Dịch Vĩnh Lạc Công Chúa

Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 30



Quả nhiên là một đôi.

Lâm Tố nhìn ta với vẻ mặt ngạc nhiên, còn Phó Cẩm Thư lại cười khẩy. Lâm Tố quay đầu lại, nhìn về phía Phó Cẩm Thư, rồi cất d.a.o găm đi với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Ta đưa đồ đến trước mặt nàng, nói: “Sinh nhật vui vẻ, Lâm Tố. Không biết ngươi thích ăn gì, ta và Tứ tỷ đã mua mỗi thứ một ít.” Nàng sững sờ, nhìn ta có chút khó tin. Ta đưa đồ cho nàng: “Còn có con diều này, còn có cái này cái này nữa, ngươi đợi chút nhé.” Ta lấy ra một chiếc hộp gỗ đỏ từ trong tay áo.

“Công chúa...” Lâm Tố khàn giọng nói, “Tại sao lại đối xử tốt với Lâm Tố như vậy?”

“Hả?” Ta có chút không hiểu, như vậy đã là tốt rồi sao? Nghĩ lại, trước khi gặp Phó Cẩm Thư, Lâm Tố luôn sống không mấy tốt đẹp, mẹ mất sớm, cha chỉ cưng chiều muội muội và đệ đệ cùng mẹ khác cha, tất cả những gì nàng có đều phải dựa vào bản thân mưu tính và tranh đấu.

Ta lại nghĩ đến Phó Cẩm Vân, hoàn cảnh của họ thật giống nhau, đều là mẹ mất sớm, cha lạnh nhạt. Nhưng Lâm Tố đã sớm xem nhẹ cái gọi là tình thân, còn Phó Cẩm Vân lại chìm đắm trong đó cả đời. Cả cuộc đời hắn theo đuổi cái gọi là tình thân, tình yêu, thậm chí đến mức bất chấp thủ đoạn.

Ta ngẫm nghĩ một chút, rồi cười với nàng: “Bởi vì muội đối với ta cũng rất tốt.” Ta nhìn ra bên ngoài, ánh chiều tà buông xuống, ráng chiều đỏ rực trải dài khắp một vùng trời rộng lớn: “Thôi, ta không làm phiền hai người nữa.”

Lâm Tố muốn tiễn ta ra cửa nhưng bị ta ngăn lại. Vừa bước ra khỏi cửa phòng vài bước, ta đã nghe thấy giọng nói của Phó Cẩm Thư, trầm thấp và dịu dàng.

“Lâm Tố, nàng có nhớ ta không?”

“Ta đã biết mà, đồ vô tâm.” Giọng nói ngừng một chút, rồi lại vang lên, chan chứa thâm tình: “Ta rất nhớ nàng.”

Ta không khỏi rùng mình một cái, sờ sờ da gà nổi lên trên tay, vội vã rời đi.

Lại gặp Phó Cẩm Vân là vào tháng ba nửa năm sau, khi Thái hậu đã hồi cung, còn Lâm Tố được phong làm quận chúa An Bình.

Nửa năm xa cách, Lâm Tố càng thêm xinh đẹp, dù chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta say đắm, không thể rời mắt. Ví như tên Tam ca si tình của ta...

“Thu lại, thu lại đi.” Ta nhảy lên trước mặt Tam ca, vẫy tay loạn xạ, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn: “Tam ca, huynh ch** n**c miếng kìa!”

Tam ca không thèm để ý đến ta, còn đuổi ta như đuổi ruồi. Ta tức giận bất lực, “Lén lút nhìn như vậy thì anh hùng chỗ nào, có gan thì ra trước mặt nàng mà nhìn, ta mới nể huynh là hảo hán.”

Tam ca hoàn toàn phớt lờ lời ta nói, rồi lại lẩm bẩm một mình đầy lo lắng: “Không biết Lâm tiểu thư còn nhớ ta không.”

Ta đáp: “Nhớ thì chắc là nhớ, nhưng mà chỉ nhớ mang máng thôi.”

“Cũng không biết năm ngoái nhờ Cẩm Thư mang quà đến cho nàng ấy có nhận được không.”

“Giao phó nhầm người rồi.”

“Cũng không biết nàng có thích không.”

“Huynh nói xem?”

Ta bĩu môi định bỏ đi thì Tam ca giữ ta lại. Ta rưng rưng nước mắt, hỏi: “Tam ca, cuối cùng huynh cũng nhìn thấy muội rồi sao?”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 31



Tam ca với vẻ mặt chân thành, lại có chút ngại ngùng hỏi ta: “Lâm tiểu thư tinh thông âm luật, muội nói xem, nếu ta tặng nàng ấy cây Nguyệt Minh Thương Hải của Huyền Trúc đại sư, nàng ấy có thích không?”

Ta suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc đáp: “Muội không biết nàng ấy có thích hay không, nhưng Tam tỷ chắc chắn sẽ không thích.”

Tam ca lại phớt lờ ta, bắt đầu thở dài: “Ta nên lấy danh nghĩa gì để tặng nàng ấy đây?”

Ta dùng sức lắc Tam ca, cố gắng lay tỉnh hắn: “Huynh tỉnh táo lại đi, Tam tỷ sẽ g.i.ế.c huynh mất!”

Đây không phải là lời nói đùa, cây đàn này là Tam tỷ đã tốn bao nhiêu công sức mới có được, vốn định tặng cho Hứa Chi Ngung. Dùng lời của Tam tỷ mà nói, cây đàn này xứng với Hứa công tử, như trăng lạnh sánh cùng ánh sáng lạnh lẽo, đều cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn, không thể bị vấy bẩn. Nhưng sau đó lại xảy ra biến cố, nên mãi vẫn chưa thể tặng đi. Về sau Tam ca nhìn thấy, Tam tỷ liền tiện tay đưa cho hắn.

Nhưng trong mắt Tam tỷ, cây đàn này chỉ xứng với Hứa công tử. Nếu để Tam tỷ nhìn thấy cây đàn xuất hiện ở chỗ Lâm Tố, e là nàng ấy sẽ xông đến g.i.ế.c Tam ca trước rồi mới g.i.ế.c Lâm Tố.

“Vĩnh Lạc đừng lắc nữa.” Tam ca dùng tay phải ấn lên trán ta đẩy ra, “Làm ta chóng mặt quá.”

Ta hỏi hắn: “Huynh tỉnh táo lại chưa?”

Tam ca lại đẩy ta ra xa hơn một chút, có vẻ không muốn nghe ta nói. Ta tức giận định bỏ đi, lại bị hắn kéo lại.

“Huynh làm gì vậy?” Ta day day thái dương, chỉ cảm thấy đau đầu.

“Vĩnh Lạc, muội và Lâm tiểu thư thân thiết, muội giúp Tam ca một chút đi.” Tam ca nhìn ta với ánh mắt đầy mong đợi.

Ta lùi lại một bước, dứt khoát từ chối hắn: “Không.”

“Tại sao?” Tam ca không hiểu: “Ta là Tam ca của muội mà.”

Phó Cẩm Thư còn là biểu ca của ta nữa kìa.

Hắn thật sự là biểu ca của ta, mẹ hắn là em gái ruột của mẹ ta, nhưng giữa hai người hình như có mâu thuẫn gì đó, không bao giờ qua lại. Thêm vào đó, dì lại qua đời, ta và hắn càng không còn liên lạc.

Ta nói: “Tam ca, tình cảm nam nữ phải xuất phát từ hai phía, huynh đơn phương...” Chưa dứt lời, huynh ấy đã cắt ngang.

“Ta... ta nào có đơn phương?” Tam ca có chút bực bội, mặt đỏ lên trông thấy, “Ta... ta và Lâm tiểu thư chỉ là bạn bè!”

Lời nói trước sau chẳng ăn nhập gì.

Ta: “Ồ, vậy à, tốt, tốt, chỉ... chỉ là bạn bè.”

“Vĩnh Lạc!” Tam ca thẹn thùng dậm chân.

Giúp là không thể giúp, đừng có mơ. Nếu ta giúp, lại rơi vào cảnh phải đóng vai ác nữ phụ mất.

Trăng sáng sao mờ, thỉnh thoảng có vài con chim vụt bay lên khỏi khu rừng.
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 32



Vừa lúc nãy ta còn hơi choáng váng vì uống chút rượu tại tiệc cưới của biểu muội, định vào phòng nghỉ ngơi một lát, nào ngờ chớp mắt đã bị ai đó vác ngược trên vai.

Cảnh vật xung quanh cứ thế lùi xa dần, gió đêm lạnh lẽo khiến ta run lên. Ta kéo nhẹ vạt áo hắn, khó nhọc nói: “Xin đại hiệp dừng lại một chút, ta thấy hơi buồn nôn.”

“Công chúa đừng giở trò gì nữa.” Người bịt mặt không hề dừng lại, vẫn giữ nguyên tốc độ.

Vừa dứt lời, ta đã nôn ộc ra quần hắn. Cuối cùng hắn cũng dừng lại và ném ta sang một bên.

Ta bị ngã đến choáng váng, cố gắng ngồi dậy lại nôn thêm một lúc. Quả nhiên ăn quá nhiều không nên đi xe ngay.

Cũng chỉ vì chậm trễ một lúc như vậy, người của ta cuối cùng cũng đuổi kịp. Đáng tiếc ta chỉ kịp hét lên một tiếng “Cứu mạng”, tên bịt mặt lại vác ta lên vai, thi triển khinh công bay về phía trước, bỏ xa bọn họ ở phía sau.

Sau khi nôn xong rõ ràng đã khá hơn nhiều, ta bắt đầu hỏi hắn: “Ngươi bắt cóc ta làm gì?”

Hắn không trả lời.

Ta tiếp tục nói: “Vì tiền sao? Ngươi muốn bao nhiêu tiền? Ngươi thả ta ra, ta sẽ cho ngươi tất cả. Hay là vì một người nào đó, là ai? Chỉ cần không phải kẻ gian ác, ta đều có thể cầu xin Phụ hoàng thả hắn ra. Này!”

Hắn vẫn không để ý đến ta.

Ta cố gắng nhớ lại những năm qua có gây thù kết oán gì với ai không nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra được gì. Ta đành chọc chọc vào lưng hắn, đang định hỏi hắn có phải là ân oán đời trước không, thì cảm thấy cổ đau nhói, hắn đánh ta một chưởng, bất tỉnh.

Ta tỉnh lại trong một ngôi chùa đổ nát, bên ngoài trời đã sáng. Hai chân bị xích sắt khóa vào cột, ta xoa xoa cổ từ từ ngồi dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức.

“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên, ta nhìn theo nơi phát ra âm thanh, dưới tượng Phật cách đó không xa có một người đeo mặt nạ, mặc dù mặc đồ nam nhưng từ dáng người có thể biết đây là nữ. Tên bịt mặt bắt cóc ta lúc này đang khoanh tay dựa vào tường.

Ta hỏi: “Ngươi là ai?”

Nàng ta cười một tiếng, tiếng cười có chút đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Công chúa có lẽ không nhận ra ta, nhưng ta dù có hóa thành lệ quỷ cũng nhận ra công chúa.”

Ta giật mình, hận ý sâu đậm như vậy, nhưng ta thật sự không nhận ra nàng ta.

“Cái đó, giữa chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm.” Ta cười gượng.

“Ngươi dám nói là hiểu lầm ư?” Nàng lao đến, đôi tay như gọng kìm siết chặt cổ ta, khiến ta nhất thời nghẹt thở: “Cha ta, mẹ ta, ca ca, muội muội, cả nhà ta đều c.h.ế.t thảm, ngươi còn dám nói là hiểu lầm?”

“Khụ... khụ...” Ta cố nắm lấy tay nàng, mong nàng buông lỏng đôi chút. Đôi mắt nàng đỏ ngầu, nhìn ta đầy hận thù, như muốn thiêu đốt tất cả.

Ta dè dặt lên tiếng: “Lưu... tiểu thư?”

Nghe thấy ta gọi, nàng đột ngột buông tay. Ta đổ gục xuống đất, th* d*c từng hồi.
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 33



“Xem ra công chúa cũng không phải kẻ sang rồi lại quên kẻ hèn.” Nàng ngồi xổm xuống nhìn ta, giọng nói bỗng dưng ôn nhu, nhưng lại thêm phần quái dị khi phát ra từ cái cổ họng the thé ấy: “Công chúa đã đoán ra rồi, vậy ta sẽ ban thưởng cho người, cho người được đối xử ngang hàng với ta.”

“A Ninh.” Từ phía xa, tên bịt mặt bỗng gọi nàng: “Giết nàng luôn đi, kẻo kinh động đến người khác.”

Lưu tiểu thư lắc đầu, bắt đầu đập vỡ những chiếc chum giấu xung quanh, mùi rượu nồng nặc lan tỏa.

“Sống hay c.h.ế.t cũng chẳng sao, ta chỉ muốn nàng giống như ta.” Lưu tiểu thư gỡ mặt nạ xuống, để lộ một nửa gương mặt đẹp tựa tiên sa, nửa còn lại bị bỏng đến mức biến dạng.

Nàng đột ngột ngồi xổm trước mặt ta, cười hỏi: “Ngươi có sợ không?” Rồi lại cười lớn, cười xong thì chỉ vào nửa mặt bên phải của mình: “Ngươi nếu may mắn c.h.ế.t đi thì thôi, nếu còn sống thì sẽ như ta, nửa người nửa quỷ.”

Thực lòng mà nói, nàng ta đến gần như vậy, ta thật sự có chút sợ hãi.

Nàng ta ôm một chum rượu, đổ lên người ta. Ta giật giật sợi xích sắt dưới chân, cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi. Thấy nàng ta không châm lửa, ta thở phào nhẹ nhõm.

“Sao ta có thể dễ dàng để ngươi c.h.ế.t như vậy?” Lửa bắt đầu cháy, bọn họ đứng ngoài cửa: “Chúc ngươi may mắn.” Rồi tiện tay đóng cửa lại.

Lưu tiểu thư này đúng là một kẻ thần kinh.

Lửa càng lúc càng lớn, ta căn bản không thể tự cứu mình. Ta ngồi giữa biển lửa, hồi tưởng lại quá khứ trong đầu, phát hiện ngoài việc có lỗi với Phụ hoàng Mẫu phi, để họ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, và bộ quần áo mới Tứ tỷ tặng ta còn chưa mặc, thì cuộc đời này cũng không còn gì hối tiếc, thế là an tâm chờ chết.

Khoảnh khắc ấy, ta thấy lòng mình thật băng giá.

Bỗng nhiên, cánh cửa bị đạp tung từ bên ngoài, một bóng đen lao qua biển lửa, mắt đảo khắp nơi, lớn tiếng gọi: “Công chúa?”

Ta thầm mắng, kẻ ngốc này, sao không khoác tấm chăn ướt rồi mới vào chứ! Há miệng định nói nhưng mới hay không thể thốt nên lời, mắt cũng không mở ra được nữa, ý thức dần mơ hồ. Tiếng xích sắt vang lên, ta cảm thấy mình được bế lên, dần dần không còn cảm giác nóng rát nữa.

Lần tỉnh dậy tiếp theo là trong một hang động, xiềng xích trên chân đã biến mất, ta nhìn ra bên ngoài, một mảnh tối đen.

Ta thầm nghĩ, năm nay ta thật là lắm tai họa.

Cách đó không xa là một đống lửa, lửa cháy bập bùng, bên cạnh đống lửa là một cái giá được dựng lên bằng những thanh gỗ.

Ta nằm trên cỏ khô, chỉ mặc áo trong, trên người khoác một chiếc áo choàng đen. Ta ngửi thử tay áo mình, mùi rượu không quá nồng, may mà quần áo mặc dày.

Ngoài cửa hang truyền đến tiếng bước chân, ta lập tức nằm xuống giả vờ ngủ, lặng lẽ mở một mắt, phát hiện người đi vào là Phó Cẩm Vân. Ta thả lỏng người, lúc này mới thấy Phó Cẩm Vân tay cầm một đống quần áo ướt đi về phía giá phơi.

Nếu ta đoán không nhầm, thì tình tiết vốn nên xảy ra ở Vân Đàn tự đã xảy ra ở đây. Trong lòng ta thầm đ.ấ.m ngực, mẹ kiếp tác giả!

Có lẽ cảm xúc của ta quá kích động, Phó Cẩm Vân nhìn sang, chúng ta nhìn nhau một cái, rồi đều ăn ý dời mắt đi.
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 34



Phó Cẩm Vân phơi xong quần áo, trước tiên lên tiếng giải thích: “Việc xảy ra đột ngột, mạt tướng bất đắc dĩ phải...”

“Ta hiểu ta hiểu.” Ta vội vàng ngắt lời chàng.

Ta ngồi dậy, quấn chặt áo choàng, Phó Cẩm Vân đứng im tại chỗ.

Bây giờ vẫn là tháng ba, thời tiết lạnh như vậy, mà Phó Cẩm Vân chỉ mặc một lớp quần áo mỏng, tay cũng vì giặt quần áo mà đỏ ửng vì lạnh.

“Phó Cẩm Vân, ngươi...” Ta đang định bảo chàng lại đây sưởi ấm, lại nhìn thấy sau lưng chàng có một mảng m.á.u lớn: “Ngươi bị thương?”

Phó Cẩm Vân nhìn qua, thản nhiên nói: “Đã xử lý rồi.”

Nơi hoang vu này, đi đâu mà xử lý? Ta không tin, nói: “Ngươi lừa trẻ nhỏ đấy à.”

Phó Cẩm Vân nhạt nhòa cười, không giải thích, ta chợt nghĩ, chẳng phải là đang lừa ta sao?

Ta đứng dậy đi đến bên đống lửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ngồi lại, Phó Cẩm Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống.

Ta muốn xem vết thương của Phó Cẩm Vân, vì vậy liền cởi áo chàng, chàng một bên nắm chặt vạt áo không cho ta cởi, một bên còn phải bảo vệ ta không để ta ngã. Vì động tác quá lớn, vết thương của chàng lại rỉ máu. Ta có chút xấu hổ sờ sờ mũi, không động vào chàng nữa.

“Xin lỗi.”

Phó Cẩm Vân nói: “Không sao, công chúa cũng là quan tâm thuộc hạ.”

Ta rất tán thành gật đầu: “Vậy thì tốt, cởi áo ra để ta xem!”

Cuối cùng Phó Cẩm Vân cũng không cởi áo ra.

Phó Cẩm Vân đang nướng cá trên đống lửa, ta ngồi bên cạnh xem chàng nướng cá. May thay có một dòng sông, chúng ta còn có thể ăn, may thay có Phó Cẩm Vân, ta còn có thể sống để ăn.

Phó Cẩm Vân kể đơn giản cho ta nghe về quá trình rơi xuống vực, tóm lại là, hắn một đường đuổi theo dấu hiệu ta để lại, tức là những món trang sức ta vứt đi, đi trước. Nhưng hắn mang theo quá ít người, mà bên cạnh vị tiểu thư họ Lưu kia, ngoài tên bịt mặt võ công cao cường, còn có một đám đông phục kích gần đó. Phó Cẩm Vân vừa phải c.h.é.m g.i.ế.c lao ra khỏi vòng vây, vừa phải ôm theo ta cái của nợ này, phía sau ngôi miếu đổ nát lại là vách núi, cuối cùng bị dồn xuống vực. Vốn dĩ Phó Cẩm Vân ôm ta bám vào dây leo, định chờ đám người kia rời đi rồi leo lên, ai ngờ đúng lúc quan trọng ta lại lên tiếng, rồi bị người ta chặt đứt dây leo rơi xuống.

Lúc đó ta có tỉnh lại một chút, nhìn thấy mây mù bên dưới giật mình, còn tưởng đang nằm mơ.

Ta vừa ăn quả, vừa bắt đầu chuyển chủ đề, “Ta thấy ngươi luôn mang theo cái này, là vật quan trọng lắm sao?” Ta từ trong n.g.ự.c lấy ra một miếng ngọc bội, chất ngọc không phải loại tốt lắm.

Nụ cười của Phó Cẩm Vân cứng lại trên mặt, một lúc sau mới lên tiếng: “Là thứ duy nhất mẫu thân để lại cho ta.”

“A?” Ta vội vàng đưa vào tay chàng: “Thì ra quan trọng như vậy, ngươi mau cất kỹ đi.”

Chàng hoàn hồn nói: “Mạt tướng cứ tưởng đã rơi mất rồi.”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 35



Không ngờ lúc đó ta chỉ tiện tay vơ một cái đã nhặt được thứ quan trọng như vậy.

Chàng đứng dậy chắp tay cảm tạ ta: “Đa tạ công chúa.”

Ta cũng đứng dậy, vội vàng xua tay, “Không có không có, ta mới nên cảm ơn ngươi, ngươi đã cứu ta, ta còn chưa kịp cảm ơn ngươi.” Nói xong, ta cúi đầu với chàng một cái thật sâu.

Phó Cẩm Vân lập tức sững sờ.

Ta cũng sững sờ.

Quá xấu hổ, quá xấu hổ, xấu hổ đến mức da đầu ta tê dại.

Đúng lúc ta xấu hổ đến mức không biết làm sao, Phó Cẩm Vân lên tiếng trước:

“Công chúa, cá đã nướng xong rồi.”

“Tốt tốt.” Ta vội vàng nhận lấy, há miệng cắn một miếng, bị bỏng đến mức kêu lên, “Xì! Nóng nóng nóng nóng nóng nóng!”

Phó Cẩm Vân nhịn cười, nói: “Vừa nướng xong, công chúa nên ăn chậm một chút.”

Ta để cá nguội bớt, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, nói: “Ồ.”

Ăn no xong lại ngủ không được, ta nhìn Phó Cẩm Vân đang ngắm nhìn miếng ngọc bội đến xuất thần, bèn không suy nghĩ mà hỏi chàng: “Ngươi có thể kể cho ta nghe về chuyện thời thơ ấu của ngươi không?” Thật ra, chủ đề này có hơi riêng tư, nhưng đã hỏi rồi, cộng thêm ta thật sự rất muốn biết, sự tò mò lập tức chiến tchàngg lý trí.

Có lẽ đêm nay quá yên tĩnh, có lẽ chàng nhìn thấy ngọc bội rồi xúc cảnh sinh tình, khẽ nói: “Cũng không có gì đặc biệt, cuộc sống cũng giống như những thứ tử khác.” Chàng nghĩ một lát: “Chỉ là phu nhân không thích mẫu thân của mạt tướng lắm, nhưng mà phu nhân chính thất bình thường đều không thích thiếp thất.” Nói xong chàng khựng lại, “Xin lỗi, mạt tướng không cố ý...”

Ta ngắt lời chàng, “Không sao, ngươi cứ nói tiếp đi.”

“Còn nữa, đừng có mạt tướng mạt tướng nữa, ta nghe thấy kỳ quái lắm. Ngươi có thể kể một chút về những chuyện liên quan đến mẫu thân ngươi không?”

Phó Cẩm Vân có chút bất đắc dĩ cười, rồi chậm rãi mở miệng: “Lúc nhỏ ta rất nhút nhát, không thích nói chuyện, nhìn thấy người lạ là nấp sau lưng mẫu thân, bị mẫu thân nói nhiều lần cũng không sửa. Ta nhớ năm bảy tuổi, đó là lần đầu tiên ta gặp phụ thân, phụ thân uy nghiêm cao lớn, trông thật đáng sợ, ta liền trốn xuống gầm giường, mặc cho mẫu thân gọi thế nào ta cũng không ra.” Nói rồi chàng cười: “Cuối cùng vẫn là mẫu thân dùng một xiên kẹo hồ lô dỗ ta ra.”

Chàng bẻ một nhánh cây, ném vào lửa, phát ra tiếng lách tách.

Nghe chàng kể, ta thấy thật xót xa, bảy tuổi mới được gặp cha, vậy trước đó đã sống cuộc sống như thế nào?

Có lẽ ta im lặng quá lâu, Phó Cẩm Vân nhìn sang.

Chàng nói: “Công chúa không sợ những gì mạt tướng vừa nói đều là để lừa người sao?” Thấy ta có vẻ nghi hoặc, chàng lại nói: “Chỉ là để lấy lòng thương hại của công chúa.”

Ta nhìn chàng, khẽ cười: “Nếu là như vậy thì càng tốt.”

Chàng ngẩn ra, có chút không hiểu.
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 36



Ta nói: “Nếu là lừa ta, vậy thì chứng tỏ lúc nhỏ ngươi sống cũng không tệ, không phải chịu nhiều khổ như vậy. Ta nghĩ, như vậy thì thật tốt.”

Phó Cẩm Vân lại thêm củi, lửa cháy càng thêm rực rỡ, ánh lửa chiếu sáng hơn nửa khuôn mặt chàng, chàng cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, cuối cùng chàng cũng lên tiếng: “Đêm đã khuya, công chúa nghỉ ngơi đi.”

“Còn ngươi thì sao?” Ta hỏi.

Chàng ngẩng đầu lên khẽ cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Mạt tướng cũng phải nghỉ ngơi chứ.”

Ta sững sờ, Phó Cẩm Vân đang làm nũng với ta sao?

“Công chúa?” Chàng nhìn ta nghi hoặc.

“Ồ.” Ta hoàn hồn, “Vậy vậy vậy... vậy ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

Ta ngủ trên cỏ khô Phó Cẩm Vân đã trải sẵn, đắp chiếc áo choàng của chàng.

Một lúc lâu sau, ta trở mình, lặng lẽ mở một mắt nhìn trộm chàng, chàng ngồi cách đó không xa, lưng dựa vào vách đá, mắt nhắm nghiền, dường như đã ngủ. Thế là ta mở mắt ra nhìn chàng một cách đường hoàng.

Chợt, khóe miệng chàng nhếch lên: “Ngủ ngon.” Giọng nói tràn đầy ý cười.

Ta giật mình vội vàng nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, tim lại bắt đầu đập loạn xạ.

20

Ăn sáng xong, Phó Cẩm Vân dẫn ta men theo con sông đi về phía trước, cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy được một nhà dân.

Ta đang định đi gõ cửa, Phó Cẩm Vân đột nhiên ngã xuống.

Ta ôm lấy chàng, lo lắng hét lớn: “Phó Cẩm Vân, Phó Cẩm Vân? Có ai không? Có ai không?” Phó Cẩm Vân không động đậy, ta lúc này mới phát hiện môi chàng trắng bệch, sắc mặt cũng tái nhợt, người nóng ran.

Cuối cùng chủ nhân của ngôi nhà đó nghe thấy tiếng ta mà quay trở về, là một bà lão, bà giúp ta cùng dìu Phó Cẩm Vân lên giường, còn đi đến làng bên mời đại phu.

Ta ngồi bên giường lau mặt cho chàng, chàng đã ngủ hơn một ngày rồi. Đại phu nói, chàng chỉ là mất m.á.u quá nhiều cộng thêm bị nhiễm lạnh, không có vấn đề gì lớn.

“Tiểu Đồng, lát nữa ta phải lên núi sau nhặt ít củi, nếu ca ca con tỉnh lại, cháo đã nấu đang hâm nóng trên bếp, con nhớ bưng cho nó uống.”

Bà Dương dặn dò ta từ ngoài cửa. Ta vội đáp: “Con biết rồi bà Dương!”

Ta nói với bà rằng ta tên Phương Tương Đồng, người nằm đó là Phương Tương Kim, ca ca ta. Hai huynh muội chúng ta trên đường đi nhận họ hàng đã gặp phải bọn sơn tặc, chúng cướp hết đồ đạc của chúng ta còn muốn ép ta làm vợ. Ta thề c.h.ế.t không theo, còn ca ca ta vì bảo vệ ta đã bị thương nặng, cuối cùng rơi xuống vực. May nhờ trời phù hộ, vực không cao, hai hyunh muội chúng ta may mắn sống sót. Bà Dương nghe mà nước mắt cứ thế rơi, bà cứ luôn miệng nói: “Lũ sơn tặc khốn kiếp! Hai huynh muội con cứ ở lại đây, làng chúng ta rất hẻo lánh, chúng không tìm được đâu.”

Ta đang định ra ngoài múc nước, nào ngờ Phó Cẩm Vân khẽ động mi, rồi chớp mắt đã mở to đôi mắt. Chàng chống tay ngồi dậy, ánh mắt còn mơ màng nhưng đầy cảnh giác nhìn quanh, thấy ta thì thoáng ngạc nhiên, giọng khàn khàn yếu ớt: “Công chúa?”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 37



Ta gật đầu, cúi nhìn y phục vải thô trên người, mái tóc tết hai b.í.m đơn sơ, đúng là hình ảnh một thôn nữ giản dị, gần gũi biết bao.

Thấy chàng muốn đứng dậy, ta vội bước tới đỡ, cẩn thận kê gối sau lưng chàng, rồi vào bếp bưng bát cháo ra. Ta múc một thìa cháo táo đỏ, thổi nguội rồi định đút cho chàng, nhưng chàng khẽ nghiêng đầu tránh đi: “Bẩm công chúa, tay thần không bị thương.”

“Vậy được.” Ta đưa bát cho chàng. Chàng ăn rất chậm rãi, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã, cao quý.

Ăn xong, ta dặn chàng về cái tên mới cùng câu chuyện ta bịa ra, nhắc chàng đừng để lộ sơ hở.

Ta nói: “Từ nay huynh đừng xưng hô kiểu "bề ta bề ta" nữa. Giờ ta là muội muội của huynh, cứ gọi ta là Tiểu Đồng. Còn ta sẽ gọi huynh là Tiểu Kim.”

21

Vết thương Phó Cẩm Vân vừa lành lại, chàng đã nhận làm hầu hết việc nhà: Nấu cơm, rửa bát, quét dọn, giặt giũ. Nếu không phải còn e ngại vết thương, có lẽ chàng đã ra sân chẻ củi rồi. Thật đấy, Phó Cẩm Vân đúng là tài năng hơn người!

Ngươi hỏi ta thì làm gì ư? Khụ khụ! Đương nhiên là ta đang phụ tá chàng rồi.

Phó Cẩm Vân đang giặt quần áo bên sông, ta thấy buồn chán nên buộc dây vào cổ con gà mái già, vừa dắt gà đi dạo vừa xem có thể giúp chàng việc gì không, ví dụ như cùng vắt áo hay khiêng thau quần áo chẳng hạn.

Vượt qua một mảnh vườn rau, men theo mấy con dốc nhỏ, cuối cùng ta cũng thấy bóng dáng Phó Cẩm Vân đang ngồi giặt bên bờ sông. Nhưng bên cạnh chàng còn có một cô nương, hai người hình như đang giằng co điều gì đó.

Ta nhận ra ngay, đó là Ngô Phong Phong, con gái của vị lang trung đã chữa trị cho Phó Cẩm Vân.

Ta kéo lê con gà mái già đang mải mê ăn hạt cỏ, tiến đến phía sau họ.

“Cục ta cục tác!” Con gà bị ta kéo giật liên tục, khiến họ phải ngừng tay, quay đầu lại nhìn.

“Tiểu Đồng cô nương!” Ngô Phong Phong nhìn ta với ánh mắt không đồng tình: “Vết thương của Phương đại ca còn chưa lành, sao muội lại để huynh ấy giặt đồ trong nước lạnh thế này?”

Phó Cẩm Vân liếc nhìn ta, đáp lời Ngô Phong Phong: “Đa tạ Ngô cô nương quan tâm, tại hạ đã gần như bình phục rồi.”

Ngô Phong Phong e thẹn cúi đầu, ấp úng: “Nhưng... nhưng mà...”

Ta lôi con gà mái già quay đầu bước đi, trong lòng bực bội vô cùng. Ta tốt bụng đến giúp, ai ngờ chàng lại trò chuyện vui vẻ với cô nương khác!

“Công... Tiểu Đồng!” Phó Cẩm Vân gọi với theo ta.

“Tiểu Đồng cô nương!” Ngô Phong Phong cũng gọi.

“Cục ta cục tác!” Ta càng kéo con gà đi nhanh hơn.

Trên đường về lại gặp Dương Chiếu ở đầu làng. Dương Chiếu có lẽ là người mới đến, cách ăn mặc của hắn khác hẳn mọi người trong làng, áo gấm thắt lưng ngọc, tóc buộc dải lụa xanh, trông như một con rùa xanh. Hắn gọi ta lại.

“Tiểu Đồng cô nương!” Hắn sải bước đến bên cạnh ta, nụ cười gian xảo nở trên môi: “Thật là trùng hợp, lại gặp nàng ở đây.”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 38



Trùng hợp ư? Ta thầm nghĩ, trùng hợp cái con khỉ, ngươi rõ ràng là đang rình rập ta.

Ta không nói nên lời: “Quả là trùng hợp, hôm qua chàng cũng nói vậy.”

“Cục ta cục tác!” Ta kéo theo con gà mái già định bỏ đi, nhưng Dương Chiếu đã chặn đường ta lại.

Hắn lôi từ sau lưng ra một bó hoa, vẻ mặt hân hoan: “Vừa rồi ta thấy mấy bông hoa này nở đẹp quá, định hái về tặng nàng, giờ mới thấy Tiểu Đồng cô nương còn đẹp hơn hoa, khiến chúng trở nên nhạt nhòa.”

Ta hỏi: “Chẳng phải chàng tình cờ gặp ta sao? Sao lại có thời gian hái hoa?”

Dương Chiếu ấp úng hồi lâu mới nói: “Tiểu Đồng cô nương quả là thông minh lanh lợi, khiến Chiếu bội phục.”

Haha, hôm nay ta mới hiểu thế nào là cuộc trò chuyện gượng gạo. Ta vội chắp tay đáp lễ, ý bảo “Ta cũng bội phục chàng”.

Lúc này, Phó Cẩm Vân cùng Ngô Phong Phong đi tới. Phó Cẩm Vân bưng chậu đứng giữa chúng ta, dáng người cao hơn Dương Chiếu nửa cái đầu. Dương Chiếu tỏ ra rất thân thiết, khoác vai hắn như thể bằng hữu lâu ngày gặp lại: “Đại cữu tử... à không, Phương huynh.”

Phó Cẩm Vân khéo léo tránh khỏi sự gần gũi đó.

Ngô Phong Phong đứng bên cạnh lên tiếng chào, “Dương công tử.”

Phó Cẩm Vân hỏi: “Dương huynh tìm ta có việc gì chăng?”

“Không có gì, không có gì đâu, chỉ là ta thấy có chút hữu duyên với Tiểu Đồng cô nương.” Dương Chiếu vừa nói vừa vén tóc mái, còn nháy mắt với ta một cái, nhưng ngay sau đó đã bị Phó Cẩm Vân chắn mất.

Cảnh tượng này khiến ta không khỏi lấy ra một bức tranh từ trong tay áo. Vốn dĩ đó chỉ là bức vẽ nguệch ngoạc lúc ta ngồi trong nhà xí, nghĩ về cuộc sống trước khi xuyên không, không ngờ lại có lúc hữu dụng đến thế. Ta lặng lẽ mở tờ giấy nhỏ xíu ra, hỏi Dương Chiếu: “Ngươi nhìn thấy gì?”

Dương Chiếu chăm chú quan sát hồi lâu rồi reo lên: “Tiểu Đồng cô nương vẽ thật tuyệt! Một con vịt bay cao trên trời, một con rùa ngẩng đầu nhìn theo. Chẳng lẽ cô nương muốn nói rằng chỉ cần nỗ lực, ngay cả rùa cũng có thể bay lên trời sao? Phải chăng cô nương đang ám chỉ Chiếu?”

Sự mặt dày của hắn khiến ta không khỏi bật cười, chỉ biết đáp lại bằng một tiếng “hơ hơ” để diễn tả tâm trạng rối bời lúc này.

“Vịt rùa cái gì chứ, rùa mà bay được lên trời à? Ta vẽ là thiên nga và cóc đấy!”

“Nhưng mà... tại sao con rùa này lại cầm cái nĩa ở chân trước?” Hắn nghi hoặc nhìn ta.

“Phụt!” Ngô Phong Phong không nhịn được bật cười, nhưng thấy mọi người đều im lặng, nàng vội vàng kìm nén: “Không có gì, không có gì.”

Phó Cẩm Vân lên tiếng, “Dương huynh, nếu không còn việc gì khác, chúng ta xin cáo từ.”

“Ấy! Đợi đã...” Hắn níu Phó Cẩm Vân lại. Phó Cẩm Vân chỉ liếc nhìn hắn một cái, hắn đã vội buông tay, ấp úng: “Cái kia... được... được rồi.” Rồi hắn vẫy tay chào ta: “Tiểu Đồng cô nương, tạm biệt!” Cuối cùng, hắn nhét vội bó hoa vào tay ta rồi vội vã bỏ đi.

Phó Cẩm Vân lại nói với Ngô Phong Phong, “Ngô cô nương, trời đã không còn sớm nữa, cô nên về nhà sớm đi.”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 39



“Hả?” Ngô Phong Phong sững sờ, ấp úng: “Ta... ta cái đó...”

Ta ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời vẫn còn treo lơ lửng giữa không trung.

Phó Cẩm Vân gật đầu chào tạm biệt nàng.

“Cục ta cục tác ——!” Ta kéo theo con gà mái già đi trước hắn. Suốt dọc đường, hắn không nói với ta một lời, khiến ta có chút bất an.

“Cục ta cục tác —— xoẹt!” Ta thả con gà mái ra, nó vui vẻ chui ngay vào lồng.

Phó Cẩm Vân vừa đến nhà đã đi thẳng vào sân phơi quần áo, ta lẽo đẽo theo sau, nửa ngày trời cũng không thốt nên lời.

Ta bỗng cảm thấy bản thân có gì đó không ổn.

22

Phó Cẩm Vân sáng sớm đã cùng Ngô đại phu ngồi xe bò đi trấn trên. Buổi chiều, Dương bà bà muốn đi nhặt củi ở ngọn đồi phía sau nhà, ta đeo giỏ nhỏ đi cùng bà.

Bà đeo giỏ lớn, một tay dắt ta, một tay cầm d.a.o phát cỏ, chậm rãi bước đi trong rừng.

“Con đừng đi lung tung, đi lạc sẽ khóc đấy. Nước rất sâu, đừng ra bờ sông nghịch nước. Nhất định không được rời xa ta quá, nhớ chưa?” Dương bà bà dặn dò ta kỹ lưỡng, sau đó đặt giỏ xuống bên chân ta: “Con cứ ngồi trông giỏ đợi ta, ta bây giờ đi lên sườn đồi đằng kia, chỗ đó có nhiều gai, con không được qua đó.” Vừa nói bà vừa dùng d.a.o phát cỏ chỉ chỉ phương hướng: “Có việc gì thì gọi to tên ta, ta sẽ tới ngay!”

Ta nói: “Biết rồi biết rồi mà, bà ơi, con đâu phải trẻ con nữa.”

“Ta thấy con với trẻ con cũng chẳng khác gì nhau.” Dương bà bà tiện tay lấy cành cây mắc trên đầu ta xuống: “Ta đi đây, con muốn chơi thì nhất định phải chơi ở chỗ ta có thể nhìn thấy.”

“Vâng ạ, vâng ạ.” Ta gật đầu lia lịa.

“Nhất định không được nghịch nước, biết chưa?”

“Biết rồi, biết rồi ạ!”

“Vậy con nhắc lại xem ta vừa nói gì với con?”

...

Ta hết lời đảm bảo, Dương bà bà mới yên tâm rời đi. Ta ngậm một ngọn cỏ đuôi chó, buồn chán giẫm lá cây một lúc lâu.

Ta đang đứng dưới chân đồi, cách đó không xa là một cái ao. Bên bờ ao có một tảng đá lớn, lúc này có một người đang ngồi trên đó câu cá. Ta càng nhìn người đó càng thấy quen mắt, đúng lúc người đó cũng nhìn về phía ta. Nhìn nhau một lúc, mắt ta sáng lên, ta hét lớn về phía hắn: “Tiểu Phương đồng học!”

Tiểu Phương đồng học giật mình suýt nữa ngã xuống nước.

“Bà ơi, con vừa gặp một người bạn, con đi chơi với hắn một lát, hắn ở ngay đây!” Ta hét về phía Dương bà bà, sau đó chạy dọc theo con đường nhỏ về phía Phương Tương Ngân.

“Chú ý an toàn, đừng nghịch nước!” Giọng Dương bà bà vọng lại từ phía sau.
 
Back
Top