Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 140



"Tôi biết rồi, tôi biết rồi..." – Hứa Lam Giang lắp bắp, "chẳng phải đang bàn bạc hay sao? Cũng đâu có nói là phải đưa hết cho con bé..."

Nhưng lời ông ta lại vô tình chọc trúng điểm đau của Hứa Lam Xuân.

"Anh cả! Ý anh là gì vậy? Không lẽ anh không muốn em sống tốt à? Em là em gái ruột của anh đó!"

"Chậc..." – Hứa Lam Giang còn chưa kịp phản ứng, thì Đỗ Nhược Hồng đã châm thêm một mồi lửa:

"Nếu em không phải em gái ruột, thì ông ấy giữ em lại nuôi đến giờ làm gì? Hay là em tưởng người ta nợ em?"

"Em biết ngay mà..." – Hứa Lam Xuân bất ngờ bật khóc, nước mắt ràn rụa: "Mấy năm nay chị dâu vẫn không ưa gì em... Giờ em sắp đi lấy chồng, cũng là sắp rời xa cái nhà này, vậy mà chị dâu vẫn không buông tha..."

Đỗ Nhược Hồng cười nhạt:

"Em chồng, chị hỏi thật, có nhà ai mà em gái út được cưng chiều như em không? Cái gì tốt cũng dồn cho hai mẹ con em. Giờ em lấy chồng, chị mừng chứ. Nhưng đừng có đạp lên đầu người khác mà sống."

"Năm trăm đồng Hứa Tri Vi đã chuẩn bị cho em rồi, vẫn chưa đủ à? Xin em, tha cho nhà này một đường sống đi!"

Lời lẽ tuy sắc bén, nhưng từng chữ đều là sự thật. Lâm Thanh Thanh đứng bên cạnh cũng nhận ra cơ hội, liền gật đầu phụ họa:

"Chị dâu nói phải đấy. Hồi môn của Lam Xuân, mười dặm tám làng ai cũng trầm trồ. Nhưng nhà mình cũng cần sống. Em không thể vét sạch mọi thứ được."

"Chị thì sắp sinh, anh ấy đang chạy vạy xin việc, Tri Thành cũng cần lấy vợ, Tri Niệm sắp học lên... em không thể làm ngơ mấy chuyện này chứ?"

Lời cô ta chân thành, không giấu sự mệt mỏi.

Hứa Lam Hải cũng nén không nổi nữa, giọng hậm hực:

"Hay là em nhất định phải thấy chúng tôi sống khổ, em mới thấy dễ chịu?"

Dù là anh em, nhưng Lam Hải chưa bao giờ quá thân thiết với cô em gái này. Từ nhỏ đã được cưng chiều, giờ còn làm cao hơn cả công chúa, ai chịu nổi?

"Trời ơi, các người muốn ép tôi chết sao! Mẹ ơi, con không sống nổi nữa đâu!"

Vừa khóc, Hứa Lam Xuân vừa nhào vào lòng bà cụ Hứa, khóc như mưa. Bà cụ tức đến run rẩy, mắt trợn ngược như muốn ngất.

Căn nhà vốn đã hỗn loạn, nay lại càng ngập trong tiếng mắng, tiếng khóc, tiếng thở dài... Không ai chịu nhường ai, không ai nhận sai, mà chỉ toàn giành giật nhau từng đồng bạc, từng lời nói, từng ánh mắt nhìn...

"Em cũng không cần làm quá như vậy đâu, Lam Xuân. Nhà họ Hứa đối xử với em không tệ, đừng có ăn cháo đá bát." – Hứa Lam Giang cau mày, nhìn em gái đang khóc nức nở.

"Trời đất ơi! Anh nói vậy là có ý gì, anh cả? Em bị chị dâu làm nhục như thế mà anh cũng làm ngơ sao?" – Hứa Lam Xuân vừa khóc vừa trách, như thể mình là người bị hại tội nghiệp nhất trần đời.

Càng nói, cô ta càng gào to hơn, nước mắt nước mũi đầm đìa, giọng lạc cả đi vì khóc.

"Nhược Hồng! Bà đang làm cái gì vậy? Mau im miệng!" – Hứa Lam Giang mất kiên nhẫn quát lên. Đang bàn chuyện cưới gả vui vẻ cho Hứa Lam Xuân, thế nào mà loáng cái đã thành ra như nồi cháo heo thế này?

Đỗ Nhược Hồng thì không chịu thua. Bà đập bàn một cái rõ mạnh, giọng đầy quyết liệt:
"Tôi có thể im, nhưng nhà này phải chia ra. Nhất định phải chia!"

Bà cụ Hứa đập tay xuống bàn phản bác ngay:
"Con dâu cả, tao thấy mày điên rồi! Tao còn chưa chết đâu, mà đã đòi chia nhà? Nằm mơ đi! Nếu mày muốn đi thì cứ đi, con trai tao bỏ mày là được!"

"Mẹ!" – Hứa Lam Giang cau mày, giọng không vui.

Đỗ Nhược Hồng tức đến đỏ cả mặt. Bà nhìn bà cụ, giọng nghẹn nhưng cứng như thép:
"Được! Nếu vậy thì để con trai bà bỏ tôi! Muốn dùng chuyện này để ép tôi phải cúi đầu sao? Bà đúng là tính sai rồi. Ngày trước bà đuổi Vân Sương đi thế nào, giờ lại đến lượt tôi phải đi à?
Tôi nói cho bà biết, tôi không dễ bắt nạt như cô ấy đâu. Bao năm nay, phần của tôi, một xu cũng đừng hòng thiếu!"

Bà cụ Hứa trợn mắt, gào lên:
"Mày… mày muốn chọc tức chết tao phải không? Tao sống làm gì nữa trời ơi…"

Lại là màn ăn vạ quen thuộc. Bà ta vừa kêu khóc vừa ngồi bệt xuống ghế, tay xoa trán như thể sắp ngất đến nơi.

Lâm Thanh Thanh ngồi bên, sắc mặt cũng không dễ chịu gì. Đỗ Nhược Hồng khác với Liễu Vân Sương, người phụ nữ này tính toán chi ly, cái gì ra cái đó, đụng tới tiền bạc là chẳng ai dám đùa.

Lâm Thanh Thanh hích khuỷu tay vào Hứa Lam Hải. Anh ta hiểu ý ngay, lập tức nhập cuộc.

"Mẹ! Mẹ không thể thiên vị như thế! Nếu con mà mất cơ hội vào nhà máy, cả đời con coi như bỏ! Mẹ coi em gái là con ruột, còn con là nhặt từ gốc cây về à?"

Chẳng ai ngờ, một người đàn ông to lớn như anh ta cũng ngồi xổm xuống, vừa khóc vừa đấm ngực bày tỏ khổ sở.

"Lão Tam! Con nói gì thế hả? Em gái con cũng cực khổ đấy!" – Bà cụ trách.

"Mẹ! Con sướng chắc? Con tốt nghiệp cấp ba rồi vẫn ở nhà làm đồng áng! Người ta, như thằng con nhà bác Thẩm kia, học tới lớp tám đã có suất vào nhà máy rồi. Mẹ nhìn xem người ta sống thế nào, còn con thì sao?"

"Lão Tam! Mẹ đâu có bất công. Trong bốn đứa, con là người học hành tử tế nhất. Bố con mất, mẹ một mình tằn tiện lo cho con đi học đến hết lớp mười hai, con còn chưa hài lòng à?"

Nhưng Hứa Lam Hải hôm nay đã quyết nói hết. Anh nghẹn ngào tiếp lời:

"Mẹ! Chính vì con học hết cấp ba nên mới không cam tâm! Nếu con chưa từng nhìn thấy ánh sáng, có lẽ con đã sớm chấp nhận số phận. Nhưng giờ, con thấy rồi, con muốn sống như người ta!
Mẹ có tới hơn sáu trăm đồng trong tay, tại sao lại không giúp con? Con xin mẹ, giúp con một lần này thôi!"

Nói xong, anh ta quỳ sụp xuống, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc rống lên.

Bà cụ Hứa đứng hình, tay run run. Con trai mà, ai nỡ? Một bên là đứa con trai ngoan, một bên là cô con gái cưng. Bỏ ai, giữ ai, đều xót ruột.

Bên kia, Đỗ Nhược Hồng đã hiểu rõ tình hình. Bà cụ chắc chắn sẽ phải nhường cho hai người con này. Nếu vậy, số tiền sáu trăm đồng kia, đến phiên mình chắc còn chẳng giữ được một cắc.

Chưa kể, Hứa Lam Xuân muốn gả chồng, kiểu gì bà cụ cũng phải bỏ tiền sính lễ.

Nếu bà ta không đứng ra tính toán cho rõ, cuối cùng chỉ có nhà bà là trắng tay.

"Thôi! Khóc cái gì mà khóc! Hôm nay nói đến nước này rồi thì ngồi xuống, tính cho rõ ràng!
Ai muốn xin việc, ai muốn lấy chồng, tôi không cản. Nhưng tôi nói cho các người biết: phần tôi phải chi thì tôi sẽ chi, phần tôi phải nhận thì một xu cũng không thiếu!
Mẹ! Tôi vẫn gọi mẹ một tiếng. Nếu mẹ cảm thấy tôi không xứng làm con dâu, thì tôi sẽ ly hôn với Hứa Lam Giang. Mấy đứa nhỏ tôi mang đi hết, khỏi ở đây chướng mắt ai!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 141



Bà cụ Hứa đập bàn:
"Hừ! Con dâu cả, mày đừng có dọa tao. Muốn bắt chước Liễu Vân Sương à? Mày nghĩ mày có số như nó chắc? Nhà mẹ mày giờ còn chỗ mà chui vào không?"

Vừa nghe thế, Đỗ Nhược Hồng cười nhạt:
"Có hay không thì tôi cũng phải đi. Hôm nay, dù thế nào, chuyện chia nhà cũng phải nói cho ra ngô ra khoai."

Không ai ngờ, người đàn bà trước nay nhịn nhục như bà, hôm nay lại có thể cứng rắn đến vậy, như con rùa cắn mồi không buông.

Hứa Lam Giang cũng sốt ruột, gắt lên:

"Nhược Hồng, bà bị làm sao vậy?"

"Bị sao à?" – Giọng bà đanh lại. "Tôi hỏi ông, bao nhiêu năm nay tôi gả vào nhà ông, tôi sống thế nào?
Ông không nghĩ cho tôi cũng được, nhưng ông không thể không nghĩ cho ba đứa con. Ông làm chồng, làm cha kiểu gì vậy?"

Đỗ Nhược Hồng đứng thẳng người, giọng bà dứt khoát, không có một tia do dự.

"Làm quần quật chẳng khác gì trâu bò đội sản xuất, ăn thì chẳng bằng súc vật. Tôi không thể để con cái mình đi lại con đường tôi đã từng đi! Nếu ông đồng ý chia nhà, thì chúng ta tiếp tục sống với nhau. Còn nếu ông vẫn cứ tiếc mẹ và em gái, vậy thì ly hôn đi."

Ánh mắt bà nghiêm nghị, chất chứa quyết tâm, khiến cả căn phòng lặng đi trong một thoáng. Hứa Lam Giang ngồi đó, khuôn mặt dần trở nên trầm mặc. Ông ta biết, lần này không còn là dọa dẫm hay nóng nảy nhất thời nữa, mà là thật sự không thể cứu vãn nếu không đưa ra lựa chọn.

"Haiz... vậy bà bảo tôi phải làm sao?" – Ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt u uất, như thể gánh cả núi đá trên vai. Hứa Lam Giang vốn hiền lành, cả đời nhịn nhục, nhưng chuyện lần này quả thật vượt quá sức chịu đựng.

Hứa Lam Hà từ nãy đến giờ vẫn im lặng, giờ cũng không nén nổi nữa:

"Anh cả, ly hôn thì không được đâu."

Anh ta là người từng trải, cũng từng bị mẹ chèn ép đến mức đêm về không ngủ được, tự hỏi suốt bao nhiêu năm qua liệu có phải mình đã sai từ đầu. Nhìn Đỗ Nhược Hồng lúc này, trong lòng anh ta lại hiện lên bóng dáng của Liễu Vân Sương năm nào—đôi mắt buồn bã, thân hình gầy rộc, dứt áo ra đi không quay đầu lại.

"Haiz..." – Hứa Lam Giang thở dài một hơi. Ông ta hiểu tất cả, chỉ là không biết nên thể hiện thế nào. Từng tiếng thở dài như trút ra cả nỗi bất lực suốt bao năm bị kẹp giữa mẹ già và vợ con.

"Các người... muốn bức chết tôi đấy à!" – Giọng bà cụ Hứa vang lên đầy căm phẫn. Mụ ta chỉ tay, mặt đỏ gay như nổi lửa.

Đúng lúc ấy, Hứa Lam Xuân đột ngột lên tiếng:

"Mẹ, chị dâu chẳng phải chỉ không muốn lấy tiền nhà làm của hồi môn cho con sao? Con không cần nữa, mọi người đừng làm khó anh cả nữa."

Hứa Lam Giang sửng sốt nhìn em gái, không ngờ cô lại nhường nhịn như vậy. Nhưng ai mà chẳng biết, lời cô ta nói không thể tin hoàn toàn. Trong lòng Đỗ Nhược Hồng hiểu rõ hơn ai hết: nếu chia nhà thật, sau này Hứa Lam Xuân gả đi, gặp chuyện gì cũng chỉ biết ngồi khóc—còn chỗ nào để dựa dẫm?

May mà con gái cô ta còn có chút đầu óc, năm trăm đồng tiền hồi môn, cũng coi như không mất mặt khi gả đi.

"Mẹ, con không muốn mẹ khó xử, cũng không muốn khiến anh cả phải khó xử vì con." – Hứa Lam Xuân dịu giọng, cố gắng tỏ ra hiểu chuyện.

Ngồi một góc, Hứa Tri Vi quan sát mọi chuyện, trong lòng sục sôi lửa giận. Đám người này... đúng là diễn tuồng. Hệ thống đã phải nhắc cô ta mấy lần, mới khiến cô không xông lên ngay tại chỗ.

"Vâng, bà ngoại, mẹ cháu không muốn làm khó bà và các cậu. Cho dù có lấy chồng thì mẹ cháu vẫn là con gái của bà. Có thiệt một chút cũng chẳng sao đâu."

Lời này quả là khéo léo. Cô ta nói không nhiều, nhưng từng chữ như dùi đâm vào lòng bà cụ Hứa, khiến mụ ta áy náy không thôi.

"Ôi cháu ngoan... khổ cho cháu rồi. Cháu là mệnh phú quý, sau này phất lên nhớ đừng quên mấy cậu nhé. Mấy người ấy đều thật lòng thương cháu với mẹ cháu. Còn mấy kẻ khác thì... hừ!"

Ánh mắt bà cụ liếc sang Đỗ Nhược Hồng và Lâm Thanh Thanh đầy ẩn ý. Hai người phụ nữ bị chỉ mặt mà không gọi tên, đều giữ im lặng. Một người thì không thèm phản ứng, người còn lại chỉ hừ nhẹ một tiếng, như cười khinh.

"Hừ! Mấy người đúng là cố tình! Giờ vui rồi chứ gì? Có cô em chồng ngoan ngoãn hiếu thuận như Lam Xuân, cứ mà giữ lấy đi!"

Bà cụ Hứa còn cho rằng mình đang là người bị hại, đúng là nực cười hết chỗ nói.

Nếu chỉ đến đây thôi, chắc mọi chuyện còn có thể hạ màn. Nhưng không—Đỗ Nhược Hồng bước thêm một bước, giọng không cao nhưng rõ ràng:

"Nếu đã vậy, chuyện của em chồng coi như đã giải quyết xong. Không cần hồi môn cũng được. Tôi mừng cưới cô ấy một phong bao thật lớn. Nhưng nhà này... phải chia!"

"Cái gì?!"

Cả phòng như bị sét đánh ngang tai, một câu nói khiến mặt ai nấy đều biến sắc.

Chỉ có Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm ở ngoài cửa là ánh mắt sáng rực, trong lòng reo lên: Cuối cùng cũng đợi được ngày này.

"Mày đừng có quá đáng, Đỗ Nhược Hồng! Có bậc thang thì bước xuống, đừng tưởng nhà họ Hứa không sống nổi thiếu mày!" – Bà cụ Hứa gào lên, mắt như muốn lồi ra.

"Đúng rồi, bà nói đúng lắm. Trái đất thiếu ai cũng quay được. Nhà họ Hứa không có tôi thì vẫn sống tốt. Nhưng tôi vẫn nói lại lần nữa: chia nhà, nhất định phải chia!"

Lúc này thì đến lượt bà cụ không nhịn được nữa, mắt long lên sòng sọc, giận quá đến độ bắt đầu run rẩy.

"Được! Được! Vậy mày cút đi cho tao nhờ!"

Mụ ta giơ tay hất cái vại sơn bên cạnh. “Choang!” một tiếng vang lên như sấm động, khiến cả nhà giật bắn. Chiếc vại không vỡ, nhưng sơn bong ra từng mảng, rơi lổn nhổn trên nền gạch.

"Đủ rồi!" – Đỗ Nhược Hồng không lùi nửa bước, quay sang chồng, giọng không còn gì để mất.

"Hứa Lam Giang, tôi hỏi ông một câu cuối. Ông đi cùng mẹ con tôi, hay ở lại đây?"

Hứa Lam Giang không trả lời ngay. Ông ta nhìn vợ, ánh mắt phức tạp, đau đớn, bất lực.

"Nhược Hồng... bà thật sự muốn làm đến nước này sao?"

"Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao?"

Hai người nhìn nhau—ánh mắt của người từng bên nhau gần hai mươi năm, giờ phút này lại lạnh lùng như hai người xa lạ.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 142



Đỗ Nhược Hồng không chờ thêm nữa, quay đầu nhìn thẳng Hứa Lam Hà và Hứa Lam Hải.

"Lão Nhị, Lão Tam, hôm nay mọi người đều có mặt, vậy chia nhà luôn đi. Còn tôi với anh cả, chúng tôi tự giải quyết."

Câu này chẳng khác nào lời tuyên bố chính thức. Cũng coi như cho chồng bà một bậc thang để bước xuống mà giữ lại thể diện.

"Cút hết đi! Muốn chia nhà, trừ phi tao chết!" – Bà cụ Hứa lại rống lên, giọng như kéo cả nóc nhà sụp xuống.

Bà cụ Hứa tức đến tím mặt, không chịu nổi nữa, định đứng dậy mắng tiếp thì bất ngờ có người lên tiếng:

"Con đồng ý chia nhà."

Câu nói dõng dạc khiến cả phòng lặng ngắt. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Hứa Lam Hải.

"Lão Tam, con đang nói gì đấy?" – Bà cụ không tin vào tai mình, trợn mắt hỏi lại.

"Mẹ," – Hứa Lam Hải đáp, giọng bình thản nhưng đầy kiên quyết – "chia nhà đi là vừa. Sau này, ba anh em tụi con thay phiên nhau chăm sóc mẹ. Vẫn ở gần nhau cả, có khác gì đâu. Mẹ lớn tuổi rồi, nên nghỉ ngơi, đừng vướng bận mấy chuyện rối ren này nữa."

Nghe thì có vẻ hiếu thuận, nhưng bà cụ Hứa đâu có dễ lừa. Mụ ta lập tức hiểu ngay dụng ý sau lời nói đó, tức khắc dựng tóc gáy, nghiến răng:
"Hừ, các người chỉ mong tôi chết sớm bớt nợ đúng không? Tôi đã làm gì nên tội mà sinh ra lũ con cái bất hiếu như thế này chứ!"

Mụ ta lại định ngồi bệt xuống đất gào khóc ăn vạ như thường lệ, nhưng lần này, chưa kịp giở chiêu, đã bị chặn họng.

Hứa Lam Xuân bỗng bước ra, giọng trách móc đầy uất ức:
"Anh cả, anh hai, anh ba, em thấy chuyện cưới hỏi của em là chuyện nhỏ, còn chia nhà mới là chuyện lớn thật đấy! Chẳng lẽ các người... đang nhòm ngó số tiền của mẹ sao?"

Cô ta liếc nhìn từng người một, rồi quay sang bà cụ, nũng nịu:
"Mẹ, mẹ cứ để họ chia đi. Nếu không, chờ con đi lấy chồng rồi, ai biết họ sẽ đối xử với mẹ thế nào?"

"Lam Xuân..." – Bà cụ Hứa hơi mềm lòng, định ngăn lại.

"Mẹ, nghe con, cứ để chia đi." – Hứa Lam Xuân ôm lấy tay mẹ, dịu dàng thì thầm. Cô ta đã tính trước nước đi này từ lâu.

Bà cụ chần chừ một chút, rồi đột ngột thở dài:
"Thôi thì... chia thì chia. Mọi người về hết đi. Ngày mai gọi trưởng thôn và cán bộ lại đây, chia cho rõ ràng đàng hoàng!"

Nói xong, bà ta ngồi phịch xuống ghế, thở hắt ra một hơi thật dài. Trong đầu mụ đã tính tới hàng chục khả năng, nhưng vẫn không tránh được kết cục này.

Thấy tình hình hôm nay không giải quyết gì thêm, Đỗ Nhược Hồng cũng không muốn dây dưa, dắt hai con về trước. Lâm Thanh Thanh cũng kéo Hứa Lam Hải về phòng. Trong lòng mỗi người đều đang âm thầm tính toán.

Thật ra, Hứa Lam Hải đồng ý chia nhà không phải vì thương mẹ. Anh ta chỉ sợ số tiền kia bị bà cụ lén đưa hết cho Hứa Lam Xuân. Nếu chia đều, dù có mất cũng không thiệt thòi. Sau này anh ta còn có thể mượn lại từ hai người anh.

Chờ khi trong sân chỉ còn lại hai anh em Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hà, bà cụ Hứa mới trút giận ra hết, mắng xối xả cả hai. Vẫn là mấy câu lặp đi lặp lại như: "Đồ bất hiếu", "Chúng bay muốn tao chết", khiến ai nấy nghe mà phát ngán.

"Mẹ, vào nhà nghỉ đi." – Hứa Lam Xuân đến đỡ bà cụ dậy, khẽ vỗ về. Hứa Tri Vi cũng theo sát phía sau, cùng vào nhà.

Hai anh em còn lại thấy không khí nặng nề thì cũng lặng lẽ rút về phòng.

Trong phòng, bà cụ Hứa giận đến nỗi suýt đập bàn đập ghế, nhưng nghĩ đến của cải thì lại tiếc, chỉ biết lẩm bẩm:
"Lam Xuân, sao con lại bảo mẹ đồng ý? Chia nhà rồi thì còn được sống sung sướng như bây giờ nữa sao?"

"Mẹ, mẹ cũng thấy đấy, lúc nãy nếu không đồng ý, chị dâu cả và chị dâu ba còn chưa nuốt sống mẹ mới lạ!" – Hứa Lam Xuân đáp, sau đó liếc mắt ra hiệu với Hứa Tri Vi.

Cô cháu gái liền hiểu ý, chen vào:
"Đúng thế, bà ngoại. Bọn họ chỉ nhắm vào số tiền kia thôi. Nếu không chia, chưa chắc họ đã chịu buông tha. Đến lúc đó biết đâu còn làm ra chuyện lớn hơn nữa!"

Bà cụ đập tay xuống bàn:
"Tao xem đứa nào dám! Tao còn sống đây! Muốn phản, chúng bay bị trời đánh à?"

"Bà ngoại, đừng nóng, hại sức khỏe." – Hứa Tri Vi vội ngồi xuống mép giường, nắm tay bà cụ.

"Chia thì chia, nhưng tuyệt đối không được đưa tiền cho bọn họ. Sau này, mỗi nhà vẫn phải có trách nhiệm phụng dưỡng bà. Như thế, con và mẹ mới yên tâm đi lấy chồng."

Cùng lúc đó, ở gian phòng khác, không khí cũng không yên ổn gì.

Lâm Thanh Thanh ngồi khoanh chân trên giường, nhìn chồng chằm chằm:
"Anh đồng ý chia nhà là sao? Không phải chị dâu chỉ muốn tiền thôi à?"

"Anh biết chứ. Nhưng cho dù chia, mình vẫn sống được. Danh ngạch vào nhà máy anh cũng đã nhờ người liên hệ xong rồi. Giờ chỉ cần có tiền là ổn."

"Nhưng tiền vào tay bọn họ rồi thì biết đường nào mà lấy lại?" – Lâm Thanh Thanh lo lắng.

"Yên tâm đi, có anh cả đứng giữa, sau này anh mượn lại được. Còn anh hai thì... khỏi lo, không dám làm khó anh đâu."

Lâm Thanh Thanh ngẫm nghĩ một lúc, mắt cũng dần sáng lên:
"Anh tính được là tốt. Em chỉ sợ lần này mà để lỡ, thì không biết phải đợi tới bao giờ mới có cơ hội vào thành nữa."

Hứa Lam Hải mỉm cười, siết tay vợ:
"Yên tâm đi, lần này anh sẽ không để tuột khỏi tay đâu."

Hứa Lam Hải ôm chặt Lâm Thanh Thanh vào lòng, giọng nói đầy quả quyết:

"Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ lo cho em và các con được sống sung túc, không để em phải chịu khổ nữa."

Anh ta luôn tự tin cho rằng mình tài giỏi hơn người, dù sao cũng học đến cấp ba, so với người trong đội sản xuất cũng đã coi là trí thức. Lại cưới được vợ là thanh niên trí thức từ thành phố, bây giờ còn chuẩn bị vào nhà máy cán thép, tương lai đương nhiên là khác biệt.

Bên kia, Hứa Lam Giang ngồi ở góc phòng, tay cầm tẩu thuốc, mắt nhìn vào hư không, gương mặt mỏi mệt.

Đỗ Nhược Hồng đứng trước mặt ông, ánh mắt bình tĩnh, nhưng giọng thì không chút nhượng bộ:

"Ông không cần thở dài như thế đâu. Hôm nay tôi đã nói rõ ràng hết cả rồi. Chính ông là người lựa chọn, sau này đừng trách tôi nhắc lại."

Hứa Lam Giang đưa mắt nhìn vợ, thản nhiên cười nhạt:

"Bà đang muốn học theo Liễu Vân Sương có phải không? Ly hôn rồi sống sung sướng ra mặt?"

"Thế nào là sung sướng, tôi không dám chắc. Nhưng ít ra, người ta không bị đánh chửi, muốn làm gì thì làm, tiền tự kiếm, không phải ngửa tay xin từng đồng một!"

Vừa nghe đến chuyện tiền nong, Hứa Lam Giang liền sa sầm mặt mày, giọng trở nên gắt gỏng:

"Rốt cuộc bà cũng chỉ vì tiền đúng không? Nói thẳng ra, tôi không bằng mấy trăm đồng đó phải không?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 143



Đỗ Nhược Hồng không trả lời ngay, bởi vì bà biết, sự thật chính là như thế. Nhưng bà không thể nói toạc ra.

"Hứa Lam Giang, bây giờ không phải vấn đề vài trăm đồng! Ông thử nhìn lại đi, mẹ ông thiên vị ra sao, ông không thấy được à?"

Giọng bà bắt đầu lớn hơn, từng câu từng chữ như dội thẳng vào tai chồng.

"Tôi không nói đến chuyện chuẩn bị đồ cưới cho Hứa Lam Xuân nữa. Nhưng tại sao còn phải sắm sửa cho cả Hứa Tri Vi? Còn con tôi thì sao? Tri Niệm, Tri Tâm chẳng lẽ không phải con cháu trong nhà à? Sao đến lượt chúng nó, chẳng ai nhắc đến một câu?"

Hứa Lam Giang trầm mặc, không dám nhìn thẳng vợ.

"Rồi còn Tri Thành, là con trai trưởng mà lại phải ngồi chờ từng đồng. Trong khi đó, tiền tiết kiệm cả đời của mẹ ông lại đưa hết cho em gái ông lấy chồng. Cô ta là đi làm dâu chứ có phải ở rể đâu! Đem tiền đó sang nhà họ Tần, chẳng khác nào dâng luôn của cải nhà mình!"

Giọng bà run lên vì tức giận, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

"Mấy năm nay tôi làm việc quần quật, có bao giờ nghĩ đến thân tôi đâu? Không phải tất cả đều vì ba đứa con hay sao? Nhưng nếu cái nhà này vẫn thiên vị đến như thế, thì cho dù có sống tiếp, tôi cũng không thấy có ngày nào yên ổn."

Hứa Lam Giang chống tay lên gối, cúi đầu suy nghĩ. Một hồi lâu sau, ông ta mới nói:

"Tôi là anh cả, cha mất sớm, tôi phải gánh vác nhiều hơn người khác, đó là điều đương nhiên."

Đỗ Nhược Hồng cười khẩy, trong ánh mắt chẳng còn chút nhẫn nhịn:

"Anh cả thì sao? Anh cả thì không được sống tử tế à? Bây giờ ai mà chẳng phải lo cho cuộc sống của riêng mình?"

Bà càng nói càng giận:

"Mẹ ông dốc hết tiền lo cho Hứa Lam Xuân, chẳng khác nào dâng tặng nhà họ Tần. Đến lúc ông cần đến, thử hỏi Tần Ngọc Lương có chịu bỏ ra cho ông không? Ông tự nghĩ lại đi!"

Bà nói ra một hơi, nước mắt lưng tròng, nhìn chồng mà nghẹn ngào:

"Hôm nay tôi nói rõ luôn. Nếu muốn tiếp tục sống chung, cái nhà này phải do tôi làm chủ. Tiền tôi giữ, tiêu gì cũng phải có sự đồng ý của tôi. Nếu không, tôi và hai đứa con gái sẽ dọn ra ngoài sống. Đừng tưởng tôi không dám!"

Nói đến đây, bà quay người lại, ôm mặt khóc nức nở.

Hai mươi năm hôn nhân, đi đến bước đường này, không ai không đau lòng.

Hứa Tri Tâm thấy mẹ khóc, vội lao tới, ôm lấy bà an ủi:

"Mẹ đừng khóc, con và chị nhất định đi theo mẹ!"

Hốc mắt cô đỏ hoe, giọng nghẹn lại.

Hứa Tri Niệm thì bình tĩnh hơn, quay sang nhìn cha:

"Bố, con và em đều muốn đi theo mẹ. Nếu anh con cũng muốn theo, thì ba mẹ con con sẽ rời khỏi nhà này."

Giọng cô dừng một nhịp rồi mới nói tiếp, thái độ cứng rắn mà dứt khoát:

"Thật ra, chuyện bà nội thiên vị đâu chỉ lần này. Có nhiều hôm tan làm sớm, con và em còn thấy bà nội lén cho cô và Hứa Tri Vi đồ ngon. Thậm chí là bánh kẹo ở Cung Tiêu Xã – bọn con chưa từng được nếm qua một miếng."

Cô cười nhạt, trong mắt ánh lên sự tủi thân:

"Mỗi lần như thế, đến bữa cơm, con và em chỉ dám ăn một chút. Gắp thêm một đũa là bị bà nội trừng mắt. Bố nghĩ mà xem, tại sao mẹ nhất quyết không cho con và em ở nhà phụ nấu cơm?"

Cô dừng lại, chậm rãi nói:

"Vì trước khi bà nội đánh Tri Tình, bà cũng từng đánh con."

Lúc này, Hứa Lam Giang mới thực sự sững người.

"Không thể nào… bà nội đều nói là tại nó không nghe lời..."

"Vậy bố nghĩ đi, Tri Tình là đứa hiền nhất nhà. Giặt giũ, nấu cơm, việc gì nó cũng làm. Trong nhà còn có bà nội, có cô, có cả Hứa Tri Vi, sao chỉ mỗi nó bị bắt ở nhà làm tất?"

Câu hỏi của con gái như lưỡi dao cắt thẳng vào lý trí ông ta.

Đỗ Nhược Hồng lau nước mắt, cắn chặt môi, không nói thêm lời nào.

Chuyện trong nhà họ Hứa càng lúc càng rối như mớ bòng bong. Bình thường việc nấu cơm, quét dọn đều do một tay bà cụ làm, cũng chẳng ai phàn nàn gì. Nhưng ngẫm lại, đúng là con bé Hứa Tri Tinh kia rất ngoan, không hay nói nhiều, có lần còn lặng lẽ giặt quần áo cho Hứa Lam Giang. Những chuyện ấy ông ta đều nhìn thấy cả.

"Nhưng mà… như vậy thì vẫn chưa đến mức…" – ông ta lẩm bẩm, còn chưa nói xong đã bị Đỗ Nhược Hồng cắt ngang.

"Sao lại không? Ông nghĩ kỹ mà xem, vì sao vợ chú hai ông tình nguyện bỏ hết mọi thứ, cũng muốn dắt con ra sống riêng? Các con của cô ấy bị đối xử như thế nào, cô ấy nhìn thấy rõ mười mươi, sao mà không đau lòng cho được! Bà cụ ngoài việc thiên vị Hứa Tri Vi thì cháu gái nào cũng như nhau thôi. Nếu không phải tôi phát hiện sớm, Tri Niệm có khi cũng mất mạng từ lâu rồi!"

Giọng Đỗ Nhược Hồng càng lúc càng lớn, ngay cả người ngoài cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.

"Đấy, đó chính là người mẹ mà ông luôn bênh vực đấy, Hứa Lam Giang! Nếu ông còn tiếp tục mù quáng, thì mời ông tránh xa mẹ con tôi ra!"

Những lời của Hứa Tri Niệm, rồi đến Đỗ Nhược Hồng, từng câu từng chữ như kim châm vào tim khiến ông ta không thể nào không lay động.

"Haiz..." – Hứa Lam Giang buông một tiếng thở dài, tâm trạng rối bời, không biết nên đáp thế nào. Nhưng tình hình lúc này, ông ta cũng hiểu, chuyện chia nhà là không thể tránh khỏi.

"Được rồi, chia thì chia. Dù sao mẹ cũng đã gật đầu. Nhưng có một điều, chia nhà thì chia, mẹ vẫn là mẹ tôi, chuyện hiếu kính vẫn phải làm cho trọn."

Nghe đến đây, Đỗ Nhược Hồng cũng dịu giọng lại đôi chút:
"Chỉ cần bà cụ không cố tình kiếm chuyện, tôi không ngăn ông hiếu kính. Nhưng nếu bà ấy lại giở trò, thì đừng trách tôi không nhẫn nhịn nữa!"

Câu nói nghe nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cảnh cáo. Hứa Lam Giang nghe xong, nghẹn họng không biết đáp ra sao.

"Thôi được rồi, ông cũng đừng ngồi đây nữa. Đi thông báo cho đội trưởng và cán bộ đi. Sáng mai đến làm chứng, chia nhà cho đàng hoàng. Mấy người đó đến, còn phải mời cơm nữa. Bước này không thể tiết kiệm, không thì sau này có chuyện cũng chẳng ai đứng ra bênh đâu."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 144



Ở quê, làm việc gì lớn cũng phải có người ngoài làm chứng, đặc biệt là chuyện chia nhà, sau này có cãi vã, còn có người làm bằng chứng.

Hứa Lam Giang thở dài, trong lòng lại càng rối. Chuyện này không chỉ phải bàn với mẹ già, mà còn liên quan đến chi phí. Mời khách ăn cơm, không thể sơ sài. Ai sẽ chịu tiền đây? Rốt cuộc thì cũng chẳng ai muốn dốc túi cả.

Trong khi đó, Đỗ Nhược Hồng đã quyết tâm, một khi đã ra tay thì nhất định phải giải quyết cho dứt điểm.

Bên phía Liễu Vân Sương, mọi chuyện lại bình yên đến lạ. Buổi chiều cô vẫn bận rộn thu dọn trong nhà, chuẩn bị chăn chiếu, gấp gọn từng tấm vải vừa mua được. Mấy đứa nhỏ thì ríu rít quanh cô, tiếng cười vang lên ấm áp. Hứa Tri Tinh vừa được mẹ tặng dây hoa đỏ, liền cài lên tóc, gương mặt rạng rỡ như hoa nở.

Con bé cười toe toét, vừa đi vừa khoe với chị em:
"Đây là mẹ mua riêng cho em đó!"

Liễu Vân Sương nhìn con mà lòng cũng nhẹ nhõm. Cô thấy rõ, ba đứa nhỏ giờ đều trưởng thành hơn nhiều, biết phụ việc, biết thương mẹ.

Lúc này, Trần Sở Nga lại đến, vẻ mặt như có chuyện muốn nói. Vừa thấy cô, đã vội vào ngay:
"Vân Sương, bên nhà kia thật sự định chia nhà rồi!"

"Thật sao?" – Liễu Vân Sương hơi kinh ngạc, rồi lại cười nhạt – "Tôi còn tưởng họ sẽ kéo dài thêm mấy ngày nữa cơ đấy."

"Thật đấy, nghe đâu sáng mai Hứa Lam Giang đã nhờ đội trưởng và mấy cán bộ đến rồi."

Nhìn thấy vẻ mặt nửa nói nửa giấu của Trần Sở Nga, cô hỏi ngay:
"Còn chuyện gì nữa? Nhìn bộ dạng cô kìa."

Trần Sở Nga ngập ngừng một chút, rồi nói nhỏ:
"Tôi chỉ thấy... cô chịu thiệt thôi. Bên đó chia nhà, không nói đến mấy thứ lặt vặt, chỉ riêng sáu trăm đồng kia thôi cũng là món tiền lớn. Nếu cô không ly hôn sớm như vậy, bây giờ cũng được chia một phần rồi."

Nghe xong, Liễu Vân Sương bật cười:
"Tôi chẳng tiếc. Cô nhìn xem, tuy bây giờ mẹ con tôi sống đạm bạc, nhưng ngày nào cũng có hi vọng. Làm việc thấy vui, con cái thì ngoan ngoãn. Bao nhiêu tiền cũng không đổi được cuộc sống yên ổn thế này."

"Ừm, nói thì là vậy, nhưng sang năm chính thức vào mùa vụ, trong nhà chỉ có mình cô lao động, chẳng phải sẽ vất vả lắm sao?"

Lo lắng của Trần Sở Nga cũng không sai. Ở quê, nếu hai vợ chồng cùng ra đồng thì cũng chỉ vừa đủ ăn. Một mình Liễu Vân Sương cáng đáng cả nhà, đúng là không dễ.

Thấy vậy, Hứa Tri Tinh liền ngẩng đầu, nói lớn:
"Thím ơi, sang năm cháu cũng có thể đi làm rồi. Dù chỉ được hai ba công điểm, cháu cũng không sợ. Ngoài ra cháu có thể lên núi hái rau, đan rổ đan rá bán chợ."

Hứa Tri Lễ cũng không kém phần sốt sắng:
"Cháu biết chỗ đào rau dại nữa! Nhiều lắm, ăn không hết luôn!"

Trần Sở Nga bật cười, gật đầu liên tục:
"Trời ơi, đúng là lũ nhỏ ngoan hiền, biết thương mẹ. Mấy đứa nhỏ nhà tôi... còn chẳng biết gọt củ khoai!"

Rồi cô ta quay sang nhìn Liễu Vân Sương, thở dài:
"Vân Sương, cô đúng là có phúc. Con ngoan, cuộc sống không còn lo sợ như trước. Ngày tốt đẹp chắc chắn đang chờ mẹ con cô phía trước."

Mấy đứa nhỏ nghe vậy đều mừng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm vui và tự hào.

Liễu Vân Sương chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:

"Đúng rồi, Sở Nga, cô quen biết nhiều người, cô có nghe nói đâu đó có đạo sĩ hay thầy tu nào đạo hạnh cao thâm không?" – Liễu Vân Sương hỏi vu vơ, như thể chỉ là tiện miệng.

Nhưng người đối diện vừa nghe xong đã lập tức biến sắc, giọng nói cũng trở nên nghiêm trọng hơn hẳn.

"Cô hỏi cái đó làm gì? Cô muốn gặp rắc rối à? Tôi nói cho cô biết, chuyện kiểu đó đừng bao giờ nhắc tới nữa!"

Nói rồi còn liếc nhìn ra cửa, như thể sợ có ai nghe được.

"Được rồi, được rồi, tôi chỉ hỏi chơi thôi, không có ý gì đâu. Coi như tôi chưa từng nói."

Cô cũng tự trách mình, mải nghĩ cách đối phó với cái hệ thống kia, quên mất thời buổi này mà đụng đến mê tín là rước họa vào thân.

Thôi thì, thời thế sẽ dần thay đổi, không vội.

Người kia nhìn cô, có vẻ vẫn còn nghi hoặc:
"Nhưng mà, cô hỏi mấy chuyện đó làm gì?"

"Không có gì đâu, tôi chỉ muốn xem bói, coi khi nào thì gặp vận may, cầu bình an thôi mà."

Đối phương lập tức cau mày:

"Đừng phí công vào mấy chuyện đó nữa. Cứ làm ăn đàng hoàng, chăm chỉ kiếm sống, còn hơn bất kỳ cái gì!"

Nói xong, cũng chẳng muốn dây dưa thêm, liền đứng dậy.

"Thôi, tôi về đây!"

"Ừ, để tôi tiễn cô một đoạn."

Lúc này trời cũng đã ngả về chiều, không còn ai làm việc ban đêm nữa, dạo này công việc cũng ít, để ngày mai làm tiếp cũng được.

Nhưng chuyện trong nhà họ Hứa lại khiến cô không thể yên lòng.

Phải chia nhà, nhất định phải chia!

Sáng sớm hôm sau, cả đội sản xuất đều xôn xao. Chuyện nhà họ Hứa muốn chia nhà đã lan ra khắp nơi.

Dù có muốn giấu cũng không giấu được – sáu trăm đồng tiền tiết kiệm, rồi cả chuyện Hứa Tri Vi hôm trước gây ra – đều trở thành đề tài bàn tán của cả đội.

Rất nhanh, mấy cán bộ của đội cũng xuất hiện.

Lý Nguyệt Lan cũng hớt hải chạy tới, kéo tay Liễu Vân Sương:

"Chị Vân Sương, đi xem náo nhiệt không?"

Cô nhíu mày:

"Tôi không đi đâu, lỡ dính vào chuyện không hay thì phiền lắm."

"Chị lo xa quá, rất nhiều người đi rồi, mình đứng xa xa thôi, không ai nói gì đâu."

Liễu Vân Sương vẫn lắc đầu. Nhưng Lý Nguyệt Lan cũng không miễn cưỡng.

"Vậy em đi một mình vậy, lát nữa em về kể chị nghe."

"Ừ, phiền em nhé."

Lý Nguyệt Lan vừa đi vừa ngân nga hát, xem ra tâm trạng rất vui. Sau vài lần tiếp xúc, cô ta thấy Liễu Vân Sương là người dễ gần, nên cũng có phần thân thiết hơn.

Hứa Tri Tình và Hứa Tri Lễ thì đứng ở cửa, liếc nhau một cái, rồi làm bộ như muốn đi ra ngoài hóng mát.

Liễu Vân Sương biết rõ tâm tư bọn trẻ, nên cũng không giấu:

"Đi cũng được, nhưng phải đứng xa, không được để người nhà họ Hứa nhìn thấy. Rõ chưa?"

Hứa Tri Tình có hơi ngại:

"Mẹ... mẹ biết bọn con muốn qua đó hả?"

Cô bật cười nhẹ:

"Con là con của mẹ, các con nghĩ gì mẹ còn lạ gì nữa? Tri Lễ, con nhất định phải nghe lời chị, không được tự ý hành động."

Thật ra cô cũng không muốn để bọn trẻ tham gia chuyện này, nhưng Tri Lễ là đứa bướng bỉnh, cản cũng không được. Thà nói thẳng những điều cần chú ý, còn hơn để tụi nhỏ giấu giếm.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 145



"Vâng, mẹ yên tâm. Bọn con chỉ đứng ở phía sau xem thôi, tuyệt đối không để ai nhìn thấy."

"Vâng, con cũng sẽ trông chừng Tri Lễ. Mẹ, thật ra con chỉ lo cho chị cả và chị hai thôi, mấy chuyện khác không sao đâu."

Cô bé nói là lo cho Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm. Mấy đứa nhỏ này tình cảm rất tốt.

Liễu Vân Sương gật đầu. Tụi nhỏ đã hứa, cô cũng không cản thêm.

Đợi hai đứa đi rồi, cô bế Hứa Tri Ý lên đùi, tiếp tục may chăn. Cô tính hôm nay phải may cho xong.

Tri Ý ngoan ngoãn không quấy, chỉ cầm cuộn chỉ chơi lặng lẽ.

"Tri Ý, mai mẹ sẽ may cho con một con búp bê nhé."

Nghe có búp bê, mắt cô bé sáng lên:

"Vâng ạ!"

Một bên là tình cảnh mẫu tử ấm áp, bên kia lại là cảnh hỗn loạn y như chợ vỡ.

Mấy cán bộ như Trương Trường Minh cũng đứng ngồi không yên. Chuyện trong nhà họ Hứa chẳng ai muốn nhúng tay, nhưng là người của đội sản xuất, họ không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ mới bắt đầu, đã cãi vã ầm ĩ.

Một cán bộ hỏi lại:

"Dâu cả, ý cô là gì đây? Chuyện phân gia là do cô đề xuất, bây giờ lại muốn gì nữa?"

Bà cụ Hứa ngồi bên, mặt không đổi sắc, nhưng mắt cứ liếc người khác, như thể đang chờ ai đó lên tiếng thay mụ ta.

Đỗ Nhược Hồng nhìn thẳng vào mặt mẹ chồng, không hề sợ hãi:

"Mẹ nói đúng, là con muốn chia nhà. Nhưng chia nhà không có nghĩa là ra đi tay trắng! Ý mẹ là gì? Chẳng phải đang muốn chúng con dọn ra ngoài mà không chia đồng nào sao?"

Bà cụ đồng ý cho chia, nhưng không chia tài sản. Mỗi người một căn, nhưng vẫn ăn chung, và mỗi tháng phải nộp tiền ăn cho bà.

Nói thì nghe có vẻ hợp lý, nhưng rõ ràng là bà cụ đang tính đường giữ của, không muốn nhả ra một đồng.

Mọi người nghe vậy cũng bàn tán xôn xao.

Trưởng thôn Trương Trường Minh đứng giữa sân, sắc mặt đã không còn kiên nhẫn, giọng ông vang lên:

"Bà Hứa, nếu bà đã mời mọi người đến để phân chia gia sản, vậy thì nên có phương án rõ ràng. Tài sản trong nhà cứ tính theo đầu người mà chia. Tất cả gom lại—đồ đạc, tiền bạc, đất cát—chia đều, mới gọi là phân gia đúng nghĩa."

Bà cụ Hứa lập tức nổi đóa, không đợi ai nói thêm đã cất giọng the thé:

"Nhà thì chia được, nhưng tiền dưỡng lão của tôi thì không ai được đụng vào! Đám con ranh các người đừng có mà mơ tưởng xa xôi!"

Cả đám người trong sân xì xào. Lúc này, Đỗ Nhược Hồng bước lên trước, không chút khách sáo, nói như đinh đóng cột:

"Nếu đã không còn ăn chung, sống chung, thì phải tính rạch ròi. Tôi không muốn chiếm phần ai, cũng chẳng để ai chiếm của tôi một đồng. Người ta phân chia thế nào thì nhà này cũng làm vậy. Mẹ không muốn bỏ tiền thì thôi, tiền của tôi cũng không ai được động đến."

Bà cụ Hứa giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng không tìm được lý lẽ phản bác.

Đứng bên cạnh, Lâm Thanh Thanh mặt hơi tái, trong lòng như có tảng đá đè nặng. Cô ta vốn dĩ không biết nấu nướng, chồng thì lười biếng, lại đang bụng mang dạ chửa—sau này chia ra, ai chăm sóc? Ai cơm nước? Chẳng khác gì đẩy cô ta vào hố lửa.

Nhưng bây giờ đã đến nước này, rút lui cũng chẳng được. Cô ta khẽ liếc mắt với Hứa Lam Hải, nhận được tín hiệu, anh ta lập tức lên tiếng:

"Đúng vậy, đã nói đến đây rồi thì chia cho rành mạch đi là vừa."

Trong ba người con trai, Hứa Lam Hải là con út, từ nhỏ đã được bà cụ nuông chiều. Nhưng hôm nay, anh ta lại đứng về phía chia nhà, khiến bà cụ nghẹn họng.

Lúc này, bên phía Liễu Vân Sương, cô vẫn đang bận rộn trong nhà, không biết gì về chuyện náo loạn bên kia. Trong lòng chỉ cảm thấy bất an, một phần vì hai đứa nhỏ sáng nay chưa thấy về, phần khác vì cô đoán chắc chuyện chia nhà kia sắp tới hồi gay cấn.

Cô nghĩ, sau khi phân gia, cứ mặc kệ Hứa Lam Hà và Hứa Lam Xuân xoay sở. Không có cô, không có cái vòng tay trong truyền thuyết, đời sống hai người ấy chắc chắn chẳng dễ gì.

Nhưng ông trời không để yên. Nghe nói, Hứa Tri Vi đào được củ nhân sâm trên núi. Bán được năm trăm đồng—một khoản tiền đủ sống sung túc vài năm nếu biết chắt chiu. Cô biết rõ, mấy lần có người lảng vảng ngoài cửa, có người gào to gọi tên, chẳng qua là muốn thăm dò thái độ của cô. Dù đã ly hôn, nhưng nếu cô lên tiếng, phần chia tài sản kia vẫn có thể được tính vào.

Cả buổi sáng hôm ấy, nhà họ Hứa tấp nập như tổ ong vỡ. Khi thì bác sĩ đến hỏi han, lúc lại là chủ nhiệm hội phụ nữ đến xem xét. Người vào người ra, chân không kịp nghỉ.

Tới gần trưa, Liễu Vân Sương nấu xong bữa: đĩa khoai tây sợi, ít dưa muối. Hai đứa nhỏ vẫn chưa về, cô không yên tâm, liền quyết định đi tìm.

Vừa tới đầu ngõ nhà họ Hứa, đã thấy một đám người vây quanh. Trên đống củi sau sân có mấy cái đầu nhỏ lú lên—chắc là Hứa Tri Tinh và Hứa Tri Lễ. Vừa thấy cô, hàng xóm đã lên tiếng:

"Ôi chao, Vân Sương về rồi đấy à?"

Một bà khác chen vào:
"Tôi đã nói rồi, bên này đang phân gia mà cô còn chưa đến xem."

Người nói là hàng xóm cũ, giọng không quá chua ngoa, nhưng rõ là đang thăm dò.

Mấy bà già hôm trước bị trưởng thôn Trương Trường Minh bắt đi lao động công ích vẫn còn nguyên nỗi ê chề. Phải dọn chuồng heo, không được tính công điểm, khổ không nói hết lời. Tất cả là do chuyện mượn danh "phụ nữ" để gây chuyện—giờ đã được răn đe mạnh mẽ.

Liễu Vân Sương chỉ nhàn nhạt đáp:

"Người ta phân gia thì liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ tới tìm hai đứa nhỏ, xem chúng có qua đây không."

"Ơ hay, cô nói thế sao được? Cô với Hứa Lão Nhị mới ly hôn được hai tháng, tài sản đâu phải đã tách bạch? Chẳng phải cô cũng có phần sao?"

Liễu Vân Sương nhíu mày, không muốn đôi co:

"Tôi với Hứa Lam Hà đã ly hôn. Giận dỗi gì đâu, hết duyên thì thôi. Bà nói thêm nữa tôi cũng không tiện giải thích."

Cô vừa dứt lời, hai đứa nhỏ từ trên đống củi nhảy xuống.

"Đi thôi, về nhà ăn cơm."

"Vâng ạ!" – hai đứa đồng thanh.

Vừa vặn Hứa Tri Tinh cũng định về, thấy mẹ đến thì mừng rỡ chạy theo.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 146



Thật ra, cô cũng không phải kiểu mẹ canh chừng con sát sao, chỉ là để mắt một chút cho yên tâm. Trẻ con thời nay, không va vấp không lớn, chúng tự khắc cứng cáp dần lên. Hứa Tri Lễ trên đường về vẫn lặng im không nói gì, nhưng vừa bước chân qua cổng, sắc mặt cậu nhóc lập tức tươi rói, như vừa được thưởng một cục đường.

"Mẹ, mẹ không biết đâu, hôm nay bà nội tức đến mức suýt phát điên luôn đó!"

Liễu Vân Sương đang nhìn Hứa Tri Ý chơi ngoan dưới cửa sổ, thấy con không gặp nguy hiểm gì mới yên lòng, quay sang hỏi:

"Sao con nói vậy?"

"Thì mọi người trong nhà đều đòi chia gia sản, mà bà ta lại không chịu. Không cho chia tiền, không cho chia đồ, còn nói vẫn ăn chung, mỗi nhà phải nộp tiền ăn cho bà ta giữ. Bác cả nghe xong tức quá, phản đối ngay tại chỗ. Rồi chị cả cũng đứng lên nói, thế là bà ta bắt đầu tru tréo, bảo con nít dám trèo đầu cưỡi cổ bà, còn ám chỉ là có người xúi giục."

Lời đó không cần nói cũng biết là đang nhắm vào Đỗ Nhược Hồng. Với bà cụ Hứa mà nói, vu vạ là sở trường.

Lúc này, Hứa Tri Tình đã rót nước xong, gọi mọi người tới rửa tay. Liễu Vân Sương bế Hứa Tri Ý ra chậu, nhưng giá để lại quá cao, cô bé nhỏ không với tới, đành phải nhấc lên rửa giúp.

Cả nhà vừa ngồi vào bàn, chuyện chia nhà lại tiếp tục là chủ đề chính.

"Chị cả ghê gớm lắm mẹ ạ, kể một hơi hết sạch những chuyện bà nội đã làm từ trước đến giờ. Cả chuyện bà đánh con và chị, cũng lôi ra hết. Bà tức đến mức ngất xỉu, phải gọi bác sĩ tới khám luôn!"

Không cần tưởng tượng cũng đoán được lúc đó mặt bà cụ méo xệch đến cỡ nào. Hứa Tri Niệm quả thật là lợi hại, không uổng công theo mẹ ra riêng rèn giũa bấy lâu.

Liễu Vân Sương nghe xong, hỏi:

"Nói vậy, chẳng phải là không chia nhà được sao?"

Hứa Tri Lễ lắc đầu:

"Con không biết nữa. Đội trưởng cũng ra mặt khuyên can rất nhiều, nhưng tới giờ vẫn chưa có kết quả. Ăn xong con định qua xem tiếp."

Cô lập tức ngăn lại:

"Đừng đi nữa, ở nhà luyện chữ đi. Sáng nay mẹ lo muốn chết. Lỡ bà nội con nổi điên mà động tay chân với mấy đứa thì mẹ xót lắm."

Cô nói là thật lòng. Sáng nay bọn nhỏ đã ra ngoài một lần, thôi thì chiều để yên trong nhà cho chắc ăn. Chuyện chia nhà dù có chậm, cũng là chắc chắn rồi, không cần phải chen chân vào nữa.

"Mẹ yên tâm, chiều nay con sẽ không ra ngoài đâu. Con sẽ giúp mẹ may chăn."

Hứa Tri Tình lập tức gật đầu, giọng nói ngoan ngoãn khiến người ta vừa nghe đã ấm lòng.

"Ừ, vậy thì con cũng đừng đi nữa, ở nhà cho chắc."

Thấy hai đứa đều nghe lời, Liễu Vân Sương mới yên tâm.

Thế nhưng mọi chuyện đâu dừng lại ở đó.

Buổi chiều, sau khi thu dọn, dỗ Hứa Tri Ý đi ngủ, cô tiếp tục may chăn. Còn một chiếc cuối cùng, cô cũng không để Hứa Tri Tình giúp, mà bảo con gái và Tri Lễ cùng nhau luyện chữ.

Cô đoán, sau vụ chia nhà, chắc chắn Đỗ Nhược Hồng sẽ tới tìm cô để nói chuyện. Nhưng đợi mãi đến tối vẫn không thấy ai.

Vừa định dọn dẹp để đi nghỉ, bỗng nghe ngoài sân có tiếng động. Người bước vào lại khiến cô cau mày – Hứa Lam Hà.

"Mẹ ơi!" – Hứa Tri Lễ đang chơi cùng em gái ngoài cửa hoảng hốt, lập tức bế Hứa Tri Ý chạy vào nhà.

Liễu Vân Sương cùng Hứa Tri Tình đang giặt quần áo dưới cửa sổ, nghe tiếng cũng giật mình.

Hứa Lam Hà thì mặt mày hớn hở, ung dung bước vào sân như thể đây vẫn còn là nhà mình.

"Vân Sương, em đang giặt đồ à?"

Cô nhíu mày, mặt lạnh như tiền:

"Anh đến đây làm gì? Quên rồi à? Đội trưởng đã nói rõ ràng rồi. Người nhà họ Hứa các anh, một bước cũng không được bén mảng vào nhà tôi. Cút đi!"

Vừa nói, cô vừa với lấy cây gậy dựa cạnh tường – một cây gậy to bản, cô cố ý để đó đề phòng bất trắc.

Nhớ lại lần trước suýt nữa bị cưỡng ép, cô vẫn còn run.

Thấy gậy giơ lên, Hứa Lam Hà giật mình, vội xua tay lia lịa:

"Không, không phải vậy đâu! Anh không tới gây chuyện. Em xem này, anh mang tiền đến cho em!"

Nói rồi anh ta móc ra một xấp tiền dày cộp.

Dù đã trải qua một đời, Liễu Vân Sương vẫn ngạc nhiên. Gã này lại đang giở trò gì nữa đây?

Nhưng gương mặt cô vẫn không đổi sắc.

"Anh không nợ tôi đồng nào cả. Cầm về đi, tôi không cần."

"Vân Sương, em đừng nói vậy mà. Anh biết em vẫn còn giận. Lần trước là anh hồ đồ, đâu có cố ý làm khó em đâu. Anh cũng không định đánh tụi nhỏ thật... Dù gì cũng là con ruột của anh mà, sao anh nỡ..."

Anh ta cười gượng, cố làm ra vẻ dịu dàng.

Nhưng Liễu Vân Sương chỉ thấy lạnh sống lưng.

Gã này đang có mưu đồ gì đây?

"Hứa Lam Hà, rốt cuộc anh muốn gì?"

"Anh biết em giận cũng gần hai tháng rồi. Giờ nhà đã chia, ai ở nhà nấy. Em dắt các con về với anh đi, mình sống riêng một nhà. Từ nay về sau, em muốn làm gì thì làm, không ai cản."

Thì ra là vậy!

Liễu Vân Sương nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo như sương:

"Cút! Tôi đã ly hôn với anh rồi! Đừng ở đây mà nói khoác. Tôi và các con tôi không cần thứ đàn ông vô dụng như anh!"

"Cầm lấy cái đống tiền dơ bẩn của anh rồi biến đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ để tôi trông thấy cái mặt anh nữa!" – Giọng Liễu Vân Sương lạnh lẽo, dứt khoát, từng chữ rơi ra như dao chém, không chừa lại chút nể nang.

Ngay sau lưng cô, Hứa Tri Tình và Hứa Tri Lễ đồng loạt siết chặt cây gậy trong tay, sẵn sàng ứng chiến. Ánh mắt hai đứa trẻ hệt như con thú nhỏ đang bảo vệ lãnh thổ, trừng trừng nhìn về phía Hứa Lam Hà như thể anh ta là mối họa lớn nhất đời mình.

Vân Sương ngoái đầu lại, thấy Hứa Tri Ý vẫn nằm yên trên giường, im lặng dõi theo tình hình bên ngoài qua ô cửa kính. Trong lòng cô thầm thở ra – may mà con bé biết điều, tự giữ im lặng vào lúc này, đúng là thông minh.

Dưới chân cô, Đại Tráng cũng đang khom người, rít lên khe khẽ, sẵn sàng nhào ra chỉ chờ hiệu lệnh. Vân Sương nắm chặt gậy trong tay, ánh mắt lạnh tanh nhìn người đàn ông trước mặt.

"Vân Sương, đừng giận nữa được không?" – Hứa Lam Hà cất tiếng, giọng nhỏ nhẹ. Anh ta vừa nói vừa đưa tay định nắm lấy tay cô.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 147



Chưa kịp chạm tới, Hứa Tri Lễ đã nhanh như cắt đưa gậy chắn ngang, mắt không rời khỏi động tác của anh ta.
"Ông định làm gì mẹ tôi?"

Hứa Lam Hà khựng lại, bối rối một giây, rồi lại cười cợt.
"Đứa nhỏ ngốc này, bố chỉ muốn nói vài câu với mẹ con, hai đứa vào nhà đi, chuyện người lớn để người lớn giải quyết."

"Tôi không tin! Các người đều là đồ xấu xa, chỉ biết bắt nạt mẹ tôi, đừng hòng!" – Hứa Tri Lễ nghiến răng, gằn từng chữ, ánh mắt không hề sợ hãi.

Từ nhỏ hai đứa đã chứng kiến đủ thứ chuyện xấu xa trong cái nhà đó, Hứa Lam Hà chẳng hề xứng đáng được tha thứ. Bây giờ lại làm bộ tử tế, ai tin được?

"Con xem lại mình đi, chẳng lẽ con không mong cả nhà mình sống vui vẻ bên nhau sao?" – Hứa Lam Hà chuyển sang giọng điệu mềm mỏng, nhưng càng khiến người ta nổi da gà.

"Chúng tôi mới là người một nhà! Ông thì liên quan gì?" – Hứa Tri Tình lạnh lùng cắt lời, ánh mắt nhìn anh ta như kẻ xa lạ.

Vân Sương khẽ gật đầu, rồi xoay người lại, giọng sắc như dao:
"Anh nghe rồi đấy, con anh cũng không thèm nhận anh. Những gì anh đã gây ra bao năm nay, anh nghĩ mọi người quên được à? Đừng mơ! Tôi khuyên thật, cút ngay đi, nếu không tôi không khách sáo đâu."
Nói rồi, cô siết chặt cây gậy, đặt hẳn xuống đất phát ra tiếng “cộc” đầy cảnh cáo.

"Vân Sương, em... thật sự không thể tha thứ cho anh sao?"

"Ha! Bây giờ mới nói mấy lời đó, muộn rồi! Tôi chẳng muốn nhắc lại quá khứ làm gì. Anh là người thế nào, tự biết rõ. Mau đi đi, từ nay đừng bén mảng đến nhà tôi nữa!"

Nghe đến đây, Hứa Lam Hà cũng không còn kiên nhẫn nổi, trong lòng rối như tơ vò, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt đáng thương.

"Nếu em không chịu quay về, vậy thì anh sẽ dọn qua ở cùng em. Ở bên kia cũng chẳng có gì ràng buộc nữa. Chúng ta đã phân nhà, mẹ thì đến lúc cần, em cứ đón bà ấy về. Về tiền, mỗi nhà đưa năm mươi đồng một năm, cái đó đã thống nhất cả rồi. Còn lại, em nói gì, anh nghe hết."

Vân Sương bật cười khẩy, lời nói của anh ta nghe càng thấy chối tai.
"Anh tỉnh táo lại đi, đừng mơ tưởng đến chuyện tôi quay về nhà họ Hứa với anh. Anh nghĩ mình là của quý à? Còn mẹ anh, bà ta xứng đáng được phụng dưỡng sao? Cút đi, còn bén mảng tới nhà tôi nữa, tôi thả chó cắn!"

Hứa Lam Hà cúi nhìn con chó con đang gầm gừ dưới chân cô, biết ngay không phải lời đùa.

"Thôi mà, em đừng giận nữa. Đông này cũng không có việc gì, em cứ ở đây đi. Đợi em nghĩ lại rồi hãy nói chuyện tiếp. Đây, anh để tiền lại cho em..." – Anh ta nói rồi cúi xuống, lấy ra một xấp tiền đặt xuống đất, định âm thầm bỏ đi.

Vân Sương bước tới, không nói thêm một lời, nhặt xấp tiền lên rồi vỗ mạnh vào ngực anh ta.
"Tiền của anh, tôi không cần! Đừng mơ tôi sẽ hối hận. Ngựa tốt không quay đầu gặm cỏ cũ – nhớ kỹ cho tôi. Không quấy rầy tôi, đó đã là sự tôn trọng cuối cùng rồi."

Bị dằn mặt thẳng thừng, Hứa Lam Hà giật mình đưa tay đón lấy theo phản xạ. Nhưng vừa nhận xong, đã thấy hối hận, liền vứt lại dưới đất.
"Em cầm lấy đi, Vân Sương. Mua gì đó cho mấy đứa nhỏ..."
Nói xong, không kịp đợi cô phản ứng, anh ta đã quay đầu bỏ chạy.

"Này! Đứng lại! Chúng tôi không cần tiền của anh!" – Vân Sương quát với theo.

Tên khốn, vẫn còn định giở trò!
Không thể để lại xấp tiền đó ở nhà được, cô vội vàng nhặt lên, rồi quay sang con mình:
"Hai đứa ở nhà trông Tri Ý. Số tiền này nhất định phải trả lại ngay, để lâu lại sinh chuyện. Không thể để anh ta có một chút hy vọng nào, hiểu chưa?"

"Vâng mẹ! Mẹ đi nhanh đi!"

Không chần chừ, Vân Sương lập tức chạy theo hướng Hứa Lam Hà bỏ đi.
Chết tiệt, tên đàn ông mất nết, không ngờ chạy nhanh thế! Một thoáng đã không thấy bóng.

Cô nghiến răng, đoán chắc chỉ có thể về nhà họ Hứa. Ngoài chỗ đó ra, anh ta còn biết đi đâu? Nhưng... quay về nhà họ Hứa, cô lấy cớ gì để vào?

Thật là rắc rối!

Trong bụng đầy bực bội, Vân Sương đi một mạch đến trước cửa nhà họ Hứa. Trước sân, vẫn là đống củi quen thuộc – nơi Hứa Tri Lễ từng trốn để nghe lén lần trước. Chính cô cũng từng đứng trên đó xem náo nhiệt.

Lúc này, phía sau đống củi, vọng lại tiếng nói chuyện khe khẽ.
"Anh hai, chị ấy vẫn chưa chịu à?"

"Anh còn chưa vào được nhà. Cô ấy cấm cửa, hai đứa nhỏ cũng cầm gậy dí vào người anh như kẻ thù truyền kiếp."

Người đang nói không ai khác – chính là hai anh em Hứa Lam Hà và Hứa Lam Xuân.

Liễu Vân Sương khẽ khàng nấp sau đống củi, men theo bóng tối rón rén tiến lại gần hơn…

"Hai đứa nhỏ đó đều bị chị ấy dạy hư rồi, ngay cả bố ruột cũng không nhận. Anh hai, đợi họ quay về, nhất định phải dạy dỗ cho nghiêm khắc!"

Lời vừa dứt, giọng điệu đầy oán trách như thể mọi tội lỗi trên đời đều đổ dồn lên một mình Liễu Vân Sương. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, cô chẳng thể hiểu nổi, tại sao người nhà họ Hứa lại có thể hồ đồ đến mức ấy. Chẳng lẽ họ thật sự nghĩ rằng nếu không có họ, người khác sẽ không sống nổi? Nực cười hết chỗ nói!

"Em gái à, hình như chị dâu em rất ghét anh thì phải. Cả một câu cũng chẳng muốn nói. Nếu hôm nay không phải Tri Lễ chơi trước cổng rồi mở cổng cho anh, thì có khi chị ấy cũng chẳng cho anh vào sân đâu."

Nghe đến đó, Hứa Lam Xuân lập tức chen ngang.
"Anh hai, chị dâu hai chỉ đang giận nhất thời thôi. Chờ qua một thời gian là ổn. Anh đừng nóng vội. Với lại, anh mang tiền tới rồi mà, sao chị ấy lại không cho anh vào nhà được chứ?"

Nhắc đến chuyện đó, Hứa Lam Hà chỉ biết thở dài một tiếng.
"Vân Sương không nhận tiền, còn nói là không cần."

"Cái gì cơ? Cho tiền mà còn không nhận à? Một trăm đồng lận đó!"

"Anh cũng chẳng hiểu nữa, tóm lại là cô ấy không cần."

Sắc mặt Hứa Lam Xuân thoáng thay đổi, trong giọng nói bắt đầu lộ ra vẻ sốt ruột.
"Thế còn chiếc vòng vàng của em thì sao? Anh biết rõ mà, em sắp kết hôn rồi. Cái vòng ấy là của hồi môn quý giá, không thể thiếu được. Anh hai, anh phải giúp em lấy lại!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 148



Bên trong phòng, Liễu Vân Sương nghe vậy thì lửa giận bốc thẳng lên đầu. Thì ra Hứa Lam Hà chưa hề hối hận, tất cả chỉ là màn kịch được tính toán từ trước. Cũng may cô cứng rắn, nếu không thì đã rơi vào bẫy hai anh em này rồi!

"Anh biết rồi, em gái à, yên tâm đi, anh nhất định sẽ giúp em. Chỉ có điều sau này em đừng gây chuyện với cô ấy nữa. Nhà cô ấy giờ cũng chẳng còn gì giá trị, chiếc vòng vàng coi như là vật kỷ niệm. Em muốn thì cứ lấy."

Trời đất ơi, anh ta lại dám quyết định thay cô như vậy sao? Thật không biết xấu hổ đến mức nào! Liễu Vân Sương nghiến răng, suýt chút nữa là không kìm được mà xông ra vả cho mỗi người một cái tát tỉnh người.

"Em cảm ơn anh hai, yên tâm đi. Đợi em gả đi rồi, nhất định sẽ cảm ơn chị dâu hai, cũng như anh. Nhưng anh phải nhanh lên một chút. Năm nay mất mùa, đội trưởng nói rồi, thu hoạch chẳng đáng là bao. Nếu chị dâu hai mà sốt ruột bán cái vòng vàng ấy đi, thì em cũng chẳng còn gì cả. Anh chẳng lẽ muốn để em bị nhà họ Tân khinh thường à?"

"Lam Xuân, em yên tâm. Anh đã để lại tiền cho cô ấy rồi. Chờ khi nào cô ấy bớt giận, anh sẽ nói chuyện tử tế, nhất định để em được như ý."

"Vâng, em biết mà, anh hai là tốt nhất!"

Hứa Lam Xuân bắt đầu giở giọng ngọt ngào, còn Hứa Lam Hà thì ra mặt hưởng thụ rõ ràng. Nhìn cái cảnh đó, Liễu Vân Sương chỉ muốn lôi cả hai ra giữa sân mà chửi cho một trận ra trò.

"Thôi, chúng ta về đi thôi. Em lo chăm sóc mẹ cho tốt, đừng để bà cụ tức giận nữa, bà già rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Lam Xuân sa sầm lại, tức tối hẳn ra.
"Còn nói gì nữa! Chị dâu cả thật là quá quắt. Mẹ tức đến mức nằm liệt giường rồi kìa. Đến bữa cơm cũng không chịu nấu, không phải là muốn tạo phản thì là gì!"

Hứa Lam Hà chỉ thở dài, không lên tiếng. Có lẽ tình hình trong nhà bên kia cũng không mấy sáng sủa. Chỉ vì nấu một bữa cơm thôi mà cũng thành vấn đề lớn như vậy.

Phân nhà rồi, mà phiền phức vẫn chưa hết. Hừ, đúng là đời không yên!

Liễu Vân Sương vẫn cố dằn cơn tức, muốn xem hai người kia còn trò gì nữa.

"À mà Lam Xuân, số tiền năm trăm đồng của Tri Vi, em đừng tiêu hết. Phải để dành lại một ít, đề phòng bất trắc."

"Em biết rồi, anh yên tâm đi mà, anh hai."

Sau đó là những câu chuyện tán gẫu nhạt nhẽo, lời lẽ ngọt xớt của một người em gái đang cố lấy lòng anh trai. Nhưng với Liễu Vân Sương, những lời ấy nghe vào tai chỉ thấy buồn nôn.

Cô cúi xuống nhìn đống tiền trong tay – mười tờ tiền lớn, tròn trĩnh – một trăm đồng.

Khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng. Cô đã thay đổi chủ ý.

Anh đã không có tình, thì đừng trách tôi vô nghĩa!

Hừ!

Thấy xung quanh không có ai, cô rón rén quay về nhà. Trong sân đã thắp đèn dầu, ánh sáng vàng vọt đủ để soi rõ mọi thứ. Hai đứa nhỏ vừa thấy cô liền ùa ra đón.

"Mẹ, mẹ đưa tiền cho ông ta rồi à?"

"Chưa."

"Sao thế? Ông ta không cần à?"

Liễu Vân Sương liếc nhìn Hứa Tri Ý đang ngủ yên bên cạnh, rồi quyết định kể lại mọi chuyện cho hai đứa nhỏ.

"Hai đứa còn nhớ chuyện lần trước cô các con dắt người tới đòi cái vòng vàng không?"

"Nhớ chứ. Nhưng... chuyện đó thì liên quan gì vậy mẹ?"

Hứa Tri Lễ mở to mắt, ngơ ngác hỏi lại.

"Chiếc vòng vàng đó là bà ngoại để lại cho mẹ."

Cô nói, giọng thản nhiên như đang kể lại chuyện xưa. Năm ấy, ba chị em mỗi người một nơi, chỉ có cô – chị cả – là ở lại quê nhà chăm sóc bà ngoại. Thế nên, chiếc vòng vàng được bà trao tận tay. Ngoài ra, còn có một bức tranh nữa – nhưng cô đã bán đi từ lâu, không nhắc lại làm gì.

"Thật sự có chiếc vòng đó sao ạ?" – Cả Hứa Tri Tình và Hứa Tri Lễ đều ngạc nhiên. Từ bé đến giờ, chúng chưa từng thấy mẹ nói đến hay mang ra khoe bao giờ.

"Ừ, chuyện này mẹ từng nói với bố các con rồi. Không rõ là bố các con tiết lộ hay cô các con nghe lén được, nhưng tóm lại là cô ta biết."

Nói đến đây, sắc mặt Vân Sương thoáng lạnh, ánh mắt hiện rõ sự khinh bỉ.
"Và giờ, cô ta đang nhăm nhe chiếc vòng đó."

"Mẹ! Không thể đưa cho cô ta được!" – Hứa Tri Tình bức xúc, tuy chưa rõ giá trị của chiếc vòng, nhưng nghĩ đến việc bị Hứa Lam Xuân cướp mất là đã thấy không nuốt trôi được rồi.

"Đúng đó! Đồ của chúng ta, dựa vào cái gì mà phải giao cho cô ta?" – Hứa Tri Lễ cũng cau có, vốn dĩ cậu đã chẳng có cảm tình gì với Hứa Lam Hà, giờ lại thêm chuyện này, càng thấy uất ức.

"Mẹ đã đuổi theo hôm qua, tận tai nghe thấy bọn họ đang bàn nhau chuyện này. Mẹ sẽ không để yên đâu. Nhưng lần này, cần hai đứa phối hợp với mẹ."

Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ lập tức gật đầu, mắt sáng rực như thể được tham gia vào một trận chiến lớn.

Cả ba mẹ con túm tụm lại, thì thầm bàn bạc. Từ sắc mặt lo lắng ban đầu, hai đứa trẻ dần tươi tỉnh, trên môi thấp thoáng nụ cười gian xảo.

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Lần này bọn họ sẽ mất cả chì lẫn chài!" – Hứa Tri Tình khẽ siết tay, ra dáng đầy quyết tâm.

"Không đúng, không đúng. Bọn con cái gì cũng không biết hết!" – Cô bé cười khúc khích rồi giả vờ ngây thơ. Hứa Tri Lễ bên cạnh lập tức gật đầu, phối hợp hết mình.

Liễu Vân Sương nhìn hai con mà mỉm cười hài lòng. Trong lòng dường như cũng nhẹ đi phần nào, quay lại giường nằm nghỉ.

Hôm sau, nhà họ vẫn sinh hoạt bình thường. Trời chuyển lạnh, đến lúc phải lấy vải ra may áo bông cho cả nhà.

Cô lấy chồng vải đã mua từ trước, bắt đầu đo đạc. Hai cô con gái sẽ mặc áo bông đỏ, in hoa li ti, nhìn vừa xinh vừa ấm. Còn cô – người mẹ – chọn vải xanh lá đậm in hoa nhỏ, mộc mạc nhưng vẫn nổi bật. Hứa Tri Lễ thì mặc áo bông màu đen – đơn giản nhưng sạch sẽ.

Nghe nói sắp có áo mới, ba đứa nhỏ mừng rỡ vây quanh mẹ, ríu rít cả buổi.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 149



Ngoài sân, loa phóng thanh của đội sản xuất lại vang lên:
"Chiều nay đến nhận lương thực, hạt kê và hạt hướng dương."

Vân Sương nhẩm tính – đúng rồi, hôm dọn kho thì cô bận việc trên huyện, không có mặt. Bây giờ phải đi xếp hàng sớm, kẻo đến trễ thì không còn phần.

"Lương thực với dầu ăn năm nay trông cả vào buổi chiều nay đấy."

"Mẹ, con đi với mẹ nhé?" – Hứa Tri Lễ xung phong.

"Không cần đâu, không có nhiều. Con ở nhà trông em cho mẹ là được." – Vân Sương vừa nói vừa đưa cho Hứa Tri Ý một củ khoai lang khô. Cô bé cười tít mắt – đây là món ngon nhất mùa đông, vừa dẻo vừa ngọt.

Đang dặn dò thì có tiếng gọi ngoài cửa. Đỗ Nhược Hồng đến, dắt theo hai cô con gái.
"Vân Sương, đang tính may quần áo à?"

"Vâng, em mua được ít vải, định may áo bông cho lũ nhỏ."

Nghe vậy, Đỗ Nhược Hồng thở dài, giọng có phần hậm hực:
"Vẫn là em sống thoải mái thật đấy. Bên nhà chị dù đã tách hộ, nhưng vẫn ở chung sân. Ngẩng đầu cúi đầu đều chạm mặt, bực mình lắm."

Vân Sương nghe vậy liền hiểu ngay – chị ta đến là để kể chuyện phân chia tài sản đây mà. Cô cũng không muốn dây vào.
"Chị từng nói chỉ mong sớm phân nhà. Giờ tách rồi, không phải đã được như ý sao? Em cũng không hay ra ngoài, nên chẳng biết người ta bàn gì cả."

"Tách thì tách rồi, nhưng chia như thế thì chẳng khác nào cướp trắng!" – Đỗ Nhược Hồng nói, giọng mỗi lúc một bực.
"Em biết không? Bà cụ có sáu trăm tệ, mà mỗi nhà chỉ được một trăm. Hứa Lam Xuân thì được tính riêng, cũng nhận một trăm. Còn hơn hai trăm còn lại, bà bảo để dưỡng già!"

Trong tính toán của Đỗ Nhược Hồng, số tiền đấy chỉ nên chia đều cho 3 anh em, căn bản không có phần của Hứa Lam Xuân. Mà 3 huynh đệ chia đều, tức là hơn 200 đồng 1 nhà. Nay tự nhiên chỉ còn được chia 100 đồng. Nghĩ mà uất.

"Ồ, chia kiểu đó thì thật là không công bằng. Vậy mà mọi người vẫn đồng ý à?" – Vân Sương hỏi lại.

"Không đồng ý thì làm được gì? Ban đầu bà ta còn định mỗi nhà chia năm mươi, may mà chị với vợ chồng thằng ba lên tiếng kịp. Không thì còn chẳng được chia!"

Đỗ Nhược Hồng thở ra đầy bất lực. Hứa Tri Tâm cũng hậm hực theo:
"Thím hai không biết đâu, bà nội còn bảo cô Lam Xuân là con út sắp lấy chồng, mấy nhà làm anh chị thì phải thể hiện chút thành ý. Nói là ít nhất mỗi nhà phải đưa hai mươi tệ làm tiền hồi môn."

"Ơ, còn phải chuẩn bị của hồi môn nữa à? Vậy chẳng phải chỉ còn lại tám mươi đồng thôi sao?"

Liễu Vân Sương thoáng sửng sốt. Cô thật không ngờ bà cụ Hứa lại có thể tận dụng từng chút một, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tranh thủ lợi ích. Đúng là đến tuổi này rồi mà lòng tham vẫn chưa vơi.

"Em nói xem có tức không chứ! Chia đã ít rồi, giờ còn phải bù thêm cho cô ta. Rõ ràng trong tay bà ta còn một trăm đồng, vậy mà ép mỗi nhà chúng ta phải móc thêm tiền ra!"

Đỗ Nhược Hồng vừa nói vừa đập mạnh tay xuống đùi, giọng đầy uất ức, mặt đỏ phừng phừng vì tức.

Hứa Lam Hà đã đưa hết một trăm đồng kia cho Liễu Vân Sương, giờ chắc cũng chẳng cần lấy lại hai mươi tệ nữa. Có điều, e là anh ta đã hứa với Hứa Lam Xuân về chiếc vòng vàng rồi, tính toán quá khéo léo. Không chừng đằng sau còn có cả bàn tay của Hứa Tri Vi nhúng vào.

"Vân Sương, em nói xem có uất không? Tiền thì thôi không nói, nhưng đến cả những thứ còn lại khi chia cũng toàn đồ hỏng. Đồ dùng tốt thì bà cụ giữ lại hết. Em nghĩ coi, sau này Lam Xuân đi lấy chồng, bà ta chỉ có một mình, giữ mấy thứ đó để làm gì chứ?"

Nghe đến đây, Liễu Vân Sương chỉ biết cười nhạt. Có những con người, đúng là lòng dạ chỉ biết đến bản thân.

Cha mẹ thiên hạ đều sợ con mình thiệt thòi, cố dốc hết những gì tốt đẹp nhất cho con cái. Nhưng đến bà cụ Hứa thì ngược lại — cứ như muốn moi sạch của cải từ đám con trai ra mới hả dạ.

"Chia nhà rồi, thôi thì coi như mọi chuyện đã qua, chị dâu cả à, rồi sau này cũng sẽ khá hơn thôi."

Lời an ủi ấy khiến Đỗ Nhược Hồng dịu đi một chút, thậm chí còn nở được một nụ cười hiếm hoi.

"Ừ, trong cái rủi có cái may. Nếu hôm đó bà ta không làm ầm lên dọa chết người, thì chị cũng quyết không đồng ý chia nhà kiểu bất công như vậy đâu. Nhưng chia thì chia, cuối cùng vẫn đến lượt bọn chị phải nấu cơm cho bà ta. Mỗi tháng mỗi người phải gánh hai mươi cân lương thực, chưa kể hàng năm còn phải nộp thêm năm mươi đồng tiền dưỡng lão. Đến lúc bà ta nằm một chỗ thì ba anh em lại thay phiên nhau chăm nom. Còn con gái thì sao? Không thấy ai nhắc đến nữa!"

Lời nói vừa dứt, sắc mặt ai cũng nặng trĩu.

Đúng là chuyện nhà họ Hứa, càng nghĩ càng bực mình. Những việc ngang ngược như vậy, e chỉ có bà cụ Hứa mới làm ra được mà không biết ngượng mồm.

"Mẹ, bây giờ nhà mình cũng tách riêng rồi, hai mươi đồng của hồi môn đó mẹ đừng đưa cho cô ta nữa. Đừng có cố ra vẻ rộng rãi làm gì."

Hứa Tri Tâm chen vào, giọng bực bội, thái độ rõ ràng không chút thiện cảm với hai mẹ con Hứa Lam Xuân.

"Đúng rồi đấy! Năm trăm đồng còn chưa đủ à? Giờ lại còn muốn moi thêm của nhà mình nữa, đúng là hết thuốc chữa!"

Hứa Tri Niệm cũng gắt lên, tức giận không kém. Mỗi lần nhắc đến hai mẹ con kia là mặt nó sầm xuống như trời sắp mưa.

"Không đúng mà, hôm đó rõ ràng còn lục ra được một đôi vòng bạc với cái khóa trường mệnh nữa cơ mà! Mấy thứ đó cũng đáng tiền chứ ít gì, sao không chia?"

"Ôi dào, sao lại không chia chứ! Bà cụ bảo đấy là đồ gia truyền, trực tiếp đưa hết cho Hứa Lam Xuân luôn. Nói là để cô ta làm của hồi môn, sau này còn có cái truyền lại. Nghe xem, nói thế mà nghe được à? Đã gọi là gia truyền, thì phải truyền cho trưởng nam trưởng tôn mới đúng chứ, sao lại dúi cho con gái sắp đi lấy chồng như vậy?"
 
Back
Top Bottom