Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vạn Cổ Cuồng Đế

Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 900: Oai Phong Lẫm Liệt



Chương 900

Cái gọi là gần son thì đỏ gần mực thi đen, Liet Diễm Hùng Sư Vương cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy từ khi trộn lẫn với Hổ Tam Âm, từng con mắt cũng là như lang như hổ sáng lên nhìn mọi người xung quanh.

Không biết Hổ Tam Âm thi triển thủ đoạn gì, thế mà khiến tu vi mạnh hơn Nguyên Long Huyền Linh Quy không ít, cam nguyện làm tiểu đệ của hắn.

Ba đầu quái thú vừa xuất hiện tại trong phòng đấu giá, một đôi tặc nhãn ngắm những thân nhân giàu có kia, tựa hồ đang phán đoán cuối cùng người nào có tiền nhất.

"Mấy người các ngươi thành thật một chút cho ta, hôm nay chỉ đoạt quan phủ Xương Trạch thành cùng quyền quý Trụ Sơn bộ lạc, những người khác không liên quan đến việc này thì không được động bọn họ."

Tịch Thiên Dạ lườm mấy tên Hổ Tam Âm, nếu như bọn hắn quấy rối tùy tiện, không biết sẽ chọc ra bao nhiêu rắc rối lớn. Lần này người tới tham gia buổi đấu giá có rất nhiều kẻ không liên quan với Yên Nhạc bộ lạc và Trụ Sơn bộ lạc, Tịch Thiên Dạ đương nhiên sẽ không cướp đoạt bọn họ.

"Hắc hắc, chủ nhân yên tâm, chúng ta sẽ có chừng mực, mập nhất chính là quan phủ Xương Trạch thành và quyền quý Trụ Sơn bộ lạc, những người khác Hổ gia nhất định không để mắt tới."

Hổ Tam Âm cười hắc hắc nói.

Tịch Thiên Dạ thấy như vậy cũng không để ý Hổ Tam Âm nữa, ngồi xuống bàn tiệc.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi chuẩn bị lúc nào động thủ?"

Thải Lân công chúa thấp giọng nói. Lúc nói chuyện còn cẩn thận từng li từng tí nhìn ngang liếc dọc, một bộ dáng có tật giật mình.

Từ khi biết được Tịch Thiên Dạ chuẩn bị cướp bóc toàn bộ Xương Trạch thành, trong nội tâm nàng liền vô cùng kích động, việc k*ch th*ch như vậy nàng từ trước cho tới bây giờ đều chưa làm qua.

Dù sao làm cong chua ton quy nhat Hai toc, sao co the đi lam loai chuyen này.

"Chờ một chút."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Thải Lân công chúa nghe vậy nhẹ gật đầu ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ ngồi của mình, nhìn không chuyển mắt, chưa từng nghiêm túc như thế.

Trước kia tham gia đấu giá chỉ đơn thuần tham gia đấu giá mà thôi, nào có khẩn trương k*ch th*ch như bây giờ, tâm thái đã hoàn toàn khác biệt. Như là một phần tử phạm tội, tâm thái lúc chuẩn bị cuộc mạo phạm lớn.

Ba người chủ tớ Tô Hàm Hương cũng rất khẩn trương, lặng lẽ nắm chặt vũ khí trong ngực, tùy lúc chuẩn bị nổi lên đả thương người. Yên Nhạc hoàng bộ thê thảm như thế, bây giờ cuối cùng có thể xuất ác khí ra.

Tịch Thiên Dạ cũng không có cảm xúc gì, ôm cánh tay lắng lặng nhắm mắt dưỡng thần. Hắn tin buổi đấu giá đại thịnh như thế, Đốc Thường hoàng tử Trụ Sơn bộ lạc kia khẳng định sẽ đến, hắn chậm rãi chờ quân vương vào cuộc đủ.

Chủ phủ Xương Trạch thành, Đốc Thường hoàng tử dẫn một đám người oai phong lẫm liệt từ trong phủ ra, người trên đường gặp bọn họ đều hoảng sợ cuống quít né tránh nhường đường.

Toàn bộ Xương Trạch thành, nếu nói quyền thế lớn nhất, người có địa vị nhất thì trừ Đốc Thường hoàng tử ra không còn có thể là ai khác, hắn đến như là khâm sai đại thần đến, dù cho thành chủ Xương Trạch thành Trần Uyên Danh bất cứ lúc nào cũng phải kính đợi trái phải.

Lần này Đốc Thường hoàng tử đi ra ngoài, đội hình không thể nói là không lớn, không chỉ có thành chủ Trần Uyên Danh đi theo, Tiêu Trình tổng đầu mật vệ hoàng gia cũng trái phải đi theo.

Bất quá quan hệ giữa hai người sau đêm qua đã hoàn toàn khác biệt.

Tiêu Trình vẫn nghiêm mặt, mặt không biểu tình, chuyện gì cũng một bộ dáng giải quyết việc chung.

Đốc Thường hoàng tử thì mỉm cười, chỉ có nhìn Tiêu Trình mới có thể nhìn ra một chút thứ khác.

"Hoàng tử điện hạ, chúng ta đi nơi nào?"

Chỉ choc lát sau, công tử Điền thị nhất tộc Điền Đông Hưng cùng Hắc thúc tôi tớ của hắn cũng từ trong phủ đệ đi ra.

"Mấy ngày ở trong phủ, Điền công tử hẳn là cũng khó chịu, hôm nay dẫn ngươi đi tham gia một buổi đấu giá long trọng. Với tài lực của Điền công tử không chừng có thể ở buổi đấu giá thể hiện kinh người."

Đốc Thường hoàng tử cười nhạt nói.

'Tham gia đấu giá!"

Điền Đông Hưng nghe vậy giật mình, trong vòng vài ngày hắn với Hắc thúc luôn bị gia trong phủ đệnkhông cho phép ra cửa va chạm với bọn Tịch Thiên Dạ.

Giờ phút này Đốc Thường hoàng tử lại chủ động dẫn bọn hắn ra cửa, mà lại rêu rao khắp nơi đi tham gia buổi đấu giá long trọng nhất, đây chẳng phải là nói ...

Điền Đông Hưng nhìn về phía Đốc Thường hoàng tử, hào quang trong mắt khá sắc bén.

"Không sai, cũng cần phải giải quyết những người kia, không phải cho rằng bổn hoàng tử dễ trêu như vậy sao."

Đốc Thường hoàng tử lạnh lùng nói. Trong mắt hắn, Tịch Thiên Dạ cùng mấy người Tô Hàm Hương mạo phạm người của hắn, hắn muốn bắt hai nữ nhân kia trở về làm đồ chơi, thế mà dám ngăn cản, căn bản không để hoàng tử tương lai sẽ trở thành hoàng đế Trụ Sơn bộ lạc vào mắt.

"Hoàng tử điện hạ, chẳng lẽ trong Xương Trạch thành có người nào không có mắt, dám đắc tội hoàng tử Trụ Sơn bộ lạc chúng ta?"

Khuôn mặt Tiêu Trình không thay đổi đúng lúc mở miệng hỏi.

"Ai! Việc này nói rất dài dòng, vị trước trước mắt này là công tử Điền Đông Hưng của Điền thị nhất tộc, ba ngày trước hắn ở cửa thành bắc trông thấy có người đang mua tù binh nô lệ số lượng lớn, Điền Đông Hưng công tử phát giác ra việc không bình thường, thế là muốn tiến lên đưa ra nghi vấn một chút. Ai ngờ đám người kia thô bạo vô cùng, trực tiếp ra tay đả thương người, nếu không phải ta kịp thời cứu thì Điền Đông Hưng công tử đã bị ác nhân sát hại."

Đốc Thường hoàng tử giận dữ nói.

"Cái gì! Trong Xương Trạch thành lại có ác đồ làm loạn cả gan như thế, hoàng tử điện hạ vì sao không trực tiếp đuổi bắt hắn?"

Tiêu Trình nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo, nộ khí u mịch nói.

"Bản hoàng tử đương nhiên muốn, bất đắc dĩ là đám người kia quá mạnh, dù cho Uyên Danh thành chủ cung cận vệ bên mình ta đều chưa hẳn có thể ép kềm chế được, bổn hoàng tử lo lắng làm lớn chuyện cho nên nhịn xuống."

Đốc Thường hoàng tử lắc đầu, tựa hồ rất bất đắc dĩ.

"Lẽ nào lại như vậy, tại đại bàn Trụ Sơn bộ lạc ta, lại có phản tặc dám lớn lối như vậy. Hoàng tử điện hạ, nếu ta ở Xương Trạch thành thì dứt khoát không cho phép chuyện như thế xảy ra, mấy tên phản tặc kia ở đâu, ta bây giờ truy bắt bọn hắn về guy án."

Tiêu Trình lạnh lùng thốt.

Trần Uyên Danh đầy ngạc nhiên nhìn Tiêu Trình tổng đầu không nói gì, mật vệ hoàng gia sẽ không bao giờ xen vào chuyện bao đồng, chỉ phụ trách nhiệm vụ hoàng đế giao xuống.

Lúc này Tiêu Trình tổng đầu làm sao nhiệt tình như thế, chỉ vì lời từ một phía của Đốc Thường hoàng tử quyết định ra mặt đuổi bắt người khác, kẻ này trong mật vệ hoàng gia tương đối hiếm thấy.

"Ha ha, đã như vậy sau khi buổi đấu giá kia kết thúc thì đi bắt bọn chúng."

Đốc Thường hoàng tử cười ha ha.

Kỳ thật, bảo vật trong buổi đấu giá có năm thành đều là đồ vật của Đốc Thường hoàng tử, cho nên cũng vì nguyên nhân này hắn để ý như vậy.

Đương nhiên làm một hoàng tử, không thể có nhiều của cải như vậy, nhóm bảo vật kia toàn bộ đều từ lần trong tài nguyên chiến tranh trộm ra, mục đích chính là mượn buổi đấu giá này tẩy trắng bảo vật.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 901: Đối Chọi Gay Gắt



Chương 901

Điền Đông Hưng âm thầm kinh hãi, Đốc Thường hoàng tử quả nhiên thần thông quảng đại, thế mà có thể làm cho tổng đầu mật vệ hoàng gia ra tay tương trợ.

Trong lòng hắn hưng phấn vô cùng, Tịch Thiên Dạ chết chắc, bọn chúng lần này tuyệt đối không còn đường sống.

Hừ! đối địch với Điền Đông Hưng hắn, không có ai có kết cục tốt.

Lão giả áo đen cũng rất xúc động, cuối cùng có thể hung hăng xả giận!

Hắn biết, tổng đầu mật vệ hoàng gia đáng sợ đến mức nào. Nghe nói bọn họ hầu như là Thánh Thiên vương, bất kỳ người nào cũng là Thiên Vương Đại Giả đỉnh phong nhất. Thiên Vương Đại Giả bình thường ở trước mặt bọn họ căn bản không chịu nổi một quyền.

Có Tiêu Trình tổng đầu ra mặt thì sợ gì một tên trẻ tuổi.

Tầng 98 Thủy Tương cung, khách mời cơ bản đã đến đông đủ, không còn chỗ ngồi. Buổi đấu giá cũng bắt đầu, thị nữ đã bưng lên vật đấu giá thứ nhất.

"Xích Nhật viêm chủy, Thiên Vương chiến binh!"

Vật đấu giá thứ nhất của buổi đấu giá hầu như sẽ không tệ lắm, nhưng ai cũng không ngờ rằng sẽ có một thanh Thiên Vương chiến binh xuất hiện.

Thiên Vương chiến binh! Đây chính là bảo vật mà bất kỳ Thiên Vương cao thủ đều mơ uớc, Thien Vuong canh ton tại trong nhan toc chí it co bay thanh tro len đều không có Thiên Vương chiến binh. Do đó có thể thấy Thiên Vương chiến binh khan hiếm cùng trân quý đến cỡ nào.

Căn bản không cần lửa nhưng trong phòng đấu giá nháy mắt như đốt cháy phát nổ, tiếng gọi ra giá điên cuồng hơn bão tố.

Có thể tới nơi này đều không phải là người bình thường, không có người nào thiếu tiền. Bọn hắn trên thực tế thiếu vẫn luôn là tài nguyên hiếm hoi.

Như Thiên Vương chiến binh, chính là có tiền cũng mua không được, bình thường dường như không có ai sẽ lấy Thiên Vương chiến binh ra đấu giá.

'Ơ! Quả nhiên thật náo nhiệt."

Cửa chính phòng đấu giá, Đốc Thường hoàng tử dẫn một đám người chậm rãi khoan thai tới, cười không ngớt nhìn buổi đấu giá khí thế ngất trời.

Những bảo vật kia dưới tình huống bình thường căn bản không có khả năng xuất hiện trong phòng đấu giá, đương nhiên chính là hắn lấy ra, bao gồm Thiên Vương chiến binh kia cũng thế. Đồ tốt trong tài nguyên chiến tranh quá nhiều, nhưng có một số hắn không thể sử dụng, chỉ có thể lấy ra bán sạch tại chỗ.

Như Xích Nhật viêm chủy kia chính là bảo vật trấn tộc nổi tiếng trong Thu Cách Nhã đại bình nguyên, hắn nếu như giữ lại để mình sử dụng mà để phụ hoàng biết được khẳng định sẽ tra ra lai lịch vật này, cuối cùng suy ra được vấn đề đánh cắp tài nguyên chiến tranh.

Nhưng đưa Xích Nhật viêm chủy lên buổi đấu giá sẽ không ai hoài nghi gì, bởi vì phụ hoàng cũng không biết bên trong vật liệu chiến tranh cuối cùng có những thứ gì. Ai mà tự dưng đi thăm dò lai lịch bảo vật trong một buổi đấu giá, dù sao thời đại chiến loạn có đủ loại bảo vật phân loạn phức tạp, căn bản là không thể nào tra ra được.

"Hoàng tử điện hạ."

"Cung nghênh hoàng tử điện hạ."

Người phụ trách buổi đấu giá thấy hoàng tử đích thân tới, lúc này liền hấp tấp tiến lên cung kính hành lễ, trong mắt tràn đầy cung kính cùng khiêm tốn.

Trong phòng đấu giá không ít người đều theo bản năng nhìn tới, hoàng tử Trụ Sơn bộ lạc cũng tới sao!

"Đốc Thường hoang tử, hoang tử này ở Trụ Sơn bộ lạc có thể nói khá nổi danh, nghe nói có năng lực tranh đoạt đế vị."

"Hóa ra là hắn, hèn gì người phụ trách Thủy Tương cung cung kính như thế, Trụ Sơn bộ lạc chưa bao giờ lập Thái Tử, tỷ lệ Đốc Thường hoàng tử trở thành Thái Tử nghe nói rất lớn."

"Lại có hoàng tử Trụ Sơn bộ lạc ở Xương Trạch thành, quả nhiên phong vân hội tụ."

Trong phòng đấu giá bàn tán ầm ĩ, không ít người đều dồn lực chú ý trên Đốc Thường hoàng tử, buổi đấu giá bởi vậy trễ nải một lát.

"Các vị không cần chiêu đãi ta, cứ tiếp tục đấu giá đi, ta tùy tiện nhìn một chút là được."

Đốc Thường hoàng tử đuổi mấy người phụ trách vây quanh hắn đi, hắn không có hứng thú nghe mấy người này nịnh nọt, mục đích tới đây chính là muốn nhìn xem đồ vật của mình được lấy ra, cuối cùng có thể bán ra bao nhiêu tiền.

Vị trí của Đốc Thường hoàng tử ở đầu phòng đấu giá, hơn nữa lại phân khu đơn biệt lập ra, chỉ thuộc về Đốc Thường hoàng tử, người nào cũng không thể tới gần, có vài khí phái một người độc tôn.

"Ồ! Các ngươi cũng ở đây?"

Lúc Đốc Thường hoàng tử xuyên qua khu khách quý, bỗng nhiên dừng bước, tầm mắt nhìn về chỗ mấy người Tịch Thiên Dạ.

Hắn cũng không ngờ rằng, vừa rồi đang thảo luận mấy người họ, kết quả nhanh như vậy liền gặp.

"Đốc Thường hoàng tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."

Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.

"Nhờ hồng phúc của ngươi, đương nhiên không việc gì."

Đốc Thường hoàng tử thản nhiên nói.

"Ta không có hồng phúc gì cho ngươi, bất quá Đốc Thường hoàng tử mang Điền Đông Hưng theo chính là ý gì? Chẳng lẽ hoàng tử điện hạ cũng không theo lẽ công bằng phá án?"

Tịch Thiên Dạ nhìn về phía Điền Đông Hưng phía sau Đốc Thường hoàng tử, giống như cười mà không cười nói.

"Bổn hoang tử làm thế nào không cần một thường dân như ngươi bình phẩm lung tung. Bổn hoàng tử đã tra rõ ràng, Điền Đông Hưng công tử không có bất kỳ sai lầm gì."

Đốc Thường hoàng tử mặt không thay đổi nói.

"Ở trên đường công khai trắng trợn cướp đoạt dân nữ không tính là sai phạm? Xem ra tập tục Trụ Sơn bộ lạc quả nhiên hết sức phóng khoáng nha, khó trách sẽ làm ra sự việc bẩn thỉu xâm lấn hoàng bộ khác."

Tô Hàm Hương cười lạnh nói.

"Ngươi nói cái gì!"

Ánh mắt Đốc Thường hoàng tử lạnh lẽo, sát khí thiếu chút không khống chế được tuôn ra. Nhưng không biết tại sao, Đốc Thường hoàng tử lại mạnh mẽ chế trụ được.

Ánh mắt Trần Uyên Danh cùng Tiêu Trình cũng băng lãnh, nữ nhân trước mặt lại dám nhục mạ Trụ Sơn bộ lạc, quả là lá gan quá lớn.

Một nữ nhân ngốc nghếch, bổn hoàng tử khuyên ngươi ít nói huyên thuyên, bằng không cẩn thận đầu ngươi khó giữ được. Mặt khác, Điền Đông Hưng công tử căn bản không có làm ra việc cướp đoạt dân nữ gì đó, việc này còn đang điều tra, nếu như bổn hoàng tử phát hiện ra có người đang vu cáo thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn."

Đốc Thường hoàng tử mặt đầy hàn băng.

"Vu cáo? Hoàng tử điện hạ thật là biết đổi trắng thay đen, chuyện gì xảy ra thì người sáng suốt nào cũng biết, sao là vu cáo."

Tần Tâm Duyệt cười lạnh.

Xem ra Tịch Thiên Dạ nói quả nhiên không giả, Đốc Thường hoàng tử quả nhiên cùng đám với Điền Đông Hưng.

"Rất thú vị, đám người kia cuối cùng là người nào lại dám tranh phong đối đầu với hoàng tử Trụ Sơn bộ lạc, xem ra lai lịch bọn họ thật sự không đơn giản."

Một người trung niên rất hứng thú nói.

"Gia chủ, trong Xương Trạch thành tiềm tàng nhân tài, Đốc Thường hoàng tử chỉ là một hoàng tử của Trụ Sơn bộ lạc mà thôi, có người không sợ hắn cũng rất bình thường. Như gia chủ ngài cũng không cần để hoàng tử kia vào mắt."

Một lão giả áo xám cười nhạt nói, nhìn cách ăn mặc cũng chỉ là một tên gia nô.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 902: Lật Trời



Chương 902

"Hoàng tử điện hạ, vì sao ngài không trực tiếp bắt mấy tên giặc kia?"

Điền Đông Hưng tức giận căm phẫn nói, hận không thể lập tức bắt bọn Tịch Thiên Dạ sau đó thỏa thích tra tấn.

"Đồ đần độn! Bây giờ bắt bọn chúng, chẳng lẽ ngươi muốn phá hư buổi đấu giá lần này hay sao?"

Đốc Thường hoàng tử lườm Điền Đông Hưng, buổi đấu giá lần này liên quan đến việc rửa sạch số lượng lớn tài sản của han, ai dám phá hư thì han se liều mạng với người đó.

Điền Đông Hưng chậm chạp không nói, bản thân là công tử Điền thị nhất tộc thế mà bị người khác quát lớn như thế, trong lòng đương nhiên rất phẫn nộ, nhưng hắn cũng không dám ở trước mặt Đốc Thường hoàng tử biểu hiện ra ngoài. Trong Xương Trạch thành thì Đốc Thường hoàng tử là Trời.

Nhưng hắn và Trần Uyên Danh đều rất kỳ quái, không ngờ rằng Đốc Thường hoàng tử sẽ để ý buổi đấu giá này, thế là bằng lòng nén giận lại.

"Hoàng tử điện hạ, mấy người kia chẳng lẽ là phản tặc mà ngài nói?"

Tiêu Trình nhàn nhạt mà hỏi.

"Không sai! Tiêu Trình tổng đầu, chúng ta tham gia buổi đấu giá trước, chờ buổi đấu giá kết thúc lại thu phục bọn chúng cũng không muộn."

Đốc Thường hoàng tử trước mặt Tiêu Trình, lập tức thay đổi tươi cười nói.

"Được! Đã như vậy, vậy cứ dựa theo lời hoàng tử điện hạ nói mà xử lý."

Tiêu Trình thản nhiên nói, không quan tâm mấy người Tịch Thiên Dạ nữa, một đám người trẻ tuổi không đáng để hắn cho vào mắt.

"Người bên Đốc Thường hoàng tử kia rất nguy hiểm, Tịch Thiên Dạ, ngươi chớ khinh thường."

Hai mắt Thải Lân công chúa híp lại nhàn nhạt nhìn bóng lưng Tiêu Trình nói.

Nguyên nhân bởi vì bị Khô Vinh pháp trượng xâm lấn, tu vi linh hồn của nàng so với Thiên Vương Đại Giả bình thường cao hơn rất nhiều.

Người trung niên bên cạnh Đốc Thường hoàng tử kia tạo cho nàng cảm giác hết sức nguy hiểm.

"Không sai, hắn rất mạnh."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt gật đầu nói.

"Ngươi nói có cường giả đáng sợ như vậy bên cạnh Đốc Thường hoàng tử, thế mà vừa nãy hắn không trực tiếp bùng phát ra, có chút ngoài dự liệu."

Lão hổ cánh đen Hổ Tam Âm bày ra bộ dáng sờ cẳm như có điều suy nghĩ

nói.

Làm Ma Thần thú, hắn đương nhiên cũng có thể nhìn ra chút mánh khóe, bên cạnh Đốc Thường hoàng tử thì Trần Uyên Danh không tính là gì, người trung niên lạnh lùng kia chưa bao giờ thấy mới thật sự là đáng sợ.

"Bởi vì hắn không muốn phá hư buổi đấu giá này."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Vì cái gì?"

Hổ Tam Âm nghi ngờ nói.

"Ở buổi đấu giá này, chí ít sẽ có hơn phân nửa bảo vật đều là của Đốc Thường hoàng tử, ngươi nói hắn có thể không để ý?"

Tịch Thiên Dạ cười cười.

"Cái gì! Hắn từ đâu có nhiều bảo vật như vậy?"

Hổ Tam Âm trừng tròng mắt.

Một tên hoàng tử mà thôi, dù cho rất giàu có, nhưng cũng không thể giàu có đến mức như thế.

Buổi đấu giá lần này đều hấp dẫn quyền quý cùng phú thương các nơi nhân tộc tới, do đó có thể thấy bảo vật trong buổi đấu giá khổng lồ và trân quý cỡ nào.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy lại cười không nói.

Hổ Tam Âm hết sức thông minh, mặc dù Tịch Thiên Dạ không nói gì, nhưng với bản tính đen tối, lập tức đã suy bụng ta ra bụng người nguồn gốc các đồ vật đen tối kia.

Một hoàng tử bình thường, làm sao có nhiều của cải như vậy, nếu không bình thường, như vậy chỉ có một khả năng ...

"Hắc hắc, thì ra là thế! Nghĩ không ra hắn là một tên trộm như thế, nếu để cho hắn đăng cơ làm hoàng đế, đoán chừng cũng là một người ngang ngược có giã tâm."

Hổ Tam Âm cười hắc hắc nói.

"Hắn không có cơ hội kia."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Không sai, hắn không có cơ hội kia."

Thải Lân công chúa cũng khẳng định nói.

Hổ Tam Âm cười quái dị, Đốc Thường hoàng tử nếu như biết được bảo vật mình nhọc nhằn khổ sở tham ô sẽ bị bọn hắn cướp, sợ rằng sẽ tức hộc máu.

Nếu Đốc Thường hoàng tử đã đến đây, như vậy Tịch Thiên Dạ không cần để buổi đấu giá này tiếp tực nữa, dù sao trong mắt Tịch Thiên Dạ, đồ vật trong buổi đấu giá, toàn bộ đều là của hắn.

Tịch Thiên Dạ từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó đi đến đài đấu giá.

Giờ phút này người đấu giá đang đấu giá chính là một bảo thạch màu xanh lam, bảo thạch kia rực rỡ loa mắt, vừa xuất hiện liền tản mát ra một khi tức thuộc tính thủy thuần túy vô cùng bao phủ toàn bộ Thủy Tương cung, bất luận tu sĩ thuộc tính Thủy bị khí tức kia chui vào trong cơ thể đều sẽ phát hiện thể chất của mình đang phát sinh thoái biến.

Chí bảo!

Chí bảo thuộc tính Thủy!

Trong lúc nhất thời tầm mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm bảo thạch xanh biếc kia đều nóng rực vô cùng.

Thải Lân công chúa đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, mục tiêu của nàng đúng là viên bảo thạch này, nàng nhất định phải có được vật này.

"Gia chủ, vật kia xuất hiện rồi."

Lão nô áo xám tiến đến bên tai người trung niên kia, nhẹ giọng nói.

"Tốt! Lại có người có mắt như mù có thể lấy vật này ra đấu giá, quả là trời cũng giúp ta."

Tầm mắt Trương Cát Tượng nóng vô cùng, vật kia chính là kỳ vật trong truyền thuyết, cũng khó trách chủ nhân của nó không biết được sự quý giá của nó. Hắn nếu như có thể lấy được vật này, không thể nói trước có thể đột phá thành Thánh Thiên Vương cảnh, thỏa mãn ước mơ lớn nhất đời này của hắn.

Không chỉ Trương Cát Tượng để mắt tới bảo thạch xanh biếc này còn có mấy vị đại lão khác, bọn hắn tài lực vô cùng, thế lực cùng với thực lực đều vô cùng đáng sợ.

Như Đại Thân vương Trần Cửu Phụng của Thương Lận hoàng bộ, người này ở Thương Lận hoàng bộ quyền thế ngất trời, hoàng tử một nước gặp hắn đều phải cẩn thận từng li từng tí.

Hắn bí mật đến Xương Trạch thành cũng bởi vì có được tin tức vật này xuất thế.

Trừ người đó ra, công chúa Mộ Phong hoàng bộ cũng ngàn dặm xa xôi vào Xương Trạch thành, chỉ vì bảo vật xanh biếc này mà tới.

Giang Hoài Nguyệt công chúa từ nhỏ thông minh lanh lợi, chính là thiên tài tu luyện nổi tiếng nhất cả Nhân tộc, Hàm Hương công chúa nổi danh xinh đẹp, còn Giang Hoai Nguyệt công chua lại lấy thiên phú cùng tu vi vang danh thiên hạ.

Nang tuổi con nho ma đa tu thanh Thien Vương canh chan chính, khiếp sợ cả Nhân tộc.

Trùng hợp Giang Hoài Nguyệt công chúa là tu sĩ tu luyện pháp tắc thuộc tính Thủy, nàng để tâm đến chuyện này đương nhiên cũng có thể lý giải.

"Hạ bá, viên bảo thạch xanh biếc kia rất bất phàm, chắc là một chí bảo hiếm thấy, chúng ta nhất thiết phải lấy nó về."

"Không tốt! Bổn hoàng tử có thể để lọt ra một kỳ bảo."

Đốc Thường hoàng tử thấy tình hình thế này thì lúc này liền nhíu mày, sắc mặt khá ngưng trọng.

Hắn không ngốc, giờ phút này sao lại không biết được ánh mắt mình vụng về, đem một vài bảo vật không nên lấy ra đấu giá.

Không sai, bảo thạch xanh biếc kia là một trong đồ vật từ trong tay Đốc Thường hoàng tử mà ra.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 903: Tức Đén Nổ Phổi



Chương 903

Bảo vật trong tài nguyên chiến tranh quá nhiều và rực rỡ muôn màu, không biết bao nhiêu, luc Đốc Thường hoàng tử chọn lựa bảo vật cũng không thể mỗi một vật đều rõ ràng, chắc chắn sẽ có một số chí bảo mình nhìn không ra.

"Tiêu Trình tổng đầu, bảo thạch xanh biếc kia chính là một kỳ bảo."

Đốc Thường hoàng tử nhìn về phía Tiêu Trình tổng đầu.

"Đáng tiếc."

Tiêu Trình tổng đầu thản nhiên nói, người xung quanh nhìn hắn có chút kỳ quái, không biết được hắn đang đáng tiếc cái gì.

Nếu lấy đồ vật ra đấu giá, vậy dĩ nhiên không có đạo lý thu hồi về.

Trừ phi tự mình mua trở về, nhưng biện pháp này cũng có tai hại, bởi vì bên đấu giá có trích phần trăm lấy mười phần trăm, nếu như sau cùng giá cả quá cao, mười phần trăm kia sợ sẽ là giá trên trời.

Đốc Thường hoàng tử không nói gì nữa, dù sao tiền bán đấu giá sau cùng sẽ rơi vào tay hắn, cũng không thể gọi là thiệt thòi.

Tất cả mọi người đang điên cuồng cạnh tranh, hoặc là xem náo nhiệt, nhưng chỉ có Tịch Thiên Dạ đã không còn ở chỗ ngồi mà chậm rãi đi đến bàn đấu giá.

Chỉ chốc lát sau, Tịch Thiên Dạ đã xuất hiện ở vị trí đèn tựu quang tại đài đấu

giá.

Loạn nhập rõ ràng như thế đương nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của mọi người, tất cả mọi người đang khó hiểu rằng Tịch Thiên Dạ muốn làm gì?

"Người tuổi trẻ kia chạy trên đài đấu giá để làm gì?"

"Ồ! Không phải người trẻ tuổi vừa rồi cùng Đốc Thường hoàng tử tranh phong đối địch sao."

"Hắn đã khiến người khác chú ý rồi, thế mà còn chạy lên trên đài đấu giá, chẳng lẽ còn ngại sự chú ý của hắn không đủ sao."

"Ha ha, bảo vật kia dẫn đến nhiều đại lão điên cuồng tranh đoạt như vậy, hắn giờ phút này chạy lên đài chẳng lẽ là muốn cướp bảo vật kia đi?"

Có người đùa giỡn nói, dĩ nhiên lời này của hắn cũng chỉ là nói đùa, không có bất kỳ người nào sẽ để ý, dù sao ai cũng không phải kẻ ngu, ở Xương Trạch thành cướp bóc không phải là tìm cái chết sao?

Trong Xương Trạch thành không biết có bao nhiêu cao thủ tiềm ẩn, hơn nữa không nói sức mạnh quan phủ Xương Trạch thành, dù cho mấy vạn khách hàng ở buổi đấu giá này hắn cũng căn bản không giải quyết được lực lượng khổng lồ này.

Có thể nói không người nào dám ở trước buổi đấu giá cướp bóc, thậm chí căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ, trừ phi hắn chính là Thánh Thiên vương trong truyền thuyết, hơn nữa không e ngại Trụ Sơn bộ lạc cùng những thế lực lớn khác truy sát.

"Tịch Thiên Dạ muốn làm cái gì?"

Đốc Thường hoàng tử hơi khe cau may, cung không hiểu ro Tịch Thiên Dạ có ý tứ gì.

Trong chốc lát, Tịch Thiên Dạ đã xuyên qua khu tụ ánh sáng bước lên bàn đấu giá.

"Các hạ, nơi này chính là trọng địa làm việc, người không có phận sự tuyệt đối không được bước vào."

Người phụ trách bên đấu giá ngăn trước mặt Tịch Thiên Dạ cau mày thật sâu nói, Thủy Tương cung cử hành đấu giá nhiều lần như vậy, khách hàng vô lễ như thế hắn lần thứ nhất thấy.

Nhung ma đang luc han chuẩn bị đuoi Tịch Thien Dạ xuống đai, lại phat hiện thoáng qua trước mắt, Tịch Thiên Dạ quỷ dị biến mất ngay tại chỗ, khi hắn xuất hiện lần nữa đã đứng trước mặt người đấu giá.

"Đồ vật không tồi, ta nhìn trúng."

Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói, sau đó không chút khách khí cướp bảo thạch trong tay người đấu giá.

Có ý tứ gì!

Toàn hội trường đều ầm ầm nổ tung, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn Tịch Thiên Dạ.

Hắn ... Có ý tứ gì?

Sẽ không thật ...

"Tịch Thiên Dạ, ngươi làm gì đấy?"

Đốc Thưong hoang tu manh liet đung len, lửa gian kinh khung nhìn Tịch Thiên

Dạ.

"Làm gì? Ăn cướp đó, ngươi không hiểu sao?"

Tịch Thiên Dạ vuốt vuốt bảo thạch xanh biếc trong tay, giống như cười mà không cười nói.

Toàn hội trường ầm ầm! Lúc Tịch Thiên Dạ thừa nhận cướp bóc thì mọi người mới tin thật sự có người sẽ làm ra việc điên cuồng như vậy.

"Quả là không thể tưởng tượng nổi!"

"Hắn không muốn sống sao!"

"Ở buổi đấu giá long trọng như thế công khai cướp bóc, hắn cho rằng hắn là

ai?"

"Người trẻ tuổi không biết sống chết."

Toàn hội trường nổ tung, hội trường có thứ tự ngay ngắn ban đầu trong khoảnh khắc hỗn loạn cả lên, tiếng bàn bạc liên tục không ngừng.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi muốn chết sao? Nhanh buông đồ vật ra, bổn hoàng tử tha cho ngươi một lần."

Sắc măt Đốc Thường hoàng tử u ám tới cực điểm, cơ hồ có thể chảy ra nước.

"Buông đồ vật xuống? Như vậy sao được chứ. Đồ vật được ta nhìn trúng, chỉ cần là đồ của ngươi, ta liền đoạt."

Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.

"Ngươi đang tìm cái chết!"

Đốc Thưong hoang tu tức gian nổ tung, han nho buổi đau gia moi co thể moi ra số của cải lớn, nếu như buổi đấu giá lần này bởi vì Tịch Thiên Dạ gây rối mà thất bại, như vậy còn muốn có cơ hội sẽ rất khó khăn.

"Đốc Thường hoàng tử, vừa mới ta nói sai. Không phải chỉ có đồ vật của ngươi, chỉ cần là đồ vật của Trụ Sơn bộ lạc các ngươi, hễ ta nhìn trúng đều sẽ trực tiếp đoạt. Bao gồm cả Xương Trạch thành, bao gồm tất cả của cải chiến tranh ở trong Xương Trạch thành thuộc về Trụ Sơn bộ lạc các ngươi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Cả hội trường, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn Tịch Thiên Dạ, hắn khó tránh cũng quá điên cuồng! Ngang ngược láo xược? Không, hắn quả là một kẻ điên.

Trương Cát Tượng cùng Trần Cửu Phụng hai mặt nhìn nhau, một màn trước mắt là diễn kịnh thái quá rồi, khiến cho những đại lão bọn hắn đều phản ứng không kịp.

"Ngươi đang tìm cái chết, ngươi thật đang tìm cái chết!"

Đốc Thường hoàng tử giận điên lên, hổn hển nói:

"Tiêu Trình tổng đầu, bắt hắn lại cho ta, bất luận sinh tử."

Tiêu Trình nghe vậy lúc này đứng lên, từng bước một đi tới bàn đấu giá.

"Người trẻ tuổi rất ngông cuồng. Nhưng Xương Trạch thành lại không phải nơi ngươi có thể ngạo mạn, ngươi đặt sai vị trí của mình rồi."

Tiêu Trình nhàn nhạt nhìn Tịch Thiên Dạ, tản mát ra một khí tức như sóng to gió lớn, từng tầng một nghiền ép lên đi.

Hơn nữa khí tức của Tiêu Trình chỉ nhằm vào một người Tịch Thiên Dạ, những người khác căn bản một chút cũng không cảm giác được, do đó có thể thấy Tiêu Trình khống chế sức mạnh của mình đến mức ra sao.

"Khó trách Đốc Thường chờ nhiều ngày như vậy mới động thủ, hóa ra đang chờ ngươi nhưng đáng tiếc rồi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, nói xong đột nhiên giậm chân một cái.

Ầm ầm!

Một khí thế cũng kinh khủng vô cùng từ trong cơ thể Tịch Thiên Dạ bộc phát ra, gần như không kém so với Tiêu Trình.

Cùng lúc đó từng sợi Minh Hoàng thi văn từ sau lưng của Tịch Thiên Dạ chui ra, sau đó điên cuồng lan tràn đến toàn bộ sàn bán đấu giá.

Hắn đã tu thành hư ảnh đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười mười một, chỉ thấy mười một đạo Minh Hoàng thi văn ở buổi đấu giá khua, giống như một thần rắn thượng cổ kinh khủng.

"Động thủ!"

Trường kiếm của Tô Hàm Hương ra khỏi vỏ, tản mát ra một khí thế mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp đi lên!

Hư ảnh tuyệt đẹp thoáng qua, thẳng hướng Điền Đông Hưng.

"Muốn chết!"

Một đoàn kiếm ảnh từ trên trời giáng xuống chặt đứt hư không, thẳng đến cổ họng Trần Uyên Danh.

Chỉ thấy một nữ tử y phục rực rỡ như tiên nắm trường kiếm đạp không trung mà tới, không phải Thải Lân công chúa thì người nào.

Con ngưoi Trần Uyen Danh thít chat, ap lực của nữ tử nay cho han rat lớn, thậm chí làm trái tim của hắn khẽ run lên.

Nhưng hắn không thể lui lại bởi vì Đốc Thường hoàng tử ngay phía sau của han nen chỉ có thể kien trì ngan trước mặt Thải Lân công chúa.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 904: Toàn Diện Bùng Nổ



Chương 904

Bên trong thành Xương Trạch, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi trận chiến kinh thiên động địa bên trong Thủy Tương cung.

Những nhà buôn nô lệ, buôn vũ khí, lương thực ... cùng vô số nhân sĩ đều trợn mắt hốc mồm nhìn trận chiến trên bầu trời. Chuyện gì vậy, sao lại có người dám gây rối ở Thủy Tương cung, chẳng lẽ không biết hậu đài phía sau chính là phủ chính thức của thành Xương Trạch sao?

Điều đáng kinh ngạc nhất chính là, không chỉ có thành chủ Trần Uyên Danh xuất hiện mà cả Đốc Thường hoàng tử cũng xuất hiện.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Quan khách trong buổi đấu giá đương nhiên biết rõ chuyện gì đang xảy ra,tin tức nhanh chóng được truyền ra ngoài.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn ...

Cái gì!

Sao lại cướp buổi đấu giá, hơn nữa lại tuyên bố sẽ cướp cả thành Xương Trạch. Bọn hắn điên rồi sao?

"Các ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng nói lung tung, đám người kia rất mạnh nói không chừng bọn họ đã có chuẩn bị trước."

Có người thận trọng một chút, nếu những lời bàn ra tán vào này của các ngươi đến tai những vị cường giả tuyệt thế kia, e là sẽ rất nguy hiểm.

"Sợ cái gì, bọn hắn có thể mạnh hơn thành Xương Trạch nhưng làm sao có thể mạnh hon bộ lạc Tru Son? Ta thay bon han chính là đang muốn chet mà thôi."

Một thương nhân lập tức khinh thường nói.

"Không sai, các ngươi đã trông thấy trận chiến trên cửu thiên sao? Người trung niên lạnh lùng kia chính là tổng đầu Tiêu Trình của mật vệ Hoàng gia, có hắn ở đây trấn giữ thì người nào dám làm loạn thành Xương Trạch."

Khi thân phận của Tiêu Trình bị bại lộ đã nhất thời gây nên náo động rất lớn.

Suy cho cùng tổng đầu tứ đại mật vệ của bộ lạc Trụ Sơn cũng là cường giả tuyệt thế tương đối nổi danh trong nhân tộc.

Bên trong thành Xương Trạch dường như có hơn sáu mươi phần trăm người dân hi vọng phủ chính của thành Xương Trạch có thể làm dịu được cuộc hỗn chiến.

Nhưng cũng có ba mươi bốn mươi phần trăm những người có cảm xúc khác, bọn họ hi vọng thành Xương Trạch sẽ thua trận một cách triệt triệt để để.

Bởi vì trong số bọn hắn có tù binh, có nữ nô bị cướp đoạt trắng trợn, có cả bộ phận cũ của hoang bộ Yên Nhạc, còn có bộ lạc và thế lực nguyên bản đã cắm rễ ăn sâu ở phía trên vùng đại bình nguyên Thu Cách Nhã.

Nạn nhân trực tiếp trong cuộc xâm lấn của bộ lạc Trụ Sơn chính là bọn hắn.

Nhưng bọn hắn thế đơn lực bạc, phần lớn không có quyền thế địa vị gì bên trong thành Xương Trạch, căn bản cung không dám nói chuyen, tat cả đều trốn ở trong góc yên lặng chú ý.

" Yêu nữ, ngươi dám đả thương bản tọa, nếu bản tọa bắt được ngươi nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt."

Sắc mặt Trần Uyên Danh trắng bệch lạnh lẽo nhìn Thải Lân công chúa, mối thù một kiếm với Thải Lân công chúa, hắn vẫn một mực ghi sâu trong lòng, chỉ là trước kia hắn không dám nói ra mà thôi, nhưng giờ khắc này có nhiều Thiên Vương Đại Giả hỗ trợ như vậy thì hắn liền trở nên kiêu ngạo hung hăng, dường như đã nắm chắc được phần thắng trong tay.

Không sai, thế lực thành Xương Trạch tương đối mạnh, có bảy vị Thiên Vương Đại Giả đang vây lấy Thải Lân công chúa, trong đó có năm vị đến từ mật vệ hoàng gia.

"Chỉ bằng ngươi?"

Thải Lân công chúa đứng trên vách tường đổ nát, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Nàng lạnh lùng nhìn bảy tên Thiên Vương Đại Giả đang bao vây lấy mình, sự tập trung tinh khí thần trước nay chưa từng có, từ sau khi nàng trở thành Thiên Vương Đại Giả chưa từng trải qua trận chiến nào mạnh mẽ như vậy, kỳ thật nàng rất muốn biết giới hạn của mình rốt cuộc ở đâu.

Nang có thể ứng phó lại bảy tên Thiên Vương Đại Giả sao?

Trong lòng Thai Lan công chua không một chut e dè ma ngược lại lại có chút mong chờ.

"Nữ nhân ngu xuẩn không biết sống chết, mọi người cùng nhau xông lên bắt cô ta lại."

Một tên lão giả gầy gò của mật vệ hoàng gia lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời hắn liền xuất thủ, một thanh thước vàng nặng nề từ bên trong ống tay áo của hắn bay ra sau đó hứng gió mà căng ra hóa thành ngàn trượng, từ trên không trung hung hăng đập xuống.

Thanh thước vàng kia rõ ràng chính là bảo vật của tên lão giả gầy gò, hơn nữa lại là một thanh Thiên Vương chiến binh, sức mạnh do hắn thi triển ra thực sự phát huy uy lực đến cực hạn.

Sức công kích đáng sợ như thế nếu là dập trên mặt đất, sợ là cả ngọn núi cao cũng sẽ hóa thành tro tàn trong nháy mắt.

lão giả gầy gò vừa ra tay thì bốn tên mật vệ hoàng gia còn lại cũng dồn dập ra tay, bọn họ kết hợp khá ăn ý với nhau, hơn nữa không một ai chịu nương tay, một khi ra tay chính là toàn lực dồn đánh, đủ loại bảo vật hiện lên trên hư không, chỉ là khí tức phát ra thôi cũng đã đủ làm chấn động khiến hư không xuất hiện từng vết rách.

Trần Uyên Danh cùng cận vệ của hoàng tử mặc dù có chút e dè nhưng phản ứng cũng rất mau lẹ, theo sát đằng sau năm tên mật vệ hoàng gia bùng nổ ra đòn công kích kinh khủng.

Hơn nữa bảo vật cũng đều không tệ, hầu như đều có vũ khí cấp độ Thiên Vương chiến binh.

Bảy tên Thiên Vương Đại Giả toàn lực công kích cực kì đáng sợ, dường như áp sập cả bầu trời.

Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đủ ánh sáng màu sắc hội tụ lại với nhau nhìn qua mỹ lệ vô cùng, nhưng lại ẩn giấu sự nguy hiểm kinh người. Dù cho Tiêu Trình ở vào vị trí của Thải Lân công chúa cũng sẽ bất lực.

"Áp lực thật là đáng sợ, Hạ bá, đổi lại là ngươi ở vào vị trí của nữ tử y phục rực rỡ kia thì người sẽ làm như thế nào?"

Thiếu niên áo trắng kinh ngạc thán phục nói rồi đứng ở phía sau Hạ bá, không dám mạo hiểm lộ đầu.

Ngoài ra toàn bộ khách quen của Thủy Tương cung cũng đều bỏ chạy khỏi đó, Thủy Tương cung hùng vĩ xa hoa giờ phút này đã lung lay sắp đổ, có thể toàn hoàn sụp đổ bất cứ lúc nào.

"Nếu như hoán đổi vị trí, lão bộc hẳn phải chết." Hạ bá thản nhiên nói.

"Vậy ý của ngài là, cô nương y phục rực rỡ kia hẳn phải chết rồi!"

Ánh mắt Thiếu niên áo trắng cảm thấy đáng tiếc, nữ tử y phục rực rỡ kia lãnh diễm cao quý, tu vi Thông Thiên, sợ là bất kì nam tử nào xem ra cũng đều khó tránh khỏi động lòng.

Nhưng han cung hiểu ro, nữ tử tuyet thế như thế sợ là chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đùa bỡn được. Tuy đẹp mà lại có gai, hơn nữa lại là gai độc.

"Trừ phi thực lực của nàng ngang tầm Tiêu trình kia, có lẽ có thể đọ lại bảy tên Thiên Vương Đại Giả."

Hạ bá nói ra.

"Đám người kia cũng thật không may, sợ là bọn họ căn bản không nghĩ đến sẽ có nhiều mật vệ hoàng gia như vậy từ trong thành Xương Trạch đi ra, bằng không với lực lượng mà bọn hắn bày ra có lẽ thật sự có thể khiến thành Xương Trạch chịu thiệt thòi lớn.

Giang Hoài Nguyệt ôm lấy cánh tay công chúa, lạnh lùng nhìn trận chiến trên bầu trời. Bất luận là ai thua ai thắng thì nàng nhất định phải chiếm được viên bảo thạch xanh biếc kia.

'Gia chủ, neu không có gì bat ngo xảy ra thì nữ tử y phuc rực ro kia sợ là chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."

Trương Cát Tượng lão nô thở dài nói. trẻ tuổi như vậy đã có tu vi như thế đúng là hiếm thấy.

Bảy tên Thiên Vương Đại Giả hợp lực đánh ra một đòn như là trời giáng, áp lực nặng nề bao phủ cả thành Xương Trạch, dường như đã lung lay sắp đổ.

Ánh mắt Thải Lân công chúa nghiêm nghị tới cực điểm, nàng không lùi nửa bước, chỉ là sự nghiêm túc hiếm thấy bắt đầu trỗi dậy.

Tay phải nàng cầm đầu trên thanh kiếm của mình, chậm rãi rút thanh trường kiếm ra.

Thanh kiếm này tên là Xuy Tuyết thủy nhất kiếm, chính là báu vật truyền thừa của Hải tộc bọn họ, không biết là loại kiếm gì dù vì linh tính phía trên đã bị xói mòn. Nhưng thanh kiếm này bất khả chiến bại và không thể phá hủy, cho dù là đế khí cũng chưa han có thể phá hoại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back