Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vạn Cổ Cuồng Đế

Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 920: Ngươi Bàng Trướng Rồi



Chương 920

Trương Cát Tượng chính là bán bộ Thánh Thiên vương nổi tiếng thiên hạ, ban đầu tự cho là có thể dễ dàng ngăn chặn Tịch Thiên Dạ, nhưng mà sự thật rõ ràng không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

Người tuổi trẻ trước mắt đã làm hắn đâm lao phải theo lao rồi. Hắn đã lấy ra tất cả vốn liếng nhưng vẫn không làm gì được.

"Bán bộ Thánh Thiên vương! Quả nhiên rất mạnh."

Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, ánh mắt lãnh đạm nhìn Trương Cát Tượng.

Trương Cát Tượng không có cách nào áp chế hắn mà Tịch Thiên Dạ cũng không cách nào áp chế Trương Cát Tượng. Thậm chí thực lực bình thường của hắn và Trương Cát Tượng đều không kém bao nhiêu.

Hoặc là nói, hắn yếu hơn Trương Cát Tượng một chút, bởi vì trong quá trình chiến đau han that sự không ngừng bị thương, nhưng hắn có thân thể Minh Hoàng luyện thi cho nên thương thế trong khoảnh khắc được chữa khỏi toàn bộ.

Dưới tình huống như thế mới có thể luôn duy trì cục diện cân sức ngang tài. Nếu không, thương thế mặc dù không lớn nhưng tích lũy theo thời gian, vẫn sẽ xuất hiện vấn đề rất lớn.

"Tịch Thiên Dạ, tha cho Điền Dông Hưng như thế nào? Ta chỉ có một điều thỉnh cầu này, trừ việc này ra, cam đoan sẽ không nhúng tay vào việc khác của ngươi."

Trương Cát Tượng nhìn Tịch Thiên Dạ nói.

Vừa trải qua một phen giao thủ, hắn biết rõ mình không làm gì được người tuổi trẻ trước mắt, cho nên cũng muốn tìm lối thoát đi.

Dù sao giằng co như thế nữa cũng không phải là việc làm đúng.

Sắc mặt Điền Đông Hưng cứng ngắc, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, Trương bá bá ra mặt cũng không giải quyết được Tịch Thiên Dạ. Tịch Thiên Dạ này thật đáng sợ như vậy sao? Thậm chí cuối cùng phải cần Trương bá bá ra mặt cầu tình, mới có thể cứu mạng hắn.

Trong lòng Điền Đông Hưng rất không cam tâm, cái hắn muốn nhìn nhất là Trương bá bá có thể trấn áp Tịch Thiên Dạ, thậm chí g**t ch*t hắn.

Như thế mới có thể giải mối hận trong lòng hắn, nhưng rõ ràng ... Trương bá bá của hắn không có cái năng lực kia.

"Thôi, có thể giữ được cái mạng này cũng được. Chỉ cần không chết, thù này về sau luôn có cơ hội trả thù."

Trong lòng Điền Đông Hưng khẽ thở dài.

Có Trương bá bá ở đây, hắn một chút cũng không để tâm mình sẽ bị Tịch Thiên Dạ g**t ch*t, trong nội tâm đã bắt đầu nghĩ đến việc trả thù Tịch Thiên Dạ như thế nào.

Trương Cát Tượng chấp tay sau lưng, lắng lặng chờ câu trờ lời chắc chắn của Tịch Thiên Dạ, hắn thấy, hắn đã bày bậc thang ở trước mặt Tịch Thiên Dạ, hắn không thể không từ bậc thang hạ xuống. Dù sao tiếp tục chiến đấu,m cũng không có kết quả.

"Thỉnh cầu ta thả người? Ta nghĩ các hạ bành trướng rồi, yêu cầu như thế này cũng dám đưa ra. Nói thực ra ngươi còn không có tư cách để ta bỏ qua mạng của Điền Đông Hưng, cho nên hắn hôm nay phải chết."

Tịch Thiên Dạ lắc lắc đầu nói.

Ta bành trướng rồi?

Sắc mặt Trương Cát Tượng trong nháy mắt như vải quấn chân của lão thái bà vừa thối vừa dài, hắn có ý cầu hoà, kết quả người ta nói khó nghe như thế, rõ ràng không để hắn vào mắt.

Sắc mặt Điền Đông Hưng cũng cực kỳ khó coi, không ngờ rằng dưới tình huống như thế Tịch Thiên Dạ vẫn muốn giết hắn.

"Tốt tốt tốt! Ta bành trướng rồi! Quả nhiên người trẻ tuổi tuổi trẻ tài cao, nói chuyện rất tự tin."

Trương Cát Tượng giận quá mà cười, vô cùng thịnh nộ.

Toàn bộ tu sĩ trong Xương Trạch thành từng người đều hai mặt nhìn nhau, không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ sẽ không nể mặt Trương Cát Tượng như thế này. Đổi thành người khác cũng không muốn tiếp tục giảng co nữa, e là đã từ cầu thang hạ xuống.

"Tịch Thiên Dạ! Ngươi không cho bản tọa cứu Điền Đông Hưng, bản tọa càng muốn cứu hắn, xem ngươi có thể như thế nào!"

Trương Cát Tượng giậm chân một cái, thân ảnh thoáng qua tới trước mặt Tịch Thiên Dạ, đồng thời hắn hét dài ra một tiếng vang vọng toàn bộ Xương Trạch thành.

Tiếng thét dài qua đi, một cái bóng mờ xuất hiện sau lưng Điền Đông Hưng, một phát bắt được vạt áo Điền Đông Hưng phóng lên tận trời, bay về hướng Mạc Lận hà.

Hư ảnh kia bỗng nhiên xuất hiện kia, chính là lão nô áo xám bên cạnh Trương Cát Tượng. Mặc dù hắn chỉ là một tên tôi tớ nhưng tu vi lại rất kinh người, lại là một tên Thiên Vương Đại Giả, hơn nữa trong Thiên Vương Đại Giả sợ là cũng thuộc về hàng cường giả.

Chỉ thấy hắn nắm lấy Điền Đông Hưng hóa thành một đoàn bóng xám, trong nháy mắt bay ra mấy chục dặm, người đó nhanh đến nổi không ai phản ứng kịp.

Còn Trương Cát Tượng thì lạnh lùng ngăn trước mặt Tịch Thiên Dạ, phóng xuất ra ngụy Thiên Thánh uy vô cùng cường đại khiến cho hắn không có cách nào ngăn cản Điền Đông Hưng.

"Tịch Thiên Dạ, bản tọa bây giờ sẽ dạy ngươi đạo lý, có mấy lời đừng nói quá vẹn toàn nếu không cẩn thận che miệng của mình lại. Nhưng ngươi tuổi còn rất trẻ, trước kia không hiểu đạo lý này bản tọa cũng có thể hiểu được."

Trương Cát Tượng hắc hắc cười lạnh, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ đầy trào phúng.

Lão bộc theo hắn chính là cao thủ tuyệt thế cấp độ Thiên Vương Đại Giả nên mang Điền Đông Hưng đi rất dễ dàng.

Còn tất cả cao thủ bọn Tịch Thiên Dạ đều bị Thiên Vương của Trụ Sơn bộ lạc kiềm chế lại, căn bản không có thời gian đuổi theo lão bộc của hắn.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy, cười nhạt một cái nói:

"Người lớn tuổi cũng chưa chắc hiểu đạo lý gì, có đôi khi chỉ là bọn hắn tự cho là đúng, tự cho là thông minh mà thôi."

Lời của hắn vừa dứt, một năng lượng kinh khủng bỗng nhiên từ trong Xương Trạch thành bay lên, năng lượng kia rất đáng sợ, dường như trong nháy mắt bao trùm toàn bộ Xương Trạch thành, dù cho ở xa ngoài thành, thân thể Trương Cát Tượng cũng run lên, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác nguy hiểm kinh khủng.

Vù!

Một tiếng vang nhỏ.

Chỉ thấy một bóng đen từ trong thành bay ra, bay về hướng lão nô áo xám đang chạy trốn, chỉ gần một tích tắc đã đuổi theo ra hơn trăm dặm, như là phù quang lược ảnh, tốc độ bay rất đáng sợ.

Không tốt!

Trương Cát Tượng thấy cảnh này trong lòng hơi hồi hộp một chút, lúc này liền ý thức được không ổn.

"Cút trở về cho ta."

Dường như trong thời gian chốc lát, bóng đen kia đã đuổi kịp lão nô áo xám, sau một khắc một thanh âm chậm rãi vang vọng toàn bộ thiên địa.

Phanh!

Lão nô áo xám trực tiếp bay ngược ra, giống như đụng vào một bức tường, không chịu khống chế, quay về cửa thành bắc nhanh hơn.

"Tình huống như thế nào!"

"Cận vệ bên cạnh Trương Cát Tượng bị người khác ném về?"

"Trời ơi, vừa mới còn ở ngoài trăm dặm, làm sao một thoáng đã trở lại ... Hơn nữa tên cận vệ bên cạnh Trương Cát Tượng kia có tu vi cũng không đơn giản, dù cho không sánh bằng Tiêu Trình, đoán chừng cũng không cách biệt quá xa."

Tất cả mọi người đều có chút khiếp sợ nhìn bầu trời cao, không biết được cuối cùng xảy ra chuyện gì.

"Nguyen Long Huyen Linh Quy! Thu kia chính là Nguyen Long Huyen Linh Quy trong truyền thuyết."

Trần Cửu Phụng rõ ràng hiểu biết tương đối bất phàm, dường như không bao lâu đã nhận ra lai lịch ô quy kia.

Chỉ là ... Nguyên Long Huyền Linh Quy kia cũng có hơi quá nhỏ đi, rõ ràng hình thể có chút không phù hợp với trong truyền thuyết a!

Chẳng lẽ! Loại hình không thành trong Nguyên Long Huyền Linh Quy cũng có bản thu nhỏ ...
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 921: Thiếu gia



"Cái gì? Nguyên Long Huyền Linh Quy!"

Con ngươi Giang Hoài Nguyệt co rụt lại, trong mắt đầy tò mò nhìn tiểu ô quy kia. Mặt nàng cũng đầy cổ quái, không ngờ rằng lần đầu tiên trông thấy Nguyên Long Huyền Linh Quy lại là bộ dáng như thế.

Nguyên Long Huyền Linh Quy trên đại lục vẫn là một truyền thuyết rất ít khi xuất hiện trước mặt người đời, đơn giản hiếm hoi.

Nghe nói rằng ghi chép về sự xuất thế của Nguyên Long Huyền Linh Quy là thời điểm trước đây khoảng mười vạn năm.

Truyền thuyết thời kỳ đó có một đầu Nguyên Long Huyền Linh Quy vô cùng hung tàn xuất thế, tàn phá tứ phía trên đại lục dẫn tới sinh linh đồ thán.

Cuối cùng U Minh tộc, Tinh Linh tộc cùng Xi Man tộc đều xuất ra cao thủ để hợp lại đối phó với Hung thú tuyệt thế kia.

Trả giá sau đó vô cùng thảm trọng mới có thể đánh giết được Nguyên Long Huyền Linh Quy kia.

Nghe nói trong trận chiến đáng sợ kia có Chí Tôn Vương cảnh vô thượng đã ngã xuống.

Đương nhiên những điều kia chỉ là truyền thuyết, có phải thật hay không đến mười vạn năm sau cũng không thể nào khảo chứng.

Dù sao cuộc chiến đấu vây quét Nguyên Long Huyền Linh Quy trước kia, cao thủ Nhân tộc đều không có tư cách tham gia vào.

Ánh mắt Trần Cửu Phụng ngưng trọng, Nguyên Long Huyền Linh Quy chính là sinh vật trong truyền thuyết, nếu nó đã xuất hiện trong Xương Trạch thành thì sợ không phải là đấu hiệu tốt lành gì.

….….

Phốc phốc!

Lão nô áo xám bị Nguyên Long Huyền Linh Quy đập bay về lại cửa thành Bắc, lúc này đột nhiên phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt như giấy vàng.

Trên người hắn xuất hiện hàng loạt vết rách, một cỗ sinh mệnh nguyên khí không thể khống chế mà xói mòn theo vết rách. Chỉ một lát sau mà lão nô áo xám như già đi hơn mười tuổi, như thể sắp sửa hạ táng xuống mồ.

"Lão Mã! Ngươi sao rồi."

Sắc mặt Trương Cát Tượng kịch biến, một cái lắc mình liền bay lên tường thành, tay vịn lấy Mã lão nô nói.

Lao nô áo xám đã đi theo hắn từ thời thiếu niên đến bây giờ, vào Nam ra Bắc không rời không bỏ.

Có thể nói trong mắt Trương Cát Tượng, lão nô áo xám so với những hậu bối thân nhân trong gia tộc càng quan trọng và thân cận hơn.

"Thiếu gia….cẩn thận."

Lão nô áo xám run rẩy, một tay vịn trên tường thành suýt nữa đứng không vững mà ngã trên mặt đất.

Hắn chỉ nói vẻn vẹn mấy chữ liền nhịn không được phun ra ngụm máu lớn, sinh cơ trong cơ thể xói mòn càng nhanh hơn.

Thương thế của hắn rõ ràng nghiêm trọng hơn tưởng tượng của tất cả mọi người.

Trong mắt mọi người, hắn có vẻ như chỉ bị Nguyên Long Huyền Linh Quy đập bay trở lại mà thôi, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn. Dù sao lão nô áo xám cũng là một tên Thiên Vương Đại Giả cực kỳ tư thâm, sao lại không chịu nổi một kích chứ.

Nhưng chỉ có Trương Cát Tượng mới hiểu rõ thương thế của lão Mã thời khắc này nặng bao nhiêu, hắn cũng hơi sợ hãi nên không ngừng xuất ra thánh dược chữa thương rót vào trong miệng lão nô áo xám.

Điền Đông Hưng cũng choáng váng nhìn lão nô áo xám. Vừa nãy hắn cũng không nhìn thấy gì rõ ràng, chỉ cảm thấy một cỗ thiên uy hạ xuống, nếu không phải lão nô áo xám toàn lực bảo đảm tính mạng hắn, thì giờ phút này sợ là hắn đã hóa thành một đoàn xương máu.

"Lão Mã, ngươi nghỉ ngươi một chút, tận lực luyện hóa dược lực tuyệt đối không nên cử động."

Trương Cát Trượng sau khi nâng lão nô áo xám ngồi xuống chữa thương, liền lần nữa đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, ánh mắt vô cùng băng lãnh nói:

"Tịch Thiên Dạ! Ngươi muốn bức ta chết cùng ngươi đúng không?"

Lão nô áo xám một mực làm bạn với hắn lại bị thương nặng như vậy đã hoàn toàn chọc giận hắn. Nếu không phải có Nguyên Long Huyền Linh Quy làm hắn kiêng kị, sợ là đã thi triển ra bí thuật cấm kỵ liều mạng đánh một trận với Tịch Thiên Dạ.

"Lời này của các hạ thật hài hước, chẳng lẽ quan hệ nhân quả cơ bản nhất đều không phân rõ sao. Nếu không phải ngươi chủ động trêu chọc ta thì ta có thể biết được ngươi là ai?"

Tịch Thiên Dạ cười lạnh nói.

"Chuyện hôm nay coi như thôi, nếu tiếp tục náo loạn thì chẳng tốt cho ai cả."

Trương Cát Tượng lạnh lùng nói.

Tịch Thiên Dạ lắc đầu:

"Ngươi nói thôi thì liền xem như thôi, thật nghĩ quá đơn giản, tên Điền Đông Hưng này hôm nay ta phải giết. Còn ngươi cũng không oán không hận, nếu bây giờ rời đi thì ta có thể xem như không có chuyện gì. Dĩ nhiên, nếu ngươi không buông ra, hậu quả tự chịu, ta chỉ cho ngươi cơ hội một lần, hãy tự mình ước lượng."

Tịch Thiên Dạ từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt vô tình.

Sắc mặt Trương Cát Lượng khó coi, tràn đầy âm tình bất định.

Nguyên Long Huyền linh Quy xuất hiện đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nhất kích có thể khiến lão Mã bị thương đến như vậy, cho dù là hắn cũng không thể làm được. Kỳ thật trong lòng hắn kiêng kị nhất không phải Tịch Thiên Dạ mà là Nguyên Long Huyền Linh Quy kinh khủng kia.

Chỉ là….nếu hắn hốt hoảng bỏ đi như vậy, thì sao có thể tiếp tục làm người.

Hắn là nhân vật có mặt mũi trong Nhân tộc, chuyện hôm nay nếu lùi mấy bước, sau này truyền đi thì hắn liền mất thể diện, bị mọi người chê cười.

Chỉ là chống lại với Tịch Thiên Dạ đến cùng, kết cục sợ là khó liệu.

Trương Cát Tượng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng đi qua cửa ải tâm lý kia khiến hắn chật vật mang theo lão bộc mà đi, vứt bỏ sống chết của Điền Đông Hưng, sự tình mất mặt như thế hắn không làm được.

Trương Cát Lượng hắn là nhân vật có mặt mũi tại Nhân tộc, trước kia, hiện tại và sau này vẫn thế.

Nghĩ đến đây, Trương Cát Tương bóp bóp tay, vô cùng băng lãnh nhìn Tịch Thiên Dạ:

"Tịch Thiên Dạ! Là ngươi ép ta nên ta không có lựa chọn, hôm nay quyết dùng máu mà chiến, ngươi không chết thì là ta vong."

"Rất tự ái, nếu đã như vậy thì tới đi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Trương Cát Tượng lựa chọn đi hay không đi thì với hắn cũng không khác gì nhau, sẽ không có phiền toái gì.

Chỉ là Trương Cát Tượng không hiểu mà thôi.

"Ha ha, tốt! Nếu ngươi đã khinh người quá đáng thì cũng đừng trách ta."

Trương Cát Tượng không ngờ rằng mình đã biểu thị ý muốn liều mạng đánh một trận mà Tịch Thiên Dạ vẫn không hề để ý.

Con ngươi Trần Cửu Phụng thít chặt nhìn bão tố khí tức kia của Trương Cát Tượng, thở dài thật sâu.

Trương Cát Tượng chính là cao thủ Nhân tộc thành danh đã lâu, hà tất vì thiếu gia ăn chơi của Điền thị nhất tộc mà trả giá lớn, hắn thấy thật sự không thõa đáng.

Nếu Trương Cát Tượng xảy ra chuyện bất trắc thì Điền Đông Hưng kia cho dù trở về Điền thị nhất tộc cũng nhất định gặp sự trừng phạt kh*ng b* của tộc chủ, có thể trực tiếp bị trục xuất khỏi bộ tộc.

Kỳ thật, sự tình phát triển đến bây giờ đã còn là sự tình của Điền Đông Hưng mà là chấp niệm của Trương Tác Tượng đang tác quái.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 922: Địa vị trời xanh ban cho?



Trương Các Tượng bước ra một bước, khí tức liền phồng dài. Chỉ trong chốc lát mà khí tức hắn phát ra hiến cho tu sĩ cả Xương Trạch thành đều run rẩy.

Nửa bước Thánh Thiên Vương dứt khoát không có khí tức đáng sợ như vậy, sợ là không kém bao nhiêu so với Thánh Thiên Vương chân chính.

"Trần Thân Vương, rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì? Trương Cát Tượng sao lại đột nhiên đáng sợ như vậy?"

Giang Hoài Nguyệt liền nghiêm mặt, sắc mặt trắng bệch. Khí tức của Trương Cát Tượng kia thật sự quá đáng sợ, cách xa như vậy mà nàng còn không chịu nổi.

Nàng chính là Thiên Vương cảnh cao thủ còn như thế thì những tu sĩ kia càng không cần phải nói.

Cả đám tu sĩ bình thường đều không thở nổi, thậm chí không ít tu sĩ còn nằm rạp trên mặt đất ói máu.

Cũng may hầu hết uy áp Trương Cát Tượng đều nhắm vào Tịch Thiên Dạ cho nên người bên trong thành thị không bị uy áp hắn g**t ch*t.

"Bùng cháy chính quả!"

Giang Hoài Nguyệt nghe vậy sững sờ, rõ ràng không thể hiểu được.

"Cái gọi là chính quả chính là một loại địa vị nhưng không phải địa vị nhân gian ban cho, mà là địa vị trời xanh ban cho. Trong mắt trời xanh, địa vị của ngươi bao nhiêu thì chúng là chính quả."

Trần Cửu Phụng thản nhiên nói.

"Địa vị trời xanh ban cho?"

Giang Hoài Nguyệt nghe vậy tự lẩm bẩm hiểu ý Trần Cửu Phụng, nhưng cũng không phải đặc biệt hiểu rõ.

Dù sao nàng tu luyện đến nay cũng chưa từng nghe qua bùng cháy chính quả liền có thể khiến một tu sĩ bỗng nhiên mạnh mẽ đến vậy.

Lực lượng Trương Cát Tượng bây giờ dù không bằng Thánh Thiên Vương chân chính nhưng cũng không chênh lệch nhiều, cho dù là một tên bán bộ Thánh Thiên Vương thì cũng không có khả năng mạnh đến vậy.

"Ngươi đương nhiên không hiểu được, bởi vì bùng cháy chính quả chính là chỉ có bán bộ Thánh Thiên Vương hoặc là chân chính Thánh Thiên Vương mới có thể làm được. Cao thủ Thiên Vương bình thường mặc dù cũng có được chính quả nhưng lại quá mức nông cạn, chính mình cũng không cảm ứng được thì làm sao bùng cháy nó."

Trần Cửu Phụng cười cười. Nếu không phải có người có lịch duyệt, thì không biết được bùng cháy chính quả cũng là chuyện bình thường, dù sao đây cũng thuộc về thế giới của bán bộ Thánh Thiên Vương cùng Thánh Thiên Vương chân chính.

Hơn nữa việc bùng cháy chính quả trong bán bộ hay chân chính Thánh Thiên Vương cũng đều hiếm thấy.

Bởi vì chính quả một khi bùng cháy thì đại giới sẽ vô cùng thê thảm, dù cho Thánh Thiên Vương cũng không chịu nổi.

"Ta cũng có chính quả?"

Giang Hoài Nguyệt trừng mắt tò mò, nàng chưa từng nghe qua, lão sư của nàng cũng chưa bao giờ nói với nàng.

"Ngươi đương nhiên sẽ có. Bất luận là sinh linh gì nhưng phàm có thành tựu liền sẽ có chính quả trong thiên địa. Ngươi nên biết rõ, sau khi tu thành chính quả liền sẽ có khác biệt rất lớn với người bình thường. Cao thủ Thiên Vương có Thiên Vương chiến khí cùng thiên thế tăng phúc, thậm chí là những thánh đạo quy tắc cũng có sự khác biệt nhưng cao cấp hơn Thiên Vương quy tắc. Sở dĩ như vậy là vì ngươi đã tới cấp bậc chính quả kia. Địa vị ngươi trong thiên địa càng cao thì quyền lợi lấy được cũng càng lớn."

"Có điều, ngươi cũng đừng nghĩ đến bùng cháy chính quả để đề cao lực lượng, bởi vì những Thiên Vương bình thường cùng Thiên Vương Đại Giả căn bản là không cảm ứng được nơi chính quả của bản thân. Chỉ có bán bộ Thánh Thiên Vương cùng chân chính Thánh Thiên Vương mới có thể bùng cháy chính quả của bản thân."

"Hơn nữa, bùng cháy chính quả của bản thân mặc dù có thể thu hoạch lực lượng vô cùng cường đại trong thời gian ngắn, nhưng cái giá phải trả lại vô cùng thảm trọng. Nhẹ thì thân thể trọng thương cùng nguyên khí tổn hao nhiều, mấy chục năm thậm chí trên trăm năm đều không thẻ khôi phục. Nặng thì trực tiếp trở về Thiên Vương Đại Giả bình thường. Từ đó vĩnh viễn không bao giờ có thể tu luyện làm bán bộ Thánh Thiên Vương hoặc Thánh Thiên Vương."

Trần Cửu Phụng ngưng trọng nói.

Giang Hoài Nguyệt nghe vậy hít sâu một hơi, hậu quả lại nghiêm trọng vậy sao!

"Bằng không, ngươi cho rằng lực lượng có thể dễ dàng thu hoạch vậy sao? Trương Cát Tượng hắn đã bị ép nên mới điên loạn, nếu không sẽ không như thế."

Trần Cửu Phụng lắc đầu đầy cảm thán.

Trận chiến này bất luận chiến bại thì Trương Cát Tượng cũng thua. Hơn nữa, chiến đấu càng lâu, cái giá hắn phải trả càng lớn, cuối cùng có thể hoàn toàn rơi khỏi bán bộ Thánh Thiên Vương.

Giang Hoài Nguyệt nghe vậy trong mắt tràn đầy lo lắng, Trương Cát Tượng điên cuồng như vậy chính là dồn bản thân mình vào tử địa, Tịch Thiên Dạ có thể ngăn được sao?

…...

"Tịch Thiên Dạ, ngươi bức ta đến nỗi này, đáng chết!"

Ánh mắt Trương Cát Tượng đầy cừu hận cùng sát cơ từng bước hướng về phía Tịch Thiên Dạ. Với lực lượng của hắn bây giờ, Tịch Thiên Dạ căn bản không ngăn nổi mấy chiêu của hắn.

Mặc dù phải trả giá lớn nhưng chỉ cần giết được Tịch Thiên Dạ thì cũng đáng.

Hắn chung quy chính là bán bộ Thánh Thiên Vương, chính quả trong thiên địa khác biệt, Tịch Thiên Dạ làm sao có thể đấu với hắn?

"Sao lại có người cứ thích vung sai lầm cho người khác. Kỳ thật ta chẳng những không có buộc ngươi, ngược lại còn cho ngươi cơ hội, chỉ là do ngươi không trân quý đi lựa chọn con đường chết mà thôi."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lắc đầu nói.

Hắn không nghĩ qua việc có giết Trương Cát Tượng, chỉ là Trương Cát Tượng lại một mực đi trên tử lộ.

"Hiện tại tử lộ là ngươi, không phải Trương Cát Tượng ta. Ngươi chết đi cho ta, tên trẻ tuổi ngu xuẩn!"

Trương Cát Tượng gào lên một tiếng, sau đó xuất ra lực lượng khôn cùng, một quyền hung hăng đánh tới Tịch Thiên Dạ.

Nắm đấm của hắn ở giữa hư không còn chưa rơi vào người Tịch Thiên Dạ liền bị đập tan hoàn toàn, hóa thành hắc ám cùng hư vô.

Phanh!

Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa khiến phạm vi ngàn dặm đều run rẩy, hàng loạt phòng ốc bên trong Xương Trạch thành đều bị sụp đổ.

Đôi mắt hắn băng lãnh, trong con ngươi to lớn có từng tầng u ám cùng tà khí.

Từ sau khi bị Tịch Thiên Dạ luyện hóa thành Minh Hoàng luyện thi, khí tức hắn liền có một chút phát triển theo hướng âm u, đôi khi một ánh mắt cũng đều cho người khác cảm giác tà khí u mịch. Nhưng cũng vì luyện hóa thành Minh Hoàng luyện thi nên bây giờ hắn mới mạnh mẽ như vậy.

Nguyên Long Huyền Linh Quy súc tích thâm hậu, đường kính hai vạn trượng không biết chứa đựng bao nhiêu máu thịt tinh khí. Trong lúc chuyển hóa thành Minh Hoàng luyện thi chi thể, kém chút đã trực tiếp đẩy Nguyên Long Huyền Linh Quy tới cảnh giới Minh Hoàng thi văn thứ mười hai.

Mặc dù sau cùng kém chút đã hoàn toàn ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ mười hai nhưng khoảng cách ngưng tụ ra cũng không còn xa.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 923: Luyện Thành Thi Khôi



Chương 923

"Không chịu nổi một kích!"

Nguyên Long Huyền Linh Quy lắc lư thân thể to lớn chậm rãi trôi nổi trên vùng trời, bên trong tròng mắt thật to kia đầy đùa cợt cùng khinh thường.

Toàn bộ bên trong Xương Trạch thành đều vô cùng an tĩnh, ai cũng không ngờ rằng Trương Cát Tượng bùng nổ chính quả của chính mình, sau khi lực lượng đến gần vô hạn tại chân chính Thánh Thiên Vương vẫn thất bại thê thảm như vậy.

"Ta không cam lòng!"

Trương Cát Tượng ngửa mặt lên trời gào thét, từng sợi tóc dựng thẳng như Lôi thần phẫn nộ. Từng đoàn mãnh liệt bùng cháy trên người hắn, hắn không ngừng bùng cháy chính quả càng thêm điên cuồng.

Cả người tựa hồ như muốn hòa tan bên trong hỏa pháp tắc, cùng lúc liền có một cỗ lực lượng kinh người chậm rãi phóng ra trên thân hắn.

"Ngươi điên rồi sao?"

Nguyên Long Huyền Linh Quy kinh ngạc nhìn Trương Cát Tượng.

Trên thân thể Trương Cát Tượng, han có thể cảm nhận được một cỗ khí tức như lực lượng nui lửa bùng nổ đang chậm rãi tuôn ra, cỗ lực lượng mạnh kia cho hắn thấy từng tia uy h**p.

Bên trong hố đất to, thân thể Trương Cát Tượng bị hỏa pháp tắt bao bọc, thân ảnh mơ hồ như thể bị hòa tan.

Nhưng cùng lúc đó một cỗ lực lượng kinh thiên động địa vọt lên tận trời, hóa thành ngọn lửa tức giận hung hang đánh về phía Nguyên Long Huyền Linh Quy.

"Tên điên!"

Nguyên Long Huyền Linh Quy run rẩy, có ý xoay người chạy. Nhưng nghĩ đến sau lưng là chủ nhân nên hắn dừng lại.

"Thật sự là não tàn, đường sống không đi lại hết lần này tới lần khác đi lên tử

lộ."

Trong lòng Nguyên Long Huyền Linh Quy có một trận khó chịu, Trương Cát Tượng này thật là không biết điều. Kích ngăn cản này hắn sẽ trọng thương nhưng Trương Cát Tượng sẽ càng thảm hại hơn, sợ là sẽ trực tiếp thành một phế nhân.

Cần gì phải hại người hại mình như thế chứ.

Đang lúc Nguyên Long Huyền Linh Quy kiên trì chuẩn bị gánh nhất kích của Trương Cát Tượng, bổng một đoàn hàn quang xanh thăm thẩm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Nguyên Long Huyền Linh Quy.

Sau một khắc, toàn bộ thiên địa đều tựa hồ hóa thành băng tuyết, thậm chí toàn bộ phạm vi trong vòng nghìn dặm của Xương Trạch thành nháy mắt bị phong băng.

"Hàn Phách Cực Quang Tráo!"

Nguyên Long Huyền Linh Quy thấy vậy mừng rỡ, tuyệt thế chí bảo Hàn Phách Cực Quang Tráo của chủ nhân hắn sao lại không biết.

Đây là thần khí thủy thuộc tính, thần khí chân chính! Có vật này thì trong khoảnh khắc liền có thể khắc chế Trương Cát Tượng, khiến cho mười phần lực thì chỉ phát huy được không tới năm phần.

Quả nhiên, Hàn Phách Cực Quang Tráo vừa xuất hiện, thiên địa liền ngưng trọng, thậm chí thời gian cùng không gian đều ngưng trọng.

Hỏa pháp tắc trên thân thể Trương Cát Tượng cũng bị ngưng trọng, toàn bộ thiên địa vạn vật ở giữa tựa hồ không có đồ vật gì mà Hàn Phách Cực Quang Tráo không thể ngưng kết, dù cho phap tắc cung không ngoại lệ.

"Làm sao có thể!"

Trương Cát Lượng khiếp sợ nhìn thân thể của mình, hỏa pháp tắc của hắn thế mà bị ngưng đọng lại. Nguyên bản bởi vì hỏa pháp tắc bùng cháy chính quả mà lực lượng không ngừng vọt tới vô tận, thế mà cũng xuất hiện đứt gãy.

Tệ hại nhất chính là lực lượng trong cơ thể hắn cũng bị đọng lại hàng loạt, Liệu Nguyên Thiên Hỏa tức thì bị khắc chế gần như sắp dập tắt, lực lượng dư thừa bỗng nhiên giảm xuống đáng kể.

"Không ....! "

Trương Cát Tượng trợn mắt đầy cừu hận nhìn chẳm chẳm lên hàn khí cổ quái trên bầu trời.

Hắn vứt bỏ hết thảy bùng cháy chính quả mới ngưng tụ ra lực lượng, thế mà trong khoảnh khắc liền bị đánh về nguyên hình, hết thảy đều như nước chảy về biển.

"Ha ha, trước mặt Hàn Phách Cực Quang Tráo mà ngươi cũng có phần quát tháo sao? Chết đi cho ta.'

Nguyên Long Huyền Linh Quy cười ha ha, một trảo hung hăng đánh về phía Trương Cát Tượng.

Phanh!

Trương Cát Tượng lần nữa bị Nguyên Long Huyền Linh Quy đánh vào lòng đất, lần này sau khi bị thương liền không thể đứng dậy.

"Ta hận."

Trong mắt Trương Cát Tượng đầy đau khổ cùng oán hận nằm rạp trên mặt đất, hắn chỉ muốn dùng hết tất cả tranh tài một trận, đơn giản như vậy cũng không được sao?

Thượng thiên cũng quá bất công, hắn liều hết tất cả vậy mà kết quả sau cùng cũng quay về vị trí cũ.

"Tên cặn bã, chỉ dựa và ngươi cũng dám làm mưa làm gió tại Xương Trạch thành, thật không biết tự lượng sức mình."

Thân thể Nguyên Long Huyền Linh Quy thu nhỏ sau đó rơi xuống bên trong hố to vừa đạp chân lên người Trương Cát Tượng vừa ngửa đầu nói đầy khinh thường.

Trương Cát Tượng bùng cháy chính quả thất bại, nhưng cái giá phải trả do hắn gánh chịu. Hơn nữa chính quả bùng cháy quá triệt để nên đã hoàn toàn tiêu tán.

Nói cách khác, Trương Cát Tượng hiện tại chỉ là một tên Thiên Vương Đại Giả, cũng không thể tiếp tục là bán bộ Thánh Thiên Vương, hắn cũng không có khả năng lại tu luyện ra chính quả thuộc về Thánh Thiên Vương. Cho dù hắn bất tử thì đời này đến đây chấm dứt.

"Ai! Cần gì phải như vậy. Trương huynh cũng thật quá mức cố chấp."

Trần Cửu Phụng than nhẹ một tiếng, phức tạp trong mắt không thể nói ra được. Đồ vật hắn cả đời không kiếm ra được, Trương Cát Tượng lại tùy tiện tiêu sài. Bây giờ rơi vào thế bi thương như vậy, mặt mũi hay địa vì gì cũng đều trở thành uổng công.

Xương Trạch thành vì chiến đấu kịch liệt mà xuất hiện hàng loạt tổn hại, khá nhiều phòng ốc cũng điện đều sụp đổ, phế tích nhìn thấy ở khắp nơi.

Toàn bộ các tu sĩ bên trong thành đều trầm mặc, không có bất kỳ ai mở lời Tầm mắt nhìn Tịch Thiên Dạ chỉ có hoảng hốt cùng kính sợ, không có bất kỳ ý nghĩ xấu nào khác.

Trương Cát Tượng vang danh thiên hạ lại rơi vào kết quả như thế cũng là thảm thương đáng tiếc, nhưng không có bất kỳ ai thương hại hắn.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, cái giết hắn không phải Tịch Thiên Dạ mà chính là cố chấp của hắn.

Trương Cát Tượng cả người đầy máu nằm sấp trên mặt đất, hắn chưa từng nghĩ tới chính mình sau cùng lại như vậy.

"Tịch Thiên Dạ, bản tọa dù làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi."

Ánh mắt Trương Cát Tượng tương đối đáng sợ, nếu như giờ phút này hắn có cơ hội cùng Tịch Thiên Dạ đồng quy vu tận thì hắn không hề do dự.

"Ngươi sẽ không thể làm quỷ được đâu, chỉ có thể làm nô lệ của ta."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hắn vốn muốn thôn phệ hết Trương Cát Tượng, nhưng lại nghĩ thôn phệ hắn chưa chắc có thể tu được Minh Hoang thi văn thứ mười một, chẳng thà luyện chế hắn thành thi khôi.

Dù sao người mạnh như thế cung tưong đương hiếm thấy trên đại luc, luyện chế thành thi khôi sẽ có tác dụng không nhỏ.

"Ngươi có ý gì?"

"A ......! Tịch Thiên Dạ, ta cùng ngươi không oán không hận, ngươi không thể làm như thế."

Trong mắt Trương Cát Tượng cuối cùng cũng xuất hiện hoảng hốt, hắn không sợ chết nhưng bị chế thành khôi lỗi thực sự quá nhục, sống không bằng chết.

"Hừ! Sớm biết như thế ngươi nên sớm đi khỏi. Chủ động thả ngươi đi, ngươi lại không đi, hết lần nãy đến lần khác muốn thể hiện năng lực."

Trong mắt Nguyên Long Huyền Linh Quy tràn đầy cười lạnh, nếu Trương Cát Tường không đối địch với bọn hắn thì ai lại đi quản hắn.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 924: Hết Thảy Đều Kết Thúc



Chương 924

Chỉ chốc lát sau, Tịch Thiên Dạ đã triệt để luyện hóa Trương Cát Tượng thành thi khôi.

Từ thân thể Trương Cát Tượng chui ra mười hai đạo Minh Hoàng thi văn, đúng ra là mười một đạo, một đạo còn lại có chút hư ảo.

Tịch Thiên Dạ thất vọng lắc đầu, Trương Cát Tượng dù sao cũng là cao thủ bán bộ Thánh Thiên Vương, sau khi hóa thành thi khôi lại không thể đột phá lên Minh Hoàng thi văn thứ mười hai, thậm chí còn kém một chút với Nguyên Long Huyền Linh Quy.

Kết quả cũng nam trong dự liệu, dù sao Trương Cát Tượng cũng là một nhân loại nên không có nội tình được trời ưu ái như Nguyên Long Huyền Linh Quy, vì vậy thực lực sau khi hóa thành Minh Hoàng thi khôi cũng không khác biệt gì mấy.

Đương nhiên có thể ngưng tụ ra hư ảnh của Minh Hoàng thi văn mười hai thì lực lượng của Trương Cát Tượng cũng được đề cao nhất định, sức chiến đấu so với trước đây cũng tăng trưởng rất lớn.

Sau khi luyện hóa Trương Cát Trượng, Tịch Thiên Dạ lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Điền Đông Hưng.

Lúc này tường Bắc thành đã hoàn toàn sụp đổ, Điền Đông Hưng đứng trong phế tích, ánh mắt hoảng hốt nhìn Tịch Thiên Dạ.

Biến đổi bất ngời, trải qua nhiều lần hi vọng cùng tuyệt vọng, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Điền Đông Hưng quỳ xuống, không ngừng dap đầu về phía Tịch Thiên Dạ:

"Tịch công tử, Tịch đại nhân .... van cầu ngài tha cho ta một lần, van cầu ngài tha cho ta."

Đầu hắn không ngừng cúi trong đống đá vụn.

"Tội ngươi không thể tha thứ."

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn Điền Đông Hưng không chút thương hại.

Công tử hoàn khố giống Điền Đông Hưng như vậy, chỉ vì trên đường gặp một cô gái xinh đẹp liền bắt làm nữ nô, tác phong hiểm ác như vậy thì gây tai họa cho không ít người.

Chưa từng xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ thì thôi đi, bây giờ xuất hiện trước mặt hắn thì hắn đương nhiên không thể tiếp tục tùy ý.

"Tịch đại nhân ..... ta cũng là nhất thời hồ đồ .... ngươi cho ta một cơ hội đi."

Điền Đông Hưng hối hận phát điên, trong lòng tràn đầy hoảng sợ cùng lo lắng bị Tịch Thiên Dạ luyện chế thành khôi lỗi không có ý thức kia.

Nhưng hắn rõ ràng suy nghĩ nhiều, với chút tu vi kia, Tịch Thiên Dạ căn bản là chướng mắt.

Sớm biết vậy có đánh chết hắn cũng sẽ không trêu chọc bọn Tịch Thiên Dạ. Hơn nữa cho hắn một cơ hội lựa chọn, hắn thậm chí sẽ không tới Xương Trạch thành.

'Điền Đông Hưng, ngươi y vào quyền thế gia tộc, làm nhiều việc ác khắp thiên hạ, chết cũng chưa hết tội."

Tô Hàm Hương hóa thành một đoan lưu quan rơi trước mặt Đien Đông Hưng, vung chiến kiếm chém tới đầu hắn.

Trên chiến kiếm vẫn chảy xuống huyết dịch vô cùng kinh khủng.

'Không ..... "

Điền Đông Hưng hoảng sợ kêu to, liền quay người muốn chạy trốn.

Nhưng làm sao hắn có thể chạy qua kiếm quang, một khỏa đầu lâu to lớn liền bay lên không trung sau đó đập xuống đất như dưa hấu chia năm xẻ bảy.

Thi thể cứng ngắc không đầu ngã trên mặt đất, tất cả sinh cơ trong khoảnh khắc đều biến mất.

Lão nô áo xám một mực khoanh chân ngồi trên mặt đất không có bất kỳ âm thanh gì từ từ mở mắt, trong mắt hắn đầy bi ai cùng bất đắc dĩ nhìn Trương Cát Tượng không có bất kỳ cảm xúc đứng bên cạnh Tịch Thiên Dạ.

"Tịch công tử, lão hủ đời này không hi vọng đến việc báo thù, đã nhận mệnh rồi. Trước khi chết lão hũ có một tâm nguyện, hi vọng Tịch công tử có thể cho lão hủ cùng thiếu gia có một nơi quy tụ, ít nhất như vậy cũng có thể tiếp tục cùng hắn."

Lão nô ao xám nhìn Tịch Thiên Dạ, Hoang Đồ ba nghiệp đảo mắt thành công, nếu việc đã đến nước này, hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

"Được thôi."

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu không nói gì thêm, từng sợi Minh Hoàng thi văn chui vào thân thể lão nô áo xám để luyện chế hắn thành Minh Hoàng thi khôi.

Loại người cả đời chỉ vì chủ nhân giống lão giả áo xám này, luyện hóa hắn thành thi khôi chính là kết quả tốt nhất.

Lão giả áo xám tu vi không thấp, sau khi chuyển hóa thành Minh Hoàng luyện thi liền ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ mười một. Mặc dù không ngưng tụ ra hư ảnh của Minh hoàng thứ mười hai nhưng thực lực của hắn cũng đã tăng vọt không ít, đã thắng qua Tiêu Trình, thậm chí có khả năng ngăn được nửa kích của bán bộ Thánh Thiên Vương.

"Tịch công tử, quân đội Trụ Sơn bộ lạc đã hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ có số ít binh lính vẫn đang đào thoát, trước mắt vẫn còn đang đuổi giết bên trong."

Tô Hàm Hương nhìn Tịch Thiên Dạ báo cáo.

Cái gọi là binh bại như núi đổ, trước mặt đại quân mười vạn khô lâu quái vật, trăm vạn quân đoàn của Trụ Sơn bộ lạc căn bản không chịu nổi một kích.

Huống chi duoi tổ chức To Ham Hương cung co hơn hai mươi vạn tù binh Yên Nhạc hoàng bộ được tạm thời tổ kiến thành quân đoàn, truy sát quân sĩ Trụ Sơn bộ lạc bên trong Xương Trạch thành.

Tịch Thiên Dạ gật đầu, chiến tranh lần này cũng có thể kết thúc.

Kết quả như hắn dự liệu, Xương Trạch thành đã hoàn toàn nằm trong tay hắn.

"Mấy người các ngươi đánh giết hết những cao thủ Thiên Vương đi."

Tịch Thiên Dạ nói với Trương Cát Tượng cùng Mã Nguyên Mạnh.

"Tuân mệnh!"

Hai người đồng thời cung kính thi lễ, sau đó hóa thành một đoàn lưu quang bay về hướng chiến trường.

Hai chủ tớ mặc dù linh hồn đã triệt để tiêu tán, nhưng Minh Hoàng luyện thi thuật thần kỳ nên vẫn có thể để bọn hắn duy trì ý thức sơ cấp, thậm chí bí thuật cùng thánh pháp đã từng tu luyện qua cũng có thể thi triển.

Cũng là vì sao mà phàm bị chuyển hóa làm Minh Hoàng thi khôi mà thực lực không chỉ hạ thấp, ngược lại còn tăng cao.

Bầu trời ở một chiến trường khác, chính là chiến trường của những cao thủ Thiên Vương cảnh bình thường kia.

Cao thủ Thiên Vương cảnh bình thường của Trụ Sơn bộ lạc số lượng rất nhiều, mot mình Hổ Tam Âm liền có thể ngan được tám chín tên cao thủ Thiên Vương, trong thời gian ngắn rất khó đánh giết toàn bộ bọn hắn, Liệt Diễm Hùng Sư Vương cùng ngũ đại thi khôi cũng như vậy.

Tịch Thiên Dạ phái Trương Cát Tượng cùng Mã Nguyên Mạnh, những cao thủ Thiên Vương cảnh bình thường của Trụ Sơn bộ lạc đương nhiên không ngăn cản nổi, cơ hồ trong khoảnh khắc liền bị đánh giết bảy tám tên, nhưng tên còn sót lại cũng không có đường sống.

Giờ phút này nhiều cao thủ Thiên Vương cảnh chết đi như vậy, thật không thể không khiến người khác thổn thức mà cảm thán.

"Thế mà có thể trong nháy mắt luyện chế Trương Cát Tượng cùng Mã Nguyên Mạnh thành khôi lỗi, hắn đến cùng đã thi triển ra tà pháp gì!"

Tầm mắt Trần Cửu Phụng nhìn Tịch Thiên Dạ kiêng ky tới cực điểm, một tên bán bộ Thánh Thiên Vương cùng một tên đỉnh phong Thiên Vương Đại Giả trong khoảnh khắc liền bị luyện hóa thành khôi lỗi.

Đây chẳng phải là nói chỉ cần Tịch Thiên Dạ nguyện ý là có thể tùy tiện luyện chế hắn thành khôi lỗi sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back