Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 110



Câu này của Diêu Xuân Nương chạm vào nỗi đau của đại thúc đại thẩm, hai người sắc mặt biến đổi, không nói gì nữa.

Tiếp theo, không biết từ đâu một người họ hàng béo phì nhìn Diêu Xuân Nương, giả vờ nghiêm khắc nói: “Ngươi cái cô nương này, đã gả đi rồi, miệng vẫn sắc như vậy, không trách được phu gia không có người…”

Ông ta chưa nói hết câu, Diêu Xuân Nương đột nhiên bước tới, ném bọc đồ lên bàn, rơi ngay trước mặt ông ta.

Chén trà bị lật, trà nóng văng vào quần ông ta.

Nam nhân hoảng hốt đứng dậy: “Ngươi, ngươi cái đứa này!”

Diêu Xuân Nương không thèm để ý đến ông ta, tự rót cho mình một chén trà, uống xong hỏi Diêu Nhị Đông: “Cha, nương của con đâu?”

Diêu Nhị Đông chỉ vào bếp: “Đang nấu mì với tỷ tỷ của con.”

Diêu Xuân Nương “ồ” một tiếng, quay người định đi, đi được hai bước lại quay lại hỏi: “Tối nay con ngủ ở đâu?”

“Nhà không đủ chỗ, con cứ để đồ ở phòng mẫu thân đi, đêm nay ngủ chung với đường tỷ.”

Diêu Xuân Nương muốn hỏi phòng của mình đâu, nhưng nàng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không hỏi.

Ngô Liễu Hương và hai đường tỷ của Diêu Xuân Nương đang ở trong bếp, tam đường tỷ ôm đứa trẻ mũm mĩm, nhị đường tỷ đang thêm củi vào bếp.

Ngô Liễu Hương dáng người gầy yếu, lao động nhiều năm đã làm xương cốt còng lại, bà đứng trước bếp, ánh đèn dầu chiếu sáng, như một cái giá đỡ quần áo gầy gò.

Diêu Xuân Nương chưa kịp mở miệng, thì tam đường tỷ đã nhìn thấy nàng, hưng phấn nói: “Nhị thẩm, thẩm nhìn kìa! Là ai mới về.”

Ngô Liễu Hương quay đầu lại, thấy Diêu Xuân Nương đứng ở cửa với đôi mắt đỏ hoe nhìn bà, nở một nụ cười khó khăn hơn cả khóc: “Mẫu thân, con về rồi.”

Ngô Liễu Hương đứng sững sờ trước bếp, không thể tin nhìn Diêu Xuân Nương, cũng đỏ mắt theo, bà ném vung nồi đi, tiến lại sờ mặt Diêu Xuân Nương, kéo nàng xem kỹ một lượt, thấy nàng ăn mặc gọn gàng, mặt mũi hồng hào, yên tâm gật đầu.

Ngô Liễu Hương vui mừng nói: “Sao, sao bỗng dưng về vậy!”

Câu này như thể không biết Diêu Xuân Nương sẽ về, nhưng Diêu Xuân Nương trong lúc kích động lại không nhận ra điều đó.

Diêu Xuân Nương đưa tay muốn ôm lấy mẫu thân, nhưng không ngờ Ngô Liễu Hương bỗng nhiên sắc mặt tối sầm, không những không ôm được, mà còn mạnh tay tát vào cánh tay nàng hai cái.

“Bốp bốp” hai tiếng, đánh cho Diêu Xuân Nương phải nhăn nhó, một lúc lâu cánh tay đều tê dại.

Ngô Liễu Hương trở mặt nhanh như lật sách, mắt còn chứa nước, nhưng lại hiện ra vẻ tức giận không thể kiềm chế, mắng: “Con còn mặt mũi nào về đây, con ở thôn Lê Thủy đã làm gì hả!”

Ngô Liễu Hương nhìn gầy, nhưng sức lực không nhỏ, Diêu Xuân Nương còn chưa kịp hoàn hồn từ sự vui mừng khi gặp lại mẫu thân, đã không ngờ bị đánh một trận, nàng đau đớn chạy lung tung trong bếp: “Mẫu thân, mẫu thân! Đau, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

Ngô Liễu Hương còn tưởng ở nhà nàng như một cô nương, trước mặt người ngoài cũng không cho nàng chút thể diện nào, tức giận nói: “Con nghĩ xem con đã làm những chuyện gì ở thôn Lê Thủy! Không đánh hả?! Không đánh thì sao được! Không đánh con không biết sai ở đâu!”

Hai đường tỷ của Diêu Xuân Nương thấy vậy bật cười, nhưng cười được vài tiếng lại bỗng nhớ đến nương của mình đã mất, trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót.

Nhị đường tỷ của Diêu Xuân Nương là Diêu Khánh Hỷ lau lệ nơi khóe mắt, cười lên khuyên: “Nhị thẩm, thẩm bớt giận nào, Xuân nhi đi đường xa về chắc chưa ăn được bữa cơm nóng nào. Để cháu dẫn muội ấy đi dẹp bọc đồ, ăn xong rồi nói tiếp.”

Diêu Khánh Hỷ nói xong, nhặt bọc đồ của Diêu Xuân Nương từ dưới đất lên, kéo nàng lên lầu.

Diêu Xuân Nương ấm ức xoa xoa cánh tay, nhìn về phía Ngô Liễu Hương vẫn còn tức giận trong bếp, nhanh chóng đi theo Diêu Khánh Hỷ.

Hai người nắm tay nhau lên cầu thang, Diêu Khánh Hỷ hỏi: “Xuân nhi, sao muội bỗng dưng về vậy, vừa nãy nhị thẩm còn nói nhớ muội, bảo không biết bao giờ muội mới về thăm.”

Diêu Xuân Nương thắc mắc: “Không phải trong nhà đã viết thư đưa đến sao? Nương của muội không biết muội sẽ về sao?”

Diêu Khánh Hỷ nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng vẻ mặt mơ hồ, trong lòng cũng thấy kỳ lạ: “Có thể là nhị thúc viết, không nói với nương của muội.”

Nàng ta nói đến đây, bỗng nhớ ra điều gì, nhíu mày, hạ giọng hỏi bên tai Diêu Xuân Nương: “Xuân nhi, muội có biết nhị thúc và đại thúc đang tranh nhau muốn nuôi đứa trẻ không?”

Diêu Xuân Nương gật đầu. Nàng không nhắc đến chuyện Diêu Nhị Đông đến tìm nàng mượn tiền, chỉ nói: “Biết, trước đây ông ấy đã đến thôn Lê Thủy tìm muội, có nói về chuyện này.”

Diêu Khánh Hỷ nghe vậy, nhíu mày chặt hơn, nàng ta nhìn về phía sau, thấy không có ai, lại hỏi: “Xuân nhi, nhị thúc có phải đã tìm muội xin tiền không?”

Trong lòng Diêu Xuân Nương chấn động, không biết Diêu Khánh Hỷ làm sao đoán được, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, nàng nhìn Diêu Khánh Hỷ: “Sao nhị tỷ lại nói vậy?”

Diêu Khánh Hỷ không trả lời, nàng ta không biết đã nghĩ thông điều gì, lắc đầu nói: “Xuân nhi, hôm nay muội không nên về.”

Diêu Xuân Nương không hiểu câu này của nàng ta từ đâu ra, cho dù phụ mẫu biết chuyện của nàng và Tề Thanh, tối đa chỉ bị đánh một trận, mắng một trận, chịu đựng một chút là qua, cũng không phải là chuyện nghiêm trọng đến vậy.

Nhưng biểu cảm của Diêu Khánh Hỷ lại hoàn toàn không giống như vậy.

Nàng ta nhanh chóng kéo Diêu Xuân Nương vào trong phòng, rồi đóng cửa lại, khóa chặt, rồi kéo kín rèm cửa.

Diêu Xuân Nương thấy nàng ta phòng bị như thế, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác bất an.

Diêu Khánh Hỷ thắp đèn dầu, ngồi bên giường, nắm tay Diêu Xuân Nương, biểu cảm nghiêm túc nhìn nàng: “Xuân nhi, muội ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói với muội.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 111



Diêu Xuân Nương và Diêu Khánh Hỷ đã hơn một năm không gặp nhau, lúc này sắc mặt Diêu Khánh Hỷ nghiêm trọng, Trong lòng Diêu Xuân Nương cũng hoang mang không yên, thực sự không đoán được Diêu Khánh Hỷ đang giấu chuyện gì mà phải đóng cửa và kéo rèm mới có thể nói cho nàng được.

Diêu Xuân Nương ngồi xuống bên giường, mở miệng hỏi: “Tỷ, tỷ làm vậy khiến ta lo lắng, tỷ muốn nói gì?”

Diêu Khánh Hỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, ân cần nắm trong lòng bàn tay, nhíu mày nói: “Muội phải hứa với ta, nghe xong không được nóng vội, nếu có ai hỏi, muội cũng không được nói là ta đã nói với muội.”

Câu này nghe có vẻ nghiêm trọng, như thể sắp tiết lộ một âm mưu vô cùng lớn.

Trong lòng Diêu Xuân Nương lo lắng, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh gật đầu: “Được, ta hứa với tỷ.”

Diêu Khánh Hỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y Diêu Xuân Nương, trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Buổi tối mấy hôm trước, ta và tỷ phu của muội túc trực bên linh cữu. Cửa lớn mở toang, đêm lạnh, ta lên lầu định lấy vài bộ áo ấm. Trong đêm tối, khi đi qua phòng mà cha của muội và đại thúc ngủ, ta thấy ánh sáng chiếu qua khe cửa, bên trong có tiếng nói chuyện, nghe như đang bàn bạc chuyện gì đó, nhưng giọng thì có vẻ gấp gáp, như đang cãi nhau.”

Diêu Xuân Nương đoán được phần nào, hỏi: “Có phải liên quan đến ta hay không?”

Diêu Khánh Hỷ gật đầu: “Phải.”

Nàng ta nói đến đây, bỗng đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến cửa, rồi nhanh chóng mở cửa nhìn ra ngoài, thấy không có ai đang nghe trộm, mới lại khóa cửa và ngồi lại bên giường.

Diêu Xuân Nương nhìn những hành động liên tiếp của nàng, trong lòng càng thêm lo lắng.

Diêu Khánh Hỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y Diêu Xuân Nương, tiếp tục nói: “Lúc đó trăng đã treo cao, đã muộn lắm rồi, ta nghe bọn họ lúc ấy không ngủ mà còn cãi nhau, thấy lạ, lo lắng là vì chuyện tang lễ của phụ thân ta mà phát sinh mâu thuẫn, nên lén đứng ở cửa nghe một lúc.”

Nàng ta nói đến đây lại nghiêm túc nhắc nhở Diêu Xuân Nương: “Xuân nhi, nói trước, muội nghe xong phải bình tĩnh, đừng có ầm ĩ.”

Trong lòng Diêu Xuân Nương tim đập nhanh, vội vàng gật đầu: “Được.”

Lúc này Diêu Khánh Hỷ mới tiếp tục: “Muội cũng biết, gia môn Diêu gia của chúng ta không thịnh, chỉ có mỗi đệ đệ giữ hương khói, cha của muội và đại thúc đều tranh nhau muốn nuôi, tính toán để khi già có chỗ dựa, lúc c.h.ế.t cũng có người khiêng quan tài.”

Diêu Xuân Nương nghe đến đây không vui, bĩu môi: “Nữ nhi cũng có thể khiêng, cần gì phải có nhi tử mới khiêng được quan tài?”

Diêu Khánh Hỷ lắc đầu: “Có thì lại thế nào, trong mắt nam nhân, luôn cho rằng bọn họ làm được nhiều hơn. Nói về chuyện tang lễ, rõ ràng ta và tam đường tỷ của muội đều đã về, nhưng đại thúc và nhị thúc có chuyện gì đều hỏi nhị tỷ phu của muội, bảo chàng ấy quyết định, hoàn toàn không có ý định hỏi hai người thân là nữ nhi như bọn tỷ một câu.”

Nàng ta dừng lại: “Tóm lại, cha của muội và đại thúc đều muốn nuôi đệ đệ. Đêm đó ta nghe bọn họ ban đầu cũng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng nghe một lúc lại thấy không đúng. Sau đó, ta mạnh dạn áp tai vào cửa nghe một lúc, mới phát hiện ra vấn đề.”

Diêu Khánh Hỷ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Diêu Xuân Nương: “Cha của muội và đại thúc đã sớm bàn bạc, nói ai nuôi đệ đệ thì phải đưa cho bên kia một số tiền lớn. Không nói rõ là bao nhiêu, nhưng nghe tiếng cãi nhau lúc đó, chắc chắn số tiền này không ít.”

Không cần Diêu Khánh Hỷ nói, Diêu Xuân Nương đã biết đáp án.

Ba huynh đệ, lão đại lão tam mỗi nhà đều có con, chỉ có Diêu Nhị Đông là có một nữ nhi, ông ngay cả nằm mơ cũng muốn có một đứa nhi tử.

Từ khi Diêu Xuân Nương năm tuổi, nàng đã thấy Diêu Nhị Đông thường xuyên lấy thịt bò thịt dê nấu với thuốc đông y, mùi thì khó chịu và kinh tởm, nồi đất cũng bị hỏng mấy cái.

Giờ đây, lão tam để lại một đứa nhi tử, Diêu Nhị Đông chẳng thể nào nhường đứa nhi tử này cho lão đại, đừng nói đến chuyện đưa tiền, Diêu Nhị Đông sẽ sẵn sàng bán cả nhà để giữ đứa nhi tử này cho riêng mình.

Trong lòng Diêu Xuân Nương dâng lên cảm xúc phức tạp, bề ngoài vẫn giữ được bình tĩnh: “Phụ thân của muội chắc chắn sẽ tranh đệ đệ, nhà của đại thúc cũng có thể nghĩ đến điều này, nên mới đưa ra điều kiện như vậy.”

Diêu Khánh Hỷ nhìn sắc mặt Diêu Xuân Nương bình tĩnh, không đành lòng nói: “Nói là sẽ để cho cha của muội nuôi, nhưng muội có biết số tiền lớn đó sẽ từ đâu ra không?”

Diêu Xuân Nương cảm thấy không ổn, nàng mím môi nhìn Diêu Khánh Hỷ, Diêu Khánh Hỷ nói: “Nói là sẽ lấy nhà đất mà bên phu gia của muội để lại cho muội để trả.”

Diêu Xuân Nương sửng sốt, dù trong lòng có chuẩn bị, nhưng vẫn tức giận đứng bật dậy: “Cái gì?!”

Tiếng quát này khiến ngọn đèn dầu trong phòng như chao đảo, Diêu Khánh Hỷ vội vàng đứng dậy, che miệng nàng: “Xuân nhi! Nhỏ giọng một chút!”

Diêu Xuân Nương ban đầu tưởng Diêu Nhị Đông chỉ định gả nàng đi rồi thu một khoản tiền lễ, không ngờ lại có ý đồ không nên có với tài sản của Trương gia, làm sao nàng có thể bình tĩnh được.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 112



Diêu Xuân Nương tức giận và bất bình nhìn Diêu Khánh Hỷ, thở gấp, miệng bị che lại động đậy, muốn nói gì đó.

Diêu Khánh Hỷ lớn tuổi hơn Diêu Xuân Nương mười mấy tuổi, sức lực cũng lớn hơn nhiều, giữ chặt miệng nàng không buông tay, nhắc nhở: “Xuân nhi, muội đã hứa với ta, không được nóng vội!”

Giọng vừa dứt, miệng dưới bàn tay chậm rãi khép lại.

Diêu Xuân Nương nhắm mắt lại, bình tĩnh một lúc lâu mới mở ra, điều hòa lại hơi thở, chậm rãi kéo tay che miệng ra.

Bị người nhà tính toán như vậy, đổi lại bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ cảm thấy lạnh tâm? Huống chi Diêu Xuân Nương hiện giờ vẫn là một quả phụ, một mình sống cuộc sống khổ cực bên ngoài, mà người nhà lại gọi nàng về chỉ để bàn chuyện này.

Diêu Khánh Hỷ rất hiểu tâm trạng của Diêu Xuân Nương, nhưng trong mắt của người làm cha, cô nương không bằng nhi tử, ai cũng muốn giữ lại một đứa nhi tử hời, sẽ tìm mọi cách để giữ lại.

Diêu Khánh Hỷ nhìn Diêu Xuân Nương im lặng không nói, an ủi: “Ban đầu cha của muội nói chậm rãi gom góp, nhưng mọi người đều là huynh đệ, sống gần nhau, cửa đối cửa ngói kề ngói nhà sát nhà, nhà ai có mấy bát cơm, mấy giọt dầu đều rõ ràng. Là đại thúc không chịu, nói số tiền này cha của muội gom góp mười mấy năm cũng không chắc đủ. Như muội nói, ông ta đã quyết tâm muốn lấy đất đai của phu gia muội lưu lại, nên mới đưa ra điều kiện này. Cha của muội không còn cách nào, mới muốn giữ muội ở nhà, nhân lúc muội không biết gì, lén lút bán tài sản của muội ở thôn Lê Thủy, lấy tiền đưa cho đại thúc.”

Diêu Xuân Nương cười lạnh một tiếng: “Ai đề xuất điều kiện cũng không quan trọng? Phụ thân của ta không phải cũng đã đồng ý rồi ư. Ta còn nghĩ sao ông ấy đột nhiên gọi ta về, hóa ra là có ý định này.”

Diêu Khánh Hỷ thở dài: “Hiện tại muội đã về, muốn đi cũng khó. Ta đoán không cần bao lâu, bọn họ sẽ phải lén lút đi thôn Lê Thủy để xử lý tài sản của muội.”

Diêu Xuân Nương tự nhận mình đã cẩn thận, nhưng không ngờ trước mặt người nhà cũng không đủ. Diêu Khánh Hỷ thấy sắc mặt nàng khó coi, khuyên nhủ: “Xuân nhi, trước khi nghĩ ra cách đối phó, tuyệt đối không được làm bừa.”

Diêu Xuân Nương nhẹ nhàng đáp một tiếng. Lúc này nàng thực sự muốn không quan tâm mà xuống lầu làm ầm lên, nhưng Diêu Khánh Hỷ nói đúng, không thể ầm ĩ, nếu phụ thân giữ nàng không cho đi, nàng sẽ không có cách nào cả.

Diêu Xuân Nương ép bản thân bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ lại những lời của Diêu Khánh Hỷ, rồi bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Diêu Khánh Hỷ như thể đột nhiên có lòng tốt mà nói cho nàng biết chuyện này, nhưng khi kể lại từng câu từng chữ lại nói chậm rãi và rõ ràng, ngay cả việc đi lấy áo cũng được trình bày rất chi tiết, nhìn qua không giống như là nhất thời hứng khởi. Ngược lại, có vẻ như đã nghĩ kỹ trong lòng trước đó.

Diêu Xuân Nương cảm thấy kỳ lạ, không phải nghi ngờ tính xác thực của chuyện này, chỉ là cảm thấy Diêu Khánh Hỷ không cần thiết phải mạo hiểm như vậy để nói cho mình biết.

Diêu Khánh Hỷ giờ đã không còn phụ mẫu, nếu để Diêu Nhị Đông biết là do Diêu Khánh Hỷ nhiều lời, thì sau này Diêu Khánh Hỷ ở trong nương gia thật sự sẽ không có ai đứng ra mặt cho nàng ta.

Diêu Xuân Nương nghĩ đến đây, nghi ngờ nhìn Diêu Khánh Hỷ: “Tỷ, sao tỷ lại nói những điều này với ta?”

Diêu Khánh Hỷ cũng không giấu giếm, nàng ta thẳng thắn: “Đều là tỷ muội, chuyện này dù ta không nói, thì tam đường tỷ của hay ngũ muội cũng sẽ nói với muội. Hơn nữa, ta cũng có chút tư tâm, không hoàn toàn vì tốt cho muội.”

Nàng ta như cảm thấy lời tiếp theo khó nói, do dự một lúc mới nói: “Đệ đệ cuối cùng cũng là đệ đệ của ta, ta thực sự muốn nuôi đệ ấy ở bên cạnh mình, sau này khi đệ ấy lớn lên, ta và tam đường tỷ cũng có thể dựa vào nhau. Ta nghĩ muội biết được kế hoạch của cha muội và đại thúc, chắc chắn sẽ không đồng ý bỏ tiền ra, nên ta nhân cơ hội này có thể đưa đệ đệ đi, cũng coi như có lý do.”

Diêu Xuân Nương không ngờ lại là lý do này, nàng ngạc nhiên nói: “Tỷ cũng muốn nuôi đệ đệ? Vậy phu gia của tỷ có đồng ý không?”

“Tỷ phu của muội là người tốt, đã gật đầu rồi, nhưng còn không biết nương của chàng ấy nghĩ sao, ta đoán phần lớn sẽ không đồng ý.”

Khi nhắc đến bà mẫu, Diêu Khánh Hỷ nhíu mày ủ rũ, Diêu Xuân Nương nhìn nàng ta khoanh tay bắt chặt lấy khuỷu tay, cũng không hoàn toàn tin tưởng vào lời Diêu Khánh Hỷ.

Nàng nói: “Tỷ, tỷ có chuyện giấu ta, khi còn nhỏ mỗi lần tỷ giấu ta điều gì đều như vậy ôm chặt tay.”

Diêu Xuân Nương bắt chước động tác của nàng ta cho nàng ta xem.

Diêu Khánh Hỷ bị nàng vạch trần, tức giận đánh vào cánh tay mình hai cái, “Chậc” một tiếng rồi bỏ tay xuống.

Nàng ta thấy không giấu được nữa, đành phải thừa nhận, có chút ngại ngùng tiến lại gần Diêu Xuân Nương thì thầm: “Thực ra, thực ra là tỷ phu của muội bị thương một chút.”

Diêu Xuân Nương ngẩn ra: “Bị thương nặng à?”

“Cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng không dùng được nhiều, sau đó thử nhiều lần, mỗi lần đều không ổn. Nên bọn tỷ mới lên kế hoạch đưa đệ đệ về. Đệ đệ là đệ đệ của ta, so với mấy người thúc thúc thẩm thẩm, dù sao cũng gần gũi hơn.”

Diêu Xuân Nương bừng tỉnh: “Tỷ phu lần này về bận rộn, hóa ra là vì chuyện này.”

“Đúng vậy, lần trước nhà có chuyện chàng ấy không về, là nằm trên giường không dậy nổi.” Diêu Khánh Hỷ đỏ mặt, dặn dò: “Muội tuyệt đối đừng nói với ai đấy, xấu hổ c.h.ế.t mất.”

Diêu Xuân Nương gật đầu đồng ý, bầu không khí ngượng ngùng lan tỏa trong phòng, Diêu Xuân Nương thực sự tò mò, không nhịn được lại tiến lại hỏi: “Thực sự không được sao? Một chút cũng không được?”

Diêu Khánh Hỷ thở dài: “Ban đầu đã mềm nhũn, giờ như quả cà bị ngâm nước vậy.”

Nàng ta nói xong vẫy tay: “Không nói nữa không nói nữa, chàng ấy mới ba mươi mấy tuổi, nhắc đến đều khó chịu, mà chàng ấy lại tốt bụng, muốn chia tay cũng không tìm được lý do. Vẫn là nghĩ cách xem nên làm thế nào với đệ đệ.”

Chuyện này không còn cách nào khác, Diêu Xuân Nương chưa suy nghĩ nhiều đã nói với Diêu Khánh Hỷ: “Tỷ, ngày mai tỷ có thể lên phố một chuyến, giúp ta gửi một bức thư đến thôn Lê Thủy được không?”

Diêu Khánh Hỷ nghi hoặc: “Thôn Lê Thủy có ai giúp muội hả? Ai vậy?”

Diêu Xuân Nương cắn môi: “Tề Thanh.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 113



Sáng sớm, sương mù dày đặc.

Tại thôn Lê Thủy, dưới sườn núi phía Bắc, một nam nhân cởi áo, vung xẻng khai thác mảnh đất hoang kiên cố dưới chân.

Sườn núi phía Bắc chắn hướng ánh mặt trời mọc, sương mù buổi sáng tụ lại trong núi, nhìn l*n đ*nh núi chỉ thấy cỏ hoang cao nửa người và những tảng đá tròn sừng sững giữa núi.

Một cơn gió núi thổi qua những cánh đồng cỏ hoang trải dài đến biển. Trong đám cỏ, một hình bóng gầy gò đột nhiên lặng lẽ từ trong cỏ chui ra, mặt bị cỏ sắc cắt xước, trốn sau một tảng đá tròn, nhút nhát và lo lắng nhìn nam nhân đang làm việc dưới chân núi.

Xẻng c*m v** đất hoang ẩm ướt, ma sát với những tảng đá vụn chôn dưới đất phát ra âm thanh chói tai.

Bóng dáng gầy gò đứng sau tảng đá, ánh mắt không dời khỏi nam nhân, khi nam nhân dần dần tiến lại gần sườn núi, bóng dáng đó đột nhiên động đậy.

Đối phương đặt tay lên tảng đá, dồn sức đẩy mạnh xuống, tảng đá quả thực chuyển động, nghiền nát cỏ hoang, nhanh chóng lăn xuống sườn núi nghiêng.

Ngay sau đó, đối phương đã chạy đi, không quan tâm đến khuôn mặt bị cỏ cắt xước, chạy đến một tảng đá khác, lại đẩy mạnh một cái!

Rồi lại một tảng, vẫn là một đẩy!

Một tảng đá lại một tảng đá ầm ầm lăn xuống sườn núi, có tảng bị gỗ khô và đá vụn chặn lại, có tảng lăn xuống như những chiếc thuyền trôi theo dòng nước chảy, càng lúc càng nhanh, càng lăn càng gấp.

Đất ẩm và cỏ hoang đẫm sương bao phủ âm thanh ầm ầm của những tảng đá, âm thanh hòa vào trong núi, như thể có quái vật đang gầm rú trong núi.

Nam nhân dưới chân núi nghe thấy tiếng động, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy những tảng đá lăn xuống, nam nhân bị dọa ngây ngẩn đứng im không động đậy.

Đợi khi nam nhân phản ứng kịp, đã không kịp nữa, nam nhân nắm chặt xẻng, đôi chân mềm nhũn lùi lại nửa bước, một tảng đá rơi xuống trước mặt nam nhân, rồi một tảng đá khác nhanh đến không thể nhìn thấy màu sắc đã lăn về phía mặt của nam nhân.

Đùng——giống như quả bí xanh bị cái ghế đập mạnh xuống.

Không có tiếng kêu, không có cầu cứu, vài âm thanh đá rơi xuống đất, sườn núi lại trở lại sự tĩnh lặng như trước.

Máu đỏ tươi hòa lẫn với óc át b.ắ.n tung tóe, nam nhân nằm trên đất như con cá c.h.ế.t giãy giụa, nửa đầu đã nát vụn. Nhưng trong tay nam nhân, vẫn nắm chặt cái xẻng, không buông ra.

Bóng dáng trên núi sợ hãi thò đầu nhìn xuống núi, khi nhìn thấy tảng đá đè lên cổ nam nhân thì lảo đảo lùi lại hai bước, hoảng loạn quay người, chạy về một con đường khác xuống sườn núi.

Nhưng chỉ chạy được hai bước, đối phương lại thấy một hình bóng nhỏ gầy hơn đứng trong cỏ hoang, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn mình.

Sau đó, hình bóng nhỏ gầy như đã phản ứng lại, lao tới nắm lấy tay đối phương đang run rẩy, khập khiễng kéo đối phương chạy xuống sườn núi mù sương.

Diêu Xuân Nương nhờ Diêu Khánh Hỷ gửi thư chưa đến tay Tề Thanh, đã bị Đường An đi bắt cá ở sông chặn lại mang về.

Từ khi lần trước nhặt được con cá ngốc ở sông, tiểu cô nương dường như thấy thích thú, mỗi lần về nhà đều hẹn bạn bè chạy xuống sông mò cá bắt cua.

Nhưng hôm nay không được may mắn, cá không bắt được hai con, giữa đường lại nghe tin có người chết.

Đường An đeo cái sọt cá mới do Tề Thanh làm cho mình, cầm thư vội vàng chạy về nhà, hướng về phía Tề Thanh đang ngồi ở cửa nhặt rau lớn tiếng gọi: “Ca! Ca! Không tốt rồi, trong thôn có người c.h.ế.t rồi!”

Sắc mặt Đường An hoảng hốt, như thể bị dọa sợ. Tiểu cô nương nhanh chóng chạy đến bên Tề Thanh, tháo cái sọt cá ướt sũng trên người xuống, ngồi sát bên Tề Thanh: “Trong thôn có người chết, ca.”

Thôn có nhiều người già, Tề Thanh mỗi năm phải đóng vài chiếc quan tài, nên cái c.h.ế.t đối với hắn không có gì là ngạc nhiên.

Hắn không để ý đến Đường An, mà lại quan tâm đến việc hôm nay tiểu cô nương bắt được bao nhiêu cá, cúi đầu nhìn vào sọt cá bên chân Đường An.

Thật tiếc, hôm nay tiểu cô nương thu hoạch không nhiều, chỉ được vài con cá nhỏ bằng bàn tay.

Trong lòng Tề Thanh tính toán xem nên nấu canh cá hay chiên cá, Đường An thấy hắn không quan tâm, lại nói: “Ca, huynh có nghe muội nói không, trong thôn có người c.h.ế.t rồi.”

Tề Thanh lấy hai củ tỏi đưa cho tiểu cô nương bóc, chậm rãi hỏi: “Ai chết, c.h.ế.t thế?”

Đường An lơ đãng bóc tỏi: “Chính là cái người đó, cái người tên Mã gì đó, là cha của Phùng Xuân tỷ.”

Tề Thanh nghe đến đây mới có chút phản ứng, hắn ngạc nhiên nhìn Đường An, hỏi: “Chết thế, thể nào?”

Đường An diễn tả một cách sinh động: “Nghe nói đang làm việc trên ruộng thì bị đá lớn lăn từ sườn núi xuống đập vào đầu, nương của Phùng Xuân tỷ trưa nay mang cơm đến thì thấy ông ta nằm trên đất, người đã lạnh. Đẩy đá ra xem, nói m.á.u đã nhuộm đỏ cả đất, mắt thì lồi ra, rất đáng sợ.”

Tiểu cô nương nói đến đây như nhớ lại cảnh tượng m.á.u me, rùng mình một cái, co chân lại gần Tề Thanh: “Nghe nói trước đó, nữ nhi của đôi phu thê tìm con cũng c.h.ế.t như vậy, thật là tai họa bất ngờ, khiến người ta không kịp phòng bị.”

Đường An vẫn còn sợ hãi: “Ca, nhà chúng ta không có chỗ dựa, huynh phải cẩn thận, không thể xảy ra chuyện.”

“Không, không có đâu.” Tề Thanh thấy Đường An sợ hãi, xoa đầu tiểu cô nương: “Đừng nghĩ, nghĩ nhiều, nước trong nồi sôi, sôi rồi, đi rửa, rửa sạch, lát nữa ta sẽ chiên, chiên cá cho, cho muội ăn.”

Đường An ngoan ngoãn gật đầu, bóc xong hai củ tỏi Tề Thanh đưa, đứng dậy cầm sọt cá vào trong.

Nhưng rất nhanh tiểu cô nương lại quay đầu lại, từ trong túi móc ra một tờ giấy đưa cho Tề Thanh: “À đúng rồi ca, có một bức thư của huynh, người gửi thư giữa đường đã đưa cho muội.”

Trên bức thư không có chữ ký, nhưng người viết thư cho Tề Thanh, ngoài Diêu Xuân Nương đã trở về nhà kia thì không có ai khác.

Tề Thanh đưa tay nhận lấy, ngón tay siết chặt, phát hiện phong bì rất dày, như chứa nhiều tờ giấy.

Hắn mở thư ra, vừa định xem bên trong viết gì thì cảm thấy có cái gì đó ở phía sau, quay lại nhìn thấy Đường An chưa vào nhà, đang đứng sau lưng hắn cúi đầu tò mò nhìn, cái b.í.m tóc rủ xuống tận đầu hắn.

Tề Thanh liếc tiểu cô nương một cái, nghiêng người chắn lại, không cho tiểu cô nương xem.

Đường An thấy hắn thần bí như bà lão giấu tiền dưỡng lão, nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: “Ca, ai viết thư cho huynh vậy?”

Tề Thanh không nói với tiểu cô nương: “Đi rửa, rửa tay của, của muội đi.”

Đường An tuy nhỏ nhưng rất thông minh, tiểu cô nương nói: “Có phải tỷ tỷ nào đó viết cho huynh không? Ở xa không? Huynh ở trấn trên có quen ai không?”

Đường An hỏi liền ba câu, Tề Thanh chỉ đáp: “Không, không phải.”

Đường An biết hắn đang lảng tránh, bĩu môi nói: “Huynh chưa xem đã trả lời muội rồi.”

Tề Thanh không để ý đến tiểu cô nương, hắn nói: “Đi rửa, rửa tay, không thì lát, lát nữa trời tối, tối hù, không phải muội sợ, sợ ma sao?”

Đường An hôm nay bị chuyện của Mã Bình dọa sợ, nghe thấy câu này lập tức nhớ đến những yêu ma quỷ quái chỉ xuất hiện vào ban đêm.

Tiểu cô nương rùng mình, cầm sọt cá đi nhanh vào trong, nhưng lại không cam lòng quay lại bám vào cửa, buồn bã nói với bóng lưng Tề Thanh: “Huynh, aiz, muội còn tưởng huynh thích Xuân Nương nữa chứ.”

Tiểu cô nương dứt lời, thở dài vào bếp.

Tề Thanh nhíu mày, có chút kỳ lạ quay lại nhìn Đường An.

Giống như đang suy nghĩ Đường An làm sao biết được.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 114



Bức thư Diêu Xuân Nương viết cho Tề Thanh là nàng tự tay viết, dùng giấy từ quyển sách cũ tìm thấy dưới gầm giường.

Trên trang giấy, những chữ viết đã phai nhạt theo thời gian, nhưng nét chữ thô to của Diêu Xuân Nương lại rất rõ ràng.

Nói là viết, không bằng nói nàng chỉ biết vẽ, mỗi chữ đều viết rất to, ngoằn ngoèo ra ngoài, kéo dài đến mép giấy mới dừng lại. Các nét chữ rất lung tung, như thể bị người khác đuổi mà ội vàng viết vậy.

Tề Thanh đọc mà thấy khó khăn.

Hắn đếm thử, trong thư có đến mười một tờ giấy, cả mặt trước và mặt sau đều viết đầy, nhưng cũng không viết đủ ba trăm chữ.

Diêu Xuân Nương viết thư theo kiểu nghĩ gì viết nấy, câu trước còn nói về con ch.ó vàng ở nhà nhớ chủ, nàng đi lâu như vậy vẫn nhớ nàng, về nhà là lại quấn quýt quanh nàng.

Câu sau lại nói đến việc nàng ở thôn Lê Thủy đánh nhau dường như bị gia đình biết, nương của nàng tức giận đánh nàng một trận.

Viết đến chỗ hứng thú, Diêu Xuân Nương còn vẽ một con ch.ó cười và một người nhỏ bé đáng thương đang khóc thút thít ở góc thư.

Tề Thanh ngồi ở cửa, giơ tờ giấy lên đón ánh sáng xem kỹ hình vẽ, như thể từ hình vẽ đó nhìn thấy Diêu Xuân Nương đang tội nghiệp nghẹn khóc.

Hắn khẽ mỉm cười, gấp tờ giấy có hình người nhỏ lại bỏ vào túi áo.

Tề Thanh tiếp tục đọc tiếp, nhưng thấy nội dung phía sau hoàn toàn khác với những chuyện vui trước đó.

Sau những câu đùa giỡn, Diêu Xuân Nương không vội vàng nói đến chuyện chính, nàng ở trong thư nhắc đến tình hình ở nhà mình, rồi nghiêm túc giao cho Tề Thanh hai việc.

Việc thứ nhất: Hắn nhất định phải bảo vệ tốt đất đai và nhà cửa của nàng, tuyệt đối không để ai vào nhà nàng.

Việc thứ hai: Nếu mười ngày sau nàng vẫn chưa về, bảo hắn đến thôn Liễu Hà cứu nàng.

Nàng nhấn mạnh hai chữ “đất đai” và “nhà cửa”, rõ ràng chuyện này là điều quan trọng nhất trong lòng nàng, không thể lơ là chút nào.

Tề Thanh nhanh chóng lướt qua tờ giấy trong tay, đọc từng chữ xong, trên mặt đã lộ vẻ lo lắng.

Hắn tính toán thời gian Diêu Xuân Nương rời nhà, hiện tại không nhiều không ít, đã được tám ngày, còn lại thời hạn ước chừng hai ngày.

Tề Thanh nhíu chặt mày, tay cầm thư, ngẩng đầu nhìn về hướng thôn Liễu Hà.

Một lúc lâu sau, hắn im lặng cẩn thận cho thư vào phong bì, bỏ lại vào túi, cúi đầu tiếp tục nhặt rau, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày thứ mười, sương mù dày đặc, mưa phùn như bông.

Tề Thanh không giấu Đường Anh về chuyện của Diêu Xuân Nương, hắn chuẩn bị xong bữa sáng bữa trưa cho Đường An,h nói với tiểu cô nương một câu, rồi chuẩn bị lên đường đi thôn Liễu Hà.

Đường Anh dặn dò vài câu, bảo hắn không được nóng vội, tuyệt đối không được đánh nhau. Tề Thanh nghe vậy, chỉ đáp: “Cố, cố gắng.”

Hắn lẻ loi một mình, không mời bà mối cũng không tìm người giúp, không biết phải tính toán thế nào để đưa Diêu Xuân Nương về.

May mắn, Tề Thanh vừa đội đấu lạp chưa ra khỏi sân, đã thấy trong sương mù mỏng manh của con đường nhỏ xuất hiện hai nam nhân.

Một người hơi còng lưng đi trước, đã quen thuộc đường đi, người còn lại thì tò mò nhìn ngó xung quanh đi theo sau.

Tề Thanh không nhận ra người phía sau, nhưng người đi trước hắn lại biết, chính là Diêu Nhị Đông.

Hai người không mang ô, cũng không đội đấu lạp che mưa, rõ ràng là xuất phát vào ban đêm khi trời chưa mưa, nên mới đến thôn Lê Thủy sớm như vậy.

Diêu Nhị Đông đến trước cổng nhà Diêu Xuân Nương, lau mặt mũi ướt đẫm, chỉ vào ngôi nhà trước mắt và nam nhân phía sau: “Chính là đây.”

Nam nhân phía sau nhìn ngôi nhà, ánh mắt lướt qua mái hiên vững chắc, hài lòng gật đầu: “Ngôi nhà này tuy không lớn, nhưng cửa lại xây cao, chắc chắn đất đai Trương gia cũng phong phú, có thể bán được giá tốt.”

Tề Thanh cầm đấu lạp, lặng lẽ đứng dưới mái hiên, âm thầm quan sát hai người, nghe bọn họ bàn bạc về cách bán nhà đất của Diêu Xuân Nương như thế nào.

Khi Diêu Nhị Đông dẫn người vào sân, có vẻ chuẩn bị vào nhà, Tề Thanh mới chậm rãi đội đấu lạp, bước qua mương nước tiến tới.

Diêu Nhị Đông và nam nhân nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn hắn.

Diêu Nhị Đông còn nhớ Tề Thanh, ông nhìn Tề Thanh đang đi thẳng về phía mình, trao đổi ánh mắt với nam nhân.

Dù không biết Tề Thanh định làm gì, nhưng vẫn lên tiếng giới thiệu: “Đây là thợ mộc Tề, hàng xóm của Xuân nhi.”

Nam nhân đánh giá Tề Thanh từ trên xuống dưới, thấy hắn còn trẻ, dáng vẻ nghiêm chỉnh, có thâm ý khác nhìn Diêu Nhị Đông. Diêu Nhị Đông nhận ra ông ta muốn hỏi điều gì, liền lắc đầu, ra hiệu không phải.

Diêu Nhị Đông chỉ vào nam nhân phía sau rồi nói với Tề Thanh: “Đây là đại thúc của Xuân, Diêu Đại Hải, đến xem Xuân nhi.”

Tề Thanh gật đầu không mặn không nhạt, thái độ lạnh nhạt, hoàn toàn khác với lần trước khi Diêu Nhị Đông đến.

Nếu theo thái độ nhiệt tình của Tề Thanh lần trước, lúc này hắn nên mời hai người vào nhà và rót cho bọn họ hai chén trà nóng.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 115



Diêu Nhị Đông không biết mối quan hệ giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương, Tề Thanh đoán cũng như thế.

Nếu không, tại sao Diêu Nhị Đông lại phải chạy đến thôn Lê Thủy để tham lam nhà đất của đứa nữ nhi quả phụ, trực tiếp làm chủ đưa Diêu Xuân Nương gả cho Tề Thanh, rồi tìm hắn thu một khoản sính lễ không nhỏ, chẳng phải đã giải quyết được nỗi lo mua con cái rồi hay sao?

Nhưng việc Diêu Nhị Đông không biết mối quan hệ giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương lại đúng với ý của Tề Thanh. Hắn liếc nhìn Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải, người bị ướt sũng vì mưa, mở miệng hỏi: “Các ông đến đây để giúp, giúp Diêu Xuân Nương trả, trả tiền thuê nhà à?”

Câu hỏi này khiến hai người ngớ người.

Diêu Đại Hải nhìn Diêu Nhị Đông, dùng ánh mắt hỏi ông có biết Tề Thanh đang nói gì không.

Nhưng Diêu Nhị Đông cũng vẻ mặt nghi hoặc, ông nhìn Tề Thanh: “Thợ mộc Tề, thuê gì? Tiền gì?”

Tề Thanh bình tĩnh đáp lại: “Diêu Xuân Nương không, không phải đã về, về nương gia rồi sao, không, không nói với ông, ông à?”

Hắn dù nói lắp bắp, nhưng lại khiến Diêu Nhị Đông giật mình, có cảm giác chuyện không đơn giản.

Diêu Nhị Đông nói: “Xuân nhi đã về, nhưng không nhắc gì đến tiền thuê.”

Tề Thanh có chút mất kiên nhẫn thở dài, như thể Diêu Xuân Nương đã giấu giếm điều gì lớn lao.

Hắn chỉ vào ngôi nhà của Diêu Xuân Nương, lạnh lùng nói: “Ngôi nhà này đã, đã được sửa, sửa chữa lại, ta cung, cung cấp nguyên liệu, đã giúp mười, mười ngày công, Trương gia vẫn, vẫn chưa trả tiền, Diêu Xuân Nương không nói, nói một câu nào à?”

Diêu Nhị Đông hôm nay vốn định bán nhà bán đất để lấy tiền, không ngờ tiền chưa lấy được, lại phải gánh một khoản nợ không rõ nguồn gốc cho Diêu Xuân Nương.

Tuy nhiên, ông không nghi ngờ gì, vì lần trước ông đến, đã thấy trong nhà Diêu Xuân Nương có dấu hiệu sửa chữa, mái ngói rõ ràng đã được lợp lại.

Mà nữ nhi của ông trong lòng ông biết rõ, tuyệt đối không thể làm được việc lợp ngói, ngay cả trèo thang cũng là chuyện khó khăn, chỉ có thể thuê người giúp.

Diêu Đại Hải không biết những điều này, nghe Tề Thanh nói vậy chỉ cảm thấy tiền sắp có bỗng nhiên mất đi một nửa, ông ta vội hỏi: “Là chuyện xảy ra khi nào?”

Tề Thanh giả vờ suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hai, hai lần, một lần là trước, trước khi Trương Thanh, Thanh Sơn thành, thành thân, một lần là sau, sau khi động đất. Cả hai lần đều, đều chưa, chưa nhận được tiền.”

Tề Thanh nói dối mà không chớp mắt, hắn tiếp tục nói: “Còn có, có mảnh đất, đất Diêu Xuân Nương trồng lúa ở, ở ven sông, còn có mấy mảnh đất trước, trước và sau mồ, mồ mả trong thôn, đều là của ta, khi Vương Xuân Hoa còn, còn sống trên đời, đã thuê từ tháng, tháng Ba, hứa hẹn thuê, thuê bốn năm, tiền thuê thì hai, hai năm một lần, giờ đã hai năm tiền, tiền thuê đều vẫn, vẫn chưa trả.”

Diêu Xuân Nương gả cho Trương gia, Vương Xuân Hoa và Trương Thanh Sơn đã chết, nợ mà Trương gia nợ tự nhiên trở thành nợ của nàng.

Tề Thanh giống như một tên địa chủ lạnh lùng, thúc giục: “Đã kéo dài, dài lâu như vậy, các ông là người, người nhà của nàng ta, cho một thời, thời hạn, khi, khi nào thì trả?”

Nợ nần mà Tề Thanh bịa đặt ra nghe có vẻ hợp lý, Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải nghe từng khoản nợ cũ, đầu đã đau nhức.

Diêu Đại Hải hỏi: “Trương gia không có đất riêng sao? Còn phải thuê đất để trồng?”

Tề Thanh lắc đầu: “Hắn không, không có cha, học, học hành nhiều, Vương Xuân Hoa hồi, hồi trẻ đã bán, bán đất để nuôi, nuôi hắn ăn học, Trương gia nghèo, nghèo đến nỗi ai, ai cũng biết, lấy đâu, đâu ra đất.”

Diêu Đại Hải mặt mày xanh mét, như thể thấy tiền bạc trượt khỏi tay.

Diêu Nhị Đông im lặng một lúc, hỏi: “Xuân nhi có biết những khoản nợ này không? Con bé vẫn một mình gánh những khoản nợ này mà sống sao?”

Câu hỏi của ông nghe thật kỳ lạ, như thể tiếc nuối không thể bán nhà bán đất, lại như đang thương xót cho cô nương của mình đang gánh nợ.

Tề Thanh nói: “Biết chứ, nếu không, không thì sao nàng, nàng ta lại trốn.”

Hắn nói xong còn như tức giận, nâng cao giọng: “Tổ mẫu của ta thật, thật thương, thương xót một quả, quả phụ như nàng, nàng ta, để ta thư, thư thả tiền thuê, thuê mấy mẫu, mẫu đất của nàng, nàng ta đến tháng Sáu, nhưng nàng, nàng ta lại hay rồi, vài ngày trước nàng, nàng ta đột nhiên bỏ, bỏ đi, để lại một đống, đống nợ không, không biết đi đâu.”

Diêu Đại Hải vung tay, ném bình đập vại: “Thợ mộc Tề, ngươi nói chất nữ của ta nợ ngươi nhiều tiền như vậy, có chứng cứ gì không? Giấy nợ hay khế đất, ngươi lấy cho ta xem thử.”

Câu nói này của ông ta có chút ý tứ rằng Tề Thanh không đưa ra được chứng cứ, ông ta có vẻ muốn quỵt nợ.

Nhưng Tề Thanh dám bịa đặt, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn, hắn ngẩng đầu khẽ liếc Diêu Đại Hải, bình thản nói: “Chờ chút.”

Nói xong, hắn quay người dưới cơn mưa bước vào trong nhà.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 116



Tề Thanh đã nghĩ ra hai cách để cứu Diêu Xuân Nương.

Bởi vì người nhà nàng như hổ đói rình rập tài sản của nàng, Tề Thanh có thể lấy tiền của mình đưa cho Diêu Nhị Đông, dễ dàng giải quyết vấn đề "mua con".

Nhưng lòng người không bao giờ đủ, phương pháp này không chỉ không giải quyết triệt để mà còn có thể gây ra nhiều rủi ro. Nếu những kẻ này chiếm được lợi lớn, không biết ngày nào bọn họ sẽ tìm cớ khác để đòi tiền Tề Thanh.

Tóm lại, đó không phải là một cách hay.

Cách thứ hai là tạo ra một loạt nợ cũ mà người khác không thể điều tra rõ, biến Diêu Xuân Nương từ một món hời thành một cái hố nợ tự mình không thể bảo toàn.

Chỉ cần làm cho thật và khiến người ta tin, thì người thân nợ nần này chắc chắn sẽ bị mọi người tránh xa, không ai còn dám có ý định với nàng nữa.

Hơn nữa, những người vốn định kiếm tiền từ Diêu Xuân Nương, nếu còn chút sĩ diện, chắc chắn sẽ không loan tin về nợ nần của Diêu Xuân Nương.

Để tránh người khác hỏi bọn họ biết thông tin từ đâu, chắc chắn bọn họ không thể nói rằng bọn họ vì tham lam nhà đất của Diêu Xuân Nương mà nghe được.

Tề Thanh đã ở nhà suy nghĩ suốt một đêm, cảm thấy đây là cách tốt nhất để cứu Diêu Xuân Nương.

Tề Thanh vào nhà chỉ để lấy giấy nợ làm màu, hôm nay hắn đã định đi thôn Liễu Hà tìm Diêu Xuân Nương, nên đã sớm mang theo những giấy nợ giả.

Hắn lấy ra vài tờ giấy đã làm giả từ đêm qua, vò vò cho nhăn nheo, đứng trong nhà một lúc rồi đi ra ngoài.

Diêu Đại Hải muốn xem chứng cứ, thực ra chỉ muốn cược rằng Tề Thanh không có giấy nợ, nào ngờ Tề Thanh thật sự mang ra một chồng giấy.

Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải không biết chữ nhiều, ngoài những khoản nợ trên giấy và một hai tờ có tên Diêu Xuân Nương, thì những chữ nhỏ li ti khác đều không hiểu gì.

Tuy nhiên, chữ viết nguệch ngoạc của Diêu Xuân Nương thì Diêu Nhị Đông vẫn nhận ra, chữ ký quả thật là của nàng. Chỉ có điều Diêu Nhị Đông không biết rằng, chữ của Diêu Xuân Nương trên giấy là do Tề Thanh học theo chữ trong thư.

Chữ của Diêu Xuân Nương xấu đến kỳ lạ, Tề Thanh đã phải học rất lâu để viết ra hình dạng đó.

Tề Thanh bình tĩnh đứng trước mặt Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải, kiên nhẫn chờ đợi bọn họ xem giấy, hai người xem được một nửa đã cảm thấy chuyện này hầu như không có giả.

Diêu Đại Hải thấy kế hoạch của mình thất bại, hừ một tiếng, đưa giấy cho Diêu Nhị Đông, mặt mày tái mét đứng khoanh tay.

Biểu cảm của Diêu Nhị Đông cũng không khá hơn, ông trả lại chồng giấy cho Tề Thanh, hỏi: “Những khoản nợ này chưa được trả một đồng nào sao?”

Ông như đang quan tâm đến Diêu Xuân Nương, Tề Thanh gấp từng tờ giấy lại bỏ vào túi, nâng tay chỉnh lại vành mũ, nhạt nhẽo nói: “Ông có muốn giúp, giúp Diêu Xuân Nương trả, trả nợ không?”

Diêu Nhị Đông lại im lặng. Ông làm sao có thể trả được.

Tề Thanh lại nhìn về phía Diêu Đại Hải.

Diêu Đại Hải đến để đòi tiền, trên đường đi cùng Diêu Nhị Đông như huynh đệ, nhưng khi Tề Thanh đòi tiền, ông ta lại vội vàng phủi bỏ quan hệ.

Ông ta đối diện với Tề Thanh, quay sang Diêu Nhị Đông hất cằm, không kiên nhẫn nói: “Đây mới là cha của Diêu Xuân Nương, ta chỉ là đại thúc của nàng ta, có liên quan gì đến ta chứ, ngươi muốn tiền thì tìm hắn, đừng tìm ta!”

Tề Thanh nhìn hai người, thấy sắc mặt bọn họ khó coi, biết kế này đã thành công phần nào, trong lòng nhẹ nhõm hơn.

Nhưng hắn không để lộ ra ngoài, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như người đòi nợ.

Diêu Đại Hải đi một đoạn đường dài dưới mưa mà uổng công, ông ta tức giận nói với Diêu Nhị Đông: “Đứng đó làm gì? Nợ đã vậy rồi mà còn mong đợi nữ nhi ngươi có vàng trong căn nhà cũ à, đi thôi, về thôi, trời mưa ướt hết người rồi.”

Diêu Nhị Đông cũng hết hy vọng, ông nhìn vào ngôi nhà của Diêu Xuân Nương, thở dài lắc đầu, quay sang Tề Thanh nói: “Thợ mộc Tề, bọn ta đi trước đây.”

Nói xong, ông cũng khoanh tay còng lưng, theo sau Diêu Đại Hải đang nổi giận đùng đùng, trông thật thảm hại không còn chút tinh thần nào như lúc đến.

Tề Thanh nhìn bầu trời u ám, không nói một lời theo sau hai người.

Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn. Diêu Nhị Đông thắc mắc: “Thợ mộc Tề, ngươi định làm gì?”

Tề Thanh chỉnh lại mũ, lộ ra đôi mắt lạnh lùng dưới đấu lạp, giọng điệu bình tĩnh không có chút d.a.o động: “Đi tìm Diêu, Diêu Xuân Nương, để đòi tiền, tiền của ta.”

Ý nói là hắn định đi cùng bọn họ đến thôn Liễu Hà.

Diêu Nhị Đông nhíu mày, ôn tồn thương lượng: “Ngươi đi cũng không có ích gì, ngươi cũng biết, con bé mới về Trương gia chưa được một năm, một người quả phụ không có bản lĩnh, trong tay con bé lấy đâu ra tiền, không bằng ngươi thư thả cho con bé thêm thời gian nữa.”

Tề Thanh giọng điệu kiên quyết: “Không được, hôm nay phải, phải trả.”

Diêu Đại Hải định đứng lại chờ Diêu Nhị Đông, nhưng thấy thái độ Tề Thanh như thể hôm nay nhất định phải đòi tiền của Diêu gia, sợ bị liên lụy, ôn ta liền im lặng tự mình đi tiếp.

Diêu Nhị Đông nhìn bóng lưng Diêu Đại Hải rời đi, nhíu mày chặt hơn. Ông nói với Tề Thanh: “Nhưng số tiền này thật sự không thể trả được, ngươi nhìn cũng không giống như đang thiếu thốn, chỉ cần cho Xuân nhi thêm một thời gian nữa…”

Ông còn chưa dứt lời, Tề Thanh bỗng cười lên.

Hắn vốn có vẻ ngoài ngay thẳng, vừa nhìn là biết thành thật, lúc này cười lại mang hơi hướng lưu manh ác liệt.

Tề Thanh nói: “Không trả cũng, cũng được.”

Diêu Nhị Đông nghe thấy câu này, tim đập mạnh, cảm thấy chuyện không đơn giản.

Quả nhiên, ngay sau đó ông lại nghe Tề Thanh chậm rãi nói: “Ta đã hơn, hơn hai mươi mấy tuổi, trên có già dưới, dưới có trẻ, bên gối còn thiếu, thiếu một nữ, nữ nhân xinh đẹp. Nếu Diêu Xuân, Xuân Nương đồng ý sống yên, yên ổn bên ta, thì nợ, nợ nần của nàng, nàng ta liền được, được xóa bỏ, coi như ta đưa sính, sính lễ. Ta có thể thư, thư thả cho nàng, nàng ta thêm, thêm ba năm mười năm cũng, cũng không sao.”

Số tiền này Diêu gia chắc chắn không thể có, dù có bán nhà cũng không đủ.

Tề Thanh rõ ràng không cho đường lui, nhưng lại giả vờ hỏi: “Thế, thế nào?”

Diêu Nhị Đông nghe thấy Tề Thanh tính toán, trong lòng đột nhiên hiểu ra lý do tại sao lúc đến thôn Lê Thủy, Tề Thanh lại nhiệt tình như vậy, hóa ra hắn đã có ý định từ trước.

Diêu Nhị Đông trầm mặt suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ gật đầu: “...Được.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 117



Mặc dù đã đồng ý yêu cầu của Tề Thanh, giải quyết được nợ nần của Diêu Xuân Nương, nhưng tâm trạng của Diêu Nhị Đông vẫn không thoải mái hơn bao nhiêu.

Trên đường đi, ông đón lấy cơn mưa phùn, không nói một lời nào. Bước chân nặng nề, cũng không quan tâm Tề Thanh có theo kịp hay không.

Tề Thanh cũng im lặng, cứ như vậy theo Diêu Nhị Đông đến thôn Liễu Hà.

Hơn hai canh giờ đi bộ, từ sáng sớm sương mù mờ mịt đến khi trời sáng rõ, cuối cùng cũng nhìn thấy nhà của Diêu Nhị Đông.

Diêu Nhị Đông trước đây làm thợ đá, ngôi nhà là khi ông còn trẻ tuổi mà xây từng chút một, là một ngôi nhà hai tầng bằng đá ngói.

Tầng hai hướng ra đường có một hành lang rộng rãi, đứng trong sân, ngẩng đầu là có thể thấy cửa phòng trên lầu.

Diêu Đại Hải đến trước một bước, lúc này đang ngồi ở cửa, một phụ nhân đứng bên cạnh ông ta, dùng khăn lau nước mưa trên cổ ông ta.

Hai người thì thầm nói gì đó, thấy Diêu Nhị Đông và Tề Thanh quay về, lập tức im bặt.

Diêu Nhị Đông chạy đi chạy lại hai lần, đã mệt đến khô cổ, thở hồng hộc, ông rót hai chén nước, tự uống một chén, chén còn lại để trên bàn. Ông gọi Tề Thanh: “Thợ mộc Tề, ngồi một chỗ nghỉ ngơi đi, ta đi gọi Xuân nhi.”

Nói xong, ông liền đi lên lầu.

Tề Thanh nhìn Diêu Đại Hải và phụ nhân bên cạnh ông, tháo đấu lạp trên đầu, lắc lắc nước mưa dưới mái hiên, dựa đấu lạp ướt vào cửa, rồi mới bước vào trong nhà.

Trong nhà im ắng, không thấy ai khác, Tề Thanh lo lắng cho Diêu Xuân Nương, lông mày không tự chủ nhíu lại, trông có vẻ rất khó gần.

Diêu Đại Hải quay lại nhìn hắn, lắc đầu như thể ghét hắn mang lại xúi quẩy.

Tề Thanh không để tâm, hắn ngồi thẳng lưng bên bàn, tay trái đặt trên bàn, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang.

Không lâu sau, Diêu Xuân Nương bị người ta từ trên lầu lôi xuống, bên trái là Diêu Nhị Đông, bên phải là Diêu Khánh Hỷ, nàng như một con bọ ngựa không yên, bị kẹp chặt hai cánh tay, liên tục giãy giụa.

Diêu Xuân Nương hét lớn: “Cái gì mà chủ nợ chó má gì, phụ thân nói dối cũng phải biết cách hơn một chút, nếu phụ thân muốn gả đại con để lấy tiền sính lễ, người nhất nên từ bỏ ý nghĩ đó, con là nữ nhi của người, không phải con ch.ó mà người nuôi!”

Diêu Khánh Hỷ thì thầm với một nam nhân ôm đứa đệ đệ đứng sau, còn Ngô Liễu Hương đi sau cùng.

Nghe thấy lời của Diêu Xuân Nương, Diêu Nhị Đông không lên tiếng, nhưng Ngô Liễu Hương lập tức mắng: “Mồm mép lắm chuyện! Ai coi con như chó? Con từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, bao giờ bị coi như chó? Con nói vậy có phải làm tổn thương lạnh tâm của ta hay không!”

Diêu Xuân Nương cứng rắn với Diêu Nhị Đông, nhưng khi đối diện với Ngô Liễu Hương thì lại mềm mỏng, nàng hừ lạnh rồi lầm bầm: “Còn không bằng làm chó, ít nhất Lai Phúc còn có thể chạy xuống núi xuống sông, chỉ có con bị nhốt trong phòng không ra ngoài được.”

Diêu Xuân Nương bị nhốt trên lầu đã mấy ngày. Khi biết được kế hoạch của Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải, nàng đã gây ầm ĩ ở nhà, đập bát đổ bàn, nếu không phải vì tam thúc cả nàng đã được hạ táng, có lẽ quan tài cũng bị nàng lật lên.

Ngô Liễu Hương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không liên quan đến con sao? Con không liên quan thì mái nhà cũng sẽ bị con lật lên. Những chuyện con gây ra ở thôn Lê Thủy đã bị bà mối Lý làm ầm cho mọi người đều biết, nói rằng con đánh người cãi nhau, ngày nào cũng lêu lổng với những quả phụ lẳng lơ trong thôn. Cha con và ta sắp bị con làm mất hết mặt mũi rồi!”

Diêu Xuân Nương không phục, lặp lại như vẹt, chưa được hai câu thì đã bị Ngô Liễu Hương tát một cái: “Câm miệng!”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 118



Diêu Xuân Nương đau đến nhảy lên, nhưng cố gắng không kêu lên tiếng nào.

Diêu Khánh Hỷ xoa lưng nàng, khuyên: “Thẩm thẩm đã lớn tuổi rồi, Xuân nhi, muội bớt nói đi, đừng chọc giận thẩm ấy.”

Diêu Xuân Nương liếc mắt nhìn nàng ta: Tỷ đứng về phía nào vậy!

Diêu Khánh Hỷ vội vàng nháy mắt với nàng.

Mấy người từ cầu thang đi ra, Diêu Xuân Nương nhíu mày, định xem chủ nợ kỳ quái của nàng là ai, không ngờ lại nhìn thấy Tề Thanh ngồi bên bàn.

Hắn ngồi ngay ngắn, đôi mắt tối đen quét qua Diêu Xuân Nương vài lần, nhưng không động đậy, ngồi vững như một đại địa chủ.

Diêu Xuân Nương vừa rồi còn hét lớn, nhưng giờ gặp Tề Thanh, lập tức im bặt không nói được gì.

Nàng không ngờ chủ nợ mà Diêu Nhị Đông nói lại là Tề Thanh. Nàng còn lo lắng rằng mình đã nhầm, nhìn ra sân nhưng không thấy ai khác.

Tề Thanh không liên lạc trước với Diêu Xuân Nương, sợ bị lộ, nên đã nói trước: “Diêu quả, quả phụ, cha ngươi đã, đã hứa gả ngươi, cho ta để, để trả khoản nợ, nọ ngươi thiếu ta, ngươi, ngươi có chịu, chịu không?”

Mọi người đều đang đứng đấy, chỉ có Tề Thanh ngồi, giữ đúng tư thế của một chủ nợ, khiến Diêu Xuân Nương ngẩn người, một lúc lâu không biết nói gì.

Diêu Xuân Nương không hiểu lời Tề Thanh, nhưng khi nghe hắn gọi nàng là “Diêu quả phụ”, nàng đoán rằng hắn chắc chắn đã giấu mối quan hệ của bọn họ trước Diêu Nhị Đông, cũng bịa ra một câu chuyện rằng nàng nợ hắn tiền.

Nhưng hứa gả cho hắn là chuyện gì? Hơn nữa hiện tại mới chỉ mười ngày trôi qua.

Diêu Xuân Nương đầy nghi hoặc, không dám nói lung tung, sợ làm lộ tính toán của Tề Thanh.

Nàng nghi hoặc nhìn hắn, bộ dạng này trong mắt người khác trông thật giống như bị chủ nợ tìm đến công khai vạch trần, nhất thời trở nên á khẩu không nói được gì.

Tề Thanh không cần Diêu Xuân Nương phản ứng gì, đã chuẩn bị sẵn đường, chỉ chờ nàng nói “theo hắn”, hôm nay sẽ đưa nàng rời khỏi thôn Liễu Hà.

Hắn từ trong túi lấy ra chồng giấy nợ, đập lên bàn, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Chỉ cần ngươi, ngươi đồng ý theo ta, thì những khoản, khoản nợ này sẽ, sẽ xóa sạch, không cần ngươi, ngươi trả lại nữa.”

Diêu Xuân Nương mơ màng cầm giấy nợ, xem qua từng tờ một, Diêu Khánh Hỷ cũng tò mò lại gần xem.

Ngô Liễu Hương vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, bà vội vàng kéo Diêu Nhị Đông sang một bên, hỏi: “Đây là chủ nợ của Xuân nhi sao? Trẻ như vậy? Sao Xuân nhi lại nợ nhiều như vậy?”

Diêu Nhị Đông nhíu mày gật đầu: “Trương gia trước đây nợ thợ mộc Tề quá nhiều, nhà chúng ta không trả nổi, ngoại trừ để Xuân nhi theo hắn, không còn cách nào khác.”

Ông nói xong, từ ngăn kéo lấy ra một tẩu thuốc đã lâu không dùng, gõ gõ lên bàn, rồi lấy ra một ít t.h.u.ố.c lá khô, vò thành một cuộn nhét vào điếu thuốc, nhíu mày châm lửa hút một hơi.

Ngô Liễu Hương nhìn Tề Thanh đứng ở phòng bên cạnh, không biết là hài lòng hay không, lẩm bẩm: “Bộ dạng trông cũng đàng hoàng, tiếc là lại là người nói lắp.”

Bà hỏi Diêu Nhị Đông: “Người như thế nào? Nếu người không được, Xuân nhi theo hắn chẳng phải chịu khổ sao?”

Diêu Nhị Đông cũng biết, nhưng ông vẫn nói: “Không còn cách nào khác. Người và tiền, hôm nay hắn phải mang đi một thứ.”

Diêu Nhị Đông cầm điếu thuốc, từ thắt lưng tháo ra một chùm chìa khóa, đưa cho Ngô Liễu Hương, nói nhẹ nhàng: “Bà đi mở cái rương trong phòng, lấy một nửa tiền ra, khi Xuân nhi đi thì đưa cho con bé.”

Việc lớn trong nhà, Ngô Liễu Hương thường không có tiếng nói, nhưng làm mẫu thân, liên quan đến Diêu Xuân Nương, bà không thể không lo lắng.

Bà nhìn Diêu Nhị Đông, muốn nói lại thôi: “Còn đứa trẻ thì sao?”

Diêu Nhị Đông bất đắc dĩ lắc đầu, vẫy tay: “Đi đi.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 119



Cổng nhà mở toang, Diêu Xuân Nương và Tề Thanh ngồi trên bàn đối diện nhau, cả hai không ai nói gì, trong nhà nhất thờ yên tĩnh kỳ lạ, chỉ có tiếng đứa trẻ trong tay Diêu Khánh Hỷ thỉnh thoảng phát ra tiếng nước miếng chóc chóc.

Diêu Xuân Nương không nói đồng ý hay không đồng ý với Tề Thanh, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về đống giấy nợ trên bàn, lại liếc nhìn Tề Thanh đang giả bộ nghiêm mặt, hai tay đặt trên bàn, ngón tay không yên lộn xộn, vẻ mặt đầy do dự.

Nàng diễn xuất còn giống Tề Thanh hơn, như thể hôm nay Tề Thanh thực sự đến ép nàng về thôn Lê Thủy sống cùng hắn.

Tề Thanh tự nhiên biết Diêu Xuân Nương đang diễn cho người khác xem, nhưng hắn nhìn nàng ngồi trước mặt mình mà không nói gì, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trên đường đi nhưng vẫn không nỡ nói ra.

Diêu Khánh Hỷ biết quan hệ giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương không đơn giản, trước đây Diêu Xuân Nương đã nhờ nàng ta gửi thư cho Tề Thanh. Nhưng Diêu Xuân Nương chỉ bảo nàng ta gửi thư, không nhắc gì khác, lúc này thấy tình huống cũng không đoán được quan hệ giữa Diêu Xuân Nương và Tề Thanh là gì.

Nàng ta lén nhìn Tề Thanh không có biểu cảm, trong lòng thắc mắc: Liệu có thật là chủ nợ của Xuân nhi không?

Diêu Khánh Hỷ cảm thấy bầu không khí không đúng, liền ra hiệu cho trượng phu mình ôm đứa trẻ sang phòng khác.

Đứa trẻ vừa đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, Tề Thanh bỗng lên tiếng gọi: “Diêu Xuân Nương.”

Hắn gọi rất rõ ràng, không chút lắp bắp, trong giọng nói chứa đầy tình cảm dịu dàng gọi “Xuân Nương”, khiến Diêu Xuân Nương không tự chủ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn giả vờ rất có dáng vẻ, gõ gõ lên giấy nợ, hỏi với giọng trầm: “Hôm nay ngươi, ngươi muốn trả, trả nợ, hay theo, theo ta vê sống?”

Câu hỏi này được hỏi trắng ra, ở cửa Diêu Đại Hải và thê tử của ông ta đều quay đầu nhìn lại.

Tề Thanh đội đấu lạp đi dưới mưa suốt một đoạn đường, vai áo ướt sũng, khi hắn ngồi xuống, lộ ra cơ bắp chắc khỏe dưới lớp áo, thoạt nhìn không dễ chọc.

Cái kiểu mạnh mẽ và kiêu ngạo này, chính là hình ảnh của một kẻ côn đồ đang mua bán dân nữ.

Diêu Xuân Nương theo hắn diễn trò, nàng nắm chặt ngón tay, không tự tin hỏi: “Nếu ta không muốn sống với ngươi, cũng không trả được tiền thì sao?”

Diêu Khánh Hỷ nghe nàng nói vậy, gấp đến độ ở dưới bàn lo lắng kéo tay áo của nàng.

Diêu Xuân Nương không bị ảnh hưởng, nói xong thì im lặng. Câu này nghe như nàng đang chờ Tề Thanh phát tâm từ bi, bảo rằng tiền không cần trả.

Tề Thanh chưa lên tiếng, nhưng Diêu Đại Hải đã nói trước, giọng điệu như bị châm chọc: “Không trả được thì lúc trước ngươi vay làm gì, giờ có cái lỗ lớn như vậy, ngươi không tự mình lấp lại, còn mong ai giúp ngươi trả nợ nữa?”

Diêu Đại Hải thật sự không có chút sĩ diện nào, ông ta không kiếm được tiền từ Diêu Xuân Nương, giờ còn mặt dày nói những lời vô ích này.

Người không biết còn tưởng ông ta tốt bụng, dạy bảo Diêu Xuân Nương như nữ nhi của mình.

Lúc sáng sớm Diêu Xuân Nương đã nghe thấy Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải lén lút ra khỏi thôn Lê Thủy, biết rằng ông ta không cầm được tiền bán nhà của nàng, đang trút giận lên nàng.

Diêu Xuân Nương không tức giận, trái lại môi mím, nói với Diêu Đại Hải: “Thúc nói đúng, lúc trước là ta không hiểu chuyện, gây ra rắc rối mà không khắc phục. Đại thúc, bao năm qua thúc nhìn ta lớn lên, ta luôn coi thúc như cha ruột, thúc cho ta mượn một ít tiền đi, ta gom lại, cố gắng thì có thể trả được đấy.”

Diêu Xuân Nương vốn là người miệng mồm lanh lợi, giờ đây lại khóc lóc làm ra vẻ tội nghiệm, khiến Diêu Đại Hải không biết phải đáp lại thế nào.

Đại thẩm của Diêu Xuân Nương như thấy ma nhìn nàng, không hiểu sao nàng lại thay đổi nhanh chóng, đến cả câu “cha ruột” tào lao cũng nói ra được.

Bà ta gượng gạo nói: “Xuân nhi, ngươi cũng biết, ta và thúc của ngươi chỉ có một mẫu ba phân đất, cuộc sống hàng ngày đều rất chật vật. Giờ hai muội muội ngươi vẫn chưa gả đi, lại phải lo tang lễ cho tam thúc, nuôi đứa trẻ, làm sao còn tiền?”

Bà ta đã nói một tràng dài, cuối cùng cũng thốt ra câu cũ: “Không phải thúc và thẩm không muốn giúp ngươi, mà thực sự không có cách nào.”
 
Back
Top Bottom