Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 210



Hứa Lam Hà theo phản xạ lui lại mấy bước. Ký ức lần bị Kiều Dịch Khất đánh vẫn còn nguyên như mới.

"Vân Sương, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?"

"Đã bảo không là không! Hay anh không hiểu tiếng người?"

Kiều Dịch Khất nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua khiến Hứa Lam Hà tái mặt.

"Anh họ, đây là chuyện vợ chồng giữa em và Vân Sương, anh đừng xen vào."

"Ha... Tôi nói lần cuối. Cút."

Chữ cuối vang lên dứt khoát, khí thế bức người như có thể nghiền nát đối phương chỉ bằng ánh mắt.

Vân Sương cũng hơi giật mình, không ngờ người đàn ông kia lại toát lên khí thế áp đảo đến vậy. Hứa Lam Hà càng không chịu nổi, lúng túng lùi thêm vài bước.

"Anh họ, đừng giận. Em không có ý gì cả… Hôm nay em thật lòng muốn đón Vân Sương về. Em biết em đã sai rất nhiều, nhưng em hứa… thật sự hứa, về sau sẽ không để chuyện cũ tái diễn. Anh yên tâm, em sẽ không đi xem mắt nữa."

Hứa Lam Hà quay sang nhìn Vân Sương, mắt đỏ hoe, giọng lạc đi:
"Nếu hôm nay em chưa đồng ý, ngày mai anh lại đến. Ngày mai em không đồng ý, ngày mốt anh vẫn đến. Em từng nói, nước chảy đá mòn, chỉ cần kiên trì, sẽ có ngày được hồi đáp. Anh tin, em cũng sẽ chờ được anh…"

Nói xong, không đợi phản ứng của ai, anh ta quay người bỏ đi thật.

Kiều Dịch Khất đứng lặng một lát, rồi hừ lạnh:
"Người gì mà như bị điên vậy?"

Cô lắc đầu nhún vai.
"Người nhà họ Hứa ai cũng có vấn đề. Vào nhà thôi."

Hai người vừa bước vào, đã thấy ba đứa trẻ đứng nép sau cánh cửa.

"Mẹ, con không muốn quay về, cũng không muốn để ông ta tới nữa…" – Giọng đứa lớn vang lên đầy cương quyết.

Vân Sương chưa kịp trả lời, Kiều Dịch Khất đã bước tới, xoa đầu thằng bé rồi nói:

"Cháu yên tâm, chỉ cần cháu không muốn, chú sẽ giúp cháu đuổi ông ta đi."

"Vâng ạ!" – Thằng bé gật đầu mạnh, nhưng đôi mắt vẫn thấp thỏm nhìn về phía mẹ nó, như sợ một lúc nào đó, cô lại mềm lòng…

Việc mẹ cậu có về nhà họ Hứa hay không, chỉ bằng một câu nói của Kiều Dịch Khất không thể quyết định được. Liễu Vân Sương nhìn ra tâm tư của đám trẻ, trong lòng cũng mềm xuống, bèn cất lời để chúng an tâm.

"Yên tâm đi các con. Trước kia mẹ đã nói rồi, từ nay về sau, nhà mình sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Hứa, cũng không liên quan gì đến Hứa Lam Hà nữa."

"Thật ạ? Tốt quá rồi! Chị, chị nghe rõ chưa?" – Hứa Tri Lễ reo lên.

"Ừ, chị nghe rồi." – Hứa Tri Tình gật đầu, ánh mắt như trút được gánh nặng.

"Được rồi, vào nhà chơi đi, đừng đứng đây nữa." – Liễu Vân Sương vỗ vỗ vai các con rồi đẩy nhẹ ba đứa nhỏ về phòng phía tây.

Trong gian nhà chính, chỉ còn lại hai người lớn.

Kiều Dịch Khất hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp:
"Hứa Lam Hà bảo sau này sẽ ngày nào cũng tới. Tôi thấy hắn… không đơn giản đâu."

Liễu Vân Sương lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên như chẳng để tâm.
"Anh ta chỉ được cái miệng to, nói nhiều chứ chưa bao giờ làm được việc gì ra hồn. Hơn nữa, mẹ anh ta không ưa tôi, muốn ép gượng cũng chẳng nên cơm cháo gì đâu."

Nghe vậy, Kiều Dịch Khất thở dài, rõ ràng trong lòng vẫn còn bận tâm.
"Tôi thấy lần này hắn có vẻ không giống giả bộ. Có khi bị cô gái xem mắt làm cho kích động, nên mới quay lại níu kéo như thế."

Anh ngừng một chút, rồi cất lời chắc nịch:
"Thế này đi, tôi ở lại hai ngày nữa, vừa trông giúp cô, vừa xem hắn ta có định giở trò gì hay không. Nếu có chuyện gì, ít ra tôi còn có thể giúp được."

"Không cần đâu." – Liễu Vân Sương lập tức từ chối, giọng dứt khoát.

"Yên tâm đi, anh ta không dám làm gì đâu. Tôi cũng không phải dạng dễ bị bắt nạt."

Cô nói xong còn nở một nụ cười nhẹ nhàng, như thể để trấn an người đối diện.

"Thế không được." – Kiều Dịch Khất lắc đầu, mắt nhìn thẳng vào cô.
"Đã gặp rồi, sao tôi có thể bỏ mặc? Thôi, quyết định vậy đi. Tôi vẫn ở căn phòng phía đông như lần trước, đúng không?"

Chẳng đợi cô trả lời, anh đã xắn tay áo đi thẳng về phía phòng.

Liễu Vân Sương đứng ngẩn ra nhìn bóng lưng anh, lòng có chút hoang mang. Người này... rốt cuộc là thật lòng, hay còn có dụng ý gì?

Sự việc Kiều Dịch Khất ở lại lần nữa cũng không khiến ai lên tiếng phản đối, ngược lại, bọn nhỏ còn tỏ ra thích thú. Nhất là Hứa Tri Lễ, cứ quấn lấy anh suốt.

Sáng hôm sau, cơm nước xong xuôi, bên ngoài lại vang lên tiếng động. Liễu Vân Sương bước ra khỏi cửa, ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Hứa Lam Hà đang ở ngoài đường, tay cầm một cái xẻng lớn, cặm cụi dọn chỗ tuyết chưa tan bên mương.

"Anh làm cái gì đấy?" – cô hỏi, giọng không vui chút nào.

Vừa thấy cô, Hứa Lam Hà liền ngẩng đầu cười thật thà:

"Vân Sương, anh họ, mọi người cứ mặc kệ tôi. Trời hôm nay ấm lên, tuyết tan thành nước, trơn trượt lắm. Tôi dọn đường cho dễ đi."

Liễu Vân Sương khẽ đỡ trán, không biết nên khóc hay nên cười.
"Thôi đi, khỏi cần. Mau về đi. Làm mấy trò này, ai còn dám giới thiệu mối cho anh?"

Một người đàn ông đã ly hôn, lại còn ngày ngày chạy đến lấy lòng vợ cũ, thử hỏi ai còn dám làm mối cho hắn ta nữa?

"Không cần xem mắt nữa." – Hứa Lam Hà ngẩng đầu nói, giọng đầy quyết tâm.
"Tôi đã hỏi đại đội trưởng rồi. Ly hôn rồi vẫn có thể tái hôn. Mình trước kia không có giấy kết hôn, cũng chẳng có giấy ly hôn. Muốn làm lại, dễ như trở bàn tay."

Liễu Vân Sương trợn tròn mắt, suýt chút nữa không nhịn được mà mắng cho một trận.

"Anh còn không hiểu sao? Tôi với anh là hết rồi, mãi mãi không thể quay lại! Đạo lý nước đổ khó hốt, anh hiểu không?"

"Em có nói gì cũng thế thôi, tôi đã quyết tâm rồi. Em cứ mặc kệ tôi, tôi làm xong sẽ về." – Hắn cúi đầu tiếp tục xúc tuyết, chẳng buồn ngẩng lên.

Thật là hết thuốc chữa! Người đàn ông này đúng là một cái gai nhức mắt, phiền phức không chịu nổi.

Kiều Dịch Khất đứng một bên, khóe môi giật nhẹ, nhàn nhạt nói:
"Hắn thích thì cứ làm. Về thôi."

Hai người quay trở lại nhà chính. Liễu Vân Sương cau mày, ngồi xuống ghế, thở ra một hơi nặng nề.

"Hứa Lam Hà đúng là thứ đàn ông cố chấp, phiền chết đi được!"

"Vậy cô sợ hắn ta à?"

"Không hẳn là sợ, chỉ thấy phiền. Hắn làm mấy trò này, thể nào bà cụ Hứa cũng sẽ mò tới gây chuyện. Tôi mới được yên ổn hai ngày, chẳng muốn dính líu gì nữa, mệt mỏi lắm rồi."

Kiều Dịch Khất gật đầu, ánh mắt trầm xuống.
"Thôi thì cứ mặc kệ hắn ta vài hôm. Đừng mở cửa, đừng nói chuyện. Để xem hắn còn kiên trì được bao lâu."

"Ừ, giờ chỉ còn cách đó thôi."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 211



May mà trong nhà lương thực vẫn còn đầy đủ, không cần phải ra ngoài. Mấy đứa nhỏ cũng dần thấy khó chịu với cái bóng người thấp thoáng trước cửa mỗi ngày.

Nhưng điều khiến tất cả hụt hẫng, chính là — Hứa Lam Hà không những không chịu đi, mà còn đến đều đặn như đánh chuông chùa.

Sáng dọn tuyết, chiều đốn củi. Cô không mở cửa, hắn cũng không phiền hà, chỉ lẳng lặng để bó củi ngay ngắn dựa sát vách tường.

Chẳng mấy ngày, đống củi trước cửa đã cao gần bằng đầu gối người lớn. Tất cả đều được xếp gọn gàng, sạch sẽ, không hề cẩu thả.

"Mẹ, ông ấy làm thế này... chắc chắn là muốn mẹ quay về với ông ta." – Hứa Tri Tình nói, giọng lo lắng.

Liễu Vân Sương cười nhạt:
"Con yên tâm, không ai quay về đâu."

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hứa Lam Hà đời trước có thể ác độc đến mức đó, chẳng ai tin nổi chỉ vì bị người ta từ chối xem mắt mà đột nhiên hối cải. Những thủ đoạn mà hắn cùng Hứa Lam Xuân từng giở ra để hãm hại cô, đâu phải nói quên là quên được.

Liễu Vân Sương siết chặt tay. Kiếp này, dù có chết, cô cũng không quay đầu lại!

Chuyện mà Liễu Vân Sương lo sợ nhất, cuối cùng cũng xảy ra.

Từ xa đã thấy bà cụ Hứa tất tả chạy đến, dáng vẻ hùng hổ như thể ai nợ mụ ta cả một đời. Mắt long lên sòng sọc, miệng không ngừng gào thét.

"Anh đi đâu thế?" – Vân Sương quay sang hỏi Kiều Dịch Khất.

"Tôi ra ngoài một lát. Chẳng lẽ cứ để bà ta đứng đó chửi rủa mãi?" – Anh ung dung rót cho cô một cốc nước, ngồi xuống, nét mặt không mảy may xao động.

"Đừng vội ra. Cứ để bà ta chửi cho mệt. Không mở cửa, không đáp lời, lát nữa hết hơi sẽ tự về."

Vân Sương khẽ thở dài. Lúc nãy đã khóa chặt cửa chính, vậy mà trong lòng vẫn thấy ấm ức. Sống yên ổn thôi mà cũng khó đến thế sao?

Kiều Dịch Khất đặt tay lên thành ghế, giọng trầm ổn:
"Cô yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để ai bắt nạt cô."

Nghe vậy, Vân Sương quả thật thấy yên tâm hơn một chút. Thật ra cô không sợ bà cụ Hứa, nếu phải đối mặt một mình, cô cũng có cách giải quyết riêng. Chỉ là cách làm của cô, và cách của anh, khác nhau thôi.

Ngoài cửa, tiếng chửi rủa vẫn vang lên từng hồi, càng lúc càng dữ dội.

Trong khi đó, Kiều Dịch Khất lại đang chăm chú nhìn cái bàn trong phòng, vẻ mặt đầy hứng thú.

"Kiều đại ca, anh nhìn gì thế?"

"Tôi đang nghĩ, nếu sau này ở lâu, có thể đặt thêm một cái kệ ở góc kia. Mua cái radio về, ai tới gây sự thì bật lên cho át tiếng chửi. Hoặc mua hẳn cái ti vi cũng được."

Vân Sương tròn mắt nhìn anh, không biết nên khóc hay cười. Ý tưởng kỳ quặc nhưng nghe ra lại không phải không có lý.

Đúng lúc ấy, tiếng chửi vang lên chói tai:
"Liễu Vân Sương! Mày có giỏi thì cút ra đây cho tao!"

Chửi mãi mà trong nhà vẫn im lìm, giọng bà cụ bắt đầu khản đặc. Mụ ta gào lên mấy câu rồi hùng hổ xông tới, đạp mạnh vào cánh cửa như muốn phá tung.

"Loại người chỉ biết hò hét, không đáng quan tâm." – Kiều Dịch Khất hờ hững liếc ra ngoài một cái rồi quay đi.

Vân Sương cũng biết rõ, bà cụ này chẳng dám làm gì quá phận. Nhà họ Hứa chưa bán hết lứa heo, ngày nào cũng phải ra chuồng làm việc, còn lâu mới dám gây to chuyện.

May mà Trương Trường Minh là người tử tế, chưa từng làm khó cô.

"Mẹ! Mẹ đang làm gì thế này?" – Giọng Hứa Lam Hà vang lên.

Anh ta vừa về tới, trên vai còn vác bó củi. Trên áo quần bám đầy bụi, cả người mệt nhoài.

"Lão Nhị, con cũng vừa về à? Nhìn xem, người thì nhem nhuốc, vậy mà con nhỏ kia vẫn còn ra vẻ, không buồn quan tâm gì đến con!" – Bà cụ vừa nói, vừa trợn mắt.

Hứa Lam Hà đặt củi xuống, quay sang nói khẽ:
"Mẹ, mẹ về đi. Vân Sương vẫn còn đang giận..."

"Giận gì mà giận mãi? Con đúng là đồ vô tích sự! Trên đời này thiếu gì đàn bà tốt, mắc gì cứ phải bu bám lấy nó?"

Mẹ con nhà họ Hứa bắt đầu lời qua tiếng lại, mỗi người một ý, không ai chịu nhường ai. Người bên ngoài thì náo nhiệt, người trong nhà thì nhức đầu.

Vân Sương day trán, giọng đầy bất lực:
"Tôi biết trước sẽ thế này mà. Nếu Hứa Lam Hà còn cố chấp như vậy, tới mùa trồng trọt và thu hoạch, còn mệt hơn nữa. Đúng là phiền phức."

Cô từng nghĩ đến việc đưa ba đứa nhỏ đi nơi khác, rời khỏi đội sản xuất Hồng Tinh, rời xa cái nhà họ Hứa lắm chuyện kia. Nhưng hiện tại không dễ gì rời đi, đành cắn răng chịu đựng.

"Cô nhất định phải đoạn tuyệt với hắn ta sao?" – Kiều Dịch Khất hỏi khẽ, trong giọng nói có chút gì đó dò xét.

"Haiz… hai ngày nay, anh hỏi câu này cả chục lần rồi đấy." – Cô đáp, mắt hơi nheo lại.

Anh vốn ít nói, nhưng chỉ riêng chuyện này thì lặp đi lặp lại khiến cô phát phiền.

Chẳng phải cô sợ gì bọn họ, chỉ là thấy chán nản. Thời gian này cô còn phải trồng rau, nuôi gà, chăm thỏ, rồi lại gánh ra chợ bán. Cô không rảnh để dây dưa mấy chuyện dở hơi với nhà họ Hứa.

"Được rồi, nếu cô thật sự không muốn dính dáng đến hắn ta nữa… tôi có cách. Không chỉ giải quyết rắc rối hiện tại, mà còn chặn luôn mọi hậu họa về sau."

Nghe vậy, Vân Sương lập tức quay lại, mắt sáng lên:
"Kiều đại ca, anh đầu óc lanh lợi, có chiêu gì thì nói mau đi! Anh cũng thấy rồi đấy, tôi sắp phát điên vì đám người kia rồi!"

Anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch:
"Cô chắc chứ?"

"Chắc chắn đến mức không thể chắc chắn hơn được nữa!"

Kiều Dịch Khất im lặng một chút, rồi từ tốn nói ra bốn chữ:
"Kết hôn với tôi."

"Hả?!"

Vân Sương đang chống tay lên bàn thì trượt tay, suýt nữa ngã ngửa. May mà chưa kịp uống nước, nếu không thì chắc đã phun ra đầy mặt anh rồi.

"Sao cô bất cẩn thế?" – Anh nghiêng người, định đỡ cô dậy.

Cô vội né sang một bên, vẻ mặt cảnh giác rõ ràng.
"Anh đừng đùa! Sao tôi có thể kết hôn với anh chứ, haha…" – Cô gượng cười, giọng đầy lúng túng.

"Vì sao lại không thể?" – Anh nhìn cô, ánh mắt chân thành – "Nếu tôi có điểm nào chưa tốt, tôi sẽ sửa. Hay là… cô chê tôi lớn tuổi?"

Câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân tình, khiến Vân Sương suýt nữa bị anh làm cho cảm động.

"Không phải vậy… chỉ là tôi… tôi không xứng với anh." – Cô cúi mặt, giọng nhỏ dần – "Anh là ánh trăng sáng giữa bầu trời, còn tôi chỉ là vũng bùn dưới đất. Chúng ta vốn không cùng một thế giới, làm sao có thể gán ghép lại với nhau được?"

Kiều Dịch Khất vẫn bình thản nhìn cô, ngữ khí trầm ổn:
"Tôi không nghĩ như cô. Cô rất tốt. Không tự ti, không yếu đuối, không cần phải hạ thấp mình như vậy."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 212



(Đoạn này trở đi vì Kiều Dịch Khất bày tỏ tình cảm rồi, nên sẽ gọi Vân Sương là em thay vì là cô như ở chương trước nhé.)

"Em nghe cho rõ, tôi nghiêm túc đấy." – Kiều Dịch Khất ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc như dao cạo. "Chỉ cần em đồng ý kết hôn với tôi, thì tất cả những phiền toái hiện tại em đang gặp phải, tôi sẽ gánh thay. Hứa Lam Hà sẽ không còn cơ hội đến quấy rầy nữa. Em muốn làm gì, tôi đều có thể giúp em lo toan."

Lời nói của anh ta khiến tim Liễu Vân Sương khẽ run. Phải thừa nhận, cô đã động lòng. Nhưng lý trí lập tức kéo cô quay lại mặt đất. Người như Kiều Dịch Khất, lăn lộn nhiều năm trong chợ đen, địa vị không nhỏ, bản lĩnh cũng chẳng vừa. Một người đàn ông như thế, không thiếu gì phụ nữ vây quanh.

Chưa kể... anh ta vừa có tiền, vừa có quyền, lại còn đẹp trai đến mức đi ngoài đường ai cũng phải ngoái nhìn. Nếu nói người như thế lại thật lòng muốn cưới một người đàn bà từng ly hôn như cô, chẳng phải là chuyện hoang đường nhất thiên hạ sao?

Cô nhấp môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh:
"Vậy... còn anh thì sao? Anh cưới tôi, rốt cuộc là vì điều gì?"

Người ta nói, thương nhân không ai làm chuyện vô ích. Nếu không có mưu đồ, cớ gì một người như anh ta lại chủ động đề nghị kết hôn? Cô nghĩ mãi cũng không hiểu, trên người mình rốt cuộc có thứ gì đáng để người như Kiều Dịch Khất phải tốn công?

Kiều Dịch Khất nhếch môi, không trả lời ngay. Anh rót cho cô một cốc trà rồi nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt, ánh mắt thoáng vẻ trêu chọc:

"Em phát hiện ra rồi sao?"

Anh tựa lưng vào ghế, bắt đầu nói bằng giọng trầm thấp:

"Nhà tôi vốn ở Tây Bắc. Năm đầu tiên bố tôi lên cơn đau tim đột ngột rồi mất. Năm sau đó, mẹ cũng qua đời vì lao lực. Ban đầu, tôi định xuống nông thôn lao động, nhưng rồi không đi nữa, ở lại Tân Đồng, bắt đầu buôn bán nhỏ từ tay trắng."

Câu chuyện đột ngột khiến Liễu Vân Sương giật mình, chẳng hiểu sao lại kể chuyện riêng tư như thế.
"Chuyện... chuyện gia đình anh, tôi không tiện nghe đâu, ngại quá." – cô lí nhí.

"Không sao." – anh lắc đầu. "Chuyện đã qua rồi. Bên cạnh tôi có hai cô gái chơi với nhau từ nhỏ, cũng chưa ai lấy chồng. Biết tôi ở đây, họ lại tìm đến. Lần này tôi về, là vì chuyện đó."

Nghe đến đây, Liễu Vân Sương thoáng nhíu mày.
"Thanh mai trúc mã sao? Còn tới hai người, nghe đã thấy đẹp đôi rồi."

Kiều Dịch Khất lập tức nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén:
"Thứ nhất, tôi không có hứng thú với họ, từ nhỏ đã không có, sau này cũng không có. Thứ hai, cái chết của bố mẹ tôi có liên quan tới gia đình họ."

Cô như bị ai đó dội cho gáo nước lạnh. Những chuyện này... rõ ràng là cô không nên biết.
"Vậy… ý anh là, kết hôn với tôi để họ biết điều mà rút lui?"

"Cũng có thể hiểu như vậy." – anh gật đầu. "Em là người phụ nữ ăn nói sắc sảo nhất mà tôi từng gặp. Có cãi vã, em cũng không thua ai, hai người kia tuyệt đối không phải đối thủ của em."

Liễu Vân Sương méo mặt, suýt chút nữa bật cười vì tức.
"Ý anh là khen tôi đấy à?"

"Đúng thế." – anh cười nhẹ. "Hợp tác với tôi, cả hai cùng có lợi. Tôi giúp em cắt đuôi Hứa Lam Hà, em giúp tôi xử lý hai ‘cô thanh mai’ phiền toái kia. Em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì vượt quá giới hạn. Nếu có chuyện gì cần giúp, cứ nói, tôi sẽ làm hết sức."

Thành thật mà nói, những điều anh ta đưa ra, đúng là toàn lợi không thấy hại. Nhưng mà... kết hôn dù là giả cũng không phải chuyện đùa. Cô là người từng bước qua đổ vỡ, đâu thể dễ dàng tin tưởng một người khác?

Ngay lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét chói tai:

"Liễu Vân Sương, mày ra đây cho tao! Tao không sống nổi nữa rồi! Cái đồ đàn bà không biết liêm sỉ! Ly hôn rồi còn muốn dụ dỗ con trai tao!"

Bà cụ Hứa!

Hai người chưa kịp phản ứng thì tiếng đập cửa đã ầm ầm. Cô ta lại đến gây sự. Trong lòng Liễu Vân Sương, bực bội lập tức dâng trào.

"Thành giao." – cô nghiến răng. "Vậy thì cứ kết hôn giả, cùng nhau vượt qua chuyện này đã rồi tính sau."

"Được!" – Kiều Dịch Khất nhếch môi cười, ánh mắt lóe sáng. Anh biết rõ, nếu nói mình thật lòng, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ. Nhưng chỉ cần thuyết phục được cô tiến một bước, thì sau này, anh sẽ dần dần khiến cô không thể quay đầu.

Khi hai người cùng bước ra cửa chính, bà cụ Hứa đã đứng đó, mặt mũi đỏ gay vì tức. Nhìn thấy Kiều Dịch Khất đi ra cùng cô, bà ta tròn mắt, rồi lập tức la lên:

"Con xem, con ngốc đến thế là cùng! Trong phòng nó còn giấu đàn ông! Anh họ gì mà anh họ, có họ hàng gì đâu? Nhiều năm rồi mà con còn không hiểu à?"

Bà ta vừa mắng vừa chỉ tay vào mặt con trai mình, miệng không ngừng rủa xả:

"Tao thấy con đúng là bị bỏ bùa mê thuốc lú! Để cái thứ hồ ly tinh này dụ dỗ! Trời ơi là trời!"

Chưa kịp nói thêm lời nào, đột nhiên bà ta hét lên, hai tay che miệng.

"Á á... răng của tao!"

Một chiếc răng vàng khè rơi ra, lẫn theo nước bọt và máu. Bà cụ gào lên:

"Con đàn bà thối tha! Dám đánh tao! Mày không biết xấu hổ à!"

Liễu Vân Sương còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy bàn tay Kiều Dịch Khất vừa buông xuống. Bên cạnh chân anh còn lăn lóc một viên đá nhỏ – rõ ràng là vừa ra tay ném trúng miệng bà ta.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" – Hứa Lam Hà cuống lên chạy tới đỡ bà cụ.

"Lão Nhị, con xem đi! Chúng nó đánh mẹ ra nông nỗi này! Mẹ không muốn sống nữa!"

Bà ta lại bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa chỉ tay.

Kiều Dịch Khất lạnh lùng nhìn bà, tay lại đưa vào túi.

"Nếu bà đã không muốn sống, vậy để tôi tiễn một đoạn đường?"

Vừa nói, tay anh đã lần ra một viên đá khác.

Bà cụ trợn tròn mắt, lập tức la lớn:
"Chính là hắn! Chính là hắn đánh mẹ mày! Con xem... con xem đi…"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 213



Không biết để chứng minh điều gì, bà cụ Hứa đùng đùng kéo tay Hứa Lam Hà, đứng trước cửa trừng trừng nhìn Kiều Dịch Khất, vẻ mặt tức giận như thể người ta vừa cướp mất cả gia sản nhà bà.

"Anh họ, anh làm quá rồi đấy! Mẹ tôi dù gì cũng là trưởng bối, anh cũng phải gọi một tiếng thím chứ!"

Kiều Dịch Khất bật cười, tiếng cười lạnh như gió rét tháng Chạp. Ánh mắt anh lạnh băng, thân hình cao lớn như phủ bóng xuống cả sân nhà.

"Trưởng bối gì chứ? Đừng có mơ nhận họ hàng với tôi. Còn cái danh 'anh họ' ấy, đừng gọi nữa – từ giờ trở đi, tôi là chồng của đồng chí Liễu Vân Sương."

Câu nói vừa dứt, không khí như đóng băng.

Hứa Lam Hà sững sờ. Bà cụ Hứa thì chết lặng, mặt tái mét như bị ai tạt nước lạnh giữa mùa đông.

Ngay cả Liễu Vân Sương cũng thấy ngượng đến muốn chui xuống đất. Cái gã đàn ông này, sao có thể nói ra những lời đó một cách thản nhiên đến vậy? Gọi vợ một tiếng mà mặt không đỏ, tim không loạn, như thể đã luyện tập từ đời kiếp nào.

Nhưng mũi tên đã rời cung, không quay lại được nữa. Đã đến nước này, cô cũng chẳng muốn giữ thể diện thay cho người khác.

Cô thản nhiên dựa vào cửa, ánh mắt thản nhiên:
"Không sai, khuyên hai người nên quay về thì hơn."

"Không thể nào!" – Hứa Lam Hà hét lên, giọng khản đặc – "Em cố tình nói vậy để anh khó xử, đúng không? Anh biết em còn giận mẹ, nhưng sao em lại lấy chuyện này ra làm trò đùa? Em biết rõ là anh vẫn còn yêu em mà!"

Bà cụ Hứa bên cạnh không nhịn được nữa, vung tay tát con trai một cái nảy lửa:
"Mày nói ai quá đáng? Tao làm tất cả là vì ai hả? Răng của tao cũng bị người ta đánh rụng, mày còn dám mở miệng trách tao?!"

"Mẹ!" – Hứa Lam Hà hét lên, gương mặt đau đớn – "Giờ này rồi mẹ còn định gây chuyện đến bao giờ? Cả làng người ta nhìn vào, mẹ có để con yên không?"

Liễu Vân Sương lạnh nhạt nói:
"Thôi đủ rồi. Bà đến đây gây chuyện trước cửa nhà tôi, đã là không ra gì. Bị đánh rụng răng coi như cảnh cáo nhẹ. Lần sau mà còn tới, chưa chắc chỉ mất chừng ấy đâu."

Cô quay sang Hứa Lam Hà, giọng dứt khoát:
"Còn anh, hai ngày nay anh đi những đâu, gặp những ai, tôi đều biết hết. Ly hôn rồi, mỗi người một đường. Chính anh là người đi xem mắt trước. Đừng có tới đây làm bộ bị bỏ rơi."

Nói rồi cô hất cằm về phía gói đồ đặt ở góc sân:
"Thứ anh đem tới, tự dọn đi. Đừng để lại đây chướng mắt tôi."

Lời vừa dứt, coi như định đoạt mọi chuyện.

Hứa Lam Hà vẫn chưa chịu thua, trừng mắt nhìn cô:
"Anh không tin! Vân Sương, em nói thật cho anh biết, rốt cuộc chuyện này là sao? Em nói, anh tin. Còn lời người khác, anh không tin đâu."

Vẻ mặt anh ta đáng thương vô cùng, như thể chỉ cần cô thốt một lời dịu dàng thì mọi oán hận sẽ tan biến. Nhưng tiếc thay, trước mặt anh ta bây giờ, không còn là Vân Sương của mười năm trước nữa.

"Hứa Lam Hà, tôi nghĩ tôi đã nói quá rõ ràng rồi." – Cô ngẩng cao đầu, từng lời từng chữ đều rành rọt – "Ngay từ đầu tôi đã không muốn tiếp tục. Anh ấy nói thật. Tôi đã có người khác rồi. Từ nay, xin anh đừng đến quấy rầy tôi nữa."

"Không thể nào!" – Hứa Lam Hà hét lên như phát điên – "Tình cảm mười mấy năm của chúng ta, em nói cắt là cắt à? Còn ba đứa con thì sao? Em cũng nhẫn tâm được vậy sao?"

Vân Sương ngẩng đầu, cười lạnh:
"Nếu anh coi trọng tình cảm mười năm, thì lúc trước anh đã chẳng đối xử như vậy. Với ba đứa nhỏ, anh từng làm tròn bổn phận người cha chưa? Trong mắt anh, chỉ có mẹ anh, em gái anh, và con gái riêng của họ Hứa. Tôi từng cho anh cơ hội, nhưng anh có thay đổi đâu?"

Cô hít sâu một hơi, rồi nói tiếp, giọng rắn rỏi:
"Bây giờ mọi chuyện như thế này, là do chính anh tự chuốc lấy. Tôi khuyên thật, anh cứ về mà sống yên ổn với mẹ mình. Đừng gieo họa cho người khác nữa."

Hứa Lam Hà nhìn cô, ánh mắt dần hoang mang. Người phụ nữ đứng trước mặt anh ta lúc này, không còn là người cam chịu ngày xưa nữa. Cô như biến thành một người khác – cứng cỏi, lạnh lùng, không còn chừa chỗ cho anh quay đầu.

"Anh hối hận rồi, thật sự hối hận từ lâu!" – Anh ta bỗng gào lên, gương mặt méo mó – "Anh tìm em bao nhiêu lần, em đều làm ngơ. Có phải em đã sớm… đã sớm cặp kè với hắn rồi không?!"

Liễu Vân Sương cười khẩy, như thể vừa nghe một chuyện nực cười:
"Hứa Lam Hà, anh có thể đừng nhìn đời bằng con mắt bẩn thỉu như vậy không? Anh quên rồi à, anh đến tìm tôi vì cái gì?"

Giọng cô bỗng trầm xuống, mang theo sát khí:
"Anh đã nhận lời tìm người cho Hứa Lam Xuân rồi còn gì? Tiếc là tôi biết được. Anh nghĩ tôi ngu ngốc đến thế sao?"

Câu nói ấy như một cái tát thẳng vào mặt Hứa Lam Hà. Anh ta đứng sững tại chỗ, môi mấp máy mà không nói nổi một lời.

"Không thể nào… sao em lại biết được? Chúng ta đâu có từng nhắc tới chuyện đó…" – Giọng anh ta lạc đi.

Thế nhưng chính câu nói đó, đã là lời thú nhận rõ ràng nhất.

Anh ta ý thức được mình lỡ lời, vội chữa cháy:
"Không phải như em nghĩ đâu! Vân Sương, nghe anh giải thích—"

"Không cần nói gì nữa. Cút đi." – Giọng Kiều Dịch Khất lạnh băng – "Nếu còn dám tới thêm lần nào nữa, đừng trách tôi không báo trước. Trước tiên, tôi sẽ tìm đến Tần Ngọc Lương. Ngoài ra, trong nhà các người còn ai đang làm ở nhà máy thép đúng không? Về hỏi cậu ta xem, có quen Trương chủ nhiệm không?"

Bà cụ Hứa đang định lên tiếng thì khựng lại. Mắt bà đảo một vòng, như nhớ ra điều gì đó. Mùng Hai Tết, hôm đó Hứa Lam Xuân trở về từng nói bị người ta chặn đường, ngăn không cho vào nhà...

Nếu người đàn ông kia thật sự có quan hệ rộng, lại còn toàn là nhân vật có máu mặt, thì lần này Lão Tam và Hứa Lam Xuân e là đã chọc phải tổ kiến lửa. Không khéo, hai đứa con mình sẽ chẳng còn ngày nào yên ổn. Không được! Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!

Bà ta đột nhiên quay sang Lão Nhị, mặt cắt không còn giọt máu, giọng run run nhưng cố tỏ vẻ cứng cỏi:
"Đi thôi, Lão Nhị! Mình không chấp loại người hạ đẳng như bọn họ!"

Liễu Vân Sương đứng cạnh Kiều Dịch Khất, chỉ cười nhạt. Trong ánh mắt cô, rõ ràng thấy được một chữ “sợ”. Sợ rồi! Mụ ta thật sự sợ rồi.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 214



Kiều Dịch Khất là người quen biết rộng, điều đó chẳng có gì lạ. Thời buổi này, trong tay có chút quan hệ, biết vài người có chức quyền hay đổi chút đồ, chút phiếu, cũng là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng thứ mà người ta sợ, không phải chỉ là mấy món hàng hóa ấy – mà là thế lực đằng sau.

Hứa Lam Hà bị mắng đến tối tăm mặt mũi, thất thểu như người mất hồn, phải để bà cụ Hứa dìu từng bước một.

"Khoan đã!"

Hứa Lam Hà ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe nhưng vẫn toát lên vẻ căm hận lẫn bẽ bàng.
"Liễu Vân Sương!" – giọng hắn khản đặc – "Nếu cô đã không muốn quay lại với tôi, thì từ nay về sau, đường ai nấy đi! Mẹ! Đống củi đó là do con chặt, con muốn mang về!"

Phía sau có người phụ họa:
"Đúng rồi! Củi nhà ai, người nấy lấy! Đừng để gian phu dâm phụ nó hưởng chùa!"

Nhưng câu nói khó nghe đó chưa kịp tuôn ra hết, chỉ một ánh nhìn sắc như dao của Kiều Dịch Khất quét qua, người kia đã lập tức cúi đầu im bặt.

Dưới ánh mắt như thiêu đốt của hai người – Kiều Dịch Khất và Liễu Vân Sương – Hứa Lam Hà mặt đỏ như gấc, cắn răng khiêng từng bó củi nhỏ rời khỏi sân. Đến lúc quay về nhà chính, Liễu Vân Sương vẫn không nhịn được mà thở dài.

"Anh thấy chưa? Giờ thì hối hận rồi à?"

Kiều Dịch Khất nhìn cô, ánh mắt bình thản mà sâu lắng:
"Em vẫn để ý sao?"

"Không phải là để ý, chỉ là thấy buồn nôn! Lúc thì khóc lóc đòi quay về, lúc lại lôi mấy đứa nhỏ ra làm bia đỡ đạn. Giờ thì hay rồi, củi cũng không để sót lại một bó. Mặt mũi đâu nữa chứ?"

"Ừ, mất mặt thật! Đến mức đó mà cũng làm được thì đúng là... hiếm có."

Tưởng chuyện đến đó là hết, nào ngờ – chỉ một lát sau, Hứa Lam Hà lại quay trở lại. Trong tay hắn không phải củi, mà là... một cái xẻng!

Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn đã lom khom xúc hết chỗ tuyết còn sót lại trong mương nước đem về. Tuyết! Trời đất ơi! Liễu Vân Sương sững người, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn mà trong lòng chỉ có hai chữ: hết thuốc chữa.

Hai kiếp làm người, cô thế mà chưa từng nhận ra, Hứa Lam Hà lại là loại người keo kiệt đến tận xương tủy như thế!

"Giờ mình làm sao đây, mẹ?" – Tri Tâm thầm thì bên cạnh.

"Không sao, mặc kệ hắn. Cùng lắm thì làm được mấy chuyện vặt vãnh đó thôi. Mình cứ bình thản, đến lúc chính hắn cũng chán mà tự bỏ cuộc!"

Quả thật, mấy hôm nay nắng lên, tuyết cũng đã tan gần hết. Chỉ trong mương là còn sót lại ít nhiều vì tích tụ. Chuyện này ai quan tâm chứ? Nhưng với Hứa Lam Hà, có lẽ từng nắm tuyết kia cũng là... gia sản.

Kiều Dịch Khất ngồi bên, ánh mắt thâm trầm. Người như Hứa Lam Hà, dù từng gặp bao nhiêu loại người trên đời, anh vẫn phải thừa nhận: lần đầu tiên anh gặp được người có giá trị quan... quái đản như thế!

"À, mẹ với chú Kiều định kết hôn thật hả?"

Giọng Tri Lễ vang lên, khiến cả hai người lớn khựng lại. Đứa nhỏ này nghe lén được từ khi nào không biết.

Vân Sương khẽ nhíu mày, chưa kịp nói thì Kiều Dịch Khất đã cười:
"Tri Lễ, con có đồng ý để chú làm ba không?"

Cậu bé ngoan ngoãn đáp:
"Con đồng ý. Nhưng mà mẹ con mới là người quyết định."

Nghe vậy, lòng Vân Sương nhẹ bẫng đi đôi chút. Cô nắm tay con, gật đầu:
"Yên tâm đi, dù mẹ và chú Kiều ở bên nhau, thì mọi chuyện cũng không có gì thay đổi. Chúng ta vẫn sẽ sống tốt như từ trước đến giờ."

Như vậy coi như là một lời xác nhận.

Ba đứa nhỏ đồng thanh đáp:
"Vâng ạ! Chúng con nghe lời mẹ!"

Đợi chúng đi vào phòng trong, cô mới nhỏ giọng nói với Kiều Dịch Khất:
"Em thật sự không biết nên nói chuyện này thế nào với bọn trẻ. May mà tụi nhỏ cũng không để tâm."

Anh gật đầu, rồi đột ngột nghiêm mặt:
"Vân Sương, có chuyện này… chúng ta nên làm ngay."

"Cái gì vậy?" – Cô ngạc nhiên nhìn anh.

"Ngày mai, mình đi đăng ký kết hôn!"

"Đăng ký? Có cần gấp như vậy không?"

"Đương nhiên là cần!" – Anh nhìn thẳng vào mắt cô – "Chuyện này không chỉ là chuyện của hai ta. Diễn thì phải diễn cho trọn vẹn. Có giấy tờ trong tay, sau này người bên kia cũng khó mà nói gì được. Mà đã là lời hứa, anh sẽ giữ trọn!"

Đến nước này, nếu còn chần chừ, thì cô cũng không còn mặt mũi nào. Cô khẽ gật đầu:
"Được. Làm thì làm!"

Sau khi quyết định, không ai nói gì thêm. Chuyện giữa hai người, họ cũng không kể rõ với bọn nhỏ. Thứ nhất là sợ tụi nhỏ lỡ miệng, thứ hai... mỗi người đều có một toan tính riêng, không tiện nói rõ ra.

Kiều Dịch Khất còn có việc riêng, không thể ở lại đây mãi. Gặp Tết, đúng dịp rảnh rỗi, nên anh sắp xếp để lo chuyện này.

Sáng hôm sau, cả nhà dậy sớm. Vừa ăn sáng xong, Khánh Tử và Hỉ Tử đã đạp xe đến. Vân Sương vội vàng chạy ra đón, tay còn bưng ly nước đường đỏ nóng hổi.

"Chị Liễu, đừng khách sáo quá!" – Khánh Tử cười, đứng dậy đón lấy.

"Đi đường xa, uống chút cho ấm người." – Cô dịu dàng nói.

Hỉ Tử cũng gật đầu cảm ơn, giọng đã không còn lạnh nhạt như trước.

"Không cần gọi là chị nữa!" – Tiếng Kiều Dịch Khất vang lên từ trong nhà.

Anh ngồi đó, ánh mắt trầm ổn, khí chất sắc lạnh mà ung dung. Có người, sinh ra đã là nhân vật chính – không cần phô trương, cũng tự tỏa sáng.

Liễu Vân Sương vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông từng được đính hôn với Hứa Tri Vi, khí chất anh ta cũng từng ngút trời như vậy. Nhưng so với Kiều Dịch Khất bây giờ, vẫn còn kém xa một bậc.

"A, vậy gọi là gì?" – Hí Tử vô tư hỏi, chẳng chút suy nghĩ.

"Chị dâu!"

"Phụt— Khụ khụ khụ!" – Hí Tử phun cả ngụm nước, sặc đến mức mặt đỏ tía tai, ho không ngừng.

Bộ dạng của cậu ta lúc đó buồn cười đến mức khiến Liễu Vân Sương cũng phải bật cười. Còn Khánh Tứ đứng gần đó, mắt mở to tròn, vẻ mặt như không tin nổi tai mình vừa nghe gì.

"Lão đại... là thật sao?"

"Đúng là cái cậu đang nghĩ đấy!" – Kiều Dịch Khất cười khẽ, giọng nhẹ bẫng nhưng chắc nịch. "Khánh Tứ, lát nữa cậu chở tụi tôi ra trấn Thanh Dương. Hí Tử ở lại trông nhà, chú ý mấy con thỏ ở hậu viện, đừng có lơ là!"

Không để ai kịp phản ứng, anh đã phân công đâu vào đó.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 215



Ngay cả ba đứa nhỏ cũng được anh dặn mang theo, điều này rõ ràng không nằm trong kế hoạch ban đầu của Liễu Vân Sương.

"Hay là... để bọn nhỏ ở nhà đi, dắt theo phiền phức lắm." – Cô ngập ngừng đề nghị.

"Không phiền, cũng nên đưa tụi nhỏ ra ngoài hít thở không khí. Suốt ngày ru rú trong nhà, chẳng tốt chút nào."

Nghe thế, cô không nói gì thêm. Cũng phải, hôm nay có người trông nhà, vậy thì đi thôi.

Họ đạp xe ra trấn Thanh Dương, sau đó bắt xe buýt đi tiếp lên huyện. Trên đường, ba đứa nhỏ ríu rít nói cười, vẻ mặt háo hức, phấn khởi vô cùng.

Đến nơi, Kiều Dịch Khất không chần chừ, đưa thẳng cả nhóm đến phòng đăng ký kết hôn. Anh bảo mọi người đứng ngoài chờ, rồi một mình vào trong.

Liễu Vân Sương đứng ngoài, không hỏi nhiều. Người ta quen biết rộng, đường đi chắc chắn dễ hơn mình. Một lúc sau, anh quay ra, nhìn cô, nhẹ nhàng gọi:

"Vào đi."

Cô bước vào, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng khi được trao hai tờ giấy đỏ – giấy đăng ký kết hôn – cô hoàn toàn sững sờ.

Kiếp trước, thôn từng tổ chức cho các cặp đôi đi bổ sung giấy kết hôn. Cô và Hứa Lam Hà cũng từng có một quyển sổ đỏ, nhỏ xíu, dán ảnh hai người. Còn lần này, chỉ là hai tờ giấy đỏ mỏng, không ảnh, một bên là lời hiệu triệu của Chủ tịch nước, bên kia là thông tin cá nhân. Tất cả đều rất đơn giản.

"Vậy là xong rồi à?" – Cô hỏi, giọng như lạc đi.

"Ừ, từ nay về sau, chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi." – Anh khẽ thở dài, ánh mắt sáng rực như vừa giành được chiến thắng sau trận chiến dài hơi. Thế là vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng cũng cưới được vợ rồi!

"Đi thôi, anh dẫn em tới chỗ này."

"Đi đâu vậy?"

"Đi rồi sẽ biết."

Họ lại dắt nhau đi tiếp, lần này là đến tiệm chụp ảnh.

"Đến đây làm gì? Mình đâu có hẹn trước?" – Liễu Vân Sương nghi ngờ.

Tiệm ảnh thời này đều do nhà nước quản lý hoặc thuộc đơn vị nào đó, muốn chụp ảnh đâu có dễ.

"Em yên tâm, anh lo được hết. Đi theo anh."

Hứa Tri Lễ hí hửng chạy theo Kiều Dịch Khất vào trong, hai bé gái cũng lon ton đi sau. Nhân viên ban đầu còn lạnh nhạt, nhưng sau khi nghe vài lời từ Kiều Dịch Khất, thái độ liền thay đổi hẳn. Cả nhà được ưu tiên giải quyết nhanh chóng.

"Chúng ta chụp một tấm gia đình. Rồi hai ta chụp riêng một tấm, để ở nhà." – Anh vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo.

"Anh sợ người khác nghĩ chúng ta giả vờ kết hôn à?"

"Thông minh đấy!" – Anh không phủ nhận, cũng chẳng cần giải thích.

Liễu Vân Sương chỉ biết im lặng. Cô chưa hoàn toàn thích nghi với tình huống này, nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này thật sự... rất cố gắng.

"Mẹ ơi, con lần đầu tiên chụp ảnh đó! Tóc con có rối không?" – Hứa Tri Tình lúng túng kéo váy mẹ.

"Không rối, rất xinh!" – Cô mỉm cười dỗ dành.

Tri Tình lo lắng đến mức mím môi mãi không thôi. Cô dặn dò nhẹ nhàng vài câu, rồi bước vào cùng cả nhà.

Chụp ảnh diễn ra rất nhanh chóng, mọi người phối hợp nhịp nhàng. Tất cả khâu còn lại đều do Kiều Dịch Khất lo liệu.

Liễu Vân Sương khẽ thở dài. Anh đúng là liều mạng thật. Vì muốn dứt bỏ hai "thanh mai trúc mã", mà tốn không ít công sức.

Chụp xong, họ lại kéo nhau đến cửa hàng bách hóa.

"Về thôi, cũng đâu có gì cần mua." – Cô nói.

"Phải mua chứ, mua chút kẹo. Đã kết hôn rồi, ít nhiều cũng phải thông báo cho mọi người biết. Không thể tay không mà về được!" – Anh nói dứt khoát rồi bế Hứa Tri Ý bước vào trước.

Tri Lễ cũng lập tức chạy theo, chẳng buồn giữ thể diện. Cậu bé rõ ràng đã phản bội cô, cứ quấn lấy Kiều Dịch Khất như sợ anh bay mất.

"Vân Sương, em đi mua chút thịt đi. Nè, cầm lấy!" – Anh đưa cô một tờ tiền 10 tệ cùng mấy phiếu thịt.

"Anh đưa phiếu là được rồi. Em có tiền."

"Anh bảo cầm thì cứ cầm đi!" – Không cho cô từ chối, anh nhét luôn vào tay.

Hôm nay, cô cứ như người mất hồn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột.

"Mẹ, con đi với mẹ nha?" – Tri Tình lo lắng hỏi.

"Không cần, con ở đây trông em trai em gái giúp mẹ. Mẹ chỉ qua bên cạnh mua miếng thịt thôi, có gì cứ gọi mẹ."

"Vâng!" – Tri Tình gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.

Cô bước sang bên cạnh, nơi có quầy thịt và hàng rau. Giờ đã muộn, nhưng vẫn còn người xếp hàng.

Đến lượt Liễu Vân Sương, trên sạp thịt chỉ còn lại ít thịt vụn và một ít thịt nạc. Cô không đắn đo, chọn mua hai cân thịt nạc rồi rời quầy, không lấy thêm thứ gì khác.

Trong lòng cô có chút tiếc nuối. Bây giờ thiên hạ còn chuộng thịt mỡ, nhưng vài năm nữa thôi, e là người ta lại quay sang quý thịt nạc như vàng. Cô đã bắt đầu nhìn xa trông rộng hơn rồi.

Kiều Dịch Khất lúc này cũng từ cửa hàng bên kia đi ra, tay xách nách mang đầy ắp đồ đạc.

"Anh mua nhiều thế này để làm gì vậy?" – cô ngạc nhiên hỏi.

"Không có gì đâu, mình đi nhanh lên, kẻo lỡ chuyến xe về trấn Thanh Dương đấy."

Câu nói tuy nhẹ nhàng, nhưng đúng là thực tế. Buổi chiều chỉ có một chuyến xe duy nhất rời trấn. Họ không thể lề mề được.

Lúc đi ngang qua quán cơm nhà nước, Kiều Dịch Khất tiện tay mua thêm hai chục chiếc bánh bao nhân thịt. Anh giải thích đơn giản: "Mấy đứa nhỏ ở nhà có cái ăn lót dạ trên đường."

Khi hai người về đến nhà thì trời cũng đã ngả chiều, vừa kịp giờ nấu cơm. Nhưng ở đầu cống thôn, một nhóm người đang tụ tập, trong đó nổi bật nhất chính là bà cụ Hứa – ánh mắt của mụ ta như dao liếc về phía họ.

Thấy họ tay xách nách mang trở về, ánh mắt của đám đông lập tức đổ dồn về phía đôi nam nữ, mỗi người một vẻ, có người tò mò, có người soi mói.

"Vân Sương, cô đi đâu vậy đấy hả?" – giọng bà cụ Hứa cất lên, cố ý cao hơn bình thường.

Kiều Dịch Khất liền bước lên, nhẹ nhàng kéo tay cô lại, rồi mỉm cười nói:
"Bác gái, bọn cháu vừa đi đăng ký kết hôn về. Đợi đến lúc trời ấm, sẽ làm bữa tiệc rượu mời mọi người. Giờ thì, mời bác ăn kẹo cho ngọt miệng."

Nói rồi, anh từ trong túi lấy ra một gói hạt dưa và một ít kẹo, chia cho những người xung quanh.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 216



Thời buổi này vật chất còn thiếu thốn, kẹo bánh được xem như của quý. Người lớn thường chẳng dám động đến, đều giữ lại cho con cháu trong nhà.

Một bác gái bên cạnh cười híp mắt, nói:
"Ôi chao, cậu thanh niên này không phải người trong đội à? Nhìn sáng sủa, tuấn tú thật đấy. Vân Sương đúng là có phúc ghê."

Kiều Dịch Khất không nói nhiều, chỉ cúi đầu cười, rồi tiện tay bốc thêm một nắm kẹo đưa cho bác ấy.

"Chúng cháu xin phép về trước, để không làm phiền mọi người."

Anh hiếm khi nở nụ cười, nhưng lần này nụ cười ấy lại như ánh nắng đầu xuân, làm lòng người dễ chịu.

Từ giây phút ấy, tin tức Liễu Vân Sương tái giá chẳng mấy chốc sẽ lan khắp cả thôn. Cô cũng không rõ, cuộc đời sao lại đi đến bước này. Không biết lựa chọn lần này là đúng hay sai, nhưng ít nhất, cô đã có thể ngăn chặn Hứa Lam Hà can thiệp vào cuộc sống của mình.

Ngay lúc ấy, giọng bà cụ Hứa lại vang lên, cố tình cao vút như muốn cả xóm đều nghe thấy:
"Hừ! Có gì ghê gớm đâu, chỉ là đi kết hôn thôi mà. Để rồi xem, Lam Hà nhà tôi cũng sắp đi xem mắt, cưới được một cô gái mười tám xuân xanh cho mà coi!"

Câu nói như kim châm, rõ ràng là nhằm vào cô.

Kiều Dịch Khất khẽ nghiêng đầu, ghé sát tai cô, giọng trầm mà dịu như gió xuân:
"Đi thẳng về phía trước, đừng quay đầu lại."

"Ừm." – Cô nhẹ đáp. Mụ ta thích nói gì cứ nói, cô không đáp lời thì mụ chỉ biết tức mà giậm chân thôi.

Sau lưng họ, đám đông vẫn còn chưa tan. Một người lại buông lời châm chọc:

"Ôi bà cụ Hứa, con trai bà còn muốn lấy vợ trẻ thì phải chuẩn bị sính lễ đầy đủ vào đấy. Giờ con gái đâu dễ dãi như trước!"

Bà cụ Hứa vênh mặt:
"Tất nhiên rồi! Lão Nhị nhà tôi mà cưới vợ lần nữa, thì tiệc cưới sẽ linh đình long trọng! Không giống như ai kia, cưới xin mà cứ như trốn chui trốn lủi!"

Mấy người đứng quanh liếc nhìn nhau. Ai cũng hiểu mụ đang chĩa mũi dùi vào ai.

Bác Lý cười khẩy:
"Nói gì thì nói, tôi thấy cậu thanh niên kia trông đứng đắn, hiền lành hơn gấp mấy lần cái thằng chồng cũ của Lam Xuân nhà bà đấy."

Mặt bà cụ Hứa lập tức sa sầm. Mụ nghiến răng nói:
"Mắt mũi để đâu mà lại đi thích con đàn bà chua ngoa đó chứ! Tôi nói thật, thằng cha kia cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. Nhìn sáng sủa vậy thôi, chắc đến cái cuốc cũng không vác nổi!"

Nghĩ tới cái răng bị Kiều Dịch Khất đánh rụng hôm trước, mụ càng thấy nghẹn ứ trong lòng, đành lôi lời cay độc ra hạ sĩ khí.

"Bà nói gì thế hả? Tự nhiên xúc phạm người ta!"

"Bà được người ta cho mấy cái kẹo là quên luôn bản thân rồi đúng không?"

Mấy lời qua lại bắt đầu căng thẳng. Mọi người xung quanh vội vàng đứng ra can ngăn. Vì chuyện nhà người khác mà gây gổ, quả thực không đáng.

Trong khi ở đầu làng đang ồn ào, thì phía nhà Liễu Vân Sương, ánh nắng nhạt cuối ngày vừa buông xuống. Hỉ Tử ngồi phơi nắng ngoài cửa, thấy họ về liền reo lên:
"Lão đại! Liễu—"

Chữ "tỷ tỷ" chưa kịp thốt ra, ánh mắt Kiều Dịch Khất đã liếc tới, lạnh như băng. Hỉ Tử lập tức ngậm miệng, chuyển giọng:
"Chuyện gì vậy? Hai người đi đâu từ sáng tới giờ?"

Khánh Tử từ trong trấn Thanh Dương cũng vừa về, đang dắt xe đạp đến cổng. Anh ta cười cười, gõ đầu Hỉ Tử một cái:
"Người ta mệt rồi, cậu còn hỏi lắm chuyện. Mau xách đồ vào trong, để lão đại và chị dâu nghỉ một lát."

Từ "chị dâu" vừa vang lên, Hỉ Tử bừng tỉnh, lập tức gật đầu rối rít:
"À à à, đúng đúng, chị dâu mau vào nhà nghỉ!"

Liễu Vân Sương có chút lúng túng, rõ ràng chỉ là diễn trò, nhưng sao bọn họ lại nhập tâm đến vậy?

Kiều Dịch Khất vẫn điềm tĩnh, đặt hết đồ đạc lên bàn giữa phòng khách, rồi cẩn thận lấy từng thứ ra. Đều là đồ ăn – có loại cô đã quen, có món cô chưa từng thấy.

Rất nhiều đồ đều là hàng cao cấp được bày ở vị trí đẹp nhất trong cửa hàng.

"Sao anh lại mua nhiều như vậy? Mấy đứa nhỏ ăn làm sao cho hết?" – cô nghiêm giọng hỏi, rồi quay sang nhìn Hứa Tri Lễ đang đứng len lén ở góc.

"Sao con lại để chú Kiều mua bao nhiêu là đồ ăn vặt thế này? Phí tiền lắm, con có biết không?"

Ba đứa trẻ nghe vậy thì rụt cổ, mặt mày lấm lét, vội vàng phân bua:

"Không phải tụi con đòi đâu ạ! Là chú Kiều tự mua đấy ạ!"

Kiều Dịch Khất đứng một bên cười nhẹ, bước tới vỗ vai cô, giọng dịu dàng:

"Em đừng trách tụi nhỏ, là anh muốn mua thôi. Chúng ngoan lắm. Em đi nghỉ một lát đi, hôm nay chắc em cũng mệt rồi."

Nói rồi, anh đưa tay chỉ vào căn phòng phía Tây, ra hiệu cho cô vào đó nghỉ ngơi. Nhưng Liễu Vân Sương lại khẽ lắc đầu. Dù gì hai người cũng chỉ mới vừa đăng ký kết hôn, ai cũng có toan tính riêng. Nếu cứ thản nhiên hưởng thụ như vậy, chẳng khác nào biến mình thành người ham của.

"Em không nghỉ đâu, để em nấu cơm."

"Vậy để anh phụ em một tay."

"Ừm... cũng được."

Hai người vừa nói vừa cùng đi vào bếp. Khi đi ngang qua cửa, Khánh Tử và Hỉ Tử đang đứng lấp ló như thể không biết có nên vào hay rút lui. Bắt gặp ánh mắt của Kiều Dịch Khất, hai người liền lên tiếng:

"Lão đại, vậy tụi em về trước nhé?"

Rõ ràng là đang chờ lệnh. Liễu Vân Sương nghe thế thì chợt hiểu ra: chắc hai người họ tới để đưa Kiều Dịch Khất quay về, nhưng vì chuyện kết hôn bất ngờ nên mới trì hoãn.

"Các cậu có việc thì cứ về đi, đừng ngại." – cô lên tiếng trước.

Nhưng Kiều Dịch Khất lại liếc hai người kia một cái, vẻ không hài lòng lắm, rồi quay sang cô, giọng bỗng dịu hẳn:

"Không cần đâu, để họ ăn cơm xong hãy về. Anh ở lại đêm nay, sáng mai về là được."

"Anh có việc thì cứ đi đi. Bên này không có chuyện gì lớn. Sáng sớm ra đường lạnh lắm, đi sớm cho tiện."

"Không sao mà. Giờ nấu cơm trước đã."

Thái độ thay đổi nhanh như chớp của Kiều Dịch Khất khiến Khánh Tử và Hỉ Tử đứng hình. Người này... còn là đại ca mặt lạnh của họ nữa không?

Đã mua thịt thì phải nấu. Cô nhìn miếng thịt nạc dày cộp – hình như là thịt thăn – liền cắt mỏng ra thành từng bản lớn rồi đem đi ướp. Hôm nay có đông người, không thể nấu qua loa một hai món như mọi khi được. Dù hai người kia không nói gì, nhưng dù sao cũng là khách, đã tới nhà ăn cơm thì cũng phải đàng hoàng một chút.

"Chút nữa em làm món thịt luộc nhé, rồi thêm mấy món rau đơn giản là được."

"Ừ. Em không cần bận tâm đến hai cậu kia đâu, họ ăn gì cũng được."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 217



Tuy nói là vậy, nhưng Liễu Vân Sương cũng không thể làm sơ sài. Cô loay hoay một lúc thì bữa tối cũng xong: thịt luộc chấm mắm tỏi, khoai tây xào chua cay, thịt xào dưa muối, thịt xào ớt xanh, thêm một đĩa rau cải luộc, và nồi miến hầm bằng nước xương từ hôm trước. Mùi thơm lan khắp căn bếp, khiến ai nấy đều nuốt nước bọt.

Khánh Tử và Hỉ Tử ăn mà cứ gật gù liên tục, không ngừng khen:

"Chị dâu đúng là nấu ăn ngon thật! Tay nghề thế này chắc không ai chê nổi!"

Liễu Vân Sương mỉm cười. Nếu sau này cô thật sự sống cùng Kiều Dịch Khất, thì hai người này cũng sẽ thường xuyên lui tới. Tạo được ấn tượng tốt vẫn là điều nên làm.

Cơm nước xong xuôi, hai người khách chào tạm biệt ra về. Sáng sớm hôm sau, Kiều Dịch Khất cũng rời nhà. Liễu Vân Sương đã hấp sẵn một mẻ bánh bao nhân thịt heo và dưa chua. Cô để lại một ít ăn sáng, phần còn lại gói cho anh mang theo đường xa.

Anh nhận lấy, nét mặt không giấu được niềm vui.

"Vân Sương, chuyến này của anh nếu nhanh thì bảy tám ngày, chậm thì nửa tháng. Nếu có chuyện gì cần, em cứ tới căn nhà cũ của anh, có người anh dặn sẵn rồi."

"Có chuyện gì à? Anh đi xa thế?"

"Không xa lắm, chỉ là lên tỉnh thành một chuyến. Việc đã định từ trước."

"Vậy anh đi cẩn thận. Bên này anh cứ yên tâm, em lo được."

"Ừm."

Không nói thêm gì, anh leo lên xe đạp và rời đi. Nhìn theo bóng anh khuất dần, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này – tuy ngoài lạnh trong nóng – nhưng lại rất có tình nghĩa. Dù chỉ là cuộc hôn nhân có phần giả tạo, anh vẫn chu toàn không thiếu một lời.

Sau khi anh đi, không khí trong nhà trở nên yên tĩnh lạ thường, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tính ra thì hai con thỏ cái nhà cô cũng sắp đẻ rồi, trong nhà lại chẳng còn nhiều thức ăn cho chúng.

Cô tranh thủ lúc trời còn sớm, lấy giỏ ra dọn lại rồi rắc thêm ít hạt cải giống. Tuy đã đầu xuân, nhưng đất ngoài vẫn lạnh và ẩm, chưa thể gieo trồng. May mà trong nhà vẫn đủ ấm, có thể trồng ít rau cải con ăn dần.

Hai ngày nay, cô vẫn đều đặn cho hai con thỏ cái uống nước suối linh tuyền, hy vọng chúng sinh nở thuận lợi.

Đang lúi húi trong bếp, thì Đỗ Nhược Hồng tất tả chạy tới, theo sau là hai đứa nhỏ. Gần đây, vì tiếp xúc thường xuyên nên bà cũng không còn giữ khoảng cách như trước.

"Vân Sương! Nghe người ta nói em kết hôn rồi hả? Chuyện gì vậy? Hôm qua chị qua mà không thấy em ở nhà, chẳng lẽ là với cậu trai trẻ kia?"

Chết rồi, tin lan nhanh thật.

"Chị dâu à, không phải như chị nghĩ đâu. Từ từ em kể cho chị nghe."

Đỗ Nhược Hồng thấy chuyện có vẻ nghiêm trọng, liền đưa hai đứa nhỏ vào phòng phía Tây để người lớn nói chuyện riêng.

Vừa hay Liễu Vân Sương cũng rắc xong hạt cải, đặt giỏ sang một bên, rồi quay lại nhìn chị dâu mình, bình tĩnh nói:

"Chị từng gặp rồi đấy, là anh họ của em."

"Cái gì cơ? Là anh họ của em à? Không được đâu, thân thiết kiểu đó thì cũng chẳng hay ho gì!"
Đỗ Nhược Hồng nhíu mày, ánh mắt không giấu nổi vẻ hoài nghi.

Liễu Vân Sương không muốn dây dưa vào cái mớ bòng bong "anh họ xa" kia nữa, bèn nói gọn lỏn:
"Không phải họ hàng ruột rà đâu chị, họ xa lắm, xa tít tắp cơ."

"À, vậy thì chị hiểu rồi. Bảo sao năm nay người ta ăn Tết ở nhà em, chắc nghe tin em ly hôn nên mới mò đến, đúng không?"
Giọng Đỗ Nhược Hồng kéo dài, vừa như trêu chọc, lại mang theo chút giễu cợt khó giấu.

Liễu Vân Sương không nói gì thêm, chỉ im lặng coi như ngầm thừa nhận. Thực lòng cô cũng chẳng biết nên giải thích thế nào cho xuôi tai. Càng nói càng rối, thôi thì cứ để người ta nghĩ sao thì nghĩ.

"Nhưng mà người đó… nhìn qua là biết là người có tiền. Gia cảnh thế nào, em cũng phải tìm hiểu cho kỹ chứ. Không thể mù mờ mà gật đầu cưới bừa được đâu."
Đỗ Nhược Hồng rõ ràng là lo lắng thật lòng, vì từ tướng mạo cho đến khí chất, hai người trông chẳng hề cùng một thế giới.

Liễu Vân Sương hơi cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Chị dâu, anh ấy không có người thân nào cả. Mồ côi cha mẹ từ sớm, sống đơn độc nhiều năm rồi. Chính vì vậy mới khó tìm được người phù hợp. Em cũng không vội vàng đâu, suy nghĩ kỹ lắm rồi mới quyết định."

Nói đến đây, cô bỗng thấy buồn cười. Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nghe như thể chính cô cũng tin sái cổ vào cái "suy nghĩ kỹ càng" ấy.

"Thôi thì chị cũng chẳng nói thêm nữa. Có điều… chắc em bị chuyện Hứa Lam Hà đi xem mắt chọc giận đúng không? Chứ tính em, chị hiểu mà, đâu có dễ gì mở lòng với người khác nhanh như thế!"
Rồi chị ta liếc quanh một vòng như tìm kiếm ai đó:
"À mà người đó đâu rồi?"

"Ra ngoài rồi chị. Có việc gì đó, đi mấy hôm mới về."

"Ừm… haizz…"
Đỗ Nhược Hồng thở dài đánh thượt, lắc đầu mấy cái.
"Chị nói em đừng có ngốc quá, người ta nói ra ngoài có việc là có thật sao? Coi chừng bị lừa, em hiểu không?"

Liễu Vân Sương biết chị dâu chỉ lo lắng cho mình, nên gật đầu dịu dàng:
"Em biết rồi, chị cứ yên tâm."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 218



Đỗ Nhược Hồng bỗng đổi chủ đề, hạ giọng thì thào:
"Nghe nói… cậu ta đánh gãy một cái răng của bà cụ nhà Hứa à?"

"Vâng, sao chị biết rồi?"
Chuyện đó vốn rất mất mặt, cô đoán chắc chẳng ai muốn truyền ra ngoài, nhưng nghĩ lại thì với tính Hứa Lam Giang, cái gì cũng tuôn hết ra được.

"Biết chứ! Về đến nhà, bà cụ chửi ầm ĩ cả buổi. Mà chị thấy Hứa Lam Hà dạo này cứ chạy qua chạy lại, tưởng đâu hối hận, muốn hàn gắn với em. Ai ngờ, em lại cưới người khác. Còn cậu ta, dọn sạch hết củi gạo mang về, đúng là chẳng còn chút dáng vẻ đàn ông nào. Chị nói thật, em bỏ cậu ta là đúng."

Nghe đến đây, lòng Liễu Vân Sương cũng chẳng dậy sóng gì nhiều nữa. Cô đã qua cái thời bị giày vò bởi mấy chuyện đó.
"Thế cũng tốt, sau này đỡ phải lằng nhằng, khỏi bị lấy mấy bó củi ra mà lôi chuyện."

"Phải rồi! Nhưng em chưa kể cái này cho chị nghe. Hôm đầu tiên đến, Kiều Dịch Khất đã tự tay dọn sạch tuyết ở trước cửa nhà em. Rồi hôm sau lại mang cả xẻng đến lấp ổ gà ở cổng!"

"Ối trời ơi, cái gì cơ? Chị không ngờ em cũng có ngày được phục vụ như bà hoàng đấy!"
Nhưng giọng của Đỗ Nhược Hồng rõ ràng đang nói móc.
"Thế mà Hứa Lam Hà chẳng làm được lấy một cái móng tay như vậy. Hừ, đúng là… người ta hơn nhau ở cái tâm!"

Nói rồi, chị lại thở dài:
"Chuyện đến nước này thì hai người cứ sống cho tử tế. À, tiện nhắc mới nhớ, hôm qua đội trưởng có bảo, ba hôm nữa mọi người đến nhận phần chia đồ của đội đấy. Hôm đó, tốt nhất em tránh xa Hứa Lam Hà ra. Đừng để nó kiếm chuyện."

"Em nhớ rồi."
Vân Sương gật đầu.

Sáng nay loa phát thanh đã thông báo rồi. Sau khi hợp tác xã giải thể, đồ đạc phải chia đều cho các hộ. Những thứ đáng giá như trâu, lừa, lợn nái hay máy kéo chắc chắn sẽ vào tay những gia đình có thế lực hoặc đông người. Phần lớn hộ nhỏ như cô chỉ có thể mong nhặt được vài món nông cụ mà thôi.

"À mà, nghe đâu Hứa Lam Hà lại đi xem mắt tiếp, mấy người liền cơ. Chắc là muốn so đo với em đấy! Chị nói trước để em còn chuẩn bị tâm lý."

Liễu Vân Sương cười nhạt:
"Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn chị dâu."

"Giữa chị em với nhau, còn phải khách sáo làm gì nữa?"
Đỗ Nhược Hồng lại buông vài câu oán trách bà cụ Hứa, rồi mới lững thững đi về khi trời sắp đến giờ cơm chiều.

Ở quê, người ta vẫn quen ăn hai bữa. Bữa chiều thường diễn ra sớm, tầm hai ba giờ là xong xuôi.
Liễu Vân Sương sắp xếp lại đồ đạc, chuẩn bị nấu ăn. Sáng còn dư mấy cái bánh bao, hâm nóng lại là dùng được. Cô định nấu thêm bát canh trứng cho đỡ tẻ nhạt.

Bỗng tiếng con gái gọi lớn:
"Mẹ ơi mẹ! Mau đến đây xem nè, con thỏ trắng hình như sắp đẻ rồi!"

Hứa Tri Tình chạy xồng xộc vào bếp, mặt mũi rạng rỡ, tay còn dính tí đất. Cô bé chạy ra chuồng thỏ từ sớm, thấy con thỏ trắng bụng tròn vo, nằm im rạp xuống.

"Để mẹ xem đã."
Liễu Vân Sương lau tay rồi bước vội ra.

Cô vừa nhìn thấy con thỏ mẹ lật người nằm nghiêng, bụng phồng lên rõ ràng, thì hồn vía liền bay mất một nửa. Không nghi ngờ gì nữa, nó sắp đẻ rồi!

Trong lòng hoảng loạn nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, tay chân nhanh nhẹn nhét cỏ khô vào ổ cho nó nằm, vừa làm vừa lẩm bẩm như trấn an bản thân: “Đúng như lời Kiều Dịch Khất nói, không chệch đi đâu được… sắp sinh thật rồi…”

Cô còn nhớ hồi nhỏ, nhà mình cũng từng nuôi thỏ, nhưng toàn để mẹ lo liệu, bản thân chẳng đụng tay vào việc gì. Bây giờ tự mình đối mặt, trong lòng không khỏi lo lắng thấp thỏm.

“Tránh ra, tránh ra! Mẹ đưa nó vào phòng phía Đông!” – Cô xua mấy đứa nhỏ ra, tay ôm cái lồng thỏ đi thật nhanh. Cái lồng này là do Kiều Dịch Khất mang đến, loại mở nắp từ trên xuống, bình thường nếu không mở ra thì chẳng thấy được gì bên trong.

Bọn trẻ nghe mẹ nói vậy liền ùa theo sau. Ngay cả Đại Tráng vốn hay nghịch ngợm cũng biết điều, đi sát bên chị, không dám gây ồn ào.

Bình thường trong sân vẫn thả chó để giữ nhà, nhưng mấy hôm nay tuyết tan, nước đọng khắp nơi, sình lầy bẩn thỉu nên cô đành phải xích lại. Lỡ đâu con chó chạy tới phá ổ thỏ thì khổ.

Phòng phía Đông tương đối ấm áp, cái lồng nhỏ quá chật nên cô nhẹ nhàng bế con thỏ ra ngoài, đặt nó vào ổ rộng rãi hơn. Thỏ mẹ có vẻ lo lắng, ngọ nguậy không yên. Cô cũng chẳng khá hơn, nhìn mà tim đập loạn xạ, nhưng ngoài việc chuẩn bị ổ đẻ thì cũng chẳng giúp gì hơn.

“Tri Tình, con ở lại đây với hai em trông chừng, chắc là chưa đẻ ngay đâu. Mẹ đi nấu cơm rồi nhóm thêm lửa, phải giữ ấm cho nó.”

“Vâng ạ, mẹ cứ đi đi, có gì con gọi.”

“Ừ, nhớ nói nhỏ thôi, đừng để nó bị giật mình.” – Cô căn dặn xong, mới yên tâm rời đi.

Tri Tình là đứa con gái lớn, lại chín chắn sớm, giao cho nó trông một con thỏ chẳng phải chuyện gì to tát. Cô còn mấy đứa nhỏ phải lo, bữa tối cũng cần phải xong sớm. Cả nhà đều trông vào cô, đâu thể vì một con thỏ mà bỏ bê tất cả.

Cô đóng chặt cửa chính lại, đảm bảo không ai xông vào phá đám. Chuyện này, nói trắng ra thì đang “lách luật”. Hiện tại chưa có quy định cụ thể về việc nuôi thỏ, nhưng cũng chẳng ai cho phép rõ ràng. Thôi thì… cứ coi như là mắt nhắm mắt mở.

Cô nhóm bếp, đun nước nóng, rồi lấy thêm mấy cục than đặt vào lò sưởi trong phòng phía Đông. Thời điểm này trời lạnh buốt, không phải mùa lý tưởng để sinh sản, nhưng cô đã quyết tâm làm thì nhất định phải làm cho tới nơi tới chốn.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 219



Phòng phía Tây cũng có một cái lò nhỏ, nhưng ưu tiên sưởi cho phòng phía Đông trước. Sau khi lo xong cơm nước, cô gọi lũ nhỏ vào ăn.

“Mẹ, mẹ ăn đi, con xem thỏ thêm chút nữa.”

“Không cần đâu, ăn cơm trước đi, thỏ đẻ không nhanh như mấy đứa tưởng đâu.”

Nghe mẹ nói vậy, Tri Tình mới chịu rời đi. Dù sao nhà chính cũng gần, ăn xong quay lại trông cũng kịp.

Đúng như dự đoán, mãi đến khuya thỏ mẹ vẫn chưa sinh. Cả căn phòng nồng mùi ẩm ướt, nhưng cô cũng không dám hé cửa sổ, sợ gió lùa lạnh làm hỏng việc. Cô vốn quen ngủ sớm dậy sớm, giờ này đã mệt rũ người, liền nằm xuống giường đất, định chợp mắt một chút.

Ai ngờ… ngủ quên mất!

Khi tỉnh dậy thì trời đã hửng sáng. Cô bật dậy, tim đập thình thịch: “Trời ơi, tiêu rồi! Ngủ mất cả đêm!”

Vội vã chạy sang phòng phía Đông, cô gần như bật khóc khi thấy trong ổ đã có sáu chú thỏ con đỏ hỏn.

“Một, hai, ba… sáu con lận!”

Mừng đến phát run, cô nhẹ nhàng nhặt từng con lên xem, thấy đứa nào cũng còn sống, đang ngọ nguậy. Cô thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng vượt qua cửa ải đầu tiên.

“Sau này, tụi bay đều là tài sản của mẹ!”

Thỏ mẹ thì nằm yên, mở trừng mắt, không có phản ứng gì. Có thể nó kiệt sức rồi. Cô cũng không dám làm phiền, chỉ lặng lẽ thay ổ cỏ khô, dọn sạch sẽ, rồi rót thêm nước sạch, mang vào ít cải trắng làm thức ăn.

Cô cũng chẳng biết sau khi sinh, thỏ có ăn được đồ lạnh không, nhưng dù sao thì cải cũng sạch, ăn một chút chắc không sao. Kiều Dịch Khất không nói kỹ, thôi thì cứ cẩn thận vẫn hơn. Sau này phải học thêm, không thể mù mờ như vậy hoài.

Cô chẳng còn buồn ngủ nữa, liền đi nhóm lại bếp, chuẩn bị bữa sáng. Than trong lò cũng gần hết, toàn là tro nguội.

Lúc Hứa Tri Tình tỉnh dậy, bước vào bếp đã thấy mẹ đang loay hoay nấu nướng.

“Mẹ dậy sớm thế ạ?”

“Ừ, thỏ mẹ sinh rồi. Sáu con thỏ con đấy!”

Tri Tình nghe xong liền sáng bừng cả khuôn mặt. “Thật ạ? Con đi xem ngay!”

“Đi đi. Nhớ đậy nắp lồng lại, kẻo chúng bị lạnh.”

“Vâng ạ!”

Cô nhóc hí hửng chạy đi như bay, bước chân nhẹ tênh như không chạm đất. Rất nhanh, hai đứa nhỏ còn lại cũng lục tục thức giấc. Cả ba đứa đều tò mò, cứ đứng chụm đầu lại nhìn thỏ con.

“Sao mấy con thỏ này xấu quá mẹ, lại còn đỏ như cục thịt!”

“Vì chúng mới đẻ xong, chưa mọc lông đó. Sau này sẽ lớn, sẽ trắng muốt, xinh như bông cho mà xem.”

“Thật không ạ?”

Liễu Vân Sương cười nhẹ. Trong lòng cô, đám thỏ con không chỉ là vật nuôi, mà còn là hy vọng. Là những mầm sống bé nhỏ giữa mùa đông giá lạnh, là lời hứa với tương lai dù hiện tại còn mịt mù.

“Vài hôm tới cứ để chúng ở phòng phía Đông. Ban ngày nếu nắng đẹp thì đưa ra nhà chính một lát cho ấm, mở cửa thông gió luôn tiện.”

“Dạ vâng ạ!”

Mấy con thỏ trong nhà đều ngoan ngoãn, hiền lành, chẳng mấy khi kêu la hay quậy phá. Chỉ có điều, dù đã lau dọn chuồng trại sạch sẽ mỗi ngày, cái mùi ngai ngái đặc trưng ấy vẫn chẳng tài nào xua đi được hoàn toàn.

May thay, lũ trẻ và Vân Sương đều không phải hạng người kỹ tính. Có chút mùi thì đã sao, miễn là chúng sạch sẽ, khỏe mạnh là được.

Giờ thì trong nhà lại có thêm một việc – nuôi thỏ. Nhưng bù lại, tụi nhỏ rất thích, mỗi đứa đều ngồi rình rập ngắm nghía lũ thỏ con không biết chán.

Vân Sương đổ hết tro bếp ra một góc sân, định bụng lát nữa mang ra ngoài vườn đổ. Vừa mở cửa, cô giật mình khi thấy một bóng người quen thuộc đang đứng chờ trước cổng.

"Lý Quốc Phong? Sao anh lại đến đây?"

Người đàn ông ấy gãi đầu, lúng túng cười một tiếng. "Không có gì đâu… tôi chỉ ghé qua xem một chút. Nghe nói… cô kết hôn rồi à?"

Trong ánh mắt anh ta, Vân Sương thấy rõ sự lưỡng lự, xen lẫn chút hy vọng mong manh.

"Ừ. Đúng là vậy."

Câu trả lời dứt khoát của cô khiến anh ta sững người. Rõ ràng anh không ngờ cô lại bình thản thừa nhận như thế.

"Thế à… vậy thì… chúc mừng cô. Khi nào tổ chức tiệc rượu, nhớ báo một tiếng, tôi sẽ tới phụ giúp."

Anh ta cười, nhưng tiếng cười ấy nghe sao mà trống rỗng, đau lòng hơn cả im lặng. Vân Sương nhớ tới những lời Trần Sở Nga từng nói, trong lòng chợt thấy lạnh buốt. Không lẽ… Quốc Phong thật sự có ý với mình?

"Chuyện đó để sau đi, chưa chắc chắn gì cả."

Cả hai đột nhiên rơi vào im lặng, bầu không khí chùng xuống.

"Trước đây chẳng thấy cô nói gì… người đó là ai? Mới quen sao?"

"Không. Quen lâu rồi. Anh ấy từng đến đây, chị anh ấy cũng gặp qua rồi."

"Vậy thì tốt. Tôi tin cô chọn người chắc chắn tốt hơn… Hứa Lam Hà. Nếu như… nếu như hắn dám đối xử tệ với cô, cô nhất định phải nói với tôi nhé!"

Quốc Phong vừa dứt lời, liền phát hiện mình đã quá đà. Mặt anh ta đỏ bừng.

"Ý tôi là… dù sao cũng là bạn từ nhỏ, tôi luôn coi cô như người thân. Có chuyện gì cứ nói, tôi và chị gái tôi chắc chắn sẽ giúp."

Vân Sương không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu. Cô hiểu lòng anh, nhưng cô không thể đáp lại.

Người đàn ông này, dù tốt đến đâu, cô cũng chưa từng rung động. Cả hai đời kiếp, cô chưa từng nghĩ tới chuyện cùng anh ta nên duyên.

"Đồng chí Lý Quốc Phong, cảm ơn anh. Đúng là chúng ta lớn lên bên nhau, tình nghĩa bao năm không thể phủ nhận. Anh chăm chỉ, thật thà, ai cũng thấy rõ. Tôi tin… sau này anh nhất định sẽ tìm được người xứng đáng hơn tôi."
 
Back
Top Bottom