Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 485: Chương 485



Thế nhưng dù như thế nào Lâm Dược Phi vẫn lo lắng, nhất quyết bảo Thẩm Vân thời gian gần đây nói chuyện phiếm với Lâm Tiếu nhiều lên: "Em đi nói bóng gió về chuyện yêu đương đi, Tiếu Tiếu chịu nói chuyện với em hơn."

Thẩm Vân đi dò hỏi quân tình. Được rồi, cô ấy thừa nhận mình cũng rất tò mò. Tiếu Tiếu là cô gái ưu tú như vậy, rốt cuộc sẽ yêu đương với chàng trai như thế nào.

Thẩm Vân không muốn quấy rầy Lâm Tiếu, cách vài ngày, lúc Lâm Tiếu chủ động gọi điện thoại về nhà mới nói chuyện phiếm với cô vài câu. Một kỳ nghỉ đông trôi qua đã gom góp được biết không ít tin tức rồi

Thẩm Vân nói với Lâm Dược Phi: “Chàng trai đó cũng học ở Bắc Kinh.”

Lâm Dược Phi: "Học nghiên cứu sinh hay là tiến sĩ?"

Thẩm Vân: "Ngành học là ngành y hệ đào tạo tám năm, sau khi tốt nghiệp nhất định là tiến sĩ, còn hiện tại học nghiên cứu sinh hay là tiến sĩ thì em nghe không hiểu."

Đôi mắt Lâm Dược Phi sáng lên: "Học y?"

Theo tuổi tác bà ngoại và mẹ tăng dần, mấy năm nay Lâm Dược Phi càng ngày càng chú ý việc kết giao với những người bạn bác sĩ, nghe nói người yêu của Tiếu Tiếu học y, phản ứng đầu tiên là vui mừng.

Nhưng rất nhanh sau đó lại nhíu mày: “Bác sĩ bận quá, đa số khoa đều bề bộn nhiều việc, sau này không thể chăm sóc gia đình được.”

Hơn nữa rất nhiều bác sĩ nam dễ dàng làm bậy bạ, có tiền lại áp lực lớn, đám người thế này là đối tượng có nguy cơ cao ngoại tình, phạm vi quen biết của Lâm Dược Phi đã có rất nhiều ví dụ giống thế này.

"Tiếu Tiếu chắc chắn không phải là người sẽ chăm sóc gia đình…" Lâm Dược Phi hiểu rõ em gái của mình: "Còn tìm một người không chăm sóc gia đình, hai người đều không chăm sóc gia đình..."

Thẩm Vân cắt ngang lời Lâm Dược Phi: "Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, Tiếu Tiếu đã nói rất rõ ràng, không lập gia đình."

Thẩm Vân ghét bỏ nhìn Lâm Dược Phi một cái: "Đừng có dùng cái ý nghĩ của thế hệ sau bảy mươi các anh để nghĩ về thế hệ sau tám mươi của Tiếu Tiếu."

"Tiếu Tiếu sống rất rõ ràng, rất hiểu biết."

"Em thấy em ấy sống còn rõ ràng hơn chúng ta nhiều."

Lâm Dược Phi chậc lưỡi một tiếng, muốn phản bác nhưng lại không dám, tiếp tục hỏi: “Vậy người đó trông thế nào?”

Thẩm Vân đáp: “Đẹp trai.”

Lâm Dược Phi vội vàng hỏi: "Tiếu Tiếu cho em xem hình rồi hả?”

Thẩm Vân: "Tiếu Tiếu tự nói đẹp trai."

Lâm Dược Phi nhíu mày: "Mắt nhìn của em ấy ra làm sao chứ." Lâm Dược Phi được công nhận là đẹp trai, nhưng mà trong miệng em gái thì từ nhỏ đến lớn chỉ có một chữ “xấu”.

Lâm Dược Phi tưởng tượng không ra người mà em gái cảm thấy đẹp trai là như thế nào, chắc không phải là người quái dị trong mắt mọi người chứ?

Thẩm Vân: "Là kiểu nhã nhặn, tuấn tú, da rất trắng, thân hình cũng rất cao, một mét bảy chín."

Lâm Dược Phi trừng mắt, vẻ mặt không thể tin. Còn có chàng trai sẽ nói mình cao một mét bảy chín sao? Không bỏ thêm một số để làm tròn thành mét tám sao?

"Trái lại là một đứa trẻ trung thực…" Lâm Dược Phi bình luận.

Vấn đề tiếp theo của Lâm Dược Phi là tên họ đầy đủ của đối phương, quê quán ở đâu, cha mẹ làm gì, Thẩm Vân đều không biết.

Lâm Dược Phi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thẩm Vân: "Miệng của Tiếu Tiếu kín như vậy à, ngay cả em cũng không nói?"

"Chắc em sẽ không đứng cùng phe với Tiếu Tiếu hùa nhau gạt anh chứ?"

Thẩm Vân: "Vậy anh thử ngẫm nghĩ lại xem, vì sao Tiếu Tiếu lại muốn gạt anh. Với cái kiểu điều tra hộ khẩu này của anh, Tiếu Tiếu không thèm nói với anh đâu."

Lâm Dược Phi: “Anh thế này không phải là do lo lắng sao.”

Anh biết rõ Lâm Tiếu đã sớm có năng lực làm chủ cuộc sống của mình, nhưng với tư cách là anh trai, anh vẫn không nén được lo lắng.

"Vậy em hỏi câu hỏi quan trọng nhất chưa? Tiếu Tiếu thích tên nhóc đó ở điểm nào?"

Thẩm Vân: "Tiếu Tiếu nói lúc ở bên chàng trai đó, em ấy cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ."

Sắc mặt Lâm Dược Phi thoáng đã thả lỏng: "Vậy cũng được… em ấy thích là được."

Ưu điểm khác cũng không sánh bằng có thể làm cho Tiếu Tiếu vui vẻ. Đương nhiên: "Nếu ngày nào đó dám làm cho Tiếu Tiếu không vui, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho thằng nhóc đó."

Thẩm Vân liếc mắt: “Chuyện yêu đương của người trẻ tuổi, anh bớt xen vào đi.”

Thẩm Vân cảm thấy Lâm Dược Phi còn không bằng Lữ Tú Anh nữa cơ, cô ấy bảo: "Lúc hai chúng ta yêu nhau không đáng tin như thế mà mẹ anh còn không hề nói một chữ."

Buổi tối nằm ở trên giường, Lâm Dược Phi giúp đỡ Thẩm Vân nhét chăn lót eo, thai thứ hai đã lộ ra ngoài nhanh hơn một đứa nhiều. Cùng số tháng nhưng bây giờ bụng Thẩm Vân lớn hơn lúc có thai Niên Niên quá nhiều.

Lúc nằm ở trên giường, Thẩm Vân thường xuyên cảm thấy eo không thoải mái, muốn dùng gối đầu, chăn lót thành một cái ổ nhỏ để cho cô ấy cảm thấy thoải mái. Có đôi khi thoáng cái đã lót vừa ý, có đôi khi dù lót như thế nào Thẩm Vân cũng cảm thấy chưa đủ thoải mái, phải điều chỉnh hơn nửa tiếng.

Lâm Dược Phi vừa điều chỉnh cái chăn, vừa nói chuyện phiếm cùng Thẩm Vân: "Ôi, ban ngày em bảo Tiếu Tiếu sống hiểu biết hơn chúng ta. Chúng ta sống thế nào mà không hiểu biết thế?"

Thẩm Vân: "Lúc em bằng tuổi Tiếu Tiếu, không hề hiểu biết như Tiếu Tiếu rằng bản thân muốn một cuộc sống như thế nào."

Lâm Dược Phi im lặng, anh thì càng không cần phải nói.

Thẩm Vân: “Nhưng mà hai ta cũng không cần so sánh với Tiếu Tiếu, người bình thường mà, có thể càng sống càng hiểu biết, đó cũng là tiến bộ.”

"Hầy, nếu nói thì nếu anh có thể sống lại một đời, anh muốn sống như thế nào?"

Đột nhiên nghe được vấn đề này, Lâm Dược Phi ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Thẩm Vân, trái tim đập bình bịch. Vì sao Thẩm Vân lại hỏi như vậy? Có phải cô ấy… Nhưng sau khi tỉnh táo vài giây, Lâm Dược Phi từ vẻ mặt như thường của Thẩm Vân nhìn ra Thẩm Vân không có ý gì khác, câu hỏi này chỉ là một câu hỏi mang tính giả thuyết.

Thẩm Vân nói về bản thân mình trước: "Nếu như em có thể sống lại một đời thì em cũng muốn thử sống giống như Tiếu Tiếu."

Công việc và gia đình chỉ cần ném sau đầu, cuộc sống có thể nhẹ nhàng đi một nửa.

"Kiếp sau, hoặc là em sinh ra ở nhà người có tiền, không cần làm việc cũng không lo áo cơm cả đời, hoặc là em không kết hôn không sinh con, một thân một mình, tự do, phóng khoáng."

Lâm Dược Phi nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Vân: "Hai ta hiện đang cố gắng, về sau để con gái có thể tự do lựa chọn. Con gái muốn sống thế nào thì sẽ sống như thế ấy."

“Nếu sau khi lớn lên Niên Niên cũng giống như cô con bé, cũng sống mà không muốn kết hôn thì không kết hôn, muốn kết hôn thì nuôi một cậu trai trắng trẻo.”

Thẩm Vân hung hăng trừng Lâm Dược Phi một cái: "Nỗ lực để cho sau này con gái sống một cuộc sống tốt, tại sao anh không cố gắng để em sống một cuộc sống tốt?”

Đôi mắt Lâm Dược Phi trừng càng lớn: “Em muốn sống ngày tháng tốt lành gì? Em cũng muốn nuôi một cậu trai trắng trẻo à?”

Thẩm Vân bậc cười: “Hầy, anh còn chưa nói kìa! Nếu như có thể sống lại thì anh muốn sống một cuộc sống như thế nào?”

Lâm Dược Phi nhẹ nhàng ôm Thẩm Vân: "Sống như hiện tại vậy, toàn bộ nỗ lực của anh chỉ có thể sống như thế này thôi."

Lâm Dược Phi dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Thẩm Vân: "Sống như hiện tại em không thích à?"

Thẩm Vân không chút do dự đáp: “Thích chứ.”

Sự nghiệp của cô ấy, gia đình của cô ấy đều là khát vọng từ nhỏ của cô ấy, đều là những thứ cô ấy không cách nào dứt bỏ được. Đời này cô ấy nhất định là không nỡ bỏ xuống cái nào.

"Cho nên mới nói kiếp sau mà, kiếp sau cũng muốn thử xem cuộc sống thanh nhàn ra làm sao.” Thẩm Vân nói.

Lâm Dược Phi: "Cần gì chờ tới kiếp sau, sau khi về hưu là được mà."

Mùa hè, kỳ nghỉ đông vừa kết thúc, Lữ Tú Anh đã gọi điện hỏi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, nghỉ hè rồi, khi nào con về nhà thế?”

Lâm Tiếu lật xem thời gian biểu của mình: “Tháng sau ạ, cuối tháng bảy con sẽ về nhà.”

Lữ Tú Anh: “Con lại bận gì vậy? Được nghỉ hè rồi mà.”

Lâm Tiếu đã giải thích với mẹ rất nhiều lần, chỉ có sinh viên khoa chính quy mới được nghỉ vào những kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hằng năm. Lâm Tiếu đang học tiến sĩ, đã không còn là sinh viên đại học nữa rồi, cô đã được xem là người đi làm.

Thậm chí không phải là người làm công mà là làm chủ, vì cô phải tự lo cho các nghiên cứu của mình.

Nhưng mẹ vẫn giữ tư tưởng cũ, nghĩ học tiến sĩ cũng là học sinh, đã là học sinh thì phải có ba tháng nghỉ đông và nghỉ hè.

Đúng là một gánh nặng ngọt ngào! Lâm Tiếu biết mẹ nhớ mình, nhưng cô không thích bị người khác quấy rầy nên đã từ chối kế hoạch tới Bắc Kinh vào tháng bảy của mẹ và bà ngoại.

Mấy năm nay, từ sau khi mua nhà ở Bắc Kinh, mẹ và bà ngoại đã đi khắp Bắc Kinh rồi. Lâm Tiếu biết hai người thích ở nhà hơn, đến Bắc Kinh chỉ là để thăm cô.

“Thật sự không cần đâu, chỉ một tháng thôi, sau khi xử lý xong những chuyện còn dang dở, con sẽ về nhà ngay.” Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiếu điều chỉnh lại thời gian biểu cho một tháng tới của mình một lần nữa, kéo dài thời gian làm việc mỗi ngày thêm một tiếng đồng hồ, như vậy thì mới có thể về thăm nhà trước mấy ngày.

“Mẹ, ngày mốt mẹ lái xe tới đón con đi.” Lúc gọi về nhà Lâm Tiếu có hơi xấu hổ, cô đã hơn hai mươi tuổi rồi, một năm nữa sẽ tốt nghiệp tiến sĩ, thế mà về nhà còn phải nhờ mẹ đưa đón.

“Năm nay con phải học lái xe mới được.” Lâm Tiếu đã hạ quyết tâm rất nhiều lần, nhưng không lần nào có thời gian.

Lữ Tú Anh: “Mẹ luôn sẵn sàng tới đón con mà.”

“Khi nào có thời gian rồi học, mẹ cũng có thể đón con thêm vài lần nữa.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 486: Chương 486



Về đến nhà, Lâm Tiếu nhìn ổ khoá mới trên cửa lớn nhà mình, ngạc nhiên hỏi: “Nhà chúng ta đổi khoá cửa rồi hả mẹ?”

Lữ Tú Anh ấn ngón tay lên cửa, khoá cửa lập tức mở ra, bà đẩy cửa ra nói: “Ừ, vừa mới đổi. Con cũng lưu vân tay của mình vào đi, nhớ cả mật khẩu nữa.”

Nghe tiếng mở cửa, Tiểu Hoàng từ từ bước tới.

Nó nhìn Lâm Tiếu đầu tiên, nhưng không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó nó quay phắt đầu lại, hai mắt mở to, sau đó điên cuồng lao về phía cô.

Lâm Tiếu vội vàng ngồi xuống, hai tay ôm lấy Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, chị về rồi này.”

Lần cuối cô về nhà cách đây đã lâu, khi Tiểu Hoàng mới nhìn thấy cô nó còn không dám tin. Sau khi nhận ra cô đã thật sự về nhà, Tiểu Hoàng trở nên cực kỳ nhiệt tình.

Tay và mặt Lâm Tiếu bị Tiểu Hoàng l.i.ế.m ướt dầm dề, cô không chịu nổi, phải né trái né phải: “Được rồi, được rồi.”

Biết hôm nay Lâm Tiếu về nhà, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân đã đưa Niên Niên tới từ sớm.

Sau khi nhìn thấy Lâm Tiếu, Niên Niên lập tức nhào tới, muốn được cô ôm.

Lâm Dược Phi nhìn con gái: “Sao con giống chó con quá vậy?”

Lâm Tiếu ôm lấy Niên Niên, sau khi về nhà, cả người cô như được thả lỏng. Được người nhà vây xung quanh, Lâm Tiếu cảm nhận được nỗi nhớ của từng người đối với mình. Tuy người lớn không thể hiện thái quá như Tiểu Hoàng và Niên Niên, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng từ gương mặt vui vẻ và những lần gắp đồ ăn cho cô của họ.

Sau này phải thường xuyên về nhà mới được, Lâm Tiếu thầm quyết tâm.

Năm nay Lâm Tiếu không hay về nhà, vì sau mỗi lần về nhà, tâm trạng của cô được thả lỏng, thật sự rất khó duy trì hiệu suất làm việc.

“Chị Tiểu Vân, ngày dự sinh của chị là nửa tháng sau đúng chứ?” Lâm Tiếu hỏi: “Mang thai lần này có vất vả không chị?”

Thẩm Vân: “Vất vả hơn lúc mang thai Niên Niên một chút.”

Lúc Thẩm Vân mang thai Niên Niên, cô ấy hoàn toàn không bị nghén, người “nôn nghén" trong nhà là Lâm Dược Phi. Lần mang thai đứa con thứ hai, ba tháng đầu cô ấy cũng không nôn nghén, Thẩm Vân vẫn có thể xuôi nam về bắc, sức khoẻ không yếu đi chút nào.

Không ngờ đến tháng thứ tư, hiện tượng nôn nghén lại bắt đầu.

Lâm Dược Phi đau lòng thở dài: “Lúc trước thì ngoan biết bao nhiêu, bây giờ nó biết chúng ta muốn giữ nó lại rồi.”

Sau đó Thẩm Vân phát hiện ra một điều, lúc cô ấy bận rộn ở công ty, không biết có phải sự chú ý được dời sang việc khác hay không mà cô ấy không nghén chút nào. Ngược lại, lúc nghỉ ngơi ở nhà thì phản ứng nôn nghén lại rất nghiêm trọng.

Nếu đã như vậy, ngày nào Thẩm Vân cũng đến công ty, cuối tuần cũng không nghỉ ngơi.

Lâm Dược Phi: “Xem ra là một đứa nhóc không chịu ở yên.” Lúc ra ngoài thì không làm phiền đến ai, lúc bận rộn ở công ty cũng không nghịch, chỉ lúc ở nhà mới gây chú ý.

Ngày thứ ba Lâm Tiếu ở nhà, Thẩm Vân động thai lúc chạng vạng.

Lâm Tiếu, bà ngoại và dì Hoàng ở nhà chăm sóc Niên Niên, Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đến bệnh viện.

Lâm Tiếu hoảng sợ: “Còn hơn mười ngày nữa mà?”

Bà ngoại: “Không thể chính xác được đâu. Xem ra đứa bé nôn nóng lắm rồi.”

“Khi nào mẹ về vậy ạ? Khi nào con mới được gặp mẹ?” Thẩm Vân vừa mới rời khỏi nhà mấy tiếng đồng hồ, Niên Niên đã hỏi liên tục.

“Mấy ngày nữa mẹ mới được xuất viện, nhưng mà ngày mai cháu có thể gọi cho mẹ rồi.” Dì Hoàng nói với Niên Niên.

Mười một giờ tối, điện thoại trong nhà vang lên, cả nhà đều đang chờ cuộc gọi này.

Lâm Tiếu nhanh tay lẹ chân nghe điện thoại: “Alô.”

Giọng nói anh trai truyền tới từ đầu dây bên kia: “Mẹ con đều bình an.”

Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.

“Cha ơi cha ơi, khi nào con mới được gặp mẹ ạ?” Niên Niên nói vào điện thoại.

Câu trả lời của Lâm Dược Phi cũng giống vậy: “Mấy ngày nữa, khi nào mẹ xuất viện rồi đến trung tâm chăm sóc sau sinh, cha sẽ đưa con đến thăm mẹ.”

“Dạ…” Niên Niên không hiểu lắm: “Vậy mẹ sinh em gái hay em trai vậy ạ?”

Lâm Dược Phi: “Em gái.”

“Đúng rồi, Tiểu Vân đã đặt tên cho đứa thứ hai rồi, là Thẩm Doanh.”

Hôm nay là ngày mười sáu âm lịch, Thẩm Vân nhìn thấy mặt trăng tròn trên bầu trời qua tấm kính của phòng bệnh, sau đó nhìn đứa con mới ra đời của mình, trong đầu nghĩ ra cái tên “Doanh” này.

“Tên hay quá!” Lâm Tiếu và bà ngoại lập tức đọc cái tên Doanh Doanh mà không gọi là đứa thứ hai hay em bé nữa.

Niên Niên đọc tên em gái vài lần rồi bĩu môi, cô bé cảm thấy tên của em gái hay hơn tên mình.

“Lúc đặt tên cho cháu, tại sao không ai hỏi ý kiến cháu hết vậy?” Niên Niên bất mãn nói.

Bà ngoại và dì Hoàng cười ha ha.

Lâm Tiếu giải thích với Niên Niên: “Vì cháu được sinh ra vào dịp tết, nên đặt là Niên Niên.”

“Em gái được sinh ra vào đêm trăng tròn, nên đặt là Doanh Doanh.”

Niên Niên thở dài, chỉ trách ngày mình sinh ra không đẹp mà thôi.

Bà ngoại nói: “Ngày sinh của Niên Niên là đẹp nhất. Người xưa đã nói sinh mùng một làm hoàng hậu, sinh mười lăm làm quan, sinh vào ngày một đầu năm rất có phúc.”

Dì Hoàng bên cạnh cười nói: “Ngày sinh của Doanh Doanh cũng đẹp, trăng tròn, sau này cũng sẽ đầy đủ hạnh phúc.”

Vào ngày Thẩm Vân xuất viện, Lâm Tiếu và Niên Niên gặp được cô ấy ở trung tâm chăm sóc sau sinh.

Bốn năm trước, khi Niên Niên ra đời, trong nước vẫn chưa có trung tâm chăm sóc sau sinh, bây giờ thì không chỉ có một.

Sau khi Niên Niên vào trung tâm chăm sóc sau sinh, cô bé khó hiểu hỏi: “Tại sao mẹ và em gái lại phải ở trong khách sạn vậy ạ?”

Niên Niên chưa từng tới trung tâm chăm sóc sau sinh, nhưng cô bé nhớ rõ căn phòng khách sạn mà mình từng ở cũng giống như thế này.

“Vì ở đây có những chuyên gia chăm sóc cho mẹ và em gái.” Lâm Dược Phi giải thích cho Niên Niên.

Lâm Tiếu đứng bên cạnh giường em bé, cẩn thận quan sát gương mặt của Doanh Doanh: “Doanh Doanh giống Niên Niên thật đấy.”

Niên Niên nhìn cô út rồi lại nhìn em gái trên giường em bé, rồi lại nhìn cô út.

“Không giống, Niên Niên và em gái chẳng giống nhau chút nào.”

Niên Niên kinh ngạc, làm sao cô bé lại giống em gái xấu quắc cả người đỏ rực lại còn nhăn nheo thế này cơ chứ?

Em gái xấu như vậy cũng đáng thương quá đi. Niên Niên đứng cạnh mép giường của em gái, dùng sức nhón chân nhìn em gái bằng ánh mắt thương hại.

Bây giờ Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi đã biết em bé mới sinh sẽ trông như thế nào nên không còn chê cười như lúc Niên Niên chào đời nữa, cũng đã quen với việc nhìn bản chất thông qua biểu hiện rồi.

Hai anh em lén nhìn nhau: “Doanh Doanh và Niên Niên giống nhau quá!”

“Phải, anh nhớ lúc Niên Niên chào đời cũng giống vậy đấy.”

“Khi nào về lại so sánh ảnh chụp của cả hai thử xem.”

Lần sinh này, Thẩm Vân ở trung tâm chăm sóc sau sinh nên không cần Lữ Tú Anh phải chăm lo từng bữa ăn và những việc khác như trước nữa.

Người chăm sóc ở trung tâm chăm sóc sau sinh là dì Tiền, trông có vẻ sạch sẽ nhanh nhẹn, làm việc cũng nghiêm túc cẩn thận.

Lữ Tú Anh đã đến trung tâm mấy lần, lần nào dì Tiền cũng làm việc rất tốt.

Thẩm Vân và Lâm Dược Phi cũng rất hài lòng, còn bàn bạc với dì Tiền, sau khi Thẩm Vân ở cữ hết tháng sẽ đưa dì Tiền về nhà, tiền lương sẽ trả theo mức lương ở trung tâm chăm sóc sau sinh.

Nhưng khi Thẩm Vân ở cữ xong, Lữ Tú Anh lại nghe nói Thẩm Vân và Lâm Dược Phi không đưa dì Tiền về nhà nữa mà nhờ dì Hoàng giới thiệu một người đáng tin khác.

Lữ Tú Anh: “Sao vậy? Dì Tiền lúc trước khá tốt mà.”

Dì Hoàng nói: “Tổng giám đốc Lâm và tổng giám đốc Thẩm thấy dì Tiền có vài tư tưởng không tốt lắm, lo rằng nếu vào nhà sẽ làm ảnh hưởng tới Niên Niên.”

Lữ Tú Anh: “Hả? Cái gì không tốt?”

Dì Hoàng kể với Lữ Tú Anh, lúc nào dì Tiền cũng hỏi thăm có phải nhà mẹ đẻ của Thẩm Vân có tiếng nói lắm phải không, có phải Lâm Dược Phi sống dựa vào nhà vợ hay không, nếu không sao lại đồng ý để đứa con thứ hai mang họ mẹ.

“Doanh Doanh nghe chưa hiểu, nhưng Niên Niên đã hiểu chuyện rồi.”

Lữ Tú Anh gật đầu: “Vậy nhờ dì Hoàng giới thiệu cho một người tốt hơn nhé.”

Cuối tháng tám, Lâm Dược Phi làm một bàn rượu nhỏ mừng đầy tháng, chỉ có người thân trong nhà, không mời người ngoài. Niên Niên còn nhận được mấy bao lì xì.

“Bao lì xì của Doanh Doanh được tính như Niên Niên, con sẽ bù cho con bé.” Lâm Dược Phi nói.

Nguồn thu đầu tiên của kho bạc nhỏ của Niên Niên chính là những bao lì xì vào dịp đầy tháng, Doanh Doanh cũng không thể thiếu.

Lâm Tiếu làm cô, cũng đưa bao lì xì cho Doanh Doanh, nhưng Lâm Dược Phi và Thẩm Vân không nhận: “Em còn đi học mà, sao có thể lấy tiền của em được chứ?”

Lâm Tiếu: “Em có tiền mà.”

“Anh, em chuẩn bị mua nhà ở Bắc Kinh, anh đề xuất giúp em nên mua ở đâu đi.”

Lâm Dược Phi mở to hai mắt: “Mua nhà ở Bắc Kinh? Tiền đâu mà em có?”

“Tiền em kiếm từ việc nghiên cứu chứ đâu.” Lâm Tiếu nhìn anh trai với vẻ khó hiểu, lúc trước khi cô làm nghiên cứu cho các tổ chức tư nhân, rõ ràng cô đã nói với gia đình rồi mà.

Lâm Dược Phi như gặp phải đả kích gì lớn lắm: “Không phải chứ? Làm nghiên cứu đại học mà cũng kiếm được nhiều vậy sao?”

Lâm Dược Phi vẫn luôn cho rằng Lâm Tiếu sẽ đi trên con đường nghèo khó. Dù Lâm Tiếu đã nhiều lần nói với anh rằng sau này cô sẽ kiếm được tiền, nhưng Lâm Dược Phi vẫn không xem đó là thật, còn chuẩn bị tiền bảo hiểm nhà ở cho Lâm Tiếu từ lâu.

Không ngờ, ngay trong lúc còn đi học chưa bắt đầu đi làm mà cô đã kiếm được tiền mua nhà ở Bắc Kinh luôn rồi.

Lâm Tiếu vỗ vai anh trai, để dành thời gian cho anh trai mình chấp nhận thông tin này.

Giống như khi còn nhỏ, cô vẫn luôn nghĩ anh trai thật ngốc nghếch, gia đình này phải dựa vào một mình cô.

Chấp nhận sự thật cũng cần phải có thời gian.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 487: Chương 487



Lực chú ý của con người mang tính chọn lọc, sau khi Lâm Tiếu nhắc chuyện mua nhà vào lịch trình, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có rất nhiều người đều vừa mới mua nhà hoặc có kế hoạch mua nhà.

Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì Chu Tuệ Mẫn vào làm việc tại xí nghiệp nước ngoài, cha mẹ nghe nói tiền lương của Chu Tuệ Mẫn xong thì ngay lập tức lấy hết tiền tiết kiệm trong nhà áp giải Chu Tuệ Mẫn đi xem nhà ở Bắc Kinh, muốn mua cho cô ấy một căn nhà nhỏ.

Chu Tuệ Mẫn không muốn để cha mẹ có áp lực quá lớn: “Nhà của chúng ta mới mua chưa được mấy năm mà ạ.”

Mấy năm trước lúc mua nhà đã vét sạch của cải trong nhà rồi: “Hai năm nay khó khăn lắm cha mẹ mới có lại chút tiền tiết kiệm trong tay, giờ lại muốn lấy ra trả tiền cọc cho con.”

Thế nhưng thái độ của cha mẹ Chu Tuệ Mẫn lại vô cùng kiên định với chuyện này: “Con nhìn gia đình Lâm Tiếu kìa, mấy năm nay anh trai Lâm Tiếu đã mua bao nhiêu căn nhà rồi?”

Cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn luôn rất cảm kích lời kiến nghị của Lâm Dược Phi dành cho nhà họ vào mấy năm trước, để họ không phải về quê xây nhà, lại để dành tiền mua nhà thương mại trong thành phố.

May mà nghe theo lời đề nghị này, sau khi họ mua được nhà trong thành phố vào mấy năm trước thì giá nhà mỗi năm một tăng. Còn chưa được mấy năm mà giá của một căn nhà trong thành phố đã bằng với tiền xây hai căn nhà dưới quê rồi. Hơn nữa ai cũng biết rằng, sau này giá nhà vẫn sẽ tiếp tục tăng.

Cha mẹ không đồng ý với suy nghĩ không muốn móc sạch tiền trong nhà của Chu Tuệ Mẫn: “Giờ có thể mua nổi, đương nhiên phải mua nhanh.”

“Giá nhà ở Bắc Kinh tăng nhanh hơn nhiều so với bên chúng ta. Mua trễ một năm sẽ nhiều thêm một số tiền.”

“Giờ mua nhà là móc sạch túi, con tưởng qua mấy năm nữa mua nhà thì không vét cạn à? Đến khi đó giá nhà còn đắt hơn, vét sạch tiền trong nhà vẫn không đủ nữa đó.”

“Cha với mẹ con còn trẻ, giờ vét sạch không sao, vẫn còn kiếm lại được, rồi để dành tiếp. Đừng thấy sạp hàng nhỏ của nhà mình không bắt mắt, vẫn kiếm nhiều hơn làm công đấy.”

Cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn phân tích với cô ấy: “Tiền tiết kiệm hiện tại của nhà mình đủ để trả cọc, con đã tìm được công việc tốt, có thể vay tiền, giờ mà không mua, còn muốn đợi đến bao giờ mới mua hả con?”

Với tư tưởng lỗi thời của cha mẹ Chu Tuệ Mẫn, họ sẽ không nghĩ đến chuyện mua nhà cho con gái. Nhưng ngoại lệ trong nhà Lâm Tiếu ở ngay bên cạnh, Lâm Tiếu mới đến Bắc Kinh học đại học, gia đình đã mua cho cô một căn nhà ở Bắc Kinh. Cha mẹ Chu Tuệ Mẫn cũng lập tức nảy sinh suy nghĩ mua nhà cho con gái.

“Cha mẹ biết, dù giờ cha mẹ không trả tiền cọc giúp con thì sau này con vẫn có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mua nổi. Nhưng cả nhà chúng ta cùng ra sức, mua sớm, ở sớm, tăng giá sớm, đây không phải tốt hơn sao?”

“Con giỏi giang, sau này tự mua căn thứ hai, thứ ba.”

“Căn nhà đầu tiên cha mẹ giúp con một tay, cả nhà mình hợp sức lại mua.”

Chu Tuệ Mẫn hỏi xin kinh nghiệm từ Lâm Tiếu xem mình nên mua nhà ở đâu.

Lâm Tiếu: “Tớ đi hỏi anh tớ, anh tớ khá rành cái này. Căn nhà kia của tớ mua ở đâu, cũng là do anh tớ xem giúp tớ đó.”

Lâm Tiếu nói ngân sách của Chu Tuệ Mẫn cho Lâm Dược Phi nghe, để anh kiến nghị đôi điều.

Lâm Dược Phi: “Ngân sách này chỉ có thể mua một căn nhỏ với cũ chút, gia đình Chu Tuệ Mẫn có thể chấp nhận chứ?”

Lâm Tiếu: “Ừm, họ biết.”

Lâm Dược Phi: “Vậy anh bảo Tiểu Hứa giúp hai em xem chung nhé, có căn nào thích hợp thì nói cho hai em, hai em tự xem.”

Lâm Dược Phi vẽ đại khái mấy vòng, cụ thể thì bảo Tiểu Hứa đi liên hệ với môi giới tìm căn nhà phù hợp.

Mấy hôm sau, Lâm Tiếu lại biết được, Dư Chiêu Chiêu mới đi làm năm nay, vậy mà sớm đã có kế hoạch mua nhà.

“Nhưng giờ tớ vẫn chưa có tiền, chờ tớ kiếm đủ tiền cọc mới có thể mua.” Dư Chiêu Chiêu vô cùng ngưỡng mộ Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn lấy mình làm ví dụ: “Để gia đình bỏ tiền trả cọc trước cũng được mà.” Giờ Chu Tuệ Mẫn cũng thông suốt rồi, thế này là sự lựa chọn tối đa hóa lợi ích nhất cho cả nhà, chờ sau này cô ấy kiếm được tiền sẽ có thể báo đáp lại cha mẹ.

Chu Tuệ Mẫn biết tình hình kinh tế gia đình Dư Chiêu Chiêu không tệ, cha mẹ cũng chỉ có mỗi Dư Chiêu Chiêu là con. Cha mẹ Chu Tuệ Mẫn không có văn hóa gì, bán thức ăn ở chợ cũng có thể thay đổi tư tưởng, từ con gái không cần mua nhà đến mua nhà sớm cho con gái. Cha mẹ của Dư Chiêu Chiêu cũng là phần tử tri thức, có thể hiểu được điều này sâu sắc hơn.

Dư Chiêu Chiêu: “Tình huống của tớ khác với các cậu. Tớ mua nhà, tuyệt đối sẽ không tiêu một xu tiền trong nhà.”

“Sau này tớ cũng sẽ không nói cho họ biết tớ mua nhà ở đâu.”

“Thỉnh thoảng tớ về nhà thăm họ là được. Còn cho họ biết địa chỉ của tớ hả? No.”

Lâm Tiếu nghe Dư Chiêu Chiêu nói, nhớ ra tình hình nhà cô ấy: “Mẹ cậu giờ đỡ hơn chưa?”

Dư Chiêu Chiêu than thở: “Đỡ hơn mấy năm trước rồi.” Năm đầu Dư Chiêu Chiêu thi đại học, mẹ bị chẩn đoán mắc chứng lo âu mức độ nặng, đã bắt đầu giai đoạn chống lại bệnh tật lâu dài.

“Giờ là chứng lo âu mức độ nhẹ, trầm cảm mức độ nhẹ.”

Dư Chiêu Chiêu đã nhìn thấu rồi, nỗi buồn của mẹ bắt nguồn từ việc không thể khiến người bên cạnh hoàn toàn nghe theo bà ấy. Bệnh có thể hết, nhưng h*m m**n khống chế rất khó chữa khỏi.

Mấy năm nay, Dư Chiêu Chiêu và mẹ hoàn toàn là mối quan hệ địch lui ta tiến. Nếu có một khoảng thời gian sóng yên biển lặng, Dư Chiêu Chiêu buông lỏng cảnh giác cho rằng mình có thể chung sống hòa thuận với mẹ, thì mẹ sẽ lập tức có ý đồ thao túng cuộc đời của Dư Chiêu Chiêu.

Dư Chiêu Chiêu cần cảnh giác mọi lúc mọi nơi, không ngừng nhấn mạnh giới hạn của bản thân, một bước cũng không thể nhường, nếu không thì mẹ sẽ từng bước từng bước nuốt lấy cuộc sống của cô ấy.

Lâm Tiếu: “Vậy cậu cố lên nhé!”

“Chờ khi cậu mua nhà, nếu còn thiếu tiền cọc thì tớ có thể góp chút ít cho cậu.”

Dư Chiêu Chiêu cười hì hì: “Được thôi, Vậy cảm ơn cậu trước nhé.”

“À đúng rồi, lễ Quốc Khánh năm nay trùng với ngày mừng sáu mươi năm thành lập trường trung học số một, cậu về không?” Dư Chiêu Chiêu hỏi.

Lâm Tiếu: “Ừm, tớ đã đồng ý với cô Dương rồi, lễ Quốc Khách sẽ về trường trung học số một diễn thuyết.”

Dư Chiêu Chiêu vỗ trán một cái nói: “Phải rồi, chắc chắn trường trung học số một muốn mời cậu diễn thuyết.”

“Bọn tớ đều là bạn cùng trường về góp vui, cậu là bạn cùng trường về để giữ thể diện.”

Lâm Tiếu cười to ha ha với điện thoại: “Nào có lố như cậu nói chứ?”

Dư Chiêu Chiêu: “Là tớ nói lố hay cậu làm lố, giờ này năm sau cậu đã là giảng viên hai mươi tuổi của Bắc Đại rồi.”

Lâm Tiếu nói: “Chuyện năm sau để năm sau hẵng nói.”

Dư Chiêu Chiêu: “Dù không nói chuyện năm sau cậu nhậm chức ở Bắc Đại, chỉ dựa vào chuyện giờ cậu gửi luận văn lấy được giải thưởng, cũng là bạn cùng trường chói mắt nhất của trường trung học số một rồi.”

“Vậy vừa hay, Quốc Khánh năm nay chúng ta tụ họp một bữa đi.”

Cuối tháng tám, Lâm Tiếu về trường đại học, bắt đầu niên khóa tiến sĩ cuối cùng của mình.

Lúc Lâm Tiếu rời khỏi nhà, Niên Niên đeo cặp sách nhỏ trên lưng đến cổng tiễn cô.

Qua thêm mấy ngày nữa là Niên Niên sẽ đến trường mẫu giáo rồi, giờ ngày nào cũng đeo cặp sách nhỏ trong nhà, treo bình nước nhỏ của mình, miệng lặp đi lặp lại lời tự giới thiệu bản thân cha viết giúp cô bé: “Chào các bạn, tớ tên là Lâm Niên, biệt danh là Niên Niên.”

Niên Niên đứng ở cổng chào tạm biệt với Lâm Tiếu: “Cô đi học, con cũng muốn đi học.”

Mấy hôm sau, Lâm Tiếu xử lý xong chuyện linh tinh sau khi về lại trường thì gọi điện thoại về nhà hỏi: “Niên Niên đi mẫu giáo sao rồi ạ?”

Niên Niên mong đợi được đi mẫu giáo đến thế, chắc rất vui khi ở trường mẫu giáo nhỉ?

Lâm Dược Phi than thở: “Đừng nhắc nữa.”

“Ngày nào cũng khóc, khóc mỗi ngày luôn, mới sáng sớm ra khỏi cửa nhà là khóc, khóc nguyên đường đi đến cổng lớn trường mẫu giáo. Cũng may là trường gần nhà, nếu không thì sợ con bé mất nước.”

Lâm Dược Phi đau lòng gần chết, bàn bạc với Thẩm Vân: “Hay là năm nay không đi học nữa, chờ sang năm Niên Niên lớn hơn chút hẵng đưa đi mẫu giáo.”

Thẩm Vân trừng Lâm Dược Phi một cái: “Mấy đứa nhỏ khác học một năm ở trường mẫu giáo, con bé thì học hai năm? Hơn nữa, nếu năm sau con bé vẫn khóc thì làm sao?”

Lớp Lâm Niên ngày nào cũng có nhiều trẻ con khóc, cũng không thấy phụ huynh nào nói không cho con đi học nữa.

Mỗi sáng Lâm Dược Phi đều đau lòng một lần, Thẩm Vân thấy dáng vẻ anh than ngắn thở dài thì không nhịn được nói: “Sau này sáng sớm em đưa Niên Niên đi là được rồi.”

Lâm Dược Phi: “Thôi khỏi, cái danh người xấu này anh cũng đã làm rồi, dứt khoát làm đến cùng luôn.”

Lâm Dược Phi đưa Niên Niên đi mẫu giáo mỗi buổi sáng đã trở thành “người cha xấu”.

Lâm Dược Phi: “Trong nhà đã có một người cha xấu rồi, cũng không thể có thêm một người mẹ xấu nhỉ?”

Buổi sáng hằng ngày lúc phải đi mẫu giáo, Niên Niên thấy em gái ngủ say ở nhà thì ngưỡng mộ cực kỳ.

Cô bé thò tay chọt má nhỏ của em gái: “Doanh Doanh, em lớn nhanh đi, đi mẫu giáo thay chị.”

Thẩm Vân nói với Niên Niên: “Lúc con lớn như em gái cũng không cần đi mẫu giáo, ngày nào cũng ngủ ngon lành trong nhà.”

Lâm Niên: “Nhưng con chẳng nhớ gì hết.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 488: Chương 488



Lâm Tiếu nghe vậy thì cười ha ha, bảo Niên Niên nghe máy: “Niên Niên ơi, đi mẫu giáo đừng khóc nhè, sau tết cháu chính là người đầu tiên trong nhà có được học vấn mẫu giáo đó.”

Niên Niên nghe cô nói vậy thì kinh ngạc ngỡ ngàng.

“Cô không đi học mẫu giáo ạ?” Niên Niên nhớ cha mẹ từng nói cô út là người học giỏi nhất của cả nhà, học vấn vô cùng cao.

“Không phải cô đi học đại học, nghiên cứu sinh, còn có tín sĩ sao ạ?”

Lâm Dược Phi ở bên cạnh sửa lại: “Không phải tín sĩ, là tiến sĩ.”

Lâm Tiếu: “Nhưng cô chưa từng học mẫu giáo, cô lên thẳng tiểu học luôn.”

Niên Niên: “Vậy mẹ con thì sao? Cha con thì sao?”

Lâm Tiếu: “Cha mẹ con cũng chưa từng học mẫu giáo.”

Niên Niên im lặng một lát, cố gắng tiêu hóa tin này, sau đó lại hỏi: “Vậy dì Hoàng thì sao? Bà nội thì sao? Bà ngoại thì sao?”

Lâm Tiếu: “Đều không, thời thơ ấu của họ còn chưa có mẫu giáo để đi học nữa là.”

“Nên là Niên Niên cố lên nhé, làm người có học vấn mẫu giáo đầu tiên của nhà chúng ta.”

Tối hôm sau, Lâm Dược Phi gọi cho Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, chiêu này của em là thần.”

Nhiều ngày như vậy đến nay, sáng hôm nay là lần đầu tiên Niên Niên đi mẫu giáo mà không rơi một giọt nước mắt, siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m nhỏ cả đường đi, trong miệng lẩm bẩm: “Mình là người đầu tiên đi học mẫu giáo của gia đình, mình phải làm người đầu tiên trong nhà lấy được học vấn mẫu giáo.”

Lâm Dược Phi: “Tuyệt vời tuyệt vời, sao mà em nghĩ ra được chiêu này vậy?”

Lâm Tiếu: “Niên Niên khá giống em.”

Lâm Dược Phi hiểu ra, lúc nhỏ em gái cũng thấy cả nhà này phải dựa vào cô: “Sau này cũng nói vậy với Niên Niên.”

Niên Niên tuổi nhỏ thì gánh vác “vinh dự gia tộc”, tan học mẫu giáo về nhà, sau khi rửa tay sạch sẽ lại chọt má em gái: “Sao em vẫn còn ngủ vậy?”

“Chị là người đầu tiên lấy được học vấn mẫu giáo của nhà chúng ta, em phải là người thứ hai, biết chưa hả?”

Lễ Quốc Khánh, Lâm Tiếu từ trường đại học về nhà, không bảo mẹ lái xe ra đón.

“Trần Đông Thanh cũng muốn về, cậu ấy lái xe chở con.” Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh hơi lo: “Trần Đông Thanh học lái xe hồi nào vậy? Chạy trên đường cao tốc không có vấn đề gì chứ?”

Lâm Tiếu bảo mẹ yên tâm: “Cậu ấy có bằng lái hai năm rồi mẹ, đường cao tốc cũng lái tận mấy lần rồi.”

“Năm nay chắc chắn con phải thi đậu bằng lái xe.” Lâm Tiếu nói.

“Gâu gâu gâu.” Tiểu Hoàng đột nhiên chạy đến cổng sủa lên, Lữ Tú Anh biết là Lâm Tiếu về tới. Quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngay sau đó.

Lữ Tú Anh vội vàng mở cổng lớn, trông thấy có mỗi mình Lâm Tiếu đi lên thì ngạc nhiên nói: “Không phải Trần Đông Thanh đưa con về sao? Sao con không bảo người ta vào nhà ngồi chút?”

Lâm Tiếu: “Lát nữa cậu ấy còn có việc ạ.”

Lữ Tú Anh cảm khái nói: “Thoáng qua một cái cũng đã mấy năm trời mẹ không gặp Trần Đông Thanh rồi, giờ thằng bé trông ra sao vậy?”

Lâm Tiếu: “Chẳng thay đổi gì ạ.”

Lâm Tiếu chơi với Tiểu Hoàng một lát mới đến phòng tắm đi tắm. Giờ Tiểu Hoàng yên tĩnh hơn trước kia nhiều, lúc trước Lâm Tiếu không chơi đến đầu đổ đầy mồ hôi thì Tiểu Hoàng sẽ không tha cho cô, giờ trên trán Lâm Tiếu chỉ hơi rịn chút mồ hôi thôi.

Tắm rửa xong, Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Lúc nãy điện thoại con reo, mẹ không bắt máy.”

Lâm Tiếu vừa dùng khăn lau khô quấn tóc vừa mở điện thoại lên, cuộc gọi nhỡ là của Diệp Văn Nhân.

“Alo?” Lâm Tiếu gọi lại.

Diệp Văn Nhân gọi đến để hỏi ngày mai khi nào Lâm Tiếu đến trường trung học số một, bài phát biểu được sắp xếp lúc mấy giờ: “Ngày mai chúng ta đi chung nhé.”

“À đúng rồi, cậu có tham gia buổi liên hoa kỷ niệm thành lập trường tối mai không? Nếu cậu cũng không tham gia vậy buổi chiều kết thúc xong chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm.”

“Hồng Đậu nói khó lắm chúng ta mới tụ họp lại với nhau nên cậu ấy muốn đến góp vui, buổi tối đi ăn cơm tối chung với chúng ta.”

Lâm Tiếu: “Được chứ, tiệc liên hoan tối tớ không đi, nhàm chán.”

Diệp Văn Nhân: “Vậy mai đi chung nhé.” Gia đình Diệp Văn Nhân vừa chuyển nhà, nhà mới không xa nhà Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu: “Ngày mai Trần Đông Thanh đến đón tớ, trùng hợp thuận đường đón cậu và Dư Chiêu Chiêu luôn.”

Diệp Văn Nhân ở đầu điện thoại bên kia sửng sốt: “Trần Đông Thanh đến đón cậu?”

Lâm Tiếu ừm một tiếng: “Hôm nay tớ đi nhờ xe của Trần Đông Thanh từ Bắc Kinh về đó.”

“À à.” Diệp Văn Nhân bỗng dưng hiểu ra, hôm nay hai người về chung, trên đường đã bàn xong ngày mai đến trường trung học số một chung với nhau là chuyện thường tình.

Hôm sau, sau khi Trần Đông Thanh đến nhà Lâm Tiếu đón cô, lại đảo một vòng nhỏ, sau đó đón Diệp Văn Nhân, Dư Chiêu Chiêu và Chu Tuệ Mẫn.

Khoảnh khắc Dư Chiêu Chiêu mở cửa xe, trông thấy Trần Đông Thanh ở ghế lái, chu choa hét lên: “Trời đất thiên địa ơi, tớ cảm thấy mình thật sự đã biến thành người lớn rồi.”

Diệp Văn Nhân khó hiểu nhìn Dư Chiêu Chiêu. Dư Chiêu Chiêu là một trong những người đi làm sớm nhất trong số họ, cô ấy gấp gáp muốn độc lập kinh tế, sau khi tốt nghiệp chính quy thì vào công ty đi làm.

Diệp Văn Nhân không hiểu tại sao Dư Chiêu Chiêu lại trưởng thành sớm, rời khỏi trường học sớm, vào chốn công sở sớm, và tại sao lại đột nhiên có cảm khái này.

Dư Chiêu Chiêu: “Trước giờ chưa từng có bạn cùng tuổi lái xe đón tớ.”

Cảm giác này so với rời khỏi ghế nhà trường vào chốn công sở, tác động trực quan mang đến gấp trăm lần.

“Trời ơi, chúng ta cũng là người lớn có thể lái xe rồi.”

Diệp Văn Nhân bị khơi dậy mấy phần hoài niệm: “Đúng đó, cảm giác như chúng ta cùng nhau đến cửa hàng KFC, Pizza Hut, thành phố Ẩm thực phảng phất như mới hôm qua thôi.”

Lúc Chu Tuệ Mẫn lên xe, Dư Chiêu Chiêu đang đếm đầu ngón tay: “Để tớ đếm xem tốt nghiệp trung học được mấy năm rồi.”

Dư Chiêu Chiêu tốt nghiệp trung học bảy năm, Lâm Tiếu tốt nghiệp đã tám năm.

Họ sánh vai đi vào trường trung học số một, khuôn viên trường trong ngày lễ kỷ niệm thành lập trường vô cùng đẹp. Đài phun nước ở cổng trường bình thường đều đóng giờ đây mở hết toàn bộ, cờ đỏ treo khắp sân trường.

Các em học sinh của đội nghi thức mặc đồng phục ngay ngắn thẳng tắp, đứng ở những vị trí bắt mắt, giúp đỡ cho bạn cùng trường về lại trường.

Các em học sinh của đội quay chụp thì đeo một chiếc máy ảnh kỹ thuật số trên cổ, qua lại khắp nơi trong sân trường chụp ảnh quay phim, ghi lại khung cảnh vui vẻ tưng bừng của ngày lễ kỷ niệm thành lập trường.

Một đường đi vào, nhóm của Lâm Tiếu nhìn đến tặc lưỡi ngạc nhiên: “Trẻ con bây giờ giỏi thật đấy, giỏi hơn khi chúng ta học trung học thời đó nhiều.”

Diệp Văn Nhân gật đầu: “Phải đó, học sinh trung học giờ biết chụp ảnh cũng nhiều vậy rồi. Hồi nhỏ tớ mà đụng tới máy ảnh film của nhà là sẽ bị cha mẹ đánh tay.”

Nhóm Lâm Tiếu đi dạo một vòng trong sân trường, rừng cây nhỏ không đổi, Tòa nhà văn phòng cũng không đổi, tòa nhà giảng đường đã đổi mới rồi, còn xây thêm một tòa mới nữa.

Tiệm tạp hóa cũng đập bỏ xây lại, giờ đã thành siêu thị hai lầu, có đủ hết thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt cơ bản các thứ.

Nhưng Lâm Tiếu đi dạo một vòng xong lại nói: “Đồ ăn vặt bây giờ ít thật đó.”

Từ tiệm tạp hóa biến thành siêu thị, diện tích bên trong rộng tận mấy lần, sản phẩm tăng nhiều gấp mấy lần. Thế nhưng ngoại trừ bánh mì, bánh quy, các loại mì ăn liền có thể lấp đầy bao tử ra, mấy món đồ ăn vặt sặc sỡ họ ăn thời đi học đã không còn thấy nữa. Giờ là tháng 10, đang là lúc thời tiết nóng, vậy mà cả kem que cũng chẳng có, chỉ có đồ uống ướp lạnh.

“Chắc chắn là cải tiến theo ý kiến của phụ huynh rồi.” Dư Chiêu Chiêu nói.

Lâm Tiếu lắc đầu thở dài, xem ra trẻ con thời nay có hạnh phúc họ không có, cũng có phiền não họ không có.

Dạo một vòng sân trường, Trần Đông Thanh nhắc nhở: “Sắp đến giờ rồi, nên đến khán phòng thôi.”

Lâm Tiếu và các bạn tách ra ở khán phòng, các bạn ngồi dưới hàng ghế khán giả, còn Lâm Tiếu chuẩn bị lên phát biểu.

Dư Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn tấm màn chưa kéo ra, cảm khái nói: “Ngày xưa đi học cũng là thế này, chúng ta dưới sân khấu, Tiếu Tiếu ở trên sân khấu.”

Trần Đông Thanh nở nụ cười: “Phải, dù là ở đâu, Tiếu Tiếu cũng là một người tỏa sáng lấp lánh.”

Diệp Văn Nhân nghiêng đầu nhìn Trần Đông Thanh một cái, trên hàng ghế khán giả mờ tối, nhìn không rõ vẻ mặt của cậu ấy.

Bạn cùng trường phát biểu tổng cộng có ba người, bài phát biểu của Lâm Tiếu là bài ngắn nhất.

Sau khi Lâm Tiếu kết thúc bài phát biểu, Dư Chiêu Chiêu nhỏ nhẹ nói với cô: “Lúc cậu phát biểu ấy, mọi người lắng nghe nghiêm túc nhất.”

Lâm Tiếu cười nói: “Thời gian tớ nói ngắn ngủi, mọi người còn chưa kịp lơ đễnh thì đã kết thúc rồi.”

Sau khi tham gia xong hoạt động buổi chiều, Lâm Tiếu và Dư Chiêu Chiêu đi thăm cô Dương, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh chia nhau đi thăm chủ nhiệm của mình.

Trong văn phòng của cô Dương bị các học sinh chen chúc đầy ắp, có vài gương mặt đã là người trung niên, chắc là tốp học sinh cô Dương dẫn dắt rất lâu rồi.

Lúc Lâm Tiếu đi vào văn phòng, cô Dương thấy cô ngay: “Lâm Tiếu, chúc mừng em nhé, nghe nói em cũng sắp làm giáo viên rồi.”

Lâm Tiếu cười nói: “Vâng ạ, tiếp bước của cô Dương, em cũng muốn đi lên con đường sự nghiệp trồng người.”

Khóe mắt cô Dương đã có vài nếp nhăn, lúc cười lên hiền từ hơn ngày xưa nhiều lắm. Có điều lúc Lâm Tiếu học trung học đã thấy được “hai mặt” của cô Dương rồi, lúc riêng tư thì vừa dịu dàng vừa vui tính, lúc đối diện với học sinh thì vô cùng nghiêm khắc, vô cùng có sức trấn áp.

Cô Dương nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt tán thưởng: “Các em đều là sóng sau xô sóng trước, giỏi giang hơn cô nhiều.”

Lâm Tiếu: “Nếu không phải cả đường đi em gặp được nhiều giáo viên giỏi như vậy, cũng chưa chắc em sẽ chọn làm giáo viên.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 489: Chương 489



Cô Dương lại lắc đầu: “Cô thấy em rất hợp với nghề giáo, lúc còn đi học thì đã rất nhiệt tình giảng bài cho các bạn, dù là ai hỏi em cũng chưa từng từ chối.”

Cô Dương giờ vẫn còn nhớ rõ, lúc Lâm Tiếu giảng bài mà bạn lại nghe không hiểu thì cô còn sốt ruột hơn cả bạn đó, luôn túm lấy tay áo của người ta hỏi: “Chỗ nào không hiểu vậy? Rốt cuộc cậu không hiểu chỗ nào vậy?”

Cô Dương bắt chước giống như đúc làm mọi người trong văn phòng cười rộ lên. Lâm Tiếu nở nụ cười ngại ngùng, cô thật sự thường xuyên như vậy sao? Cô đã không còn ấn tượng nữa rồi.

Sau khi rời khỏi văn phòng của cô Dương, Dư Chiêu Chiêu lại đi thăm chủ nhiệm lớp lúc đi học lại. Sau đó họ tập hợp ở cổng tòa nhà giảng đường, đi ra hai con phố bên ngoài để lấy xe. Hôm nay là ngày lễ kỷ niệm thành lập của trường trung học số một, xe đổ đầy cổng trường, còn cử thêm hai cảnh sát giao thông đến cổng trường trung học số một chỉ huy giao thông, tránh bị ùn tắc.

Dù là vậy, nhưng Trần Đông Thanh lái xe vẫn như rùa bò, nhích từng chút ra được đường ở cổng trường trung học số một.

Quẹo ra đường trơn, nhóm người trong xe cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Giờ tớ gọi cho Hồng Đậu, có thể bảo cậu ấy xuất phát rồi.”

Liên hoan tối nay hẹn ở một quán mới mở cạnh trung tâm mua sắm trong thành phố. Hai năm nay mới có khái niệm về khu kinh doanh, giá cả của các cửa hàng bé xung quanh trung tâm mua sắm tăng một đường, rất nhiều người đều nói mua nhà đầu tư không bằng mua cửa hàng đầu tư.

Lấy trung tâm mua sắm náo nhiệt làm trung tâm, những cửa hàng xung quanh làm ăn rất tốt, dù cho bán quần áo hay mở quán cơm. Quán thịt nướng nhóm Lâm Tiếu hẹn tối nay buôn bán rất đắt khách, chưa đến sáu giờ họ đã đến rồi, vậy mà đã không còn bàn trống.

Trần Đông Thanh chủ động ở lại chờ chỗ, bảo mấy bạn nữ ra ngoài đi dạo.

“Có bàn trống tớ gọi cho cậu.” Trần Đông Thanh nói với Lâm Tiếu.

Diệp Văn Nhân lại nghiêng đầu nhìn Trần Đông Thanh một cái.

Lâm Tiếu gật đầu: “Được, vậy bọn tớ đi dạo một lát.”

Vừa ra khỏi quán thịt nướng, Vương Hồng Đậu đã nôn nóng nhiều chuyện: “Chiếc xe đỗ ở cổng ấy là xe của Trần Đông Thanh à? Cậu ấy ở Bắc Kinh cũng tự lái xe sao?”

Lâm Tiếu ừm một tiếng.

Vương Hồng Đậu chen chúc trên xe buýt đi làm về nhà hằng ngày vô cùng khát vọng sở hữu một chiếc xe nhỏ của riêng mình, nhưng cha mẹ cô ấy đều nói mua xe chi bằng mua nhà.

“Sao Trần Đông Thanh mua xe trước vậy?” Vương Hồng Đậu hỏi.

Lâm Tiếu: “Hình như cậu ấy mua hết rồi, hai năm trước gia đình mua nhà cho.”

Vương Hồng Đậu kinh ngạc cảm thán: “Ồ quao, nhìn không ra nha, gia đình Trần Đông Thanh còn rất giàu.”

Diệp Văn Nhân: “Này có gì mà nhìn không ra? Lúc học tiểu học đã có thể nhìn ra rồi.” Cả nhà Trần Đông Thanh đều là bác sĩ, từ cách ăn mặc chi tiêu cũng có thể nhìn ra mức kinh tế không kém.

Vương Hồng Đậu nghi hoặc chớp mắt: “Có thể nhìn ra sao? Sao tớ nhớ tiểu học cả tiền mua đồ ăn vặt cậu ấy cũng không có, còn tìm Lâm Tiếu mượn nữa.”

Lâm Tiếu nhớ lại chuyện hồi nhỏ, cười khúc khích một tiếng.

“Bên đó đang làm gì vậy, đông vui thế.” Vương Hồng Đậu bị động tĩnh ở quảng trường gần đó thu hút lực chú ý: “Đang tổ chức chương trình gì sao? Vừa ca hát vừa nhảy múa.”

Sau khi bốn người đến gần thì phát hiện là một phòng tập thể hình mới khởi nghiệp đang tổ chức hoạt động. Rất đông người đều bị thu hút đến đây như họ, Vương Hồng Đậu giơ tay ra lấy một tờ rơi, cúi đầu đọc: “Nè, phòng tập thể hình này còn có thể dục nhịp điệu với dạy nhảy nữa.”

“Hôm nay đăng ký thì có thể miễn phí học thử hai tiết.” Vương Hồng Đậu động lòng rồi, dạo này cô ấy đang giảm cân, dựa hết vào nhịn đói cũng rất khó ăn kiêng, chạy bộ lại thấy chán.

“Đăng ký ở đâu vậy?” Vương Hồng Đậu hỏi nhân viên công tác bên cạnh.

Đột nhiên, một giọng nói vui mừng vang bên tai: “Lâm Tiếu.”

“Vương Hồng Đậu.”

“Diệp Văn Nhân.”

“Tớ không nhìn lầm chứ? Bỗng dưng gặp được ba bạn học cũ.”

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân dồn dập nghiêng đầu nhìn chàng trai trẻ tuổi bên cạnh.

Trông có vẻ chắc là nhân viên công tác của phòng tập thể hình, nhìn dáng ước lượng chắc khoảng mét tám lăm, có dấu hiệu luyện tập rõ ràng, bờ vai rất rộng, eo thon chân dài. Tóc ngắn, da hơi ngăm đen, mày rậm mắt to sống mũi cao.

Vương Hồng Đậu thầm nghĩ, nếu các nhân viên công tác của phòng tập thể hình này đều đẹp trai như vậy, vậy cô ấy còn chần chừ gì mà không làm thẻ?

Nhưng đây là bạn học cũ nào của cô ấy? Sao chẳng có ấn tượng gì thế?

Không thể nào, đẹp trai vậy, hồi đó dù gì cũng nên là hoa khôi nam vương, sao cô ấy quên cho được?

“Viên Kim Lai?” Diệp Văn Nhân thử gọi tên.

Viên Kim Lai cười lộ hàm răng trắng: “Đúng rồi, các cậu mới nhận ra à?”

Lâm Tiếu không nhớ rõ mặt của Viên Kim Lai, nhưng nghe được một cảm giác quen thuộc trong giọng nói ấy: “Lâu quá không gặp rồi.”

Vương Hồng Đậu nhìn Lâm Tiếu bên trái, nhìn Diệp Văn Nhân bên phải, không hiểu sao hai người bạn của mình lại bình tĩnh vậy.

Cô ấy nói to: “Viên Kim Lai cậu thay đổi cũng lớn quá rồi đó!”

Viên Kim Lai để lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Thật không nghĩ tới sẽ đột nhiên gặp lại nhiều bạn học cũ như vậy, đáng tiếc là ở chỗ tớ hôm nay quá bận rộn, không thể đi được.”

“Chúng ta trao đổi số điện thoại đi, hai ngày nữa tớ mời các cậu ăn cơm.”

Viên Kim Lai lấy điện thoại di động ra, lưu số điện thoại của từng người, sau đó liền sải bước quay lại địa điểm sản xuất sự kiện quảng cáo.

Đến nhà hàng thịt nướng, Vương Hồng Đậu không khỏi cảm thấy Viên Kim Lai đã thực sự thay đổi quá nhiều.

“Tớ nhớ hồi tiểu học cậu ấy cũng không phải là học sinh nam cao nhất trong lớp mà, vậy mà bây giờ cậu ấy lại có thể cao như vậy?”

“Hồi tiểu học cũng không cảm thấy Viên Kim Lai đẹp trai. Lúc đó, các bạn nữ lén lút ở sau lưng bàn luận về mặt mũi của các bạn học nam. Cậu luôn được cả lớp công nhận là người đẹp trai nhất lớp.” Vương Hồng Đậu nhìn Trần Đông Thanh nói.

Trần Đông Thanh dùng kẹp lật miếng thịt nướng, chủ động đảm nhận nhiệm vụ nướng thịt. Nghe được lời của Vương Hồng Đậu, Trần Đông Thanh lộ ra một nụ cười mỉm: “Không dám, không dám.”

Dư Chiêu Chiêu và những bạn khác không học cùng một trường tiểu học, lúc nãy là lần đầu tiên gặp Viên Kim Lai, cô ấy không biết lúc nhỏ Viên Kim Lai trông như thế nào, nhưng nhìn vẻ ngoài trưởng thành của cậu ấy, cô ấy liền biết hồi nhỏ cậu ấy chắc chắn không hề xấu: “Các đường nét trên khuôn mặt của cậu ấy đều xuất sắc nha.”

Đương nhiên, đường nét của Trần Đông Thanh cũng rất xuất sắc.

“Nếu hồi tiểu học Trần Đông Thanh là học sinh đẹp trai nhất trong lớp của các cậu, vậy nói như thế nào thì Viên Kim Lai cũng có thể xếp thứ hai, thứ ba.” Dư Chiêu Chiêu nói.

Vương Hồng Đậu liều mạng lắc đầu: “Không hề nha, trong đầu tớ thì Viên Kim Lai rất xấu.”

Lâm Tiếu trả lời những nghi ngờ của Vương Hồng Đậu: “Học sinh tiểu học đánh giá bạn cùng lớp là xấu hay đẹp, điều này rất chủ quan.”

Viên Kim Lai có nước da ngăm, mất điểm.

Quần áo của Viên Kim Lai bẩn thỉu, mất điểm.

Thành tích của Viên Kim Lai thấp nhất, trừ điểm, trừ điểm.

Viên Kim Lai nghịch ngợm, gây chuyện và hay trêu chọc các bạn học khác, trừ điểm cực mạnh.

Theo lời Lâm Tiếu, ký ức thời tiểu học của Vương Hồng Đậu dần được khôi phục: “Đúng vậy, với tính cách khó chịu của Viên Kim Lai khi còn nhỏ, cho dù lớn lên có trở thành Quách Phú Thành cũng vô dụng.”

“Viên Kim Lai hiện tại đang đi làm ở phòng tập thể hình, thân hình của cậu ấy cũng vô cùng cân đối, chắc phải là huấn luyện viên thể hình.” Vương Hồng Đậu đoán.

“Vậy cũng tốt, tớ nghe nói huấn luyện viên thể hình nếu làm tốt công việc, có thể kiếm được rất nhiều tiền, không thua gì sinh viên tốt nghiệp đại học.” Vương Hồng Đậu thở dài: “Sinh viên đại học bây giờ càng ngày càng ít giá trị.”

Công việc của Vương Hồng Đậu chẳng vui vẻ gì, tiền ít mà lại có quá nhiều việc phải giải quyết, lãnh đạo khó khăn, đồng nghiệp cùng cấp cũng luôn thích sai bảo cô ấy vì thâm niên của bọn họ hơn cô ấy vài năm.

Tình cờ gặp Viên Kim Lai ở cạnh trung tâm mua sắm khiến Lâm Tiếu và những người khác nhớ đến bạn học thời tiểu học của họ, mọi người trò chuyện một lúc để biết tình hình của những bạn học đó, còn có rất nhiều người bạn đã mất liên lạc.

Ngoại trừ một vài người có quan hệ đặc biệt tốt như bọn họ, hầu hết các bạn học thời tiểu học sau khi tốt nghiệp đã ngừng liên lạc.

Bởi vì Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu không học ở Trường tiểu học Đường Giải Phóng nên mọi người nhanh chóng chuyển chủ đề, lại nói về các giáo viên và bạn học của trường trung học số một.

Mặc dù mọi người không học cùng lớp ở trường trung học số một, nhưng vẫn có rất nhiều chủ đề chung, chẳng hạn như trưởng khoa thể dục luôn luôn bắt người ở trong khuôn viên trường.

Diệp Văn Nhân nói: “Học sinh nam trong lớp bọn tớ nhiều lần lén lút xì hơi bánh xe đạp của trưởng khoa thể dục.”

Dư Chiêu Chiêu: “Xì bánh xe đã tính là gì? Cái lớp hồi tớ đi học lại, học sinh nam còn trực tiếp dùng đinh đ.â.m vào lốp xe đạp.”

Lâm Tiếu – vị giáo viên tương lai liên tục lắc đầu: “Làm giáo viên thật khó.”

Diệp Văn Nhân và Dư Chiêu Chiêu quay đầu, cùng nhau an ủi cô: “Cậu chắc chắn không phải là kiểu giáo viên đáng ghét đó.”

“Tiếu Tiếu, khi cậu làm giáo viên nhất định rất sẽ được học sinh chào đón.”

Sau khi mọi người ăn thịt nướng xong thì cùng nhau đi tới quầy thanh toán, lúc này mới biết được Lâm Tiếu đã thanh toán hóa đơn.

Vương Hồng Đậu: “Sao lại thế, bọn mình phải chia đều chứ.”

Lâm Tiếu xua tay: “Không cần, tớ đã kiếm được tiền rồi.”

Vương Hồng Đậu: “Tớ cũng kiếm được tiền rồi, tớ mới là người đi làm sớm nhất trong số bọn mình mà.”

Lâm Tiếu: “Cậu kiếm không nhiều như tớ.”

Vương Hồng Đậu trừng mắt: “Cậu im đi.”

Lâm Tiếu từ chối nhận tiền của mọi người, sau cùng vài người chỉ có thể nói: “Vậy lần sau bọn tớ mời cậu, bọn mình thay phiên nhau.”

“Sau này khi nào về nhà, chúng ta tụ tập nhiều hơn.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back