Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 240



"Cô muốn gây chuyện à? Không muốn sống yên thân nữa đúng không? Hay là cần tôi giúp cô một tay?"

"Liễu Vân Sương, cô nóng nảy gì chứ? Hay là thấy con trai tôi sắp cưới được người đàng hoàng, nên đâm ra ghen ghét?"
Giọng điệu bà cụ Hứa càng lúc càng chua cay.

Liễu Vân Sương khoanh tay, cười nhạt:
"Bà già mắt mờ, tôi không thèm chấp với bà. Còn cô, Hứa Lam Xuân, đừng quên cô là người đã có chồng. Cô chặn xe giữa đường, cậu ấy còn chẳng thèm liếc mắt."

Câu đó vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xào.
Rõ ràng là lúc nãy chính Hứa Lam Xuân đứng chắn xe người ta, giờ lại còn bày đặt thanh cao!

"Chị ăn nói kiểu gì vậy? Tôi chỉ thấy họ mang đồ cho chị, nên tiện hỏi một câu, làm gì ghê gớm thế?"
Hứa Lam Xuân tức đến mặt đỏ bừng, nhưng vì người vây xem quá đông, cô ta cũng không tiện nổi đóa.

"Tiện hỏi một câu? Cô thân thiết với họ từ khi nào? Hay là việc nhà mình lo chưa xong mà phải sang tận nhà người ta hóng chuyện? Mồm mép thì nhanh nhảu, đầu óc lại rỗng tuếch!"

"Chị..."

"Chị cái gì mà chị? Không lẽ cô tưởng mình đáng để người khác gọi là em à?"

Ngay lúc không khí đang căng như dây đàn, một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng dứt khoát vang lên:
"Đồng chí Liễu Vân Sương đúng không? Tôi là Từ Phượng Kiều. Hôm nay tôi đến xem mắt đồng chí Hứa Lam Hà."

Người phụ nữ ấy mặc áo sơ mi kẻ, gương mặt không xinh lắm nhưng đầy khí chất.
Nghe đến tên, không ít người khựng lại.
Cô ấy, chính là Từ Phượng Kiều nổi danh ở trấn Thanh Dương đời trước – từng bắt quả tang chồng ngoại tình, ly hôn, tự mình nuôi con rồi mở quán ăn làm ăn phát đạt.
Không ai ngờ lần này lại là đối tượng xem mắt của Hứa Lam Hà.
Hoa thơm mà lại định c*m v**… bãi phân trâu à?

"Phượng Kiều à, đừng nói chuyện với loại người như cô ta. Cô ta vẫn còn mong nhớ Lam Hà nhà chúng ta. Cô yên tâm, dì tuyệt đối không để cô ta được toại nguyện đâu!"
Bà cụ Hứa nhanh chóng xen vào, giọng đầy ngụ ý mỉa mai.

"Thím à, chuyện lúc nãy cháu thấy rõ rành rành. Là Hứa Lam Xuân tự động chắn đường người ta, đồng chí Liễu Vân Sương chỉ tới sau. Những chuyện bịa đặt thím nói, cháu thấy chẳng cần thiết phải nhắc thêm đâu."

Phượng Kiều nói rành rọt, không sợ mất lòng ai.
Hứa Lam Xuân thì giận đến tím mặt:
"Chị Phượng Kiều, sao chị lại nói thế? Em chỉ hỏi một câu thôi mà…"

"Được rồi, mấy chuyện này tôi không rảnh tham gia. Tôi về trước đây. Chú hai, mình đi thôi."
Nói xong, cô ấy leo lên xe lừa.

"Phượng Kiều à, để Lam Hà đưa con về đi! Đường xa lắm!"
Bà cụ Hứa hoảng hốt đuổi theo, chẳng còn tâm trí mà cãi cọ nữa.

"Hứ, chị cứ đợi đấy!"
Hứa Lam Xuân giận dữ, cũng hối hả chạy theo.

"Đi thôi, mình về nhà."
"Ừ!"

Kiều Dịch Khất quay sang nhìn Liễu Vân Sương, ánh mắt đầy dịu dàng. Nhưng khi liếc lại phía đám đông, sắc mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng.

Về đến sân, Hỉ Tử đặt hai bao nặng trịch xuống nền:
"Chị dâu, đây là năm mươi cân gạo với năm mươi cân bột mì. Đại ca nói chị nấu ăn ngon, nên sau này bọn em thường xuyên đến quấy rầy rồi."

Liễu Vân Sương hơi ngẩn ra:
"Đến thì đến, mang gì theo làm gì. Lương thực toàn loại tốt, đâu rẻ."

Kiều Dịch Khất bật cười:
"Em nhận đi, coi như quà cảm ơn. Anh cũng muốn ở lại ăn cơm."

"Thôi được, vậy tối nay làm bánh nướng ăn nhé."

Hỉ Tử hí hửng:
"Thật ạ? Tuyệt quá! Mà chị dâu này, sao vừa rồi không dạy cho bọn họ một bài học? Đã là lần thứ hai rồi đấy."

"Không cần thiết."
Liễu Vân Sương bình thản nói, "Chuyện người ta yêu đương, kết hôn, mình xen vào làm gì. Nếu họ thật lòng với nhau, lấy nhau rồi, mình cũng đỡ phiền toái."

Hỉ Tử im lặng, vẻ mặt không cam tâm. Nhưng Kiều Dịch Khất đã liếc mắt ra hiệu, cậu ta đành thôi.

Cô không quan tâm chuyện đó, anh thấy vậy thì yên tâm hơn phần nào.
Làm bánh xong, cô còn gói thêm mấy cái cho Khánh Tử và Hỉ Tử mang về.

"Giờ thì tôi hiểu vì sao đại ca lại nói vậy rồi. Ở nhà chị dâu đúng là có cảm giác gia đình thật."
Hỉ Tử thở dài.

Khánh Tử chẳng nói gì, nhưng ánh mắt lại đầy ấm áp. Như vậy… là đủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, họ lên đường đi huyện thành. Xe đạp của Kiều Dịch Khất vẫn để ở nhà cô, nên không phải đi bộ.
Vừa đến nơi, chợ giống cây đã đông nghịt người.

"Đi thôi, xếp hàng trước đã."
"Ừ!"

Ai nấy đều mang túi, gùi, chuẩn bị mua hạt giống cho vụ mùa mới.
Tiến độ chia ruộng của huyện Tân Đồng nhanh đến bất ngờ, bây giờ nhà nào cũng có đất canh tác riêng. Sắp vào xuân, người người đều lo chuẩn bị.

"Vân Sương, ruộng nhà mình cần bao nhiêu giống?"

"Chắc hướng dương dầu phải lấy khoảng mười lăm, hai mươi cân."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 241



"Ngô phải trồng nhiều một chút, ít nhất cũng phải lấy năm mươi cân. Đội trưởng nói rồi, người ta sẽ dựa theo diện tích ruộng để phân phối đấy," cô quay sang nói nhỏ với Kiều Dịch Khất, ánh mắt đầy quyết tâm.

Thời buổi này, hạt giống không thể tự tiện mua ở chợ trời. Tất cả đều phải có dấu đỏ của đội sản xuất, trên giấy tờ ghi rõ từng mẩu đất, diện tích canh tác và ngày giờ phân phối. Ngay cả việc đến mua cũng phải đăng ký, thủ tục nhiêu khê đến mức khiến người ta nản lòng. Nhưng cũng dễ hiểu thôi—nếu không siết chặt, người ta lại lấy giống làm lương thực, rồi biết lấy gì mà gieo trồng?

Mấy đội khác quanh vùng đã đói ăn rồi, cả tháng nay nghe đâu người ta phải luộc rễ cây, bóc vỏ cây ăn cầm hơi. Trợ cấp chỉ như muối bỏ biển. Mùa xuân đến, cây cỏ bắt đầu mọc lên xanh tốt, người dân kéo nhau lên núi hái rau dại, từng tốp từng tốp nối đuôi nhau không ngớt.

"Được thời, chỉ sợ cái gùi này không đựng hết!" Kiều Dịch Khất bật cười khi thấy Liễu Vân Sương hăm hở như thế.

"Ha ha, em còn thủ sẵn hai cái túi nữa, yên tâm!" Cô đáp, mắt ánh lên niềm háo hức.

Kiều Dịch Khất gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn sang cô. "Lát nữa chúng ta mua thêm ít hạt giống rau. Anh có quen một người bạn làm ở viện nghiên cứu nông nghiệp, nếu thiếu giống gì thì nhờ cậu ấy lo."

Liễu Vân Sương tròn mắt, kinh ngạc. "Thật à? Chuyện tốt như vậy mà anh chưa nói sớm! Nhưng… liệu có làm phiền anh ta quá không?"

"Không đâu. Em yên tâm, cứ để anh lo."

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng giọng anh trầm thấp, mang theo sự tin cậy khiến lòng cô ấm lên lạ thường.

"Thế thì tốt quá. Cũng không cần mấy loại quá cầu kỳ đâu. À mà này, anh quen biết nhiều vậy, có biết chỗ nào bán cây ăn quả không? Em muốn trồng vài cây trước sân. Mùa xuân ngắm hoa, mùa thu có quả mà ăn. Lũ trẻ cũng có cái để thèm thuồng."

Nghe đến đó, ánh mắt Kiều Dịch Khất sáng rỡ, khóe môi cong cong. "Em muốn trồng cây ăn quả à?"

"Ừ, chỉ vài cây thôi. Trước nhà, sau sân, nhìn thôi cũng thấy vui rồi."

Nụ cười của cô rạng rỡ như ánh nắng đầu xuân, khiến gương mặt cô sáng bừng dưới ánh nắng nhè nhẹ. Anh nhìn cô đắm đuối trong thoáng chốc, rồi khẽ gật đầu.

"Được. Chuyện đó để anh lo."

Chỉ một lời nói, nhưng như khắc sâu vào tâm trí. Trong đầu anh đã bắt đầu vẽ ra khung cảnh: sân nhà nở đầy hoa, bọn trẻ chạy đùa giữa những cây trái trĩu cành… Tất cả đều rất sống động.

Cuối cùng cũng đến lượt họ. Liễu Vân Sương đưa giấy giới thiệu, nhân viên kiểm tra rồi phân cho họ mười tám cân hạt hướng dương, một trăm ba mươi cân ngô – trong đó có cả phần của nhà bà Ba.

"Đồng chí, bọn tôi muốn mua thêm ít giống rau, ở đây có bán không?" Liễu Vân Sương hỏi.

"Có đấy, cô ra quầy bên kia," người phụ trách gật đầu chỉ hướng.

"Vâng, cảm ơn!"

Hai người vừa rời khỏi quầy thì người kế tiếp đã chen vào thế chỗ. Ở quầy rau bên cạnh, một cô nhân viên đang ngồi đọc sách lười biếng, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Kiều Dịch Khất, mắt cô ta bỗng sáng như đèn pha.

"Chào đồng chí! Anh cần mua gì ạ?" Giọng cô ta ríu rít như chim hót.

Liễu Vân Sương đứng một bên, nhếch môi cười nhạt. Đúng là… người đẹp trai có khác!

"Chào đồng chí. Tôi muốn mua ít hạt giống rau. Có loại gì, có thể để tôi lấy mỗi thứ một ít không?" Anh nói lịch sự nhưng dứt khoát.

Không biết vì lý do gì – có thể là “yêu ai yêu cả đường đi” – mà khi quay sang nói chuyện với Liễu Vân Sương, cô nhân viên cũng dịu giọng đi vài phần.

"Muốn lấy tất cả luôn à? Nhiều lắm đấy nhé. Có xà lách, cải bẹ xanh, rau chân vịt, cải thảo, cải ngọt, cải cúc, rau đắng… rồi bí đao, bí đỏ, mướp hương, mướp đắng, dưa chuột, bầu, cà tím, cà chua, hành lá, hành tây, hẹ, ớt chuông, ớt sừng, ớt hiểm, đậu đũa, đậu que, cần tây, thì là, củ cải các loại... còn cả tá thứ khác nữa. Chị chắc muốn lấy hết không?"

Giọng cô ta có chút nghi ngờ, ánh mắt quét lên xuống như thể đánh giá. Nhưng Liễu Vân Sương chỉ gật đầu, nói bình thản:

"Nhiều thế lại hay. Lấy hết đi, mỗi loại một ít. Rau ăn thường xuyên thì lấy nhiều hơn một chút, mấy thứ còn lại trồng thử. Sau có thể giữ giống lại mà dùng lâu dài."

Cô chi hết hai mươi ba đồng – một khoản không nhỏ, nhưng gương mặt lại không hề tiếc nuối. Trong đầu cô chỉ đang nghĩ đến khu vườn đầy rau xanh, tiếng cười con trẻ, và những bữa cơm no ấm phía trước.

Hai người gom đồ chuẩn bị ra về, thì Hỉ Tử và Khánh Tử hớt hải chạy đến. Nhìn sắc mặt hai người, có vẻ có chuyện chẳng lành. Họ cứ chớp mắt lia lịa ra hiệu, ánh mắt còn liếc nhanh về phía sau lưng.

Liễu Vân Sương còn chưa kịp hỏi gì thì một giọng nữ lanh lảnh vang lên phía sau:

"Anh Dịch Khất! Cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi!"

Giọng nói mang theo cả sự nũng nịu lẫn trách móc. Một cô gái xinh đẹp tiến đến, váy dạ đỏ bó sát, tóc uốn sóng lớn bồng bềnh như mây, đôi giày da đen bóng loáng nổi bật giữa đám đông mặc quần áo chắp vá.

Liễu Vân Sương hơi khựng lại. Đối với thời buổi này, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng như vậy chẳng khác gì một làn khói lạ giữa thôn quê. Lại còn gọi "anh Dịch Khất" một cách ngọt như rót mật.

Kiều Dịch Khất hơi nhíu mày, lui về sau một bước như giữ khoảng cách, giọng lạnh nhạt:

"Cô tìm tôi có chuyện gì?"

"Em nhớ anh… Anh Dịch Khất, đừng trốn tránh em nữa có được không?"

Lúc này, Liễu Vân Sương đã hiểu ngay. Người này tám phần là một trong những thanh mai cũ trong quá khứ của anh…
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 242



Dám giữa chốn đông người mà làm ra cái vẻ như gặp lại người thương xa cách bao năm, người con gái ấy hẳn là được nuông chiều quen thân, chưa từng nếm mùi đời thật sự.

"Cô nên cẩn trọng lời nói của mình. Tôi đã kết hôn rồi," Kiều Dịch Khất lạnh giọng, không chút nể nang.

Nói dứt câu, anh quay sang, thản nhiên nắm lấy tay Liễu Vân Sương.

Lần đầu tiên hai người chạm tay như vậy. Tay anh to, khô ráo mà ấm áp, bao bọc trọn bàn tay gầy nhỏ của cô.

Liễu Vân Sương giật mình, theo bản năng muốn rút về. Nhưng vừa động đậy, bàn tay to ấy lại nhẹ nhàng siết lấy, không mạnh, nhưng đủ để cô không thể giãy ra mà cũng không muốn giãy.

Ánh mắt hai người giao nhau, không khí giữa họ chợt trở nên khác lạ—như thể cả thế gian chỉ còn hai người họ mà thôi.

Cô gái đối diện sững sờ như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt. Cô ta không còn trẻ nữa, son phấn có che được nếp nhăn nhưng chẳng che nổi ánh nhìn ngỡ ngàng đầy cay đắng.

"Anh… anh kết hôn rồi? Với cô ấy sao?"

"Đúng vậy," Kiều Dịch Khất bình thản đáp, mắt không rời khỏi gương mặt Liễu Vân Sương. "Tôi yêu vợ mình."

Liễu Vân Sương đỏ mặt. Nếu không từng chết đi sống lại một lần, e rằng giờ phút này cô cũng tin lời anh là thật lòng.

"Không thể nào!" Cô gái kia hét lớn rồi xông tới, định kéo tay Liễu Vân Sương ra khỏi Kiều Dịch Khất.

"Nam Sanh, cô nên giữ gìn phép tắc!" Giọng Kiều Dịch Khất nghiêm khắc hẳn lên. Anh kéo Liễu Vân Sương sát vào lòng, thái độ không còn là khách khí.

Quả nhiên, cô gái ấy tên là Nam Sanh—người thanh mai trứ danh mà bấy lâu Liễu Vân Sương chỉ nghe chứ chưa từng thấy mặt.

"Anh Dịch Khất, sao có thể như vậy? Em chờ anh bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ anh không hề động lòng sao?"

"Cô chờ tôi, nhưng tôi đâu hứa gì với cô. Tôi đã nói rồi—tôi không yêu cô, và sẽ không bao giờ yêu. Giờ tôi đã có gia đình, xin cô đừng đến làm phiền nữa."

Người đàn ông này, nhìn thì ôn hòa, nhưng một khi đã tuyệt tình thì chẳng khác nào nhát dao lạnh cắt thẳng vào tim người đối diện.

"Không! Em không tin!" Nam Sanh gần như phát điên. "Anh sao có thể lấy một cô thôn nữ như vậy?"

Câu nói chẳng khác gì dao cạo lướt qua mặt Liễu Vân Sương. Dù đã rèn tâm từ lâu, cô vẫn thấy máu nóng dâng lên trong ngực. Nhưng cô không nổi giận, chỉ mỉm cười dịu dàng đáp trả:

"Chào cô, cô là Nam Sanh phải không? Tôi thường nghe Dịch Khất nhắc tới cô. Hai vợ chồng tôi kết hôn hơi vội, chưa kịp mời cô một chén rượu mừng."

Giọng cô mềm mại, nhưng từng chữ từng lời như đâm sâu vào lòng đối phương. Dù chẳng mắng chửi câu nào, cũng khiến người ta tức đến nghẹn họng.

"Im ngay! Ai thèm uống rượu mừng của cô? Cô soi lại gương đi, xem bản thân mình là thứ gì mà cũng dám đứng cạnh anh Dịch Khất?"

Nam Sanh gào lên, gương mặt vặn vẹo, mái tóc xoăn vốn được chải chuốt giờ đã rối tung.

Liễu Vân Sương liếc mắt xuống bộ váy đỏ dạ hội của đối phương, rồi nhìn lại tay mình đang cầm túi hạt giống. Hôm nay cô ăn mặc giản dị, nhưng là bộ đồ mới do chính tay Kiều Dịch Khất chọn. So sánh về thời trang thì không thể bằng, nhưng khí chất thì ai thua ai, cũng chưa chắc.

"Cô nói chuyện kiểu gì vậy?" cô điềm đạm hỏi lại, giọng không còn dịu dàng nữa. "Người có giáo dục sẽ không đi chê bai ngoại hình người khác."

"Xí! Cái đó cũng gọi là ngoại hình sao?" Nam Sanh cười khẩy, ánh mắt quét từ đầu xuống chân cô đầy khinh bỉ.

Rồi cô ta quay sang Kiều Dịch Khất, nở nụ cười méo mó: "Dịch Khất, anh không thể chọn cô ta được. Cô ấy mắt mũi tầm thường, đầu óc cũng không lanh lợi. Nhỡ đâu sinh con mà giống mẹ thì khổ cả đời!"

Lời vừa dứt, không ai ngờ Kiều Dịch Khất lại bật cười.

Tiếng cười ấy không lớn, nhưng đủ khiến Nam Sanh như phát điên. Cô ta lại lao đến định giật tay Liễu Vân Sương, nhưng chưa kịp chạm đã bị đẩy bật về phía sau.

"Với đôi tay mảnh mai này, cô nên tự lượng sức thì hơn." Liễu Vân Sương lạnh lùng lên tiếng.

Một đòn nhẹ, nhưng đầy nội lực. Năm nào cô chẳng cày bừa cuốc đất, sức tay không thể xem thường.

"Cô… cô là đồ đàn bà chanh chua!" Nam Sanh lắp bắp, mặt đỏ gay, nước mắt trực trào.

"Anh nhìn đi, Dịch Khất! Cô ta là loại người gì chứ? Có điểm nào hơn em?"

"Trời đất, cô bị gì thế? Người ta không yêu cô, cô cứ cố bám theo. Giờ bọn tôi đã là vợ chồng hợp pháp, mà cô vẫn mặt dày như vậy. Người biết xấu hổ một chút chắc không làm ra mấy chuyện như cô đâu."

Nam Sanh như kẻ mất hồn, chỉ tay vào mặt Liễu Vân Sương mà run rẩy hét lớn:

"Anh nói thật đi, tại sao lại là cô ta? Dù là Trình Nguyệt em còn chịu được, chứ cô ta… thì không thể!"

Kiều Dịch Khất nhếch môi: "Vì tôi yêu cô ấy. Đơn giản vậy thôi. Người tôi chọn, dĩ nhiên là tốt nhất."

Một câu nói lạnh băng nhưng sắc nhọn như lưỡi dao cắt đứt mọi ảo vọng.

"Không! Anh chỉ nói vậy để đuổi em đi thôi, đúng không?"

Kiều Dịch Khất không trả lời, chỉ rút từ túi áo ra một tờ giấy và giơ ra trước mặt cô ta.

"Đây là giấy chứng nhận kết hôn. Giờ tôi và cô ấy là vợ chồng hợp pháp, được pháp luật bảo vệ. Nếu cô còn gây chuyện, đừng trách tôi vô tình."

Nam Sanh loạng choạng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt vô hồn nhìn dòng chữ trên tờ giấy ấy như không tin vào hiện thực.

Liễu Vân Sương thở dài, ánh mắt trầm xuống.

"Tình cảm không thể ép buộc. Cô có điều kiện tốt, không thiếu người theo đuổi, cớ gì phải bám lấy người không còn tình cảm với mình?"

"Không! Anh Dịch Khất là người tốt nhất. Trên đời này, không ai hơn được anh ấy. Sao anh ấy lại chọn cô chứ? Không thể nào… không thể nào..."

Nam Sanh vừa nói vừa khóc, giọng lạc đi, thần trí mơ hồ, như thể chẳng còn kiểm soát được bản thân.

Kiều Dịch Khất liếc Khánh Tử, người vẫn đang đứng chờ phía sau.

"Khánh Tử, đưa cô ta về giùm tôi."

"Vâng."

Anh quay sang Liễu Vân Sương, giọng nhẹ hơn: "Chúng ta đi thôi."

"Ừ," cô đáp khẽ, quay lưng lại với khung cảnh hỗn loạn phía sau, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

"Không được! Anh Dịch Khất! Đừng đi!"

Tiếng hét đằng sau vang lên, nhưng cánh tay Nam Sanh chưa kịp vươn tới đã bị Khánh Tử giữ lại.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 243



Ba người rời khỏi nơi buôn bán, cẩn thận buộc mấy túi hạt giống lên giá sau xe đạp. Phía trước ghi-đông cũng có thể chở thêm một ít. Liễu Vân Sương đeo chiếc gùi đựng hạt cải dầu trên lưng, nhìn không khác gì một nông dân thực thụ.

Hỉ Tử đạp xe một mình, còn Kiều Dịch Khất chở Liễu Vân Sương. Ba người cùng hướng về phía đội sản xuất Hồng Tinh.

"Anh nghĩ Khánh Tử có gặp rắc rối không?" – Cô khẽ hỏi, mắt nhìn về phía trước.

"Không đâu. Nó lanh lợi lắm, không dễ bị bắt nạt đâu." – Hỉ Tử vừa nói vừa quay lại cười.

"Em chỉ hơi lo Nam Sanh thôi… Cô ta nhìn không giống người dễ chịu, nếu cố tình gây chuyện thì sao?"

"Yên tâm. Nếu có gì thì cũng chỉ một lát là rõ thôi." – Kiều Dịch Khất cười nhạt, chẳng có vẻ gì là lo lắng.

Thấy vậy, cô cũng bớt căng thẳng hơn.

Vừa về đến nhà, ba đứa nhỏ đã chạy ùa ra cổng đón, gương mặt hớn hở đầy mong ngóng.

"Mẹ! Chú Kiều! Chú Hỉ Tử! Cuối cùng mọi người cũng về rồi!"

"Sao thế? Có chuyện gì hả con?" – Liễu Vân Sương hơi nhíu mày. Mấy đứa nhỏ bình thường đâu có nôn nao thế này.

"Dạ… không có gì đâu mẹ. Là dì Thủy Tiên tới tìm, thấy mẹ không có ở nhà nên dì ấy đi rồi."

Thủy Tiên? Cô ấy đến làm gì? Người như Thủy Tiên đâu có rảnh rỗi ghé chơi cho vui.

"Cô ấy có nói gì không?"

"Không mẹ, dì chẳng nói gì rõ ràng hết, nhìn cũng không có vẻ gì gấp gáp cả."

"Ừm, mẹ biết rồi."

Liễu Vân Sương gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên nghi ngờ. Nếu thực sự là việc gấp, có lẽ Thủy Tiên sẽ quay lại sớm thôi.

Dứt lời, cô bắt tay sắp xếp đống hạt giống, sau đó lại đi kiểm tra chuồng gà và thỏ. Mọi chuyện vẫn ổn, thỏ im lìm còn đám gà con thì ríu rít không ngừng. Xong xuôi, cô rửa tay, chuẩn bị nấu cơm.

Kiều Dịch Khất cũng không ngồi yên, chủ động đến giúp, tiện thể nói chuyện với cô.

"Em định vài hôm nữa sẽ bắt đầu gieo trồng. Mà… anh tính khi nào về lại huyện?"

"Chưa có dự định. Dạo này chẳng có việc gì, nên anh ở lại đây, tiện tay giúp em làm ruộng."

Cô bật cười nhẹ. "Không cần đâu, em không nỡ bắt anh làm mấy việc này. Mà chợ đen bên đó vẫn chưa hoạt động bình thường à?"

Kiều Dịch Khất hơi khựng lại, chưa biết phải đáp sao, thì cô đã vô tình cho anh cái cớ hợp lý.

"Đúng vậy, về cũng chẳng có việc gì. Em cứ yên tâm, anh biết làm việc đồng áng đấy. Ngày mai anh sẽ cho em xem tay nghề thật sự."

"Thế thì em chờ xem anh trổ tài." – Cô cười dịu dàng, nhưng không nhắc thêm gì về chuyện chợ đen nữa.

Thật ra, cô vốn định ghé chợ tìm vài món hiếm, nhưng giờ có anh ở lại thì càng khó ra ngoài. Cũng không sao, không phải chuyện gấp gáp, không thể vì một vài món đồ mà tự đẩy mình vào rắc rối.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng nắng, Liễu Vân Sương đã chuẩn bị trồng mớ rau trong nhà. Hỉ Tử và Khánh Tử vẫn ở lại giúp ban ngày, chiều mới đạp xe về, dù khoảng cách gần hai mươi dặm nhưng cả hai đều nhanh nhẹn, không hề than vãn.

Cô chợt nghĩ: có phải vì trong nhà chăn đệm không đủ nên Kiều Dịch Khất mới không để hai cậu ấy ngủ lại? Theo lý, ba người đàn ông có thể chia nhau ngủ ở phòng Đông, đâu đến nỗi không xoay xở được?

Anh không nói, mà cô cũng chẳng tiện hỏi.

"Em tính cuốc đất đấy à? Đưa anh làm." – Anh bước lại, nhìn tay cô cầm cái xẻng.

"Thôi, anh mặc như vậy không tiện đâu. Làm bẩn thì tiếc." – Cô nhìn bộ áo khoác dài anh đang mặc, lắc đầu.

"Vậy để anh bảo Khánh Tử về lấy ít quần áo cho anh."

Nghe vậy, Hỉ Tử và Khánh Tử đã hiểu ý ngay, bước lại gần.

"Đại ca, chị dâu, mấy việc này để tụi em làm được rồi. Hai người nghỉ ngơi đi."

"Chị dâu, đưa cái xẻng cho em. Đừng khách sáo nữa, nếu không nhờ đại ca cứu tụi em, chắc giờ chẳng còn ngồi đây mà đào đất đâu!" – Hỉ Tử vừa nói vừa bước tới, định lấy xẻng từ tay cô.

Liễu Vân Sương hơi khựng lại. Cô biết giữa họ từng có chuyện gì đó, nhưng không tiện hỏi kỹ. Nếu dính đến việc riêng tư thì càng khó xử.

"Em cứ để họ làm." – Kiều Dịch Khất lên tiếng. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

Cô đành gật đầu, quay vào nhà bê chiếc rổ đựng hạt giống đã ủ mấy hôm ra ngoài. Trong nhà chỉ có một cái xẻng sắt, nên chỉ có thể làm từng người.

Khánh Tử cầm cuốc, đánh tơi mấy mảng đất to, hai người phối hợp khá nhịp nhàng. Nhìn vậy, Liễu Vân Sương cũng thấy yên lòng.

"Nhanh thật, mới hai ngày mà mấy cây này đã nhú mầm to thế rồi." – Kiều Dịch Khất ngạc nhiên.

Cô giữ vẻ bình tĩnh, mỉm cười: "Chắc do được tưới đều và trong nhà ấm nữa. Mùa hè mà, gieo hôm trước, hôm sau là thấy mọc liền. Anh chưa trồng nên chưa biết thôi."

Cô nói nhẹ nhàng, nhưng hàm ý rõ ràng: chuyện bình thường thôi, đừng nghi ngờ lung tung.

Anh không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng kéo chiếc ghế lại gần, cùng cô tỉa bớt mấy cây non mọc chen nhau. Cô vừa làm vừa nói, đây gọi là "tỉa cây con", sau này sẽ phải làm nhiều nữa.

Ba đứa nhỏ cũng tụm lại dưới cửa sổ, líu lo bàn tán. Hai ngày trôi qua, đám gà con và thỏ cũng lớn nhanh thấy rõ. Thỏ thì ngoan ngoãn, yên lặng, còn lũ gà thì ríu rít như thể muốn chen lấn nhau nói chuyện.

"Rau em trồng tốt thật đấy. Năm nay nên trồng nhiều vào, tận dụng sở trường của mình." – Kiều Dịch Khất nhìn cô, giọng vừa khen vừa như gợi mở điều gì đó.

"Ừ. Nếu nhiều quá ăn không hết, mình có thể đem đi bán, cũng coi như thêm thu nhập." – Cô cười nhẹ, ánh mắt khẽ xao động.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 244



Năm ngoái lũ lụt kinh hoàng, nước ngập trắng đồng, hoa màu chẳng còn lại được bao nhiêu. Người ta ăn không no, mặc chẳng ấm, cả làng cả xóm đều xôn xao bàn tán chuyện mất mùa, lương thực đội giá từng ngày. Mỗi lần nhắc đến chuyện trồng trọt, Liễu Vân Sương lại có hàng tá điều muốn bàn với Kiều Dịch Khất.

"Anh xem, năm nay chắc cũng chẳng khá hơn là bao đâu," cô thở dài, tay cào từng lớp đất khô cứng, ánh mắt đầy ưu tư. "Giờ thì ruộng đất đã chia cho từng hộ rồi, người nào cũng tính toán cẩn thận để gặt hái nhiều nhất có thể. Mà với cái đà này, chắc chắn họ sẽ chỉ lo trồng lúa với khoai. Rau thì ai cũng cần, nhưng mấy ai chịu trồng?"

Lời cô không sai. Nỗi sợ đói khát như một bóng ma vẫn còn lảng vảng sau đợt thiên tai. Nhiều người chết rồi, mà những kẻ còn sống thì chỉ mong giữ được mạng, chẳng ai dư sức đâu mà nghĩ đến việc mang rau ra chợ bán. Trồng thì cũng chỉ đủ ăn, thừa đâu mà bán?

"Em nói phải đấy," Kiều Dịch Khất gật đầu, lật úp một tảng đất lên. "Không ai trồng, thì rau em đem đi chợ chắc chắn cháy hàng."

Nghe vậy, Vân Sương mím môi, ánh mắt chợt rưng rưng. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Hứa Tri Ý – đứa con gái út kiếp trước đã chết vào một mùa đông lạnh buốt. Giờ đây nó vẫn khỏe mạnh, vẫn líu lo chạy quanh sân, điều đó khiến tim cô như thắt lại. Đúng là, rời xa gã đàn ông đáng khinh Hứa Lam Hải, cuộc đời cô và các con đã bước sang một trang mới.

Hai người cùng nhau làm đất trước sân. Đoạn đường lát đá ngày trước giờ đã được xới tung lên. Những tảng đất to bị đập vụn, xới tơi ra, chuẩn bị cho một vụ rau mới. Kiều Dịch Khất chẳng ngại tay bẩn, anh cầm chiếc cào năm răng, vừa cào vừa nói chuyện rôm rả.

"Dụng cụ này anh lấy bên nhà bà Ba, với cả một cái xẻng sắt nữa," anh nói, tay vẫn thoăn thoắt. "Bà Ba bảo, nhà cửa em đã trông nom giúp thì cứ dùng thoải mái, thậm chí ở luôn bên đó cũng được."

Ở nông thôn, chuyện mượn đồ đạc nhà hàng xóm là thường tình. Không ai câu nệ tiểu tiết. Họ chỉ cần biết ai tử tế, ai đáng tin. Và Vân Sương, sau bao nhiêu chuyện, đã lấy được lòng tin ấy.

Hai người còn sang hậu viện, đào xới sạch sẽ những chỗ trống, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ. Liễu Vân Sương tranh thủ trồng lại mấy cây con vừa nhổ, để chúng bén rễ lại, có thể sớm đem ra chợ bán kiếm tiền.

Ba chị em Hứa Tri Tình cũng không đứng nhìn, cả đám cùng chạy tới giúp. Người xúc đất, người nhặt cỏ, người đem nước tưới cây, cảnh tượng vừa ấm áp vừa nhộn nhịp.

"Chỗ này đừng trồng vội," Kiều Dịch Khất vừa nói vừa chỉ tay. "Chừa lại một luống ở giữa. Mai anh đi kiếm ít đá hoặc mua mấy viên gạch về lát lên. Mưa to cũng khỏi lo lầy lội."

"Ừm, hay đấy! Em còn chưa nghĩ tới." Vân Sương gật gù, giọng đầy tán thưởng.

Đúng thật, hễ mưa xuống là đất bùn nhão nhoẹt, không bước vào ruộng rau nổi. Có đường đi, việc thu hoạch sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Chỗ ngoài sân cũng làm giống vậy được đấy," anh nói thêm. "Diện tích lớn thì cứ cách một đoạn đặt một viên đá. Có dẫm bùn thì cũng không đến nỗi ngập tới mắt cá chân."

"Ý hay!" Cô bật cười, lần đầu tiên trong ngày ánh mắt rạng rỡ đến thế.

Hai người vừa làm vừa bàn bạc, từ chỗ trồng dưa chuột, đậu đũa đến rau thơm, rau cải. Rau thấp thì còn đỡ, nhưng loại cây leo mà không có lối đi thì chẳng thể nào vào hái được. Đoạn đất trước cổng nhà cũng được chia luống ngay ngắn. Cô còn tranh thủ gieo thêm hạt giống, phần lớn là rau lá ngắn ngày.

Ở hai góc sân, cô dành ra một khoảnh nhỏ trồng hành lá và hẹ. Hai loại này không chỉ lên từ hạt mà còn nhân giống bằng rễ. Trồng năm nay, sang năm lại có mà hái tiếp. Góc Đông Nam sát cạnh cái lán gỗ là hẹ, còn hành thì trồng ở góc Tây Nam, nơi có nhiều nắng.

Mãi đến tối mịt mới xong. Nhờ có Hỉ Tử và Khánh Tử phụ giúp, mọi việc mới đâu vào đấy. Ăn cơm xong, hai người lại chuẩn bị quay về huyện thành.

"Mẹ ơi, sáng nay con dẫn Đại Tráng đi dạo," Hứa Tri Lễ đột nhiên lên tiếng. "Con thấy vợ chồng chú ba về rồi thì phải."

"Về làm gì?" Liễu Vân Sương nhíu mày, ánh mắt bỗng lạnh đi vài phần. "Không phải về làm ruộng đấy chứ?"

"Không đâu," thằng bé lắc đầu. "Con thấy bụng thím ba to lắm, bước xuống từ xe bò."

Vừa nghe xong, cô đã hiểu ngay.

"Là về đẻ rồi."

Hứa Lam Hải đang làm ở khu công nghiệp, sống chen chúc trong ký túc xá. Đưa vợ lên đó ở là chuyện không tưởng. Lâm Thanh Thanh về nhà mẹ đẻ thì cũng hợp tình hợp lý thôi. Có điều, ở vùng này, gái đã xuất giá thì không ai để ở nhà mẹ đẻ ở cữ cả. Chắc nhà mẹ đẻ cũng khó xử, nên mới đưa cô ta về đây.

"Không sao, kệ họ. Chẳng liên quan gì đến mẹ con mình," cô nói, giọng dứt khoát.

Dặn dò hai đứa nhỏ xong, Vân Sương quay về nhà, lục lọi đống vải cũ trong rương. Tìm được một mảnh vải xám đậm, cô liền ôm tới nhà chính.

"Dịch Khất, em tính may cho anh một cái áo lót."

Kiều Dịch Khất đang lau lại cái bàn gỗ cũ, nghe vậy thì hơi sững người.

"May cho anh à?"

"Ừ, ở quê mình bụi bặm nhiều lắm. Quần áo anh lại toàn đồ đắt tiền, mặc vào thì phí quá. Em có mảnh vải này, không đẹp nhưng mặc ở nhà cũng ổn."

Anh mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ ấm áp.

"Anh mừng còn không hết, sao lại chê được chứ?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 245



Vừa nói, Kiều Dịch Khất vừa nở nụ cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng chiều mùa xuân, nhìn cô không chớp.

Tay nghề may vá của Liễu Vân Sương vốn rất khá, tất cả đều là do mẹ dạy lại từ nhỏ. Thế nhưng mấy năm sống bên nhà họ Hứa, quanh năm thiếu thốn, không đến lượt cô đụng tay vào một tấm vải mới, nói chi đến chuyện trổ tài khâu vá. Năm ngoái, nhân lúc rảnh rỗi, cô cố gắng xoay xở may cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa hai bộ quần áo mặc tạm. Giờ trời bắt đầu oi bức, mấy bộ đồ thu năm ngoái vừa vặn có thể lấy ra mặc lại. Còn mấy bộ Kiều Dịch Khất mua hôm trước, cô để dành, cho lũ trẻ thay phiên nhau mặc dần.

Nghĩ đến chuyện quần áo, cô khẽ nói:
"Anh đợi một lát, để em đo may cho anh cái áo."

"Được, phiền em rồi."

Không có thước dây, cô đành lấy một miếng vải cũ ướm thử lên người anh, rồi dùng viên đá xám nhẹ nhàng vạch dấu – loại đá mà dân gian vẫn gọi là “hôi thạch”, vẽ ra vết trắng rõ ràng.

Kiều Dịch Khất phối hợp rất ngoan ngoãn, không nói nửa lời. Bàn tay Liễu Vân Sương lúc thì vòng qua lưng anh, lúc lại luồn qua trước ngực để đánh dấu. Khoảng cách gần kề khiến hơi thở của hai người giao thoa, tim anh khẽ khựng lại một nhịp.

Anh chỉ dám nhẹ nhàng nghiêng đầu ra sau, sợ bản thân sẽ làm cô giật mình.

"Xong rồi," cô nói nhẹ, "mấy hôm tới không có việc gì, em sẽ may xong cho anh."

"Vậy thì tốt quá."

Cô không nhận ra vẻ căng thẳng nhẹ nơi anh, chỉ lặng lẽ quay về phòng phía Tây, bắt tay cắt vải, rồi chuẩn bị khâu những đường đầu tiên.

Sáng hôm sau, mọi người lại tiếp tục trồng thêm mấy luống rau phía sau nhà. Cà tím, cà chua, đậu đũa, dưa chuột – thứ gì cũng có. Dọc theo bờ tường, họ còn gieo thêm bầu, bí đỏ, bí đao, toàn là những cây dây leo, vừa che nắng, vừa làm mát.

Liễu Vân Sương bước ra sân, thấy Kiều Dịch Khất đang đứng tần ngần trước cửa, mắt nhìn xa xăm.

"Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Không có gì," anh quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, "anh chỉ đang nghĩ, hay là mình trồng một giàn nho ở sân nhỏ này. Làm cái giàn bên hông nhà, vừa để nho bò lên, vừa có bóng mát để nghỉ trưa."

Cô khựng lại một chút, gật gù: "Ý hay đấy. Nho là thứ dễ bán, lại dễ trồng. Nhưng em chưa thấy ai trong đội sản xuất mình trồng nho cả."

"Em cứ mặc kệ người ta. Mấy hôm nữa trồng xong rau, anh sẽ về quê một chuyến, xem có lấy giống nho về được không."

"Vậy thì phiền anh rồi. Nhưng nhớ hỏi rõ giá cả, mình trả đầy đủ cho người ta, không được để ai chịu thiệt."

"Biết rồi." – Anh mỉm cười. Anh biết rõ tính cô, không thích mang nợ ân tình ai cả, chuyện gì cũng phải sòng phẳng, rành mạch.

Cô bây giờ đã chủ động may áo cho anh, lại không còn khách sáo chuyện tiền nong – như vậy đã là tiến bộ không nhỏ. Kiều Dịch Khất nghĩ thầm: Con người, sống biết đủ là được rồi.

Buổi chiều, Hỉ Tử với Khánh Tử kéo nhau đi xới đất bên nhà bà Ba. Miếng đất ấy bỏ trống cũng phí, họ định tìm loại cây dễ trồng, sau này thí nghiệm rồi gieo xuống xem thế nào.

Nhìn quanh nhà, cô mới thấy mấy bộ quần áo của Kiều Dịch Khất đúng là không tiện để làm việc. Mặc thì vẫn mặc được, chỉ là nhìn vào, ai cũng nghĩ đó là hàng đắt tiền – lỡ bẩn hay rách thì uổng lắm.

Cô cũng thấy áy náy trong lòng. Ban đầu chỉ định giúp nhau vài ba ngày, không ngờ lại đổi lấy ba người lao động chính thức, cứ như thuê được đội sản xuất riêng. Thế nên ngày nào cô cũng ráng làm mấy món ăn ngon, sợ họ phật lòng mà bỏ đi mất.

Buổi chiều hôm đó, Liễu Vân Sương định tranh thủ may nốt cái áo cho Kiều Dịch Khất, không ngờ vừa ngồi xuống được một lúc thì Lý Thủy Tiên đến.

Cô vốn đã định hỏi chuyện cô ấy từ bữa trước, nhưng bận bịu lo cho đám trẻ rồi trồng rau nên quên khuấy mất.

"Thủy Tiên, vào nhà đi!"

"Ừ, cảm ơn em."

Cô đưa Thủy Tiên vào phòng phía Tây, còn Kiều Dịch Khất thì lặng lẽ đi ra sân sau, có lẽ sợ chuyện con gái mà nghe thì không tiện.

Ba chị em Hứa Tri Tình lúc này không có nhà, nghe đâu trên núi đã bắt đầu mọc nhiều loại rau dại. Cứ có cái gì ăn được là ba đứa lại tranh thủ hái mang về cho lũ thỏ. Giờ bọn thỏ đã lớn, cô cũng bắt đầu cho ăn rau xanh thay vì cám nấu. Nhà bây giờ cũng không còn quá nhiều việc vặt, nên cô cho mấy đứa nhỏ lên núi vừa chạy nhảy, vừa vận động, miễn không đi xa là được.

Cô biết rõ Hứa Tri Tình khá chững chạc, lại dắt theo Hứa Tri Ý – đứa bé ngoan ngoãn, thế nên hoàn toàn yên tâm.

Lý Thủy Tiên vừa ngồi xuống, đã cười: "Hôm đó nghe nói em đến, mà tụi chị thì lên huyện mua hạt giống, không kịp ghé thăm."

"Không sao. Hôm nay cũng rảnh, may lại gặp được chị."

"Ừ, mấy ngày trước, Quốc Phong cũng vừa lên huyện mua giống. Trong thôn giờ ai cũng bắt đầu lo vụ trồng trọt cả rồi."

Nghe nhắc đến chuyện này, Thủy Tiên như sực nhớ ra điều gì đó, giọng trầm xuống: "Vân Sương, em may áo cho chồng em đấy à?"

Cô khựng tay, rồi chậm rãi ngẩng lên, gương mặt hơi ngơ ngác.

"Chồng em?" – Cụm từ ấy, dù đã nghe qua, nhưng khi từ miệng người khác nói ra, vẫn mang chút gì đó lạ lẫm.

"Ừ, anh ấy chẳng có bộ nào dễ mặc, nên em định may cho anh một bộ cho tiện."

Thủy Tiên nhìn cô, ánh mắt có phần cảm động: "Thấy em sống ổn như vậy, chị yên tâm rồi."

Sao tự nhiên lại nói câu này? Liễu Vân Sương cau mày khẽ, rồi ngẩng đầu hỏi thẳng:

"Chị với Trịnh Hải Sinh thế nào rồi?"

Nghe đến tên ấy, mặt Thủy Tiên lập tức đỏ bừng.

"Cũng... cũng được. Đang tìm hiểu thôi. Mà nhà bên kia thì sốt ruột lắm."

"Đương nhiên rồi, con trai tới tuổi này mà chưa lấy vợ thì ai chẳng lo. Mãi mới có một mối ra hồn, không sốt ruột mới lạ."

Thủy Tiên gật đầu: "Đúng vậy. Chị tính sau vụ thu hoạch rồi bàn tiếp. Trước mắt ổn định chỗ ở đã."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 246



Liễu Vân Sương không ngờ Lý Thủy Tiên lại có chủ kiến như vậy.

"Chị muốn dựng nhà cạnh nhà em."

Cô khựng tay lại, mắt nhìn Thủy Tiên đầy ngạc nhiên. "Gì cơ? Hai người đã chọn xong đất làm nhà rồi à?"

"Chưa, chưa đâu." Thủy Tiên xua tay. "Chị mới qua bàn với em một chút thôi. Chỗ đất chị nhắm đến lại là phần đã chia cho nhà em. Đội trưởng bảo, muốn dựng nhà thì phải được em đồng ý cái đã."

Liễu Vân Sương thoáng nhíu mày. "Ra là vậy. Nhưng mà này, Kiều Dịch Khất cũng đang định xây thêm một gian sau đấy. Sau này có con cái, hai căn nhà hiện giờ chắc là không đủ chỗ đâu."

Nghe vậy, Thủy Tiên hơi bối rối. "Ối chao, chị không nghĩ đến chuyện đó. Chị chỉ định ở gần em một chút thôi, tiện chuyện qua lại."

Cô ta nói thì dễ, nhưng nếu chiếm đất nhà cô, sau này lỡ xảy ra rắc rối, còn phải cãi nhau chuyện bồi thường, ai mà chịu nổi. Tính cô không thích dây dưa, nên thà khuyên bạn chọn chỗ khác cho nhẹ đầu cả đôi bên.

"Không sao, Thủy Tiên. Lúc chia đất, phía sau nhà bà Ba còn chừa lại một khoảng. Đội trưởng cũng nói rồi, sau này ai muốn dọn vào thì có thể xin chuyển sang đất ở. Chị cứ hỏi thử xem, từ đó qua đây cũng gần thôi, không xa mấy đâu."

Thủy Tiên gật đầu lia lịa, vẻ mặt rạng rỡ như vừa được gỡ rối một khúc mắc lớn. "Phải rồi! Chị đi hỏi đội trưởng ngay. Vân Sương à, vậy là sau này chúng ta làm hàng xóm rồi nhé!"

"Ừ, tốt quá còn gì." Cô mỉm cười. "À mà, nhà chị dọn về rồi, ruộng đất có đủ không?"

"Đủ rồi, bên chị được chia đất của ba khẩu." Thủy Tiên thở phào. "Bên chồng chị chỉ có mỗi ảnh là con một, bố mẹ ảnh cũng dễ, bảo ai trồng cũng được, chỉ cần cuối năm nộp đủ lương thực với biếu chút quà thôi. Cố gắng làm ăn thì chắc cũng ổn."

"Ừ, rồi mọi thứ sẽ ổn hết thôi." Vân Sương nói, nhưng trong lòng thầm tính toán. Nơi này đất đai màu mỡ, có sông có núi, nếu không gặp thiên tai gì lớn thì dân ở đây chẳng mấy chốc mà khấm khá lên.

Thủy Tiên chợt hạ giọng: "À mà này, em nghe tin gì chưa? Lâm Thanh Thanh về rồi đấy."

Vân Sương nhấc bình nước đặt lên bàn, nhẹ nhàng đáp: "Ừ, hôm qua Tri Lễ dắt chó đi dạo có thấy. Bụng cô ta to lắm rồi."

"Chắc là về sinh con." Thủy Tiên cười nhạt. "Nhà họ Hứa thì em biết rồi đấy, giờ chắc chẳng sống nổi. Bà cụ Hứa tính tình thì như lửa, làm sao mà chăm người đẻ được. Cũng may em thoát khỏi cái nhà đó sớm, chứ không thì chuyện này lại đổ lên đầu em mất."

Câu nói ấy như một mũi dao chọc vào ký ức cũ. Vân Sương chỉ khẽ gật đầu, không đáp. Ngày trước, cô từng là người hầu hạ từng muỗng cháo, từng bát nước cho bà cụ đó, khổ không kể xiết. Nay nghĩ lại mà còn lạnh gáy.

"Cũng lạ ha." Thủy Tiên lắc đầu. "Thanh Thanh là người thành phố mà, đáng lẽ phải sinh ở bệnh viện chứ. Đằng này lại mò về quê. Không biết có chuyện gì nữa."

"Chắc cô ta cũng không còn đường nào khác." Vân Sương nói khẽ, rồi nhìn ra cửa sổ. "Thôi, nếu không còn chuyện gì thì chị về đi, trời cũng sắp tối rồi."

"Ừ, chị về đây. Mai chắc chị ghé đội trưởng xin chỗ đất kia."

Tiễn bạn ra tận cửa, Vân Sương trở vào nhà, liếc nhìn mấy con thỏ và đàn gà con đang quẩn quanh dưới cửa sổ. Cô đổ thêm nước vào khay, rồi xách xô ra ngoài, tranh thủ lúc trời còn sáng, tưới qua luống rau và mấy hàng hạt giống mới gieo hôm qua.

Trong nước có hòa thêm một ít Linh tuyền – thứ nước thần kỳ mà cô vẫn giấu kỹ, không để ai biết. Cô biết rõ, chỉ cần để Kiều Dịch Khất tưới một lần, thì coi như công toi.

Nghĩ đến đó, vừa xong việc thì anh ta cũng về tới.

"Lần sau cứ để anh tưới, em không phải làm đâu."

"Không sao đâu." Cô đáp mà không nhìn anh, tay vẫn rửa sạch xô nước. "Bên kia sao rồi?"

"Ổn cả. Lát em qua xem nhé."

"Ừ."

Phía sân nhà bà Ba vẫn chưa xây tường, chỉ quây rơm tạm bợ, mưa vài trận là mục nát. Ông Ba bảo mỗi năm thay một lần là đủ, nhưng cô nghĩ thầm, chẳng thà trồng ngô quanh đó còn hơn. Vừa chắn gió vừa có thu hoạch.

"Vân Sương, năm nay em vẫn dùng hàng rào rơm à?"

"Không, em định trồng ngô xung quanh, cả bên này nữa."

Giống cây khác thì chưa có, nên trồng đậu thêm cũng được, vừa dễ sống, vừa cải tạo đất.

"Mai em định đi gieo hướng dương ở ruộng bậc thang phía Nam. Phần còn lại trồng ngô và khoai tây. Để đấy lâu không trồng thì phí quá."

Trong nhà còn kha khá giống khoai tây từ vụ trước, chắc cũng đủ dùng. Nhưng khoai lang thì vẫn phải trồng thêm một ít cho chắc ăn. Ngoài ra, Vân Sương còn tính mua thêm giống đậu nành và đậu xanh để gieo xen vào mảnh đất ven bờ ruộng, dù nhỏ nhưng tận dụng vẫn hơn để không.

Vừa loay hoay ghi chép phân chia đất đai trong đầu, cô vừa lẩm bẩm:

"Chỗ đất từ cống tới sát nhà, cộng với phần hướng Nam, chắc khoảng chừng mười mẫu là cùng. Đậu thì gieo xen vào bờ ruộng, còn ngô để dành cho những khu xa hơn, dễ chăm hơn..."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 247



Nghe cô nói vậy, Hỉ Tử liền xen vào:
"Chị dâu à, mấy thứ giống này không cần vội đâu. Mai bọn em đi ngang chợ huyện, tiện thể ghé mua luôn cho. Chị ở nhà nghỉ ngơi, khỏi phải lặn lội đi xa nữa."

"Thật vậy hả? Thế thì đỡ quá. Làm phiền mọi người rồi!" – Vân Sương khẽ thở ra, rồi định vào lấy ít tiền để đưa họ cầm theo.

Giấy tờ đăng ký từ đợt chia tem phiếu trước đây giờ cũng chẳng còn tác dụng gì. Mọi thứ đều phải quy ra lương thực, mà muốn mua thì nhất định phải có phiếu, có người quen, có mối. Cô đã chuẩn bị tâm lý phải vất vả đôi chút, ai ngờ hai người kia lại từ chối dứt khoát.

"Tiền nong gì chứ, chị cất đi!" – Hỉ Tử nhăn mặt lắc đầu.

Nhưng cuối cùng, Kiều Dịch Khất vẫn nhận lấy sau một hồi phân vân. Anh nói:
"Nhận rồi sau này trả lại em cũng được. Không thì anh góp luôn, coi như cho mảnh vườn này thêm một phần của mình."

Vân Sương đứng im nhìn theo dáng họ khuất sau bụi tre đầu ngõ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô chẳng nói ra miệng, nhưng những việc Kiều Dịch Khất âm thầm làm, cô đều thấy cả.

Chỉ trong một ngày, đám hạt hướng dương đã được gieo xong. Diện tích từ sát cống tới nhà, cộng thêm phần đất hướng Nam, gần mười mẫu. Những khoảnh đất xa hơn được ưu tiên trồng ngô. Còn phần gần nhà, cô chia ra: một ít cho đậu xanh, đậu nành, khoai tây và khoai lang. Dù trồng không nhiều, nhưng tính ra cũng đủ dùng, nếu khéo còn bán được chút đậu tươi.

Người khác thì đợi trời mưa, nhưng Vân Sương lại không yên tâm.
Cô vẫn cần mẫn tưới từng luống đất một, mỗi lần đều pha nước Linh tuyền loãng vào thùng, giả vờ như chỉ là nước giếng bình thường.

Cô biết, nếu không có nước này, cây trồng không thể phát triển như mong muốn. Dù vất vả mấy cũng phải làm cho kín kẽ, không để ai sinh nghi.

"Phải làm cho ra hồn, không thể để uổng phí từng giọt Linh tuyền này được." – Cô tự nhủ.

Mùa vụ năm nay còn nhiều việc phải lo, rau cỏ vẫn chưa gieo, mà người giúp chẳng nhiều. Cũng may bọn trẻ ngoan ngoãn, đứa nào cũng xắn tay áo vào làm. Ngay cả Hứa Tri Ý cũng chịu khó phụ giúp. Nhờ vậy, tốc độ gieo trồng mới nhanh đến vậy.

Chỉ trong ba ngày, toàn bộ diện tích đất đều đã gieo xong, trừ mảnh đất cuối cùng sát bờ mương – nơi cô để dành trồng rau.

"Chị dâu, chỗ này không định trồng gì à?" – Hỉ Tử hỏi khi thấy khoảng đất trống.

"Không vội. Tôi đã ươm giống trong sân sau rồi. Đợi cây lớn chút nữa rồi đem trồng. Trồng sớm quá cũng không tốt." – Cô đáp mà lòng thì âm thầm tính toán.

Sự thật là, cô không tiện tưới nước Linh tuyền trực tiếp ngoài ruộng. Nếu bị ai để ý, sẽ rất nguy hiểm. Nên cô mới nghĩ ra cách này: chăm sóc cây con trong sân sau, rồi mới đem ra trồng. Như thế vừa kiểm soát được, vừa đảm bảo chất lượng.

Cô đã tính đi tính lại hàng trăm lần, mới dám quyết như vậy.

Tối hôm đó, Kiều Dịch Khất gom đồ lên đường.

"Anh phải ra ngoài một chuyến, chắc không quá ba ngày sẽ về. Lúc đi có người tìm, nhưng anh đợi gieo xong mới đi." – Anh nói, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt cô.

"Ừ, anh cứ đi đi, trong nhà không có gì phải lo đâu. Nếu tiện thì mua giúp em một cái bình tưới lớn, với cả một cái cân đòn nhé. Mình cũng nên sắm dần đồ đạc cho tử tế."

"Được, em cần gì cứ nói. Anh sợ em không dặn dò cơ."

Cô bật cười, rồi quay vào trong nhà lấy tiền. Hỉ Tử nhăn mặt lẩm bẩm với Kiều Dịch Khất:

"Lão đại, sao lại nhận tiền của chị dâu? Anh không ngại à?"

"Không sao đâu. Sau này trả lại cô ấy cũng được. Dù gì số tiền em ấy đưa, cộng với tiền anh dành dụm bao năm... có tiêu cũng là vì cái nhà này thôi." – Anh thở ra, nhìn theo bóng Vân Sương đang bước vào buồng.

Hỉ Tử nghe vậy thì im bặt. Chuyện của vợ chồng người ta, cậu biết thân biết phận, không dám chen vào.

Ba người rời đi khi trời vừa chập choạng tối, căn nhà bỗng trống trải đến lạ thường. Đến cả Hứa Tri Lễ cũng hỏi đến mấy lần:

"Chú Kiều đâu rồi? Bao giờ chú về?"

Vân Sương chỉ cười gượng, không biết trả lời sao.

Ai ngờ sáng hôm sau, một người mà cô không hề nghĩ sẽ xuất hiện – lại bất ngờ trở về.

Liễu Vũ Yên đứng ngay cổng, kéo theo một cô bé làn da trắng ngần, ánh mắt có phần kiêu kỳ.

"Chị cả! Em về rồi đây!"

"Ôi chao, Thu Hương lớn thế này rồi cơ à? Trông giống mẹ như đúc!"

Cô cười, vội vã mời hai người vào nhà, rồi bảo Hứa Tri Tình lấy ấm pha nước đường đỏ – loại nước mà chỉ khi có khách quý mới được mang ra.

"Vũ Yên, Kiến Quốc không về cùng em à? Mùa này đang lúc bận rộn, sao các em về được?"

"Chị cả quên rồi à? Giờ đất đã chia riêng, ai làm nấy ăn. Mỗi người lo việc của mình, rảnh thì đi, có gì đâu mà lạ?"

"Chỗ các em cũng chia rồi sao?" – Vân Sương nhướng mày, ngạc nhiên.

"Phải! Bọn em tích cực hưởng ứng chính sách mới của nhà nước mà. Em thấy chia như thế mới công bằng. Không còn cảnh người làm người không, cuối cùng chia đều như nhau nữa. Tự làm, tự hưởng – thế mới đúng!"

Vân Sương thở dài, ánh mắt xa xăm:
"Phải mất bao nhiêu năm, bao nhiêu sai lầm mới tới được bước này. Giá như nhận ra sớm hơn..."

Cô biết rõ, đây mới chỉ là bước đầu. Việc buôn bán vẫn bị siết chặt. Mọi thứ còn nằm trong vòng kiểm soát. Nhưng cô cũng biết, gió đã bắt đầu đổi chiều.

Hiện tại, cô chỉ bán rau củ dư trong vườn, coi như thu nhập thêm. Hợp pháp, hợp tình, không ai bắt bẻ được.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 248



Huống hồ, chợ nông thôn tự do giờ đã bắt đầu phổ biến, người người mang sản vật ra trao đổi, bán buôn cũng nhộn nhịp hơn hẳn mấy năm trước. Liễu Vân Sương ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh trong, lòng thầm nghĩ: Sau này rồi mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn thôi.

Nhưng chưa kịp yên ổn suy nghĩ, thì giọng Liễu Vũ Yên vang lên từ trong sân:

"Phải rồi chị, sao trước nhà lại phơi... quần áo đàn ông vậy?"

Cô giật mình.

Chiếc áo may ô màu xám tro của Kiều Dịch Khất đang phơi trên dây, còn dính một giọt nước chưa khô. Anh vừa rời đi chưa đầy một canh giờ, cô tranh thủ giặt qua mấy bộ đồ làm đồng cho anh, tiện thể giặt luôn một lượt quần áo cũ.

Cái dây phơi ấy căng ngang bên cửa sổ, hơi chếch ra sau, không nằm trong vườn nhưng ai đi ngang giếng làng cũng nhìn thấy. Dây đã dùng nhiều năm, vẫn chắc lắm – nghe đâu trước kia ông cụ từng ngâm qua nước tro bếp, cho bền.

Bị em gái bắt thóp, Vân Sương cũng không quanh co.

"À… chị tái hôn rồi."

Câu nói như tiếng sét giữa trưa. Không khí trong sân phút chốc như ngưng lại.

"Cái gì cơ?!" Vũ Yên bật dậy như cái lò xo, mắt trừng lớn, không rõ là giận hay kinh ngạc. "Chị đang đùa em à?!"

Ngay cả Lãnh Kiến Quốc vốn điềm đạm, cũng lộ vẻ sửng sốt. Anh ngả người dựa vào cột nhà, miệng mấp máy nhưng không nói nổi câu nào.

"Chị à, rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại… đột ngột như vậy?"

"Kiến Quốc, Vũ Yên, hai đứa đừng vội, để chị nói rõ đã." Liễu Vân Sương đưa tay ra hiệu, giọng trấn an. "Ngồi xuống đi, rồi chị kể cho nghe đầu đuôi."

Vũ Yên hậm hực ngồi xuống, khoanh tay, mặt vẫn hằm hằm. May mà Kiến Quốc lên tiếng đúng lúc: "Bình tĩnh nghe chị cả đã."

"Chuyện là thế này…" – cô bắt đầu kể – "Trước đây, khi lên núi hái thuốc, chị tình cờ cứu một người đàn ông bị thương. Lúc đó, chị còn chưa ly hôn xong, nên bảo anh ta là họ hàng xa, để tránh điều tiếng. Về sau, anh ấy đến cảm ơn mấy lần, mang theo ít đồ, có cả khi đúng lúc Hứa Lam Hà kéo tới gây sự. Cũng nhờ anh ấy đứng ra, nên mới yên ổn được một thời gian."

Ánh mắt cô dịu lại, nhưng giọng thì vẫn bình thản.

"Đầu năm nay, bên nhà họ Hứa lại đến kiếm chuyện. Đúng lúc đó, anh ấy lại có mặt. Không nhiều lời, đứng chắn trước cửa, hỏi họ muốn gì. Từ đó, chị nghĩ, nếu bên cạnh có người như vậy, thì sau này mới có thể yên ổn sống tiếp. Thế là... chị đi đăng ký kết hôn với anh ấy."

Vũ Yên tròn mắt: "Chị không đùa thật à?"

"Không. Chuyện đã rồi." Cô lắc đầu, cắt đứt mọi hy vọng từ em gái.

Lẽ ra, cô có thể bịa vài câu chuyện, viện lý do này nọ. Nhưng nghĩ lại, sống cả đời gồng gánh, giờ nếu không dám sống cho mình thì còn chờ đến khi nào?

"Chị à… chị có nghĩ kỹ chưa? Anh ta có gia đình chưa? Đã từng kết hôn chưa? Có con riêng không? Mới gặp nhau vài ba lần mà kết hôn là sao?!"

"Anh ấy sống một mình, hoàn cảnh rất đơn giản. Không vợ, không con. Cũng từng nói sẽ tổ chức một bữa cơm cưới, nhưng chị nghĩ thôi cứ sống cho ổn cái đã. Chị biết em lo, nhưng chị không hồ đồ đâu."

Cô ngước nhìn em gái, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.

"Hơn nữa, người ấy chịu khó làm ăn, tử tế, không giống hạng người ba hoa ngoài miệng. Từ sau khi ảnh ở đây, bên nhà họ Hứa cũng không dám bén mảng lại nữa."

Lời còn chưa dứt thì giọng Hứa Tri Lễ cất lên rõ ràng:

"Dì hai, chú Kiều rất tốt! Chú ấy mua kẹo, mua áo mới cho tụi cháu. Còn đuổi hết mấy người xấu từng mắng mẹ nữa!"

Cả sân lặng đi vài giây.

Rồi Vũ Yên thở dài, giọng có phần nhượng bộ: "Thôi được, em không nói nữa. Nhưng ít ra, chị cũng nên để bọn em gặp mặt chứ?"

"Anh ấy vừa về huyện tối qua, không biết hai đứa sang nên không kịp chờ. Bên ngoài còn công việc phải lo. Nhưng hôm nào rảnh, chị sẽ đưa ảnh về giới thiệu."

"Phải rồi…" – Vũ Yên chợt nhớ ra – "Bọn em đến cũng không báo trước, là vì chuẩn bị gieo trồng rồi. Năm nay định sớm một chút, nên ghé sang giúp chị dọn đất."

Nghe thế, Liễu Vân Sương thấy ấm lòng. Em gái vẫn là em gái, dù có bực gì thì vẫn nhớ đến chị đầu tiên.

"Không sao đâu, chị trồng gần xong hết rồi. Có anh ấy với mấy người bạn giúp mấy hôm liền. Giờ còn lại chỉ là rau xanh thôi, nhưng cây con chưa lớn, chắc phải đợi thêm."

"Há, vậy là trễ rồi!" Vũ Yên bật cười, dù có chút tiếc nuối. "Tụi em còn tính qua sớm giúp được chút gì chứ."

"Không sao, rảnh thì cứ ở lại vài ngày. Cũng để mấy đứa nhỏ gần gũi nhau hơn."

Lãnh Thu Hương – con gái của Vũ Yên – năm nay vừa tròn bảy tuổi, nhỏ hơn Tri Lễ một tuổi. Nhưng hai đứa đã thân nhau như hình với bóng, vừa gặp là đã chui vào phòng phía Tây chơi đồ chơi, ríu rít không ngớt. Đồ chơi cũng là Kiều Dịch Khất mua, giúp anh ghi thêm không ít điểm trong lòng lũ nhỏ.

"À phải rồi chị, sao lần trước chị lại gửi tiền cho bọn em? Năm tờ đại đoàn kết hẳn hoi!"

"Vũ Yên, nhà chị không thiếu đến mức đó đâu. Hai đứa cũng đang chật vật, cầm lấy mà lo cho con cái."

"Chị à, nói thế mà nghe được à? Bọn em còn đỡ hơn chị nhiều! Tiền đó chị cầm lại cho em!"

Hai chị em giằng co một lúc, cuối cùng Vân Sương chỉ chịu lấy lại ba chục đồng, hai mươi còn lại để Vũ Yên giữ, xem như phần quà cho Thu Hương.

"À mà, chị nghe Phi Tuyết nói mùa thu năm nay sẽ về đấy."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 249



“Lúc thu hoạch xong, hai đứa nhớ về nhé. Bao năm rồi chị em mình chưa được quây quần đông đủ lần nào…”
Nói tới đây, mắt Liễu Vân Sương hơi đỏ, giọng cũng mềm xuống. Làm con gái, một khi đã bước chân đi lấy chồng, thì cái gọi là “nhà mẹ” cũng dần trở nên xa lạ. Dù có thương nhớ đến mấy, nơi mình sống bây giờ mới là nơi gọi là nhà. Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng nghẹn lại.

Liễu Vũ Yên cũng không giấu nổi niềm xúc động, ánh mắt rạng rỡ:
“Thật vậy sao? Chị nói là em ấy về thật đó? Tuyệt quá rồi! Không biết bây giờ con bé út trông ra sao nữa. Từ hồi nó rời nhà đến giờ, em chưa gặp lại lần nào...”

Gia cảnh nhà họ Liễu vốn không bình thường. Cha mẹ mất sớm, ba chị em chỉ còn biết tựa vào nhau mà sống, nên tình cảm càng thêm sâu nặng. Hai người ngồi xuống, vừa nói chuyện vừa thở dài, lòng nặng trĩu bao hồi ức cũ.

Bên ngoài trời dần sập tối. Liễu Vân Sương đưa mắt nhìn đồng hồ, rồi nói:
“Giờ ra chợ thì muộn quá rồi. Hôm nay ăn tạm vậy đi. Sáng mai chị ra trấn mua ít thịt ngon về làm món tử tế đón em.”

“Không cần phiền đâu chị, nhà có gì ăn nấy là được rồi. Miễn là chị em mình được ngồi ăn chung một mâm là em vui rồi.” – Vũ Yên đáp, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong mắt đầy ấm áp.

Hai chị em cùng nhau vào bếp. Hôm nay vừa được phát ít bột mì, Vân Sương tính hấp vài cái bánh bao thật lớn, vừa thơm vừa chắc bụng. Chưa kịp nhóm lửa thì bên ngoài vang lên tiếng dép loẹt xoẹt – Đỗ Nhược Hồng bước vào.

Vừa thấy Vũ Yên, ánh mắt bà ta sững lại một nhịp rồi nở nụ cười gượng:
“Ơ kìa, Vân Sương à… đây chẳng phải là cô em thứ hai của em sao?”

Liễu Vũ Yên nghe vậy thì cau mày ngay, không buồn khách sáo:
“Là tôi đấy. Sao? Còn muốn đến gây chuyện nữa à?”

Cô vốn chẳng ưa gì Đỗ Nhược Hồng – thân là người nhà họ Hứa, chỉ thế thôi đã đủ khiến cô cảnh giác.

“Ôi dào, em gái hiểu lầm rồi. Chị đâu phải tới gây sự…” – Đỗ Nhược Hồng liền xuống giọng, vội vàng xua tay.

Liễu Vân Sương đứng giữa, liền lên tiếng dàn hoà:
“Vũ Yên à, chị dâu khác với đám người bên kia. Mấy năm nay chị ấy giúp chị không ít, em đừng hiểu lầm.”

Nghe vậy, Đỗ Nhược Hồng thở phào như trút được gánh nặng. Những lời này chẳng khác nào một tấm chắn cho bà ta, ít nhất cũng giữ chút thể diện trước mặt người ngoài.

“Thật hả?” – Vũ Yên liếc xéo, bán tín bán nghi. Dù sao cô cũng biết Đỗ Nhược Hồng xưa giờ nổi tiếng keo kiệt, bụng dạ hẹp hòi, nói một đằng nghĩ một nẻo.

“Thật đấy. Chị dâu đã ra ở riêng, đám trẻ cũng chơi rất thân với nhau. Mọi người trong nhà giờ ai làm nấy biết, yên ổn lắm.” – Vân Sương gật đầu, không muốn chuyện bé xé ra to.

Vũ Yên nghe vậy thì cũng dịu mặt lại, không tỏ thái độ gay gắt như ban nãy nữa.

“À phải rồi chị dâu, giờ này chắc chị qua đây không phải chỉ để chơi chứ?” – Vân Sương quay về bếp, tay vẫn nhồi bột, nhưng miệng thì không vòng vo.

“À... ừm... thật ra chị chán quá nên sang chơi một lát cho khuây khoả ấy mà…” – Đỗ Nhược Hồng ấp úng, rồi như nhớ ra chuyện gì, lập tức nói tiếp:
“Còn cái con Lâm Thanh Thanh, nó lại giở trò bắt chị phải hầu hạ nó trong tháng ở cữ! Em nghĩ xem, chị với nó có thân thích gì cho cam? Mà nó lại coi chị như người hầu không công!”

“Thế bà cụ đâu? Đó là mẹ chồng nó mà, không nhờ thì còn nhờ ai?” – Vân Sương chau mày, bực thay.

“Ừ đấy! Em nói có sai đâu. Vậy mà nó lại bảo: ‘Mẹ già rồi, không nỡ để vất vả…’ Nghe mà ngứa cả tai!” – Đỗ Nhược Hồng nghiến răng kể tiếp, “Lão Tam thì đi làm xa, nó thì yếu ớt r*n r* cả ngày. Bày đặt khóc lóc kể khổ, ép cả nhà phải giúp.”

“Giỏi tính toán thật. Nó sợ mẹ chồng vụng về thì có, chứ thương xót gì cho cam!” – Vũ Yên bĩu môi, tay chống nạnh, mặt hiện rõ sự khinh thường.

“Chị từ chối rồi đấy, vậy mà nó còn ỉ ôi ăn vạ! Chưa hết đâu, bà cụ còn bị nó dắt mũi, quay sang mắng chị bất hiếu! Đã thế, còn bảo anh cả phải dạy lại vợ. Em bảo chứ, trong nhà một đứa khóc, cả đám cuống lên, phiền chết đi được!”

“Thế thì càng không nên nhận lời. Đằng nào cũng ra ở riêng rồi, họ chẳng làm gì được chị đâu.” – Vân Sương nói thẳng.

“Biết là thế, nhưng sống gần nhau, ngày ngày bị liếc xéo, nói móc thì ai mà chịu nổi? Chưa kể, con nhỏ đó cứ suốt ngày lảng vảng trong buồng vợ chồng chị, không chịu về phòng mình. Chị tức muốn chết!”

Nhìn điệu bộ bất bình của chị dâu, Vân Sương cũng ngán ngẩm. Trong đầu cô thoáng lóe một ý:
“Chị dâu à, thật ra… cũng không phải là không có cách đâu.”

Nghe vậy, Đỗ Nhược Hồng như bừng tỉnh:
“Phải không? Vân Sương, chị biết em thông minh mà. Mau nghĩ giúp chị một kế! Chị hứa, dù chuyện gì xảy ra, cũng không hé răng nửa lời với ai. Dù có bị ép cũng không khai!”

Cô đúng là biết nắm thóp người khác – vừa nịnh khéo, vừa cam đoan kín miệng.

Vân Sương khẽ nhếch môi:
“Chị dâu, chẳng lẽ em còn không hiểu chị sao? Lâm Thanh Thanh muốn chị hầu hạ tháng ở cữ thì... cứ để chị làm theo ý cô ta đi.”
 
Back
Top Bottom