Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 110: Chương 110



Diệp Trường Tĩnh không khách sáo nói: “Anh hai, nếu Kỷ trấn trưởng đã đối xử tốt với ba đứa như vậy, sau này mọi người qua lại nhiều hơn, đợi sau này con em đi học, xem thử có thể đi cửa sau của Kỷ trấn trưởng không, cũng sắp xếp con em vào trường trong thành phố học.”

Thím ba Hàn Tuyết nhân cơ hội nói: “Anh hai, đừng quên Diệp Lỗi nhà em.” Ý là cũng muốn cho Diệp Lỗi vào thành phố học, tới lúc đó tìm anh hai đi cửa sau của Kỷ trấn trưởng.

*

Tuy em út và em dâu đều muốn sau này nhờ Diệp Trường Vinh đi cửa sau của Kỷ trấn trưởng, nhưng Diệp Trường Vinh không phải người thích làm phiền người khác, chắc chắn không thể vì con cái của họ hàng mình mà luôn làm phiền Kỷ Chấn Hoa.

Thực ra lần này nếu không phải Kỷ Chấn Hoa chủ động đề ra cho ba đứa vào thành phố học, Diệp Trường Vinh tuyệt đối sẽ không làm phiền ông ấy. Chung quy là vì con học giỏi, tuy Diệp Trường Vinh đồng ý cho các con vào thành phố học, nhưng lại muốn cho chúng ở trường, cố hết sức bớt làm phiền Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song.

Diệp Trường Vinh cũng mong con mình tốt, đều vào thành phố học, nhưng bản thân ông không có năng lực đó, không thể luôn nhờ vả người khác, việc đó không phù hợp với nguyên tắc làm người của ông.

Vì vậy, Diệp Trường Vinh không đồng ý với em út và em dâu cái gì, trực tiếp ngó lơ chủ đề này, nói tới chuyện khác.

Diệp Trường Vinh: May mà không nhắc chuyện Kỷ sư phụ mua nhà cho Hoan Hoan, nếu không chắc chắn họ sẽ đòi ở lúc vào thành phố.

Diệp Trường Tĩnh và Hàn Tuyết đều là vì con mình, nhưng không phải nhân tình của họ mà là nhân tình của Diệp Trường Vinh. Đối với họ mà nói, Diệp Trường Vinh có thể giúp được đương nhiên tốt, không giúp được là ông không có bản lĩnh, chắc chắn sẽ thầm oán trách Diệp Trường Vinh.

Mặc kệ như thế nào, Diệp Trường Vinh là người thức thời, có vài chuyện có thể làm, có vài chuyện không thể làm, ông tuyệt đối sẽ không làm phiền Kỷ trấn trưởng nhiều.

Thực ra trong đầu Diệp Trường Vinh từng lướt qua một suy nghĩ, nếu nhà mình mua nhà ở thành phố, con của anh chị em nào thi vào thành phố, có thể cho cháu trai cháu gái ở nhà mình. Nhưng có thể mua được nhà hay không còn chưa biết, Diệp Trường Vinh sẽ không hứa trước với ai.

Bởi vì Diệp Trường Vinh không đồng ý ngay, trong lòng Diệp Trường Tĩnh và Hàn Tuyết đều có suy nghĩ là bởi không phải con mình nên ông không thương, hai người quay về lảm nhảm với chồng anh hai thế nọ thế kia.

Nhưng Diệp Trường Vinh không giúp, họ cho rằng anh hai không trượng nghĩa, nhưng họ chỉ có thể tỏ ra mặt cho Diệp Trường Vinh xem, lẩm bẩm vài câu sau lưng, không có cách nào khác.

Kỳ nghỉ hè chỉ có hai tháng, ngày hè nóng bức đối với người lớn mà nói khá khó chịu, nhưng đối với trẻ con ham chơi mà nói, không hề cảm thấy gì, thời gian trôi qua rất nhanh.

Sắp tới ngày khai giảng, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa dẫn ba đứa con vào thành phố thăm dò trước, dọn dẹp nhà cửa, đợi khai giảng tới. Vì vậy, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa còn xin nghỉ hai ngày, sợ đi ngắn quá không sắp xếp xong.

Bởi vì thời tiết còn khá nóng, Lý vệ Hoa bảo các con mang đồ mùa hè và mùa thu. Đề phòng sau khi trở trời sẽ lạnh, bên cạnh lại không có quần áo mặc. Diệp Hoan bọn họ tự sắp xếp quần áo cần mang. Lý Vệ Hoa chuẩn bị chăn ra cho chúng, định mang đi một lần. May mà trời không quá lạnh, không cần mang theo chăn quá dày. Chỉ như vậy, Lý Vệ Hoa đã đựng hai túi lớn chăn đệm.

Đợi thu xếp xong, cả nhà mang hành lý vào thành phố. Họ ngồi xe tới huyện thành trước, đại khái mất nửa tiếng, lại từ huyện thành chuyển xe tới thành phố, lại tốn khoảng một tiếng; sau khi xuống xe ở trạm, họ tốn gần nửa tiếng tìm nhà mới mua. Như vậy tính ra, đại khái mất khoảng hai tiếng là có thể từ trấn Phượng Hoàng tới nhà mới ở thành phố.

Lý Vệ Hoa nhận chìa khóa do con gái đưa, mở cửa liền hỏi: “Hoan Hoan, đây chính là viện do sư phụ con mua cho con? Thật sự không nhỏ, có rất nhiều phòng.”

Lý Vệ Hoa dạo một vòng, không nhịn được nói: “Hoan Hoan, sư phụ con quá tốt với con rồi.” Căn già này phải mấy nghìn tới chục nghìn tệ, Kỷ sư phụ giàu thật.

Diệp Hoan nhìn thấy nhà, quả thực cảm thấy sư phụ thật sự quá tốt với cô, đều không thể dùng từ ngữ hình dung tâm trạng cô rất muốn cảm ơn sư phụ.

Diệp Trường Vinh đi vào quan sát, cảm thấy căn nhà này giống kiểu viện lớn ở nông thôn, đều là nhà chính hướng nam, hai bên có sương phòng, cộng lại đủ phòng để ở. Trong góc có nhà vệ sinh, cách cục hòm hòm. Nhưng căn nhà này có thể đã xây hơi lâu, đều dùng ngói xanh gạch xanh, còn có mái cong vách vểnh, trông rất cổ xưa, có cổ vận đặc biệt, khiến Diệp Trường Vinh vừa nhìn đã vô cùng thích, định sau này mua nhà sẽ mua kiểu này.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 111: Chương 111



Diệp Trường Vinh dặn: “Vào ở phải khóa cửa sẽ an toàn hơn một chút. Vệ Hoa, đợi lát nữa nhớ lúc sắm sửa thêm đồ, mua ổ khóa mới thay.”

Quan trọng nhất là căn nhà này còn kèm theo toàn bộ đồ dùng bằng gỗ, tuy đồ dùng trông hơi cổ, nhưng chắc chắn dùng bền. Trông có vẻ đã dùng không ít năm, có lẽ là chủ của căn nhà để lại.

Trong viện có vòi nước, là nước thiên nhiên, uống rất tiện. Đèn trong nhà đủ cả, dùng điện cũng tiện.

Diệp Hoan không hỏi nhiều, cũng không biết chủ cũ vì sao lại bán căn nhà tốt như vậy. Sau này cho dù không tháo dỡ, đợi tương lai giá nhà tăng lên, căn nhà này càng đáng tiền, nếu tháo dỡ, căn nhà này có thể đổi được vài căn nhà lầu, siêu giá trị!

Ba đứa nhỏ quan sát các gian phòng, định chọn trúng gian nào sẽ ở gian đó. Cuối cùng ba người chọn sương phòng đông tây. Diệp Đông và Diệp Nam ở đông sương phòng, Diệp Hoan ở tây sương phòng. Nhà chính có thể để cho ba mẹ ở khi họ tới.

Bởi vì lúc đầu Kỷ sư phụ mua nhà vội vã, sau khi mua không dọn dẹp căn nhà, cộng thêm đã phủ bụi cả mùa hè, căn nhà đầy bụi, cần quét dọn mới có thể ở được.

Cả nhà không màng đi ăn cơm trước, vội vàng dẫn nước định xóa bụi và mạng nhện…

Gia đình năm người đồng tâm hiệp lực, dọn dẹp cũng nhanh. Họ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ căn nhà sẽ ở, Lý Vệ Hoa trải chăn đệm xong, cuối cùng căn nhà trông cũng có nhân khí.

“Đợi mua rau gạo và nồi niêu xoong chảo là có thể nấu ăn trong nhà được rồi.”

Diệp Hoan cười nói: “Đúng, chúng con biết nấu cơm, có thể tự nấu ăn.”

Lý Vệ Hoa lo lắng nói: “Chỉ là tự nấu cơm hơi phiền phức, không biết liệu có ảnh hưởng các con học tập không?” Nếu được, bà thật sự muốn chuyển tới chăm sóc các con, đáng tiếc bà còn phải đi làm, không thể tới.

Diệp Hoan đảm bảo: “Chắc chắn sẽ không ảnh hưởng học tập. Mẹ, chuyện này giao cho con, đảm bảo sẽ không để Đông Đông và Nam Nam sa sút học hành.”

Từ khi biết mình không phải là con ruột, trong một số chuyện, Diệp Hoan càng có thể hiểu tâm trạng của mẹ, biết mẹ lo lắng cái gì, cho nên Diệp Hoan đã đoán đúng tâm tư của Lý Vệ Hoa, lời nói hợp tâm ý của mẹ.

Lý Vệ Hoa cười nói: “Con cũng vậy, cũng không thể bỏ bê bài vở, nếu không để các con ở trường ăn cơm nhà ăn.”

Dưới yêu cầu mãnh liệt của ba đứa con, sau khi chúng khai giảng sẽ học ngoại trú, không định ở trường. Bởi vì ở trường luôn không thoải mái bằng ở nhà.

Diệp Trường Vinh nói: “Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa, thuận tiện mua chút đồ về. Đợi xong việc, còn phải đi tìm anh Kỷ nói tình huống.”

Đường phố ở tỉnh thành phồn hoa hơn nhiều, bên ngoài đâu đâu cũng là quán ăn. Cả nhà ra ngoài tìm quán bánh bao, ăn bánh bao nhân thịt. Bánh bao thơm mà không ngấy, gói nhân thịt, cực kỳ hợp khẩu vị của Diệp Trường Vinh, còn có Diệp Đông và Diệp Nam, ba ba con ăn hơn mười cái bánh bao, Lý Vệ Hoa và Diệp Hoan mỗi người ăn bốn cái.

Lý Vệ Hoa nói: “Tiệm bánh bao này ngon, nếu các con không muốn nấu cơm thì mua mấy cái bánh bao ở đây ăn. Mẹ thấy bên ngoài có bán đậu phụ, hoành thánh…mẹ để cho các con ít tiền, muốn ăn gì thì mua ăn.”

Tuy bà không xót các con ăn cơm, nhưng tới thành phố học, quả thực tốn kém hơn ở huyện hoặc ở trấn. Nếu không muốn các con cực nhọc, bà và Trường Vinh càng nên cố gắng kiếm tiền, đợi nuôi các con trưởng thành, trong nhà có thêm vài đứa con kiếm tiền, khi đó cuộc sống sẽ tốt lên.

Cho dù trong nhà có thêm một khoản vàng bạc, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa vẫn quen tính toán sống qua ngày, chưa từng ăn uống lãng phí tiền bạc. Bởi vì khoản tiền ngoài ý muốn đó là để lại cho các con, không thể tùy tiện sử dụng.

Diệp Hoan muốn nói: Trong tay con có tiền sư phụ để lại, tuyệt đối sẽ không để miệng của các em trai chịu thiệt.

Nhưng cô sợ nói ra sẽ khiến mẹ nghĩ nhiều, chi bằng đợi ba mẹ không có ở bên, mua thêm đồ ngon cho các em ăn.

Ăn cơm xong, cả nhà tìm cửa hàng, một lần mua đủ đồ cần thiết mới về nhà.

Bởi vì còn phải đi gặp Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa định ở một đêm rồi về, đợi hỏi đúng thời gian khai giảng của các con, rồi đưa ba đứa tới.

Do hôm nay là cuối tuần, đồ gia đình Diệp Trường Vinh mua đặt ở trong nhà mới, rửa mặt đơn giản rồi thu dọn, cả nhà đến viện gia thuộc ở đại viện ủy viên thành phố.

Thực ra ở đây là viện gia thuộc dành cho cán bộ nghỉ hưu ở, ba của Kỷ Chấn Hoa ở đây, cho nên sau khi ông ấy về thành phố, cả nhà chuyển tới đây.

Trước khi Diệp Trường Vinh tới, vừa gọi điện thoại nói với Kỷ Chấn Hoa một tiếng, cho nên khi cả nhà tới đây, Kỷ Chấn Hoa đang dẫn hai đứa con đợi ở cổng viện gia thuộc, sợ Diệp Trường Vinh bọn họ lần đầu tới lạc đường không tìm được chỗ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 112: Chương 112



Kỷ Chấn Hoa nhìn thấy người nhà họ Diệp thì vô cùng vui, nhiệt tình tiếp đãi họ.

“Buổi trưa mọi người nên tới ăn cơm, bây giờ chị dâu cậu đang chuẩn bị cơm tối ở nhà, buổi tối ở đây ăn, chúng ta tâm sự.”

Diệp Trường Vinh: “Chúng tôi tới làm phiền anh và chị dâu rồi.”

Ba đứa nhỏ và Kỷ Nguyên Sâm, Kỷ Nguyên Trân đã không gặp nhau hai tháng, chụm lại hỏi nhau tình hình dạo gần đây, đối tượng chúng nhắc tới đầu tiên là Chiến Thần.

Diệp Hoan khách sáo nói: “Anh Sâm, Chiến Thần ở nhà anh có ngoan không, có gây phiền phức cho mọi người không?”

Kỷ Nguyên Sâm nghĩ tới Chiến Thần ở đại viện được hoan nghênh cỡ nào, cười nói: “Chiến Thần rất ngoan, mọi người đều rất thích nó.”

Thực ra Diệp Hoan còn vừa phân tâm nói chuyện với Chiến Thần: “Chiến Thần, dạo gần đây sống thế nào, có nhớ chị không?”

“Chủ nhân, cuối cùng chị cũng tới. Trong thành phố rất vui, mọi người đều rất nhiệt tình, đối với em rất tốt, họ…” Chiến Thần kể cho cô nghe chuyện bọn trẻ lén lút cho thịt cho nó ăn.

“Lúc chị ở nhà luôn lo lắng cho em, xem ra em sống rất thoải mái.”

Chiến Thần vội vàng bày tỏ: “Chủ nhân, em cũng rất nhớ chị.”

Diệp Đông và Diệp Nam cũng nhớ Chiến Thần, ôm Chiến Thần v.uốt ve một lúc, cho tới khi Diệp Hoan nhắc nhở: “Ba mẹ đã đi xa rồi, mau đi theo.” Hai em trai mới buông nó ra.

Mấy đứa trẻ đi vào trong viện gia thuộc, hiển nhiên nhân khí của Kỷ Nguyên Sâm rất tốt, rất nhiều người chào cậu ấy: “Nguyên Sâm, nhà cháu có họ hàng tới chơi à?”

“Nguyên Sâm, hôm nay có dẫn Chiến Thần đi đá bóng không?”

Kỷ Nguyên Sâm lịch sự trả lời lần lượt, cậu ấy mang vẻ ngoài tuấn tú bất phàm, bây giờ đã có phong phạm của tiểu nam thần rồi.

Đợi tới nhà họ Kỷ, Diệp Hoan thấy ba mẹ đang nói chuyện với ông nội Kỷ, bà nội Kỷ, bởi vì Diệp Trường Vinh từng làm lính, cộng thêm con trai thường nhắc tới người nhà họ Diệp, ông nội Kỷ có ấn tượng rất tốt với người nhà họ Diệp. Ông cụ cũng nhìn thấy “ba đứa sinh ba” trong truyền thuyết.

“Ông bà chỉ từng thấy sinh đôi, chưa từng thấy sinh ba. Nào, tới đây cho ông bà ngó thử nào.”

Ông nội Kỷ và bà nội Kỷ nhiệt tình gọi ba đứa trẻ tới trước mặt, thấy quả thật chúng rất được lòng người. Hai bé trai giống hệt nhau, mặc áo thủy thủ phối với quần đùi màu lam sẫm, trông kháu khỉnh năng động; bé gái tên Diệp Hoan trông ổn trọng hơn, cười lên rất ngọt ngào, nhìn từ ngũ quan, sau này đứa trẻ này lớn lên chắc chắn rất xinh đẹp. Diệp Hoan mặc váy xếp ly màu trắng dài ngang gối, giống như đóa sen nhỏ xinh đẹp yêu kiều, sắp nở, khiến ông bà cụ thấy vô cùng thích.

Bởi vì hai ông bà nghe cháu trai nói, Diệp Hoan được tộc chú xuất quỷ nhập thần của nhà họ Kỷ nhận làm đồ đệ, cho nên họ quan tâm Diệp Hoan nhiều hơn.

Vốn dĩ sau khi Kỷ Chấn Hoa nhắc chuyện ba đứa trẻ với ba mẹ, ông cụ Kỷ rất nhanh đã đồng ý cho ba đứa vào ở, tộc chú là nguyên nhân lớn nhất. Nếu ba đứa trẻ đã có duyên với tộc chú, để chúng tới nhà ở cũng không phải không được, dù sao trong nhà cũng rộng, nếu không họ sẽ không tùy tiện chấp nhận trẻ con nhà khác tới nhà mình ở.

Bà nội Kỷ nói với Lý Vệ Hoa: “Ba đứa trẻ tướng mạo đẹp thật, nghe nói chúng học cũng giỏi, anh chị thật biết dạy con.”

Lý Vệ Hoa khiêm tốn nói: “Không bì được với Nguyên Sâm và Trân Trân, vẫn là anh Kỷ và chị Nghi Song có văn hóa cao, càng biết dạy con hơn.”

Ông nội Kỷ hiền từ nói: “Sau này để chúng ở đây, bồi bạn với Nguyên Sâm và Trân Trân, trong nhà nhiều trẻ con càng thêm náo nhiệt.”

Vừa nhắc tới vấn đề ký túc của ba đứa trẻ, Diệp Trường Vinh lập tức giải thích: “Chú, Kỷ sư phụ đã để cho Hoan Hoan căn nhà, bọn trẻ định sống ở đó. Chúng đều biết nấu cơm, có thể tan học về tự nấu cơm ăn. Nếu ở nhà chú, làm phiền mọi người quá.”

Ông nội Kỷ và bà nội Kỷ lập tức nhíu mày hỏi: “Chúng còn nhỏ, nên đặt tâm tư vào chuyện học, tự nấu cơm lỡ thời gian biết mấy, vẫn nên để chúng tới đây ở.”

Diệp Trường Vinh cũng không định làm phiền nhà họ Kỷ, thế là khước từ nói: “Tuy chúng còn nhỏ, nhưng năng lực tự chăm sóc bản thân rất tốt, cắt rau xào rau đều biết, Hoan Hoan nấu ăn rất ngon, đủ cho chúng sống. Nếu chúng thật sự không nấu được, sẽ tới làm phiền mọi người sau.”

Mấy người lớn nhà họ Kỷ đều muốn giữ ba đứa trẻ ở lại, huống hồ vốn dĩ họ đã định như vậy. Để ba đứa sống ở ngoài, sao có thể yên tâm được?

Thế là ông nội Kỷ và Kỷ Chấn Hoa đều khuyên Diệp Trường Vinh thay đổi ý, bà nội Kỷ và vợ cũng khuyên Lý Vệ Hoa.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 113: Chương 113



Diệp Hoan cười nói: “Ông nội Kỷ, bà nội Kỷ, cháu và các em trai đều biết võ, thân thủ rất tốt, vốn không sợ người xấu. Hơn nữa bọn cháu có thể tự chăm sóc bản thân, không cần làm phiền mọi người chăm sóc đâu. Nếu mọi người không yên tâm thì cứ đợi xem biểu hiện của bọn cháu…”

Cuối cùng gia trưởng nhà họ Kỷ hiểu tâm tư của người nhà họ Diệp, đây là không muốn phiền nhà họ, dưới sự kiên trì của Diệp Hoan, họ đồng ý để ba đứa sống ở ngoài, cùng lắm họ thường xuyên tới thăm bọn trẻ, chiếu cố một chút.

Chạng vạng, hai nhà quây quần rôm rả ăn cơm. Sau khi ăn cơm, phụ nữ chụm lại nói chuyện gia đình, đàn ông ngồi lại nói chuyện chính trị, bọn trẻ vây quanh Chiến Thần đùa giỡn, quan hệ các bên rất tốt đẹp.

Trong lúc đó, Diệp Trường Vinh dành thời gian hỏi Kỷ Chấn Hoa giá nhà trong thành phố.

Kỷ Chấn Hoa thành thật nói: “Giá nhà bây giờ có xu hướng tăng lên, nếu cậu muốn mua thì phải nhân lúc còn sớm, đoán chừng sau này giá nhà sẽ ngày càng cao.”

Sau đó ông ấy phân tích xu thế phát triển kinh tế cho Diệp Trường Vinh, từ trong đó nhìn ra hình thế tăng dần của giá nhà. Hơn nữa ông ấy làm việc ở bộ phận chiêu thương, tiếp xúc nhiều nhất với mảng kinh tế, cho nên có thể nhìn rõ trước một số hình thế, thuận miệng nói cho Diệp Trường Vinh.

Diệp Trường Vinh: “Nếu anh Kỷ đã nói như vậy, xem ra tôi phải hỏi thăm mua căn nhà chuẩn bị cho bọn trẻ, lỡ như sau này chúng ở tỉnh thành làm việc, sẽ có nhà có sẵn để ở, không cần đợi chia nhà.”

Con gái còn tốt hơn nhiều, gả đi trong nhà không cần chuẩn bị nhà, nhưng Diệp Đông và Diệp Nam là con trai, sau này kết hôn không có nhà, đoán chừng khó tìm người yêu.

Thậm chí Kỷ Chấn Hoa nói: “Mua nhà chuẩn bị đất là chuyện tốt, nếu trong tay cậu không đủ tiền thì tôi có thể cho cậu mượn.”

Diệp Trường Vinh có thể tìm họ hàng mượn tiền, chắc chắn không thể tìm Kỷ Chấn Hoa mượn tiền, cảm kích cười nói: “Vậy tôi cảm ơn anh Kỷ trước.”

Vốn dĩ là ông nhờ người giúp, nếu còn tìm anh Kỷ mượn tiền, cảm thấy giống như ăn hời của người ta, ông không mặt dày mày dạn như thế.

Diệp Trường Vinh muốn dành thời gian đến ngân hàng hỏi giá vàng bạc, xem có thể đổi được bao nhiêu tiền, cộng thêm tiền tiết kiệm trong nhà, xem có đủ mua ba căn nhà không. Nếu không được thì tìm họ hàng mượn một ít cũng phải chuẩn bị nhà cho các con, Diệp Trường Vinh khắc ghi lời của Kỷ Chấn Hoa trong lòng.

Bản thân Diệp Trường Vinh làm việc ở đồn công an, biết nhân viên công chức như họ ai cũng có nguồn tin tức riêng. Nếu anh Kỷ đã nói như vậy, có lẽ đã có được tin tức gì đó, xác định sau này giá nhà sẽ tăng. Diệp Trường Vinh biết rồi chắc chắn phải phòng ngừa chu đáo, dự tính sớm.

Hai gia đình nói chuyện tới khoảng chín giờ, Diệp Trường Vinh mới đưa vợ con chào tạm biệt, rời khỏi nhà họ Kỷ.

Lúc đi, Diệp Hoan nói với Chiến Thần: “Em ở nhà họ Kỷ thêm vài hôm, đợi sau khi chị khai giảng sẽ đón em tới.”

Chiến Thần lưu luyến tạm biệt chủ nhân: “Chủ nhân, chị phải nhanh tới đón em.”

Cho dù ở nhà họ Kỷ rất thoải mái, tận sâu trong lòng Chiến Thần vẫn nhớ nhung chủ nhân hơn, muốn ở cùng chủ nhân.

Ngày hôm sau, thấy trong nhà đã sắp xếp hòm hòm, Diệp Trường Vinh khóa cổng, dẫn vợ con quay về trấn Phượng Hoàng. Họ định đợi khai giảng rồi tới, tới lúc đó ba đứa nhỏ sẽ sống ở đây.

Diệp Hoan quay về chưa được mấy ngày đã tới ngày sắp khai giảng, cả nhà lại quay lại thành phố trước khai giảng một ngày.

Sau khi Lâm Nghi Song được điều về, vừa hay được điều tới Thực Nghiệp dạy lớp sáu. Trước lúc báo cáo, Lâm Nghi Song dẫn ba đứa đến gặp hiệu trưởng, phải làm kiểm tra nhỏ trước. Tuy đã tìm quan hệ trước nhưng chỉ cần thành tích phù hợp, hiệu trưởng mới hoàn toàn đồng ý cho ba đứa nhập học.

Hiệu trưởng cũng sẽ không tùy tiện cho học sinh đi cửa sau, học sinh học quá kém muốn chuyển trường không dễ.

Trong một văn phòng làm việc, Diệp Hoan và hai em trai nghiêm túc làm đề. Đề này là đề kiểm tra lúc ôn tập từ tiểu học lên cấp hai ở thành phố, đề bên trên có hơi nâng cao, đề bổ sung cuối cùng thậm chí còn liên quan tới ứng dụng phương trình nhị nguyên cấp hai, đối với học sinh tiểu học mà nói có hơi khó. Loại đề kiểm tra này vốn không có ở hương trấn, dù sao thì trình độ toán học ở hương trấn có hạn, tài nguyên có hạn, không thể so với trường học trong thành phố.

Diệp Hoan có vốn liếng của kiếp trước, làm đề nhanh nhất; Diệp Đông và Diệp Nam chậm hơn một chút. Chỉ là sợ cô làm đề quá nhanh sẽ gây áp lực cho các em trai, Diệp Hoan thả chậm tốc độ làm đề, không nộp bài trước.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 114: Chương 114



Ba đứa trẻ cùng làm đề của hai môn văn và toán, cùng dùng hai tiếng. Đợi sau khi chúng nộp bài, có giáo viên nhanh chóng phê sửa bài làm cho chúng.

Diệp Hoan thi văn được 99 điểm, toán được 100 điểm, làm văn mang tính tượng trưng trừ một điểm. Bởi vì Diệp Hoan viết chữ mây bay nước chảy, làm văn có độ sâu so với học sinh tiểu học bình thường, vốn dĩ giáo viên chấm bài cảm thấy không cần trừ điểm, nhưng không thể nói bài văn do học sinh viết không có chút lỗi nào, làm văn trừ điểm giống như thông lệ, thế là giáo viên chấm bài chỉ trừ một điểm.

Diệp Đông và Diệp Nam đều có thành tích toán tốt, thi được hơn 90 điểm, mất điểm ở phần làm văn, còn vì sơ suất mà mất điểm, thi không tới 90 điểm. Nhưng thành tích này đã rất tốt rồi.

Sau khi thấy thành tích của ba đứa, hiệu trưởng cười gật đầu, nói với Lâm Nghi Song: “Cô Lâm, mấy học sinh cô dẫn tới có thành tích rất tốt, sắp xếp chúng thế nào?”

Sở dĩ hiệu trưởng hỏi ý kiến của Lâm Nghi Song chủ yếu là nể vào mối quan hệ sau lưng bà ấy. Dù sao thì lần này ba đứa trẻ có thể tới trung học Thực Nghiệp học, cũng nhờ mối quan hệ của nhà họ Kỷ và nhà họ Lâm.

“Chúng lần đầu tới, tôi sợ chúng không quen với môi trường trong thành phố, chi bằng cho chúng vào lớp do tôi dạy, tôi có thể hỗ trợ chúng hơn.”

“Được, nếu như vậy thì xếp chúng vào lớp C.”

Hiện giờ lớp ở trường trung học Thực Nghiệm vẫn tiến hành chính sách phân lớp theo thành tích. Ví dụ bạn học cao điểm thi vào, chia đều tới lớp A lớp B, bạn học còn lại chia đều tới lớp C tới lớp F.

Bởi vì Lâm Nghi Song vừa được điều tới trường này, cho dù mối quan hệ của bà ấy cứng, cũng không để bà ấy làm chủ nhiệm lớp trọng điểm, mà sắp xếp bà ấy làm chủ nhiệm ở lớp bình thường. Nếu như vậy, nếu ba đứa nhỏ được phân tới lớp C, đối với Lâm Nghi Song mà nói cũng là chuyện tốt. Đợi Diệp Hoan bọn họ thi được điểm cao, Lâm Nghi Song được lợi.

Không phải là Lâm Nghi Song không muốn cho ba đứa vào lớp trọng điểm, nhưng giáo viên lớp trọng điểm người ta chưa chắc có thể coi trọng học sinh tới từ hương trấn. Lâm Nghĩ Song tự nhận năng lực không kém, chắc chắn có thể dạy tốt học sinh, cho nên mới xin cho ba đứa vào lớp mình.

Ba đứa trẻ thuận lợi vào lớp 6C trường trung học Thực Nghiệm học, cùng một lớp với Kỷ Nguyên Trân. Bởi vì thành phố có rất nhiều đứa trẻ đi học sớm, cho nên ba đứa trẻ và Kỷ Nguyên Trân không phải người nhỏ tuổi nhất trong lớp, nhưng thuộc kiểu trẻ đi học sớm.

Lâm Nghi Song không xếp con gái vào lớp trọng điểm, mà tiếp tục cho cô ấy học cùng ba đứa trẻ. Bởi vì bà ấy cảm thấy Kỷ Nguyên Trân tiếp xúc lâu với ba đứa, thành tích không cần nói, thành tích bạn đuổi tôi theo luôn rất tốt, quan trọng là tính tình Trân Trân đã thay đổi không ít, không còn ỏng ẹo như trước kia, cũng càng hiểu chuyện hơn, biết quan tâm người lớn.

Nếu đã như vậy, dĩ nhiên Lâm Nghi Song muốn cho con gái tiếp xúc nhiều với ba đứa trẻ, học thêm mặt tốt, trở nên ưu tú hơn, sau này có thể sống tốt hơn.

Ngày đầu tiên khai giảng, toàn bộ đều là bạn học mới xa lạ, các bạn học có duyên tụ tập lại một lớp, ríu ra ríu rít trò chuyện, quen được không ít bạn mới. Hơn nửa ngày, Diệp Đông và Diệp Nam đã quen được rất nhiều bạn nam trong lớp; Diệp Hoan và Nguyên Trân vẫn làm bạn cùng bàn, và quen với bạn học mới ngồi ở trước và sau.

Học sinh vào cấp hai đã có ý thức yêu cái đẹp, thẩm mỹ, Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân đều xinh đẹp, bạn học nữ thông qua trò chuyện, cảm thấy tính cách của họ rất tốt, mọi người nói chuyện vui vẻ, sau khi hết tiết thì hẹn nhau cùng đi vệ sinh.

Diệp Hoan nhìn thấy từng gương mặt xa lạ dạt dào sức sống, trong lòng không khỏi cảm khái: Thanh xuân niên thiếu tốt như vậy đấy!

Cô là “dưa già” khóc lớp vỏ non, đã không còn sục sôi tinh thần như các bạn học, bây giờ nhìn thấy, thi thoảng vẫn rất ngưỡng mộ.

Bởi vì Lâm Nghi Song biết Diệp Hoan học giỏi, sắp xếp cô làm lớp phó học tập, Kỷ Nguyên Trân vẫn làm lớp phó văn thể mỹ. Đây cũng không phải là lòng riêng của Lâm Nghi Song. Bởi vì quả thực hai đứa trẻ có chút bản lĩnh, không phải bà ấy chọn bừa. Lâm Nghi Song quả thực muốn cho bọn trẻ làm cán bộ lớp rèn luyện một chút, có ích cho việc tăng cường năng lực giao tiếp, năng lực ứng biến và năng lực tổ chức của trẻ.

Sau buổi trưa tan học, Lâm Nghi Song bảo con gái gọi ba đứa cùng tới nhà ăn cơm.

Kỷ Nguyên Trân chớp lông mi cong vút, cười hi hi nói: “Hoan Hoan, trưa nay anh chị tới nhà em ăn cơm đi, mẹ em nói gọi anh chị cùng về với em.”

Sau khi nói xong, cô ấy còn tới gần nắm tay của Diệp Hoan, muốn kéo cô về nhà.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 115: Chương 115



Sau này thường ở, Diệp Hoan ngại đến nhà họ Kỷ ăn cơm, hôm nay ăn, ngày mai dì Lâm – bây giờ là cô giáo Lâm lại gọi ba chị em họ tới ăn cơm thì phải làm sao, còn chi bằng từ chối ngay từ đầu, cô không muốn làm phiền người khác mãi. Hơn nữa đến nhà người khác ăn cơm đâu có tự nhiên bằng tự nấu cơm ăn.

Thế là Diệp Hoan cười nói: “Chúng ta cùng về nhà, nhưng chị phải về nhà nấu cơm, bởi vì hôm qua mẹ chị đã mua ít rau, nếu không nấu ăn, rất nhanh sẽ hỏng mất, thế thì lãng phí biết mấy. Đợi hôm khác đi, hôm khác sẽ tới nhà em ăn cơm.”

Kỷ Nguyên Trân nghe Diệp Hoan từ chối, hừ mũi nói: “Em còn không hiểu chị, biết chị không thích làm phiền người khác, chắc chắn là cảm thấy tới nhà em ăn cơm không tự nhiên, mới không đi. Hôm nay thì thôi, đợi chị ăn hết rau trong nhà, nhất định phải tới nhà em ăn cơm, em nhớ em đã ăn rất nhiều thứ ở nhà chị rồi.”

Bởi vì Kỷ sư phụ đều dạy bọn trẻ tập võ ở nhà họ Diệp, trẻ con đông thì náo nhiệt, thời gian Kỷ Nguyên Trân và Kỷ Nguyên Sâm ở nhà họ Diệp khá nhiều, ăn không ít đồ của nhà họ Diệp. Những chuyện này Kỷ Nguyên Trân đều nhớ, vốn dĩ thấy Diệp Hoan tới, muốn mời cô đến nhà ăn cơm, thế mà không chịu, công chúa nhỏ không vui, trực tiếp hạ mệnh lệnh.

Diệp Hoan không để tâm tới tính công chúa thi thoảng bùng phát của Trân Trân, cười nói: “Dù sao bọn chị cũng thường trú, cũng không thể ngày nào cũng tới nhà em ăn cơm, nếu bọn chị làm như thế, đoán chừng ba mẹ chị sẽ cho bọn chị ở trường. Cho nên Trân Trân, vì bọn chị có thể tự nấu cơm ăn ở nhà, em tha cho chị đi, hôm khác nhất định sẽ tới nhà em ăn cơm.”

Kỷ Nguyên Trân nghĩ ngợi, tiếp nhận lý do của Diệp Hoan: “Nếu anh chị không tới nhà em ăn mỗi ngày, thi thoảng tới ăn một lần là được rồi, bảo mẫu nhà em nấu cơm ngon, em bảo dì ấy nấu mấy món sở trường cho anh chị ăn.”

“Được, em cứ nói với dì Lâm và chú Kỷ như vậy, hôm khác nhất định sẽ đến nhà em ăn cơm.”

Ba đứa trẻ và Kỷ Nguyên Trân nói chuyện, đã đi ra khỏi cổng trường, ra khỏi cổng, nhìn thấy cô giáo Lâm đang đẩy xe đạp đợi họ.

Kỷ Nguyên Trân nhanh nhảu chạy vài bước tới bên cạnh mẹ, nói với mẹ lý do Diệp Hoan không tới nhà ăn cơm.

Lâm Nghi Song biết ba đứa trẻ thực sự biết nấu cơm, thế là gật đầu đồng ý: “Hôm nay các con về nhà nấu cơm, đợi trong nhà dì nấu đồ ngon, mời các con tới ăn cơm, không được từ chối.”

Diệp Hoan: “Cảm ơn dì Lâm.”

Lâm Nghi Song đẩy xe đạp, cùng về với bọn trẻ. Bởi vì viện gia thuộc dành cho lão cán bộ cùng một tuyến đường với nhà mà Diệp Hoan ở, họ có một đoạn cùng đường. Nhưng viện gia thuộc lão cán bộ xa hơn, Lâm Nghi Song về nhà cần phải đi thêm một đoạn nữa.

Đợi mấy người đi tới lân cận trường trung học phổ thông Thực Nghiệp, Diệp Nam tinh mắt nhìn thấy Kỷ Nguyên Sâm đang học lớp 10.

“Đó không phải là anh Sâm sao, có phải anh ấy đang đợi chúng ta không?”

“Thật sự là anh trai em, có lẽ anh ấy không về nhà vội, ở đây đợi chúng ta đấy.”

Kỷ Nguyên Sâm đã học lớp 10, hai năm qua chiều cao tăng vọt, đã gần một mét tám, trông cao lớn sừng sững, lại kết hợp với gương mặt tuấn tú bất phàm của cậu ấy, chắc chắn là nam thần của khối 10 rồi. Với tư thế đợi người bây giờ của cậu ấy, Diệp Hoan thấy cũng vô cùng đẹp trai, hấp dẫn.

Kỷ Nguyên Sâm cưỡi một chiếc xe đạp thể thao màu đen mới toanh, chống một chân trên đất, một chân đạp trên bàn đạp, tư thế đó vô cùng đẹp trai, có hơi giống mỹ thiếu nam đi ra từ trong truyện tranh.

Đợi Diệp Đông, Diệp Nam và Diệp Hoan lần lượt chào Kỷ Nguyên Sâm, Kỷ Nguyên Trân lên trước hỏi: “Anh, sao anh lại ở đây, đang đợi bọn em sao?”

“Ừm, anh đang đợi mọi người.”

Lâm Nghi Song tới nói: “Trời nóng, con không cần đợi chúng ta, về nhà cùng bạn học của con là được rồi.”

Kỷ Nguyên Sâm cười nói với mẹ: “Mẹ, con muốn đến nhà Hoan Hoan thăm Chiến Thần, sợ hôm qua nó mới chuyển tới đó, sẽ không quen.”

Lâm Nghi Song: “Ây, mẹ nói mà, hóa ra con là nhắm vào Chiến Thần. Đi thôi, vừa hay thuận đường, chúng ta cùng đi thăm.” Bà ấy cảm thấy con trai không chu đáo bằng con gái, con trai đợi họ cùng về nhà, hóa ra là vì Chiến Thần.

Bởi vì lúc nhà chắc chắn nhà đang khóa cửa, nếu Kỷ Nguyên Sâm về trước, chắc chắn không gặp được Chiến Thần, trừ phi cậu ấy leo tường.

Đợi đoàn người tới nhà, Diệp Hoan mò chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, Chiến Thần lập tức xuất hiện trước mặt mấy người.

“Chiến Thần, không có ai ở nhà với em, cô đơn rồi nhỉ? Hay là em theo anh về đi.” Kỷ Nguyên Sâm sờ Chiến Thần nói.

Xem ra cậu ấy thật sự thích Chiến Thần, cho nên mới rời khỏi một đêm đã giống như cách biệt ba thu, Diệp Hoan cũng có hơi không nhìn nổi sự keo sơn giữa người với chó này.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 116: Chương 116



Chiến Thần có thể nghe hiểu lời của Kỷ Nguyên Sâm, nhưng bây giờ nó đương nhiên không thể rời khỏi chủ nhân mà đi cùng cậu ấy. Thế là Chiến Thần gâu gâu với Kỷ Nguyên Sâm hai tiếng, coi như trả lời, sau đó lại chạy tới bên cạnh Diệp Hoan, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Kỷ Nguyên Sâm lập tức cảm thấy mình bị tổn thương, im lặng nhìn Chiến Thần. Hai tháng trước Chiến Thần sống ở đại viện rất tốt, cậu ấy còn cho rằng có thể nuôi thân Chiến Thần, dù sao thì Chiến Thần cũng là chú chó được cậu nhìn từ nhỏ tới lớn, hoàn toàn không ngờ…

Lâm Nghi Song thấy con trai bị đả kích, không nhịn được cười: “Chó là người bạn trung thành nhất của con người, xem ra Chiến Thần nhận Hoan Hoan là chủ, tuyệt đối sẽ không thay đổi.”

Kỷ Nguyên Trân nghe xong cười to: “Ha ha, anh, anh có đối tốt với Chiến Thần cách mấy, nó vẫn thích Hoan Hoan hơn.”

Kỷ Nguyên Sâm bị em gái ruột xem thường càng không còn gì để nói.

Diệp Hoan mời dì Lâm bọn họ vào nhà ngồi, cô vội vàng đi nấu ăn, ăn cơm sớm một chút còn phải cho hai em trai ngủ trưa một lát, đề phòng uể oải vào tiết buổi chiều.

Lâm Nghi Song vốn định ở lại nấu cơm phụ, bị Diệp Hoan từ chối.

“Dì Lâm, bọn cháu nấu cơm đảm bảo không thành vấn đề, dì yên tâm đi.”

Lâm Nghi Song thấy quả thực Diệp Hoan không cho bà ấy giúp, mới dẫn con về nhà. Bà ấy không thể ở lại thêm, còn ở lại Diệp Hoan sẽ mời bà và con ở đây ăn cơm.

Đợi họ đi rồi, Diệp Hoan nhanh nhẹn thái rau xào rau, rất nhanh đã nấu cơm xong, mùa hè xào rau ăn kèm với màn thầu là được, bảo các em trai chuẩn bị xong bát đũa, bưng đĩa bưng món lên, rất nhanh đã có thể ăn cơm.

Hôm qua mẹ Diệp mua cho chúng rau quả có thể để lâu, ví dụ cà khoai tây gì đó, như vậy mấy ngày tiếp theo các con đỡ phải đi mua.

Diệp Hoan hầm một nồi cà ngũ hương, tuy không bỏ thịt nhưng cô bỏ đại liêu. Đại liêu là do Diệp Hoan trữ trong không gian trước đây, bây giờ ba mẹ không ở bên cạnh, cô có thể lén lấy ra một ít dùng, dù sao thì các em trai không quá hiểu kỹ thuật nấu nướng, vốn không nhìn ra cô đã bỏ đại liêu.

Diệp Hoan nấu ăn bỏ dầu cũng nhiều, hầm đồ ăn thơm phức, siêu ngon, Diệp Đông và Diệp Nam vùi đầu ăn no căng.

“Hoan Hoan, chị nấu ăn ngon quá, còn ngon hơn mẹ chúng ta.”

Diệp Hoan: “Chị bỏ nhiều dầu có thể không ngon sao?”

Quả thực, Diệp Hoan nấu gì cũng bỏ dầu, nấu càng thơm hơn. Lý Vệ Hoa tiết kiệm từng chút, nấu ăn bỏ ít dầu, chênh lệch xuất hiện rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Đông và Diệp Nam phụ trách luân phiên rửa bát, hôm nay Diệp Đông rửa, ngày mai Diệp Nam rửa, như thế khá công bằng, không ai tị nạnh ai. Diệp Hoan chỉ cần phụ trách bếp núc là được.

Diệp Đông gọi to: “Hoan Hoan, trên bát nhiều dầu quá, khó rửa, phải làm sao?”

Diệp Hoan đi ra nhìn rồi nói: “Chị đi mua gói bột kiềm, nhớ dầu nhiều có thể dùng bột kiềm rửa bát.”

Nhưng bột kiềm là bột dùng khi hấp màn thầu, mẹ Diệp biết các con chỉ mua màn thầu ăn nên không mua thứ này. Cho nên Diệp Hoan đến cửa hàng nhỏ lân cận mua một túi bột kiềm về. Cuối cùng Diệp Đông cũng thuận lợi rửa sạch bát.

Diệp Hoan giống như mẹ, vội vàng giục các em trai đi ngủ trưa.

Xong xuôi, Diệp Hoan gọi điện thoại cho sư phụ, nói với sư phụ chuyện ngày đầu tiên nhập học.

Đừng thấy sư phụ cách xa, nhưng Diệp Hoan có thể phát giác được mỗi lần gọi điện thoại, sư phụ cực kỳ quan tâm cô. Thế là mỗi lần Diệp Hoan gọi điện thoại cho sư phụ đều sẽ kể cho ông ấy nghe tình hình dạo gần đây của mình.

Thi thoảng sư bá ở bên cạnh sư phụ, Diệp Hoan sẽ nói vài câu với sư bá, hỏi thăm sức khỏe gì đó. Còn có sư huynh chưa từng gặp mặt, Diệp Hoan cũng từng gọi điện cho anh ấy. Nhưng sư huynh là một hũ nút, lần nào cũng là một mình Diệp Hoan nói, đầu bên kia điện thoại đều im lặng, nhiều nhất cuối cùng “ừm” một tiếng cho xong chuyện.

Diệp Hoan gọi điện thoại cho sư phụ xong, cô không ngủ mà tiếp tục tu luyện. Bởi vì càng tu luyện càng có tinh thần, còn hữu dụng hơn ngủ, cho nên cô ngủ hay không cũng không sao.

Một tiếng, Diệp Hoan đúng giờ gọi các em trai dậy. May mà bây giờ thời tiết khá oi, thời gian nghỉ buổi trưa khá dài, nếu không ba đứa không ung dung như vậy.

Còn chưa đợi ba đứa đến trường, Kỷ Nguyên Sâm và Kỷ Nguyên Trân đã tới gọi ba đứa cùng đi học. Bởi vì nhà mà Diệp Hoan ở cách trường khá gần, đi bộ chỉ mất tầm năm phút là tới. Có thể thấy lúc đầu Kỷ sư phụ mua nhà chính là một lòng mua cho đồ đệ, suy nghĩ rất chu đáo.

Hai anh em cùng tới, còn có bạn bè mà họ mới quen. Trên đường đi học gặp được, thế là họ cùng nhau tới trường, bởi vì ba người khác cũng muốn tới xem Chiến Thần. Ba người này chính là bạn học kiêm bạn mới của Kỷ Nguyên Sâm – Đường Kiến Quân và Lâm Vũ, còn có em gái của Đường Kiến Quân là Đường Hân Duyệt. Họ sống cùng một đại viện, qua một mùa hè, họ đã vô cùng thân thiết.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 117: Chương 117



Đường Kiến Quân và Lâm Vũ là bạn đá bóng của Kỷ Nguyên Sâm, dĩ nhiên từng thấy tư thái giành bóng mạnh mẽ của Chiến Thần. Hôm qua họ không thấy Kỷ Nguyên Sâm dắt chó, hỏi ra mới biết hóa ra Chiến Thần đã về nhà chủ nhân thật sự. Một là muốn thăm Chiến Thần, hai là muốn làm quen với chủ nhân của Chiến Thần, cho nên họ không mời tự tới nhà Diệp Hoan.

Kỷ Nguyên Sâm lại mang thịt kho tới cho Chiến Thần, Chiến Thần vẫy đuôi vui vẻ ăn.

Diệp Hoan nhìn chỉ cảm thấy: Xem ra Chiến Thần mới là chân ái của nam thần họ Kỷ!

Trước giờ cơm, nam thần họ Kỷ đã bị Chiến Thần từ chối, sau giờ cơm cậu ấy còn tiếp tục mang đồ ngon tới lấy lòng Chiến Thần, đây không phải chân ái thì là gì?

Sau khi Chiến Thần ăn xong, tiếc nuối nói: “Chủ nhân, cơm nhà họ Kỷ ngon thật, tới đây không ăn được nữa.”

Nhà họ Kỷ có bảo mẫu, cả ngày nấu ăn đa dạng, đương nhiên ngon. Diệp Hoan nghĩ: Nếu không phải cô đã lập khế ước với Chiến Thần, bị Kỷ Nguyên Sâm quyến rũ nhiều năm, có thể Chiến Thần đã tạo phản rồi.

Kỷ Nguyên Sâm nhìn Chiến Thần ăn xong, sau đó mới giới thiệu bạn mới với Diệp Hoan: “Hoan Hoan, đây là bạn học của anh, Đường Kiến Quân và Lâm Vũ.

Kỷ Nguyên Trân giới thiệu: “Đây là bạn tốt em mới quen, Đường Hân Duyệt.”

Mấy người lần lượt chào chị em Diệp Hoan.

Đường Kiến Quân là một cậu trai cao lớn khỏe khoắn, màu da khỏe mạnh, cười lên lộ ra hàm răng trắng bóc, trông có vẻ tính tình vô cùng ấm áp. Lâm Vũ hơi lùn hơn so với Đường Kiến Quân và Kỷ Nguyên Sâm, vẻ ngoài trắng trẻo, cậu ấy lại là một cậu chàng có hơi ngại ngùng, chào Diệp Hoan thế mà lại đỏ mặt, khiến Diệp Hoan nhìn thấy lại cảm thấy rất buồn cười, nhìn cậu ấy giống như chú thỏ thích e thẹn đáng yêu.

Cộng thêm Kỷ Nguyên Sâm thanh tú cao lãnh, ba người đi cùng nhau, mỗi người có nét nổi bật riêng, vô cùng hút mắt.

Đường Hân Duyệt là một cô gái đáng yêu mang theo lúm đồng tiền trên gương mặt bầu bĩnh, ánh mắt nhìn Diệp Hoan lại mang theo ý sùng bái, không biết cô ấy đã nghe được gì từ chỗ Kỷ Nguyên Trân mới nhìn Diệp Hoan như vậy. Thành tích học tập của cô ấy rất tốt, được phân tới lớp B cách vách.

Dù sao thì dáng vẻ của Đường Hân Duyệt là kiểu mà Diệp Hoan thích, hơi kawaii, siêu cấp đáng yêu.

Kỷ Nguyên Sâm và hai người bạn làm thân với Chiến Thần, ba cô gái chụm lại nói chuyện, nói vô cùng vui vẻ.

Diệp Hoan mỉm cười mời: “Hân Duyệt, sau này cậu và Trân Trân cùng tới tìm tớ chơi.”

Đường Hân Duyệt cười ha ha đồng ý.

Kỷ Nguyên Sâm nhắc nhở: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi học thôi.”

Sau khi Diệp Hoan khóa cổng, ba cô gái cùng đi đến trường, mà Kỷ Nguyên Sâm bọn họ đã vào cổng trường trung học phổ thông gần hơn.

Tâm tư của học sinh cấp hai khá đơn thuần, bình thường xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, rất nhanh sẽ làm hòa. Diệp Hoan và hai em trai sống cuộc sống cấp hai không có người lớn giám sát quản thúc, may mà Diệp Hoan tự kỷ luật, có cô đốc thúc hai em trai, sẽ không để hai em trai đi lệch đường.

Bởi vì Lâm Nghi Song cực kỳ coi trọng ba đứa trẻ, cộng thêm Kỷ Nguyên Trân không cố ý che giấu, sau đó bạn học cùng lớp đều biết chủ nhiệm lớp và ba đứa có chút quan hệ thân thiết gì đó. Cho dù Diệp Hoan nói ba chị em là học sinh chuyển từ hương trấn tới, bạn học lắm lời cũng không dám nói quá nhiều lời dư thừa.

Có giáo viên chủ nhiệm che chở tốt như vậy đấy. Diệp Hoan và hai em trai cũng nỗ lực, thi giữa kỳ chiếm mấy vị trí đầu bảng trong lớp không nói, cũng xếp hạng cao trong trường, đặc biệt là Diệp Hoan, lại thi được hạng nhất toàn khối.

Giáo viên chủ nhiệm lớp A, lớp B không vui nữa, gặp Lâm Nghi Song ở văn phòng sẽ nổi hứng nói: “Cô giáo Lâm, xem ra lúc Diệp Hoan chuyển trường cô đã biết em ấy học giỏi, nếu không sao lại xếp em ấy vào lớp của cô?”

Lâm Nghi Song gật đầu, không hề cảm thấy hổ thẹn: “Ừm, Diệp Hoan quả thực học rất giỏi ở tiểu học, nhưng đó không phải là tiểu học sao, cấp hai bổ sung thêm nhiều môn học, ai biết em ấy có thể tiếp tục đứng nhất không? Hơn nữa em ấy là học sinh chuyển từ trấn tới, tôi sợ các cô coi thường em ấy nên không nhắc với các cô để em ấy tới lớp các cô.”

Chủ nhiệm lớp A lớp B không nói nữa. Không phải họ xem thường hương trấn, nhưng trình độ giáo dục ở hương trấn quả thực không bì được với thành phố. Cho dù họ biết lúc Diệp Hoan nhập học thi được thành tích tốt, cũng chưa chắc sẽ nhận Diệp Hoan vào lớp mình.

Thành tích tiểu học tốt, không có nghĩa thành tích cấp hai tốt. Nhưng sau khi có thành tích thi giữa kỳ, khiến giáo viên chủ nhiệm lớp A lớp B đỏ mắt ghen tỵ. Nhưng bây giờ họ không tiện bảo Diệp Hoan chuyển sang lớp mình, chỉ có thể quay về đốc thúc học sinh trong lớp, tranh thủ lần thi sau vượt mặt Diệp Hoan.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 118: Chương 118



Bởi vì chị em Diệp Hoan tự túc, trong nhà không có người lớn, cho nên Kỷ Nguyên Sâm và Kỷ Nguyên Trân, còn có bạn bè, cộng thêm ba đứa sinh ba, sau khi tan học thường tụ tập ở tiểu viện nhà Diệp Hoan, cùng v.uốt ve Chiến Thần, cùng làm bài tập, làm xong ai về nhà nấy.

Đối với Diệp Đông, Diệp Nam mà nói đây là chuyện tốt, có chỗ nào không biết có thể hỏi thẳng anh Sâm. Diệp Hoan bởi vì học giỏi, lại có nền từ kiếp trước, ngược lại chưa từng hỏi bài. Cô và Kỷ Nguyên Sâm đều là học sinh kiểu học bá, nhưng Kỷ Nguyên Sâm là học bá thật, Diệp Hoan là “học bá giả” có ưu thế trọng sinh.

Cũng không được coi là quá giả, nhưng có kiếp trước lót đường, kiếp này thành tích học tập của Diệp Hoan tốt hơn mà thôi, nhưng quả thực cô cũng cố gắng. Có thể vì từng tu luyện, hoặc là uống nhiều suối Âm Dương, Diệp Hoan cảm thấy mình ngày càng thông minh sáng suốt, đầu óc tỉnh táo, năng lực học tập và ghi nhớ cao hơn kiếp trước nhiều, học không tốn sức như kiếp trước.

Nhưng sau khi vào cấp hai quả thực đã tăng lên không ít môn học, mỗi giáo viên một môn, bài tập trở nên nhiều lên, cho nên bình thường Diệp Hoan sẽ dành thời gian làm bài tập trong giờ học, đợi tan học về nhà vốn đã hoàn thành gần xong bài tập rồi, sau khi về nhà có thời gian nấu cơm giặt quần áo,…

Diệp Đông và Diệp Nam ham chơi hơn một xíu, ban ngày cũng làm bài tập dưới sự đốc thúc của chị gái, nhưng chúng không giải đề hiệu suất bằng Diệp Hoan, mỗi ngày về nhà còn phải làm bài tập hai môn.

Tuy Diệp Hoan lo việc cơm nước, nhưng những việc có thể làm được như rửa bát, quét nhà đều do hai em trai chia nhau làm, còn có tự giặt quần áo của mình. Tuy Diệp Hoan thương em trai nhưng không muốn chiều em trai thành cậu ấm nhỏ không biết làm gì, để em dâu tương lai chịu khổ.

Nếu sau này các em trai tìm được công việc tốt, còn biết làm việc nhà, tìm người yêu cũng có ưu thế hơn. Sau này là địa vị phụ nữ dần tăng cao, nếu đàn ông còn biết nấu ăn làm việc nhà, tìm người yêu có ưu thế hơn nhiều.

Mới đầu, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa không yên tâm về ba đứa con, sợ cuối tuần các con vội vã về nhà quá phiền, họ hẹn mỗi tuần sẽ tới thăm các con một lần. Đợi hai vợ chồng tới, nhìn khắp nơi, cuối cùng gật đầu: “Ừm, rất tốt, xem ra ba đứa không cần ba mẹ quá hao tâm tổn sức, cũng có thể sống tốt.”

Họ thấy Diệp Hoan sắp xếp nhà cửa đâu ra đấy, cuộc sống của ba đứa thoải mái dễ chịu, không lo ăn uống, hai vợ chồng tới mấy lần liền yên tâm.

Bởi vì chỉ có cuối tuần là thời gian nghỉ ngơi, Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh cũng bận, đợi tới sau này, cứ cách hai ba tuần họ mới đi thăm các con một lần; sau này nữa, cách một tháng một lần.

Các con quá xuất sắc, ba mẹ ủy quyền ngày càng nhiều, không cần họ lo lắng, các con đều xử lý ổn thỏa rất nhiều việc, đặc biệt là nhờ cô nhóc cừ khôi trọng sinh Diệp Hoan.

Diệp Hoan cũng thấy may mắn vì đã bái được một sư phụ tốt, trong tay không thiếu tiền, còn có không gian, có thể âm thầm tự trợ cấp ăn uống trong nhà, cho nên cho dù ba chị em rời khỏi ba mẹ cũng không khiến bản thân chịu thiệt.

Diệp Hoan vì tiết kiệm tiền chợ, cũng sợ nguyên liệu bán bên ngoài phun nhiều hóa chất, cô đã trồng đủ rau ăn trong mảnh đất trống trong không gian. Cô cảm thấy để trống đất quá lãng phí, bèn đến chợ Hoa Điểu mua giống cây ăn quả, lén lút trồng trong không gian, hi vọng sau này có thể ăn được trái cây trong không gian.

Dù sao thì vệ sinh thực phẩm sau này khiến rất nhiều người lo lắng, Diệp Hoan cũng là phòng ngừa trước, chuẩn bị cho d.ục v.ọng ăn uống.

Diệp Hoan luôn suy nghĩ con đường kiếm tiền phù hợp, nhưng cô là một học sinh nghèo, học tập mới là chuyện quan trọng nhất, không thể vì kiếm tiền mà ảnh hưởng việc học, cho nên con đường kiếm tiền có hạn, ít nhất không thể tốn quá nhiều thời gian của cô. Như vậy đã hạn chế rất lớn hành động và mạch tư duy của Diệp Hoan.

Nói cách khác có thể lợi dụng không gian bán rau. Trồng rau phải tốn rất nhiều thời gian và thể lực, bán rau cũng vậy. Cho dù cô dành thời gian trồng, cũng không có thời gian đi bán. Huống hồ cô có rất nhiều bạn học ở thành phố, cô còn là người nổi tiếng ở lớp 6, lúc trường mở đại hội toàn thể giáo viên học sinh, cô từng phát biểu, rất nhiều người đều biết cô. Lỡ như cô đi bán rau, bị học sinh nào đó nhìn thấy thì lộ tẩy mất.

Sao Diệp Hoan lại bán rau, cô nhập rau ở đâu để bán? Cô không thể gánh được việc truy hỏi này.

Để đảm bảo, Diệp Hoan không lợi dụng không gian làm giàu. Có thể lén lút trồng chút rau tự ăn, cô đã rất mãn nguyện rồi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 119: Chương 119



Nhưng lúc dạo chợ Hoa Điểu, Diệp Hoan phát hiện một con đường kiếm tiền khá khả thi. Bởi vì chưa từng nghiên cứu đồ cổ, Diệp Hoan vô ý mở Mắt Âm Dương, cô phát hiện thế mà lại có thể nhìn thấy sự khác biệt giữa đồ cổ thật sự và hàng nhái, chúng mang màu sắc khác nhau. Vì sao Diệp Hoan có thể nhanh chóng nhìn ra được, bởi vì chợ nhiều hàng giả, đồ cổ mang màu sắc ít, cho nên Diệp Hoan nhanh chóng nghĩ thông cách thức bên trong.

Diệp Hoan lập tức ý thức được cô có thể thông qua mua bán đồ cổ kiếm tiền. Loại làm ăn này ít tiền vốn, lợi nhuận lớn, rất nhanh có thể tích lũy một số tiền lớn. Cô định dựa vào Mắt Âm Dương phân biệt đồ cổ kiếm tiền trước rồi tính.

Diệp Hoan vốn chưa từng nghiên cứu đồ cổ, cũng không biết phân biệt đồ cổ bằng cách nào, càng không có suy nghĩ thu thập hàng loạt đồ cổ, sau này luôn dựa vào đồ cổ kiếm tiền. Hiện giờ mà nói, đây là con đường kiếm tiền khá nhẹ nhàng, bởi vì cô có máy gian lận. Đương nhiên, gặp phải đồ vật khá thích, cô có thể tự giữ lại.

Tuy Diệp Hoan định thông qua mánh hời kiếm tiền, nhưng cô mánh hời cô muốn có hơi đặc biệt, không phải mánh hời thông thường mà là mánh hời mang theo âm khí.

Diệp Hoan đã suy nghĩ, kiếp này nếu cô kiếm mánh hời, có thể cắt tài lộ của người khác trong kiếp trước. Lỡ như kiếp trước có người dựa vào mánh hời phát tài, nếu mánh hời này để cô kiếm mất, vậy chẳng phải là cắt tài lộ của người ta sao? Nếu thật sự có chuyện như vậy, trong lòng cô sẽ khó chịu.

Sau khi cân nhắc, Diệp Hoan quyết định nhặt đồ cổ mang âm khí về, sau đó dựa vào bùa trừ tà của cô xua đuổi âm khí trên đồ cổ, rồi bán đi, như vậy coi như là một món công đức, cô cũng có thể yên tâm kiếm tiền. Dù sao thì đồ vật mang theo âm khí bị người bình thường mua về sẽ ảnh hưởng tình trạng tinh thần và sức khỏe của người mua hoặc người nhà.

Đồ cổ ít âm khí có thể mang tới cảm giác khó chịu cho người ta ở một mức độ nhất định, ví dụ toàn thân vô lực, ra mồ hôi, sẽ dần suy giảm sức khỏe của người tới gần; đồ cổ nặng âm khí, chẳng những có thể phá hoại sức khỏe của người ta, còn có thể khiến người ta gặp ác mộng liên miên, thậm chí khiến tinh thần hỗn loạn, xuất hiện ảo giác…

Cho nên vừa hay cuối tuần hai em trai ra ngoài đá bóng, đánh bóng, Diệp Hoan liền đi dạo chợ đồ cổ Hoa Điểu, đặc biệt mở Mắt Âm Dương tìm kiếm đồ cổ mang âm khí.

Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương quan sát suốt chặng đường, thời gian dừng lại trước quầy hàng không dài, cho nên có vài chủ quầy tưởng cô dạo chơi, không có tiền mua.

Một cô bé xinh đẹp dạo trước quầy đồ cổ, chủ quầy đều cho rằng đứa trẻ này tò mò, cũng có thể là thích trang sức bày trên quầy. Không phải bé gái đều thích đẹp sao, thích trang sức không sai.

Diệp Hoan nhanh chóng tìm tới mấy món trang sức mang theo âm khí, vừa hay là mấy con giáp điêu khắc từ bạch ngọc, có bò, hổ, ngựa, khỉ, gà, trông phẩm tướng không phải quá tốt, nhưng Diệp Hoan có thể thông qua Mắt Âm Dương nhìn thấy trên con giáp chẳng những mang theo âm khí, còn vấn vít khí tức cổ vật màu trắng sữa nồng đậm. Nhưng không biết chủ quầy bán bộ con giáp này thế nào.

Diệp Hoan là người từng đọc tiểu thuyết, biết nhìn trúng thứ gì trên quầy hàng này, không thể trực tiếp mua, nếu không sẽ bị chủ quầy c.h.é.m giá. Bởi vì người tới đây mua đồ phần lớn là gặp phải thứ mình thích mới mua, cho nên rất nhiều chủ quầy vin vào tâm lý này mà c.h.é.m giá.

Diệp Hoan ngồi xổm xuống, giả bộ nhìn trang sức, hỏi chủ quầy: “Ông ơi, vòng tay này bao nhiêu tiền?”

Lúc quyết định chủ yếu muốn mua mấy con giáp, Diệp Hoan đã có chuẩn bị tâm lý phí nước bọt mặc cả rồi.

Không ngờ chủ quầy là một người thành thật, lão đầu cười ha ha nói: “Nhìn cô bé biết ngay là học sinh, trong tay không có bao nhiêu tiền. Vòng tay này làm từ pha lê, rất rẻ, cháu muốn mua thì trả một tệ là được, không kiếm được mấy hào của cháu.”

Lúc này Diệp Hoan mới dùng Mắt Âm Dương nhìn dung mạo của ông chủ quầy, quan sát sơ qua, nhìn ra ông chủ quầy mắt chính môi dày, tài vận rất tốt, là một người thành thật, không phải ông chủ sẽ c.h.é.m giá.

Diệp Hoan hơi yên tâm, cười hỏi chủ quầy: “Ông ơi, mấy cái này là con giáp sao, trông rất đáng yêu, mấy con giáp này bán thế nào?”

Chủ quầy nói: “Đây là đồ cũ ông thu từ quê lên, không rẻ, sợ cô bé không mua nổi.”
 
Back
Top Bottom