Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 250



"Gì cơ? Không đời nào có chuyện đó!"
Đỗ Nhược Hồng trừng mắt, mặt mày đỏ bừng vì tức giận lẫn ấm ức.
"Vân Sương à, chị không làm đâu! Dựa vào đâu mà bắt chị chăm sóc cô ta? Chị nợ nần gì nhà họ chắc?"

Vừa nói, bà vừa chống nạnh, giọng bức xúc lẫn chút tủi thân khiến người nghe cũng phải mềm lòng.

"Chị dâu, đừng nóng giận quá. Chỉ là chăm sóc lúc ở cữ thôi mà, nấu cơm, giặt đồ, dọn nhà sạch sẽ là được. Cũng đâu bắt chị làm ô sin cả ngày cả đêm."
Liễu Vân Sương nhẹ giọng khuyên, ánh mắt dịu lại, ngữ điệu như đang xoa dịu đống lửa trong lòng bà chị dâu.

"Cứ để đến lúc đó, mẹ ruột cô ta cũng phải đến, rồi còn bà cụ Hứa nữa, bà ấy sao có thể đứng ngoài chuyện này được chứ."

Thế nhưng lời khuyên vừa dứt, Đỗ Nhược Hồng lại như bị chọc giận thêm. Bà giậm chân một cái rõ mạnh, gần như hét lên:
"Nhưng mà chị không chịu được! Không làm! Nói là không làm là không làm!"

"Chị dâu, chị đừng nói thế. Làm thì cũng có qua có lại mà. Giờ Lão Tam đi làm xa, không về được, thì để cậu ta gửi tiền về trả công cho chị. Ai cũng có việc phải làm cả, đâu phải chỉ mình chị là khổ?"

Nghe đến đó, mắt Đỗ Nhược Hồng bỗng sáng rực như vừa bắt được vàng.

"Phải rồi ha! Nếu chị phải nấu cơm cho cô ta, thì nhà chị – cả mấy đứa nhỏ – cũng phải có phần chứ. Mà phần đó, bên kia phải gánh luôn! Không thì chị chẳng động tay đâu."

Bà vừa nói vừa xắn tay áo, vẻ mặt chuyển sang hứng khởi hẳn.

"Em gái tốt à, tụi em cứ lo nấu cơm đi, chị về chuẩn bị một chút. À mà này, chị sẽ không trả lời liền đâu, để cho nhà kia phải chờ vài ngày. Cho họ biết là không dễ bắt nạt."

"Chị dâu, nhớ kỹ nhé. Cứ bảo là chị cần suy nghĩ thêm, chứ đừng nhận lời vội."

Vừa nghe xong, ánh mắt Đỗ Nhược Hồng đảo một vòng, liền hiểu ra ngay ý đồ.
"Yên tâm! Chị biết phải làm gì. Chuyện này không thể để họ đánh hơi được. Lỡ họ kéo tới gây chuyện, lại thiệt thòi cho em."

Bà phất tay rồi bước nhanh ra khỏi nhà, để lại một tràng tiếng bước chân rất tự tin.

Liễu Vũ Yên đứng nhìn theo, chau mày:
"Chị, sao chị còn giúp bà ta? Nhìn cũng chẳng tốt đẹp gì."

"Em không hiểu đâu."
Liễu Vân Sương chỉ cười nhẹ:
"Bà ta tuy miệng mồm chua ngoa, nhưng lại biết điều và khôn khéo. Chuyện trong nhà họ Hứa, nếu không nhờ bà ta truyền tin, em nghĩ chị biết được bao nhiêu? Giữ quan hệ với người như vậy, sau này sẽ có ích."

Liễu Vân Sương nói rồi quay lại, bắt tay vào việc. Hai chị em một người nhóm lửa, người kia chuẩn bị nồi niêu.

Bánh hoa cuộn sắp được hấp, thịt muối cắt ra vừa đủ ăn, dưa cải chua để lâu sắp hỏng, phải tranh thủ ăn sớm. Cái thời tiết này, giữ lâu cũng chỉ phí.

"À đúng rồi chị, em mang cho chị mười lăm cân đậu nành nè. Mai không bận gì, em ở lại giúp chị nấu tương."

"Xa thế mà còn xách theo đậu, chị tự ra ngoài mua cũng được mà."

"Không sao đâu, nhà em còn nhiều mà. Em tính trước cả rồi."

Nghe vậy, Liễu Vân Sương không giấu được cảm động, nhìn em gái mà thấy ấm lòng.
"Được, vậy sáng mai mình ra Cung Tiêu Xã mua thêm ít đồ, chiều nấu luôn cho xong."

"Nhất trí luôn!"
Vũ Yên cười rạng rỡ.

Tương đậu, ở đây gần như là thứ không thể thiếu. Người ta ăn tương còn hơn cả muối. Mùa hè, vườn có dưa chuột, hành, củ cải... chỉ cần nhổ lên, rửa sạch, chấm tương là xong bữa. Năm ngoái không làm, cả nhà cứ than mãi.

Bữa tối hôm đó, nhà bày ra mâm cơm đủ đầy – nào thịt muối nấu cải, bắp cải xào chua cay, nào dưa chua muối tay. Tất cả quây quần bên nhau, tiếng cười nói rôm rả.

Liễu Vũ Yên vẫn chưa về, còn Kiều Dịch Khất thì đang bận nên không có mặt. Cô tạm ở phòng phía Đông – đơn sơ nhưng yên ổn. Cũng may, ai nấy đều dễ tính, không ai phàn nàn gì.

Sáng hôm sau, trời mới hửng sáng, hai chị em đã dẫn nhau lên trấn Thanh Dương.
Hứa Tri Lễ cứ đòi theo cho bằng được – bảo là chưa từng lên trấn lần nào, mỗi lần đi đều nhờ chị đi thay. Lần này, Lãnh Kiến Quốc ở nhà trông, thế là cả bọn trẻ cũng kéo theo.
Hứa Tri Ý cũng đòi đi. Thành ra cả đoàn đi đông như đi hội.

Ai cũng mặc đồ sạch sẽ, là những bộ đồ thường ngày không nỡ đụng vào, hôm nay mới dám lấy ra diện. Mặt ai nấy cũng tươi tỉnh, rạng rỡ.

"Chị à, liệu có gặp Hứa Lam Xuân không? Nghe nói cô ta gả về trấn Thanh Dương rồi mà."

"Khó nói lắm, nhưng chắc không trùng hợp đến mức ấy đâu."

Dù miệng nói thế, Liễu Vân Sương vẫn cảnh giác. Bản năng mách bảo rằng không nên lơ là.

"Không sao, mình đi đông người, ai mà dám động vào."

Hứa Tri Lễ thì có vẻ mong gặp Hứa Tri Vi – ánh mắt lộ rõ sự háo hức. Cậu còn thầm mong được "xử đẹp" cô ta một trận ra trò, nhưng không dám nói, chỉ sợ mẹ không vui.

Đến hợp tác xã, cả bọn rộn ràng như ong vỡ tổ.
Hứa Tri Ý mỏi chân, phải thay phiên cõng mới chịu yên.

Họ mua một ít xương và thịt, thêm hai cây cải thảo lớn – trong nhà đã cạn sạch rau tươi. Mấy đứa nhỏ thì lượn quanh mua quà vặt, mãi mới chịu dừng.

Trên đường về, Liễu Vân Sương luôn ngó quanh, mắt nhìn trước ngó sau, như sợ có ai bất ngờ nhảy ra. Phải đến khi về gần tới nhà, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

May quá, không gặp cái đám người đó.

Liễu Vũ Yên ở lại ba hôm thì chuẩn bị quay về.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 251



Dưới ánh chiều nhập nhoạng của ngày cuối cùng, Kiều Dịch Khất trở về.

Liễu Vân Sương đang lom khom nhổ cỏ ở luống rau non ngoài sân sau, tay áo xắn lên tận khuỷu, đất dính cả đầu gối. Em gái cô – Liễu Vũ Yên – đang trông mấy đứa nhỏ, tụi trẻ ríu rít đuổi nhau quanh mấy luống cà.

Phía sân trước vang lên tiếng xe đạp thắng gấp. Hai người đàn ông đứng đối mặt. Một người ngồi trên ghế tre gác chân, dáng vẻ an nhàn, nhưng khi thấy người kia xuất hiện, lập tức đứng bật dậy.

"Anh là ai?" – Giọng Kiều Dịch Khất trầm thấp, ánh mắt quét qua như thể đang dò xét một kẻ khả nghi.

Người kia hơi ngẩn ra, rồi mỉm cười đáp: "Anh là anh rể sao?"

"Anh rể?"

"Vâng, tôi là Lãnh Kiến Quốc. Em rể ruột của chị Vân Sương."

Nghe vậy, Kiều Dịch Khất vẫn chưa giãn nét mặt, nhưng cũng không nói gì thêm. Anh chỉ khẽ nhếch cằm: "Em rể thì ngồi xuống đi."

Lãnh Kiến Quốc vội vàng kéo ghế, nhưng trông vẫn như khách mới tới chưa biết nên để tay chân ở đâu. Sau xe đạp của anh là một đống lỉnh kỉnh: cái cân sắt, bình tưới nước, mấy túi vải và cả bánh kẹo, đồ chơi, nhìn cái nào cũng có vẻ mới toanh.

"Để em giúp anh rể mang đồ vào."

"Ừ, cảm ơn." – Kiều Dịch Khất không khách sáo, tay đỡ lấy túi vải to nhất, nặng tới mức vai anh hơi trĩu xuống.

Đến khi Liễu Vân Sương và em gái dắt bọn trẻ trở vào nhà, hai người đàn ông đã ngồi yên bên bàn nước, pha sẵn một ấm trà thơm nức mùi sen khô.

"Vân Sương, em về rồi à?" – Kiều Dịch Khất đứng dậy, tay lau khô nước trà trên ống quần, bước tới đón cô.

"Anh về lúc nào thế? Em tưởng phải mai kia anh mới về cơ mà."

"Anh làm xong việc là lập tức quay về. Không nỡ để em ở đây một mình lâu quá."

Liễu Vân Sương cười nhẹ. Cô quay sang giới thiệu: "Đây là em gái em – Vũ Yên. Còn đây là cháu em, con gái nó – Thu Hương. Còn em ấy là Kiến Quốc."

Kiều Dịch Khất gật đầu với Vũ Yên, ánh mắt trầm ổn, chỉ thoáng dừng lại một chút rồi lại quay về nét điềm nhiên thường thấy.

Nhưng Liễu Vũ Yên thì sững cả người lại. Cô ấy chưa từng thấy người đàn ông nào ngoài đời lại có vẻ ngoài đẹp trai đến thế – sống mũi cao, mắt sâu, làn da rám nắng, ngũ quan sắc sảo như tạc tượng, giống hệt mấy minh tinh trên bìa báo Liên Xô mà cô từng giấu chị mình đọc trộm.

Mọi người kéo vào trong nhà. Đám trẻ được bảo qua phòng phía tây chơi, còn ba người lớn bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.

"Vân Sương, anh mua được cá trắm tươi, còn có thịt bò kho và gà xông khói. Để anh mang vào bếp luôn!"

"Anh mua nhiều vậy làm gì?"

"Anh về rồi, chẳng lẽ không ăn một bữa đàng hoàng sao?"

Ngoài mấy món chính, còn cả bao nhiêu đồ ăn vặt cho bọn trẻ, chưa kể đến túi vải bông to tổ chảng mà anh đã vác từ bến xe về – rõ ràng là chuẩn bị cả tuần chứ không phải ngẫu nhiên mua.

Vân Sương loay hoay chưa kịp dọn dẹp, đã thấy anh cầm cá chạy ra giếng.

"Để anh làm, kẻo dính máu vào váy áo của em."

"Anh làm được không đó?" – Cô nghiêng đầu nhìn con cá đang quẫy mạnh trong tay anh, lòng nửa tin nửa ngờ.

"Em cứ yên tâm. Thứ này ở Kiều gia anh làm không ít." – Anh cười, nụ cười khiến cả sân như sáng hẳn lên.

Lãnh Kiến Quốc cũng đi ra, hai người đàn ông ngồi xổm bên giếng, vừa làm cá vừa nói chuyện phiếm, trông như thể đã quen biết từ lâu.

Trong bếp, Liễu Vân Sương và em gái cũng bắt đầu nói chuyện. Nhưng mới được vài câu, Vũ Yên đã nhíu mày kéo chị ra một góc, giọng hạ thấp như sợ ai nghe thấy:

"Chị, người này là ai vậy? Chị thực sự chọn anh ta à?"

"Thì chị đã kể rồi còn gì, anh ấy là người chị từng cứu, giờ quay lại tìm."

"Chị nói anh ta lấy thân báo đáp, em còn miễn cưỡng tin. Nhưng nhìn cách ăn mặc, dáng điệu, rồi cả cái cách anh ta nhìn chị... có khi nào là kẻ lừa đảo không?"

Vân Sương thở dài. Chị biết phản ứng này là bình thường. Khoảng cách giữa cô và anh ấy – quá lớn. Một người đàn bà nghèo, từng bị phản bội, nuôi ba đứa nhỏ trong tay, đối diện với một người đàn ông hoàn hảo từ ngoài vào trong, ai mà không nghi ngờ?

"Yên tâm đi, anh ấy không phải người tham giàu hay sống ảo vọng đâu. Thời gian rồi em sẽ hiểu."

Vũ Yên vẫn chưa buông tha. "Chị thật sự nghĩ người như anh ta lại thích hợp với chị sao? Anh ta muốn người thế nào mà chẳng có? Đến tận đây, mua cả đống thứ, mấy ai tốt bụng vậy chứ?"

"Đừng nói nữa. Làm cơm nhanh lên, tối nay chị định nấu món cá nấu dưa chua, với thịt bò kho. Còn gà xông khói để dành sáng mai. Mai chị cũng sẽ gói bánh bao cho tụi nhỏ mang theo. Đừng để anh ấy thấy em nghi ngờ như vậy."

Bữa tối dọn lên, bàn đầy ắp món ngon. Không có rượu, nhưng không khí rất vui vẻ. Lãnh Kiến Quốc có vẻ cũng bị thu phục bởi tài nấu nướng của chị vợ.

Trong lúc ăn, ánh mắt Vũ Yên không ngừng liếc trộm về phía Kiều Dịch Khất. Đến lúc rửa bát, cô rón rén lại gần chị, thì thào:

"Chị, chắc người ta thật lòng với chị đó. Cứ nhìn ánh mắt anh ta là biết... dính chặt vào chị từ lúc bước vào cửa luôn ấy."

Liễu Vân Sương trừng mắt nhìn em một cái. "Bớt nói mấy câu vớ vẩn đi. Lớn tướng rồi còn nói như trẻ con."

Vũ Yên chỉ cười. Cô biết chị mình ngượng, nhưng như vậy cũng yên tâm hơn.

"Chị à, anh ta đẹp trai thế, chị đúng là không thiệt đâu. Nhưng đời người dài, chị nhất định phải sống cho tốt. Chắc tụi em đợi đến sau vụ thu hoạch mới qua được. Khi ấy, em út cũng về."

"Ừ, em xem đấy, chị em mình giờ gặp nhau cũng khó đến vậy. Nếu có cơ hội, em cũng nên về quê đi."

Vũ Yên lặng người giây lát, rồi khẽ nói: "Em cũng muốn về, nhưng không dễ đâu chị."

"Chỉ cần em có lòng, Kiến Quốc không phản đối thì vẫn về được. Hai năm nay, chính sách bớt gắt rồi. Cũng chẳng còn ai đuổi cùng giết tận như trước. Kể cả có quay lại đây, vẫn có thể sống yên ổn."

Ánh mắt Vũ Yên thoáng trầm xuống, lòng nặng trĩu. "Em biết... nhưng giờ đất đai đã chia xong cả rồi. Ruộng đất của nhà em đều nằm tuốt bên kia sông, giờ mà quay về tay trắng, đến gạo ăn cũng không có thì sống kiểu gì?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 252



Nhìn bộ dạng em gái, Liễu Vân Sương hiểu, con bé chỉ muốn được gần gũi chị mình, dù chỉ là ở gần một chút, cũng thấy an lòng rồi.

"Thôi nào, chị chỉ nói thế thôi, em đừng nghĩ ngợi nhiều quá," cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay em. "Chị cứ có linh cảm, cuộc sống của mình rồi sẽ thay đổi. Không thể nghèo mãi thế này được. Rồi sẽ có cơ hội."

Liễu Vân Sương đã nhiều lần nghĩ tới tương lai. Sau này, nếu việc buôn bán rau củ thuận lợi, cô có thể mở hẳn một cửa hàng nhỏ trên trấn, thậm chí là ngoài huyện. Đến lúc đó, ba chị em họ có thể đoàn tụ, cùng sống chung một nơi. Có thu nhập ổn định trong tay, thì còn điều gì phải sợ?

"Ừm, tương lai ra sao thì cứ để tương lai tính," Liễu Vũ Yên gật đầu, đôi mắt vẫn phảng phất chút âu lo. "Chị nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

"Yên tâm đi, chị sẽ ổn mà."

Vũ Yên ít khi ra ngoài, nên chuyện thị phi bên ngoài cô chẳng mấy khi hay biết. Nhưng chuyện Hứa Lam Hà đến kiếm chuyện, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đã thì thầm đôi ba câu. Cô hiểu rằng chị gái mình sống một mình thật chẳng dễ dàng gì. Giờ có người đàn ông đáng tin cậy để nương tựa, với cô, đó là một điều tốt.

Ít nhất, phía bên nhà họ Hứa kia, chắc cũng không dám dễ dàng mà tới gây chuyện nữa. Như vậy cũng coi như có chỗ dựa rồi.

Tối đó, ba chị em nằm ngủ chung ở phòng phía Tây, còn đám đàn ông – Kiều Dịch Khất, Lãnh Kiến Quốc và Hứa Tri Lễ – thì ngủ tạm ở gian phía Đông. Chứ mà chen chúc nhau trong một phòng thì ngại chết được, nhất là phải ngủ cùng người ta – nghĩ tới đó thôi, Liễu Vân Sương đã đỏ mặt.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm gói sủi cảo, ngoài phần ăn sáng còn luộc thêm một ít để chuẩn bị cơm hộp cho Vũ Yên mang theo. Đường về dài dặc, ăn tạm trên đường cũng đỡ đói.

Cô và Kiều Dịch Khất cùng tiễn mấy người ra tận trấn Thanh Dương, đợi xe chạy khuất rồi mới quay về.

Trên đường về, Kiều Dịch Khất mở lời:

"Vân Sương, anh có chuyện muốn bàn với em một chút."

"Chuyện gì vậy, anh nói đi."

"Trong nhà mình chỉ có vài bộ chăn đệm cũ, khách đến ở cũng không tiện lắm. Em thấy... mình nên chuẩn bị thêm vài bộ nữa, phòng khi cần dùng."

"Em cũng đang tính thế. Tiền thì có, chỉ tiếc là phiếu mua vải với bông bây giờ hiếm lắm. Mấy chỗ cung tiêu xã đều trống trơn."

"Chuyện đó em không cần lo, để anh xoay sở. Em chỉ cần giúp anh may thôi, anh mà biết may vá gì đâu!"

Anh nói câu đó, mắt còn cười cười, khiến cô cũng bật cười theo.

"Thế thì được, em sẽ giúp anh."

Gã đàn ông này đúng là kỳ lạ. Cái kiểu nói chuyện thẳng thắn mà không ngượng ngùng ấy khiến người khác chẳng kịp đề phòng mà cũng chẳng giận được.

Về tới nhà, hai người bắt tay vào chăm sóc đám cây giống. Kiều Dịch Khất dự tính đến chiều mới rời đi, còn phải tranh thủ tìm mua ít bông nữa.

"À, em còn nhớ đợt trước nói chuyện cây ăn quả không? Anh có hỏi thăm rồi. Vài ngày tới sẽ có đoàn từ Bắc về khảo sát, đi ngang qua huyện Tân Đồng, họ sẽ mang về vài giống cây ăn quả cho mình. Ngoài ra còn có một số giống rau mới nữa, anh cũng đặt rồi."

"Một tin tuyệt vời!" – mắt Liễu Vân Sương sáng rực. Cô không hứng thú mấy với mấy chuyện linh tinh, nhưng nhắc tới cây trái, rau củ, thì cô hăng hái lắm. Bởi vì cô biết rõ – toàn là tiền cả đấy!

Vận may dạo gần đây cứ như tới dồn dập, khiến cô cảm thấy mình như sắp đổi đời. Nhưng... đúng lúc ấy thì tai họa ập tới.

Chiều hôm đó, Hứa Lam Xuân ngang nhiên kéo đến, theo sau là bà cụ Hứa và Hứa Lam Hà, cả ba khí thế bừng bừng, như thể đi bắt gian. Chưa hết, còn có Đỗ Nhược Hồng với Hứa Tri Niệm, mặt ai nấy đều không có chút thân thiện nào.

"Liễu Vân Sương, cút ra đây cho tao!" – tiếng hét xé không gian.

Liễu Vân Sương đang cho đàn gà con ăn, nghe thấy vậy mà cũng phát bực. Nhưng cô chẳng có ý định lùi bước. Tay cầm chắc cây gậy dựng ở góc tường, cô bước ra, khí thế không hề thua kém.

"Lại nữa hả? Hết lần này đến lần khác, cô định phá đám tôi mãi sao?"

Chưa dứt lời, Hứa Lam Xuân cũng lao đến, mặt mũi đỏ bừng, tức tối chất vấn:

"Liễu Vân Sương, mày còn biết liêm sỉ là gì không? Việc của Ngọc Lương nhà tao, có phải là do mày đứng sau phá hoại không? Hôm nay phải nói cho rõ ràng, bằng không thì đừng trách tao làm lớn!"

Cô nhíu mày, hơi ngạc nhiên. Việc của Tân Ngọc Lương? Chẳng lẽ… là liên quan đến Khánh Tử lần trước?

"Đừng có giả vờ ngây thơ!" – Hứa Lam Xuân rít lên. "Tao biết mày ghét tao, nhưng có giỏi thì cứ nhắm vào tao này! Việc gì phải lôi người vô tội như Ngọc Lương vào chứ?"

Phía sau, Hứa Tri Lễ và Hứa Tri Tình đã đứng vào thế sẵn sàng, lặng lẽ ủng hộ Vân Sương. Còn con bé Tri Ý được dặn ở yên trong nhà, không cho chạy ra.

"Nhắm vào cô thì được gì chứ?" – Vân Sương gằn giọng. "Tôi không biết chuyện mấy người đang nói, nên tốt nhất là đi về cho rồi. Đừng có làm như chó điên, gặp ai cũng cắn."

"Chính là cái gã đàn ông của mày!" – Hứa Lam Hà đột nhiên chỉ tay. "Hôm trước, hắn bảo sẽ cho nhà tao một bài học, ngay sau đó Ngọc Lương bị gọi lên làm việc. Giờ còn bị đuổi khỏi vị trí nữa! Nếu không phải hắn thì là ai?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 253



Hứa Lam Hà tức tối trừng mắt nhìn Liễu Vân Sương, giọng đanh như sắt:

"Ra kêu hắn ta ra đây! Đàn ông con trai mà núp sau lưng đàn bà, để phụ nữ ra chắn phía trước. Thế mà cũng xưng là trượng phu, có đáng mặt không?"

Liễu Vân Sương cười khẩy, môi mím lại, tay khoanh trước ngực:

"Anh đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá hóa rồ rồi hả? Bớt mơ mộng đi, đừng có đem mấy thứ đó áp vô đời thật. Anh ấy không có ở đây. Mà cho dù có, mấy người cũng đừng hòng giở trò ở nhà tôi. Không thì tôi cũng không để yên đâu."

Cô nhìn quanh một vòng, ánh mắt đầy khinh miệt:

"Chuyện bị đuổi việc, tự xem lại mình đi. Không có lửa sao có khói? Trước khi trách người, nên hỏi bản thân làm sai chỗ nào trước đã."

"Chính là mày! Chuyện to như vậy, mày tưởng chỉ cần làm lơ là xong hả? Hôm nay mà không cho ra một lời rõ ràng, thì tao không đi đâu hết!" – Hứa Lam Hà gằn giọng.

"Thì cứ ở lại đây đi. Cắm lều, dựng trại luôn cho tiện." – Liễu Vân Sương nhún vai, không thèm bận tâm – "Chứ có liên quan gì tới tôi đâu."

"Mày không được đi!" – Hứa Lam Xuân đột nhiên lao tới, đưa tay kéo lấy tay áo Vân Sương.

Liễu Vân Sương quay lại, giật mạnh một cái. Thân người đối phương lập tức chao đảo, loạng choạng suýt ngã.

"Mẹ!" – Hứa Tri Vi hốt hoảng, nhanh tay đỡ lấy cô ta, nếu không thì phen này đã ăn đất no rồi.

"Đủ rồi đó! Cô muốn cả nhà tôi sống không yên, thì cô được gì hả?" – Liễu Vân Sương trừng mắt nhìn thẳng vào Hứa Lam Xuân.

Hứa Tri Vi mắt đỏ hoe, giọng run lên vì giận:

"Thím nghĩ kỹ đi! Trường học là đơn vị nhà nước, đâu phải cái chợ! Chú Ngọc Lương bị đuổi, chắc chắn là do thím đã làm gì đó."

Liễu Vân Sương nhìn con bé đó, chẳng buồn đáp. Trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi thất vọng nhàn nhạt.

"Chính vì thím! Nếu không phải nhà thím luôn gây chuyện, thì chú ấy đã không bị đuổi!" – Tri Vi đột nhiên hét lên, giọng the thé, hai mắt rực lửa.

"Xì, đổ thừa giỏi quá ha!" – Vân Sương hừ lạnh – "Lúc mẹ cô gây chuyện thì cô im thin thít, giờ lại mở miệng nói đạo lý. Đúng là sống hai mặt!"

"Liễu Vân Sương, cô ăn nói với con nít mà không biết ngượng miệng à?" – Hứa Lam Hà chen vào, giọng như thể người nghĩa hiệp.

"Không nói con nhỏ đó, thì nói anh cũng được!" – Vân Sương quay ngoắt sang hắn – "Vô dụng, đần độn, chẳng ra gì! Chỉ biết to mồm hùa theo, chứ có làm được gì đâu!"

Lời nói như xát muối vào mặt, Hứa Lam Hà không còn giữ được bình tĩnh, mặt đỏ bừng vì tức:

"Đừng có quá đáng! Hôm nay chuyện này phải nói cho ra lẽ! Tôi yêu cầu cái người đàn ông kia – Kiều Dịch Khất gì đó – ra mặt giải thích rõ ràng với nhà trường!"

Đúng lúc đó, bà cụ Hứa cũng lạch bạch bước ra, miệng lèm bèm chanh chua:

"Đúng đó! Việc của Ngọc Lương không thể mất! Mất rồi thì đừng trách nhà tao không để cho yên!"

Liễu Vân Sương nhìn bà ta như nhìn một con thú điên xổng chuồng. Cô bật cười, lạnh tanh:

"Bà nghĩ bà là ai mà hăm dọa tôi vậy? Tôi sợ chắc?"

Bà cụ Hứa trừng mắt, nói như thề:

"Tao không phải luật pháp, không phải ông trời. Nhưng mày quan tâm ba đứa nhỏ kia đúng không? Tao lấy mạng đổi mạng, được chứ? Tao không còn gì để mất, nhưng mày thì khác!"

Lời vừa dứt, không khí như đóng băng. Liễu Vân Sương mắt nheo lại, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo. Mụ già này dám uy h**p đến con cô. Cô biết rõ, giờ mà lùi bước thì sẽ không còn đường lui nữa.

"Hứa Lam Hà, anh nghe kỹ lời mẹ mình nói chưa? Anh im re là sao? Mấy đứa nhỏ kia không phải con ruột anh chắc? Lúc cần thì gọi là máu mủ. Giờ không lợi nữa, thì bỏ mặc như đồ rác?"

Hứa Lam Hà mặt sa sầm, cứng họng. Một lúc sau mới cãi cùn:

"Mẹ tôi chỉ nói vậy thôi. Nếu cô không làm khó Lam Xuân, thì đâu ra chuyện! Nói cho đúng, tất cả cũng do cô và cái gã kia mà ra!"

Vừa dứt lời, Đồ Nhược Hồng từ nãy đến giờ im lặng, cuối cùng cũng không nhịn được:

"Lão Nhị! Cậu ăn nói kiểu gì vậy? Ba đứa nhỏ đó là con cậu đấy! Dù có tức giận, cũng không được phép nói kiểu như vậy!"

Nói xong, bà nắm lấy tay Hứa Tri Niệm, bước hẳn ra đứng về phía Vân Sương.

"Đúng rồi đó chú hai! Chú không xứng làm cha của Tri Tình với Tri Lễ!" – Hứa Tri Niệm bỗng lớn tiếng, ánh mắt tràn đầy thất vọng và chán ghét khi nhìn thẳng vào mặt Hứa Lam Hà.

"Được lắm, dâu cả, mày muốn tạo phản hả?" – Bà cụ Hứa khoanh tay trước ngực, giọng the thé đầy thách thức, thấy Liễu Vân Sương yếu thế thì càng đắc ý hơn.

"Con chỉ nói điều phải trái thôi!" – Đỗ Nhược Hồng không nao núng. "Các người tìm đủ lý do đến gây sự với Vân Sương, không thấy bản thân sai rành rành ra đó sao?"

Bà cụ hừ lạnh: "Không muốn liên quan? Được, thế thì bảo thằng cả ly hôn với mày luôn đi! Muốn sống với Vân Sương thì dọn về ở chung, đừng bén mảng tới nhà họ Hứa nữa!"

Liễu Vân Sương vội nói: "Chị dâu, chị cứ yên tâm, chuyện này em tự giải quyết, không phiền chị can dự."

Đỗ Nhược Hồng khẽ gạt ra, giọng rắn rỏi: "Không sao đâu Vân Sương, chị vốn dĩ đã đứng về phía em rồi."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 254



Ánh mắt Đỗ Nhược Hồng lướt thẳng đến bà cụ Hứa. "Bà già, đừng suốt ngày mang cái giọng bề trên ra dọa người khác! Tài sản đã chia, ly hôn cũng đã nói, nếu Hứa Lam Giang có gì, thì bảo ông ta đến đây gặp tôi! Còn bà, tôi đã nhịn quá nhiều rồi! Lần nào cũng gây rối, phá cho cái nhà này tan nát, vậy mà bà vẫn chưa chịu dừng lại? Sao bà không chết đi thay cho người tốt?"

Lần đầu tiên Đỗ Nhược Hồng nói thẳng như vậy, nói xong còn cảm thấy nhẹ cả lòng.

"Đỗ Nhược Hồng, mày còn biết nhục không? Dám nhục mạ bề trên, không sợ chết xuống chảo dầu sao?" – Bà cụ tức điên lên, giọng run bần bật.

Đỗ Nhược Hồng hất tóc, giọng dửng dưng: "Sống còn chưa rõ được lòng người, ai rảnh mà lo chuyện chết? Còn cô đó, Hứa Lam Xuân! Cô làm dâu rồi mà ngày nào cũng về đây chỉ trỏ. Tôi nói thẳng nhé, chuyện Tần Ngọc Lương mất việc là do cô châm lửa! Nhà họ Tần có cô, kiểu gì cũng sa sút dần thôi."

"Cô nói láo!" – Hứa Lam Xuân quát lên, rồi không kìm được liền lao tới.

Chỉ hai ba bước chân đã tới sát Đỗ Nhược Hồng, cô ta giơ tay định tát, nhưng...

"Muốn làm gì?" – Liễu Vân Sương vọt tới, một tay đẩy mạnh khiến Hứa Lam Xuân ngã nhào xuống đất.

Người ta đã lên tiếng bênh vực cô, giờ cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

"Liễu Vân Sương! Đỗ Nhược Hồng! Tao đánh chết hai đứa bay!" – Hứa Lam Xuân gào lên, vùng dậy xông tới, lần này Đỗ Nhược Hồng không né nữa, hất tay đẩy ngược lại.

"Lam Xuân!" – Bà cụ Hứa và Hứa Lam Hà hét lên, hốt hoảng chạy tới.

"Tôi đánh chết ông!" – Hứa Tri Lễ từ đâu xông ra, vớ lấy một khúc gậy lớn, giáng mạnh hai cú vào người Hứa Lam Hà.

"Tất cả dừng tay lại! Mấy người làm cái gì vậy hả?" – Một giọng nam vang lên, Trương Trường Minh vừa chạy tới từ con đường lớn, phía sau còn có mấy người dân trong thôn, bao gồm cả Hứa Tri Tâm.

Nhìn bộ dạng thảm hại của Hứa Lam Xuân đang khóc nức nở, Hứa Lam Giang cũng vừa tới, chỉ biết ôm đầu, mặt mày nhăn nhó như đang gánh cả núi chuyện.

"Lão Đại, cuối cùng con cũng đến!" – Bà cụ Hứa lập tức tranh lời. "Con dâu con nó muốn tạo phản! Mau ly hôn nó đi, đuổi nó ra khỏi nhà!"

"Mẹ..." – Hứa Lam Giang thở dài, giọng kéo lê lết như chán nản đến cùng cực.

"Mẹ nói thật! Không thể để nó về nhà nữa, nó muốn giết mẹ đấy!" – Bà cụ lại gào lên, nước mắt nước mũi hòa lẫn, nhưng diễn đến mức người ta cũng thấy mệt thay.

Trương Trường Minh đứng đó không thể chịu thêm được nữa: "Đủ rồi! Bà cụ Hứa, tôi đã nhắc bao lần, đừng gây chuyện ở đây. Bà tưởng cái chuồng lợn bị dỡ rồi là yên thân à? Cái xóm này còn có luật lệ, không phải để mặc bà thích làm gì thì làm!"

Hứa Lam Xuân đang nức nở bỗng im bặt.

"Đội trưởng! Mẹ tôi bị oan! Là Liễu Vân Sương cố tình gây chuyện, khiến chồng tôi mất việc! Tôi tới đây là để đòi công bằng!" – Cô ta vội vàng đỡ lời.

Trương Trường Minh chau mày: "Cô nói vậy thì bằng chứng đâu?"

"Không có chuyện đó!" – Liễu Vân Sương lên tiếng, mắt vẫn nhìn thẳng vào đội trưởng. "Vài hôm trước, chính cô ta chặn đường bạn chồng tôi. Người ta không muốn dính líu, cô ta lại cứ nói bóng gió mỉa mai. Giờ quay sang đổ hết lên đầu tôi? Anh cũng biết chồng cô ta làm giáo viên ở tiểu học trung tâm, một đơn vị như thế, nếu không có lý do chính đáng thì ai có quyền đuổi việc? Chẳng lẽ chỉ vì tôi nói vài câu mà đủ khiến người ta mất chức?"

Lý lẽ rõ ràng khiến mọi người xôn xao.

"Phải đó, các người có hỏi Tần Ngọc Lương đã làm gì chưa?" – Trương Trường Minh hỏi lại, lần này ánh mắt sắc lẹm.

"Chồng tôi không có vấn đề gì! Là họ cố tình hãm hại!" – Hứa Lam Xuân gào lên. "Lần trước, tên đàn ông khốn kiếp kia của cô ta đã dọa sẽ khiến chúng tôi sống không yên!"

Không khí chợt lặng đi.

Dám gọi Kiều Dịch Khất là “tên đàn ông khốn kiếp”? Cô ta đúng là muốn chết thật rồi...

“Nói thì nói cho đàng hoàng, đừng có vu vạ bậy bạ! Tôi thấy nhà các người mới thật sự không ra gì!”

"Đủ rồi!" – Đội trưởng Trương Trường Minh đập tay xuống bàn, ánh mắt nghiêm lại. “Cãi vã có giải quyết được gì không? Hứa Lam Xuân, cô đừng có đứng đó gây chuyện nữa. Cho dù người ta có nói gì đi chăng nữa, nếu chồng cô thật sự không làm điều sai trái, thì làm gì có chuyện rối beng như bây giờ?”

“Anh… anh lại bênh vực con đàn bà đó à?!” – Hứa Lam Xuân nước mắt vòng quanh, nét mặt như thể chồng mình vừa bị vu oan tội tày đình. “Chồng tôi là người đứng đắn, sống tử tế bao năm nay, anh ấy không bao giờ làm ra chuyện bại hoại như thế!”

“Sự thật thì luôn rõ ràng hơn trăm lời giải thích. Những lời cô ta nói chỉ là suy đoán từ trong đầu cô thôi.” – Đội trưởng nghiêm giọng, “Nếu tin chồng mình không sai, thì mời cô cùng tôi đến trường làm việc với lãnh đạo. Còn đến đây la lối, hù dọa, thì không giải quyết được gì đâu, hiểu chưa?”

Tất nhiên là Hứa Lam Xuân chẳng hiểu. Ngược lại, cô ta càng thêm nổi khùng.

“Nếu không phải tại con đó, thì chuyện đã không thành ra thế này! Tôi chỉ ngăn lại, nói đúng một câu, mà cô ta làm quá lên! Hôm nay, cô nhất định phải đi với tôi! Chuyện này mà không dứt điểm, thì đừng ai mong sống yên ổn!”
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 255



Câu nói còn chưa dứt, đã có một giọng nam trầm trầm vang lên từ phía sau:

“Cô muốn ai không được yên?”

Tất cả những người có mặt đều giật mình quay đầu nhìn lại.

Kiều Dịch Khất – đôi chân dài sải bước chắc nịch, dáng người cao lớn, thần thái bức người. Ánh mắt anh lạnh như băng, thoáng chốc đã dừng lại bên Liễu Vân Sương. Không nói không rằng, anh nắm lấy bàn tay cô, giọng trầm ấm đầy quan tâm:

“Em không sao chứ? Có ai đụng vào em không?”

Chẳng e dè gì ai, câu nói ấy khiến cả sân lặng ngắt như tờ. Gương mặt Hứa Lam Xuân co rúm lại, ánh mắt chực lồi ra ngoài. Cô ta gần như gào lên:

“Cô ta thì có thể sao được chứ?! Miệng lưỡi sắc như dao, đúng là đồ đàn bà chanh chua không ai ưa nổi!”

Kiều Dịch Khất không nói một lời, chỉ xoay đầu lại nhìn Hứa Lam Xuân với ánh mắt như thể đang nhìn một con giun đang bò trước mũi giày.

Hứa Lam Xuân rõ ràng sợ hãi, lùi lại một bước. Khí thế mạnh mẽ của Kiều Dịch Khất khiến cả những kẻ hay to mồm nhất cũng thấy lạnh gáy. Nhưng ngẫm lại, đông người thế này, chắc hắn cũng không dám manh động…

“Khánh Tử,” – Anh ra lệnh, giọng bình thản mà lạnh như thép, “Đến đồn công an, mời Sở trưởng Trần qua đây.”

“Rõ!” – Khánh Tử không chần chừ, quay lưng chạy đi.

Trương Trường Minh nuốt nước bọt, cố kéo tình hình lại trong tầm kiểm soát. Anh ta không ngờ người này cứng rắn đến mức vừa đến đã muốn làm lớn chuyện. Giọng nói lập tức trở nên mềm mỏng:

“Đồng chí Kiều, chuyện này tôi đã nắm sơ rồi. Cô Liễu đúng là bị người ta ức h**p, tôi định bảo bọn họ xin lỗi… Dù sao mọi người cũng sống trong cùng một đội sản xuất, có chuyện gì cũng nên nhẹ nhàng. Làm lớn quá, không ai giải quyết nổi, cậu nghĩ sao?”

Kiều Dịch Khất nghiêng đầu nhìn sang anh ta, ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhưng sắc bén. Im lặng vài giây, anh khẽ gật đầu, như một nhượng bộ tối thiểu.

“Tôi hiểu ý đội trưởng. Nhưng nếu không xử lý dứt điểm mấy kẻ chuyên quấy rối này, thì sau này rắc rối sẽ còn nhiều hơn.”

Một câu, vừa dằn mặt, vừa giữ thể diện cho đội trưởng.

“… Được.” – Trương Trường Minh gật đầu, không muốn dây dưa thêm. Người này nhìn qua thì bình thản, nhưng thật ra như hổ đói im lặng. Đắc tội với anh ta, chắc chắn không dễ sống. Hơn nữa, đúng là nhà họ Hứa gây chuyện quá nhiều lần rồi.

Bà cụ Hứa từ phía sau chen vào, vẫn chưa biết sợ là gì.

“Chính cậu khiến nhà tôi mất việc! Còn đứng đó mà giở giọng uy h**p! Mau đi xin họ nhận lại Ngọc Lương, không thì đừng trách tôi làm ầm!”

Kiều Dịch Khất quay sang, giọng nói gần như không mang theo chút hơi ấm:

“Anh ta gây ra quá nhiều chuyện xấu, chỉ bị đuổi việc là còn nhẹ đấy.”

“Đó! Nghe chưa? Chính cậu ta là người đứng sau mọi chuyện! Hôm nay phải cho tôi một câu trả lời, nếu không thì đừng ai mơ yên ổn!”

Một câu nói như tự vạch mặt mình. Vậy mà bà cụ Hứa vẫn vênh mặt như thể đang nói đạo lý.

Trương Trường Minh nhăn mặt, giơ tay ngăn lại: “Thôi đi! Còn muốn làm loạn tới bao giờ? Nếu không phải bản thân anh ta làm sai, thì ai nắm được điểm yếu mà tung hê ra chứ? Đừng nói nữa, lát nữa cán bộ đồn công an đến, ai sai ai đúng sẽ rõ.”

Bà cụ Hứa vẫn không chịu im.

“Bà còn đắc ý nữa hả?” – Giọng Vân Sương vang lên rõ ràng giữa đám đông. “Bà vừa lấy ba đứa nhỏ ra uy h**p tôi. Nói sẵn sàng lấy mạng đổi mạng, bắt bọn nhỏ chịu khổ cùng. Chuyện này, tôi không bỏ qua đâu!”

Câu nói như tạt nước vào mặt bà cụ. Người đầu tiên phản ứng lại, không ai khác chính là Kiều Dịch Khất.

“Cái gì?!”

“Phải.” – Vân Sương nhìn thẳng vào mắt anh, không giấu diếm gì nữa. “Chính miệng bà ta nói, nếu tôi không rút lui, thì cả ba đứa nhỏ sẽ không có kết cục tốt.”

Kiều Dịch Khất gật đầu, cười lạnh.

“Không tệ chút nào.” – Anh hừ một tiếng rồi vỗ tay, tiếng vỗ tay vang giữa sân như một cái tát.

Những người xung quanh nhìn nhau sững sờ. Họ không biết anh định làm gì, nhưng ai cũng cảm nhận được rằng… đám người nhà họ Hứa, phen này e là hết đường lui rồi.

Hỉ Tử chỉ tay vào Hứa Lam Xuân, quay sang nói đội trưởng, “Chính cô kia thấy tôi đến thì lao ra chắn đường, chưa hỏi gì đã tra hỏi tôi như tội phạm. Không biết còn tưởng cô ta là nữ thổ phỉ đấy! Các người cũng nên điều tra lại đi, chưa chắc đã là người tốt!”

"Cậu nói cái gì thế hả?" – Hứa Lam Xuân trừng mắt, cằm hất cao ngạo, ánh mắt liếc xéo. "Tôi chỉ thấy cậu lạ mặt nên hỏi vài câu thôi. Nhỡ đâu là phần tử bất hảo thì sao, chẳng lẽ tôi không được phép hỏi han à?"

Cô ta chối phắt như không hề có chuyện gì xảy ra, mặt dày không biết ngượng.

Nghe vậy, Khánh Tử đứng bên cạnh liền hừ lạnh một tiếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm. "Nếu chỉ là hỏi han, tại sao chị dâu tôi tới nơi rồi mà cô vẫn cố chấp không buông tha? Muốn gì nữa đây? Hay lại giở trò ‘gió thổi lá rụng’, định moi mấy cân lương thực từ nhà người ta?"

Chuyện cãi vã vì lương thực trước đó vẫn còn chưa nguôi, nhắc đến liền khiến mọi người xôn xao.

Hứa Lam Xuân như bị chạm nọc, giận đến nghiến răng: "Cậu nói nhăng cuội gì thế! Tôi mà đi cầu xin chị ta chắc? Cậu là người ngoài, không biết rõ đâu! Lúc tôi kết hôn..."

"Thôi ngay!" – Hỉ Tử ngắt lời, giọng đầy khinh khỉnh. "Cô kết hôn thì sao? Liên quan quái gì đến tôi? Tôi đâu có vào động phòng với cô mà cô lôi tôi ra làm cái gì?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 256



Lời nói dứt khoát như dao cứa vào mặt, khiến Hứa Lam Xuân xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Cô ta giậm chân, tức đến run người: "Cậu ăn nói kiểu gì vậy hả? Thật quá đáng!"

Không cam chịu, cô ta lập tức quay sang Kiều Dịch Khất, ánh mắt long lanh đầy nước, giọng nũng nịu đến lạ thường: "Đồng chí, anh xem người anh em của anh kìa, ăn nói kiểu gì thế chứ?"

Sự đổi giọng đột ngột khiến không ít người nhíu mày. Liễu Vân Sương đứng bên cạnh cũng sửng sốt. Trong lòng cô chỉ thầm nghĩ: "Đây là tình huống gì? Không biết hai bên đang đối đầu sao? Tự dưng ngọt ngào với người ta để làm gì?"

Kiều Dịch Khất liếc cô ta, giọng thản nhiên: "Cậu ấy có gì sai? Nếu cô có lý thì cứ lên gặp sở trưởng Trần mà nói."

Hứa Lam Xuân bị đẩy bật lại, nhưng chưa chịu thua. Cô ta nghiến môi, khóe mắt chực chảy lệ như vừa chịu ấm ức lớn lao lắm.

"Anh... sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?"

Giọng nói mềm như tơ nhện, lại không giấu được vẻ mưu tính bên trong. Nét đẹp của cô ta giờ chẳng khác nào lớp vỏ ngoài cố che đậy tâm địa u tối bên trong.

[“Ký chủ, nhìn đi, mẹ cô đang làm gì kìa? Mau tát cho bà ta tỉnh lại!”]
[“Sao thế? Có vấn đề gì à?”]
[“Không nhận ra thật à? Bà ta đang muốn quyến rũ người đàn ông của Liễu Vân Sương đó! Không thể vì người ta đẹp trai mà mất hết liêm sỉ như vậy được!”]

Hệ thống nhắc nhở dồn dập khiến Tri Vi sực tỉnh. Không chần chừ, cô lập tức bước tới, nắm lấy tay mẹ mình kéo lại.

Hứa Lam Xuân quay đầu, thấy con gái lắc đầu ra hiệu. Lúc này, cô ta mới giật mình hiểu ra, lập tức rút lui, nấp sau lưng bà cụ Hứa, tạm thời tránh khỏi vòng xoáy.

Dù đầu óc không lanh lợi, nhưng ít ra Tri Vi vẫn biết nghe lời hệ thống. Vậy cũng coi như còn có thuốc chữa.

Thấy thế yếu, bà cụ Hứa không cam lòng bỏ cuộc, bèn xoay mũi dùi về phía khác.

"Đỗ Nhược Hồng!" – Giọng bà ta cao vút như chuông đồng – "Tao cho mày một cơ hội cuối cùng. Nếu mày chịu quỳ xuống nhận sai, tao sẽ bỏ qua. Còn không, từ nay nhà họ Hứa không cần loại con dâu như mày nữa!"

Lời nói như đổ dầu vào lửa. Nhưng hôm nay, Đỗ Nhược Hồng đã quyết tâm dứt khoát, không nhịn nữa.

"Quỳ nhận sai?" – Cô nghiến răng – "Tôi sai cái gì? Vì không chịu tiếp tay cho bà ư? Vậy thì bà nghe rõ đây, từ nay trở đi, chuyện xấu bà tự làm, đừng lôi tôi vào!"

Bà cụ Hứa tức giận đến mức run lẩy bẩy, quay sang hét: "Lão Đại! Con nghe thấy chưa? Vợ con chống đối mẹ thế này, con tính sao? Nói cho mẹ một lời dứt khoát!"

Hứa Lam Giang khổ sở ôm đầu.

"Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa!" – Giọng ông bất lực – "Người ta đã lên đồn công an rồi, coi như xong chuyện đi. Đội trưởng nói cũng có lý, nếu Ngọc Lương không có vấn đề gì thì đâu đến mức bị đuổi việc?"

Câu nói chẳng khác nào ngầm thừa nhận phía nhà mình sai. Có khi Hứa Lam Xuân đã về nhà khóc lóc làm rối từ lâu.

"Anh cả, anh nói cái gì vậy?" – Cô ta trợn tròn mắt – "Chồng em thế nào em chẳng lẽ không biết chắc? Giờ rõ ràng là chị dâu thiên vị người ngoài, sao anh không nhìn ra?"

Cả buổi bị Kiều Dịch Khất đối xử lạnh lùng, giờ lại bị anh ruột mắng, Hứa Lam Xuân như con mèo bị dội nước sôi, tức đến đỏ cả tai.

"Em nói vậy là sai rồi!" – Hứa Lam Giang trầm giọng – "Có chuyện gì cũng phải nói cho rõ ràng. Sao cứ phải la hét, động tay động chân? Mọi người đều là người trong nhà cả."

"Người nhà? Ai mà là người nhà với cái loại đó chứ!" – Hứa Lam Xuân chỉ tay, giọng the thé đầy cay nghiệt.

Đúng lúc ấy, từ đầu con đường có tiếng bước chân đều đều vang lên. Một nhóm người mặc đồng phục từ xa tiến đến.

Đám đông lập tức im bặt.

Không ai ngờ, câu nói “lên đồn công an” lúc trước lại không phải lời hăm dọa suông. Ai nấy đều trố mắt, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Bà cụ Hứa lắp bắp: "Lão Đại... đây là sao? Có mỗi chuyện cãi nhau thôi mà... có cần làm lớn chuyện vậy không?"

"Haiz..." – Hứa Lam Giang thở dài, ánh mắt đầy mệt mỏi – "Mẹ nhìn xem, mọi người gây ra chuyện gì thế này!"

Chưa kịp nói thêm, mười người đã tới gần. Người đi đầu vừa đến đã bắt tay với Kiều Dịch Khất, ánh mắt sắc bén.

"Đồng chí Kiều, lâu rồi không gặp. Hôm nay có chuyện gì vậy?"

Kiều Dịch Khất không hề khách sáo, chỉ tay về phía nhà họ Hứa, giọng lạnh lùng như băng tuyết:

"Họ đến kiếm chuyện. Tìm vợ tôi gây rối."

"Chúng dọa sẽ làm hại con tôi! Đây là địa bàn do ông quản lý, vậy phiền ông đứng ra xử lý cho rõ ràng!" – Liễu Vân Sương cất giọng, điềm đạm mà dứt khoát, không hề có chút chần chừ.

Một câu ngắn ngủi, vậy mà như lưỡi dao cắt đôi màn kịch, vạch rõ trắng đen. Sở trưởng Trần đứng im lặng một hồi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Con cái? Từ lúc nào lại lôi cả chuyện vợ con ra giữa ban ngày ban mặt thế này? Nhưng trước mặt bao người, ông cũng không tiện hỏi thẳng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 257



Lúc ấy, Trương Trường Minh lên tiếng, giọng mang chút áy náy:
"Chào các đồng chí, tôi là đội trưởng sản xuất của thôn này. Thú thật, mấy người này không phải lần đầu gây rối. Tính sơ sơ cũng phải bốn năm lần rồi, chuyện lớn có, chuyện nhỏ cũng không thiếu. Hôm nay lại phiền đến các đồng chí, thật sự rất ngại..."

Chưa kịp dứt câu, Hứa Lam Xuân đã chen vào, giọng gay gắt như lửa đổ thêm dầu.
"Đội trưởng, sao anh lại nói vậy chứ? Hôm nay chúng tôi có lý do chính đáng. Mấy người không biết đấy thôi, người đàn bà kia—Vân Sương đó! Chính cô ta hại chồng tôi mất việc! Tôi chỉ đến để đòi lại công bằng, ai ngờ cô ta lại chối bay chối biến!"

Cách lật trắng thay đen của Hứa Lam Xuân quả thực y hệt bà cụ Hứa – không ai chịu kém ai về độ mặt dày.

Một giọng nữ bất ngờ cất lên, rành rọt từng chữ:
"Nói sai rồi. Vân Sương hoàn toàn không liên quan gì đến việc chồng cô bị mất việc. Tần Ngọc Lương tự làm tự chịu, bây giờ đổ lên đầu người khác là sao? Không dám đến đơn vị gây rối thì quay về đây gây chuyện. Còn bà cụ Hứa, bà dọa lấy mạng đổi mạng, nói sẽ giết con của người ta, cả làng này đều nghe thấy!"

Người nói chính là Đỗ Nhược Hồng – vợ của Hứa Lam Giang. Lời bà vừa thốt ra, giống như sấm đánh giữa trời quang.

Hứa Lam Giang hoảng hốt, vội túm lấy tay vợ:
"Bà điên rồi à? Đừng nói nữa, chẳng lẽ còn chưa đủ loạn sao?"

"Ông buông tay ra! Tôi nói đúng sự thật, có đồng chí công an ở đây, tôi không thể giấu!"

Tới nước này rồi thì còn gì mà giấu. Mọi ánh mắt bắt đầu dồn vào mẹ con nhà họ Hứa. Sở trưởng Trần nhìn thẳng, giọng nặng như chì:
"Vậy ra, các người là bên gây chuyện trước?"

Câu hỏi ấy như tát vào mặt bà cụ Hứa và Hứa Lam Xuân. Hai người im bặt, không dám ngẩng đầu lên nữa. Muốn rút lui? Muộn rồi.

Liễu Vân Sương đứng lặng, chỉ khẽ cười nhạt, ánh mắt lạnh như gió cuối đông, nhìn hai mẹ con mà như nhìn hai kẻ xa lạ.

Không còn đường lui, Hứa Lam Giang đành cắn răng, bước tới, cố gắng cứu vãn:
"Thưa các đồng chí, đây... có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi. Người già thì nóng tính, nghe con rể mất việc liền sốt ruột... Tôi bảo họ đến xin lỗi, không ngờ lại gây ra chuyện lớn thế này."

Sở trưởng Trần không để bị dắt mũi:
"Người già không hiểu chuyện, còn anh – một người đàn ông trưởng thành – cũng không hiểu à? Đe dọa, khiêu khích, gây rối – đây đâu còn là chuyện gia đình. Đây là hành vi phá hoại đoàn kết xã hội chủ nghĩa!"

Câu này như đội cho họ cái mũ cực lớn, nặng đến mức chẳng ai gánh nổi.

Chuyện còn chưa dừng lại ở đó. Liễu Vân Sương đột nhiên nói:
"Đội trưởng, tôi nhớ ra rồi. Lần trước nhà tôi bị trộm lúc nửa đêm, chính là ba anh em Hứa Lam Xuân, Hứa Lam Hà và Hứa Lam Hải. Hôm đó tôi bị đánh, tuy chúng bịt mặt, nhưng giọng nói thì không lẫn vào đâu được!"

Nghe tới đó, Kiều Dịch Khất lập tức quay người lại, gương mặt tối sầm:
"Chuyện đó xảy ra lúc nào?"

"Vào cuối năm ngoái. Hôm ấy anh đi công tác mấy ngày không ở nhà." – Liễu Vân Sương cẩn thận nói thêm, sợ anh hiểu nhầm.

"Vu khống! Không có bằng chứng thì đừng nói bừa!" – Hứa Lam Xuân la to.

"Đúng rồi! Các người định chụp mũ nhà tôi à?" – Một giọng khác phụ họa theo.

"Thật hay giả, điều tra là rõ." – Liễu Vân Sương chẳng hề lùi bước.
"Cái thang và bộ đồ hôm đó vẫn còn ở đội sản xuất, đúng không? Có các đồng chí đồn công an ở đây, điều tra ngay đi cho sáng tỏ!"

Hứa Lam Xuân tái mặt, ánh mắt như tìm cầu cứu. Nhưng lần này, Hứa Lam Giang cũng chỉ đứng im, không dám nói một lời.

Kiều Dịch Khất hừ lạnh một tiếng, giọng anh lạnh lẽo như băng tuyết đầu mùa:
"Phải điều tra. Tôi tuyệt đối không để bất kỳ mối nguy nào đe dọa đến gia đình mình."

Câu nói vừa dứt, sở trưởng Trần lập tức hiểu rõ thái độ. Người đàn ông này, một khi đã xác định đối phương động tới vợ con mình, thì không đời nào bỏ qua.

"Vậy tiến hành điều tra ngay!" – Ông ta ra lệnh.

Trương Trường Minh chỉ biết đứng bên thở dài. Tưởng chuyện đã trôi qua, ai ngờ cuối cùng vẫn bị khui ra. Nhìn cái cách nhà họ Hứa hoảng loạn, ai cũng hiểu – chuyện này không dễ ém đi đâu được.

Hứa Tri Vi hoảng hốt hỏi hệ thống:

[Giờ thì sao? Nếu để bị phát hiện, thì coi như tiêu đời…]

[Giờ thì còn làm gì được nữa? Cô nghĩ mình là ai? Làm chuyện ngu ngốc mà không dùng đầu óc, giờ tốt nhất là tránh xa đám người đó ra.]

[Nhưng mà…]

[Nhưng nhị gì? Cô còn muốn đi đồn công an chung với họ chắc? Đừng quên, tôi đã tốn không biết bao nhiêu công sức xây dựng hình tượng "con gái ngoan hoàn mỹ" cho cô rồi!]

[Nhưng đó là mẹ tôi mà…]

[…Bây giờ cô gọi là mẹ, nhưng sau này, chính bà ta sẽ là vật cản lớn nhất trên con đường thành công của cô. Nghe lời đi. Một lát nữa, phải tách mình ra khỏi chuyện này bằng mọi giá.]
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 258



Liễu Vân Sương đứng nép một bên. Tai cô không bỏ sót câu nào từ cuộc trò chuyện phía sau.

[Yên tâm đi, cô vẫn còn là trẻ con, lại chưa làm gì cả. Còn bọn họ có nói gì cũng chưa đủ nghiêm trọng đâu. Cùng lắm thì bị giữ lại hai ngày, dạy dỗ vài câu rồi cho về thôi, không ai làm khó dễ đâu.]

[Thật không đó?]

[Tôi gạt cô làm gì?]

Những lời đó rơi trọn vào tai cô, khiến lông mày cô hơi nhíu lại. Cô biết rõ, hệ thống xử lý thế này đúng là kiểu "quân sư quạt mo", lúc cần thì nói đạo lý, lúc bất lợi lại trốn biệt, khiến người khác ngứa mắt không chịu nổi.

Phía bên kia, tổ điều tra đã hành động rất nhanh, có người trực tiếp đến đội sản xuất để thu thập vật chứng. Cùng lúc ấy, sở trưởng Trần cũng chẳng khoanh tay đứng nhìn, bước ra ngay và chỉ thẳng mặt mấy người gây chuyện, nghiêm khắc giáo huấn người nhà họ Hứa 1 trận.

Kiều Dịch Khất nói:

"Cả cái gã này nữa! Suốt ngày vin vào cớ này cớ nọ để kiếm chuyện với vợ tôi. Tôi nghi ngờ hắn có động cơ mờ ám! Các đồng chí phải điều tra cho kỹ!"

Giọng anh ta dứt khoát khiến đám đông xung quanh xôn xao bàn tán.

Càng lúc người tụ tập càng đông, Hứa Lam Hà càng cúi gằm mặt xuống, rụt người lại như con mèo bị dí nước. Hứa Lam Giang thì ra sức nói đỡ, nhưng ai cũng biết lúc này nói gì cũng vô ích.

Chưa đến nửa tiếng sau, đội điều tra quay lại.

"Sở trưởng, tất cả vật chứng đều đã thu thập xong."

"Ừ, hỏi thử xem có ai nhận ra không."

"Rõ!"

Chiếc thang là loại đồ lớn, không phải nhà nào cũng có, thường phải đi mượn. Vì vậy hàng xóm khu này không ít người nhận ra.

Hứa Lam Xuân khiếp đảm, mắt dáo dác tìm đường thoát, cô ta vừa nhích chân thì bị một đồng chí công an chắn ngang.

"Cô định đi đâu đấy?"

"Tôi... tôi muốn về."

"Ai cho cô đi? Phải phối hợp điều tra!"

"Chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi không phải người của đội sản xuất Hồng Tinh, các anh không có quyền giữ tôi!"

Thái độ hoảng loạn của cô ta chỉ khiến mọi người càng thêm nghi ngờ. Sở trưởng Trần đã già dặn kinh nghiệm, liếc mắt nhìn qua liền biết có vấn đề. Ông cười lạnh:

"Sao thế? Tâm lý bắt đầu sụp đổ rồi à?"

Ông nghiêm giọng:
"Chỉ cần phạm tội trên đất này, dù là ai, đến từ đâu, cũng phải chịu trách nhiệm như nhau!"

Vừa dứt lời, ông ra hiệu bằng mắt. Đồng chí công an khi nãy không chần chừ, lập tức áp giải cô ta quay lại.

Hứa Lam Xuân bấy giờ thực sự sợ hãi, không còn dáng vẻ chanh chua lúc trước, vội nhào tới nắm tay Hứa Lam Giang:

"Anh cả, bây giờ phải làm sao đây?!"

Ông ta nhìn sang Liễu Vân Sương, ánh mắt đầy cầu khẩn.

Liễu Vân Sương không nói gì, chỉ nhìn lạnh như băng. Không cần cô ra tay, đã có người khác làm thay.

Hỉ Tử bước lên, chắn ngay trước mặt Hứa Lam Xuân khi cô ta định lao đến gần Vân Sương.

"Đứng lại! Ai cho cô gọi chị dâu? Lão đại nhà tôi không có đứa em gái nào như cô cả! Biết điều thì cút đi!"

Liễu Vân Sương lúc này mới cất lời:

"Phải, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với cô. Mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm về hành động của mình. Nhất là bà – bà cụ Hứa!"

Ánh mắt cô sắc như lưỡi dao, xoáy thẳng về phía bà cụ đang run lẩy bẩy đứng sau đám đông.

"Bà đã đe dọa đến sự an toàn của con tôi. Chuyện này, tôi tuyệt đối không để yên. Bà cứ chờ đó!"

Nghe vậy, đám đông như nổ tung. Ai cũng quay sang nhìn bà cụ Hứa đang ngồi bệt dưới đất, mặt cắt không còn giọt máu.

Hứa Lam Hà nhìn thấy mà cũng không dám mở miệng. Lần này, ai cũng biết chuyện đã đi quá xa.

"Đội trưởng, làm phiền cậu cho mượn trụ sở đội. Mọi người qua đó lấy lời khai."

"Được, được, đi thôi, mời ông trước."

Dân làng bu quanh đông nghẹt, ai cũng rôm rả bàn tán. Khi họ chuẩn bị đi về phía trụ sở đội, đúng lúc gặp Lý Quốc Phong.

Anh ta vội vàng chạy lại, vẻ mặt đầy lo lắng. Liễu Vân Sương nói nhỏ
"Làm phiền anh đến nhà tôi trông ba đứa nhỏ."

"Được rồi, cô cứ yên tâm. Có tôi ở đó, không ai dám động đến chúng."

Kiều Dịch Khất liếc nhẹ một cái nhưng không nói gì. Liễu Vân Sương gật đầu, dứt khoát:

"Đi thôi."

Việc lấy lời khai là bắt buộc, có khả năng còn phải đối chất. Mọi người đều phải đến đội sản xuất. Đám trẻ ở nhà dù không biết chuyện gì, nhưng ai cũng bất an. Nhất là trong tình thế rối ren thế này, không ai dám lơ là.

May mà trụ sở chỉ nằm trong đội sản xuất, chứ nếu phải về trấn Thanh Dương, thì mọi chuyện e rằng sẽ còn phức tạp hơn.

Tại trụ sở, việc lấy lời khai diễn ra nhanh gọn. Không ai dám gây chuyện thêm, ngay cả Hứa Lam Xuân cũng không còn dám mạnh miệng, chỉ cúi gằm mặt chịu trận. Hứa Lam Hà thì như cái xác không hồn, còn Hứa Lam Giang thì đi tới đi lui, lòng nóng như lửa đốt.

Rất nhanh, chân tướng vụ trộm đêm đó được làm rõ. Cái thang nhà họ Hứa, quá nhiều người nhận ra. Mặc dù Liễu Vân Sương đã biết từ trước, nhưng vì là người bị hại nên cô không tiện lên tiếng. Lời của dân làng lúc này mới có sức nặng.

Nghe đến đây, người nhà họ Hứa không còn gì để nói, gần như là âm thầm thừa nhận tất cả.

Sở trưởng Trần nghiến răng:
"Được rồi, dẫn họ về. Mấy người này chẳng ngày nào yên ổn, chuyên gây rối!"

Ánh mắt ông lướt qua ba người – Hứa Lam Xuân, bà cụ Hứa và Hứa Lam Hà – rõ ràng là đang nhắm vào họ. Nhưng kỳ lạ, cả ba người đều cắn răng im lặng, không ai hé ra nửa lời về Hứa Lam Hải.

Cuối cùng, chính bà cụ Hứa đứng ra nhận hết tội.

Bởi bà biết, dù có gánh hết, thì cùng lắm cũng chỉ bị xử phạt nhẹ. Còn nếu để thằng út dính vào, thì tương lai của nó sẽ chấm hết.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 259



Giờ đây, anh ta đã trở thành công nhân chính thức của nhà máy thép—một thân phận không được phép có bất kỳ vết nhơ nào.

Giữa sân, bà cụ Hứa khom lưng, khuôn mặt lấm lem nước mắt, gào lên:
"Sở trưởng Trần, tôi già rồi, không đi nổi đường xa xóc đâu! Xin ông rộng lượng một chút, tha cho tôi lần này!"

Nói rồi, bà ta còn định khóc lóc, giở trò kể khổ.

Nhưng Sở trưởng Trần đâu phải người dễ bị lay động. Ông thẳng thừng quát:
"Già thì được miễn trách nhiệm pháp luật à? Ai làm sai, đều phải bị xử lý nghiêm minh!"
Ông phất tay: "Dẫn đi!"

Giọng ông đanh thép khiến ai nấy đều sợ run người.
Bà cụ Hứa bất lực, chỉ biết gọi tên Hứa Lam Giang như kêu cứu. Nhưng pháp luật đâu vì tiếng gọi ấy mà dừng lại. Nhóm người gây chuyện bị dẫn đi, cả sân vắng lặng hẳn.

Sở trưởng Trần quay lại, giọng nghiêm nghị:
"Đồng chí Kiều, đồng chí Liễu, xin hai người yên tâm. Tổ chức nhất định sẽ xử lý công bằng. Kẻ làm sai, dù có trốn lên trời, cũng không thoát được đâu!"

Câu nói rắn rỏi, dứt khoát, khiến mọi người đều phấn chấn. Sau đó, ông còn ghé tai nói nhỏ với Kiều Dịch Khất vài câu, rồi mới rời đi cùng đoàn cán bộ.

Trương Trường Minh đứng bên cạnh, lắc đầu thở dài:
"Lại phiền đến đội rồi... chỉ mong nhà họ Hứa lần này biết điều một chút."

Trong giọng anh ta có phần bất đắc dĩ. Chuyện này nếu không đến mức căng thẳng như hôm nay, ai mà muốn tự vạch áo cho người xem lưng? Nhưng ngặt nỗi, có những người cứ thích lao đầu vào rắc rối, không chịu dừng lại.

Mọi người hiếu kỳ đứng xem cũng dần tản đi.
Liễu Vân Sương cùng Kiều Dịch Khất, Hỉ Tử và Khánh Tử lặng lẽ quay về.

Trên đường, họ vô tình chạm mặt Hứa Lam Giang và Đỗ Nhược Hồng. Hai người đang cãi nhau nảy lửa, mặt đỏ tía tai. Đột nhiên, Hứa Lam Giang vung tay, tát thẳng vào mặt vợ một cái nảy lửa.

"Tôi liều mạng với ông!" – Đỗ Nhược Hồng hét lên, rồi không do dự lao vào đánh trả.
Hai cô con gái chứng kiến cảnh đó cũng lập tức lao vào, bênh mẹ hết mình.

Liễu Vân Sương đứng lặng. Cô biết, chuyện này có liên quan đến mình. Chính vì lời nói trước đó mà Đỗ Nhược Hồng chọn đứng về phía cô – một người ngoài, thay vì người nhà.

"Hứa Lam Giang! Anh là đàn ông mà đánh phụ nữ, giỏi lắm đấy!" – cô hét lên.

Ông ta quay lại, mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn cô như thể muốn nuốt sống:
"Không phải tại cô thì là tại ai? Cô ly hôn xong, vợ tôi cũng bắt chước!"

Thế là rõ, ông ta hận cô tận xương.

Liễu Vân Sương lạnh giọng:
"Tôi từng nghĩ anh khác với Hứa Lam Hà, nhưng hóa ra cũng chỉ là cùng một lũ cặn bã! Chị dâu tôi lên tiếng vì công bằng, vậy mà cũng bị anh đối xử như kẻ thù?"
"Lúc mẹ anh và em gái anh chèn ép người khác, anh trốn đâu rồi? Mấy người như anh, không xứng có gia đình!"

Cô quay sang dìu lấy Đỗ Nhược Hồng:
"Chị dâu, mình đi thôi. Để anh ta ở lại mà hầu hạ mẹ già của anh ta!"

Cô không sợ điều tiếng. Cho dù Đỗ Nhược Hồng bênh vực cô vì lý do gì, ít nhất trong lúc khó khăn, bà ấy không bỏ rơi cô. Vậy thì, cô cũng sẽ không quay lưng.

Về đến nhà họ Liễu, ba đứa trẻ chạy ra, mặt mày hốt hoảng.
Cùng lúc, Lý Quốc Phong cũng bước ra, giọng lo lắng:
"Vân Sương, em không sao chứ?"

"Không sao, làm phiền anh rồi."

"Chỉ cần em bình an là được."

Họ bước vào gian phòng phía Tây. Đỗ Nhược Hồng vừa ngồi xuống đã bật khóc, ôm chặt lấy cô như người thân ruột thịt.
Từng lớp, từng lớp tổn thương bị bóc trần qua tiếng nấc nghẹn. Bà kể từ chuyện bị lạnh nhạt, đến những lần bị xúc phạm mà vẫn phải nhẫn nhịn.

Liễu Vân Sương rót cho bà cốc nước đường nóng, nhẹ giọng an ủi:
"Chị dâu, đừng khóc nữa. Giờ không phải lúc để yếu lòng."

Khóc cũng khóc rồi, nói cũng nói rồi, nhưng việc cần quyết vẫn phải quyết.
Đỗ Nhược Hồng lau nước mắt, giọng dứt khoát:
"Vân Sương, chị không muốn sống với ông ta nữa. Một ngày cũng không chịu nổi."

Cô hơi áy náy:
"Chuyện hôm nay... là vì giúp em."

"Không liên quan gì đến em cả." – Đỗ Nhược Hồng lắc đầu.
"Chị chỉ đứng ở vị trí công bằng mà nói. Nhà họ, đáng đời!"

Lúc này, vẻ đau buồn trong mắt bà đã lùi lại phía sau, thay bằng ánh quyết tâm.
Liễu Vân Sương nghiêm túc hỏi lại:
"Chị suy nghĩ kỹ chưa? Ly hôn không phải chuyện nhỏ."

Ngay lúc ấy, Hứa Tri Niệm vội nói:
"Mẹ, đừng ly hôn! Nếu mẹ bỏ đi, bà nội sẽ càng lộng hành!"

"Con còn nhỏ, con chưa hiểu đâu." – Đỗ Nhược Hồng xoa đầu con, thở dài.

Chưa kịp nói thêm gì, thím Chu đã hớt hải chạy vào, giọng hoảng hốt:
"Nhược Hồng! Mau về! Thanh Thanh sắp sinh rồi! Máu chảy đầy giường, tìm không thấy ai!"

Nhà bà ta gần nhà họ Hứa, nghe tiếng la liền chạy qua báo tin.

"Cái gì? Sinh rồi á?"

"Đúng thế! Lam Giang là đàn ông, có biết gì đâu! Đứng trơ mắt ra như khúc gỗ!"

Tình huống đúng là éo le. Bao nhiêu chuyện dồn vào một lúc.
Đỗ Nhược Hồng hấp tấp đứng dậy:
"Vân Sương, chị phải về! Chị đã hứa với nó rồi. Chị còn bắt nó đưa tiền trước để phòng bất trắc nữa."

Liễu Vân Sương gật đầu:
"Chị đi đi, chị yên tâm. Em hiểu mà."
 
Back
Top Bottom