Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 130



Liễu Vân Sương khẽ cười, đáp nhẹ:
"Trước kia là bạn chơi chung từ bé, lớn lên ai cũng có gia đình riêng, nên cũng ít qua lại hơn rồi."

"Ồ, ra thế!" – Lý Nguyệt Lan gật gù, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Cô vốn định dặn dò vài câu, muốn khuyên Liễu Vân Sương nên tránh xa Lý Quốc Phong, nhưng lúc này đang giữa đường giữa chợ, nói ra cũng không tiện. Cô nghĩ bụng, đợi lát nữa về rồi nói sau cũng chưa muộn.

Đến nơi, hôm nay đi sớm nên vẫn còn nhiều chỗ trống. Mỗi người chọn một chỗ dễ thấy, rồi bắt đầu bày hàng. Lý Nguyệt Lan vẫn trung thành với mấy rổ trứng gà, nhà không nuôi nhiều, nhưng cô còn mang giúp mấy người hàng xóm ít hàng đem bán.

Hai anh em nhà Lý Quốc Phong thì khỏi nói, cả một đống hàng núi. Nào là nấm hương, mộc nhĩ, chủ yếu vẫn là hạt phỉ, nhìn sơ qua cũng phải đến vài trăm cân.

Liễu Vân Sương lặng lẽ bày ra cái sọt nhỏ của mình, lần này ngoài rau diếp còn có cả cải thảo, rau chân vịt và cải cúc. Tuy không nhiều, nhưng nhìn tươi roi rói, non mơn mởn.

Đang lúi húi sắp xếp thì có tiếng người quen vang lên:
"Ồ, đúng là cô rồi, cô gái à, tôi đoán là hôm nay cô sẽ lại tới!"

Liễu Vân Sương liền ngẩng đầu, lập tức đứng dậy chào:
"Chào bác ạ!"

Bác gái nọ cười tươi như hoa:
"Tốt, tốt lắm! Lại mang được nhiều rau tươi như thế, nhìn đã thấy thích rồi!"

"Vâng, lần này cháu mang nhiều loại hơn. Bác xem thích loại nào thì chọn nhé!" – Cô vui vẻ giới thiệu.

Bác gái ngó qua một lượt, ánh mắt sáng rực. Rau thì không thiếu, nhưng vừa to vừa non thế này thì quả thật hiếm có.
"Cô gái à, lần trước tôi mua rau cô về ăn, ôi chao, ngon thật đấy! Cái thằng cháu tôi kén ăn là thế mà cũng khen, đòi ăn tiếp!"

Được khen thẳng thắn như vậy, Liễu Vân Sương mừng rỡ trong lòng. Quả nhiên là rau trồng bằng nước linh tuyền không phụ lòng người. Nếu thật sự muốn theo con đường buôn bán này, biết đâu cũng nên cơ đồ. Ít ra, có vài khách quen trung thành là đã có chỗ đứng rồi.

"Cháu nghe bác nói thế thì yên tâm lắm. Trời dạo này lạnh, chắc cháu cũng không ra thường xuyên được nữa. Hôm nay bác mua thêm chút cũng tốt."

Cô khéo léo gợi ý. Quả nhiên, bác gái nghe xong thì lo lắng thật sự:
"Ơ kìa, sao lại không đến nữa?"

"Trời lạnh quá, bác ạ. Với lại rau cũng ít, toàn là rau cháu trồng trong chậu hoa ở nhà."

"Ra là vậy… Thế thì hôm nay bác phải mua nhiều chút mới được!" – Bác gái gật gù rồi cúi xuống lựa kỹ từng bó.

Liễu Vân Sương nói:
"Bác ơi, rau diếp lần này lớn hơn đợt trước nhiều, chắc phải bốn xu một cây rồi. Bác xem..."

"Hiểu rồi, hiểu rồi! Rau cô tốt thế, đắt hơn chút cũng xứng đáng!" – Bác gái chẳng nề hà, mua ngay một phần tư đống rau.

Ngay sau đó, mấy khách quen cũng lần lượt đến. Đa phần là những người đã mua từ trước, biết rau ngon nên cố ý quay lại tìm. Cũng có vài người mới tò mò ghé qua, thấy ai nấy đều mua thì cũng xuống tay.

Liễu Vân Sương phấn khởi vô cùng. Có khách cũ, thêm khách mới, đây chẳng phải con đường làm ăn dài lâu là gì?

Chẳng mấy chốc, đống rau cô mang theo đã bán sạch trơn, nhanh hơn cả mọi người xung quanh. Tính cả sọt nhỏ cũng được hẳn hai đồng.

Hứa Tri Tình nhìn nắm tiền trong tay mà sững người, trước giờ cô chưa từng nghĩ có ngày chỉ bán rau thôi mà kiếm được từng đó.

Lý Thủy Tiên đứng cạnh cũng gật đầu:
"A, thật không ngờ! Bán hết sạch luôn rồi! Vân Sương, em thật thông minh đấy!"

Liễu Vân Sương cười cười:
"Chắc là do đợt lụt vừa rồi, cả làng thiếu rau tươi nên rau em càng đáng giá. À, lát nữa em định đi Cung Tiêu Xã một chuyến, mấy người có đi không?"

"Chị thì không, đồ còn chưa bán hết mà." – Thủy Tiên lắc đầu.

Lý Quốc Phong xen vào:
"Chị cả, chị đi đi, tiện mua chút đồ ăn ngon cho tụi nhỏ. Để đây em trông cho."

Anh ta nói rồi dúi cho chị gái năm hào, khiến cô quýnh lên:
"Thôi thôi, không cần đâu! Ăn uống gì, năm nay phải tiết kiệm chứ, không dám tiêu hoang!"

Nói thì vậy, nhưng Lý Quốc Phong càng nghe càng xót ruột. Cô sống kham khổ thế này, lòng anh sao yên cho được?

"Chị cứ đi đi, đi dạo với Vân Sương một vòng cũng được, để đây em lo được."

Lúc đó, khách của Lý Nguyệt Lan cũng vừa mua hết chỗ trứng còn lại.

"Đúng đó chị Thủy Tiên, dù mua hay không, tụi mình cùng đi một vòng cho vui." – Cô cười thân thiện.

Dù không thân lắm, nhưng nói chuyện vài câu cũng không ngại. Thủy Tiên thấy mọi người đều nói vậy, bản thân cũng không quá quyết đoán, liền gật đầu đi theo.

Trên đường đi, Liễu Vân Sương nói cho hai người biết mình định mua vải may vỏ chăn, vỏ đệm. Cũng chẳng ai hỏi cô lấy tiền ở đâu ra, mỗi người đều biết giữ ý, không vượt quá giới hạn. Dù có ai hỏi, cô cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: “Liễu Vũ Yên để lại cho đấy mà!”

Dù gì cũng không ai đi kiểm chứng, mà quả thực cô em gái cũng có để lại ít tiền.

Ba người lớn dắt theo một đứa nhỏ, vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Đến khu Cung Tiêu Xã, họ đi thẳng tới gian hàng vải chuyên dùng để may chăn, nằm cạnh dãy bán vải vóc, tách biệt rõ ràng.

Lý Nguyệt Lan vừa nhìn thấy liền trầm trồ:
"Ôi chao, mấy cái này đẹp thật đấy!"

Cô vừa nói vừa chăm chú chọn lựa.

Đang lúc tất cả mải mê xem hàng thì bất ngờ có tiếng gọi từ phía sau vang lên:

"Mợ, sao mọi người lại ở đây?"

Vừa quay đầu lại, Liễu Vân Sương liền bắt gặp một nhóm người đang tiến tới – không ai khác chính là Hứa Tri Vi, Hứa Lam Xuân, Tần Ngọc Lương và cả bà cụ Hứa. Cô không hề tỏ ra kinh ngạc hay luống cuống, chỉ bình thản xoay người đi, giả vờ như chẳng thấy gì.

Lý Nguyệt Lan và Lý Thủy Tiên đứng cạnh cũng thấy ngượng ngùng không ít. Vừa mới bước chân ra khỏi cửa, không ngờ lại đụng trúng đám người này – đúng là xui xẻo, chẳng xem ngày tốt giờ đẹp gì cả.

Không màng thái độ lạnh lùng của cô, Hứa Tri Vi vẫn dửng dưng bước tới gần, gương mặt đầy vẻ thân thiết giả tạo.

"Mợ, cháu mua ít đồ để làm của hồi môn cho mẹ. Mợ cũng đến chọn vải may chăn à? Trùng hợp ghê, bọn cháu cũng đang cần vài tấm."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 131



Liễu Vân Sương chẳng thèm liếc mắt nhìn, tập trung lựa vải như không hề nghe thấy. Trong tay cô là một cuộn vải cứu tế – loại này giá rẻ, nhưng hoạ tiết cũng không đến nỗi nào. Trên mặt vải là hình hoa mẫu đơn xen với chim phượng, sắc màu tươi tắn, bắt mắt.

"Đồng chí, ba tấm này tôi lấy hết."
Cô chỉ thẳng vào ba tấm: một tấm màu xanh lá non, một đỏ tươi, tấm cuối màu hồng nhạt.

Ai ngờ, vừa dứt lời, phía sau đã vang lên tiếng chanh chua quen thuộc.

"Mày điếc à? Tri Vi nói chuyện với mày đấy, không nghe thấy hả?"

Bà cụ Hứa thấy cháu gái bị lơ đẹp, máu nóng liền dồn lên đầu, bước thẳng tới như muốn túm lấy tay Liễu Vân Sương. Nhưng Lý Nguyệt Lan lập tức chen vào, ngăn hành động thiếu suy nghĩ ấy lại.

"Bác gái, bác định làm gì thế? Chuyện trong nhà đừng lôi ra ngoài đường. Mất mặt cả họ đấy! Sau này Hứa Lam Xuân còn phải sống ở thị trấn này, bác nói vậy khiến người ta nghĩ thế nào?"

Cô ta cố tình nói lớn tiếng, như muốn người đứng sau nghe rõ. Và đúng như dự đoán, Hứa Lam Xuân lập tức biến sắc, quay sang liếc Tần Ngọc Lương bên cạnh, rồi vội vã chuyển về dáng vẻ yếu đuối, dịu dàng như tiểu thư khuê các.

"Mẹ, đừng nói nữa... Dù sao hôm nay mình cũng ở bên ngoài, bị bắt nạt một chút cũng không sao đâu..."

Nói vậy mà không thấy ngượng miệng. Không làm gì thì bị ai bắt nạt? Rõ ràng là tìm chuyện, muốn gây sự cho bằng được.

Bà cụ Hứa hừ một tiếng, ra vẻ ta đây rộng lượng:

"Hôm nay chúng ta đi chọn đồ cưới, không muốn chấp nhặt với ai cả. Con gái tôi phải xuất giá phong quang! Cứ để đó, mẹ sẽ thay con trút giận."

Vừa nói vừa liếc Liễu Vân Sương đầy ẩn ý. Rồi quay sang nhân viên bán hàng, bà ta vênh váo chỉ tay:

"Đồng chí, mấy tấm vải may chăn này, tôi lấy hết!"

"À há, bà bị mù chắc? Rõ ràng là tôi chọn trước."

Liễu Vân Sương chẳng buồn tranh cãi, nhưng người ta cứ thích kiếm chuyện.

"Mày chọn trước thì sao? Còn chưa trả tiền cơ mà!"
Bà cụ vừa dứt lời, tay đã với tới cuộn vải định giật lấy.

"Ơ kìa, hai người làm hỏng thì phải đền đó nhé!"
Nhân viên bán hàng vội ngăn lại, mặt đầy căng thẳng. Cô ta chỉ là người bán hàng, chẳng muốn rắc rối. Hỏng đồ, trách nhiệm lại đổ lên đầu.

"Bà muốn thì tôi nhường..."
Liễu Vân Sương nhàn nhạt nói, khoé môi khẽ nhếch lên rồi bất ngờ buông tay.

"Ối mẹ ơi!"
Không kịp phản ứng, bà cụ Hứa chao đảo rồi ngã ngửa ra sau.

"Mẹ!"
"Bà ngoại!"
Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi hét lên, lao tới đỡ bà cụ dậy, mặt mày hốt hoảng.

"Chị cố ý đúng không? Liễu Vân Sương, chị quá đáng vừa thôi!"
Hứa Lam Xuân gần như gào lên.

"Chậc chậc... nghiến răng nghiến lợi thế kia? Mới được vài ngày yên ổn đã quên mất cái bộ dạng ti tiện năm nào rồi à? Tôi không muốn để ý tới cô, cô lại lấn tới mấy lần rồi đấy!"

Liễu Vân Sương gằn từng chữ, giọng lạnh đi rõ rệt. Câu cuối cô cố tình nói to, khiến Hứa Lam Xuân bất giác run lên.

"Chị không đáng mặt trưởng bối! Tri Vi chào hỏi chị một câu, chị không thèm đếm xỉa. Chị xem mình là cái gì?"

Lời cô ta càng khiến Hứa Tri Vi trừng mắt nhìn Liễu Vân Sương, ánh mắt đầy căm hận, gương mặt bướng bỉnh như đang cố chịu đựng.

"Xin lỗi, tôi không phải người có đạo đức đâu, đừng mang đạo lý ra dạy tôi."

Liễu Vân Sương lạnh lùng đáp, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tái mét của Hứa Lam Xuân.

"Cung Tiêu Xã này không phải nhà các người mở. Các người được tới, tôi cũng có thể tới. Muốn đồ cưới phải không? Ba tấm vải may chăn đó, cho các người đấy!"

Không muốn ầm ĩ giữa chốn đông người, cô dứt khoát buông tay, nhường luôn.

"Đồng chí, phiền lấy cho tôi hai tấm vải cứu tế khác."

"Vâng ạ..."

Nhân viên bán hàng xoay người đi lấy. Nhưng vải còn chưa tới tay, đã bị người khác nẫng mất.

Nhìn kỹ lại thì ra là Hứa Tri Vi. Con bé nhỏ con, đứng kế bên Liễu Vân Sương còn chưa tới vai, nhưng mặt mày lại nghênh ngang không sợ trời đất.

"Mợ, mẹ cháu cưới chồng là chuyện vui, dù người không quen cũng nên nhường một chút. Tấm vải này cháu cũng thích. Mợ sẽ không tranh với cháu đâu nhỉ?"

Hừ, muốn gây chuyện nữa à? Giỏi lắm, nữ chính!

"Này cháu, đừng quá đáng! Người ta đòi hai lần rồi, đều bị các người giành mất!"

Nhân viên bán hàng cũng không chịu nổi nữa, đứng ra nói giúp.

"Cô à, chuyện này không liên quan đến cô. Cháu mua, cháu cũng phải trả tiền!"

"Ơ hay, con bé này nói gì cơ?!"

Người bán hàng trợn mắt nhìn lại. Thời nay, làm việc ở Cung Tiêu Xã là oai lắm rồi. Bị một con bé vắt mũi chưa sạch khiêu khích, chẳng khác gì tát vào mặt.

"Chị gái, đừng giận làm gì," – Liễu Vân Sương nở một nụ cười ôn hòa, nói với nhân viên bán hàng – "cô bé thích thì cứ để cô ta chọn trước đi. Tôi nhìn món khác cũng được. Nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ cô ta lấy hết nổi sao?"

Người bán hàng chẳng quen biết ai, thấy hai bên không làm lớn chuyện thì cũng chỉ gật đầu cho qua.

Nhưng có điều, Liễu Vân Sương thật sự đánh giá thấp mức độ trơ trẽn của Hứa Tri Vi. Cứ món nào Vân Sương để ý, là y như rằng cô ta cũng nhào vô đòi lấy. Thậm chí đến mấy xấp vải ở bên cạnh, cô ta cũng không buông tha, rõ ràng là cố tình gây chuyện.

Không khí căng như dây đàn. Hứa Tri Tình không chịu được nữa, cô bé bước lên, giọng the thé, đầy tức tối:
"Hứa Tri Vi, cô quá đáng rồi đấy! Mua đồ cưới thì mua, cần gì phải giành hết sạch như vậy? Người mù cũng nhìn ra là cô cố tình gây sự!"

Trước nay, Hứa Tri Tình luôn là đứa chịu lép vế, thường xuyên bị Hứa Tri Vi bắt nạt. Giờ dám cãi lại, chẳng khác nào một cái tát vào mặt đối phương.

Sắc mặt Hứa Tri Vi tối sầm, nhưng khóe môi lại cong lên đầy giễu cợt:
"Sợ là chị sẽ thất vọng thôi. Củ nhân sâm em đào được trước đó, bán tận một nghìn đồng. Đội trưởng giữ lời, chia cho em năm trăm đồng. Hôm nay mẹ em thích gì, em cũng mua hết. Không như ai kia, phải đắn đo từng đồng từng xu."

"Đồ mặt dày..." – Hứa Tri Tình giận đến đỏ bừng cả mặt, ánh mắt vừa tức vừa tủi. Sao ông trời lại để một người như Hứa Tri Vi gặp may đến vậy chứ?
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 132



Trong đầu cô bé như có giọng nói lạnh tanh vang lên:
“Ký chủ, tôi khuyên cô nên biết điều một chút.”

Hứa Tri Vi thản nhiên đáp lại hệ thống:
"Sợ gì chứ? Tôi thích nhìn bọn họ tức đến nghiến răng, mà chẳng làm gì được tôi! Liễu Vân Sương, Hứa Tri Tình, đến lúc hai người đấy nên học cách chịu thua rồi."

Liễu Vân Sương nhẹ giọng:
"Tri Tình, đừng nói nữa. Người ta có tiền, tất nhiên sẽ khác. Năm trăm đồng… đúng là có khác thật."

Nói xong, cô nhếch nhẹ khóe môi, quay người chọn vải. Nhưng chưa kịp cầm lên đã bị bà cụ Hứa và Hứa Tri Vi chặn trước, từng cuộn vải, từng xấp bông, cái gì cũng bị giành mất.

Ở phía sau, Hứa Lam Xuân vẫn giữ im lặng, đi theo nhưng không chen lời. Dáng người thẳng tắp, nhưng ánh mắt đầy đắc ý, giống như đang muốn nói: Ai bảo cô dám uy h**p tôi? Bây giờ, đáng đời!

Một núi đồ chất đầy, đến mức hai người cũng không ôm xuể. Thậm chí, mấy nhân viên bán hàng còn phải phụ ôm giúp. Cảnh tượng khiến không ít người xung quanh dừng lại xem, chẳng ai dám bước lên mua nữa.

Chủ nhiệm Cung Tiêu Xã nghe tin, cũng bước ra đứng sau quầy, đích thân tiếp đón vị "khách sộp".

"Thôi được rồi, nếu không còn gì để chọn nữa, thì tôi cũng chẳng mua nữa. Mời các người." – Liễu Vân Sương nghiêng người, giọng điềm nhiên nhưng đầy châm chọc.

Phía sau, Hứa Tri Vi cười khẩy một tiếng, quay sang nhân viên nói như thể vừa giành được vinh quang to lớn:
"Chị tính giùm em, tất cả hết bao nhiêu?"

Bề ngoài thì ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô ta đang rộn ràng như mở hội. Thắng rồi, thắng rồi! Có tiền đúng là thoải mái!

Lý Nguyệt Lan lắc đầu, lẩm bẩm bên cạnh:
"Sao mua lắm thế… cả đời chắc cũng dùng không hết. Mỗi vải may chăn thôi đã hơn ba mươi tấm rồi."

Lý Thủy Tiên cũng lên tiếng, nhỏ nhẹ:
"Chẳng thấy hợp bộ gì cả, mua mà không chuẩn bị bông lót, cũng lạ."

Cô không giỏi đối phó với mấy cảnh thế này, chỉ biết đứng một bên thở dài.

"Xong rồi, tổng cộng bốn trăm ba mươi bảy đồng chín hào." – Nhân viên nhanh nhẹn đếm xong, ngẩng đầu thông báo.

Hứa Tri Vi không đổi sắc mặt, lấy từ trong túi vải ra một xấp tiền dày cộp. Là tiền Trương Trường Minh đưa cho, đúng năm trăm đồng, toàn tờ lớn.

Cô ta rút ra sáu tờ, đưa cho nhân viên bán hàng:
"Chị ơi, giúp em đếm lại."

Thấy tiền thật, nhân viên cũng vui vẻ, mặt rạng rỡ:
"Hừ, có người cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như thế này, vậy mà còn đứng đây bày đặt ra vẻ."

Bà cụ Hứa vênh mặt, giọng nói chanh chua, như thể cố tình phun thẳng vào mặt ai đó. Người nghe chẳng cần đoán cũng biết bà đang nói về ai.

"Vừa đúng bốn trăm bốn mươi đồng. Lát nữa sẽ trả lại tiền lẻ cho cô." – Nhân viên nói.

"Vâng ạ, làm phiền chị." – Hứa Tri Vi hớn hở đáp, cằm ngẩng cao, ánh mắt quét qua Liễu Vân Sương như thể vừa giẫm nát lòng tự trọng của cô.

"Vậy… đưa phiếu cho tôi nhé!" – Nhân viên chìa tay.

"Phiếu?"

"Phiếu á?" – Hứa Tri Vi và bà cụ Hứa cùng lúc kêu lên như bị ai giẫm chân.

Hứa Tri Vi. Họ mãi mải thể hiện, đến nỗi quên mất điều quan trọng nhất – mua đồ thời buổi này không chỉ cần tiền, mà còn phải có phiếu.

"Đúng vậy," – nhân viên bán hàng kiên nhẫn giải thích – "tiền thì đủ rồi, nhưng thiếu phiếu thì không xuất hàng được. Tôi đã gói xong hết cả rồi, chỉ chờ phiếu của các người thôi."

Trên bàn có đủ thứ: vải vóc, đồ dùng, bát đũa, cả chăn màn... mỗi món cần một loại phiếu khác nhau. Không phải chỉ vài cái là đủ.

Hứa Tri Vi tái mặt, hoảng hốt nhìn bà ngoại:
"Bà ơi, đưa phiếu đi ạ, cháu chỉ có tiền thôi, phiếu thì bà giữ mà."

Toàn bộ ánh mắt trong Cung Tiêu Xã đổ dồn về phía hai bà cháu. Bà cụ Hứa mặt cứng như đá, cứng họng không nói được gì, chỉ biết lắp bắp:

"Bà… bà không mang nhiều phiếu như vậy…"

Nói xong, tay run run mở túi vải, lấy ra chiếc khăn tay đã sờn. Trong khăn, có thật, vài tờ phiếu lẻ, nhưng… ít quá.

Muốn ôm cả cái cửa hàng về mà chỉ mang ngần ấy phiếu, e rằng không đủ một nửa.

"Ối chao ôi, tôi còn tưởng là nhân vật ghê gớm nào cơ đấy, hóa ra trong tay chỉ có từng này phiếu thôi à, chậc chậc..."

Liễu Vân Sương đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn mà không giấu được vẻ hả hê. Lúc nãy bọn họ tìm cách hạ thấp cô, giờ đến lượt tự mình làm trò cười cho thiên hạ.

"Đúng thật, không có kim cương mà cứ thích làm đồ sứ, đúng là trò cười!"
"Nghe đồn thị trấn mình sắp có đại gia mới về, không ngờ chỉ là bọn khoác lác mà thôi!"

Mấy tiếng xì xào bàn tán cứ thế vang lên xung quanh, từng lời đều như châm chọc Hứa Tri Vi và Hứa Lam Xuân. Mặt Hứa Tri Vi đỏ bừng, cúi gằm xuống, chỉ muốn độn thổ cho xong. Đến nước này mà cô ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện phiếu, đúng là tự chuốc lấy nhục.

Hứa Tri Vi ngẩng đầu lên, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Liễu Vân Sương.

"Bà đắc ý lắm đúng không?"

"Tôi thì có gì để đắc ý? Vải tôi chọn hết lượt, bị các người giành sạch rồi còn gì."

Câu nói vừa dứt, nhân viên bán hàng đứng gần đó cũng cảm thấy không vui, nhưng vẫn cố giữ thể diện, không tiện nói thẳng.

Một phụ nữ khác chen vào, nhìn về phía Tần Ngọc Lương, giọng trách móc pha chút mỉa mai:

"Ngọc Lương, đây là đối tượng anh mới quen hả? Thật đấy, nếu không có phiếu thì nói sớm một câu cho người ta biết! Làm cả một hàng phải dừng lại chờ một mình cô ta, thế này coi ra cái thể thống gì nữa?"

Ồ? Hóa ra là quen với Tần Ngọc Lương? Hay quá rồi! Ở cái thị trấn nhỏ này, ai mà chẳng quen nhau, dù không phải bà con thì cũng là hàng xóm láng giềng. Hứa Lam Xuân chưa về nhà chồng mà đã có người điểm mặt chỉ tên, tuyên truyền chiến tích rồi.

Tần Ngọc Lương bị réo tên, mặt mũi tái mét, sắc mặt khó coi ra mặt.

Cuối cùng anh ta vẫn phải lấy ra số phiếu ít ỏi mua vài món cần thiết nhất. Lúc trả lại mấy tấm vải không lấy nữa, nhân viên bán hàng còn cố ý quay ra hỏi Liễu Vân Sương:

"Chị không lấy nữa à?"

"Tôi không dám lấy, lỡ bị người ta cướp mất thì phiền."

Nói xong, cô dắt con gái cùng Lý Nguyệt Lan và Lý Thủy Tiên rời khỏi Cung Tiêu Xã, nét mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Trời ơi, xấu hổ quá đi mất! Nếu tôi là Hứa Lam Xuân thì chắc tức chết rồi, sinh ra đứa con cũng rước xui xẻo theo!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 133



Lý Nguyệt Lan vừa đi vừa cười ha hả, miệng không ngớt lời châm biếm, rõ ràng là đang hả hê vô cùng.

Cả ba vừa về tới sạp hàng của nhà họ thì thấy Lý Quốc Phong đang thu dọn đồ.

"Chị cả, chị về rồi đấy à? Em định chạy qua Cung Tiêu Xã tìm."

"Đồ bán hết rồi sao?"
"Ừ, bán sạch rồi."

Lý Thủy Tiên nghe vậy thì mắt sáng rỡ, nhìn quanh sạp thấy quả thật không còn gì dư thừa thì nở nụ cười thoả mãn.

"Chị cả, thế các chị không mua được gì à?"

"Trời ơi, đừng nhắc nữa! Trong Cung Tiêu Xã hôm nay có một con chó điên lớn, tụi chị sợ quá không dám bén mảng vô."

"Chó điên?"
Lý Quốc Phong nghe mà nhíu mày, không hiểu gì cả.

Lý Nguyệt Lan thì cười tít mắt mà không thèm giải thích thêm nửa lời.

"À đúng rồi, tôi thấy bên kia còn bán cải bẹ. Tôi qua mua ít về muối dưa, các chị có lấy không?"

"Tôi cũng đi..."

Dưa muối là món ăn chẳng thể thiếu ở vùng quê mỗi mùa đông. Mùa lạnh, không có rau tươi, mỗi nhà đều phải dự trữ vài hũ dưa để ăn dần.

Đến nơi thì gần hết, ai cũng đang tranh nhau mua. Liễu Vân Sương nhanh tay lấy hai mươi cân – năm nay cải bị úng khá nhiều, hàng ngon không nhiều, ai nhanh tay thì còn.

Lý Nguyệt Lan cũng lấy hai mươi cân, còn Thủy Tiên mua đến ba mươi cân – nhà đông người, lại hay ăn rau muối, tiêu hao nhiều cũng phải.

Mặt trời đã lên cao, mấy người liền vội vã quay về. Trễ chút nữa là muộn giờ cơm trưa.

"Chị Vân Sương à, em thấy con bé Hứa Tri Vi kia không phải dạng dễ đối phó đâu. Chị nên để ý nó nhiều hơn. Cái tuổi ấy mà đã tâm cơ như vậy, sau này có khi còn trèo lên trời!"

"Hừ, không đáng lo."

Liễu Vân Sương lạnh nhạt đáp, trong lòng cũng đã nắm rõ tình hình. Tần Ngọc Lương rõ ràng không muốn cho Hứa Lam Xuân dẫn theo Hứa Tri Vi, cô ta mới phải nghĩ ra trò diễn hôm nay. Có danh tiếng, có tiền, thì muốn chen vào đâu chẳng được.

"Nghe đâu, hai người đó định sang năm mới tổ chức cưới. Cứ chờ họ đi hết đi, chị cũng yên ổn được chút."

"Ừ, đi càng sớm càng tốt. Chứ không khéo hôm nào lại tìm chuyện gây rối tiếp."

"À đúng rồi! Các chị biết gì chưa? Chuyện bà Hoa ấy!"

Lý Nguyệt Lan vừa đi vừa ra vẻ thần bí, mắt sáng rực lên.

"Bà ta làm sao?"

Hồi nãy lo đối phó với Hứa Tri Vi, bọn họ cũng không để ý tới bà già kia.

"Đừng quên chuyện nhân sâm ấy, chính bà ta gây chuyện khiến cả công xã phải nhúng tay vào. Đại đội trưởng tức đỏ mặt, mà mấy đồng chí trong công xã cũng khó chịu với bà ta lắm."

"Tối qua em nghe Cường Tử nói, đại đội trưởng đang định xử lý bà ta."

"Xử lý? Là xử lý thế nào?"
Liễu Vân Sương bỗng tò mò, vội vàng hỏi.

"Cụ thể thì không biết, hai ngày nay đại đội trưởng bận bịu lắm, đoán chừng là đang tìm người mua nhân sâm.
Nếu đã bán xong rồi thì e là sẽ rảnh tay mà dọn dẹp đám người đó cho sạch!"

"Đám người đó?" – Có người chau mày, hỏi lại. "Ý là... không chỉ một người à?"

"Thu dọn là đúng rồi. Cả ngày buôn chuyện thị phi, phiền muốn chết! Đội sản xuất bị họ quậy cho nát bét. Tôi thấy tốt nhất là đuổi hết ra ngoài cho yên thân!"

Lý Quốc Phong đứng một bên, cũng không nén nổi bực tức:
"Trước chị tôi về, bọn họ đã bắt đầu xì xào. Giờ thì hay rồi, ngay cả chuyện của tôi với đồng chí Liễu Vân Sương cũng bị đồn ra rả khắp nơi. Nhà ai có gì, bọn họ cũng phải chêm mắm dặm muối vào cho đủ mùi."

"Nghe nói hai ngày nay bà Hoa thấp thỏm không yên, chạy khắp nơi nhờ người giúp đỡ. Còn mò tới tận sân sau nhà chị, nhờ hai bác Ba ra mặt!" – Một người khác tiếp lời.

Nghe đến đó, Liễu Vân Sương bật cười:
"Hai bác ấy cũng chả quản đâu. Vô duyên vô cớ chả ai dính vào chuyện này cả."

"Ai nói không đúng? Chuyện nhà bà Hoa, có ai muốn nhúng tay vào đâu. Đến vợ ông Trường Hữu hay bà Triệu cũng chẳng còn ngồi yên nổi." – Lý Nguyệt Lan nói, giọng đầy vẻ hả hê. Với cô, mấy người đó chẳng khác nào khối u trong đội sản xuất, cắt bỏ được thì càng tốt.

Liễu Vân Sương từ đầu đã chẳng ưa gì mấy kẻ ngồi lê đôi mách, phá rối yên ổn của người khác. Nhưng lần này, không biết Trương Trường Minh sẽ mạnh tay đến đâu. Nếu xử lý lại nửa vời như mấy lần trước, thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Người mỗi lúc một đông, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, cuối cùng cũng đến nơi. Nhà Liễu Vân Sương ở gần nhất, cô liền tách ra về trước.

Vừa bước vào sân, đã thấy bà Ba đang ở trong bếp. Cô vội đi đến chào hỏi.

"Bác thấy sắp trưa rồi mà mấy đứa chưa về, nên tranh thủ làm chút cơm, cho hai đứa nhỏ qua ăn. Nhưng Tri Lễ không chịu đi, cứ đòi ở nhà trông cửa. Thế là bác mang tới cho nó hai cái bánh rán, làm từ bột mì đấy." – Bà nói, tay chỉ giỏ đồ.
"Giờ mấy đứa về rồi, bác cũng về lo cơm cho ông nhà bác, không thôi nguội mất."

Nhìn bánh rán còn nóng, hương thơm bốc lên nghi ngút, Liễu Vân Sương xúc động không nói nên lời.

"Bác gái, sao lại mang nhiều thế này..."

"Cho tụi nhỏ ăn thôi mà. Mẹ con các cháu sống vất vả, bác biết cả. Có cái gì ăn được thì cứ ăn, đừng khách sáo."

Nghe mấy lời chân tình như thế, Liễu Vân Sương nhất thời không biết nên đáp thế nào. Vả lại hôm nay đi chợ cũng chẳng mua được mấy món, lại càng thấy ngại.

"À, bác gái, cháu nghe chị Nguyệt Lan nói bà Hoa đến tìm bác?" – Cô hỏi, giọng hơi thấp.

Bà Ba nghe xong liền thở dài:
"Ừ, có đấy. Bà ấy đến cầu xin, bảo bác đứng ra nói đỡ với đại đội trưởng. Nhưng lần này ông Trường Minh giận thật rồi. Nếu không giải quyết thỏa đáng, cả nhà bà ấy e là không yên ổn nổi đâu."

"Bà ta cũng chẳng oan uổng gì. Cả ngày nói xấu sau lưng người ta, giờ gặp quả báo là đáng." – Liễu Vân Sương lạnh lùng nói.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 134



Bà Ba là người từng trải, tự nhiên cũng hiểu rõ đầu đuôi:
"Đều là chuyện nhỏ mà làm lớn. Giống như lần trước, nhà họ Hứa đến gây sự với các cháu, chuyện đó mà không ngăn lại thì sớm muộn cũng thành chuyện to. Lỡ người ta nổi giận mà báo lên công xã thì không ai dẹp nổi đâu. Ai cũng đè đầu đại đội trưởng, thì đội sản xuất Hồng Tinh này còn ai nể mặt ông ấy nữa?"

Câu nói ấy như tiếng sét giữa trời quang.

"Đúng vậy bác ạ. Cháu cũng không ngờ, bà Hoa lần này lại đá trúng sắt rồi."

Bà Ba gật đầu, rồi nhẹ giọng:
"Dù vậy thì đứa nhỏ nhà họ Hứa, phải nói là cũng có bản lĩnh. Người trong thôn đều khen, bảo nó làm việc hào phóng, có nhân có nghĩa. Chỉ tiếc là nó không thật lòng với cháu."

Lời nói đó, sao Liễu Vân Sương lại không hiểu? Cô chỉ nhẹ giọng đáp:
"Dù sao cũng không phải con ruột. Có cố đến đâu cũng có khoảng cách. Cháu không hối hận đâu, bác gái."

Nếu như bà Ba biết bộ mặt thật của Hứa Tri Vi, chắc chắn sẽ không nói lời tiếc nuối như vậy. Hiện tại, giữ cô ta bên cạnh chỉ là tự rước họa vào thân.

"Ừ, cháu nói đúng. Chỉ tiếc là… nếu số tiền đó mà rơi vào tay các cháu, thì cuộc sống chắc đã khá hơn nhiều rồi."

Xem ra, chuyện củ nhân sâm bán được một nghìn đồng đã lan truyền khắp thôn.

Nói thêm vài câu, bà Ba đứng dậy cáo từ, vì ông Ba ở nhà chắc cũng đang chờ cơm.

Bánh rán được tặng ba cái, chia sẵn phần rõ ràng. Vừa nhìn là biết bà đã chuẩn bị riêng cho mấy mẹ con cô.

Liễu Vân Sương vào bếp, nấu thêm bát canh trứng, rồi gọi bọn nhỏ ra ăn cơm. Buổi chiều còn nhiều việc phải làm — đặc biệt là phải làm sạch đám cải bẹ mới mua, để muối thành dưa.

Hai đứa nhỏ đều vui vẻ giúp đỡ. Trong lúc rửa rau, Hứa Tri Tình kể lại chuyện xảy ra trong Cung Tiêu Xã cho em trai nghe.

Hứa Tri Lễ tức tối đến nghiến răng, mắng Hứa Tri Vi một trận không thương tiếc.

Còn Hứa Lam Xuân, hiện tại cũng không dám làm càn. Bí mật của cô ta bị Liễu Vân Sương nắm được, lại sắp tới ngày cưới, nên chỉ còn cách nhẫn nhịn.

Nhưng con gái cô ta thì khác — từ sau chuyện nhân sâm, cứ như mọc thêm cánh, nói năng cũng bắt đầu đắc ý, kiêu căng.

Cô ta không biết, tất cả những gì đang có chỉ là dựa vào thứ do “hệ thống” kia ban tặng. Đến cuối cùng, không gì bền vững bằng năng lực thật sự của bản thân.

Nếu có thể khiến cái thứ đó rời khỏi cô ta, thì mới là chuyện tốt thật sự.

Chỉ là, giữa cô ta và cái “hệ thống” đó, rốt cuộc đã giao dịch điều gì?

Câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu Liễu Vân Sương, khiến cô không tài nào buông xuống được...

Hứa Tri Tình bê một chiếc chậu lớn ra sân, định gọt bỏ phần rễ già và những chỗ dập nát trên đống cải bẹ mới mua về. Trong nhà chỉ có đúng một con dao phay nên cô bé nhận phần việc này. Hai đứa nhỏ thì được giao đi cọ sạch cái vại sành cũ, sau đó đem ra phơi nắng rồi cẩn thận đặt vào phòng phía Đông.

Cái vại ấy thực ra cũng không lớn, nhưng với lượng cải muối lần này thì chỉ dùng chưa đến một nửa. Nhà không có dụng cụ chứa nào khác phù hợp nên đành tạm vậy. May mà Liễu Vân Sương vốn đã quen tay quen việc, nên mọi thứ đều tiến hành suôn sẻ. Trong lòng cô khẽ thở phào, cảm thấy ngôi nhà này ngày càng giống một mái ấm thực sự.

"Mẹ, hôm nay mình không mua được vải may chăn, ngày mai mẹ có định đi trấn Thanh Dương nữa không?"

"Không, mai mẹ sẽ lên thẳng huyện thành."

Tiện chuyến đó, cô sẽ đưa tiền bông cho Kiều Dịch Khất và mua thêm phiếu vải. Năm nay nhất định phải may lại quần áo bông cho mấy đứa nhỏ. Đồ cũ thì bỏ lại nhà họ Hứa hết rồi, lấy lại cũng chẳng có cách gì.

"Vậy cũng được. Nhân viên bán hàng ở trấn Thanh Dương chắc cũng quen mặt mình rồi, không đi cũng không sao. Ngày mai mẹ cứ yên tâm, con và Tri Lễ ở nhà lo được. Mẹ cũng đừng vội, có về muộn chút cũng không sao."

Cô bé biết rõ, mỗi lần Liễu Vân Sương đi đâu đều lo về sớm để kịp nấu cơm, sợ mấy đứa nhỏ đói bụng. Nhưng giờ khác rồi, cô bé đã biết nấu nướng, có thể tự lo liệu được nhiều việc.

"Được rồi, con gái của mẹ giờ đã là áo bông tri kỷ rồi."

"À mẹ ơi, sáng nay con thấy bác cả với thím ba cùng nhau lên núi."
Hứa Tri Lễ đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng kể lại.

"Cả hai cùng đi à?"

"Vâng, bác cả xách cái giỏ, còn thím ba thì không mang gì cả. Họ đi ngang qua cửa nhà mình, lúc đó con và Tri Ý đang chơi nên nhìn thấy rõ."

Liễu Vân Sương nhíu mày. Chuyện Đỗ Nhược Hồng lên núi thì không có gì lạ, bà ta vốn lanh lẹ, lại hay đi hái lượm. Nhưng Lâm Thanh Thanh... cô ta mang bầu gần năm tháng rồi, sao còn đi lên núi?

Huống chi ngày thường Lâm Thanh Thanh đâu có hay ra ngoài làm việc. Tự nhiên hôm nay lại đồng hành cùng Đỗ Nhược Hồng, thật sự khiến người ta nghi ngờ.

"Con chắc chắn người đó là thím ba của con chứ?"

"Chắc chắn mà mẹ! Con thấy rõ lắm. Hai người còn vừa đi vừa nói chuyện, chỉ là ở xa quá nên con không nghe được. Nhưng đúng là thím ấy."

"Mẹ nghĩ có chuyện gì đó không ổn?"

Hứa Tri Tình chen vào, giọng mang theo chút cảnh giác. Cô bé vốn không ưa Lâm Thanh Thanh, vì người này lúc nào cũng kè kè bên Hứa Lam Xuân, từ cử chỉ đến lời nói đều khiến người ta thấy khó chịu.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Vân Sương dậy từ tinh mơ. Cô thu dọn ít đồ, gom tiền và phiếu mang theo, chuẩn bị lên huyện thành. Số phiếu vải đang có chắc là không đủ, nếu cần, cô sẽ phải ghé chợ đen xem thử.

Nhân tiện, cũng đến gặp Kiều Dịch Khất để đưa tiền bông lần trước đã nhận.

Buổi sáng trời khá lạnh, gió khô thổi qua khiến người rùng mình. Cô bước nhanh, vừa để tranh thủ thời gian, vừa để cơ thể ấm lên.

Tới huyện thành tầm bảy giờ, khi mặt trời còn chưa hẳn nhô cao, ánh sáng vẫn nhàn nhạt như sương sớm. Cô cố tình đi ngang qua khu chợ đen lần trước từng ghé, nhưng không hề dừng lại. Nơi này lúc này vắng tanh như chốn hoang vu, chắc hẳn vẫn chưa hoạt động trở lại.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 135



Thời gian không cho phép chần chừ, cô lặng lẽ đi thẳng. Cái sân mà lần trước Kiều Dịch Khất dẫn cô tới nằm không xa Cung Tiêu Xã. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng chỗ đó không còn an toàn nữa, vì dân buôn không bao giờ ở cố định một chỗ. Dù vậy, cô vẫn ghé thử. Không ngờ, vừa gõ cửa thì bên trong có người ra mở.

Người mở cửa là Khánh Tử. Vừa thấy cô, cậu ta tròn mắt ngạc nhiên:

"Chị gái, sao lại đến sớm vậy? Mau vào nhà!"

"Ừ, làm phiền cậu rồi."

Vào tới phòng khách, cô được sắp xếp chỗ ngồi đàng hoàng.

"Chị gái, lần này đến chắc có việc đúng không? Lão đại còn chưa dậy đâu."

Liễu Vân Sương mở sọt, lấy ra một gói nấm hương khô và ít hạt dẻ.

"Lần trước các cậu cho tôi bông và vải, tôi chưa kịp đưa tiền nên vẫn thấy áy náy. Nhân tiện hôm nay có việc đi ngang, tôi mang đến ít đặc sản rừng – hạt dẻ và nấm khô mới thu hoạch – tặng cậu và Hỉ Tử ăn thử."

Cô nói nhẹ nhàng mà chân thành, lời lẽ đầy thiện chí, lại có quà mang theo – lễ nghĩa không thiếu chút nào.

"Ôi trời, chị gái đúng là tốt quá! Lâu lắm rồi em không được ăn hạt dẻ tươi. Thèm muốn chết luôn ấy!"

Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười. Dù thật hay giả, chỉ cần bầu không khí hoà thuận là đủ.

"Nếu thích ăn, mấy hôm nữa tôi lại mang tới thêm."

"Không dám làm phiền chị đâu, chị còn bận trăm công nghìn việc!"

Giọng nói cắt ngang là một giọng quen quen từ phía sau:

"Không biết lần này tôi có phần không nhỉ?"

Người chưa bước vào, tiếng đã vọng đến. Kiều Dịch Khất từ trong đi ra, trên người còn khoác chiếc áo ngoài chưa gài khuy. Có lẽ vừa mới ngủ dậy, tóc còn hơi rối.

"Ông chủ Kiều, đã lâu không gặp."

Cô vội vàng đứng dậy chào. Kiều Dịch Khất bước lại gần, nhìn cô từ đầu đến chân, nét mặt vẫn mang theo vẻ giễu cợt như thường.

"Tôi đi pha trà!"
Khánh Tử lập tức hiểu ý, vội vã chuồn đi để lại không gian riêng cho hai người.

"Tôi đã nói rồi mà, sau này cứ gọi tên tôi là được."

"Vâng vâng, tôi quên mất. À đúng rồi, hôm nay tôi đến để đưa tiền bông đây."

Liễu Vân Sương lấy ra chiếc khăn tay gấp gọn, bên trong cẩn thận buộc số tiền. Đây là khăn của Hứa Tri Tình, cô mượn tạm sáng nay mang theo.

"Cậu xem giúp tôi, như thế đã đủ chưa?"

Không muốn đôi co giá cả, càng không muốn để anh ta ngại ngần, cô dứt khoát đưa hẳn hai mươi đồng – tính cả vải, số tiền này chắc chắn là dư.

Chỉ có điều, phiếu thì quý, mà giá trị cụ thể thì chẳng dễ gì cân đo.

"Không cần khách sáo đâu, Vân Sương. Cô cứ cầm lấy, xem như tôi tặng." – Kiều Dịch Khất nói rất thản nhiên, như thể chuyện này chẳng có gì to tát.

Liễu Vân Sương lập tức lắc đầu, nghiêm túc đáp:
"Không được. Mỗi thứ một giá, nếu anh không lấy tiền, sau này tôi có chuyện cần nhờ, chẳng phải sẽ rất ngại mở lời sao?"

Câu nói đó khiến Kiều Dịch Khất thoáng ngừng lại một nhịp, ánh mắt sâu hơn một chút.

"Cô định nhờ chuyện gì vậy?"

"Haiz... cũng không có gì lớn. Chỉ là chợ đen bên kia nghe nói sắp bị kiểm tra, giờ tôi muốn mua thêm ít vải để may chăn, ga gối... mà trong tay lại không còn phiếu."

Cô không nói rõ, nhưng hàm ý rất rõ ràng: nếu không có chuyện bất đắc dĩ, cô sẽ không đến phiền anh.

Kiều Dịch Khất hiểu ý ngay, không nói thêm lời nào, chỉ quay ra gọi Khánh Tử:
"Đi, mang đến đây một ít phiếu vải, cả phiếu công nghiệp, phiếu tiêu dùng, phiếu thực phẩm cũng lấy thêm một ít."

Rồi quay sang hỏi cô:
"Phiếu gạo cô còn không?"

Liễu Vân Sương vội trả lời:
"Còn, tôi vẫn còn đủ gạo."

"Ừm, thế thì lấy thêm ít phiếu gạo nữa."

Lúc này, cô mới hơi sững sờ. Chẳng lẽ cô nói không rõ, hay anh hiểu lầm?

"Ông chủ Kiều, tôi nói thật, phiếu gạo không cần đâu. Tôi không mang theo nhiều tiền."

Nghe đến hai chữ "ông chủ", nét mặt Kiều Dịch Khất khẽ biến, mày cau lại như không vừa ý.

"Cô còn gọi tôi là ông chủ Kiều? Cô quên rồi à, cô là ân nhân cứu mạng của tôi. Chúng ta cũng đâu còn lạ gì nhau mà phải khách sáo đến vậy."

Câu nói ấy khiến Liễu Vân Sương thoáng ngượng ngùng.

"Thật ra tôi thấy gọi thẳng tên anh hơi kỳ... Gọi họ thì lại thấy quá thân mật, không quen."

"Thế thì gọi tôi là anh Kiều đi, thế là vừa."

"Hả?" – Cô ngẩn người – "Anh nói đùa gì vậy? Gọi anh là anh á?"

"Ừ, sao thế? Tôi năm nay ba mươi hai tuổi rồi."

Cô mở to mắt nhìn anh, không tin nổi.

"Thật á? Anh mà ba mươi hai rồi? Nhìn anh cứ như mới hai lăm, hai sáu thôi đấy!"

Vừa dứt lời, thấy anh không cười, cô vội im bặt. Có vẻ lại vô tình chạm vào giới hạn nào đó của anh rồi.

"Xin lỗi, ý tôi là... anh trẻ hơn tuổi thật thôi."

"Không sao." – Kiều Dịch Khất nhàn nhạt đáp, rồi quay đi đúng lúc Khánh Tử trở lại, tay ôm một đống phiếu các loại.

"Đại ca, anh xem qua đi ạ."

Kiều Dịch Khất chỉ liếc qua, gật đầu bảo đưa thẳng cho Liễu Vân Sương.

Cô nâng niu nhận lấy, trong lòng thầm run lên – đây toàn là bảo bối trong thời buổi này!

"Ôi, cảm ơn cậu nhé, Khánh Tử."

"Chị gái, không có gì đâu ạ. Chị xem đủ dùng chưa?"

"Đủ rồi, đủ rồi. Mà... những thứ này hết bao nhiêu tiền vậy?"

Hôm nay cô mang theo tròn trăm đồng. Định bụng đưa tiền bông trước, số còn lại để đối phiếu vải và vài món cần thiết trong Cung Tiêu Xã. Giờ lấy thêm cả đống phiếu, trong lòng hơi lo.

"Hai mươi đồng thôi!" – Kiều Dịch Khất đáp gọn lỏn.

"Hai mươi đồng? Anh chắc chứ? Anh Kiều, tôi đã nói một giá ra một giá, đừng chịu thiệt thay tôi chứ. Nhiều phiếu như vậy cơ mà!"

Ngay cả Khánh Tử cũng sửng sốt, không dám ngẩng đầu.

"Không thiệt đâu." – Kiều Dịch Khất điềm nhiên nói – "Phiếu bên tôi nhiều đến mức sắp mốc rồi. Nhiều cái có hạn dùng, để lâu hỏng mất."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 136



Liễu Vân Sương hơi nghi ngờ, nhìn anh chằm chằm.

"Thật không? Không phải phiếu nào cũng có hạn dùng mà."

"Phải!" – Anh đáp dứt khoát, không để cô hỏi tiếp.

"Vậy thì được rồi... À đúng rồi, các anh có phiếu đồng hồ không?"

"Muốn mua đồng hồ à?"

"Ừm, tôi thấy xem giờ bất tiện quá."

Không nằm trong kế hoạch ban đầu, nhưng anh vẫn gật đầu.

"Đi lấy!"

Chỉ một câu, không do dự. Có vẻ, anh đã đoán trước được cô sẽ hỏi món này. Lần trước, cô cũng đã đứng rất lâu trước quầy đồng hồ.

Cuối cùng, Liễu Vân Sương đưa thêm năm mươi đồng. Cộng với tiền bông đưa trước đó, giờ cô chỉ còn lại ba mươi.

Mua đồng hồ thì không đủ, nhưng mua vải may đồ vẫn dư.

Chào tạm biệt xong, cô đi thẳng tới Cung Tiêu Xã.

Lúc này, trong sân nhỏ phía sau, Khánh Tử không nhịn được nữa, quay sang lẩm bẩm:

"Đại ca, nhiều phiếu như vậy mà anh chỉ lấy có từng đấy tiền. Nếu muốn tặng thì tặng luôn cho rồi..."

Kiều Dịch Khất không nói, tay cầm một quả hạt dẻ lặng lẽ xoay xoay.

"Nếu không lấy đồng nào, cô ấy sẽ không nhận." – Anh nói nhẹ như gió thoảng.

"Ra là... anh muốn để chị ấy yên tâm."

Không đáp, Kiều Dịch Khất chỉ cầm túi hạt dẻ rời đi.

"Ơ, đó là phần của em với Hỉ Tử mà!" – Khánh Tử kêu lên, nhưng chỉ còn thấy bóng anh khuất sau hàng rào.

Còn về phần Liễu Vân Sương, cô vừa đi vừa cười.

Cô không ngốc. Dù miệng không nói, nhưng trong lòng rõ ràng – Kiều Dịch Khất là đang nhường cho cô.

Phiếu đồng hồ kia, cô biết giá trị của nó. Nhưng bây giờ, cô cũng thật sự cần một chiếc đồng hồ.

Dù đã quen với cuộc sống ở nông thôn, quen với việc làm theo ánh mặt trời và nghỉ khi trời tối, nhưng sâu thẳm trong cô vẫn cần một thứ cụ thể – để biết chính xác mình đang sống thế nào, phân chia công việc ra sao.

Liễu Vân Sương đến Cung Tiêu Xã, không dừng lại lâu ở ngoài, đi thẳng một mạch đến quầy bán vải may chăn. So với trấn Thanh Dương thì hàng ở đây quả thật phong phú hơn hẳn.

Cô vẫn chọn mua loại vải cứu tế – vừa rẻ vừa bền – tiện thể lấy thêm ít vải để may vỏ đệm. Loại vải bông đỏ in hoa li ti cô lấy mười thước, vải bông đen lấy năm thước, thêm năm thước vải xanh đậm có in hoa nhỏ. Ngoài ra, cô còn mua hai mươi thước vải trắng để bọc chăn. Đợt vải mà Kiều Dịch Khất đưa lần trước, cô mới dùng một ít, phần còn lại định để dành may đồ cho sang năm khi thời tiết ấm lên.

Loại vải trắng mộc đơn giản kia, giá rẻ hơn nhưng chất lượng không tệ. Với cô, sống qua ngày chính là phải tính toán khôn khéo từng li từng tí một, không được hoang phí.

Sau khi xong chuyện vải vóc, cô ghé thêm vài quầy mua muối, xì dầu, giấm… Trong nhà có ba đứa nhỏ, bữa cơm tốn không ít gia vị, mà từ hôm muối dưa đến nay cũng đã hết sạch muối ăn.

Cô còn mua cho bọn trẻ mỗi đứa một ít đồ ngọt: hai cân bánh quy to, hai cân bánh gato, một cân kẹo trái cây và hai hũ ô mai ngâm chua ngọt.

Khi đi ngang qua quầy phụ kiện nhỏ, mắt cô chợt dừng lại ở những sợi dây buộc tóc đỏ tươi treo thành dãy. Loại này bản rộng chừng năm phân, hai bên được viền cẩn thận, chính giữa là lớp vải mỏng mịn như voan nhưng đồng màu, nhìn vừa bắt mắt lại duyên dáng. Mỗi cái chỉ năm phân tiền. Cô không chần chừ, chọn luôn một đôi đỏ tươi, tốn đúng một hào.

Cạnh đó còn có loại dây chun nhỏ sặc sỡ, được gói thành từng túi nilon nhỏ, mỗi túi gồm mười cái chia thành năm cặp. Dạo gần đây, mấy cô gái trẻ trong đội sản xuất đều thắt tóc bằng loại dây này. Hứa Lam Xuân, Hứa Tri Vi cũng dùng. Một hào một túi – không đắt chút nào.

Liễu Vân Sương nghĩ đến Hứa Tri Tình – cô bé chưa từng có một sợi dây tử tế nào. Tóc toàn buộc bằng vải cũ, cắt từ áo quần rách ra rồi xoắn lại. Là con gái, ai mà không thích làm điệu một chút chứ?

Giờ cuộc sống của ba mẹ con đã có phần ổn định hơn, cô cũng không cần quá khắt khe nữa. Vậy là cô mua hẳn ba túi, coi như phần thưởng nhỏ cho con gái.

Ra khỏi Cung Tiêu Xã, vừa khéo đi ngang qua quán cơm quốc doanh. Bên hông quán có một cửa sổ nhỏ bán đồ ăn sáng, dù đã trễ nhưng cửa vẫn chưa đóng. Những chiếc bánh nướng treo ngay ngắn trong lồng sắt, có loại nhân đường đỏ, có loại nhân vừng. Cô bước đến, mua mười cái mỗi loại – hai mươi cái tất cả, vừa tiện mang về vừa để dành cho các con ăn.

Sau khi đưa phiếu và thanh toán xong, Liễu Vân Sương thu gom đồ đạc rồi về thẳng nhà.

Vừa bước chân vào sân, cô thấy Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm cũng có mặt. Ba đứa trẻ đang loay hoay trong bếp, đang nấu cháo ngô. Cũng phải, Hứa Tri Tình luôn tiết kiệm, có khách cũng không nấu gì cầu kỳ – cháo ngô đơn giản mà no bụng.

"Thím hai, thím về rồi ạ?"
"Mẹ!"
"Mẹ!"

Tiếng gọi vang lên thân thiết, cả ba đứa đều chạy ra đón. Hứa Tri Lễ nhanh tay đỡ sọt từ lưng cô xuống, chúng cùng nhau đưa cô vào nhà.

Liễu Vân Sương rửa tay, uống một chén nước ấm rồi mới bước vào bếp. Nồi cháo ngô đang om trên bếp, chỉ cần thêm chút thời gian là có thể ăn được.

"Thím hai, bọn cháu đến học đan cành liễu ạ. Tri Tình giỏi lắm!" – Hứa Tri Tâm vừa thấy cô đã ríu rít khoe.

"Những bó liễu ở ngoài cửa là do các cháu mang đến à?"

"Vâng ạ, sáng nay mẹ cháu đi chặt liễu đấy. Mẹ còn bảo gần đây bận nhiều việc, nên ban ngày bảo chúng cháu sang đây học tạm."

"Bận nhiều việc?"

Liễu Vân Sương vừa hỏi vừa ngẫm nghĩ. Lẽ nào có liên quan đến chuyện hôm qua Hứa Tri Lễ kể – Đỗ Nhược Hồng và Lâm Thanh Thanh cùng lên núi?

Cô hỏi tiếp, giọng tự nhiên như không để lộ sự nghi ngờ:
"Có chuyện gì vậy?"

"Cháu cũng không rõ. Chắc là chuyện đám cưới của cô cháu. Hôm qua họ mua nhiều đồ lắm, nói là chuẩn bị may chăn các kiểu. Mẹ cháu còn bảo, mấy hôm tới chắc họ sẽ lên huyện thành."

Xem ra hai đứa nhỏ cũng chỉ nghe qua loa, không biết được ẩn ý gì phía sau. Nhưng theo bản năng, Liễu Vân Sương biết – chuyện này không đơn giản. Đỗ Nhược Hồng không đời nào rảnh rỗi đến mức cho con gái đi cùng người khác, trừ phi bà ta có tính toán gì đó.

Nhưng hôm nay trong nhà không có ai phiền phức, cô có thể tạm yên tâm.

"Thôi, không nói chuyện đó nữa. Các cháu xem thím mang gì về này!"

Nói rồi, cô lấy mấy túi dây buộc tóc nhỏ màu sắc ra, mở ra cho các cô bé cùng xem.

"Dây buộc tóc! Đẹp quá đi! Thím hai, đây là thím mua cho Tri Tình à? Tốt quá, bây giờ nhà thím sống sung túc thật rồi!" – Hứa Tri Niệm reo lên, ánh mắt nhìn Tri Tình đầy vui mừng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 137



Tri Tình xấu hổ cười cười, mặt đỏ ửng, nhưng trong ánh mắt thì rạng rỡ hẳn lên. Cô bé vẫn là một đứa trẻ, có gì vui cũng hiện rõ trên gương mặt.

"Ừ, mấy cái dây vải cũ của Tri Tình cũng xơ xác hết rồi. Màu sắc thì bạc phếch, nên thím thấy dây này vừa đẹp lại vừa rẻ, mua mấy túi luôn. Hôm qua bán mấy cái giỏ cũng kiếm được chút tiền, coi như thưởng cho con."

Hai chị em Tri Niệm cũng nhìn mấy chiếc dây với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nhà các cô bé cũng chẳng khá giả gì, tóc toàn buộc bằng dây vải cũ. Bọn trẻ con thời này, có khi chỉ cần một cái kẹo hay sợi dây là vui nguyên cả ngày.

Thời buổi này, quần áo chẳng có gì cầu kỳ, màu sắc thì hoặc sẫm quá, hoặc nhạt như nước gạo. Nhưng nhìn mấy túi dây chun mới tinh, màu sắc bắt mắt thế kia, ai mà không thích cơ chứ?

Liễu Vân Sương thấy mấy cô bé cứ lén lút liếc nhìn, nhưng lại không dám lên tiếng. Cô cũng chẳng nói gì nhiều, trực tiếp đặt ba túi lên bàn, rồi dịu dàng gọi:

"Tri Niệm, Tri Tâm, Tri Tình, ba đứa mỗi đứa một túi, tự chọn đi!"

Hứa Tri Tâm trợn tròn mắt, giọng không dám tin:
"Cái gì ạ? Còn có phần của chúng cháu nữa ạ?"

"Ừ, ba chị em, mỗi người một túi." – Giọng cô bình thản nhưng không cho phép từ chối.

"Không được đâu thím hai, nhà thím cũng không dư dả gì... Chúng cháu không thể nhận đâu ạ." – Hứa Tri Niệm phản ứng đầu tiên, cô nhóc lớn hơn, hiểu chuyện hơn.

Liễu Vân Sương chỉ cười nhẹ:
"Không đáng bao nhiêu đâu. Cái này chỉ là ít tiền bán thêm cái giỏ, không phải chuyện lớn. Chọn đi, không chọn là thím giận đấy."

Cô nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta thấy ấm áp.

Hứa Tri Tình lúc này cũng chen vào, giọng đầy hứng khởi:
"Vâng ạ! Chị cả, chị hai, hai chị chọn đi, mẹ em cố ý mua cho hai chị đấy!"

"Tri Tình, em nhỏ nhất, em chọn trước đi." – Hứa Tri Niệm nói, ánh mắt lại nhìn túi dây chun màu xanh lam. Rõ ràng, em chọn trước thì được lợi hơn.

"Chị cả đã bảo em chọn thì em chọn đi." – Liễu Vân Sương cũng phụ họa, Hứa Tri Tình mới vui vẻ tiến đến chọn túi mình thích.

Sau đó là Hứa Tri Tâm, còn lại chiếc túi cuối cùng tự nhiên thuộc về Hứa Tri Niệm.

Đợi các cô bé cầm xong phần của mình, Liễu Vân Sương mới hạ giọng nhắc nhở:

"Sau khi về nhà nhớ cất mấy cái dây chun này cẩn thận nhé. Không phải vì sợ hỏng, mà thím sợ cô các cháu và Hứa Tri Vi nhìn thấy thì lại kiếm chuyện."

Hai đứa nhỏ lập tức nhăn mặt đầy bất bình.

"Hừ, thật là phiền, cô ấy lớn đầu rồi mà chẳng chịu lấy chồng. Suốt ngày ở nhà gây chuyện, ngày mai người yêu cô ta đến, cháu nhất định sẽ nói hết cho mà nghe!" – Hứa Tri Tâm hùng hồn tuyên bố.

"Tri Tâm, cháu đừng làm vậy. Nếu bị cô cháu ghi thù thì không yên thân đâu, bà nội mà biết thì lại đánh chết cháu mất. Dù sao cô ấy cũng sắp lấy chồng rồi, đợi một chút, sau này mấy cháu sẽ sống dễ thở hơn."

Liễu Vân Sương vừa nói vừa xoay người định vào bếp. Hai đứa nhỏ thấy vậy cũng chào cô rồi rời đi, chúng muốn về nhà ăn cơm, tránh ở lại lâu rồi lại có chuyện không hay.

Trên đường về, Hứa Tri Tâm vẫn chưa nguôi giận.

"Chị, chị nói xem, thím hai mua dây chun cho mình, dựa vào cái gì mà tụi mình không được mang ra dùng? Hứa Tri Vi là cái gì mà ai cũng phải nể mặt nó vậy?"

"Chứ em nghĩ sao? Bà nội cưng nó nhất nhà. Nếu để lộ ra, không khéo còn bị cướp mất. Em quên vụ cái kẹp tóc lần trước rồi à?" – Hứa Tri Niệm cười nhạt.

"Nó dám!" – Hứa Tri Tâm lập tức nổi đóa, tay siết chặt túi dây chun như sợ bị giật mất.

Lần trước, Hứa Tri Thành gửi một bưu phẩm từ miền Nam về. Trong đó có một túi kẹp tóc nhỏ, kiểu dáng lạ mắt, nhìn đã biết là hàng hiếm. Mỗi người một cái, ngay cả người lớn như Hứa Lam Xuân cũng có phần.

Trong thư, anh ấy còn cố tình ghi rõ để mấy đứa nhỏ khỏi bị bỏ quên. Ai ngờ đâu, Hứa Tri Vi lại giở trò, bảo rằng cái nào cũng đẹp quá, không chọn được.

Thế là bà cụ phất tay: "Đưa hết cho nó đi!" – Gọn lỏn một câu.

Hứa Lam Xuân dĩ nhiên không ý kiến, con gái bà mà. Thế là chị em Hứa Tri Niệm chỉ biết tức nghẹn, Đỗ Nhược Hồng bức xúc cãi lại thì bị bà cụ mắng te tua.

"Muốn biết nó có dám hay không, không phải do em quyết. Nhà mình có tiếng nói gì đâu chứ? Mẹ mình thì nín thin thít, ăn thêm một miếng cũng bị mắng. Bố thì chỉ biết giảng hòa. Chị chịu hết nổi rồi." – Hứa Tri Niệm lắc đầu thở dài. Trước kia cô bé không nghĩ gì nhiều, nhưng từ khi chứng kiến cuộc sống của thím hai, cô càng thấy nhà mình thật ngột ngạt.

"Phải chi được ra ở riêng như thím hai thì tốt biết mấy." – Hứa Tri Tâm cũng đồng tình. Hai chị em vốn rất thân, nên thường hay tâm sự với nhau.

"Hay là... mình thử hỏi mẹ xem sao, không thể sống thế này mãi được."

"Ừ, về hỏi mẹ đi." – Nói rồi cả hai rảo bước nhanh hơn.

Chưa tới cổng đã nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ trong sân. Hai chị em giật mình nhìn nhau rồi vội vàng chạy vào.

"Mấy đứa con bất hiếu, cưới vợ xong thì quên mẹ! Em gái mấy đứa lấy chồng, bố mẹ cho nó thêm chút đồ thì đã làm sao?" – Giọng bà cụ gằn lại, mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ thẳng vào đầu Hứa Lam Hải như muốn đâm thủng.

"Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Đau chết con rồi!" – Hứa Lam Hải nhăn mặt lùi lại, vừa đau vừa tức.

"Mày còn biết đau à? Đồ bất hiếu!" – Bà cụ mắng không ngừng.

Hứa Lam Hải cũng nổi giận, ngồi phịch xuống ghế, mặt đen như than.

"Mẹ, con có nói là không cho em gái hồi môn đâu! Nhưng chẳng phải Hứa Tri Vi đã có năm trăm tệ rồi sao? Bấy nhiêu còn chưa đủ à?" – Hứa Lam Hải nghiến răng, giọng đầy uất ức. "Nhà mình còn phải sống nữa chứ, sao có thể đưa hết tiền cho nó được?"

Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Thanh Thanh – vợ mình – rồi tiếp tục: "Hơn nữa, suất công nhân ở nhà máy cán thép là do Thanh Thanh vất vả mới xin được! Chẳng lẽ mẹ không muốn trong nhà có người làm công ăn lương, còn có hộ khẩu thành phố? Cả cái làng này, có mấy ai có được công việc chính thức như thế đâu ạ?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 138



Bà cụ Hứa ngồi đó, mặt không cảm xúc, nhưng khi mở miệng thì giọng nói lại sắc như dao cứa:
"Giỏi lắm! Đúng là con dâu Tang Môn Tinh mà! Chưa sinh được đứa con nào mà đã lo tính toán tiền nong của tao rồi! Mày đừng có mơ!"

"Mẹ! Mẹ cứ bênh Hứa Lam Xuân đi! Con nói trước, cái tivi đó con không mua! Công việc của con, con phải lo!" – Giọng Hứa Lam Hải mỗi lúc một gay gắt. Thấy mẹ không xuôi, anh ta lại đưa mắt nhìn quanh cầu cứu, "Anh cả, anh hai, chị dâu... mọi người cũng nói gì đi chứ?"

Không ai lên tiếng. Cả căn nhà chìm trong không khí nặng nề đến ngột ngạt.

"Mẹ!" – Lúc này, Lâm Thanh Thanh nhẹ giọng chen vào. Giọng cô ta nhỏ nhẹ, ngọt như rót mật:
"Lam Hải không có ý bất hiếu đâu ạ. Chỉ là cơ hội lần này thực sự hiếm có. Công nhân ở nhà máy cán thép lương tháng hai mươi tám đồng, còn có thể mua lương thực thương phẩm. Đến lúc ấy hộ khẩu cũng chuyển vào thành phố, không còn là gánh nặng cho nhà mình nữa. Đây là chuyện tốt mà mẹ!"

Nghe đến đây, bà cụ Hứa không kiềm được nữa, đập bàn rầm một cái, mắt trợn trừng, giận đến đỏ mặt:
"Tao khinh! Con đ* trôi sông trôi chợ như mày, chính là mày xúi thằng Lam Hải cãi lời tao! Nếu không phải đang mang bầu, tao đánh chết mày rồi!"

Lâm Thanh Thanh mặt cắt không còn giọt máu, hai mắt hoe đỏ. Bị chửi thẳng mặt giữa thanh thiên bạch nhật như thế, đây là lần đầu tiên.

"Mẹ! Mẹ làm quá rồi đấy!" – Hứa Lam Hải tức điên, bước tới chắn trước vợ mình. "Dù sao Thanh Thanh cũng là con dâu mẹ, sao mẹ lại nỡ mắng nặng lời như vậy?"

Bà cụ trừng mắt: "Tao thích mắng thì mắng! Con dâu nào mà chẳng bị mắng? Mày muốn bênh nó thì ra ở riêng đi!"

Hứa Lam Hải mặt tím tái, quay sang nhìn Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hà – mong nhận được chút tiếng nói công bằng từ hai người anh. Nhưng cả hai đều tránh ánh mắt, lặng thinh như tượng gỗ. Không ai nói đỡ một lời.

Thấy vậy, Đỗ Nhược Hồng – vợ Hứa Lam Giang – đứng bên cạnh cũng không nhịn được nữa. Bà ta tiến lên một bước, giọng mang theo vẻ hòa giải:
"Mẹ, em út có thể lấy được người tử tế, chúng con đều mừng cho em ấy. Cho thêm ít hồi môn cũng là chuyện nên làm thôi... chỉ có điều... nhà mình giờ cũng chẳng dư dả gì. Cuộc sống còn dài, lỡ có chuyện gì bất trắc, cũng cần có chút phòng thân."

Những câu đầu, bà cụ Hứa còn gật gù. Nhưng đến đoạn sau, sắc mặt mụ ta lập tức đổi khác, hầm hầm như sắp nổ tung.

"Hừ! Nói tới nói lui, chẳng qua các người không muốn con gái tao được nở mày nở mặt khi lấy chồng! Bọn chị dâu các người... bụng dạ đều đen như than!"

"Mẹ! Đừng nói nữa!" – Cuối cùng, Hứa Lam Xuân cũng lên tiếng. Từ nãy tới giờ cô ta chỉ im lặng, đứng yên một chỗ, mặt mày sụt sùi, trông như người bị bắt nạt.

Bà cụ Hứa lập tức dịu giọng, quay sang xoa tay cô ta:
"Lam Xuân à, con yên tâm. Có mẹ ở đây, mẹ sẽ làm chủ cho con, không để bọn lòng lang dạ sói này toại nguyện đâu."

Hứa Lam Xuân không nói gì, chỉ lấy tay áo lau nước mắt, càng làm ra vẻ đáng thương.

"Mẹ, mẹ cũng phải nhìn vào tình hình thực tế chứ!" – Hứa Lam Hải gắt lên. "Tivi ít nhất cũng hai trăm, ba trăm, chưa kể mua suất công việc này cũng tốn tiền. Nhà mình giờ có hơn sáu trăm đồng, lại chẳng có lương thực. Không thể để cả nhà chết đói vì một cái tivi được!"

Đỗ Nhược Hồng cũng tiếp lời, giọng không còn mềm mỏng như trước nữa:
"Em nói phải đấy mẹ! Nhà có bao nhiêu việc lớn nhỏ đang chờ, sao có thể dồn hết vào một người?"

Bà cụ Hứa vỗ bàn một cái thật mạnh, làm mọi người im bặt:
"Tôi nói rồi – tiền của tôi, không ai được đụng vào!"

Ở cửa, Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm nãy giờ nấp nghe, thấy tình hình càng lúc càng căng, vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Đỗ Nhược Hồng đi ra ngoài.

Ba người lặng lẽ rút lui về phòng, để mặc bà cụ Hứa đứng giữa nhà quát tháo, giận dữ lồng lộn như sắp lật tung cả mái nhà.

"Các người nhìn đi! Tôi còn chưa chết đâu mà đã không coi tôi ra gì rồi! Nếu Lam Xuân lấy chồng, các người chẳng phải là định bỏ đói tôi đến chết hay sao?"

"Mẹ! Mẹ nói vậy oan cho tụi con quá! Con trai mẹ sao lại không hiếu thuận chứ!"

Lúc bà cụ còn đang nước mắt nước mũi bày trò kể khổ, thì Hứa Lam Hà đã nhanh nhảu chạy đến.

"Lão Nhị à, mẹ chỉ trông vào con thôi, mẹ thật sự hối hận… Sinh lắm con trai vô dụng làm gì, cuối cùng vẫn phải dựa vào con cả!" – Bà cụ vừa nói, vừa rút khăn chấm chấm nước mắt như diễn vở cải lương nửa mùa.

Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hải đứng bên cạnh đều im lặng cúi gằm mặt, chỉ thiếu điều gõ đầu xuống đất vì cạn lời. Giận thì có giận, nhưng cũng không biết phải mở miệng thế nào cho phải.

Bên kia, ba mẹ con Đỗ Nhược Hồng đã lặng lẽ lui vào phòng. Cửa vừa khép, bà lập tức quay sang hỏi hai con:

"Làm sao đấy? Ngoài kia đang bàn chuyện chính sự mà."

Hai chị em liếc nhìn nhau, rồi Hứa Tri Niệm hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

"Mẹ, chúng ta chia nhà đi!"

Đỗ Nhược Hồng tròn mắt:
"Cái gì? Con vừa nói cái gì cơ?"

"Chia nhà." – Cô bé lặp lại, rồi lấy trong túi ra một túi dây buộc tóc nhỏ, nhiều màu sắc.

"Dây buộc tóc? Ở đâu ra vậy?"

Nhìn qua cũng biết không phải hàng trong nhà. Bà cụ Hứa keo kiệt nổi tiếng, một đồng cũng không dễ lọt ra ngoài.

"Thím hai mua cho con và Tri Tâm. Mỗi đứa một túi."

Nói xong, Hứa Tri Tâm cũng lấy túi của mình ra, gật đầu xác nhận.

"Thím hai mấy hôm nay đi bán rổ với Hứa Tri Tình, kiếm được ít tiền. Mỗi túi dây buộc tóc chỉ có một hào thôi mẹ ạ. Con cứ tưởng là đắt lắm, nào ngờ lại rẻ như vậy. Con cứ nghĩ mình không xứng có được những thứ như thế…"

Lời nói đơn giản, nhưng khiến Đỗ Nhược Hồng cảm thấy có điều gì đó sâu xa hơn. Bà nhìn con gái, giọng nhẹ đi:

"Tri Niệm, con đang muốn nói gì?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 139



"Mẹ, con nói rồi đấy. Chúng ta nên dọn ra ở riêng. Mẹ dắt con với Tri Tâm ra ngoài. Nếu bố không chịu, thì để bố ở lại với bà nội!"

Câu cuối như một nhát dao chém thẳng vào sợi dây tình nghĩa vốn đã lỏng lẻo từ lâu.

"Con… con điên rồi à? Nói năng cái kiểu gì thế!" – Bà giật mình, chưa từng thấy con gái cứng rắn đến vậy.

Hứa Tri Tâm cũng bước lại gần, vẻ mặt nghiêm túc:

"Mẹ, bọn con đã nghĩ kỹ rồi. Cứ ở chung thế này, cả đời nhà mình cũng chẳng có cái gì ra hồn. Thím hai ra riêng chưa được bao lâu mà mẹ nhìn xem, cuộc sống khác hẳn. Bố không nỡ bỏ bà nội, vậy thì để bố theo bà. Mẹ với chị em con tách ra, đợi khi anh Hai về, cả nhà mình sống riêng, đừng dây dưa gì với bên đó nữa."

Đỗ Nhược Hồng sững người. Tất cả mọi suy nghĩ trong đầu bà như bị đảo tung. Đúng là bà từng nghĩ đến chuyện ra riêng, nhưng bà không ngờ hai đứa con gái lại dám mở lời như vậy.

"Haiz, mẹ cũng từng nghĩ đến… Nhưng nhà mình không giống nhà thím hai các con. Mẹ đẻ thím ấy ở ngay trong đội sản xuất này, có chuyện gì còn có nơi để dựa. Mình mà dọn ra thì biết ở đâu?"

Nhà mẹ đẻ của bà giờ đâu còn chỗ nào cho bà về. Các anh em bà đều đã có gia đình, ở nhờ dăm ba bữa thì được, chứ lâu dài thì phiền.

Đây cũng là lý do khiến bà luôn lưỡng lự. Muốn rời đi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

"Mẹ, trong thôn mình còn mấy nhà trống. Còn có khu nhà tập thể cũ của thanh niên trí thức, chẳng ai ở. Mình xin lại, quét dọn tí là vào được thôi!"

"Đúng đó mẹ! Mẹ xem, mấy mẹ con mình cũng không phải yếu ớt gì. Đi đan rổ bán kiếm tiền, sau này gom góp xây nhà, còn hơn là sống mãi kiểu bị đè đầu cưỡi cổ!"

Nghe vậy, lòng Đỗ Nhược Hồng bắt đầu lay động thực sự.

"Nhưng… còn bố các con…" – Bà vẫn chần chừ.

"Mẹ còn chưa nhận ra à?" – Hứa Tri Niệm nghẹn ngào. "Trong lòng bố chỉ có bà nội và cô út. Ba mẹ con mình, ông ấy chưa bao giờ để tâm đến. Còn chú Hai nữa, nếu không phải vậy thì thím hai đã không bỏ đi rồi. Mẹ cũng muốn tụi con sau này chịu cảnh như Hứa Tri Tình sao?"

Nhắc tới đây, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng tái đi. Hình ảnh Hứa Tri Tình bị bà cụ đánh đập, Hứa Tri Lễ bị đánh đến lột da, vẫn còn in hằn trong trí nhớ.

Bà biết, nếu không rời đi, rồi một ngày, hai đứa con gái bà cũng sẽ thành như vậy.

Bà thương chồng, không phải vì yêu đương gì sâu sắc, mà vì thói quen sống chung đã ăn sâu vào máu.

Nhưng bà đâu phải không có chủ kiến. Cả đời sống trong cam chịu, mà không có chút hi vọng gì, thì sống để làm gì?

Bà có sức khỏe, làm việc không thua gì đàn ông, tại sao cứ phải sống lép vế?

Trước đó, bà từng bàn với Lâm Thanh Thanh về số tiền bán nhân sâm. Cô ta nói muốn dùng số tiền đó lo việc cho Hứa Lam Hải, hứa là phần của bà sẽ không thiếu.

Bà tin.

Nhưng giờ, bà không muốn chờ đợi nữa. Nếu phải liều, thì liều một lần cho xong. Dù tay trắng cũng chẳng sao.

Liễu Vân Sương còn có thể bước ra không xu dính túi, mà vẫn dựng được mái ấm cho mình và các con, thì bà cũng có thể!

Bỗng dưng, Đỗ Nhược Hồng như hạ quyết tâm. Trong đáy mắt bà ta hiện lên một tia cứng rắn chưa từng thấy, ánh nhìn hướng về hai đứa con gái cũng trở nên kiên định hơn.

"Được rồi, chúng ta đi chia nhà!"

Lời nói của bà ta như tiếng chuông đồng vang lên giữa căn nhà vốn đang ầm ĩ. Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm đứng bên cạnh lập tức xúc động không thôi.

Ba mẹ con cùng nhau bước vào phòng chính. Bà cụ Hứa vẫn đang gào lên như thể trời long đất lở. Vừa thấy họ bước vào, ánh mắt mụ ta như bắt được cái bia trút giận.

"Tao còn chưa nói xong! Mày trốn chỗ quái nào hả? Còn hai đứa con gái kia nữa, suốt ngày như chuột lủi, lớn lên còn ra thể thống gì!"

Sắc mặt Đỗ Nhược Hồng tái mét, nhưng vẫn bước tới kéo ghế ngồi xuống, ung dung như thể đã chuẩn bị hết từ trước. Hành động ấy khiến bà cụ Hứa giận đến nổ mắt.

"Dâu cả, mày muốn tạo phản à?"

"Mẹ, mẹ nói vậy là sai rồi," Đỗ Nhược Hồng vẫn giữ giọng điềm tĩnh, "con không muốn tạo phản, con muốn chia nhà."

"Chia... chia nhà?" – Giọng bà cụ lạc đi vì sốc. Không chỉ mụ ta, mà cả đám người trong phòng cũng giật mình quay sang nhìn.

"Nhược Hồng! Em điên à? Nói bậy bạ cái gì đấy!" – Hứa Lam Giang cau mày, ánh mắt nháy liên tục, cố ra hiệu cho vợ đừng gây chuyện.

Nhưng Đỗ Nhược Hồng không thèm nhìn chồng lấy một cái. Bà ta ngẩng đầu, chậm rãi nói:

"Tôi không nói bậy. Ai sống trong cái nhà này cũng biết rõ ràng tình cảnh hiện giờ. Cả nhà tôi đi làm không thiếu một ai, vậy mà sống vẫn cứ nghèo khổ. Con cái tôi ngoan ngoãn, không dám mở miệng đòi hỏi gì. Lần sau mẹ có muốn chửi ai, thì cũng làm ơn nghĩ kỹ rồi hãy nói."

Vừa dứt lời, bà ta quay sang nhìn thẳng vào mặt bà cụ Hứa. Quả nhiên, bà cụ tức đến run rẩy, chỉ thẳng vào mặt con dâu mà gào lên:

"Mày! Mày muốn chọc tao tức chết phải không? Giang, vợ mày nói vậy mà mày cũng ngồi im à?"

Hứa Lam Giang lập tức luống cuống, vội bước tới trước:

"Mẹ, mẹ đừng nóng! Không chia gì hết, mẹ yên tâm! Nhược Hồng, em xin lỗi mẹ đi!"

Đỗ Nhược Hồng ngước nhìn chồng, trong lòng như cuộn lên một cơn sóng. Bỗng nhiên bà ta nhớ đến Liễu Vân Sương – cô em dâu từng bị dồn đến đường cùng mà chọn ly hôn.

Nếu không phải bị ép quá mức, ai mà muốn đạp đổ hết mọi thứ chứ?

"Tôi không sai, việc gì phải xin lỗi? Mẹ ông thiên vị như vậy, chẳng lẽ ông mù không thấy?"

Giọng bà ta rắn rỏi: "Tôi không muốn nói nhiều, nhưng lần này Hứa Lam Xuân lấy chồng, bà ấy lại muốn vét sạch tiền trong nhà đưa cho con bé. Nhà người ta gả con gái, tiền sính lễ trả lại một nửa đã là quý lắm rồi. Đồ cưới cũng phải lấy từ tiền sính lễ mà ra."

"Đến lượt nhà mình thì sao? Bà ấy định dốc hết tiền tích góp bao năm đưa cho cô ta? Cô ta là công chúa hay là tiên nữ mà cả nhà phải quỳ xuống dâng của?"

"Hứa Lam Giang, ông đừng quên con trai mình – Tri Thành – cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi! Không thể chờ mãi được đâu!"

Lời vừa dứt, bầu không khí trong phòng như bị bóp nghẹt.
 
Back
Top Bottom