Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 90



Đường An ra ngoài lúc nào cũng sạch sẽ, hai tay không mang gì, nhưng khi trở về lại xắn tay áo, ống quần cuốn cao đến đầu gối, tay cầm một cái sọt tre hỏng không biết nhặt ở đâu về.

Trong sọt như chứa vật sống, đang vùng vẫy rất mạnh. Đường An sức lực nhỏ, không cầm chắc được, cái sọt cứ lắc lư, tiểu cô nương đành ôm cái sọt bẩn vào lòng.

Đi qua nhà Diêu Xuân Nương, Đường An thấy nàng ngồi ở cửa lột tỏi, hứng thú lên tiếng chào: “Xuân Nương tỷ!”

Diêu Xuân Nương ngẩng đầu nhìn, thấy Đường An ăn mặc như xuống đồng mò gì đó, có vẻ đáng yêu, cười hỏi: “Muội đi ra đồng bắt lươn à?”

Đường An lắc đầu: “Không phải lươn, mà là bắt cá.”

Tiểu cô nương nói xong, cúi người đặt cái sọt xuống, lục lọi trong cái sọt, một tay cầm một cái đuôi cá to, tay kia nắm một con cá nhỏ, đồng thời cho Diêu Xuân Nương xem: “Tỷ xem, có cả lớn cả nhỏ!”

Lên cây lượm trứng, xuống sông bắt cá, trẻ con đều thích làm những chuyện này. Diêu Xuân Nương nhìn cái đuôi cá béo núc, nhớ lại hồi nhỏ mình xuống sông bắt cá mà về tay không, ngạc nhiên nói: “Cá béo như vậy, làm sao muội bắt được?”

Đường An đặt cá trở lại vào trong sọt, vui vẻ nói: “Khi muội về đã thấy con cá lớn mắc kẹt trong khe đá, thật sự ngu ngốc, muội đã nhặt một cái sọt để đựng nó. Con nhỏ là con của nó, cứ quay quanh nó, sọt vớt một cái, một lần liền bắt được vài con.”

Diêu Xuân Nương cũng cười theo: “Vậy muội nhanh chóng mang về thả vào nước nuôi đi, tối nay để cho ca của muội nấu cá cho muội ăn.”

Đường An gật đầu: “Được.”

Tiểu cô nương đồng ý xong, nhưng không quay về mà nhìn Diêu Xuân Nương đang ngồi lặng lẽ lột tỏi, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng, ôm cái sọt chạy về nhà.

Vừa vào cửa, Đường An đã chạy thẳng vào bếp có đèn dầu sáng, nàng gọi: “Ca, ca!”

Tề Thanh đứng trước bếp, đang đập trứng vào bát, chuẩn bị làm món bánh thịt cho Đường Anh và Đường An. Đường An cầm cái sọt vào, nói với hắn: “Huynh xem, muội đã bắt được cá, tối nay ăn cá nhé.”

Tiểu cô nương ôm cái sọt trước người, nghiêng nghiêng cho Tề Thanh xem: “Huynh xem, có một con to ghê!”

Tề Thanh nhìn vào cái sọt một cái, gật đầu: “Thả vào nước đi, chờ một chút nữa thì giết.”

“Được.” Đường An lấy một cái chậu đặt lên bếp, đổ cá vào chậu, tiểu cô nương đếm số lượng cá nhỏ, nói: “Có năm con nhỏ, có thể nấu canh cá uống.”

Tề Thanh dùng đũa khuấy trứng, “Ừm” một tiếng.

Đường An múc nước vào chậu, vừa múc vừa nói: “Con cá này to quá, tối nay chắc chắn ăn không hết, để đến mai có thể sẽ hỏng.”

Đường An chưa bao giờ vào bếp, ở nhà chỉ biết ăn, tối đa chỉ ngồi bên bếp nhóm lửa, bao giờ quan tâm đến việc ăn có hết hay không.

Tiểu cô nương đột nhiên nói như vậy, làm Tề Thanh lạ lùng nhìn sang một cái.

Thật ra trong lòng hắn muốn gọi người cùng ăn cá, nhưng Diêu Xuân Nương bảo hắn phải lén lút, nên hắn không nói gì.

Nhưng tối nay, hai huynh muội khó có được lại nghĩ giống nhau.

Đường An chọc chọc vào một con cá đã lật bụng trong chậu, quay đầu nói với Tề Thanh: “Muội đi gọi Xuân Nương tỷ, tối nay chúng ta cùng nhau ăn nhé, trước đây Xuân Nương tỷ đã mời muội nhiều kẹo rồi.”

Tiểu cô nương như sợ Tề Thanh không đồng ý, nhìn hắn với ánh mắt tha thiết, liên tục hỏi: “Ừm? Được không? Được không? Ca, được không?”

Tiểu cô nương nói nhiều như cào cào mùa hè vừa chui ra khỏi đất, Tề Thanh không nói gì, chỉ từ trong tủ lấy thêm một cái bát, đập trứng vào bát, có vẻ như chuẩn bị làm thêm một bát bánh trứng.

Đường An hiểu ý hắn, vui vẻ chạy ra ngoài, hớn hở nói: “Muội đi hỏi Xuân Nương tỷ xem tỷ ấy có chịu đến hay không.”

Ngoài trời nhanh chóng vang lên âm thanh ồn ào của Đường An: “Xuân Nương tỷ, ca của muội nói tối nay mời tỷ cùng đến ăn cá.”

Động tác trên tay Tề Thanh khựng lại, lắng nghe câu trả lời bên ngoài, rất nhanh, lại nghe thấy tiếng Đường An, lần này âm lượng lớn hơn, rõ ràng là nói với trong nhà.

“Ca, Xuân Nương tỷ đã đồng ý rồi!”

Tề Thanh nghe thấy vậy, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ. Sau đó lại nghe Đường An ở ngoài hỏi: “Ca, Xuân Nương tỷ hỏi huynh có cần giúp gì không?”

Tề Thanh lần này không định im lặng nữa, hắn đang chuẩn bị trả lời tiểu cô nương, nhưng Đường An đã chạy vào bếp, bám vào khung cửa cười với Tề Thanh: “Muội biết huynh không thích có người lảng vảng trong bếp khi huynh nấu ăn, muội đã giúp huynh trả lời rồi, bảo Xuân Nương tỷ lát nữa trực tiếp đến ăn là được.”

Tề Thanh trầm mặc nhìn tiểu cô nương một cái, từ trong rổ lấy thêm một quả trứng, đập vào một bát bánh thịt.

Đường An thấy chỉ có một bát có hai quả trứng, hỏi hắn: “Ca, huynh muốn ăn hai quả trứng hả?”

Tề Thanh nói: “Cho muội, muội học hành chăm, chăm chỉ, cần bồi, bồi bổ cho đầu, đầu óc.”

Hắn nói nghiêm túc, Đường An không nghi ngờ gì về câu nói này, cảm động từ phía sau ôm hắn: “Ca, huynh thật tốt với muội.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 91



Diêu Xuân Nương lần đầu tiên đến nhà Tề Thanh ăn cơm, không thể đến tay không, nàng tìm quanh trong nhà, cuối cùng từ dưới bàn bếp lôi ra một bình rượu quýt.

Bình rượu này là do Vương Xuân Hoa làm khi còn sống, để một năm rồi cũng không ai uống. Diêu Xuân Nương nhất thời không tìm ra quà mừng, chỉ đành cầm bình rượu tới cửa.

Tề Thanh bày biện bát đĩa xong, mang hai bát canh chua cá ra, Diêu Xuân Nương đã ngồi ở bàn, đang nhẹ giọng nói chuyện với Đường Anh.

Diêu Xuân Nương vẫn chưa biết Đường Anh đã đoán ra mối quan hệ của nàng và Tề Thanh, nàng giả vờ gương mẫu ngồi ngay ngắn, nâng mắt nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, làm ra vẻ không quen biết với hắn.

Tề Thanh cũng phối hợp với nàng, không chào hỏi. Chỉ có hắn không nói gì, nhưng hai bát cá lớn trong tay đã đặt một bát cá trước mặt nàng, bát còn lại để trước mặt Đường Anh. Sau đó hắn lại đặt bát bánh thịt trứng bên cạnh Diêu Xuân Nương.

Đôi mắt Đường An nhìn quanh bàn đầy món ăn, nhưng vẫn không phát hiện ra hành động nhỏ mờ ám của Tề Thanh.

Ngược lại, tiểu cô nương cảm thấy thái độ của ca ca mình có chút lạnh nhạt, sợ Diêu Xuân Nương không thoải mái, chủ động bắt chuyện: “Ca, Xuân Nương tỷ đã mang một bình rượu quýt đến, huynh có muốn uống một chút không?”

Tề Thanh ngồi xuống nhìn bình rượu trên bàn, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, ngay cả câu khách sáo cũng không có.

Hắn giả vờ ngốc nghếch rõ ràng còn điêu luyện hơn Diêu Xuân Nương, giọng điệu bình thản khiến Đường Anh biết chuyện cũng quay đầu nhìn hắn.

Đường An vào bếp lục lọi ra vài cái bát lớn, ôm bình rượu đổ rượu vào bát.

Hai bát đầy, cho Tề Thanh và Diêu Xuân Nương; chỉ đổ một chút cho bát của mình. Đường Anh lớn tuổi, không uống rượu, hại thân.

Đường An cầm bát cẩn thận nhấp một chút, mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Ngon quá, ca, Xuân Nương tỷ, hai người thử xem, có chút vị quýt chua ngọt.”

Tiểu cô nương nói xong, đưa bát đến bên miệng Đường Anh: “Tổ mẫu chỉ được nhấp một chút thôi, chỉ một chút, không được uống nhiều.”

Đường Anh nghe giọng điệu như dỗ trẻ con của tiểu cô nương, không nhịn được cười, uống một chút nếm thử vị, khen: “Ngon thật, không có vị rượu mạnh.”

Bản thân Diêu Xuân Nương không thường uống rượu, nghe thấy vậy cũng nhận cái bát nhấp một ngụm, Tề Thanh không giống nàng uống nhẹ nhàng, ngửa cổ uống một nửa bát.

Diêu Xuân Nương nghiêng đầu nhìn hắn, tưởng hắn sẽ nói “ngon lắm”, không ngờ hắn như bị đóng đinh, vẫn không thốt ra một lời.

Diêu Xuân Nương tuy biết hắn cố ý giả vờ, nhưng thấy hắn không nhìn mình một cái, trong lòng cũng có chút tức giận vô lý.

Nàng thấy hắn nuốt rượu xuống, lên tiếng hỏi hắn: “Tề Thanh, uống ngon không?”

Tề Thanh nghe nàng gọi mình, không nhận ra Diêu Xuân Nương đang tức giận, vẫn giữ thái độ bình tĩnh như nước, đặt bát xuống, nhẹ gật đầu coi như đã trả lời câu hỏi này.

Như thể đã quyết định không nói gì.

Mọi người bắt đầu dùng bữa, Tề Thanh chỉ chăm chú ăn cơm, Diêu Xuân Nương ngồi bên tay phải hắn, thỉnh thoảng lén nhìn hắn, thấy hắn luôn cúi đầu, ánh mắt không liếc về phía nàng.

Đường An thì nói nhiều, khi có hơi men vào, kéo Diêu Xuân Nương nói không ngừng, Diêu Xuân Nương đáp lại tiểu cô nương, thật lâu mà không ăn hết nửa bát cơm.

Nhưng nàng đã lâu không ăn một bữa cơm vui vẻ như vậy, cũng không cảm thấy phiền

Tề Thanh lặng lẽ nghe hai người nói chuyện, đột nhiên cảm giác dưới bàn có ai đó đá hắn một cái.

Hắn tưởng là Đường An ngồi đối diện uống rượu gây rối, lặng lẽ thu chân phải vào trong.

Nhưng ngay giây sau, cái chân đó lại đá lên, lần này không rút đi, mà là dính vào ống quần hắn, di chuyển lên xuống.

Mặt giày nhẹ nhàng cọ qua vải, gây ra cảm giác ngưa ngứa, tay Tề Thanh đang cầm bát khựng lại, ngẩng đầu nhìn Diêu Xuân Nương ngồi bên phải hắn.

Dưới ánh đèn, mặt bên của Diêu Xuân Nương đã nhuộm rượu hồng, nàng cắn đũa tre, cười nhìn Đường An kể về những chuyện vui ở trường, không hề liếc về phía Tề Thanh, như thể chân không yên phận dưới bàn không phải của nàng.

Tề Thanh thử xê dịch chân lại, nhưng ngay giây sau, mũi giày lại mắc vào bắp chân hắn, kéo hắn về phía nàng.

Chiếc chân dài khỏe mạnh ngày thường giờ như bị trói lại, chỉ cần một cú kéo nhẹ, chân Tề Thanh đã theo đó mà dịch chuyển.

Diêu Xuân Nương vừa nói chuyện với Đường An, vừa không động tĩnh gì đặt tay trái xuống, chạm vào đầu gối hắn.

Sau đó qua lớp quần, nhẹ nhàng gãi gãi lên xương đầu gối cứng rắn của hắn.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 92



Bàn tay ấm áp mềm mại đặt lên đầu gối hắn, nhiệt độ xuyên qua quần, thấm vào da thịt, làm cho đầu gối lạnh lẽo ấm lên.

Trên bàn, Tề Thanh im lặng đưa bát lên miệng ăn cơm, như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng dưới bàn, tay Diêu Xuân Nương lại chậm rãi mò lên co bắp căng cứng của chân hắn.

Đường Anh đang cười, Đường An đang ồn ào. Ngoài Tề Thanh ra, không ai biết Diêu Xuân Nương đang làm lọa với hắn dưới bàn.

Nhà chỉ có ba người, để chăm sóc cho Đường Anh mắt không tiện, bàn đều làm nhỏ lại.

Lúc này, Diêu Xuân Nương hơi nghiêng người về phía Tề Thanh, nhìn như đang chống tay trái lên băng ghế.

Khoảng cách này đủ để tay của Diêu Xuân Nương với tới người Tề Thanh.

Nàng dường như cũng đang có ý định như vậy, ngón tay lướt qua đùi hắn, chậm rãi nhưng có mục đích rõ ràng di chuyển tới.

Tim của Tề Thanh đập như trống, vô thức nhíu mày, hắn lén nhìn sang gương mặt không đổi sắc của Diêu Xuân Nương, thấy nàng không có ý định rút tay lại, lại thu chân về.

Diêu Xuân Nương như đã đoán trước hắn sẽ tránh, nàng thản nhiên nâng tay trái lên, tay cầm bát gắp xương cá, đồng thời liếc mắt nhìn hắn.

Tề Thanh vẫn chưa giãn lông mày, miệng nhai cơm, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Diêu Xuân Nương như thấy phản ứng của hắn thật thú vị, khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Trời dần tối, mấy người ăn no uống đủ, Đường An cũng như đã mệt, tốc độ nói chậm lại.

Tiểu cô nương nhìn ánh đèn dầu mờ ảo trước mặt, tự nói như thể: “Hình như cháu đã say rồi.”

Đường Anh nghe thấy câu này, bà mò mẫm đưa tay lên má Đường An, cười nói: “Đúng là say rồi, mặt nóng như thể có thể nướng bánh.”

Diêu Xuân Nương cũng cười: “Đã đỏ như đèn lồng rồi.”

Đường An nghiêng lại nhìn Diêu Xuân Nương, vui vẻ nói: “Xuân Nương tỷ tỷ, mặt tỷ cũng đỏ rồi kìa.”

Diêu Xuân Nương hỏi: “Có đỏ như đèn lồng không?”

Đường An nhìn kỹ một chút, lắc đầu nói: “Không giống, giống như hoa đào.”

Ánh sáng mỏng manh chiếu lên mặt Diêu Xuân Nương, môi mỏng của nàng nhếch lên một nụ cười, Đường An nhìn một lúc lâu, hâm mộ nói: “Xuân Nương tỷ tỷ Nương, tỷ thật xinh đẹp.”

Rồi tiểu cô nương sờ sờ mặt mình, buồn bã nói: “Chỉ có muội đỏ như đèn lồng lớn.”

Đường Anh dỗ dành tiểu cô nương: “Đèn lồng lớn cũng đẹp.”

“Thật không?”

“Thật.”

Đường Anh nâng hai tay lên, cẩn thận và ch*m r** v**t v* đường nét của Đường An, ánh sáng chiếu vào đôi mắt mờ đục của bà, bà dịu dàng nói: “Đôi mắt to, mũi nhỏ, miệng không lớn không nhỏ vừa đúng, Tiểu An chính là cô nương đẹp nhất.”

Diêu Xuân Nương cũng gật đầu phụ họa: “Đẹp!”

Lúc này Đường An mới nở nụ cười.

Tiểu cô nương vui vẻ, lại nhìn vào chén còn sót lại một chút rượu quýt, như thể vẫn thèm, muốn uống hết chén rượu.

Tề Thanh nhận ra, liền đưa tay chặn cốc của tiểu cô nương, đặt sang bên mình, mở miệng nói: “Không được uống, uống nữa, ăn xong, rửa mặt rồi, rồi đi ngủ.”

Rượu khiến người ta dũng cảm, Đường An không nỡ nhìn chén rượu bị Tề Thanh mang đi, tranh luận với hắn: “Sao không được uống, Xuân Nương tỷ cũng say rồi, tỷ ấy cũng còn uống nữa kìa.”

Tiểu cô nương nói rất mạnh miệng, nhưng lại không dám từ tay Tề Thanh giành lại rượu của mình.

Tề Thanh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tiểu cô nương.

Mặt hắn không biểu cảm, nhưng khí thế lại mạnh mẽ, khiến trong lòng Đường An run lên, đối diện với ánh mắt của hắn một lúc, nhưng không chịu nổi ba giây, bỏ lại câu “muội ăn no rồi”, thì loạng choạng chạy vào bếp lấy nước rửa mặt.

Đường An đi rồi, Đường Anh cũng không định ở lại đây cản con đường đào hoa của tôn nhi, tìm một lý do tùy tiện chuẩn bị rời đi: “Người già rồi, ăn no thì buồn ngủ, Xuân Nương ngươi ăn chậm một chút, ta cũng đi rửa mặt nằm nghỉ đây.”

Theo lý thuyết, khách khứa chưa ăn xong mà chủ đã xuống bàn là rất bất lịch sự. Đường An còn nhỏ cũng thôi, Đường Anh xưa nay làm việc luôn chu đáo, sẽ không hành xử như vậy, nhìn thế nào cũng thấy cố tình lánh sang một bên, để lại không gian cho người trẻ ở riêng.

Nhưng Diêu Xuân Nương đã uống rượu, tư duy chậm chạp, không nhận ra điều gì không ổn.

Ngược lại còn thấy như vậy tiện hơn, chân nâng lên, chậm rãi chạm vào bắp chân nhỏ của Tề Thanh.

Tề Thanh không ngờ nàng lại dám táo bạo như vậy, cả người bất ngờ run lên, tay cầm đũa không kiểm soát va vào mép bát, phát ra một tiếng vang lớn.

Đường Anh hoàn toàn không hay biết, bà chỉ lo Diêu Xuân Nương cảm thấy bị bỏ rơi, cẩn thận dặn dò Tề Thanh: “Cháu chăm sóc Xuân Nương một chút, đừng im lặng như khúc gỗ vậy.”

Diêu Xuân Nương chỉ cười, dùng môi nói: Tổ mẫu bảo chàng chăm sóc ta. Nói xong, còn dùng mũi giày chạm nhẹ vào hắn.

Tề Thanh bỏ đũa xuống, giữ c.h.ặ.t c.h.â.n Diêu Xuân Nương, không để nàng động đậy.

Đường Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, bà chỉ biết Tề Thanh tính tình trầm lặng, hiện giờ không nghe thấy Tề Thanh trả lời, không yên tâm lại nói: “Tề Thanh, nghe thấy không?”

“Biết, biết ạ.” Tề Thanh miệng đáp lại lời Đường Anh, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn Diêu Xuân Nương.

Hắn nhíu mày như một ông lão có tuổi, chờ Đường Anh rời đi, thấp giọng nói với Diêu Xuân Nương: “Đừng có làm bậy.”

Xuân Nương say rồi, hắn nghĩ.

Nhưng hắn không say.

Đường Anh và Đường An ở trong bếp bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra, bắt gặp cảnh tượng này. Bỗng nhiên, trên bàn im lặng, Diêu Xuân Nương rút chân về, không những không buông tha hắn, mà còn dựa vào gần hơn, thò tay ra.

Nàng hạ thấp giọng, đáng thương nói: “Ta còn tưởng cả buổi tối chàng đều không định để ý đến ta nữa cơ.”

Tề Thanh nhìn vào đôi mắt say của nàng, nắm lấy tay nàng, vô cùng bất đắc dĩ: “Xuân Nương, đừng, đừng động.”

Hắn như đang dỗ Đường Anh dỗ Đường An vậy: “Đợi tối, tối lại, lại làm.”

Diêu Xuân Nương vô tội nói: “Nhưng trời đã tối rồi, đã là buổi tối rồi.”

Đột nhiên, trong bếp lại vang lên tiếng bước chân, Đường An và Đường Anh như sắp ra ngoài.

Tề Thanh phản xạ tự nhiên quay đầu, căng thẳng nhìn về phía cửa bếp, còn Diêu Xuân Nương lập tức lùi trở vê ngồi ngay ngắn.

Tề Thanh kéo áo che g*** h** ch*n, cắn răng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 93



Tâm trạng Tề Thanh vững vàng như núi, sau khi bị Diêu Xuân Nương trêu chọc một phen, vẫn có thể ngồi trên ghế, bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.

Đường An và Đường Anh đã ngủ, cửa phòng bên trong đóng chặt, cửa lớn cũng đã khóa, trong nhà chính chỉ còn lại Tề Thanh và Diêu Xuân Nương.

Vừa rồi trước mặt mọi người, Diêu Xuân Nương đã cố gắng làm rối hắn dưới bàn, khiến Tề Thanh đổ mồ hôi đầy người.

Giờ đây trên bàn không còn người khác, nàng ngược lại trở nên ngoan ngoãn, khuỷu tay chống lên mặt bàn, tay cầm chén rượu, từng ngụm từng ngụm uống rượu quýt.

Đôi mắt say sưa nhìn chăm chú vào Tề Thanh, giống như trước đó khi ăn cơm Tề Thanh đã ở cùng nàng, yên tĩnh ở bên hắn.

Thỉnh thoảng còn cầm đũa gắp thức ăn cho hắn, gỡ xương cá sạch sẽ rồi mới bỏ vào bát hắn.

Tề Thanh không kén ăn, bất kể nàng gắp món gì hắn cũng ăn hết, ngay cả thịt cá mà Diêu Xuân Nương đã gỡ xương, hắn cũng trực tiếp nhét vào miệng nhai, cũng không sợ Diêu Xuân Nương là người say không gỡ sạch xương cho hắn.

Chỉ là ăn thì ăn, nhưng hắn lại như đang tức giận nàng vì vừa rồi đã tùy ý làm bậy, mắt cứ nhìn vào bát cơm, nhìn vào món ăn trên bàn, lại không nhìn nàng.

Diêu Xuân Nương thấy hắn không để ý đến mình, khẽ nhíu mày, chân vừa mới để yên lại tiếp tục nâng lên.

Không có ai khác ở đầy, nàng càng làm việc này thêm phần phóng túng.

Tề Thanh căng cứng toàn bộ cơ bắp, nhìn nàng một cái, nhưng vẫn không nói gì, mắt lại nhìn xuống, tiếp tục im lặng tìm món ăn trong đĩa, biểu cảm trên mặt bình tĩnh như một vị tăng nhân trong ngôi miếu đổ nát.

Diêu Xuân Nương không hiểu tại sao Tề Thanh lại phản ứng như vậy, tại sao hắn vẫn có thể kiềm chế không nói tiếng nào.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng ồn ào bên ngoài.

Diêu Xuân Nương tạm thời không muốn phá vỡ sự yên tĩnh bề ngoài này, mà muốn xem cái đầu gỗ này có thể chịu đựng đến mức nào.

Nàng đặt chén rượu đã hết xuống, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, hai tay chống lên ghế dài, hơi ngả người ra sau, tháo giày ra để chạm vào hắn.

Nhưng Tề Thanh không có bất kỳ phản ứng nào, không né tránh cũng không đáp lại, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Chỉ thỉnh thoảng khi Diêu Xuân Nương dùng sức quá mạnh, hắn sẽ dừng đũa lại nhìn nàng một cái, rồi lại tiếp tục.

Khi cơn đau dịu lại, hắn lại tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của hắn, có lẽ ngay cả lúc này có người ngồi trước mặt cũng khó mà nhận ra điều gì đang xảy ra.

Nếu Diêu Xuân Nương đủ tỉnh táo, nàng sẽ biết rằng sự im lặng của Tề Thanh lúc này không bình thường. Nhưng đáng tiếc nàng say quá, không những không nhận ra mà còn có chút uất ức hỏi hắn: “Tề Thanh, sao chàng không nói chuyện với ta?”

“Nói.” Tề Thanh chỉ đáp lại một chữ.

Hắn nắm lấy bàn chân của nàng đặt xuống, đứng dậy xếp lại bát đĩa trên bàn, rồi mang vào bếp.

Diêu Xuân Nương nhét chân vào giày thêu, giúp hắn mang vài cái đĩa, lảo đảo theo sau hắn vào bếp.

Tề Thanh đặt bát đĩa vào nồi sắt, châm đèn dầu trên bếp.

Diêu Xuân Nương cầm đĩa chỉ chăm chú nhìn bóng lưng hắn, không nhìn đường, không biết đã vấp phải cái gì, loạng choạng chạy vài bước, đ.â.m đầu vào lưng Tề Thanh.

Tề Thanh bị nàng va vào, hơi chao đảo về phía trước, hắn cũng không đứng vững, vội vàng đưa tay giữ Diêu Xuân Nương lại, đang định hỏi nàng có bị va chạm không, thì nhận ra Diêu Xuân Nương đột nhiên dựa vào lưng hắn, mặt chôn trong áo hắn, đưa tay đưa đĩa tới trước mặt hắn.

Mùi rượu như hơi nước bốc lên, khiến suy nghĩ tỉnh táo của Diêu Xuân Nương mờ nhạt, âm thanh của nàng hàm hồ: “Tề Thanh, còn hai cái bát nữa.”

Tề Thanh thở phào, nhận lấy bát đĩa, giữ cho Diêu Xuân Nương đứng vững, đi đến bên bể nước, cầm muôi gỗ, múc vài muôi nước vào nồi để rửa.

Diêu Xuân Nương như cái đuôi nhỏ theo sát bên hắn, hắn múc nước nàng chỉ nhìn hắn. Khi hắn đứng yên trước bếp, nàng lại lảo đảo đến phía sau hắn dựa vào lưng hắn. Sau đó, say sưa nâng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn.

Tề Thanh nhìn xuống bàn tay trước mặt, như đoán được Diêu Xuân Nương muốn làm gì, môi mím chặt, lặng lẽ tăng tốc độ tay.

“Tề Thanh.” Diêu Xuân Nương gọi hắn, giọng nói bị chôn trong áo, nghe có chút ngột ngạt: “Lưng chàng cứng quá, làm mũi ta đau.”

Tề Thanh nghe thấy nhưng không đáp lại.

Hơi thở lướt qua lưng hắn, bàn tay vòng quanh eo hắn chậm rãi động đậy, vén áo hắn lên, v**t v* cơ thể săn chắc bên dưới.

Diêu Xuân Nương làm chuyện này như thể rất quen thuộc, giống như một tiểu quả phụ lưu manh lén lút quấy rối nhiều nam nhân trẻ trong thôn.

Diêu Xuân Nương với giọng điệu hồn nhiên như không có tà niệm: “Chỗ nào cũng cứng.”

Hầu kết của Tề Thanh giật giật, chậm rãi hít một hơi, nén lại trong ngực.

Diêu Xuân Nương hoàn toàn không nhận ra, hai tay nàng đang chơi đùa rất vui vẻ.

Cả người Tề Thanh ướt đẫm mồ hôi, không có chút phản ứng.

Hắn không ngăn cản nàng cũng không hợp tác với nàng, chỉ có tiếng th* d*c ngày càng nặng nề, cho thấy hắn không vô cảm như bề ngoài.

Diêu Xuân Nương thật sự đã say, nàng giống như một con ma nữ đói khát nam nhân, Tề Thanh chỉ cần liếc mắt xuống là có thể thấy hai tay Diêu Xuân Nương đang quậy phá.

Không có nam nhân nào có thể chịu đựng được điều này, nhưng Tề Thanh lại là một khúc gỗ.

Hắn nắm chặt chiếc khăn trong tay, nhắm mắt thở dài, rồi lại tiếp tục rửa bát trong nồi.

Đợi khi dọn dẹp xong phòng bếp, hắn đã đổ ra một thân mồ hôi, áo trên lưng cũng ướt.

Hắn kéo tay Diêu Xuân Nương ra, cầm đèn dầu bước ra khỏi bếp.

Diêu Xuân Nương vẫn đuổi theo phía sau hắn, như thể vẫn chưa đủ.

Tề Thanh khóa cửa lớn, lau sạch bàn, thổi tắt đèn dầu trên bàn, bước nhanh vào phòng ngủ, bước chân vững vàng nhưng có phần gấp gáp, như thể chỉ cần đi thêm vài bước nữa là sẽ loạn.

Diêu Xuân Nương bám lấy hắn cả buổi tối, lúc này không nghĩ ngợi gì đã theo hắn vào cửa, hoàn toàn không nhận ra việc Tề Thanh khóa cửa trước mặt nàng có nghĩa là gì.

Tối nay hắn hoàn toàn không có ý định để nàng về.

Ngay khi Diêu Xuân Nương mơ hồ bước vào phòng Tề Thanh, người im lặng suốt một đêm đột nhiên quay người, đưa tay vượt qua vai nàng đóng cửa lại.

Thân hình cao lớn áp sát nàng, Tề Thanh nâng một tay, không nói gì nắm lấy eo nàng, cúi đầu mạnh mẽ cắn lên môi nàng.

Đầu lưỡi rộng lớn nhập sâu vào trong miệng, hơi thở nóng bỏng gắn bó giữa môi và răng, Diêu Xuân Nương khẽ rên lên một tiếng, bị ép ngửa đầu há miệng.

Nàng mở mắt nhìn vào trán Tề Thanh nhíu chặt, lúc này mới nhận ra, hắn mặc dù không có biểu hiện gì, nhưng không biết từ khi nào, đã nén đầy lửa trong người.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 94



Có lẽ vì biết mình là một người nói năng không trôi chảy, Tề Thanh khi tức giận không thích nói ra tiếng, cũng không có lời mắng mỏ, chỉ là khi hôn lên môi Diêu Xuân Nương càng thêm ra sức.

Khác với những lần trước giúp nàng, động tác của hắn lúc này không hề nhẹ nhàng.

Nàng dựa lưng vào cửa, mũi chân nhón lên, bị hôn đến mềm nhũn chân, đứng cũng không vững.

Tề Thanh cảm thấy nàng dựa vào tường trượt xuống, hắn nâng eo nàng bước tới một bước, chân trái chen vào g*** h** ch*n nàng, ép toàn bộ người nàng vào cánh cửa.

Hai tay nàng nắm lấy áo Tề Thanh, say đến mơ màng, nhưng Tề Thanh lại bị lửa trong người thiêu đốt khiến hắn tỉnh táo bất thường, hắn nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Diêu Xuân Nương, l.i.ế.m lưỡi nàng, rồi nhẹ nhàng cắn môi nàng một cái, buông lỏng nàng ra.

Khi lưỡi rút ra, tự nhiên chạm nhẹ vào đầu lưỡi nàng.

Diêu Xuân Nương bị hôn đến choáng váng, mở miệng thở hổn hển, mỗi lần hít thở đều mang theo hơi ẩm nóng rực.

Tề Thanh ôm nàng đi hai bước đến chiếc giường dựa vào tường, đặt nàng lên đó.

Khung giường của được bao quanh bằng màn chống muỗi, chăn được trải phẳng trên giường. Diêu Xuân Nương nằm xuống, sốt ruột gọi hắn: “Tề Thanh, muốn…”

Nàng say đến không còn tỉnh táo, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, rõ ràng là muốn hắn, nhưng lại tự mình chạm vào mình.

Nhưng ngay giây tiếp theo đã bị Tề Thanh nắm lấy cổ tay, kéo ra một cách mạnh mẽ.

Hắn không cho nàng chạm vào chính nàng.

Hắn đặt tay nàng lên chăn, đôi mắt đen láy không rời khỏi nàng. Biểu cảm có vẻ bình tĩnh, nhưng hành động lại rõ ràng không cho phép thương lượng.

Diêu Xuân Nương đã thấy ánh mắt này, khi Đường An làm ồn đòi uống rượu, hắn cũng dùng ánh mắt này nhìn Đường An, mang theo ý cảnh cáo rõ ràng.

Đường An sợ hắn, đối diện với ánh mắt này không chịu nổi ba giây, Diêu Xuân Nương mặc dù không sợ, nhưng cũng không khỏi cảm thấy tủi thân.

Nàng chu môi, cảm thấy khó chịu, hai chân khép lại vô thức cọ cọ, nhưng cũng bị Tề Thanh nắm lấy đầu gối tách ra.

Sức lực của Diêu Xuân Nương không bằng hắn, không thể chống lại hắn, giọng điệu trách móc: “Sao lại bắt lấy ta?”

Tề Thanh cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng không giải thích, chỉ nói: “Không, không được chạm.”

Diêu Xuân Nương chu môi: “Chàng phiền c.h.ế.t đi, Tề Thanh, chàng phiền c.h.ế.t đi.”

Ngoài miệng thì bất mãn, nhưng lại ngồi dậy dựa vào hắn, hai tay thân mật quàng lên cổ hắn, quỳ thẳng người, ngẩng đầu như muốn cắn môi hắn.

Người say không biết kiểm soát lực, răng cắn vào môi Tề Thanh, vị m.á.u lan tỏa trong miệng, hắn nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ quỳ một gối bên mép giường, để Diêu Xuân Nương treo trên người hắn mà cọ cọ cắn cắn.

Hắn nâng tay, không tiện tháo cúc áo, cởi bỏ áo, lộ ra thân hình rắn rỏi, rồi đưa tay vào vạt áo của Diêu Xuân Nương.

Hắn thực sự không rành về chuyện này, không ai dạy hắn, cũng không xem qua sách vở không nên xem, tất cả đều dựa vào bản năng.

Nhưng có người có lẽ bẩm sinh đã giỏi giang trong chuyện này, có thể khiến người khác vui vẻ.

Hắn quỳ trước mặt nàng, cọ cọ dưới thân nàng hai cái, Diêu Xuân Nương không nhịn được mà ôm lấy eo hắn cầu xin: “Vào đi, Tề Thanh, chàng vào đi.”

Tề Thanh lau mồ hôi trên trán, vẫn như lần trước nói: “Không được, sẽ có, có thai.”

Diêu Xuân Nương không chịu, nàng khóc nháo: “Nhưng, nhưng khó chịu quá…”

Nàng vừa khóc vừa năn nỉ, nhưng Tề Thanh không mềm lòng.

Diêu Xuân Nương hết cách, cắn môi, nói câu mà nàng hối hận nhất đêm nay: “Nếu chàng không được, ta sẽ, ta sẽ đi tìm người khác.”

Mặc dù nói lời người nói trong lúc cấp bách không thể tin, nhưng có những lời dù có nóng lòng thế nào cũng không thể nói.

Sắc mặt Tề Thanh đột ngột thay đổi, nhíu mày, nâng mắt nhìn chằm chằm vào nàng, như không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Hắn gọi cả tên cả họ của nàng: “Diêu Xuân Nương, nàng nói cái, cái gì?”

Diêu Xuân Nương chưa nhận ra tình huống nghiêm trọng, tiếp tục đe dọa: “Nếu chàng không cho ta, ta sẽ đi tìm người khác, sẽ đi tìm, tìm…”

Nàng tìm mãi không biết ngoài hắn còn ai, cuối cùng bật ra một câu: “Tìm những nam nhân của Chu Mai Mai, ai cũng được, ừm—”

Nàng chưa nói xong, thân thể nhẹ bẫng, đột nhiên bị Tề Thanh lật lại, ép nàng nằm sấp trên giường. Nỗi sợ hãi trong chốc lát tràn ngập tâm trí Diêu Xuân Nương, mọi suy nghĩ hỗn loạn lập tức bị dọa tan.

Nàng không kịp nghĩ gì khác, bò dậy muốn trốn, nhưng đầu gối chưa kịp nhấc lên một bước, đã bị Tề Thanh mạnh mẽ ấn xuống giường, động thân thúc vào bên trong.

Thứ thô ráp vào chỗ hẹp. Diêu Xuân Nương như cá sắp c.h.ế.t run rẩy, cú va chạm này khiến nàng tê dại từ da đầu đến chân, toàn thân run rẩy, nhưng cổ họng như mất tiếng, ngay cả muốn nói cũng không nói ra lời.

Tề Thanh rõ ràng đã coi lời nàng là thật, hắn nghiêm túc nói: “Nàng đã định, định với ta, thì không, không được tìm, tìm người khác, lời này không được nói, nói nữa.”

Diêu Xuân Nương bị hắn ấn dưới thân không thể động đậy, đáng thương lau nước mắt: “Ta không tìm, ta không tìm…”

Tề Thanh tính tình tốt, nhưng chưa bao giờ là người dễ bảo. Đường An nói hắn khi nổi giận rất đáng sợ, câu này không sai chút nào.

Chỉ tiếc Diêu Xuân Nương nhận ra quá muộn, lúc này mới chậm chạp ý thức được điều này.

Tề Thanh dùng sức ở hông, ấn nàng thêm vài cái mạnh, Diêu Xuân Nương r*n r*, hơi men lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.

Nàng nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u giường, không ngừng cầu xin: “Ta không tìm nữa, Tề Thanh, ta nói lung tung, ta nói bậy…”

Nhưng Tề Thanh không đáp lại nàng một chữ.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, theo sau là một chuỗi bước chân chậm rãi. Bước chân ấy mang theo một chút mệt mỏi, có lẽ là Đường An say rượu dậy đi nhà xí, chậm rãi đi qua trước cửa Tề Thanh.

Diêu Xuân Nương hoàn toàn không hay biết, quỳ sấp trên giường, tay nắm chặt chăn của Tề Thanh, mặt bên ướt đẫm mồ hôi dán vào gối, bị Tề Thanh đẩy vào mà khóc từng hồi.

Tề Thanh sợ người bên ngoài nghe thấy, cúi người xuống, bất đắc dĩ dùng tay che miệng nàng, nhưng động tác dưới thân lại không dừng lại.

Hắn nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối của nàng, giọng điệu trầm thấp: “Nàng muỗn, ta sẽ cho, cho nàng, nhưng câu đó không, không được nói nữa.”

Hắn cũng không quan tâm Diêu Xuân Nương có nghe thấy hay không, có hiểu hắn đang nói gì hay không, nghiêm túc ghé sát tai nàng nói: “Tháng, tháng sau, chuẩn bị đồ, đồ đạc xong, ta sẽ đi thôn Liễu, Liễu Hà để cầu, cầu hôn.”

Hắn bị hai câu đe dọa của nàng làm sợ hãi, quay mặt nàng lại, lau nước mắt nơi khóe mắt, không yên tâm nhỏ giọng dặn dò: “Đến lúc, lúc đó, nàng phải, phải đồng ý.”

Diêu Xuân Nương đâu dám không đồng ý, nàng bị che miệng không nói được, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, chớp chớp đôi mắt ướt đỏ, từ cổ họng phát ra một giọng mũi khẽ khàng: “Ừm.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 95



Cả đêm nay trên chiếc giường của Tề Thanh, người không hề ngủ được.

Hắn đã đổ nước vào và mang vào phòng, lau sạch sẽ cho mình và Diêu Xuân Nương, cũng không quan tâm giường bừa bộn thế nào, đóng cửa lại, thả nhẹ tay nhẹ chân dẫn Diêu Xuân Nương về nhà nàng.

Bên ngoài đã tối đen, trời âm u, ánh trăng mỏng manh từ sau đám mây lộ ra chút ánh sáng trắng bệch và mờ nhạt.

Diêu Xuân Nương sợ ma, chỉ vài bước cũng bám sát đi theo Tề Thanh.

Nàng một tay ôm lấy cánh tay Tề Thanh, một tay nắm chặt lòng bàn tay ấm áp của hắn, vừa sợ vừa tò mò nhìn xung quanh những chỗ tối, như thể cảm thấy bất cứ đâu cũng có thể đột ngột xuất hiện một con ma mặt xanh nanh trắng, nuốt chửng nàng trong vài miếng.

Diêu Xuân Nương nắm c.h.ặ.t t.a.y Tề Thanh, đột nhiên hỏi hắn: “Tề Thanh, nếu giờ chúng ta như thế này, nếu Trương Thanh Sơn tức giận đến tìm ta thì sao?”

Câu hỏi của nàng có chút quái dị, Tề Thanh nhất thời không biết trả lời thế nào. Hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, an ủi: “Sẽ không, không đâu, hắn không, không có lý do để tìm, tìm nàng.”

Diêu Xuân Nương lo lắng: “Sao lại không có lý do? Nếu ta là Trương Thanh Sơn, chỉ mới mất được nửa năm, mà thê tử lại đi với nam nhân khác, chắc chắn hắn sẽ từ dưới đất chui lên dạy dỗ bọn họ một trận.”

Nàng nói rất nghiêm túc, Tề Thanh im lặng một lúc, an ủi: “Trương Thanh Sơn không, không giống vậy, hắn đã học, học hành, lòng dạ rộng, rộng rãi, sẽ không vì, vì chuyện này mà từ dưới, dưới đất chui lên dạy, dạy dỗ nàng.”

Diêu Xuân Nương cảm thấy có lý, nhưng lại không khỏi lo lắng rằng hai cuốn sách mà Trương Thanh Sơn đọc, không đủ để tạo dựng tâm hồn rộng rãi cho hắn ta.

Nàng lại hỏi: “Nếu hắn thật sự đến thì sao?”

Tề Thanh thấy nàng sợ muốn chết, lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Vậy nàng bảo, bảo hắn đến tìm ta, nói, nói là ta dụ, dụ dỗ nàn, không liên quan đến, đến nàng.”

Hắn nhận trách nhiệm về mình, Diêu Xuân Nương nghe xong, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn.

Hắn mang một thân chính khí, sắc mặt bình tĩnh và vững vàng, rõ ràng không sợ hãi âm hồn của Trương Thanh Sơn, cũng không nghĩ rằng Trương Thanh Sơn đến tìm hắn có thể làm gì hắn.

Trong mắt Diêu Xuân Nương phản chiếu khuôn mặt nghiêm túc của hắn, ánh trăng mờ nhạt, nhưng trong mắt nàng như có ánh sáng. Nàng yên tâm nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, lại dặn dò: “Nếu hắn thật sự đến tìm chàng, chàng cũng phải cẩn thận, phải nói với hắn, chàng sẽ mời bà đồng đến giúp chàng”

Tề Thanh gật đầu phối hợp: “Ừ.”

Về đến nhà, Diêu Xuân Nương lục tìm trong tủ quần áo một bộ đồ sạch sẽ.

Quần áo của nàng bị ướt, áo bị Tề Thanh cắn ướt, dính vào người rất khó chịu.

Nàng không ngại Tề Thanh, quay lưng lại với hắn, quỳ trên giường, thản nhiên c** đ* và thay.

Tề Thanh liếc nhìn t*m l*ng tr*ng n*n của nàng, hầu kết lăn lộn, cúi xuống nhặt đôi giày thêu mà nàng đá loạn dưới giường, đặt bên cạnh giường. Hắn cũng nhặt quần áo nàng vứt trên đất để lên ghế bên cạnh.

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt Tề Thanh lướt qua cửa sổ bên giường, đột nhiên thấy một mảnh vải xám dán trên cửa sổ.

Hắn nhíu mày lại gần xem, kéo một góc vải xám dính trên giấy cửa sổ lên, thấy bên dưới có một lỗ tròn bằng ngón tay.

Diêu Xuân Nương nghe thấy tiếng động, cài lại cúc áo, tiến lại gần: “Có chuyện gì vậy?”

Tề Thanh nhìn kỹ lỗ trên cửa sổ, hỏi: “Sao lại bị, bị rách?”

Diêu Xuân Nương lắc đầu: “Không biết, ta cũng là hôm đó thấy ánh sáng mặt trời chiếu qua lỗ này mới phát hiện, cứ tưởng là sâu bọ chui vào, nên chỉ lấy vải dán lại.”

Nàng nói, tay nàng như có cảm giác ngứa ngáy, thò ngón tay chọt vào cái lỗ nhỏ.

Tề Thanh kéo tay nàng ra, hạ tấm vải xám đã mở ra một nửa, che kín cái lỗ lại.

Hắn nhớ lại hôm đó bên bờ sông nghe người khác nói về việc “nghe góc tường”, không yên tâm nói: “Ngày mai ta sẽ, sẽ làm cho nàng hai, hai cái cửa sổ gỗ mới, thay, thay cái này đi.”

Diêu Xuân Nương không muốn: “Cái này tốt mà, có ánh sáng, còn tiết kiệm tiền dầu nữa.”

Tề Thanh nói: “Một cái lỗ như vậy, không an toàn.”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng động như chuột bò qua.

Diêu Xuân Nương cảnh giác quay đầu nhìn, nhỏ giọng hỏi Tề Thanh: “Giữa đêm khuya, ai vậy?”

Tề Thanh khẽ lắc đầu, biểu thị không rõ.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 96



Hắn đang chuẩn bị đi xem tình hình, lại nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ, ngay sau đó là âm thanh của nam nhân: “Diêu Xuân Nương, Diêu Xuân Nương.”

Giọng kéo dài, nén giọng, nghe như người không ra người, ma không ra ma, khiến lòng người rợn tóc gáy.

Trong lòng Diêu Xuân Nương run lên, như con thỏ bị dọa, nhảy đến bên Tề Thanh, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, sợ hãi nói không ra lời: “Có phải Trương Thanh Sơn đến không, Tề Thanh, Trương Thanh Sơn đến tìm ta rồi!”

Giọng nàng run rẩy, Tề Thanh nhíu mày nhìn về phía cửa, bảo vệ Diêu Xuân Nương đang sợ hãi ở phía sau: “Đừng, đừng sợ, ta đi xem thử.”

Đương nhiên hắn không nghĩ người đang nói ngoài cửa là Trương Thanh Sơn đã chết, chỉ là nếu không phải Trương Thanh Sơn, thì chính là nam nhân khác đêm khuya đến gõ cửa nhà Diêu Xuân Nương.

So với ma, loại người này còn đáng sợ hơn.

Tề Thanh bước nhanh về phía cửa, Diêu Xuân Nương không dám ở lại trong phòng một mình, vội vàng nhảy xuống giường theo sau hắn, tay nắm lấy vạt áo hắn, mặt chôn vào lưng hắn, sợ hãi chỉ lộ ra một mắt.

Cửa không khóa, người bên ngoài gọi hai tiếng, cẩn thận mở cửa, một cái chân què vừa bước vào, giương mắt lên đã thấy Tề Thanh cao lớn đứng sau cánh cửa.

Hắn cúi đầu nhíu mày, nhìn người mới đến với vẻ mặt không thiện cảm, giống như một vị thần giữ cửa.

Cát Thiên rõ ràng không ngờ rằng trong nhà Diêu Xuân Nương tối nay lại có nam nhân khác, càng không ngờ lại là thợ mộc Tề nổi tiếng hiền lành trong thôn.

Cát Thiên rụt tay đang đặt trên cửa lại, chân vừa bước vào cũng thu về trước ánh mắt không vui của Tề Thanh.

Hắn ta nhìn người trước mặt cao hơn mình một cái đầu, ấp úng nói: “Thợ mộc Tề, thật trùng hợp, ngươi cũng ở đây à.”

Tề Thanh mặt không biểu cảm “ừ” một tiếng, thậm chí còn gật đầu với Cát Thiên.

Tề Thanh bình tĩnh như nước tĩnh, thái độ khó đoán, Cát Thiên không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy tình huống này thật ngượng ngùng đến khó chịu.

Nhìn kỹ hơn, hắn ta thấy trên lưng của Tề Thanh là hai tay của nữ nhân đang nắm lấy, phía sau lộ ra một cái đầu đen thui, không phải Diêu Xuân Nương thì là ai.

Cát Thiên vốn là khách quen của nhà Chu Mai Mai, thấy tình huống này còn có gì không rõ.

Chỉ là nhà Chu Mai Mai gần đây nuôi một cô nương ngốc nghếch, đã đổi tính, không gặp nam nhân cũng không tiếp khách, hắn ta chịu không nổi, mới nghĩ đến nhà Diêu Xuân Nương để thử vận may, thật sự không ngờ lại gặp Tề Thanh.

Hắn ta nhớ lại lần trước đến thấy người đó, so sánh thân hình rắn rỏi trong ký ức với thân thể vững chắc trước mắt, nhanh chóng có câu trả lời.

Hắn ta không ngờ người vốn hiền lành như Tề Thanh lại có thể làm ra chuyện nửa đêm vào nhà của tiểu quả phụ, đầu óc hắn ta quay cuồng, ngớ ngẩn hỏi: “Thợ mộc Tề, ngươi, ngươi ở đây làm gì?”

Tề Thanh tự nhiên không trả lời câu hỏi vô nghĩa này, chắn trước Diêu Xuân Nương, giọng trầm xuống: “Sau này đừng, đừng đến nữa.”

Cát Thiên nghe thấy câu này thì không vui, nhà Chu Mai Mai có nhiều nam nhân như vậy, không ai có quyền độc chiếm việc không cho Chu Mai Mai tiếp khách, hắn ta không hài lòng nói: “Ngươi không phải, ngươi không phải là ích kỷ đó chứ?”

Hắn ta tự mình hành động bẩn thỉu, nên cho rằng Tề Thanh cũng là người bẩn thỉu, không sợ c.h.ế.t tiếp tục: “Có quả phụ nào đêm khuya trên giường không có vài nam nhân, không phải ai cũng lén lút ăn vụng, còn nói là độc chiếm. Thợ mộc Tề ngươi như vậy là không đúng.”

Tề Thanh nhíu chặt mày, đang định nói gì đó, Diêu Xuân Nương từ phía sau hắn đột nhiên thò đầu ra.

Diêu Xuân Nương thấy người gõ cửa không phải Trương Thanh Sơn, chỉ là Cát Thiên bình thường, cũng không còn sợ hãi, liền mở miệng mắng: “Giữa đêm khuya đến gõ cửa quả phụ, ngươi uống nhiều nước tiểu ngựa rồi sao!”

Cát Thiên vốn là kẻ yếu đuối, bị Diêu Xuân Nương mắng như vậy, chỉ biết cười khúm núm: “Diêu quả phụ, ngươi nói vậy không phải là khách sáo rồi sao, đều là hàng xóm, thợ mộc Tề có thể đến, sao ta lại không thể đến. Thợ mộc Tề chưa thấy qua nữ nhân, nói không chừng chỗ đó ta còn tốt hơn thợ mộc Tề nữa.”

Diêu Xuân Nương ghét bỏ nói: “Ngươi được cái rắm, chân què của làm sao ngươi lên giường được? Cút đi mau, nếu không ta sẽ đánh ngươi.”

Nàng vừa dứt lời, Tề Thanh lập tức nghiêm mặt tiến về phía Cát Thiên.

Thân hình vạm vỡ của hắn đứng trước mặt Cát Thiên, khiến người ta không nghi ngờ gì hắn có thể đ.ấ.m gục cây gậy trúc Cát Thiên này. Cát Thiên nào dám chống lại hắn, bị ép lùi lại từng bước, chân què nhảy nhót, chỉ trong vài bước đã lùi ra đến sân.

Diêu Xuân Nương giả vờ uy h**p: “Ngươi còn dám đến, ta sẽ đánh gãy chân còn lại của ngươi.”

Nàng nhặt cây gỗ dùng để chặn cửa ném về phía hắn ta: “Biến đi, biến đi, mau biến đi!”

Cát Thiên chán nản thở dài: “Diêu quả phụ, ngươi thật sự…”

Hắn ta nói được nửa câu, nhìn Tề Thanh không nói gì ở cửa, như sợ Tề Thanh thật sự ra tay, lắc đầu, giống như lúc đến, lén lút rời đi.

Diêu Xuân Nương hướng với bóng lưng hắn ta ‘phi’ một tiếng: “Đồ hôi thối!”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 97



Đường An ở nhà tự do thoải mái hai ngày, lại phải đeo túi đến trường.

Tiểu cô nương ăn xong bữa trưa, quấn lấy Đường Anh nũng nịu một hồi, rồi ngồi ở cổng nhà chơi với mèo một lúc, không muốn rời đi.

Đi học không thể thoải mái như ở nhà, mỗi lần rời nhà đều mặt mày ủ rũ như sắp chết, Tề Thanh đã quen, dù thấy tiểu cô nương làm ầm lên khóc lóc om sòm, cũng chỉ coi như không thấy.

Tại trường, cả thầy và trò đều phải tự nhóm lửa, rửa nồi nấu cơm ăn. Tề Thanh đã làm cho tiểu cô nương một cái bánh thịt cho vào hộp cơm, chờ đến tối tiểu cô nương đến trường thì ăn.

Hắn lo hộp cơm bị rỉ, tìm hai tờ giấy dầu sạch bên ngoài gói chặt hai lớp.

Tâm trạng không vui, Đường An nhét hộp cơm vào túi sách, đeo lên vai chuẩn bị đi, bỗng nghe thấy tiếng dây đứt từ túi sách vang lên.

Tiểu cô nương cầm túi sách nhìn quanh, phát hiện một bên dây đeo ở hai bên túi đã tuột ra, gần như sắp bung ra.

Tiểu cô nương thở dài buồn bã, lớn tiếng gọi Tề Thanh đang làm mộc dưới mái hiên: “Ca ca! Túi sách của muội hỏng rồi.”

Tề Thanh dừng tay, quay đầu lại nhìn.

Đường An một tay giơ túi sách lên, tay kia kéo kéo dây đeo cho hắn xem: “Dây lỏng rồi.”

Lời vừa dứt, không biết do tiểu cô nương dùng sức quá mạnh hay sao, chỉ nghe thấy một tiếng rách nhỏ, dây đeo vốn đã yếu ớt hoàn toàn bị kéo tuột xuống.

Tề Thanh bất đắc dĩ vào trong nhà lục tìm kim chỉ, nhận lấy túi sách, ngồi ở sân sáng sủa bắt đầu khâu lại cho tiểu cô nương.

Hôm nay trời hiếm khi nắng, Diêu Xuân Nương mang một chiếc ghế đu ra sân, nằm dài ra đó thoải mái tắm nắng.

Đường An ôm mèo lại gần, cùng nàng chen chúc trên ghế đu để tắm nắng.

Diêu Xuân Nương dùng quạt che đầu để tránh ánh sáng chói mắt, nhìn về phía Tề Thanh đang ngồi dưới ánh nắng, khâu chỉ, nhẹ nhàng nói với Đường An: “Ca của muội thật tốt với muội.”

Đường An cũng nhìn Tề Thanh, gật đầu tán đồng: “Ca ca của muội là người tốt nhất với muội ngoài tổ mẫu, chờ khi huynh ấy già rồi, muội sẽ dưỡng lão cho huynh ấy.”

Tính cách của Đường An trông có vẻ nhảy nhót, nhưng đôi khi sự nghiêm túc của tiểu cô nương lại có chút ảnh hưởng từ Tề Thanh.

Tề Thanh mới chỉ hai mươi mấy tuổi, nhưng lời tiểu cô nương nói như thể hắn đã là một ông lão bốn mươi năm mươi tuổi, khiến Diêu Xuân Nương vui vẻ bật cười.

Tề Thanh nghe thấy lời Đường An không có phản ứng gì, Diêu Xuân Nương cười hai tiếng, hắn liền nghiêng đầu nhìn nàng.

Nàng nằm nghiêng, thoải mái thư giãn trên ghế, một chân chống xuống đất, một chân co lại trên ghế. Ánh nắng chói chang, nàng dùng quạt che nửa khuôn mặt, híp mắt nhìn hắn, ở chỗ Đường An không thấy, lén lút mỉm cười với hắn.

Đường An học theo dáng vẻ của nàng nằm xuống, thoải mái dựa vào n.g.ự.c nàng. Hai người nhìn như một vị mẫu thân trẻ tuổi mang theo nữ nhi.

Làm mẫu thân, hoặc là lúc còn trẻ bị nam nhân lừa gạt, mới có thể ở độ tuổi còn trẻ đã có một đứa nữ nhi lớn như vậy.

Đường An hỏi Diêu Xuân Nương: “Xuân Nương tỷ, trong nhà tỷ có ca ca không?”

Diêu Xuân Nương tiếc nuối nói: “Không, nhà ta chỉ có mình ta, nhưng phụ mẫu của ta thì mơ ước có một đứa nhi tử.”

Đường An nói: “Muội nghe bọn họ nói một đứa con là bảo bối, hai đứa là cây cỏ. Xuân Nương tỷ, phụ mẫu của tỷ chắc chắn rất thương tỷ.”

Diêu Xuân Nương im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Cũng không hẳn như vậy.”

Đường An ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn nàng, thấy Diêu Xuân Nương lộ vẻ ưu tư, hỏi: “Tại sao? Họ không tốt với tỷ sao?”

Diêu Xuân Nương không biết phải nói gì với Đường An, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Không phải không tốt, chỉ là vì ta là một cô nương, nên trong mắt bọn họ, bọn họ đã đủ quan tâm đến ta, nhưng cũng chỉ có thể tốt với ta như vậy thôi.”

Đường An nhíu mày như có điều gì đó suy nghĩ, có vẻ không hiểu lắm.

Diêu Xuân Nương nhìn Tề Thanh đang nhíu mày ngồi ở sân khâu túi sách cho Đường An, chậm rãi nói: “Muội không cần nghĩ nhiều như vậy, vì ca của muội không giống vậy, ca của muội rất tốt với muội.”

Diêu Xuân Nương chưa bao giờ nói với Tề Thanh rằng, một trong những lý do nàng thích hắn là vì nàng thấy hắn đối xử tốt với Đường An, giống như phụ mẫu nhà người khác để tâm chăm sóc con cái.

Chăm sóc tận tình, không một lời oán trách. Diêu Xuân Nương rất hâm mộ.

Diêu Xuân Nương lại hỏi Đường An: “Nói đi nói lại, ta chưa bao giờ nghe muội nhắc đến phụ mẫu của muội.”

Đường An nhún vai: “Muội không biết, muội chưa từng gặp họ, không biết họ làm gì.”

Tiểu cô nương nói với giọng không quan tâm, còn có chút lạnh lùng khó tả. Diêu Xuân Nương nghe xong, hơi đau lòng xoa đầu tiểu cô nương, không hỏi thêm nữa.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 98



Hôm đó trên phố có phiên chợ.

Lý Thanh Điền đi ra chợ mua ba mớ rau xanh non, vào quán mì cân một cân ba lạng vỏ bánh gói, trên đường thấy người nói cười, cuối cùng vào quán mì Tưởng gia gọi một bát mì xào, ăn xong định quay về nhà.

Quán mì Tưởng gia đông người, bà ta đứng trước nồi mì bốc hơi nóng nhìn một hồi, mắt tinh nhanh thấy một người quen ngồi ở góc, mang giỏ rượu đi về phía người đó.

Trên bàn, Cát Thiên đang vùi đầu ăn mì, bỗng bên cạnh nặng nề, ghế rung lên, ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt vui vẻ của Lý Thanh Điền.

Chỉ có điều gương mặt này lúc này không có nụ cười, nhìn rất ảm đạm.

Cát Thiên dịch sang bên, nhường chỗ cho bà ta, đùa: “Ôi, hôm nay ngươi lên núi đào than à? Mặt đen như vậy.”

Lý Thanh Điền ném đồ trong tay lên bàn, tức giận: “Đoạn thời gian trước, tiểu quả phụ Trương gia không biết xấu hổ, ở ngoài lấy hôn sự của mình đánh vào mặt ta, làm hỏng chuyện mai mối của lão nương.”

Cát Thiên sống gần nhà Diêu Xuân Nương, tự nhiên đã nghe nói về chuyện này, lúc này cười toe toét: “Ai bảo ngươi làm mối Diêu quả phụ cho con ma ốm Trương gia làm thê, ngươi bảo ở bên cạnh nàng ta có thợ mộc vóc dáng to lớn, tiểu quả phụ có thể đem chuyện này đi nói khắp nơi sao?”

Lý Thanh Điền “hừ” một tiếng: “Ngươi thật ngốc, ngươi ở đâu ra vậy? Ta còn giúp ngươi tìm thê tử nữa, ngươi lại đi đùa ta sao?”

Cát Thiên nhún vai như không quan tâm, lẩm bẩm: “Thì ngươi cũng phải tìm thê tử cho cho ta chứ, đã mấy năm rồi, trong nhà không có hơi hướm của nữ nhân.”

Lý Thanh Điền tức giận: “Ngươi suốt ngày đến nhà Chu quả phụ, ai thèm gả nữ nhi cho ngươi.”

Cát Thiên không kén chọn chút nào: “Làm nương cũng được mà!”

Cát Thiên là kẻ nổi tiếng trong thôn không có năng lực lại còn lưu manh, ngày nào cũng lén lút vào sân nhà Chu Mai Mai.

Lý Thanh Điền mỗi năm lấy hắn ta một cân gạo, hai lạng muối, tốn công sức cũng không thuyết phục được một đại cô nương nào đồng ý với hắn ta, dù đã thử qua với những người đã làm mẫu thân, nhưng người ta chỉ lớn tuổi, mắt không mù, cũng không nhìn tới hắn ta.

Lý Thanh Điền khinh thường liếc hắn ta một cái, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, ánh mắt chuyển động, hạ thấp giọng, hứng thú nói với hắn ta: “Diêu quả phụ chẳng phải là một nữ nhân sao? Nếu không đêm tối ngươi…”

Bà ta chưa nói xong, Cát Thiên như nghe thấy một đề nghị không thể tin được, lập tức lắc đầu, ngẩng cao cổ nói: “Ta không đi, ta nhất định không đi.”

“Tại sao không đi?” Lý Thanh Điền hứng thú, càng nghĩ càng thấy khả thi: “Ngươi trước đây không phải đã đêm khuya ngồi ở góc tường Diêu gia quả phụ sao? Giờ sao không đi nữa. Tiểu quả phụ đó ngày nào cũng ăn mặc xinh đẹp, như một con hô ly tinh, chỉ chờ dụ dỗ nam nhân lên nhà nàng ta thôi. Ngươi kiên nhẫn với nàng ta vài lần, chắc chắn có thể thành công.”

“Nàng ta mặc đẹp thì sao, nhưng nàng ta không giống như Chu Mai Mai, nàng ta mặc đẹp là để câu cá béo, làm sao có thể nhìn trúng ta.”

Lý Thanh Điền nghe ra hàm ý trong lời hắn ta, vội vàng hỏi: “Ngươi biết gì rồi?”

Cát Thiên liếc xung quanh, thần bí nói: “Trước đó ta đến nhà của Diêu quả phụ không phải đã gặp một nam nhân sao, mấy ngày trước lại gặp, hai người ăn mặc không chỉnh tề, thật là ph*ng đ*ng lắm. Ngươi biết nam nhân đó là ai không?”

“Ai?”

Cát Thiên ghé sát tai bà ta: “Chính là thợ mộc Tề!”

Lý Thanh Điền ngẩn người một lúc, sau đó tức giận nhảy lên, đập bàn gào lên: “Cái gì!”

Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng gào của bà ta, đều quay đầu lại nhìn.

Cát Thiên vào buổi tối hôm đó đã bị Tề Thanh đe dọa một phen, thấy tình hình này vội vàng kéo tay bà ta, nhưng dáng người hắn ta gầy gò, làm sao có thể đấu lại với thân hình chắc nịch của Lý Thanh Điền.

Lý Thanh Điền tức giận, lập tức mắng to: “Ả tiện nhân này! Ta nói lúc trước sao nàng ta lại ngăn cản không cho thợ mộc Tề đi ở rể, hóa ra từ sớm đã có ý định này! Giấu người lại còn ăn vụng!”

Bà ta tức giận đến mức không ăn mì nữa, cầm đồ tức giận đùng đùng bỏ đi.

Mọi người xung quanh nhìn theo bóng lưng tức giận của Lý Thanh Điền, lại nhìn Cát Thiên, tò mò hỏi: “Ai có năng lực lớn như vậy, ăn thợ mộc Tề rồi?”

“Đúng vậy, Cát què, kể đi, kể đi.”

Cát Thiên đã gây ra đại họa, sợ rằng Tề Thanh sau này sẽ tìm hắn ta gây rắc rối, đâu còn dám nói xấu Tề Thanh ở bên ngoài.

Hắn ta cầu xin nhìn mọi người: “Các vị, nghe nhầm rồi, mọi người đều biết thợ mộc Tề là một hòa thượng, ai có thể ăn hắn được chứ, đừng hỏi nữa, ăn mì đi, ăn mì đi.”

Đang nói, một tiểu tử cầm bát mì xào đi qua, hỏi: “Bà mối Lý đi đâu rồi, có trở lại không? Mì này còn ăn không?”

Cát Thiên hỏi: “Đã trả tiền chưa?”

Tiểu tử gật đầu thành thật: “Đã trả rồi.”

Cát Thiên cười, vui vẻ đưa tay nhận lấy: “Được, vậy còn cần, đưa cho ta.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 99



Lý Thanh Điền vào buổi trưa biết Diêu Xuân Nương và Tề Thanh lén lút hẹn hò, tức giận đến nỗi không về nhà, cầm theo đồ đạc đến gõ cửa nhà Diêu Xuân Nương.

Hôm nay Diêu Xuân Nương cũng đi chợ, trở về ăn cơm xong, đóng cửa chuẩn bị chợp mắt một chút, vừa mới chợp mắt thì bỗng nghe Lý Thanh Điền la mắng ầm ĩ trong sân.

“Cái thứ tiểu tiện phụ không biết xấu hổ, làm hỏng tài vận của lão nương, mau lăn ra đây cho lão nương!”

Diêu Xuân Nương nằm trên giường nghe thấy tiếng chửi rủa, tưởng mình đang mơ, nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, mở cửa sổ nhìn ra sân, thấy Lý Thanh Điền đang kéo áo quần của nàng phơi ở sân xuống ném xuống đất.

Thấy cảnh này, dù đầu óc có buồn ngủ đến đâu, nàng cũng lập tức tỉnh táo.

Lông mày nàng dựng thẳng, tức giận nói: “Lý Thanh Điền! Ngươi làm gì vậy!”

Nàng vừa mới dậy, chưa kịp lên tiếng, giọng nói còn ngái ngủ, nghe rất yếu ớt.

“Ta làm gì? Ngươi nói ta làm gì!” Lý Thanh Điền cười nhạo: “Đồ tiểu quả phụ không biết xấu hổ, tranh giành công việc với bà mối, ngươi thật là cây già mất vỏ, không cần mạng nữa!”

Bà ta chửi xong vẫn chưa thấy đủ tức giận, bỏ giỏ và bình rượu xuống, giơ tay lật ngược giá treo đồ của Diêu Xuân Nương.

Cái giá bằng tre vừa đổ, nghe “rắc” một tiếng, tất cả quần áo rơi xuống đất.

Một chiếc quần mỏng manh bay lượn trong không trung hai lần, rồi rơi vào cái mương bùn bên cạnh.

Diêu Xuân Nương mở to mắt, tức giận không chịu nổi: “Lão lưu manh! Ta sẽ chặt đứt móng vuốt của ngươi!”

Nàng vội vàng nhảy xuống giường, không kịp mang giày, nửa kéo nửa lôi chạy ra ngoài, từ trong mương nhặt lại chiếc quần.

Nhìn thấy, chiếc quần trắng tinh đã dính đầy bùn ướt, tỏa ra mùi ẩm ướt khó chịu, bẩn không chịu nổi.

Đây là chiếc quần nàng mặc sát người, nàng cầm chiếc quần lộ ra mặt bùn, tức giận trực tiếp quệt bùn lên mặt Lý Thanh Điền: “Ngươi ăn bùn cho ta!”

Lý Thanh Điền thấy bùn đang bay về phía mặt mình, thân hình béo ục ịch không kịp tránh, bỗng nhiên bị bùn dính đầy mặt, ngay cả cái miệng thối cũng không thoát được.

Lý Thanh Điền không thể chịu đựng sự sỉ nhục của Diêu Xuân Nương, quay đầu tránh đi, nhăn mặt phun ra hai tiếng.

Nước bọt hòa với bùn rơi xuống đất, bà ta lại ngẩng mặt giận dữ nhìn Diêu Xuân Nương, tức giận mắng một tiếng “đồ tiểu bát phụ*”, giương nanh múa vuốt xông lên, hung tợn túm lấy tóc Diêu Xuân Nương.

*bát phụ: người phụ nữ chanh chua.

Diêu Xuân Nương vừa mới thức giấc, tóc dài không búi chặt, không ngờ lúc này lại thuận lợi cho Lý Thanh Điền.

Lý Thanh Điền kéo tóc nàng xuống, hận không thể lột da đầu nàng. Diêu Xuân Nương không nhịn được “á” một tiếng, không chịu thua, giơ tay lên định cào vào khuôn mặt già nua của Lý Thanh Điền.

Móng tay cào vào da thịt phát ra tiếng động khiến người ta rùng mình. Chỉ trong chốc lát, trên gương mặt tròn trịa của Lý Thanh Điền đã xuất hiện nhiều vết cào rướm máu.

Máu chảy ra, Lý Thanh Điền đau đến nhảy dựng lên, nhưng vẫn cố nhịn không buông tay, ngược lại còn giơ tay tát vào mặt Diêu Xuân Nương.

“Đồ tiểu quả phụ táng tận lương tâm! Ta không cho ngươi nói bậy làm hỏng con đường tài lộc của lão nương! Xem ta đánh nát miệng ngươi!”

Cảnh nữ nhân đánh nhau thực sự không đẹp mắt, giọng Lý Thanh Điền lại lớn đến mức ai cũng nghe thấy, may mà giữa trưa không có ai đi ra ngoài, nếu không e rằng sân của Diêu Xuân Nương sẽ bị chật kín người xem, thật mất mặt.

Diêu Xuân Nương tức giận, bị kéo tóc mà dường như không cảm thấy đau, nàng một tay che mặt, một tay ra sức túm lấy thịt béo trên người Lý Thanh Điền.

Nàng biết mình không thể chống cự, liền lớn tiếng gọi sang nhà bên cạnh: “Tề Thanh! Tề Thanh!”

Đường Anh lớn tuổi, mỗi buổi trưa đều phải chợp mắt một chút, nên lúc này cửa nhà Tề Thanh đang đóng.

Diêu Xuân Nương gọi mãi, trong bếp Tề Thanh đang cầm d.a.o chặt xương mới mơ hồ nghe thấy âm thanh.

Hai người hiện tại vẫn đang giấu giếm, Diêu Xuân Nương ở bên ngoài chưa bao giờ lớn tiếng gọi tên hắn, Tề Thanh cảm thấy có điều không ổn, vội vàng mở cửa chạy ra, ngay lập tức thấy Diêu Xuân Nương và Lý Thanh Điền đang vật lộn trong sân.

Trên đất vương vãi quần áo, giỏ và bình của Lý Thanh Điền cũng bị đá ngã. Bột bánh trắng cùng rau xanh lẫn lộn, rượu rơi đầy đất, lộn xộn như đống rác ở chợ.

Lý Thanh Điền chỉ biết than thở trong lòng vì buổi trưa đi vội không ăn bát mì, giờ đây dựa vào thân hình béo ục ịch dữ tợn nhưng lại không có sức, chỉ có thể đánh ngang tay với Diêu Xuân Nương gầy gò, không ai chiếm được lợi.

“Buông, buông ra!” Tề Thanh lớn tiếng quát, mặt lạnh lùng hiếm thấy.

Lý Thanh Điền thấy Tề Thanh bước nhanh tới, trong lòng hoảng hốt, nhưng vì tức giận không buông tay, cứng miệng nói: “Thợ mộc Tề, nữ nhân bọn ta đánh nhau, ngươi là một đại nam nhân không nên…”

Bà ta chưa nói xong, Tề Thanh đã nhíu mày nắm lấy tay bà ta đang loạn xả, dùng sức tách tay bà ta đang nắm tóc Diêu Xuân Nương ra.

Khi tách ra, nhìn thấy trong tay có rất nhiều tóc của Diêu Xuân Nương.

Lý Thanh Điền đau đến kêu “ai da ai da” vài tiếng: “Buông ra! Buông ra!”
 
Back
Top Bottom