Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử

Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 10: Chương 10



"Ngươi chắc không biết đâu, Tào quý phi đã có thai, hắn chỉ sợ cuộc tranh chấp giữa hoàng đế và hoàng hậu sẽ ảnh hưởng đến thai nhi của quý phi."

Ta thật sự không biết.

Nhưng Huyền Tú không vui, ta lại rất vui.

Ta thuận theo: "Quốc sư đại nhân chắc không định nói rằng ngài mới thật lòng với ta chứ, khuyên ngài đừng nói, quá xui xẻo đấy."

Huyền Tú hơi chán nản ngồi lại vào bồn tắm.

Hắn không thăm dò nữa.

"Bốn năm trước, ta tặng một cái lạc mai cho một nữ tử, người đó tên là Trần Niệm Vi."

"Nhưng Niệm Vi có thể là bất kỳ ai, duy nhất không thể là công chúa."

Ta hỏi: "Ngươi nghi ngờ ta không phải công chúa?"

Huyền Tú lại nói: "Không, ngươi nhất định là công chúa, ta nghi ngờ ngươi không phải Niệm Vi."

"Bên hông Niệm Vi có một vết bớt, hình dáng như hoa mai nhưng trên người công chúa không có."

Huyền Tú ngẩng đầu nhìn ta: "Ta muốn xem bên hông của ngươi, hôm nay nếu ta không có được câu trả lời, sẽ không để ngươi rời khỏi phủ quốc sư."

Làm thủy tặc chẳng phải việc gì an toàn, dù phụ thân ta là tên đầu sỏ cướp nước.

Theo năm tháng trôi qua, luôn có kẻ muốn trêu chọc ta để kiếm chút lợi lộc.

Bởi ta là nữ nhân nên họ luôn nghĩ ta dễ bắt nạt.

Chỉ cần ta nhượng bộ một chút, họ sẽ lấn tới, cố l*t s*ch quần áo trên người ta.

Vì thế, ta không thể lùi một bước.

Trong sào huyệt, ta không phải kẻ giỏi võ nghệ nhưng bù lại, ta đủ tàn nhẫn.

Đổi thương lấy thương, đổi mạng lấy mạng.

Không phải ai cũng có thể sống sót sau khi bị thương.

Họ sợ bị thương nên không dám tùy tiện động thủ với ta.

Đã lâu lắm rồi không còn ai dám nghĩ tới chuyện lột đồ ta - đó là sự yên ổn ta giành giật bằng những vết sẹo đầy mình.

Ta bật cười lớn: "Được thôi, Huyền Tú, ngươi hãy mở to mắt mà xem cho kỹ."

Ta vén vạt áo tay trái, phô ra vết sẹo ở hông.

Những đường sẹo chằng chịt ngang dọc khắp cơ thể.

Dù trước kia trên người ta có gì, giờ cũng chẳng còn nhận ra nữa.

Bớt bẩm sinh?

Ai biết được có từng tồn tại thứ ấy không.

Huyền Tú sững sờ, hắn đột ngột hỏi: "Sao ngươi biết là bên trái?"

Ta nhìn hắn, từ từ buông vạt áo xuống, giọng đầy mỉa mai: "Ta đoán thôi."

Huyền Tú lại rơi vào bối rối: "Ngươi vừa là Niệm Vi, vừa là công chúa, chuyện này không thể nào, nhất định còn có gì đó sai sót."

Ta không có nghĩa vụ giải đáp thắc mắc cho hắn.

Ta quay người định đi nhưng tùy tùng vẫn chặn ở cửa.

Huyền Tú nói: "Đợi đến sáng mai hoặc khi Tào Thừa tới đón, ta sẽ thả ngươi đi."

"Sau đó, ta sẽ khuyên can đế hậu, chấm dứt tranh chấp này."

Ta khinh bỉ cười: "Tùy ngươi khuyên hay không, ta sẽ hành động theo cách của riêng ta. Nếu ban đầu ta không mang tâm lý may rủi, giờ đã không bị ngươi sỉ nhục ở đây. Huyền Tú, đa tạ ngươi đã dạy ta một bài học, khiến ta lại một lần nữa hiểu ra - cầu người không bằng cầu mình."

Huyền Tú quyết tâm giam giữ ta, nói gì cũng vô ích.

Thế là ta chiếm luôn giường của hắn.

Chưa đến nửa đêm, Tào Thừa đã gõ cửa phủ quốc sư.

Huyền Tú và Tào Thừa đối mặt nhau rất lâu nhưng không ai lên tiếng trước.

Cuối cùng, Huyền Tú giữ lời hứa thả ta đi.

Tào Thừa đưa ta về, gần đến nơi, hắn mới lên tiếng: "Huyền Tú bảo ta đêm nay không nên tới."

“Ta đã cãi lời hắn.” Tào Thừa dừng lại một chút, “Nên tiếp theo, ta có thể sẽ gặp chút rắc rối, e rằng không thể chăm lo cho công chúa được nữa.”

Ta thuận miệng hỏi: “Cần ta làm gì?”

Tào Thừa lắc đầu, dưới ánh trăng, nét mặt hắn vô cùng dịu dàng.

“Công chúa, đây không phải giao dịch, ta chỉ hy vọng công chúa được vui vẻ.”

“Nếu công chúa thật sự muốn làm gì, vậy hãy giúp Tào gia chăm sóc quý phi một chút, nàng ấy đang có thai.”

Ta suy nghĩ một lát, gật đầu đáp: “Ta nhất định sẽ để quý phi an tâm nghỉ ngơi.”

Ta làm việc vẫn còn quá thận trọng.

Đáng lẽ ta nên tìm cách g.i.ế.c hoàng hậu, dứt điểm phiền phức.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 11: Chương 11



Huyền Tú nói là làm, vừa ra tay, trong cung liền yên ắng trở lại.

Hắn lập tức chuyển mũi nhọn sang Tào gia, Tào Thừa bận trăm công ngàn việc, không còn thời gian quan tâm đến ta.

Mất đi sự che chở của Tào Thừa, trong cung lại thêm nhiều đôi mắt đang dõi theo ta.

Trong điện của ta có một vị khách không mời mà đến.

Công chúa đích nữ của hoàng thất, đối tượng c.h.ế.t thay của ta, Minh Châu công chúa được sủng ái vô song.

Nàng đỏ mắt, xông lên định đánh ta.

“Ngươi quyến rũ biểu ca và Tào Thừa vẫn chưa đủ sao, tại sao còn dám động đến Huyền Tú ca ca của ta.”

Ta dễ dàng tóm lấy nàng.

Minh Châu công chúa tựa như chiếc chén thủy tinh tinh xảo, quý phái xinh đẹp nhưng lại vô cùng mỏng manh.

Dáng vẻ hung hăng, chất vấn đầy phẫn nộ của nàng chỉ khiến người ta thấy đáng yêu.

Minh Châu công chúa càng thêm tức giận, gò má ửng hồng: “Láo xược, bản cung là công chúa đích xuất từ trung cung, ngươi dám chống lại?”

“Công chúa muốn cùng ta bàn luận đích thứ?”

“Khi mẫu thân ta thành hôn, tam thư lục lễ đầy đủ, có văn thư của quan phủ, có mụ mối làm chứng, là chính thất đích thê đường hoàng, lúc đó, hoàng hậu nương nương ở đâu, công chúa bàn chuyện này, chẳng phải rất buồn cười sao?”

Ta lôi nàng ra ngoài, nàng hoàn toàn không thể chống cự, chỉ có thể giãy giụa không ngừng.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy nhưng không một ai xuất hiện, rõ ràng đã nhận được chỉ thị.

Rốt cuộc là người Liễu Vân Sơ chọn, lòng đều nghiêng về Liễu gia, không ai dám trái lệnh Minh Châu công chúa.

Chỉ là Minh Châu công chúa không cho phép người khác đến, rốt cuộc là tự buộc mình.

Ta lôi nàng đến bên ao, thong thả hỏi: “Công chúa, ngươi sợ nước không?”

Trước khi Minh Châu kịp phản ứng, ta túm lấy áo nàng, ấn mạnh nàng xuống hồ nước.

Minh Châu giãy giụa tứ chi, rõ ràng nàng không biết bơi, chẳng mấy chốc đã bắt đầu chìm xuống.

Ta nhấc nàng lên, nàng trừng mắt nhìn ta, gương mặt đầy phẫn nộ.

Vừa định mở miệng, ta lại ấn nàng xuống nước.

Sau ba lần như thế, ta kéo Minh Châu lên khỏi hồ, toàn thân nàng ướt sũng.

Nàng nhìn thật tội nghiệp, như một chú chim cút con đáng thương.

Nước mũi nước mắt lẫn lộn, giọng nàng đầy nức nở.

“Tỷ tỷ, ta biết lỗi rồi, tỷ tỷ tha cho ta đi, ta xin hứa sẽ không nói với ai.”

Ta lau nước mắt cho nàng, ôn tồn nói: “Không đúng.”

“Ngươi là công chúa chính cung, lại bị đối xử thô bạo như thế, ngươi phải đi mách, phải tố cáo hành vi độc ác của ta với tất cả mọi người.”

“Ngươi phải khiến ta trả giá, để ta không bao giờ dám xúc phạm ngươi nữa.”

Minh Châu công chúa càng thêm sợ hãi, lảo đảo lùi lại, ngã vật xuống đất.

Ta đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng nói: “Ngươi thích Huyền Tú, vậy ngươi có hiểu Huyền Tú không?”

“Huyền Tú danh tiếng lẫy lừng, đã quen với sự cầu xin và ngưỡng mộ của người khác, hắn thích sự khác biệt, thích cảm giác k*ch th*ch sắp mất kiểm soát, hắn sẽ không tự chủ được mà đuổi theo những người và việc hắn không thể thấu hiểu, để có được câu trả lời, hắn thậm chí có thể bỏ qua đại cục.”

Minh Châu công chúa run rẩy, lắc đầu lia lịa.

Ta thở dài: “Thôi đi, cứ như ngươi thế này, không đấu lại Huyền Tú đâu.”

Câu nói này dường như chạm vào lòng tự ái của nàng.

Nàng nói: “Tỷ tỷ hiểu gì chứ, ta nhất định phải lấy Huyền Tú, ta buộc phải lấy Huyền Tú.”

Giọng nàng vẫn run nhưng giọng điệu đã kiên quyết.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ nói đúng, chúng ta đối lập nhau, tất yếu phải một mất một còn.”

Minh Châu bất ngờ đẩy ta một cái, thoát khỏi sự khống chế của ta, vén váy chạy mất.

Ta đứng nhìn theo bóng nàng khuất xa.

Hóa ra Minh Châu công chúa được sủng ái nhất trong mắt người khác, cũng không sống tốt như lời đồn đại.

Sau khi trở về, Minh Châu bị cảm lạnh, sốt cao không dứt.

Trong cơn mê, nàng liên tục nói lời sợ hãi xin tha.

Nguỵ mỹ nhân trong cung tự nguyện xin được thay hoàng hậu chăm sóc công chúa, ngày đêm không rời bên cạnh Minh Châu.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 12: Chương 12



Liễu hoàng hậu xót nữ nhi, nổi trận lôi đình.

Chẳng qua lần này, cơn thịnh nộ ấy nhắm vào ta.

Nàng đã giam cầm ta, không cho phép bất kỳ ai đến gặp ta.

Mỗi ngày chỉ cho ta một bát cháo loãng để duy trì mạng sống.

Có vẻ như nàng đã quyết tâm sẽ tiếp tục giam giữ ta cho đến ngày Tế Thần diễn ra.

Và mọi việc đều như ý Liễu hoàng hậu, không một ai đến thăm ta.

Ta ra tay với Minh Châu, hoàng hậu ra lệnh trừng phạt là hợp tình hợp lý.

Không ai muốn phá vỡ thế cân bằng vừa được thiết lập giữa các phe vào lúc này.

Nhưng ta biết rõ, Liễu hoàng hậu không thể giam giữ ta mãi được, chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ tự thân đến mời ta ra ngoài.

Bởi vì ta là một đại phu, hơn nữa là một đại phu rất giỏi trong mắt người khác.

Hoàng tộc họ Lý, người người đều mắc bệnh tim.

Chỉ là có người nhẹ, có người nặng.

Ví như bệ hạ, bệnh tim của ngài rất nặng, hễ quá vui hay quá giận là bệnh tim phát tác, đau quặn không ngừng.

Ví như Minh Châu, bệnh tim của nàng rất nhẹ, có lẽ cả đời này bệnh tim của nàng cũng không phát tác, nàng có thể sống như người bình thường.

Từ ngày đầu học y thuật, ta đã chuyên tâm nghiên cứu bệnh tim.

Bệnh tim này, muốn chữa khỏi thì khó như lên trời nhưng muốn kích phát lại rất dễ dàng.

Chỉ cần có mồi nhử thích hợp làm dược dẫn, thậm chí không cần tiếp xúc với đối tượng cũng có thể kích phát bệnh tim của họ.

Điều phiền phức duy nhất là, mồi nhử làm dược dẫn phải được ngâm nước.

Thái tử và công chúa cùng mẹ, công chúa bệnh tật, thái tử hẳn sẽ đến thăm.

Ngày thứ mười bảy bị giam cầm, ta đói đến mức đầu óc quay cuồng.

Ta thậm chí bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

Tại sao mỗi lần cảm thấy bơ vô, xung quanh ta đều không một bóng người.

Tại sao dù đã quen với việc cô độc một mình, trong lòng vẫn có lúc yếu mềm.

Dù lý trí nói với ta rằng hoàng hậu sẽ không g.i.ế.c ta, tình cảnh hiện tại đều nằm trong dự liệu.

Ta vẫn không thể kìm nén nỗi sợ hãi vì cơn đói hành hạ.

Đã nhiều năm rồi ta không phải chịu đói.

Lại một lần nữa, cảm giác ấy vẫn khắc sâu đến thế.

Gia đình ta vốn làm thủy tặc.

Nhưng trước khi thành thủy tặc, chúng ta cũng chỉ là dân thường.

Khi ấy nhà có mấy mẫu ruộng tốt, phụ thân mẫu thân sớm hôm cày cấy.

Tuy không giàu sang phú quý nhưng hoa màu thu hoạch cũng đủ nuôi sáu miệng ăn.

Thế mà dù chúng ta chẳng có gì ngoài mấy mẫu ruộng ấy, vẫn bị những công tử nhà giàu để mắt tới.

Họ không thể chịu được việc ruộng đất tốt dừng ở trong tay những kẻ phàm phu tục tử.

Họ nói, đó gọi là phung phí của cải.

Những người trong phủ nha từng tầng từng lớp bóc lột, thuế má thu hết vòng này đến vòng khác.

Chúng ta không đưa, họ liền cướp.

Cho đến khi trong nhà không còn lấy được một hạt gạo, đối phương mới lộ rõ chân tướng, ép buộc chúng ta bán ruộng.

Đối phương không bỏ ra một đồng, lại dùng giọng điệu như thể chúng ta đã chiếm được đại lợi mà nói với chúng ta.

“Công tử gia từ bi, cho phép các ngươi ký khế ước bán thân, tiếp tục canh tác với thân phận gia nô.”

Từ hộ khẩu lương dân biến thành hộ khẩu tiện dân, đời đời không thể ngóc đầu lên, vậy mà cũng trở thành một ân huệ sao?

Phụ thân không ký khế ước nhưng cũng không giữ được ruộng đất của gia đình.

Trong năm được mùa thuận lợi, cả nhà chúng ta trở thành những kẻ lưu vong chạy nạn.

Năm đó ta bốn tuổi, đã từng ăn vỏ cây, nuốt côn trùng.

Khi đói nhất, ta từng cố gắng cắn thịt trên người mình để lấp cơn đói.

Trên đường chạy nạn, chúng ta gặp rất nhiều người cũng bị cướp mất ruộng đất như chúng ta.

Lúc đó chúng ta mới biết, việc trở thành nô tỳ của thế gia quả thật là một ân huệ được mọi người công nhận.

Thật là nực cười.

Những người đói không chịu nổi, sẽ đến Huyền môn thử vận may.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 13: Chương 13



Huyền môn sẽ cứu tế lưu dân nhưng họ nói rằng phàm nhân thế gian sinh ra đã có tội, họ chỉ cứu tế những người có cơ duyên.

Người như thế nào có cơ duyên với tiên thần, không có kết luận rõ ràng.

Nhưng nhìn nhiều rồi, cũng có thể đoán được đôi chút.

Người có ngoại hình đẹp, có cơ duyên.

Vì vậy cuối cùng chúng ta không chọn bước vào Huyền môn, để hỏi xem có cơ duyên hay không.

Sau nửa năm lưu vong, chúng ta tập hợp được nhóm người đầu tiên, cướp bóc một tiểu tộc nhỏ.

Gạo trong kho đủ để nuôi sống hàng trăm người, nhiều đến mức mang không hết.

Ngay cả chuột cũng ăn no béo mập.

Hóa ra không phải không có lương thực, chỉ là chúng ta không có lương thực mà thôi.

Sau vụ cướp bóc đó, chúng ta từ lưu dân biến thành thổ phỉ.

Càng ngày càng có nhiều người gia nhập chúng ta, vừa trốn tránh sự truy bắt của triều đình, vừa cướp của nhà giàu giúp người nghèo, cứu tế lưu dân.

Thổ phỉ cứu tế lưu dân, nghe thật buồn cười.

Nhưng chuyện buồn cười như vậy lại thực sự đang xảy ra.

Chẳng mấy chốc, đội thổ phỉ của chúng ta đã lên đến mười nghìn người.

Sau đó, trong một cơ duyên tình cờ, chúng ta cướp được một đoàn thuyền buôn.

Lên thuyền rồi chúng ta mới biết đó là thuyền của một trong ba đại thế gia - nhà Lạc.

Trên thuyền còn có tiểu công tử bảy tuổi của Lạc gia, tên là Lạc Thế Thu.

Lạc Thế Thu dừng ở trong tay bọn cướp nhưng lại không hề hoảng loạn.

Hắn nói với phụ thân ta: "Đoàn lưu dân của ngươi không thể làm nên chuyện gì. Ta rất quan trọng với Lạc gia, đưa ta về, chức quan trong triều tùy ngươi chọn. Nếu không, ngươi sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn."

Một trong ba đại gia tộc rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Không ai biết, cũng không ai coi lời của Lạc Thế Thu là chuyện nghiêm túc.

Sau đó, chúng ta kinh lịch một trận tai họa diệt vong.

Đoàn người mười nghìn, chưa đầy năm ngày, đã mất đi chín phần rưỡi.

Mà đối phương còn chưa đầy năm trăm người.

Lưu dân tản mác giống như một nắm cát.

Chỉ cần có chút sóng gió, tự khắc sẽ tan rã.

May mắn thay, chúng ta không tiếc bất cứ giá nào, cố giữ chặt Lạc Thế Thu.

Chúng ta cưỡng ép Lạc Thế Thu lên thuyền, theo dòng nước chạy trốn.

Chúng ta chạy đến Cửu Hà, nơi đây địa thế phức tạp, triều đình khó quản thúc, cộng thêm bọn cướp hoành hành liên miên, dân thường c.h.ế.t chóc bỏ chạy, đã trở thành một vùng đất tuyệt địa.

Chúng ta ở đây lập nên Cửu Hà trại.

Từ đó, chúng ta lại từ lưu cướp biến thành thủy tặc.

Lạc Thế Thu cuối cùng cũng im lặng, hắn không còn cơ hội trốn thoát.

Lạc Thế Thu nói hắn rất quan trọng với Lạc gia, lời này không hề giả dối.

Lạc gia thà hao tổn nhân lực vật lực, gửi đồ ăn thức uống đến Cửu Hà trại, giúp Cửu Hà trại phát triển lớn mạnh, cũng phải bảo vệ tiểu công tử rơi vào trại cướp này.

Sau đó, ta không bao giờ phải chịu đói nữa.

Ta cũng cuối cùng cảm nhận được thế nào là dựa vào cây lớn để hưởng mát.

Bề dày của đại gia tộc giống như một ngọn núi báu bị đào rỗng.

Nhờ sự giúp đỡ ngầm của Lạc gia, Cửu Hà trại nhanh chóng chiếm lĩnh vùng đất Cửu Hà.

Trở thành cái gai trong mắt triều đình.

Lạc Thế Thu suy sụp một thời gian, không lâu sau lại phấn chấn trở lại.

Hắn chủ động kết giao với mọi người trong trại, quan sát và đánh giá từng người.

Hài tử của đại gia tộc dường như sinh ra đã biết cách nắm bắt tư thế.

Lạc Thế Thu chính là như vậy, hắn dễ dàng nhận được sự yêu mến và kính sợ của nhiều người.

Hắn có vẻ như đang âm mưu điều gì đó.

Dù tuổi còn nhỏ, hắn cũng có sự thâm trầm mà người thường không thể nhìn thấu.

Có những hài tử, không thể coi là hài tử được.

Đông qua xuân đến, chúng ta đã trải qua cái Tết đầu tiên ở Cửu Hà trại.

Đêm Đại Niên hôm đó, Lạc Thế Thu bị ốm.

Hắn co rúm một góc, tay ôm lấy ngực, đau đớn đến nỗi mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh đầm đìa.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 14: Chương 14



Mẫu thân quen thuộc mở thuốc cho hắn.

Bệnh tình của Lạc Thế Thu, chúng ta đều quá rõ, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Đây là chứng bệnh tim.

Việc Lạc Thế Thu rơi vào tay chúng ta, là ân điển của thượng thiên dành cho chúng ta.

Chúng ta đã thương lượng một thỏa thuận với Lạc Thế Thu.

Chúng ta hứa sẽ đưa Lạc Thế Thu trở về Lạc gia.

Điều kiện là chúng ta sẽ dùng đường dây của Lạc gia để cài hai mắt xích vào triều đình.

Lạc Thế Thu vô cùng kinh ngạc.

“Ta còn đang thắc mắc, một đám thô nhân mù chữ sao lại có kiến thức như vậy, không ngờ lại là ngươi - một kẻ bệnh tật ốm yếu đang giật dây đằng sau.”

“Trần Niệm Vi, ngươi đã làm thế nào?”

Năm đó, ta sáu tuổi.

Những chuyện quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu ta.

Ta cố gắng co người lại, tìm kiếm chút an ủi.

Ta sợ nhất hai thứ.

Một là chuột, hai là đói khát.

Gặp chuột, ta có thể g.i.ế.c sạch chúng, chúng c.h.ế.t rồi, ta tự nhiên không còn sợ nữa.

Nhưng đói khát, ta phải chống lại thế nào đây.

Đến giờ ta vẫn chưa rõ.

Nhưng cục diện này đã được sắp đặt hơn mười năm, giờ đây sắp đến lúc thu hoạch.

Ta không thể bỏ dở nửa chừng ở đây.

Ta chỉ có thể tự nhủ đi nhủ lại với bản thân.

Trần Niệm Vi, ngươi là thanh đao sắc bén nhất, ngươi là tấm khiên vững chắc nhất.

Ngươi không thể để tâm huyết của nàng trở thành trò cười chật vật.

Cố lên chút nữa, cố lên chút nữa.

Ngươi sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Ta không chắc mình còn tỉnh táo hay không.

Mơ màng, trước mắt ta hiện lên một tà váy lộng lẫy.

Tà váy từ xa đến gần, theo nhịp bước lay động, hình phượng hoàng thêu chỉ vàng ngạo nghễ giương cánh.

Trong hoàng cung, chỉ có một người đủ tư cách mặc trang phục thêu phượng hoàng.

Đứng đầu hậu cung, hoàng hậu đương triều.

Một sợi chỉ vàng trên người nàng, đủ cho một gia đình bình thường sống cả đời không lo.

Nhưng giờ đây chỉ là đường thêu không đáng kể trên tà váy.

Tâm trí ta lại bắt đầu trôi dạt giữa thực tại và hư ảo.

Lúc nhỏ ta thường nghĩ, tại sao?

Tại sao chúng ta cùng đạp lên một mảnh đất nhưng lại sống ở những thế giới khác nhau.

Không biết từ lúc nào, ta chợt giác ngộ.

Trên đời này, ai cũng là giặc cướp, ai cũng đang cướp đoạt.

Kẻ cướp được nhiều, trở thành vương hầu tướng quân, sĩ tộc quyền quý.

Kẻ cướp được ít, trở thành tiểu lại nơi cung môn, hào phú địa phương.

Cuộc đời này chẳng bao giờ có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ta trải qua khổ nạn, không phải vì ta sinh ra đã có tội, mà là vì ta không biết cướp, là vì ta cướp chưa đủ nhiều.

Nếu như đây chính là quy tắc của thế gian.

Vậy thì, ta sẽ cướp lấy cả thiên hạ, rồi sau đó...

Ta cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, để nỗi đau đánh thức lý trí, ta nghe thấy thanh âm yếu ớt của chính mình.

Ta hỏi: "Hoàng hậu nương nương, quý thể của thái tử điện hạ vẫn còn an ổn chứ?"

Liễu hoàng hậu đứng ngay trước mặt ta, ngự y trong cung đang bắt mạch cho ta.

Từ khoảnh khắc này, quyền chủ động đã trở về trong tay ta.

Đây là lần đầu tiên ta gặp Liễu hoàng hậu.

Hoàng hậu tính hay ghen, độc ác tàn bạo.

Danh tiếng của nàng rất khó nghe.

Chẳng qua chỉ cần gặp nàng một lần, liền sẽ biết, hy sinh danh tiếng chỉ là thủ đoạn của nàng.

Hoàng hậu xứng đáng là người đứng đầu hậu cung, nàng còn thâm sâu hơn nhiều so với những gì thể hiện ra.

Ta hoàn toàn không nghi ngờ, nếu như không phải Minh Châu công chúa không nhịn được, vô tình trở thành quân cờ trong tay ta.

Cho đến ngày Tế Thần, ta e rằng cũng không có cơ hội gặp nàng.

Ngay từ đầu, nàng đã phòng bị ta.

Sự phòng bị của nàng cũng khiến ta một thời không tìm được cách ra tay.

"Gần đây thái tử thường xuyên phát tác bệnh tim, quả nhiên có liên quan đến ngươi."

Liễu hoàng hậu mặt lạnh như nước: "Nếu như vậy, bản cung cũng không vòng vo nữa, ngươi cứ đưa ra điều kiện đi."
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 15: Chương 15



Ta gắng gượng ngồi dậy.

"Nương nương, không cần phiền phức như vậy, chỉ cần bệ hạ ra lệnh cho ta ra tay chữa trị thái tử, ta liền chữa."

Liễu hoàng hậu hiện lên vẻ mặt thú vị: "Ngươi nghĩ, bệ hạ sẽ từ bỏ nhi tử duy nhất của mình sao?"

Ta nhếch mép cười: "Nương nương, quý phi đã có thai rồi."

"Hừ, hài tử trong bụng quý phi là của ai?" Liễu hoàng hậu ánh mắt khinh miệt: "Dù sao cũng không phải của bệ hạ."

Ta bình tĩnh nói: "Nương nương, ta là một đại phu, còn là một đại phu rất lợi hại."

"Thật sao? Lợi hại đến mức nào?"

Ta cười một tiếng: "Nương nương đã để ngự y bắt mạch cho ta, vậy nương nương nên biết, ta rất khỏe mạnh."

"Nương nương, ta có thể chữa bệnh tim, cũng có thể chữa những thứ khác."

"Ngươi chẳng qua chỉ là nữ tử được Sơ Nhi mang về tình cờ, ngươi khỏe mạnh thì có thể chứng minh được gì."

Ta nhất thời trầm mặc.

Hoàng hậu chất vấn: “Sao, câm luôn rồi à?”

“Thần không còn gì muốn nói.” Ta thở dài một tiếng.

“Một không tín vật, hai không chứng cứ, giờ đây ngay cả bệnh tim truyền đời của hoàng tộc cũng chẳng còn, ai cũng có thể nói ta là công chúa, duy chỉ lời ta nói ra chẳng được tính. Ngài nghi ngờ điều này, thần thật sự biện bạch không được.”

Liễu hoàng hậu liếc nhìn ta một cái, ra lệnh: “Người đâu, đi mời bệ hạ, cũng chuẩn bị tiệc cho Minh Đức công chúa.”

Trước khi hoàng đế đến, mấy chục món ăn đã bày la liệt trước mặt ta.

Nàng dùng một bàn tiệc này, nhẹ nhàng xóa đi những ngày tháng hành hạ ta vừa qua.

Ta gắp chút đồ thanh đạm ăn, sau khi đói lâu không thể bạo ẩm bạo thực.

Bản thân ta vốn là đại phu, càng hiểu rõ đạo lý này.

Cháo trắng vào miệng, nước mắt ta bỗng không kiềm chế được mà chảy xuống.

Ngay cả bản thân ta cũng không biết mình đang khóc vì điều gì.

Hoàng đế cùng Huyền Tú cùng đến.

Hoàng đế hỏi: “Ngươi có lỗi trước, còn khóc cái gì?”

Hoàng đế rất bực dọc, hầu như viết sẵn câu "Tại sao lại gây phiền phức cho ta" trên mặt.

Ta muốn gượng cười nhưng nước mắt càng lúc càng tuôn rơi không kiểm soát, cứ thế ngẩng đầu nhìn hoàng đế.

“Bệ hạ, ngài tốn bao công sức tìm ta về, chỉ để ta thay thế Minh Châu trở thành vật tế thần sao?”

Sắc mặt Hoàng đế lập tức khó coi, ánh mắt sắc bén dừng ở Liễu hoàng hậu.

Liễu hoàng hậu thoáng chốc sửng sốt.

Trước khi nàng kịp biện bạch, ta đã nhanh miệng nói: “Ngài có thể trực tiếp nói với ta, bệ hạ, ta nguyện đi c.h.ế.t vì ngài.”

Hoàng đế sững người, dường như chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này.

Trong khoảnh khắc, ông ta cảm động tột độ, vui mừng lặp lại: “Hài tử ngoan, ngươi là hài tử ngoan của trẫm.”

Lời chưa nói của Liễu hoàng hậu đều bị chặn trong cổ họng.

“Nếu như vậy...”

“Bệ hạ.”

Lời hoàng đế bỗng bị Huyền Tú cắt ngang, hắn ta lập tức nhìn về phía hắn.

Huyền Tú chỉ chăm chăm nhìn mặt ta nói: “Bốn năm trước, thần phụng mệnh lão sư, đi khắp thiên hạ, bất ngờ bị thương, may được một nữ tử cứu giúp. Sau đó, thần dùng một chiếc lạc mai làm tín vật, cùng hứa hẹn kiếp này.”

“Niệm Vi không thể tế thần, nàng là thê tử chưa cưới của thần.”

Trong điện đột nhiên yên ắng lạ thường, ta đặt bát đũa xuống, tiếng va chạm vang lên "cạch" một tiếng, trong trẻo nghe rõ mồn một.

Sắc mặt hoàng hậu đã khó coi đến cực điểm.

Ta thản nhiên nói: "Bốn năm trước, mẫu thân tiên thệ, ta vì mẹ để tang, chưa từng bước chân ra khỏi cửa nên những lời quốc sư nói, tuyệt đối không thể nào xảy ra."

Hoàng đế kẹt giữa Huyền Tú và Liễu hoàng hậu, khô khan nói: "Vậy việc này tạm gác lại bàn sau vậy."

Cuối cùng, không ai nhắc đến thái tử.

Ta không chỉ được khôi phục đãi ngộ xứng với công chúa, mà còn hơn xưa nhiều lắm.

Đêm đó, thái tử lập tức phát bệnh tim, rơi vào hôn mê.

Liễu hoàng hậu lại "Mời" ta qua, lần này nàng rõ ràng đã hạ quyết tâm.

"Hoặc chữa khỏi bệnh tim cho thái tử, hoặc hôm nay ngươi để mạng lại đây."
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 16: Chương 16



Ta bắt mạch cho thái tử, kê một thang thuốc.

Sau khi cho thái tử uống thuốc, sắc mặt hắn dịu đi nhiều, không còn đau đớn như trước.

Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Đây là điềm báo rất xấu.

Bệnh tim vốn là như vậy, sau khi phát tác nếu được cứu chữa kịp thời sẽ thuyên giảm, không nguy hiểm tính mạng.

Nhưng bệnh tim tái phát liên tục, không thể chữa khỏi tận gốc, nó sẽ không ngừng rút cạn tinh khí con người.

Rồi sẽ đến ngày người ta kiệt sức mà chết, thuốc thang vô phương.

Ta hiểu rõ điều này, hoàng hậu cũng hiểu.

"Nương nương, muốn chữa khỏi bệnh tim, cần một vị thuốc dẫn đặc biệt."

"Thuốc gì?"

"Máu từ tim của người thân ruột thịt."

Liễu hoàng hậu cười lạnh: " Thật hoang đường, ngươi mở miệng là muốn lấy mạng ta sao?"

Ta nói: "Nương nương, giữa chúng ta vốn có thù hận, mười sáu năm trước, ngày mồng 3 tháng 7, Thanh Thạch trấn, Điền thôn, mong ngài chưa quên."

"Ngươi nhầm lẫn gì chăng, kẻ ra lệnh tàn sát cả thôn không phải ta."

Nét mặt hoàng hậu thoáng chút tự giễu: "Thật là... mở rộng tầm mắt."

Ta tiếp lời: "Đêm đó muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, không chỉ một nhóm người."

"Nương nương, nhờ ơn ngài, mẫu thân ta động thai, thai nhi chín tháng đã sinh non, chào đời giữa núi xác biển máu, suýt nữa thì một thây hai mạng."

Liễu hoàng hậu chăm chú nhìn ta: "Những kẻ liên quan đều không còn, lẽ ra không nên có ai biết chuyện này mới phải."

Ta bình thản như nước: "Nhưng ta vẫn cứ biết, nương nương, ngài có tin vào thần linh không?"

Hoàng hậu trầm mặc hồi lâu.

"Chỉ cần ngươi thề sẽ chữa trị cho thái tử, bổn cung sẽ như mong muốn của ngươi."

"Ta thề sẽ dốc hết sức cứu chữa thái tử, nương nương. Ta trở về hoàng cung không phải để khiến thiên hạ đại loạn chỉ vì ba ngón tay của mình.”

Liễu hoàng hậu lần này thực sự d.a.o động. Ngay cả khi Minh Châu công chúa bước vào từ bên ngoài, hoàng hậu cũng không nhận ra.

"Chẳng qua, một giọt m.á.u đầu tim chỉ có thể cứu một người."

Liễu hoàng hậu không cần suy nghĩ liền nói: "Cứu thái tử."

Minh Châu công chúa nén giọng, lấy tay che mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay.

Ta nhắc nhở: "Nương nương có thể ngoảnh lại nhìn xem."

Liễu hoàng hậu dường như nhận ra điều gì, muốn quay đầu nhưng lại kìm chế được, cuối cùng lắc đầu cười khổ: "Ta không dám nhìn."

Nàng rút trâm vàng trên đầu, tìm đúng vị trí, dùng sức đ.â.m vào tim. Máu tươi theo trâm vàng rơi xuống từng giọt.

"Không phải ta không yêu Minh Châu, chỉ là sau khi ta chết, sẽ không còn ai bảo vệ được nàng nữa, ta... ta..."

Hoàng hậu hiếm khi lúng túng trong lời nói.

Ta cầm ngọc bệ hứng lấy máu: "Thà xé nát tình phu thê hơn mười năm, cũng phải gây sức ép với bệ hạ, buộc người phải tuyên cáo thiên hạ tìm kiếm công chúa. Nương nương đã cố gắng hết sức rồi, Minh Châu công chúa sẽ hiểu cho nương nương."

Liễu hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

"Còn một việc nữa, coi như ta tò mò, nếu bệ hạ uống thuốc mà ngươi dâng lên, sẽ thế nào?"

Ta đáp: "Đó là vị thuốc tên Đàm Hoa, thái tử chưa từng uống là điều may mắn."

Ta không lấy làm lạ khi hoàng hậu hỏi điều này. Trong mười bảy ngày ta bị giam giữ, khi phát hiện thái tử có vấn đề, hoàng hậu sẽ tìm ai giúp đỡ trước. Dù sao, cũng không phải là ta.

Hoàng hậu cười thảm thiết.

"Ta bắt đầu tin vào thần linh rồi, thật sự..."

Hoàng hậu tắt thở ngay sau đó.

Minh Châu công chúa không nhịn được nữa, gục trên người hoàng hậu khóc nức nở.

"Từ đầu ta đã biết, giữa ta và xã tắc, phụ hoàng nhất định sẽ chọn xã tắc. Giữa ta và hoàng huynh, mẫu hậu nhất định sẽ chọn hoàng huynh. Vì vậy ta mới khao khát lấy Huyền Tú đến thế, để thoát khỏi tình cảnh này."

"Tỷ tỷ, ta có nên chúc mừng tỷ đại thắng không? Tỷ dễ dàng làm được điều ta không thể, Huyền Tú đã chọn tỷ, giờ đây ta phải thay tỷ c.h.ế.t rồi."

Nàng khóc thảm thiết, không biết là vì hoàng hậu hay vì chính mình, hay cả hai.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 17: Chương 17



Minh Châu là người trong Lý gia mà ta từng gặp có bệnh tim nhẹ nhất.

Thái tử rơi vào hôn mê nhưng Minh Châu, người được dùng làm mồi nhử, vẫn bình an vô sự.

Giống như một phép màu.

Ta trầm ngâm giây lát rồi nói: “Vậy thì ngươi hãy chạy đi.”

“Minh Châu, ngươi và ta đều là những con thú trong đấu trường, dù chúng ta cắn xé lẫn nhau, g.i.ế.c đến sống chết, chẳng qua cũng chỉ là thêm chút thú vị cho những kẻ xem cuộc đấu trên cao mà thôi, chẳng thay đổi được gì, ngay từ đầu ta đã không phải là đối thủ của ngươi.”

Minh Châu sững sờ, ngẩng đầu nhìn ta, như thể vừa nghe một trò đùa.

“Ngoài việc g.i.ế.c chóc, chúng ta còn có thể làm gì, chạy, chạy thế nào?” Minh Châu chỉ về bốn góc hoàng cung, đầy tuyệt vọng: “Ngươi hãy nhìn bức tường cao kia, nó cao đến thế, giam cầm tất cả mọi người, không ai có thể chạy thoát được.”

Ta nắm lấy cổ tay nàng, khiến nàng bình tĩnh lại: “Hãy đi tìm Nguỵ mỹ nhân, nàng ấy sẽ đưa ngươi rời khỏi hoàng cung.”

Minh Châu tròn mắt, “Ý ngươi là Nguỵ nương nương...”

Ta tiếp lời nàng: “Là người của ta.”

Nguỵ mỹ nhân là một trong những người ta đã mượn tay Liễu gia đưa vào triều đình, nếu ta thất bại, nàng ấy sẽ là đường lui của ta.

Nhưng ta không cần con đường lui này.

Từ khi ta khởi động ván cờ này, chỉ có hai kết cục: hoặc thắng, hoặc chết.

Ta tuyệt đối không chấp nhận thất bại và bỏ chạy.

“Ngươi phải quyết định sớm, Minh Châu, nếu ngươi không chạy thoát, ta sẽ buộc phải g.i.ế.c ngươi, ta phải đảm bảo rằng vào ngày mồng ba tháng bảy, người bước lên đài Tế Thần chỉ có thể là ta.”

Minh Châu quên cả khóc, vô thức hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Một cơn sóng gió liên quan đến thiên hạ, chỉ có hai chúng ta bị cuốn vào, ngươi không cảm thấy điều này thật bất công sao?”

“Hãy chạy đi, Minh Châu, hãy nhìn ngắm thế giới bên ngoài, đến ngày Tế Thần, ngươi tự nhiên sẽ biết ta rốt cuộc muốn làm gì.”

“Ta luôn tin rằng, bức tường dù cao đến đâu cũng không thể giam cầm được người có tâm.”

Đêm đó, thái tử hôn mê, hoàng hậu tự sát, Nguỵ mỹ nhân và Minh Châu công chúa biến mất không dấu vết.

Triều đình chấn động.

Nghi ngờ của Liễu gia một phần dừng ở ta, người có mặt tại hiện trường.

Phần còn lại dừng ở Tào Thừa.

Xét cho cùng, từ kết quả nhìn lại, trong hậu cung chỉ còn lại Tào quý phi, Tào gia mới là kẻ thắng lớn nhất trong chuyện này.

Trong cung, một mặt chuẩn bị hậu sự cho hoàng hậu, một mặt tìm kiếm công chúa và mỹ nhân mất tích.

Trong cung chỉ còn lại ta là công chúa duy nhất, hoàng đế sợ ta cũng bỏ trốn, liền hạ chỉ lệnh cấm túc ta.

Liễu Vân Sơ lập tức tìm đến ta, cố gắng moi thông tin từ miệng ta.

Ta đã khéo léo đối phó với hắn.

Liễu Vân Sơ đến trong mê muội, rồi cũng đi trong mê muội.

Huyền Tú cũng đến, hắn chỉ nói một câu:

“Ta sẽ tìm được chứng cứ, chứng minh ngươi không phải là công chúa, ta tuyệt đối không để ngươi lên đài tế thần.”

Rồi hắn vội vã rời đi.

Khi hoàng đế đến gặp ta, bước chân hối hả, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Những ngày này, hoàng đế thu nạp thêm vài cung nữ, làm đầy hậu cung, giống như một con chim sổ lồng cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích.

“Niệm Vi, thuốc của ngươi rất hiệu quả, trẫm đã lâu không cảm thấy thoải mái như vậy.”

Ta lại bắt mạch cho hoàng đế.

Hoàng đế vẫn đang dùng loại Đàm Hoa mà ta dâng lên.

Hiện tại, mạch của hoàng đế mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.

“Bệ h* th*n thể khỏe mạnh, ắt sẽ trường thọ trăm tuổi.”

Hoàng đế vui mừng khôn xiết, chủ động hỏi:

“Thuốc ngươi cho trẫm không còn nhiều, có thể còn loại mới không?”

Ta lắc đầu:

“Bệ hạ, thuốc có ba phần độc, những thứ này đã đủ, dùng nhiều không có lợi.”

Hoàng đế lạnh mặt, hắn không hài lòng với câu trả lời của ta.

Dù rõ ràng ta nói là vì lợi ích của hắn nhưng hắn vẫn tức giận vì sự phản bác của ta.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 18: Chương 18



May mắn thay, ta không thực sự tốt với hắn.

Đàm Hoa là loại thuốc mạnh làm cạn kiệt tiềm lực con người, giống như hoa đàm chỉ nở trong chốc lát, rực rỡ trong khoảnh khắc.

Ta đã cho hoàng đế đủ thuốc để hắn dùng đến trước đại tế.

Ta không chuẩn bị lọ thuốc thứ hai, hoàng đế cũng không có cơ hội dùng lọ thứ hai.

Ta chỉ cần hắn sống yên ổn trong khoảng thời gian này.

Rồi đúng lúc, hắn sẽ ngoan ngoãn c.h.ế.t đi.

Vài ngày sau, Tào Thừa lại đến, hắn vẫn giữ thái độ như thường nhưng toàn thân tỏa ra khí tức nguy hiểm.

“Ngụy mỹ nhân đã bị bắt, sau khi bị bắt, nàng cắn vỡ túi độc trong răng, tự sát.”

“Đây là hành động của tử sĩ.”

Tào Thừa đã cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang trước mặt ta.

Ta cũng không cần che giấu nữa:

“Nàng vốn tên là Ngụy Thảo Nhi, không còn người thân trên đời, xin công tử toàn vẹn t.h.i t.h.ể của nàng.”

Tào Thừa không tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ta tưởng công chúa nhân cơ hội nhập cuộc, là để báo thù cho Điền phu nhân.”

“Ta đã coi thường công chúa, Ngụy mỹ nhân vào cung đã hơn mười năm, lại là người của công chúa.”

“Từ mấy tuổi bắt đầu bày mưu? Sáu tuổi, hoặc sớm hơn, với bản lĩnh của công chúa, báo thù đâu cần phải vòng vo như thế.”

Ta nói: “Tào công tử, hãy làm việc vì ta,đi thai nhi trong bụng quý phi, ta sẽ giữ bí mật cho Tào gia.”

Tào Thừa không hề nao núng trước lời đe dọa của ta.

“Công chúa từ nhỏ lớn lên ở Cửu Hà trại, cùng thủ lĩnh thổ phỉ Trần gia thân thiết như một nhà.”

“Công chúa mượn tay Cửu Hà trại để mưu đồ, bày binh bố trận, mười năm trước đã cài hai cây đinh vào triều đình, một vào hậu cung, một vào quân đội.”

“Người trong hậu cung chính là Nguỵ mỹ nhân, còn kẻ trong quân đội hẳn là huynh trưởng của công chúa ở Cửu Hà trại - Trần Đại Ngưu, ta đoán hắn hiện tại đã đổi tên thành Thôi Diệu.”

Tào Thừa quan sát thần sắc ta, tiếp tục nói.

“Chẳng qua hai người này ở vị trí đó, chỉ cần từng chuyển tin tức cho công chúa thì không thể toàn thân mà lui.”

“Vì vậy công chúa còn có một quân cờ ẩn giấu sâu hơn, chuyên trách chuyển tin cho công chúa, cũng chính là người này báo cho công chúa việc Tế Thần, hẳn phải là một trong tam đại gia tộc.”

Tào Thừa nở nụ cười ôn nhu như thường lệ: “Vậy nên, tiểu thủ đoạn hù dọa người của công chúa, đùa với Liễu huynh thì được, đừng mang ra trêu chọc thần.”

Ta không khỏi bật cười khổ.

Mấy chữ "Kỳ lân tử Tào gia" có trọng lượng thế nào, hôm nay ta mới thực sự lĩnh giáo.

Ta rót một chén trà, đưa đến trước mặt Tào Thừa.

“Ta xin tạ tội với Tào công tử, những lời nói nhảm vừa rồi, mong công tử đừng để bụng, công tử muốn ta làm gì, ta đều nghe theo, xin đừng hại họ.”

Tào Thừa cúi đầu nhìn ta: “Nếu ta hy vọng, công chúa có thể lên đài Tế Thần vào ngày mồng 3 tháng 7, chìm sông tế thần, vì bách tính cầu mưa thì sao.”

Ta không ngờ Tào Thừa mở miệng lại nói chuyện này.

Nếu tế thần có hiệu quả thì ta cam tâm tình nguyện chìm xuống sông, đổi lấy thiên hạ thái bình.

Nhưng ta không tin vào thần linh.

Càng không tin Huyền Tú là Thần Tử.

Nếu ngày tế thần thực sự cầu được mưa lớn, ắt hẳn ngày đó vốn dĩ trời sẽ mưa.

Ta càng không thể hiểu nổi, loại người như Tào Thừa lại tin tưởng mù quáng vào thuyết thần ma.

“Tào công tử tin vào thần linh?”

“Không tin.”

Câu trả lời của Tào Thừa không chút do dự.

“Nhưng bách tính tin, chỉ cần có lễ tế, lòng dân còn hy vọng, họ sẽ kiên trì chống chọi thiên tai, chứ không nổi loạn khiến sinh linh đồ thán.”

“Buổi tế lễ này nhất định phải hoàn thành nhưng trước đó, ta hy vọng công chúa được vui vẻ.”

Là như vậy sao?

Tào Thừa thương xót chúng sinh nên chưa từng nghĩ đến việc để ta sống.

Hắn cũng thương xót ta nên hy vọng trước khi chết, ta không còn gì hối tiếc.

Nên nói rằng Tào Thừa có lòng từ bi, hay nên nói rằng Tào công tử có chút sến sẩm?

Ta lại nâng chén trà trong tay lên.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 19: Chương 19



“Ta hứa với công tử, chúng ta nhất ngôn vi định.”

Tào Thừa cầm chén trà uống cạn một hơi.

Tào Thừa hành lễ chuẩn bị cáo lui, ta vẫn chưa thể để hắn đi.

Vì vậy, ta nói: “Nhưng dù có nhiều buổi tế lễ, cũng chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc.”

Ngay khoảnh khắc nói ra câu này, ta đột nhiên hiểu ra.

Đạo lý đơn giản như vậy, Tào Thừa không thể không hiểu.

Hóa ra là như vậy.

Quý phi mang thai chỉ là màn kế che mắt người khác, Tào Thừa cuối cùng đã chọn nhi tử của Hiền Vương.

Ta không khỏi hỏi: “Tại sao không chọn ta, ngươi cho rằng ta không bằng Lạc Thế Thu, hay vì ta là một nữ tử?”

Tào Thừa lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Không phải vậy.”

Tào Thừa lần đầu tiên tránh ánh mắt của ta, hắn lại lặp lại một lần nữa, giọng nhẹ nhàng, dường như đang kìm nén điều gì đó nhưng trong chớp mắt lại trở lại bình thường.

“Công chúa rất tốt, là Tào Thừa có tư tâm.”

“Dám hỏi công chúa, trong tương lai mà công chúa mưu tính, có Tào gia không?”

Trong lòng ta dậy sóng.

Tình thế trong hoàng cung hỗn loạn, ai nấy đều có mục đích riêng.

Thời cuộc biến đổi, quan hệ bạn thù trong nháy mắt có thể thay đổi.

Ta lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng, cũng để mặc bản thân bị người khác lợi dụng.

Như vậy, sẽ không có ai luôn đứng sau lưng ta nhưng luôn có người đứng sau lưng ta.

Như thế, ta mới có thể điều khiển tình thế một cách âm thầm.

Ta nói dối nhiều đến mức chính ta cũng không đếm được.

Ta chưa từng mở lòng với bất kỳ ai.

Bởi vì ta rất rõ, tất cả sự hòa thuận đều là giả tạo.

Việc ta thực sự muốn làm, sẽ trở thành kẻ thù của tất cả mọi người.

Chuyện đó quá xa vời, ta luôn cho rằng, dù có nói ra một cách công khai, cũng sẽ không có ai tin.

Tào Thừa hỏi câu này, ta biết hắn thực sự đã nhìn thấu mưu đồ của ta.

May mắn thay, hắn chưa hoàn toàn thấu hiểu kế hoạch của ta.

Tào Thừa vẫn giữ nụ cười: “Cảnh tượng mà công chúa mưu tính rực rỡ xa vời, nhưng Tào Thừa, cuối cùng vẫn mang họ Tào.”

Sau khi nói xong câu này, Tào Thừa đột nhiên ho sặc sụa, m.á.u chảy ra từ miệng và mũi.

Hắn như có cảm giác gì đó, lau mặt, nhìn đôi tay đầy máu, trong chốc lát lòng tràn ngập mê muội.

Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã thông suốt mọi chuyện, trở lại tỉnh táo.

“Chén trà đó...”

Thuốc độc phát tác rất nhanh.

Máu từ miệng và mũi hắn càng lau càng nhiều, cuối cùng hắn loạng choạng hai bước, dựa vào tường rồi lả người xuống.

Ta lặng lẽ nhìn tất cả.

Một đời người có thể gặp được mấy người tri kỷ?

Có lẽ gặp được một người cũng là cơ duyên khó cầu.

Ta cảm nhận được niềm vui khác thường nhưng ngay sau đó là nỗi tiếc nuối lớn lao.

Chúng ta đi ngược chiều nhau, định mệnh là kẻ thù.

Trên đời không có gì là hoàn hảo, chỉ có sự lựa chọn mà thôi.

Và ta đã sớm đưa ra quyết định.

Ta nhìn vào mắt Tào Thừa: “Không ai có thể cản đường ta.”

Sau khi nói xong câu này, ta lại trở nên kiên định.

Tào Thừa không mềm lòng, không nhượng bộ.

Hết lần này tới lần khác lại quá nhạy bén, ta không thể cho hắn thêm thời gian nữa.

Để con đường của ta có thể tiếp tục, hắn phải dừng lại ở đây.

Dù g.i.ế.c hắn sẽ gây ra nhiều phiền phức, dù... còn xen lẫn những thứ khác.

Hơi thở của Tào Thừa ngày càng khó khăn nhưng ánh mắt hắn ngày càng sáng, nụ cười ngày càng rạng rỡ.

Phản chiếu vài tia điên cuồng.

Nhưng lại chân thực và sống động hơn bất cứ lúc nào.

Hắn như kẻ săn mồi vui sướng, ánh mắt nóng bỏng, như vừa tìm được bảo vật.

“Niệm Vi, nàng thật sự khiến ta kinh ngạc.”

Đây là lần đầu tiên Tào Thừa gọi tên ta.

“Cuối cùng ta cũng được tự do.”

Đây là câu nói cuối cùng của Tào Thừa.

Trong khoảnh khắc, mũi ta cay cay, lòng dậy sóng trăm mối.

Nhưng khi đứng trước t.h.i t.h.ể của Tào Thừa, ta lại không tự chủ bắt đầu suy nghĩ.

Làm thế nào để biến cái c.h.ế.t của Tào Thừa thành giá trị lớn nhất.
 
Back
Top Bottom