Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vạn Cổ Cuồng Đế

Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 910: Mấy người đấu một thành!



Trong chiến tranh, nguồn lực chuẩn bị cho chiến đấu rất khan hiếm nhưng chỉ vì đối phó vài người không quan trọng mà điều động trăm vạn đại quân như vậy thì dù một sơ sẩy nhỏ cũng có thể sẽ bị phụ hoàng trách phạt.

Nhưng Đốc Thường hoàng tử đã không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ muốn Tịch Thiên Dạ cùng với những người phạm thượng làm loạn kia phải chết! Thậm chí ý tưởng thu phục hai vị nữ Thiên Vương kia để sủng ái chơi đùa cũng không còn.

Trăm vạn đại quân đang nhanh chóng kết trận, trông giống như từng tầng từng tầng những quân bài kết lại với nhau làm một thể.

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng đứng trên biển mây, khuôn mặt lãnh đạm nhìn trăm vạn quân trận bên ngoài thành Xương Trạch.

Hắn không lạ gì tình cảnh như thế, bởi vì bên trong Thiên Vực cũng có quân đội như thế, hơn nữa so với quân đội bên trong Chân Mộc linh thổ còn mạnh ngàn vạn lần.

Lúc trước Thiên Dạ thánh tổ nắm giữ trong tay một đội quân có thể quét ngang thiên hạ, nhưng sau cùng bị người ta làm tan rã.

Nhân tộc bên trong thế giới Thái Hoang có lẽ không có nhiều cường giả chân chính, thậm chí không có có thần linh tồn tại.

Nhưng nhân tộc cũng có ưu thế của mình, đó chính là số lượng nhân khẩu nhiều, có thể nói là vô số kể. Dựa vào quân trận mà hàng loạt tu sĩ tạo thành thậm chí có thể chống lại thần linh chân chính.

"Thuật quân trận bên trong Chân Mộc linh thổ lại không phải quá lạc hậu, xem ra cũng có kế thừa một chút quân trận giản dị của thời đại thưởng cổ."

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu nói, quân trận mà trăm vạn đại quân kia dung hợp rất phức tạp loằng ngoằng, Trận Pháp sư thông thường căn bản không khả năng sáng tạo ra, ít nhất tại Chân Mộc linh thổ trước mặt, thậm chí là trên đại lục Nam Man đều không có Trận Pháp sư cấp độ này.

"Giết!"

Một tiếng hét kinh thiên động địa vang vọng đất trời, từ trong thanh âm toát ra khí tức nghiêm nghị vô cùng vô tận bao phủ khắp bao trời.

Sau một khắc, một đoàn huyết quang từ trong quân trận b*n r* đánh về phía Tịch Thiên Dạ.

Một đường quét ngang thiên địa, đánh nát cả hư không giống như hình phạt từ trên trời giáng xuống.

"Tiêu rồi! Không có tu vi của Bán Thiên Thánh Thiên vương, căn bản không thể ngăn được đòn này."

Giang Hoài Nguyệt bất đắc dĩ liếc mắt, nàng vừa mới nảy sinh một chút hứng thú với nam nhân này, kết quả nam nhân kia đã sắp chết... Xem ra nàng thật sự chỉ thích hợp tu luyện, không thích hợp đàm luận chuyện cảm tình.

"Thú vị, ép trăm vạn đại quân thành Xương Trạch phải xuất ra, thật khiến người ta kinh ngạc."

Trần Cửu Phụng hứng thú nhìn Tịch Thiên Dạ trên bầu trời, trận công kích trước mắt đáng sợ như thế, nghĩ xem hắn rốt cuộc là sống hay là chết.

Nhưng khả năng chết tương đối lớn.

Sở dĩ hắn được tôn xưng là Đại Thân vương của Thương Lan hoàng bộ, có quyền thế thao thiên là bởi vì hắn nắm trong tay một đội đại quân trăm vạn Thánh Giả. Có này quân đội này ai dám trêu chọc hắn đều phải lượng trước một chút, dù cho hoàng đế của Thương Lan hoàng bộ cũng đều như thế.

Cho nên Trần Cửu Phụng hiểu rất rõ uy lực của đại quân trăm vạn Thánh Giả, dù cho Xương Trạch thành chỉ có đại quân năm mươi vạn Thánh Giả mà không tới một trăm vạn, đó cũng là điều vô cùng đáng sợ, thậm chí thu phục Thánh Thiên vương bình thường cũng đều thừa sức.

Dĩ nhiên Thánh Thiên vương cũng không thể bị đại quân trăm vạn g**t ch*t, mặc dù có thể đấu không lại nhưng lại có thể rút lui, không chiến là được.

Nhưng Tịch Thiên Dạ cũng không phải là Thánh Thiên vương, hắn có thể trốn ra ngoài hay không vẫn chưa thể nói trước được.

Tất cả mọi người ngừng thở nhìn lên bầu trời, xem xem Tịch Thiên Dạ làm sao ứng đối kiếp nạn này.

Thải Lân công chúa một kiếm đẩy lui bảy tên Thiên Vương Đại Giả, liếc mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn liền không để ý lắm, Nàng biết rất rõ năng lực của Tịch Thiên Dạ, ngay cả Khô Vinh tà trượng mà hắn còn có thể thu phục, sao có thể bị trăm vạn đại quân g**t ch*t, đây chẳng phải là rất buồn cười hay sao.

Nàng tập trung tinh thần chiến đấu cùng bảy tên Thiên Vương Đại Giả, nàng có thể tu thành Thiên Vương Đại Giả chính là nhờ có sự trợ giúp của Khô Vinh tà trượng, hơn nữa sau khi đột phá nàng cũng chưa từng trải qua trận đấu nào có cường độ cao, cho nên nội tình bên trong kỳ thật tương đối yếu, căn cơ cũng không được vững chắc.

Chỉ là bởi vì nàng được các vị thần linh truyền lại, hơn nữa lại có một phần sức mạnh của Khô Vinh tà trượng mới có thể chiến đấu cùng bảy tên Thiên Vương Đại Giả mà vẫn chiếm thế thượng phong.

Cho nên nàng rất trân quý cơ hội chiên đấu cùng bảy tên Thiên Vương Đại Giả, hi vọng nhân cơ hội này có thể củng cố căn cơ của bản thân trong cấp độ Thiên Vương Đại Giả.

Bảy tên Thiên Vương Đại Giả căn bản không hề nghĩ tới mình kỳ thật chỉ là món hàng để Thải Lân công chúa luyện tay, vẫn đang vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào mới có thể hạ gục nàng, từng tên một lần lượt toàn lực phát huy ra kỹ xảo, thần thông của mình.

Ở phía bên kia, Nguyên Long Huyền Linh Quy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn trận chiến trên trời, liền không mảy may để ý tới.

Kỳ thật trong tất cả mọi người, Nguyên Long Huyền Linh Quy mới mạnh nhất.

khoảng cách để nó ngưng tụ ra đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười hai không còn xa, lại thêm huyết mạch đặc thù của Nguyên Long Huyền Linh Quy, dù cho chiến đấu cùng Thánh Thiên vương chân chính, có lẽ cũng có thể chống đỡ một lát.

Nhưng Tịch Thiên Dạ không để nó ra tay mà tạm thời giấu nó đi để tránh phát sinh tình huống bất ngờ.

Huyết quang xẹt qua thiên địa, trong khoảnh khắc liền xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ không né tránh mà vận toàn lực, đâm thẳng vào đoàn huyết quang kia.

Hắn rất muốn biết, sức chống cự của mình rốt cuộc mạnh đến cỡ nào. Công kích của quân trận chỉ là sức mạnh thuần túy, rất thích hợp để khảo thí.

Ầm ầm!

Thiên địa rung mạnh, huyết quang trong nháy mắt nổ tung, một luồng khí tức từ trung tâm lao ra, toàn bộ thành Xương Trạch bởi vì sát khí tràn ngập mà nhiệt độ không khí cũng đột nhiên giảm xuống.

"Hắn chết rồi sao?"

Mắt Giang Hoài Nguyệt nhìn chằm chằm vào một vùng trời.

Thông thường mà nói, thiếu niên áo trắng kia có thể không còn sống sót nhưng nàng vẫn hi vọng kỳ tích xuất hiện.

Thiên Vương Đại Giả bình thường đứng trước đòn công kích này dứt khoát không thể có cơ hội sống sót, dù cho là Tiêu Trình một khi chạm vào cũng lập tức chết tức tưởi. Nhưng Tịch Thiên Dạ không bình thường, hắn hết sức thần kỳ nên có lẽ sẽ có kỳ tích phát sinh đây.

"Không thể tưởng tượng nổi, thật sự quá khó tin. Chẳng lẽ hắn không phải Thiên Vương Đại Giả, mà là một vị bán bộ Thánh Thiên vương? Trẻ tuổi như thế đã tu thành bán bộ Thánh Thiên vương, trong lịch sử nhân tộc chúng ta từng xuất hiện qua?"

Toàn bộ thành Xương Trạch đều đổ vỡ, mặc dù Đốc Thường hoàng tử điều động ra trăm vạn đại quân, kết quả vẫn không làm gì được thiếu niên kia.

Như vậy chẳng phải nói, chỉ dựa vào mấy người nhỏ nhoi bọn hắn thật sự có thể áp chế thành Xương Trạch sao?

Mấy người đấu một thành!
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 911: Cốt Thuyền Xuất Thế



Chương 911

Tịch Thiên Dạ đứng bình tĩnh trên chín tầng trời, từ đầu đến cuối bất động như núi

Trên người hắn có chi chít vết rách như là đại địa rạn nứt, nhìn qua tựa như pha lê đồ sứ bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

"Quả nhiên cường độ rất cao."

Tịch Thiên Dạ tự lẩm bẩm, trăm vạn đại quân tinh nhuệ toàn lực tấn công đã bắt đầu uy h**p đến thân thể Minh Hoàng luyện thi của hắn.

Nhưng đây cũng chính là thứ hắn cần, nếu không thì thông minh như hắn sao có thể đi chống đỡ sự tấn công của trăm vạn đại quân tinh nhuệ.

Từ sau khi hắn tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi thuật, tu vi vẫn luôn tăng nhanh như gió cũng bởi vậy thôn tính quá nhiều năng lượng đa nguyên hóa.

Noi ngắn gọn chính là thân thể Minh Hoàng luyện thi của hắn không đủ thuần túy viên mãn mà thiếu mấy phần ngao luyện.

Trước mắt xem như không có vấn đề gì nhưng thời gian dài sẽ xuất hiện thiếu hụt rất lớn.

Tịch Thiên Dạ tự đưa chính mình vào ranh giới nguy hiểm cũng là muốn muon lực lượng tram vạn đại quan tinh nhue doc suc mà ngao luyen than thể của mình, tôi luyện những nhân tố không ổn định và thiếu hụt từ trong thân thể của mình ra ngoài.

Dương nhiên bởi vì trăm vạn đại quân hợp lực tấn công chính là năng lượng công kích rất thuần túy, không trộn lẫn bất kỳ lực lượng nào khác, điều kiện khá phù hợp tôi luyện thân thể Minh Hoàng luyện thi.

"Đến đây!"

Tịch Thiên Dạ hoạt động thân thể, từng sợi Minh Hoàng thi văn chui vào trong da rạn nứt điên cuồng tu bổ và khép lại thương thế của hắn.

"Đánh chết hắn cho ta, đánh chết hắn."

Tầm mắt Đốc Thường hoàng tử dữ tợn, gào thét ra sức vỗ đùi, giống như hắn là trăm vạn đại quân đang liều mạng phát động hợp lực tấn công.

Hắn không tin oanh kích không chết tên vương bát đản kia.

Chỉ thấy lần công kích thứ hai của trăm vạn đại quân chậm rãi ngưng tụ, trong thiên địa tản ra năng lượng chấn động kh*ng b* không gì sánh kịp.

"Tên điên! Vì tôi luyện thân thể lại có thể điên cuồng như thế."

Hổ Tam Âm bị cử động của Tịch Thiên Dạ dọa sợ, quả là quá điên cuồng, sơ sẩy một cái có thể biến thành tro bụi.

Đổi thành hắn sợ rằng dũng khí tiếp nhận đợt công kích thứ nhất cũng không có, chớ nói chi là đợt công kích thứ hai.

"Đợt công kích thứ hai so với đợt công kích thứ nhất mạnh hơn rất nhiều, người thiếu niên kia đã trọng thương, sợ là lành ít dữ nhiều."

Tầm mắt Trương Cát Tượng ngưng trọng nói.

Hắn đương nhiên có thể nhìn ra, Tịch Thiên Dạ mặc dù chặn được đợt công kích thứ nhất, thế nhưng cũng bởi vậy mà trọng thương.

Thương thế nghiêm trọng như thế làm sao có thể tiếp tục ngăn cản đợt công kích thứ hai, căn bản không có khả năng này.

Đợt công kích thứ nhất chỉ là thêm nhiệt, đợt công kích thứ hai sẽ mạnh hơn, bởi vì thời gian di chuyển quân trận càng lâu lực công kích càng mạnh.

Tịch Thiên Dạ có thể ngăn cản đợt công kích thứ nhất, nhưng hắn có thể ngăn cản đợt công kích thứ hai hay không vẫn là ẩn số.

Dường như tất cả mọi người đều ngừng thở, nhìn thiếu niên trên cửu thiên kia.

Sau một khắc, chỉ thấy huyết quang dài vạn trượng ngang qua không trung, hung ác vô cùng đánh tới Tịch Thiên Dạ.

Âm ầm!

Tiếng nổ vang kinh thiên bao phủ cả bầu trời, Xương Trạch thành khổng lồ cũng run rẩy chấn động. Trên mặt đất xuất hiện hàng loạt vết rách, lan tràn đến Mạc Lận hà mới dừng lại.

Tất cả mọi người nhìn lên bầu trời, đã thấy tên thiếu niên kia vẫn sừng sững trên trời cao, thân thể thẳng tắp như kiếm giống như sống lưng thiên địa.

"Không chết!"

Ánh mắt Trương Cát Tượng trầm lãnh, theo bản năng hít một hơi thật sâu.

Trần Cửu Phụng cũng hơi hơi nheo mắt lại, một Thiên Vương Đại Giả căn bản không có khả năng ngăn cản công kích đáng sợ như thế, thiếu niên kia hết sức không bình thường.

Thân thể Tịch Thiên Dạ lần nữa nổ tung, thương thế so với trước càng nặng nhưng vẫn không có tán loạn.

Đợt thứ ba công kích.

Đợt thứ tư công kích.

Trăm vạn đại quân phát động uy lực công kích đợt thứ năm đã kh*ng b* tới cực điểm, sợ là Thánh Thiên vương cũng không dám cứng rắn đòn khiêng chính diện.

Tịch Thiên Dạ dường như ở biên giới tử vong, mắt thấy từng lần đều đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng chẳng biết tại sao hắn vẫn không ngã không tiêu tan, như ánh nến trong gió không ngừng ngã trái ngã phải nhưng vẫn bất diệt.

Nếu là người tỉ mỉ có thể phát hiện, Tịch Thiên Dạ tiếp nhận công kích càng nhiều nhưng thương thế của hắn ngược lại khôi phục càng nhanh.

Từng đoàn từng đoàn năng lượng âm u bao vây lấy hắn, không ngừng tưới nhuần lục phủ ngũ tạng của hắn, cường hóa tứ chi xương cốt của hắn.

"Hắn đang mượn cơ hội tu luyện, làm sao có thể!"

Thân thể Trương Cát Tượng chấn động, trong mắt không thể tưởng tượng nổi, căn bản không thể tin được chính mình nhìn thấy sự thật.

Thiếu niên kia thế mà ở tình huống nguy cơ như thế dựa thế tu luyện, thật không sợ chết sao? Khó trách hắn không tránh né cũng không chạy trốn mà mặc cho những lực lượng kia công kích trên người hắn.

Mượn ngoại lực tu luyện thuộc về loại phương thức tu luyện thường thấy, thế nhưng mượn ngoại lực như thế, tu sĩ bình thường đừng nói làm, sợ là nghĩ cũng không dám nghĩ, dù cho Thánh Thiên vương cũng không dám làm như thế.

Ánh mắt Đốc Thường hoàng tử âm trầm vô cùng, sức mạnh trăm vạn đại quân mặc dù đáng sợ, nhưng mỗi một lần công kích đều sẽ tiêu hao lượng lớn tài nguyên, cứ tiếp tục như thế sợ là tiêu hao không nổi.

"Mượn tài nguyên bổn hoàng tử tu luyện, rất đáng giận! Ngươi phải chết, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu."

Tầm mắt Đốc Thường hoàng tử hung tợn nói.

Đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười một của Tịch Thiên Dạ sau khi trải qua năm lần oanh kích, chậm rãi từ hư hóa thực, thậm chí khoảng cách cuối cùng triệt để hóa thực chỉ còn cách xa một bước.

Nhưng Tịch Thiên Dạ đã cực hạn, đợt công kích thứ sáu thì hắn sợ là không tiếp nổi, nếu như mạnh mẽ chống đỡ sẽ khiến thân thể sẽ hóa thành tro tàn, dù cho Minh Hoang Luyen Thi thuật cũng không thể cứu hắn trở về.

"Thôi! Thấy được thì thu."

Tịch Thiên Dạ chậm rãi mở mắt ra, cong ngón búng ra, một ánh sáng nóng bỏng phóng lên tận trời đụng vào huyết quang đợt thứ sáu.

Thiên địa rung mạnh, rất nhanh ánh lửa cùng huyết quang cùng lúc chôn vùi.

Hắn lần thứ nhất chủ động thi triển ra sức mạnh công kích huyết quang, nhưng huyết quang thật đáng sợ, dù cho sử dụng Huyền Thiên Ly Hỏa lô cùng Hàn Phách Cực Quang Tráo cũng chống đỡ không nổi bao lâu. Hắn không có hứng thú đối kháng với trăm vạn đại quân, đồ đần mới gánh đến cùng với lực lượng trăm vạn Thánh Giả.

Nhìn trong trăm vạn quân trận sắp ngưng tụ huyết quang đợt thứ bảy, Tịch Thiên Dạ cười lạnh.

Chỉ thấy cổ tay hắn khẽ đảo, một con ốc biển xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.

Sau một khắc, âm ốc biển vù vù xuất hiện trong thiên địa, bao trùm trong vòng nghìn dặm thiên địa.

Trong Xương Trạch thành, tất cả mọi người đều bị hình ảnh mười chiếc cốt thuyền bay lên không hấp dẫn.

Dù sao thể tích cốt thuyền lớn như vậy bay lên không trung cũng che khuất bầu trời, cho dù bọn họ không muốn chú ý cũng khó.

Thiên không chiến hạm trên đại lục rất ít ỏi, bởi vì nguyên do trọng lực quá cao, chi phí và độ khó chế tạo thiên không chiến hạm tương đối lớn, chỉ có một số thế lực tuyệt thế mới có thể có một hai chiếc thiên không chiến hạm.

Mười chiếc thiên không chiến hạm bay lên không, hình ảnh kia sao mà to lớn hùng vĩ, đa số tu sĩ khả năng cả đời đều không có cơ hội trông thấy.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 912: Máu Chạm Máu



Chương 912

Không ít người đều nhìn nhau, trong mắt có chút ngạc nhiên ...

Chẳng lẽ mười chiếc thiên không chiến hạm kia chính là viện quân mà Tịch Thiên Dạ bọn họ tìm đến? Hoặc nói ban đầu đã cập bến ở bến cảng chờ lệnh bất cứ lúc nào.

"Bọn hắn lại có viện quân, xem ra quả nhiên có chuẩn bị mà đến."

Trương Cát Tượng bất ngờ nhìn lên bầu trời, đã không ngờ cũng nằm trong dự liệu.

Giống Tịch Thiên Dạ bọn họ mạnh mẽ như vậy, nếu dám cướp bóc Xương Trạch thành, rõ ràng sẽ không làm chuyện không chắc chắn.

Nhưng bọn hắn ỷ vào cái gì? Chẳng lẽ chỉ dựa vào mười chiếc thiên không chiến hạm sao!

Trương Cát Tượng cảm thấy kỳ quái cau mày, nhìn bên ngoài mười chiếc thiên không chiến hạm rõ ràng không có cách nào chống lại trăm vạn đại quân tinh nhuệ.

"Thú vị, còn có viện quân xuất hiện."

Giang Hoài Nguyệt cười nhạt một tiếng, trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra, ít nhất trước mắt còn có thể xem Tịch Thiên Dạ giay dụa một chút.

Không biết mười chiếc cốt thuyền kia chở bao nhiêu binh lực nhưng xem thể tích cốt thuyền thì hiểu, đoán chừng binh lực sẽ không quá nhiều, có thể chứa một hai chục vạn sợ rằng đã quá nhiều rồi.

"Đồng nát sắt vụn cũng dám lái xược ở Xương Trạch thành, chúng tướng sĩ nghe lệnh đánh chúng nổ nát vụn toàn bộ cho bổn hoàng tử."

Đốc Thường hoàng tử lạnh lùng thốt.

Trăm vạn đại quân tinh nhuệ Trụ Sơn bộ lạc trong tay hắn có thể tung hoành Thu Cách Nhã đại bình nguyên không ai dám tranh phong, sao lại sợ một đám dã quân tạp nham không biết xuất hiện trong xó nào.

Đừng nói mười may vạn binh lực nhỏ nhoi, dù cho hơn trăm vạn binh lực hắn cũng không sợ, dù sao trong tay hắn chính là Thánh Giả đại quân.

Ầm ầm ầm ầm ầm ...

Trận công kích của trăm vạn quân lập tức di chuyển mục tiêu, toàn lực oanh kích những cốt thuyền kia.

Lực lượng quân trận cỡ lớn, lúc công kích Tịch Thiên Dạ tụ thành một tốp, lúc công kích cot thuyền lại chia ra thanh mười đồng thoi công kích mười mục tiêu rất linh hoạt đa dạng.

Chỉ thấy mười đạo huyết quang xẹt qua bầu trời, toàn bộ đụng vào phía trên cốt thuyền, chuẩn xác vô cùng.

Cốt thuyền dưới sự công kích của huyết quang lúc này đã vỡ vụn, hóa thành từng đoàn từng đoàn xương vụn rơi xuống đoàn quân.

"Ha ha ha! Một đám đồ chơi đồng nát sắt vụn, không chịu nổi một trận công kích."

Đốc Thường hoàng tử cười ha ha, trong mắt tràn đầy hả giận, chiến đấu đến bây giờ cuối cùng cũng nở mày nở mặt một chút.

Một đám dã quân tạp nham cũng muốn đến tấn công Xương Trạch thành, quả là không biết trời cao đất rộng.

"Kết thúc?"

Trương Cát Tượng có chút ngạc nhiên, cùng lão nô áo xám bên cạnh nhìn nhau.

Lúc những cốt thuyền kia vừa mới ra sân khí thế to lớn hùng vĩ, ai ngờ chỉ là gối thêu hoa, sấm to mưa nhỏ không chịu nổi một trận công kích.

"Không phải chứ! Cái này cũng quá dễ vỡ đi."

Trong lòng Giang Hoài Nguyệt đầy im lặng. Tịch Thiên Dạ dẫn theo một đôi quân phế vật như thế đến công chiếm Xương Trạch thành? Thật không phải là đến làm trò cười hay sao?

Không thể áp chế trăm vạn Thánh Giả đại quân Xương Trạch thành, dù cho sức mạnh cá nhân mạnh hơn thì như thế nào?

Toàn bộ tu sĩ Xương Trạch thành đều có chút ngạc nhiên, dù sao kỳ vọng chênh lệch quá lớn với kết quả.

"Đáng tiếc, ta thậm chí vừa mới cho là bọn họ có thể công chiếm được Xương Trạch thành."

Một chỗ ngóc ngách bên trong thành có một đám người bí mật tụ tập lại một chỗ, len lén quan sát phía ngoài trận đấu. Bọn họ đều là người ẩn nấp sau lưng, không dám quang minh chính đại đứng ra, theo như lời nói của Trụ Sơn bộ lạc thì chính là dư nghiệt Yên Nhạc bộ lạc.

Yên Nhạc hoang bộ đa từng phon vinh hưng thịnh vô cung nen noi hoan toàn bị tiêu diệt thì không thể, một số lệ thuộc vào thế lực Yên Nhạc hoàng bộ vẫn bí mật sống dưới lòng đất, yên lặng tìm kiếm cơ hội vùng lên.

Thật đáng tiếc, người trẻ tuổi làm việc quá l* m*ng, nếu như biết giấu tài mượn thiên phú của bọn họ đợi một thời gian có thể thật sự có cơ hội chiến thắng Trụ Sơn bộ lạc."

Một lão giả áo tơi nhẹ giọng thở dài, trong đôi mắt đục ngầu có chút bất đắc dĩ cùng vô lực.

Kỳ thật thế lực ngầm của Yên Nhạc hoàng bộ rất nhiều, đám người Tịch Thiên Dạ kia đã được họ xem như là đồng minh.

Dù sao ở trong thành đã cứu viện hoàng loạt tù binh Yên Nhạc hoàng bộ, bây giờ lại cứng rắn đối địch với Đốc Thường hoàng tử, muốn công chiếm Xương Trạch thành, không phải người của Yên Nhạc hoàng bộ sao có thể là những người khác.

Mặc dù đã đoán ra thân phận của đám người Tịch Thiên Dạ kia, nhưng hạ bộ cũ của Yên Nhạc bộ lạc này nấp ở dưới mặt đất không ai đứng ra. Bởi vì theo bọn họ nghĩ thì hành vi của Tịch Thiên Dạ bọn họ thực sự quá l* m*ng, không khác gì muốn chết.

Xương Trạch thành đã làm một cửa lớn vào Thu Cách Nhã đại bình nguyên, nếu như xâm chiếm tốt như vậy sao lại luôn bị Trụ Sơn bộ lạc khống chế trong tay, hắn chẳng lẽ cho rằng những thế lực khác sẽ không tìm cách sao.

"Làm sao bây giờ?"

Có người lo lắng hỏi.

Bọn họ trong số những người này, thậm chí có một số là tù binh mới vừa được cứu ra mấy ngày nay.

"Không có cách nào, chỉ có thể nhẫn! Với lực lượng của chúng ta ra ngoài có thể làm gì, chịu chết sao?"

Lão giả áo tơi lạnh lùng nói, áp chế một vài người rục rịch xuống.

"Các ngươi lựa chọn như thế nào, Trương mỗ quản không được, nhưng ta nhất định phải ra ngoài, dù như thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn mấy người Tô cô nương bọn họ chết trong tay Trụ Sơn bộ lạc."

Một hảo hán cường tráng đứng dậy, mặt không thay đổi đi ra ngoài. Hai ngày trước hắn vừa mới được Tô Hàm Hương cứu ra, từ tù binh trở thành người tự do.

Có người muốn ngăn cản hắn, nhưng căn bản ngăn không được. Thấy hắn khăng khăng như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng cùng than nhẹ.

Tình huống như thế không ngừng phát sinh, Trong Xương Trạch thành rất nhiều nơi hẻo lánh đều có những chuyện tương tự xảy ra, có hàng loạt thế lực Yên Nhạc hoàng bộ thế lực từ trong bóng tối đứng dậy, chuẩn bị huyết chiến đến cùng với Trụ Sơn bộ lạc.

Trong bọn họ đa số đều là tù binh được Tô Hàm Hương cứu vớt, nhưng cũng có một số ít người của Yên Nhạc hoàng bộ tộc, bởi vì cừu hận, bởi vì nghĩa khí cùng máu nóng trong lòng, từ khu vực an toàn đi ra, một bước kia là đi về phía nguy hiểm cùng cái chết.

"Giết!"

Vài trăm người, mấy ngàn người, mấy vạn người ... Như là thiên hàng kì binh từ trong bóng tối, từ trong góc, từ dưới nền đất ... Từng người từng người liên tiếp chui ra đánh về phía quân sĩ Trụ Sơn bộ lạc. Có số người trong tay thậm chí không có vũ khí, tay không tấc sắt xông tới.

"Một đám nghịch tặc vong quốc ẩn nấp nhiều như vậy, vừa vặn đúng lúc, giết sạch toàn bộ cho bản hoàng tử, loại trừ sạch sẽ toàn bộ dù một tên cũng không để lại."

Đôi mắt Đốc Thường hoang tử có hàn quang lóe lên, sát khí dày đặc nói.

"Giết! Lão tử không sợ chết, có gan liền thì đến lấy mệnh của ta."

"Yên Nhạc hoàng bộ vĩnh không khuất phục, g**t ch*t đám cẩu tặc Trụ Sơn bộ lạc."

"Bản tọa hôm nay không thèm đếm xỉa gì nữa, giết một tên đủ vốn, giết hai tên thì lời, một nhà lão tử đều bị giết sạch, một mình ta sống cũng không có ý nghĩa gì.”

Người đám đứng ra, dường như toàn bộ đều thấy chết không sờn như một đoàn tử sĩ, mặc dù vũ khí trang bị không bằng quân sĩ Trụ Sơn bộ lạc nhưng vẫn cam lòng dang than chien đau không sợ chet, muốn tạo lực cản cùng tổn thất lớn cho đội quân Trụ Sơn bộ lạc.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 913: Một tên đại tướng quân



Hai mắt Tô Hàm Hương xích hồng mang theo Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên lao ra đám người đó, đứng trước mặt tất cả các chiến sĩ của Yên Nhạc hoàng bộ, dẫn đầu chống lại quân đội Trụ Sơn bộ lạc.

Ba người bọn họ đều là chuẩn cao thủ Thiên Vương cảnh, trong quân sĩ bình thường thì sức mạnh bùng lên rất kinh người.

Trong phút chốc có hàng loạt quân sĩ Trụ Sơn bộ lạc bị đánh giết, trong lúc nhất thời khí thế của các chiến sĩ Yên Nhạc hoàng bộ lập tức dâng cao, thiêu đốt lên khí thế chiến đấu mạnh mẽ.

"Các nàng muốn chết! Người đâu bắt mấy người kia lại cho ta."

Sắc mặt Đốc Thường hoàng tử băng lãnh, chuẩn bị chỉ huy người bắt Tô Hàm Hương cùng Tần Tâm Duyệt lại trước, bớt đi sự công kích của nàng với các binh lính bình thường.

Nhưng mà bên trong Xương Trạch thành tất cả Thiên Vương cao thủ đều đã bị kiềm chế, người bên cạnh Đốc Thường hoàng tử dường như không còn cao thủ có thể phái ra, nếu như không có Thiên Vương cấp độ chiến lực muốn áp chế ba người Tô Hàm Hương có Thiên Vương chiến binh dường như khả năng rất nhỏ.

Không còn cách nào, Đốc Thường hoàng tử chỉ có thể tạm thời điều ra hơn mười chuẩn Thiên Vương cảnh từ trong mật vệ hoàng gia tiến đến bao vây tấn công các nàng. Nhưng bởi vì không có Thiên Vương chiến binh, ngược lại vẫn bị ba người Tô Hàm Hương chế trụ.

"Đáng giận! Chờ thu dọn hết ba người kia rồi tới thu dọn các ngươi."

Sắc mặt Đốc Thường hoàng tử khó coi, không nhìn mấy người Tô Hàm Hương nữa, mà lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ trên trời kia, trận chiến trên bầu trời mới quyết định thắng bại cuối cùng, hắn có trăm vạn đại quân tinh nhuệ, không tin Tịch Thiên Dạ kia có thể lật lên sóng gió gì.

Đang lúc hắn chuẩn bị ra lệnh trăm vạn đại quân tinh nhuệ phát động hợp kích chi thuật lần nữa, nhằm phá hủy hoàn toàn Tịch Thiên Dạ, lại ngạc nhiên phát hiện tình huống nằm ngoài sự dự liệu của hắn. Cả quân trận căn bản sắp xếp ngay ngắn, chẳng biết tại sao xuất hiện rối loạn, không có cách nào dung hợp lại cùng nhau.

"Tình huống như thế nào?" Đốc Thường hoàng tử kinh hãi nói.

"Không xong! Không xong! Hoàng tử điện hạ, có quân địch xâm lấn trong quân trận của ta, quân trận của ta hoàn toàn bị rối loạn rồi."

Bốn tên đại tướng quân mặc khôi giáp từ trong tứ đại quân đoàn bay ra, vội vàng bay tới chỗ của Đốc Thường hoàng tử, còn chưa rơi xuống đất đã vội nói.

"Cái gì! Quân địch xâm lấn? Quân địch từ đâu tới, các ngươi đừng ăn nói lung tung."

Sắc mặt Đốc Thường hoàng tử kịch biến nói.

Rào rào rào!

Bốn tên đại tướng quân trong quân doanh cuối cùng bay đến trước mặt Đốc Thường hoàng tử, sau khi hạ xuống hít ngụm lớn khí nói:

"Cốt thuyền! Những cốt thuyền kia có vấn đề... Quái vật, bên trong toàn bộ đều là quái vật."

"Hoàng tử điện hạ, chuyện không ổn rồi, những quái vật kia rất đáng sợ, quân đội của ta sợ là ngăn cản không nổi."

Một tên đại tướng quân khác cũng vô cùng hoảng sợ nói.

"Quái vật gì mà quái vật! Các ngươi nói tõ cho bản hoàng tử."

Đốc Thường hoàng tử cũng luống cuống, có thể làm cho đại tướng quân của bốn đại quân đoàn hốt hoảng như vậy, hắn đương nhiên đoán rõ phát sinh chuyện lớn gì.

Chỉ là cuối cùng chuyện gì, có thể làm cho đại tương quân của bốn đại quân đoàn đều bối rối như thế?

"Hoàng tử điện hạ, mạt tướng nói cũng không rõ được, chính ngài xem đi..."

Sắc mặt tên đại tướng quân trắng bệch không còn cách nào giải thích rõ cho Đốc Thường hoàng tử, cho nên trực tiếp thi triển thánh thuật ảnh tượng chiếu rọi tình huống trong quân doanh ngoài thành ra.

Chỉ thấy một đoàn ánh sáng màu lam từ lòng bàn tay vị đại tướng quân kia ngưng tụ hóa thành mặt kính, hình ảnh trong gương chính là một quân doanh to lớn vô cùng, đoán chừng quy mô có mấy chục vạn quân sĩ.

Chỉ là trong quân doanh giờ phút này đã loạn thành một bầy, khắp nơi đều là tiếng chém giết, thi thể từng người ngã vào trong vũng máu, tưởng chừng như máu chảy thành sông.

Chính là một bầy khô lâu quái vật làm cho quân doanh hoảng sợ hỗn loạn như thế, trong tay những khô lâu quái vật kia cầm vũ khí bằng xương cốt, gặp người liền giết,hơn nữa toàn bộ đều dũng mãnh vô cùng, những quân đội Thánh Giả tinh nhuệ kia căn bản không có cách chống lại bọn chúng, vừa đối mặt sẽ bị đánh giết.

"Cái gì!"

Đốc Thường hoàng tử nhìn lên hình ảnh trước mắt, thân thể lay động một hồi suýt nữa té lăn trên đất, trong mắt đầy hoảng sợ cùng run sợ.

Vừa mới qua một chút thời gian như vậy, hắn đã nhìn thấy có ngàn vạn quân sĩ bị những khô lâu quái vật kia g**t ch*t.

Những quân sĩ kia toàn bộ đều là Thánh Giả!

Dù cho ở trong Trụ Sơn bộ lạc cũng là quân đội chủ lực tinh nhuệ vô cùng, cứ qua một chút như vậy, quân đội phía tây dường như tổn thất một phần tư.

"Hoàng tử điện hạ, những khô lâu quái vật kia đều là từ phía trên cốt thuyền rớt xuống, chúng nó trực tiếp bay xuống trong quân doanh chúng ta, khó lòng phòng bị, hơn nữa cả đám đều tu vi cao thâm mạnh mẽ, thấp nhất đều là tu vi Vương cảnh trở lên, hơn nữa số lượng cực kỳ nhiều, sơ lược đoán chừng số lượng ít nhất có mấy vạn."

"Không sai, quân doanh phía bắc của chúng ta cũng có mấy vạn khô lâu quái vật xâm lấn, hơn nữa toàn bộ đều là tu vi nhị cảnh vương trở lên, quân doanh của ta dường như không có cách nào chống cự, thời gian càng lâu sợ rằng toàn quân có nguy cơ bị tiêu diệt."

"Quân doanh phía đông của ta cũng thế, toàn bộ đều là khô lâu quái vật Nhị Vương cảnh trở lên, không có cách nào chống cự."

"Quân doanh phía nam của ta cũng thế, dường như không có cách nào chống cự..."

Lời nói của tứ đại tướng quân làm sắc mặt của Đốc Thường hoàng tử hoàn toàn tái nhợt, bịch một tiếng ngồi dưới đất, trong mắt đầy tro tàn cùng tuyệt vọng.

Tứ đại quân doanh toàn bộ bị khô lâu quái vật xâm lấn, hơn nữa số lượng bọn chúng đều là mấy vạn, chẳng phải là nói những khô lâu quái vật kia có số lượng mười vạn?

Làm cho hắn hoảng hốt cùng tuyệt vọng không phải là số lượng, mà là thực lực của những khô lâu quái vật kia!

Cho dù dốc toàn lực Trụ Sơn hoàng bộ bọn hắn, chỉ sợ mười vạn đại quân cũng không bằng một nhánh toàn bộ do tu sĩ Nhị Vương cảnh trở lên tạo thành!

Cũng không phải nói trong Trụ Sơn bộ lạc không có nhiều Vương cảnh cao thủ, mà đã là Vương cảnh cao thủ trên đại lục đã đứng hàng cao thủ, cơ bản không có khả năng cam nguyện làm binh sĩ của Trụ Sơn bộ lạc.

Cho nên thành lập Vương cảnh quân đội tại nhân tộc vốn thuộc về việc không thể nào.

"Mười vạn Vương cảnh đại quân, làm sao có thể! Trời diệt Đốc Thường ta, trời diệt Xương Trạch thành ta sao?"

Đốc Thường hoàng tử ngồi co quắp dưới đất, khí lực toàn thân đều giống như bị rút sạch.

Trăm vạn đại quân tinh nhuệ chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn, có chỗ dựa này hắn căn bản không cần phải sợ Tịch Thiên Dạ, dù cho Tịch Thiên Dạ mạnh cỡ nào, hắn cũng có thể trấn áp xuống.

Nhưng hết sức rõ ràng, giờ phút này chỗ dựa của hắn đã không tồn tại, trăm vạn đại quân kia tự lo còn không xong, hắn lấy cái gì chống lại Tịch Thiên Dạ?

"Rút lui, lập tức rút lui."

Đốc Thường hoàng tử từ dưới đất bò dậy, nén đắng cay nói.

Giờ phút này quyết định vứt bỏ Xương Trạch thành mới là đường sống duy nhất của bọn hắn. Nếu không kéo dài thêm, sợ là cơ hội chạy trốn cũng không có.

Mặc dù hắn sẽ vì nguyên nhân này mà bị phụ hoàng trừng phạt, nhưng hắn chính là hoàng tử, không thể bỏ mạng ở đây, chỉ cần không chết thì có cơ hội đông sơn tái khởi.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 914: Có người nhịn không được nói



"Kỳ quái, trăm vạn đại quân vì sao không phát động công kích?"

Trương Cát Tượng có chút kỳ quái nói, sau khi đánh sụp đám quân tạp nham kia mà trăm vạn đại quân ngoài thành chậm chạp không thấy động tĩnh.

Theo lý thuyết, bọn hắn nên thừa thắng xông lên, triệt để ngăn chặn mấy người Tịch Thiên Dạ.

Nếu không đợi mấy người Tịch Thiên Dạ thong thả lại sức, đến bắt được Đốc Thường hoàng tử vậy thì phiền toái rồi.

Kỳ thật không phải mình Trương Cát Tượng, chỉ cần suy nghĩ của người thườngđều là như thế.

Quan phủ Xương Trạch thành không có lý gì cho mấy người Tịch Thiên Dạ thời gian th* d*c, nếu không buông thả một đại cao thủ khủng khiếp ra, rất có thể dẫn đến cục diện khó xử chủ soái bị bắt.

"Kỳ quái, người của bốn đại quân đoàn đang làm cái gì?"

Trần Cửu Phụng hơi khẽ cau mày, mơ hồ phát giác có chút không ổn. Hắn hiểu quân trận hơn Trương Cát Tượng, dù sao trong tay hắn nắm một đại quân trăm vạn thánh nhân chân chính.

Giờ phút này trăm vạn đại quân ngoài thành chẳng những không có phát động công kích, thậm chí quân trận đều đã bị giải tán, hắn không phát hiện được một chút khí tức quân trận hòa hợp lẫn nhau.

Bọn hắn không phải người bình thường, sau khi trong lòng có nghi hoặc lập tức phóng xuất ra thần niệm, thi triển thánh thuật điều tra.

Chỉ chốc lát sau, tình trạng tứ đại quân doanh ngoài thành liền hiện ra tầm mắt của bọn họ.

"Ông trời ơi..! Đó là cái gì..."

"Không thể tưởng tượng nổi... Thì ra là thế..."

Sau khi thấy rõ ràng tình trạng ngoài thành, hai người đều hít vào một ngụm khí lạnh, trong mắt đầy rung động thật sâu.

Vương cảnh đại quân!

Lại có người có thể tạo thành một quân đội Vương cảnh cao thủ, mặc dù số lượng chỉ có mười vạn nhưng cũng rất là kh*ng b*.

Trong lịch sử nhân tộc cũng có một số quân vương ý đồ muốn thành lập ra Vương cảnh quân đội, nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ đều thất bại.

Bởi vì Vương cảnh cao thủ trên đại lục đã thuộc về nhân vật thượng tầng, thường tiêu dao tự tại, căn bản cũng không nguyện ý làm binh sĩ, dù cho cho nhiều lợi ích hơn cũng rất khó xử lý.

Dù sao tài nguyên khoa trương không có người nào nuôi nổi, nếu không khoa trương lại không người nào nguyện ý tới.

"Xương Trạch thành xong rồi! Không thể tưởng tượng nổi, thật không thể tưởng tượng nổi rồi."

Trương Cát Tượng khẽ thở dài, hắn không ngờ rằng, vẻn vẹn chỉ một lần đến đây tham gia một buổi đấu giá của Xương Trạch thành lại thấy tận mắt cảnh Xương Trạch thành của Trụ Sơn bộ lạc bị cướp đi.

"Quả nhiên không có đơn giản như vậy, khó mà đoán trước."

Tầm mắt Trần Cửu Phụng cũng phức tạp, Xương Trạch thành là cửa ra vào của Thu Cách Nhã đại bình nguyên, dường như có thể xem là tấc đất tấc vàng, ai chiếm lĩnh Xương Trạch thành sẽ có được một của cải kinh thiên, bất kỳ một thế lực nào của nhân tộc đều sẽ ước ao ghen tị tài phú khổng lồ này.

Ầm ầm!

Tiếng hô "Giết" bên ngoài Xương Trạch thành rung trời, tứ đại quân doanh chỉ chốc lát sau liền máu chảy thành sông, phạm vi ngàn dặm một mùi máu tanh kinh người theo gió nhẹ thổi đều là mùi máu tươi.

Mười vạn đại quân khô lâu quái vật không có tình cảm, không có có ý thức, chỉ có chiến đấu, hơn nữa tu vi cũng rất cao.

Nhân tộc quân đội bình thường, cơ bản không có khả năng ngăn cản được thế công của bọn chúng, chỉ chốc lát sau toàn quân tan nát, từng tướng sĩ tháo chạy, quân lính hoàn toàn tan rã.

Một số tướng sĩ không còn đường trốn, thậm chí hoảng hốt xông vào trong thành, bên ngoài nội thành đều quấy đến gà bay chó chạy.

Động tĩnh to lớn như vậy đương nhiên không thể lừa gạt được nữa, ở trong Xương Trạch thành mọi người cuối cùng cũng từ từ nhận ra điều không bình thường.

"Tình huống như thế nào, tại sao có thể có bại quân xông vào trong thành, bọn hắn có vẻ như đều là... quân đội Trụ Sơn bộ lạc..."

"Trời ơi..! Những quân sĩ khôi giáp kia có đóng dấu ký hiệu quân doanh của thành bắc Xương Trạch thành, xảy ra chuyện gì?"

"Ta nhìn thấy quân sĩ quân doanh phía nam cũng có rất nhiều xông vào trong thành, bọn hắn đều bị một đám khô lâu quái vật quỷ dị truy sát."

"Quân doanh phía tây cũng thế, tứ đại quân doanh sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ..."

Quân sĩ tứ đại quân doanh không ngừng tháo chạy vào thành, người sống trong thành cuối cùng cũng kịp phản ứng.

Tứ đại quân doanh đều xuất hiện vấn đề lớn!

Một số tu sĩ tu vi cao thấy tình huống này, lúc này bay lên không trung thi triển ra thánh thuật ảnh tượng điều tra.

Sau một khắc, màn trời phía trên liền xuất hiện từng màn hình ảnh, người trong thành toàn bộ đều xem trợn mắt hốc mồm.

Các quân sĩ trong tứ đại trong quân doanh đã hoàn toàn tan nát, bị một bầy khô lâu quái vật truy sát vô cùng thê thảm, đoán sơ qua thậm chí khả năng có một nửa quân đội bị tiêu diệt.

"Trời ạ! Những quái vật kia đến cùng là cái gì? Thật là đáng sợ!"

"U Minh tộc xâm lấn nhân tộc chúng ta rồi sao, ta nghe nói chỉ trong U Minh tộc mới có loại sinh vật như thế"

"Thật là đáng sợ, giống như đồ sát a!"

"Những đại quân khô lâu kia sẽ không phải cũng là bút tích của đám người kia chứ. Nếu là như vậy, Xương Trạch thành e là muốn đổi chủ nhân rồi."

Nhìn hình ảnh trên màn trời, toàn bộ Xương Trạch thành chấn động không ngừng, các nhân sĩ các loại các cấp độ đều xem ngây người.

Có ít người mặc dù địa vị cao quý, thân thế bất phàm, nhưng chiến tranh máu tanh dã man như thế cũng chưa từng thấy tận mắt.

Tô Hàm Hương phóng lên tận trời, vung chiến kiếm vào trong đại quân Trụ Sơn bộ lạc giết ra một đường máu, chỉ chốc lát sau nàng xuất hiện ở lao ngục nơi giam giữ tù binh của Xương Trạch thành, nàng vung kiếm ra trực tiếp chém cửa ngục vững chãi thành hai khúc, lao ngục lớn nhất Xương ngay sau đó liền ầm ầm sụp đổ, hàng loạt tù binh bị giam giữ trong lao ngục từ bên trong đống đổ nát leo ra, từng người nhìn bên ngoài đầy ngạc nhiên, rõ ràng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Tô Hàm Hương thi triển kiếm thuật đến cực hạn, trong nháy mắt vung ra ngàn vạn kiếm, kiếm quang vô tận giống như nước thủy triều tuôn ra, chặt đứt toàn bộ xiềng xích trên tay trên chân những tù binh kia.

Cả người nàng không ngừng bay lượn trong lao ngục đổ nát như là phù quang lược ảnh không ngừng lướt qua ngục giam này đến ngục giam khác, chỉ chốc lát sau phóng xuất ra bảy, tám vạn tên tù binh.

Những tù binh kia rõ ràng không ngờ rằng sẽ có người phá hư lao ngục Trụ Sơn bộ lạc, cứu bọn hắn ra.

"Cô nương ngươi làm gì thế? Nơi này chính là Xương Trạch thành, trọng địa biên ải của Trụ Sơn bộ lạc, ngươi làm như thế không khác tìm cái chết."

Có người nhịn không được nói.

Cho nên trên mặt những tù binh không có gì vui sướng, ngược lại cả đám đều than thở.

"Các vị chiến sĩ Yên Nhạc hoàng bộ nghe đây, ta chính là Tô Hàm Hương trưởng công chúa Yên Nhạc hoàng bộ, bây giờ Xương Trạch thành đã bị công phá, các ngươi cũng khôi phục tự do. Bản công chúa lệnh các ngươi lập tức cầm vũ khí lên, ra đuổi giết những cẩu tặc Trụ Sơn bộ lạc đó, vì các huynh đệ Yên Nhạc bộ lạc chết trận báo thù."

Tô Hàm Hương xốc hết khăn che mặt của mình lên, một khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành xuất hiện trước mặt mọi người.

Nàng đứng trên hư không tản mát ra hào quang chói mắt như là tiên nữ rơi xuống.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back