Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 145: TRÌNH DƯƠNG CHẾT RỒI, CHẾT CỰC KỲ THÊ THẢM



Bùi Tư Dạ lái xe như bay, dọa cho những người khác trong xe tái mặt.

Mọi người đều không hiểu tại sao đội trưởng lại vội vàng như vậy.

“Anh Bùi, chúng ta đang đi đâu vậy?” Dương Thanh Y lo lắng nắm chặt váy, nhịp tim tăng cao.

“Thành phố K.” Hắn trả lời ngắn gọn.

Trở về quá khứ đương nhiên có tốt có xấu, những thứ kiếp trước có được bây giờ đều không xuất hiện, nhưng lợi ích chính là hắn có thể đứng ở góc nhìn của Chúa quan sát toàn cục. Hắn phải nắm bắt lợi thế của người biết trước, tranh thủ có được những thứ mà kiếp trước hắn đáng lẽ phải có sớm hơn.

“Rắc rắc…”

Tiếng gầm rú của zombie và tiếng xương cốt di chuyển lệch lạc đinh tai nhức óc.

Họ ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước có một đàn lớn zombie đang chặn đường.

Zombie triều!

Họ gặp phải zombie triều rồi!

Một tiếng phanh gấp.

Bùi Tư Dạ bình tĩnh nhìn đám zombie đang bao vây về phía này.

Không biết từ lúc nào, hai bên đường làng cũng lục tục xuất hiện một đống zombie.

Những con zombie đó từ bốn phương tám hướng tràn lên, dần dần bao vây phía sau xe.

“Trình Dương.” Bùi Tư Dạ đột nhiên lên tiếng: “Cậu xuống xử lý đi.”

Sắc mặt Trình Dương lập tức tái nhợt như tờ giấy.

“Tôi không muốn! Anh Bùi, tôi xin anh… đừng đối xử với tôi như vậy, anh Bùi! Tôi xin anh, tôi còn chưa muốn chết!” Trình Dương đau khổ cầu xin.

“Chị dâu!” Trình Dương đưa tay nắm lấy gấu váy của Dương Thanh Y, “Xin chị, chị dâu chị giúp em cầu xin đi…”

Nhìn thấy tên l.i.ế.m cẩu từng theo đuổi mình cầu xin, Dương Thanh Y sững sờ.

Thực ra đây là lần đầu tiên Trình Dương gọi cô là “chị dâu” trước mặt mọi người.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Cô biết, Trình Dương oán hận cô.

Bởi vì anh ta cảm thấy trước đây cô luôn lợi dụng anh ta, trắng trợn coi anh ta là lốp dự phòng.

Lương tri một khi đã vứt bỏ, thực ra rất khó có thể nhặt lại.

Giống như đi lên cần phải nỗ lực leo lên, nhưng đi xuống chỉ cần trượt chân.

Dương Thanh Y trong lòng không phải hoàn toàn lạnh lùng, cô vẫn còn một tia không nỡ yếu ớt.

Đi theo Bùi Tư Dạ lâu như vậy, tính khí của hắn ta đã sớm bị cô nắm rõ.

Dương Thanh Y rất rõ, tình thế trước mắt đối với mọi người đều rất bất lợi, Bùi Tư Dạ đây là muốn để Trình Dương cũng là dị năng hệ tự nhiên ra ngoài chịu chết.

Dị năng của Trình Dương là Hoả, lửa dù nhỏ cũng có thể cháy lan, huống chi dị năng của Trình Dương không hề yếu.

Cộng thêm kỹ năng lái xe điêu luyện của Bùi Tư Dạ, chỉ cần Trình Dương dùng lửa mở ra một lối đi cho mọi người, những người khác trên xe có thể thuận lợi thoát ra ngoài.

Chỉ tiếc cho Trình Dương, anh ta sẽ chôn thây ở đây.

“Anh Bùi! Anh mạnh như vậy, anh có thể sử dụng dị năng hệ Lôi của mình bổ ra một con đường, cũng có thể dùng tinh thần lực khống chế những con zombie này mà phải không?” Trình Dương khóc lóc thảm thiết, “Xin anh anh Bùi, đừng để em đi chịu c.h.ế.t mà!”

Bùi Tư Dạ cười lạnh, đợi đến thành phố K anh còn có một trận chiến khốc liệt phải đánh, làm sao có thể lãng phí sức lực vào lúc này?

Trình Dương quỳ trong xe, điên cuồng dập đầu về phía ghế lái.

Thấy vậy, Bùi Tư Dạ thở dài, như bất lực, lại như thỏa hiệp.

Ngay khi Trình Dương tưởng rằng đối phương cuối cùng đã mềm lòng, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô tình của Bùi Tư Dạ vang lên.

“Trình Dương, cậu đã không nghe lời đại ca này, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp khác.”

Vừa dứt lời, Trình Dương liền cảm thấy trong đầu truyền đến một cơn đau nhói, trong tai từ từ chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi.

Anh ta ngây người đưa tay lên, sờ thấy một tay đầy chất lỏng ấm áp nhớp nháp.

Giây tiếp theo, cơ thể anh ta bắt đầu không nghe theo sự điều khiển.

Cùng lúc đó, Bùi Tư Dạ ném cho anh ta một túi tinh hạch.

“Dùng tốc độ nhanh nhất hấp thụ hết số năng lượng tinh hạch này.” Bùi Tư Dạ khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, nhìn đám zombie đang dần đến gần cách đó không xa.

“Hy vọng lúc tôi quay lại, cậu đã xử lý xong nơi này.”

Trình Dương bị bỏ lại bên đường, vẻ mặt hoảng hốt, nhưng ngọn lửa trong tay không hề dừng lại dù chỉ một giây.

Một màn này khiến Hà Húc Thần đồng tử co rút, liệu có một ngày, anh ta cũng sẽ có kết cục giống như Trình Dương không?

Ban đầu, Hà Húc Thần một lòng muốn thoát khỏi Bùi Tư Dạ.

Sau đó bị Bùi Tư Dạ trấn áp, lại qua lời khuyên của Trình Dương, khiến Hà Húc Thần hiểu ra, chỉ có phục tùng, chỉ có nghe lời và phục tùng vô điều kiện, mới có thể sống tốt sau lưng Bùi Tư Dạ.

Nhưng bây giờ tất cả những quan niệm này lại một lần nữa bị đảo lộn.

Trình Dương... chẳng lẽ còn chưa đủ nghe lời sao?

Rõ ràng anh ta trước mặt Bùi Tư Dạ gần như là một con ch.ó ngoan ngoãn hiểu chuyện, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị đá văng, làm bia đỡ đạn.

Cho nên… phục tùng vô điều kiện thực sự có thể có được lợi ích gì từ Bùi Tư Dạ sao?

Hà Húc Thần ôm ngực, tim anh ta đập nhanh, cho anh ta một ảo giác.

Dường như giây tiếp theo nó sẽ nhảy ra khỏi lồ ng ngực, hoặc là nhảy ra khỏi cổ họng.



Trình Dương c.h.ế.t rồi.

Chết cực kỳ thê thảm.

Dị năng hệ Hoả bị Trình Dương vắt kiệt, cho dù cuối cùng bị nhiễm virus zombie, cũng là một bộ dạng không còn nguyên vẹn.

Cảnh tượng tương ứng, là bị g.i.ế.c chỉ còn lại một phần ba số zombie.

Bùi Tư Dạ lái xe quay trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này liền cười nhạo: “Không phải nói không được sao?”

“Xem đi, tiềm năng của con người là không có giới hạn, không bị ép một phen, làm sao có thể bộc phát ra sức mạnh lớn như vậy trong thời gian ngắn?”

Hà Húc Thần sợ hãi, cúi đầu.

“Hà Húc Thần.” Bùi Tư Dạ đột nhiên lên tiếng.

“Anh… anh Bùi, tôi đây.”

“Xuống xử lý sạch sẽ số zombie còn lại cho tôi.”

Bùi Tư Dạ lạnh lùng ra lệnh.

Hà Húc Thần cũng là dị năng hệ tự nhiên, sức tấn công cực mạnh, thích hợp dùng trong thực chiến.

Hơn nữa anh ta chỉ yếu hơn Bùi Tư Dạ, trong đội thực lực vượt xa Trình Dương.

“Vâng… vâng anh Bùi.” Hà Húc Thần đương nhiên cũng không dám có chút phản kháng nào.

Nhan Ly và những người khác bị giam giữ một ngày một đêm, cuối cùng cũng được đưa đến địa điểm mới.

Trời bắt đầu đổ mưa nhỏ.

Rừng trúc.

Khắp nơi đều là zombie đẫm máu.

Nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện ra những con zombie này không giống với những con quái vật mà họ biết.

Zombie là zombie nhân tạo, những cây trúc này cũng là sản vật bị khống chế.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 146: PHẢN DIỆN THƯỜNG CHẾT VÌ NÓI NHIỀU



“Nào các bảo bối.” Đao ca ngồi trên ghế da, chân gác lên bàn trà, vừa hút xì gà vừa cười thô bỉ.

Đàn em lần lượt cởi trói cho Nhan Ly và những người khác.

“Tao nói quy tắc, trong số các người chỉ có một người có thể sống sót, các người có thể chọn bỏ phiếu ngay bây giờ, người có số phiếu cao nhất sẽ bị loại đầu tiên.”

“Những người còn lại phải nhặt mạng trong đám zombie và cây trúc này đấy ha ha ha…”

Đao ca huýt sáo với Nhan Ly, nhướng mày: “Em gái, tao rất coi trọng cô đấy.”

Cơn mưa rả rích này dường như có ý định ngày càng lớn hơn.

Đợi nửa phút, vẫn không thấy họ bỏ phiếu chọn người bị loại, Đao ca có chút mất kiên nhẫn.

“Chọn đi! Không ai muốn sống nữa à?”

“Chúng tôi không chọn.” Mục Tuyết Ca đứng ra, lạnh lùng nhìn Đao ca.

Bạn bè thực sự, sẽ không bỏ rơi nhau trong lúc nguy nan, sẽ cùng nhau giải quyết khó khăn và nghịch cảnh, sẽ cùng nhau đối mặt với mọi nguy cơ.

Những tên đàn em xung quanh nghe thấy câu này đều cười ầm lên, ngay cả Đao ca cũng ngửa đầu cười lớn, như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó rất thú vị.

“Mạt thế ư! Các người điên hết rồi à, bây giờ là thời đại nào rồi? Zombie bao vây, vật tư thiếu thốn, vậy mà các người còn có thời gian rảnh rỗi để mà diễn trò tình sâu nghĩa nặng?”

Nhan Ly ngắt lời Đao ca: “Anh có nghe qua một câu nói thế này không?”

“Câu gì?” Đao ca ngẩn ra một lúc.

Mọi người nhìn nhau, biết rằng Nhan Ly sắp bắt đầu hành động.

Vì vậy…

Lạc Ninh nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng để huy động sức mạnh tinh thần.

Hàn Tiếu Tiếu lấy ra con d.a.o rọc giấy mỹ thuật vẫn luôn giấu trong tay áo.

Đó là một con d.a.o rất nhỏ, giấu trong lòng bàn tay cũng không có gì nổi bật.

Nhưng nó lại vô cùng sắc bén, chỉ cần nhắm chuẩn động mạch ở cổ rồi nhanh chóng rạch qua, chắc chắn sẽ mất mạng ngay lập tức.

Thành phố K gần như không có mấy người sống sót, những cô gái xinh đẹp bị Đao ca nuôi nhốt, làm đồ chơi.

Những người bằng lòng phục tùng Đao ca, có thể giữ lại một mạng, nhưng cũng chỉ là chó săn.

Những người còn lại, tất cả đều bị đưa vào phòng thí nghiệm.

Có thể nói, tên Đao ca này chính là một tên bi3n thái, một tên cặn bã thực sự.

Những việc hắn làm, chẳng khác gì ác ma.

Mà việc Nhan Ly phải làm, chính là tiễn ác ma xuống địa ngục!

“Phản diện thường c.h.ế.t vì nói nhiều.” Nhan Ly cười rạng rỡ.

Nụ cười này làm Đao ca thích thú, hắn sờ sờ cằm, cười tà ác: “Em gái, cười cho anh xem thêm mấy cái nữa nào…”

Đầu của Đao ca rơi xuống đất.

Mặt cắt ngang đen như than cháy.

Không khí xung quanh rơi vào tĩnh lặng như nước đọng.

Mọi người đều ngây ngốc.

Đại ca cứ thế mà… c.h.ế.t rồi sao?!

Quá hoang đường!

Vậy mà màn kịch tính này lại diễn ra ngay trước mắt họ.

“Bắt giặc phải bắt vua, tổ tiên quả không lừa ta.” Nhan Ly quay đầu ném cho Tần Hiểu Bạc một cái nỏ.

“Anh em xông lên! Báo thù cho Đao ca!”

Nhan Ly cười lạnh, trước đây cô lo ngại sát thương của vũ khí quân dụng quá mạnh, chỉ sơ suất một chút là tất cả cùng tiêu đời, vì vậy mới có màn giả vờ yếu thế này.

Mà ở đây, không có những vũ khí đó.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

“Dồn toàn bộ dị năng vào, phế hết bọn chúng đi!” Nhan Ly nghiêm giọng quát.

Theo mệnh lệnh của cô, bóng dáng Hàn Tiếu Tiếu lướt qua xung quanh.

Một giây.

Ba gã đàn ông to con đứng gần nhất ngây người tại chỗ, chậm chạp giơ tay che cổ, m.á.u tươi ứa ra từ kẽ tay.

Sắc mặt kinh hãi, há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Đổ rầm xuống đất!

Mục Tuyết Ca bình tĩnh nói: “Tôi đi đối phó với đám zombie, những người này giao cho mọi người.”

“Nhan Ly, chị mau đi nơi khác.” Lạc Ninh nghiêm mặt, “Bọn súc sinh này bắt cóc rất nhiều cô gái trẻ ở thành phố K, ở bên kia…”

Cậu chưa nói hết câu, Nhan Ly đã dùng sức mạnh tinh thần cảm nhận được tình hình bên đó.

“Nhan Ly, chị mau đi cứu những người khác, ở đây giao cho chúng tôi, chúng tôi xử lý được.” Hàn Tiếu Tiếu phóng ra phi đao, găm thẳng vào giữa trán một dị năng giả.

Ở đây có quá nhiều dị năng giả hệ thực vật.

Dây leo trói người, cây trúc quật vào người rất đau, và cả hoa hồng đầy gai nhọn.

Đó không phải là hoa hồng bình thường, cao đến hai mét, trông như thể xuyên không vào thế giới huyền huyễn.

Bị gai đ.â.m vào thì biến thành nhím hình người.

“Cầm lấy!”

Nhan Ly ném tới một con d.a.o g.i.ế.c lợn: “Tốc độ của cô, cộng thêm cái này, mới là đòn chí mạng.”

Hàn Tiếu Tiếu mỉm cười gật đầu với Nhan Ly: “Yên tâm đi! Nhan Ly.”

Cô nàng sớm đã không còn là cô gái nhỏ chỉ biết khóc lóc năm nào, cô nàng có thể chống đỡ cả một bầu trời, không chỉ đơn giản là không kéo chân mọi người, mà còn có thể bảo vệ mọi người.

Cứ như vậy, Zombie giao cho Tuyết Ca, đám tay sai bình thường giao cho Tần Hiểu Bạc, còn đám cặn bã có dị năng thì do Hàn Tiếu Tiếu và Lạc Ninh xử lý.

Bên kia, bóng dáng Nhan Ly đã chạy đến mức để lại tàn ảnh.

“Tìm thấy rồi!”

Gần như không chút do dự, Nhan Ly giơ cao nỏ trong tay, bóp cò rất nhanh.

Để không vô tình làm tổn thương người bị hại, cô không tùy tiện sử dụng dị năng hệ Lôi, mà dùng sức mạnh tinh thần khống chế đám người đó.

Sau đó trong thời gian cực ngắn, động tác của hai tay cực nhanh, b.ắ.n trúng một tên, rồi lại b.ắ.n trúng tên khác.

Tiếng kêu thảm thiết và tiếng la hét vang lên không ngớt.

Hiện trường nhất thời hỗn loạn đến cực điểm.

Trước khi Nhan Ly đến, cảnh tượng đã thảm không thể tả.

Những cô gái trẻ trung xinh đẹp quần áo xộc xệch, nằm trên mặt đất.

Có người đã c.h.ế.t từ lâu, nhưng kẻ ác vẫn không ngừng hành động.

Nhan Ly cầm d.a.o đi tới, đây là con d.a.o lớn nhất trong không gian của cô hiện tại.

Tiếng mũi d.a.o quẹt trên mặt đất chói tai, Nhan Ly đỏ mắt, từng bước đi tới, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

Sau đó bị nước mưa rửa trôi, màu m.á.u dần nhạt đi.

Cho đến khi, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang run rẩy.

Cô ấy bị thương nặng nhất, nhưng có vẻ là người có ý thức rõ ràng nhất.

Cô ấy cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở đây.

Trong hoàn cảnh này, xinh đẹp đồng nghĩa với việc phải chịu khổ nhiều nhất.

Nhan Ly bước tới, khi cô ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ, trong tay đã xuất hiện một bộ quần áo hoàn chỉnh.

“Mặc vào đi.” Nhan Ly nhẹ nhàng nói.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 147: CÓ THÙ TẤT BÁO, ĐÓ MỚI LÀ PHƯƠNG CHÂM SỐNG CỦA CÔ



Người phụ nữ vừa khóc vừa run rẩy mặc bộ quần áo đó vào.

Giây tiếp theo, một con d.a.o sắc bén xuất hiện trước mặt cô ấy.

Cô ấy theo bản năng muốn cầm lấy để tự sát.

“Không được coi thường bản thân!” Nhan Ly quát lên một tiếng, khiến tay cô ấy run rẩy, con d.a.o sắc bén rơi trở lại lòng bàn tay Nhan Ly.

“Bây giờ tôi là kẻ đê tiện rồi, hu hu…” Cô ấy nức nở.

Nhan Ly: “Nói bậy! Nếu ngay cả cô cũng tự dán nhãn cho mình, vậy thì cái nhãn trên người cô sẽ thực sự không thể gỡ xuống được nữa.”

“Cầm lấy nó, g.i.ế.c những kẻ đã làm nhục và làm tổn thương cô.” Nhan Ly nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Tôi đưa d.a.o cho cô, là để cô tự bảo vệ mình, cũng là để cô đòi lại công bằng cho mình, chứ không phải để cô vì cái gọi là trinh tiết mà kết liễu cuộc đời!”

Lê Cầm không dám, cô ấy lắc đầu, vẫn đang khóc.

“Tôi… tôi không dám.”

“Cô không hận bọn chúng sao?” Nhan Ly hỏi.

“Hận! Tôi hận đến mức muốn bọn chúng phải xuống địa ngục! Nhưng tôi không dám… tôi không dám ra tay.”

Lê Cầm quá mềm lòng, nhát gan, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh.

Trước đây như vậy, bây giờ vẫn vậy.

Người bạn tốt của cô ấy vì bảo vệ cô ấy, đã bị đám súc sinh này tra tấn đến chết.

Nhưng cô ấy vẫn không dám phản kháng, ngoài khóc… vẫn là khóc.

“Cô tên là gì?” Nhan Ly hỏi.

“Lê… Lê Cầm.”

Nhan Ly: “Được, Lê Cầm, cô nghe đây. Hôm nay tôi cứu cô một lần, sẽ không có khả năng cứu cô lần thứ hai. Cô có thể đảm bảo rằng trên con đường dài phía trước, sẽ luôn có người xuất hiện để bảo vệ cô, giải cứu cô khỏi nguy hiểm không?”

“Cô có thể đảm bảo không?”

Lê Cầm không nói nên lời.

“Đừng sợ hãi, cô có thể làm được.” Nhan Ly nhẹ nhàng dẫn dắt, “Hãy dũng cảm bước ra bước đầu tiên, bây giờ là mạt thế, cô không cứng rắn lên, nhất định sẽ bị bắt nạt.”

Bởi vì phụ nữ nhiều khi không phải là một giới tính, mà là một hoàn cảnh.

Cơ thể cô ấy mềm nhũn, theo bản năng sắp ngã quỵ xuống, kết quả Nhan Ly đỡ lấy, đỡ lấy eo cô ấy, trở thành điểm tựa cho cô ấy.

“Cô… có thể giúp tôi g.i.ế.c bọn chúng không?” Lê Cầm ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Nhan Ly, trong mắt tràn ngập sự cầu xin.

Nhan Ly lắc đầu, từ chối cô ấy.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

“Lê Cầm, tôi đã giúp cô phế hai chân của bọn chúng rồi, bọn chúng không thể trốn thoát, bây giờ bọn chúng mới là cá nằm trên thớt, mặc cho cô xử lý.”

Nhan Ly lại nói: “Lê Cầm, đừng cầu xin người khác.”

“Hãy thử… cầu xin chính mình.”

Lê Cầm run rẩy mi mắt, ngừng thở một giây.

“Cuộc sống tương lai của cô còn dài, hôm nay cô không kết thúc, chẳng lẽ cô muốn sau này mỗi khi thức giấc giữa đêm, đều chìm trong giấc mơ kinh tởm và đáng sợ như thế này sao?”

Lê Cầm vừa khóc, vừa run rẩy hai tay, cuối cùng cũng dũng cảm bước ra bước đầu tiên.

Tay cô ấy run rẩy quá mức, một tay hoàn toàn không thể cầm nổi con d.a.o sáng loáng kia.

Vậy thì dùng cả hai tay cùng cầm.

Nắm chặt trong tay.

Các khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch vì dùng sức quá mức.

Cô ấy vẫn đang run rẩy…

Nhan Ly đứng bên cạnh cô ấy, “Đừng sợ, cũng đừng khóc, người sai không phải là cô, mà là đám cầm thú đội lốt người này.”

Chỉ có tự tay báo thù, mới có thể khoét sâu vết thương, loại bỏ phần thịt thối rữa.

Nếu không, dù hôm nay cơn mưa lớn này có ngừng, thì cơn mưa lớn trong lòng Lê Cầm cũng sẽ không bao giờ ngừng.

Lê Cầm hai mắt đỏ hoe, mang theo oán hận c.h.é.m từng nhát d.a.o xuống.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp đất trời.

Cũng chính cảnh tượng này và tiếng kêu thảm thiết chói tai này đã đánh thức những người phụ nữ khác ở hiện trường, kéo họ ra khỏi trạng thái tinh thần hoảng hốt.

“Cái đó… cô còn con d.a.o nào khác không?”

“Tôi cũng muốn, có được không?”

“Còn tôi nữa…”

Nhan Ly hào phóng lấy ra mấy con d.a.o sắc bén từ trong không gian, lần lượt đưa cho những người này.

Báo thù, chỉ có tự mình ra tay mới có cảm giác sảng khoái.

Mưa m.á.u giăng đầy trời, bậc thang và gạch men bị nhuộm đỏ.

Nhan Ly phóng hỏa thiêu rụi đám cặn bã này, sau đó trói những tên tạp nham còn lại.

Cô đã liên lạc với Cục An ninh Quốc gia, những người còn lại trước đây đều là những tên côn đồ, sau này bị Đao ca thu nạp hết.

Nhan Ly dùng sức mạnh tinh thần dò xét qua, trong đám người này có rất nhiều người còn chưa đủ tuổi vị thành niên, chưa học hành đến nơi đến chốn, cả ngày cưỡi xe máy lượn lờ ngoài đường.

Những kẻ tay đã nhuốm máu, kết cục giống như Đao ca.

Số còn lại, Nhan Ly định giao hết cho Cục An ninh Quốc gia xử lý.

Phải biết rằng, thủ đô không thiếu nhất chính là nhà tù.

Một đám cặn bã không hiểu chuyện, không có tam quan, cút vào tù đi.

Chỉ riêng việc xử lý đống hỗn độn này đã tốn của họ cả một ngày.

Mãi mới được nghỉ ngơi, Nhan Ly lại không ngừng nghỉ đi tìm phòng thí nghiệm.

Cô phải phá hủy cái hang ổ đẫm m.á.u này.

Cửa phòng thí nghiệm bị khóa trái, người bên trong đã sớm nhận được tin tức, tất cả đều như rùa rụt cổ, chỉ trốn trong đó, sống c.h.ế.t không chịu ra ngoài.

“Tưởng trốn là xong sao?” Nhan Ly vung chiếc búa sắt trong tay, dồn sức mạnh vào dị năng hệ sức mạnh.

Hai nhát búa, bức tường phòng thí nghiệm trực tiếp bị đập ra một lỗ hổng lớn.

Vừa đủ cho một người tự do ra vào.

Nhan Ly cầm búa từ từ bước vào.

Một đám người mặc áo blouse trắng ôm đầu trốn trong góc.

Trên giường trong phòng thí nghiệm còn có mấy xác c.h.ế.t không biết đã c.h.ế.t từ bao giờ.

Có dị năng giả, cũng có người thường, thậm chí còn có cả zombie thiếu tay thiếu chân.

“Đúng là trăm hoa đua nở.” Nhan Ly nở một nụ cười mỉa mai.

“Đại ca! Sau này chị chính là đại ca của chúng tôi…”

“Đúng đúng, nghe nói Đao ca đã c.h.ế.t rồi, sau này chúng tôi đều nghe theo chị, được không? Chị đại! Tổ tông!”

Chiếc búa sắt trong tay Nhan Ly đột nhiên biến mất.

Thấy vậy, bọn họ tưởng rằng cầu xin đã thành công.

Nhưng không ngờ rằng giây tiếp theo, cô gái trước mặt lại xuất hiện một chiếc nỏ.

Loại vũ khí này, cô ta là một cô gái bình thường lấy ở đâu ra?

Mọi người chấn động.

“Bây giờ, chúng ta chơi một trò chơi thú vị, người chạy nhanh nhất có thể sống thêm vài phút, c.h.ế.t cuối cùng.” Khóe miệng Nhan Ly hơi nhếch lên, cảm giác có thể tự tay báo thù này thật sự quá sảng khoái.

Có thù tất báo, mới là phương châm sống của cô.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 148: BÊN TRONG HOÀN TOÀN THỐI RỮA, LÀ MỘT CON ZOMBIE ĐỘI LỐT NGƯỜI CHÍNH HIỆU



Trong phòng thí nghiệm đều là đàn ông, mấy tên to con trẻ tuổi nhìn nhau, lần lượt cởi bỏ chiếc áo blouse trắng vướng víu.

“Cô gái, đừng có được voi đòi tiên, mấy người đồng đội lợi hại của cô không có ở đây, chúng tôi không sợ cô đâu.”

“Chúng ta cùng xông lên, còn sợ không xử lý được một con nhóc sao?”

“Đúng, dù có chết, tao cũng phải kéo con ranh này xuống địa ngục cùng.”

Bọn họ làm những việc bẩn thỉu này ở đây, tay đã nhuốm đầy m.á.u của đồng loại, bị người của chính quyền bắt được chắc chắn là con đường chết, không còn đường lui.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Đã như vậy, chi bằng liều mạng, trực tiếp liều c.h.ế.t một phen.

Cho đến bây giờ, người trong phòng thí nghiệm vẫn cho rằng sự hỗn loạn bên ngoài đều do người của Cục An ninh Quốc gia gây ra.

Đằng nào cũng chết, kéo được một người của chính quyền xuống cùng, cũng không lỗ.

“Xoẹt.”

Một người ngã xuống.

“Nói nhiều thật đấy.” Nhan Ly mỉa mai.

Nhan Ly đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay sẽ không dễ dàng dừng lại.

Cô đương nhiên biết rằng giao đám người này cho Cục An ninh Quốc gia cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, nhưng kẻ thù kiếp trước của cô, cô phải tự tay kết liễu.

Bóp cò, một mũi tên xé gió, lại găm thẳng vào giữa trán một người.

Liên tiếp hạ gục hai người, đám người này cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi.

“Cô… cô làm như vậy bị đơn vị của cô biết, cô sẽ gặp rắc rối đấy!”

“Cho dù chúng tôi có sai, cũng không đến lượt cô tự ý ra tay, ít nhất cũng phải bị Cục An ninh Quốc gia bắt đi, để chính quyền xét xử.”

Nhan Ly mặt không biểu cảm nhìn hắn, nói: “Anh ồn ào quá, tiếp theo là anh vậy.”

“Cái gì?” Hắn ngơ ngác.

Vừa dứt lời, Nhan Ly lại b.ắ.n một mũi tên, “vút” một tiếng găm thẳng vào cổ họng người đó.

Hắn che cổ họng đang chảy m.á.u ồ ạt không ngừng, ngã xuống đất với vẻ mặt kinh hãi.

————

Dương Thanh Y cúi đầu, cô ta vẫn luôn không hiểu, tại sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đồng đội bên cạnh lại lần lượt biến mất.

Đội ngũ lớn như vậy, bây giờ chỉ còn lại cô ta và Bùi Tư Dạ.

Cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mắt lần đầu tiên hiện lên vẻ mờ mịt.

Bắt đầu từ Triệu Tình, sau đó là Trình Dương, rồi đến Hà Húc Thần, cuối cùng sẽ đến lượt cô ta sao?

Không, không thể nào.

Anh Bùi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ta, cô ta là người mà đối phương đặt trong lòng mà.

Anh Bùi yêu cô ta như vậy, sao có thể làm tổn thương cô ta chứ?

Hà Húc Thần đúng là đồ ngu, g.i.ế.c nhiều Zombie như vậy, lại dám ra tay với Bùi Tư Dạ.

Hắn ta chỉ là một dị năng giả hệ Băng, lại dám ra tay với Bùi Tư Dạ có hai dị năng.

Đúng là đầu óc có vấn đề, tự chuốc lấy cái chết.

Hà Húc Thần c.h.ế.t không nhắm mắt.

Anh ta đã chán ngấy những ngày tháng bị sai khiến như thế này, dù có nghe lời phục tùng đến đâu thì cũng sẽ giống như Trình Dương, một khi Bùi Tư Dạ cần, thì phải đi chịu chết.

Sớm muộn gì cũng chết, chi bằng đánh cược một phen, mang Bùi Tư Dạ đi cùng.

Chỉ tiếc, anh ta đã thất bại.

Nhưng lại khiến Hà Húc Thần phát hiện ra một bí mật động trời.

Đội trưởng Bùi Tư Dạ của bọn họ, cơ thể đã thối rữa rồi.

Người sống sẽ không thối rữa, vậy thì chỉ có một khả năng.

Đó chính là Bùi Tư Dạ, anh không phải là người sống, mà là một con zombie đội lốt người.

“Dương Thanh Y, cô tỉnh lại đi! Hắn ta là Zombie! Hắn ta đã sớm bị nhiễm virus rồi, hắn ta không phải người sống, nếu cô còn ngu ngốc nữa, kết cục của tôi và Trình Dương chính là kết cục của cô!”

Câu nói này không ngừng vang vọng trong đầu Dương Thanh Y.

“Sao vậy?” Giọng nói dịu dàng của Bùi Tư Dạ vang lên: “Em khó chịu ở đâu sao?”

Dương Thanh Y hoàn hồn, lắc đầu, mỉm cười dịu dàng với Bùi Tư Dạ, sau đó nói: “Em không sao, chỉ là hơi buồn ngủ.”

“Vậy em dựa vào đây ngủ một lúc đi, sắp đến thành phố K rồi.” Bùi Tư Dạ đưa một tay ra nhẹ nhàng sờ lên mặt cô ta, ánh mắt và giọng nói tràn đầy sự cưng chiều.

Dương Thanh Y trong lòng đầy mật ngọt, cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Cũng không uổng công cô ta đã hy sinh nhiều như vậy trong kiếp này.

Để có thể đến bên cạnh Bùi Tư Dạ, con đường này của cô ta có thể nói là vô cùng gian nan, cũng đã từ bỏ rất nhiều thứ.

Ngay từ lúc đẩy mẹ mình ra c.h.ế.t thay, cô ta đã từ bỏ lương tri, từ bỏ đạo nghĩa, cũng từ bỏ giới hạn làm người.

Dương Thanh Y rũ mắt xuống, rõ ràng ngay từ đầu… cô ta là một người rất lương thiện.

Cô ta sẽ cứu giúp chó hoang mèo hoang, cũng sẽ nhìn thấy những người sống sót đáng thương, chủ động yêu cầu đội ngũ cứu giúp họ, cưu mang họ.

Cô ta hít sâu một hơi.

Cùng trọng sinh thì sao chứ?

Nhan Ly, lần này, cuối cùng vẫn là tôi thắng.

————

Nhan Ly với phương châm đã đến thì phải làm cho trót, dứt khoát quét sạch toàn bộ vật tư ở đây.

Đao ca kia cũng biết hưởng thụ thật đấy, hầu như tất cả những thứ tốt ở cái thành phố K nhỏ bé này đều tập trung cả ở đây.

Tuy nhiên, vì Nhan Ly không thiếu vật tư, nên sau khi tập trung tất cả những vật tư đó lại, cô đã tặng riêng cho những người sống sót ở đây.

Người già và trẻ nhỏ gần như đã c.h.ế.t hết, đàn ông cũng trở thành vật thí nghiệm, đã tắt thở từ nhiều ngày trước.

Chỉ có những cô gái trẻ đẹp là còn sống.

“Sống sót, quan trọng hơn bất cứ điều gì.” Nhan Ly đưa những người đó về nhà.

Thành phố K không lớn, hầu như không phải đi đường vòng, cô lần lượt đưa nhóm các cô gái trẻ này về nhà.

Không những thế, cô còn chia đều số vật tư thu thập được cho họ, rồi tặng thêm một ít mỹ phẩm, cố gắng giúp họ sống không khác biệt quá nhiều so với trước mạt thế.

Là những người bình thường không có khả năng gì, an toàn, kiên nhẫn, chờ đợi là được.

“Những thức ăn này đủ cho các cô sống sót hơn ba năm, các cô cứ coi như tạm thời đóng cửa ở trong nhà, quên hết chuyện mạt thế đi. Lúc rảnh rỗi thì đọc sách, xem phim, hoặc chơi game cũng được…”

“Nói chung là, hãy tìm việc gì đó để làm, ba năm, nhiều nhất là ba năm, Cục An ninh Quốc gia sẽ cho các cô một kết quả hài lòng.”

Nhan Ly có lòng muốn thúc đẩy sự phát triển của thế giới này, đợi đến Cục An ninh Quốc gia, cô sẽ hiến tặng số m.á.u trong không gian cho phòng thí nghiệm, góp thêm chút sức lực cho công cuộc nghiên cứu của tổ quốc.

Chỉ cần không từ bỏ, đoàn kết kiên trì, khhi dân chúng cùng nhau nỗ lực, nhất định sẽ giúp nhân loại sớm nhìn thấy ánh sáng.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 149: LẬT MẶT CÒN NHANH HƠN LẬT BÁNH TRÁNG



Trong dòng sông lịch sử mấy nghìn năm, vận mệnh của nhân loại luôn thăng trầm, nhưng chia ly rồi hợp nhất, kết cục cuối cùng nhất định là thắng lợi.

Nhân loại đối mặt với thiên tai, nếu không chung tay vượt qua, nếu ngay cả tự cứu mình cũng không làm được, thì sinh mệnh trên hành tinh xanh này thực sự sẽ diệt vong hoàn toàn.

Trong lòng Nhan Ly chưa bao giờ bị tình yêu nhỏ bé chiếm trọn, cô có tình yêu lớn, trong lòng có hoài bão và chí hướng xa hơn.

Có lẽ từ lúc mới trọng sinh, Nhan Ly bị thù hận vây lấy, nhưng đi đến tận bây giờ, chứng kiến nhiều lòng người, cũng chứng kiến nhiều bi thảm và thương xót, cô muốn làm gì đó.

“Còn đi nữa không?” Mục Tuyết Ca không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Nhan Ly, nhìn cô hỏi.

Nhan Ly lắc đầu: “Tạm thời không đi nữa, trực thăng của Cục An ninh Quốc gia đã khởi hành rồi, rất nhanh sẽ đến đây đón chúng ta đến thủ đô.”

Mục Tuyết Ca khẽ cười, rồi nói: “Tôi thấy trên mạng có người nói đại tai đại nạn sẽ xuất hiện đại anh hùng, bây giờ cậu rất giống đại anh hùng đó.”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

“Tôi?” Nhan Ly bật cười, “Tôi là anh hùng gì chứ? Có làm việc cứu thế gì đâu, gấu thì có.”

“Vậy cũng là con gấu lợi hại nhất, đáng yêu nhất.”

Hàn Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng họ nói chuyện phiếm, cũng lon ton chạy đến, cười hì hì nói: “Vậy em là gì? Gấu đã có rồi, vậy em làm thỏ nhé, loại thỏ biết cắn người ấy.”

Nhất thời, họ cười rộ lên.

“Họ đang làm gì vậy?” Tần Hiểu Bạc vươn dài cổ, mặt đầy tò mò.

Lạc Ninh bên cạnh ánh mắt đong đầy ý cười, “Mấy chị ấy, chắc là đang chơi đồ hàng thôi.”

Tần Hiểu Bạc: “Hả?”

Trông anh giống kẻ ngốc lắm sao?

Thôi vậy, thời gian thư giãn như thế này trong mạt thế cũng là cực kỳ hiếm có.



Nhan Ly không ngờ rằng trực thăng của Cục An ninh Quốc gia chưa đến, lại có một vị khách không mời mà đến trước.

Là Bùi Tư Dạ.

Bên cạnh hắn còn có Dương Thanh Y.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Nhan Ly đã khẳng định người đàn ông trước mắt này không phải là Bùi Tư Dạ của kiếp này.

Sao hắn cũng quay về rồi?

Hối hận, tiếc nuối…

Nhan Ly thở dài.

Sớm biết thế lúc đầu cô đã đ.â.m thêm mấy nhát, khiến cho thân xác kia lìa đôi, một giấu ở phía đông thành phố, một giấu ở phía bắc thành phố, khóa thêm mấy ổ khóa nữa.

Như vậy, cho dù Bùi Tư Dạ của kiếp trước muốn mượn xác hoàn hồn, cũng không thể thuận lợi như vậy.

“Không phải chứ? Âm hồn không tan à.” Hàn Tiếu Tiếu kinh ngạc bụm miệng.

Lạc Ninh cau mày, sao cậu cảm thấy khí tức trên người Bùi Tư Dạ kỳ lạ vậy?

Trông giống người, nhưng lại có khí tức của zombie.

“A Ly.” Bùi Tư Dạ nhếch môi, nở một nụ cười tự cho là rất đẹp trai, phớt lờ ánh mắt và ánh nhìn kỳ quái của những người xung quanh, nhìn chằm chằm Nhan Ly nói: “Đi theo tôi.”

Dương Thanh Y: “!!!”

“Anh Bùi… Anh đang làm gì vậy? Cô ta là Nhan Ly, là con nhỏ đã nhiều lần làm hại chúng ta đó!”

Tại sao lại có thể gọi con khốn đó thân mật như vậy?

Người đàn ông nhìn Nhan Ly thật sâu bằng đôi mắt đen láy, rất lâu sau, mới cười nói: “A Ly, em cũng quay về rồi đúng không?”

Tần Hiểu Bạc và Hàn Tiếu Tiếu nhìn nhau, cái quái gì thế này?

Nhan Ly hít sâu một hơi, chấn động, nhưng phần nhiều vẫn là sát tâm.

Tên khốn này, thực sự quá nhạy bén.

Cô tưởng rằng mình đã che giấu đủ tốt, nhưng không ngờ chỉ cần một ánh mắt đơn giản, hắn vẫn nhận ra cô cũng đã trọng sinh.

Nhưng… Bùi Tư Dạ của kiếp trước cũng c.h.ế.t rồi sao?

Nếu không thì tại sao lại trọng sinh?

Hay là vì cô đã g.i.ế.c Bùi Tư Dạ của kiếp này, tạo ra hiệu ứng bướm lớn cho thế giới này?

Nhớ lại khoảng thời gian khi hệ thống còn tồn tại, Nhan Ly trong lòng thầm hiểu.

Có lẽ là do hai người họ là nam nữ chính của thế giới này.

“A Ly, tôi chỉ cần em, những người khác tôi có thể tha cho họ.” Bùi Tư Dạ nhướng mày cười nhẹ, ra vẻ nắm chắc phần thắng.

“Anh Bùi…” Dương Thanh Y bên cạnh rơm rớm nước mắt, vô thức đưa tay nắm lấy cánh tay hắn.

Nhan Ly cười lạnh: “Anh quên mất cô ta vẫn còn ở đây rồi à?”

Cô dùng ngón tay chỉ Dương Thanh Y.

“Cô ta?” Bùi Tư Dạ cười như không cười nhìn Nhan Ly, không thèm liếc Dương Thanh Y bên cạnh một cái, lời nói ra vô cùng tàn nhẫn: “Trong lòng tôi không có cô ta, từ đầu đến cuối người phụ nữ tôi thích chỉ có mình em Nhan Ly. Nếu em không thích Dương Thanh Y, có thể g.i.ế.c cô ta bất cứ lúc nào.”

Đê tiện, đúng là quá đê tiện.

Cho dù Nhan Ly không thích Dương Thanh Y lắm, nhưng nghe hắn nói những lời này, cũng nổi giận, hận không thể băm hắn ra thành trăm mảnh.

Còn Dương Thanh Y khi nghe thấy những lời này, như sét đánh ngang tai, cả người loạng choạng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ tái nhợt.

“Bùi Tư Dạ! Anh nói anh yêu tôi cơ mà!” Dương Thanh Y suy sụp hét lớn.

Bùi Tư Dạ không nhìn cô ta, vẫn tiếp tục dỗ dành Nhan Ly: “A Ly, m.á.u của Dương Thanh Y có thể giải trừ virus zombie, chúng ta có thể dùng cô ta làm thí nghiệm, có thể hút cạn m.á.u của cô ta. Tôi sẽ thành lập tổ chức của riêng chúng ta, tổ chức này sẽ trở thành tồn tại mạnh nhất thế giới.”

Loạn thế xuất anh hùng, theo Bùi Tư Dạ thấy, hắn chính là anh hùng đó.

Mà bên cạnh anh hùng đương nhiên phải có một phu nhân xinh đẹp.

Rõ ràng, Nhan Ly đáp ứng mọi điều kiện.

Dương Thanh Y hoàn toàn tuyệt vọng.

Rơi từ trên mây xuống, hóa ra là cảm giác như thế này.

Rõ ràng không lâu trước, cô và hắn vẫn còn hạnh phúc như vậy.

Tại sao chớp mắt đã thay đổi?

Không thể nào…

Không thể nào.

Đây nhất định là đang mơ.

Đây nhất định là đang lừa cô ta.

“Bùi Tư Dạ, tôi không tin.” Dương Thanh Y ngây ngốc nhìn hắn, “Tôi thực sự thích anh, lẽ nào anh đã quên chúng ta đã từng ân ái đến mức nào rồi sao? Anh g.i.ế.c Sở Tinh Hà, tôi giúp anh, anh lừa Triệu Tình xuống tầng hầm, cũng là tôi giúp anh, ngay cả khi anh ra tay với đồng đội bên cạnh, ép Trình Dương đi chịu chết, hại c.h.ế.t Hà Húc Thần, tôi vẫn có thể kiên định đứng về phía anh.”

“Tôi yêu anh đến mức nào, quan tâm anh đến mức nào, lẽ nào anh thực sự không nhìn thấy sao?” Dương Thanh Y gào thét thảm thiết.

Nhưng bị Bùi Tư Dạ tát ngã xuống đất.

“Ồn ào.” Bùi Tư Dạ lạnh lùng nhìn cô ta, tư thế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ghét bỏ.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Nhan Ly, sắc mặt lại thay đổi, ra vẻ thâm tình.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back