Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 115



Diêu Nhị Đông không biết mối quan hệ giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương, Tề Thanh đoán cũng như thế.

Nếu không, tại sao Diêu Nhị Đông lại phải chạy đến thôn Lê Thủy để tham lam nhà đất của đứa nữ nhi quả phụ, trực tiếp làm chủ đưa Diêu Xuân Nương gả cho Tề Thanh, rồi tìm hắn thu một khoản sính lễ không nhỏ, chẳng phải đã giải quyết được nỗi lo mua con cái rồi hay sao?

Nhưng việc Diêu Nhị Đông không biết mối quan hệ giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương lại đúng với ý của Tề Thanh. Hắn liếc nhìn Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải, người bị ướt sũng vì mưa, mở miệng hỏi: “Các ông đến đây để giúp, giúp Diêu Xuân Nương trả, trả tiền thuê nhà à?”

Câu hỏi này khiến hai người ngớ người.

Diêu Đại Hải nhìn Diêu Nhị Đông, dùng ánh mắt hỏi ông có biết Tề Thanh đang nói gì không.

Nhưng Diêu Nhị Đông cũng vẻ mặt nghi hoặc, ông nhìn Tề Thanh: “Thợ mộc Tề, thuê gì? Tiền gì?”

Tề Thanh bình tĩnh đáp lại: “Diêu Xuân Nương không, không phải đã về, về nương gia rồi sao, không, không nói với ông, ông à?”

Hắn dù nói lắp bắp, nhưng lại khiến Diêu Nhị Đông giật mình, có cảm giác chuyện không đơn giản.

Diêu Nhị Đông nói: “Xuân nhi đã về, nhưng không nhắc gì đến tiền thuê.”

Tề Thanh có chút mất kiên nhẫn thở dài, như thể Diêu Xuân Nương đã giấu giếm điều gì lớn lao.

Hắn chỉ vào ngôi nhà của Diêu Xuân Nương, lạnh lùng nói: “Ngôi nhà này đã, đã được sửa, sửa chữa lại, ta cung, cung cấp nguyên liệu, đã giúp mười, mười ngày công, Trương gia vẫn, vẫn chưa trả tiền, Diêu Xuân Nương không nói, nói một câu nào à?”

Diêu Nhị Đông hôm nay vốn định bán nhà bán đất để lấy tiền, không ngờ tiền chưa lấy được, lại phải gánh một khoản nợ không rõ nguồn gốc cho Diêu Xuân Nương.

Tuy nhiên, ông không nghi ngờ gì, vì lần trước ông đến, đã thấy trong nhà Diêu Xuân Nương có dấu hiệu sửa chữa, mái ngói rõ ràng đã được lợp lại.

Mà nữ nhi của ông trong lòng ông biết rõ, tuyệt đối không thể làm được việc lợp ngói, ngay cả trèo thang cũng là chuyện khó khăn, chỉ có thể thuê người giúp.

Diêu Đại Hải không biết những điều này, nghe Tề Thanh nói vậy chỉ cảm thấy tiền sắp có bỗng nhiên mất đi một nửa, ông ta vội hỏi: “Là chuyện xảy ra khi nào?”

Tề Thanh giả vờ suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hai, hai lần, một lần là trước, trước khi Trương Thanh, Thanh Sơn thành, thành thân, một lần là sau, sau khi động đất. Cả hai lần đều, đều chưa, chưa nhận được tiền.”

Tề Thanh nói dối mà không chớp mắt, hắn tiếp tục nói: “Còn có, có mảnh đất, đất Diêu Xuân Nương trồng lúa ở, ở ven sông, còn có mấy mảnh đất trước, trước và sau mồ, mồ mả trong thôn, đều là của ta, khi Vương Xuân Hoa còn, còn sống trên đời, đã thuê từ tháng, tháng Ba, hứa hẹn thuê, thuê bốn năm, tiền thuê thì hai, hai năm một lần, giờ đã hai năm tiền, tiền thuê đều vẫn, vẫn chưa trả.”

Diêu Xuân Nương gả cho Trương gia, Vương Xuân Hoa và Trương Thanh Sơn đã chết, nợ mà Trương gia nợ tự nhiên trở thành nợ của nàng.

Tề Thanh giống như một tên địa chủ lạnh lùng, thúc giục: “Đã kéo dài, dài lâu như vậy, các ông là người, người nhà của nàng ta, cho một thời, thời hạn, khi, khi nào thì trả?”

Nợ nần mà Tề Thanh bịa đặt ra nghe có vẻ hợp lý, Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải nghe từng khoản nợ cũ, đầu đã đau nhức.

Diêu Đại Hải hỏi: “Trương gia không có đất riêng sao? Còn phải thuê đất để trồng?”

Tề Thanh lắc đầu: “Hắn không, không có cha, học, học hành nhiều, Vương Xuân Hoa hồi, hồi trẻ đã bán, bán đất để nuôi, nuôi hắn ăn học, Trương gia nghèo, nghèo đến nỗi ai, ai cũng biết, lấy đâu, đâu ra đất.”

Diêu Đại Hải mặt mày xanh mét, như thể thấy tiền bạc trượt khỏi tay.

Diêu Nhị Đông im lặng một lúc, hỏi: “Xuân nhi có biết những khoản nợ này không? Con bé vẫn một mình gánh những khoản nợ này mà sống sao?”

Câu hỏi của ông nghe thật kỳ lạ, như thể tiếc nuối không thể bán nhà bán đất, lại như đang thương xót cho cô nương của mình đang gánh nợ.

Tề Thanh nói: “Biết chứ, nếu không, không thì sao nàng, nàng ta lại trốn.”

Hắn nói xong còn như tức giận, nâng cao giọng: “Tổ mẫu của ta thật, thật thương, thương xót một quả, quả phụ như nàng, nàng ta, để ta thư, thư thả tiền thuê, thuê mấy mẫu, mẫu đất của nàng, nàng ta đến tháng Sáu, nhưng nàng, nàng ta lại hay rồi, vài ngày trước nàng, nàng ta đột nhiên bỏ, bỏ đi, để lại một đống, đống nợ không, không biết đi đâu.”

Diêu Đại Hải vung tay, ném bình đập vại: “Thợ mộc Tề, ngươi nói chất nữ của ta nợ ngươi nhiều tiền như vậy, có chứng cứ gì không? Giấy nợ hay khế đất, ngươi lấy cho ta xem thử.”

Câu nói này của ông ta có chút ý tứ rằng Tề Thanh không đưa ra được chứng cứ, ông ta có vẻ muốn quỵt nợ.

Nhưng Tề Thanh dám bịa đặt, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn, hắn ngẩng đầu khẽ liếc Diêu Đại Hải, bình thản nói: “Chờ chút.”

Nói xong, hắn quay người dưới cơn mưa bước vào trong nhà.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 116



Tề Thanh đã nghĩ ra hai cách để cứu Diêu Xuân Nương.

Bởi vì người nhà nàng như hổ đói rình rập tài sản của nàng, Tề Thanh có thể lấy tiền của mình đưa cho Diêu Nhị Đông, dễ dàng giải quyết vấn đề "mua con".

Nhưng lòng người không bao giờ đủ, phương pháp này không chỉ không giải quyết triệt để mà còn có thể gây ra nhiều rủi ro. Nếu những kẻ này chiếm được lợi lớn, không biết ngày nào bọn họ sẽ tìm cớ khác để đòi tiền Tề Thanh.

Tóm lại, đó không phải là một cách hay.

Cách thứ hai là tạo ra một loạt nợ cũ mà người khác không thể điều tra rõ, biến Diêu Xuân Nương từ một món hời thành một cái hố nợ tự mình không thể bảo toàn.

Chỉ cần làm cho thật và khiến người ta tin, thì người thân nợ nần này chắc chắn sẽ bị mọi người tránh xa, không ai còn dám có ý định với nàng nữa.

Hơn nữa, những người vốn định kiếm tiền từ Diêu Xuân Nương, nếu còn chút sĩ diện, chắc chắn sẽ không loan tin về nợ nần của Diêu Xuân Nương.

Để tránh người khác hỏi bọn họ biết thông tin từ đâu, chắc chắn bọn họ không thể nói rằng bọn họ vì tham lam nhà đất của Diêu Xuân Nương mà nghe được.

Tề Thanh đã ở nhà suy nghĩ suốt một đêm, cảm thấy đây là cách tốt nhất để cứu Diêu Xuân Nương.

Tề Thanh vào nhà chỉ để lấy giấy nợ làm màu, hôm nay hắn đã định đi thôn Liễu Hà tìm Diêu Xuân Nương, nên đã sớm mang theo những giấy nợ giả.

Hắn lấy ra vài tờ giấy đã làm giả từ đêm qua, vò vò cho nhăn nheo, đứng trong nhà một lúc rồi đi ra ngoài.

Diêu Đại Hải muốn xem chứng cứ, thực ra chỉ muốn cược rằng Tề Thanh không có giấy nợ, nào ngờ Tề Thanh thật sự mang ra một chồng giấy.

Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải không biết chữ nhiều, ngoài những khoản nợ trên giấy và một hai tờ có tên Diêu Xuân Nương, thì những chữ nhỏ li ti khác đều không hiểu gì.

Tuy nhiên, chữ viết nguệch ngoạc của Diêu Xuân Nương thì Diêu Nhị Đông vẫn nhận ra, chữ ký quả thật là của nàng. Chỉ có điều Diêu Nhị Đông không biết rằng, chữ của Diêu Xuân Nương trên giấy là do Tề Thanh học theo chữ trong thư.

Chữ của Diêu Xuân Nương xấu đến kỳ lạ, Tề Thanh đã phải học rất lâu để viết ra hình dạng đó.

Tề Thanh bình tĩnh đứng trước mặt Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải, kiên nhẫn chờ đợi bọn họ xem giấy, hai người xem được một nửa đã cảm thấy chuyện này hầu như không có giả.

Diêu Đại Hải thấy kế hoạch của mình thất bại, hừ một tiếng, đưa giấy cho Diêu Nhị Đông, mặt mày tái mét đứng khoanh tay.

Biểu cảm của Diêu Nhị Đông cũng không khá hơn, ông trả lại chồng giấy cho Tề Thanh, hỏi: “Những khoản nợ này chưa được trả một đồng nào sao?”

Ông như đang quan tâm đến Diêu Xuân Nương, Tề Thanh gấp từng tờ giấy lại bỏ vào túi, nâng tay chỉnh lại vành mũ, nhạt nhẽo nói: “Ông có muốn giúp, giúp Diêu Xuân Nương trả, trả nợ không?”

Diêu Nhị Đông lại im lặng. Ông làm sao có thể trả được.

Tề Thanh lại nhìn về phía Diêu Đại Hải.

Diêu Đại Hải đến để đòi tiền, trên đường đi cùng Diêu Nhị Đông như huynh đệ, nhưng khi Tề Thanh đòi tiền, ông ta lại vội vàng phủi bỏ quan hệ.

Ông ta đối diện với Tề Thanh, quay sang Diêu Nhị Đông hất cằm, không kiên nhẫn nói: “Đây mới là cha của Diêu Xuân Nương, ta chỉ là đại thúc của nàng ta, có liên quan gì đến ta chứ, ngươi muốn tiền thì tìm hắn, đừng tìm ta!”

Tề Thanh nhìn hai người, thấy sắc mặt bọn họ khó coi, biết kế này đã thành công phần nào, trong lòng nhẹ nhõm hơn.

Nhưng hắn không để lộ ra ngoài, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như người đòi nợ.

Diêu Đại Hải đi một đoạn đường dài dưới mưa mà uổng công, ông ta tức giận nói với Diêu Nhị Đông: “Đứng đó làm gì? Nợ đã vậy rồi mà còn mong đợi nữ nhi ngươi có vàng trong căn nhà cũ à, đi thôi, về thôi, trời mưa ướt hết người rồi.”

Diêu Nhị Đông cũng hết hy vọng, ông nhìn vào ngôi nhà của Diêu Xuân Nương, thở dài lắc đầu, quay sang Tề Thanh nói: “Thợ mộc Tề, bọn ta đi trước đây.”

Nói xong, ông cũng khoanh tay còng lưng, theo sau Diêu Đại Hải đang nổi giận đùng đùng, trông thật thảm hại không còn chút tinh thần nào như lúc đến.

Tề Thanh nhìn bầu trời u ám, không nói một lời theo sau hai người.

Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn. Diêu Nhị Đông thắc mắc: “Thợ mộc Tề, ngươi định làm gì?”

Tề Thanh chỉnh lại mũ, lộ ra đôi mắt lạnh lùng dưới đấu lạp, giọng điệu bình tĩnh không có chút d.a.o động: “Đi tìm Diêu, Diêu Xuân Nương, để đòi tiền, tiền của ta.”

Ý nói là hắn định đi cùng bọn họ đến thôn Liễu Hà.

Diêu Nhị Đông nhíu mày, ôn tồn thương lượng: “Ngươi đi cũng không có ích gì, ngươi cũng biết, con bé mới về Trương gia chưa được một năm, một người quả phụ không có bản lĩnh, trong tay con bé lấy đâu ra tiền, không bằng ngươi thư thả cho con bé thêm thời gian nữa.”

Tề Thanh giọng điệu kiên quyết: “Không được, hôm nay phải, phải trả.”

Diêu Đại Hải định đứng lại chờ Diêu Nhị Đông, nhưng thấy thái độ Tề Thanh như thể hôm nay nhất định phải đòi tiền của Diêu gia, sợ bị liên lụy, ôn ta liền im lặng tự mình đi tiếp.

Diêu Nhị Đông nhìn bóng lưng Diêu Đại Hải rời đi, nhíu mày chặt hơn. Ông nói với Tề Thanh: “Nhưng số tiền này thật sự không thể trả được, ngươi nhìn cũng không giống như đang thiếu thốn, chỉ cần cho Xuân nhi thêm một thời gian nữa…”

Ông còn chưa dứt lời, Tề Thanh bỗng cười lên.

Hắn vốn có vẻ ngoài ngay thẳng, vừa nhìn là biết thành thật, lúc này cười lại mang hơi hướng lưu manh ác liệt.

Tề Thanh nói: “Không trả cũng, cũng được.”

Diêu Nhị Đông nghe thấy câu này, tim đập mạnh, cảm thấy chuyện không đơn giản.

Quả nhiên, ngay sau đó ông lại nghe Tề Thanh chậm rãi nói: “Ta đã hơn, hơn hai mươi mấy tuổi, trên có già dưới, dưới có trẻ, bên gối còn thiếu, thiếu một nữ, nữ nhân xinh đẹp. Nếu Diêu Xuân, Xuân Nương đồng ý sống yên, yên ổn bên ta, thì nợ, nợ nần của nàng, nàng ta liền được, được xóa bỏ, coi như ta đưa sính, sính lễ. Ta có thể thư, thư thả cho nàng, nàng ta thêm, thêm ba năm mười năm cũng, cũng không sao.”

Số tiền này Diêu gia chắc chắn không thể có, dù có bán nhà cũng không đủ.

Tề Thanh rõ ràng không cho đường lui, nhưng lại giả vờ hỏi: “Thế, thế nào?”

Diêu Nhị Đông nghe thấy Tề Thanh tính toán, trong lòng đột nhiên hiểu ra lý do tại sao lúc đến thôn Lê Thủy, Tề Thanh lại nhiệt tình như vậy, hóa ra hắn đã có ý định từ trước.

Diêu Nhị Đông trầm mặt suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ gật đầu: “...Được.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 117



Mặc dù đã đồng ý yêu cầu của Tề Thanh, giải quyết được nợ nần của Diêu Xuân Nương, nhưng tâm trạng của Diêu Nhị Đông vẫn không thoải mái hơn bao nhiêu.

Trên đường đi, ông đón lấy cơn mưa phùn, không nói một lời nào. Bước chân nặng nề, cũng không quan tâm Tề Thanh có theo kịp hay không.

Tề Thanh cũng im lặng, cứ như vậy theo Diêu Nhị Đông đến thôn Liễu Hà.

Hơn hai canh giờ đi bộ, từ sáng sớm sương mù mờ mịt đến khi trời sáng rõ, cuối cùng cũng nhìn thấy nhà của Diêu Nhị Đông.

Diêu Nhị Đông trước đây làm thợ đá, ngôi nhà là khi ông còn trẻ tuổi mà xây từng chút một, là một ngôi nhà hai tầng bằng đá ngói.

Tầng hai hướng ra đường có một hành lang rộng rãi, đứng trong sân, ngẩng đầu là có thể thấy cửa phòng trên lầu.

Diêu Đại Hải đến trước một bước, lúc này đang ngồi ở cửa, một phụ nhân đứng bên cạnh ông ta, dùng khăn lau nước mưa trên cổ ông ta.

Hai người thì thầm nói gì đó, thấy Diêu Nhị Đông và Tề Thanh quay về, lập tức im bặt.

Diêu Nhị Đông chạy đi chạy lại hai lần, đã mệt đến khô cổ, thở hồng hộc, ông rót hai chén nước, tự uống một chén, chén còn lại để trên bàn. Ông gọi Tề Thanh: “Thợ mộc Tề, ngồi một chỗ nghỉ ngơi đi, ta đi gọi Xuân nhi.”

Nói xong, ông liền đi lên lầu.

Tề Thanh nhìn Diêu Đại Hải và phụ nhân bên cạnh ông, tháo đấu lạp trên đầu, lắc lắc nước mưa dưới mái hiên, dựa đấu lạp ướt vào cửa, rồi mới bước vào trong nhà.

Trong nhà im ắng, không thấy ai khác, Tề Thanh lo lắng cho Diêu Xuân Nương, lông mày không tự chủ nhíu lại, trông có vẻ rất khó gần.

Diêu Đại Hải quay lại nhìn hắn, lắc đầu như thể ghét hắn mang lại xúi quẩy.

Tề Thanh không để tâm, hắn ngồi thẳng lưng bên bàn, tay trái đặt trên bàn, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang.

Không lâu sau, Diêu Xuân Nương bị người ta từ trên lầu lôi xuống, bên trái là Diêu Nhị Đông, bên phải là Diêu Khánh Hỷ, nàng như một con bọ ngựa không yên, bị kẹp chặt hai cánh tay, liên tục giãy giụa.

Diêu Xuân Nương hét lớn: “Cái gì mà chủ nợ chó má gì, phụ thân nói dối cũng phải biết cách hơn một chút, nếu phụ thân muốn gả đại con để lấy tiền sính lễ, người nhất nên từ bỏ ý nghĩ đó, con là nữ nhi của người, không phải con ch.ó mà người nuôi!”

Diêu Khánh Hỷ thì thầm với một nam nhân ôm đứa đệ đệ đứng sau, còn Ngô Liễu Hương đi sau cùng.

Nghe thấy lời của Diêu Xuân Nương, Diêu Nhị Đông không lên tiếng, nhưng Ngô Liễu Hương lập tức mắng: “Mồm mép lắm chuyện! Ai coi con như chó? Con từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, bao giờ bị coi như chó? Con nói vậy có phải làm tổn thương lạnh tâm của ta hay không!”

Diêu Xuân Nương cứng rắn với Diêu Nhị Đông, nhưng khi đối diện với Ngô Liễu Hương thì lại mềm mỏng, nàng hừ lạnh rồi lầm bầm: “Còn không bằng làm chó, ít nhất Lai Phúc còn có thể chạy xuống núi xuống sông, chỉ có con bị nhốt trong phòng không ra ngoài được.”

Diêu Xuân Nương bị nhốt trên lầu đã mấy ngày. Khi biết được kế hoạch của Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải, nàng đã gây ầm ĩ ở nhà, đập bát đổ bàn, nếu không phải vì tam thúc cả nàng đã được hạ táng, có lẽ quan tài cũng bị nàng lật lên.

Ngô Liễu Hương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không liên quan đến con sao? Con không liên quan thì mái nhà cũng sẽ bị con lật lên. Những chuyện con gây ra ở thôn Lê Thủy đã bị bà mối Lý làm ầm cho mọi người đều biết, nói rằng con đánh người cãi nhau, ngày nào cũng lêu lổng với những quả phụ lẳng lơ trong thôn. Cha con và ta sắp bị con làm mất hết mặt mũi rồi!”

Diêu Xuân Nương không phục, lặp lại như vẹt, chưa được hai câu thì đã bị Ngô Liễu Hương tát một cái: “Câm miệng!”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 118



Diêu Xuân Nương đau đến nhảy lên, nhưng cố gắng không kêu lên tiếng nào.

Diêu Khánh Hỷ xoa lưng nàng, khuyên: “Thẩm thẩm đã lớn tuổi rồi, Xuân nhi, muội bớt nói đi, đừng chọc giận thẩm ấy.”

Diêu Xuân Nương liếc mắt nhìn nàng ta: Tỷ đứng về phía nào vậy!

Diêu Khánh Hỷ vội vàng nháy mắt với nàng.

Mấy người từ cầu thang đi ra, Diêu Xuân Nương nhíu mày, định xem chủ nợ kỳ quái của nàng là ai, không ngờ lại nhìn thấy Tề Thanh ngồi bên bàn.

Hắn ngồi ngay ngắn, đôi mắt tối đen quét qua Diêu Xuân Nương vài lần, nhưng không động đậy, ngồi vững như một đại địa chủ.

Diêu Xuân Nương vừa rồi còn hét lớn, nhưng giờ gặp Tề Thanh, lập tức im bặt không nói được gì.

Nàng không ngờ chủ nợ mà Diêu Nhị Đông nói lại là Tề Thanh. Nàng còn lo lắng rằng mình đã nhầm, nhìn ra sân nhưng không thấy ai khác.

Tề Thanh không liên lạc trước với Diêu Xuân Nương, sợ bị lộ, nên đã nói trước: “Diêu quả, quả phụ, cha ngươi đã, đã hứa gả ngươi, cho ta để, để trả khoản nợ, nọ ngươi thiếu ta, ngươi, ngươi có chịu, chịu không?”

Mọi người đều đang đứng đấy, chỉ có Tề Thanh ngồi, giữ đúng tư thế của một chủ nợ, khiến Diêu Xuân Nương ngẩn người, một lúc lâu không biết nói gì.

Diêu Xuân Nương không hiểu lời Tề Thanh, nhưng khi nghe hắn gọi nàng là “Diêu quả phụ”, nàng đoán rằng hắn chắc chắn đã giấu mối quan hệ của bọn họ trước Diêu Nhị Đông, cũng bịa ra một câu chuyện rằng nàng nợ hắn tiền.

Nhưng hứa gả cho hắn là chuyện gì? Hơn nữa hiện tại mới chỉ mười ngày trôi qua.

Diêu Xuân Nương đầy nghi hoặc, không dám nói lung tung, sợ làm lộ tính toán của Tề Thanh.

Nàng nghi hoặc nhìn hắn, bộ dạng này trong mắt người khác trông thật giống như bị chủ nợ tìm đến công khai vạch trần, nhất thời trở nên á khẩu không nói được gì.

Tề Thanh không cần Diêu Xuân Nương phản ứng gì, đã chuẩn bị sẵn đường, chỉ chờ nàng nói “theo hắn”, hôm nay sẽ đưa nàng rời khỏi thôn Liễu Hà.

Hắn từ trong túi lấy ra chồng giấy nợ, đập lên bàn, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Chỉ cần ngươi, ngươi đồng ý theo ta, thì những khoản, khoản nợ này sẽ, sẽ xóa sạch, không cần ngươi, ngươi trả lại nữa.”

Diêu Xuân Nương mơ màng cầm giấy nợ, xem qua từng tờ một, Diêu Khánh Hỷ cũng tò mò lại gần xem.

Ngô Liễu Hương vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, bà vội vàng kéo Diêu Nhị Đông sang một bên, hỏi: “Đây là chủ nợ của Xuân nhi sao? Trẻ như vậy? Sao Xuân nhi lại nợ nhiều như vậy?”

Diêu Nhị Đông nhíu mày gật đầu: “Trương gia trước đây nợ thợ mộc Tề quá nhiều, nhà chúng ta không trả nổi, ngoại trừ để Xuân nhi theo hắn, không còn cách nào khác.”

Ông nói xong, từ ngăn kéo lấy ra một tẩu thuốc đã lâu không dùng, gõ gõ lên bàn, rồi lấy ra một ít t.h.u.ố.c lá khô, vò thành một cuộn nhét vào điếu thuốc, nhíu mày châm lửa hút một hơi.

Ngô Liễu Hương nhìn Tề Thanh đứng ở phòng bên cạnh, không biết là hài lòng hay không, lẩm bẩm: “Bộ dạng trông cũng đàng hoàng, tiếc là lại là người nói lắp.”

Bà hỏi Diêu Nhị Đông: “Người như thế nào? Nếu người không được, Xuân nhi theo hắn chẳng phải chịu khổ sao?”

Diêu Nhị Đông cũng biết, nhưng ông vẫn nói: “Không còn cách nào khác. Người và tiền, hôm nay hắn phải mang đi một thứ.”

Diêu Nhị Đông cầm điếu thuốc, từ thắt lưng tháo ra một chùm chìa khóa, đưa cho Ngô Liễu Hương, nói nhẹ nhàng: “Bà đi mở cái rương trong phòng, lấy một nửa tiền ra, khi Xuân nhi đi thì đưa cho con bé.”

Việc lớn trong nhà, Ngô Liễu Hương thường không có tiếng nói, nhưng làm mẫu thân, liên quan đến Diêu Xuân Nương, bà không thể không lo lắng.

Bà nhìn Diêu Nhị Đông, muốn nói lại thôi: “Còn đứa trẻ thì sao?”

Diêu Nhị Đông bất đắc dĩ lắc đầu, vẫy tay: “Đi đi.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 119



Cổng nhà mở toang, Diêu Xuân Nương và Tề Thanh ngồi trên bàn đối diện nhau, cả hai không ai nói gì, trong nhà nhất thờ yên tĩnh kỳ lạ, chỉ có tiếng đứa trẻ trong tay Diêu Khánh Hỷ thỉnh thoảng phát ra tiếng nước miếng chóc chóc.

Diêu Xuân Nương không nói đồng ý hay không đồng ý với Tề Thanh, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về đống giấy nợ trên bàn, lại liếc nhìn Tề Thanh đang giả bộ nghiêm mặt, hai tay đặt trên bàn, ngón tay không yên lộn xộn, vẻ mặt đầy do dự.

Nàng diễn xuất còn giống Tề Thanh hơn, như thể hôm nay Tề Thanh thực sự đến ép nàng về thôn Lê Thủy sống cùng hắn.

Tề Thanh tự nhiên biết Diêu Xuân Nương đang diễn cho người khác xem, nhưng hắn nhìn nàng ngồi trước mặt mình mà không nói gì, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trên đường đi nhưng vẫn không nỡ nói ra.

Diêu Khánh Hỷ biết quan hệ giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương không đơn giản, trước đây Diêu Xuân Nương đã nhờ nàng ta gửi thư cho Tề Thanh. Nhưng Diêu Xuân Nương chỉ bảo nàng ta gửi thư, không nhắc gì khác, lúc này thấy tình huống cũng không đoán được quan hệ giữa Diêu Xuân Nương và Tề Thanh là gì.

Nàng ta lén nhìn Tề Thanh không có biểu cảm, trong lòng thắc mắc: Liệu có thật là chủ nợ của Xuân nhi không?

Diêu Khánh Hỷ cảm thấy bầu không khí không đúng, liền ra hiệu cho trượng phu mình ôm đứa trẻ sang phòng khác.

Đứa trẻ vừa đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, Tề Thanh bỗng lên tiếng gọi: “Diêu Xuân Nương.”

Hắn gọi rất rõ ràng, không chút lắp bắp, trong giọng nói chứa đầy tình cảm dịu dàng gọi “Xuân Nương”, khiến Diêu Xuân Nương không tự chủ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn giả vờ rất có dáng vẻ, gõ gõ lên giấy nợ, hỏi với giọng trầm: “Hôm nay ngươi, ngươi muốn trả, trả nợ, hay theo, theo ta vê sống?”

Câu hỏi này được hỏi trắng ra, ở cửa Diêu Đại Hải và thê tử của ông ta đều quay đầu nhìn lại.

Tề Thanh đội đấu lạp đi dưới mưa suốt một đoạn đường, vai áo ướt sũng, khi hắn ngồi xuống, lộ ra cơ bắp chắc khỏe dưới lớp áo, thoạt nhìn không dễ chọc.

Cái kiểu mạnh mẽ và kiêu ngạo này, chính là hình ảnh của một kẻ côn đồ đang mua bán dân nữ.

Diêu Xuân Nương theo hắn diễn trò, nàng nắm chặt ngón tay, không tự tin hỏi: “Nếu ta không muốn sống với ngươi, cũng không trả được tiền thì sao?”

Diêu Khánh Hỷ nghe nàng nói vậy, gấp đến độ ở dưới bàn lo lắng kéo tay áo của nàng.

Diêu Xuân Nương không bị ảnh hưởng, nói xong thì im lặng. Câu này nghe như nàng đang chờ Tề Thanh phát tâm từ bi, bảo rằng tiền không cần trả.

Tề Thanh chưa lên tiếng, nhưng Diêu Đại Hải đã nói trước, giọng điệu như bị châm chọc: “Không trả được thì lúc trước ngươi vay làm gì, giờ có cái lỗ lớn như vậy, ngươi không tự mình lấp lại, còn mong ai giúp ngươi trả nợ nữa?”

Diêu Đại Hải thật sự không có chút sĩ diện nào, ông ta không kiếm được tiền từ Diêu Xuân Nương, giờ còn mặt dày nói những lời vô ích này.

Người không biết còn tưởng ông ta tốt bụng, dạy bảo Diêu Xuân Nương như nữ nhi của mình.

Lúc sáng sớm Diêu Xuân Nương đã nghe thấy Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải lén lút ra khỏi thôn Lê Thủy, biết rằng ông ta không cầm được tiền bán nhà của nàng, đang trút giận lên nàng.

Diêu Xuân Nương không tức giận, trái lại môi mím, nói với Diêu Đại Hải: “Thúc nói đúng, lúc trước là ta không hiểu chuyện, gây ra rắc rối mà không khắc phục. Đại thúc, bao năm qua thúc nhìn ta lớn lên, ta luôn coi thúc như cha ruột, thúc cho ta mượn một ít tiền đi, ta gom lại, cố gắng thì có thể trả được đấy.”

Diêu Xuân Nương vốn là người miệng mồm lanh lợi, giờ đây lại khóc lóc làm ra vẻ tội nghiệm, khiến Diêu Đại Hải không biết phải đáp lại thế nào.

Đại thẩm của Diêu Xuân Nương như thấy ma nhìn nàng, không hiểu sao nàng lại thay đổi nhanh chóng, đến cả câu “cha ruột” tào lao cũng nói ra được.

Bà ta gượng gạo nói: “Xuân nhi, ngươi cũng biết, ta và thúc của ngươi chỉ có một mẫu ba phân đất, cuộc sống hàng ngày đều rất chật vật. Giờ hai muội muội ngươi vẫn chưa gả đi, lại phải lo tang lễ cho tam thúc, nuôi đứa trẻ, làm sao còn tiền?”

Bà ta đã nói một tràng dài, cuối cùng cũng thốt ra câu cũ: “Không phải thúc và thẩm không muốn giúp ngươi, mà thực sự không có cách nào.”
 
Back
Top Bottom