Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 90: Chương 90



Lúc xe máy lái tới, khoảng cách gần Diệp Hoan nhất. Đợi cô phát hiện xe máy lao thẳng về phía cô, người ngồi phía sau vươn tay nắm lấy quần áo sau lưng cô, muốn kéo cô lên xe.

Nếu kéo Diệp Hoan lên, vừa hay đè lên người đứa trẻ bên dưới.

Diệp Trường Vinh đang định ngăn chiếc xe lại hỏi, không ngờ hai người trên xe máy lại cướp con trước mặt ông, đúng là gan to bằng trời, không coi pháp luật ra gì, h.i.ế.p người quá đáng…

Thấy con gái sắp bị bắt đi, Diệp Trường Vinh tức giận chạy tới, muốn bắt lấy Diệp Hoan bị kéo đi.

Diệp Hoan thì sao, tuy không phòng bị bị người xấu kéo áo, nhưng thân thủ của cô linh hoạt, cộng thêm đã tu luyện nguyên khí, khí lực đủ lớn, cô phản ứng nhanh nhạy, dùng hai chân đạp xe máy, còn thuận tiện cứu bé trai bị người xấu ấn giữ bằng một tay xuống.

Bé trai vốn đang khóc quấy, khung cảnh trước mắt càng dọa cậu ta sợ hãi, sợ tới mức khóc oa oa thật to, còn thường hàm hồ gọi tìm ba mẹ.

Diệp Hoan đặt bé trai sang một bên, thuận tiện gọi: “Ba, họ là người xấu, bắt lấy họ.”

Diệp Trường Vinh thấy con gái tự thoát khỏi sự khống chế của người xấu, ông lập tức ra tay bắt người.

Hai người xấu này là lưu manh cả ngày ăn chơi cờ b.ạ.c trong phố, bởi vì cược thua tiền, thiếu tiền, lén lút lái xe máy của gia đình tới làm chuyện thất đức. Chúng nghe được từ trong miệng của bạn bè xấu, bán một bé trai được hơn ngàn tệ nên mới có tư tưởng buôn bán trẻ em.

Chúng muốn tiện tay bắt Diệp Hoan đi chỉ đơn thuần là quá khích, đột nhiên nảy sinh suy nghĩ này. Nhưng không ngờ đụng phải mìn, tìm đường c.h.ế.t cho mình.

Tuy chúng có chút sức có thể dễ dàng khống chế trẻ con, nhưng chúng vốn không thể so được với Diệp Trường Vinh đã được huấn luyện.

Vừa hay trên yên sau xe máy có dây thừng, dùng để trói người thì vừa hay. Diệp Trường Vinh trói chặt người lại.

Hai thằng nhóc biết người xấu muốn bắt Hoan Hoan đi, đợi ba trói người xấu lại, chúng còn lên đá hai tên khốn đó hả giận.

Nếu là trước kỳ nghỉ hè, Diệp Đông và Diệp Nam vốn không biết đánh ở đâu thì đau; nhưng từ sau khi theo Kỷ sư phụ học võ, chúng đã có kinh nghiệm đánh người, đánh người xấu đặc biệt đánh ở nơi đau.

Lúc này Diệp Hoan mới rảnh mở Mắt Âm Dương quan sát hai tên xấu xa. Kết quả phát hiện bên thiên trung của chúng có màu đen, khí đen ở ấn đường chạy thẳng vào thiên trung, hai má xanh ngắt, nhìn một cái là biết chúng mang mệnh tướng vào tù, khó thoát khỏi nạn lao ngục.

“Ba, bây giờ nên làm thế nào?”

Người xấu đã bị bắt, nhưng họ đang ở trên đường, còn có một đứa trẻ bị bắt, còn có một chiếc xe máy, rốt cuộc nên xử lý thế nào. Diệp Hoan còn nhỏ, chỉ có thể nghe theo ba.

Diệp Trường Vinh nghĩ: Để con ở lại ở cùng người xấu đã bị trói chắc chắn không được, ông không yên tâm; nhưng để con lên trấn báo tin cho đồng nghiệp đang trực ban, ông cũng không yên tâm, lỡ như trên đường còn có bọn buôn người bắt trẻ con thì sao?

Thế là Diệp Trường Vinh trói hai tên xấu ở hai bên xe máy, cho mỗi người đi một bên; lại bảo đứa trẻ được Diệp Hoan dỗ nín khóc ngồi lên xe máy; ba đứa con vẫn đi bộ; Diệp Trường Vinh đẩy xe máy, bọn họ nhanh chóng di chuyển.

Trên đường Diệp Trường Vinh thuận tiện thẩm vấn chúng, biết nguyên nhân bắt trẻ con là vì kiếm tiền đi đánh bài, khiến ông tức tới mức suýt đánh hai tên này một trận.

Một nhóm người đi lên trấn, rất nhanh có người nhìn thấy tổ hợp kỳ quái này của họ.

“Công an Diệp, anh ra ngoài bắt người xấu, sao còn dẫn theo con?”

Diệp Trường Vinh: “Không phải, hôm nay là cuối tuần, tôi về nhà. Hai tên này là tôi gặp được ở trên đường về, chúng lái xe máy bắt trẻ nhỏ trong thôn. Đứa trẻ này là đứa bị bắt, vẫn chưa biết là con cái thôn nào?”

“Cái gì, thế mà lại chạy tới trấn Phượng Hoàng chúng ta bắt cóc trẻ con, muốn c.h.ế.t à, xem tôi có đánh chúng sưng mặt bầm mày không, chúng không biết sự lợi hại của trấn Phượng Hoàng chúng ta!”

Rất nhiều người nghe nói hai người này là bọn bắt cóc trẻ con, hận không thể lập tức lột da rút gân chúng. Cho dù Diệp Trường Vinh lên tiếng can ngăn, hai người vẫn bị người đi đường đánh cho mấy trận.

Hễ là ai có con cái trong nhà, nhìn thấy bọn buôn người liền hận không thể đánh c.h.ế.t chúng. Chúng bắt con đi, bán được tiền tận hưởng niềm vui, nhưng gia đình mất đi con cái lại trở thành bi kịch, không phải ba ngốc mẹ điên thì cũng là cả nhà đi tìm con, một đi không trở lại, lúc nào tìm được con mình mới coi như là xong xuôi. Nhưng thế giới rộng lớn, biển người mênh mông, đứa con ngay cả chút tin tức cũng không có, người lớn đi đâu mới có thể tìm được con bị mất đây? Tỉ lệ tìm lại được rất rất nhỏ, có người thậm chí còn mang theo tiếc nuối không tìm thấy con mà rời khỏi thế giới…

Diệp Trường Vinh cũng căm hận bọn buôn người, ông chỉ ngăn cản ngoài miệng, chỉ cần những người này không đánh c.h.ế.t chúng, ông không quản quá nhiều.

Cho nên bọn buôn người bị lộ tẩy, ăn mấy đấm, mấy bạt tai, mắt thâm như gấu trúc, mũi chảy máu, cho tới tận đồn công an mới được giải thoát.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 91: Chương 91



Hai tên buôn người: Mẹ ơi, lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ buôn con nít, đã bị người ta bắt, sao lại xui xẻo như vậy?

Họ bị người đi đường đ.ấ.m đá, vào đồn công an liền ngoan ngoãn khai hành vi phạm tôi. Tuy hai người bắt cóc không thành nhưng không có nghĩa họ vô tội, thế là cuối cùng bị nhốt vào nhà giam chịu giáo dưỡng.

Còn chiếc xe máy bị lái trộm đó, chủ nhân chiếc xe càng khổ, không làm gì hết đã bị họ hàng liên lụy, xe máy thành công cụ phạm tội, dĩ nhiên không thể dễ dàng trả cho chủ nhân. Cuối cùng chủ nhân chiếc xe máy nộp một khoản tiền phạt, lại bị công an dạy dỗ một trận mới cho anh ta lãnh xe ra.

Diệp Trường Vinh giao tội phạm cho đồng nghiệp trực ban, dặn dò sự việc xong xuôi mới dẫn con về nhà, bây giờ trời cũng không còn sớm nữa.

Sau khi về tới nhà, Diệp Trường Vinh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của vợ. Ông nhớ vẫn chưa hỏi vợ: “Sao em lại đột nhiên về nhà một mình?”

Lý Vệ Hoa vui vẻ gọi chồng và con vào nhà: “Tối nay ăn sang, em đã chuẩn bị xong hết rồi!”

Trên bàn bày mấy món thịt như gỏi thịt đầu heo, thịt xào rau,…

Vốn dĩ Lý Vệ Hoa muốn chúc mừng vì đã có được một số tiền trên trời rơi xuống, bà nấu một bàn thức ăn thịnh soạn. Trước đây bình thường không lễ lộc tết nhất bà không có phóng khoáng như vậy, có thể thấy lần này là chuyện tốt thật sự, hơn nữa còn vô cùng tốt, tiêu tiền rất lỏng tay.

Vợ càng giấu, Diệp Trường Vinh càng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.

“Vợ, rốt cuộc là chuyện gì, thần thần bí bí, còn không mau nói với anh!”

Lý Vệ Hoa thấy chồng thiếu kiên nhẫn, mới nói: “Hoan Hoan, Đông Đông, Nam Nam, các con rửa tay rồi ăn cơm, mẹ nói chuyện với ba chút.” Bà nói xong liền kéo chồng vào phòng ngủ của hai người.

Lý Vệ Hoa mở khóa chiếc rương để quần áo và tiền ra cho chồng xem: “Anh tới đây xem, hôm nay ba đứa con nhà chúng ta đã đào được cái gì?”

Diệp Trường Vinh: Nói thẳng ra không phải xong rồi sao, rốt cuộc là thứ gì? Ông ngó đầu nhìn vào trong rương, sau đó nhìn thấy hai cái hũ.

Hũ này không khác với hũ đựng dưa muối trong nhà, thế là khóe miệng Diệp Trường Vinh mang theo ý cười, ông hỏi: “Vợ, em cất hũ dưa muối vào trong rương làm gì, không sợ quần áo dính mùi?”

Lý Vệ Hoa liếc chồng một cái: “Anh đừng nói bậy, em cũng không ngốc, có thể để hũ dưa muối trong rương sao?” Lý Vệ Hoa thúc giục: “Mau mở ra xem xem là biết liền.”

Lúc này Diệp Trường Vinh mới mở nắp hũ ra, nhìn thấy rất nhiều viên đại đầu: “Đây…đây là từ đâu ra?” Diệp Trường Vinh kinh ngạc tới mức nói lắp.

Lý Vệ Hoa đắc ý nhìn chồng nói: “Trưa nay ba đứa con dẫn em lên núi mang về, nói là buổi sáng chúng lên núi chơi phát hiện được.”

“Chúng phát hiện ở núi nào?”

“Còn có thể ở đâu, đương nhiên là ở trên núi Ngọc Tuyền gần thôn nhất…” Lý Vệ Hoa kể chuyện Diệp Hoan nói với bà cho chồng nghe.

Diệp Trường Vinh nhíu mày hỏi: “Nói như vậy, những thứ này là do Chiến Thần phát hiện trước?” Sau đó ông bắt đầu kiểm kê có bao nhiêu vàng bạc.

“Đúng vậy, là nó phát hiện trước. Vốn là Hoan Hoan bồng nó về nhà, em còn chê nuôi nó lãng phí đồ ăn lãng phí thời gian, không ngờ Chiến Thần quá lợi hại, thế mà lại vô ý đào ra được hai cái hũ bảo bối, may mà lúc đầu không thuận theo ý của em đuổi nó đi.” Lý Vệ Hoa không thích nuôi chó nuôi mèo lắm, bà chê phiền. Nếu không phải ba đứa con kiên trì tự nuôi, chắc chắn bà sẽ không nuôi, có lẽ sẽ đưa Chiến Thần cho nhà hàng xóm nuôi.

Cho nên nói bây giờ Lý Vệ Hoa nghĩ tới, bà cảm thấy vô cùng may mắn vì đã không cho Chiến Thần cho người khác, nếu không số tiền trên trời rơi xuống này chưa chắc tới phiên nhà mình có được.

Lý Vệ Hoa đột nhiên nghĩ ra gì đó, trừng mắt cảnh cáo chồng: “Tuy đây là tiền trời cho, nhưng không cho phép anh chia cho người khác, hoặc là muốn xung công. Đây là do các con đào được, sau này giữ cho chúng.”

Diệp Trường Vinh dừng một lúc mới đáp: “Nếu đã là của các con đào được thì giữ cho chúng đi.”

Diệp Trường Vinh biết đồ đào được ở đâu, đoán có lẽ đây là tiền riêng của ai đó lén lút giấu đi. Nhìn niên đại của những thứ này, có lẽ là giấu lúc chiến loạn, chỉ là không biết vì sao những năm nay không ai tới lấy. Dù sao thì đây cũng không phải là tài vật chung, nếu đã do các con đào được, ông sẽ ích kỷ một lần, giữ cho chúng hết. Mặc kệ sau này các con làm gì, đây đều là gia sản để cho chúng.

Lý Vệ Hoa nghe chồng đồng ý, lập tức cười không khép được miệng, nhưng bà rất nhanh lại lo lắng hỏi: “Hai hũ này để trong rương có an toàn không, có bị trộm không?”

Diệp Trường Vinh suy nghĩ nói: “Rương gỗ, loại khóa này khá dễ cạy, không quá an toàn. Anh thấy vẫn nên đắp bùn bịt hũ lại, đào cái hố giấu đi thì hơn.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 92: Chương 92



Lý Vệ Hoa lập tức gật đầu nói: “Em cũng cảm thấy như vậy, chiều nay sau khi suy nghĩ xong em giấu hũ trong rương, nhưng lại không dám ra ngoài mua đồ, sợ bị người khác trộm mất. Nghĩ lại đào cái hố chôn đi an toàn hơn, dù sao thì trộm trộm đồ cũng sẽ không đào hố khắp nơi…”

Tối đó, Diệp Trường Vinh nhào bùn xong, đợi các con đi ngủ, ông và vợ bịt hũ lại, sau đó đào hố chôn. Hai vợ chồng định đợi sau khi các con lớn, lấy đồ ra chia cho chúng.

Sau đó hai vợ chồng dặn dò con, không cho chúng nói chuyện đào được đồ trên núi ra, chuyện này cứ trôi qua như vậy.

Diệp Hoan biết ba mẹ đã giấu vàng bạc xong, cũng gạt chuyện này đi.

Vốn dĩ Diệp Hoan định cùng hai em trai vượt cấp, nhưng nếu làm thế, dường như khiến các em không hưởng thụ được niềm vui tuổi thơ nữa, cho nên Diệp Hoan từ bỏ kế hoạch đó. Nhưng họ vẫn theo Lâm Nghi Song học, nghe bà ấy giảng câu chuyện lịch sử, phong tục địa lý các nơi, nghe cũng rất thú vị.

Ban ngày Diệp Hoan chuyên tâm học tướng học bói toán. Bởi vì cô có truyền thừa sắn có, còn có Kỷ đạo trưởng giảng giải và dẫn cô đi khắp nơi bói toán, cho nên cô học vô cùng nhanh, kết hợp với Mắt Âm Dương giúp cô có thể nhìn thấu bản chất, Diệp Hoan đã học được cách xem tướng rất thuần thục.

Sau khi Diệp Hoan học xem tướng, chắc chắn thường thông qua quan sát người xung quanh, lần lượt đối ứng nhìn xem họ có phù hợp với quẻ bói mà cô nhìn ra không, sau đó Diệp Hoan phát hiện một chuyện khiến cô khó chấp nhận.

Từ trên mặt ba mẹ mình, cũng tức là mặt của Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, cô nhìn ra được họ chỉ có mệnh sinh con trai, trong mệnh vốn không có con gái.

*

Lần đầu tiên Diệp Hoan phát hiện chân tướng, đầu óc cô ngơ ra, luôn trốn trong phòng một mình suy nghĩ thân thế của mình, không dám ra ngoài hỏi ba mẹ sự thật.

Diệp Hoan tin tướng học mà cô học, chắc chắn mình không phải con ruột, nhưng rốt cuộc là vì sao?

Diệp Hoan bắt đầu nhớ lại những chuyện trong kiếp trước, phát hiện hầu như ba mẹ đều đối xử với mình rất tốt, tuy thi thoảng mẹ sẽ thiên vị, nhưng Diệp Hoan cho rằng đó là bởi mẹ coi trọng con trai hơn, cũng tức là nói mẹ hơi trọng nam khinh nữ. Ở nông thôn, hiện tượng này rất thường thấy, cho nên Diệp Hoan chưa từng cảm thấy kỳ quái.

Sau đó Diệp Hoan nhớ tới lúc cô hỏi lai lịch của vòng la bàn, hình như ba mẹ như muốn nói lại thôi, không biết nên trả lời cô thế nào. Lẽ nào vì vòng cổ la bàn liên quan tới thân thế của cô, cho nên ba mẹ mới không nói với cô?

Diệp Hoan càng nghĩ kỹ lại càng phát hiện có quá nhiều manh mối. Kiếp trước cô chỉ trưởng thành trong gia đình, cũng chưa từng nghe nói tin đồn cô được nhận nuôi, cho nên mới chưa từng nghi ngờ thân thế của mình. Không nói những chuyện khác, chỉ nói về tướng mặt, dung mạo của cô thật sự không có điểm giống nào so với người nhà, trước đây cô tưởng là do khác trứng, xem ra có lẽ không phải.

Nhưng nếu cô không phải là con gái của ba mẹ, vậy thì là con gái của ai, ba mẹ ruột vì sao lại vứt bỏ cô?

Nếu cô được nhận nuôi, vì sao không có tin đồn thất thiệt nào? Diệp Hoan bắt đầu suy đoán, khi cô được ba mẹ nhận nuôi, có lẽ là trước lúc hai em trai sắp chào đời, khi đó trong nhà không có người ngoài, có lẽ có thể vừa khéo che giấu bà đỡ và người thân.

Lẽ nào cô vừa chào đời đã bị ba mẹ ruột vứt bỏ rồi sao? Có lẽ ba mẹ cô là người trọng nam khinh nữ, vì sinh con trai mới vứt bỏ đứa con gái vừa chào đời là cô. Diệp Hoan nghĩ tới khi cô chào đời, vừa hay là lúc tổ kế hoạch hóa gia đình điều tra khá nghiêm, ba mẹ ruột cô thấy sinh con gái, có thể nhân lúc trời tối ném cô ở lân cận căn nhà hiện tại, sau đó để ba nhặt được cô, coi là con ruột mà nuôi dưỡng…Diệp Hoan cảm thấy suy đoán này là có khả năng nhất.

Sau khi suy đoán, Diệp Hoan lại không muốn hỏi ba mẹ rốt cuộc đã có chuyện gì. Cô đã suy nghĩ, bây giờ cô còn nhỏ, cho dù hỏi, chỉ có thể vô cớ dấy lên sóng gió trong nhà, không làm được gì khác.

Hơn nữa mặc kệ ba mẹ ruột dùng lý do gì vứt bỏ cô, trong lòng Diệp Hoan luôn cảm thấy không thoải mái, tạm thời không muốn tìm họ. Cho dù muốn tìm, cũng là lén lút tìm. Diệp Hoan nghĩ, ba mẹ nuôi cô nhiều năm như vậy, nếu cô trắng trợn tìm ba mẹ ruột, ba mẹ hiện tại chắc chắn sẽ đau lòng.

Ơn sinh không bằng ơn nuôi dưỡng, ở trong lòng Diệp Hoan, cô càng để ý tới ba mẹ hiện tại hơn. Còn ba mẹ ruột, dù sao thì kiếp trước cho dù cô học xong đại học, lúc cuối đời cũng không có ai tới nhận đứa con gái là cô, có gì để lưu luyến chứ.

Sau khi biết mình không phải là con gái ruột của ba mẹ, Diệp Hoan từ luống cuống, bàng hoàng, cuối cùng bình tĩnh đối mặt với tất thảy.

Tuy chuyện này không thể thương lượng với ba mẹ, nhưng nói với sư phụ cũng không sao, chắc chắn sư phụ sẽ giữ bí mật giúp cô, nói không chừng còn có kiến nghị tốt.

Sau đó Diệp Hoan nói chuyện mà mình phát hiện cho sư phụ biết.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 93: Chương 93



Kỷ sư phụ nói: “Thực ra từ sau khi ta xem tướng mặt của ba mẹ con, ta đã nhìn ra rồi, quả thực con không phải là con gái ruột của ba mẹ hiện giờ.”

“Sư phụ, vậy sao trước đây người không nói cho con biết chứ?”

“Khi đó không phải cho rằng con còn nhỏ, sợ con biết xong sẽ không chịu đựng được sao.”

Diệp Hoan nín thinh nhìn sư phụ. Được thôi, quả thực là sư phụ đã cân nhắc và suy nghĩ cho cô.

Kỷ sư phụ hỏi: “Vậy con muốn như thế nào? Có muốn tìm ba mẹ ruột của con không, nếu muốn tìm, ta có thể giúp con.”

Đối với Kỷ sư phụ mà nói, đồ đệ Diệp Hoan này thân thiết với ông hơn ai hết, dĩ nhiên ông ấy sẽ đứng bên Diệp Hoan suy nghĩ cho cô nhiều hơn.

Diệp Hoan: “Sư phụ, tạm thời con không muốn tìm ba mẹ ruột, chỉ là sau khi biết trong lòng hơi khó chịu, muốn nói chuyện với người thôi.”

Kỷ sư phụ biết Diệp Hoan khác với đứa trẻ bình thường, tư tưởng của cô chín chắn hơn nhiều. Ông cũng không dỗ dành đồ đệ như trẻ nhỏ, mà thảo luận sự tình với cô.

“Thực ra cho dù con có suy nghĩ tìm ba mẹ ruột cũng không lạ. Con có thể tìm được ba mẹ ruột con trong tình huống không kinh động tới ba mẹ hiện tại. Còn sau khi tìm được có nhận hay không, tùy tâm ý của bản thân con.”

Nhưng chung quy Diệp Hoan vẫn tò mò ba mẹ ruột là ai, nhưng cô cho rằng ba mẹ ruột vứt bỏ cô, nhất thời khó bình tâm, mới không muốn lập tức tìm ba mẹ ruột. Nếu tìm được ba mẹ ruột, mà quả thực ba mẹ ruột vứt vỏ cô trước, cô sẽ không nhận họ; nếu là vứt bỏ cô bởi vì bất đắc dĩ, cô có thể sẽ cân nhắc nhận người thân.

Diệp Hoan nghe sư phụ nói xong, hỏi: “Sư phụ, trong huyền học có cách tìm được người thân không?”

Sau này có kỹ thuật kiểm tra gen có thể giúp kiểm chứng có phải là quan hệ thân thích không, nhưng như thế không phải quá phiền phức sao? Còn dễ khiến mọi người biết hết.

Kỷ sư phụ lập tức đáp: “Có, bây giờ ta có thể dùng m.á.u của con, giúp con vẽ một tấm bùa tìm người thân. Bùa tìm người thân là bùa có thể tìm thân duyên huyết mạch, nhưng phạm vi nó bao quát khá nhỏ, chỉ có người thân cách gần con, bùa tìm người thân mới có phản ứng.”

“Sư phụ, bây giờ con chưa nghĩ tới tìm ba mẹ ruột, đợi con tự học được vẽ bùa rồi tính chuyện tìm họ sau.” Diệp Hoan nói xong tâm tự với sư phụ, trong lòng nhẹ đi rất nhiều. Cô tìm được cách vẽ bùa tìm người thân trong ký ức truyền thừa, định sau này phải học được cách vẽ loại bùa này.

Diệp Hoan đã không định tìm ba mẹ ruột, cuộc sống vẫn trôi qua yên bình. Có lẽ bởi vì biết cô không phải là con gái ruột, lúc đối mặt với ba mẹ, Diệp Hoan luôn vô thức quan sát tướng mạo của ba mẹ và cách làm của họ, ví dụ bình thường họ có thái độ gì với cô và hai em trai.

Diệp Hoan phát hiện có thể bởi vì ba là quân nhân giải ngũ, khá công chính, bình thường đối xử với cô và các em trai không có khác biệt quá lớn, thậm chí còn thương Diệp Hoan hơn, bởi vì cô là con gái, ba cho rằng hai em trai nên bảo vệ chị gái không bị bắt nạt. Mà mẹ bình thường cũng đối xử rất tốt với Diệp Hoan, nhìn từ thái độ của mẹ, vốn không nhìn ra cô không phải con ruột.

Diệp Hoan: Xem ra chỉ có lúc đối mặt với chuyện lớn, mẹ mới sẽ thiên vị em trai hơn. Dù sao thì em trai là con ruột của bà, thiên vị chúng là điều nên.

Lúc này, Diệp Hoan hoàn toàn buông xuống những chuyện xảy ra khi họ vào đại học ở kiếp trước, bỏ suy nghĩ cho rằng mẹ thiên vị.

Chính vì Diệp Hoan biết mình không phải con ruột, cô cảm thấy mình không nên tiếp nhận vô điều kiện cái tốt mà ba mẹ dành cho cô, cô nên làm tốt hơn, để ba mẹ không thể nuôi cô uổng phí được.

Thế là lúc rảnh rỗi, Diệp Hoan sẽ giúp ba mẹ làm một số việc nhà có thể làm được, quét nhà, lau bàn, giặt đồ, còn có nấu cơm, những việc vặt này cô từ từ nhúng tay vào làm.

Lý Vệ Hoa thấy con gái hiểu chuyện, biết giúp đỡ làm việc nhà, bà vô cùng vui. Nhưng Lý Vệ Hoa nhớ tới lời của mẹ chồng, còn có chuyện đào được bảo vật lần trước, cho rằng có thể con gái thật sự là “mệnh quý nhân”, không nỡ sai con gái làm việc nhà.

Mỗi lần bà nhìn thấy Diệp Hoan làm việc liền nói: “Hoan Hoan, quần áo bỏ trong chậu là được, đợi mẹ rảnh sẽ giặt, không cần con giặt. Con còn nhỏ, sức yếu, giặt không sạch.”

Đây đương nhiên là cách nói do Lý Vệ Hoa không muốn cho con gái làm việc nhiều.

Nếu không bà sẽ nói: “Ôm củi để Đông Đông Nam Nam làm là được, chúng là con trai, bẩn một chút đen một chút cũng không sao.”

Mặc kệ thế nào, quả thực Diệp Hoan đã cảm nhận được tình yêu của ba mẹ dành cho cô, điều này khiến cô càng thêm hiểu chuyện. Đồng thời, Diệp Hoan cảm thấy cô không có tư cách tùy hứng ở trước mặt ba mẹ. Là con gái ruột, Diệp Hoan cũng sẽ không tùy hứng, huống hồ cô không phải con gái ruột.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 94: Chương 94



Đợi khi Diệp Hoan tới nhà bà nội gặp được chú ba lần nữa, chú ba lại thay đổi thái độ như cũ với cô, cũng chỉ cười cười lúc Diệp Hoan chào ông ta, nói thêm vài câu khen ngợi, không còn nhiệt tình giống lần trước.

Diệp Hoan không biết chú ba nghĩ thế nào, cũng không quan tâm. Chú ba cũng không phải là ba cô, không cần cô nhọc lòng như thế.

Diệp Trường An vốn chưa từng nhắc chuyện muốn thăng chức ở nhà, bởi vì Diệp Trường An biết, cho dù ông ta nhắc tới, trong nhà cũng không giúp được ông ta cái gì. Chi bằng sau khi có tin tốt rồi mới nói với ba mẹ, khiến họ vui.

Đáng tiếc là lần này Diệp Trường An không được chọn làm trưởng khoa, mà là một trưởng khoa từ nơi khác điều tới. Có người đột nhiên chen ngang, nghe nói trưởng khoa mới tới có chút bối cảnh. Còn bối cảnh gì, Diệp Trường An tạm thời chưa hỏi thăm rõ, nhưng ông ta biết mấy năm gần đây mình không thể thăng chức được, điều này khiến tâm trạng ông ta vô cùng chán nản.

Sau đó Diệp Trường An nghĩ tới lần trước ông ta mua hộp bút cho cháu gái, cũng không ké được “quý khí” của cháu gái, xem ra thầy bói nói chưa chắc chuẩn, nói không chừng là một tên lừa đảo đã gạt mẹ ông ta.

*

Cuối thu, thời tiết ngày càng lạnh, mọi người cảm thấy mùa thu thu chưa qua vài hôm, sớm tối trong chớp mắt đã có cảm giác lập đông rồi.

Sau khi trồng vụ thu, thời tiết lạnh dần, việc đồng áng cũng ngày càng ít đi, người dân bắt đầu bận rộn chuẩn bị củi đón mùa đông.

Kỷ Chấn Hoa trải qua mấy tháng này, đã vô cùng hiểu rõ về trấn Phượng Hoàng. Ông thông qua khảo sát, lại tìm chuyên gia thảo luận, trấn Phượng Hoàng muốn giàu có lên, tạm thời chỉ có thể dồn sức vào ruộng đồng.

Muốn giúp nông thôn làm giàu, điều mà hầu hết người dần đều kỳ vọng chính là gặt nhiều lương thực. Giống lúa trồng cho vụ thu năm nay chính là giống lúa tăng sản lượng do Kỷ Chấn Hoa liên hệ với viện khoa học nông nghiệp tỉnh, giống lúa có thể đạt được hiệu quả hay không còn phải đợi vụ hè năm sau mới biết được.

Ngoài ra, còn có trồng cây ăn quả, phát triển nuôi cá, hoặc là trồng cây trong lều. Kỷ Chấn Hoa từng so sánh, cảm thấy trồng cây trong lều là cách thu được lợi nhuận nhanh nhất. Hơn nữa ông ấy không hề lo lắng rau dưa sản xuất trong lều sẽ không bán được, nếu không bán được, ông ấy phụ trách liên lạc người bán rau.

Mùa đông chỉ có thể ăn được củ cải trắng, khoai tây và rau khô, rau muối, ăn cả một mùa đông đã đủ rồi, nếu có thể trồng ra rau xanh mướt trước tết bán vào trong phố, chắc chắn không lo không tiêu thụ được. Chỉ là phải xem có ai ủng hộ chuyện này không, ông ấy không biết làm ruộng, không thể tự xới miếng đất dựng lều trồng rau được.

Chỉ là khi Kỷ Chấn Hoa nhắc tới việc mở rộng trồng cây trong lều trong cuộc họp, lại có người đưa ra rất nhiều ý kiến.

“Kỷ trấn trưởng, trồng rau tăng thu nhập là chuyện tốt nhưng dựng lều phải có tiền, còn chưa kiếm được tiền đã phải đầu tư tiền, bình thường người dân sẽ không đồng ý đâu, trừ phi là họ nhìn thấy quả thực lều kiếm được tiền, có lẽ sẽ trồng theo.”

Ý kiến của phó trấn trưởng cũng rất thực tế, không tính là cố ý làm khó Kỷ trấn trưởng.

Còn có người nói: “Dựng lều cần vật liệu gì, nếu có thể thay thế, có lẽ có thể giảm chút tiền, như vậy người dân sẽ đồng ý trồng.”

Đề nghị này đơn thuần là suy nghĩ cho nhân dân. Ví dụ nói xây lều dùng gạch đỏ, có thể đổi thành dùng gạch sống. Gạch sống đều là tự làm, không cần tốn tiền, cùng lắm là phí sức người một chút, nóc lều có thể dùng mành cỏ, nông thôn không thiếu mành cỏ để dùng.

Tóm lại, có thể tiết kiệm thì cố hết sức tiết kiệm, nếu chi phí xây dựng lều thấp và có khả thi, người tầm nhìn rộng sẽ đồng ý làm.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Kỷ trấn trưởng sắp xếp người đến thôn tuyên truyền, xem có ai đồng ý trồng lều không. Nếu có người đồng ý làm, rất nhiều công việc mang tính kỹ thuật đều có chuyên gia giúp đỡ và chỉ dẫn, sẽ không để thôn dân làm bừa.

Diệp Hoan nghe chú Kỷ và ba nói chuyện này, thầm nghĩ: Chú Kỷ quả nhiên có mắt nhìn, giống như kiếp trước, lấy kinh nghiệm từ nơi khác, tìm nhân viên kỹ thuật liên quan, giúp nông dân tay cầm tay xây lều trồng rau. Chẳng bao lâu sẽ có người có mắt nhìn, tư tưởng tiến bộ đồng ý xây lều trồng rau, năm nay sẽ có thể ôm tiền về nhà; sau đó rất nhiều người bắt chước trồng rau trong lều.

Lý Vệ Hoa cảm thấy trồng rau trong lều rất tốt, không nhịn được chen vào nói: “Mùa đông còn có thể trồng được rau, tốt quá rồi, như thế mùa đông sẽ có thể ăn được rau xanh! Mỗi lần tới mấy tháng mùa đông, cả ngày ăn cải trắng, củ cải, người lớn trẻ nhỏ đều ngấy rồi.”

Nói đến chuyện này, Kỷ Chấn Hoa cũng nhìn thấy triển vọng thị trường của việc trồng rau trong lều, mới rút kinh nghiệm tìm nhân viên kỹ thuật làm cái này. Ông ấy làm các phương diện đều tới nơi tới chốn, sẽ không để nông dân ném tiền uổng phí.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 95: Chương 95



Mùa đông năm nay, trấn Phượng Hoàng dấy lên làn gió nóng trồng lều. Có người cảm thấy nếu mùa đông có thể trồng được rau, chắc chắn có thể bán được, trong nhà sẽ có thêm đồng vào, họ bèn xây lều trồng rau trong mảnh đất để dành cho vụ xuân. Còn có người cẩn thận hơn, mình không trồng nhưng trong thôn có người khác trồng, người đó bèn đi dòm ngó, muốn đợi người ta kiếm được tiền rồi năm sau cũng làm theo.

Rất nhiều người đều đặt tâm tư vào cái lều lớn đã xây xong, hôm nay qua xem thử, rau trồng đã nảy mầm chưa; ngày mai đi qua ngó thử, rau hẹ cao bao nhiêu rồi…

Thấy rau nhà người khác cao lên từng ngày, tâm tư của rất nhiều người cũng d.a.o động theo, định đợi người trồng cây trong lều kiếm tiền trước, năm sau họ chắc chắn sẽ trồng.

Đợi tới tháng chạp đều bận sắm sửa tết, gia đình trồng rau trong lều lại không có tâm tư ăn tết, tiếp tục vất vả thu hoạch rau, lấy chăn rách tủ lại, chở vào trấn. Đợi tới trấn, có xe riêng do Kỷ Chấn Hoa sắp xếp tới kéo rau xanh. Những chiếc xe này hầu hết là xe chở hàng của công ty vận chuyển, trực tiếp chở rau xanh tới các đơn vị phát phúc lợi.

Kỷ Chấn Hoa đã sớm bàn bạc xong với đơn vị, giao hàng trả tiền, không chấp nhận ký nợ. Bởi vì nông dân vất vả trồng rau không dễ dàng, tới cuối năm, kiểu gì cũng phải cho họ nhìn thấy được đồng tiền vất vả, chứ không phải cầm tờ giấy trắng do đơn vị in ra ăn tết. Nhìn từng chiếc xe rau xanh biến thành từng xấp tiền mặt, nông dân trồng rau há to miệng, khóe miệng nhếch cao, lúc nói chuyện với người khác cũng rất hùng hồn, nhìn một cái liền biết đã kiếm được tiền.

Điều này khiến nhiều nông dân không trồng rau ghen tỵ, lần lượt nói năm sau cũng phải trồng. Nông dân không sợ khổ, không sợ mệt, chỉ là sợ làm một năm rồi không thu được gì. Chỉ cần có thể kiếm được tiền, cho dù khổ mấy mệt mấy cũng phải làm.

Mà bác cả và bác gái của Diệp Hoan đã nghe lời thằng hai trồng một vụ. Mùa đông giá rau đắt, vụ rau bội thu này đã bán được ngàn tệ, so với chi phí đầu tư, đã sớm kiếm được cả vốn lẫn lời. Tính ra, trồng rau thích hợp hơn trồng lương thực nhiều.

Bác gái đếm từng tờ đại đoàn kết, nét mặt rạng rỡ như hoa: “Cũng may thằng hai khuyên chúng ta trồng rau, nếu không không kiếm được nhiều tiền như vậy.”

Bác cả đang hút t.h.u.ố.c lá thích chí nói: “Chứ còn gì nữa, là thằng hai có mắt nhìn, biết trồng rau trong lều có thể kiếm được tiền.”

Bác gái lặng lẽ nói với chồng: “Thực ra lúc đầu tôi không dám trồng đâu, sợ vất vả cả mùa đông lại lỗ tiền. Tôi nghe Hoan Hoan luôn miệng nói trồng rau trong lều chắc chắn kiếm được tiền nên mới đồng ý trồng.”

Bác cả tạm thời không cua kịp, hỏi: “Sao lại dính tới Hoan Hoan, một đứa trẻ như nó thì biết cái gì?”

“Anh quên rồi, mẹ chúng ta đã xem bói cho Hoan Hoan, thầy bói người ta nói Hoan Hoan là mệnh quý nhân, em luôn nhớ. Em là nghe Hoan Hoan nói chắc chắn kiếm được tiền nên mới đồng ý trồng.”

Bác cả cười nói: “Em thật sự tin lời thầy bói?”

Bác gái mở miệng đáp: “Tin chứ, sao không tin, em nói anh biết…Bỏ đi, dù sao thì em tin lời thầy bói nói.”

Bác gái đã hứa với Hoan Hoan sẽ không nói ra chuyện sư phụ của cô là thầy bói. Bác gái biết bây giờ thầy bói đang dạy mấy đứa trẻ học võ, cũng biết Diệp Hoan đang theo ông ấy học. Bác gái cảm thấy chắc chắn Hoan Hoan còn theo thầy bói học cái khác, nếu không không thể giấu kỹ như vậy được.

Thầy bói người ta giỏi văn giỏi võ, chắc chắn có bản lĩnh, sẽ không nói bừa. Có thể ông ấy thấy mệnh của Diệp Hoan tốt mới nhận cô làm đồ đệ…

Diệp Hoan không biết bác gái đã tưởng tượng nhiều như vậy, cô luyện chữ thư pháp rất tốt, dạo gần đây đang theo sư phụ học vẽ bùa.

Đối với phần đông mọi người mà nói, vẽ bùa không phải là một chuyện đơn giản, đương nhiên nếu có thiên phú, cũng không hẳn là quá khó.

Lúc vẽ bùa phải giữ được bình tĩnh, ngưng thần vào đầu bút, vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, sau đó để nguyên khí trong cơ thể theo bùa chú niệm ra đổ vào trong lá bùa đã vẽ. Quá trình này phải lưu loát, nếu đứt quãng, chắc chắn bùa sẽ không được vẽ thành công.

Mà Diệp Hoan chính là kiểu người có thiên phú vẽ bùa, cô không chỉ tu luyện đạo thuật tốt, hơn nữa học bùa chú rất nhanh, cô rất nhanh đã nắm vững cách vẽ bùa, học được cách vẽ bùa đơn giản nhất. Sau đó cô luyện nhiều, dần học lên bùa chú khó hơn, có lẽ rất nhanh có thể học được cách vẽ bùa phòng thân bình an mà cô luôn muốn vẽ.

“Trong tiếng pháo ngày 30 tết, gió xuân thổi ấm đồ tô.” Năm mới sắp tới, đại biểu Diệp Hoan lại lớn thêm một tuổi.

Có thể bởi vì có được số tiền từ trên trời rơi xuống, năm nay Lý Vệ Hoa cực kỳ hào phóng, trước tết may cho mỗi đứa con một bộ quần áo mới, cho chúng mặc vào mùng một tết. Ngày đầu tiên của năm mới, ba chị em dập đầu chúc tết ba mẹ, ba mẹ còn “hào phóng” cho mỗi đứa một tệ tiền mừng tuổi. Trước đây tiền mừng tuổi chúng nhận được đều là một hào, cũng chỉ có thể mua được vài cái kẹo ăn.

Vẫn là Kỷ sư phụ hào phóng nhất, bọn trẻ chạy lên núi chúc tết ông ấy, ông ấy lại cho mỗi đứa mười tệ tiền mừng tuổi, khiến đám trẻ vui vẻ tươi cười, hận không thể dập đầu thêm vài cái với sư phụ.

Người thú vị nhất là bà nội Diệp, năm nay bà cụ lén lút nhét vào túi Diệp Hoan năm tệ tiền mừng tuổi. Diệp Hoan không muốn nhận, nhưng bà nội cứ quyết nhét vào trong túi, vốn không cho Diệp Hoan từ chối.

Diệp Hoan: Xem ra bà nội thật lòng tin lời sư phụ, đối xử với cô ngày càng tốt.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 96: Chương 96



Xuân đi thu đến, thời gian trôi đi nhanh như thoi đưa. Sau vài năm, người dân trên trấn Phượng Hoàng dần giàu có, gần như nhà nào cũng làm mô hình lều trồng cây, chỉ cần trong nhà không có người lười, gần như đều có không ít tiền tiết kiệm. Rất nhiều người phá dỡ nhà gạch sống cũ, xây thành nhà gạch ngói mới.

Vốn dĩ lợi nhuận của mấy công xưởng nhỏ trên trấn Phượng Hoàng không được tốt, đối mặt với nguy cơ đóng cửa, nhưng lại bởi vì Kỷ Chấn Hoa đã làm một chuỗi kế hoạch làm giàu, dẫn dắt kinh tế trấn Phượng Hoàng dần phát triển lên, cứu vãn nguy cơ sắp đóng cửa của mấy công xưởng nhỏ.

Trấn Phượng Hoàng giàu lên, đám thanh thiếu niên trên trấn dễ tìm đối tượng hơn. Con gái vùng ngoài muốn gả vào, con gái trên trấn không muốn gả đi, trấn Phượng Hoàng có xu thế ngày càng phồn hoa.

Bởi vì thi thoảng trời âm u đổ mưa, con đường đất dẫn tới các thôn khá sình lầy, gây ra bất tiện rất lớn cho việc vận chuyển rau. Cho nên Kỷ Chấn Hoa đã xin sửa đường cho trấn Phượng Hoàng, sửa mấy con đường cái dẫn tới quốc lộ ở trấn Phượng Hoàng, chính là để tiện vận chuyển rau hơn.

Bởi vì người dân kiếm được tiền dưới sự dẫn dắt của Kỷ Chấn Hoa, bây giờ danh tiếng của ông ấy đã vang khắp trấn Phượng Hoàng, thậm chí các hương trấn khác cũng ngưỡng mộ trấn Phượng Hoàng có một cán bộ tốt dẫn dắt mọi người làm giàu.

Diệp Hoan nghe chú Kỷ và ba nói chuyện, mấy năm nay ông ấy ở trấn Phượng Hoàng làm việc rất hiệu quả, rất có thể sẽ được điều tới nơi khác làm việc.

Con nít nhanh lớn, sau mấy năm, bây giờ Diệp Hoan, Diệp Đông, Diệp Nam còn có Kỷ Nguyên Sâm, Kỷ Nguyên Trân nhà bên đã trở thành thiếu niên nhanh nhẹn và thiếu nữ yêu kiều. Bởi vì dung mạo xuất sắc di truyền từ ba mẹ, mấy đứa trẻ ra ngoài không ngừng được người khác khen. Quan trọng nhất là chúng còn học rất giỏi, lần nào thi cũng chiếm mấy hạng đầu, trở thành con nhà người ta, cực kỳ khiến phụ huynh người ta ngưỡng mộ, khiến con nhà người ta đố kỵ.

Chiến Thần đã thành một chú chó uy phong lẫm liệt, hình tượng uy mãnh, to hơn chó bình thường mấy vòng, một cái miệng lộ ra răng trắng đều đều, trông cực kỳ lợi hại. Cho dù nó không cắn người, người bình thường đều không dám tới gần nó. Chỉ có người thân với Chiến Thần mới biết, con ch.ó này cực kỳ thông minh thông nhân tính, chưa từng cắn người lung tung, trừ phi là người xấu, nó sẽ động miệng.

Bởi vì mũi của Chiến Thần rất thính, hai năm nay nó còn hỗ trợ Diệp Trường Vinh phá mấy vụ án, cũng là một con ch.ó nổi tiếng ở đồn công an. Có người còn nảy ý tưởng để Chiến Thần thụ giống với chó nhà mình nhằm sinh ra mấy con ch.ó con dũng mãnh, nhưng đều bị Diệp Hoan từ chối.

Lúc Diệp Hoan thoáng nghe có người muốn cho Chiến Thần phối giống, suýt chút cười chết. Chiến Thần nghe hiểu tiếng người, dĩ nhiên hiểu chủ nhân cười gì.

Sau đó Chiến Thần lộ ra ánh mắt khinh thường: “Chủ nhân, chị đừng cười nữa! Chị biết chúng đều là chó thường, không có một con ch.ó nào có thể xứng với em.”

Diệp Hoan lo lắng cho tương lai của Chiến Thần: “Vậy sau này em rất khó tìm được nửa kia?”

“Chủ nhân, thọ mệnh của chó bình thường ngắn ngủi, thọ mệnh của em rất dài, em không muốn tìm nửa kia mệnh ngắn. Em chào đời là để phục vụ chị, có thể ở bên chị tới già, đây là sứ mệnh của em, có nửa kia hay không không vấn đề gì.”

Lời của Chiến Thần khiến Diệp Hoan vô cùng cảm động, cô càng muốn làm chút gì đó vì Chiến Thần. Đáng tiếc cho dù cô đi khắp cả thế giới cũng chưa chắc tìm được một nửa phù hợp với Chiến Thần, chuyện này chỉ có thể tạm gác lại.

Diệp Hoan theo sư phụ học mấy năm, đã học hết kiến thức của sư phụ, còn lại phải dựa vào bản thân cô tích lũy kinh nghiệm, mới có thể tiến bộ hơn trong huyền học.

Diệp Hoan đã học được vẽ bùa, cô dùng m.á.u của mình vẽ bùa tìm người thân, luôn đeo trên người, nhưng chưa từng có phản ứng.

Diệp Hoan còn cố tình đi mấy vòng ở những nơi đông người lúc họp chợ, chính là muốn xem ba mẹ ruột của mình có phải là thôn dân lân cận không, đáng tiếc bùa tìm người thân không có chút phản ứng. Điều này khiến Diệp Hoan muốn biết ba mẹ ruột là ai có hơi thất vọng. Thất vọng thì thất vọng, nhưng Diệp Hoan không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên hiện tại, vẫn không chủ động hỏi ba mẹ thông tin lúc nhặt được cô.

Vừa hay năm nay ba đứa trẻ và Kỷ Nguyên Trân tốt nghiệp tiểu học, cần lựa chọn tiếp tới sẽ học trường trung học nào.

Trấn Phượng Hoàng có một trường cấp hai, nhưng trình độ dạy học trên hương trấn không thể nào so với huyện thành; huyện thành lại không bì được với thành phố.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 97: Chương 97



Bởi vì Kỷ Chấn Hoa có khả năng điều động công tác, hơn nữa có thể điều về thành phố, cho nên nếu ông ấy được điều đi, Kỷ Nguyên Sâm và Kỷ Nguyên Trân chắc chắn phải về tỉnh học.

Nhưng chị em Diệp Hoan thì sao, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa vẫn chưa tính xong, cho chúng học trung học ở trấn hay là vào huyện học.

Theo lý mà nói, vì con, họ nên cho chúng lựa chọn trường tốt hơn để học, nhưng trường cấp hai trong huyện chỉ tuyển học sinh ngoại trú, không tuyển học sinh nội trú, nếu ba đứa con vào huyện học, ở đâu là vấn đề, còn có ai phụ trách chuyện sinh hoạt của chúng, chỉ ăn cơm cũng là vấn đề rồi.

Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh chưa từng nghĩ sẽ cho con tới nhà thằng ba ở, trả tiền sinh hoạt theo tháng, nhờ thằng ba chăm con giúp. Hai vợ chồng có suy nghĩ giống với bác gái Diệp Hoan, không muốn để con mình sống ở nhà người thân, có thế nào thì nhà người thân cũng không phải nhà mình, con ở nhà người ta, không tự do bằng ở nhà mình. Ăn nhờ ở đậu, ai biết con sẽ vì ngại ngùng mà ăn cơm không no hay không?

Hơn nữa, quan trọng là thím ba của bọn nhỏ chưa chắc đồng ý. Nhà họ có ba đứa con, gửi một lúc ba đứa con vào nhà thằng ba, chỉ việc ở đâu cũng khó sắp xếp, thím ba có thể đồng ý? Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa tuyệt đối sẽ không nhét con cho thằng ba, để các con chịu ấm ức.

Nhưng Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa làm việc trong trấn, thi thoảng rất bận, không có thời gian ngày nào cũng chạy tới chạy lui giữa huyện và trấn Phượng Hoàng, dù sao cũng mấy chục dặm đường, những chuyện này đều là vấn đề.

Lâm Nghi Song và Lý Vệ Hoa nói tới vấn đề các con sắp vào trung học, Lâm Nghi Song chủ động nói: “Diệp Hoan, còn có Diệp Đông và Diệp Nam đều rất thông minh, có thiên phú học tập, hay là cho chúng vào thành phố học? Thực ra trong phố có trường cấp hai nhận học sinh nội trú, nếu cô không yên tâm, cũng có thể cho chúng ở nhà tôi…”

Mấy năm tiếp xúc, quan hệ của hai nhà vô cùng tốt. Mặc kệ nói thế nào, trình độ giáo dục ở các phương diện của huyện quả thực không bằng với trường học trong thành phố, Lâm Nghi Song biết chênh lệch giữa hai nơi quá lớn. Bà ấy thấy ba đứa trẻ thực sự thông minh, tính cách cũng rất tốt, nghĩ cho tương lai của chúng mới muốn giúp sức cho chúng vào thành phố học một trường cấp hai và cấp ba tốt một chút, như thế sau này chúng có thể thi vào đại học tốt, tương lai có thể sống tốt hơn.

“Nhưng thành phố xa quá, như thế chúng tôi không chăm sóc chúng được.”

Lâm Nghi Song dốc hết tâm sức thuyết phục: “Con lớn rồi, sớm muộn cũng phải thả chúng bay như chim non. Giống như ở đây, trong thôn không có trường cấp hai, không phải người lớn cho con học trung học trên trấn sao? Cùng một lý lẽ, nếu mọi người không yên tâm, có thời gian có thể đi thăm chúng. Hơn nữa còn có tôi và Chấn Hoa, chắc chắn sẽ không mặc kệ ba đứa trẻ.”

Lâm Nghi Song chủ động giải quyết vấn đề trường học cho ba đứa thật sự là có ý tốt. Đương nhiên Lý Vệ Hoa hiểu đạo lý trong đó, bà không phải người không biết tốt xấu, nếu không phải quan hệ của hai nhà tốt, còn có Kỷ sư phụ, chưa chắc người ta đã nhọc lòng.

Lý Vệ Hoa lập tức đưa ra quyết định: “Được, quay về tôi bàn với Trường Vinh, ngày mai nói với anh chị. Chỉ sợ tới lúc đó làm phiền anh chị quá.”

Từ trong ngữ khí, Lý Vệ Hoa đã có ý cho các con vào thành phố học rồi.

Lâm Nghi Song: “Không sao, tôi cũng thích ba đứa, đều là vì học nghiệp và tương lai của chúng.”

Thời xưa Mạnh mẫu chuyển nhà nhiều lần, không phải chính là vì Mạnh mẫu muốn lựa chọn môi trường học tập tốt hơn cho con, phí hết tâm sức, lựa chọn chuyển nhà.

Thực ra còn có một nguyên nhân, Lâm Nghi Song không nói với Lý Vệ Hoa. Đó chính là vì Diệp Hoan là đồ đệ của Kỷ sư phụ.

Tuy Lâm Nghi Song không biết ông chú lợi hại cỡ nào, nhưng bà ấy biết chồng cực kỳ tôn sùng ông chú, luôn muốn cho ông chú sống ở nhà họ, đáng tiếc ông chú không đồng ý. Không những không đồng ý ở nhà họ, bình thường qua lại còn ít hơn nhà họ Diệp.

Diệp Hoan thân là đồ đệ của ông chú, Kỷ Chấn Hoa đoán, Diệp Hoan chắc chắn theo ông chú học được nhiều bản lĩnh hơn. Mặc kệ là vì bản thân ông ấy, hay là vì con, Kỷ Chấn Hoa đều không muốn mất đi sự hỗ trợ của ông chú vào những thời khắc quan trọng.

Mấy năm qua, mấy đứa trẻ cùng theo ông chú học võ, tình nghĩa thâm sâu. Nhưng nếu bây giờ các con chia ly, sau này có rất ít cơ hội ở cạnh nhau. Nhưng nếu cho chúng cùng đi học, cho dù là nể tình nghĩa bạn bè nhiều năm, sau này nếu Nguyên Sâm và Nguyên Trân gặp phải khó khăn, Diệp Hoan cũng sẽ giúp chúng một tay…

Đây chính là một nguyên nhân khác mà Kỷ Chấn Hoa nói với vợ, bảo vợ khuyến khích vợ chồng nhà họ Diệp cho ba đứa con vào thành phố học.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 98: Chương 98



Sau khi người lớn hai nhà thương lượng xong mới nói chuyện cho các con vào thành phố học. Đợi khi Diệp Hoan biết phải vào thành phố học cấp hai, sự việc đã được định đoạt rồi. Vừa hay cô cũng muốn rời khỏi tầm mắt của ba mẹ để làm một số việc, ví dụ kiếm tiền mua nhà gì đó, vì vậy cô rất vui vẻ đồng ý.

Diệp Đông và Diệp Nam nghe nói sẽ vào thành phố học, hưng phấn nhảy cẩng lên hoan hô: “Còn có thể vào thành phố học cấp hai, tốt quá rồi!” Đợi xa nhà, ba mẹ không quản được chúng nữa. Hai đứa tưởng sau khi thoát khỏi sự quản giáo của ba mẹ, chúng có thể thoải mái tự do hơn.

Cơ hội để chúng ra ngoài không nhiều, có thể vào thành phố học, cảm thấy vô cùng quang vinh, đáng để kiêu ngạo, cho nên vô cùng vui. Chúng không hề cảm thấy rời xa ba mẹ sẽ buồn, càng không ưu sầu vì rời xa quê nhà, nhìn dáng vẻ hăng hái của chúng, mong không thể sớm vào thành phố học.

Sau khi Diệp Hoan vẽ xong bùa bình an, lại tìm tấm vải đỏ, đích thân may vài chiếc túi nhỏ, đựng bùa bình an vào, muốn tặng bùa cho người nhà.

Thực ra cho dù Diệp Hoan có thiên phú vẽ bùa, vẽ bùa bình an tốn nhiều nguyên khí, còn phải kết hợp các phương diện, vẽ ra được mấy tấm bùa bình an này cũng tốn không ít công phu của Diệp Hoan. Bây giờ bùa bình an do cô vẽ có thể chắn được tai vạ nhỏ mấy lần, chỉ cần tiêu hao hết nguyên khí trời đất hàm chứa bên trong, bùa bình an sẽ hóa thành tro bụi; nếu là tai nạn lớn, có thể tiêu hao hết trong một lần. Nhưng chỉ vậy cũng vô cùng trân quý, người bình thường hiếm có được.

Trong đầu Diệp Hoan còn có cách dùng gỗ đào, ngọc thạch điêu khắc bùa hộ thân, nhưng những thứ đó khó hơn, tay nghề của Diệp Hoan vẫn chưa đạt tới trình độ khắc được bùa bình an. Cô định đợi sau này học được sẽ đổi bùa bình an tốt hơn cho người nhà.

Diệp Hoan muốn tặng bùa bình an, không biết nên nói với ba mẹ thế nào mới có thể khiến họ đeo bùa bình an cô tặng bên người.

Diệp Hoan nghĩ ngợi, ra tay từ các em trai trước rồi tặng cho ba mẹ.

“Đông Đông, Nam Nam, tới đây, chị có quà tặng cho các em!”

Diệp Đông và Diệp Nam nghe Hoan Hoan có quà tặng chúng, vui vẻ vào trong phòng chị.

Sau khi Diệp Hoan học tiểu học, cô yêu cầu ba mẹ cho mình ở một phòng. Lý do đương nhiên là cô lớn rồi, là con gái, không nên ở cùng một phòng với các em trai. Cái cớ chính là Nguyên Trân nhà bên, cô ấy còn nhỏ hơn Diệp Hoan vài tháng đã ngủ riêng một phòng rồi.

Diệp Hoan móc hai túi nhỏ màu đỏ ra, vươn tay đưa cho các em trai: “Đây là bùa bình an chị tặng cho hai đứa, sau này phải mang theo bên mình, không được bỏ xuống!”

Diệp Hoan sợ các em trai không nghe lời, nói thẳng không cho chúng lấy xuống. Lỡ như gặp phải nguy hiểm, hi vọng bùa bình an có thể bảo vệ chúng.

Diệp Đông nhận lấy quan sát, trực tiếp bày tỏ: “Hoan Hoan, đây là gì? Còn là màu đỏ, trông giống như thứ cho con gái đeo, em không muốn…”

Diệp Nam nhìn tỉ mỉ chiếc túi rồi nói: “Hoan Hoan, đây là đồ do chị tự làm sao, bên trong đựng cái gì? Hoan Hoan, vì sao chị phải làm màu đỏ, con trai mang theo màu đỏ sẽ khiến người ta cười đó.” Cậu gián tiếp bày tỏ không muốn mang cái túi màu đỏ.

Diệp Hoan nghĩ ngợi, bây giờ là mùa hè, em trai sỉ diện không muốn mang màu đỏ, chỉ đành xoa dịu nói: “Các em không muốn đeo trên cổ, buộc trên eo cũng được, tóm lại phải mang theo bên người.”

Diệp Đông hỏi: “Bên trong đựng cái gì?”

Diệp Hoan mặt không cảm xúc nói: “Bùa bình an.”

Nếu các em trai chê, cũng nhất định khiến chúng mang theo, Diệp Nam đột nhiên có một suy đoán to gan: “Hoan Hoan, đây không phải là do chị vẽ chứ?”

Bởi vì Diệp Đông và Diệp Nam ở cùng Diệp Hoan lâu, chúng đều biết Hoan Hoan còn theo Kỷ sư phụ học thứ khác, nhưng chúng không biết cụ thể Hoan Hoan học gì mà thôi. Mà sau khi Diệp Đông và Diệp Nam dần hiểu chuyện, cũng biết Kỷ sư phụ không phải người thường, chúng theo ông ấy học võ là do hưởng ké từ chị gái.

Diệp Hoan thấy Nam Nam đoán trúng, không phủ nhận, trực tiếp thừa nhận nói: “Là chị vẽ, có thể bảo vệ bình an vào thời điểm quan trọng, nhất định phải mang theo, biết không?”

Diệp Đông ngốc nghếch hoài nghi: “Hoan Hoan, chỉ một tờ bùa nhỏ xíu như vậy thật sự có thể bảo vệ bình an sao?”

Diệp Hoan bĩu môi không vui: “Chị không hi vọng các em có thể đích thân phát hiện tác dụng của nó.” Điều đó đại biểu gặp phải nguy hiểm, mới có thể phát hiện bùa bình an hữu dụng.

Diệp Đông và Diệp Nam nghe Hoan Hoan nói bùa bình an thật sự hữu dụng, không nhịn được muốn lấy ra xem thử.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 99: Chương 99



Diệp Hoan dặn chúng: “Bùa bình an đặt bên trong, đừng tùy tiện lấy ra xem, càng không thể tùy tiện cho người khác xem, đề phòng lộ khí tức sẽ không linh nữa.”

Diệp Đông và Diệp Nam cũng không hiểu những thứ này, nghe Diệp Hoan nói như vậy, chỉ đành thôi, nhưng lời của Diệp Hoan khiến chúng rất tò mò, bắt đầu xúm lại hỏi đông hỏi tây. Diệp Hoan lựa ra một số thứ có thể nói nói cho các em biết. Dù sao thì cô đã nhập môn huyền học, sau này mặc kệ là bói toán sửa phong thủy, hay là vẽ bùa trị bệnh, người nhà sẽ từ chỗ người khác biết được tin cô biết những thứ này. Nói cho các em trai biết trước một số thông tin, để chúng có chút tâm lý chuẩn bị, đề phòng kinh ngạc tới rớt cằm.

Sau đó Diệp Hoan bảo các em giữ bí mật giúp cô, cô không dám nói với ba mẹ sự thật, mà nói bùa do sư phụ cho, mang theo có thể giữ bình an.

Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nhận được bùa bình an do con gái tặng, sau đó Diệp Trường Vinh cười nói với vợ: “Chẳng trách người ta hay nói con gái là chiếc áo bông ấm áp, em xem, vẫn là con gái chu đáo, mới mấy tuổi đã biết xin sư phụ bùa cầu bình an cho chúng ta rồi.”

Lý Vệ Hoa: “Chứ gì nữa, Đông Đông và Nam Nam là con trai, không biết để ý gì, cả ngày chỉ biết chơi, tâm đều đặt hết bên ngoài.”

Hai người đều đồng ý đeo bùa bình an, nhưng không phải đeo trên cổ mà bỏ trong túi áo mang theo bên người. Chủ yếu là hai người sợ đồng nghiệp thấy sẽ cười họ mê tín.

Cho dù hai thầy trò đều không tiết lộ chuyện Diệp Hoan học huyền học, nhưng Kỷ đạo trưởng quanh năm mặc áo bào, còn sống trong đạo quán, điều này đã đủ khiến Diệp Trường Vinh và Lý vệ Hoa thì thầm rất nhiều lần, thậm chí hai vợ chồng từng nói chuyện, có phải ông ấy cũng linh nghiệm giống như hòa thượng trong chùa, biết trừ tà biết bói toán…

Chẳng qua họ chỉ dám nói riêng, không tiện hỏi Kỷ đạo trưởng, cảm thấy hỏi quá nhiều, giống như không tôn trọng Kỷ sư phụ vậy.

Diệp Hoan nói chuyện cô phải vào thành phố học cho sư phụ biết, Kỷ đạo trưởng nói: “Con có thiên phú, mấy năm nay cũng theo ta học hết rồi, ta không còn gì để dạy con nữa. Đợi sau khi con vào phố học, ta định về sư môn một chuyến, đi thăm sư huynh.”

Thực ra nếu không phải vì dạy đồ đệ Diệp Hoan, Kỷ đạo trưởng sẽ không ở bên ngoài mấy năm liền không về sư môn. Tuy sư môn không nhiều người nhưng đó mới là chốn về của ông ấy, ông ấy nên về ở mới đúng.

Diệp Hoan được sư phụ đích thân dạy dỗ mấy năm, đã sớm coi sư phụ là trưởng bối thân cận của mình, bây giờ nghe sư phụ sắp rời khỏi cô, cô không nỡ nói: “Sư phụ, người đi rồi sẽ không có ai dạy con nữa, còn nữa, sư môn xa như thế, con nhớ người, làm sao mới có thể gặp được người?”

Trong lòng Diệp Hoan khó chịu, không muốn nói nhiều, đỏ mắt nhìn sư phụ, không muốn để sư phụ đi.

Kỷ đạo trưởng cười ha ha nói: “Bây giờ đi xe tiện như vậy, đợi con lớn một chút, lúc nào cũng có thể đến sư môn tìm ta, thuận tiện còn có thể gặp sư bá và sư huynh của con. Hơn nữa cho dù chúng ta không thể gặp mặt, không phải còn có thể gửi thư.”

Tuy trong thuật pháp đạo gia cũng có bùa truyền tin, nhưng thứ đó có hạn chế cự ly, cự ly quá xa không thể dùng được. Cho nên đợi Kỷ đạo trưởng đi, sư đồ bọn họ muốn liên lạc chỉ có thể dùng công cụ thông tin hiện giờ.

Diệp Hoan biết sư phụ là người nói là làm, nếu sư phụ đã nói phải về sư môn, chắc chắn không thể tiếp tục ở bên cạnh cô. Diệp Hoan nghĩ sư phụ sắp rời đi, cô nên tặng sư phụ một món quà đặc biệt; còn có sư bá và sư huynh chưa từng gặp mặt, cô từng nhận được quà do hai người gửi tới, cũng nên đáp lại họ một món quà.

Diệp Hoan bắt đầu suy nghĩ tặng họ cái gì mới được. Kỷ đạo trưởng lại tìm tới đứa cháu Kỷ Chấn Hoa, dặn dò ông ấy sau này phải đối xử tốt với đồ đệ của mình, hỏi rõ ông ấy định sắp xếp Diệp Hoan học ở trường nào, sau đó Kỷ đạo trưởng vào thành phố một chuyến trước.

Sau hai ba ngày, Kỷ đạo trưởng mới từ thành phố về. Ông về liền gọi Diệp Hoan tới đạo quán, tặng cho cô hai món quà “xa xỉ”.

“Diệp Hoan, đây là một căn nhà gần trường trung học Thực Nghiệm, ta đã mua rồi, sau khi con tới đó học, nếu không tiện sống ở trường thì có thể sống ở đây. Còn nữa, thứ này là điện thoại di động, có thể kết nối cự ly xa, ta chuẩn bị cho con một cái. Nếu con có việc tìm ta, có thể dùng cái này gọi điện thoại cho ta.”

Diệp Hoan nhìn thấy sổ đỏ và điện thoại do sư phụ bày ra, thật sự kinh ngạc tới đơ người.
 
Back
Top Bottom