Dịch Vĩnh Lạc Công Chúa

Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 20



Ta sống không còn gì luyến tiếc: “Báo quan đi, ta muốn vào tù tĩnh tâm một chút.”

Cuối cùng họ cũng để ý đến ta.

“Mỹ nhân rắn rết chắc cũng chỉ đến thế này thôi.”

“Lâm tiểu thư thật là không biết sợ là gì, cha ngươi là Lễ bộ Thượng thư, quan quan tương hộ, chúng ta báo quan chẳng khác nào thả hổ về rừng, thật coi chúng ta là người ngu à?”

Người có văn hóa, một câu nói dùng tận mấy thành ngữ. Ta im lặng nhìn trời: “Được được được, ngươi muốn nói như vậy ta cũng hết cách.”

“Lâm tiểu thư thật sự là không sợ gì cả!”

“Lâm tiểu thư coi mạng người như cỏ rác, thật uổng làm người!”

“Tiên nữ hạ phàm còn không bằng cầm thú!”

“Đẹp như tiên nữ mà không biết hối cải!”

...

Xin các người đừng nói thành ngữ nữa mà.

Hình như ta nghe thấy có người trong đám đông vui vẻ nói: “Ta đã hét lên tất cả những lời khen người mà ta biết trong đời rồi đấy.”

Ta bắt đầu nghi ngờ không biết Khang Ninh có vấn đề gì về đầu óc không, hay là bị giam lâu quá nên đầu óc không còn tỉnh táo nữa, rốt cuộc là tìm đâu ra đám quần chúng diễn viên này vậy? Tất nhiên cũng có khả năng không phải Khang Ninh, mà là một tình địch khác của Lâm Tố, còn là ai thì ta thật sự không biết.

Đám đông vây thành hình bán nguyệt, phía sau là sông, ta đúng là có cánh cũng khó thoát. Cũng không biết Nhị ca đang ở đâu, chỉ một cái quay người mà hai chúng ta đã lạc mất nhau giữa biển người. Nhị ca thật là vô dụng, lớn thế này rồi mà còn đi lạc! Hừ! Thật mất mặt!

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Nhị ca cùng một đám quan binh thong thả bước tới. Dù ngược sáng không nhìn rõ mặt, ta vẫn cảm thấy huynh ấy thật oai phong lẫm liệt. Đám người phía sau vừa vây lại lập tức từ xem kịch chuyển sang hùa theo bắt người.

Tình thế đảo ngược quá nhanh, ta nhất thời không kịp phản ứng.

“Đồ vô dụng!” Nhị ca bước đến trước mặt ta, thấy ta không nói gì, tưởng ta bị dọa sợ, liền dịu giọng hỏi, “Có bị thương không?”

Ta hoàn hồn lại lắc đầu, rồi nhớ ra một chuyện, chỉ tay về phía sông hét lớn: “Nhị ca, dưới sông còn có một người!”

Nhị ca phất tay một cái, lập tức có hai người tiến lên.

Sau khi tất cả mọi người bị bắt, Nhị ca vẫy tay về phía một người đang đứng dưới gốc cây cách đó không xa. Ánh đèn lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy người đó mặc một bộ đồ trắng. Người đó bước từ bóng tối ra ngoài ánh sáng, khuôn mặt dần hiện rõ, chậm rãi bước tới với nét mặt tươi cười cùng đôi lông mày cong cong.

“Thân chào Tấn vương, Vĩnh Lạc công chúa.” Người đó hơi cúi người chắp tay.

“Phó Cẩm Vân?” Ta có chút kinh ngạc.
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 21



Phó Cẩm Vân mỉm cười nhẹ.

“Xem ra hai người quen biết nhau.” Nhị ca gật đầu: “Vừa hay, muội cùng hắn có thể cùng nhau hồi cung.”

Ta ngồi trong xe ngựa, Phó Cẩm Vân cưỡi ngựa đi trước, phía sau xe ngựa đi theo một đám người đông đúc, có người của Nhị ca, có người của Phó Cẩm Vân.

Ta vén rèm lên, tiểu Lý đánh xe giật mình, ta ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng.

Phó Cẩm Vân áo trắng tóc đen, hiếm khi không chải tóc tỉ mỉ gọn gàng, chỉ dùng dải lụa trắng buộc tóc một cách tùy ý sau đầu. Mái tóc dài mượt mà, gió đêm thổi qua, dải lụa cùng làn tóc đen bay múa, tựa như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ khi gió xuân thổi qua, đẹp đến nao lòng.

Phó Cẩm Vân thật ra có chút giống Thái tử đại ca, đều mang dáng vẻ của một bậc quân tử ôn nhuận, nhưng chàng so với đại ca lại có thêm chút cảm giác không chân thật, nói cách khác là tiên khí. Nhưng chàng không mang đến cảm giác xa cách như Lâm Tố, cũng không tạo cảm giác áp bức như Phó Cẩm Thư, mà chỉ khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.

Đương nhiên, đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Tiểu Lý nhìn ta với ánh mắt phức tạp, ta cũng cảm thấy mình lén nhìn người khác là không đúng, nhưng càng giải thích lại càng rắc rối, vậy nên ta cũng nhìn lại Tiểu Lý với ánh mắt phức tạp, hy vọng Tiểu Lý có thể hiểu. Ta thấy biểu cảm của Tiểu Lý từ phức tạp chuyển sang ngơ ngác, nghĩ chắc là hắn đã hiểu, rồi thu hồi ánh mắt, ngồi trở lại xe ngựa.

“Phó Cẩm Vân, vừa rồi ngươi ở đâu?” Lúc chia tay ta vẫn không nhịn được hỏi chàng.

“Ngay trong đám đông.”

“Người luôn miệng đọc thành ngữ kia là người của ngươi?”

Phó Cẩm Vân nhìn ta, thần sắc có chút kỳ quái, rõ ràng là đang nhịn cười, nhưng lại sợ quá lộ liễu khiến ta tức giận, nên lại giả vờ nghiêm túc. Chàng im lặng một chút, đang định mở miệng, ta giơ tay ngăn hắn lại: “Thôi, ngươi đừng nói nữa.”

Ta tiện tay ném chiếc mặt nạ cho Phó Cẩm Vân, có chút bực bội nói: “Ném nó đi cho ta!” Rồi xoay người bước vào Trường Minh cung.

...

Ngày hôm sau, nội thị Triệu Minh bên cạnh Nhị ca đưa tin cho ta, nói rằng đã tìm ra kẻ chủ mưu, là một tiểu thư tên Lưu Y Ninh, hắn đã xử lý ổn thỏa, bảo ta đừng lo lắng. Ta cảm thấy ta không lo lắng chút nào, lúc này người nên lo lắng phải là vị tiểu thư kia mới đúng.

Ta hỏi Triệu Minh: “Ngươi truyền nhầm lời rồi phải không? Sao Nhị ca lại bảo ta đừng lo lắng, huynh ấy chỉ có ý định bảo ta nhớ cho kỹ bài học này mà thôi.”

Triệu Minh lập tức cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, khom người nói: “Công chúa thật hiểu Vương gia, lời Vương gia nói đích thực là bảo công chúa nhớ cho kỹ bài học lần này.”

Quả nhiên là vậy.

Sau khi tiễn Triệu Minh, ta mang theo người hầu xách theo hộp bánh ngọt mua từ ngoài cung đến tìm Tứ tỷ.
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 22



Tứ tỷ đang ngồi bên cửa sổ, mặc một chiếc áo ngắn màu vàng nhạt, thêu một bức bình phong hoa điểu. Ánh nắng chiếu vào khiến những sợi chỉ vàng trở nên lấp lánh rực rỡ. Ta ngăn các cung nữ đang định hành lễ với ta và bảo họ lui xuống, nhẹ nhàng nhấc váy đi đến sau lưng Tứ tỷ, bịt mắt nàng và cố tình nói bằng giọng ồm ồm: “Đoán xem ta là ai?”

Tứ tỷ ngừng tay, rất phối hợp trả lời: “Ngươi là ai vậy? Có phải Tam tỷ không?”

Ta tiếp tục giả giọng vui vẻ nói: “Chúc mừng ngươi đoán sai rồi, ta sẽ thưởng cho ngươi, phần thưởng là ngươi hãy tặng bức bình phong này cho ta!”

Tứ tỷ gỡ tay ta ra, lắc đầu: “Không được đâu, đây là quà mừng thọ cho Thái hậu tổ mẫu.”

“Được rồi.” Ta đưa hộp bánh cho nàng: “Đây là bánh hoa đào của Vân Quế phường mà tỷ thích nhất đấy.”

Tứ tỷ nhận lấy hộp bánh, rồi đi vào phòng trong lấy ra một chiếc áo choàng voan mỏng thêu hoa mai, mở ra đưa cho ta: “Cho muội nè, đây là thứ muội cứ lải nhải bên tai ta suốt tối qua đấy.”

Ta giật mình, nhận lấy chiếc áo ướm thử lên người. Đường may tinh xảo, kiểu dáng cũng rất xinh đẹp, ta có chút ngượng ngùng nói: “Tứ tỷ, tỷ thật sự đã làm nó rồi sao, muội ngại quá.”

Tứ tỷ có chút khó hiểu hỏi: “Muội ngại cái gì chứ?”

Ta bảo người cất cẩn thận chiếc áo, rồi chuyển chủ đề: “À đúng rồi, lúc đến đây muội thấy mọi người trong cung của tỷ đều đang tất bật dọn dẹp gì đó, đây là đang làm gì vậy?”

“Tháng sau Thái hậu tổ mẫu sẽ đến chùa Vân Đàn cầu phúc, ta tất nhiên phải đi theo rồi.” Tứ tỷ ngồi xuống tiếp tục thêu hoa, có chút bực bội nói: “Đại tiểu thư nhà họ Lâm cũng sẽ đi.”

“Lâm Tố?” Ta hỏi.

Tứ tỷ gật đầu, tiếp tục nói: “Gần đây nàng ta rất được Thái hậu tổ mẫu yêu thích, thường xuyên được triệu vào cung.”

“Cái này muội biết.” Ta gật đầu, “Sao vậy? Nàng ta chọc giận tỷ à?”

Tứ tỷ có vẻ hơi mơ hồ: “Cũng không hẳn, nhưng không hiểu sao tỷ cứ cảm thấy không thoải mái.”

“Là không thoải mái khi thấy nàng ta ở cùng Thái hậu tổ mẫu, hay là không thoải mái khi thấy nàng ta ở cùng Phó Cẩm Thư?”

“Hả?” Tứ tỷ nhìn ta nghi hoặc: “Sao muội lại đột nhiên nhắc đến Phó tướng quân?”

“Không có gì, muội chỉ lấy đại một ví dụ thôi.” Ta nói, “Tỷ xem này, Thái hậu tổ mẫu là người thân đã gắn bó nhiều năm, còn Phó Cẩm Thư chỉ là người xa lạ gặp qua một lần. Nếu tỷ cảm thấy không thoải mái khi thấy nàng ta ở bên Thái hậu tổ mẫu, đó là vì sự xuất hiện đột ngột của một người đã phá vỡ cách các người tương tác với nhau bấy lâu nay. Còn nếu tỷ cảm thấy không thoải mái khi thấy nàng ta ở bên Phó Cẩm Thư, thì đó là vì tỷ đơn thuần không thích nàng ta. Tứ tỷ, tỷ thuộc trường hợp nào?”

“Thật sao?” Tứ tỷ trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy có lẽ là ta đơn thuần là không thích nàng ta.”

Được rồi, tỷ không phải đơn thuần không thích nàng ta, mà là đã phải lòng Phó Cẩm Thư rồi, chỉ là tỷ vẫn chưa nhận ra mà thôi.
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 23



“Thật ra cũng có thể là do Thái hậu tổ mẫu đặc biệt quan tâm nàng ta khiến tỷ cảm thấy không thoải mái, nhưng tỷ không nhận ra điều đó, nên lại nghĩ rằng bản thân nàng ta khiến tỷ khó chịu.” Ta bắt đầu nói lung tung: “Nguyên nhân vẫn là do lòng chiếm hữu của con người, mỗi người ít nhiều đều có lòng chiếm hữu, đây không phải là điều gì xấu, con người sống là phải có d*c v*ng, không ai có thể không có d*c v*ng, trừ phi người đó là thần tiên, nhưng thần tiên cũng chưa chắc đã không có d*c v*ng, đúng không? Xét cho cùng thì trên đời này có thần tiên hay không cũng là một chuyện, nếu ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh Thái hậu tổ mẫu, đột nhiên xuất hiện một người chia sẻ đi một phần sự yêu thương vốn dành cho ta, ta cũng sẽ không thoải mái, nhưng đây không phải là chuyện gì to tát, tình yêu thương của Thái hậu tổ mẫu dành cho tỷ vẫn như trước, không hề xung đột với những gì dành cho nàng ta, cho nên sự sủng ái mà nàng ta nhận được không phải là lấy từ phần của tỷ.”

“Muội đang nói gì vậy?” Tứ tỷ ngơ ngác.

Thật ra nói một hồi ta cũng không biết mình đang nói gì nữa, há miệng định nói tiếp, Tứ tỷ ngắt lời ta:

“Muội đừng nói nữa, tỷ nghe mà hoa mắt chóng mặt. À đúng rồi, muội có đi không? Tam tỷ chê quá nhàm chán, không chịu đi.”

Ta nghĩ dù sao cũng đang rảnh, không bằng đi xem thử, bèn đáp: “Muội đi chứ.”

Tứ tỷ đột nhiên có chút cảm khái: “Vĩnh Lạc, ta thấy muội sống cũng thật tự do!”

Ta mở hộp bánh, đút cho tỷ ấy một miếng, không hiểu gì cả mà “a” một tiếng. Tứ tỷ dùng khăn tay nhận lấy miếng bánh hoa đào, cắn một miếng nhỏ.

“Tâm hồn muội thật sự rất tự do!” Tứ tỷ có chút ước ao: “Tam tỷ hiểu về tình yêu, ta cũng muốn tìm một việc có ý nghĩa.”

“Tứ tỷ, hai điều này có liên quan gì đến nhau sao?” Ta hoàn toàn ngơ ngác: “Hơn nữa, tỷ không phải rất thích thêu thùa sao? Tay nghề của tỷ là số một hoàng cung, muội không hề nói quá đâu, nếu không phải vì thân phận công chúa, tỷ chắc chắn sẽ là thợ thêu nổi tiếng nhất Trần quốc!”

Tứ tỷ lắc đầu, nở nụ cười nhạt: “Đó chỉ là trò tiêu khiển lúc rảnh rỗi thôi, thật ra ta không có thứ gì đặc biệt yêu thích cả, nhưng bây giờ ta muốn tìm một thứ gì đó khiến ta cảm thấy có ý nghĩa.”

Được rồi, tỷ nói gì cũng đúng.

Ta thăm dò hỏi: “Tình yêu chăng?”

“Không biết nữa, phải gặp rồi mới biết là gì.”

Ta từ biệt Phụ hoàng và Mẫu phi yêu dấu, lên đường đi du thu, à không, đi chùa Vân Đàn cầu phúc. Phụ hoàng đặc biệt chỉ định Phó Cẩm Vân đi theo để bảo vệ an toàn cho chúng ta, còn cho Phó Cẩm Thư hộ tống chúng ta đến tận nơi. Một đoàn xe ngựa rầm rộ tiến về chùa Vân Đàn.

Trước mắt ta là một biển hoa bất tận, ta đang đứng tại chỗ, chân mang một đôi giày, tay còn xách một đôi giày khác. Bỗng nhiên khung cảnh thay đổi, biển hoa biến mất, trước mắt là một rừng trúc. Lúc này đang là ban đêm, rừng trúc tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, như thể có ma lực, không ngừng mời gọi ta tiến về phía trước.
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 24



Ta đi được hai bước thì thấy bàn chân chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì thấy ta đang đi chân trần trên một vũng máu. Bên trên vũng m.á.u kia in hình bóng ta, chỉ thấy ta tóc tai rũ rượi, tay cầm một con dao. Ta nhìn kĩ thêm lần nữa thì thấy m.á.u đang nhỏ giọt từ đầu mũi dao.

Đột nhiên, từ rừng trúc bay ra một đàn dơi lớn, chúng vây quanh ta, phát ra những tiếng cười ma quái, rợn người. Ta vung dao, trong chớp mắt, hàng loạt con dơi bị c.h.é.m thành từng mảnh rơi xuống đất, m.á.u tươi nóng hổi b.ắ.n lên mặt ta. Nhưng ta càng g.i.ế.c càng nhiều, dường như không bao giờ g.i.ế.c hết được.

Lúc này, tất cả những mảnh xác dơi trên mặt đất hợp lại với nhau, càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao, rồi biến thành hình người. Ta vung một nhát d.a.o c.h.é.m vào mặt người kia, khuôn mặt hắn từ từ biến đổi từ một khối thịt đen ngòm thành trắng mịn, ngũ quan dần dần hiện ra trên khuôn mặt, giây tiếp theo biến thành một nam tử tuấn tú.

Ta vẫn giữ nguyên động tác c.h.é.m hắn, hắn không chút biểu cảm rút con d.a.o ra khỏi mặt mình, con d.a.o rời khỏi da thịt theo động tác của hắn, vết thương nhanh chóng lành lại theo đường d.a.o rút ra, không để lại chút dấu vết nào.

Hắn rút con d.a.o khỏi tay ta rồi ném xuống đất. Không hiểu sao tâm trạng ta bắt đầu nặng trĩu, muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng, chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm.

Hắn mở miệng, giọng nói thê lương: “Nàng còn muốn g.i.ế.c ta thêm bao nhiêu lần nữa?” Ta cố gắng giải thích, nhưng không thể nói ra lời.

Hắn lại hỏi: “Một lần? Hai lần? Ba lần?” Rồi cười một cách điên cuồng: “Hahaha... Ta điên mất thôi! Cao Nhược Hoa!”

Ta giật mình ngồi bật dậy trong xe ngựa, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là một giấc mơ. Thật là một giấc mơ khó diễn tả thành lời.

Trời đang tờ mờ sáng, cung nữ trực đêm đang ngủ gật, ta lặng lẽ xuống xe ngựa. Vừa ngáp vừa vươn vai định đi dạo một vòng thì phát hiện Phó Cẩm Vân đang ngồi trên cành cây ở đằng xa. Ta bảo đám thị vệ đi theo lui xuống rồi lặng lẽ chạy tới, vốn định hù chàng ấy một phen, không ngờ lại bị hù ngược lại.

Khi ta chạy đến nơi, trên cành cây đã không còn ai, Phó Cẩm Vân lại bất ngờ xuất hiện sau lưng ta.

“Phó Cẩm Vân, ngươi đang làm gì vậy?” Sau nhiều ngày tiếp xúc, ta tự cho là đã thân thiết với chàng rồi.

Phó Cẩm Vân mỉm cười đáp: “Thuộc hạ đang ngắm bình minh.”

“Ngươi thật biết hưởng thụ cuộc sống đấy, Phó Cẩm Vân.” Ta ngẩng đầu nhìn cái cây cao và thẳng tắp chàng vừa ngồi: “Ta cũng muốn ngắm, ngươi có thể đưa ta lên cùng không?”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 25



Phó Cẩm Vân đồng ý, nhưng không giúp ta leo lên cái cây kia mà đưa ta đến phía bên kia khu rừng, đó là một khu đất cao, xung quanh nở rộ những bụi hoa cúc dại. Ta quan sát một chút, nơi này tầm nhìn tốt hơn, lại không cần phải trèo cây.

Sương sớm còn đọng nhiều, Phó Cẩm Vân dùng kiếm chặt một bó hoa cúc dại lớn, rồi trải áo choàng lên trên. Chúng ta ngồi trên áo, những bông cúc dại cao hơn thắt lưng che khuất bóng dáng của hai chúng ta. Phía trước, mặt trời từ từ nhô lên từ phía sau ngọn núi đối diện, trong phút chốc chúng ta được bao bọc bởi ánh vàng rực rỡ.

Cái lạnh của buổi sớm mai bị ánh mặt trời xua tan, ta bện một vòng hoa rồi tiện tay đội lên đầu Phó Cẩm Vân. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của chàng, ta mới sực tỉnh, bèn giả vờ suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đẹp không?”

Phó Cẩm Vân rất nể mặt gật đầu.

Ta nói: “Ngươi còn chưa nhìn mà.”

Ta không chịu buông tha, tiếp tục hỏi: “Ngươi còn chưa nhìn mà, nó đẹp ở chỗ nào?”

Ban đầu ta còn thấy mình có lỗi, giờ chỉ cảm thấy người trước mặt thật qua loa.

Phó Cẩm Vân đang định nói gì đó, ta lập tức bịt miệng chàng lại, đẩy chàng ngã xuống bụi hoa. Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho chàng tỏ ý đừng nói gì, chàng bình tĩnh nhìn ta, ta lúng túng nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sự, rồi từ từ dịch sang một bên, nằm song song với chàng trên mặt đất.

Sau đó ta dùng cành cây nhẹ nhàng vén những bông cúc dại ra, qua khe lá, ta nhìn thấy một bóng trắng và một bóng đen đang quấn quýt trên cành cây. Ta không khỏi mở to mắt, không khỏi cảm thấy có chút k*ch th*ch, lại có chút hưng phấn. Sáng sớm tinh mơ thế này, không thể nào chứ?

Nhưng hai người này có vẻ quen quen. Khoảng cách hơi xa, ta đang định nhìn cho rõ thì bị che mắt lại. Ta có chút sốt ruột muốn gỡ tay chàng ấy ra, không ngờ chàng lại bịt chặt hơn. Lúc này không thể lên tiếng, ta tức giận véo chàng một cái thật mạnh, chàng khẽ rên một tiếng bên tai ta.

Thật lòng mà nói, tiếng rên này thật sự gợi cảm đến cực điểm, ta cũng có chút ngại ngùng không dám véo nữa, bèn ngoan ngoãn buông tay, dùng khẩu hình nói với chàng: “Ngươi buông ta ra, ta không nhìn nữa.”

Phó Cẩm Vân buông tay, tầm nhìn dần rõ ràng, ta thấy hắn đang nhìn ta với vẻ mặt buồn cười, dường như đang nói: “Còn muốn xem nữa không?”

Các cô gái bình thường sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn nữa, nhưng chàng rõ ràng đã đánh giá thấp độ dày của da mặt ta. Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch, thế là ta lại chuẩn bị xem tiếp, không ngờ người ta đã đi mất rồi.

A ——, niềm vui trong cuộc sống chỉ ngắn ngủi có bấy nhiêu thôi.

Quay đầu lại, ta chỉnh trang lại y phục, rồi ngồi dậy, nói: “Ngươi có phải cảm thấy bản công chúa là một cô nương táo bạo không?” Không đợi chàng trả lời, ta lại tiếp tục: “Thật ra đây không phải là vấn đề táo bạo hay không, mà là vấn đề liên quan đến lương tâm.”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 26



Phó Cẩm Vân cũng ngồi dậy, bày ra tư thế sẵn sàng nghe ta nói nhảm.

“Ngươi thấy gì? Là tình cảm nam nữ sao?” Ta hỏi chàng, rồi lại không đợi chàng trả lời: “Không, bản công chúa thấy đó là sự ức h**p! Nơi hoang vu vắng vẻ, nam nữ ở riêng, nữ tử thế đơn lực bạc chỉ có thể bị ức h**p. Vừa rồi bản công chúa chỉ muốn nhìn rõ mặt tên xấu xa kia, nhưng khổ nỗi khoảng cách quá xa, mắt bản công chúa lại không tốt lắm, nhìn không rõ, nên mới nhìn lâu một chút. Tuy nhiên,” ta chuyển chủ đề, nói một cách sâu sắc: “Bản công chúa vừa rồi đã xác nhận, quả đúng là tình cảm nam nữ.”

Phó Cẩm Vân nhìn ta với vẻ nửa cười nửa không, nói: “Công chúa nói phải, là thuộc hạ nông cạn ngu muội.”

Ta phẩy tay, tỏ vẻ không quan tâm lắm: “Không sao, Phó đại nhân nhớ sau này nhìn sự việc phải nhìn toàn diện.”

Phó Cẩm Vân đứng dậy, bầu trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu lên người chàng, cả người tỏa ra hào quang màu vàng. Chàng đưa tay về phía ta, trên mặt là nụ cười không kìm nén được, ta cảm thấy người trước mắt bỗng trở nên chân thật. Chàng nói với ta: “Vậy thì, công chúa điện hạ can đảm, chúng ta về ăn sáng thôi.”

“Ồ.”

...

Đến Vân Đàn tự đã hơn nửa tháng, mỗi ngày không phải là đi theo Thái hậu tổ mẫu ăn chay niệm Phật thì cũng là ăn chay niệm Phật, ta buồn chán đến mức sắp mọc cỏ rồi.

Lâm Tố quả không hổ danh là tiên tử, nàng không những không cảm thấy buồn chán, còn có thể cùng Thái hậu tổ mẫu và Huyền Đức pháp sư thảo luận sôi nổi. Tứ tỷ cũng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn tham gia vào cuộc thảo luận của họ.

Còn ta, một người trần tục. Cả ngày chỉ biết ngồi ngẩn ngơ trong lúc họ đàm đạo, hoặc một mình chơi đuổi bắt với bướm ở sân sau, chờ đến giờ cơm thì quay về.

Nhàn rỗi mà buồn chán, ta ở chốn Phật môn thanh tịnh này ngồi thiền đến mức muốn vào rừng đánh chim. Đương nhiên ta không thể thật sự đi đánh chim, nếu ta thật sự đi đánh chim, Thái hậu tổ mẫu nhất định sẽ đóng gói ta gửi trả về hoàng cung.

Đến lúc đó mọi người hỏi ta sao lại về trước, ta cũng không thể nói là vì ở Vân Đàn tự ngồi thiền đến phát chán rồi đi đánh chim nên bị đuổi về, như vậy thật quá mất mặt. Hèn chi Tam tỷ chê chán không thèm đến.

Lại một buổi sáng nữa, sau khi ăn sáng xong, ta được biết Thái hậu tổ mẫu trong lúc trò chuyện với Huyền Đức pháp sư bỗng nhiên đốn ngộ, rồi quyết định chuyên tâm tu hành, dặn dò mọi người không được đến làm phiền bà.

Nhưng ta đã lén lút nghe ngóng được tin tức từ Tứ tỷ, Thái hậu tổ mẫu sáng sớm nay đã cùng Huyền Đức pháp sư đeo bọc hành lý lẻn ra khỏi cửa sau để cảm ngộ nhân sinh, trải nghiệm cuộc sống, nửa năm sau mới quay về.

Có lẽ dấu chấm hỏi trên mặt ta quá lớn, che mất tầm nhìn của Tứ tỷ, nàng lại lén lút tiết lộ cho ta một tin tức khác, Thái hậu tổ mẫu không phải chỉ làm vậy một hai lần, có lần bà lâm bệnh nặng suốt nửa năm, kỳ thực cũng là lén xuất cung đi đâu đó.

Ta hỏi Tứ tỷ: “Sao tổ mẫu không dẫn tỷ đi cùng?”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 27



Tứ tỷ gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “À... Năm ta bảy tuổi đã từng đi một lần, nhưng suốt dọc đường ta cứ bệnh mãi không khỏi, mười hai tuổi lại đi một lần nữa, rồi lại bệnh. Pháp sư nói ta không hợp môi trường xung quanh đó, nên sau đó tổ mẫu không dẫn ta đi nữa.”

“Đừng lo lắng.” Tứ tỷ an ủi ta: “Thái hậu tổ mẫu sẽ gửi thư cho ta mỗi tháng, cùng với những bức tranh phong cảnh chính tay người vẽ.”

Ta hỏi: “Ếch du lịch à?”

Tứ tỷ “hả” một tiếng, tỏ vẻ không hiểu.

Ta lắc đầu, nói không có gì. Hóa ra là bà nội du lịch.

“Vậy còn Lâm Tố? Sao không thấy nàng ta đâu?” Ta lại hỏi.

Tứ tỷ trả lời không biết: “Nàng ta đã chọn con đường này, thì tự nhiên phải đi tiếp thôi.”

“Hả?”

“Đang ở cùng Thường ma ma.” Tứ tỷ thở dài, có vẻ khá thất vọng: “Haiz, Thái hậu tổ mẫu đã gửi thư về cung rồi, chắc khoảng sáu ngày nữa sẽ có người đến đón chúng ta về.”

Ta cũng thở dài theo.

“Ta thấy muội cứ như hận không thể mọc cánh bay về ấy, thở dài cái gì chứ?” Tứ tỷ hỏi ta.

Ta nói: “Thở dài là bệnh truyền nhiễm đấy.”

...

“Bây giờ Thái hậu tổ mẫu chắc đã xuống núi rồi nhỉ.” Tứ tỷ nhìn bậc thang dài bên ngoài cổng chùa, cảm khái nói: “Những năm tháng đẹp nhất của Thái hậu tổ mẫu lại bị giam cầm trong cung cấm, giờ đây được sống những ngày tháng tự do tự tại như thế này thật tốt.”

Tứ tỷ xoa đầu ta, mỉm cười: “Vĩnh Lạc cũng phải sống theo ý mình nhé.”

Ta nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Chắc là không được, nếu muội muốn làm gì thì làm, nhất định sẽ bị đánh đòn.” Sợ tỷ ấy không tin, ta giải thích thêm: “Tỷ xem, muội luôn muốn đánh Ngũ đệ, mỗi lần muội bế đệ ấy đều khóc, còn các tỷ bế thì đệ ấy lại cười, muội thật sự muốn đánh đệ ấy từ lâu rồi! Nếu muội đánh, Mẫu phi nhất định sẽ là người đầu tiên xông tới đánh muội.”

Tứ tỷ im lặng một lúc, “Coi như ta chưa nói gì đi.”

...

Thật ra ta có chút lo lắng, nếu ta và Tứ tỷ đi rồi, chẳng phải chỉ còn lại Lâm Tố và Phó Cẩm Vân sao? Thường ma ma và những người khác có thể bỏ qua không tính. Đây chẳng phải là tạo cơ hội cho họ hay sao? Ta vừa nghĩ đến việc họ phải ở chung với nhau nửa năm, trong rừng sâu núi thẳm, nam nữ ở riêng, ta đã thấy đau đầu rồi.

Nhưng nếu ta không đi, nghĩ đến cuộc sống sắp tới, ta không khỏi rùng mình một cái. Không đi là không thể được, có đánh gãy chân ta cũng phải bò mà đi.

Thật đau đầu quá.

Đang suy nghĩ miên man thì ta đụng phải Lâm Tố ở phía sau núi. Lâm Tố mặc một bộ đồ trắng, ngồi trên một tảng đá lớn, phía sau là rừng phong, lá phong đỏ rực như lửa, thiêu đốt cả bầu trời.

Ta bước trên lớp lá khô mềm mại dày đặc tiến về phía nàng, tiếng động dưới chân khiến Lâm Tố giật mình. Nàng nhanh chóng quay đầu lại, sửng sốt khi thấy ta. Ta cũng đang nhìn nàng, giây tiếp theo bước hụt chân, ngã vào một cái hố sâu nửa người.

Ai lại đào hố trên đường chứ! Tức c.h.ế.t đi được, ta vừa mới thay bộ đồ mới!
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 28



Ta đứng trong hố, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tố. Nàng bước tới, đưa tay về phía ta. Thấy ta ngây người nhìn nàng, vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn nhiều, nàng nói: “Công chúa, đưa tay cho ta, ta kéo người lên.”

“Ồ.” Ta hoàn hồn lại, đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay nàng khô ráo và ấm áp.

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ta cảm thấy trước mắt tối sầm, mở mắt ra đã thấy mình đang đứng trên mặt đất. Chân ta mềm nhũn, ngã vào lòng Lâm Tố, mặt ta chạm vào một n** m*m m**, thật dễ chịu, ta cảm thấy mình sắp chảy m.á.u mũi rồi. Nàng có chút không thoải mái lùi lại một bước.

Nàng cao hơn ta một chút, nên trâm cài trên đầu ta chạm vào mặt nàng. Nàng hơi cúi đầu nhìn sắc mặt ta, do dự một lúc rồi vẫn đặt tay lên lưng ta, nhẹ nhàng vỗ về, hỏi: “Có bị doạ sợ không?”

“Không có.” Ta lắc đầu, rời khỏi vòng tay nàng.

Nàng lại hỏi: “Có bị thương không?” Nàng suy nghĩ một chút: “Trên người có chỗ nào đau không?” Giọng nói dịu dàng hơn, nàng kéo ta qua lại xem xét, như đang đối xử với một cô bé chưa lớn.

Ta lại lắc đầu, nàng không yên tâm kéo tay ta đi về phía chùa, ta ngồi xổm xuống đất níu lấy nàng, không cho nàng đi. Cuối cùng nàng không còn cách nào khác, đành chiều theo ta. Nhìn nàng dẫn ta đi trên con đường nhỏ không có lá rụng về phía tảng đá lớn đó, ta mới nhận ra mình vừa đi nhầm đường.

Lâm Tố không thích nói chuyện lắm, chúng ta cứ thế ngồi đó, xung quanh có chút quá yên tĩnh.

Ta bắt đầu tìm chuyện để nói: “Lâm Tố, ngươi biết võ công à?”

Lâm Tố lắc đầu, thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, nàng giải thích: “Chỉ là sức lực có hơi lớn một chút thôi.”

Ta nhớ đến bàn tay nàng có một lớp chai mỏng, không mấy tin lời nàng nói. Lại nghĩ đến việc sau này nàng sẽ cùng Phó Cẩm Thư ra chiến trường, ta càng không tin hơn.

Người này ngoài lạnh trong nóng, lại còn bọc mình trong một lớp vỏ dày. Ngươi tưởng đã đến gần nàng, nhưng thật ra nàng đã sớm vạch một ranh giới giữa hai người. Ngươi phải không ngừng thăm dò, nhưng lại không thể thăm dò quá mức, nếu không nàng sẽ trực tiếp phủ định, tránh xa ngươi. Đối mặt với nàng, ngươi còn phải có tinh thần càng gặp khó khăn càng hăng hái tiến lên. Ngươi xem Phó Cẩm Thư đã thấu hiểu đạo lý này, biết không thể dùng sức mạnh, mặt dày hơn tường thành, hành động lớn nhất cũng chỉ dám cưỡng hôn nàng, rồi nhận lại một cái tát. Nhưng ta cảm thấy hành động này đã là quá lớn rồi, nếu đổi lại là Tam ca của ta, chắc còn chưa kịp hôn mỹ nhân đã xấu hổ không chịu nổi, tự cho mình một cái tát để tỉnh táo lại. Ta thầm thắp một nén nhang cho Tam ca, huynh ấy da mặt quá mỏng, chắc chắn không thể ôm mỹ nhân về nhà được.

Sắp phải trở về rồi, ta và Tứ tỷ dự định xuống chợ dưới chân núi dạo một vòng, tiện thể mua chút đồ mang về.
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 29



Trước khi đi, ta có đi tìm Lâm Tố, nàng đang ngồi trước bàn chăm chú chép kinh Phật, ánh nắng dịu dàng rải trên người nàng, vài sợi tóc mai lòa xòa rủ xuống trang sách.

Ta gõ cửa, nàng ngước lên nhìn. Ta nhanh chóng lên tiếng trước: “Ta định xuống núi chơi, ngươi...” Ta vốn định hỏi nàng có đi không, nhưng nghĩ lại chúng ta cũng không quá thân thiết, lại thêm Tứ tỷ nữa, e là sẽ rất ngại ngùng, nên đổi câu hỏi: “Có thích thứ gì không, ta sẽ mua về cho ngươi.”

Lâm Tố ngẩn người một lúc, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Có.” Giọng nàng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

“Hả?” Ta bước nhanh đến bên nàng, cúi xuống đối diện nàng, hỏi: “Cái gì cái gì? Ngươi muốn gì?”

Nàng nhìn ta, khẽ mỉm cười, như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, lại như lông vũ mềm mại lướt qua trái tim ta. Hình như... đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cười.

...

Lúc chạng vạng, ta cầm diều, bánh ngọt và đồ trang sức đã chọn lựa kỹ càng đi tìm Lâm Tố, vốn định tạo cho nàng một bất ngờ. Ta nghe nha hoàn của nàng nói hôm nay là sinh nhật nàng, ta vốn định trốn trong phòng nàng, rồi nhảy ra hù nàng một phen khi nàng đẩy cửa bước vào.

Nhưng không ngờ Phó Cẩm Thư cũng nghĩ vậy.

Khi ta trèo qua cửa sổ vào trong, một thanh kiếm đã kề ngay cổ ta. Ngẩng đầu lên, ta thấy Phó Cẩm Thư đang nhìn ta với vẻ mặt vô cảm. Một lúc sau, hắn nhìn ta từ đầu đến chân, cười nhạo: “Vu oan giá họa? Công chúa chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao?”

Ta rất tức giận, dồn hết đồ đạc sang tay trái, rồi dùng tay phải kẹp lấy thanh kiếm ném đi, Phó Cẩm Thư thuận thế thu kiếm lại. Ta có chút cạn lời: “Ngươi vu oan giá họa mà còn mang theo quà à?”

Phó Cẩm Thư nhìn đống đồ lớn nhỏ trong tay ta, hỏi: “Rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì?”

Cung nữ ta để lại trên đường Lâm Tố thường đi bắt đầu ra hiệu cho ta, ta không có thời gian để lải nhải với Phó Cẩm Thư, có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi mới có ý đồ xấu, cả nhà ngươi đều có ý đồ xấu!”

Bỏ qua luồng khí lạnh toát ra từ Phó Cẩm Thư, ta bắt đầu suy nghĩ xem nên trốn ở đâu để hù nàng ta giật mình nhất. Trên giường? Không được không được, một mình ta thì còn được, bây giờ còn có thêm một nam nhân, lát nữa Lâm Tố đẩy cửa vào chẳng phải sẽ sợ đến trụy tim sao. Dưới gầm giường? Không được không được, nhìn một cái là thấy ngay. Ta lại nhanh chóng nhìn quanh, có rồi! Cửa ra vào!

Khi ta rón rén nấp sau cánh cửa, Phó Cẩm Thư khịt mũi cười một tiếng.

Ta nhìn hắn, nói: “Không nói không ai bảo ngươi câm đâu.”

Phó Cẩm Thư tức giận đến mức mặt mày sa sầm. Hắn cứ thế ngồi phịch xuống bên bàn, xoa xoa thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Có người đến rồi, có người đến rồi, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Ta nín thở, chỉ thấy cửa phòng vừa mở, ta vừa nhảy ra “Oa” được một nửa, đã cảm thấy cổ lạnh toát. Cúi đầu nhìn xuống, một con d.a.o găm tinh xảo đang kề vào cổ ta.
 
Back
Top