Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 50



"Bọn họ đào trên núi à?" – cô hỏi.

"Vâng ạ! Mà thím hay ghê, thím đoán cái gì trúng cái đó luôn á!"

"Ba chị em Tri Tình ra ngoài hái rau, thấy rõ hai người họ đi lên núi. Giờ thì mọi chuyện khớp cả rồi."

Hứa Tri Tâm tiếp lời, lại hậm hực:

"Thím không biết đâu, từ hôm đó Hứa Tri Vi cứ như biến thành bà hoàng. Bà nội thì cưng như vàng như ngọc, còn gọi là ‘tiểu phúc tinh’ này nọ. Bảo là thầy bói nói đúng, con bé là người có số hưởng."

"Mèo mù vớ cá rán thôi chứ số gì!" – cô bé hừ mũi.

"Đừng nói như vậy, người ta có số sướng thật thì chịu thôi." – Hứa Tri Niệm trách nhẹ.

"Tri Tâm, nói chuyện với thím thì cứ nói, đừng để người ngoài nghe thấy rồi rách việc. Chị cháu cũng là lo cho cháu thôi, không được cãi."

"Cháu biết rồi thím hai..." – Tri Tâm khẽ gật đầu, giọng vẫn buồn buồn – "Nhưng cháu vẫn thấy ấm ức lắm!"

"Ấm ức cũng chẳng để làm gì, người ta sống cuộc sống của người ta, các cháu lo cho mình là được. Mà không phải sắp tới cô cháu đi xem mắt sao? Lúc đó chắc chắn sẽ dắt con bé theo."

Cô nói câu này rất chắc chắn. Hứa Lam Hà không phải là bố ruột Hứa Tri Vi, nhưng Hứa Lam Xuân thì quý con gái như vàng. Cô ta sẽ không để con bị thiệt, và bà cụ cũng không chịu nhắm mắt làm ngơ. Sau này nếu tìm được nhà nào môn đăng hộ đối, đứa con gái đó kiểu gì cũng được hưởng lây.

Chỉ không biết, khi thời cơ đến, phú thương nọ quay lại tìm người phụ nữ năm xưa giữ thân như ngọc vì mình – mà nay đã là vợ người ta – thì sẽ nghĩ gì...

"Tiêu chuẩn của cô út nhà cháu cao chót vót, ai mà vừa mắt được chứ! Tuổi thì lớn, lại còn tai tiếng, vậy mà vẫn tỏ ra mình như tiểu thư khuê các. Thật chẳng hiểu nổi!" – Tri Tâm bực bội buông lời.

"Tri Tâm!" – Tri Niệm hoảng hốt ngắt lời em, vội vàng quay sang nhìn Liễu Vân Sương với vẻ mặt lúng túng – "Thím hai đừng giận, em ấy còn nhỏ, lỡ lời thôi ạ..."

"Thím hai, bà nội bảo mấy bà mối rồi, nếu ai muốn cưới cô út thì phải đưa đủ hai trăm đồng tiền sính lễ. Thêm nữa, phải đủ ba vòng một vàng. Nhà thì ít nhất phải là nhà ngói ba gian, lại còn không được ở chung với bố mẹ chồng. Nếu không đáp ứng được thì thôi!" – Hứa Tri Niệm vừa nói vừa hạ thấp giọng.

Liễu Vân Sương nghe xong mà muốn cười lạnh: “Bà già đó tưởng mình là ai? Tưởng con gái mình là kim chi ngọc diệp chắc?”

"Vậy người ta có đồng ý không?" – cô hỏi, dù đã đoán được phần nào.

"Không ai đồng ý hết ạ! Mấy bà mối nghe xong mặt cắt không còn giọt máu. Ai nấy lắc đầu, bảo tìm được người vừa lòng rồi, nhưng nghe điều kiện thì xin kiếu!"

Cô thở hắt ra một hơi, chẳng biết nên tức giận hay buồn cười. Ở cái vùng này, cô chưa từng nghe có ai đòi sính lễ đến mức đó. Con gái có tốt đến đâu thì cũng phải biết điều một chút.

"Thật không hiểu nổi, bà cụ đó rõ ràng biết làm dâu là khổ, sống với mẹ chồng thì ngột ngạt, vậy mà lại ra sức hành hạ con dâu. Còn đến lượt con gái ruột thì bày ra cả một đống điều kiện trên trời dưới đất!" – cô hừ lạnh, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

Hứa Tri Tâm cũng không nhịn được mà chen vào, giọng đầy ấm ức: "Bà nội đúng là quá đáng! Thím hai, để cháu kể nhỏ cho thím nghe chuyện này. Hôm trước, mẹ cháu nói với bố cháu là muốn tách ra ở riêng vì bây giờ nhà mình cũng khá hơn rồi. Ai ngờ bố cháu gạt phăng đi, còn bảo đừng có nhắc lại nữa. Cháu thấy mẹ cháu tức gần chết, mà cũng chẳng làm gì được."

"Nhà các cháu mà tách ra thì nhà họ Hứa còn gì để sống?" – Liễu Vân Sương nói thẳng, không chút nể nang.

"Vì sao lại thế ạ?"

"Cháu thử nghĩ xem, giờ thím đã ra riêng. Thím ba cháu thì là con gái thành phố, còn đang mang thai, làm được gì? Chú ba thì công điểm ít hơn cả hai đứa cháu, tự nuôi thân còn không xong. Cả nhà họ Hứa này, chẳng phải đang trông chờ vào bố mẹ cháu đấy à?"

Cô vừa nói, vừa liếc nhìn ánh mắt đang lóe lên tia giận dữ của Hứa Tri Tâm.

"Với lại, chuyện ruộng khoai lang trên núi, đâu phải ngày nào cũng gặp may mắn. Nhà các cháu mà cũng tách riêng thì bọn họ lấy gì ăn? Lấy gì mà sống?"

Hai đứa nhỏ im lặng, trong lòng có lẽ cũng hiểu, chỉ là không cam tâm. Hứa Tri Tâm nghiến răng ken két, bực tức lẩm bẩm: "Bắt trâu cày còn không cho ăn cỏ, chúng ta có thiếu nợ gì bà ấy đâu..."

"Cháu nói vậy cũng không sai, nhưng còn có Hứa Lam Hà mà. Anh ta cũng làm việc suốt ngày ngoài đồng. Chẳng qua là nhà các cháu đông người, làm nhiều hơn thôi."

Cô không muốn phân tích thêm. Những điều đó, hai đứa trẻ thông minh như chúng, nhất định sẽ hiểu được.

Tiếng chuông làm việc vang lên, hai đứa liền đứng dậy tạm biệt, vội vã chạy về đội.

Sau đó, Liễu Vân Sương lại quay về với đống khoai lang đang phơi ngoài sân. Số lượng còn nhiều, chắc phải mất mấy ngày nữa mới làm xong. Cô còn nhớ đậu cô ve mà hai đứa cháu mang sang lúc nãy, định bụng tối nay sẽ làm món ngon cho mấy đứa nhỏ.

"Mẹ ơi, đậu cô ve mà chị hai họ mang sang, mình làm gì với nó ạ?" – Hứa Tri Tình vừa nhặt khoai vừa hỏi.

"Đợi tối đi, mẹ sẽ làm món thật ngon cho các con!" – cô cười đáp, trong lòng thấy ấm áp vì bọn trẻ biết quan tâm lẫn nhau.

Cả lũ con đều phấn khởi, riêng Hứa Tri Ý thì đã lim dim ngủ trưa trong phòng. Con chó nhỏ Đại Tráng cũng thức dậy, lạch bạch chạy quanh sân như chơi đùa.

Số khoai lang đào hôm qua chất đầy, cô mất nguyên buổi mới rửa sạch hết. Tranh thủ thời tiết đẹp, tất cả mẹt, rổ, chậu có thể dùng được đều đem ra sân phơi. Cửa sổ nhà gỗ phủ đầy màu vàng ấm áp của khoai, nhìn cũng thấy lòng nhẹ bẫng.

Không để lời nói gió bay, Liễu Vân Sương lấy đậu cô ve nhặt sạch đầu đuôi, rồi ra sau vườn đào thêm ba củ khoai tây. Mấy củ này đã lớn hơn trước, nhưng cô định để khoai tây lại vài hôm, lo làm xong khoai lang cái đã.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 51



Cô bắc bếp ngoài trời phía Đông để tránh nóng, lửa lúc nào cũng rực đỏ. Trong đầu cũng đã tính toán xong—sang năm phải xây thêm cái bếp dã chiến, để mùa hè không phải lò mò trong nhà với cái bếp than hầm hập.

Dù vậy, hôm nay vẫn đành tạm chấp nhận. Cô dặn Hứa Tri Tình với Hứa Tri Lễ cuộn chiếu lại, sợ hơi nóng làm cháy mất chiếu trong phòng.

Khoai tây được gọt vỏ, cắt khúc dài như ngón tay. Sau đó đem rửa sạch tinh bột, để ráo rồi trộn cùng đậu cô ve.

Chảo dầu được bắc lên bếp, cô rót ba thìa dầu vào.

"Mẹ ơi, sao mẹ cho nhiều dầu thế?" – Hứa Tri Tình ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹt.

Bình thường, đến bữa cơm còn chẳng có một giọt dầu, vậy mà hôm nay, mẹ lại "chịu chơi" đến vậy.

"Không sao đâu, chiên qua rau thôi. Lát nữa phần dầu còn lại vẫn dùng được mà." – cô nói.

Rau trong chảo lập tức phát ra tiếng xèo xèo hấp dẫn. Khoai tây và đậu cô ve hơi vàng giòn là có thể vớt ra.

"Mẹ ơi, vậy là xong rồi à?" – Tri Tình tò mò.

"Chưa đâu. Tri Lễ, con đưa em gái ra ngoài chơi đi."

"Vâng ạ!"

Dù trong lòng vẫn háo hức muốn xem món khoai xào sẽ như thế nào, nhưng Hứa Tri Lễ vẫn răm rắp nghe lời mẹ. Cậu bé biết, nếu để Hứa Tri Ý lởn vởn quanh bếp rồi bị dầu nóng văng trúng thì nguy to.

Liễu Vân Sương múc bớt dầu thừa trong chảo ra, rồi nhanh tay bỏ vào ít hành lá. Mùi thơm vừa dậy lên, cô lập tức đổ khoai tây và đậu cô ve vào, đảo đều vài lần rồi rắc muối, cho thêm chút xì dầu. Lửa liu riu làm hương vị ngào ngạt tỏa ra khắp gian bếp.

"Oa, thơm quá đi mất!" – Hứa Tri Tình hít hà, mắt sáng rỡ như sao.

"Đừng có thòm thèm, lát nữa mẹ cho ăn no bụng!" – Liễu Vân Sương mỉm cười, trong lòng cũng thấy vui. Vì mấy món này, cô đã cố tình nấu hẳn nồi cơm gạo – thứ mà cả tháng mới được ăn một hai lần.

Đến lúc bữa cơm được dọn ra, ba đứa nhỏ ngồi chờ mà nước miếng suýt nữa chảy ra bàn. Ngay cả Đại Tráng – con chó nhỏ mới nuôi – cũng đánh hơi được mùi thơm, lon ton chạy tới bên cạnh, ngồi vểnh tai nhìn chằm chằm.

"Đừng có nhìn nữa, ăn thử đi xem có ngon không!" – cô lên tiếng.

"Mẹ, mẹ ăn trước đi. Mẹ vất vả rồi." – Hứa Tri Lễ nói bằng giọng dứt khoát.

Liễu Vân Sương nhìn con, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Cô cười nhẹ: "Được rồi, mẹ ăn trước nhé."

Cô thừa biết, cái thói quen “trưởng bối ăn trước” này là từ nhà họ Hứa truyền lại. Mỗi lần ăn cơm, phải đợi bà cụ Hứa gắp trước rồi cả nhà mới được đụng đũa. Bà bảo: “Không có quy củ thì không thành phép tắc.”

Giờ nghĩ lại, truyền thống thì truyền thống, nhưng vẫn nên tùy người mà giữ.

Cô gắp một miếng khoai tây nếm thử, mùi vị đúng là ngon không tưởng. "Ngon lắm, các con ăn nhanh đi."

Ba đứa trẻ không chần chừ nữa, bắt đầu ăn nhiệt tình. Cô cũng tranh thủ đút cho Hứa Tri Ý một miếng. Con bé ăn xong, miệng còn ngọng nghịu reo lên: "Ngon!"

Hứa Tri Lễ ngước mắt lên, mặt mày phấn khởi: "Thơm ngon quá mẹ ơi! Mẹ nấu giỏi thật đó!"

"Đúng đó, mẹ là giỏi nhất!" – Hứa Tri Tình cũng khen theo, không quên ôm cổ mẹ một cái.

Liễu Vân Sương bật cười. Nghe con khen mà lòng nhẹ tênh. Dù việc đem rau ra chợ bán có được hay không, thì sang năm cô vẫn phải trồng nhiều hơn một chút. Ít ra là để con ăn cho no, ăn cho thích.

Tranh thủ trời còn sáng, cô ngồi xuống đan thêm vài cái đế giỏ. Củi thì đã chất vào lán hết rồi, ngoài sân lúc này đang phơi khoai lang, nắng to, nếu trời cứ thế này thì hai ngày là khô giòn.

Cô không dám để liễu phơi khô, liền nghĩ cách tưới nước lên cành mỗi ngày. Đợi nó khô giòn thì khó mà uốn thành giỏ được. Tính toán đâu vào đấy, đến ngày thứ ba, cô thu dọn xong mẻ khoai lang đầu tiên, chuẩn bị đào thêm đợt nữa. Bốn lần đào như thế, ruộng khoai nhà cô giờ chỉ còn sót vài bụi nhỏ. Nhưng đổi lại, đã có hẳn một bao tải khoai khô chất trong nhà – cũng gọi là thành quả.

"Mẹ, mẹ bảo hôm nay mẹ muốn ra chợ mua mẹt mà? Ngày mai là rằm rồi đấy!" – Hứa Tri Tình nhắc, giọng đầy mong chờ.

"Ờ ha… Thời gian trôi nhanh thật." – Cô lẩm bẩm. Tính ra, sống lại đời này đã hơn nửa tháng.

Nghe thấy mẹ con trò chuyện, Hứa Tri Lễ liền chạy ù đến: "Mẹ, mẹ cho tụi con đi chợ với mẹ nha! Con cũng chưa đi bao giờ, chị con cũng chưa nữa!"

Liễu Vân Sương nheo mắt nhìn con trai: "Mẹ thấy là con muốn đi thì có, đừng có lôi chị con ra làm bình phong."

Bị vạch trần, Hứa Tri Lễ cũng không giận, ngược lại còn cười hì hì, níu lấy tay áo cô nũng nịu: "Mẹ~ mẹ cho tụi con đi đi mà. Con nghe người ta kể, chợ có nhiều thứ lắm. Con nằm mơ cũng thấy muốn đi."

"Thôi nào, buông mẹ ra, mẹ còn đang làm việc đây."

Nghe vậy, cậu nhóc đành buông tay, gãi đầu gãi tai. Cô dịu giọng lại: "Tri Lễ này, từ đây ra đến trấn Thanh Dương còn sáu dặm đường. Cái mông con vừa lên da non, nếu bị cọ xát hay đổ mồ hôi thì mấy hôm nay mẹ xoa thuốc cũng uổng công. Còn nữa, đồ ăn trong nhà mình để vậy ai trông? Con yên tâm nổi không?"

Cô không mắng, chỉ hỏi nhẹ nhàng, vậy mà Hứa Tri Lễ đã cúi gằm mặt xuống, lí nhí: "Không ạ…"

"Thế thì thôi. Nhà mình dành dụm từng chút một, chẳng dễ gì. Mấy con ở nhà trông nhà. Sang năm, đợi Đại Tráng lớn thêm chút nữa, mẹ hứa sẽ dẫn tụi con đi chợ!"

"Thật ạ?"

"Đương nhiên, mẹ hứa là giữ lời. Đợi khi Đại Tráng tự đi được rồi, cả nhà mình sẽ đi chung."

"Yeah!" – Hứa Tri Tình cũng vỗ tay reo lên, ánh mắt sáng rỡ.

Liễu Vân Sương nhìn các con, trong lòng không khỏi xúc động. Mới đó thôi mà hai đứa đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.

"Các con ở nhà nhớ cẩn thận, đừng để ai lén lấy mất đồ đạc trong sân đấy."

"Mẹ yên tâm, con là đàn ông mà!" – Hứa Tri Lễ ưỡn ngực tự hào. Từ sau câu nói của bà Ba hôm nọ, cậu nhóc lúc nào cũng lấy chuyện mình là "đàn ông trong nhà" ra để chứng tỏ bản thân.

"Ừ, đúng rồi, con là trụ cột của nhà mình mà. Vậy mẹ giao chị con, em con, cả Đại Tráng với cái nhà này cho con đấy!"

"Không thành vấn đề! Mẹ đi mạnh giỏi, cứ yên tâm!" – Cậu nhóc nghiêm túc đến mức còn vỗ ngực bồm bộp.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 52



Liễu Vân Sương cũng dặn thêm Hứa Tri Tình liệt kê ra xem trong nhà còn thiếu thứ gì, để mai cô tiện mua luôn một thể. Sau chuyến này, cô không định ra ngoài nữa.

Chuyện thiên tai sắp tới, cô cần ở nhà lo chu toàn mọi thứ.

Dưới ánh sáng nhạt của buổi sớm, trên đường đã rộn ràng người qua kẻ lại, ai nấy đều tay xách nách mang, vội vã chen chúc như sợ chậm chân sẽ lỡ mất món hàng tốt. Liễu Vân Sương cũng vậy, tay xách một chiếc túi lưới đã cũ, bước nhanh về phía Cung Tiêu Xã. Cô tới sớm, may mắn nên quầy thịt vẫn còn nhiều hàng tươi.

Cô nhanh tay mua năm cân mỡ lá – thứ này có thể dùng để thắng lấy mỡ, để dành nấu ăn. Rồi lại chọn một miếng xương sườn to bản, còn dính đầy thịt đỏ au. Những thứ như thế này mỗi ngày đều có giới hạn, ai tới muộn là đành ngậm ngùi về tay không.

Ở trấn, cán bộ công chức thì nhiều, tiền bạc chẳng thiếu, nên những thứ này không bao giờ đủ bán. Liễu Vân Sương trong tay vẫn còn một ít phiếu thịt, nhưng chẳng còn nhiều, cô còn phải để dành tới dịp Tết, khi cần gom góp đủ thứ cho mâm cỗ gia đình. Chi tiêu lúc nào cũng phải chắt chiu, không thể hoang phí một xu.

Mua xong thịt, cô rẽ vào cửa hàng bách hóa. Trên kệ còn bày bốn miếng đế giày, cô lấy hết. Rồi lựa thêm hai miếng vải nhung, định về nhà cắt may thân giày. Năm nay, dù khổ mấy, cô cũng nhất định phải làm cho mỗi người trong nhà một đôi giày mới đón năm.

Chưa xong, cô mua thêm một cái cuốc, năm cái bát sứ nhỏ. Bát trong nhà vốn đã không đủ, đưa cho Đại Tráng một cái thì lại thiếu thêm. Rồi cô mua thêm một con dao gọt vỏ, một cái cán bột. Hai món này thiết thực, vì sắp tới chắc trong nhà sẽ ăn nhiều khoai tây và mì – món ăn dân dã nhưng no bụng. Hai món này mà thiếu đồ làm bếp thì bất tiện đủ đường.

Đi ngang quầy bán văn phòng phẩm, mắt cô dừng lại. Cô mua hai cây bút chì và hai quyển vở ô ly. Cô biết chữ, nhưng bọn trẻ thì chưa được đi học. Sang năm tới, cô định gửi chúng đến trường, giờ tranh thủ dạy trước vài chữ cái, vài con số. Có nền tảng rồi, khi đi học sẽ đỡ vất vả hơn.

Qua quầy gia vị, cô mua một ít bột ngọt, rồi lấy thêm năm cân muối – muối thì dùng quanh năm, càng nhiều càng tốt. Đồ ăn vặt chỉ mua ba cân bánh quy to, loại này trẻ con trong nhà thích lắm. Còn hoa quả đóng hộp thì cô không mua, thấy phí tiền.

Lúc quay ra, dòng người đông hơn hẳn. Cô liền vội vàng bước nhanh đến trạm lương thực, mua thêm mười cân bột mì. Trong nhà vẫn còn ít bột cũ, nên mua vừa đủ, không tham.

Cuối cùng mới là chợ phiên. Cô chọn mua năm cái liềm loại lớn, hai cái nồi nhôm không nắp – ở quê, người ta thường dùng loại này, đục hai lỗ rồi luồn dây thừng vào làm quai xách, đơn giản mà tiện lợi. Nhà có mấy cái chum lớn nhỏ đều phải dùng đến, nhất là sắp tới cô định muối dưa cải chua. Nghĩ thế, cô lại mua thêm ba cái chum, để phòng lúc cần thì khỏi phải chạy mượn hàng xóm. Một cái rổ nữa cũng được thêm vào tay xách, vì nghĩ sau này chắc thường xuyên phải trộn bột làm mì.

Tới hàng rau, cô mua một bó hành lá, hai bó cần tây, nhìn qua giỏ đã chất đầy. Cô còn muốn mua thêm trứng gà và bắp cải, nhưng trong tay đã không còn chỗ.

Đang phân vân, bỗng mắt cô sáng lên khi thấy một xe hàng bắp cải.

"Bác ơi, nhiều bắp cải thế ạ?" – cô bước tới, giọng có chút mong chờ.

"Ừ, cháu gái, đây đều là bắp cải sớm, cuộn chặt lắm. Một xu một cân, lấy đồ đổi cũng được, cháu muốn bao nhiêu?" – ông lão bán hàng đáp, tay vẫn thoăn thoắt sắp xếp đống rau xanh.

Một xu một cân, giá ấy cũng coi như bằng lần trước cô mua.

"Bác ơi, số còn lại của bác còn bao nhiêu cân ạ?" – cô hỏi tiếp.

"Số này á, chắc phải được ba trăm cân."

Ba trăm cân… nhiều thật, muối hết chắc cũng không kịp ăn. Nhưng với tính cách của Liễu Vân Sương, đã tính thì làm tới cùng.

"Vâng, vậy cháu lấy hết chỗ này ạ."

"Cái gì? Cháu lấy hết á?" – ông lão tròn mắt, tưởng tai mình nghe nhầm.

"Vâng ạ, cháu lấy hết. Nhưng mà bác phải chở về giúp cháu, nhiều đồ thế này, cháu không mang nổi một mình đâu."

Nghe vậy, ông lão cười hể hả. Cô gái này nhìn đơn giản mà lại là khách sộp, không ngờ luôn!

"Được, được, không thành vấn đề. Bác có xe bò, chở thẳng về cho cháu luôn. À mà, nhà cháu ở đâu?"

"Đội sản xuất Hồng Tinh ạ." – cô đáp dứt khoát, chẳng chút ngần ngại.

"Trùng hợp quá! Bác về cũng tiện đường. Nhưng mà cháu gái, đợi bác một chút nhé, bác còn mấy củ cải nữa, đợi bác bán nốt rồi chở qua cho cháu được không?"

Liễu Vân Sương nhìn qua, thấy mớ củ cải cũng tươi, có cả củ trắng lẫn củ xanh.

"Chỗ này còn bao nhiêu ạ, giá cả thế nào? Nếu hợp lý thì cháu mua luôn."

"Ôi chao, cũng là một xu một cân thôi, cháu cứ trả sao cũng được."

Không ngờ lại thuận lợi như vậy, thế thì cần gì xe đạp nữa!

"Vậy được, chúng ta cân thử xem, rồi bác chở về giúp cháu nhé."

"Được rồi!" – ông lão gật đầu như giã tỏi, mặt tươi như hoa cải.

Hai người làm nhanh gọn. Bắp cải đủ ba trăm lẻ sáu cân, ông tính tròn ba đồng, không lấy phần lẻ. Củ cải tám mươi bảy cân, tính tám mươi, tròn ba đồng tám hào.

Liễu Vân Sương không trả giá, móc tiền đưa luôn. Ai cũng vất vả kiếm sống, ép nhau làm gì. Nhận được tiền, ông lão càng vui vẻ hơn.

"Cháu gái, cháu để đồ lên xe bò bác, bác chở về cho."

"Vâng ạ, bác cứ thu dọn đi, cháu tranh thủ đi mua thêm ít dưa chuột. Còn phải ghé qua cửa hàng tạp hóa nữa, mua thêm một cái vại. Trước cháu không tính đến việc muối thêm củ cải, giờ nghĩ lại không biết trong nhà còn cái vại nào trống không nữa."

"Thế thì thôi, cháu cứ đi mua rau đi, lát bác đi cùng cháu sang cửa hàng tạp hóa."

"Vâng ạ."

Liễu Vân Sương chuyển bó cần tây và mớ hành lá cho ông lão, rồi nhanh chân sang khu khác trong chợ.

Vẫn là bà bác bán rau hôm trước, cả cái chợ này chỉ có mỗi bà ấy bán đầy đủ các loại rau củ. Mắt cô sáng rực khi thấy đậu đũa, không chần chừ, cô quyết định làm một mẻ dưa muối lớn.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 53



Cô chọn lấy mười cân đậu đũa, năm cân dưa chuột, năm cân cà chua. Thêm vào đó, cô mua ba mươi quả trứng gà — giá năm xu một quả, là trứng nhà người trong đội sản xuất, rất đáng tin. Cô tiện tay lấy luôn cái giỏ tre, dặn bà bác bán trứng gà: "Lát bác ghé ngang qua nhà cháu lấy giỏ nhé."

Nhà cũng gần chợ, nên cô không nán lại lâu. Cũng vì... nếu không thân quen, cô đã đi dạo thêm rồi. Nhưng gặp người quen thì ngại, chẳng mấy ai thích bị dòm ngó chuyện mua bán.

Bà bác bán trứng gà thì còn muốn ghé cửa hàng tạp hóa, mà lại không cùng đường với cô, thế là chia tay tại đây.

Cô quay lại chỗ ông lão, thì ông đã chuẩn bị xong mọi thứ. Cô chất đồ lên xe, đặt thêm cái gùi lớn lên trên rồi cùng ông đến cửa hàng tạp hóa. Ở đó, cô mua một cái vại sành lớn và một cái phích nước nóng — loại này trong nhà lúc nào cũng cần dùng đến.

Chuyến đi chợ hôm nay quả thật là thu hoạch lớn. Không bàn đến chất lượng, chỉ riêng số lượng thôi cũng đủ khiến người khác trầm trồ.

Trên đường về gần đến nhà, ông lão đột nhiên quay sang hỏi:

"Cháu gái, cháu là con bé nhà Lão Liễu đấy à?"

"Vâng ạ, bác biết nhà cháu ạ?"

"Ừ, bố cháu là một trong số ít người biết chữ ở vùng này đấy. Trước bác còn ghé xin nước uống ở nhà cháu nữa cơ."

Cô tin lời ông nói. Nhà cô ở ngay bên đường cái, người đi qua thấy khát ghé vào xin bát nước là chuyện thường. Mà bố cô... đúng là người có học.

Bố cô, Lão Liễu — người xưa nói “hổ sinh hổ, phụ sinh hùng”, vậy mà lại phải chôn giấu tài năng, sống co cụm trong cái vùng quê nghèo xác xơ này. Nếu sinh vào thời khác, có khi đã thành quan lớn, vinh hiển cả họ. Đằng này, hết thời, hết cơ, đến con cũng bị liên lụy.

"Vậy thì đúng rồi. Biết đâu bố cháu còn nhớ bác ấy chứ! Haiz..."

Chuyện nhà Lão Liễu, trong cái làng này, ai mà chẳng tỏ tường. Ông lão cũng không nói thêm nữa. Có những nỗi đau người ta không tiện khơi lại.

Vừa hay, về đến cửa nhà. Từ trong sân, Hứa Tri Tình đã chạy ra mở cửa.

"Mẹ, mẹ về rồi ạ?"

"Ừ. Bác ơi, phiền bác chuyển giúp cháu mấy thứ này vào sân với."

"Được rồi, không thành vấn đề."

Mọi thứ được đặt dưới cửa sổ. Hứa Tri Tình bưng hai bát nước ra, lễ phép đưa ông lão:

"Ông ơi, ông uống nước ạ."

"Ây da, cảm ơn cháu gái, ngoan lắm!"

Ông nhìn con bé, quay sang khen ngợi: "Cháu gái à, con bé này giỏi lắm, thật tháo vát!"

Liễu Vân Sương mỉm cười, không giấu được vẻ tự hào. Hứa Tri Tình là niềm kiêu hãnh của cô — cũng là vết thương lớn nhất trong đời cô. Kiếp trước, chính tay cô đã đẩy con bé vào con đường đen tối. Kiếp này, cô nhất định phải để con gái được sống đúng như ánh sáng của nó.

Ông lão không nán lại lâu, còn phải về lo việc nhà. Dân làm nông là thế, việc thì chẳng bao giờ hết.

Trên đường, ông có nói sẽ trồng thêm cải các loại. Nhưng Liễu Vân Sương cũng chẳng hứa hẹn gì. Giờ mà nói trước thì lỡ sau này lũ lụt, mất mùa, lại sinh chuyện phiền. Đến khi cần thì ra chợ mua, tiện đâu tính đó.

Ba đứa nhỏ trong nhà cứ quay quanh đống đồ mới mua, mắt sáng như sao, miệng không ngớt xuýt xoa. Đại Tráng cũng xúm vào, không kém gì bọn trẻ.

"Mẹ ơi, mấy thứ này là của nhà mình thật à?"

"Chứ chẳng lẽ người ta chở tới đây cho vui chắc?" Liễu Vân Sương buồn cười nhìn con, trước kia bà cụ Hứa còn làm chủ, trong nhà chưa từng một lần nào mua đồ nhiều như thế này.

"Mẹ, mẹ, nhà mình phát tài rồi ạ?" — Hứa Tri Lễ ngẩng mặt hỏi, giọng ngây thơ mà rộn ràng.

"Haha, phát tài gì chứ. Số tiền mười đồng mẹ lấy từ chỗ bà nội con giờ tiêu sạch rồi."

Chuyện này không thể nói thật, nếu không sau này khó mà giải thích. Cô phải chuẩn bị sẵn sàng cho những lời quanh co hợp lý.

"Biết thế lúc ấy để bà nội đánh con thêm trận nữa, con xin thêm được ít tiền thì giờ tốt rồi."

Ơ… cái thằng nhóc này!

"Con nói bậy gì thế? Lại còn định làm giàu bằng cách ấy à? Sau này cả nhà mình sẽ cùng nhau cố gắng, rồi ngày tháng tươi đẹp cũng sẽ tới thôi."

"Mẹ, con biết mẹ thương con. Con nhất định sẽ ngoan. Hôm nay con còn đan đáy giỏ với chị đấy."

"Giỏi lắm!" — Liễu Vân Sương không tiếc lời khen, cả lũ nhỏ đều vui như Tết.

Thật ra, kiếp trước của Liễu Vân Sương chưa từng có những cảnh tượng như hôm nay.

Thời đại ấy, con người sống dè dặt, lời yêu thương cũng trở nên xa xỉ. Những câu như "Mẹ yêu con", "Con giỏi lắm", hay "Bảo bối" – hiếm lắm mới được nghe. Tình cảm thường được giấu kín trong hành động, chẳng mấy ai dễ dàng nói ra miệng.

Nhưng sống lại một đời, cô đã không còn để tâm đến những khuôn phép hay e dè ấy nữa. Thứ cô quan tâm lúc này là làm sao để cuộc sống của cả nhà khá hơn, ấm áp hơn từng chút một.

"Nhiều đồ thế này là đủ rồi, những thứ cần thiết trong nhà cũng mua hết cả rồi, không cần mua thêm nữa đâu." – cô dặn lại mấy đứa nhỏ.

"Đúng vậy, chúng ta dọn mấy bó rau này đi, muối dưa cải chua trước đã. Còn mấy củ cải kia, làm thêm ít dưa muối nữa." – cô nói tiếp, vừa tay xắn áo chuẩn bị rửa rau.

"Dưa muối là gì ạ?" – Hứa Tri Tình tròn mắt hỏi, giọng tò mò không giấu được.

"À, là món dưa muối ngon lành mà con hay ăn đấy." – cô bật cười, cũng không biết phải giải thích sao cho dễ hiểu, thôi thì cứ để khẩu vị trả lời thay.

May mà mấy đứa nhỏ cũng không hỏi thêm, chỉ hăng hái giúp cô lấy bắp cải ra phơi cho ráo nước. Củ cải thì được rửa sạch, phần rễ cứng cáp bên dưới bị cô gọt hết, để lại phần củ trắng nõn mịn màng, sẵn sàng cho vào chum.

Đang lúi húi làm việc, Hứa Tri Tình bỗng nhớ ra chuyện, vội vã nói:
"Mẹ, hôm nay không ai đến nhà mình, nhưng có một người cứ đứng ngoài cửa nhìn vào mãi. Mẹ chưa về, nên chúng con không dám ra ngoài."

Liễu Vân Sương nghe xong thì giật thót mình, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô vội hỏi:
"Nhìn rõ người đó là ai không?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 54



"Không ạ… chúng con chỉ đứng trong nhà nhìn ra. Hình như là đàn ông, nhưng mà con chưa gặp bao giờ. Trước khi mẹ về thì chú ấy đi rồi, con thấy hình như là đi lên núi."

Nghe đến đây, tim cô khẽ nhói lên. Trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
"Ừ, mẹ biết rồi. Mấy đứa làm tốt lắm. Sau này gặp chuyện như vậy, tuyệt đối không được ra ngoài, an toàn là quan trọng nhất, nhớ chưa?"

Liễu Vân Sương thầm nghĩ. Người lạ kia là ai? Ngoài nhà họ Hứa, cô không hề gây thù chuốc oán với ai khác. Vùng này lại thưa người, gần như không có hàng xóm nào cạnh nhà họ. Nếu người đó không đi nhầm thì chỉ có thể là nhằm vào cô.

Càng nghĩ càng không ra, cô đành dặn lòng mấy ngày tới phải cẩn thận hơn.

"Thôi, dẹp đã. Dọn dẹp xong rồi ăn cơm thôi!" – cô dặn.

Hôm nay vẫn là cháo trắng, nhưng có thêm hai món mặn: cà chua xào trứng và dưa chuột trộn. Những món đơn giản nhưng rất đưa cơm, lại mát mẻ dễ ăn.

Ba đứa nhỏ ăn ngon lành, vừa ăn vừa xuýt xoa khen "ngon quá", mỗi đứa đều tự tay vét sạch chén của mình. Có thể nói, hôm nay là lần đầu tiên chúng được ăn một bữa ngon như vậy.

Sau bữa cơm, việc nhà vẫn chưa xong. Liễu Vân Sương tranh thủ thu dọn hết số củ cải còn lại, rồi gói vài phần khoai lang khô và rau tươi đem theo. Rau này là cô trồng sau nhà, tuy chưa lớn hẳn nhưng rất tươi non, mềm mại như lá mạ đầu mùa.

Người khác chắc còn tiếc chưa muốn hái, nhưng cô không để tâm đến chuyện ấy. Cô nghĩ: có rau ăn là tốt rồi, đợi lớn nữa lại gặp sâu, hỏng hết thì phí công.

Cô rảo bước sang nhà bà Ba – nhà bên cạnh...

Ở sân sau, bà Ba đang ngồi bên cửa sổ, tay thoăn thoắt cắt đậu cô ve thành từng sợi nhỏ để phơi khô. Đây là cách để giữ rau cho mùa đông, rất tiện.

"Vân Sương đến rồi đấy à, ngồi xuống đi cháu." – bà Ba mỉm cười gọi cô.

"Dạ, bác Ba, cháu mang ít khoai lang khô cho bác, loại này cháu để nửa khô nửa ướt, ăn liền được đấy ạ. Còn có ít rau nữa, cháu mới hái, non lắm." – cô lễ phép đưa túi sang.

"Ôi chao, con bé này, mang gì đến thế? Nhà bác có thiếu gì đâu, mang về cho mấy đứa nhỏ mà ăn." – bà Ba trách yêu, giọng đầy thương mến.

"Ở nhà cháu còn nhiều mà bác. Hai bác giúp cháu không ít chuyện, cháu mang sang biếu bác là chuyện nên làm." – cô đáp chân thành.

"Chúng ta là hàng xóm bao nhiêu năm rồi, còn khách sáo làm gì con bé." – bà Ba cười, nhưng trong mắt đã lấp lánh xúc động.

Liễu Vân Sương thật lòng biết ơn. Họ không phải ruột rà, không bà con thân thích, nhưng luôn sẵn lòng dang tay giúp đỡ. Trong thời buổi này, có được một tấm lòng như vậy thật không dễ.

"Bác Ba, hôm nay cháu sang còn muốn nói với bác một chuyện. Tri Tình bảo là ban ngày có người lạ cứ đứng ngoài cửa nhà cháu nhìn vào. Cháu không rõ người đó làm gì."

Nghe xong, bà Ba lập tức hạ kéo, ánh mắt sắc lại.

"Sợ là kẻ trộm đấy, nhà mình thì toàn người già trẻ nhỏ, càng phải cẩn thận hơn!"

"Ai nói không phải chứ… cháu cũng nghĩ nên để mọi người xung quanh biết mà đề phòng. Cẩn tắc vô ưu…" – cô gật đầu, lòng vẫn còn bồn chồn.

Nếu là người nhà họ Hứa, thì Tri Tình không thể không nhận ra. Mà những kẻ gian bây giờ cũng nhiều mánh khóe, không thể lơ là.

"À đúng rồi, Vân Sương, tiện thể ra vườn giúp bác nhổ ít tỏi mới đi." – bà Ba đột ngột đổi đề tài.

"Thôi bác, bác vất vả trồng được, cháu sao dám lấy."

"Không sao đâu con. Hai bác ăn không bao nhiêu, năm nào cũng dư lại cả vạt. Đây là tỏi mới, vị thơm ngon lắm, cháu không ăn hết thì mang về trồng tiếp cũng được."

Vừa nói, bà vừa dắt cô ra sân trước. Ở đó là hai luống đất nhỏ, một bên trồng tỏi và hành tây, bên kia còn vài bụi gừng thấp lè tè.

Liễu Vân Sương nhìn một lượt rồi không khách sáo nữa. Cô xắn tay áo, cúi người bắt đầu giúp bà thu hoạch hết cả hai luống, lòng thầm nghĩ: kiếp này, những người tốt với mình, nhất định phải quý trọng từng chút một.

Bà Ba hào phóng cho cô hơn ba mươi củ tỏi — từng củ đều còn tươi mới, nhìn thôi đã thấy đủ để dùng trong một khoảng thời gian dài.

Về đến nhà, Hứa Tri Ý vẫn còn say ngủ, hai đứa lớn thì đang ngồi bên hiên, chăm chú đan đáy giỏ. Trong sân, hai luống hành đang lên xanh mướt. Còn bảy cái giỏ đã đan xong, sạch sẽ, chắc chắn, sẵn sàng cho đợt trồng mới.

"Tri Tình, Tri Lễ, chúng ta ra cửa lấy ít đất về đây. Mẹ muốn trồng thêm ít hành, với cả số tỏi bà Ba vừa cho, chúng ta cũng trồng một ít."

Nghe mẹ nói, hai đứa trẻ liền đứng bật dậy, chạy tới bên cô. Mắt nhìn đống tỏi trong tay mẹ mà sáng rỡ như ánh mặt trời ban sớm.

"Đây là tỏi mới, vừa thu hoạch năm nay, thơm quá mẹ ơi! Mẹ ơi, mẹ có thể muối cho chúng con một hũ tỏi chua ngọt không?"

Hằng năm, bà cụ Hứa đều làm một ít tỏi chua ngọt, dù hơi tốn đường với giấm, nhưng Hứa Tri Vi thì mê lắm. Mà mấy đứa trẻ trong nhà, đứa nào lại chẳng thèm thuồng cái món ấy.

"Được, nhưng số tỏi này không nhiều đâu. Chúng ta phải trồng thêm mới có đủ. Giữ lại một ít để Tết làm bánh chẻo, còn lại thì muối một hũ nhỏ thôi. Nếu các con thích ăn, sang năm mẹ sẽ trồng nhiều hơn."

"Mẹ thật là tốt nhất trên đời!" — Hứa Tri Lễ reo lên, mặt mày hớn hở như nhặt được vàng. Dù mẹ vừa nói là không có nhiều, nhưng cậu nhóc chỉ mới ngỏ ý, mẹ đã đồng ý ngay tắp lự.

"Chỉ cần các con ngoan, hiểu chuyện, thì chỉ cần mẹ có thể làm được, mẹ nhất định sẽ không từ chối."

"Vâng! Vậy sang năm mẹ con mình cùng nhau trồng tỏi nhé!"

"Ừ, hứa rồi đấy."

Liễu Vân Sương trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Hai đứa con giờ đã biết nghĩ, cái gì cũng thăm dò ý mẹ, không còn vòi vĩnh hay mè nheo như trước nữa. Được như vậy, không chiều chúng thì chiều ai?
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 55



Ba mẹ con cầm xẻng ra cửa lấy đất. Mảnh đất trước sân, toàn là đất đen mịn, chỉ cần cuốc lên là thơm mùi ẩm ướt. Loại đất này trồng gì cũng tốt. Nhìn mấy hàng ngô đã cao ngang hông, Liễu Vân Sương không khỏi thở dài — nếu như không xảy ra chuyện kia, năm nay nhất định sẽ là một mùa bội thu.

Mỗi người một tay xúc đất, đổ đầy vào bảy cái giỏ đan sẵn, xong xuôi mới quay về nhà.

Con bé út Hứa Tri Ý vẫn đang ngủ say, Liễu Vân Sương liền cùng hai đứa lớn bắt tay vào trồng rau. Đám rau ăn lá trồng từ trước giờ đã bắt đầu bén rễ, có thể tỉa ăn dần. Cô tranh thủ nhổ vài cây non, trồng vào giỏ cho gọn.

"Mẹ ơi, nhà mình phải đan thêm giỏ nữa rồi, chừng này rau không đủ trồng đâu."

Đúng vậy. Cô vẫn thường tưới Linh tuyền cho rau, nên rau trong vườn lá non mướt, thân mập mạp. Mỗi giỏ chỉ trồng thưa thớt để rau còn có không gian phát triển.

"Ừ, lát nữa con nhổ hết mấy cây cần tây kia đi, mẹ trồng sang hai cái chậu đất, để một thời gian nữa có mà ăn."

"Vâng. Ngày mai con lại đi chặt ít cành liễu."

"Con cũng đi!" — Hứa Tri Lễ chen vào. "Mông con lành rồi. Nếu để chị con đi một mình, con cũng không yên tâm."

Hai đứa nhỏ bàn bạc rôm rả, chưa kịp để mẹ phản đối, đã tự phân chia công việc xong xuôi.

Liễu Vân Sương đang tính lên tiếng, thì vừa ngẩng đầu đã thấy bóng Hứa Tri Vi đang đi vào sân. Lông mày cô không kìm được mà nhíu chặt. Cô ta lại đến làm gì nữa đây? Thật phiền!

"MỢ, mọi người đang làm gì đấy ạ?"

"Trồng rau. Có việc gì sao?"

Giọng nói của Liễu Vân Sương rất đỗi bình thản, nhưng sắc lạnh. Tuy không đuổi thẳng mặt, nhưng cũng chẳng có gì thân thiện.

"Cháu đến... là muốn nói cho mợ biết, chuyện giữa mẹ cháu và cậu hai, thật sự không như mợ nghĩ. Mợ đã hiểu lầm rồi."

Ồ, tới tận cửa để giải thích đây mà. Còn ra vẻ "trong sáng".

"Tri Vi, cháu không cần phải nói với tôi những lời này."

Đối phương nghe vậy thì bắt đầu sốt ruột, môi mím lại, giọng gấp gáp:

"Mợ, đây là sự thật. Cho dù mợ có tin hay không, thì đây vẫn là sự thật."

Liễu Vân Sương bật cười, nụ cười nhạt nhẽo như nước ao thu. Đứa nhóc này, dù có hệ thống gì sau lưng thì cũng vẫn chỉ là một đứa con gái mười tuổi, non nớt lắm.

"Nếu là sự thật, thì càng không cần phải giải thích."

"Vâng, cháu đến đây... ngoài chuyện đó, cũng là để nói thêm rằng, mẹ cháu sắp đi xem mắt rồi. Có thể thời gian tới, chúng cháu sẽ rời khỏi đây. Cháu rất biết ơn mợ, ngày trước mợ từng nuôi nấng cháu. Dù cậu hai đối xử không tốt, nhưng mợ... cũng đừng buồn nữa."

Ồ, hay thật! Bây giờ còn dám đứng đây mà rót mật vào tai cô? Định tẩy trắng cho mình trước khi “bay cao bay xa” à?

"Tri Vi, cháu nghĩ sai rồi. Giữa tôi và cậu hai của cháu, bất kể có chuyện gì đi nữa, cũng đều là chuyện đã qua rồi. Đã qua thì nên quên đi. Gia đình tôi hiện giờ sống rất tốt. Sau này... đừng nhắc đến người nhà họ Hứa trước mặt tôi nữa."

Hứa Tri Vi hơi khựng lại, mặt xám xịt, rõ ràng là không vui.

Trong đầu cô ta, giọng nói máy móc vang lên:
"Hệ thống, tôi cũng là người nhà họ Hứa mà... bà ta không muốn nhìn mặt tôi luôn sao?"

"Ký chủ, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng đến tìm Liễu Vân Sương nữa. Cô ta vốn không muốn dây dưa gì với cô. Lần trước còn cố tình sỉ nhục cô trước mặt bao người, cô không nhận ra sao?"

"Nhưng tôi không cam lòng. Tôi không muốn người ta nghĩ sai về mình như vậy. Những ngày qua chẳng ai chơi với tôi cả…"

"Haaiz… ký chủ, cô vẫn còn quá ngây thơ. Cho dù cô ta hiểu, cô nghĩ cô ta sẽ ra ngoài mà bênh vực cô sao? Đừng mơ mộng nữa. Cô là nữ chính mà tôi chọn. Tương lai của cô không nên bị trói buộc ở nơi tồi tàn này. Vì mấy chuyện lặt vặt mà u sầu, có đáng không?"

Thì ra, cái “hệ thống” trong đầu Hứa Tri Vi, chẳng khác nào một quân sư quạt mo. Cô ta là người được chọn, là "nữ chính", nên có lẽ... ngay từ đầu, mọi thứ đúng là không như người ta tưởng.

Tuy Hứa Tri Vi chỉ mới mười tuổi, tâm trí vẫn còn non nớt, nhưng có cái "hệ thống" như quân sư quạt mo bên cạnh thì không thể xem thường. Nó thông minh, tinh quái, hơn nữa lại biết lần trước Liễu Vân Sương cố ý giăng bẫy – chuyện này mà để lâu, sớm muộn gì Hứa Tri Vi cũng bị dắt mũi, tẩy não đến không còn phân biệt phải trái.

Nếu có thể dẹp được cái hệ thống ấy thì tốt biết bao. Nhưng đây là thứ không thể nhìn, không thể sờ, lại còn dính dáng đến mê tín – trong thời đại này, nói ra chắc chắn bị cho là đầu óc có vấn đề. Cô phải làm gì đây?

Liễu Vân Sương nhìn Hứa Tri Vi, giọng bình thản mà dứt khoát:
"Hứa Tri Vi, cháu về đi. Lát nữa mà người nhà không thấy cháu, họ sẽ lo lắng đấy."

Lúc này, để cô ta rời đi là lựa chọn khôn ngoan nhất. Cô cần thêm thời gian để suy nghĩ kỹ càng hơn.

Không ngờ, Hứa Tri Vi lại lật ra một con bài mới:
"Mợ, ngày mai và ngày kia mẹ cháu phải đi xem mắt. Nếu mợ không bận gì, có thể đến cùng mẹ cháu một chuyến không? Mợ giúp mẹ cháu nhìn người một chút."

Nghe như là lời mời chân thành, nhưng thực chất lại chẳng khác gì một chiêu đánh bóng bản thân. Dùng chuyện gia đình để kéo người ta về phe mình. Nhưng ai thèm quan tâm?

Liễu Vân Sương cười nhạt, ánh mắt như chẳng buồn động đậy:
"Tôi không đi đâu. Ánh mắt chọn người của tôi vốn không tốt."

Nói rồi, cô tự bật cười, chua chát và cay nghiệt – một tiếng cười đủ để rạch đôi lớp vỏ bọc đạo đức giả của ai đó.

"Ký chủ, cô ta đang nói cậu hai của cô không ra gì đấy. Cô đừng để bị lừa!" – hệ thống bên tai Hứa Tri Vi nhanh nhảu nhắc nhở.

Lúc này Hứa Tri Vi mới giật mình. Vẻ mặt cô ta hơi trầm xuống, nhưng rồi lại khôi phục nét điềm đạm. Không tức giận, không phản bác, chỉ mỉm cười lịch sự:
"Mợ, cháu mời mợ thật lòng đấy, mợ nhất định phải đến nhé!"

Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên một giọng trẻ con đầy bất mãn:
"Sao chị lại như vậy? Chúng tôi đâu còn quan hệ gì với bên đó nữa. Chị cứ nhất định phải kéo mẹ tôi đi làm gì? Chị có ý gì?"

Là Hứa Tri Lễ – như một chú sư tử con đang xù lông, cậu trừng mắt nhìn Hứa Tri Vi.

Hứa Tri Vi ngẩn người, khó tin nhìn cậu nhóc:
"Em hai, em đang nói chuyện với chị à?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 56



Trong mắt cô ta thoáng hiện nét uất ức, giống như không thể tin được người từng lẽo đẽo theo sau mình như cái đuôi nay lại quay ngoắt thái độ. Trước kia, đến cả khi cô ta… đánh rắm, cậu nhóc còn khen thơm. Giờ thì sao? Cậu ta lại nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, lạnh nhạt.

Liễu Vân Sương thì ngược lại – trong lòng cô khẽ dậy sóng vui mừng. Không phải vì con trai bênh vực mình, mà là vì... sự thay đổi này.

Hứa Tri Lễ đã biết phân biệt đúng sai, không còn mù quáng chạy theo "nữ chính" như kiếp trước nữa. Có lẽ, chỉ cần cô can thiệp đúng lúc, thì dù Hứa Tri Vi có mang hào quang sáng chói đi nữa, cũng không thể một tay che trời.

Hứa Tri Lễ siết nắm tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hứa Tri Vi, giọng đanh lại:
"Chị đi đi. Chuyện bên đó chúng tôi không muốn dính dáng nữa. Mấy người muốn làm gì thì làm, chẳng liên quan gì đến chúng tôi. Hơn nữa, chị là con gái cô út. Trước kia tôi cứ tưởng chị là chị gái ruột, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi. Chúng ta không giống nhau. Tôi không thích chị, điều đó tôi hiểu rất rõ. Từ giờ trở đi, tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa. Chị về đi."

Nói rồi, cậu nhặt rau rơi dưới đất lên, cắm cúi tiếp tục làm việc, như thể cuộc đối thoại kia chưa từng tồn tại.

Hứa Tri Vi đứng ngẩn người, không tin nổi chuyện vừa xảy ra.
"Hệ thống, chuyện này là sao?"

"Không phải cậu ta đã nói rồi sao? Trước kia tốt với cô vì tưởng cô là chị ruột. Giờ phát hiện ra cô là giả, còn đến đây gây chuyện… Người ta ghét cô cũng là bình thường thôi." – hệ thống lạnh lùng đáp.

Đúng là tên hệ thống này chỉ giỏi thêm dầu vào lửa. Hứa Tri Vi bị ghét rồi, mà còn không biết chuyện gì đang đợi mình phía trước nữa.

Liễu Vân Sương nhìn biểu cảm tan nát của cô ta, cũng không nỡ đẩy thêm một cú.

"Tri Vi, cháu về đi. Tri Lễ còn nhỏ, có gì nói cũng chưa suy nghĩ kỹ. Cháu đừng chấp thằng bé. Trước đây nó quý cháu thật lòng, nhưng thân phận của cháu thay đổi quá đột ngột, nó chưa chấp nhận được. Cứ cho nó thời gian đi."

Nghe đến đây, Hứa Tri Vi ngẩng đầu, ánh mắt ướt nhòe, như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm:
"Mợ… thật vậy sao?"

"Ừ. Mau về đi, đừng để người lớn trong nhà phải lo."

"Vâng…" – Hứa Tri Vi quay lưng, đi được vài bước vẫn còn ngoảnh lại nhìn. Nhưng Hứa Tri Lễ không nhìn cô lấy một lần, vẫn chăm chú nhặt rau, như chẳng hề hay biết có một người từng rất thân thiết đang chờ cậu nói một lời níu kéo.

Liễu Vân Sương chỉ có thể nói đến vậy. Cô biết Hứa Tri Vi đã bắt đầu sinh nghi. Cái nhìn của "nữ chính" với cô đã thay đổi.

Nhưng điều khiến cô lo không phải là bản thân, mà là ba đứa trẻ. Chúng chưa đủ khả năng tự bảo vệ mình. Một khi rơi vào bẫy, hậu quả sẽ khó lường.

Phải nhanh chóng kiếm tiền, rời khỏi nơi này. Có tiền, cô sẽ đưa mấy đứa nhỏ lên thành phố, mua nhà ở đó, cắt đứt mọi liên hệ với Hứa Tri Vi.

"Mẹ, mẹ không sao chứ?" – giọng Hứa Tri Lễ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ.

"Không sao đâu, làm việc thôi."

Mấy đứa nhỏ đã thu dọn hết rau vào các chậu. Tính ra đã có bốn chậu hành lá, một chậu tỏi, hai chậu cần tây và bốn chậu rau cải – toàn là những thứ cần thiết.

Cô không để trong nhà mà xếp hết dưới cửa sổ, tận dụng ánh nắng. Trong nhà không nuôi gà, Đại Tráng lại không phá phách, nên rất yên tâm.

Trời bắt đầu ngả về chiều, cô cũng không định lên núi nữa. Tưới nước cho mấy luống rau mới trồng xong, nhân lúc bọn trẻ không để ý, cô lén cho thêm vài giọt nước linh tuyền – thứ quý giá mà cô giữ lại từ lần trước.

Dạo gần đây thời gian trôi quá nhanh. Tính ra, chỉ còn chưa đến mười ngày nữa là đến trận lũ lớn từng cuốn phăng cả xóm ở kiếp trước. Cô không thể lơ là.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Vân Sương lại lên núi. Vẫn là công việc quen thuộc: chặt cành liễu. Không có xe, không có trâu, cô chỉ có thể tự mình gánh xuống.

Không sao. Bao nhiêu cũng được. Làm được đến đâu, hay đến đó.

Ban ngày ở nhà không phải vì lười biếng hay trốn việc, mà bởi vì Liễu Vân Sương còn chưa yên tâm về chuyện bóng người lạ mà hai đứa trẻ từng nhắc tới. Cô cần xác minh rõ ràng.

Sáng sớm, trời còn âm u, sương mù trên núi phủ dày đến mức không nhìn thấy rõ đường. Nhưng cũng nhờ thế, cô tìm được một bụi liễu to, chặt được hẳn hai bó cành lớn. Buộc lại thành hai bó chắc chắn rồi mới thấy khó xử — làm sao mang hết về?

Gánh một lần thì được một bó, chứ hai bó thì nặng quá sức. Mà kéo về thì càng không khả thi, đất đá gập ghềnh, chưa chắc kéo nổi.

Cô đành giấu một bó vào bụi cây gần đó, lát nữa quay lại lấy tiếp.

Đang loay hoay, thì từ phía bụi cây sau lưng, một giọng nói vang lên:

"Đồng chí Liễu Vân Sương."

"Ối mẹ ơi!"

Cô giật mình quay lại, suýt đánh rơi bó cành đang cầm. Trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt quen thuộc nhưng xuất hiện chẳng đúng lúc chút nào.

"Lý Quốc Phong?! Anh làm tôi hết hồn đấy! Sao lại mò lên đây?"

Người này trạc tuổi cô, hồi nhỏ từng chơi đùa với nhau. Trẻ con nông thôn nghèo chẳng có trò giải trí nào, rảnh thì đi phụ việc đồng áng, mùa nào thức nấy. Có hôm theo người lớn ra đồng trồng đậu, nhặt bông lúa; có hôm lại xách giỏ đi khắp nơi kiếm rau dại, loại non thì ăn, già thì để băm cho gà.

"Xin lỗi, tôi không cố ý. Cô không sao chứ?"

"Không sao. Nhưng anh lên núi làm gì vậy?"

Lý Quốc Phong thoáng lúng túng, mím môi mãi không nói. Thấy thế, Liễu Vân Sương cũng mất kiên nhẫn, cúi người nhấc bó cành liễu dưới chân lên, định đi tiếp.

Anh ta thấy vậy thì quýnh quáng, vội lên tiếng:

"À... tôi có chuyện muốn hỏi cô một chút."

"Nói đi, có gì mà phải vòng vo?"

Liễu Vân Sương nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. To xác mà nói năng cứ như trẻ mới lớn, làm cô hơi bực mình.

"Chuyện là... à thì... gần đây cô có thấy ai từ trên núi gánh nhiều đồ xuống không?"

"Hửm?" — Cô nhíu mày, giọng nghi hoặc.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 57



Lý Quốc Phong cắn môi, rõ ràng đang cố tìm cách diễn đạt sao cho không quá lộ liễu. Nhưng ánh mắt lại thấp thoáng lo lắng.

"Thực ra... tôi trồng một ít khoai lang ở triền núi phía sau. Hôm trước lên thăm, phát hiện không còn gì nữa."

Ồ... vậy ra là chuyện này. Không trách sao nãy giờ anh ta cứ ấp úng như có tật giật mình. Nếu chuyện này bị đội sản xuất biết được thì rắc rối to. Tự ý trồng trọt trên đất tập thể là vi phạm kỷ luật, nhẹ thì bị khiển trách, nặng thì phải đi học tập cải tạo tư tưởng, lại còn có thể bị quy tội phá hoại của cải xã hội chủ nghĩa.

"Chờ đã... anh nói anh trồng khoai lang? Ở trên núi?"

Cô chưa kịp suy nghĩ kỹ đã thốt lên, giọng hơi cao, khiến anh ta hoảng hốt ra hiệu:

"Bà cô ơi, nhỏ giọng thôi!"

"À à, xin lỗi!" — Liễu Vân Sương vội vàng che miệng, cười gượng.

"Vậy... anh hỏi tôi là vì?"

"Nhà cô gần đường mòn xuống núi mà. Hôm qua tôi định tới hỏi, nhưng lại sợ... sợ cô hiểu lầm."

Liễu Vân Sương thầm nghĩ: Hóa ra bóng người hai đứa nhỏ nhắc đến chính là anh ta!

Không nghe cô trả lời, Lý Quốc Phong càng sốt ruột hơn:

"Tình hình nhà tôi cô cũng biết rồi. Lương thực chia chẳng đủ ăn. Cô có thể giúp tôi giữ bí mật không, đồng chí Liễu Vân Sương?"

"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu. Hơn nữa... tôi còn biết một số chuyện mà có lẽ anh chưa nghe."

Lý Quốc Phong ngẩn người, ánh mắt hiện rõ sự kinh ngạc. Nhưng chưa kịp hỏi thêm, Liễu Vân Sương đã cười thản nhiên.

Cô đang rất vui.

Hứa Tri Vi à Hứa Tri Vi... xin lỗi nhé. Kiếp trước tôi nhường cô làm nữ chính rồi. Kiếp này, tôi không để cô dễ sống như vậy đâu.

Cô không ghét Hứa Tri Vi, chỉ là cô chướng mắt thái độ của bà cụ Hứa và Hứa Lam Xuân. Đã sống lại một lần, cô không thể để mình chịu thiệt thêm nữa.

"Lý Quốc Phong, mấy hôm trước tôi thấy Hứa Lam Hải với Hứa Tri Vi lén lút lên núi. Hai người đó bình thường chẳng bao giờ ra khỏi nhà. Ấy vậy mà giữa đêm khuya lại trở về trong tình trạng lấm lem, vội vội vàng vàng như đang mang thứ gì nặng."

Lý Quốc Phong vừa nghe xong thì mặt đỏ gay, nắm chặt tay:

"Không sai được, chắc chắn là khoai lang của tôi!"

Với anh ta, đám khoai ấy chính là kế sinh nhai. Trong nhà còn mẹ già bệnh tật, chị góa chồng với hai đứa cháu gái, chỉ còn anh gánh vác tất cả. Người anh cả thì đã tách hộ, sống riêng với vợ con từ lâu.

Người đàn ông ba mươi tuổi như anh, dáng dấp cũng sáng sủa, hiền lành, nhưng gia cảnh quá nặng nề nên vẫn chưa có ai để mắt. Thời đại này, đàn ông đến ba mươi mà chưa lấy vợ thì cũng chẳng khác gì bị coi là “ế”.

Liễu Vân Sương nghĩ tới thân phận của mình — cũng bằng tuổi anh, nhưng con gái lớn đã mười tuổi. Quả thật, số phận mỗi người một khác.

"Tôi cũng không rõ ràng lắm đâu, lúc ấy chỉ tình cờ thấy họ đi ngang khi tôi ra đóng cửa. Anh có thể tự tìm hiểu thêm, nhưng nhớ cho kỹ — đừng để người khác biết là tôi nói."

"Cô yên tâm! Tôi tuyệt đối không nhắc tới cô đâu. Cô đã giúp tôi, tôi sao có thể làm phiền đến cô được?"

"Ừm." — Liễu Vân Sương gật đầu, trong lòng thấy hài lòng.

Cô nói tiếp:

"Nghe nói dạo này Hứa Lam Xuân chuẩn bị đi xem mắt. Cô ta là bảo bối của nhà họ Hứa, lại rất sĩ diện, chắc chắn không để ai cười chê được."

Nghe vậy, mắt Lý Quốc Phong liền sáng rực lên như hiểu ra điều gì.

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô, đồng chí Liễu Vân Sương. Cô định về luôn à? Để tôi giúp cô gánh bó này nhé."

Nói xong, anh ta không đợi cô từ chối mà đã cúi người nhấc luôn bó cành liễu lớn hơn để lên vai.

"Ấy, không cần đâu, tôi tự gánh về được."

"Không sao, tôi cũng đang về, tiện đường mà."

Anh ta vừa nói vừa rảo bước xuống núi.

Liễu Vân Sương chẳng còn cách nào, vội gánh bó còn lại đuổi theo. Lý Quốc Phong không ghé vào nhà mà chỉ đặt bó cành liễu xuống cống nước rồi rời đi ngay. Anh còn có việc quan trọng cần lo, cô hiểu ý, cũng không giữ lại làm gì.

Cô nhanh chóng cảm ơn, rồi vội vã ôm cả hai bó cành liễu vào sân.

"Mẹ, mẹ về rồi. Người lúc nãy là ai thế ạ?" – Hứa Tri Tình từ trong bếp chạy ra, tay vẫn còn cầm cái vá, rõ ràng là con bé đã thấy cảnh ban nãy.

"Chú Lý Quốc Phong đấy, chú ấy giúp mẹ gánh một bó. Một mình mẹ không mang nổi cả hai."

"Ồ, mẹ, vào nhà mau lên, con nấu cơm xong rồi!" – Hứa Tri Tình phấn khởi kéo tay mẹ vào nhà.

"Được rồi, con gái mẹ giỏi quá. Đúng là trợ thủ đắc lực của mẹ."

Nghe mẹ khen, con bé cười híp cả mắt, vẻ mặt rạng rỡ như mặt trời nhỏ. Hai mẹ con đặt mớ cành liễu ra sân, trải đều cho khô, rồi mới quay vào nhà ăn cơm.

"Mẹ ơi, cần tây này phải làm sao mới ngon hả mẹ?" – Hứa Tri Tình vừa xới cơm vừa hỏi.

Cần tây hôm qua mới nhổ, toàn là phần non. Những cây to hơn đã để riêng ra ngoài.

"Không sao đâu. Tối nay chúng ta hấp bánh bao. Trưa nay mẹ sẽ hầm xương sườn, tối thì rán mỡ, còn phần tóp mỡ mình giữ lại làm nhân bánh bao. Nhân bánh bao thì cho thêm cần tây và cải thảo vào nữa, ăn vừa mềm vừa thơm."

"Vâng ạ! Lát nữa con sẽ ngâm thịt luôn!"

"Ừ, con làm đi."

Cơm nước xong, mọi người lại chia nhau làm việc. Hôm nay còn phải muối rau nữa. Cải thảo hôm qua phơi suốt cả ngày nắng, bây giờ đã đủ độ để muối.

Liễu Vân Sương tranh thủ nhào bột – hiện tại không có men nở, chỉ có thể dùng bột cái, nên phải ủ lâu hơn một chút.

Hứa Tri Lễ cũng không ngồi không, cậu dẫn theo Hứa Tri Ý và Đại Tráng đi rửa mấy cái vại lớn, rồi mang ra phơi khô. Sau đó, cậu bê cái vại to nhất vào đặt ở góc Đông Bắc của gian nhà phía Đông.

Cậu làm vậy là có lý – khi vại đầy lên, muốn di chuyển sẽ rất khó, phải đặt trước luôn.

Còn vại nhỏ thì dùng để muối dưa cải chua. Việc muối dưa này không phải đơn giản – cải thảo phải được bóc hết lớp lá già bên ngoài, chỉ giữ lại phần non bên trong. Sau đó rửa sạch, trần qua nước nóng để khử lạnh. Cô chỉ trần một lần, như vậy dưa mới giòn, ăn vào mới có hương vị riêng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 58



Số cải thảo còn lại chỉ để lại hai cây ăn trong hai hôm, phần lớn còn lại cô muối hết, vừa vặn đầy một vại lớn.

"Mẹ, phải chèn đá lên thì mới được, nhưng nhà mình đâu có tảng đá nào to để chèn?" – Hứa Tri Lễ nhìn quanh.

"Không sao, con xem, bây giờ rau vẫn còn lèn chặt, ta cứ đậy nắp vỉ, dùng tạm tảng đá trong sân chèn lên. Tối nay mẹ sẽ ra sông phía Tây tìm một tảng đá chèn cho chắc."

"Vâng!"

Nói rồi cậu nhóc chạy đi rửa sạch tảng đá, mang ra phơi nắng, đợi khô rồi mới mang vào đặt lên vại.

Sau đó cả nhà lại cùng nhau thái củ cải – lần này thái nhỏ, để muối dưa ăn dần. Đậu chua thì rửa sạch, bỏ đầu đuôi rồi để nguyên trái, ngâm cùng cho đậm vị.

Hứa Tri Lễ còn nằng nặc xin muối tỏi ngâm đường – thế là Liễu Vân Sương lấy luôn cái vại nhỏ, muối riêng một mẻ tỏi nguyên củ. Tỏi mới, không cần bóc vỏ, để cả củ ngâm mới thơm.

Bận rộn đến tận trưa, ánh nắng đã lên cao.

"Tri Tình, Tri Lễ, hai đứa thu dọn xong chỗ này nhé. Mẹ đi hầm thịt."

"Vâng ạ! Mẹ mau đi đi!" – Hứa Tri Lễ sốt ruột giục luôn, mắt sáng lên như mong chờ cả ngày chỉ để đến lúc này.

Liễu Vân Sương cười khẽ, cũng không nói gì thêm.

Cô vẫn dùng bếp ở gian nhà phía Đông. Cho thịt vào nồi nước lạnh, luộc qua một lượt để loại bỏ hết máu bẩn, rồi vớt ra.

Tiếp theo, cô đổ dầu vào chảo, phi thơm rồi cho xương lớn vào xào sơ. Lần trước cô bảo người bán thịt chặt khúc to quá, đảo trong chảo hơi khó, nhưng cũng tạm ổn.

"Tri Tình, lấy giúp mẹ cái phích nước nóng."

"Vâng ạ!"

Hầm thịt phải dùng nước sôi, thịt mới mềm mà không bị khô. Răng của Tri Ý yếu, phải nấu kỹ mới ăn được.

Chẳng bao lâu sau, cả sân đã ngào ngạt mùi thịt thơm. Cô tranh thủ vo gạo, cho vào chậu nhỏ. Lót vỉ hấp trong nồi, đặt chậu gạo lên, hầm thịt bên dưới. Đợi thịt chín thì cơm cũng chín luôn – đỡ tốn công mà lại ngon.

Trong lúc đó, cô còn rửa sạch vài quả dưa chuột non, làm món nộm dưa chuột cho mát bụng. Giải ngấy, lại giòn ngon – ăn kèm với bánh bao và thịt thì đúng là hết sẩy.

Ban đầu định muối ít dưa chuột ăn dần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, số lượng ít thế này, muối cũng chẳng để được lâu, chi bằng cứ ăn tươi cho xong. Vừa ngon lại đỡ lãng phí.

Xương trong nồi đã hầm nhừ, thịt vẫn bám dày đặc quanh khúc xương, mùi thơm ngào ngạt khiến cả căn nhà nhỏ bừng lên hơi ấm.

"Oa!" — Mấy đứa nhỏ đồng thanh reo lên đầy phấn khích, kể cả Hứa Tri Tình vốn trầm tĩnh, ánh mắt cũng ánh lên tia sáng lấp lánh.

"Được rồi, ăn thôi!" — Liễu Vân Sương cười dịu dàng.

"Mẹ, mẹ ăn trước đi!" — Hứa Tri Tình lễ phép, ánh mắt đầy mong chờ.

Cô cười, gắp một miếng thịt, nhẹ nhàng bỏ vào bát Hứa Tri Tình:
"Miếng đầu tiên dành cho chị cả. Con không chỉ giúp mẹ việc nhà mà còn chăm sóc hai em rất chu đáo, đúng là cánh tay phải của mẹ rồi. Ăn đi con."

Hứa Tri Tình lặng người một chút, nhìn miếng thịt trong bát mà sống mũi cay cay. Trước kia còn ở nhà họ Hứa, việc nặng việc nhẹ đều đổ lên vai cô, vậy mà chưa một lần được công nhận, ăn cũng là phần kém nhất. Bây giờ, chỉ một miếng thịt thôi, lại khiến lòng cô rung động như thế.

Liễu Vân Sương lại gắp thêm một miếng, bỏ vào bát Hứa Tri Lễ:

"Miếng này là dành cho chàng trai nhỏ của nhà chúng ta. Dạo này mẹ thấy con rất có trách nhiệm, biết đỡ đần việc nhà, rất đáng khen. Phải cố gắng hơn nữa nhé."

Hứa Tri Lễ nhìn miếng thịt trong bát, không nói lời nào, nhưng đôi mắt sáng lên. Với cậu nhóc, đây không chỉ là một miếng thịt, mà là sự ghi nhận, là niềm tự hào.

Sau đó, cô múc một miếng cho Hứa Tri Ý, đút tận miệng cho con bé:

"Còn đây là phần của tiểu Tri Ý, con phải lớn lên thật khỏe mạnh, vui vẻ, hiểu chưa?"

Mùi thơm của thịt xương mềm tan trong miệng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tri Ý hớn hở, đôi mắt híp lại như ánh trăng non, trông vô cùng mãn nguyện.

"Ăn nhanh đi!" — Cô thúc giục hai đứa lớn.

Hứa Tri Tình nhìn mẹ, rồi học theo, gắp một miếng thịt đặt vào bát cô:

"Mẹ phải ăn nhiều hơn chứ, mẹ là người vất vả nhất."

Hai ngày nay, Hứa Tri Tình cũng đã khuyên nhủ em trai, rằng phải ngoan ngoãn, chăm chỉ hơn. Bởi cô hiểu, người ta nói phụ nữ một khi đã không sống chung với đàn ông nữa, chỉ cần không có con, thì còn dễ kiếm chỗ dựa. Nhưng mẹ của họ, không những không vứt bỏ con cái mà còn quyết tâm nuôi nấng cả ba đứa đến nơi đến chốn.

Đó là tình yêu vĩ đại nhất, là sự hy sinh không cần báo đáp. Dù còn nhỏ, nhưng những gì trong khả năng, hai chị em vẫn cố gắng giúp mẹ.

"Mẹ, mẹ ăn đi!" — Hứa Tri Lễ cũng hăng hái gắp thịt cho mẹ, bầu không khí bỗng chốc trở nên ấm áp đến lạ.

Liễu Vân Sương không kìm được xúc động, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt. Cảm giác con cái quây quần bên cạnh, yêu thương nhau thế này, là thứ hạnh phúc mà kiếp trước cô đã bỏ lỡ.

"Được rồi, mọi người cùng ăn nào..." — Cô cất lời, cả nhà bắt đầu cầm đũa.

Bữa cơm tuy đơn giản, nhưng món xương hầm này có thể nói là không kém gì món ngon ngày Tết.

Liễu Vân Sương nhìn mấy đứa trẻ rồi lại nhìn Đại Tráng đang vẫy đuôi dưới chân, trong lòng càng thêm kiên định. Bỏ nhà họ Hứa, là quyết định đúng đắn nhất của đời cô.

Sau này, nhất định phải kiếm được thật nhiều tiền, để con cái mỗi bữa đều có thịt ăn, không phải thèm thuồng nhìn người khác nữa.

Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp sạch sẽ, cô dỗ Tri Ý ngủ rồi lại ra ngoài, đi về hướng Tây.

Bên kia có con sông lớn, ruộng lúa của làng cũng nằm dọc theo bờ sông. Phía xa là một khu rừng nhỏ, sau đó là dãy núi cao dốc đứng. Do địa hình hiểm trở, nên ít người qua lại.

Giờ này là lúc mọi người đã ra đồng, thi thoảng đi qua cũng thấy vài bóng người đang cấy, đang dẫn nước. Cây lúa thì không giống rau củ, nước phải đủ, nhưng lại không được úng. Thành ra phải canh nước rất kỹ.

Liễu Vân Sương đi dọc theo đường lớn tới tận mép sông. Nhìn dòng nước chảy hiền hòa, cô thầm nghĩ, chẳng ai ngờ được rằng vài tháng nữa, chính nó sẽ là thủ phạm nhấn chìm mùa màng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 59



Năm nào vào mùa mưa cũng vậy, nước sông dâng lên, có lúc còn xả lũ từ thượng nguồn. Người không biết, đang tắm dưới hạ lưu hay đi qua sông là bị cuốn trôi trong chớp mắt. Vì thế, mùa này trưa đến là tuyệt đối không cho trẻ con ra ngoài.

Cô lượn quanh bờ tìm đá — đá chèn vại phải to vừa, mặt nhẵn thì muối dưa mới không bị phồng nắp, dưa cũng không bị úng.

"Đồng chí Liễu Vân Sương, đúng là cô rồi!"

"Ơ, Lý Quốc Phong? Sao lại gặp anh ở đây nữa?"

Một ngày hai lần chạm mặt, thật đúng là khéo.

"Tôi đang làm việc, còn cô đến đây làm gì?"

Anh ta cầm xẻng, quần xắn lên đến gối, quả đúng là đang lao động.

"Tôi đi tìm đá chèn vại."

"Đá chèn vại? Nhà cô muối dưa à?"

"Ừ, tôi mua ít cải thảo, tính muối một mẻ."

Nghe vậy, anh ta không nói thêm, chỉ chỉ về phía trước:
"Phía kia có mấy tảng đá to, mặt cũng nhẵn, cô thử xem."

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh."

Đúng là không sai — cô đi tới, thấy liền hai tảng to vừa tầm, mặt khá phẳng. Cô chọn một tảng, nhiều hơn cũng không dùng tới.

Cô cúi xuống định bê lên, nhưng hơi nặng, lại nằm sâu trong bùn, đành nhăn mặt nhìn.

"Để tôi..." — Lý Quốc Phong nói, rồi không đợi cô đồng ý, dùng xẻng đào xung quanh.

Bùn đất lỏng ra, nước đục lờ lờ. Anh ta chuyển sang một bên, ngồi xổm, dùng sức nhấc lên — tảng đá rời khỏi bùn, được bê ra ngoài.

"Hay quá!" — Ánh mắt Liễu Vân Sương sáng rỡ. Đúng là việc nặng có đàn ông giúp vẫn hơn.

Lý Quốc Phong lại đưa cô cái xẻng, ôm tảng đá to rồi rửa sạch sẽ hộ cô.

Liễu Vân Sương khom người ôm tảng đá nặng từ bờ sông về nhà. Vừa cúi xuống đã nghe giọng đàn ông vang lên sau lưng:

"Hay là để tôi giúp cô bê về, tảng đá kia nặng lắm đấy."

"Không cần đâu, đã phiền anh một lần rồi, tôi tự làm được."

Nói xong, cô không để anh ta có cơ hội giúp đỡ thêm mà nhanh chóng ôm tảng đá lên vai. Tuy rất nặng, vai đau nhức nhưng cô vẫn chịu được.

Hai người chỉ trao nhau vài câu xã giao rồi mỗi người một ngả. Liễu Vân Sương không hề hay biết, cảnh tượng đó lại rơi vào mắt kẻ nhiều chuyện.

Về đến nhà, cô không dám chủ quan, cẩn thận rửa sạch tảng đá thêm một lần nữa rồi mới chèn lên vại dưa cải trong góc bếp.

Chưa kịp nghỉ ngơi, ngoài cửa đã vang lên tiếng gọi quen thuộc:

"Chị Vân Sương ơi, chị có ở nhà không?"

Liễu Vân Sương vội ra mở cửa, thì ra là Lý Nguyệt Lan – người phụ nữ bán trứng gà hôm trước ở chợ, cũng là người cùng thôn. Cô ấy tuổi tác xấp xỉ với cô, hiện đang sống một mình nuôi hai con trai nhỏ.

"Nguyệt Lan à, vào nhà đi. Chị còn đang nghĩ sao hôm qua em không đến lấy giỏ, cứ sợ em quên."

"Em không quên đâu chị. Hôm qua về tới nhà là em phải đi làm luôn. Tối muộn rồi, sợ làm phiền mọi người nghỉ ngơi nên không dám sang."

Liễu Vân Sương gật đầu tán thưởng. Thời buổi khó khăn, người phụ nữ biết tính toán, biết giữ ý như vậy không nhiều.

"Tri Tình, ra lấy cái giỏ nhỏ đưa cho dì Lan."

"Vâng ạ!"

Cô bé nhanh nhẹn chạy ra, mang giỏ đưa tận tay Lý Nguyệt Lan. Lúc này, cô ấy đứng ngoài cửa sổ, không bước vào nhà, nhưng ánh mắt thì đã lượn qua lượn lại, rõ ràng là muốn dò xét.

"Tri Tình lớn nhanh thật đấy. Chị Vân Sương, chị thật sự không sống cùng anh Hứa nữa à?"

Lời hỏi tưởng nhẹ nhàng nhưng lại như mũi dao giấu trong vỏ lụa.

"Ừ, không sống nữa. Mấy mẹ con chị giờ sống riêng, cũng yên ổn rồi."

Cô đáp rành rọt, không chút ngập ngừng.

Lý Nguyệt Lan khẽ thở dài, giọng có chút bất mãn: "Phụ nữ mình khổ lắm chị ạ. Có con rồi thì ràng buộc nhiều thứ, chứ đàn ông thì... họ bỏ là bỏ được ngay."

Nghe câu đó, Liễu Vân Sương cười nhạt trong lòng. Cô thừa hiểu ý tứ trong lời nói của người phụ nữ kia — ám chỉ cô bị nhà chồng đuổi ra.

Thời này, phụ nữ ly thân không phải vì tự nguyện. Cũng chẳng ai tin có người phụ nữ dám một mình nuôi con mà không cần đàn ông.

Cô cũng chẳng buồn giải thích, chỉ lẳng lặng nghe tiếp.

Nhưng lời tiếp theo của Lý Nguyệt Lan lại khiến cô giật mình.

"Chị à, em nói thật, nhà họ Lý không phải nơi dễ sống đâu. Gánh nặng nhiều lắm. Chị mà dại dột bước chân vào đó, sau này có hối cũng không kịp."

Liễu Vân Sương sững người.

"Nhà họ Lý nào? Em nói gì thế Nguyệt Lan?"

"Chị còn giả vờ làm gì nữa? Có người thấy tận mắt rồi. Anh ta còn bê đồ giúp chị đến tận cửa. Chưa kể còn đứng cười nói thân thiết với chị ngoài bờ sông."

Cô thở hắt ra một hơi, đúng là số pháo hôi không thể so với nữ chính. Nếu là nữ chính, e rằng có hẹn hò công khai giữa ban ngày cũng không ai dám dị nghị. Còn cô, chỉ cần được người ta giúp một tay cũng thành đề tài để cả làng xì xào.

"Nguyệt Lan, em hiểu nhầm rồi. Sáng nay chị chỉ đi chặt cành liễu, vô tình gặp anh ta trên đường về. Thấy chị gánh nặng, anh ấy mới giúp một tay. Chiều thì chị đi ra bờ sông kiếm đá để chèn vại. Vậy thôi."

Lý Nguyệt Lan không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm như muốn moi ra từng suy nghĩ trong lòng cô.

"Chị Vân Sương, nếu chị đã dứt với nhà họ Hứa thì càng nên cẩn trọng. Đừng để bước từ cái hố này rơi sang cái hố khác. Em nói thật đấy."

Giọng nói cô ta đầy vẻ chắc chắn, như thể đã nhìn thấu tất cả, khiến người nghe khó lòng mà bác bỏ.

"Nguyệt Lan, chị và Lý Quốc Phong thật sự không có gì. Chị bây giờ chỉ muốn lo cho ba đứa nhỏ thôi. Còn mấy chuyện đó... chị không nghĩ đến nữa."

Cô thẳng thắn đáp, nhưng Lý Nguyệt Lan lại càng lo lắng hơn.

"Chị không thể có suy nghĩ như vậy. Phụ nữ chúng ta một thân một mình nuôi con rất vất vả. Có người đàn ông bên cạnh, dù sao cũng có chỗ dựa. Nhưng phải chọn người tốt, chứ đừng vì mệt mỏi mà chọn bừa, sau khổ cả đời."

Cô biết, trong hoàn cảnh hiện tại, lời khuyên này đúng. Nhưng cô từng sống ở thời hiện đại, cô tin rằng phụ nữ không cần dựa dẫm vào ai vẫn có thể sống tốt.

"Cuộc sống bây giờ của chị rất ổn. Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, muốn ăn gì thì làm nấy, không ai rầy la, cũng chẳng cần nhìn sắc mặt ai mà sống. Chị thấy vậy là đủ."
 
Back
Top Bottom