Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vạn Cổ Cuồng Đế

Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 915: Một tiếng vang nhỏ



"Trưởng công chúa!"

"Công chúa điện hạ!"

"Trời ơi, đó là Hàm Hương công chúa điện hạ!"

Trong ngục giam đổ nát, hàng loạt tù binh rung động nhìn lên bầu trời, bọn hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ có một ngày trưởng công chúa điện hạ của đế quốc sẽ đích thân xuất hiện trước mặt bọn hắn, kiếm trảm lao tù bất chấp nguy hiểm mà cứu bọn hắn ra.

"Cái gì! Hàm Hương công chúa."

Đang len lén rút lui, thân thể Đốc Thường hoàng tử chấn động, tầm mắt khiếp sợ nhìn lên phía trên bầu trời nhìn trưởng công chúa Yên Nhạc hoàng bộ phong hoa tuyệt đại kia.

Nàng... Lại có thể ở bên trong Xương Trạch thành!

Hơn nữa hắn còn tâm tâm niệm niệm muốn bắt một trong hai nữ tử chuẩn Thiên Vương kia về làm đồ chơi sủng ái.

Không chỉ Đốc Thường hoàng tử, Điền Đông Hưng cũng trợn mắt hốc mồm nhìn lên bầu trời, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, nữ tử trong Thủy Tương cung mặc dù tình cờ gặp chính là Hàm Hương công chúa đệ nhất mỹ nhân của Nhân tộc trong truyền thuyết.

"Nàng làm sao lại xuất hiện trong Xương Trạch thành, đáng giận!"

Sắc mặt Đốc Thường hoàng tử u ám vô cùng, không phải nói là Hàm Hương công chúa kia chạy lên trời không có lối, địa ngục không cửa vào và đã bị phụ hoàng truy sát rồi sao? Nàng làm sao lại xuất hiện trong Xương Trạch thành.

Hàm Hương công chúa chính là nữ nhân phụ hoàng hắn coi trọng, luôn muốn bắt nàng cho vào trong hoàng cung nuôi nhốt làm sủng phi.

Đốc Thường hoàng tử giờ khắc này đương nhiên không dám có chút ý nghĩ xấu, chỉ là nữ nhân kia đã trở thành chó chết chủ không nơi nương tựa, làm sao đột nhiên có thế lực đáng sợ như vậy, công phá Xương Trạch thành.

"Trời ơi, nàng là Hàm Hương công chúa trong truyền thuyết sao?"

"Nàng là nhân vật trong truyền thuyết, ta lại có may mắn tận mắt nhìn thấy nàng, không thể tưởng tượng nổi."

"Thì ra là thế, mưu đoạt Xương Trạch thành xem ra là kế hoạch của vị Hàm Hương công chúa này. Chiến tranh giữa Yên Nhạc hoàng bộ cùng Trụ Sơn bộ lạc vẫn tiếp tục a."

Toàn bộ Xương Trạch thành cũng chấn động, một số tu sĩ ẩn trốn trong bóng tối không dám hiện thân dồn dập đạp cửa ra, chỉ vì nhìn thấy nữ tử tuyệt thế kia trên bầu trời.

Dù sao danh tiếng của Hàm Hương công chúa ở nhân tộc quá lớn, xưng là nhân tộc đệ nhất mỹ nữ, trong nhân tộc chín bộ 17 tộc ai không biết người nào không hiểu.

Nhân vật trong truyền thuyết như thế, bất kỳ ai cũng sẽ có chút hiếu kỳ.

"Chư vị tướng sĩ có dám cùng bản công chúa cầm thương chiến đấu."

Hàm Hương công chúa cầm kiếm, lạnh lùng nhìn những tù binh Yên Nhạc đó hoàng bộ nói.

Nàng không tiếp tục che giấu thân phận của mình, từ khi nàng đạp vào đất đai Thu Cách Nhã đại bình nguyên đã quyết định muốn đích thân dẫn theo các tướng sĩ còn sót lại của Yên Nhạc hoàng bộ phản kháng lại sự xâm lấn của Trụ Sơn bộ lạc.

"Cẩn tuân công chúa chiếu lệnh!"

"Giết! Giết sạch đám cẩu tạp toái kia."

Nhìn nữ tử trên bầu trời, trong mắt của tất cả tù binh được cứu ra đều nổi lên chiến ý cùng kiên quyết nồng đậm. Bọn hắn không hổ là quân sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh của Yên Nhạc hoàng bộ, căn bản không cần nhiều lời mà rất nhanh tự động vạch ra từng quân trận, lực lượng quân đội đều đâu vào đấy lại với nhau.

Chỉ chốc lát sau, một quân đội bảy, tám vạn người liền xuất hiện trên mặt đất.

Bọn hắn một khắc trước còn bị giam giữ trong lao ngục còn ăn mặc áo tù, không có bất kỳ vũ khí cùng chiến giáp gì, nhưng giờ phút này lại đứng xếp hàng, lại có thiên quân vạn mã, khí thế như sóng lớn cuồn cuộn.

"Tốt! Đi theo bản công chúa giết sạch toàn bộ những tên xâm lấn kia."

Tô Hàm Hương mang theo tám vạn quân tù binh, đuổi theo hướng Trụ Sơn bộ lạc chạy trốn. Những quân đội Trụ Sơn bộ lạc chạy trốn kia, nàng một người đều nhất quyết không buông tha, Yên Nhạc hoàng bộ muốn dùng cuộc chiến này lập uy, hoàn toàn đứng lên tại Thu Cách Nhã đại bình nguyên.

Dường như chiều hướng phát triển, theo thời gian trôi qua càng ngày có càng nhiều người của Yên Nhạc hoàng bộ từ trong bóng tối đi ra, trăm sông đổ về một biển tụ hợp truy sát trong đại quân của quân đội Trụ Sơn.

Một số người ban đầu cái gì cũng sợ không dám ra, sau khi Xương Trạch thành bị công phá, trăm vạn đại quân hốt hoảng mà chạy thì cuối cùng cũng dũng cảm đứng dậy, cầm lấy vũ khí bắt đầu phản kích.

Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng nhìn Xương Trạch thành phía dưới đã loạn thành một bầy, hơi gật gật đầu.

Trận chiến này xem như đại thắng.

Hắn bước ra một bước, thân ảnh biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ở cửa ra vào của thành bắc.

Chỉ thấy Đốc Thường hoàng tử dẫn theo một đám tâm phúc thân vệ hốt hoảng mà chạy, vừa mới bước ra cửa thành bắc liền đụng phải Tịch Thiên Dạ.

"Tịch Thiên Dạ!"

Sắc mặt Đốc Thường hoàng tử kịch biến, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Tiêu Trình tổng đầu cũng bị người này đánh giết, người này khủng khiếp như thế, không nghĩ cũng biết.

Hắn vốn thừa dịp đại loạn chạy trốn, nhưng rõ ràng Tịch Thiên Dạ luôn chú ý hắn, căn bản không có ý bỏ qua.

"Đốc Thường hoàng tử, làm tam quân thống soái mà vứt bỏ quân đội chạy trốn, thật đáng châm chọc."

Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng nhàn nhạt nhìn Đốc Thường đoàn người hoàng tử nói.

"Tịch Thiên Dạ, ta chính là hoàng tử Trụ Sơn bộ lạc, mẫu hệ ta chính là Phùng thị nhất tộc trong 17 tộc, ngươi dám đụng đến ta?"

Đốc Thường hoàng tử giận dữ hét, không ngừng nhấn mạnh nói ra thân phận của mình để giảm bớt tâm lý hoảng hốt.

Hiện tại hắn chỉ hy vọng thân phận của mình có thể tạm thời giúp hắn trốn qua kiếp nạn này.

"Ngươi là ai không quang trọng, quang trọng là ngươi chọc ta, vì vậy ngươi phải chết."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, nói xong cong ngón búng ra một đoàn kiếm bắn đến Đốc Thường hoàng tử.

"Bảo vệ hoàng tử điện hạ."

Đám hộ vệ bên cạnh Đốc Thường hoàng tử kinh hãi, dồn dập xông lên ngăn trước mặt Đốc Thường hoàng tử.

Nhưng bên người Đốc Thường hoàng tử đã không còn một Đại Thiên Vương cảnh hay Thiên Vương cảnh cao thủ nào bảo vệ, tất cả cao thủ Thiên Vương cảnh trở lên đều bị kiềm chế, giờ khắc này làm sao có thể ngăn cản công kích của Tịch Thiên Dạ.

Chỉ thấy tiếng phốc phốc không ngừng vang lên, hộ vệ ngăn trước mặt Đốc Thường hoàng tử có hơn trăm người nhưng không ai có thể ngăn cản đoàn kiếm nhanh như nháy mắt, toàn bộ hộ vệ bị kiếm vút qua, sau đó biến làm hai nửa ngã trên mặt đất.

Trong chốc lát, trăm tên hộ vệ toàn bộ chết trước mặt Đốc Thường hoàng tử, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Nhưng mà đoàn kiếm quang kia vẫn không dừng lại, tiếp tục chém tới Đốc Thường hoàng tử.

"Không...!"

Trong mắt Đốc Thường hoàng tử tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

Phốc phốc!

Một tiếng vang nhỏ.

Thân thể Đốc Thường hoàng tử một phân thành hai, tất cả sinh cơ đều trong nháy mắt bị chặt đứt, biến thành hai nửa thân thể ngã trên mặt đất, ruột nội tạng rơi đầy đất.

Hắn nửa người trên chật vật bò, dường như muốn đứng lên, nhưng bất luận hắn cố gắng như thế nào đều không thể bò lên.

"Ngươi... Vì sao... Dám giết ta..."

"Ta hận! Tịch Thiên Dạ... Sẽ có người giúp ta... Báo thù... Ngươi chờ đó..."

Đốc Thường hoàng tử ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó ánh mắt trở nên ảm đạm, không còn có tia sức sống.

Tại một khắc cuối cùng của đời người, ánh mắt hắn vô cùng phức tạp. Hoặc là nói, hối hận không nói ra được.

Nếu như hắn không đi trêu chọc Tịch Thiên Dạ mà đem số tài nguyên chiến tranh kia lập tức trở về Trụ Sơn bộ lạc, có lẽ căn bản không có nhiều chuyện như vậy.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 916: Liều mạng với hắn!



Đời người không có thuốc hối hận, Tiêu Trình chết rồi, Đốc Thường hoàng tử chết rồi, những người khác hoảng sợ vô cùng, trong mắt đầy bối rối cùng hoảng hốt.

"Liều mạng với hắn!"

Tứ đại tướng quân của Xương Trạch thành vốn ý đồ vụng trộm đi theo Đốc Thường hoàng tử trở về Trụ Sơn bộ lạc.

Nhưng rõ ràng, Đốc Thường hoàng tử cũng đã chết. Tịch Thiên Dạ chắc chắn cũng sẽ không buông tha bọn hắn.

Bốn người cuối cùng đều là quân nhân đi ra từ trong quân, tại giây phút cuối cùng của đời người lại không chấp nhận số mệnh thỏa hiệp mà khởi xướng phản kháng.

Đương nhiên, bọn hắn cũng chỉ là tu sĩ chuẩn Thiên Vương cảnh, trước mặt Tịch Thiên Dạ căn bản không chịu nổi một kích, dường như trong chốc lát đều bị giết sạch, máu tươi đỏ hồng chảy đầy đất.

Những hộ vệ khác cũng không chịu được nữa, liều lĩnh xoay người chạy, người thiếu niên kia trong mắt bọn hắn đã trở thành Tử Thần đáng sợ nhất.

Nhưng bọn hắn dù cho có thêm hai cái chân cũng không có khả năng chạy trốn trước mặt Tịch Thiên Dạ.

Mấy trăm tên hộ vệ căn bản không có bất kỳ huyền niệm gì, trong khoảnh khắc toàn bộ chết sạch, mà Tịch Thiên Dạ từ đầu đến cuối đứng ở đằng kia, một bước cũng không có động.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi làm như thế không sợ Trụ Sơn bộ lạc dốc cạn cả đáy điên cuồng trả thù sao?"

Điền Đông Hưng run rẩy nói, thật là đáng sợ, hết thảy người của Trụ Sơn bộ lạc người đều bị giết sạch. Hắn tự nhận chính mình cũng xem như hung tàn, nhưng so với thiếu niên ở trước mắt, quả là tiểu vu gặp đại vu.

Hắn vốn cũng ý đồ vụng trộm đi theo Đốc Thường hoàng tử chạy trốn nhưng lại không ngờ rằng, đi theo Đốc Thường hoàng tử chẳng những không có đường sống mà chỉ có đường chết.

Tịch Thiên Dạ không nói gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn Điền Đông Hưng.

"Tịch Thiên Dạ, tha ta một lần, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi. Ta chính là thiếu gia dòng chính của Điền thị nhất tộc, chỉ cần mạng sống của ta an toàn ngươi đưa ra điều kiện gì cho Điền thị nhất tộc, tin chắc Điền thị nhất tộc chúng ta sẽ làm ngươi hài lòng."

Điền Đông Hưng thở sâu, hắn giờ phút này lại cố gắng bình tĩnh, thế gian không có cái gì không thể giao dịch, chỉ cần hắn trả ra cái giá đủ lớn thì chưa hẳn không thể bảo vệ một cái mạng nhỏ này của hắn.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy khẽ lắc đầu, trong mắt vẫn không có tâm tình gì.

Điền Đông Hưng thấy như vậy có chút nóng nảy nói:

"Tịch Thiên Dạ, ngươi cần gì phải giết ta. g**t ch*t ta với ngươi mà nói chỉ là giải hận mà thôi, không có bất kỳ tốt lành gì. Nhưng ngươi chỉ cần tha ta một mạng là có thể có rất nhiều lợi ích. Yên Nhạc hoàng bộ các ngươi cùng Trụ Sơn hoàng bộ chính là tử địch, quan hệ không có khả năng hợp lại, nhưng chiến tranh này giữa Điền thị nhất tộc chúng ta cùng ngươi không liên lụy bất kỳ cái gì, chỉ cần ngươi có thể tha cho ta, dù cho yêu cầu gì Điền thị nhất tộc chúng ta ở một mức độ nào đó cũng có thể giúp người của Yên Nhạc hoàng bộ các ngươi, ngươi cần gì phải giết ta."

"Đáng tiếc! Giá trị của ngươi quá thấp, nếu là tộc trưởng của Điền thị nhất tộc tự mình nói với ta lời này, có lẽ ta sẽ hơi suy nghĩ một chút. Nhưng ngươi... Kém quá xa. Sớm biết như thế sao lúc trước còn làm như thế..."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Nói xong hắn cong ngón búng ra, lần nữa bắn nhanh ra một đoàn kiếm chém tới Điền Đông Hưng.

"Thiếu gia cẩn thận."

Sắc mặt lão giả áo đen kịch biến, vẫn luôn cảnh giác nhìn Tịch Thiên Dạ, thấy hắn xuất kiếm ra, lúc này ngăn trước mặt Điền Đông Hưng.

Nhưng mà hắn chỉ là một tên Thiên Vương bình thường mà thôi làm sao có thể ngăn cản công kích của Tịch Thiên Dạ, dù cho chỉ là tiện tay công kích thì hắn cũng không có khả năng ngăn cản.

Vừa đối mặt, lão giả áo đen đã bị kiếm của Tịch Thiên Dạ chém thành hai đoạn, dường như không hề khác gì với những người bình thường kia.

Điền Đông Hưng hoảng hốt tới cực điểm, thiếu niên ở trước mắt thật là đáng sợ, giết Thiên vương đều như là giết gà đơn giản. Hắn làm thế nào mạnh đến như thế, chẳng lẽ chính là Thánh Thiên vương không thành trong truyền thuyết.

"Không! Buông tha ta lần này... Van ngươi."

Nhìn thấy đoàn kiếm quang tiếp tục chém tới mình, Điền Đông Hưng hoảng sợ kêu lớn lên, hai chân đều đứng không vững chật vật ngã trên mặt đất. Trước mặt Tịch Thiên Dạ, hắn yếu ớt như một dê con đợi làm thịt.

Hắn tự cho là mình có giá trị không thể chết, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, Tịch Thiên Dạ không có lý do gì g**t ch*t hắn.

Nhưng mà hắn làm sao cũng không ngờ rằng, Tịch Thiên Dạ căn bản là chướng mắt lợi ích kia, nói giết liền muốn giết hắn.

Đang lúc kiếm sắp trảm đầu Điền Đông Hưng xuống thì một đoàn khí tức bí ẩn bỗng nhiên xuất hiện cản lại kiếm của Tịch Thiên Dạ.

Sau một khắc, Điền Đông Hưng biến mất tại chỗ, lúc sau xuất hiện đã ở bên ngoài tường thành ngàn trượng.

Tịch Thiên Dạ hơi hơi híp mắt nhìn lại tường thành, thản nhiên nói:

"Ngươi cũng muốn đối địch với ta sao?"

Chỉ thấy trên tường thành hai người đứng đấy, một người là Điền Đông Hưng, người kia đứng bên cạnh Điền Đông Hưng là cao thủ Trương Cát Tượng nổi danh hiển hách.

"Lão già Trương Cát Tượng kia lại ra tay rồi, nghe đồn giao tình của hắn với tộc chủ Điền thị nhất tộc không nhỏ, bây giờ xem ra quả nhiên không giả."

Trần Cửu Phụng thản nhiên nói.

Bên cạnh hắn vây quanh một đoàn hộ vệ, dường như toàn bộ đều là cao thủ, bên trong có ba vị Thiên Vương Đại Giả.

Từ khi Xương Trạch thành bị công phá, bọn hắn cẩn thận từng li từng tí, dù sao trong thành này so sánh với Yên Nhạc hoàng bộ, Trụ Sơn bộ lạc thì bọn hắn đều cách biệt quá xa. Lực tự vệ thấp nên không trêu chọc thị phi chính là cách làm tốt nhất.

Trương Cát Tượng lúc này ra ngoài can thiệp vào, rõ ràng vượt quá suy đoán của Trần Cửu Phụng.

"Trương Cát Tượng! Hắn ra ngoài đối địch với Tịch công tử làm gì?"

Giang Hoài Nguyệt hơi hơi cau mày nói, trong mắt có mấy phần lo lắng. Nàng tương đối rõ Trương Cát Tượng chính là cường giả tiếng tăm lừng lẫy hơn rất nhiều so với Tiêu Trình, bởi vì Trương Cát Tượng chính là bán bộ Thánh Thiên vương thật sự, đã không cùng cấp bậc với những Thiên Vương Đại Giả.

Trên tường thành, Điền Đông Hưng vẫn sợ hãi không thôi, vừa mới căng thẳng kém chút tè ra quần. Hắn nhìn người trung niên bên cạnh, lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

"Trương bá bá, người ở Xương Trạch thành!"

Điền Đông Hưng nằm mơ cũng không ngờ rằng, lúc hắn tuyệt vọng nhất, sẽ có cơ hội phong hồi lộ chuyển.

Trương Cát Tượng! Hắn đã từng gặp qua mấy lần trong chủ trạch Điền gia, quan hệ rất sâu với Điền gia bọn hắn.

Điền Đông Hưng vô cùng hưng phấn, có Trương bá bá ở đây, ai dám động đến hắn?

Tịch Thiên Dạ mặt không thay đổi nhìn hai người trên tường thành, ánh mắt vẫn không có gì thay đổi.

"Tịch công tử, Trương mỗ ta không muốn đối địch với ngươi, nhưng Điền Đông Hưng chính là thân tôn của tộc chủ Điền gia, Trương mỗ ta năm đó bởi vì một số nguyên do mắc nợ đại ân huệ của tộc chủ Điền gia, bây giờ thân ta ở trong Xương Trạch thành nên không thể trơ mắt nhìn ngươi g**t ch*t người đời sau của tộc chủ Điền gia."

"Cho nên, nếu như Tịch công tử có thể để một chút mặt mũi cho Trương mỗ ta, buông tha Điền Đông Hưng một lần thù Trương mỗ ta vô cùng cảm kích."

Trương Cát Tượng hơi ôm quyền nói.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 917: Trần Cửu Phụng cười nhạt nói



Không ít người trong Xương Trạch thành đều đưa ánh mắt nhìn sang, ánh mắt hơi hiếu kỳ.

Dù sao Tịch Thiên Dạ vừa mới g**t ch*t Tiêu Trình, lập ra uy danh trong Xương Trạch thành, lúc này Trương Cát Tượng đứng ra rõ ràng không nể mặt Tịch Thiên Dạ.

Nhưng Trương Cát Tượng chính là bán bộ Thánh Thiên vương trong truyền thuyết, gần với Thánh Thiên vương chân chính, cả Nhân tộc cũng tìm không ra mấy người như thế này. Tịch Thiên Dạ sẽ bởi vậy để mặt mũi cho Trương Cát Tượng sao?

Rất nhiều người xem ra cho Trương Cát Tượng mặt mũi thuận tay thả Điền Đông Hưng có khả năng nhất, dù sao Điền Đông Hưng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, không đáng vì hắn mà đắc tội Trương Cát Tượng.

"Cho ngươi mặt mũi, ngươi là ai?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Lời vừa nói ra, toàn bộ Xương Trạch thành hơi yên tĩnh, dám nói như thế với Trương Cát Tượng, trong cả Nhân tộc, sợ là thật không có mấy người.

Ai cũng không ngờ rằng, người thiếu niên kia sẽ kiên cường như thế.

Trương Cát Tượng cũng ngạc nhiên, sắc mặt lập tức khó nhìn.

"Ngươi... Tốt! Một người trẻ tuổi tùy tiện."

Trương Cát Tượng không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ sẽ châm biếm hắn như thế, hắn ôn tồn cùng Tịch Thiên Dạ trao đổi, lại đổi lấy khinh miệt như vậy.

"Ngươi không muốn đối địch với ta, chớ ở trước mặt ta sính anh hùng, trong mắt của ta thì ngươi chính là cố ý muốn đối địch với ta. Mà đối với kẻ địch, ta xưa nay sẽ không nương tay."

Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, mặt không thay đổi nhìn Trương Cát Tượng nói.

"Ngươi đã nghĩ như vậy, ta đây cũng không có cách nào, tóm lại Điền Đông Hưng không thể để ngươi g**t ch*t được."

Trương Cát Tượng thản nhiên nói, bộ dáng người này ta chắc chắn bảo vệ, ngươi thích làm gì thì làm.

Hắn nếu dám ra tay, đương nhiên sẽ không kiêng kị người thiếu niên ở trước mắt. Hắn chính là bán bộ Thánh Thiên vương, tại bất kỳ nơi nào đều được người tôn kính, sao sẽ quan tâm một người trẻ tuổi cấp độ Thiên Vương Đại Giả.

"Đã như vậy thì ta đây lãnh giáo một chút cao chiêu của bán bộ Thánh Thiên vương."

Tịch Thiên Dạ bước ra một bước, một khí tức hùng mạnh vô cùng từ trên người hắn bay lên, hắn chỉ là tu vi Thiên Vương cảnh bình thường, lênh lệch mấy cấp độ so với Trương Cát Tượng cấp độ bán bộ Thánh Thiên Vương nhưng khi hắn phóng xuất ra khí tức lại gần như không kém bao nhiêu so với Tiêu Trình cấp độ đỉnh phong Thiên Vương Đại Giả.

"Hừ!"

Trương Cát Tượng thấy vậy cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

"Thiên phú cùng tu vi của ngươi đều rất mạnh, hơn nữa trẻ tuổi như thế, đợi một thời gian, chắc chắn có thể vượt qua ta. Nhưng bây giờ, ngươi lại kém xa ta lắm."

Trương Cát Tượng bước ra một bước, phóng xuất ra thực lực của mình.

Sau một khắc, toàn bộ bầu trời đều có chút chấn động, một uy phong kinh người làm thiên địa thất sắc từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ Xương Trạch thành.

"Thiên Thánh uy!"

Tiếng kinh hô bên trong Xương Trạch thành vang lên từng đợt, cao thủ cấp độ Thánh Thiên vương truyền thuyết cùng tương hợp với thiên địa chi thế, mới có thể phóng xuất ra Thiên Thánh uy.

Thiên Thánh uy trước mặt, tất cả thiên hạ chúng sinh đều phải cúi đầu, thậm chí thiên địa pháp tắc một cách tự nhiên sẽ chế trụ những người khác.

"Bán bộ Thánh Thiên vương quả nhiên đáng sợ, chỉ Thiên Thánh uy đã có thể áp chế tất cả cao thủ cấp độ Thiên Vương Đại Giả."

Trần Cửu Phụng khẽ thở dài.

Thiên Thánh uy! Chính là khác biệt lớn giữa bán bộ Thánh Thiên vương với Thiên Vương bình thường.

Đã xuất ra Thiên Thánh uy, những cao thủ Thiên Vương cảnh khác trong khoảnh khắc đều bị cắt đứt liên hệ với thiên địa, không có cách nào hấp thu Thiên Vương chiến khí, không thể vận chuyển Thiên Vương pháp tắc, tất cả những đặc quyền vốn thuộc về Thiên Vương đều toàn bộ biến mất, có thể nói là chưa chiến đấu mà đã bị suy yếu hơn phân nửa.

Tình huống như thế e là Thiên Vương Đại Giả kinh thái tuyệt diễm cũng không có cách nào chiến đấu với bán bộ Thánh Thiên vương.

"Hóa ra chính là công chúa Giang Hoài Nguyệt thiên tài nổi danh lừng lẫy, không ở Mộ Phong hoàng bộ lại chạy đến Xương Trạch thành. Nhưng ngươi mặc dù tuổi trẻ cũng đừng ăn nói lung tung, nếu không sẽ chọc người trong thiên hạ chê cười."

Trần Cửu Phụng cười nhạt nói.

Dám nói Thiên Thánh uy không có gì ghê gớm, thật sự là tuổi trẻ ngông cuồng. Cả Nhân tộc hàng vạn sinh linh, nhưng người có thể nắm giữ Thiên Thánh uy, lại là hiếm có lác đác không có mấy người, bất kỳ ai trong số họ đều là nhân vật tùy tiện dậm chân một cái có thể tạo ra một trận động đất lớn.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 918: hiên Thánh uy!



Đáng tiếc thiên phú hắn có hạn, khổ tu tám trăm năm cũng không lĩnh hội được ảo diệu của bán bộ Thánh Thiên vương, vẫn luôn coi đây là tiếc nuối.

"Cái gì mà ăn nói bậy bạ! Thiên Thánh uy xuất hiện sớm nhất ở thời kỳ Thượng Cổ, niên đại đó mới tồn tại Thiên Thánh chân chính, hiện trên đại lục căn bản không tồn tại Thiên Thánh, sao có thể là Thiên Thánh uy? Dù cho kiên quyết nói thiên thế của Thánh Thiên Vương thành Thiên Thánh uy, đó cũng là Thiên Thánh uy giả, ngụy Thiên Thánh uy lại xưng đạo cái gì?"

Giang Hoài Nguyệt công chúa thản nhiên nói.

Thượng cổ có Thiên Thánh, nhưng thời đại này không có, cái gọi là Thiên Thánh uy bất quá là tự cho mình là thiếp vàng khoe khoang mà thôi.

Trần Cửu Phụng nghe vậy hơi sững sờ, không ngờ rằng Giang Hoài Nguyệt sẽ lấy Thiên Thánh thời đại thượng cổ ra so sánh... Đều không phải là nhân vật cùng thời đại, so sánh như thế quả là hung hăng càn quấy.

"Bổn vương không tranh luận với ngươi nữa, có Thiên Thánh uy ở đây, Trương Cát Tượng được trời ưu ái, người trẻ tuổi kia có kinh tài tuyệt diễm như thế nào đương nhiên cũng sẽ bị áp chế."

Trần Cửu Phụng lạnh lùng thốt.

Giang Hoài Nguyệt công chúa hậm hực không tiếp tục tranh luận cùng Trần Cửu Phụng, trong lòng thầm mắng Trương Cát Tượng, một lão bất tử tu luyện hơn ngàn năm lại không qua được người trẻ tuổi.

Thải Lân công chúa đã ngăn chặn hoàn toàn bảy tên Thiên Vương Đại Giả, tương đối thành thạo điêu luyện, nếu không phải nàng muốn nhân cơ hội nhờ vào đó làm quen một chút với tu vi trước mắt, sợ rằng đã sớm đánh chết bảy tên Thiên Vương Đại Giả kia.

Bảy tên Thiên Vương Đại Giả từng người đã khổ không thể tả, bọn hắn có ý muốn chạy trốn, nhưng căn bản không có cơ hội chạy trốn, đều bị Thải Lân công chúa ngăn chặn toàn bộ, hễ có bất kỳ động cơ chạy trốn nào liền sẽ có nguy cơ bị đánh chết.

"Thiên Thánh uy!"

Bỗng nhiên, Thải Lân công chúa ngẩng đầu, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài thành. Rất nhanh, trong tròng mắt của nàng liền lóe lên một tia châm chiếm, Thiên Thánh không thành, sao là Thiên Thánh uy? Sinh linh trong Chân Mộc linh thổ có mạnh cũng không có khả năng có Thiên Thánh uy.

Những bán bộ Thánh Thiên vương kia với Thiên Thánh uy của Thánh Thiên vương, kỳ thật đều là liệt hàng giả mạo hàng tốt bên ngoài.

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, Thiên Thánh uy xuất hiện nhưng trong mắt vẫn không có bất kỳ tâm tình biến hóa gì.

"Người trẻ tuổi không tồi, quả nhiên không giống người bình thường."

Trương Cát Tượng nhìn Tịch Thiên Dạ bất động như núi, trong mắt có mấy phần tán thưởng, đổi thành Thiên Vương Đại Giả khác, Thiên Thánh uy trước mặt sợ là đã sớm biến sắc, sao có thể lạnh nhạt như thế.

"Thiên Thánh uy của ngươi không tồi, ta đây cũng xuất ra một quyền, xem ngươi có thể tiếp được hay không."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, dứt lời liền bước ra một bước, lóe lên liền xuất hiện ở trên không, ngay sau đó một quyền đánh tới chỗ Trương Cát Tượng.

Kinh Đào tiên quyền chiêu thứ nhất Kinh Đào Tương Khởi.

Truyện của Banh Bao

Dù cho lúc chiến đấu với Tiêu Trình, Tịch Thiên Dạ đều không có dùng mười phần sức mạnh thi triển chiêu thứ nhất của Kinh Đào tiên quyền ra.

Bởi vì hắn thấy Tiêu Trình không xứng để hắn thi triển ra chiêu thứ nhất của Kinh Đào tiên quyền.

Nhưng Trương Cát Tượng trước mắt lại là một kẻ địch rất có uy h**p, Tịch Thiên Dạ cũng không thể không trịnh trọng mà đối đãi.

Kinh Đào tiên quyền chiêu thứ nhất của Tịch Thiên Dạ, như Chân Long từ trong sóng lớn chui ra ngoài, khí thế to lớn đánh tới chỗ Trương Cát Tượng.

"Vừa có thể áp chế Thiên Thánh uy xuống mà vẫn có thể bộc phát ra sức mạnh đáng sợ như vậy."

Trương Cát Tượng hơi kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ, Thiên Thánh uy bị hắn áp chế, cao thủ Thiên Vương cảnh bình thường sẽ không thể gia tăng sức mạnh thiên địa, Thiên Vương chiến khí cùng Thiên Vương pháp tắc cũng sẽ tiêu tán, dưới tình huống như thế khả năng chỉ thi triển ra sức mạnh tương đối nhỏ.

Nhưng giờ khắc này quyền pháp của Tịch Thiên Dạ như đã vượt ra cực hạn thiên địa, chẳng những sức mạnh không có chút nào tiêu giảm, ngược lại so lúc trước càng mạnh hơn.

Sắc mặt Trương Cát Tượng ngưng trọng, người tuổi trẻ trước mắt quả nhiên khó đối phó, hắn kỳ thật cũng không có nghĩ qua, chỉ nghĩ có Thiên Thánh uy sẽ áp chế được Tịch Thiên Dạ, cuối cùng người này lại khác biệt rất lớn với các tu sĩ bình thường.

"Thủy hành chi quyền, đúng lúc! Cái ta tu luyện chính là pháp tắc hệ Hỏa, tương khắc tương sát, xem ai cao hơn một bậc."

Trương Cát Tượng hừ lạnh một tiếng, cũng là bước ra một bước, từng đoàn từng đoàn lửa kinh người từ trên người hắn toát ra, những hỏa diễm kia đáng sợ vô cùng, mặt ngoài không phát ra nhiệt đồ gì nhưng nếu dám đụng chạm chúng, sợ là cao thủ Thiên Vương cảnh bình thường trong nháy mắt đều sẽ bị đốt thành tro bụi.

"Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính!"

Trương Cát Tượng gầm lên giận dữ, thi triển Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính mạnh mẽ nhất mà mình tu luyện ngàn năm ra.

Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính chính là một bộ pháp môn thượng cổ, hắn chỉ lấy được phần đứt đoạn, nhưng dù như thế thì hắn dựa vào cái này cũng trèo lên hạng nhất nhân tộc.

Thậm chí cường giả cấp độ bán bộ Thánh Thiên vương khác đều có chút kiêng kị hỏa diễm này của hắn.

"Liệu Nguyên Thiên Hỏa của Liệt Diễm thần cung!"

Trong đôi mắt Tịch Thiên Dạ có một tia kinh ngạc, Trương Cát Tượng tu luyện pháp môn có quan hệ tông môn trong nhân tộc Thiên Vực.

Tông môn này tên là Liệt Diễm thần cung rất cổ lão, đã từng xuất qua thần linh.

Liệu Nguyên Thiên Hỏa, chính là Thần thuật chiêu hiệu của tông môn này, được xưng là một trong mười hỏa diễm cực kỳ mạnh mẽ của Thái Hoang giới.

Liệt Diễm thần cung cũng giống với Ngọc Thần sơn, đều là thánh địa thần tông thời kỳ Thượng Cổ, khác biệt với Thiên Lan thần tông chính là bọn họ còn kéo dài cho đến nay, trong nhân tộc Thiên Vực bọn họ vẫn còn có truyền thống kế thừa, môn đồ đệ tử trải rộng toàn nhân tộc Thiên Vực.

Thiên Dạ thánh tổ chưa tu luyện qua Liệu Nguyên Thiên Hỏa nhưng lại được chứng kiến uy lực của Liệu Nguyên Thiên Hỏa chân chính. Cái gọi là Liệu Nguyên Thiên Hỏa trước mắt Trương Cát Tượng, so với Liệu Nguyên Thiên Hỏa chân chính đương nhiên chỉ là một trò cười.

Đương nhiên, mặc dù không phải Liệu Nguyên Thiên Hỏa chân chính nhưng lại có khí tức Liệu Nguyên Thiên Hỏa, nếu như hắn đoán không sai, chắc là công pháp tàn khuyết được cải biên dựa trên Liệu Nguyên Thiên Hỏa mà ra. Mặc dù không thể so sánh với Liệu Nguyên Thiên Hỏa chân chính, nhưng uy lực cũng tướng đối đáng sợ.

"Xem ra Chân Mộc linh thổ mặc dù ngăn cách, nhưng bởi vì đã từng là một bộ phận của Tinh Linh tộc tổ giới, cho nên còn sót lại một số di tích thời đại thượng cổ. Cái gọi là Thánh Kiếm quyết, hoặc là Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính trước mặt, cũng đều là từ bên trong di tích thượng cổ di tích được kế thừa mà có."

Tịch Thiên Dạ như có điều suy nghĩ nói.

Ánh mắt của hắn nghiêm túc không ít, dù sao Liệu Nguyên Thiên Hỏa xưng là một trong mười hỏa diễm mạnh nhất Thái Hoang giới, có danh tiếng như thế đương nhiên không phải hạng thông thường.

Hỏa diễm của trương Cát Tượng nung đỏ cả bầu trời, hàng loạt Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính hóa thành một đầu man ngưu hồng hoang màu đỏ thắm, tấn công Kinh Đào tiên quyền của Tịch Thiên Dạ.

Cái gọi là xung khắc như nước với lửa, cả hai va chạm đột nhiên bộc phát ra một sức mạnh không có gì sánh kịp, nổ tung nát vụn cả vùng trời của Xương Trạch thành, Xương Trạch thành lớn như vậy nếu như không phải có pháp trận bảo hộ sợ là cũng sẽ ầm ầm sụp đổ.

Trương Cát Tượng đạp chân lùi lại phía sau hơn trăm trượng, từng sợi tóc dựng thẳng lên, con mắt trừng lớn đôi tay đều hơi run rẩy.

Liệu Nguyên Thiên Hỏa của hắn thế mà không làm bốc hơi Thủy hành quyền pháp của Tịch Thiên Dạ, ngược lại bị Thủy hành quyền pháp kia đụng vào người hắn.

Hắn cực kì khó tin!

Ngoại trừ Quỷ Minh Hàn Nguyên Thủ của U Minh tộc, Thánh Quang Thiên Thủy Quyết của Tinh Linh tộc, hắn không biết sức mạnh hệ Thủy nào có thể ngăn chặn Liệu Nguyên Thiên Hỏa của hắn.

Nhưng thật sự, Thủy hành quyền thuật vừa mới của Tịch Thiên Dạ về sức mạnh chưa hẳn mạnh hơn hắn, nhưng về thuộc tính lại chế trụ Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính của hắn.

Cũng là không biết vì nguyên nhân gì mà Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính của hắn không có cách nào ngăn cản quyền thuật kia ra bên ngoài tường lửa.

Trương Cát Tượng không dễ chịu, hai tay đều bị chiêu thứ nhất Kinh Đào tiên quyền chấn động tê vô cùng. Nhưng Tịch Thiên Dạ cũng là không dễ chịu, sức mạnh của hắn chênh lệch với Trương Cát Tượng quá nhiều, có phần khác xa nhau.

Mặc dù về thuộc tính, "Thủy Linh kinh" cùng "Kinh Đào tiên quyền" của Tịch Thiên Dạ chế trụ được Liệu Nguyên Thiên Hỏa giả mạo. Nhưng bởi vì thiếu sức mạnh nên Tịch Thiên Dạ chịu thiệt, tổn hại, bất lợi lớn hơn.

Trương Cát Tượng chỉ là tê hai tay, nhưng lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị sức mạnh của Trương Cát Tượng chấn thương.

Đương nhiên, Tịch Thiên Dạ có Minh Hoàng Luyện Thi thuật, hầu như trong phút chốc có thể khỏi hẳn thương thế. Cho nên kết quả cuối cùng, giữa hai người có thể nói là cân sức ngang tài.

"Đến đây!"

Biểu lộ của Trương Cát Tượng chợt chút lạnh, hắn là cao thủ vang danh thiên hạ lâu nay, thế mà không làm gì được một người trẻ tuổi, rõ ràng quá mất mặt.

"Tới!"

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, có cao thủ như thế luyện tay cho hắn, đương nhiên cầu còn không được.

Trong lúc nhất thời, hai người lần nữa chiến đấu cùng nhau, thân ảnh bao trùm toàn bộ bầu trời, chiến đấu đến trời đất mù mịt.

Tịch Thiên Dạ mặc dù về sức mạnh không bằng Trương Cát Tượng, nhưng thủy hệ pháp tắc lại trên một bậc Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính của Trương Cát Tượng, lại thêm Minh Hoàng Luyện Thi thuật có thể xưng bất tử bất diệt, chiến đấu với Trương Cát Tượng lần nữa vẫn cân sức ngang tài.

Trong Xương Trạch thành, mọi người đã hoàn toàn vỡ tổ.

"Cái gì! Tịch Thiên Dạ kia thế mà cân sức ngang tài với Trương Cát Tượng, nửa ngày cũng phân không ra thắng bại, hắn chẳng lẽ thật chính là cao thủ bán bộ Thánh Thiên vương?"

"Cao thủ bán bộ Thánh Thiên vương trẻ tuổi như thế, thật là không thể tưởng tượng nổi. Chẳng phải là nói là tương lai hắn dễ dàng đột phá thành Thánh Thiên vương chân chính sao?"

"Ông trời ơi..! Trương Cát Tượng tuổi tác quá cao, hắn tương lai có thể đột phá thành Thánh Thiên vương chân chính hay không cũng chưa biết, nhưng Tịch Thiên Dạ như thật là bán bộ Thánh Thiên vương, vậy tương lai chắc chắn có thể đột phá là Thánh Thiên vương chân chính a."

Trước một Thánh Thiên vương bất kỳ ai cũng chỉ có cung kính cùng thần phục, dù cho hoàng đế chín đại hoàng bộ, lúc đối mặt với Thánh Thiên vương đều cung kính không dám phân biệt quân thần gì.

Bởi vậy rõ ràng, trở thành Thánh Thiên vương chân chính sẽ làm rạng rỡ tổ tông, uy lâm thiên địa.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 919: Loại Thánh Pháp Thứ Tư



Chương 919

Thiên Vương Đại Giả trẻ tuổi hai ba trăm tuổi trên đại lục thường xuyên cũng có, nhưng bán bộ Thánh Thiên vương hai ba trăm tuổi lại vạn năm hiếm thấy.

Từ một bước Thiên Vương Đại Giả kia đến bán bộ Thánh Thiên vương, nhìn như chỉ là nửa bước, nhưng kỳ thật bước qua nửa bước kia tương đối khó khăn, có không ít người cố gắng cả đời đều không thể làm được.

Nhu Tieu Trình ... Trong Thien Vuong Dại Gia thì han đa tu luyen tới cực hạn nhưng nếu không có cơ duyên lớn gì xuất hiện, hắn căn bản cũng không thể bước qua nửa bước kia mà trở thành cao thủ bán bộ Thánh Thiên vương.

"Hắn thế mà chính là cao thủ cấp độ bán bộ Thánh Thiên vương, Ông trời ơi ..! "

Giang Hoài Nguyệt che miệng, trong đôi mắt tràn đầy rung động, có thể chiến đấu với Trương Cát Tượng mà không rơi vào thế hạ phong, không phải bán bộ Thánh Thiên vương thì là cái gì?

Ở trong mắt nàng, Tịch Thiên Dạ phía trước đã hết sức kinh diễm. Nhưng giờ phút này ... Xuất hiện một bán bộ Thánh Thiên vương tuổi trẻ như thế, thật là nghĩ cũng không dám nghĩ. Trong lịch sử nhân tộc, e là hết sức hiếm thấy.

Trong lòng Giang Hoài Nguyệt chấn động, nhìn thật kỹ Tịch Thiên Dạ, người thiếu niên ưu tú như thế dù tìm kiếm toàn bộ thiên hạ cũng không tìm ra được người thứ hai!

Giang Hoài Nguyệt rất mừng rỡ, cho là mình tìm ra bảo vật, lần này ra cửa không phải là một chuyến tay không.

Nàng vốn chính là nhân tài kinh thái tuyệt diễm nhất Nhân tộc, trong mắt của nàng đương nhiên chỉ có nam tử trẻ tuổi có thiên phú tu luyện kinh tài tuyệt diễm giống nàng mới xứng với nàng, hơn nữa nhất định phải mạnh hơn nàng, không thể yếu hơn nàng.

Nàng vốn cho là tiêu chuẩn như thế trong cả Nhân tộc cũng không tìm ra, nhưng thật không ngờ, thế mà nàng thật đã gặp.

"Hắn không phải bán bộ Thánh Thiên vương."

Trần Cửu Phụng thản nhiên nói.

"Không phải bán bộ Thanh Thiên vương? Trần Đại Thân vương! Bản công chúa biết được ngươi vẫn muốn đột phá nửa bước kia mà vẫn không thành công, trong lòng đau vô cùng, bây giờ người kia còn trẻ như vậy đã trở thành bán bộ Thánh Thiên vương, khẳng định rất là khó chịu a?"

Giang Hoài Nguyệt cười lạnh nói, nàng rất khó chịu Trần Cửu Phụng gièm pha Tịch Thiên Dạ.

Thực lực người ta đã bày ra trước mắt, Trần Cửu Phụng lại còn dám nói hắn không phải bán bộ Thánh Thiên vương.

Lời này của Trần Cửu Phụng dưới cái nhìn của nàng đơn giản là lời ganh ty, Trương Cát Tượng thi triển Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính ra, căn bản không có một chút ý tứ muốn lưu thủ, như thế cũng chỉ cân sức ngang tài với Tịch Thiên Dạ, Tịch Thiên Dạ không phải bán bộ Thánh Thiên vương thì là cái gì? Những Thiên Vương Đại Giả kia, căn bản cũng không thể có năng lực này.

"Tiểu cô nương, ngươi hiểu biết quá ít, bổn vương không có hứng thú chấp nhặt với ngươi. Hơn nửa, bổn vương nói Tịch Thiên Dạ kia không phải bán bộ Thánh Thiên vương, cũng không phải gièm pha hắn, nếu như bổn vương đoán không sai, Tịch Thiên Dạ kia đáng sợ hơn việc hắn đã trở thành bán bộ Thánh Thiên vương."

Trần Cửu Phụng nhàn nhạt lườm Giang Hoài Nguyệt một cái nói. Hắn đương nhiên có thể nhìn ra được Giang Hoài Nguyệt đầu vốn đã lệch, một lòng bảo vệ Tịch Thiên Dạ bên kia, tranh luận với nàng không có một chút ý nghĩa gì.

"Ồ? Trần Thân vương có ý tứ gì, Tịch Thiên Dạ lợi hại hơn bán bộ Thánh Thiên vương?"

Giang Hoài Nguyệt nghe thấy lời ấy, lập tức có hứng thú nói.

"Tịch Thiên Dạ không phải bán bộ Thánh Thiên vương, lại có thể chống lại bán bộ Thánh Thiên vương, ngươi nói hắn có đáng sợ hay không?"

Trần Cửu Phụng nhìn thật sâu thân ảnh trên bầu trời nói.

Giang Hoài Nguyệt nghe vậy sững sờ, lời ấy của Trần Cửu Phụng, có vẻ như cũng có lý ...

"Không phải bán bộ Thánh Thiên vương, làm sao có thể chống lại Trương Cát Tượng? Theo ta được biết, cả Thiên Vương Đại Giả mạnh nhất cũng không có khả năng chống lại bán bộ Thánh Thiên vương kém nhất."

Giang Hoài Nguyệt cau mày nói.

Thánh Thiên vương, bán bộ Thánh Thiên vương và cao thủ Thiên Vương bình thường mà nói, chính là một thềm đại môn. Nếu như không bước qua thềm đại môn kia, không thể đứng trên độ cao kia.

"Cho nên nói, ngươi hiểu biết quá ít. Bên trong Nhân tộc chúng ta không có Thiên Vương Đại Giả có thể chống lại bán bộ Thánh Thiên vương, thế nhưng ở Xi Man tộc, trong Tinh Linh tộc lại tồn tại một số Thiên Vương Đại Giả phong hoa tuyệt đại, có năng lực chống lại bán bộ Thánh Thiên vương.

"Thậm chí, trong truyền thuyết tại cực bắc U Minh hải đã từng xuất hiện Thiên Vương Đại Giả có thể chống lại Thánh Thiên vương chân chính."

Tầm mắt Trần Cửu Phụng ngưng trọng nói.

Trong Nhân tộc bọn hắn không có, nhưng không có nghĩa là toàn bộ thiên hạ cũng không có, Tinh Linh tộc và Xi Man tộc thuộc về chủng tộc mạnh nhất, ban đầu đã được trời ưu ái, thường xuyên sẽ xuất hiện một số cao thủ trẻ tuổi quái dị.

Giang Hoài Nguyệt nghe vậy trầm mặc. Không sai, tầm mắt của nàng chỉ đặt ở nhân tộc mà thôi, nhưng phóng tầm mắt ra thiên hạ, chưa hẳn không có người trẻ tuổi ưu tú hơn Tịch Thiên Dạ.

"Tịch Thiên Dạ kia ... sức mạnh chênh lệch rất xa so với Trương Cát Tượng nhưng về trình độ pháp tắc hệ thủy của hắn cao hơn Trương Cát Tượng nhiều. Đấy là vù sao hắn có thể chiến đấu ngang nhau với Trương Cát Tượng."

Trần Cửu Phụng phức tạp nói, hắn mặc dù không phải bán bộ Thánh Thiên vương nhưng cũng là một Thiên Vương Đại Giả đỉnh phong không kém hơn Tiêu Trình, nếu không cũng không đến mức có uy danh lớn như thế ở nhân tộc.

Giang Hoài Nguyệt không nhìn ra chi tiết gì, mà hắn lại có thể nhìn ra được.

"Thuộc tính áp chế!"

Giang Hoài Nguyệt trong nháy mắt đã hiểu rõ có ý tứ gì, nhưng cũng bởi vì nàng đã hiểu rõ nguyên nhân, lại càng thêm khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.

"Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính của Trương Cát Tượng chính là một trong hai đại thánh thuật hệ hỏa mạnh nhất Nhân tộc chúng ta, tuy nói thủy hỏa tương khắc, nhưng lục soát toàn bộ thiên hạ cũng tìm không ra mấy loại thánh pháp hệ thủy có thể hoàn toàn áp chế Liệu Nguyên Thiên Hỏa a?"

Giang Hoài Nguyệt không thể tưởng tượng nổi nói.

Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính tại nhân tộc rất nổi danh, thậm chí được tôn là đệ nhất Thánh pháp hệ hỏa Nhân tộc. Dù cho phát sinh tình huống thủy hỏa tương khắc, đó cũng là Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính của hắn khắc chế tất cả thánh pháp thủy hệ khác. Làm sao lại bị thánh pháp hệ thủy phản khắc chế?

"Theo ta được biết, thanh pháp hệ thủy toan dien khắc chế Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính về mặt thuộc tính, toàn bộ thiên hạ chỉ có ba loại, trong đó hai loại ở U Minh tộc, một loại ở Tinh Linh tộc."

Trần Cửu Phụng thản nhiên nói.

Vì Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính là thánh pháp hệ hỏa mạnh nhất Nhân tộc, thánh pháp hệ thuỷ có thể ngang trình độ cũng cực ít không có mấy, chớ nói chi là toàn diện áp chế.

"Tịch Thiên Dạ tu luyện thánh pháp hệ thủy chính là loại nào trong ba loại?"

Giang Hoai Nguyệt tò mò noi. Cap bac co thể cao hon Liệu Nguyên Thiên Hỏa Kính, cái kia hẳn là đều thuộc về thánh pháp thần thông trong truyền thuyết.

Không phải nói lục soát cả thiên hạ đều chỉ có ba loại sao, vậy tại sao lại xuất hiện loại thứ tư ...

Trần Cửu Phụng liếc mắt nhìn Giang Hoài Nguyệt, không để ý tới nàng nữa. Hắn nhìn kỹ Tịch Thiên Dạ, trong đôi mắt có một thứ cấp độ thâm sâu không nói ra được.

"Người thiếu niên, ngươi thật sự làm ta quá kinh ngạc."

Sau khi đại chiến ba trăm hiệp, Trương Cát Tượng phát hiện hoàn toàn rất khó nắm bắt được Tịch Thiên Dạ, trong lúc nhất thời thì sắc mặt không dễ nhìn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back