Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 230



Hứa Tri Tâm vừa về đến nơi đã bực bội buông một tràng dài dằng dặc, kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

"Không ngờ con nhỏ đó nín nhịn được tới tận bây giờ mới mò về, cũng kiên nhẫn đấy chứ!" – Liễu Vân Sương hờ hững buông một câu.

"Thím hai à, thím thật sự cãi nhau với cô ta hả?" – Hứa Tri Tâm nhìn cô đầy vẻ tò mò.

"Ừ. Lần trước đi chợ phiên, tình cờ thấy nó gây sự với Lý Quốc Phong, còn nói xấu cả hai đứa bây. Thím đứng ngay đó, nghe hết, thế là mắng cho một trận ra trò." – Cô nhún vai như thể chẳng thèm bận tâm chuyện cũ.

Hứa Tri Niệm mặt mày cau có, không giấu nổi vẻ khó chịu.

"Không biết đã lấy chồng rồi thì còn quay về làm gì. Hai mẹ con tưởng mang được ít kẹo bánh về là oai lắm chắc?"

Thái độ như vậy... không cần nói cũng biết chuyện không đơn giản. Nếu chỉ là gặp mặt xã giao thì đã chẳng tức đến thế. Hẳn bên trong còn nhiều chuyện khuất tất.

"Ủa, sao hai đứa lại căng vậy? Có chuyện gì khiến bực mình à?" – Liễu Vân Sương hỏi.

"Thím hai, thím nghe xem có tức không. Hứa Tri Vi vác cả túi kẹo về, cứ như mở hội. Đứng ngay trước mặt tụi cháu mà khoe khoang. Đưa cháu, cháu còn chẳng thèm nhận. Làm như nhà nó phát tài rồi ấy!" – Hứa Tri Niệm nghiến răng.

"Nó còn nói là đang đi học, nghe xong mà tụi cháu tức điên. Trong lời lẽ toàn là khinh thường bọn cháu!" – Tri Tâm tiếp lời, mặt đỏ gay.

Liễu Vân Sương nghe vậy thì ánh mắt hơi sẫm lại. Vậy là Hứa Tri Vi thật sự đi học rồi... Có vẻ như Tần Ngọc Lương đối xử với cô ta không tệ. Nếu cô ta bắt đầu từ nửa năm trước thì chắc đang học ghép lớp. Mà tính nết như Hứa Tri Vi, nếu không theo kịp sẽ dễ phát điên lên mất.

Liễu Vân Sương lặng lẽ suy nghĩ, thầm đánh giá: nếu Hứa Tri Vi chỉ biết dựa vào hệ thống để lấy lòng người khác, không trau dồi thật sự thì cả đời cũng chẳng làm nên trò trống gì. Một khi cô tìm được cách chặt đứt liên kết với hệ thống đó, Hứa Tri Vi chẳng còn gì trong tay cả.

"Đi học thì sao chứ! Ghê gớm gì mà cứ làm như mình là nhất!" – Tri Tâm bật lại, giọng đanh thép.

Thời buổi này, người biết chữ không hiếm, nhưng người giỏi làm lụng, tháo vát mới là đáng quý. Cái kiểu coi thường người khác chỉ vì mình biết đôi ba chữ thì đúng là không biết điều.

"Tri Tâm, Tri Niệm, hai đứa đừng chấp nó. Kệ, ai thích nói gì thì nói. Nhưng dù sao, lớn rồi thì cũng nên học biết mặt chữ, ít nhất cũng phải viết được tên mình chứ." – Liễu Vân Sương dịu giọng khuyên.

"Tri Tình học được nhiều rồi, hai đứa có thể học cùng con bé."

"Thím hai, nếu tụi cháu có thời gian rảnh thì sẽ qua học với thím!" – cả hai đồng thanh.

Thực ra trước kia chúng cũng từng học vài buổi. Nhưng việc nhà chất đống, hết nấu ăn đến chăm gà, trồng rau... nên chẳng còn mấy khi rảnh rỗi mà học tiếp.

Liễu Vân Sương nghĩ bụng: biết chữ không chỉ để khoe khoang, mà còn là để sau này ra ngoài không lạc đường, đọc được bảng hiệu, tên phố… Cái đó mới là thiết thực.

Đang trò chuyện thì từ ngoài cổng vang lên tiếng gọi the thé:

"Vân Sương, có nhà không đấy?"

Cô vội bước ra. Là Đỗ Nhược Hồng.

"Chị dâu? Có chuyện gì mà nhìn chị như nổi trận lôi đình vậy?" – Cô vừa hỏi vừa kéo chị vào nhà.

"Không phải tại con Lam Xuân đó sao? Nó vừa về đã bày trò, còn đòi chị qua nấu cơm giúp nữa kìa! Chị điên chắc? Biết thế qua trốn nhà em cho yên!" – Đỗ Nhược Hồng gần như gào lên, tức đến run cả người.

"Ôi dào, chị sang đây là đúng rồi. Nhà em rộng rãi, chị cứ ở lại chơi."

"À mà đúng rồi, chị dâu, em quên chưa nói với chị. Em bắt gà con về rồi đó!" – Liễu Vân Sương hớn hở khoe.

"Thật á? Bắt từ bao giờ thế?"

"Hôm đi chợ phiên ấy, thấy có người bán nên em mua luôn."

"Vậy chị cũng phải tranh thủ về bên ngoại xem mẹ chị đã bắt đầu cho gà ấp trứng chưa." – Nhắc đến chuyện gà vịt chưa kịp bàn thì Đỗ Nhược Hồng lại trở về tâm trạng ban nãy.

"Trời ơi, nói em nghe coi, tụi mình dọn ra riêng rồi mà vẫn không yên ổn được. Sống chung sân với bà cụ ấy, gặp mặt mỗi ngày, làm sao chịu nổi?"

Cũng đúng. Hễ Hứa Lam Xuân về nhà mẹ đẻ là y như rằng trong sân có chuyện.

"Chị dâu, thôi thì ráng thêm một thời gian. Năm nay mình cố gắng làm ăn, tiết kiệm chút ít, sau này dành dụm xây căn nhà riêng là ổn ngay." – Liễu Vân Sương nhỏ nhẹ nói.

Cô cũng từng tính như vậy. Đợi Hứa Tri Thành về, nếu có nhà riêng thì sinh hoạt sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Ôi dào, xây nhà đâu phải chuyện dễ. Tiền bạc chất đống mới đủ, đâu có đơn giản!"

"Chị dâu, mùa vụ bận thì thôi, nhưng khi rảnh chị nuôi thêm mấy con gà, trứng bán đi cũng có đồng ra đồng vô. Anh cả mà rảnh thì đi làm thuê, góp lại cũng được ít tiền. Với lại sau này xây nhà, trong làng ai cũng giúp công, không cần thuê mướn gì đâu."

Giúp công là chuyện thường tình. Ai xây nhà, hàng xóm đến giúp một tay, sau này nhà mình có chuyện, họ lại giúp lại. Cũng là cách sống tình nghĩa trong làng quê.

Riêng như bác Đổng thợ mộc thì đã trả công rồi, không cần lo nữa. Với phụ nữ như cô, chuyện nặng nhọc cũng không giúp được gì, nên thuê người vẫn tiện hơn.

"Trời ạ, đời nào có chuyện gì dễ thế!" – Đỗ Nhược Hồng lắc đầu ngao ngán.

Cô ta biết, về sau việc thuê mướn sẽ phổ biến, nhưng thời điểm này vẫn chưa ai nói ra. Ai cũng tự làm là chính.

"Chị vừa mua được ít thịt, chưa kịp nấu thì nó bắt chị phải hầm! Đến lúc dọn ra thì chị chắc gì được miếng nào, lại còn nghe chửi. Em xem có tức không?"

Liễu Vân Sương lắc đầu cười khổ. Đúng là về sống riêng mà vẫn như trong cái chảo dầu.

"À mà này, Vân Sương, lần này con Lam Xuân về là để lo chuyện cưới xin cho thằng Hứa Lão Nhị đó!" – giọng Đỗ Nhược Hồng kéo dài, mang đầy vẻ khinh khỉnh.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 231



“Nghe nói đã chọn được một người rồi, hai hôm nữa sẽ đến xem mặt.”

Đỗ Nhược Hồng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Vân Sương đầy ẩn ý, rồi ghé sát vào như sợ có ai nghe lén.

“Có phải trước đây em với cô ta từng xích mích gì không? Chị nhìn mà phát sợ. Cái cách cô ta nghiến răng nghiến lợi, nói chuyện cứ bóng gió xa xôi… cứ như là chỉ mong em sống không yên ổn vậy.”

Liễu Vân Sương mím môi, không đáp ngay. Đúng là cô cũng đã cảm nhận được ánh mắt đầy đố kỵ kia. Cái kiểu nhìn như muốn lột da người khác ấy, giả vờ thân thiết nhưng câu nào cũng như châm kim.

Hứa Lam Xuân vốn là người sĩ diện, lại hay ghen tị. Vân Sương từ đầu vốn không ngại va chạm, mà khi cần thiết, cô sẵn sàng ra tay. Một người như Hứa Lam Xuân… không phải đối thủ. Cho nên, cách duy nhất để trả đũa là tìm vợ mới cho Hứa Lam Hà — cái ý đồ ấy, cô thấy rõ mồn một.

Chỉ tiếc rằng, chiêu này chẳng còn tác dụng gì. Cô đã buông tay từ lâu. Thậm chí, trong lòng còn mong Hứa Lam Hà nhanh chóng an phận, đừng vác mặt đến làm phiền nữa.

“Cũng chỉ là nói xấu sau lưng. Miệng lưỡi cô ta chẳng khác gì bôi bẩn phân ra rồi trét ngược lên miệng mình.”

Nghe Vân Sương đáp lại bằng giọng thản nhiên mà sắc bén, Đỗ Nhược Hồng thoáng ngập ngừng, rồi nói nhỏ:

“Thật ra… cô ta biết chuyện em tái giá rồi. Bà cụ cũng ngồi bàn bạc với cô ta cả buổi. Hứa Lam Xuân thì khăng khăng bảo người ta chỉ chơi bời, đùa giỡn với em thôi. Bây giờ người ta biến mất, thì cô ta nói em bị lừa cả người lẫn của, chẳng được cái gì.”

Nghe đến đó, Vân Sương chỉ cười. Không cần hỏi thêm, cô cũng đoán được hai mẹ con họ còn nói bao nhiêu điều độc địa hơn thế.

“Cô ta muốn nói gì thì cứ nói, chỉ cần đừng để tôi nghe thấy là được. Người như cô ta, ai mà không biết là thứ gì? Muốn bôi nhọ thế nào, tùy.”

Thái độ điềm nhiên ấy khiến Đỗ Nhược Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Biết em vững vàng là chị yên tâm. Nhưng mà… không chỉ mình cô ta đâu. Trong đội này, miệng lưỡi người ta cũng chẳng sạch sẽ gì hơn. Chuyện của em ấy, người bàn ra tán vào thì không ít đâu.”

Vân Sương không phản bác. Sự thật là vậy. Hôm ấy Kiều Dịch Khất đến quá rầm rộ, nào là hạt dưa, nào là bánh trái, cả một đám trẻ con ùa tới coi. Rồi đùng cái, anh ta bỏ đi mà cô chẳng nói chẳng rằng. Người ngoài đồn đoán cũng là điều dễ hiểu.

“Em biết. Nhưng kệ họ đi. Chó cứ sủa, mình cứ bước.”

“Chị nghe nói là đang tìm vợ cho Hứa Lão Nhị, chắc cô ta sẽ ở lại thêm vài hôm?”

“Ừ, nhưng chắc cũng không lâu đâu. Hứa Tri Vi phải quay lại trường. Nhưng em nghĩ… trước khi đi, thế nào cũng phải gây chuyện một trận.”

Nghe thế, Đỗ Nhược Hồng nhăn mặt.

“Thôi, mai chị dắt mấy đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ. Không thấy thì khỏi tức mắt. Tiện thể… chị cũng tính bắt mấy con gà con.”

Nói là “tránh bão”, nhưng thật ra cũng chẳng muốn dính dáng gì đến cái đám người mặt dày vô duyên kia.

“Vậy thì tốt, em cũng không can thiệp chuyện riêng của ai. Mỗi người một đời sống, đừng bước chân qua nhau là được rồi.”

Sau khi Đỗ Nhược Hồng về, Liễu Vân Sương liền gọi ba đứa trẻ lại, giọng nghiêm nghị:

“Nhà mình bây giờ có nhiều gà con, thỏ con. Ban ngày lại có người lạ đến làm việc, nên mấy hôm tới, các con phải để ý giùm mẹ. Nhìn cho kỹ, đừng để ai bén mảng lung tung.”

Ba đứa nhỏ nghe xong liền nghiêm túc hẳn.

“Mẹ sợ Hứa Tri Vi họ đến gây rối sao?”

“Ừ. Những con gà, con thỏ này mẹ nuôi đâu dễ. Chúng ta cần cẩn thận một chút.”

Gây rối thì chưa chắc, nhưng đến làm màu, khoe mẽ, giở giọng mỉa mai thì khả năng rất cao. Đám người ấy, nhất là Hứa Lam Xuân và bà cụ Hứa, không thể không đề phòng.

“Mẹ yên tâm. Ngày mai con sẽ dựng gậy quanh sân, ai dám bén mảng, con xử luôn!”

Hứa Tri Lễ nghiến răng, giọng chắc như đinh đóng cột.

Hơn nửa năm nay, được ăn no mặc ấm, cậu lớn phổng hẳn. Từ một đứa bé gầy gò, giờ đã thành thiếu niên cứng cáp, ánh mắt cũng có phần tinh ranh hơn trước. Hứa Tri Tình và Hứa Tri Ý cũng thay đổi rõ rệt, nhất là cô con gái lớn. Da dẻ hồng hào, dáng dấp đã giống cô gái mười một tuổi thật sự.

“Chủ yếu là coi chừng mấy con gà, con thỏ. Mẹ sợ nhất là cái kiểu 'mình không có thì cũng không cho người khác có'.”

Ban ngày cô phải ra phía sau làm việc, chỉ cần lơ là một chút là có thể bị kẻ khác lợi dụng sơ hở. Mà đầu óc Hứa Lam Xuân thì… ai chẳng biết. Cái kiểu 'hại người một nghìn, tổn thất tám trăm' cô ta làm được hết.

Dù có thể đòi bồi thường, nhưng những con vật cô nuôi bằng nước linh tuyền, chăm chút từng ngày, đâu dễ mà thay thế?

“Phải rồi, ban ngày cứ để Đại Tráng ở sân trước, nhưng nhớ buộc dây kỹ vào.”

“Vâng!”

Trong nhà có người lạ làm việc, không thể để chó chạy lung tung. Cắn người một cái là rắc rối đủ đường.

Hôm sau, Lý Quốc Phong đến từ sớm, chở một xe củi về. Buổi chiều lại thêm một xe nữa, toàn là khúc gỗ to cỡ cổ tay trẻ con, loại tốt để làm hàng rào.

Cô nhìn thoáng qua là hiểu — đây không chỉ là “vô tình nhặt được”. Anh ta chắc chắn đã tốn công tìm lựa.

“Thế này chắc cũng đủ rồi nhỉ?”

“Ừ, đủ rồi. Sáng mai tôi dọn dẹp lại là dùng được. Phần còn dư thì chặt nhỏ, dùng làm củi nhóm bếp cũng tiện.”

“Phải đấy. Một công đôi việc.”

Vân Sương nhìn xe củi, trong lòng có chút cảm kích.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 232



"Ai da, nhìn mà xem! Còn dám bảo không có gì! Hai người bọn họ không phải đang đứng chình ình một chỗ đó sao? Giữa ban ngày ban mặt mà không biết ngượng à?"

Đám người vừa kéo đến, chẳng rõ đã đứng đó từ khi nào. Chỉ thấy Hứa Tri Vi, Hứa Lam Xuân và cả bà cụ Hứa đều mặt mũi hầm hầm, như thể đã chứng kiến được cảnh gì kinh thiên động địa.

Liễu Vân Sương vừa mới dỡ hàng xong, chưa kịp thở đã thấy bọn họ ào đến. Đúng là cái loại rảnh rỗi chuyên đi rình mò chuyện nhà người khác.

Lý Quốc Phong tức tối bước lên, giọng gằn từng chữ:
"Hứa Lam Xuân, cô ăn nói cho cẩn thận! Chúng tôi chỉ đang bàn công việc, chứ có làm chuyện gì khuất tất đâu mà vu vạ như thể bắt được quả tang vậy?"

Hứa Lam Xuân khịt mũi cười khẩy, giọng đầy mai mỉa:
"Vu vạ? Không lẽ tôi bịa ra được mấy lời đồn nhảm mà người ta đang rỉ tai nhau ngoài chợ? Ai mới là kẻ dựng chuyện, tự trong lòng anh biết rõ!"

Nghe đến đây, Liễu Vân Sương đã hiểu ra. Tin đồn kia hẳn đã truyền đến tai Tần Ngọc Lương. Không ngờ lại dám kéo cả nhà đến đây làm loạn.

"Đúng là đáng đời! Không biết giữ mồm giữ miệng, để người khác đâm bị thóc, chọc bị gạo giờ lại quay sang trách người ta?"
Vân Sương lạnh lùng buông lời, không chút khách khí.

"Chị cứ nhận đi, đừng quanh co!" – Hứa Lam Xuân hất mặt – "Chị kết hôn rồi mà còn qua lại với đàn ông khác, không xấu hổ à?"

Lý Quốc Phong vội vàng lên tiếng:
"Tôi đã nói rõ rồi! Tôi đến đây làm thuê cho nhà cô ấy, không có cái trò mèo gì ở đây hết! Đừng ăn nói hàm hồ!"

"Ôi, nghe kìa, 'Vân Sương'! Gọi thân thiết thế còn bảo không có gì à? Có đánh chết tôi cũng không tin!" – Cô ta châm chọc, giọng the thé.

"Tôi nói thật. Lừa cô thì tôi được cái gì? Cô nói gì thì cũng nên có đầu óc chút đi. Sự thật là sự thật, không phải cứ hở mồm là bẻ cong được đâu!"

Tình hình bắt đầu căng. Lý Quốc Phong rõ ràng không quen đôi co với đàn bà, càng nói càng lúng túng. Nhưng lần này bị lôi vào vũng nước bẩn này, anh chẳng thể ngồi yên.

Liễu Vân Sương đứng chắn trước mặt anh, ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lẽo:
"Thôi đi! Bớt giở trò kiếm chuyện lại. Đến nhà người khác bêu rếu thế đủ rồi, cút về đi!"

"Ơ kìa, sao thế? Chột dạ rồi à?" – Hứa Lam Xuân cười khẩy – "Không dám đối mặt à?"

"Cô nói gì thì nói, tôi chẳng thèm để tâm đến mấy lời hôi hám từ cái miệng của cô đâu!" – Vân Sương đáp gọn, hờ hững liếc cô ta một cái rồi quay người đi, coi như không tồn tại.

"Đồ mặt dày! Liễu Vân Sương, anh hai tôi ly dị chị là đúng! Để tôi nói chị biết, ngày mai ảnh đi xem mắt đấy! Cô gái người ta vừa trẻ, vừa đẹp, lại giỏi giang gấp mấy lần chị!"

Cô ta hả hê như thể thắng lớn, mắt long lanh vẻ đắc thắng.

Vân Sương phì cười như vừa nghe chuyện hài giữa chợ:
"Thế thì tốt quá rồi! Lo mà cưới ngay đi, kẻo để lâu lại chán nhau. Mà cũng lạ, người ta tốt thế mà lại để ý đến cái nhà các cô? Không mù thì cũng… chậc chậc… chẳng hơn gì!"

"Chị...!" – Hứa Lam Xuân nghẹn họng, một lúc sau mới nói được – "Thôi được, chị đúng là loại ăn không được thì chê nho xanh. Nhưng tôi cho chị một cơ hội. Ngày mai chị cũng đến mà xem mặt, dắt theo ba đứa nhỏ cho đủ bộ. Cho chị tận mắt nhìn thấy người mới của anh tôi ra sao, rồi hết mơ mộng!"

Cô ta cười nham hiểm:
"Nhưng đến thì cũng chỉ được đứng rót nước thôi nhé. Không có phần ăn đâu. Làm tốt thì sau này bọn trẻ còn được sống tử tế một chút, không thì..."

"Trời đất ơi, đúng là chuyện cười của năm!" – Vân Sương lắc đầu – "Cô tưởng tôi rảnh đến mức đó à?"

Lý Quốc Phong giận tím mặt:
"Hứa Lam Xuân, cô quá đáng rồi đấy!"

Từ trong nhà, ba đứa nhỏ ùa ra, tay đứa nào cũng lăm lăm cầm gậy gỗ.

"Sao nào, anh đau lòng rồi à?" – Cô ta lại chọc ngoáy, ánh mắt đầy khiêu khích.

Lý Quốc Phong siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn chưa động tay. Bà cụ Hứa thấy vậy liền hét lên chua chát:

"Mày định làm gì? Mày dám nói là không có ý gì với cái thứ đàn bà hư hỏng này à?"

"Con mẹ nó!" – Hứa Tri Lễ phẫn nộ, nhặt viên đá nhỏ ném thẳng về phía bà ta.

Tiếc là không trúng. Nhưng bà già đã nổi điên, hét toáng lên:

"Thằng ranh con! Tao mà bắt được thì tao đánh chết!"

Vừa dứt lời, bà ta lao tới, tay đã xắn áo chuẩn bị ăn thua.

"Thử động vào xem!" – Liễu Vân Sương chắn ngay trước mặt bọn trẻ, sẵn sàng ăn thua tới cùng.

"Hứa Lam Xuân! Mau dắt bà già nhà cô về cho khuất mắt tôi! Còn làm loạn nữa là tôi lên đội báo đội trưởng bây giờ!" – Vân Sương nghiêm giọng.

"Hứ, đi thì đi! Ai sợ ai?" – Cô ta gào lên – "Tôi đâu còn là người của đội Hồng Tinh, Trương Trường Minh quản được tôi chắc?"

"Cô... đúng là hết thuốc chữa!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 233



"Thế cô định giở trò gì đây? Liễu Vân Sương, cô cũng ra dáng lắm nhỉ! Hôm trước vừa dắt người này đi đăng ký kết hôn, hôm nay đã len lén lút lút dây dưa với người khác, ha ha, không phải ghê gớm lắm sao?"

Không thể nhẫn nhịn thêm, Vân Sương vừa định lên tiếng thì một giọng nam trầm vang lên như tiếng chuông lớn.

"Ai dám ăn nói hàm hồ ở đây vậy?"

Tiếng quát trầm thấp vang lên khiến cả đám người im bặt, đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.

Là Kiều Dịch Khất. Anh đã trở về.

Sự xuất hiện của anh như cơn gió lạnh thổi qua giữa mùa hạ, khiến ai nấy đều kinh ngạc, đặc biệt là Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi.

Người đàn ông bước vào, trên người khoác chiếc áo dạ đen tuyền, ánh mắt lạnh như băng. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, dáng người cao lớn, từng bước đi đều mang theo khí chất khiến người khác không dám thở mạnh. Khánh Tử và Hỉ Tử đi sau anh, như những cái bóng không ai thèm để ý.

Đúng vậy, có những người sinh ra đã không cùng một thế giới.

Anh bước nhanh về phía Liễu Vân Sương, không quan tâm đến ánh mắt của đám đông.

"Em không sao chứ?"

"Không sao. Nhưng... sao anh về sớm vậy?"

"Xong việc thì về thôi. Ở đó chẳng có gì đáng lưu lại cả."

Hai người nói chuyện với nhau, cứ như không có ai khác tồn tại. Mặt Hứa Lam Xuân thì đã đỏ bừng vì tức giận.

"Ê, đồng chí!" Cô ta cắt ngang, cố nén tức giận. "Có lẽ anh chưa rõ chuyện đâu. Cái cô Liễu Vân Sương này, nhân lúc anh vắng nhà đã qua lại lén lút với người khác rồi đấy. Hôm nay còn dám đưa người ta về tận nhà nữa!"

Nói đến đây, Hứa Lam Xuân đắc ý nhìn Kiều Dịch Khất, nghĩ rằng mình vừa vạch trần được bộ mặt thật của kẻ khác.

Anh không nhìn cô ta lấy một lần, chỉ nhẹ giọng hỏi Liễu Vân Sương:
"Họ đến gây sự?"

Liễu Vân Sương khẽ gật đầu: "Vâng. Họ muốn anh hai cô ta xem mắt, còn bắt em đến hầu hạ trà nước cho vừa lòng nhà gái."

"Ồ?" Kiều Dịch Khất nhìn sang Hứa Lam Xuân, ánh mắt anh lạnh lẽo như lưỡi dao. "Vậy là cô muốn vợ tôi phải chịu nhục?"

Hứa Lam Xuân bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi, nuốt nước bọt, giọng run rẩy:

"Không... không phải. Chị dâu tôi không có ở nhà, chị ta đến phụ một tay cũng chẳng sao. Còn gặp cả mẹ kế của mấy đứa nhỏ, sau này cũng dễ tiếp xúc hơn..."

Kiều Dịch Khất nhếch môi, ánh mắt sắc như dao:
"Con tôi, tại sao phải đi lấy lòng người ngoài?"

Liễu Vân Sương khẽ ngẩng đầu, thoáng kinh ngạc. Không ngờ anh lại thẳng thắn đến vậy.

Anh quay sang nhìn đám người đứng sau:
"Đủ rồi, tôi không muốn nói nhiều. Mời các người về cho. Nếu sau này tôi còn nghe thấy ai dám nói ra mấy lời bẩn thỉu như hôm nay, dù là nhắm vào Vân Sương hay bọn trẻ, tôi sẽ không để yên."

Lời nói chưa dứt, khí thế đã khiến cả sân im phăng phắc.

Hứa Lam Xuân cắn răng, không cam lòng. Cô ta cho rằng Kiều Dịch Khất đã bị che mắt rồi.

"Đồng chí à, tôi không có nói sai đâu. Cô ta và tên kia vốn đã không trong sạch từ lâu rồi. Hôm trước ở chợ phiên, họ còn lén lút đứng cùng nhau. Mới kết hôn thôi mà đã thế này, sau này ai biết được còn thế nào nữa?"

Cô ta cứ thế thao thao bất tuyệt, không biết rằng sắc mặt Kiều Dịch Khất đang dần lạnh đi. Anh không tức giận, chỉ lạnh nhạt hỏi:
"Chồng cô hình như là giáo viên trong thị trấn?"

"Phải, là anh Tần Ngọc Lương, nổi tiếng lắm đấy!" Hứa Lam Xuân ngẩng cao đầu đầy tự hào.

Trong đám đông, một giọng nói vang lên trong đầu Hứa Tri Vi, có vẻ là từ hệ thống trong cơ thể cô:

"Đồ ngốc, kêu mẹ cô im miệng đi!"

"Sao vậy?" cô hỏi trong đầu.

"Người đàn ông kia không phải dạng dễ chọc. Mẹ cô đã leo lên được đến mức này, đừng để sảy chân chỉ vì vài câu nói ngu ngốc."

Hứa Tri Vi tái mặt, vội kéo tay mẹ mình:
"Mẹ, thôi đi! Chúng ta về đi!"

Nhưng Hứa Lam Xuân vẫn chưa dừng lại. Cô ta vẫn tự tin, vẫn muốn khoe khoang cái gọi là "gia thế" của mình.

"Gấp gì chứ, con không thấy mẹ đang nói chuyện với chú ấy à!"

Giọng điệu ngọt lịm nhưng ánh mắt lại không hề trong sạch, đầy ý đồ không đứng đắn.

Liễu Vân Sương cau mày. Phản ứng này… chẳng lẽ cô ta còn muốn quyến rũ Kiều Dịch Khất sao? Rõ ràng đã có chồng rồi cơ mà. Tần Ngọc Lương đâu phải người tầm thường, tại sao lại không biết giữ mình?

"Khánh Tử, cậu nghe thấy chưa?" Kiều Dịch Khất quay sang em trai.

"Người này dám bắt nạt chị dâu cậu, cậu biết nên làm gì rồi đấy."

"Anh yên tâm." Khánh Tử nắm tay, môi mím chặt. "Em đi xử lý ngay."

Hệ thống trong đầu Hứa Tri Vi thở dài:
"Vậy mà còn tự khai ra tên chồng, đúng là tự đào hố chôn mình."

"Chú Tần không dễ chọc đâu!" cô bật lại.

"Thế còn người trước mặt cô thì dễ chắc?"

"Nhưng chẳng phải chính Liễu Vân Sương là người khơi mào chuyện ở chợ phiên lần trước sao?"

"Ngây thơ!"

Rõ ràng, lúc trước khi nói chuyện với Tần Ngọc Lương, Hứa Lam Xuân đã không nói toàn bộ sự thật.

Hứa Tri Vi vậy mà lại tin thật, đúng là đầu óc cũng chẳng thông minh hơn ai. Con đường làm theo hệ thống e là còn dài lắm, ngu ngơ như thế thì sao mà đi xa nổi.

"Mợ, mợ định để người ta ức h**p chúng cháu thế này à?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 234



Ôi trời, rõ ràng là thấy Vân Sương dễ bắt nạt nên mới dồn cô vào chỗ khó. Chẳng lẽ trông cô giống quả hồng mềm, ai muốn bóp là bóp?

"Nó là cháu gái em hả?"

Câu hỏi vừa dứt, Kiều Dịch Khất đã nở nụ cười lạnh, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.

"Không quen."

Đứng bên cạnh, Hỉ Tử cũng đã nghe ra đầu đuôi, cười mỉa:

"Trời đất, mèo má gà đồng gì cũng mon men tới nhận họ hàng với lão đại nhà tôi. Không biết tự soi gương xem mình là cái thá gì mà dám gọi đây là mợ! Đây là chị dâu tôi! Còn mợ của cô thì đang chờ ngày mai đi xem mắt kìa!"

Câu nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt Hứa Tri Vi, khiến cô ta mặt đỏ tía tai vì xấu hổ.

"Tôi có nói chuyện với anh đâu, xía vào làm gì?"

"Tôi cũng chẳng nói với cô. Cô thấy chột dạ thì mới tự nhận đấy chứ?"

Liễu Vân Sương bước ra nói:

"Hôm nay là do cô tự gây chuyện. Cô có thừa nhận hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nhưng nghe cho rõ, từ nay tránh xa nhà chúng tôi ra."

"Đi thì đi! Ai cần ở lại! Liễu Vân Sương, cứ tưởng cô là cái thứ tốt đẹp gì lắm. Cưới hỏi chẳng ra thể thống gì, không sính lễ, không ba món hồi môn, đúng là mất mặt!"

Bà cụ Hứa lúc này cũng như được châm ngòi, lập tức hếch mặt lên nói oang oang:

"Liễu Vân Sương, cô tưởng ai cũng có số may như con tôi chắc? Còn lâu! Phải biết thân biết phận, có người xứng, có người không xứng, hiểu chưa?"

Rõ ràng là kiểu đàn bà chanh chua, cũng may chỉ có Vân Sương mới trị nổi.

"Ai bảo tôi không có sính lễ? Hôn sự còn chưa tổ chức, những gì bà nói, làm sao bà biết chắc là tôi không chuẩn bị? Ba món hồi môn đã lỗi thời từ đời nào rồi. Tôi không định nói, nhưng các người đúng là không biết nhìn người."

Kiều Dịch Khất thở dài một tiếng, nhưng chưa kịp nói thêm, Vân Sương đã kéo nhẹ vạt áo anh. Khi anh nhìn sang, cô chỉ khẽ lắc đầu. Ý rằng không cần đôi co với đám người vô lý kia, phí lời lắm.

"Thế thì để xem! Tôi chờ coi hai người giỏi đến mức nào!
Lam Xuân, về thôi! Ở nhà còn nồi xương đang hầm trên bếp!"

"Phải đó, điều kiện nhà mình đâu phải ai cũng so bì được. Người mà không biết nhận mệnh, thì cả đời cũng chỉ tự làm khổ mình mà thôi!"

"Cút xéo đi, đồ quê mùa!"

Hỉ Tử giận đến mức suýt nữa phun cả nước bọt, mặt mày biểu lộ rõ sự khinh ghét.

"Gì cơ? Cậu dám nói tôi quê mùa?"

Hứa Lam Xuân trừng mắt, không tin nổi tai mình. Cô ta sống trong thị trấn, ăn mặc cũng gọi là tươm tất.

"Không nói cô thì nói ai? Mặc một thân lòe loẹt, chẳng khác nào con gà trống xổng chuồng!"

Hỉ Tử tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt, lời lẽ sắc như dao.

"Cậu… cậu đúng là… không có mắt…"

Nói rồi, cô ta hậm hực bỏ đi, rõ ràng là không chịu nổi đòn công kích nhắm thẳng vào ngoại hình.

Bà cụ Hứa và Hứa Tri Vi cũng không nán lại, lập tức đuổi theo Lam Xuân.

"Xin lỗi Vân Sương, làm phiền hai người rồi."

Lý Quốc Phong tiến lên, ánh mắt hơi áy náy. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp Kiều Dịch Khất, người trước mặt khí chất trầm ổn, đứng một chỗ cũng khiến người khác cảm thấy không dám xem thường.

Liễu Vân Sương có thể tìm được người như vậy, ít ra còn hơn là gắn bó với anh ta.

"Vị này là…?"

Kiều Dịch Khất chủ động hỏi, giọng tuy lịch sự nhưng chẳng giấu nổi sự lạnh nhạt.

"Đây là Lý Quốc Phong, bọn em lớn lên cùng nhau. Giờ đang giúp nhà em xây chuồng gà."

"Vậy à? Vất vả rồi."

Nụ cười của người kia ấm áp nhưng dè dặt, khiến người đối diện cũng không thể ghét nổi.

"Chuyện đáng làm thôi. Dù sao Vân Sương cũng đã trả tiền. Nhưng đúng là làm phiền hai người. Nếu chỉ vì một lời nói vớ vẩn của Hứa Lam Xuân mà khiến hai người không vui, thì lỗi là ở tôi."

Lý Quốc Phong nói chuyện khéo léo, từng câu từng chữ như ngầm khẳng định: anh ta đến làm việc, có công có trả, không liên quan đến chuyện thân quen hay không. Mấy lời Hứa Lam Xuân nói, nghe cho vui thì được, tin thì đúng là điên.

Liễu Vân Sương nghe xong, trong lòng thấy ấm áp. Người này, ít ra còn có nghĩa khí, không úp mở, không giở trò mập mờ, lại còn biết nói đỡ cho cô.

Quả nhiên, mắt nhìn người của cô vẫn còn tốt chán.

"Sao lại không tin chứ? Tôi tin Vân Sương, yên tâm đi."

Một câu nói dứt khoát của Kiều Dịch Khất, khiến không khí dịu xuống, ai nấy đều thấy nhẹ lòng.

"Vậy hai người cứ tiếp tục đi, tôi về trước. Sáng mai sẽ quay lại dọn nốt."

"Được!"

Tiễn đám người ngoài cổng đi rồi, Liễu Vân Sương mới nhẹ thở ra một hơi.

"Em cứ tưởng phải mấy hôm nữa anh mới về đấy," cô quay đầu, ánh mắt dịu lại. "Thôi vào nhà đi anh. Hỉ Tử, vào luôn đi!"

"Vâng ạ!" Hỉ Tử lễ phép đáp lời.

Mọi người cùng nhau bước vào nhà chính. Liễu Vân Sương dặn Hứa Tri Tình đi đun nước nóng rót trà, rồi quay sang khách:
"Chắc mọi người vẫn chưa ăn gì đúng không? Muốn ăn món gì, để tôi đi nấu."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 235



"Chị dâu, món gì cũng được ạ. Đại ca bọn em để kịp về sớm nên ép đi đường suốt, không cho nghỉ lấy một lát, giờ đói xỉu luôn rồi!" Hỉ Tử than vãn, bụng réo ầm ĩ.

Mới dứt lời, đã bị Kiều Dịch Khất liếc sang lạnh lùng. Người kia lập tức im bặt, rụt cổ lại như gà mắc mưa.

"Ăn gì cũng được," anh quay sang nói với Vân Sương, "để anh phụ em."

"Không cần đâu," cô dịu giọng. "Mọi người ngồi nghỉ đi một lát. Mà... mấy hôm nay anh không có nhà, em để gà con với thỏ con trong phòng phía Đông, chưa dọn dẹp, phải mở cửa cho thoáng không là ngửi không nổi đâu."

Ban ngày cô bận, không đem lũ thỏ và gà ra ngoài phơi nắng, giờ trong phòng mùi hôi cũng nặng hơn.

"Không sao," Kiều Dịch Khất đáp, "ăn xong rồi anh qua đó phụ em dọn."

Thế là hai người cùng ra sau nhà, mang từng lồng thỏ, lồng gà ra để dưới cửa sổ hứng gió.

"Đẻ nhiều thật đấy." Kiều Dịch Khất nhìn mà giật mình.

"Ừ, mười bốn con liền. Em tách chuồng hết rồi, không ảnh hưởng gì đâu." Liễu Vân Sương vừa nói vừa nở nụ cười. Đây chính là khởi đầu cho con đường làm giàu của cô.

Cô nhanh chóng trở vào bếp, định làm món gì đó nhanh mà no bụng. Mì sợi là lựa chọn phù hợp nhất. Mới hôm trước vừa lấy lương thực từ lò đất về, còn dư ít bột mì, đủ nấu cho cả nhà ăn thoải mái.

Đang nhồi bột thì cô chợt nhớ ra điều gì:
"À, anh báo Khánh Tử đi làm gì thế? Mấy chuyện như vậy... thôi thì đừng có đánh nhau. Dù gì họ cũng là người có mặt mũi trong làng."

Kiều Dịch Khất nhướng mày, ánh mắt ánh lên sự thú vị.
"Sao em lại nghĩ như thế?"

Cô cúi đầu, bối rối nhưng vẫn nói nhỏ:
"Thì em thấy anh nghiêm quá, sợ anh bảo Khánh Tử đi gây sự..."

Anh khẽ cười, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng:
"Không đâu. Em yên tâm."

Chưa kịp nói thêm gì thì nước sôi, Vân Sương vội vàng thả mì vào nồi.

Ngay khi mì vừa chín tới, thì Khánh Tử đạp xe quay về. Xe đạp chạy nhanh đến mức tưởng chừng như sắp tóe lửa.

"Đại ca, xong việc rồi!" Khánh Tử vừa dựng xe vừa báo cáo.

Kiều Dịch Khất gật đầu: "Ừ."

Liễu Vân Sương bắt đầu múc mì, chan nước dùng nóng hổi. Mùi thơm bốc lên khiến ai nấy đều nuốt nước miếng. Vừa ăn vừa xuýt xoa vì đói.

Trong lúc mọi người đang ăn ngon lành, Kiều Dịch Khất đột nhiên hỏi:
"Đúng rồi, trong nhà còn bột mì trắng không?"

"Không còn đâu. Vừa rồi em nhào hết rồi. Tí em định đi mua thêm, tiện thể mua luôn ít hạt giống."

Anh không nói gì thêm. Vân Sương là người có chí hướng, anh hiểu rõ, không cần phải căn dặn nhiều lời.

Chưa ăn xong bữa thì Hỉ Tử đã lên tiếng:
"Cậu ăn nhanh đi, còn kịp về tối nay!"

"Phải đó!" người kia phụ họa.

Liễu Vân Sương nhìn ra trời đã xế chiều, liền đề nghị:
"Muộn thế này rồi, hay là ở lại một đêm đi?"

Thật ra, hai người kia cũng có ý định như vậy, nhưng Kiều Dịch Khất chỉ lạnh nhạt nói:
"Không tiện."

Một câu nói dứt khoát khiến ý định của họ tắt ngóm.

"Thôi vậy, chị dâu, tụi em về. Còn có việc."

Hỉ Tử nhanh chóng huých nhẹ khuỷu tay người bên cạnh:
"Phải đấy, không làm phiền nữa."

Tiễn khách xong, cả nhà lại trở về với không khí yên bình. Khi chỉ còn lại bọn trẻ và hai người lớn, Kiều Dịch Khất mới mở cái túi to mang theo bên người.

"Vân Sương, chuyến này ra ngoài, anh có ghé chợ huyện. Mua cho bọn nhỏ mỗi đứa một bộ quần áo mới, với cả một đôi giày. Em xem thử nhé."

Anh lấy ra từng món một, vừa giới thiệu vừa đưa tận tay cô.

Của Hứa Tri Tình là bộ váy đỏ caro, cổ lá sen xinh xắn, xung quanh còn viền ren trắng nhỏ, kiểu cách rất thời thượng.
Hứa Tri Lễ thì được bộ quần áo nhung xanh lam, dáng ôm gọn như kiểu thể thao của vận động viên.
Hứa Tri Ý được tặng một chiếc váy xanh nhạt kèm quần tất đen, đơn giản mà đẹp.

Ba đứa nhỏ, mỗi đứa một đôi giày da bóng loáng – riêng Hứa Tri Lễ là giày thể thao, trông rất “ngầu”.

Liễu Vân Sương nhìn mà không khỏi kinh ngạc. Mấy mẫu quần áo này, cô chưa từng thấy ở Cung Tiêu Xã huyện thành.

"Trời ơi, anh tốn kém vậy làm gì chứ? Ở nhà có mấy khi mặc mấy bộ đẹp như thế đâu." Cô không trách móc, chỉ thấy áy náy.

"Chỉ là quần áo thôi mà," anh cười nhẹ. "Tri Tình, đưa hai đứa em vào thay đồ đi con."

Cô bé nhìn mẹ, thấy mẹ không nói gì, liền ngoan ngoãn dắt em vào phòng phía Tây.

"Đi thôi, mẹ không cản đâu. Mau đi thử xem vừa không, còn cảm ơn chú Kiều đi nữa."

"Vâng ạ!" Ba đứa nhỏ đồng thanh, vui vẻ chạy vào thay đồ.

Nhìn theo bóng chúng khuất sau cánh cửa, cô thở dài:
"Quần áo Tết còn chưa mặc tới, giờ lại thêm đống mới, anh tiêu tiền như vậy, làm em thấy áy náy lắm."

Kiều Dịch Khất cười khẽ, giọng trầm ấm:
"Em giúp anh chuyện lớn như vậy, ngày nào anh cũng ăn nhờ ở đậu trong nhà em. Nếu ai phải ngại thì là anh mới đúng."

Nói rồi, anh lấy thêm một cái túi nhỏ nữa.
"À, cái này là cho em. Em xem thử coi có vừa không."

Liễu Vân Sương mở túi ra, bên trong là một chiếc áo len cổ lọ màu trắng sữa, một chiếc áo khoác vải dạ xanh lam có ve áo tròn, cùng với chiếc quần đen đơn giản mà thanh lịch.

Cô ngẩn người, chưa kịp nói gì, tim đã ấm lên từng chút một.

"Em không cần đâu, anh đem về đi."
Liễu Vân Sương hơi nghiêng đầu, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại kiên quyết rõ ràng.

"Anh đem về rồi để ai mặc?"
Kiều Dịch Khất không nhanh không chậm, từ tốn đẩy cái túi lại về phía cô.
"Mau vào thử xem đi. Da em giờ trắng hơn trước nhiều, mặc bộ này chắc chắn sẽ hợp lắm."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 236



Trải qua cả mùa đông lạnh giá, Vân Sương giờ đây đã trắng trẻo, có da có thịt. Cũng nhờ ăn uống đầy đủ hơn trước, sắc mặt hồng hào, hai má không còn hóp lại như xưa.
Dù không phải là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng người ta chỉ cần khỏe mạnh và biết chăm sóc bản thân, đã đủ để toát lên vẻ dịu dàng, đằm thắm khiến người ta không nỡ rời mắt.

"Kiều đại ca… anh như vậy sẽ khiến em cảm thấy rất áp lực."
Vân Sương cúi đầu, tay mân mê vạt áo, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Kiều Dịch Khất đang đặt tay lên cái hộp trong túi, nghe cô nói vậy thì ngón tay khựng lại giữa không trung.
Thôi thì… nếu cô chưa sẵn lòng nhận, để sau cũng được. Dù sao chỉ là sớm hay muộn, không gấp.

"Vân Sương, đừng hiểu lầm. Dù gì thì… chúng ta cũng đã đăng ký kết hôn rồi.
Chỉ là một bộ quần áo thôi, có gì đáng kể đâu. Anh thấy em chẳng có lấy bộ nào ra hồn cả, em nhận lấy đi. Thời tiết cũng bắt đầu ấm rồi, em không thể cứ mặc mãi mấy cái áo bông cũ rích ấy để làm việc được."

Nói cũng phải. Dạo gần đây, người trong đội sản xuất đã dần bỏ áo bông, thay bằng áo vải mỏng.
Hôm nay, cô cũng chỉ mặc một bộ áo vá, trên dưới toàn là chắp vá đắp miếng, chẳng bộ nào lành lặn.

"Vậy… cảm ơn anh."
Cô nhẹ giọng đáp, nhận túi đồ từ tay anh.
Thật ra, hiện giờ cô cũng không thiếu tiền. Chỉ là trong thời buổi này, có tiền chưa chắc mua được đồ nếu không có phiếu.
Nhưng rồi cũng sắp khác rồi. Mấy năm nữa, phiếu mua hàng sẽ bị bãi bỏ, kinh tế mở cửa, việc mua bán sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Đến khi cô làm ăn khấm khá, có thu nhập ổn định, sẽ mua lại thứ tốt hơn cho anh, đáp lại tấm lòng này.

"Đúng rồi, còn món này nữa, em nhất định phải nhận."
Nói đoạn, Kiều Dịch Khất lấy ra từ trong túi một chiếc hộp nhỏ, mở ra, là một chiếc đồng hồ đeo tay.

"Ôi chao, là đồng hồ tay hả anh?"

Vân Sương tròn mắt, thoáng chút ngạc nhiên lẫn thích thú.
Là đồng hồ hiệu Hoa Mai, dành riêng cho nữ.
Món quà này, thật sự rất hợp ý cô.

"Phải. Hôm trước thấy em không đeo, nên anh đoán chắc em vẫn chưa có.
Vừa hay hôm đó thấy có hàng, anh liền mua một chiếc."

"Chiếc này bao nhiêu tiền vậy?"
Cô đã thích rồi, nhưng không thể nào nhận không. Dù sao, mọi thứ phải sòng phẳng.

"Em với anh… cần phải khách sáo đến vậy sao?"
Anh nhìn cô, ánh mắt mang chút trách móc dịu dàng.

Vân Sương cầm chiếc đồng hồ lên, lòng vui như mở hội.
Không có đồng hồ, muốn xem giờ cũng phải ngó lên tường hoặc ra ngoài xem bóng nắng.
Món quà này thật sự rất thực tế.

"Chuyện nào ra chuyện nấy. Quần áo thì thôi, coi như em nhận. Nhưng cái này quý giá quá, em không thể nhận mà không trả gì được."
Nói rồi, cô xoay người bước vào phòng phía tây.

Trong hộp sắt đựng kẹo sữa Thỏ Trắng trước kia Kiều Dịch Khất mua cho lũ nhỏ, cô đã để sẵn tiền và phiếu.
Cái hộp ấy tuy chỉ đựng kẹo, nhưng có hình vẽ rất đẹp, cô tiếc nên giữ lại.
Mở nắp, cô lấy ra hai trăm đồng và một tờ phiếu mua đồng hồ.

"Kiều đại ca, cái này anh nhất định phải nhận. Không thì em áy náy lắm."

Anh mím môi, chau mày, rõ ràng là không muốn nhận. Nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của cô, anh chỉ thở dài.

Anh biết cô có tiền. Trước kia, cô từng đưa cho anh coi, tổng cộng là năm nghìn đồng.
Một cô gái có thể sống tằn tiện như vậy, thì hai trăm đồng với cô cũng đâu phải nhỏ.

Thôi thì cứ nhận đi. Về sau rồi tính cách khác để bù đắp.
Cô đâu thể cứ mãi né tránh anh.
Phải có dịp thuận lợi, anh sẽ nói rõ tình cảm trong lòng. Cứ phải lén lút đối xử tốt với người ta, thật sự khiến anh rất khó chịu.

"Được rồi, anh nghe em."
Anh nói xong, thấy gương mặt cô rạng rỡ hẳn lên.

Chiếc đồng hồ được đeo lên tay, cô soi đi soi lại, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Đúng là không phải hàng xa xỉ gì, nhưng với cô, đó là món quà đầu tiên có giá trị mà cô được nhận suốt bao năm qua.

Lúc này, ba đứa nhỏ cũng thay quần áo mới xong, lon ton chạy ra.

"Mẹ ơi, mẹ nhìn nè, có đẹp không?"

Vân Sương nhìn con, không dời nổi ánh mắt.
Hai kiếp làm người, con cô chưa từng được mặc đồ đẹp.
Ngày nào chúng cũng lấm lem đất cát, nhất là đứa út – Hứa Tri Ý – năm nay mới thấy được ánh nắng mặt trời rõ ràng lần đầu tiên.

"Mẹ sao vậy? Không đẹp à? Vậy… con thay ra nhé?"

Tri Tình vừa thấy mẹ im lặng, đã lo lắng, chạy đến níu tay mẹ.

"Không phải, rất đẹp. Mẹ chỉ là thấy… xúc động quá thôi."
Vân Sương cười nghẹn ngào, nước mắt cứ thế trào ra.

"Về sau, nhà mình chịu khó làm ăn, cố gắng hết sức. Mỗi năm, mẹ nhất định sẽ mua đồ mới cho cả ba đứa."

Kiều Dịch Khất đứng đó, lòng cũng nhói lên. Anh hiểu… cô đã từng sống khổ thế nào.

Cô không có vẻ ngoài quá đỗi nổi bật, cũng chẳng giỏi ăn nói, vậy mà… lại khiến anh càng lúc càng muốn gần gũi, càng lúc càng thương.

Thì ra cái gọi là "thích", một khi đã lỡ dính vào, sẽ ngày càng sa sâu, không dứt ra được.

Trời đã muộn, họ cũng chẳng muốn đốt đèn dầu làm gì cho tốn kém.
Nhanh chóng dọn dẹp, rửa mặt, ai về phòng nấy.

Thỏ con, gà con được đặt ở trước cửa nhà chính.
Kiều Dịch Khất vẫn ngủ ở phòng phía đông.
Họ dọn dẹp rất sạch sẽ, ngày nào cũng quét tước nên mùi hôi cũng không còn nữa.

"Anh ngủ sớm nhé. À, em nghe Hỉ Tử với Khánh Tử nói… anh còn có việc phải lo. Ngày mai về đó lo liệu đi, bên này không sao đâu. Nếu cần em giúp gì, cứ nói."

Cô nhắc tới chuyện của hai người bạn thanh mai trúc mã ấy.

"Không vội. Đều là chuyện nhỏ, họ có thể tự xoay sở được."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 237



Mấy ngày nay đi sớm về khuya, vừa mệt mỏi vừa bận bịu, Kiều Dịch Khất cũng không giấu được vẻ xuống sức. Vừa ăn xong, anh nhìn sang cô với vẻ mặt đáng thương như một đứa trẻ:

"Mấy hôm nay anh chạy đôn chạy đáo cũng mệt rồi… Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày chắc được chứ?"

Câu nói vừa dứt, anh còn nhìn cô bằng ánh mắt đầy ấm ức, khiến người ta không khỏi mềm lòng.

"Anh cứ tự nhiên..." – Liễu Vân Sương vội vã quay người đi, không dám nhìn thêm.

Vừa bước ra khỏi phòng, cô bỗng thấy tim mình đập rộn ràng, hai má nóng bừng. Trời ơi, sao lại xấu hổ đến vậy?

Hít một hơi thật sâu mấy lần, cô mới trấn tĩnh lại rồi trở về phòng Tây. Mấy đứa nhỏ đã ngủ say, cô cũng nhanh chóng dọn dẹp rồi chui vào chăn, lòng vẫn còn rối như tơ vò.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, Lý Quốc Phong đã đến. Việc đầu tiên là dọn mớ cành củi vụn sau lần chẻ củi hôm trước. Thấy vậy, Liễu Vân Sương lập tức ra phụ, không bao lâu sau, Kiều Dịch Khất cũng đi ra.

"Anh không cần giúp đâu," cô quay đầu nói. "Loay hoay thế này dễ đâm vào tay lắm."

"Không sao, anh cũng biết làm mà." – Anh đáp gọn gàng, rồi bắt tay vào gom cành.

Thấy anh nghiêm túc thật, Vân Sương liền lấy một đôi găng tay vải cũ đưa cho anh.

Lý Quốc Phong thấy vậy thì ngại ngần:
"Đồng chí Kiều, chị Vân Sương, hai người vào nghỉ đi, mấy chuyện này để tôi làm là được rồi."

"Không sao đâu," Kiều Dịch Khất vừa nhặt vừa nói. "Làm cùng nhau thì nhanh hơn."

Lý Quốc Phong nghĩ cũng phải, đành gật đầu:
"Vậy anh gom đống cành nhỏ kia lại, tôi xử lý đống to hơn."

Cùng lúc đó, Hứa Tri Tình cũng dắt hai đứa em ra, mỗi đứa bế một con thỏ con hoặc gà con, đem hết ra ngoài cửa sổ.

Phòng phía Đông giờ đã có người ở, không thể để chúng trong đó nữa. Trong nhà chính cũng chật chội, bọn trẻ liền nghĩ cách mang ra ngoài phơi nắng.

Sau khi cho ăn và để nước đầy đủ, ba chị em cũng xắn tay áo giúp Lý Quốc Phong dọn dẹp cành củi.

Lý Quốc Phong là người làm việc siêng năng, tay nghề cũng rất khá. Chỉ trong một ngày, anh đã quây xong một khu chuồng gà ngay ngắn, rộng rãi, đủ để bọn gà con đi lại tung tăng. Nhìn công trình đơn giản nhưng sạch sẽ, Liễu Vân Sương thấy lòng phơi phới – cuối cùng, căn nhà của cô cũng bắt đầu có hình, có dáng.

Vừa hay bác Đổng thợ mộc cũng ghé sang. Ông vừa bước vào sân đã lên tiếng:
"Ồ, đông đủ quá ha! Cái chuồng này là Quốc Phong làm à? Đẹp quá, thẳng tắp như kẻ chỉ."

Mọi người cùng cười vui vẻ. Bác Đổng cũng không quên chào hỏi Kiều Dịch Khất – giờ đã là chủ nhà danh chính ngôn thuận. Ban đầu mọi người còn e anh khó gần, ai ngờ anh hòa nhã, nói năng đúng mực, càng nói càng thấy dễ chịu.

"Sắp xong cả rồi," bác Đổng nói tiếp. "Cửa gỗ tôi làm xong rồi, mai mang sang lắp vào là ổn."

Trước kia chỉ có cái ổ gà dựng tạm, giờ có chuồng gà quây kín, có cửa gỗ riêng, nhìn vừa đồng bộ lại vừa chắc chắn.

"Vậy thì tốt quá rồi. Làm xong em cũng yên tâm." – Vân Sương nói. "Mà bác Đổng, tính giùm em luôn đi. Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"

So với lúc bàn ban đầu, giờ thêm cả người, thêm việc. Tuy mọi người không nói, nhưng cô không thể làm ngơ.

Bác Đổng phẩy tay cười:
"Không cần đâu em gái. Cứ tính như lúc đầu đi. Hai bên này cộng lại, đưa bác năm mươi đồng là được rồi. Còn lại, anh em tụi bác tự sắp xếp."

"Vâng!" – Vân Sương cũng không cò kè bớt một đồng. Cô lấy tiền ngay, đưa cho bác Đổng.

Chuồng thỏ thì làm từ gỗ, vật liệu đều là bác Đổng mang tới. Chuồng gà lại rộng, mà làm chỉ mất có mấy hôm. So với công sức bỏ ra, số tiền ấy là rất xứng đáng.

Ngoài ra, Lý Quốc Phong vừa chẻ củi hôm trước, nay lại tới phụ làm chuồng, tính ra cũng hai ngày công.

Chuồng thỏ dù thấp hơn chuồng gà, nhưng vẫn chắc chắn, sạch sẽ. Không biết phải trả bao nhiêu cho phải, Liễu Vân Sương suy nghĩ một lát rồi lấy hai đồng đưa cho anh.

Thời buổi này, tiền công không cao. Hứa Lam Hải – anh cô – làm công nhân trong nhà máy thép lớn, mỗi tháng mới được 28 đồng. Vậy cô trả một ngày một đồng, cũng coi như hợp tình hợp lý.

"Ơ, Vân Sương, sao đưa nhiều vậy? Tôi chỉ giúp chút việc thôi mà, cô cất đi." – Lý Quốc Phong ngại ngùng từ chối. Anh biết cô không dễ sống, vốn chẳng định nhận đồng nào.

"Không được. Đã thỏa thuận từ đầu rồi." – Vân Sương kiên quyết.

Không ngờ, Kiều Dịch Khất cũng tiến lại, cầm tiền nhét vào tay anh:
"Anh bạn, cầm đi. Làm có công thì phải có lương, thế mới rõ ràng."

Lý Quốc Phong ngập ngừng một lát rồi gật đầu:
"Vậy tôi nhận. Sau này có việc gì, hai người cứ gọi tôi."

"Nhất định rồi!" – Vân Sương đáp, không giấu được sự vui mừng.

Lý Quốc Phong là người có tâm, làm việc cẩn thận. Không cần nhắc nhở gì nhiều mà cái gì cũng chu toàn.

Ngày hôm sau, bác Đổng đến lắp nốt cửa gỗ. Thế là chuồng gà, chuồng thỏ đều hoàn tất. Nhìn sân nhà gọn gàng, sạch sẽ, Vân Sương thấy như có ánh sáng mở ra trước mắt.

Kiều Dịch Khất đứng bên cạnh, ánh mắt dịu lại khi thấy vẻ mặt hài lòng của cô:
"Em thích lắm à?"

"Vâng." – Cô cười rạng rỡ. "Có hai cái chuồng này, sau này có thể nuôi thêm gà, thêm thỏ. Từng bước từng bước, em muốn cải thiện cuộc sống. Chờ đến lúc có dư, em sẽ mở rộng thêm. Em tin, nhất định sẽ khá hơn."

Nhìn thấy cô đầy hy vọng và quyết tâm, anh cũng không nỡ nói ra những lời lạnh lùng. Người phụ nữ này, không chỉ có ước mơ, mà còn biết cách biến nó thành hiện thực.

"À này," – Anh đột nhiên nói – "Anh nghĩ… chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, hay là... xây thêm một căn phòng nhỏ ở bên cạnh?"

"Xây nhà?" – Liễu Vân Sương thoáng sửng sốt.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 238



Sau này… có khi phải làm phiền em nhiều đấy."

"Nhưng… trong nhà đã có phòng rồi, còn xây thêm làm gì nữa?"
Cô thắc mắc là thật. Dù gì thì Kiều Dịch Khất cũng không định ở lại đội sản xuất Hồng Tinh mãi. Anh còn có việc riêng phải lo, hai người thanh mai trúc mã kia cũng đâu cần anh can thiệp nhiều thêm nữa.

Bên này, Hứa Lam Hà cũng đã kết hôn rồi, mọi chuyện dần đi vào ổn định. Như vậy, lý ra anh không cần phải ở lại lâu dài nữa.

"Phòng thì có, nhưng không đủ để ở đâu. Hỉ Tử với Khánh Tử vẫn hay lui tới, mà Tri Tình thì lớn rồi, không thể để nó ở cùng với em mãi được. Anh muốn mọi thứ phải được cân nhắc chu đáo."

Liễu Vân Sương nghe vậy, thoáng giật mình. Những chuyện này… vốn dĩ là phần cô phải lo, sao anh lại suy nghĩ tường tận như vậy?

"Ờ… cũng đúng, nhưng anh không cần phải vội xây đâu. Sau này em kiếm được tiền rồi, mình sửa sang lại nhà cũng chưa muộn. Khi đó xây thêm vài gian, không gian sinh hoạt sẽ thoải mái hơn."

Câu nói của cô, Kiều Dịch Khất hiểu rõ: cô vẫn chưa thực sự muốn anh ở lại lâu.

Anh trầm giọng: "Ý anh là… không cần sửa lại căn cũ. Mình đã đăng ký kết hôn, đội sản xuất nhất định sẽ phân cho hai vợ chồng một mảnh đất mới.
Mình cứ xây luôn một căn nhà mới cạnh nhà cũ. Như vậy, vừa tiện, vừa không ảnh hưởng chỗ ở trong lúc xây dựng. Sau này muốn sửa nhà cũ thì bên kia vẫn có thể ở được."

Thực ra, nghe cũng hợp lý. Cô gật đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đồng ý.

"Nhưng mà… bây giờ xây nhà thì sớm quá. Hay đợi tới mùa thu đi. Khi đó, mọi người đã thu hoạch xong mùa vụ, thuê nhân công cũng dễ."

Kiều Dịch Khất lập tức gật đầu, không chút do dự.
"Được, vậy chờ đến mùa thu. Khi đó mình cùng nhau xin cấp đất."

"Được!"

Thực ra, lý do cô muốn đợi đến mùa thu còn vì một nguyên nhân khác: cô tin vào Linh tuyền của mình.

Năm nay, cô sẽ tập trung trồng rau. Nếu chăm sóc cẩn thận, chắc chắn sẽ có lời. Rau sạch, tươi ngon, đắt một chút nhưng người có tiền vẫn sẵn lòng mua.

Nếu vụ rau thành công, tiền kiếm được sẽ đủ để sửa sang nhà cửa, làm lại cổng ra vào chắc chắn hơn, để khỏi lo ai ra vào phá phách.

Cô cũng muốn dành một phòng riêng cho Tri Tình. Con bé lớn rồi, không thể cứ ngủ chung mãi.

Hơn nữa, nửa cuối năm nay, ba đứa nhỏ đều phải đi học. Chuyện gì cũng cần lên kế hoạch rõ ràng, không thể làm ẩu.

"Vân Sương, thời tiết này có trồng trọt được chưa?"
"Ừm, chắc gần được rồi. Ngày mai em định lên huyện, mua hết mấy loại hạt giống cần dùng."
"Vậy anh đi cùng em nhé. Tiện về nhà xem tình hình luôn."
"Được. Năm nay em tính trồng một ít hướng dương, ít ngô thôi, còn lại tập trung trồng rau."
"Trồng rau à?"
Giọng Kiều Dịch Khất có phần nghi hoặc. Thời buổi này, không ai không lo tích trữ lương thực.

"Vâng. Nhà em năm nay bán rau, em cũng có chút kinh nghiệm rồi. Rau là thứ thiết yếu, mà nhiều người lại không trồng hoặc trồng ít. Ở thị trấn thì càng cần hơn, ai cũng muốn có rau tươi ăn, không tiếc tiền.
Em trồng nhiều, đem bán, tiền thu về không thua gì trồng lúa đâu."

Anh nghe vậy thì bất ngờ. Trước đây chỉ biết cô mang rau ra chợ bán, không ngờ cô lại tính toán kỹ như thế.

"Cũng được. Em yên tâm, anh sẽ giúp em."

"Kiều đại ca, thật ra… anh không cần phải như vậy. Chúng ta giúp đỡ nhau là được, không ai nợ ai."
Câu nói của cô mang theo chút khoảng cách. Dù đã kết hôn, nhưng cô vẫn dè dặt trong lòng.

Con đường anh muốn đi, xem ra vẫn chưa dễ dàng gì…

Anh lặng đi một lát, rồi nói:
"Anh đã nói rồi, chỉ cần hai ta đồng thuận trong những việc lớn, thì mấy việc vặt này không cần khách sáo quá.
Nếu không, anh lại thấy không thoải mái. Anh thích Hồng Tinh, nơi này yên bình, cảnh sắc hữu tình. Anh muốn ở lại đây thêm một thời gian. Em hiểu không?"

Nói xong, ánh mắt anh nhìn cô sâu lắng, như có điều gì muốn nói mà chưa thể thốt ra.

"Đương nhiên là được. Nhưng anh không cần làm gì quá sức. Nhà em quen rồi, tự làm được.
Anh chưa từng đụng vào việc nhà nông, chắc chưa hình dung nổi vất vả ra sao đâu."

Kiều Dịch Khất lắc đầu, nụ cười có phần buồn bã.
"Em sai rồi. Vất vả thể xác không đáng sợ bằng việc bị giày vò tinh thần đâu."

Câu nói ấy khiến Vân Sương giật mình. Cô vô thức thấy mình đã chạm vào vết thương nào đó của anh. Tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng chắc hẳn không dễ dàng gì.

"Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa."

Cô chuyển chủ đề, để xua đi bầu không khí nặng nề.
"Vậy chúng ta ra ngoài xem một chút nhé. Em định trồng rau ở đâu, nếu chưa ổn thì quây lại từ bây giờ. Năm nay gà vịt nuôi nhiều, lỡ phá rau thì uổng lắm."

"Phải đó, suýt nữa thì anh quên nhắc. Đi thôi."

Hai người vừa ra khỏi cửa thì đã thấy từ đầu đường có chiếc xe lừa đang tiến lại. Người nhà họ Hứa lố nhố đứng quanh, mặt ai nấy đều tươi như hoa nở.

Chắc hẳn, người kia chính là đối tượng xem mắt mới của Hứa Lam Hà.

Hứa Lam Xuân mặc chiếc áo hoa đỏ chói, vừa đi vừa liếc về phía Vân Sương.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 239



Vẻ mặt vênh váo tự đắc của cô ta, chẳng khác nào một con gà trống vừa thắng trận, vênh mặt gáy vang như thể thiên hạ này là của mình. Liễu Vân Sương chỉ liếc mắt một cái đã thấy buồn cười, trong lòng thầm khinh: “Thích thể hiện đến vậy, ai thèm tranh giành với cô ta đâu chứ.”

Bất ngờ bên tai vang lên một giọng nói trầm ấm nhưng pha chút châm chọc:

“Đừng nhìn nữa, anh ta đâu có bằng anh.”

Cô giật mình, quay phắt sang Kiều Dịch Khất, lúng túng giải thích:

“Anh hiểu lầm rồi. Em không có ý gì cả, chỉ là… chỉ mong anh ta sớm tìm được người mới để bớt làm trò cười thôi! Thôi, đi xem đất đi, chỗ mình trồng rau ấy!”

Nói rồi, cô xoay người đi về phía Đông, dáng vẻ dứt khoát.

Dải đất từ gần nhà kéo dài về phía Tây, nối đến tận đường nhỏ phía Nam, tất thảy đều là của nhà họ. Tổng cộng mười hai mảnh ruộng, đường đi ngang trước nhà cũng thuộc phần đất của họ, địa thế rộng rãi, phong thủy lại đẹp. Nhìn từ trong sân ra có thể thấy thẳng cánh đồng, tiện cho việc trông nom. Xa xa bên kia là ruộng nhà bà Ba, kề sát như hàng xóm thân thiết.

Liễu Vân Sương cười tươi như hoa nở, tay chỉ tứ phía:

“Kiều đại ca, anh nhìn xem, cả vùng này là của chúng ta đấy! Cả bên kia nữa, bà Ba còn giúp em trồng mớ ớt sau vườn.”

Kiều Dịch Khất nghe đến chữ “chúng ta” mà trong lòng như có một cơn gió xuân mơn man thổi qua. Ba đứa trẻ thường nhắc đến bà Ba, nên với anh, người đó không còn xa lạ.

“Của chúng ta sao?” Anh hỏi lại, như muốn xác nhận điều vừa nghe có phải là sự thật.

“Đúng vậy! Là của chúng ta. Phía Nam còn có hai thửa ruộng bậc thang nữa. Em định sẽ trồng hoa hướng dương lấy dầu ở đó. Đến lúc thu hoạch chắc vui lắm!”

Cô vô tư nói, chẳng nhận ra ánh mắt của người đàn ông bên cạnh đang chan chứa niềm vui. Cô không biết rằng chỉ một câu nói của mình đã khiến anh thấy ấm lòng đến vậy.

Bất chợt, anh ngập ngừng:

“Có chuyện này… anh muốn nói với em.”

“Sao thế?” – Vân Sương quay lại nhìn anh, ánh mắt nghi hoặc.

“Từ giờ, em đừng gọi là 'Kiều đại ca' nữa. Nghe xa cách lắm. Chúng ta đã là vợ chồng rồi, cứ gọi thẳng tên anh đi. Người ngoài nghe còn tưởng lạ hoắc.”

Cô gật đầu, thấy anh nói cũng có lý. “Vậy… em sẽ gọi anh là Dịch Khất nhé. Nghe cũng gần gũi hơn.”

“Ừ, được!” – Anh cười, nụ cười dịu dàng như nắng đầu xuân, ánh mắt ngời sáng, giống như chỉ một câu xưng hô thân mật đã đủ khiến lòng anh rộn rã.

Từ khi cưới đến giờ, ban đầu Vân Sương còn ngại ngùng, nhưng giờ đây đã dần quen thuộc. Anh cũng hiểu, tình cảm phải từ từ mà vun đắp, không thể vội vàng. Anh chọn cách nhẹ nhàng, kiên nhẫn từng bước một, để cô dần chấp nhận mình – không chỉ là một người chồng, mà là một phần không thể thiếu trong cuộc sống này.

Cô chỉ tay ra cánh đồng phía trước:
“Đến vụ thì cứ trồng rau xanh ở mảnh đất trước nhà đi. Sân trong và vườn sau cũng nên tận dụng luôn.”

“Anh cũng nghĩ vậy. Ở gần thì dễ trông coi, đỡ lo bị phá hay mất trộm.”

Rau cỏ chẳng phải là thứ gì quá quý, nhưng trong thời buổi thiếu thốn, nhìn thấy người khác có nhiều hơn mình, không ít kẻ sẽ sinh lòng đố kỵ. Nhất là diện tích lớn thế này, không cẩn thận dễ bị người ta rình mò. Nếu mai sau thuận lợi, cô còn muốn dựng nhà kính, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc để nói ra những kế hoạch quá xa vời. Dù sao, trong mắt người làng, cô cũng chỉ là một phụ nữ nông thôn, nói ra viển vông quá lại bị dị nghị.

“Chút nữa anh muốn ăn gì để em nấu?” – Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Tâm trạng cô hôm nay tốt, muốn nấu một bữa thật ngon. Nhưng vừa quay đầu lại thì thấy nhóm người kia vẫn chưa chịu rời đi.

“Đừng nhìn nữa, coi chừng mất khẩu vị đó.” – Anh nói khẽ bên tai, giọng lém lỉnh.

Cô khẽ bật cười. “Không sao đâu, kệ họ, đâu ảnh hưởng gì đến mình.”

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn thấy khó chịu. Có chuyện gì không thể nói ở nơi khác, nhất định phải đứng ngay giữa đường? Đã vậy còn đứng lâu như thế, chẳng qua là cố ý thị uy.

Cô càng không để tâm, người ta lại càng như chọc vào đám mây, đấm vào không khí, tự bực tức lấy.

“Anh nhìn kìa, kia chẳng phải Khánh Tử và Hỉ Tử sao?” – Cô nói, tay chỉ về phía xa xa.

Đường lớn trước cống rất thoáng, mà mùa này ruộng chưa trồng gì, nên từ xa đã nhìn rõ hai dáng người đang đạp xe tới.

“Đúng là họ rồi.”

Hai người định bụng ra đón, nhưng lại lưỡng lự vì đầu đường còn có người nhà họ Hứa đứng chắn. Đứng giữa tình huống khó xử, đành nán lại gần cống chờ.

Nào ngờ Hứa Lam Xuân lại trắng trợn bước ra chắn ngang đầu xe của Hỉ Tử, khiến cậu ta giật nảy mình, phải vội bóp phanh.

“Mẹ nó, cô bị điên à? Lỡ tôi đâm trúng cô thì ai chịu trách nhiệm?”

Giọng Hỉ Tử vang lên đầy tức giận từ đầu đường.

“Cậu quát cái gì chứ? Tôi hỏi cậu, mấy món trên xe có phải định mang cho Liễu Vân Sương không?” – Lam Xuân vẫn trơ tráo, mặt mày đắc ý như vừa bắt quả tang tại trận.

“Liên quan gì đến cô? Đồ xấu xí!”

“Cái gì? Cậu nói ai xấu xí? Mắt cậu mù à?” – Lam Xuân gần như hét to, mặt mày méo mó vì tức.

“Tôi nói cô đó! Không lẽ còn ai xấu hơn cô nữa hả?”

Hai người tranh cãi to đến mức khiến người đi đường cũng phải ngoái lại. Từ xa, Liễu Vân Sương và Dịch Khất vội vã chạy tới.

“Chị dâu, đội sản xuất của chị toàn kiểu người thế này sao? Làm mất mặt dân làng thật.” – Hỉ Tử bực bội mách lẻo.

Vân Sương chỉ lạnh lùng liếc qua Lam Xuân một cái, không buồn lên tiếng. Đám nhà họ Hứa đúng là chẳng biết liêm sỉ là gì. Đứng giữa đường khiêu khích, thật chẳng ra thể thống gì cả.

Lam Hà đứng phía xa, thấy cô nhìn qua thì vội vàng đứng thẳng người, hệt như sợ bị bắt thóp. Nhưng dẫu có đứng thẳng đến mấy, hành vi của họ vẫn lộ rõ sự hèn hạ và nhỏ mọn.
 
Back
Top Bottom