Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 135: QUY LUẬT CẠNH TRANH SINH TỒN



Dị năng trước tiên tích lũy lại, kết hợp thành một đòn nặng nề, chờ lát nữa chỉ cần có chút không đúng, liền trực tiếp tấn công qua.

Tuyệt đối sẽ không cho nửa điểm tình huống không thể khống chế xuất hiện.

Phía sau đã không còn zombie mới, tất cả zombie đều ở trước mặt, ở trên lầu, ở phía trước bọn họ…

Đầu zombie nổ tung, tinh hạch bên trong rơi xuống những phần da khác, lớp da màu xám xanh hôi thối lập tức vỡ ra một lỗ lớn, giống như hoa ăn thịt người nhanh chóng nuốt chửng viên tinh hạch đó.

Đám quái vật này dính chặt vào nhau, đã hoàn toàn không phân biệt được những cơ thể đó nên ghép với cái đầu nào.

Chỉ thấy đám zombie đó sau khi tàn sát lẫn nhau, cuối cùng còn lại một con làm kẻ chiến thắng cuối cùng.

Vật thể khổng lồ chỉ còn lại một cái đầu, nhãn cầu của cái đầu đó xoay chuyển, đột nhiên nhìn chằm chằm Nhan Ly.

Vị trí của cái đầu cuối cùng khá thấp, gần như ở độ cao đầu gối của Nhan Ly.

Xung quanh đầu toàn bộ đều là cơ thể thối rữa của zombie nằm ngổn ngang, những mảnh vải quần áo lộn xộn còn quấn vào nhau, không đếm xuể có bao nhiêu cái chân đang giơ lên với một góc độ và tư thế vặn vẹo cực độ.

Tư thế này, hình thái này, Nhan Ly cảm thấy có chút giống một con nhện thịt có đầu người.

Trông vừa kinh tởm cực độ, vừa mang theo màu sắc quỷ dị.

“Chính là lúc này.” Nhan Ly bình tĩnh, nói với Mục Tuyết Ca ở bên cạnh: “Tôi tấn công mắt trái của nó, cậu bên phải.”

Hai dị năng giả đồng thời sử dụng dị năng hệ Lôi có sức sát thương mạnh mẽ, tập trung tấn công não zombie, một đòn mất mạng mới là mục đích cuối cùng.

Điểm yếu của zombie chính là não, chỉ cần nổ đầu, liền có thể đạt được hiệu quả tiêu diệt.

Cho nên Nhan Ly trong phạm vi năng lực của mình, chưa bao giờ thích lãng phí thời gian hoặc lãng phí dị năng đi tấn công những bộ phận khác của zombie.

Nhanh gọn, quyết đoán, một đòn mất mạng, đây mới là đặc trưng quen thuộc khi Nhan Ly ra tay.

Lạc Ninh cũng không nhàn rỗi, giơ cây nỏ trong tay lên, nhắm vào giữa trán của zombie “nhện”, b.ắ.n ra một mũi tên!

Đồng thời cậu điều động tinh thần lực đến mức tối đa, mạnh mẽ xé rách không gian này, tạo ra một lá chắn phòng hộ vô hình.

Cứ như vậy, ngay khi mọi người đập vỡ con “nhện” đó, con zombie hình “nhện” sẽ nổ tung. Một đống m.á.u thịt thối rữa và chất nhầy b.ắ.n ra cũng sẽ bị ngăn bên ngoài, không văng tung tóe lên người mọi người.

Theo một tiếng "rầm", con zombie này đã nổ tung.

Những người sống sót thò đầu ra ngoài thật ra chẳng nhìn thấy gì, bởi vì tầm nhìn khác nhau, hơn nữa bọn họ cũng không dám thò cả đầu ra ngoài.

Giật mình bởi âm thanh này, bọn họ đều vội vàng rụt đầu lại, đóng cửa, mặt đầy sợ hãi.

Âm thanh bên ngoài rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ là chính phủ phái người đến cứu mọi người sao?

Tiếng động làm rung chuyển mặt đất, chấn động cả tòa nhà.

Cũng bao gồm cả cặp vợ chồng ở tầng mười ba.

“Âm thanh gì vậy?” Hứa Minh tay run lên, ngơ ngác đứng trong phòng khách.

Là bên trên phái người đến sao? Là Cục An Ninh Quốc Gia phái người đến đón Trương Uyển sao?

Một đám zombie đang đập cửa bên ngoài dường như bị âm thanh kinh thiên động địa này hấp dẫn, từng con lắc lư kéo lê vết m.á.u đi xuống dưới lầu.

Zombie có chân thì lảo đảo bước đi, zombie không có chân thì giống như con rắn nước âm u vặn vẹo nhanh chóng bò trên mặt đất…

Chỉ cần sơ ý một chút là sẽ ngã nhào trên cầu thang, sau đó lăn xuống.

Zombie lâu ngày không có thức ăn cung cấp, sẽ trở nên chậm chạp và đờ đẫn, không chỉ ảnh hưởng đến hành động, mà còn làm giảm đáng kể mức độ nhạy bén về mọi mặt, giống như càng ngày càng trở nên vô dụng.

Những con zombie sau khi lăn xuống, tứ chi cũng rời rạc, chỗ này một miếng, chỗ kia một miếng.

Trương Uyển lập tức quay trở lại phòng.

Con gái Hứa Mạt Mạt của cô ấy đã đầy nước mắt, “Mẹ ơi… con sợ.”

“Mạt Mạt ngoan, mẹ đây… mẹ ở đây.” Trương Uyển vội vàng tiến lên ôm lấy con gái, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, “Mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh Mạt Mạt, không sao đâu… không sao đâu con yêu.”

Sau khi “nhện thịt” nổ tung, một viên tinh hạch lớn xuất hiện trước mắt mọi người.

Tần Hiểu Bạc thốt lên một tiếng kinh ngạc, trên khuôn mặt luôn điềm tĩnh, ôn hòa cũng xuất hiện vẻ khiếp sợ.

“Thật… thật là một viên tinh hạch lớn.” Hàn Tiếu Tiếu che miệng.

Con hình người “nhện” này lại có một viên năng lượng tinh hạch lớn như vậy, không những thế, điều khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa là, vị trí của viên tinh hạch này lại không nằm trong đầu.

Mà là ở bụng.

Phần bụng của “nhện”.

Nhan Ly thử xả nước rửa sạch một chút, để mọi người có chỗ ra tay.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Sau đó đặt tay lên, thử hấp thụ năng lượng xem sao.

Một phút sau…

Tinh hạch vẫn không nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.

“Em không hấp thụ được năng lượng.” Lạc Ninh nói thật.

Mục Tuyết Ca cũng lắc đầu nói “Hình như là do thể tích quá lớn, cưỡng ép hấp thụ dễ không có chừng mực, sẽ xảy ra sự cố.”

Cơ thể của người có dị năng sẽ có khả năng tự bảo vệ, tinh hạch có năng lượng càng dồi dào thì ngược lại không thể hấp thụ hết một lúc.

Giống như ăn cơm, ăn từng bữa một, nếu một bữa ăn hết khẩu phần ăn của một tuần, sẽ tự làm mình c.h.ế.t vì bội thực.

Mọi người cùng nhau ra tay cũng không thể thay đổi cơ chế này, xem ra là dị năng bảo vệ vật chủ quá nghiêm ngặt.

Nhìn viên tinh hạch có đường kính ít nhất một mét trước mặt, Nhan Ly suy nghĩ vài giây, liền biến mất tại chỗ.

Hai phút sau, khi Nhan Ly xuất hiện trở lại trước mặt mọi người, trong tay đã cầm thêm mấy dụng cụ sắc bén.

Rìu, d.a.o phay, d.a.o mổ lợn…

Trước mạt thế, khi cô tích trữ hàng hóa, tất cả các loại d.a.o có thể mua được trên thị trường cô đều chuẩn bị sẵn.

Bây giờ cô lấy ra mỗi loại một cái,

Cô đã sao chép dị năng hệ sức mạnh, cùng Mục Tuyết Ca dùng d.a.o sắc bén để chặt, có lẽ sẽ có chút tác dụng.

Một lúc sau, làm hỏng mười một cái d.a.o mới cắt xong viên tinh hạch này.

Trong thời gian này, những người khác cũng nghỉ ngơi một chút.

Lạc Ninh cầm nỏ thỉnh thoảng b.ắ.n c.h.ế.t vài con zombie đến gần bên này.

Người sống sót trong phòng đóng cửa không ra ngoài, zombie bên ngoài không có thần trí, cũng không thông minh, ngoại trừ một số ít lắc lư rời khỏi tầng này, còn lại tất cả zombie đều ở lại đây.

Hơn nữa vẫn luôn không có thức ăn, đám zombie này đã không khác gì mấy so với zombie cấp thấp.

Đây gọi là quy luật cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích nghi sẽ sống sót.

Áp dụng lên loài quái vật như zombie cũng là đạo lý tương tự.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 136: SỐNG NHƯ VẬY CHẲNG PHẢI RẤT KHỔ SỞ SAO?



Zombie có thể rời khỏi đây, bất kể là vì may mắn hay yếu tố nào khác, đều sẽ thêm chút hy vọng cho con đường tiến hóa của mình.

Những kẻ ở lại, khi còn sống là pháo hôi của nhân loại, sau khi c.h.ế.t cũng chỉ là hạng tầm thường trong giới zombie.

Nhan Ly nhất thời cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp.

Tần Hiểu Bạc thở dài: “Nếu không phải năm đó gặp được các cô, tôi đoán mình cũng đã trở thành một trong số chúng rồi.”

Anh ta dường như ngộ ra điều gì đó, bất đắc dĩ cười khổ, "Khi còn sống là trâu ngựa, c.h.ế.t rồi đến trâu ngựa cũng không bằng."

“Mọi người cũng mệt rồi, nghỉ ngơi ở tầng một này trước đi.” Nhan Ly đề nghị.

Những người khác tự nhiên không có ý kiến gì.

Đây là tầng sáu.

Không có một người sống sót nào.

Mục Tuyết Ca chọn ngay một cánh cửa rồi đạp mạnh, phá cửa.

Thật ra cũng có những căn phòng cửa mở một nửa, chỉ tiếc là vì cửa chính mở toang, zombie cũng sẽ đi vào trong.

Phàm là những nơi zombie đã đặt chân đến, cảnh tượng bên trong quả thực không thể nhìn nổi, hỗn loạn không chịu được.

Máu tanh, hôi thối, tanh tưởi, khiến người ta buồn nôn.

Mặc dù là mạt thế, nhưng mọi người từ khi đi theo Nhan Ly, chưa từng trải qua ngày tháng khốn khổ nào.

Có thể ở trong những căn phòng điều kiện tốt hơn một chút, mọi người tự nhiên không cần phải tự ngược đãi mình, chịu đựng những thứ không đáng.

Vào phòng, Nhan Ly và Tần Hiểu Bạc lấy tất cả tinh hạch từ trong không gian của nhau ra.

Hàn Tiếu Tiếu ngồi xổm ở cửa suy nghĩ cách sửa cửa.

“Mọi người tự chia nhau đi.” Nhan Ly ngồi trước bàn trà, lấy giấy bút ra bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Tầng một là gara, không có nhà dân.

Tức là bắt đầu từ tầng hai, hiện tại bọn họ đang ở tầng sáu.

Cho dù đều là zombie không mạnh lắm, nhưng zombie quá nhiều cũng giống như chiến thuật biển người, mọi người từng tầng từng tầng g.i.ế.c lên cũng khá tốn thời gian.

Hơn nữa tầng càng thấp, zombie càng nhiều.

Bởi vì khi nguy hiểm xảy ra, phản ứng đầu tiên của con người là bỏ chạy.

Những người sống ở trên cao sẽ theo bản năng chạy xuống dưới, rời khỏi tòa nhà này..

Cho nên bận rộn nửa tiếng đồng hồ, cũng chỉ từ tầng một g.i.ế.c lên đến tầng sáu mà thôi.

Lúc bọn họ vừa vào phòng, đằng sau còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngọ nguậy của zombie.

Là zombie ở các tầng khác phía trên.

“Cửa không sửa được rồi.” Hàn Tiếu Tiếu nói.

Mục Tuyết Ca trực tiếp dọn đồ nặng trong phòng chặn cửa.

Cánh cửa lung lay sắp đổ dưới sức ép của vật nặng, dán chặt vào khe hở, nhìn từ bên ngoài hành lang có vẻ rất bình thường.

Nhan Ly vừa viết vừa hồi tưởng.

“Tầng hai không có người sống sót, tầng ba hình như có hai người, tầng bốn bên trong có sinh vật sống, nhưng không chắc chắn bị nhốt trong phòng là zombie hay người sống…”

Nhan Ly sao chép dị năng hệ tinh thần, hơn nữa tinh thần lực của cô rất mạnh, cho nên cho dù không cần dùng mắt nhìn, cũng có thể cảm nhận được môi trường và sự thay đổi xung quanh.

Bao gồm cả việc có sinh vật sống đang hoạt động trong phòng hay không.

Nhan Ly tiếp tục viết: “Tầng năm và tầng sáu không có người sống sót.”

Vậy còn phía trên thì sao?

Cô nhắm mắt lại, bắt đầu tập trung cảm nhận.

Trước khi vào, Nhan Ly và Lạc Ninh đã cảm nhận được bên trên có hoạt động của sinh vật sống.

Chỉ là tầng chính xác lúc đó cô không có thời gian cảm nhận tỉ mỉ.

“Tầng bảy có một người sống sót, không đúng… trong phòng hình như còn có một người nữa…” Nhan Ly mơ hồ cảm thấy, trong căn phòng đó có một người một zombie.

Zombie hình như bị nhốt trong một căn phòng nào đó.

Sử dụng tinh thần lực cực kỳ tiêu hao tinh lực và năng lượng, đổi thành người khác trước là một đợt tấn công bằng dị năng hệ Lôi, sau đó lại sử dụng tinh thần lực bừa bãi như vậy, sớm đã mệt đến mức suy sụp.

Nhưng đến chỗ Nhan Ly, không những không có chuyện gì, sắc mặt cô vẫn bình thản như thường, dường như không có gì mệt mỏi.

Từ lần đầu tiên có thể hấp thụ tinh thạch, cho đến tận bây giờ, Nhan Ly mặc dù không đếm kỹ mình đã hấp thụ bao nhiêu viên tinh thạch, nhưng ước tính sơ bộ, ít nhất cũng phải hơn mấy ngàn viên.

Đây là vẫn trong tiền đề chia đều tinh hạch với đồng đội.

Có thể tưởng tượng được, bọn họ đi đến đây, tổng cộng đã g.i.ế.c bao nhiêu con zombie.

Tất nhiên, không thiếu một số là nhặt được.

Khi còn ở thành phố A, chính phủ đã điều động lực lượng vũ trang oanh tạc một khu vực.

Lúc đó con người còn không biết những viên đá kỳ lạ còn sót lại trong cơ thể zombie là một loại sức mạnh quý hiếm khó cầu.

Do đó, hoàn toàn là Nhan Ly hời, nhặt được cả đống.

Còn có lần một nhóm người ở trong khách sạn, bên ngoài xảy ra bạo loạn zombie, nhất thời thu hút cả đám zombie ở gần đó. Bọn họ dùng lửa và nỏ liên tục tiêu diệt zombie, đến sau này giống như “ớt” trong “Plants vs. Zombies”, một khi đốt cháy sẽ nổ tung cả một mảng zombie lớn.

Trời sáng, bọn họ xuống nhặt tinh hạch, đều trực tiếp dùng bao tải để đựng.

Thời kỳ bọn họ thu được tinh hạch zombie đỉnh cao nhất vẫn là ở khu an toàn G thị.

Khoảng thời gian đó bọn họ vĩnh viễn không quên, một tháng phải xảy ra mấy lần nguy cơ sóng thần zombie.

Con người không phải đang chuẩn bị chiến đấu, thì chính là đang trong quá trình chiến đấu với zombie.

Tuy rằng vất vả, nhưng đó là thời khắc đoàn kết chưa từng có giữa con người.

Ngay cả đội của Bùi Tư Dạ, cho dù mỗi người một suy nghĩ, nhưng cũng sẽ gia nhập vào.

“Động tĩnh ở tầng mười ba.”

“Là tầng mười ba.”

Lạc Ninh và Nhan Ly đồng thanh nói.

Hai người đồng thời mở mắt ra.

Hàn Tiếu Tiếu chống cằm, trong mắt mang theo lo lắng và quan tâm nồng đậm, nói: “Từ khi mạt thế giáng xuống đã qua lâu như vậy, bọn họ bây giờ vẫn còn sống, chứng tỏ là từ lúc đó đã bị nhốt trong nhà, hơn nữa còn rất may mắn không bị c.h.ế.t đói.”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

“Ở đây cứ sống trong lo sợ và áp lực hết tháng này qua tháng khác, chẳng phải rất khổ sở sao?”

Hàn Tiếu Tiếu đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian ban đầu của mình, cô có chút đau lòng, đỏ mắt.

Cái cảm giác chỉ có thể mở mắt chờ c.h.ế.t đó, thật sự rất đáng thương, rất vất vả…

Nhan Ly: “Đi tắm trước đi.”

Hàn Tiếu Tiếu mấp máy môi, dường như đang do dự điều gì đó, nhưng lại không nói gì.

Cô nàng đứng dậy gật đầu, đi vào phòng tắm.

Mọi người xếp hàng tắm rửa, thay quần áo bẩn trên người.

Nhan Ly thì trực tiếp vào không gian tắm rửa.

Trong không gian của cô có nước, cũng có một căn phòng do chính tay cô tạo ra.

Sau khi nằm trong không gian rất lâu, Nhan Ly lấy ra vài cái giỏ.

Nước và thức ăn, còn có một số viên vitamin con nhộng, cùng với thuốc men đơn giản thường dùng.

Liên tiếp đựng đầy mấy giỏ, giống như một đống vật tư cứu viện giống hệt nhau.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 137: LỜI CỦA TÁC GIẢ



(Lời của tác giả)

Từ lúc cuốn truyện này bắt đầu đăng cho đến giờ, luôn có người mắng nhân vật chính, chê thiết lập nhân vật, nói cô ấy thánh mẫu này kia…

Trước đây mình còn thấy vài bình luận công kích cá nhân nhắm vào chính mình. Mình đã xóa đi luôn, cũng không phản bác lại, vì thật sự không giỏi trong việc cãi vã, mà cũng không muốn lan truyền bất kỳ lời lẽ tiêu cực nào trên mạng.

Mỗi độc giả đều có quyền tự do bày tỏ quan điểm, nên dù là lời khen, lời chê, hay thậm chí là mắng chửi, mình đều không lên tiếng. Mình tôn trọng suy nghĩ của mọi người, dù tốt hay xấu.

Nhưng dẫu sao thì, Nhan Ly là “đứa con tinh thần” do chính tay mình tạo nên. Trong thế giới nội tâm của mình, cô ấy là một sinh mệnh thật sự — có máu, có thịt, có cảm xúc và cả linh hồn.

Cho nên ở đây giải thích mấy câu.

Đầu tiên nữ chính không phải thánh mẫu.

Thánh mẫu là gì?

Trong mạt thế, vì cái gọi là “lòng tốt” mà không màng đến sự an nguy của người khác, thả người đã bị nhiễm virus zombie vào, từ đó mang đến tai họa chính là thánh mẫu.

Vì “thiện niệm” của bản thân mà hại người khác, thoạt nhìn là “thiện lương”, thật ra chính là ích kỷ và ngu xuẩn, loại người này cũng là thánh mẫu.

Ví dụ như rõ ràng bản thân và đồng đội vật tư không đủ, không đủ ăn uống, còn tự ý đem vật tư trong đội ngũ cống hiến cho người khác, dẫn đến đồng đội của mình c.h.ế.t đói hoặc hậu quả khác, đây đều là thánh mẫu.

Nhưng Nhan Ly rõ ràng không phải loại người này.

Cô luôn tin chắc rằng bản thân và đồng đội mới là quan trọng nhất.

Sau đó trong điều kiện bản thân có dư sức, cùng với vật tư dư thừa, thuận tay giúp đỡ người khác gặp nạn (với điều kiện là người đó không hại cô, cũng không phải là người có hiềm khích với cô), đây không phải là thánh mẫu.

Lấy một ví dụ không biết có thích hợp hay không.

Mắng nữ chính thánh mẫu, là bởi vì bọn họ đặt mình vào thân phận của nhóm nhân vật chính.

Nhưng thật sự sau khi mạt thế xảy ra, ai có thể đảm bảo mình nhất định là nhân vật trong nhóm nhân vật chính chứ?

Dù sao bản thân có thể sẽ không phải là người có vật tư vô hạn, an ổn ở trong nhà an toàn, nghe thấy tiếng kêu cứu bên ngoài mà bình tĩnh tự nhiên, mà là người không ngừng đập cửa khóc lóc, sốt ruột chỉ muốn cầu xin người trong phòng mở cửa phát lòng tốt, cứu giúp nhân vật của mình.

Thân phận đảo ngược, còn cảm thấy người trong phòng mở cửa là thánh mẫu không?

Sẽ không.

Chỉ là trong khoảnh khắc đối phương mở cửa, cảm động đến rơi nước mắt, kích động mình cuối cùng cũng được cứu.

Mặc dù tôi chưa bao giờ trả lời bình luận ác ý, nhưng nhìn thấy có người mắng Nhan Ly, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Suốt chặng đường mà Yan Li đã đi qua, từng quyết định cô đưa ra, ít nhất chưa từng có cái nào gây tổn hại đến lợi ích của đồng đội. Cô chưa bao giờ chủ động làm hại người vô tội.

Cho dù là hành động “thánh mẫu” trong mắt một số bình luận ác ý, cũng chưa bao giờ lấy lợi ích của bản thân hoặc của người khác ra để đánh đổi.

Nhan Ly có sự tỉnh táo và bản lĩnh để bảo vệ chính mình, đồng thời cũng giữ lại phần lương thiện thuộc về con người.

Cô muốn sống tốt, muốn tất cả những người bên cạnh cô quan tâm đều có thể sống tốt, muốn Lam Tinh có một ngày có thể nhìn thấy ánh sáng, muốn con người trở lại quá khứ.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Không có một người bình thường nào muốn nhìn thấy quê hương của mình trở nên tan hoang, tiêu điều cả.

Giải thích kết thúc, hy vọng mọi người đều khỏe mạnh, vui vẻ, mọi việc thuận lợi.

Yêu mọi người rất nhiều. Moah~moah~
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 138: GIỮA CHÚNG TA KHÔNG CẦN NÓI CẢM ƠN



Năng lượng tinh hạch trong cơ thể “nhện thịt” có độ tinh khiết cực cao, dù đã cắt xong, mọi người hấp thụ vẫn tốn nhiều thời gian hơn bình thường một chút.

Mọi người chỉ hấp thụ một lát, sau đó cảm thấy cơ thể có chút không chịu nổi thì lập tức dừng lại.

Còn Nhan Ly, dứt khoát nhét thẳng vào không gian.

Dù sao hôm nay bọn họ đã g.i.ế.c rất nhiều zombie, Tần Hiểu Bạc đã phụ trách dọn dẹp sạch sẽ, chia đều cho mọi người bày ra trước mặt.

Đó đều là tinh hạch cấp thấp, hấp thụ không tốn sức, cũng không đến mức quá mạnh khiến cơ thể không chịu nổi.

“Nhan Ly, chị gói những thứ này lại làm gì vậy?” Hàn Tiếu Tiếu vừa sấy tóc vừa hỏi.

Nhan Ly: "Những thứ này mười viên cộng lại cũng chỉ bằng một viên tinh hạch của zombie cấp trung, đối với tôi mà nói thì chẳng có tác dụng gì lớn.”

Theo sự tăng trưởng của dị năng, tinh hạch cấp quá thấp chẳng khác nào muối bỏ bể.

Thứ vô dụng đối với cô, có lẽ một ngày nào đó đối với người khác là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Vì vậy Nhan Ly giữ lại trước, không vội hấp thụ.

Dù sao đống tinh hạch zombie này cho dù hấp thụ sạch sẽ, cô chỉ cần sử dụng dị năng hệ Lôi mười phút, e rằng cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ.

Phần tinh hạch của “nhện thịt”kia, lại đủ cho cô dùng dị năng hệ Lôi liên tục 24 tiếng trong mười ngày nửa tháng, mà còn là ở chế độ "mở hết công suất".

Đây chính là chênh lệch.

“Đột nhiên cảm thấy quá giàu có cũng là một loại đau khổ.” Lạc Ninh ôm n.g.ự.c dậm chân, khoa trương dựa vào trong lòng Hàn Tiếu Tiếu.

“Cứ nhét vào ba lô trước đi, cảm thấy cơ thể hấp thụ được rồi thì thò tay vào ba lô.” Hàn Tiếu Tiếu không thấy Lạc Ninh gần như biến thành bạch tuộc có gì không đúng, mà nghiêm túc suy nghĩ cách giúp Lạc Ninh.

Nhan Ly nhìn hai người gần như dính chặt lấy nhau, khẽ cụp mắt xuống, khóe miệng hơi cong lên một chút, không nói gì.

Từ khi dị năng ngày càng mạnh mẽ, giấc ngủ của mọi người cũng rút ngắn đi rất nhiều.

Từ lúc đầu phải ngủ đủ tám tiếng, đến sau này là sáu tiếng.

Và bây giờ chỉ cần ngủ đủ bốn tiếng là tinh thần đã tràn đầy, sung sức đến mức có thể đi đánh vài con bò, sự tiến bộ của cơ thể quả thực là thần tốc.

Sau khi ngủ đủ giấc, Nhan Ly rón rén xuống giường, vừa định đi chuyển vật nặng chặn cửa, liền nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh.

"Để tôi chuyển cho."

Động tác của Nhan Ly cứng đờ, quay người lại.

"Tuyết Ca."

"Ừm." Tuyết Ca khẽ mỉm cười, giơ tay lên chuyển vật nặng, cẩn thận dời ra một khe hở nhỏ.

Không lớn, chỉ đủ cho một mình Nhan Ly đi qua.

"Tôi biết cậu định làm gì, cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ ở đây canh cửa." Mục Tuyết Ca chủ động lên tiếng.

Việc di chuyển vật nặng chặn cửa ra vào sẽ làm phiền những người người đồng đội đang nghỉ ngơi trong phòng, cho nên Mục Tuyết Ca định canh giữ khe hở này, đề phòng zombie xuất hiện.

Ban ngày, những con zombie bị hấp dẫn đến tầng sáu, sau khi không tìm thấy thức ăn, lại lảo đảo không biết chạy đi đâu mất.

Có thể khẳng định, hiện tại tầng sáu không có zombie.

Zombie đều đang lang thang ở các tầng khác.

Nhan Ly: "Cảm ơn."

"Giữa chúng ta" Mục Tuyết Ca nhìn thẳng vào Nhan Ly nói: "không cần nói cảm ơn."

Nhan Ly ra khỏi cửa, đi xuống tầng dưới trước.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Lợi dụng tinh thần lực cảm nhận căn phòng có người sống sót, sau đó gõ cửa, tiếp đó đặt vật tư ở cửa, nhanh chóng rời đi.

Cô vừa đi, vừa tìm kiếm căn phòng có người sống sót.

Sao chép dị năng tốc độ của Tiếu Tiếu, tốc độ di chuyển của Nhan Ly cực nhanh, cho dù thật sự đụng độ zombie, quái vật kia cũng hoàn toàn không đuổi kịp cô.

Thần kinh của những người sống sót đã sớm căng thẳng, ít nhiều gì họ cũng đoán được tòa nhà này có người mới đến.

Nhưng người mới đó rốt cuộc là tốt hay xấu, là người cứu viện do chính quyền phái tới hay là người sống sót chạy nạn ngang qua, họ không thể xác định.

Theo bước chân rời đi của Nhan Ly, những người sống trong các căn phòng đều do dự rất lâu.

Ngoài cửa là người sao?

Tiếng gõ cửa rất có nhịp điệu này không phải thứ mà zombie không não kia có thể tạo ra.

Chỉ có thể là người.

Người bên trong đa phần đều cẩn thận đứng ở cửa, hoặc do dự rất lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm nhìn ra mắt mèo.

Bên ngoài không có gì cả.

Lại trải qua một phen đấu tranh tâm lý, người đầu tiên lấy hết can đảm mở cửa xuất hiện.

Anh ta kinh ngạc phát hiện ra thứ đặt ở cửa là một giỏ lớn vật tư sinh tồn, có đồ ăn thức uống, thậm chí còn có cả thực phẩm chức năng bổ sung các chỉ số dinh dưỡng cho cơ thể, và thuốc men thông thường.

Anh ta kích động cầm vào, sau đó nhanh chóng chụp ảnh trong nhóm chat của cư dân để thông báo tin tức này.

"Trời ơi, Bồ Tát sống!"

"Vị cứu tinh xuất hiện rồi!"

Tòa nhà này có tổng cộng 18 tầng, hiện tại số cư dân còn sống sót gom lại cũng không quá hai mươi người.

May mắn thay, điện nước và mạng vẫn chưa bị cắt, những cư dân còn sống sót hiện tại cũng có thể thông qua trò chuyện nhóm để an ủi lẫn nhau.

Mọi người tận mắt chứng kiến số lượng avatar hoạt động trong nhóm chat của cư dân ngày càng ít đi, mỗi buổi sáng thức dậy việc đầu tiên là báo cáo bình an cho nhau trong nhóm.

Tin nhắn này vừa được gửi đi, lập tức làm nổ tung nhóm chat.

Mọi người lần lượt mở cửa, nhanh như chớp kéo đồ vào trong nhà.

Trong quá trình "tặng quà", Nhan Ly rất chu đáo tiêu diệt những con zombie lang thang xung quanh.

Làm như vậy là để đề phòng lúc mọi người mở cửa, bị zombie tấn công.

Đôi khi thấy phiền phức, cô dứt khoát tháo luôn cửa sổ trong hành lang, ném thẳng những con zombie xuống.

Tất nhiên, ném đồ từ trên cao là hành vi không đúng.

Nhưng không có cách nào nhanh hơn thế.

Càng lên cao, số lượng zombie càng ít.

Chỉ tiếc càng lên cao, số người sống sót cũng không còn nhiều.

Mọi người trong giai đoạn đầu của khủng hoảng, điên cuồng chạy xuống dưới, kết quả là dê vào miệng cọp.

Nhan Ly muốn nhanh chóng hấp thụ tinh hạch trên người "nhện thịt", cho nên bây giờ mới điên cuồng đi tiêu hao năng lượng.

Chỉ cần trong cơ thể có khoảng trống, quá trình hấp thụ sẽ tự động được kích hoạt.

Một khi đã mở ra một khe hở, những thứ còn lại sẽ thuận theo tự nhiên mà tràn vào.

————
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 139: NUÔI DƯỠNG ZOMBIE VƯƠNG LẤY TINH HẠCH



Thành phố G.

Bùi Tư Dạ nhìn Triệu Tình người không ra người, quỷ không ra quỷ trước mặt, hài lòng nhếch môi.

"Tác phẩm" hoàn hảo nhất của hắn cuối cùng cũng ra đời.

Zombie cũng sẽ tàn sát lẫn nhau, một khi thành công, zombie được sinh ra sẽ mang lại cho hắn sự ngạc nhiên.

"Để tôi xem... tinh hạch của cô ở đâu nhỉ?" Bùi Tư Dạ cầm con d.a.o sắc bén trong tay, ánh bạc lóe lên.

Triệu Tình đã không thể nói chuyện, cô ta cảm thấy mình rất mệt, rất khó chịu...

Bùi Tư Dạ tên điên này, tên bi3n thái... đồ tạp chủng của nhân loại!

Hắn cư nhiên ép buộc mình thôn phệ đại minh tinh Sở Tinh Hà.

Mà trước đó, Sở Tinh Hà đã biến thành zombie đã thôn phệ Tần Duyệt và một đống thứ lộn xộn.

Có động vật sống, cũng có thịt thối rữa, thậm chí còn có cả zombie.

Ngay một ngày trước, Sở Tinh Hà trong tay Bùi Tư Dạ đã dị hóa thăng cấp thành zombie vương.

Triệu Tình đến lúc này mới biết, quái vật mạnh mẽ như zombie vương vậy mà vẫn có thể bị "nhân tạo" ra.

Nhưng... tại sao Bùi Tư Dạ lại biết chuyện này?

Dù sao đây là chuyện mà ngay cả chính quyền cũng chưa từng công bố mà?

"Thể chất của cô quả thật đặc biệt, vạn người có một." Bùi Tư Dạ dùng đầu nhọn của d.a.o nâng cằm Triệu Tình lên: "Rất hiếm có dị năng giả nào bị nhiễm nặng như vậy mà vẫn giữ được ý thức của con người."

Triệu Tình là một zombie vẫn giữ được ý chí của con người.

Ít nhất ở kiếp trước, Bùi Tư Dạ vất vả tìm kiếm rất lâu, đều không tìm được vật thí nghiệm hoàn mỹ thỏa mãn điều kiện này.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Sống lại một đời, dường như cũng không có gì không tốt.

Xem đi, đây không phải đã mang đến cho hắn sự ngạc nhiên và quà tặng sao?

Dưới ánh mắt kinh hoàng của Triệu Tình, mũi d.a.o di chuyển trên cơ thể...

"Tinh hạch không nằm trong não, kỳ lạ..." Nụ cười trên mặt Bùi Tư Dạ rất âm lãnh, lộ ra vẻ quỷ dị.

Trước mắt Triệu Tình lóe lên ánh máu, mặc dù đã biến thành zombie, nhưng cảm giác đau đớn của cô ta vẫn còn.

Triệu Tình đang rất đau...

Cảm giác sống không bằng chết, trong khoảng thời gian này cô ta đã nếm trải vô số lần.

Mau g.i.ế.c cô ta đi... nhanh lên, nhanh hơn nữa, kết thúc đối với cô ta mà nói hiện tại không phải là tin dữ, mà là cứu rỗi.

Kết thúc tất cả, Triệu Tình liền có thể giải thoát.

"Tìm thấy rồi."

Âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai Triệu Tình.

Ngay sau đó là m.ổ b.ụ.n.g moi ruột!

Khóe miệng Triệu Tình hơi nhếch lên, cuối cùng cũng giải thoát rồi.

Bùi Tư Dạ nhìn tinh hạch lấy ra từ vị trí bụng rất hài lòng.

Đây là tinh hạch lớn nhất mà hắn từng thấy trong hai kiếp.

Lớn bằng cả một quả dưa hấu.

Trên thế giới này e rằng sẽ không có dị năng giả nào có được tinh hạch lớn hơn cái này nữa...

Màu sắc trong suốt, phẩm chất thượng thừa, ẩn chứa sức mạnh cuồn cuộn.

Bùi Tư Dạ ở trong tầng hầm suốt hai ngày một đêm.

Dương Thanh Y bên ngoài sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Cuối cùng, nhìn thấy Bùi Tư Dạ bình an vô sự đi ra, cô ta rơi nước mắt, kích động nhào tới.

"Anh Bùi..."

Dương Thanh Y khóc đến thở không ra hơi.

Bùi Tư Dạ cúi đầu nhìn đối phương, mỹ nhân rơi lệ, trong lòng hắn lại không dậy nổi chút gợn sóng nào.

Dương Thanh Y không có gì không tốt, chỉ tiếc cô ta quá yếu đuối, quá thích khóc, điều này khiến Bùi Tư Dạ trong lòng có chút phiền muộn.

Hắn không phải ghét phụ nữ yếu đuối, hắn chỉ thích hoa kiêu ngạo bị mình khuất phục, kẻ mạnh vì hắn mà cúi đầu, loại cảm giác chinh phục đó.

Trên người Dương Thanh Y, hắn không cảm nhận được loại d*c v*ng đó.

Chỉ có Nhan Ly mới có thể khiến hắn rung động...

Chỉ tiếc...

Bùi Tư Dạ ôm người phụ nữ trong lòng, suy nghĩ lại bay đến nơi xa hơn.

"Y Y, chúng ta nên rời khỏi đây rồi."

Chuyện phòng thí nghiệm, cũng nên bắt tay vào chuẩn bị rồi.

————

Nhan Ly đến tầng 13, dường như chỉ có một căn phòng có sinh vật sống đang hoạt động.

Chính là ở đây.

Trước đó, nguồn thông tin mà cô và Lạc Ninh cùng nhau cảm nhận được chính là ở đây.

Đến gần hơn một chút, bên trong truyền đến tiếng cãi vã, dường như còn có âm thanh đồ vật bị đập vỡ.

Nhan Ly không phải người nhiều chuyện, cô sẽ tặng vật tư cứu mạng cho những người sống sót, nhưng không có nghĩa là cô sẽ rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng.

Vì vậy, sau khi đặt giỏ xuống, gõ cửa vài cái, cô quay người rời đi.

Cửa được mở ra một khe hở sau khi cô rời đi.

Nếu Nhan Ly còn ở đó sẽ phát hiện ra, người mở cửa không phải người lớn, mà là một bé gái xinh xắn đáng yêu.

Hứa Mạt Mạt tết tóc hai bên, mặc váy, trong tay còn nắm một con thỏ bông.

Cô bé nhìn chằm chằm hành lang trống rỗng bên ngoài chớp chớp mắt, bố lại đánh mẹ rồi.

Bởi vì bố nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat của cư dân, ông ta tưởng rằng một người tên là "Bộ Quốc An" đến tặng vật tư, ông ta sợ mẹ sẽ rời đi.

Hứa Mạt Mạt không thích bố, cô bé rất ghét ông ta.

Cô bé không biết "Bộ Quốc An" là gì, nhưng hẳn là người có thể đưa mẹ rời khỏi đây phải không?

Nếu có thể, Hứa Mạt Mạt hy vọng mẹ rời đi.

Cô bé lén lút đến mở cửa.

Quay đầu nhìn lại phía sau, cô bé ngồi xổm xuống kéo giỏ.

... không nhúc nhích.

Nặng quá, làm tay cô bé đau quá.

Hứa Mạt Mạt mím môi, rưng rưng nước mắt, đưa bàn tay đỏ ửng lên miệng thổi thổi.

Đau quá...

Chỉ đỏ một chút đã đau như vậy, vậy trên người mẹ có nhiều vết thương như vậy, nhất định là rất đau rất đau, thổi một trăm lần cũng vẫn rất đau phải không...

Rời khỏi tầng 13, lên trên nữa đã không còn người sống sót.

Trên tầng thượng có một người, tiếc là đã bị c.h.ế.t đói.

Nhan Ly dùng tinh thần lực thăm dò một chút, ước chừng người đó qua đời hai tháng trước khi họ đến.

Cô không đi mở cửa.

Tránh cho mùi bên trong tràn ra khắp hành lang.

Tình hình ở tầng bảy có chút nguy hiểm, là một cặp mẹ con.

Người mẹ đã biến thành zombie, nhưng người con gái không nỡ làm tổn thương mẹ mình, lại không muốn nhìn bà rời khỏi mình, cho nên dứt khoát trói mẹ trong thư phòng.

Nhan Ly không can thiệp vào hành vi này của đối phương, mọi người đều là người trưởng thành, bất kể làm chuyện gì đều phải tự mình gánh chịu.

Huống chi cô cũng không rảnh mà xen vào chuyện của người ngoài.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back