Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên

Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 40: Chương 40



Trước ô cửa kính lớn trong sảnh chờ sân bay, Phó Tranh châm một điếu thuốc, chậm rãi lên tiếng.

Anh ấy nói, sau khi tôi rời đi, Tống Viêm phát điên một trận.

Uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, nửa đêm phải đưa vào viện cấp cứu.

Tỉnh lại liền đòi sang Anh tìm tôi, vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với mẹ anh ấy.

“Khoảng thời gian đó, chắc nó bị bệnh, nhưng lại không chịu nói với ai. Cả người chẳng ra hồn người, dở sống dở c.h.ế.t suốt hơn nửa năm.”

“Sau này nó học vẽ tranh, trông có vẻ khá hơn nhiều. Tôi từng lén xem qua tranh nó vẽ… nó thích vẽ mắt.”

“Đôi mắt của cậu.”

Ngón tay tôi khẽ run lên.

“Năm cậu đi được bốn năm, công ty bắt đầu có chút thành tựu. Đêm Giáng sinh năm đó, mấy anh em chúng tôi uống vài ly, nó gọi điện cho cậu.”

Ký ức giống như cơn mưa ẩm ướt, từng giọt từng giọt rơi thẳng vào tim tôi.

Giáng sinh năm ấy, tôi đang tụ tập cùng vài người bạn. Khi đó, tôi ở trong bếp làm bánh nhân thịt. Điện thoại là một đàn anh nhận giúp tôi.

Khi điện thoại trở lại tay tôi, cuộc gọi đã kết thúc. Đàn anh có chút áy náy: “Bên kia không nói một lời nào.”

Tôi chẳng để tâm: “Có lẽ gọi nhầm thôi.”

Ánh mắt lướt qua thông tin cuộc gọi, rồi khựng lại.

Số lạ, đến từ Lộ Thành.

Tôi nhìn chằm chằm hai chữ “Lộ Thành” một lúc, rồi lưu số ấy vào danh bạ. Nhưng sau đó, số điện thoại ấy không bao giờ gọi lại nữa.

“Sau cuộc gọi đó, nó ở lì trong phòng rất lâu.”

“Hôm sau ra ngoài, nó không uống rượu nữa, cũng không vẽ mắt nữa. Chỉ tập trung vào công việc, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.”

“Nhưng tôi luôn cảm thấy… nó đã trở thành một cái xác rỗng.”

Cuối cùng, tôi vẫn không lên chuyến bay đó.

Dựa theo địa chỉ Phó Tranh đưa, tôi tìm đến nhà Tống Viêm.

Mật mã mở cửa rất đơn giản, chính là ngày tôi và anh xác nhận quan hệ.

Phòng khách trống trải. Tôi bước lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ.

Tấm rèm dày bị kéo chặt, che kín mọi ánh sáng. Căn phòng tối đen.

Trong bóng tối, có một bóng người ngồi bệt dưới đất, dựa vào mép giường.

Tôi đi vào, thoang thoảng ngửi thấy mùi rượu nhạt.

Tiến thêm một bước, mũi giày chạm vào một vỏ chai bia.

Tôi khẽ gọi: “Tống Viêm…”

Không có hồi đáp.

Tôi bước đến gần hơn, vén một góc rèm cửa.

Ánh sáng chói chang lập tức xuyên qua, phủ lên người đàn ông ấy.

Hàng mi anh run rẩy, rồi chậm rãi mở mắt.

Tôi quỳ nửa gối trước mặt anh.

Tôi chạm vào trán anh: “Khó chịu lắm à? Đã uống bao nhiêu rồi?”

Anh không nói gì, đồng tử dần dần tập trung, chăm chú nhìn tôi, như thể đang xác nhận điều gì đó.

Có lẽ vì say rượu, nên anh mất đi vẻ sắc bén thường ngày.

Dưới ánh nắng, mí mắt mỏng của anh phớt lên một màu hồng nhạt.

Một lúc sau, anh quay đầu đi, tránh khỏi sự chạm vào của tôi.

“Không phải định đi à? Quay lại làm gì?”

“Tôi đâu có đi.” Tôi dịu dàng dỗ dành anh. “Còn mua quà năm mới cho anh nữa.”

Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay.

Vòng bạc mảnh, chính giữa gắn một viên đá đỏ, hình dáng giống như viên kẹo.

Vốn dĩ, tôi định đợi sau khi quay về mới tặng anh.

“Xấu thật đấy, ai mà thích chứ.”

“… Đưa tay ra.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Hai giây sau, anh đỏ mặt, đưa tay trái ra.

Khi giúp anh đeo vòng, đầu ngón tay tôi chạm vào những vết sẹo lởm chởm.

Tôi lật tay anh lại.

“γλυκόφιλος”

Dòng chữ xăm màu xanh đậm, xung quanh da hơi ửng đỏ.

Tôi dùng ngón tay miết nhẹ lên những dấu vết gồ ghề ấy, chóp mũi cay xè.

“Sao không xóa luôn đi?”

Anh cúi mắt, hàng mi dài phủ xuống một bóng mờ dưới mí mắt.

“Không liên quan đến em.”

Anh uống không ít, đáy mắt phủ một tầng hơi nước, giọng nói trầm khàn, bướng bỉnh:

“Tránh xa tôi ra, chúng ta chỉ là bạn học không quen thân.”

Giống như một con thú nhỏ bị mưa xối ướt.

Tôi không nghe lời anh, vươn tay, móc ra sợi dây chuyền bạc trên cổ anh.

Anh không phản kháng, mặc tôi làm gì thì làm.

Dưới lớp áo, mặt dây chuyền lộ ra—một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn bạc ba mươi ba tệ.

Tám năm trôi qua, trên bề mặt chiếc nhẫn rẻ tiền ấy đã đầy những vết xước to nhỏ.

Tôi chớp mắt, nước mắt bất ngờ trào ra.

“Khóc cái gì.”

Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi, giọng điệu ra lệnh: “Không được khóc.”

Tôi ôm lấy anh, đem tất cả nước mắt chùi vào vai anh.

Cảm xúc dồn nén bao lâu, cuối cùng không thể kiểm soát được nữa.

“Tống Viêm, tôi thừa nhận… Tôi đúng là người tham lam, cái gì cũng muốn. Tôi không quên được anh, tôi rất nhớ anh…”

Anh chậm rãi, run rẩy ôm chặt tôi.

Hai trái tim áp sát vào nhau.

Tôi khóc, anh cũng lặng lẽ rơi nước mắt.

Giọng anh run rẩy, nức nở khe khẽ:

“Được… Hạ Đường, em muốn gì cũng được…”

“Anh có thể cho em tất cả.”

“Nhưng xin em… đừng để anh mất đi tất cả. Ít nhất, em phải yêu anh…”

“Hạ Đường… đừng bỏ rơi anh nữa…”
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 41: Ngoại truyện - Hạ Đường



Những đứa trẻ chưa từng được yêu thương, khi lớn lên thường có xu hướng đi đến hai thái cực: hoặc khao khát tình yêu, hoặc trốn tránh nó.

Rõ ràng, Hạ Đường thuộc vế sau.

Yêu hay được yêu đều chẳng có ý nghĩa gì với cô.

Nỗi đau trong quá khứ quá rõ ràng, như những vết thương rỉ mủ, mãi mãi không thể lành.

Cô tự xây một bức tường trong lòng.

Trên bức tường ấy phủ đầy lớp rêu xanh ẩm ướt, tối tăm.

Không ai có thể vào, mà cô cũng chẳng thể bước ra.

Sau này, cô cố tình tiếp cận Tống Viêm.

Hai người họ yêu nhau.

Thời gian trôi qua, bức tường ấy dần dần xuất hiện những vết nứt.

Cô không biết phải đối diện thế nào, hoang mang đến mức bất lực.

May mắn là mẹ Tống đã xuất hiện vào lúc ấy, chỉ cho cô một con đường sáng.

Đúng vậy, ngay từ đầu, cô tiếp cận Tống Viêm cũng vì điều này.

Thế nên, cô rời đi, không chút lưu luyến.

Vịt Bay Lạc Bầy

Với cô, tình yêu quá hư ảo, chẳng thể so sánh với tương lai đang ở ngay trước mắt.

Cô không hối hận về quyết định của mình, cũng không nghĩ đến chàng trai rực rỡ trong ký ức ấy nữa.

Nhưng vào ngày trở về nước, trong thang máy, cô lại gặp Tống Viêm.

Cơn gió của tám năm trước, cuốn theo những bông tuyết, lùa vào khe hở của bức tường ấy.

Sau này, cô lại thấy chiếc nhẫn bạc ba mươi ba tệ kia.

Khoảnh khắc đó, bức tường kiên cố sụp đổ hoàn toàn.
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 42: Ngoại truyện - Tống Viêm (Hoàn)



Tống Viêm chưa bao giờ nghĩ rằng, mất đi ai đó lại có thể khiến mình không sống nổi.

Cho đến khi chia tay Hạ Đường.

Khoảng thời gian đó thực sự rất khó chịu.

Đêm nào anh cũng uống say khướt, rồi liên tục nhớ lại ngày chia tay hôm ấy.

Cả hai đã trở mặt đến mức ấy, vậy mà cô vẫn lạnh lùng như vậy.

Cô lúc nào cũng thế, luôn có thể rút lui bất cứ lúc nào, không một chút do dự.

Lẽ ra, anh nên nhận ra sớm hơn.

Cô nói:

“Tôi sao có thể thích một người như anh chứ?”

Đúng là tàn nhẫn thật.

Khoảnh khắc ấy, Tống Viêm ôm chặt cô, bỗng nghĩ rằng, Hạ Đường có lẽ được làm từ dao.

Ôm lấy cô, chỉ có thể bị cắt đến m.á.u chảy đầm đìa.

Phải rồi, một kẻ như anh, một kẻ chẳng có gì trong tay, một kẻ vô dụng đến mức này.

Đáng bị vứt bỏ.

Năm thứ hai sau khi chia tay Hạ Đường, anh bắt đầu học vẽ.

Mỗi khi đặt bút, con người nóng nảy ấy lại trở nên yên tĩnh lạ thường.

Vô thức mà nói, Tống Viêm dường như đã tạo ra một nhân cách thứ hai.

Anh có một thân phận khác: một họa sĩ.

Vẽ cũng không tệ, thỉnh thoảng có vài tờ báo phỏng vấn anh.

Báo chí viết rằng anh là một người hiền lành, nho nhã.

Buồn cười thật.

Nhìn những bài báo đó, trong đầu Tống Viêm chỉ có một suy nghĩ—

Nếu Hạ Đường thấy anh của bây giờ, cô sẽ phản ứng thế nào?

Có vui không?

Thật đáng chê cười.

Anh tự chửi mình.

Đã như vậy rồi, mà vẫn còn không quên được cô.

Sau này, Tống Viêm rất nhiều lần đến Anh.

Gần như mỗi tháng đều bay sang một lần.

Bạn bè hỏi, anh chỉ nói là đi công tác.

Không thì còn làm gì được nữa?

Chẳng lẽ vượt ngàn dặm xa xôi, đường xá bụi bặm, chỉ để tìm một người vô tình nào đó sao?

Ai lại có thể hạ mình đến mức ấy chứ.

Tống Viêm đứng giữa đường phố Anh Quốc.

Ánh mắt lướt qua dòng người tấp nập trước mặt.

Anh đang mong chờ điều gì, chỉ có chính anh mới rõ.

Anh không biết Hạ Đường đang ở đâu giữa nước Anh rộng lớn này.

Chỉ có thể phó mặc vào may rủi.

Nhưng đáng tiếc, vận may chưa từng đứng về phía anh dù chỉ một lần.

Có đôi khi, đứng giữa ngã tư đường, Tống Viêm sẽ tự hỏi—

Nếu thực sự chạm mặt Hạ Đường, anh nên nói gì đây?

“Lâu rồi không gặp?”

Hay là:

“Long time no see?”

Người phụ nữ đáng ghét đó liệu có còn nhớ cách nói tiếng Trung không?

Chắc chắn là không nhớ rồi.

Cũng chẳng nhớ đến anh nữa…

Năm thứ tư sau khi Hạ Đường rời đi, Tống Viêm uống chút rượu, rồi gọi điện cho cô.

Là một người đàn ông bắt máy.

Anh thừa nhận—

Khoảnh khắc đó, anh thực sự muốn cầm dao, đ.â.m xuyên qua cả hai người họ.

Cùng c.h.ế.t đi cho xong chuyện.

Điện thoại vọng lại những tiếng cười nói ồn ào.

Chắc là đang tụ tập bạn bè.

Hạ Đường có rất nhiều bạn.

Cô sống rất tốt.

Một cuộc sống không có anh.

Sự thật ấy gần như nghiền nát anh.

Hạ Đường đã đạt được điều cô mong muốn.

Và trong niềm mong ước ấy, anh chẳng có một vị trí nào cả.

Tống Viêm nghĩ, có lẽ anh nên tự kết thúc chính mình.

Năm thứ tám sau khi Hạ Đường rời đi, Tống Viêm vô tình đọc được một câu trên mạng—

“Trên thế giới này, thứ duy nhất không thay đổi chính là mọi thứ đều sẽ thay đổi. Đừng để quá khứ níu chân, hãy bước tiếp về phía trước.”

Một đạo lý đơn giản.

Tống Viêm nghĩ rằng mình nên buông bỏ.

Có lẽ, thời gian thực sự có thể xoa dịu mọi thứ.

Anh quyết định đến Anh lần cuối, xem như đặt một dấu chấm hết.

Hôm đó, anh xuống lầu, chuẩn bị đến sân bay.

Ngay khoảnh khắc cửa thang máy mở ra—

Bóng hình mà anh ngày đêm mong nhớ xuất hiện trong tầm mắt.

Người phụ nữ gầy gò đứng ngay bên ngoài, đôi mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn anh.

Trong giây phút đó, nhịp tim của Tống Viêm chậm lại.

Từng nhịp, từng nhịp rung động trong lồng ngực.

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh không thể tự lừa dối bản thân.

Anh sẽ không bao giờ buông bỏ được.

Anh muốn dây dưa với người trước mắt này cả đời.

—Hết—
 
Back
Top Bottom