Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 490: Chương 490



Khi về nhà, Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu cùng nhau bắt taxi.

Trần Đông Thanh lái xe đưa Lâm Tiếu, Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu về nhà. Người đầu tiên đưa về là Vương Hồng Đậu, người thứ hai là Diệp Văn Nhân, cuối cùng là Lâm Tiếu.

“Hả, không đúng, sao cậu lại đi đường vòng như thế này chứ.” Vương Hồng Đậu nói: “Vừa rồi rẽ trái ở ngã tư, đưa Văn Nhân và Tiếu Tiếu về nhà trước, cuối cùng là đến tớ, đi như thế là gần nhất.”

Trần Đông Thanh: “Vừa rồi tớ quên rẽ, thật ra thì khoảng cách cũng gần giống nhau.”

Vương Hồng Đậu: “Nó xa hơn nhiều, sao cậu lại huých tay tớ?” Vương Hồng Đậu quay sang nhìn Diệp Văn Nhân.

Diệp Văn Nhân lặng lẽ thở dài, vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Viên Kim Lai nói vài ngày nữa mời mọi người đi ăn cơm, ban đầu Lâm Tiếu và mọi người chỉ coi đó là một lời mời khách sáo. Không ngờ hai ngày sau lại thật sự nhận được điện thoại của Viên Kim Lai, hoạt động quảng cáo ba ngày của phòng tập thể hình vừa kết thúc, Viên Kim Lai lập tức đặt nhà hàng.

“Lâm Tiếu, cậu có đi không?” Vương Hồng Đậu gọi điện thoại, bàn bạc cùng Lâm Tiếu: “Viên Kim Lai đặt nhà hàng đắt thật đấy, nhà hàng đắt như vậy chắc chắn không thể để cậu ấy mời, hay là nếu bọn mình đi thì chia đều.”

Viên Kim Lai cũng mời Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu gặp ở trung tâm mua sắm ngày hôm đó, nhưng Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu đều biết đó là một lời mời lịch sự, nên cả hai đều từ chối: “Tụ tập cùng bạn học thời tiểu học của cậu đi.”

Cuối cùng, Lâm Tiếu, Trần Đông Thanh, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhau đến nhà hàng.

Trên đường đi, Vương Hồng Đậu nói: “Này, tớ bây giờ không quen với ngoại hình của Viên Kim Lai khi trưởng thành, thực sự rất đẹp trai.”

Hôm nay Vương Hồng Đậu nói người này đẹp trai, hôm sau lại người kia đẹp trai, ngôi sao mà cô ấy thích thường xuyên thay đổi, Lâm Tiếu sớm đã miễn nhiễm khi nghe điều này rồi, mà cô bày tỏ sự nghi ngờ về gu thẩm mỹ của Vương Hồng Đậu: “Hồi đầu cậu cũng nói anh trai tớ đẹp trai.”

Lâm Tiếu tò mò hỏi: “Vậy cậu cảm thấy anh trai tớ và Viên Kim Lai, ai đẹp trai hơn?”

Vương Hồng Đậu cười khúc khích: “Vài năm trước đương nhiên là anh trai cậu đẹp trai hơn, nhưng bây giờ, anh trai cậu đã ba mươi tuổi, còn có hai đứa con. Viên Kim Lai mới hai mươi tuổi đầu, Viên Kim Lai nhỉnh hơn một chút.”

Vương Hồng Đậu nói xong, nhanh chóng nhìn sắc mặt Lâm Tiếu, nói: “Nhưng anh trai của cậu vẫn rất đẹp trai, bây giờ có sức hấp dẫn của người trưởng thành.”

Vẻ mặt Lâm Tiếu bất đắc dĩ: “Tớ cũng sẽ không tức giận.” Cô từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy anh trai mình đẹp trai.

Viên Kim Lai đã đến nhà hàng từ trước, Vương Hồng Đậu vừa ngồi xuống liền nhắc đến việc bữa ăn hôm nay sẽ chia đều, Viên Kim Lai xua tay: “Không cần không cần, nhà hàng này là do bạn tớ mở, cậu ấy giảm giá cho tớ, chỉ lấy giá gốc thôi.”

Vương Hồng Đậu hoài nghi, Viên Kim Lai làm việc ở phòng tập thể hình, vậy mà lại quen biết ông chủ lớn của một nhà hàng cao cấp, cậu ấy không phải đang c.h.é.m gió chứ?

Vương Hồng Đậu: “Vậy thì bọn mình chia đều giá gốc.”

Viên Kim Lai: “Thật sự không cần mà.”

Viên Kim Lai dường như đã nhìn ra sự hiểu lầm của Vương Hồng Đậu đối với bản thân, sau khi đồ ăn được dọn ra, cậu ấy tìm cơ hội giải thích: “Chính tại chỗ này, mấy năm trước tớ cũng mở một nhà hàng, nhưng lại liên tục thua lỗ, sau đó một người bạn của tớ tiếp quản, cải tạo lại, thay đổi lại chiến lược định hướng, bắt đầu mới kiếm ra tiền.”

Mở nhà hàng là dự án kinh doanh đầu tiên của Viên Kim Lai, nhưng thất bại.

Lần kinh doanh thứ hai, Viên Kim Lai mở một khách sạn nhỏ, nhưng lại tiếp tục thất bại.

Lần kinh doanh thứ ba này, mở một phòng tập thể hình.

Lúc này, Vương Hồng Đậu mới kinh ngạc khi biết Viên Kim Lai hóa ra không phải là làm việc cho phòng tập thể hình, mà chính là ông chủ ở đó.

“Trời đất, tớ mới đi làm được hai năm mà cậu đã kinh doanh ba lần rồi.” Vương Hồng Đậu kinh ngạc thốt lên.

Viên Kim Lai nở một nụ cười: “Thời gian các cậu đi học rất dài, còn tớ thì sớm đã nghỉ học.”

Khi mới bắt đầu vào bữa ăn, Vương Hồng Đậu rất ngại hỏi những điều đó. Nhưng Viên Kim Lai lại rất giỏi trong việc khuấy động bầu không khí trên bàn ăn, giữa bữa ăn, Vương Hồng Đậu không còn cảm thấy không được tự nhiên nữa, hỏi ra một câu hỏi mà bản thân tò mò: “Vậy ba lần khởi nghiệp đó cậu lấy tiền ở đâu?”

Viên Kim Lai có khả năng đặc biệt nào để thu hút đầu tư không, làm sao mà các nhà đầu tư lại sẵn lòng đầu tư vào cậu ấy một lần, hai lần, ba lần.

Viên Kim Lai cười lớn: “Tất cả đều là do cha mẹ tớ đầu tư.”

Vương Hồng Đậu sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười: “Lần kinh doanh thứ ba của cậu nhất định sẽ thành công.”

Viên Kim Lai: “Vậy phải mượn lời may mắn của cậu rồi.”

Vương Hồng Đậu: “Thật đấy, tớ rất thích thú trước cách quảng cáo của các cậu, muốn trải nghiệm thử lớp thể dục nhịp điệu và lớp khiêu vũ của các cậu.”

Viên Kim Lai: “Còn muốn thử gì, muốn đến lúc nào đều được, làm sao tớ có thể thu tiền bạn học cũ của mình được chứ.”

Viên Kim Lai đưa cho mỗi người trong nhóm Lâm Tiếu một thẻ phòng tập, để mọi người có thể đến bất cứ khi nào rảnh.

“Sau khi tốt nghiệp tiểu học, các cậu vẫn luôn giữ liên lạc sao?” Viên Kim Lai tò mò hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ, mặc dù không gặp mặt nhiều, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc.”

Viên Kim Lai ngưỡng mộ nói: “Thật tốt, thật tốt.”

Khi mới vào cấp 2, cậu ấy vẫn còn có chút liên lạc với những người bạn hồi tiểu học, sau này hầu hết các bạn học đều lên cấp 3, chỉ có mình cậu ấy thi vào trường trung cấp có điểm thấp nhất thành phố, Viên Kim Lai liền bắt đầu tránh liên lạc với bạn học cũ.

Sau khi học xong trung cấp, Viên Kim Lai bước vào xã hội, bắt đầu kinh doanh cùng cha mẹ. Vào thời điểm đó, hầu hết các bạn học cũ của cậu ấy vẫn còn đang đi học, Viên Kim Lai và bạn học lại càng giống như những người đến từ hai thế giới.

Giờ đây, Viên Kim Lai cảm thấy bản thân đã trưởng thành hơn trước, cậu ấy nghĩ mình có thể bình tĩnh đối mặt với những người bạn học cũ, nhưng khi mọi người nói về kinh nghiệm sống của bản thân, Viên Kim Lai vẫn bị sốc.

Những người như Vương Hồng Đậu, học xong đại học, tìm được một công việc tử tế ở thành phố, được người lớn trong nhà gọi là “con nhà người ta”.

Những người như Diệp Văn Nhân, tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại một trường đại học, Trần Đông Thanh thì hoàn thành bằng tiến sĩ y khoa tại một trường danh tiếng, càng là những người giỏi nhất được tất cả người thân và bạn bè ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, những điều này vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết của Viên Kim Lai, nhưng mà kinh nghiệm của Lâm Tiếu, đã hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của Viên Kim Lai.

Luận văn hay giải thưởng gì đó, tất cả Viên Kim Lai đều không hiểu, nhưng cậu ấy vừa nghe đã biết là rất đỉnh rồi.

“Vậy năm sau cậu sẽ là giáo viên của Đại học Bắc Kinh.” Viên Kim Lai nâng ly bia lên, kính Lâm Tiếu ba ly: “Kính giáo sư đại học trẻ tuổi của chúng ta.”

Lâm Tiếu xua tay liên tục: “Chỉ là giảng viên thôi, không phải giáo sư.”

Viên Kim Lai: “Không mất tới vài năm là cậu sẽ trở thành giáo sư rồi.”

“Mà này, bây giờ các cậu đều độc thân à?” Sau khi tán gẫu về chuyện học hành và công việc, Viên Kim Lai tò mò hỏi về đời sống tình cảm.

Vương Hồng Đậu: “Đúng vậy, công việc mỗi ngày đều bận muốn chết, làm gì có thời gian để yêu đương chứ.”

Diệp Văn Nhân: “Tớ cũng vậy.”

Trần Đông Thanh liếc nhìn Lâm Tiếu, quay sang nhìn Viên Kim Lai nói: “Tớ thì không.”

Vương Hồng Đậu ngạc nhiên nói: “Cậu đã có người yêu rồi sao, tại sao tớ chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới?”

Lâm Tiếu: “Tớ cũng không độc thân.”

Vương Hồng Đậu kinh ngạc quay đầu: “Hả?”

“Lâm Tiếu, cậu có bạn trai khi nào vậy?” Vương Hồng Đậu túm lấy Lâm Tiếu, ra vẻ phải tra hỏi tới cùng: “Tại sao cậu có bạn trai mà không kể cho chúng tớ biết?”

Lâm Tiếu cười xin tha: “Mới vừa có thôi, tớ không cố ý gạt các cậu đâu.”

Chỉ là Lâm Tiếu nghĩ, nếu quen nhau lâu dài thì người thân bạn bè của cô sẽ có dịp gặp thôi, còn nếu không lâu dài thì không cần thiết phải nói làm gì.

Đường về nhà quá ngắn, Vương Hồng Đậu không thể tra hỏi rõ ràng. Lâm Tiếu vừa mới về đến nhà, Vương Hồng Đậu đã gọi điện tới ngay, Lâm Tiếu bèn nói suy nghĩ của mình cho Vương Hồng Đậu nghe.

Đương nhiên Vương Hồng Đậu không hài lòng về câu trả lời này: "Vậy bao lâu mới được tính là lâu dài? Nếu hôm nay tớ không biết thì có phải tới khi kết hôn cậu mới nói cho tớ biết không?"

Lâm Tiếu bật cười: "Cái này thì cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không kết hôn."

Vương Hồng Đậu: "Hả?"

Lâm Tiếu không thể không giải thích ngắn gọn quan điểm sống của mình cho Vương Hồng Đậu. Sau khi nghe xong, lúc đầu Vương Hồng Đậu rất ngạc nhiên, sau đó lại gật đầu liên tục: "Đúng là rất hợp với cậu."

"Vậy mẹ cậu có đồng ý không?" Vương Hồng Đậu tò mò hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: "Đồng ý rồi."

Mẹ chưa từng lên tiếng phản đối, thế nên Lâm Tiếu hoàn toàn không băn khoăn về vấn đề này.

Vương Hồng Đậu ngưỡng mộ nói: "Người thân của cậu tốt quá!" Dù Lâm Tiếu làm gì đi nữa, người nhà cô cũng rất ủng hộ.

"Cậu tự do hơn tớ nhiều." Vương Hồng Đậu muốn dọn ra ở riêng nhưng lúc nào cha mẹ cô ấy cũng phản đối, họ cho rằng chỉ có người ở xa nhà mới cần thuê nhà, đi làm ở gần nhà thì thuê nhà còn ra thể thống gì.

Nhưng cha mẹ của Vương Hồng Đậu vẫn chưa quá đáng bằng cha mẹ Dư Chiêu Chiêu, chính cô ấy cũng không kiên cường bảo vệ quan điểm của mình được như Dư Chiêu Chiêu, thế nên Vương Hồng Đậu chỉ có thể cố gắng cân bằng.

Lâm Tiếu không thể đưa ra lời khuyên cụ thể cho Vương Hồng Đậu: "Người nào cũng có vấn đề riêng của mình."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 491: Chương 491



Giai đoạn sắp tới, vấn đề quan trọng nhất của Lâm Tiếu chính là nghiên cứu toán học.

Sau khi tham gia kỷ niệm sáu mươi năm ngày thành lập trường trung học số một, Lâm Tiếu ngồi xe Trần Đông Thanh trở về trường học.

Trước khi đi, Niên Niên đu lên chân trái của cô, Tiểu Hoàng đu bên chân phải, cả Niên Niên và Tiểu Hoàng đều không muốn để Lâm Tiếu đi.

Lâm Tiếu bất lực cúi người xuống, cùng lúc gỡ bàn tay nhỏ của Niên Niên và móng vuốt của Tiểu Hoàng ra khỏi chân mình, rồi để chúng nắm lấy nhau.

"Cô phải về trường rồi, tết cô sẽ về."

"Gâu gâu."

"Hu hu…" Niên Niên biết tết là vào mùa đông, bây giờ chỉ mới sang thu thôi: "Từ mùa thu đến mùa đông phải mất bao lâu nữa vậy ạ?"

Lâm Tiếu nghĩ rằng Niên Niên còn chưa rành thứ tự bốn mùa: "Không lâu đâu, sau mùa thu là đến mùa đông rồi."

"Khi nào nhà trẻ của cháu được nghỉ đông thì cô sẽ về nhà ngay."

Lâm Tiếu vừa nói hết câu, đôi mắt Niên Niên đã lập tức chực trào nước mắt.

Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu: "Em mau đi đi, em mà nói nữa thì con bé sẽ khóc thật đấy."

Niên Niên biết rõ thứ tự bốn mùa, biết sau mùa thu là mùa đông nhưng đối với người chỉ nhớ được một năm như cô bé thì một quý đã là một khoảng thời gian rất dài. Còn phải cố gắng đến nhà trẻ lâu lắm mới được nghỉ đông, chỉ mới nghĩ tới thôi mà Niên Niên đã muốn khóc rồi.

Lâm Tiếu thè lưỡi, xách vali rời đi.

Sau khi về trường học vài ngày, Lâm Tiếu nhận được cuộc gọi từ Lữ Tú Anh, tiếng cười ha ha của Lữ Tú Anh vang lên từ điện thoại.

"Tiếu Tiếu, sau khi con nói với Niên Niên là bằng tốt nghiệp nhà trẻ đầu tiên của nhà ta phải phụ thuộc vào con bé, Niên Niên trở nên rất ngoan ngoãn ở trường."

"Những ai không để lại cơm thừa sẽ được thưởng một bông hoa đỏ nhỏ. Niên Niên vốn không thích ăn cà tím trong bữa cơm trưa, vừa không muốn ăn vừa muốn có hoa đỏ nhỏ nên con bé đã giấu hết vào yếm."

"Về nhà dì Hoàng cầm quần áo lên thì bị dầu dính đầy lên tay, cúi đầu nhìn thì thấy trong túi áo toàn là cà tím xào."

Lữ Tú Anh nói một câu là phải cười một lát, Lâm Tiếu nghe vậy cũng cười ha ha.

Vì giấu cà tím xào vào túi nên Niên Niên bị cả nhà trêu chọc, cô bé bị chê cười đến phát bực, tức giận nói: “Con không thèm lấy bằng tốt nghiệp nhà trẻ đầu tiên cho nhà mình nữa đâu.”

“Chờ em gái lớn rồi nhờ em gái đi.”

Cả nhà chỉ có thể cố gắng nhịn cười, rồi động viên Niên Niên, một lần nữa k*ch th*ch ý chí phấn đấu lấy hoa đỏ nhỏ ở nhà trẻ của cô bé.

Lâm Tiếu đã hứa với Niên Niên sẽ về vào kỳ nghỉ đông, nhưng kế hoạch luôn không thể tránh khỏi những thay đổi. Mùa thu này Lâm Tiếu bỗng nhận được lời mời từ đội tập huấn quốc gia môn toán học, mời Lâm Tiếu huấn luyện các bạn trong đội vào kỳ nghỉ đông này.

“Huấn luyện đội tập huấn quốc gia?” Lâm Tiếu hơi ngạc nhiên.

Lâm Tiếu đã từng tham gia cuộc thi IMO, mấy năm nay cô vẫn quan tâm đến các thông tin về IMO. Nhưng dù là giáo viên tập huấn cô năm đó hay những giáo viên tập huấn mà cô biết gần đây đều là những giáo sư đại học nổi tiếng.

Mà bây giờ Lâm Tiếu chỉ là một người đang học tiến sĩ mà thôi.

“Chuyện này không quan trọng, em biết rất rõ về IMO, chúng tôi tin những bài giảng của em chắc chắn sẽ rất có ích cho những em học sinh.”

“Những đề bài trong cuộc thi IMO mà em đưa ra mấy năm nay có xác suất ra đề rất cao.”

Mấy năm nay, năm nào Lâm Tiếu cũng ra đề cho IMO, những đề bài của cô được IMO chọn rất nhiều lần.

Cô đã hoàn thành lý tưởng khi tham gia cuộc thi IMO năm đó, từ một người thưởng thức nghệ thuật trở thành người tự làm ra các tác phẩm quý giá.

Năm đó Lâm Tiếu và năm người đồng đội đã cùng nâng cúp IMO. Đến bây giờ, cô đã lên đại học, không còn dự thi nữa nhưng vẫn có thể lấy về vinh quang cho đất nước tại cuộc thi IMO nhờ vào một cách khác, đó là những đề bài thường xuyên được IMO lựa chọn của mình.

Mùa đông năm nay, Lâm Tiếu đã có thể cống hiến thêm cho cuộc thi toán quốc gia, trở thành giáo viên của đội tập huấn, chỉ bảo nhóm thí sinh trong thời gian ngắn, để họ càng thêm tiến bộ.

Lâm Tiếu nhận lời không chút do dự.

Cô gọi điện về thông báo chuyện này, cả nhà đều vui thay cho Lâm Tiếu, chỉ có Niên Niên là không vui: “Cô út, cô đã nói sẽ về nhà vào kỳ nghỉ đông rồi mà.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên, không ngờ Niên Niên vẫn còn nhớ lời hẹn mấy tháng trước: “Trí nhớ của Niên Niên tốt quá!”

“Lần này cô phải lỡ hẹn với cháu rồi, cô xin lỗi cháu nhé.”

“Cháu muốn cô làm gì mới có thể tha lỗi cho cô đây.”

Niên Niên nghiêm túc suy nghĩ: “Khi nào cô về phải mua kem cho cháu, đừng để mẹ cháu biết.”

Sau khi Lâm Tiếu hỏi ý kiến chị Tiểu Vân, cô đồng ý với Niên Niên: “Được, tết này cô sẽ mời cháu ăn kem nhé.”

Lâm Tiếu và nhóm học sinh của đội tập huấn đến trường tập huấn vào cùng một ngày. Vì chương trình học của Lâm Tiếu nhiều nhất, thời gian đi học kéo dài nhất nên cô ở lại trong ký túc xá trường học luôn. Ngoài căn phòng của cô là phòng đơn thì cô không khác gì học sinh cả.

Trong lúc đi học, ngày nào Lâm Tiếu cũng đến nhà ăn với các bạn học sinh, có thể nói là cùng ăn cùng ở.

Hơn nữa, Lâm Tiếu là người trẻ tuổi nhất trong nhóm giáo viên tập huấn nên các bạn đều rất thân thiết với Lâm Tiếu.

“Cô giáo Lâm, năm đó lúc tham gia cuộc thi IMO, cô có tin rằng mình sẽ được chọn vào đội tuyển quốc gia không?”

“Cô giáo Lâm, lúc đó cô có quyết tâm phải giành được giải quán quân không?”

“Cô giáo Lâm, lúc tham gia cuộc thi IMO cô còn nhỏ như vậy, khi đó cô đã nghiên cứu về kỳ thi bao lâu rồi vậy?”

Các bạn rất tò mò về cuộc thi mà Lâm Tiếu đã trải qua.

Lâm Tiếu không ra vẻ, trong thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ nói chuyện phiếm, trả lời các câu hỏi của các bạn.

Khi tập huấn mùa đông kết thúc, các bạn đều không nỡ nói lời chia tay với Lâm Tiếu. Mọi người tranh nhau cầm sách tập huấn để Lâm Tiếu viết vài lời động viên và chúc may mắn lên trang lót.

Lâm Tiếu cực kỳ nghiêm túc viết từng câu từng chữ cho mỗi bạn học sinh.

Khi về nhà ăn tết, Lâm Tiếu mua kem chuộc lỗi cho Niên Niên. Niên Niên đã tha lỗi cho cô út, còn dẫn cô út đi xem em gái “biểu diễn”.

Niên Niên cầm một món đồ chơi có màu sắc tươi tắn đặt trên giường em bé, Doanh Doanh nhanh chóng bị hấp dẫn, ê ê a a vươn tay muốn lấy.

Niên Niên lấy đồ chơi ra xa, em gái không với tới, cô bé sốt ruột nên ngồi dậy.

Niên Niên ở bên cạnh nói phụ hoạ: “Buổi biểu diễn của Doanh Doanh đã thành công.”

Lâm Tiếu bị chọc cười ha ha, ra dấu hôn gió với hai bên má của Niên Niên, sau đó cũng làm vậy với Doanh Doanh.

“Doanh Doanh giỏi quá, có thể ngồi rồi này.”

Trừ mái tóc vẫn còn thưa thớt, gương mặt của bé Doanh Doanh sáu tháng đã có nhiều thay đổi, có thể thấy đây là một đứa trẻ xinh đẹp.

Lâm Dược Phi và Thẩm Vân lấy ảnh chụp của Niên Niên khi sáu tháng ra so sánh, chính Niên Niên cũng không thể không thừa nhận: “Em gái hơi giống con rồi đấy.”

Nhưng Niên Niên chỉ vào mái tóc cũng không được bao nhiêu cọng tóc của mình trên tấm ảnh, kiên quyết nói rằng tóc mình đẹp hơn tóc em gái.

“Khi nào tóc của em gái mới thắt b.í.m được vậy ạ?” Niên Niên có rất nhiều búp bê, nhưng cô bé vẫn rất muốn trang điểm cho em gái.

Dì Hà, bảo mẫu chăm sóc Doanh Doanh cười không ngừng: “Còn phải đợi một thời gian nữa, bây giờ em gái còn nhỏ quá.”

Hết tết, Lâm Tiếu lại một lần nữa phải nói lời tạm biệt với Niên Niên, không dám hứa hẹn tuỳ ý nữa.

Niên Niên đã biết thời gian về nhà của cô út khá giống với thời gian mình được nghỉ, cô bé kéo áo của cô út, hỏi: “Cô ơi, có phải khi nào cháu nghỉ hè thì cô sẽ về với cháu không?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Có thể hè này cô sẽ phải ra nước ngoài.”

Vị trí giáo viên dẫn đoàn đang được bàn bạc cho cuộc thi IMO mùa hè năm nay. Lâm Tiếu là một trong những người có tiếng nói nhất, trình độ dạy học của cô không cần phải bàn, vấn đề duy nhất là Lâm Tiếu còn quá trẻ. Hơn nữa, những giáo viên dẫn đoàn năm ngoái đều là giáo sự đại học nổi tiếng, mà mùa hè năm nay Lâm Tiếu mới tốt nghiệp tiến sĩ.

Cuộc thảo luận đã có kết quả, Lâm Tiếu được chọn là giáo viên dẫn đoàn.

Tháng bảy, Lâm Tiếu đã đến Athens, Hy Lạp trước học sinh, tham gia cuộc thi IMO lần thứ bốn mươi lăm.

Lâm Tiếu ở trong một khách sạn được bảo mật, bị tịch thu thiết bị điện tử, cùng các giáo viên dẫn đoàn của các nước khác ra đề thi IMO. Đến khi các thí sinh đã bắt đầu dự thi, các giáo viên dẫn đoàn mới được liên lạc với bên ngoài.

Lúc này, Lâm Tiếu đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ của giáo viên dẫn đoàn.

Một nửa còn lại sẽ được thực hiện sau khi các thí sinh thi xong.

Đó là để ý xem các thí sinh của đất nước mình có được cho điểm công bằng và hợp lý hay không.

Nói đơn giản thì là “cãi nhau" để lấy điểm cho học sinh của mình.

“Tôi thấy chỗ này không có vấn đề gì cả, không nên trừ điểm.”

“Không, cách giải này rất logic.”

Các giáo viên dẫn đoàn của các nước khác rất khiếp sợ trình độ “cãi nhau” của Lâm Tiếu. Họ hoàn toàn không ngờ một người trông gầy gò, ít nói và trí thức như Lâm Tiếu lại có thể quyết đoán như vậy trong lúc “cãi nhau”.

Rất nhanh, trình độ “cãi nhau” đệ nhất của Lâm Tiếu đã được lan truyền trong nhóm thí sinh.

Các thí sinh tò mò hỏi: “Cô giáo Lâm, năm cô tham gia cuộc thi IMO, các giáo viên của các quốc gia có tranh cãi như vậy không?”

Lâm Tiếu cẩn thận nhớ lại, nhận ra là không có chuyện này.

Cô lắc đầu nói: “Không có, cuộc thi năm đó được diễn ra rất thuận lợi.”

Giáo viên dẫn đoàn không tranh cãi, sáu thí sinh của quốc gia đều đạt điểm tối đa và điểm cao.

Vừa dứt lời, một thí sinh bật cười, cậu ấy đẩy một đồng đội ở bên cạnh: “Có biết chênh lệch giữa cô giáo Lâm và chúng ta không vậy?”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 492: Chương 492



Lâm Tiếu dẫn đội Toán học quốc gia đi thi ở Hy Lạp và đoạt giải quán quân.

Sáu tuyển thủ giơ cao cúp, Lâm Tiếu và đội phó cũng những người quan sát đứng ở một bên, đèn flash không ngừng lóe sáng ghi lại thời khắc này.

Từ tuyển thủ dự thi biến thành giáo viên dẫn đoàn, Lâm Tiếu đã có được những trải nghiệm tuyệt vời trong chuyến đi IMO của mình.

Tôn Vĩ Nghĩa và Lâm Tiếu cùng lựa chọn con đường giống nhau, sau khi học xong tiến sĩ ở lại trường đại học dạy học. Trong lúc học thạc sĩ và tiến sĩ, Lâm Tiếu còn đăng ký thêm chuyên ngành hai là khoa máy tính, Tôn Vĩ Nghĩa còn chuyên tâm hơn Lâm Tiếu, nhiều năm như vậy vẫn một lòng với Toán học.

Chuyên ngành của Trang Hiên là Toán học, khi học lên nghiên cứu sinh thì chọn chuyên ngành tài chính, hiện tại đã công tác, thu nhập rất tốt.

Du Minh Hủy và Thịnh Nguyên Vĩ ra nước ngoài, Nghiêm Tuấn Hiền lựa chọn chuyên ngành Triết học, cậu ấy rất có thiên phú về Toán học nhưng không có lòng nhiệt tình với số học như Lâm Tiếu, ngược lại có hứng thú với Triết học hơn.

Sáu đồng đội cùng nhau đoạt giải quán quân, hiện tại có đã phương hướng riêng của mình. Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa lựa chọn giống nhau nhất, theo lý thuyết sẽ có nhiều tiếng nói chung nhất, nhưng khi Tôn Vĩ Nghĩa biết được lần này Lâm Tiếu gọi điện thoại chỉ để nói chuyện phiếm chứ không phải thảo luận vấn đề Toán học, lập tức nói: “Tôi cúp điện thoại đây.”

Lâm Tiếu cười nói: “Được, tạm biệt.” Nhiều năm như vậy tính cách của Tôn Vĩ Nghĩa vẫn không hề thay đổi.

Hành trình Hy Lạp kết thúc trọn vẹn, Lâm Tiếu về đến nhà.

Lúc trước nghe xong những trải nghiệm trong chuyến du lịch của chị Tiểu Vân, Lâm Tiếu vô cùng hâm mộ, cô cũng muốn đi xem những phong cảnh khác nhau, gặp gỡ những con người khác nhau.

Kế hoạch ban đầu của Lâm Tiếu là sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, trước khi nhập chức sẽ có một chuyến du lịch trong kỳ nghỉ hè, kết quả lần này bị hành trình IMO quấy rầy kế hoạch.

Sau khi về đến nhà, thời gian cô đi nhập chức chỉ còn hơn nửa tháng, quan trọng nhất là khi về đến ngôi nhà thân yêu, Lâm Tiếu hận không thể ở trong nhà đến khi trời đất hủy diệt.

Từ du lịch nước ngoài biến thành nghỉ phép ở nhà, mỗi buổi sáng Lâm Tiếu ngủ đến tự tỉnh, buổi sáng đọc sách xem luận văn, buổi chiều chơi cùng với Niên Niên, Doanh Doanh và Tiểu Hoàng.

Doanh Doanh đã một tuổi, biết đi đường nhưng vẫn còn nghiêng ngả lảo đảo, sẽ bước từng bước ra bên ngoài chơi, từ nói nhiều nhất là “ăn”.

Hiện tại Doanh Doanh có thể ăn được rất nhiều thứ, món chính mềm mại, thịt nát, đồ ăn băm nhuyễn, cá, tôm, trứng, chỉ cần là món Doanh Doanh đã ăn thì không có món nào cô bé không yêu.

Giờ ăn cơm hàng ngày chính là lúc Doanh Doanh vui vẻ nhất, nhìn đồ ăn là hai mắt sáng rực lên như có ngôi sao nhỏ ở trong.

Dì Hoàng biết rõ sức ăn của Doanh Doanh, lượng cơm mỗi bữa đều rất vừa sức, lần nào Doanh Doanh cũng ăn sạch sẽ một bát cơm nhỏ và đĩa đồ ăn.

Niên Niên nhìn lá xanh trong bát của Doanh Doanh, nhíu mày: “Cái này ăn ngon không?”

Mặc dù Doanh Doanh còn nhỏ tuổi, nhưng rất biết xem sắc mặt, nhìn thấy chị gái nói vậy còn không vui, lớn tiếng nói: “Ăn ngon.”

Doanh Doanh luôn tràn đầy tình yêu với mỗi một loại đồ ăn, cả nhà liếc mắt một cái có thể nhìn ra được cô bé thích ăn đến mức nào.

Có một ngày, Lâm Dược Phi nhìn vẻ mặt hưởng thụ khi ăn cơm của Doanh Doanh, cảm xúc trào dâng trong lòng, hỏi một câu: “Doanh Doanh, con thích trứng gà chưng hay thích cha hơn?”

Doanh Doanh cúi đầu nhìn bát trứng gà, lại ngẩng đầu nhìn cha, do dự.

Niên Niên thấy vậy bật cười ha ha.

Doanh Doanh ăn cơm quá ngon, Niên Niên nhìn cô bé ăn cơm không nhịn được cảm thán đồ ăn dì Hoàng nấu thực sự là mỹ vị cực phẩm. Rất nhiều lần Niên Niên không không chống đỡ được mê hoặc, lúc Doanh Doanh ăn cơm không nhịn được đi đến chỗ bàn cơm nhỏ của cô bé nếm một miếng.

Mỗi lần Niên Niên ăn thử, hương vị đều làm cô bé rất thất vọng, đồ ăn của em gái quá nhạt, gần như không có muối, cũng không có gia vị khác, ăn không ngon.

Nhưng Niên Niên luôn bị lừa ăn thử.

Một lần, bởi vì dáng vẻ ăn cơm của Doanh Doanh quá có tính lừa gạt, ai nhìn đến cũng cảm thấy cô bé đang nhấm nháp mỹ vị trân quý.

Lâm Dược Phi nhìn thấy Niên Niên lại lần nữa nếm thử đồ ăn của em gái, sau đó nhăn mày lại, bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao lần nào con cũng bị lừa vậy.”

Niên Niên đã học xong mẫu giáo bé, sau nghỉ hè sẽ đi học lớp chồi, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân vẫn luôn tích cực trao đổi với giáo viên mầm non.

Nhận xét về năm học vừa qua, giáo viên mầm non đánh giá rất cao Niên Niên: “Năng lực biểu đạt cực kỳ tốt, có thể biểu đạt rất rõ suy nghĩ và cảm xúc của bản thân.”

“Giỏi ở chung với các bạn, tính cách rộng rãi hoạt bát, năng lực vận động rất mạnh.”

Lâm Dược Phi cầm nhận xét về con gái, tâm tình rất tốt đọc vài lần, sau đó hỏi thêm cô giáo chỉ số thông minh ở trình độ gì.

Lâm Dược Phi cảm thấy nhận xét của giáo viên vẫn còn thiếu sót về vài phương diện, ví dụ như trí nhớ, năng lực học tập, năng lực tính toán, sức tưởng tượng không gian… của Niên Niên.

“Đặc biệt là phương diện Toán học, biểu hiện của Niên Niên có tốt hay không.” Lâm Dược Phi vô cùng mong đợi hỏi cô giáo.

Cô giáo suy nghĩ, dùng từ ngữ uyển chuyển nói cho phụ huynh: “Trước mắt năng lực học tập của Niên Niên cũng coi như rất tốt so với các bạn cùng lứa tuổi.”

Còn việc chỉ số thông minh siêu cao, có khả năng gặp qua sẽ không quên được, thiên tài Toán học như mong chờ của cha Niên Niên, tất nhiên là không có.

Giáo viên mầm non không rõ tại sao cha của Niên Niên sẽ sinh ra mong chờ như vậy, số lượng học sinh trong lớp không nhiều lắm nên cô giáo nắm rất rõ tình huống gia đình của mỗi học sinh. Theo những gì cô giáo biết, bằng cấp của cha Niên Niên không cao, mẹ Niên Niên tốt nghiệp đại học, bằng cấp không tồi, nhưng chuyên ngành học không liên quan đến Toán học.

Sau đó một giáo viên khác nói cho giáo viên của Niên Niên: “Bởi vì cô của Niên Niên là thiên tài Toán học, năm nay mới hai mươi tuổi, sắp đi dạy ở Bắc Đại.”

Lúc này giáo viên của Niên Niên mới bừng tỉnh hiểu ra.

“Niên Niên không di truyền được.”

Ở trong các bạn cùng lứa tuổi, trí lực của Niên Niên cũng coi như trên trung đẳng, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường.

Rất nhanh Lâm Dược Phi đã tiếp nhận sự thật Niên Niên là một đứa trẻ bình thường, Thẩm Vân thấy vậy thì trợn trắng mắt: “Em cũng không biết anh còn nằm mơ như vậy đấy.”

Nếu thiên tài thường thấy như vậy, vậy cũng không được coi là thiên tài.

Lâm Dược Phi cười ha ha nói: “Không phải nói cháu gái giống cô hay sao.” Về diện mạo, Niên Niên và Lâm Tiếu có không ít điểm tương đồng: “Đáng tiếc đầu không di truyền được.”

“Không biết Doanh Doanh còn hy vọng không.” Lâm Dược Phi chuyển mong đợi lên trên người Doanh Doanh.

Vài ngày sau, Thẩm Vân nói cho anh: “Đừng hy vọng.”

“Doanh Doanh đã ăn thay rau dưa cho chị gái vài ngày rồi.”

Niên Niên không thích ăn rau dưa, lúc ăn cơm hay lén gắp cho em gái, nhờ em gái ăn sạch giúp cô bé.

Doanh Doanh thì ai cho cũng không từ chối, ăn sạch toàn bộ rau dưa chị gái gắp cho mình.

Bởi vì Niên Niên thường xuyên có thói quen đến bàn cơm nhỏ của em gái ăn thử một miếng cơm, thỉnh thoảng sẽ ngồi ăn cùng với em giá trên bàn nhỏ, lần này các phụ huynh không ai chú ý đến, cho nên gánh xiếc nhỏ của hai chị em đã thành công vài ngày.

Sau khi Thẩm Vân phát hiện thì đã phê bình Niên Niên không ăn rau dưa, mấy ngày tiếp theo nhờ dì Hoàng làm sủi cảo, bánh bao, bánh có nhân cho Niên Niên.

Lúc ăn sủi cảo hay bánh bao, Niên Niên rất thích chọc vỡ, tách da và nhân ra ăn. Cô bé cúi đầu nhìn nhân sủi cảo xanh mượt trong bát, hỏi mẹ: “Mẹ, có phải mẹ cảm thấy giấu rau dưa đi thì con sẽ không biết hay không?”

Thẩm Vân: “…”

Lâm Dược Phi ngồi bên cạnh cười ha ha.

Buổi tối nằm trên giường, Lâm Dược Phi nhớ lại cảnh tượng ban ngày, không nhịn được hỏi: “Em nói xem có khi nào giáo viên của Niên Niên nói không đúng không?”

“Anh cảm thấy Niên Niên nhà mình rất thông minh.”

Thẩm Vân liếc nhìn Lâm Dược Phi: “Đúng là rất thông minh. Tiếu Tiếu thông minh là thiên tài Toán học, con gái yêu của anh thông minh là có thể lấy ra được rau dưa giấu trong nhân.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 493: Chương 493



“Niên Niên, sao lâu rồi không nghe cháu nhắc đến Tiểu Ngư?” Lâm Tiếu cười hỏi.

Trước kia ngày nào Niên Niên cũng sẽ kể chuyện của mình và người bạn giả tưởng Tiểu Ngư, cô bé và Tiểu Ngư cùng đi công viên, cùng đi leo núi, cùng đi tham gia vũ hội công chúa được tổ chức ở lâu đài. Tư liệu sống để tưởng tượng đến từ sinh hoạt hàng ngày của Niên Niên, phim truyền hình, còn có chuyện cổ tích được cha mẹ đọc cho cô bé.

Trong nhận xét riêng của giáo viên mầm non từng khen ngợi năng lực biểu đạt của Niên Niên, hơn phân nửa được rèn luyện ra bằng cách trên.

Nhưng hè năm nay Lâm Tiếu về nhà lại không nghe thấy Tiểu Ngư, người bạn giả tưởng từ trong miệng cô bé.

Niên Niên nói với cô út: “Tiểu Ngư không thích đi nhà trẻ, sau khi cháu đi nhà trẻ, Tiểu Ngư đã trở về quốc gia của mình.”

“Ở đất nước của Tiểu Ngư, trẻ con không cần đến nhà trẻ.”

Niên Niên nghiêm trang nói, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Nếu không phải Lâm Tiếu biết Tiểu Ngư là người bạn giả tưởng của Niên Niên, khẳng định sẽ cho rằng thật sự có một đứa trẻ như vậy.

“Tiểu Ngư là người nước ngoài, vậy quốc gia của Tiểu Ngư ở đâu vậy?” Lâm Tiếu hỏi.

Niên Niên nói: “Quốc gia của Tiểu Ngư cách nước mình một biển rộng, phải ngồi máy bay bay qua đó, mùa đông sẽ có rất nhiều tuyết, Tiểu Ngư ở trong phòng có thể nhìn thấy cảnh tuyết xinh đẹp.” Niên Niên chia sẻ những trải nghiệm của mẹ ở Hokkaido lúc trước cắt lên trên người Tiểu Ngư.

“Vậy sau khi Tiểu Ngư trở về quốc gia của mình, cháu còn có thể nhìn thấy cô bé không?” Lâm Tiếu hỏi.

Niên Niên nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt ngu ngốc: “Tất nhiên không thể, đất nước của Tiểu Ngư ở rất xa.”

Lâm Tiếu xoa đầu của Niên Niên, cuối cùng cô cũng hiểu tình huống hiện tại.

Lâm Tiếu nói với anh trai và chị Tiểu Vân: “Người bạn giả tưởng của Niên Niên biến mất rồi.”

Theo độ tuổi tăng lên, Niên Niên dần dần có thể phân rõ tưởng tượng và hiện thực, vào lúc này người bạn giả tưởng sẽ biến mất. Có lẽ bởi vì những trải nghiệm ở Hokkaido của Thẩm Vân đã cho Niên Niên một ít cảm hứng, người bạn giả tưởng rời đi biến thành “trở về đất nước xa xôi”.

Thẩm Vân và Lâm Dược Phi cũng đã phát hiện chuyện này từ lâu.

Thẩm Vân nói cho Lâm Tiếu: “Niên Niên đi nhà trẻ học kỳ đầu tiên, về nhà còn luôn nói chuyện của Tiểu Ngư.”

Thẩm Vân còn gặp chào hỏi riêng với các giáo viên mầm non, nói cho các cô giáo chuyện Niên Niên có người bạn giả tưởng, lo lắng các cô giáo sẽ sinh ra hiểu lầm.

Đến học kỳ thứ hai, Thẩm Vân phát hiện Niên Niên dần dần không còn nhắc đến Tiểu Ngư.

Nhưng dù người bạn giả tưởng của Niên Niên biến mất, nhưng trên con đường phân rõ hiện thực và tưởng tượng, còn có một con đường rất dài phải đi.

Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu: “Tháng trước Niên Niên nói với anh, có một chú cao cao tặng hoa cho mẹ.”

“Anh hỏi Niên Niên, vậy mẹ có nhận hoa của chú kia không, Niên Niên nói có nhận.”

“Anh hỏi lại Niên Niên, vậy mẹ nói gì với chú ấy, Niên Niên nói mẹ nói cảm ơn với chú ấy, còn khen hoa của chú ấy tặng rất đẹp.”

Ngay lập tức cảm giác nguy cơ trào dâng trong lòng Lâm Dược Phi, trong đầu nhanh chóng đưa ra một hai ba bốn năm người được chọn, rốt cuộc là ai tặng hoa cho Thẩm Vân.

“Là ai?” Lâm Tiếu cũng vô cùng tò mò.

Lâm Dược Phi dở khóc dở cười, nói: “Là Tiểu Lý đến từ tiệm hoa Điệp Luyến, Thẩm Vân muốn đi thăm dì Chu đang nằm viện, hôm đó không đi công ty nên bảo Tiểu Lý đưa hoa đến tận nhà.”

Sau đó Thẩm Vân cầm hoa tươi và quà tặng lái xe đến bệnh viện.

Sau khi Lâm Dược và Thẩm Vân hiểu rõ chân tướng, Thẩm Vân cũng dở khóc dở cười gọi Niên Niên lên, hỏi: “Niên Niên, không phải mẹ đã nói với con, dì Chu bị bệnh, mẹ muốn mang theo hoa tươi và quà tặng đi bệnh viện thăm dì ấy sao?”

Niên Niên gật đầu: “Con biết! Mẹ, dì Chu đã khỏe hơn chưa ạ?”

Thẩm Vân nói: “Con biết mẹ mang hoa tươi cho dì Chu, tại sao còn nói với cha có một chú cao cao tặng hoa cho mẹ vậy?”

Cũng may Thẩm Vân và Lâm Dược Phi tin tưởng lẫn nhau, nếu sự tin tưởng giữa hai người bọn họ không chắc chắn, chắc sẽ có một trận bão nổi lên.

Niên Niên chớp mắt, ngây thơ nhìn mẹ.

Hỏi hơn nửa ngày, Thẩm Vân và Lâm Dược Phi mới hiểu ra, Niên Niên biết mẹ cầm hoa đi bệnh viện thăm dì Chu, nhưng căn bản không liên tưởng bó hoa được đưa đến lúc sáng sớm với bó hoa được cầm đi bệnh viện lại với nhau.

Niên Niên nói: “Con tưởng đó là hai bó hoa khác nhau.”

Lúc Lâm Dược Phi kể chuyện này cho Lâm Tiếu, vừa kể vừa cười: “Thỉnh thoảng thật sự không biết trong đầu mấy đứa trẻ nghĩ gì.”

Còn có, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân cũng rất tò mò “chú cao cao” trong miệng Niên Niên là ai.

Lâm Dược Phi hỏi Thẩm Vân: “Tiệm hoa Điệp Luyến lại thuê được một người mới có vóc dáng cao?”

Thẩm Vân nói: “Không có, người đưa hoa cho em lúc sáng là Tiểu Lý.”

Nhưng Tiểu Lý chỉ có một mét sáu.

Lâm Dược Phi hỏi Niên Niên: “Cái chú con nhìn thấy buổi sáng cao chỗ nào?” Rõ ràng Tiểu Lý vừa lùn vừa béo.

Niên Niên nhìn cha với vẻ mặt vô tội: “Con cảm thấy rất cao.”

Lâm Tiếu nghe xong thì cười ha ha, cô dùng sức xoa đỉnh đầu của Niên Niên, nói: “Ở trong mắt của Niên Niên nhà chúng ta, một mét sáu cũng rất cao.”

Niên Niên còn chưa cao đến một mét sáu, nhìn các phụ huynh trong nhà đều phải ngẩng đầu lên.

Lâm Dược Phi thở dài: “Mỗi ngày nhìn anh cao hơn một mét tám, sau đó nói một mét sáu là cao.” Lâm Dược Phi vừa nói vừa lắc đầu.

Lâm Tiếu cười hỏi Niên Niên: “Niên Niên, cha cao hay mẹ cao hơn?”

Niên Niên đang chơi đồ chơi, không ngẩng đầu lên, nói: “Mẹ cao.”

Lâm Tiếu: “Vậy cháu cao hay em gái cao?”

Niên Niên: “Em gái cao.”

“Hửm?” Lâm Tiếu nhíu mày: “Niên Niên vẫn chưa phân rõ cao lùn sao, hay con bé hiểu ngược nghĩa cao và lùn?” Nhưng Niên Niên đã sắp lên lớp chồi rồi.

Lâm Dược Phi: “Mẹ cao hay cha cao hơn?”

Niên Niên: “Cha cao.”

Lâm Dược Phi: “Em gái cao hay con cao?”

Niên Niên: “Con cao.”

Dường như Lâm Tiếu đã phát hiện ra điều gì đó.

Lâm Dược Phi tịch thu đồ chơi trong tay Niên Niên.

Hỏi lại lần nữa: “Em gái cao hay con cao?”

Niên Niên bị tịch thu món đồ chơi, ngẩng đầu nhìn về phía cha: “Tất nhiên là con cao hơn rồi.”

Lâm Dược Phi trả lại món đồ chơi cho Niên Niên, nói với Lâm Tiếu: “Vừa rồi con bé không nghe em hỏi cái gì, chỉ lặp lại mấy chữ cuối cùng.”

“Đừng thấy con bé còn nhỏ, thường xuyên qua loa với bọn anh.”

Lúc trước Niên Niên còn chưa biết nói, dì Hoàng dạy Niên Niên nói chuyện, lặp đi lặp lại từ ngữ giống nhau. Niên Niên nghe phiền, cầm lấy món đồ chơi trong tầm tay nhét vào trong tay dì Hoàng.

Lúc dì Hoàng kể lại chuyện này cho Lâm Dược Phi và Thẩm Vân, dở khóc dở cười nói: “Đôi mắt nhỏ của Niên Niên tuyệt đối đang nói với dì, phiền c.h.ế.t đi được, con cho dì đồ chơi, tự chơi đồ chơi đi.”

Lâm Tiếu nghe xong cười ha ha, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Niên Niên, hôn vài cái: “Niên Niên, sao cháu lại đáng yêu như vậy chứ.”

Hiện tại Doanh Doanh đang ở độ tuổi đáng yêu nhất. Đi đường nghiêng ngả lảo đảo, nói chuyện thì thầm, thích chị gái nhất trong nhà, chị gái vừa được nghỉ hè, Doanh Doanh vô cùng vui vẻ, bám theo sau chị gái như một cái đuôi nhỏ.

Niên Niên: “Sao lại dính người vậy chứ?”

Trước kia lúc em gái ngủ cả ngày, Niên Niên ngại em gái ngủ không tỉnh, bây giờ em gái biến thành cái đuôi nhỏ, Niên Niên lại cảm thấy còn không bằng ngủ cả ngày.

Nhưng vì em gái ăn hộ rau dưa giúp cô bé mà không phàn nàn gì, Niên Niên vẫn nguyện ý mang theo cái đuôi nhỏ này, thật sự phiền sẽ gọi dì Hoàng, bảo dì Hoàng ôm em gái đi.

Niên Niên còn có một chiêu, đó là chơi trốn tìm cùng với em gái, nhân lúc em gái không chú ý sẽ trốn vào trong phòng ngủ của mình, chốt cửa lại. Sau đó em gái sẽ dùng cái chân ngắn nhỏ của mình tìm cô bé ở các góc nhà.

Không bị em gái quấy rầy, Niên Niên có thể làm chuyện của mình ở trong phòng ngủ, sau nửa giờ lại đi ra ngoài, bị em gái “bắt được”.

Doanh Doanh không biết mình bị lừa, sau khi bắt được chị gái còn vui vẻ vỗ tay.

“Em gái ngốc nghếch.” Niên Niên dùng ánh mắt trìu mến nhìn em gái, nói cho cô út em gái ngốc như thế nào.

Có lần Niên Niên đi ra, nhìn thấy em gái đang nhấc lên nắp trà của cha, tìm chị gái trong cốc trà.

Niên Niên thật sự muốn nhìn xem đầu nhỏ của em gái nghĩ gì, tại sao lại ngốc đến mức không phân rõ to và nhỏ chứ.

Lâm Tiếu nói: “Vậy cô hỏi cháu, 125 và 137, cái nào lớn hơn?”

Niên Niên ngẩn người.

Cô bé xòe hai bàn tay, nhìn mười ngón tay của mình, lại cúi đầu nhìn thoáng qua ngón chân của mình.

“125 và 137.”

Lâm Tiếu cười to, cô biết hiện tại ngay cả hai chữ số Niên Niên còn không hiểu rõ, nên càng không có khái niệm về số vượt qua trăm.

Lâm tiếu nhéo nhéo khuôn mặt của Niên Niên, lại nhéo khuôn mặt của Doanh Doanh.

“Ngốc nghếch nhỏ và ngốc nghếch nho nhỏ.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 494: Chương 494



Tháng 9, Lâm Tiếu bắt đầu sự nghiệp dạy học ở đại học của cô.

Mùa hè này, cô đã dùng tiền tiết kiệm mua một căn hộ mới ở Bắc Kinh, mua ở chỗ theo ý anh trai. Sau khi mua nhà mới thì cho thuê, Lâm Tiếu vẫn ở lại chỗ Ngũ Đạo Khẩu như trước, nơi này vừa gần trường học lại có mẹ quan tâm đến việc trang trí, chỗ nào cũng thoải mái.

Trong lúc học bằng tiến sĩ, Lâm Tiếu dọn ra khỏi ký túc xá, ở tại căn hộ này. Từ lúc học tiến sĩ, cuộc sống của cô gần như giống với trạng thái đi làm. Từ việc đi học đến nhận việc, cuộc sống của cô hầu như không có thay đổi gì.

Một ngày ba bữa ở nhà ăn, nghiên cứu khoa học, đọc sách, vận động, lúc rảnh rỗi thì tranh thủ giải trí một chút.

Mỗi buổi sáng Lâm Tiếu sẽ đạp xe đến trường, cô hay quên mất mình đã là giáo viên. Dù sao Lâm Tiếu cũng là sinh viên ở đây gần mười năm, chỉ mới đổi thân phận thôi.

Cùng một sân trường, cùng một cảnh vật, vẫn là tòa nhà học viện nhưng lại có gì đó mới dần mở ra trước mắt cô.

Nhà ăn nhân viên trường học, văn phòng mới, điều khiến Lâm Tiếu vui nhất đó là thẻ thư viện đổi thành của giáo viên, giới hạn mượn sách tối đa đã tăng lên gấp vài lần.

Các giáo viên trước kia giờ đã trở thành đồng nghiệp, Lâm Tiếu càng thấy được những mặt khác của họ. Thì ra các giáo viên cũng sẽ thảo luận xem tiệm nào ăn khuya bên ngoài ngon, thì ra ở nơi Lâm Tiếu sống nhiều năm như vậy nhưng vẫn còn nhiều mặt cô chưa từng thấy qua.

Loại cảm giác này rất mới lạ, giống như một thế giới gấp lại đang dần mở ra trước mắt cô.

Mỗi sáng thứ 2 hàng tuần Lâm Tiếu sẽ cầm theo một bình nước đi xuyên qua sân trường. Trong học kỳ này, chương trình học của cô đều được xếp vào buổi sáng, Lâm Tiếu rất thích cảm giác này. Sau tiết học buổi sáng thì thời gian cả ngày còn lại đều có thể tự do điều chỉnh, sẽ không bị gián đoạn.

“Cô giáo Lâm.”

“Chào cô giáo Lâm.”

Đi qua hành lang của tòa nhà giảng đường, các sinh viên đi đến đều chào hỏi Lâm Tiếu, cô cũng mỉm cười đáp lại.

Thời gian quá ngắn nên cô không thể nhớ kỹ gương mặt của những sinh viên này. Chỉ có mỗi tiết sáng sớm thì luôn có bốn bạn nữ đến sớm để chiếm chỗ, luôn ngồi cố định ở vị trí giữa hàng thứ hai, Lâm Tiếu mới có thể nhớ kỹ diện mạo của các cô ấy.

“Rất giống chúng ta hồi còn học đại học.” Lúc nói chuyện điện thoại với Châu Tinh, cô có nhắc đến chuyện này.

“Thật là nhớ khoảng thời gian học đại học quá.” Châu Tinh hâm mộ Lâm Tiếu, nói: “Cậu ở lại đại học làm giảng viên thật tốt, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đơn giản.”

Sau khi đi làm, Châu Tinh bị ép trải qua không ít chuyện đ.ấ.m đá qua lại, cô ấy không sợ công việc cực khổ, nhưng rất ghét chuyện đồng nghiệp toan tính lẫn nhau.

Lâm Tiếu nói với Châu Tinh: “Thật ra cũng không phải. Tuy rằng các giáo viên và sinh viên đều trong cùng một khuôn viên trường, nhưng đại học đối với giáo viên và sinh viên thì lại không giống nhau.”

Đối với sinh viên mà nói thì đại học là tháp ngà[1], nhưng với giáo viên thì đây là nơi làm việc.

[1] Tháp ngà: Người ta sử dụng nó trong cuộc sống để giải thích rằng họ sống không thực tế hoặc xa rời bóng tối xã hội.

Châu Tinh: “Tất nhiên là tớ biết, nhưng chắc chắn cậu có thể tiếp tục cuộc sống đơn giản đó.”

Lâm Tiếu thấy kỳ lạ hỏi: “Vì sao?”

Châu Tinh: “Bởi vì cậu đủ chú tâm, cũng đủ thực lực đó.”

“Thật ra lúc chúng ta học đại học thì đối với số ít sinh viên mà nói, đại học cũng không phải tháp ngà.” Đại học hoặc là một xã hội thu nhỏ, những thứ như khen thưởng, quan hệ cá nhân, bầu cử cán bộ… đều là phiên bản đơn giản hóa của nơi làm việc.

Những thứ này không có quan hệ gì với Lâm Tiếu, căn bản cô cũng chẳng quan tâm. Khi đi học thì đại học là tháp ngà của Lâm Tiếu, sau khi đi làm thì đại học vẫn là tháp ngà của cô.

Châu Tinh nói: “Dù sao thì cậu vẫn luôn là như vậy, chỉ để ý đến toán học thôi. Những chuyện ngổn ngang ngoài kia hoàn toàn chẳng lọt vào mắt cậu được.”

Lâm Tiếu có đủ khả năng để xây dựng một tòa thành, bảo vệ sự chuyên tâm của cô.

Với khả năng tuyệt đối trước mắt này thì Lâm Tiếu không cần quan tâm những vấn đề như đãi ngộ, danh dự, không tranh không đoạt thì cũng không thiếu phần cô.

“Tiếu Tiếu, cố gắng lên, khi quay về nhớ cầm theo giải thưởng Fields trở về, để cho tớ được khoe khoang là, biết người đạt huy chương giải thưởng Fields mới nhất là ai không? Là người chị em ngủ ở giường trên tôi thời đại học đó!”

Lâm Tiếu bị giọng điệu khoa trương của Châu Tinh chọc cười: “Nhưng đại học mình làm gì có giường tầng…”

Đại học của Lâm Tiếu đều bố trí trên là giường và dưới là bàn, mọi người đều có giường trên.

Châu Tinh: “Vậy tớ sẽ nói, là người chị em ngủ sát giường tôi đó, ôi chao, nói vậy cảm thấy không thân thiết bằng giường trên.”

Lâm Tiếu cười ha ha: “Loại chuyện này cậu có thể để đến lúc đó rồi hãy buồn rầu… Cậu cũng đúng là dám nói, còn giải thưởng Fields nữa chứ!”

Giải thưởng Fields là giải thưởng cao quý nhất trong Toán học quốc tế.

Lâm Tiếu nói với Châu Tinh: “Bây giờ không phải Lý Phương Khiết đang viết truyện trên Thiên Nhai sao? Không bằng cậu trông mong một ngày nào đó cậu ấy sẽ mang về giải Nobel văn học đi.”

Châu Tinh: “Tớ phải gọi điện thoại đốc thúc Lý Phương Khiết một chút mới được.”

“Tớ phải đốc thúc cậu ấy, cậu cũng không thể hời hợt được. Đến lúc đó để cho tớ được nói, hai người chị em cùng ký túc xá với tớ một người cầm huy chương Fields, một người đoạt giải Nobel văn học. Đủ để tớ khoe khoang đến 88 tuổi luôn.”

Khi Lâm Tiếu đi dạy không thường điểm danh trên lớp.

Phòng giáo vụ yêu cầu mỗi học kỳ điểm danh hai lần, Lâm Tiếu chuẩn bị giữa kỳ điểm danh một lần, cuối kỳ điểm danh một lần. Còn thời gian còn lại, sinh viên có đi học hay không thì để tự học sinh quyết định, chỉ cần nộp bài đúng hạn, tham gia kỳ thi thì cô sẽ không trừ điểm.

Tuy rằng cô không điểm danh nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Lâm Tiếu cũng biết trong phòng có bao nhiêu sinh viên.

Danh sách sinh viên phòng giáo vụ đưa cô có hơn một trăm sinh viên học môn toán cao cấp này của cô. Hầu như trong mỗi lớp học, số sinh viên cũng không chênh lệch lắm, gần như không có sinh viên cúp học.

Làm Lâm Tiếu thấy lạ chính là sau vài lớp học thì sinh viên trong phòng lại càng tăng lên.

Thậm chí còn dần dần vượt qua số lượng sinh viên trong danh sách Lâm Tiếu cầm.

Cô đi hỏi phòng giáo vụ: “Lớp toán cao cấp của tôi có phải có thêm sinh viên bổ sung hay không? Danh sách này của tôi không có tên của sinh viên bổ sung, đưa tôi danh sách mới cập nhật đi.”

Giáo viên ở phòng giáo vụ giúp cô kiểm tra một chút, sau đó đưa ra đáp án phủ định: “Cô giáo Lâm, đợt đầu tiên đăng ký lớp học toán cao cấp của cô đã đầy rồi. Không có chỗ trống nữa, cũng không có sinh viên bổ sung như cô vừa nói.”

Lâm Tiếu kinh ngạc: “Hả? Nếu không có sinh viên bổ sung thế sao lớp của tôi càng ngày càng đông sinh viên vậy?”

Giáo viên phòng giáo vụ cũng rất khó hiểu, lại kiểm tra kỹ giúp Lâm Tiếu một lần nữa, lắc đầu nói: “Đúng là không có sinh viên bổ sung.”

Thế sinh viên từ đâu ra mà càng ngày lại càng đông vậy? Lớp học tiếp theo, Lâm Tiếu còn phát hiện chỗ ngồi trong lớp đã kín, thậm chí còn có sinh viên ở phía sau lớp đứng nghe giảng.

Lâm Tiếu không nhịn được hỏi các sinh viên trong lớp: “Vì sao lớp chúng ta ngày càng nhiều sinh viên vậy?”

Các bạn học đều kinh ngạc, vậy mà Lâm Tiếu lại không biết: “Mọi người đều đến dự thính ạ.”

Lâm Tiếu càng khó hiểu: “Dự thính? Chẳng lẽ các em không đăng ký môn toán cao cấp sao?”

Toán cao cấp là môn bắt buộc của nhiều chuyên ngành, trường học mở rất nhiều lớp để đảm bảo sinh viên đều có lớp học. Không giống các môn tự chọn thú vị khác, phải nhanh tay giành chỗ đăng ký.

Theo lý thuyết mà nói thì mọi người đều có thể đăng ký được môn toán cao cấp, hoàn toàn không cần dự thính mà?

Các sinh viên mồm năm miệng mười nói với Lâm Tiếu: “Chúng em đã chọn lớp toán cao cấp rồi, nhưng muốn nghe lớp của cô giáo Lâm một chút.”

Lâm Tiếu nghe một lúc thì ngạc nhiên biết được cô lại “hot” trong trường đại học, cho nên mới có nhiều học sinh lớp toán cao cấp của giáo viên khác lại tới dự thính lớp của cô.

Lâm Tiếu: “Dự thính trong lớp cô cũng được, nhưng lớp toán cao cấp trên chương trình học của các em cũng phải đến học, không thể trốn học được.”

Các sinh viên đều sôi nổi đồng ý, có một sinh viên lớn tiếng nói: “Cô giáo Lâm cứ yên tâm, chúng em sẽ không để cô phải khó xử ở trước mặt giáo viên khác đâu.”

Lâm Tiếu nhịn cười, duy trì vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Được thôi, vậy chúng ta học bài trước.”

Sau khi làm giáo viên, Lâm Tiếu cũng hiểu vì sao giáo viên dạy phần lớn thời gian đều nghiêm túc với sinh viên, như vậy là trạng thái thuận lợi nhất cho việc dạy học.

Tới giờ nghỉ giữa tiết, Lâm Tiếu mới nói chuyện phiếm với các sinh viên, cô rất tò mò sao mình lại “hot” trong trường như vậy, lớp của cô thì có gì đáng để dự thính?

“Cô giáo Lâm, xem ra cô hoàn toàn không biết gì về sức hút của bản thân rồi.” Một sinh viên nói đùa.

Lâm Tiếu còn trẻ, bài luận đã xuất bản hay các giải thưởng đạt được đều khiến sinh viên ngưỡng mộ không ngớt. Lại chênh lệch tuổi tác không lớn nên sinh viên dễ coi Lâm Tiếu là thần tượng, tự hỏi bản thân có thể đạt được thành tựu như thế ở độ tuổi Lâm Tiếu hay không, đáp án đương nhiên là làm người ta tuyệt vọng.

Con đường của cô giáo Lâm chỉ có thể chiêm ngưỡng, khó mà làm lại được.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất để sinh viên đến dự thính lớp Lâm Tiếu là vì chính lớp học. Nội dung lớp toán cao cấp của Lâm Tiếu vô cùng sâu sắc, lời nói dễ hiểu, thú vị bất ngờ, trong lúc cô giảng giải nội dung trong sách giáo khoa còn sẽ liên kết với một số nội dung tương đồng khác.

Nghe cô giáo Lâm giảng, đối với các bạn học yêu thích toán học mà nói thì đúng là một loại hưởng thụ.

Những sinh viên đã nghe Lâm Tiếu giảng bài thì mới biết được cô giảng hay thế nào. Còn sinh viên chưa nghe Lâm Tiếu giảng bài bao giờ thì bị thu hút bởi lời đồn từ các bạn học rồi đến lớp, ví dụ như…

Cô giáo Lâm đi dạy chưa bao giờ mang sách giáo khoa!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back