Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 150



Liễu Vân Sương thở dài trong lòng. Câu nói tuy khó nghe thật, nhưng thời nay người ta vẫn hay chia như thế. Nên cô cũng chẳng phản bác làm gì.

"Thôi thì của cũng đã đưa rồi. Nhưng chia phần thì ít, lại còn phải bù thêm cho Hứa Lam Xuân nữa. Chị dâu cả, chị nói xem, mấy anh em nhà này có phải đều là con nuôi không? Chứ bà cụ đối xử với Hứa Lam Xuân cứ như con ruột duy nhất ấy!"

"Ai nói không đúng chứ! Chị cũng nghi lắm đấy! Em không biết đâu, giờ Hứa Lam Xuân cứ theo sát bà cụ, hai người lớn kèm một đứa trẻ, vậy mà lại bắt chị với Thanh Thanh thay phiên nhau nấu cơm cho họ. Tức chết chị! Bà ta nấu cơm thì bọn chị thì phải đưa lương thực, còn bọn chị nấu cơm cho bà ta thì coi như nghĩa vụ. Thế thì công bằng ở chỗ nào?"

Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy ý vị.

"Chị dâu, chị còn chưa nhận ra sao? Là bà cụ không muốn để mọi người được yên ổn. Dù chia nhà rồi thì bà ta vẫn phải có cái tiếng ra oai."

"Hứ! Tiếc là lần này bà ta tính sai rồi. Thanh Thanh nói bụng đau, chị thì bảo mình nhức đầu. Bà cụ muốn mắng thì cứ để bà ta mắng. Chị không quan tâm nữa!"

Ra là vậy. Không phải cố tình đến để kể khổ với cô, mà chỉ đơn giản là muốn né cho đỡ phiền. Liễu Vân Sương bỗng thấy rõ hình ảnh bà cụ Hứa giận đến mức mặt đỏ gay trong đầu mình mà buồn cười không chịu được.

"Chị dâu cả, mấy chuyện này em cũng hiểu mà. Giờ thì điều kiện mình chưa có, nhưng nhà chị có nhiều người làm, hai đứa nhỏ lại lanh lẹ. Cố gắng cày cuốc một thời gian, dành dụm, rồi tự xây nhà riêng. Đến khi Tri Thành trở về, cả nhà quây quần, chẳng phải hạnh phúc lắm sao?"

Lời nói của cô như gãi đúng chỗ ngứa, làm Đỗ Nhược Hồng thoáng vui vẻ, gương mặt rạng rỡ hơn hẳn. Nhưng chỉ vài giây sau, lại trùng xuống, giọng nghiêm lại:

"Vân Sương, có một chuyện... chị muốn nói với em."

Thấy bà đột nhiên trở nên nghiêm túc, Liễu Vân Sương cũng không dám xem nhẹ.

"Nói với em? Chị dâu cả, là chuyện gì vậy?"

Đỗ Nhược Hồng liếc nhìn ra sân, rồi lại quay vào trong, chần chừ một lúc rồi khẽ nói:

"Tri Niệm, con dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi đi."

"Vâng ạ."

Nghe tiếng gọi, Hứa Tri Niệm bước lại đáp lời rồi bế Hứa Tri Ý từ trên giường xuống. Những đứa trẻ còn lại cũng lục tục kéo nhau ra sân, tò mò nhìn về phía Đỗ Nhược Hồng.

"Chị dâu cả, rốt cuộc là chuyện gì thế? Thần thần bí bí mãi vậy?"

"Ối giời ơi, Vân Sương, em còn cười nổi à? Chị nói thật, tối qua chị ra ngoài đi vệ sinh, tình cờ nghe thấy bà cụ đang thì thầm với Hứa Lam Xuân." – Đỗ Nhược Hồng hạ giọng, ánh mắt đầy cảnh giác, nhìn trước nhìn sau rồi mới kể tiếp.

"Hai người bọn họ sợ Lão Nhị quay lại tìm em để đòi tiền. Bà cụ còn nói với Lam Xuân là nên lấy lại số tiền ấy, vì chỉ là “giữ hộ” mà thôi. Còn chuyện chiếc vòng vàng, cô Lam Xuân đến giờ vẫn không tin là em không có."

Vừa nói đến đây, sắc mặt bà dần trở nên nghiêm trọng:
"Chị còn nghe bà bảo Lão Nhị đi đòi cái vòng, lấy làm của hồi môn. Còn Tri Vi cũng nghe chuyện đó đấy. Sau đó ba người bọn họ nói khẽ lại, chị không nghe nổi nữa. Nhưng chị nói thật, em đừng xem thường. Lũ người đó, không có ai thật lòng với em cả."

Nửa câu chuyện ấy, Vân Sương đã sớm đoán được. Đỗ Nhược Hồng không phải người hay dựng chuyện, còn chuyện có thực tình tình cờ nghe được hay không thì... cũng chưa chắc. Nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất chính là cái tên Hứa Tri Vi – người cô vẫn tưởng là đứng ngoài mọi chuyện – nay cũng dính líu.

Nếu một ngày nào đó, “vầng hào quang nữ chính” của Tri Vi bất ngờ bùng nổ, liệu có khi nào chiếc vòng kia thực sự bị lấy đi không? Mà từ đầu tới cuối cô vẫn luôn miệng bảo là không có, nếu thật sự mất thì biết kêu ai?

Đúng là khó xử!

"Vân Sương, sao em im lặng thế?"

"À... chị dâu cả, em đang suy tính cách đối phó đây. Mấy người kia rõ ràng là không muốn để em sống yên ổn. Em cảm ơn chị đã đến báo cho em biết, em sẽ chuẩn bị trước. Chị nghĩ mà xem, lần trước đã lục tung cả nhà em, rõ ràng không có gì, vậy mà họ vẫn không chịu tin."

Nói rồi, cô nhếch môi cười nhạt, trong lòng chỉ thấy lạnh gáy với cái lòng tham không đáy của bọn họ. Hứa Lam Xuân thì khỏi phải bàn – chưa từng là người tốt. Nhưng với Đỗ Nhược Hồng, Vân Sương cũng chẳng dám hoàn toàn tin tưởng. Đời này sống lại một lần, không tin ai trọn vẹn được nữa.

"Chị thấy em hiểu là được rồi. Bên đó có chuyện gì, chị sẽ bảo Tri Niệm với Tri Tâm qua báo cho em."

Nghe vậy, Vân Sương không khỏi cảm kích. Đây coi như một lời hứa, dù có thực lòng hay không, cô cũng sẽ ghi nhận.

"Gần đây trong nhà loạn lắm, không chỉ Hứa Lam Xuân và bà cụ mà vợ chồng thằng ba cũng không yên ổn." – Đỗ Nhược Hồng thở dài.

"Họ lại sao nữa?"

"Cũng là chuyện tiền bạc thôi. Chia phần xong rồi mà vẫn không thỏa mãn, còn nói muốn lên huyện kiếm việc làm. Chị đoán, chắc sớm muộn gì cũng sẽ tới vay tiền đấy. Nhưng tiền nhà chị giờ ở tay chị, chị nói không là không! Còn Lão Nhị… thì khó mà chắc được."

Vân Sương nghe đến đây khựng lại, ánh mắt thoáng suy tư. Sau đó, cô nhìn Đỗ Nhược Hồng rồi hỏi ngược:
"Chị dâu cả, sao chị nhìn em như vậy?"

Đỗ Nhược Hồng cười khẽ, rồi thôi không vòng vo nữa.
"Vân Sương, em nói thật đi, em còn định sống với Lão Nhị nữa không? Nếu còn tình cảm thì quay về đi, kẻo vài hôm nữa, cái gì cũng không lấy lại được đâu."

Bà ấy đâu biết rằng, số tiền một trăm tệ kia đã sớm nằm gọn trong tay cô rồi.

Dù có ý đồ gì đi nữa, thì tấm lòng này cô vẫn phải nhận.
"Chị dâu cả, em không có ý định quay lại đâu. Hứa Lão Nhị không phải người có chủ kiến, nói thật, anh ta yếu đuối và không đáng tin. Bây giờ cuộc sống của em tuy vất vả, nhưng thoải mái và rõ ràng hơn rất nhiều. Em không hối hận."

Câu trả lời dứt khoát, không lưỡng lự. Đỗ Nhược Hồng thở dài, rồi gật đầu:
"Ừ, thôi thì em quyết sao thì quyết. Chị chỉ mong sau này chị em mình vẫn thân thiết như cũ. Chứ mấy ông chồng nhà họ Hứa, từ anh cả đến Lão Nhị, chẳng ai ra hồn cả!"

Có thể bà ấy nói vậy là để an ủi cô, nhưng lời lẽ chân thành khiến Vân Sương cảm động.

"Vâng, chị cả, mặc kệ họ, chị em mình cứ sống tốt là được. Sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn."

"Ừ!"

Đỗ Nhược Hồng là người thông minh, khôn ngoan từ trong ruột gan. Bà ấy không bao giờ dậy sớm nếu không có lợi. Việc bà tỏ ra thân thiết, chắc chắn không phải chỉ vì tình nghĩa suông. Nhưng hiện tại, con gái bà thân thiết với lũ nhỏ nhà Vân Sương, còn bà thì vui vẻ học theo nếp sống của cô – vậy là đủ. Người như thế, có thể chơi, nhưng không nên chơi sâu.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 151



Hai mẹ con bà không ở lại lâu, chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi. Vân Sương tiễn họ xong, liền vào trong khóa cửa. Từ giờ, cửa lớn phải đóng bất cứ khi nào ra ngoài, đề phòng kẻ gian lẻn vào. Ở thôn này, bình thường nhà nào cũng mở cửa suốt, trừ khi đêm xuống hoặc vắng người. Nhưng nhà cô giờ khác rồi – kẻ nhòm ngó không ít.

Buổi chiều, cô ăn cơm xong, rồi mang sổ ra đội bộ từ sớm để nhận lương thực. Không ngờ, đã có hơn hai mươi người đứng xếp hàng phía trước.

Vừa chen vào hàng, đằng sau đã có thêm người tới. Trong số đó, cô nhận ra Lý Quốc Phong – vừa thấy cô, mắt anh ta liền sáng rỡ.

"Đồng chí Liễu Vân Sương, cô cũng đến à?"

"Ừ, không ngờ lại đông người thế này."

"Phải rồi, dạo này cô có bận không?"

Vân Sương hơi bất ngờ. Câu hỏi này nghe có vẻ chẳng liên quan. Cô liền nghiêng đầu hỏi lại:
"Sao anh hỏi thế? Có chuyện gì à?"

Lý Quốc Phong xoa tay cười cười, hơi ngập ngừng một chút rồi nói nhỏ:
"Cũng không phải việc to tát gì. Chẳng là chị gái tôi có người giới thiệu đối tượng..."

"Tôi bảo chị ấy đến Cung Tiêu Xã mua một bộ quần áo mới, mà chị ấy chẳng có bạn bè nào đi cùng."

Vừa nói, anh ta vừa gãi đầu, vẻ mặt hơi lúng túng, như có chút ngại ngùng.

"Đó là việc tốt, chỉ có điều mấy ngày nay tôi chưa ra ngoài được. Hay là để tôi hỏi Nguyệt Lan thử xem, phiên chợ nào cô ấy cũng đi bán trứng gà."

"A? Vậy tức là phiên chợ sắp tới, cô không đi?"

Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến cô khựng lại vì sự quan tâm có phần lệch hướng của anh ta.

"Chưa chắc nữa... Dạo này trời lạnh quá, tôi đang lo làm giày với áo bông cho mấy đứa nhỏ, cũng không biết bao giờ mới xong."

Dĩ nhiên cô không thể nói thật lý do là đang phải dè chừng Hứa Lam Hà và Hứa Lam Xuân, đành lấy chuyện may vá ra làm cái cớ.

"Vậy à, nếu sau này cô có rau hay hàng hóa gì cần bán mà không tiện đi, tôi có thể giúp một tay."

Ở đội sản xuất, chuyện nhờ người mang đồ đi bán giúp vốn dĩ cũng không hiếm. Có khi chỉ là mấy thứ lặt vặt, tự mình đi thì không đáng công.

"Để xem sau vậy. Tôi cũng chưa chắc lúc đó có gì cần đem bán không."

Cô không thể nhận lời ngay được, nhất là bây giờ đang vào thời điểm đội thu mua hàng núi nhiều nhất. Hàng hóa nhà Lý Quốc Phong chắc chắn cũng không ít, cô không muốn làm phiền thêm.

"Được, vậy đến khi nào cần, cứ tìm tôi là được."

"Ừ, cảm ơn anh."

Liễu Vân Sương lúc này lại nổi hứng tò mò về đối tượng xem mắt của Lý Thủy Tiên.

"Đối tượng xem mắt của chị gái anh là người ở đâu thế? Sao tôi chưa từng nghe nhắc đến?"

"Là người được một bà dì họ giới thiệu. Hai bên vẫn chưa gặp mặt, cũng chưa biết có thành hay không. Còn phải xem chị tôi cảm thấy thế nào."

Nếu là nhà khác, chắc đã vội vàng tìm cách gả con gái đi rồi. Nhưng anh ta vẫn tôn trọng ý kiến của chị mình như vậy, cho thấy đây là người đáng tin cậy.

"Ừm, đúng rồi. Phải tôn trọng người trong cuộc, chứ đâu thể ép buộc được."

Lý Quốc Phong cười khẽ, rồi đột nhiên hỏi:
"Này, đồng chí Liễu Vân Sương, giờ cô chỉ có một mình, có định tính chuyện đi bước nữa không?"

Một câu hỏi tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo chút căng thẳng. Rõ ràng là anh vừa tò mò, vừa dè chừng, sợ nghe phải câu mình không muốn nghe.

"Liễu Vân Sương! Em đang làm gì ở đây vậy?"

Một tiếng quát lớn vang lên khiến những người xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn. Hứa Lam Hà bước tới, sắc mặt u ám, đi cạnh là Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hải.

Không chỉ có họ, Đỗ Nhược Hồng cũng dắt theo Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm đến. Bọn trẻ hôm nay đều phải đến để nhận điểm công, vì Trương Trường Minh đã yêu cầu các thành viên phải tự đến mới được tính điểm.

Liễu Vân Sương chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, quay đầu sang hướng khác với vẻ lạnh nhạt.

Ai nấy đều nhìn ra được — cô không muốn để tâm đến Hứa Lam Hà nữa.

"Anh đang nói chuyện với em đó, không nghe thấy à?"

Vừa nói, anh ta vừa định bước lên nắm lấy tay cô.

"Anh định làm gì?"

Liễu Vân Sương theo phản xạ lùi lại, né tránh. Lý Quốc Phong đứng sau cũng lập tức tiến lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Hứa Lam Hà.

Thấy vậy, Hứa Lam Hà càng giận hơn, gằn giọng:

"Các người... các người đang giở trò gì vậy?"

Tuy giận đến sôi máu, nhưng anh ta vẫn cố nén lại, giả bộ giữ bình tĩnh, bày ra vẻ mặt người bị tổn thương vì bị hiểu lầm. Một màn diễn cảm xúc thật khéo, như thể anh ta mới là người đáng thương trong câu chuyện này.

"Giở trò gì à? Rõ là không ưa anh thôi. Có chuyện gì thì nói, đừng có động tay động chân."

Liễu Vân Sương không ngờ Lý Quốc Phong lại ra mặt vì mình, khiến lòng cô thoáng chút xao động.

"Vân Sương, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?"

Hứa Lam Hà không thèm liếc đến Lý Quốc Phong, chỉ nhìn cô chằm chằm, mắt đỏ lên vì giận.

Cô bật cười lạnh lùng.

"Quan hệ cách mạng thuần túy thôi, Hứa Lam Hà. Anh nghe cho rõ đây, chuyện của tôi không đến lượt anh xen vào. Cho dù tôi có quan hệ với ai, cũng chẳng liên quan gì đến anh hết!"

Ánh mắt cô lạnh như băng, ngữ khí không còn một chút mềm mỏng. Mọi người xung quanh đều thấy rõ — cô không nể mặt Hứa Lam Hà chút nào.

"Em, em trở mặt không nhận người nữa rồi đúng không?"

"Ha! Anh còn mặt mũi hỏi câu đó à? Tôi đã nói rõ ràng với anh từ trước rồi — giữa chúng ta không còn gì hết, không còn bất kỳ quan hệ gì. Anh hiểu không? Hôm nay bao nhiêu người đứng đây, vậy mà anh dám đến đây làm loạn, thật chẳng biết xấu hổ là gì!"

Cả sân lặng ngắt. Lời nói của cô sắc như dao, không chút lưu tình. Nhưng ai nấy đều biết — lời đó là sự thật. Hứa Lam Hà tự chuốc lấy mà thôi.

"Chị dâu hai, sao chị lại nặng lời như thế?"

Hứa Lam Hải lên tiếng, cố tỏ vẻ bênh vực Hứa Lam Hà.

"Anh hai em cũng chỉ là lo cho chị thôi. Thấy chị cười nói thân thiết với người đàn ông khác, sao mà anh ấy chịu được?"

Lúc này, Hứa Lam Hải đang muốn vay tiền Hứa Lam Hà, nên tranh thủ lấy lòng anh ta một phen.

Liễu Vân Sương nhếch môi cười nhạt:

"Ai là chị dâu hai của cậu? Làm ơn gọi tôi là đồng chí Liễu Vân Sương cho đàng hoàng! Tôi với anh cậu chẳng còn quan hệ gì, đừng có gọi thân mật, nghe ngứa tai lắm!"

Lời vừa dứt, mấy người xung quanh không nhịn được mà che miệng cười. Vẻ mặt Hứa Lam Hải đen lại ngay tức khắc, không chịu được sự bẽ mặt này.

"Cô đừng tưởng cô ăn nói lanh lẹ là qua mặt được thiên hạ. Anh hai tôi còn ở đây, cô nên biết điều một chút!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 152



“Ôi trời đất ơi, nhà Thanh sụp đổ từ đời tám hoánh nào rồi, đầu óc cậu vẫn còn quẩn quanh mấy chuyện bó chân với ba thứ lễ giáo lạc hậu à?”

Liễu Vân Sương khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh tanh quét về phía Hứa Lam Hải, giọng nói đanh lại như dao cắt.

“Tôi với Hứa Lam Hà đã ly hôn rồi. Cậu có biết ly hôn nghĩa là gì không? Là không sống chung nữa, là đường ai nấy đi, ai có cuộc đời nấy, ai yêu ai cưới gì đó là quyền tự do của họ. Cậu hiểu không, học sinh cấp ba?”

Cô cố tình nhấn mạnh từ "học sinh cấp ba", đem thứ mà Hứa Lam Hải vẫn luôn lấy làm tự hào ra để mỉa mai, khiến anh ta tức đến mức mặt đỏ bừng lên.

“Thế nên cô mới suốt ngày lượn lờ quanh mấy thằng đàn ông khác chứ gì?” – Hứa Lam Hải giận dữ quát lên.

“Tôi v* v*n mẹ cậu chắc?” – Vân Sương cười khẩy, ánh mắt như muốn thiêu cháy đối phương. – “Mắt nào của cậu thấy tôi đi v* v*n ai? Hóa ra đầu óc cậu không chỉ có vấn đề, mà cả mắt cũng mù rồi. Mồm thì bẩn, nói năng tào lao bí đao. Hôm nay cậu mà không nói cho ra nhẽ, tôi không để yên đâu!”

Vừa nghe đến đó, những người đứng xung quanh lập tức rùng mình nhớ lại chuyện trước đây cô từng cầm dao chém Hứa Lam Hà đến toét máu. Bây giờ lại nổi đóa lên thế này, ai mà dám đứng gần. Người người rục rịch lùi lại, né cho xa, sợ lỡ đâu bị vạ lây.

Hứa Lam Hải không chịu lép vế, liền chỉ tay về phía cô mà nói:

“Cô quê mùa! Hồi nãy chúng tôi tận mắt thấy cô đứng thì thầm với Lý Quốc Phong!”

“Thì sao? Người ta hỏi tôi vài câu mà cũng không được à?” – Vân Sương khoanh tay, ánh mắt khinh khỉnh. – “Cậu thấy chúng tôi làm gì sai trái hả? Có hành vi gì vượt quá giới hạn không?”

Thấy như nắm được thóp của cô, Hứa Lam Hải vội vàng nhếch mép cười khẩy: “Nếu không có gì, sao cô không dám nói cho mọi người biết?”

Vân Sương bật cười như thể nghe được trò đùa rẻ tiền: “Vậy tối qua cậu nói gì với Lâm Thanh Thanh? Có dám nói cho mọi người nghe không?”

“Ha ha ha…”

“Đúng đó, hai vợ chồng cậu thủ thỉ cái gì trong chăn? Nói ra nghe thử xem, cho cả làng cười một trận.”

Lời của Vân Sương vừa dứt, đám đông lập tức cười rần lên, vỗ tay reo hò như đang xem tuồng chèo. Ai nấy đều hăng hái hóng chuyện, ánh mắt sáng rực.

“Cô đừng có quá đáng!”

“Quá đáng?” – Bác gái Lý nãy giờ đứng gần đấy liền lên tiếng, giọng rành rọt – “Mấy đứa nhà họ Hứa, chính các cháu mới là người quá quắt. Bác đứng đây từ đầu, nghe rõ mồn một. Người ta nói chuyện về việc bán hàng ngoài chợ, Lý Quốc Phong chỉ nhờ Vân Sương đi cùng chị gái cậu ấy mua đồ. Chị gái cậu ta sắp đi xem mắt, hỏi nhờ chút ý kiến. Chuyện đó là bình thường, chẳng có gì sai cả.”

Dứt lời, bác gái Lý còn quay sang mỉm cười thân thiện với Vân Sương.

“Không có gì cái nỗi gì! Hỏi mấy chuyện đó làm chi? Rõ ràng có ý tứ mờ ám!” – Hứa Lam Hà gầm lên, lửa giận bốc ngùn ngụt.

Bên cạnh đó, có người không nhịn được nữa liền lên tiếng:

“Haizz, Hứa Lam Hà này! Anh với Vân Sương ly hôn rồi, ai cũng rõ vì sao. Một người vợ như thế mà anh không biết quý trọng, trách ai được? Giờ người ta có muốn làm lại cuộc đời cũng đâu liên quan gì đến anh nữa.”

“Phải đấy! Cái loại đàn ông bỏ vợ rồi còn bày đặt làm giá!”

“Tôi đã nói rồi, cậu ta suốt ngày giả bộ khổ sở, nhưng thật ra trong lòng thì đen như than!”

Tiếng bàn tán mỗi lúc một lớn, khiến Hứa Lam Hà đứng cũng chẳng vững. Anh ta lắp bắp, cố vớt vát:

“Không… không phải vậy… Tôi chỉ là… chỉ là… nhất thời tức giận thôi. Cô ấy không thể…”

“Không thể cái gì? Anh đừng tự ru ngủ mình nữa.” – Vân Sương đanh mặt, giọng sắc như dao – “Từ ngày anh ly hôn tôi, chúng ta chẳng còn dây mơ rễ má gì nữa. Anh, mẹ anh, em gái anh – hết lần này đến lần khác tới kiếm chuyện với tôi. Tôi phải hèn hạ tới mức nào mới mong anh quay lại? Bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi!”

Cô ngừng một nhịp, rồi từng chữ như giáng thẳng vào mặt anh ta:

“Cho dù đàn ông trên đời này có chết hết, tôi cũng không thèm liếc anh một cái.”

Câu nói của cô như cú tát giữa mặt trời chang chang, khiến cả đám người nín thở. Có người còn rùng mình, không khí xung quanh bỗng chốc im lặng lạ thường. Người ta nhìn nhau, thầm hiểu: hai người này, chẳng còn gì cứu vãn.

Hứa Lam Hà hoảng hốt thật sự. Anh ta bước lên một bước, mắt rưng rưng:

“Vân Sương, em biết mà… anh đâu muốn ly hôn. Là mẹ anh ép… mẹ anh nói…”

“Im miệng đi!” – Cô dứt khoát cắt lời. – “Tôi không muốn nghe thêm lời nào nữa từ miệng anh. Con gái út của tôi mới hai tuổi đã phải cai sữa. Nếu anh chọn mẹ anh, thì cứ ở bên bà ta mà sống nốt phần đời còn lại.”

Cô nói xong liền quay người, bước thẳng về phía hàng dài đang xếp mua đồ, bỏ mặc đằng sau là ánh mắt sửng sốt, hổ thẹn và chua chát của Hứa Lam Hà.

Anh ta còn muốn đuổi theo, nhưng đã bị Đỗ Nhược Hồng kéo lại.

“Lam Hà, đủ rồi. Mấy mẹ con Vân Sương sống khổ sở bao nhiêu năm, người ta cũng đâu than thở gì. Giờ cuộc sống mới vừa mới tươi sáng trở lại, cậu còn định phá nữa à? Phụ nữ cũng gánh được cả bầu trời, chuyện hôm nay là do cậu không có chủ kiến, chẳng trách ai được đâu.”

“Chị dâu…”

Hứa Lam Hà nhìn chị dâu bằng ánh mắt thất vọng, như không hiểu tại sao người nhà lại không bênh vực anh ta.

Nhưng Đỗ Nhược Hồng chỉ lắc đầu, giọng buồn rầu:

“Đừng nhìn chị như thế. Vân Sương đã quá khổ rồi…

Hơn hai tháng qua, cả đội sản xuất ai mà chẳng nhìn thấy cách các người đối xử với cô ấy. Chị chỉ là đứng ra bênh vực cho phải lẽ thôi."
"Đúng vậy! Hồi đó thím hai cháu dắt theo Tri Tinh với Tri Ý rời nhà, trên người chẳng mang theo nổi một hạt gạo, lúc đó chú làm gì, có ra tay giúp đỡ không?"
Hứa Tri Tâm giận dữ nói lớn, đám người đứng quanh cũng bắt đầu lục lại ký ức, ai nấy đều nhớ chuyện hồi đó.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 153



"Thôi thôi, nói nhăng nói cuội gì thế? Còn ra thể thống gì không? Chuyện trong nhà đem ra đây làm trò cười cho thiên hạ, có biết mất mặt không hả?"
Hứa Lam Giang thấy không khí càng lúc càng căng, biết nếu không cắt ngang sẽ loạn mất, vội vàng lên tiếng. Đồng thời, cũng là lời nhắc khéo cho Đỗ Nhược Hồng — rằng bà và Hứa Lam Hà mới là người một nhà, không nên lố quá đà.
Mấy hôm nay vợ ông ta cứ nhìn chồng bằng ánh mắt như muốn nuốt sống, chuyện này cũng chẳng còn yên ổn được lâu.

"Sao? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là vì công bằng mà lên tiếng thôi!"
Đỗ Nhược Hồng cãi lại, giọng đanh thép, không chút kiêng dè.

"Suốt ngày các người cứ quẩn quanh cái gọi là 'hiếu thảo', nghe lời mẹ một cách mù quáng, thử hỏi xem kết quả là gì? Nghèo rớt mồng tơi! Nhà chia rồi mà còn thiên vị rõ ràng, tôi sống đến chừng này tuổi, chưa từng thấy cái kiểu chia nhà chia của bất công đến thế!"

Hứa Lam Giang lúc này thật sự tức giận, quay sang nhìn vợ:
"Nhược Hồng, chuyện gì thì cũng đợi về nhà rồi nói! Bà đang làm cái gì giữa chốn đông người vậy hả?"

"Sao? Làm sai thì không cho người khác nói một câu à? Các người muốn làm gì thì làm, còn chúng tôi thì phải ngậm miệng cam chịu à?"
Rõ ràng bà cũng chẳng hề phục.

"Chị dâu, chị nhắc lại những chuyện đó làm gì nữa? Hôm nay chúng ta đến đây làm gì, chị quên rồi à?"

"Không phải đâu, Lam Giang! Ý ông là sao? Hồi đó ông cũng đâu chịu chia nhà, giờ lại đóng vai người tốt thương dân?"
Đỗ Nhược Hồng tuy ích kỷ, nhưng lại rất biết tính đường lui. Bình thường không để ai bắt được thóp, nhưng hôm nay bà làm ầm lên cũng là có lý do.

Thứ nhất là để lấy lòng Liễu Vân Sương — dù gì thì cô ta giờ cũng là người được lòng trong đội.
Thứ hai là để bày tỏ rõ ràng sự bất mãn trong lòng bấy lâu.

"Ồn ào cái gì mà ồn ào vậy hả? Tất cả xếp hàng cho ngay ngắn, chuẩn bị nhận lương thực!"
Tiếng quát sang sảng vang lên. Trương Trường Minh dẫn theo vài cán bộ bước tới, phía sau là mấy người gánh từng bao lương thực.

Vừa tới nơi, anh ta đã thấy đám người tụ tập, trong lòng lập tức nghĩ ngay chắc lại có người ức h**p Liễu Vân Sương.

Đỗ Nhược Hồng hừ lạnh, đẩy hai đứa con lùi về hàng phía sau.
Ba anh em nhà kia thấy không ai để tâm đến mình nữa, cũng rầu rĩ kéo nhau đi qua, dáng vẻ như mấy đứa trẻ bị mẹ mắng.

Nếu đến chậm thêm chút nữa, khéo hôm nay lại bị phát lương thực cuối cùng.
Mà ai ở nông thôn chẳng biết — lương thực có hạn, chia xong là hết, đến cuối cùng còn được gì hay không thì phải chờ vận số.

Lần này chia lương thực và dầu hạt dưa là dựa trên công điểm của từng người. Kế toán Từ đã tính toán đâu ra đấy, ai bao nhiêu điểm thì nhận bấy nhiêu. Cứ đến nhận, ký tên là xong.

"Xin lỗi cô, làm cô khó xử rồi..."
Lý Quốc Phong gãi đầu, vẻ ngượng ngùng hiện rõ trên mặt. Hắn không ngờ Hứa Lam Hà lại trơ trẽn đến mức ấy, làm Liễu Vân Sương bị cuốn vào.

"Không sao đâu, mấy người đó bản tính vốn vậy rồi. Tôi quen rồi, không quan tâm đâu."
Liễu Vân Sương nói nhẹ nhàng, ánh mắt thản nhiên như chẳng để bụng.

Nhưng Lý Quốc Phong thì lại nghĩ khác.
Một người phụ nữ như cô, gồng gánh nuôi ba đứa con, vốn đã khó khăn chồng chất. Giờ lại bị nhà chồng dòm ngó, thực sự quá đáng.

Với Liễu Vân Sương, mấy chuyện này chẳng đáng để để tâm. Hứa Lam Hà còn vọng tưởng cô sẽ quay về, chỉ vì thèm thuồng cái vòng vàng kia và muốn tiếp tục làm tay sai cho bà cụ.

Nhưng cô đâu còn là người trước kia nữa.

Cô chẳng hề đả động gì đến chuyện trăm đồng trước mặt mọi người. Nhưng trong lòng biết rõ: Hứa Lam Hà chắc vẫn đang ôm hy vọng kiếm chác từ cô.
Lần này, cô sẽ khiến bọn họ mất cả chì lẫn chài!

Kiếp trước, Liễu Vân Sương đi làm từ sáng tới tối, công điểm cao nhất đội. Nhưng dù đạt mức tối đa, phần được nhận cũng chẳng đáng là bao.

Hôm nay, sáu cân gạo kê, thêm nửa cân dầu hạt dưa — là phần của cô.

Người tiếp theo là Lý Quốc Phong, cô chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Hứa Lam Hà xếp sau, định bước tới nhưng lại do dự, ánh mắt lấm lét.

Về đến nhà, không khí bình yên hẳn.

Con gái út vẫn còn ngủ say, hai đứa lớn đang cặm cụi luyện chữ.
Dạo gần đây, chúng học được kha khá rồi, ngày nào cũng kiên trì viết.

Liễu Vân Sương còn dạy chúng thuộc lòng hai bài thơ cổ, đến giờ vẫn nhớ vanh vách.

Cô trải vải ra, tiếp tục may quần áo.

Bộ đầu tiên là dành cho Hứa Tri Ý.
Con bé là út, lại ít nói, cảm xúc giấu kín trong lòng. Không thể để con bị lạnh, nếu ốm thì khổ.

Nghĩ tới cảnh kiếp trước con bé bị chết đói, tim cô như thắt lại.
Thời gian đó... cũng chẳng còn xa nữa.

Kiếp này, bằng mọi giá, cô phải bảo vệ lũ trẻ.

Hai đứa lớn thì chẳng nề hà gì, trái lại còn bảo:
"Mẹ ơi, Tri Ý còn bé, mẹ cứ may cho em trước đi."

"Mẹ, năm nay chia ít thế, có phải nhiều người sẽ bị đói không?"
Đứa lớn hỏi, mắt nhìn về chỗ bao gạo vừa được phát.

"Chắc là vậy rồi, trời cũng lạnh dần lên. Chúng ta cũng phải chú ý hơn, không thì mỗi ngày đốt thêm chút củi, đừng để bị lạnh."

"Vâng, vậy ngày mai không có việc gì, con với Tri Lễ lên núi nhặt củi nhé. Mẹ ở nhà may quần áo, tiện thể trông Tri Ý." Hứa Tri Tình đã tự có kế hoạch, nhưng vẫn hỏi ý kiến mẹ.

"Được, nhưng không được đi quá xa, chỉ quanh mấy cái khe gần đây thôi."

"Vâng vâng, con biết rồi."

Củi thì đầy khắp núi, hai đứa trẻ đã có lòng muốn đi thì cứ để chúng đi. Con nhà nông thì có đứa nào mà chẳng lên núi. Hơn nữa, gần đây người lên núi rất nhiều, cũng sẽ không có nguy hiểm gì lớn.

Hôm nay chia lương thực, cô ở phía trước, cũng không có chuyện gì to tát. Chẳng qua phía sau có không ít người không chịu. Một là chia được ít, hai là có người còn chẳng có gì. Những người không đi làm, hoặc ba ngày làm một ngày nghỉ thì không tính được công. Chẳng hạn như Hứa Lam Hải.

Có người dẫn đầu, thế là bắt đầu gây gổ. Đông người quá, bọn họ ở ngoài đường cái này cũng nghe thấy tiếng động.

"Mẹ, có phải đánh nhau không?"

"Không biết, chắc là cãi nhau thôi."

Mọi người đều là người lớn, chắc không đến nỗi động tay động chân.

"Chia lương thực tốt thế mà còn đánh nhau được, lạ thật."

Nhìn Hứa Tri Lễ ra vẻ người lớn, Liễu Vân Sương bật cười.

"Mặc kệ bên kia thế nào, không liên quan gì đến chúng ta. Thôi, không muốn viết chữ thì ra sân chơi một lát đi. Không được ra ngoài, cũng không được lén sang xem."

Bị nhìn thấu tâm tư, Hứa Tri Lễ gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 154



"Mẹ, mẹ yên tâm, chúng con không đi đâu."

Hứa Tri Tình vừa nói vừa xỏ giày xuống đất, chuẩn bị đi đan rổ.

"Tri Tình, đừng mệt quá, chơi một lát đi con." Con gái lớn của cô, cũng mới mười tuổi thôi mà, không cần phải hiểu chuyện đến thế.

"Mẹ, con không mệt..."

Lời vừa dứt, Hứa Lam Hà lại đến. Cánh cổng nhà họ là loại cổng gỗ. Bình thường vẫn đóng, nhưng không cài then. Đến khi cô phát hiện ra thì anh ta đã đẩy cửa bước vào rồi.

"Mẹ, bố lại đến nữa rồi." Hai đứa trẻ cũng rất căng thẳng, vội vàng đi lấy gậy lớn. Liễu Vân Sương cũng không chịu thua, trực tiếp ra đón.

"Anh lại đến làm gì, lời tôi vừa nói anh không hiểu sao?"

Ba mẹ con cô đều cầm theo hung khí. Hứa Lam Hà không khỏi buồn bã, sau chuyện vừa rồi, anh chỉ thấy mình bị bỏ rơi. Dù hôm qua cũng vậy, nhưng lúc đó anh nghĩ ba đứa trẻ chỉ sợ anh thôi.

"Vân Sương, anh xin lỗi, anh biết mình sai rồi. Chị dâu nói đúng, em đã chịu nhiều ấm ức. Vừa nãy anh cũng không nên nghi ngờ lung tung, tình nghĩa vợ chồng mười mấy năm của chúng ta sao có thể nói hết là hết được. Em tha thứ cho anh đi, sau này anh chắc chắn một lòng một dạ, cùng em sống thật tốt."

Đến nước này rồi mà vẫn còn cố chữa lời cho mình. Liễu Vân Sương biết, người này chỉ thèm muốn chiếc vòng vàng của cô thôi. Với Hứa Lam Xuân thì anh ta thật sự để tâm đấy!

"Ai muốn sống với anh, đừng có sống trong tưởng tượng của mình nữa. Cầm được thì đặt xuống được, Hứa Lam Hà, nếu anh sống đàng hoàng, sau này nước sông không phạm nước giếng với tôi, tôi còn kính anh là một đấng nam nhi. Bây giờ cứ lề mề, lần này đến lần khác, thật khiến người ta coi thường."

Ánh mắt cô đầy vẻ khinh bỉ.

"Vân Sương, trước đây em hay nói anh không biết ăn nói. Bây giờ anh hứa với em, thề cũng được. Em đừng vội trả lời anh, cứ xem anh thể hiện thế nào. À đúng rồi, đây là số gạo kê và dầu anh được chia, anh mang sang cho các em."

"Cút, chúng tôi không thèm đồ của anh, mang đi!"

"Vân Sương, em đừng có sĩ diện hão nữa. Ba đứa trẻ đó, mùa đông này không có đồ ăn, em sống sao đây."

Thật không ngờ anh ta lại tỏ thái độ không đồng tình, cứ như thể thiếu anh ta là cô không sống nổi vậy.

"Vậy thì không liên quan đến anh, không cần anh bố thí."

"Em xem em kìa, thật là cứng đầu..."

Nói rồi, anh ta lại muốn tiến tới. Liễu Vân Sương vung gậy lên, người đó liền lùi lại.

"Anh là thật lòng, anh muốn đối tốt với em, đối tốt với con cái chúng ta..."

Lời còn chưa nói hết, tiếng la hét bên ngoài đã vang lên. Là bà Hứa, phía sau còn theo một đám người. Đến cổng, vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong, bà ta cũng ngây người.

Ý gì đây? Không được chào đón đến vậy sao?

"Ôi giời, các người xem kìa, cái bộ dạng gì đây, con cái cầm gậy chĩa vào bố. Cái này là phải chịu trời phạt đó!"

Liễu Vân Sương cũng ngạc nhiên, không phải đã chia nhà rồi sao, bà Hứa lại vì Hứa Lam Hà mà đích thân chạy một chuyến ư? E rằng bà ta đã cảm nhận được sự cứng đầu của nhà lão đại và lão tam, rồi phát hiện ra cái tốt của thằng con trai cục mịch này chăng.

"Hứa Lam Hà, đây là cái mà anh gọi là thành ý à. Để mẹ anh dẫn một đám người đến gây sự? Tôi đào mồ mả nhà anh hay sao mà không để chúng tôi yên ổn?"

Hứa Lam Hà cũng ngớ người, anh ta cũng không biết đây là chuyện gì.

"Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đây?"

"Hừ, tao không đến thì mày định mang cái số lương thực này cho lũ vô ơn bạc nghĩa này sao. Nếu không phải lão tam nói cho tao biết, có phải mày còn định mang cả số tiền chia nhà cho chúng nó không?" Bà lão tức giận, mắng con trai một trận.

"Mẹ..." Hứa Lam Hà đuối lý, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt bà lão. Điều đó lại càng khiến bà ta nghĩ rằng mình đã đoán đúng.

"Tao cứ thắc mắc, cái đồ hư hỏng đó có gì tốt mà mày cứ không buông tha. Lần này đến lần khác, người ta ghét bỏ mày đến thế mà mày không biết sao? Lại còn tự mang thân đến tận cửa." Lời này nói ra, lại có chút ý tiếc nuối vì con không nên người.

Hứa Lam Hà rụt rè cúi đầu, ngập ngừng không nói.

"Mẹ, mẹ không biết chuyện gì thì đừng có nói bậy."

Trời ơi, cũng may là hai anh em bọn họ có tật giật mình, giấu chuyện kỹ đến thế. Nếu không thì hôm nay, còn phải náo loạn long trời lở đất nữa.

"Tôi nói này, dạy con thì mau về mà dạy. Ở cửa nhà tôi làm cái gì, cái nhà họ Hứa các người lần này đến lần khác đến gây chuyện, thật sự coi tôi dễ bắt nạt sao. Cái thứ rách rưới đó mà tưởng tôi thèm à! Còn bà nữa, bà lão kia, cái miệng bà giữ cho sạch vào!"

"Ôi giời, tao nói rồi đấy, mày làm gì được tao. Cái đồ hạ đẳng, nếu không phải mày câu dẫn con trai tao, nó có mang lương thực đến cho mày không?" Bà Hứa vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, tiếp tục mắng chửi.

"Có giỏi thì bà nói lại lần nữa xem."

"Nói thì nói, bà làm gì được. Hạ đẳng, vô liêm sỉ, hồ ly tinh, tao khạc nhổ..."

"Được lắm, được lắm..." Liễu Vân Sương tức đến bật cười, cái bà già này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà!

"Mọi người đều thấy rồi đó, Hứa Lam Hà tự mình mặt dày dán vào. Mẹ con chúng tôi không thèm đồ của hắn, bà Hứa vu khống, còn ở đây nói lời bẩn thỉu, sỉ nhục người khác. Hôm nay, tất cả những gì tôi làm là để tự vệ."

Nói rồi, cô vung cây gậy lớn lao tới. Bà Hứa đương nhiên là sợ hãi, lập tức lùi lại. Cây gậy của cô nhanh hơn, đánh thẳng vào người bà ta. "Ối" một tiếng, tiếng chửi rủa còn chưa kịp thoát ra, Liễu Vân Sương đã lao tới, túm lấy bà ta.

"Bà không phải là miệng đầy phân sao, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn bà, đi..."

"Ối giời ơi, trời đánh thánh vật, mày định làm gì!" Bà lão giãy giụa, nhưng Liễu Vân Sương cao lớn, tay lại khỏe.

"Mẹ ơi..." Hứa Lam Hà thấy vậy, vội vàng lao tới ngăn cản.

Lúc này, Lý Quốc Phong đột nhiên từ trong đám đông xông ra.

"Ối giời ơi, Hứa lão Nhị, anh làm gì mà dẫm vào chân tôi thế! Nhà tôi đều trông chờ vào mình tôi đi làm, chuyện hôm nay anh phải nói rõ cho tôi. Bằng không, ai cũng đừng hòng đi!"

Những người hóng chuyện bất ngờ quay đầu lại, không ngờ bên này lại có màn lật kèo.

"Lý Quốc Phong, mau tránh ra, nếu mẹ tôi có chuyện gì, anh chịu trách nhiệm được không?"

"Đù má, anh đừng có vu oan giá họa thế chứ. Anh dẫm vào tôi, không cho tôi một lời giải thích, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, còn muốn bỏ đi, anh tưởng anh là ai hả!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 155



Hai người giằng co, anh ta nhất quyết không cho Hứa Lam Hà qua. Chủ yếu là, anh ta cũng tin Liễu Vân Sương sẽ không làm chuyện gì quá đáng. Bà Hứa cũng đáng bị dạy dỗ, tất cả đều đáng đời.

Bên này, Liễu Vân Sương kéo bà lão đến cái hố phân cách đó không xa. Thời đại nông thôn này, phân là thứ tốt, là phân bón tự nhiên. Đều không được vứt đi, phải cho vào một cái hố, ủ lên, để dành đến mùa xuân làm phân bón. Khu vực này, về cơ bản là mấy hộ gia đình dùng chung một cái hố phân. Đến lúc đó, đội sản xuất sẽ phân phối đồng đều, cũng không có gì phải nói.

"Mày định làm gì, Liễu Vân Sương, cái con đ* nhỏ này, tao nói cho mày biết..."

"Nói cho bà nội bà nghe đi, miệng không sạch sẽ đúng không, hôm nay tôi sẽ thay bà rửa sạch sẽ!"

Nói rồi, cô đẩy bà Hứa xuống. Cái hố phân này không sâu, chỉ khoảng nửa mét. Nhưng khá lớn, mùa hè sẽ có một ít nước mưa tích tụ. Cô trực tiếp ném bà lão xuống, bà ta giãy giụa hai cái, rồi mới ngồi dậy được. Có điều, cảnh tượng thật không thể nhìn nổi. Những người xung quanh cũng kinh hãi, vội tránh xa.

Ôi trời ơi, đúng là bãi phân bắn tung tóe khắp nơi!

"A, Liễu Vân Sương, cái con đ* tiện nhân này, tao liều mạng với mày!"

Bà Hứa lần này cũng hóa điên rồi, nhục nhã ê chề biết bao! Bà ta muốn xông lên, kéo cô xuống cùng. Liễu Vân Sương thì vẫn bình tĩnh, cầm cây gậy lớn, không cho bà ta lại gần chút nào. Hai bên qua lại mấy lượt, bà lão thấy mình không chiếm được lợi thế. Bà ta dứt khoát làm tới, vục một nắm từ hố phân lên, ném thẳng về phía cô.

Cha mẹ ơi, những người xung quanh đều hít một hơi khí lạnh, vội vàng chạy lùi lại. Liễu Vân Sương thì không thấy có gì đáng ngại, giết địch tám trăm, tự tổn một ngàn, vô vị. Sau mấy lần khéo léo né tránh, Hứa Lam Giang mới lề mề đến nơi, cùng đi còn có Hứa Lam Hải, Hứa Lam Xuân, Đỗ Nhược Hồng và ba đứa trẻ. Chỉ còn lại Lâm Thanh Thanh, những người còn lại đều đã đến.

"A!"

Cô cũng nhìn thấy, cố tình đứng chắn phía trước khi họ tiến lại gần.

"Mẹ, mẹ làm cái gì vậy, ối..."

Hứa Lam Hải không kịp phòng bị, trúng đòn ngay. Vừa ngửi thấy mùi, lập tức nôn khan. Bà Hứa thấy chỗ dựa của mình đã đến thì lập tức tủi thân.

"Lão đại, lão tam, cái con vô liêm sỉ này, nó đẩy mẹ xuống hố phân. Mẹ biết sống sao đây, già cả thế này rồi mà phải chịu cái tội này."

Nói rồi, bà ta bật khóc. Có điều, khi đưa tay lên lau nước mắt thì dừng lại hai giây, rồi dứt khoát bỏ cuộc.

"Mẹ, mẹ mau ra đi!"

Cái hố phân này, bình thường không động vào thì cũng chẳng thấy gì. Nhưng mà, cứ quậy lên thế này, mùi xông thẳng lên tận óc. Trên đường cái, bóng dáng Trương Trường Minh và mấy cán bộ cũng xuất hiện. Chắc là có kẻ hóng hớt đã đi báo tin, phía sau, Hứa Lam Hà cũng lề mề đến.

"Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?"

Vừa nhìn thấy anh ta, bà Hứa lập tức tức giận bừng bừng. "Lão nhị à, đều là mày làm nên chuyện tốt đẹp này. Sao lại mang đồ cho nó chứ, mày nhìn tao xem, cái tai ương không đâu vào đâu này!"

Hứa Lam Hà cũng nhìn Liễu Vân Sương đầy khó tin: "Em lại làm ra chuyện này ư?"

"Sao, các người ép chết tôi thì được, tôi phản kháng thì không được sao!"

Anh ta không ngờ, hôm nay muốn đến để làm lành, vậy mà lại thành ra cái cục diện này.

"Haizzz..."

Trong lòng trống rỗng, anh ta ngồi xổm xuống ngay. Lý Quốc Phong cũng đến, đứng trong đám đông. Anh ta thấy người nhà họ Hứa đều đến rồi, sợ Liễu Vân Sương một mình chịu thiệt, nên mới bỏ qua việc quấn lấy Hứa Lam Hà. Nghĩ bụng sẽ qua giúp một tay!

Nhưng mà, Trương Trường Minh đã đến nơi rồi, anh ta không cần phải ra mặt nữa.

"Bà Hứa, các người lại đến gây sự. Coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai phải không?"

Nhà bà ta vừa mới chia nhà, bây giờ lại gây ra chuyện này, ai cũng chướng mắt.

"Đội trưởng, ông đến rồi, Liễu Vân Sương muốn giết người. Cô ta đẩy tôi xuống hố phân, ông xem này..."

Lúc này, mọi người mới sực nhớ ra, bà lão vẫn còn ở dưới đó. Nhưng mà, không ai chịu bước lên, đành chịu, Hứa Lam Giang đành phải hy sinh bản thân. Cầm một cây củi khô đến, kéo bà ta lên.

Có điều, bà Hứa không chịu đứng yên. Khi đến gần Liễu Vân Sương, bà ta lại còn muốn bôi bẩn cô. Cô thì luôn đề phòng, đương nhiên sẽ không để bà ta được như ý. Liễu Vân Sương vọt chân bỏ chạy, bà lão cũng liều mạng, đuổi theo sau. Cô trông như đang chạy vòng tròn, bất chợt lại né ra phía sau Hứa Lam Xuân. Bên cạnh cô ta là Hứa Tri Vi. Hai người còn chưa biết làm sao để khuyên can, đã bị bà Hứa xông tới đẩy ngã xuống đất.

"Ối giời, mẹ ơi, mẹ làm cái gì vậy, ối..."

Hứa Lam Xuân mặt đầy vẻ ghét bỏ, ngồi bệt xuống đất nôn khan. Hứa Tri Vi bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao, điên cuồng vỗ vào người những thứ dơ bẩn.

"Bà làm gì vậy, không nhìn rõ người à!"

Bị chính đứa con gái và đứa cháu gái mà mình yêu thương ghét bỏ, bà Hứa càng thêm tức giận.

"Mẹ muốn thế đó, chúng mày không nhìn xem mẹ thành cái bộ dạng gì rồi. Mau lại đây, dọn dẹp cho mẹ!"

Hứa Lam Xuân đương nhiên là không muốn, nhưng cô ta không lên thì đến lượt Hứa Tri Vi. Nhíu mày, còn chưa kịp lại gần, lại nôn thêm lần nữa.

"Đồ vô dụng, con dâu cả, mày lại đây!"

Đỗ Nhược Hồng bị gọi tên vội vàng xua tay, tiện thể kéo hai đứa con lùi lại: "con không làm được đâu, chẳng lẽ tự mình gây nghiệp, rồi để mọi người cùng chịu tội sao!"

"Mày..."

Vừa định chửi, Trương Trường Minh đã lên tiếng.

"Bà Hứa, bà thôi đi là vừa rồi. Vừa nãy bảo bà qua, bà lại làm cái gì vậy, có còn coi mấy cán bộ chúng tôi ra gì không!"

"Đội trưởng, đừng giận, mẹ tôi già cả rồi. Đừng chấp nhặt với bà ấy ạ!"

Hứa Lam Giang vội vàng nói lời tốt đẹp, có điều anh ta vừa nãy cũng bị bẩn, không dám tiến lên.

"Mất mặt, thật là mất mặt chết đi được. Đi, về rửa sạch sẽ, tất cả đến đội bộ cho tôi."

Chuyện này, vẫn chưa xong đâu.

Liễu Vân Sương thì không sao cả, đi thì đi thôi, hôm nay đúng là sảng khoái thật. Người nhà họ Hứa, dưới sự chứng kiến của mọi người, đã quay về.

"Đồng chí Liễu Vân Sương, hôm nay cô làm quá rồi đó."

"Đội trưởng, thật sự là họ ức h**p người quá đáng, tôi bất đắc dĩ thôi ạ!"

"Nhưng cô cũng không thể chọn cách cực đoan như vậy, cái hố phân đó, dùng không cẩn thận là có thể chết người đấy."

"Tôi biết rồi."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 156



Một lát sau, người nhà họ Hứa cũng đến, nhưng không thấy Hứa Lam Xuân.

"Sở Nga, giúp tôi một việc..." Cô thì thầm mấy câu, Trần Sở Nga gật đầu, rồi đi ra ngoài.

Bên này, bà Hứa ngồi phịch xuống ghế. Bà ta đã tắm rửa sạch sẽ, cũng đã thay quần áo rồi.

"Đội trưởng, chuyện hôm nay, cậu phải cho tôi một lời giải thích."

Trương Trường Minh nghe xong thì ngớ người ra, bà lão này đúng là quá sức ngang ngược mà.

"Bà nói gì vậy, mâu thuẫn giữa hai người, tôi cho bà lời giải thích nào. Nếu không muốn giải quyết tử tế, vậy thì thôi."

Hứa Lam Giang bên cạnh vội vàng đến giảng hòa. "Đội trưởng, mẹ tôi không có ý đó, cậu đừng giận. Chẳng qua, hôm nay bà ấy thật sự chịu ấm ức, chuyện này, Liễu Vân Sương phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý. Nhà họ Hứa chúng tôi cũng không phải là người để ai muốn bắt nạt thì bắt nạt."

Nói xong, anh ta đưa ánh mắt lạnh lẽo quét qua.

"Vậy được, hôm nay cứ nói rõ ràng đi, lại là chuyện gì?"

Liễu Vân Sương là người nói trước, đương nhiên là cô kể lại đúng sự thật. "Chúng tôi đang ở nhà yên ổn, Hứa Lam Hà đột nhiên mò sang. Không được sự cho phép của ai, hắn ta tự ý mở cổng nhà tôi. Hắn ta đúng là có mang lương thực và dầu ăn đến, nhưng chúng tôi không lấy. Lúc đó có rất nhiều người chứng kiến, chúng tôi đều không cho hắn ta vào nhà."

"Tôi khạc nhổ! Đồ đã đưa đến tận tay rồi mà bà lại còn không lấy được sao." Bà Hứa đương nhiên không tin, thái độ càng thêm kiêu căng.

"Được rồi, tôi vừa nãy cũng đã tìm hiểu rồi, đồng chí Liễu Vân Sương nói đúng sự thật. Bà Hứa, lúc bà đến đó, Hứa Lam Hà có còn đứng ở cổng không?"

Bà ta hồi tưởng lại một chút, rồi miễn cưỡng nói "phải".

"Vậy có phải đồ vẫn còn trong tay hắn ta, và mẹ con người ta cầm gậy chĩa vào hắn không?"

Lần này, bà Hứa không nói gì nữa. Vì sự thật là như vậy, bà ta không thể nào phản bác được.

"Hứa Lam Hà, anh nói đi..."

"Tôi, Vân Sương quả thật không muốn. Đó là do cô ấy giận tôi, sau này rồi sẽ ổn thôi."

"Thôi đi, đừng nói mấy cái vô ích đó nữa. Tôi hỏi anh, rảnh rỗi không có việc gì làm, lại đi trêu chọc mẹ con nhà người ta làm gì?"

Trương Trường Minh lúc này chuyển chủ đề, quay sang hỏi Hứa Lam Hà, dù sao anh ta mới là kẻ đầu têu.

"Tôi nghĩ, phát đồ rồi thì mang đến cho mẹ con họ."

"Lão nhị, mày hồ đồ rồi, mày muốn chọc tức chết tao sao." Bà Hứa dậm chân, cả người tức giận không thôi.

"Sau đó, bà ta đến, vừa lên đã bắt đầu chửi rủa. Quá sức khó nghe, tôi không thể nào nói ra được. Tôi cũng đã cho bà ta cơ hội rồi, nhưng bà ta không nghe, cứ nhất quyết chửi người. Tôi bị ép đến đường cùng, mới phải dùng hạ sách này."

Liễu Vân Sương ra vẻ chính trực, không che giấu gì cả, lần này, Hứa Lam Giang lại có vẻ hơi khó xử rồi.

"Nhưng cô cũng không thể làm như vậy chứ, mẹ tôi lớn tuổi thế rồi."

"Khinh bỉ! Anh nói câu đó buồn cười thật. Lớn tuổi thì có quyền tùy tiện sỉ nhục người khác sao. Lớn tuổi thì có thể muốn làm gì thì làm sao! Vậy người lớn tuổi giết người, chẳng lẽ không phải đền mạng sao?"

"Cô... tôi không có ý đó." Hứa Lam Giang cũng biết mình đuối lý, thầm hận mình vừa rồi đã lắm lời.

"Vậy anh có ý gì, cái này cũng là anh, cái kia cũng là anh. Đợi đến khi nào luật pháp nhà nước cho anh tùy tiện sửa đổi, thì hãy đến đây mà lảm nhảm!"

"Cô..."

Anh ta còn muốn cãi lại mấy câu, nhưng không biết nói gì cho phải.

"Đội trưởng, dù tôi có mắng cô ta đi nữa, cô ta cũng có sao đâu. Còn tôi thì bị rơi xuống hố phân, chuyện này không thể cứ thế mà cho qua được."

"Đúng vậy, cô thật sự quá đáng." Hứa Lam Hải cũng bất bình, dù đã thay quần áo rồi, vẫn thấy mùi không chịu nổi.

"Đồng chí Liễu Vân Sương, chuyện này quả thật là cô làm không đúng mực." Dù muốn giúp cô, Trương Trường Minh cũng phải công bằng, chính trực.

"Đội trưởng, ông nói đúng, dù trong hoàn cảnh đó. Tôi cũng không nên làm ra chuyện như vậy."

Nói rồi, cô cúi gập người trước bà lão. "Xin lỗi..."

Giọng cô rất lớn, cũng không có bất kỳ vẻ khó chịu nào. Hơn nữa, cúi chào còn là chín mươi độ. Mọi người đều ngây ra, không ngờ lại xin lỗi dễ dàng như vậy. Liễu Vân Sương trong lòng cười lạnh, cô chỉ cần động miệng thôi, dù sao bà lão cũng đã rơi xuống hố phân rồi. Bây giờ, cô cũng không thiệt thòi gì.

Có điều, nếu còn cứ bám lấy chuyện này không buông, thì sẽ là họ quá đáng.

"Được rồi, đã xin lỗi rồi thì chuyện này cứ thế cho qua. Hứa Lam Hà, bây giờ nói đến vấn đề của anh."

Nghe vậy, anh ta ngớ người. "Tôi, tôi có vấn đề gì?"

"Bốp!"

Trương Trường Minh tức giận, đập mạnh bàn. "Đến bây giờ, anh còn không biết mình làm sao. Vậy tôi hỏi anh, tại sao lại đi quấy rầy mẹ con Liễu Vân Sương?"

Người đàn ông thật thà ra vẻ tủi thân, như thể bị ép buộc vậy. "Đội trưởng, đó là vợ tôi mà, mang chút lương thực đến không phải là điều nên làm sao?"

"Bốp!"

Cái bàn lại một lần nữa bị đập mạnh, Trương Trường Minh cũng giận dữ vô cùng. "Anh nói bậy! Lúc các người ký giấy ly hôn, tôi đã tận mắt nhìn thấy các người ấn dấu tay. Vợ anh, thật sự còn dám nói ra miệng."

"Lúc đó chỉ là giận thôi, không có coi là thật." Hứa Lam Hà cũng hoảng loạn, bây giờ, anh ta nhất quyết không thừa nhận chuyện ly hôn. Cứ khăng khăng nói rằng đó là do giận dỗi, cố ý làm vậy.

"Vậy là các người coi tôi như con khỉ mà đùa giỡn à. Anh đừng quên, đội bộ còn giữ một bản văn thư đó, giấy trắng mực đen, anh không nhận cũng không được."

Có lẽ là khí thế của anh ta quá mạnh, Hứa Lam Hà đã không biết nói gì nữa. Áp lực dồn về phía Liễu Vân Sương, gần như nửa căn phòng đều nhìn về phía cô. Đã vậy, cô cũng không thể làm mọi người thất vọng được!

"Đội trưởng, chúng tôi ly hôn lúc đó là đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Không phải là bốc đồng nhất thời, cũng không có ý định hối hận. Tôi không chấp nhận lời nói vô lý của Hứa Lam Hà, cũng không lấy lương thực của hắn. Bây giờ, tôi muốn hắn ta phải trả giá xứng đáng cho hành vi của mình. Tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ hình thức hòa giải nào."

Tất cả mọi người đều không ngờ, Liễu Vân Sương lại tuyệt tình đến vậy. Người bị tổn thương nhất vẫn là Hứa Lam Hà, mặt mày không thể tin được.

"Vân Sương, em biết mình đang làm gì không? Nếu em đã quyết định như vậy, sau này chúng ta thật sự không thể quay lại được nữa đâu."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 157



Liễu Vân Sương cũng nhìn lại anh ta, bất kể là kiếp này hay kiếp trước, Hứa Lam Hà đều nợ cô.

"Đúng vậy, tôi rất chắc chắn. Hành vi của anh, không xứng đáng làm một người chồng, cũng không phải là một người cha đúng mực. Tôi và anh vạch rõ giới hạn ngày đó, đã không nghĩ đến chuyện sau này sẽ hòa giải với anh. Cộng thêm, anh lần này đến lần khác gây sự. Điều đó đã định sẵn rồi, chúng ta ngay cả người xa lạ cũng không thể làm được, chỉ có thể là kẻ thù."

Khóe miệng Trương Trường Minh khẽ nhếch lên, rất tốt. Cứ như vậy, anh ta sẽ dễ làm việc hơn.

"Hứa Lam Hà, anh nghe rõ rồi đó, tất cả đều là do anh tự tưởng tượng ra. Gieo nhân nào gặt quả đó. Gần đây, anh và gia đình anh, quả thật là quá đáng. Hôm nay, nhất định phải cho các người biết, hậu quả của việc gây rối, kiếm chuyện."

Hứa Lam Giang và những người khác hoảng hốt, điều này rõ ràng là muốn "giết gà dọa khỉ" mà! Hai ngày trước vừa mới xử lý bà lão Hoa, giờ lại đến nhà họ.

"Đội trưởng, chúng tôi sai rồi, cậu đừng chấp nhặt với chúng tôi."

"Hừ, người các người nên xin lỗi, không phải tôi."

Nói rồi, ánh mắt anh ta nhìn về phía Liễu Vân Sương.

Hứa Lam Hà đứng chôn chân tại chỗ, muốn anh ta cúi đầu trước cô ta ư, sao mà anh ta có thể phục chứ.

Vẫn là Hứa Lam Giang, thấy em trai mình không ổn, liền đẩy anh ta ra.

"Vân Sương, mẹ và lão nhị không cố ý đâu. Em nể mặt anh cả, nể mặt chị dâu em, đừng truy cứu nữa."

Ối giời, lại muốn dùng đạo đức để ràng buộc.

"Xin lỗi nhé, tôi vừa nãy đã nói rồi, vì an toàn thân thể của tôi sau này. Tôi không chấp nhận bất kỳ hình thức xin lỗi hay hòa giải nào."

Cứ như đụng phải con dao cùn vậy, cô ấy cứ không chịu tiếp lời.

"Em yên tâm, anh hứa sau này..."

"Dừng lại! Anh hứa bao nhiêu lần rồi, chẳng phải cũng vô ích sao. Lần này đừng nói nữa, nghe rẻ tiền lắm."

Chuyện đã đến nước này, Hứa Lam Giang cũng bó tay. Đỗ Nhược Hồng vội vàng lại gần, kéo anh ta lại. Trong lòng cô ta cũng bất mãn, liên quan gì đến anh ta chứ, đã chia nhà rồi mà. Tội lỗi do lão nhị và bà lão gây ra, tại sao họ lại phải giúp lau chùi?

"Đã vậy, vậy thì cứ xử theo công lý đi. Hứa Lam Hà, bà Hứa, cách làm của các người quá đáng lắm. Lại còn chủ động đến tận nhà gây sự, thêm nữa đây cũng không phải lần đầu. Bây giờ, tôi cho các người ba lựa chọn.

Thứ nhất, thu dọn hành lý, rời khỏi đội sản xuất Hồng Tinh của chúng ta, sau này cũng không được phép quay lại."

"Không được không được, đội trưởng ơi, sao ông lại đuổi chúng tôi đi chứ. Vậy tôi cũng bị tổn thương mà, sao ông lại không nói gì?" Bà Hứa sợ hãi, nhưng vẫn không quên cố chữa lời.

"Vừa nãy người ta đã xin lỗi rồi, bao nhiêu người đều chứng kiến. Bà có ý kiến gì thì sao không nói sớm đi?" Giọng anh ta rất lớn, bà Hứa lập tức nhụt chí.

"Còn thứ hai, các người ngày mai đến chuồng heo và chuồng bò làm việc, cho đến Tết, không có công điểm."

"Cái đó không được, tôi đã bao nhiêu năm không xuống đồng rồi. Hơn nữa, chỗ đó hôi thối lắm, tôi không làm được." Bà Hứa nói vậy thì hơi quá đáng rồi. Đều là nông dân lam lũ, khổ sở vất vả nào mà chưa từng chịu qua, vậy mà lại còn chê bai.

"Lao động không phân biệt sang hèn, tư tưởng của bà có vấn đề." Nghe vậy, bà ta vội vàng ngậm miệng. Nâng lên đến tầng tư tưởng, đó là chuyện lớn rồi. Hứa Lam Hải cũng sợ, vội vàng liếc bà ta một cái.

"Còn thứ ba, nếu không được, thì cứ trực tiếp đưa lên công xã đi, xử lý theo pháp luật."

"Không thể đi!"

Hứa lão tam là người đầu tiên phản đối, công việc của anh ta nếu mua đứt rồi. Còn phải đến công xã đóng dấu nữa, lúc này, tuyệt đối không thể có vết nhơ. Bà Hứa thì lại không thấy có gì đáng ngại, lần trước người của công xã còn đến nhà bà ta ăn cơm nữa cơ mà. Bà ta nghĩ, đó đều là quan hệ.

"Đi thì đi thôi, tôi không tin được là ai cũng sẽ bênh vực nó đâu."

"Mẹ ơi, mẹ làm cái gì vậy. Các người không phân biệt trắng đen đến gây sự, vốn đã là sai rồi. Bây giờ còn muốn náo đến công xã, không biết xấu hổ à!"

Đấy, một khi đụng chạm đến lợi ích của mình, liền trở nên vô cùng công bằng nhỉ.

"Lão tam, mày nói gì vậy, tao thấy mày cũng không tỉnh táo rồi, vạch áo cho người xem lưng."

"Bà Hứa, nếu bà không phục, vậy thì cứ đi đi."

"Không được mà!"

Lần này, tất cả mọi người đều đến khuyên, bao gồm cả Đỗ Nhược Hồng. Cô ta lo lắng cho chuyện Hứa Tri Thành sau này xuất ngũ về. Thực ra, bà Hứa cũng không dám chắc chắn. Thấy vậy, bà ta trực tiếp nhìn về phía Hứa Tri Vi vẫn im lặng từ nãy đến giờ.

"Con ơi, con nói cho bà ngoại biết, lần trước mấy đồng chí kia đều có thể giúp chúng ta phải không?"

Hứa Tri Vi còn chưa kịp nói gì, tiếng hệ thống đã vang lên.

「Đồ ngu ngốc, người ta còn chưa thèm coi thường bà ta, còn nghĩ đến chuyện giúp đỡ ư, đúng là mơ mộng hão huyền。」

Nghe vậy, cô ta dứt khoát lắc đầu. Lần này, bà Hứa ủ rũ. Hứa Lam Hà cũng vậy, nặng nề thở dài một hơi.

"Đội trưởng, chúng tôi chọn đi làm việc."

Nói xong, anh ta liếc nhìn Liễu Vân Sương bên cạnh đầy ẩn ý. Cô cũng liếc thấy ánh mắt anh ta, hừ lạnh một tiếng, không muốn để tâm.

"Đồng chí Liễu Vân Sương, cô có đồng ý với cách xử lý này không?"

"À..."

"Nói thật là không hài lòng lắm, họ phải xin lỗi tôi. Hơn nữa, sau này không được quấy rầy tôi nữa. Đội trưởng, ông còn nhớ không, trước đây cũng có một lần rồi. Hứa hẹn xong, còn chẳng bằng cái rắm. Chẳng phải lần này lại tái phạm sao!"

"Liễu Vân Sương, cô đừng quá đáng, còn muốn thế nào nữa?"

"Mẹ, đừng nói nữa, là con chủ động mang đồ sang mà."

Bà Hứa mặt đầy vẻ 'hận sắt không thành thép', đưa một ngón tay chọc chọc vào đầu anh ta: "Tao sao lại đẻ ra cái thứ không biết điều như mày chứ!"

"Được rồi, đã vậy thì tôi sẽ quyết định. Nếu có lần sau, thì không cần nói gì nữa, trực tiếp hủy bỏ tư cách đội viên của các người. Tôi nói là làm, mọi người làm chứng nhé."

Được thôi, lần này là bỏ qua người trong cuộc, trực tiếp quyết định luôn rồi. Liễu Vân Sương cũng khá hài lòng: "Vậy thì bắt họ xin lỗi tôi."

Trương Trường Minh liếc mắt một cái, Hứa Lam Hà thở dài.

"Xin lỗi..."

"Xin lỗi nhé!"

"Xin lỗi..."

Đến lượt bà Hứa, bà ta miễn cưỡng hừ một tiếng, rồi nhanh chóng nói ba chữ đó. Liễu Vân Sương cũng không muốn truy cứu nữa, cho họ một bài học là được rồi.

"Đã muốn xin lỗi, sao có thể thiếu người này chứ."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 158



Là tiếng của Trần Sở Nga, giây tiếp theo, Hứa Lam Xuân bị đẩy vào. Loạng choạng một cái, suýt ngã.

"Lam Xuân..."

"Em gái..."

"Chuyện này là sao vậy?"

Trần Sở Nga cũng rất tức giận, cùng vào với cô ta còn có Lý Quốc Phong.

"Vậy thì phải hỏi đồng chí Hứa Lam Xuân rồi, người lớn không có nhà, đến nhà Liễu Vân Sương làm gì?"

Quả nhiên, cô ta vẫn đã đến.

"Tôi, tôi chỉ muốn xem mấy đứa nhỏ thôi."

"Cô nói bậy! Lúc chúng tôi đến đó, cô còn động tay động chân với hai đứa trẻ!"

"Cái gì?"

Liễu Vân Sương lập tức không chịu nổi, xông thẳng lên, giáng cho cô ta một cái tát trời giáng. Dùng hết mười phần sức lực, người đó bị đánh văng xuống đất ngay lập tức.

"Ối giời, trời đánh! Cô ta dám hành hung giữa ban ngày ban mặt, đội trưởng, bắt cô ta lại!"

Bà Hứa suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, cả người trông như một tên hề.

"Hứa Lam Xuân, cô đừng có được voi đòi tiên, tôi còn chưa kể mấy chuyện xấu xa cô làm ra. Cô lại còn dám động vào con tôi, hôm nay để cô xem hoa tại sao lại đỏ thế này!"

Nói rồi, cô ấy nhắm vào bụng cô ta, đá mạnh hai cái.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"

Trong văn phòng, mọi người luống cuống tay chân kéo người ra.

"Là họ đánh tôi trước, tôi cũng bị ăn mấy gậy rồi mà."

Trần Sở Nga đứng sau cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ, ra hiệu không sao.

"Hừ, Hứa Lam Xuân này, thật sự đáng ghét. Đến nhà người ta, lén lút như vậy, đây là bị bọn trẻ phát hiện ra rồi. Nếu không phát hiện, tám chín phần là sẽ trộm đồ."

"Không, tôi không có, tôi chỉ là qua xem thôi."

"Nói bậy! Nếu là qua xem, cô còn phải bày kế với hai ông bà cụ à?"

"Cái gì? Cô làm gì họ rồi?"

Liễu Vân Sương hoảng hốt, nếu thật sự làm hai cụ già bị thương, vậy thì cô sẽ mang tội tày đình mất.

"Không, không, tôi không làm gì họ cả."

"Vân Sương, cô đừng sợ. Là cô ta đến nhà ông ba, nói với ông ba rằng cô bảo bà ba cùng đến đội bộ đây. Ông ba sợ có chuyện nên đi ra sân trước gọi bà ba. Hơn nữa, còn nói là đội trưởng bảo bà ấy qua đó."

Thì ra là vậy, nếu không nói như vậy, chắc ông ba cũng sẽ không tin.

"Phải đó, trùng hợp gặp được tôi với đồng chí Trần Sở Nga. Thế là mới vạch trần được âm mưu gian xảo của cô ta, đợi đến khi chúng tôi đến nhà cô. Hứa Lam Xuân đã lén lút lục lọi đồ đạc, bị mấy đứa trẻ nhìn thấy, nên mới xảy ra xô xát."

Lý Quốc Phong nói rành rọt, bây giờ mọi người đều đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hay lắm, quá đáng thế này. Đội trưởng, tôi nghi ngờ Hứa Lam Xuân có ý định hành hung, có ý đồ bất chính với con tôi. Tôi muốn tố cáo cô ta."

Thực ra, cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra.

"Đừng mà, đừng, tôi chỉ muốn tìm cái vòng vàng thôi, không có ý định làm hại hai đứa trẻ đó."

Thấy tình hình không ổn, Hứa Lam Xuân cũng không dám giấu giếm nữa.

"Cô nói bậy! Lần trước cô đã lục soát nhà tôi trước mặt mọi người rồi, chẳng có gì cả. Bây giờ, lại lấy cái đó làm cái cớ."

Liễu Vân Sương trực tiếp chỉ vào cô ta, rõ ràng là không muốn bỏ qua chuyện này.

"Là thật đó, chị dâu hai, em chỉ muốn đôi vòng vàng đó thôi. Chị cũng đừng phủ nhận, lúc chị nói chuyện với anh hai, em đều nghe thấy hết. Anh hai, anh nói một lời đi chứ!"

Nghe vậy, Hứa Lam Hà cũng ngẩng đầu nhìn cô.

"Vân Sương, anh không biết em vì lý do gì, nhưng đôi vòng vàng đó là em tự miệng nói với anh."

"Hừ, tôi nói ư? Bây giờ anh chị em các người miệng mồm tép nhảy, muốn nói sao thì nói vậy. Có bằng chứng gì không, ai đã nhìn thấy thứ đó. Tôi còn nói nhà các người tàng trữ súng đạn, ai có thể chứng minh là không phải sự thật?"

Lời cô ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sợ hãi. Đây là vật phẩm cấm, nếu bị phát hiện, có thể phải ngồi tù.

"Cô đừng nói bậy..."

"Cô có thể nói bậy, tôi thì không được sao? Cô là phát xít à?"

Trời ơi, toàn là những từ nhạy cảm, những người xung quanh ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Thôi được rồi, đừng nói mấy chuyện đó nữa. Hứa Lam Xuân, dù sao đi nữa, cô cũng là người sai, chuyện này cô có nhận không?"

"Tôi nhận, chị dâu hai, em xin lỗi. Là em bị ma xui quỷ ám, chị đừng giận, em hứa, sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa."

"Hừ!"

Liễu Vân Sương không nói gì, đây là cô ta đang lo lắng chuyện của mình bị bại lộ, trong lòng chắc hận cô đến chết. Hứa Lam Hà cũng tức giận, anh ta không ngờ Liễu Vân Sương lại không nhận.

"Vậy được, nếu em đã tuyệt tình như vậy, vậy thì trả tiền cho anh đi?"

Đến rồi, đến rồi, cái thằng khốn này, cuối cùng cũng nhớ ra rồi.

"Tiền của anh? Tiền của anh là tiền gì?"

Không ngờ, cô ấy lại không nhận cả chuyện này.

"Chính là một trăm tệ anh được chia khi chia nhà đó, anh không phải đã đưa cho em rồi sao."

"Hề hề!"

Liễu Vân Sương cười lạnh một tiếng, nhìn anh ta như nhìn một thằng ngốc: "Anh mang cho tôi mấy cân gạo kê, mẹ anh đã muốn giết người rồi. Lại còn cho tiền, anh nói ra anh có tin không?"

Cô ấy vẻ mặt kiên định, không hề giống đang nói dối. Điều này làm Hứa Lam Hà sốt ruột, đó là thứ duy nhất anh ta có.

"Vân Sương, em không thể chơi xấu như vậy chứ! Anh không phải đã để trên đất cho em rồi sao, em quên rồi à, chính là đêm hôm đó."

Nghe vậy, Liễu Vân Sương trợn mắt trắng dã.

"Anh nói dối cũng phải có trình độ chút chứ, lại còn một đêm, còn để lại cho tôi. Anh có phải còn muốn nói, không ai nhìn thấy, anh là lén lút đến không?"

Hứa Lam Hà nghe cô ấy nói vậy, tưởng là cô ấy đã nhớ ra.

"Đúng đúng đúng, chính là vậy đó, em nhớ ra rồi phải không?"

Liễu Vân Sương đã không muốn nói chuyện với anh ta nữa, trực tiếp nhìn về phía Trương Trường Minh.

"Đội trưởng, đừng để tôi ở cùng với anh ta nữa. Không chừng anh ta còn nói tôi đã đào mồ mả tổ tiên nhà anh ta lên nữa."

Trương Trường Minh cũng mặt mày đầy vẻ bất lực, nhìn Hứa Lam Hà.

"Tôi van anh, lần sau nghĩ kỹ rồi hãy nói, tưởng mọi người đều là đồ ngốc sao?"

Giọng anh ta đột ngột cao hơn.

Hứa Lam Hà hoàn toàn suy sụp, nhìn những người khác vẻ mặt chế giễu, vội vàng giải thích.

"Không phải, tôi thật sự đã đưa cho cô ấy rồi, thật sự đã đưa rồi."

"Hừ, anh sẽ không phải là đã tiêu hết tiền rồi, giờ lại muốn đổ vấy cho tôi đó chứ!"

Lời Liễu Vân Sương vừa thốt ra, Hứa Lam Hải bên cạnh cũng không chịu nổi nữa.

"Anh hai, anh có phải là không muốn cho tôi mượn tiền, cố ý nói vậy không? Có cần thiết phải làm vậy không, lúc đó đừng đồng ý là được rồi, bày đặt thoái thác làm gì."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 159



Đến cả anh em ruột cũng không tin mình, Hứa Lam Hà thật sự là "nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch".

"Không phải, thật sự không phải."

"Vậy là gì? Anh nói rõ ràng ra xem!"

"Đúng vậy, anh nói anh đưa cho Liễu Vân Sương rồi, có ai nhìn thấy không?"

Miệng người đời, anh ta bây giờ đầu óc quay cuồng.

"Đúng, đúng rồi, em gái, em gái em nói đi, em biết chuyện này mà đúng không. Đêm hôm đó, là em bảo anh đi tìm Liễu Vân Sương, nói là muốn chiếc vòng của cô ấy. Là em bảo anh đưa tiền cho cô ấy, để lấy lòng tin của cô ấy. Lúc anh quay về, em còn đứng ở cổng đợi anh, em mau nói cho mọi người biết đi!"

Những người xung quanh, đồng loạt nhìn sang. Nếu là thật, vậy thì Hứa Lam Xuân cũng quá nhiều tâm kế rồi.

"Ôi, anh hai, anh nói gì vậy. Em chẳng hiểu gì cả." Cô ta vẻ mặt ngây thơ, không thể nào để mình mang tiếng xấu nữa. Dù sao cô ta chỉ cần quay về, nói mấy lời hay ho với Hứa Lam Hà, là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

"Em, Lam Xuân, em không thể đối xử với anh như vậy chứ!"

"Anh hai, vậy anh muốn em nói sao đây, em thật sự không biết gì cả. Một trăm tệ không phải là số tiền nhỏ, có phải anh đã làm mất rồi không."

Cô ta cố ý làm ra vẻ rất sợ hãi, không còn cách nào khác, điểm yếu của cô ta đang nằm trong tay Liễu Vân Sương. Đương nhiên là không dám đắc tội với cô ấy, vạn nhất chó cùng dứt giậu, cô ta sẽ hoàn toàn tiêu đời. Không được, khó khăn lắm mới tìm được người đàn ông như Tần Ngọc Lương. Cô ta không thể xảy ra chuyện gì được, sắp kết hôn rồi mà.

"Hay lắm, hay lắm, từng đứa một, đều là cố ý. Hề hề, hề hề..."

Anh ta đột nhiên bật cười, Hứa Lam Xuân liếc nhìn Liễu Vân Sương, đối phương cũng không hề né tránh mà nhìn lại cô ta.

「Hệ thống, rốt cuộc là chuyện gì vậy?」

「Tôi thấy, tám chín phần là đã đưa tiền cho cô ấy rồi. Quay lại tìm hiểu xem, mẹ cô năm đó rốt cuộc đã làm gì mà sợ Liễu Vân Sương đến vậy.」

「Tôi cũng thấy cô ấy gần đây hơi lạ, hình như rất sợ cô ấy.」

「Cô đừng lo chuyện bao đồng, điều quan trọng nhất bây giờ là mau chóng đến thị trấn Thanh Dương, rồi đi học.」

「Yên tâm đi, tôi hiểu hết mà.」

Cuộc đối thoại của hai người kết thúc, bên kia Trương Trường Minh cũng đã gọi Hứa Lam Hà qua để phê bình. Anh ta trông như mất hồn, đứng đó không nói một lời. Liễu Vân Sương tâm trạng tốt, cái cảm giác bị người thân yêu nhất đâm sau lưng này, thật sự quá sảng khoái. Đợi đi, sau này còn nhiều chuyện phải chịu đựng lắm! Chuyện này, anh ta đúng là mất cả chì lẫn chài rồi.

Hứa Lam Xuân thì co rúm lại sau lưng bà Hứa, lấp ló, không dám nói gì.

「Ký chủ, mẹ cô có vấn đề đấy.」

「Vấn đề gì?」

「Làm giả chứng cứ!」

「Không thể nào, đừng có nói bậy.」

「Tùy cô tin hay không.」

Đó thấy chưa, tất cả mọi người, không một ai thông minh bằng cái hệ thống này. Có lẽ là do nó đã thấy nhiều rồi, đương nhiên là đoán ra được. Không ngờ, Hứa Tri Vi lại bênh vực Hứa Lam Xuân đến vậy. Cũng đúng, dù người này chẳng ra gì, nhưng đối với con gái thì rất để tâm.

"Được rồi, từ ngày mai, các người đi lao động, không thiếu một ai." Trương Trường Minh đưa ánh mắt quét qua những người còn lại trong phòng. Lần này là bà Hứa, Hứa Lam Hà và Hứa Lam Xuân. Hai người còn lại thoát nạn, Đỗ Nhược Hồng bên cạnh niệm A di đà Phật: "Sau này tránh xa bọn họ ra một chút, suýt chút nữa thì ông cũng bị liên lụy rồi."

Hứa Lam Giang "chậc" một tiếng, cuối cùng cũng không nói ra điều gì. Cái nhà này, hình như đã thay đổi rồi. Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Hình như là từ cái thời vợ thằng hai nhất quyết không chịu giao căn nhà họ Liễu cho vợ chồng lão tam.

"Ông chậc chậc cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Lần nào cũng đi trêu chọc Vân Sương, các người được lợi lộc gì không? Đồ phá gia chi tử!" Lời này của cô ta là nói cho Hứa Lam Xuân nghe. Bây giờ đã chia nhà rồi, cô ta cũng không còn chịu sự quản thúc của bà lão nữa. Hơn nữa, phần lớn lợi lộc lại cho cái cô em chồng này, trong lòng cô ta ấm ức lắm.

Bà Hứa cũng không buồn mắng chửi nữa, cứ thế nài nỉ Trương Trường Minh, hy vọng ông ấy gạt bà ta ra. Có điều, đội trưởng lần này dường như đã quyết tâm rồi, không chịu buông lời.

"Đi thôi, tôi đưa cô về."

"Được!"

Liễu Vân Sương cũng không muốn nán lại lâu, liền đi cùng Trần Sở Nga. Đến cổng, nhìn thấy Lý Quốc Phong.

"Cảm ơn các anh chị hôm nay đã giúp tôi nhiều như vậy."

"Không có gì, nói ra thì vẫn là do hôm nay tôi nói chuyện với cô nhiều hơn mấy câu. Mới kích động cái tính chống đối của Hứa lão nhị, đáng lẽ tôi phải nói lời xin lỗi với cô mới phải."

"Hừ, người lòng dạ hiểm độc, nhìn cái gì cũng không trong sạch."

"Được rồi, đi thôi." Ánh mắt Trần Sở Nga lướt qua giữa hai người này.

Bây giờ không phải lúc nói chuyện, cứ về trước đã.

Cô cũng lo lắng cho mấy đứa trẻ ở nhà, dù đã được cô ấy đảm bảo, nhưng vẫn không yên tâm.

Đến cổng, ông ba và bà ba đều đã ra.

"Vân Sương à, con về rồi, bên đó thế nào rồi?"

"Đều đã giải quyết xong rồi ạ, không sao đâu." Liễu Vân Sương an ủi một câu, mời hai cụ vào nhà. Trần Sở Nga kể lại đại khái câu chuyện một lượt, hai cụ cũng thở dài thườn thượt.

"Cái Hứa lão nhị này, thật là chẳng ra gì. Trước đây nhìn nó có vẻ thật thà, không ngờ lại không phải là người đàng hoàng. Haizzz, con bé Vân Sương, số khổ quá!" Trong ánh mắt đó, có chút xót xa. Chắc là ông ấy nghĩ đến cha cô, mối hôn sự mà ông ấy đã trăm cay nghìn đắng sắp đặt, vậy mà lại ra nông nỗi này.

"Ông ba, mọi chuyện đã qua rồi. Không có hắn, cuộc sống của chúng con sẽ tốt hơn."

"Haizzz..." Cụ già thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa, cũng sợ cô buồn.

"Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Sau này, vẫn phải đề phòng bên đó. Còn cái Hứa Lam Xuân này, thật sự không phải thứ tốt lành gì."

Nói đến đây, Liễu Vân Sương vội vàng an ủi. "Ông ba, bà ba, hôm nay nhờ có hai ông bà, nếu không có hai ông bà ở đây, cháu không dám nghĩ tới."

Lời vừa thốt ra, cô ấy lại có chút nghẹn ngào.

"Vân Sương à, hai bà cháu cũng già lú lẫn rồi, may mà con bảo Sở Nga đến. Có điều, hai đứa nhỏ này cũng giỏi lắm. Hứa Lam Xuân bị đánh không ít đâu."
 
Back
Top Bottom