ đã vượt xa loài người. Dù bên trong không bật đèn, rèm cửa dày kéo kín, hắn vẫn nghe thấy được tám nhịp thở không đồng đều từ phía sau cánh cửa.

Bối Huyên bước đến bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng không khác gì xác chết. Hai người áp mặt vào ô cửa kính, như những con thú đang săn mồi trong im lặng.

Rèm vải dày tưởng chừng đủ để ngăn cách tầm nhìn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hai gã quái vật đứng ngoài kia cùng nở một nụ cười man dại.

Họ đã thấy rồi.

Bên trong căn phòng tối, bảy cái bóng co cụm run rẩy.

Bối Huyên và Chu Kiến Chương há miệng ra.

Từ trong khoang miệng họ, từng đợt côn trùng đen kịt trào ra như thác lũ, uốn éo bò men theo khung cửa sổ, trườn vào khe hở dưới cửa chính.

Ngay lúc đó—

Một tiếng "cạch" vang lên.

Cửa phòng bất ngờ bật mở.

Người đứng ở cửa là vị giáo y nghiêm nghị, khuôn mặt vẫn không hề biến sắc dù trong bóng tối mờ mịt. Ánh mắt anh quét qua tám người đứng trước cửa, giọng lạnh lẽo vang lên:

"Đêm khuya rồi, các em đang làm gì vậy?"

Ngay lập tức, tám người kia ngừng lại.

Chu Kiến Chương và Bối Huyên vội vàng ngậm miệng. Đám côn trùng đang bò ra từ miệng cũng tan biến không dấu vết, như chưa từng tồn tại.

Dưới ánh đèn mờ ảo của hành lang khu nhà dành cho nhân viên, gương mặt Lý Kiến Hề không hề lộ ra chút cảm xúc nào. Anh lạnh giọng: "Đây là khu nhà ở của nhân viên, ai cho phép những học sinh như các em vào đây?"

Ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua từng gương mặt trong nhóm học sinh phía trước, như lưỡi d.a.o sắc bén quét ngang qua làn da. Cả người anh tỏa ra khí thế nghiêm nghị khiến người ta không rét mà run. "Các em học lớp nào? Giáo viên chủ nhiệm là ai?"

Tám người không hẹn mà cùng lùi lại một bước, trên mặt đồng loạt hiện lên vẻ sợ hãi rõ rệt.

Lý Kiến Hề gằn giọng quát: "Nửa đêm không ngủ mà đi lung tung trong trường, đứng yên đó! Tôi sẽ gọi giáo viên chủ nhiệm của các em ngay lập tức!"

Nói xong, anh thật sự quay người, định đi vào phòng để gọi điện thoại. Chu Kiến Chương hoảng hốt, gắng gượng lắm mới bật ra được vài tiếng khàn đặc: "Thầy ơi... em xin lỗi... chúng em về ngủ ngay đây ạ."

Lý Kiến Hề dừng lại, quay đầu, ánh mắt tối sầm như đang nhìn xuyên thấu người đối diện: "Nếu còn để tôi phát hiện các em vi phạm nội quy, tất cả sẽ bị ghi vào sổ hạnh kiểm."

Bối Huyên siết chặt hai tay, trong mắt lộ rõ vẻ không cam lòng. Nhưng đối mặt với uy nghiêm của thầy giáo, cùng nội quy nghiêm khắc của ngôi trường quái dị này, cô ta không dám làm càn. Đôi mắt cô ta vô thức liếc về sau lưng anh, nhìn qua khe cửa khẽ mở hé, cô ta có thể thấy rõ những hình thể đỏ rực của thân nhiệt đang nấp sau tấm màn trắng mỏng.

Cô ta run lên, nhưng không dám bước tới. Người thầy giáo trước mặt — quá đáng sợ. Cô ta biết rõ, nếu bị bắt quả tang, hậu quả sẽ không chỉ là bị ghi sổ hạnh kiểm, mà có thể là... cái chết.

Cuối cùng, tám người đành lặng lẽ quay lưng rời đi, mang theo sự không cam lòng và nỗi sợ hãi tột cùng.

Lý Kiến Hề đứng yên tại chỗ, chỉ đến khi chắc chắn bọn họ đã đi xa hẳn, anh mới quay lại, nhẹ nhàng khép cửa, rồi lặng lẽ trở về nằm xuống ghế sofa.

Mộng Vân Thường

Trong phòng, bảy người đang nín thở ẩn nấp mới dám thở phào nhẹ nhõm. Họ không dám ho, không dám động đậy, chỉ đến giờ phút này, sống sót sau cuộc kiểm tra bất ngờ, mới dám run rẩy mà thả lỏng một chút.

"Thầy Lý..." Trong bóng tối tĩnh mịch, giọng nói dịu dàng của Lê Tri vang lên như một làn gió mỏng: "Cảm ơn thầy."

Lý Kiến Hề nhắm mắt lại, giọng anh trầm thấp: "Ngủ đi. Không sao rồi."

Lúc này, thực sự đã an toàn... ít nhất là trong đêm nay.

Dù vẫn còn sợ hãi đọng lại, nhưng sự mệt mỏi cùng màn đêm dày đặc nhanh chóng cuốn họ vào giấc ngủ.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 205: Chương 205



Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên trong không gian lạnh lẽo.

Bọn họ lồm cồm ngồi dậy, vẫn còn ngái ngủ, nhưng chỉ một thoáng sau, ký ức về đêm qua ùa về như một cơn ác mộng.

Liên Thanh Lâm bật người dậy, giọng hoảng hốt: "Chết tiệt! Tối qua họ tìm tới bằng cách nào vậy? Tôi cứ tưởng tiêu đời rồi!"

Lê Tri dụi mắt, thở nhẹ: "Thực ra họ đã phát hiện ra, chỉ là thầy Lý đã đuổi được họ đi thôi."

Đàm Mạn Ngữ xỏ giày, nghiêm túc nói: "Nếu trong cơ thể họ thực sự là côn trùng, thì một số loài có thể cảm nhận được thân nhiệt. Dù ta có trốn kỹ đến đâu, chỉ cần đứng ngoài cửa, chúng vẫn có thể thấy được chúng ta."

Cả phòng lặng thinh. Một luồng lạnh lẽo bò dọc sống lưng từng người.

Khi cả nhóm rời khỏi phòng, Lý Kiến Hề đã không còn ở đó.

Lê Tri ngáp một cái, men theo hành lang đến phòng y tế. Vừa đến nơi, cô đã thấy Lý Kiến Hề mặc blouse trắng, tay cầm một chiếc cốc sứ đen, đứng trước máy đun nước với dáng vẻ còn ngái ngủ.

Cô đứng tựa vào cửa, nhìn anh một lúc, rồi không kìm được bật cười.

Lý Kiến Hề như cảm nhận được ánh mắt của cô, lập tức tỉnh táo, cả dáng đứng cũng ngay ngắn lại. Anh quay đầu nhìn thấy nụ cười của cô, mím môi hỏi: "Em có uống nước không?"

"Có chứ." Lê Tri bước vào.

Anh mở ngăn tủ lấy ra một chiếc cốc giấy, chờ nước sôi rồi rót cho cô một ly nước ấm. Chỉ sau đó, anh mới rót nước sôi vào chiếc cốc sứ của mình. Lá trà bên trong nhanh chóng nổi lên, xoay nhẹ theo dòng nước nóng.

Lê Tri khẽ nghiêng đầu: "Thầy Lý thích uống trà à?"

Lý Kiến Hề gật đầu: "Giúp tỉnh táo hơn."

Hai người đứng gần nhau. Trong không khí phảng phất mùi trà thanh nhẹ. Lê Tri chú ý đến ngón tay anh – trắng trẻo nhưng đang đỏ ửng vì nóng. Có lẽ anh đang cố che giấu.

Cô cười khẽ: "Thầy Lý. Không nóng sao?"

Lý Kiến Hề khựng lại. Như mới ý thức được chuyện gì, anh vội vàng bước đến bàn làm việc, đặt mạnh chiếc cốc xuống. Rồi nhét tay vào túi áo blouse, lặng lẽ xoa mấy đầu ngón tay bị bỏng nhẹ.

Ngoài khung cửa, mặt trời vẫn chưa lên hẳn, chỉ để lại một vệt sáng vàng nhạt trên đường chân trời.

Lê Tri khẽ nói: "Thầy Lý, chúng em sắp rời khỏi đây rồi."

Mộng Vân Thường

Hôm nay là ngày cuối. Cô sẽ kết thúc mọi chuyện — đặc biệt là nghi thức trò chơi gương vào nửa đêm. Sau đó, họ sẽ vượt qua phó bản này.

Lý Kiến Hề quay đầu, lặng lẽ nhìn cô như muốn ghi nhớ thật kỹ từng đường nét trên gương mặt ấy.

Lê Tri lấy từ túi ra vật trang trí hình hoa hướng dương nhỏ, giơ lên trước mặt anh: "Thầy tìm được em là nhờ thứ này đúng không?"

Anh chậm rãi gật đầu.

Cô cười dịu dàng: "Vậy là... thầy luôn nhớ đến em."

Vì nhớ, nên mới tìm kiếm. Vì quan tâm, nên mới cứu giúp.

Lý Kiến Hề nhìn ra bầu trời sớm, ánh mắt xa xăm: "Đúng vậy."

Lê Tri vẫn nhìn về phía mặt trời đang dần nhú lên, giọng cô như chìm trong sương sớm: "Trước đây em đã hỏi, vì sao thầy lại giúp em. Khi đó thầy không trả lời. Bây giờ... có thể nói được không?"

Một lúc lâu trôi qua trong im lặng.

Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đáp: "Tôi cũng không biết."

Anh cúi nhìn chiếc cốc sứ, lá trà đã nở bung, trôi lững lờ.

"Em quay lại từ đường, mang theo nửa t.h.i t.h.ể đồng đội ra ngoài. Tôi nhìn thấy hết. Cả nét mặt khi em bước ra — lạnh lùng, vô cảm, đôi mắt như bị đóng băng. Em chôn cất cô ta xong, liền đi đến một chỗ khác... rồi nôn thốc nôn tháo."

Lý Kiến Hề ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô: "Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy em rất quen."

Quen thuộc đến khó chịu.

Anh đã lục tung từng mảnh ký ức mơ hồ trong đầu, nhưng không tìm ra chút dấu vết nào về cô.

Đây rõ ràng là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Cảm giác ấy thật kỳ lạ, như có một sợi dây vô hình kéo anh đến gần cô. Đó là lý do khiến anh nói cho cô biết bí mật của từ đường, để rồi từng chút, từng chút một, bị cô cuốn vào vòng xoáy số phận không thể tránh khỏi.

Lý Kiến Hề hơi bối rối khi nói ra những lời này. Nhưng Lê Tri chỉ yên lặng một lúc, rồi khẽ hỏi: "Ngoài ký ức trong phó bản, thầy còn nhớ gì khác không?"

Anh lắc đầu.

Anh là NPC, từ khi có ý thức, đã liên tục luân chuyển qua các phó bản, thay đổi vai trò, tuân theo thiết lập như một con rối được lập trình sẵn.

Anh có thể giúp đỡ, có thể cảm thông, nhưng không thể tự quyết.

Trước đây cũng có người chơi từng được anh giúp, nhưng họ chỉ xem anh như một NPC biết điều, một công cụ có sẵn — không ai coi anh như một người thật sự.

Chỉ có Lê Tri.

Chỉ mình cô.

Cô hỏi liệu họ có thể gặp lại.

Và lần đầu tiên... Lý Kiến Hề cảm thấy, có lẽ — mình không chỉ là một nhân vật trong trò chơi.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 206: Chương 206



Bên ngoài phó bản, khán giả chỉ thấy Lê Tri và Lý Kiến Hề đứng cạnh nhau trước cửa ký túc xá, mỗi người cầm một cốc nước, lặng lẽ ngắm bình minh buổi sáng.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là—cảnh quay này hoàn toàn bị tắt tiếng.

Không có một âm thanh nào được truyền ra ngoài, ngay cả khẩu hình của họ cũng mờ nhòe đến mức không thể nhìn rõ.

[“Cái quái gì vậy?! Hệ thống stream xịn như vậy mà cũng bị lỗi à?!”]

[“Đừng nói là Tiểu Lý nhà ta dùng đạo cụ chặn âm thanh nhé?! Trời má, anh đang nói cái gì bí mật với vợ mà phải che chắn dữ vậy?!”]

[“Không công bằng! Mấy đoạn tán tỉnh sống ảo như này đáng lẽ phải phát công khai cho mọi người thưởng thức chứ?!”]

[“Cơ mà cảnh này đẹp thiệt... Thôi kệ, chụp lại làm hình nền cũng đáng.”]

...

Lê Tri im lặng hồi lâu. Cô cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc móc khóa hình hoa hướng dương đang nằm trong lòng bàn tay.

Dưới ánh nắng dịu nhẹ đầu ngày, móc khóa tỏa ra một tia sáng ấm áp, mang đến cảm giác chân thật kỳ lạ—không giống vật phẩm thông thường.

Cô biết rõ, những món đồ từ thế giới thật không thể mang vào phó bản, và ngược lại, những thứ ngoài hệ thống cũng không thể mang ra.

Thứ này, là Lý Kiến Hề đưa cho cô. Không nghi ngờ gì nữa… đây là một đạo cụ.

Vấn đề là—tại sao một NPC lại có thể sở hữu đạo cụ dành riêng cho người chơi?

Chẳng lẽ lời đồn trên diễn đàn là thật? Rằng nếu nâng đủ hảo cảm với NPC đặc biệt thì sẽ mở khóa Easter Egg?

Hoặc… còn một khả năng khác, thậm chí điên rồ hơn.

Lê Tri ngẩng lên, khóe môi khẽ cong: “Lần sau em vào phó bản, vẫn có thể dùng cái này để liên lạc với thầy chứ?”

Giọng của Lý Kiến Hề nhẹ hơn bình thường, gần như là dịu dàng: “Có thể.”

Ngoài kia, những người khác đã rời khỏi ký túc xá, chuẩn bị đi ăn sáng.

Lê Tri cất móc khóa vào túi, mắt vẫn dõi theo tòa nhà văn phòng cách đó không xa, hỏi: “Thầy Lý, hôm qua thầy nói sẽ gọi cho giáo viên chủ nhiệm của họ, là thật hay chỉ để dọa vậy thôi?”

Lý Kiến Hề trả lời không nhanh không chậm: “Có thể là thật.”

Lê Tri bật cười: “Vậy thì, thầy giúp em thêm một việc nữa nhé…”

Lý Kiến Hề cúi xuống, lắng nghe lời thì thầm của cô. Sắc mặt anh hơi thay đổi, lông mày cũng cau lại, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

Lê Tri vẫy tay chào rồi rời khỏi phòng y tế, hòa vào nhóm bạn đang đợi bên ngoài.

Chỉ khi cô đã đi khuất, Lý Kiến Hề mới chậm rãi tắt đi thiết bị chặn âm thanh cầm trong tay.

...

Buổi sáng, sân trường lại trở về với nhịp sống thường ngày—giả tạo mà rập khuôn, như thể chưa từng có bất kỳ điều gì sai lệch từng xảy ra nơi đây.

Mộng Vân Thường

Liên Thanh Lâm bước nhanh đến cạnh Lê Tri, nhỏ giọng hỏi: “Chị Tri, chị bảo thầy ấy tố cáo nhóm của Chu Kiến Chương à? Vì chuyện tối qua?”

Sự thay đổi của nhóm Chu Kiến Chương quá đáng sợ. Ban ngày thì vẫn là con người, nhưng đêm xuống, họ như hóa thành ác quỷ, điên cuồng truy sát cả nhóm trong bóng tối.

Nếu không nhân lúc trời sáng mà hành động, thì đêm nay—không ai dám đảm bảo mạng sống.

Nhưng Lê Tri chỉ khẽ lắc đầu: “Không, tôi bảo thầy ấy tố cáo tôi.”

Cả nhóm đồng loạt “Hả?!” như thể không thể tin được những gì vừa nghe.

Ánh mắt Lê Tri vẫn dán vào tòa nhà văn phòng phủ kín nắng sáng. Nhưng giữa ánh sáng ấy, tòa nhà vẫn nhuốm một màu âm u khó tả.

Cổng sắt tầng trệt vẫn khóa chặt, như thể cố tình ngăn cản bất kỳ ai bước vào.

“Chìa khóa để phá giải phó bản này… nằm trong văn phòng hiệu trưởng,” cô nói chậm rãi. “Nhưng bình thường chúng ta không thể vào được.”

Đàm Mạn Ngữ lập tức hiểu ra: “Cô định cố tình vi phạm nội quy để bị giáo viên chủ nhiệm đưa vào?”

Lê Tri gật đầu: “Chỉ có cách đó. Trực tiếp, nhanh chóng, và không bị nghi ngờ.”

Cô từng nghĩ đến kế hoạch này, nhưng không muốn mạo hiểm nếu chưa đến lúc.

Giờ thì, không còn lựa chọn nào khác.

“Nhóm của Chu Kiến Chương đã hoàn toàn bị kiểm soát. Ban ngày còn bị nội quy kiềm chế, nhưng đêm đến—chúng sẽ lại nổi điên. Phòng y tế cũng không còn an toàn nữa.”

“Chúng ta phải giải quyết tận gốc thứ đang điều khiển họ, trong văn phòng hiệu trưởng.”

“Nếu không, đêm nay sẽ là đêm cuối.”

Đàm Mạn Ngữ cau mày: “Cách này quá nguy hiểm.”

Tóc Hồng từng sống sót khỏi phó bản trước, bỗng đề xuất: “Vậy thì… đốt! Chúng ta phóng hỏa thiêu rụi tòa nhà, mọi thứ bên trong sẽ không còn cơ hội thoát!”

Lê Tri lắc đầu ngay: “Không được. Trường này có hệ thống chữa cháy quá hiện đại, chưa kịp cháy đã bị dập tắt rồi. Hơn nữa, nếu thứ bên trong trốn thoát cùng hiệu trưởng thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Muốn biết hắn đã làm gì với học sinh, phải vào tận nơi.”

Liên Thanh Lâm do dự: “Nhưng cho dù hôm nay chị bị tố cáo… cũng không chắc họ sẽ đưa chị vào ngay đâu. Như Tạ Tông ấy, cũng phải bị đánh giá một thời gian mà?”

Lê Tri nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Không. Tôi nghĩ nó sẽ không chờ được nữa đâu.”
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 207: Chương 207



Lê Tri ngồi thong thả bên bàn, tay cầm một quả trứng luộc, từ tốn bóc vỏ. Động tác của cô chậm rãi, bình tĩnh, như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện bị truy sát đêm qua. Trong khi những người còn lại vẫn còn run rẩy vì sợ hãi, cô lại thản nhiên cắn một miếng lòng đỏ, vị béo ngậy lan tỏa nơi đầu lưỡi.

"Chúng trông có đáng bị đánh không?" – Cô nghiêng đầu hỏi, giọng nhàn nhạt như đang trò chuyện về thời tiết.

Cả nhóm nghiến răng gật đầu như giã tỏi. Hình ảnh cơn ác mộng tối qua vẫn còn nguyên vẹn trong đầu họ—Chu Kiến Chương cùng tám kẻ như những con búp bê thịt không linh hồn, rình rập giữa đêm tối, g.i.ế.c chóc mà không chút biểu cảm. Nghĩ lại thôi cũng khiến da đầu tê dại.

Lê Tri nuốt nốt miếng trứng cuối cùng, l.i.ế.m sạch chút muối trên đầu ngón tay, giọng dửng dưng: "Lát nữa tôi sẽ đánh lại cho các cậu."

Cả nhóm: "?"

Họ tưởng cô chỉ nói đùa cho đỡ căng thẳng. Nhưng chỉ vài tiếng sau, họ mới hiểu—Lê Tri chưa từng đùa bao giờ.

Buổi học sáng bắt đầu, tiếng lật sách xào xạc hòa cùng tiếng đọc bài đơn điệu khiến không khí lớp học trở nên ngột ngạt. Giữa lúc mọi người đang cúi đầu đọc văn, Lê Tri đột nhiên đứng dậy. Cô không nói gì, cũng không xin phép, chỉ lặng lẽ kéo theo một chiếc ghế gỗ—âm thanh ma sát của chân ghế vang lên đầy chói tai.

Cô đi thẳng tới bàn Chu Kiến Chương.

Chu Kiến Chương cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo tia giễu cợt và khinh thường—nhưng chưa kịp mở miệng, Lê Tri đã cười một cái thật nhẹ.

Ngay giây tiếp theo, chiếc ghế gỗ trong tay cô vụt xuống—một cú đập mạnh như muốn xuyên thủng cả hộp sọ hắn.

"Bốp!!!"

Tiếng va chạm vang lên rợn người. Chu Kiến Chương không kịp phản ứng, cả người lảo đảo rồi đổ sầm xuống đất, hai tay ôm đầu, m.á.u bắt đầu rỉ ra từ mép trán. Cả lớp lập tức náo loạn.

Bối Huyên hét thất thanh, đứng phắt dậy: "Cô điên rồi à?!"

Lê Tri nghiêng đầu nhìn cô ta, mắt không hề có chút cảm xúc: "Dám lại đây thì tôi đánh cả cô luôn."

Giọng cô không lớn, nhưng đầy sát khí.

Bối Huyên phát ra một tiếng rít chói tai đến rợn người, âm thanh méo mó như thể không thuộc về con người. Đôi mắt của cô ta trong thoáng chốc như bị bóng tối phủ lên, rồi lại nhanh chóng khôi phục về dáng vẻ bình thường.

Nhưng Lê Tri không quan tâm.

Mộng Vân Thường

Chu Kiến Chương r*n r* trên sàn, chưa kịp đứng dậy, chiếc ghế lại tiếp tục giáng xuống—lần này là vào vai, rồi vào lưng, rồi gáy. Không hề nương tay.

Cả lớp nhốn nháo như một đàn ong vỡ tổ. Tiếng hét, tiếng bàn ghế xô đẩy, tiếng chân chạy loạn vang lên dồn dập. Có người đã chạy ra hành lang gọi giáo viên.

Chưa đầy một phút sau, giáo viên chủ nhiệm hộc tốc xông vào lớp, giọng quát như sấm: "Lê Tri! Em đang làm cái gì vậy?!"

Lê Tri dừng tay, thở ra một hơi, buông chiếc ghế đã mẻ cả chân xuống nền đất. Cô xoa xoa tay như vừa tập thể dục, giọng nói trầm thấp nhưng lạnh đến rợn người: "Em ngứa mắt thằng này."

Giáo viên chủ nhiệm tức đến mức cười khẩy: "Tốt lắm, rất tốt! Sáng nay tôi vừa nhận được báo cáo em nửa đêm còn đi lang thang trong trường, giờ lại còn đánh người giữa lớp học! Em không coi nội quy ra gì đúng không?!"

Cô ta túm lấy cánh tay Lê Tri, đẩy mạnh ra cửa: "Ra ngoài hành lang đứng cho tôi!"

Lê Tri vốn định làm tới luôn, đánh luôn cả giáo viên để tạo ra sự kiện lớn hơn. Nhưng cô nghĩ lại—như thế có thể gây phản tác dụng, nhỡ đâu làm rối nhịp kế hoạch. Thế nên, cô ngoan ngoãn đi ra hành lang, đứng dựa vào tường, mặt không biểu cảm.

Liên Thanh Lâm trong lớp len lén giơ ngón cái lên, ánh mắt đầy thán phục.

Chu Kiến Chương được dìu dậy, gương mặt tái mét, trong mắt không còn là tức giận—mà là sợ hãi. Hắn biết, thứ trong cơ thể hắn sẽ không cho phép hắn ra tay trước khi chuông báo hết giờ vang lên. Nội quy của trường là xiềng xích, và Lê Tri thì vừa dùng chính hệ thống đó để đánh hắn một trận nhừ tử.

Khán giả livestream cười rộ lên như phát điên:

[Há há há há! Tối qua còn là ác nhân truy sát người ta, sáng nay bị đập như bao cát!]

[Bảnh đã nói rồi! Chu Kiến Chương không đủ tầm để đối đầu với chị đại nhà chúng ta đâu!]

[Đánh chất lượng ghê, cái ghế kia chắc cũng đau mà tôi còn thấy sướng mắt nữa là!]

[Quái vật cũng biết đau chứ! Đâu phải bất tử, có x*c th*t thì ăn đau như thường thôi!]

[Trận này mà còn không vote cho Lê Tri thì đúng là mù rồi!]

[Ôi giời, sắp vào văn phòng rồi… Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!]

[Ủng hộ Đại Lão một mình xông thẳng ổ quỷ, xin một like cho chị ấy!]

Lê Tri bị phạt đứng đến tận trưa. Giáo viên chủ nhiệm rõ ràng vô cùng tức giận, cố tình muốn trừng phạt cô thật nặng. Nhưng chỉ bị đứng phạt thì không đủ với Lê Tri. Cô đã chuẩn bị sẵn nếu chiều vẫn không có biến chuyển, cô sẽ đánh luôn cả giáo viên chủ nhiệm để đẩy tình hình lên một nấc cao hơn.

May thay, cô ta không để cô chờ quá lâu.

Khi chuông tự học buổi chiều vừa reo, lớp học vẫn còn yên ắng thì giáo viên chủ nhiệm đột ngột xuất hiện ở cửa. Gương mặt bà ta lạnh lùng như tượng đá, ánh mắt lóe lên một tia quỷ dị.

"Lê Tri, ra đây."

Đàm Mạn Ngữ khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt sâu không lường được.

Lê Tri đứng dậy, không nói một lời. Cô bước ra ngoài, đi theo sau giáo viên mà không hề quay đầu.

Giáo viên chủ nhiệm không dẫn cô về văn phòng giáo viên ở tầng trệt, mà lại rẽ hướng đi thẳng về phía tòa nhà văn phòng đối diện—nơi không phải học sinh nào cũng được phép bước vào.

Từ ô cửa sổ lớp học, Đàm Mạn Ngữ dõi theo, thấy họ bước qua sân trường, xác nhận điểm đến là tòa nhà văn phòng. Cô lập tức quay lại, ra hiệu cho nhóm còn lại.

Sáu người đứng bật dậy, từng người nhanh chóng rời khỏi lớp bằng các lối khác nhau.

Nhóm của Chu Kiến Chương vẫn đang ngồi đọc sách. Thấy sáu người kia rời đi, tám gã quái vật liếc nhìn nhau, rồi cùng nở một nụ cười méo mó, nửa người nửa quỷ, lặng lẽ đứng lên, không một tiếng động, bám theo.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 208: Chương 208



Lê Tri lặng lẽ bước theo giáo viên chủ nhiệm, một lần nữa tiến vào tòa nhà văn phòng u tối, lạnh lẽo như chốn không người. Quả đúng như dự đoán, khi hiệu trưởng có mặt, bảo vệ cũng lập tức xuất hiện ở phòng trực. Gã đàn ông ấy đứng thẳng lưng như đang thi hành quân lệnh, thắt bên hông là cây dùi cui đen kịt, tay cầm bộ đàm, ánh mắt lạnh như băng lặng lẽ quét qua hành lang phía trước. Khi giáo viên chủ nhiệm bước vào, cô ta chỉ khẽ gật đầu với hắn.

Trên bức tường ngoài phòng bảo vệ treo một tấm gương nhỏ. Lê Tri đi sau giáo viên chủ nhiệm, trong khoảnh khắc nhìn lướt qua gương, cô chợt thấy nơi khóe miệng người phụ nữ ấy thấp thoáng một nụ cười, mơ hồ và đầy ám muội. Giống như một con rắn đang khẽ thè lưỡi.

Tòa nhà này có một chiếc thang máy cũ kỹ, mỗi lần di chuyển đều phát ra tiếng cót két như đang than vãn. Khi thang máy dừng lại ở tầng năm, tiếng chuông nhẹ vang lên, âm thanh đơn điệu nghe như tiếng chuông đưa tang. Lê Tri khẽ thở ra. Lần này được đi thang máy quả thật đỡ hơn nhiều so với việc phải leo bộ qua từng bậc cầu thang ẩm mốc như lần trước.

Tầng năm vẫn chẳng có gì thay đổi — ẩm thấp, tối tăm, và hôi hám. Những cửa sổ nhỏ ở hai đầu hành lang đều bị đóng kín, ngăn hoàn toàn mọi luồng không khí từ bên ngoài, khiến cái mùi ẩm mốc nơi đây càng thêm nồng nặc, như thể không khí đang phân hủy. Ánh sáng mặt trời chẳng tài nào lọt nổi qua những ô cửa bé tí, thậm chí còn không đủ rộng cho một đứa trẻ chui qua. Nơi này tuy ở trên cao, nhưng lại chẳng khác nào một tầng hầm không lối thoát.

Giáo viên chủ nhiệm dừng bước trước cửa văn phòng hiệu trưởng, cẩn thận đưa tay gõ. Âm thanh gõ cửa vang lên trong hành lang tĩnh lặng nghe như tiếng gõ vào nắp quan tài.

Rất nhanh, một tiếng "cạch" vang lên. Hai cánh cửa nhôm lớn chậm rãi mở ra.

Thì ra là cửa tự động.

Thật may, cô đã không chọn cách phá cửa mà vào.

Cùng lúc đó, một luồng mùi hôi thối kỳ dị từ bên trong tràn ra, nồng nặc đến mức Lê Tri lập tức đưa tay che mũi. Trong khi đó, giáo viên chủ nhiệm vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, dường như không hề ngửi thấy gì. Cô ta đứng ngoài cửa, cung kính lên tiếng:

"Hiệu trưởng, học sinh đã đến."

Từ bên trong vọng ra một giọng nói hiền từ, nhẹ nhàng như đang dỗ dành:

"Cảm ơn cô giáo Lưu, để em ấy vào đi."

Giáo viên chủ nhiệm quay đầu lại, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, giọng điệu giống hệt một giáo viên gương mẫu đang cảm hóa học sinh:

"Lê Tri, dù hành vi hôm nay của em khiến thầy cô và bố mẹ rất thất vọng, nhưng trường Trung học Dục Tài luôn lấy việc giáo dục và cảm hóa làm tôn chỉ. Chỉ cần em vẫn là học sinh ở đây, nhà trường sẽ không bỏ rơi em. Vào đi, trò chuyện với thầy hiệu trưởng. Mọi thắc mắc, nguyện vọng hay yêu cầu, em đều có thể nói với thầy."

Nói xong, cô ta lùi lại, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng, như đang tiễn đưa một học sinh bước lên lễ đài nhận bằng khen.

Lê Tri mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng: "Được, em sẽ trò chuyện với thầy thật tốt."

Cô nhấc chân bước vào, nhưng ngay khi đến ngưỡng cửa, cô lại dừng lại, quay đầu nhìn giáo viên chủ nhiệm:

"Cô Lưu, em muốn hỏi cô một điều."

Giáo viên chủ nhiệm hơi ngạc nhiên, song vẫn dịu dàng đáp:

"Chuyện gì vậy?"

Lê Tri nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh mắt trong trẻo nhưng sắc như dao:

"Cảm giác như thế nào... khi tự tay đưa những học sinh tin tưởng mình vào địa ngục?"

Sắc mặt cô Lưu biến đổi trong tích tắc. Vẻ dịu dàng giả tạo không còn duy trì được nữa, lớp mặt nạ nứt toạc, để lộ một biểu cảm lạnh lẽo và méo mó.

Mộng Vân Thường

Lê Tri nói xong không đợi câu trả lời, quay đầu bước vào trong. Cánh cửa tự động "cạch" một tiếng rồi từ từ khép lại, âm thanh như tiếng lưỡi lưỡi d.a.o sắt lạnh trượt qua nền gạch. Bóng tối ập đến, nuốt chửng cô.

Đó là cảm giác đầu tiên khi bước vào văn phòng hiệu trưởng.

Khi cửa đóng lại, lối thông khí duy nhất là cửa sổ đối diện cũng đã bị che kín bằng tấm rèm dày nặng trĩu, phủ từ trần xuống tận sàn. Căn phòng chỉ có hai chiếc đèn tường kiểu cổ, ánh sáng vàng yếu ớt chẳng đủ soi rõ từng bước chân.

Phía sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ sồi là một người đàn ông trung niên thân hình thấp béo, đang ngồi trên ghế da màu đen, miệng nở nụ cười niềm nở:

"Em là Lê Tri đúng không?" Ông ta đứng dậy, giọng nói ôn hòa: "Thầy nghe cô giáo của em nói gần đây em gặp một số vấn đề ở trường. Em có thể kể cho thầy nghe không?"

Lê Tri thu ánh mắt đang quan sát căn phòng, chuyển sang nhìn người đàn ông kia. Bộ dạng hiền hậu, điềm tĩnh như một người cha già nhân từ. Nếu không phải đã biết quá nhiều, có lẽ cô cũng sẽ bị bộ mặt ấy đánh lừa.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 209: Chương 209



Cô mỉm cười, nụ cười mỉa mai, không nói gì.

Gương mặt tròn trịa của hiệu trưởng thoáng hiện vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh ông ta liền che giấu đi. Ông ta bước đến chiếc tủ bên cạnh, cầm lấy cốc nước trên bàn, miệng vẫn không ngừng nói:

"Bố mẹ em gửi em vào Trung học Dục Tài với mong muốn em sẽ trở thành một học sinh giỏi, gương mẫu. Thế nhưng đi lang thang trong trường lúc nửa đêm, lại còn đánh bạn trong lớp, hành vi như vậy có xứng là học sinh tốt không?"

Lê Tri cười khẽ, giọng như châm chọc:

"Vậy thầy nghĩ học sinh tốt nên làm gì?"

Hiệu trưởng xoay người lại, tay cầm cốc nước, ánh mắt dịu dàng, miệng vẫn nở nụ cười hiền từ:

"Tuân thủ nội quy, học hành chăm chỉ. Đó là điều tối thiểu mà học sinh trường Dục Tài cần làm."

Lê Tri hỏi tiếp: "Nếu em không làm được thì sao?"

Hiệu trưởng vẫn mỉm cười, nhưng đáy mắt dường như có gì đó đang dần vặn vẹo:

"Nếu em không làm được... thì thầy sẽ giúp em."

Ngay khoảnh khắc đó, mùi hôi thối trong phòng trở nên nồng nặc đến mức không thể chịu nổi. Cơn choáng váng ập đến, đầu cô nhức buốt như có kim châm vào hai bên thái dương, nhói lên từng cơn, khiến cô phải khẽ rùng mình.

Ngay lúc Lê Tri vừa chớp mắt, người hiệu trưởng vốn đang đứng cách cô vài mét... đột ngột xuất hiện ngay trước mặt.

Không một tiếng động. Không một bước chân.

Chỉ là xuất hiện.

Dưới ánh đèn mờ đục của văn phòng hiệu trưởng, ông ta cầm trong tay một cây thước bạc. Trên đầu thước, một con sâu trắng nhỏ như tơ tằm đang chậm rãi bò. Một đầu thước nằm trong tay ông ta, còn đầu kia đã gần sát bên tai Lê Tri.

Con sâu chậm chạp tiến từng chút một về phía đầu thước, chuẩn bị chui vào tai cô.

Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt Lê Tri lạnh băng. Cô siết chặt cổ tay hiệu trưởng, tay còn lại nhanh chóng rút ra một lá Phù Định Thân đã chuẩn bị từ trước, dán thẳng lên người ông ta.

Hiệu trưởng vẫn đang chăm chú theo dõi con sâu, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng như thể hắn đang chứng kiến một buổi hiến tế hoàn mỹ. Hắn hoàn toàn không phát hiện ra rằng Lê Tri đã tỉnh táo trở lại.

Khi bị lá bùa khống chế, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt ông ta lập tức biến mất, thay vào đó là sự kinh hoảng đến không thể tin nổi.

"Không thể nào! Sao em vẫn còn tỉnh táo?!"

Lê Tri lạnh lùng rút cây thước ra khỏi tay ông ta, giọng cô sắc như dao:

"Tấn công bằng tinh thần sao?"

Mọi thứ trở nên hợp lý. Những học sinh bị kiểm soát trước đó chẳng phải đều rơi vào trạng thái mơ hồ như bị thôi miên sao?

Lần này, tên BOSS đã chọn phương thức tấn công tinh thần. Nhưng đáng tiếc, Lê Tri lại là người có sức mạnh tinh thần đặc biệt mạnh mẽ. Dù bị ảnh hưởng trong chốc lát, nhưng ngay sau đó cô đã phản công và giành lại quyền kiểm soát ý thức.

Hiệu trưởng trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi. Giọng ông ta run run:

"Em... em định làm gì vậy?!"

Lê Tri giơ cây thước bạc, bắt chước cách ông ta làm, kề sát đầu thước vào tai ông ta.

Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng giá:

"Tôi hỏi, ông trả lời. Nếu câu trả lời không khiến tôi hài lòng... con sâu này sẽ chui vào tai ông, bò sâu vào trong cơ thể. Chuyện gì xảy ra tiếp theo, chắc tôi không cần phải nói ra đâu nhỉ?"

Mồ hôi lạnh túa ra từ trán hiệu trưởng, chảy thành dòng xuống hai bên thái dương.

"Đây là gì?" Lê Tri hỏi, giọng lạnh buốt.

Hiệu trưởng run rẩy trả lời:

"Tam Thi trùng... là ấu trùng Tam Thi trùng!"

"Mẫu thể ở đâu?"

"Trong... trong tủ âm tường..."

"Làm thế nào để tiêu diệt chúng?"

Mộng Vân Thường

Hiệu trưởng bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên vẻ kỳ dị. Một nụ cười méo mó hiện trên môi hắn:

"Tiêu diệt sao? Không thể tiêu diệt được... Tam Thi trùng không phải là trùng, mà là thần! Đó là Tam Thi Thần. Con người làm sao có thể tiêu diệt thần linh? Bạn học à, con người yếu đuối, nhưng d*c v*ng thì vô hạn. Nếu em chịu gia nhập chúng ta, Tam Thi Thần sẽ giúp em có được mọi thứ em muốn..."

Từ khi tiếp quản trường Trung học Dục Tài, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, ông ta đã nâng tỉ lệ đỗ đại học lên đến 90%. Con đường thăng tiến trải dài trước mắt, chỉ cần tiếp tục cúng tế Tam Thi Thần, ông ta sẽ có được tất cả.

Lê Tri thở dài một tiếng.

Ánh mắt hiệu trưởng sáng rực lên, ngỡ rằng cô đã d.a.o động.

"Chỉ một phút thôi... thật sự quá ngắn."

Cô lạnh nhạt nói, rồi nâng cây thước bạc lên kề bên tai hiệu trưởng.

Giữa tiếng gào rú hoảng loạn của ông ta, con sâu trắng từ từ chui vào tai.

Một phút trôi qua, lá Phù Định Thân mất tác dụng. Hiệu trưởng phát hiện bản thân có thể cử động trở lại liền nghiêng đầu hét lên, đập loạn xạ vào tai mình, cố gắng gạt con sâu ra.

Lê Tri nhìn hắn giãy giụa, môi cong lên chế nhạo:

"Không phải ông rất trung thành với nó sao? Đến lượt mình thì lại sợ hãi thế này?"

Ông ta ôm đầu gào thét rồi bất ngờ lao về phía cô, ánh mắt đỏ ngầu vì căm hận.
 
Back
Top