Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 100: Chương 100



Diệp Hoan cầm sổ đỏ lên nhìn, bên trên viết tên của cô, cô là chủ nhà.

“Sư phụ, trên này sao lại viết tên của con?” Diệp Hoan cảm thấy sư phụ cho cô ở nhờ là được rồi, sao còn hào phóng tặng nhà cho cô chứ?

Diệp Hoan tặc lưỡi: sư phụ quá hào phóng, vung tay một cái toàn là đồ giá trị lớn.

Kỷ đạo trưởng hào phóng nói: “Ta đã một đống tuổi rồi, mua nhà làm gì, còn không phải cho con dùng? Con yên tâm, sư phụ có tiền, đừng nói là nhà ở tỉnh, cho dù là nhà ở thủ đô ta cũng mua nổi. Nhưng nhà ở thủ đô không cần ta mua, ta có nhà ở đó, sau này con thi đại học bên đó, nơi đó có nhà sẵn cho con ở, sau này cũng để cho con.”

Giá trị của nhà thì không cần phải nói nhiều, mua nhà là ước mơ cuối cùng của rất nhiều người bình thường. Nói tới điện thoại, thứ này lúc mới ra cực kỳ đắt, một cái đã tốn hơn chục nghìn tệ, hơn nữa phí điện thoại cũng rất đắt, không phải người có tiền, thật sự không dùng nổi thứ này. Diệp Hoan cầm chiếc điện thoại nặng trịch, lo lắng tạm thời mình không nộp nổi tiền điện thoại.

Sau đó Diệp Hoan lại nghe sư phụ nói: “Ta đã nộp năm trăm tệ tiền điện thoại cho con, đủ cho con dùng khá lâu, nếu con hết tiền thì có thể nói với ta, ta gửi tới cho con. Hơn nữa, cũng chưa chắc ta sẽ ở sư môn, nói không chừng sẽ tới tìm con. Hết tiền thì cứ hỏi sư phụ, thứ ta không thiếu nhất chính là tiền.”

Diệp Hoan sắp cảm động c.h.ế.t rồi, sư phụ đã suy nghĩ chu toàn, lo toan mọi thứ cho cô.

Đương nhiên rồi, Kỷ đạo trưởng cũng là nghĩ Diệp Hoan đã nhìn ra ba mẹ không phải là ba mẹ ruột, ngại xin tiền ba mẹ, người làm sư phụ như ông ấy đương nhiên phải suy nghĩ nhiều hơn cho đồ đệ.

Kỷ đạo trưởng là người vô cùng có danh vọng trong gia tộc, tộc nhân đều không dám coi thường ông ấy. Lúc đầu tài sản do ba mẹ ông để lại cho ông, tuy qua thời gian đã hao hụt không ít, nhưng ông vẫn có vài căn nhà và một số đồ cổ. Tiền thì càng khỏi phải nói, bản thân ông xem bói cho người ta, có thể kiếm được rất nhiều tiền, trước nay chưa từng thiếu tiền, tiền dư trong tay tiêu cũng không tiêu hết.

Tính tình Kỷ đạo trưởng tiêu sái, sớm đã nhìn thấu hồng trần. Thứ như tiền bạc sống không mang tới, c.h.ế.t không mang đi, ông ấy có quý tiền mấy, sau này còn không phải đều để lại cho hậu bối. Tuy nhà họ Kỷ có không ít hậu bối, nhưng không thân với ông ấy, ông ấy chỉ muốn để nhà lại cho đồ đệ của mình, sau trăm năm, để đồ đệ thờ cúng hương quả cho ông.

“Sư phụ, con còn nhỏ, thật sự không dùng được nhà của người, sau này con sẽ tự kiếm được rất nhiều tiền, sẽ hiếu thuận với người, mua cho người nhà lớn ở.” Diệp Hoan đã sớm nghĩ xong rồi, chỉ cần rời khỏi tầm mắt của ba mẹ, cô sẽ nghĩ cách nhân cơ hội kiếm tiền, sau này mua nhà cho ba mẹ ở, cũng sẽ chuẩn bị nhà cho các em trai; bây giờ có sư phụ, sau này cô sẽ phụ trách dưỡng lão cho sư phụ, cũng sẽ để dành căn nhà cho sư phụ.

“Sư phụ con sống tới tuổi này, đã không còn quan tâm những thứ này nữa. Bây giờ ta không có niệm tưởng gì, chỉ mong con và sư huynh con có thể tiếp tục truyền lại truyền thừa của sư môn, không nói phát dương quang đại, ít nhất đừng để đoạn tuyệt truyền thừa ở đời các con…” Kỷ sư phụ đã coi sư môn là nhà của ông ấy, ông ấy càng hi vọng sư môn có thể phát triển tốt.

Đương nhiên, bởi vì Diệp Hoan còn nhỏ, Kỷ đạo trưởng không nói những suy nghĩ này cho đồ đệ ngay. Hơn nữa Diệp Hoan là con gái, Kỷ đạo trưởng cho rằng, trọng trách của sư môn sau này vẫn sẽ giao vào tay sư điệt thì tốt hơn, Diệp Hoan chỉ cần giúp đỡ trong tình huống có năng lực là được…

Kỷ đạo trưởng dặn dò tất cả mọi chuyện với Diệp Hoan, lại để lại cho cô hai nghìn tệ tiền tiêu vặt. Kỷ đạo trưởng bắt đồ đệ phải nhận, Diệp Hoan chỉ đành cầm bao lì xì lớn do sư phụ cho, trong lòng càng cảm niệm cái tốt của sư phụ.

Diệp Hoan lấy món quà cô đã chuẩn bị cho sư phụ ra, tuy không đáng tiền nhưng lại là một phần tâm ý của cô. Cô tặng cho sư phụ và sư bá một bản truyền thừa vẽ bùa chi tiết hơn, đây là bản cô chép ra từ sau khi học được cách vẽ bùa, chính là muốn tặng cho sư phụ nghiên cứu.

Bởi vì mấy năm qua, Diệp Hoan ít nhiều hiểu được tính tình của sư phụ, biết thứ mà ông ấy thích nhất bây giờ chính là nghiên cứu thuật pháp cao thâm của đạo gia, thứ khác rất hiếm khi khiến ông ấy thích.

Truyền thừa vẽ bùa do Diệp Hoan đích thân chép ra, quả nhiên khiến Kỷ đạo trưởng rất thích. Kỷ đạo trưởng biết đồ đệ có được truyền thừa khá toàn diện, nếu đồ đệ đã lấy cho ông ấy, ông cũng không khách sáo. Bây giờ ông ấy cũng đang không ngừng truy cầu đạo pháp, không có sở thích khác.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 101: Chương 101



Trước khi đi, Kỷ đạo trưởng khích lệ đồ đệ một câu: “Diệp Hoan, nếu con đã có thiên phú, có truyền thừa, sau này nhất định phải tiếp tục cố gắng.”

Rất nhanh, Kỷ đạo trưởng ngồi xe về sư môn xa xôi ở phương bắc.

Kỷ đạo trưởng đã sớm dự tính nên không được coi là đường đột rời đi, nhưng đối với Diệp Hoan mà nói, sư phụ dạy dỗ cô mấy năm cứ đi như vậy, trong lòng cô rất khó chịu, mong mỏi sư phụ có thể quay về sớm.

Không ngờ, sư phụ đi chưa bao lâu, nhà chú Kỷ cũng nhanh chóng rời đi. Bởi vì giấy thông báo điều nhiệm của Kỷ Chấn Hoa đã có, ông ấy được điều tới cục chiêu thương thành phố làm việc, Lâm Nghi Song cùng Kỷ Nguyên Sâm, Kỷ Nguyên Trân đều phải đi theo ông ấy.

Trước khi đi, Kỷ Nguyên Sâm tìm tới Diệp Hoan, hỏi cô chuyện liên quan tới Chiến Thần.

“Hoan Hoan, em và Đông Đông, Nam Nam phải vào thành phố học rồi, Chiến Thần phải làm sao, em định dẫn theo nuôi hay là để lại ở nhà?”

Ở trong mắt Kỷ Nguyên Sâm bây giờ, Diệp Hoan là một bé gái hiểu chuyện, hiểu chuyện hơn em gái nhiều, cho nên ấn tượng của cậu ấy đối với Diệp Hoan luôn rất tốt, giữa hai người chung sống hòa bình, có chuyện tốt cũng sẽ nghĩ tới đối phương.

Diệp Hoan vỗ đầu nói: “Em đã quên mất chuyện này, hình như ngồi xe không thể mang theo chó lên xe đúng không?”

Mấy năm nay đều là ba đứa trẻ nuôi Chiến Thần, nếu chúng vào thành phố học, chắc chắn phải dẫn theo. Bởi vì Chiến Thần là trợ thủ của Diệp Hoan, chắc chắn không đồng ý ở lại. Nhưng nếu dẫn Chiến Thần vào thành phố thì phải nghĩ cách, Kỷ Nguyên Sâm chính vì chuyện này mà tới.

Chiến Thần cao lớn uy mãnh, nhân viên bán vé chắc chắn không đồng ý cho Chiến Thần lên xe, một là sợ Chiến Thần cắn người, hai là sợ chó đại tiểu tiện khắp nơi.

Kỷ Nguyên Sâm gật đầu nói: “Chắc chắn không thể rồi, với kích thước đó của Chiến Thần, sẽ dọa người trên xe. Anh có một cách, chi bằng lần này nhân lúc bọn anh chuyển nhà, để Chiến Thần theo xe chuyển nhà vào thành phố, ở nhà anh một khoảng thời gian trước, đợi các em đến, có thể thăm Chiến Thần bất cứ lúc nào.”

Sau khi tới trấn Phượng Hoàng, theo thời gian, bệnh thích sạch sẽ của Kỷ Nguyên Sâm quả thực đã thay đổi không ít. Trước đây cậu ấy tuyệt đối sẽ không tiếp xúc và nuôi động vật, bây giờ lại có thể ôm cổ Chiến Thần thân thiết với nó. Đương nhiên, sở dĩ Kỷ Nguyên Sâm làm như vậy chủ yếu là do Chiến Thần thông nhân tính, khiến cậu ấy vô cùng yêu thích; hơn nữa cậu ấy biết Chiến Thần cũng thích sạch sẽ, thường tắm rửa không nói, tuyệt đối sẽ không tùy ý ngồi, tùy tiện cọ ở nơi bẩn…

Kỷ Nguyên Sâm dự tính nếu Diệp Hoan ở trường, Chiến Thần sẽ có thể được nuôi ở nhà mình, cậu ấy thật sự rất thích Chiến Thần. Nếu Chiến Thần sống ở nhà họ, vậy thì càng tốt, có thể cùng nuôi Chiến Thần. Cho nên Kỷ Nguyên Sâm mới nảy sinh suy nghĩ dẫn Chiến Thần theo trước.

Diệp Hoan nghe ý kiến của Kỷ Nguyên Sâm xong liền d.a.o động, cô nhanh chóng đưa ra quyết định: “Anh Sâm, vậy anh dẫn Chiến Thần vào thành phố trước đi, em sẽ bảo nó ngoan ngoãn nghe lời.”

Tuy ở trong mắt Diệp Hoan, Kỷ Nguyên Sâm chỉ là một tiểu thiếu niên, nhưng tiểu thiếu niên bây giờ lớn tuổi hơn Diệp Hoan, vì phép lịch sự, Diệp Hoan không thể không gọi Kỷ Nguyên Sâm là anh Sâm. Cô cảm thấy gọi anh trai quá thân thiết, gọi anh trai Sâm có hơi rợn, thế là quyết định gọi anh Sâm. Diệp Đông và Diệp Nam cũng gọi anh Sâm giống chị.

Lúc gia đình Kỷ Chấn Hoa đi, họ chào tạm biệt nhà họ Diệp.

Diệp Trường Vinh: “Đi đường chú ý an toàn.”

Kỷ Chấn Hoa: “Yên tâm đi, thành phố cũng không xa, sẽ tới nhanh thôi. Mọi người có thời gian thì vào thành phố chơi, ăn ở chúng tôi bao hết. Đợi Hoan Hoan bọn trẻ vào thành phố học, cứ ở nhà tôi, đảm bảo trông tốt con cho cô cậu…”

Lý Vệ Hoa khách sáo nói với Lâm Nghi Song: “Thật sự không ngờ sẽ cho ba đứa trẻ vào thành phố học, tới lúc đó làm phiền anh chị rồi.”

Lâm Nghi Song xua tay nói: “Phiền cái gì, nhiều trẻ con thì đông vui hơn chứ sao, còn có thể cùng nhau đi học tan học, tôi có thể yên tâm hơn.”

Lâm Nghi Song nói vậy là có nguyên nhân. Trong mấy đứa trẻ, chỉ có con gái Nguyên Trân của bà ấy là ỏng ẹo, không nghiêm túc học võ. Nghe con trai nói ba đứa con nhà họ Diệp luyện võ rất tốt, trong đó Diệp Hoan lợi hại nhất.

Diệp Hoan hiểu chuyện, học cùng lớp với Trân Trân, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, Lâm Nghi Song càng yên tâm hơn, không sợ con gái bị người ta dùng vũ lực bắt nạt, Diệp Hoan có quan hệ tốt với Trân Trân, sẽ không nhìn con gái bị bắt nạt.

Cho nên cho dù ba đứa trẻ sống ở nhà Lâm Nghi Song, bà ấy cũng không có ý kiến gì. Chẳng qua là nhọc lòng hơn một chút, lo cơm cho bọn trẻ mà thôi, bà ấy không làm được thì có thể thuê dì tới nấu, chỉ cần các con không gây chuyện, ngoan ngoãn học hành, có gì phiền phức đâu.

Người nhà họ Kỷ đi, Kỷ Nguyên Sâm đưa Chiến Thần vào thành phố trải nghiệm cuộc sống thành phố trước.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 102: Chương 102



Kỷ sư phụ đã đi, người nhà họ Kỷ cũng chuyển đi, mới đầu tất cả mọi người nhà họ Diệp đều không thích ứng được, mở miệng ra không phải Diệp Trường Vinh tìm Kỷ Chấn Hoa, thì là Diệp Đông và Diệp Nam tìm anh Sâm, ngay cả Lý Vệ Hoa cũng hoài niệm khoảng thời gian làm hàng xóm với Lâm Nghi Song, cảm thấy Lâm Nghi Song có học vấn, nói chuyện nói trúng trọng tâm, có thể khiến người ta tỉnh ngộ, giúp Lý Vệ Hoa học được không ít thứ mà trước đây chưa từng tiếp xúc…

Sư phụ đi rồi, Chiến Thần cũng không ở bên cạnh, Diệp Hoan cảm thấy trong lòng trống trải, trái cây đào mật đã chín trong không gian, cô cũng không có hứng ăn. Cô chỉ đành vùi đầu luyện tập vẽ bùa, dùng để xua tan cảm giác trống trải trong lòng.

Mùa hè năm nay ba đứa nhỏ đã tốt nghiệp tiểu học, chúng không cần bận rộn làm bài tập hè nữa, thời gian rảnh rỗi vô cùng nhiều. Có lẽ là do tiếp xúc với người có tư tưởng chín chắn nhiều, có lẽ là vì trưởng thành, Diệp Đông và Diệp Nam không còn chạy ra ngoài rong chơi cùng đám nhóc mỗi ngày nữa, rảnh rỗi cũng biết phụ giúp việc nhà.

Sau khi Diệp Đông và Diệp Nam nghỉ hè, chúng không ra ngoài chơi nữa, không ở nhà luyện võ thì làm việc nhà cùng chị gái. Quét dọn viện, hái rau rửa rau, nhóm củi nấu cơm, còn có giặt quần áo, ba đứa giúp qua giúp lại, ít nhiều đều có thể làm được một số việc, thực sự khiến Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa đi làm nhẹ nhàng hơn nhiều, về nhà là có thể ăn cơm có sẵn không nói, thi thoảng quần áo cũng để các con giặt, họ cảm thấy quá vui mừng, không khỏi cảm thán: Các con đã lớn rồi!

Trưa nay tới giờ cơm, bốn mẹ con đợi một lúc lâu, Diệp Trường Vinh vẫn chưa về, Lý Vệ Hoa đợi mãi không đợi được chồng, chỉ đành nói với các con: “Có thể ba con gặp phải vụ án phiền phức rồi, ai biết mấy giờ mới có thể về, mẹ để phần cơm cho ba, chúng ta ăn cơm trước.”

Bốn người vừa ăn no cơm, Diệp Trường Vinh cưỡi Đại Kim Lộc (hãng xe) của ông về.

Lý Vệ Hoa đang thu dọn bát đũa, thấy chồng về, cũng không dọn nữa, dứt khoát đợi chồng ăn xong rồi dọn nốt, bà thuận miệng hỏi: “Sao lại về muộn như vậy, trong đồn có chuyện à?”

Diệp Trường Vinh thở dài nói: “Ừm, sắp tới giờ tan làm, có người tới đồn, báo án nói bò trong nhà mất, bà cụ khóc quấy bảo người mau kiếm bò cho bà ấy, còn nói công an không giúp nhà bà ấy tìm được bò, bà ấy sẽ khóc mãi ở cửa đồn công an, nếu không tìm được bà ấy sẽ khóc c.h.ế.t ở cửa đồn.”

Đồng chí công an sợ nhất là gặp phải bà cụ khó chơi kiểu này, vội vàng hỏi thăm con trai của bà cụ, mới biết nhà họ mất bò thế nào.

“Rốt cuộc là mất bò thế nào?” Diệp Đông và Diệp Nam đều tò mò hỏi ba.

Diệp Hoan và Lý Vệ Hoa cũng nhìn Diệp Trường Vinh, xem ra đều tò mò bò mất kiểu gì.

“Haiz, không phải bây giờ là nghỉ hè sao, nhà họ sai con chăn bò dưới chân núi. Bọn trẻ đi cùng quá nhiều, đứa chăn bò này buộc bò dưới gốc cây, chơi cùng đám trẻ khác, có thể là chơi quên trời đất chạy hơi xa, đợi nó nhớ ra bò còn đang ăn cỏ dưới gốc cây, vội vàng chạy về xem, bò mất rồi. Bây giờ bắt đầu tìm bò…tìm tới tìm lui cũng không tìm được, bèn gọi người lớn tới tìm bò, người lớn tìm cả buổi cũng không tìm được, liền vội vàng tới đồn công an báo án.”

“Trần Đại Dũng và Lưu Ngọc Quốc đã đi tìm hiểu tình hình, cũng không biết có thể tìm được bò không. Phải rồi, họ còn nói bảo Chiến Thần tìm bò giúp, nhưng không phải Chiến Thần đã vào thành phố rồi sao, nếu để Chiến Thần giúp, còn phải vào thành phố đưa Chiến Thần về, nhưng tôi cũng ngại nhờ anh Kỷ cử xe đưa Chiến Thần về, đợi chiều đi làm, tôi hỏi thăm tình hình như thế nào, nếu thực sự không được, chỉ có thể mau chóng rước Chiến Thần về giúp.”

Bởi vì Chiến Thần từng giúp Diệp Trường Vinh phá mấy vụ án, đồng nghiệp ở đồn công an đều biết Chiến Thần nhà ông cực kỳ lợi hại, mũi siêu thính, còn thính hơn cả cảnh khuyển được huấn luyện, chỉ cần nó ngửi được mùi của thứ này, không có thứ gì mà nó không tìm được.

Nếu thật sự không tìm được bò, người của đồn công an định cử xe đi đón Chiến Thần, cũng phải rước nó về. Bởi vì giá trị một con bò lên tới mấy nghìn tệ, đây có thể nói là vụ án lớn, người bắt trộm bò phải bị phán mấy năm. Người mất bò bây giờ đủ hỗn loạn, đồng chí công an vì dân phục vụ vô cùng đồng cảm với họ, rất muốn giúp nhà họ tìm được con bò bị mất về.

Lý Vệ Hoa không nhịn được nói: “Nếu Chiến Thần ở đây thì tốt, có thể giúp được các anh.”

Nếu phá được án, chồng và đồng nghiệp của ông cũng có thể nhẹ nhõm hơn, không cần chạy khắp nơi điều tra.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 103: Chương 103



Diệp Đông nói: “Chiến Thần đi chưa được mấy ngày, con đã nhớ nó rồi.”

Diệp Nam gật đầu theo, đồng ý với cách nói của Diệp Đông.

Lúc trong nhà có Chiến Thần, mọi người không cảm thấy có thêm gì, nhưng thiếu mất Chiến Thần, họ liền cảm thấy giống như thiếu đi rất nhiều thứ.

Bởi vì khoảng cách quá xa, Diệp Hoan tạm thời không thể liên lạc với Chiến Thần, cũng không biết nó ở thành phố sống thế nào, có lẽ cô nên dành thời gian vào thành phố thăm Chiến Thần, lỡ như Chiến Thần không quen với cuộc sống thành phố, đưa nó về ở nhà cũng được.

Diệp Hoan vốn không ngờ cuộc sống của Chiến Thần ở thành phố có thể nói là mãn nguyện, quả thực là tìm được ổ vui vẻ, nhận được đãi ngộ siêu tốt.

Chiến Thần cao lớn uy mãnh, màu lông sáng tươi, là một con ch.ó vừa nhìn đã biết là được nuôi siêu tốt, cộng thêm nó thông nhân tính, rất nhanh đã lấy lòng rất nhiều người.

Sau khi nhà họ Kỷ chuyển về đại viện ở, Kỷ Nguyên Sâm và Kỷ Nguyên Trân gặp được rất nhiều bạn tốt trước đây, sau khi bọn trẻ thân với nhau, chúm lại xem chó lớn do Kỷ Nguyên Sâm mang về. Hầu hết trẻ con đều thích động vật; đương nhiên cũng có người vì thấy Chiến Thần uy mãnh, sợ nó cắn, trốn xa xa.

Đám trẻ ngắm Chiến Thần còn chưa đủ, cứ muốn đưa tay sờ mó, sờ lông bóng loáng của nó, thấy dù chúng nghịch thế nào Chiến Thần cũng không nổi quạu cắn người, bọn trẻ càng cảm thấy Chiến Thần đáng yêu, sau đó không thể tém lại, bọn trẻ bắt đầu trộm đồ ở nhà cho Chiến Thần ăn. Hôm nay nhà ai hầm sườn, trẻ con sẽ lén mang tới nửa bát cho Chiến Thần; nhà ai có đồ ăn vặt ngon, bọn trẻ cũng lén lút tặng cho Chiến Thần…

Chiến Thần không phải là con ch.ó bình thường, có một cái dạ dày sắt thép, ăn gì cũng được, sẽ không nảy sinh bệnh tật gì. Cho nên đồ do đám trẻ mang tới, hầu hết đều vào miệng của Chiến Thần. Bọn trẻ thấy Chiến Thần nể mặt chúng, càng thêm thích nó. Đặc biệt là Kỷ Nguyên Sâm, mỗi lần dẫn Chiến Thần ra ngoài, đừng nói uy phong cỡ nào. Cậu ấy vừa về không hề bị nhóm con trai lâu ngày không gặp bài xích, rất nhanh đã được tiếp nhận, vẫn là nhờ công của Chiến Thần.

Các bạn gọi Kỷ Nguyên Sâm ra ngoài đá bóng, còn gọi cả Chiến Thần. Bởi vì Chiến Thần rất thông minh, thế mà có thể giành được bóng, còn biết đá bóng, biết đá bóng vào khung thành mới tính là thắng. Điều này khiến đám trẻ và Kỷ Nguyên Sâm vui như điên, mỗi ngày dẫn Chiến Thần đi dạo đá bóng, còn thú vị hơn chúng thuần túy đá bóng lúc trước, khiến rất nhiều đứa trẻ vây xem hô hào, ngay cả người già người lớn lân cận thi thoảng cũng tới xem Chiến Thần đá bóng…

Trong đại viện ủy viên thành phố có một con ch.ó biết đá bóng, biết sút vào khung thành, Chiến Thần nổi tiếng rồi!

Nói đi nói lại, Diệp Hoan thấy ba sầu muộn làm sao giúp người mất tìm được bò, cô không muốn phiền Chiến Thần chạy tới chạy lui, nảy ra ý giúp ba bói một quẻ.

Diệp Hoan nhân lúc theo ba tìm hiểu kỹ thời gian mất bò, sau đó về phòng bấm tay bói.

Lần đầu tiên giải quyết án giúp ba, nhất định không thể tính sai, cho nên Diệp Hoan trốn trong phòng mình bấm tay. Cô dựa theo ngày và giờ mất bò tính ra hướng bò đang ở, phương hướng đối ứng hướng tây nam, sau đó lại tính ra có một người đàn ông dắt bò đi, hơn nữa bò bị giấu, không dắt đi quá xa. Nếu tìm kiếm kỹ lân cận, có lẽ rất nhanh có thể tìm được.

Diệp Hoan tính cụ thể hơn một chút, bây giờ đại khái bò ở nơi nằm hướng tây nam khoảng một cây số, nếu hôm nay đi tìm, tốn thêm chút sức có thể tìm được, nếu kéo dài hơn thì chưa chắc.

Sau khi Diệp Hoan tính ra kết quả, cô quay lại nói với Diệp Trường Vinh đang cau mày nghĩ cách: “Ba, con biết bò ở đâu, nếu bà tìm theo lời con nói, có lẽ rất nhanh có thể tìm được.”

Diệp Trường Vinh kinh ngạc hỏi: “Hoan Hoan, sao con biết, con nhìn thấy ai dắt bò đi sao?”

Ông tưởng con gái ở cổng nhà mình nhìn thấy có người dắt bò qua, khiến cô nhớ.

Diệp Hoan lắc đầu, nghĩ ngợi, vẫn nên nói thật: “Là con dựa theo cách mà sư phụ dạy, tính ra.”

Diệp Trường Vinh nói: “Cái gì, con nói là tính ra, tính ra kiểu gì? Rốt cuộc con đã theo sư phụ con học những gì rồi, thế mà còn có thể tính ra bò ở đâu?”

Diệp Trường Vinh không nổi giận mà muốn hỏi rõ con gái rốt cuộc đã theo Kỷ sư phụ học được những gì.

Dù sao Diệp Hoan cũng là con gái, nếu thật sự truyền ra tin cô từng học bói toán ở trấn Phượng Hoàng, đoán chừng rất nhanh sẽ tuồn ra đủ loại tin đồn.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 104: Chương 104



Diệp Trường Vinh nghe lời con gái, điều đầu tiên nghĩ tới là lời đồn sẽ ảnh hưởng người khác, truyền tới truyền lui, sẽ truyền đến méo mó, gây nên tổn thương rất lớn cho người khác. Đặc biệt là ở nơi nông thôn hương trấn này, rất nhiều người thích nói chuyện nhà người khác, Diệp Trường Vinh sợ bên ngoài truyền ra tin đồn không hay, sẽ gây nên tổn thương cho con gái. Ông không muốn để người ta biết con gái từng học bói toán, cho rằng con gái là một thần côn gạt người.

Nhưng hiện giờ Diệp Trường Vinh phải hỏi rõ con gái đã học những gì, con gái nhỏ tuổi vô tri, liệu có giấu ông và vợ, theo Kỷ sư phụ học những thứ linh tinh không. Lúc này Diệp Trường Vinh không nhịn được oán trách: Kỷ sư phụ cũng thật là, Hoan Hoan là một bé gái, sao có thể dạy nó học bói toán chứ, nếu truyền ra con gái biết bói toán, sau này còn có thể gả đi không?

Diệp Trường Vinh không nhịn được bắt đầu lo lắng hôn nhân đại sự của con gái, danh tiếng của thần côn, thần bà này thật sự không hay ho gì, đặc biệt là chính phủ không đề xướng mê tín dị đoan. Ài, không ngờ nhất thời không tra rõ, để Kỷ sư phụ luồn lách, dạy con gái học bói toán.

Đương nhiên, Diệp Trường Vinh cũng chỉ nghĩ mà thôi, không dám nói suy nghĩ này ra, nếu không các con sẽ có thể trách ông. Mặc kệ nói thế nào, Kỷ sư phụ thật sự đối tốt với con cái nhà ông, đặc biệt là ra tay rất hào phóng với Diệp Hoan, thường cho cô tiền tiêu vặt; trong tay Hoan Hoan không thiếu tiền, thi thoảng mua đồ dùng cho bọn trẻ, Hoan Hoan trực tiếp chi tiền, như vậy đã gián tiếp tiết kiệm cho ông và vợ, trong lòng Diệp Trường Vinh vẫn biết.

Diệp Trường Vinh từng nói với Kỷ sư phụ, không cho ông ấy cho Hoan Hoan quá nhiều tiền, Kỷ sư phụ lại nói: “Diệp Hoan biết quản tiền, biết tiêu tiền, tiền tôi cho nó là tiền mà người làm sư phụ như tôi nên cho, các người đừng quản quá nhiều, sẽ không làm hư nó đâu…”

Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa có thể nói gì, có thể làm gì. Kỷ sư phụ cho Diệp Hoan tiền tiêu vặt, thậm chí Lý Vệ Hoa không dám quản, nếu bà lấy tiền do Kỷ sư phụ cho Diệp Hoan đi, giống như là bà tham tiền của Kỷ sư phụ, Lý Vệ Hoa không làm được chuyện mất mặt đó, cho nên chỉ có thể coi như không thấy. Sau đó hai vợ chồng thấy quả thực Diệp Hoan biết quản tiền, biết tính toán tiêu tiền mới yên tâm.

Diệp Hoan nói thật: “Sư phụ dạy con rất nhiều thứ, xem tướng, vẽ bùa gì đó đều đã học. Có lẽ mọi người cho rằng là mê tín dị đoan, nhưng thi thoảng vẫn rất có ích. Ba, ba tin con một lần, chiều nay dựa theo hướng con chỉ đi tìm bò, chắc chắn có thể tìm được.”

Lý Vệ Hoa nghe lời của Diệp Hoan, cũng không nhịn được nói: “Hoan Hoan, con gái học bói toán, truyền ra ngoài danh tiếng thật sự không hay, sau này con bớt xem bói ở bên ngoài, đừng để giáo viên và bạn học của con biết…”

Tới lúc đó giáo viên và bạn học sẽ dùng ánh mắt gì nhìn con gái? Lý Vệ Hoa không nhịn được lo lắng cho Diệp Hoan.

Nếu Diệp Hoan biết suy nghĩ của ba mẹ, đoán chừng cũng không quan tâm lắm. Còn mười mấy năm nữa cô mới tới tuổi kết hôn, có người thích hợp thì kết hôn, không có người thích hợp thì độc thân thôi. Một mình ăn no cả nhà không đói, rất tự tại, không cần cả ngày phiền não vì những chuyện vặt vãnh như cơm áo gạo tiền; đương nhiên, kết hôn cũng rất tốt, có thêm một người quan tâm và dựa dẫm, có thể hưởng thụ sự ấm áp của gia đình…

Diệp Hoan: “Ba, mẹ, con sẽ không ra ngoài mở sạp xem bói, đoán chừng rất ít người biết con từng học xem bói, cho nên ba mẹ không cần lo lắng.”

Diệp Trường Vinh: “Được thôi, vậy sau này con bớt dùng bản lĩnh mà con học được lại, đỡ cho bị người khác biết rồi nói lời khó nghe.”

Sau đó ông mới hứng thú với chuyện Diệp Hoan nói bò ở đâu, lắp bắp hỏi: “Hoan Hoan, con cái đó…bói được bò ở hướng tây nam, chuẩn không?”

Diệp Trường Vinh thì thầm trong lòng: cũng không biết Kỷ sư phụ xem bói có chuẩn không, đã dạy cho con gái cái gì rồi, ông không quá tin vào việc xem bói, nhưng thấy con gái chắc nịch, ba làm theo lời con, chắc chắn có thể tìm được bò, ông cũng muốn thử.

Chủ yếu là ôm theo suy nghĩ thử vận, lỡ như tìm được thì sao, không phải đã giúp ích rất lớn sao.

Diệp Hoan tỉ mỉ giải thích với ba làm thế nào bói ra được phương vị mất đồ, nhưng liên quan tới phương vị bát quái và thiên can địa chi, Diệp Trường Vinh chưa từng tiếp xúc, có thể nói là có nghe cũng không hiểu, cuối cùng chỉ có thể nói: “Được, đợi ba dựa theo phương vị con nói đi tìm, nếu không tìm được, chỉ có thể mau chóng gọi điện thoại cho anh Kỷ, xem làm sao đưa Chiến Thần về.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 105: Chương 105



Tuy Diệp Trường Vinh không quá tin con gái học được bản lĩnh thật sự, nhưng lỡ như có thể tìm được thì sao, ông dẫn người đi tìm thử trước, nếu tìm được, vạn sự đại cát; nếu không tìm được, chỉ có thể chứng tỏ con gái không học được tới nơi tới chốn; tuy Kỷ sư phụ biết chút võ, nhưng bản lĩnh bói toán không ra sao.

Diệp Trường Vinh vội tìm bò giúp người ta, ăn cơm xong không ở nhà lâu, rất nhanh đã đi làm. Ông hỏi tiểu Lý trực ban, nói Trần Đại Dũng và Lưu Ngọc Quốc đi điều tra tình hình mất bò vẫn chưa về, ông liền đạp xe đến thôn mất bò.

Diệp Trường Vinh vừa hay tới cổng thôn gặp được Trần Đại Dũng và Lưu Ngọc Quốc, hai người này điều tra xong nơi mất bò, lại tìm hiểu gia đình mất bò có kết thù oán gì ở trong thôn không, mới làm việc xong, định về nhà ăn miếng cơm rồi quay lại tiếp tục giúp tìm bò.

Diệp Trường Vinh tìm hai người hỏi rõ tình hình điều tra, sau đó nói: “Tôi biết được chút tin tức, nghe nói có người nhìn thấy bò bị một người đàn ông dắt về hướng tây nam, chúng ta đi tìm nhà mất bò, bảo họ tìm thêm vài người, cùng nhau đi tìm thử, tìm được sớm, kết án sớm.”

Trần Đại Dũng ủ rũ nói: “Anh Diệp, anh phải cho em và Ngọc Quốc ăn miếng cơm đã, bây giờ hai bọn em đói tới mức bụng kêu ột ột, đợi lát nữa không có sức đi tìm bò.”

Gia đình mất bò giữ họ lại ăn bữa cơm, nhưng công an không thể tùy tiện nhận gì của dân, hơn nữa người ta mất bò chắc chắn tâm trạng không tốt, Trần Đại Dũng và Lưu Ngọc Quốc ngại mặt dày ăn cơm của người ta.

Diệp Trường Vinh nghe vậy, móc ra bốn cái bánh nướng từ trong túi vải: “Biết chắc chắn các cậu đói, một người hai cái, ăn bánh nướng lót dạ trước, đợi tìm được bò rồi cùng về.”

Thế là ba người quay lại nhà bị mất bò, bảo gia đình mất bò tìm thêm mười mấy người, dưới sự dẫn dắt của Diệp Trường Vinh, họ đến núi phía tây nam tìm bò.

“Anh Diệp, người báo tin cho anh nói địa chỉ cụ thể bò xuất hiện không?”

Diệp Trường Vinh lắc đầu nói: “Có thể người ta sợ đắc tội người ta, nói với tôi hai câu đã đi rồi, tôi không kịp hỏi kỹ, chúng ta tìm thử khu này trước.”

Người bói ra phương vị đại khái là con gái ông, nhưng ông không thể nói với bất cứ ai. Lỡ như tìm được bò còn đỡ, nếu không tìm được, không chỉ là vấn đề mất mặt, đoán chừng sợ truyền ra lời khó nghe. Cho nên bất luận ai hỏi, Diệp Trường Vinh đều sẽ không nói rõ sự tình.

Tuy Diệp Trường Vinh nói như vậy nhưng mọi người đều không nghi ngờ ông, ôm theo tâm tư có thể tìm được bò, mọi người cùng lên núi tây nam tìm.

“Có khi nào người trộm bò không dắt bò đi, trực tiếp giấu trong núi không?”

“Có khả năng này.”

Mọi người đều cảm thấy suy đoán này hợp với thông tin mà Diệp Trường Vinh cung cấp nhất, thế là mọi người bắt đầu suy nghĩ người trộm bò sẽ giấu bò ở đâu.

“Người trộm bò giấu bò trong núi, chắc chắn phải cho bò uống nước, tôi cảm thấy vị trí giấu bò có lẽ là nơi có nguồn nước, chúng ta nên tìm ở nơi có nước.”

Người nhiều sức lớn, mỗi người đóng góp suy nghĩ.

“Tôi biết trên núi này ở đâu có nước, đi, đi theo tôi xem thử.”

Lúc nhỏ người này thường lên núi tây nam hái quả dại gì đó, vô cùng quen thuộc với địa hình nơi này, thế là đoàn người theo anh ta đi lên núi.

Trên núi không ít chỗ có nước, có nguồn suối vẫn luôn chảy, hình thành một dòng suối nhỏ có thể chảy rất xa, tìm cực kỳ tốn sức.

Một đoàn người tìm mấy nơi, cuối cùng mới tìm được bò bị mất ở nơi có cỏ có cây, khá hẻo lánh.

Bò đang cúi đầu ăn cỏ, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên “ụm bò” một tiếng, đoán chừng là do nhìn thấy chủ nhân.

Chủ của con bò kích động đi tới kiểm tra bò có lành lặn không, dắt bò không nhịn được v.uốt ve lưng bò, giống như nhìn thấy người thân đã lâu không gặp. Không chỉ là vấn đề mấy nghìn tệ, nuôi bò mấy năm trời cũng có tình cảm, mất rồi vô cùng đau lòng.

“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng tìm được bò.”

“Vẫn là nhờ tin tức do công an Diệp cung cấp chuẩn xác, nếu không không thể tìm được bò nhanh như vậy.”

Người mất bò vội vàng cảm ơn Diệp Trường Vinh.

Trần Đại Dũng nói: “Anh Diệp, xem dáng vẻ bò bị buộc lại, chắc chắn là có người trộm bò dắt tới đây giấu, chúng ta tìm được bò rồi, nên điều tra sâu tìm ra người trộm bò.”

Diệp Trường Vinh nói với mấy hương thân đi tìm bò: “Các người dắt bò đi con đường bí mật một chút, tốt nhất đừng để người khác nhìn thấy bò đã được tìm thấy, quay về cũng đừng nói gì. Chúng tôi canh ở đây, xem thử có thể tìm được người trộm bò không.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 106: Chương 106



Chủ nhân con bò lặng lẽ dắt bò nhà mình về, bạn bè thân thiết giúp tìm bò đều che giấu sự thật đã tìm được bò.

Diệp Trường Vinh bảo Lưu Ngọc Quốc quay về đồn báo tin, nói đã tìm được bò, ông và Trần Đại Dũng ở lại canh trộm.

Hai người tìm nơi kín đáo trốn vào, Trần Đại Dũng ghé tới bên cạnh Diệp Trường Vinh, không nhịn được hỏi: “Anh Diệp, ai báo tin cho anh, nói bò được giấu ở đây?”

Ông ta vô cùng tò mò là ai tinh mắt, lại vừa hay nhìn thấy có người dắt bò đi. Chỉ là người báo tin sao lại không tìm tới ông ta và Ngọc Quốc báo tin mà tìm anh Diệp chứ, lẽ nào người báo tin quen anh Diệp. Điều này cũng có khả năng, đồng nghiệp ở đồn công an bọn họ hầu hết xuất thân từ xung quanh trấn Phượng Hoàng, quen anh Diệp cũng không lạ gì.

Diệp Trường Vinh lại từ chối nói: “Nếu đã tìm được bò rồi thì đừng nhắc tới người báo tin, bớt cho truyền ra bị người trộm bò báo thù.”

Trần Đại Dũng chưa hết hi vọng còn muốn nghe ngóng: “Anh Diệp, anh còn không hiểu em sao? Em tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu với ai, anh cứ nói em biết đi.”

“Không được, tôi đã hứa với người ta không thể tiết lộ, tuyệt đối sẽ không nói với cậu nửa câu. Tôi là vì nghĩ cho an toàn của người báo tin, cậu đừng hỏi nữa.” Diệp Trường Vinh có thể nói ra chuyện con gái cung cấp tin tức sao, đương nhiên không thể. Đợi bắt được người trộm bò, lỡ như truyền ra chút phong thanh, bị người trộm bò hoặc người nhà người đó biết rồi báo thù con gái thì phải làm sao.

Tuy đã kịp thời tìm được bò, nhưng Diệp Trường Vinh vẫn bán tín bán nghi với những gì con gái học, không nhịn được cảm thấy đây có thể không phải là con gái thật sự có bản lĩnh bói ra được, có thể là trùng hợp tìm được bò thôi.

Trần Đại Dũng thấy anh Diệp có c.h.ế.t cũng không chịu nói cho ông ta biết, mới thôi hi vọng truy hỏi tiếp.

Diệp Trường Vinh đã mang bánh nướng cho Trần Đại Dũng nhưng lại không mang nước, Trần Đại Dũng canh một lúc, cảm thấy vô cùng khát, bèn đến nguồn suối lân cận tìm nước uống, để lại một mình Diệp Trường Vinh canh ở đó.

Lúc này đã tới hai ba giờ chiều, chính là lúc trời nóng nhất, trên núi có bóng râm che chắn, không quá nóng, còn lại một mình Diệp Trường Vinh, trở nên càng nhàm chán.

Không ngờ vào lúc này, ở gần đó truyền tới tiếng bước chân loạt soạt. Mới đầu Diệp Trường Vinh còn tưởng là Trần Đại Dũng về, nhưng rất nhanh ông phát hiện, tiếng bước chân từ một hướng khác truyền ra, thế là Diệp Trường Vinh nấp vào, lặng lẽ quan sát có phải tên trộm bò tới không.

Diệp Trường Vinh: Trần Đại Dũng đi thật không đúng lúc, có thể là trộm tới rồi. Tốt nhất lúc này Đại Dũng đừng xuất hiện, đề phòng kinh động tới tên trộm.

Diệp Trường Vinh quan sát thông qua kẽ lá, người tới lại là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, dáng người gầy nhom, không quá cao, tướng mạo hơi xấu xí, có cái mũi to không nói, tai rõ ràng có hơi dị tật, tai trái giống như thiếu mất một nửa, trông có vẻ là tàn tật bẩm sinh.

Diệp Trường Vinh không lập tức đi ra bắt người mà quan sát một lúc, chỉ thấy người tới đảo quanh cái cây lớn, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ể, mình nhớ mình buộc bò ở đây mà, bò đâu, ai dắt đi rồi?”

Người tới dạo một vòng, không phát hiện bò, càng không chú ý tới Diệp Trường Vinh đang trốn gần đó, tức giận hừ hừ ở đó mắng: “Ông đây khó khăn lắm mới dắt được một con bò vô chủ về, tên quỷ thiếu đạo đức nào lại thuận tay dắt đi rồi? Để tao bắt được tao đánh chết!”

Diệp Trường Vinh nghe người này nói, xác nhận đây chính là kẻ trộm bò, ông sợ kẻ trộm nhìn thấy mình sẽ chạy loạn xuống núi, khó bắt, ông lặng lẽ trốn đi, lát nữa từ phía sau chế phục người trộm bò.

Người trộm bò phản ứng hơi trì độn, đợi khi Diệp Trường Vinh bắt gã, đeo còng tay cho gã, gã còn mắng: “Tên khốn nào tập kích tao…”

Vốn dĩ Diệp Trường Vinh muốn hỏi quá trình trộm bọ cụ thể, và vì sao gã trộm bò. Nhưng dường như tên trộm này đầu óc có vấn đề, không trả lời câu hỏi của Diệp Trường Vinh, ra sức kêu la đòi thả gã ra, miệng còn mắng chửi, thái độ vô cùng ngông cuồng.

Biết Trần Đại Dũng về, tên trộm bò cũng không ngoan ngoãn khai hành vi phạm tội, Diệp Trường Vinh định dẫn gã về thẩm vấn.

Trần Đại Dũng nhìn người bị bắt hỏi: “Anh Diệp, em rời đi một lúc, anh đã bắt được trộm rồi, chính là người này sao?”

“Chắc là anh ta, vừa nãy anh ta còn tìm bò.”

“Anh Diệp, nếu đã bắt được người, chúng ta mau về thôi.”

Thế là hai người dẫn tên trộm bò về thôn mất bò, bởi vì xe của họ để ở đó, còn phải đạp về.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 107: Chương 107



“Đây không phải là tên ngốc ở thôn bên cạnh sao, là anh ta trộm bò?”

Trần Đại Dũng vội hỏi: “Mọi người biết người này?”

“Biết, anh ta là người của thôn Đại Thạch, đầu óc không minh mẫn, cũng chưa cưới vợ, cả ngày lông bông khắp nơi…”

Đợi Diệp Trường Vinh và Trần Đại Dũng nghe thôn dân kể về tên trộm bò, đã đoán ra vì sao người này trộm bò.

Tên ngốc tới đồn công an, nhìn thấy rất nhiều người đội mũ liền tê tay, ngoan ngoãn khai quá trình trộm bò. Gã chỉ là thấy bò buộc ở đó không ai trông, nhất thời quỷ sai ma khiến dắt bò đi. Tên ngốc là một kẻ ngốc nửa vời, vẫn có chút tâm cơ, biết giấu bò trên núi, muốn đợi qua một thời gian không ai tìm bò nữa sẽ lén lút dắt bò tìm chỗ bán.

Sau khi kết án, Diệp Trường Vinh về nhà, ông hỏi Diệp Hoan một số vấn đề liên quan tới huyền học. Không hỏi không biết, vừa hỏi đã giật mình. Diệp Trường Vinh thông qua tìm hiểu mới biết mấy năm nay con gái đã theo Kỷ đạo trưởng học được rất nhiều thứ. Tuy ông không biết tri thức huyền học có linh nghiệm toàn bộ không nhưng ông biết quả thực thân thủ của con gái đã được luyện rất tốt.

Trước đây Diệp Trường Vinh chỉ biết con gái theo Kỷ sư phụ học võ, nhưng không biết rốt cuộc học đến mức độ nào, dù sao thì Diệp Trường Vinh chỉ biết cô lợi hại hơn hai đứa con trai. Thi thoảng Diệp Đông và Diệp Nam cũng tìm ba luyện võ, nhưng vì sức của chúng còn yếu, đều không đánh lại Diệp Trường Vinh.

Bây giờ Diệp Trường Vinh mới muốn biết rốt cuộc con gái lợi hại cỡ nào, ông đề ra để con gái tấn công ông, muốn thử thân thủ của Diệp Hoan. Kết quả nghĩ cũng biết Diệp Hoan vận dụng nguyên khí trong cơ thể dễ dàng đánh ngã Diệp Trường Vinh.

“Hoan Hoan, những gì con học khác với những gì em trai con học à?”

“Chắc chắn rồi, bởi vì con khá có thiên phú, sư phụ mới nhận con làm đồ đệ. Con luyện công pháp đạo gia, có thể luyện ra nguyên khí, bây giờ thân thủ của con đã rất lợi hại. Nếu con dùng nguyên khí trong cơ thể, kiểu giống như ba, con có thể đồng thời đánh ngã tận mấy người.”

“Còn có thể luyện ra nguyên khí?” Diệp Trường Vinh không nhịn được hỏi: “Hoan Hoan, con xem thử ba có thể luyện không?”

Diệp Trường Vinh cũng rất có hứng thú với học võ, nhưng Kỷ sư phụ lấy lý do tuổi của ông vượt quá tuổi học võ, không dạy ông luyện võ. Diệp Trường Vinh đã học được mấy chiêu thức Kỷ sư phụ từng dạy từ chỗ hai đứa con trai. Dù sao Kỷ sư phụ đã nói, thứ ông ấy dạy cho Diệp Đông Diệp Nam bọn họ đều là chiêu thức bình thường, ai học cũng được.

Bây giờ Diệp Trường Vinh thấy con gái thân thể còn nhỏ đã dùng được thứ gọi là nguyên khí, sức bạo phát kinh người, thế mà có thể đánh ngã mấy người như ông, không khỏi nổi hứng muốn học.

Chỉ thấy Diệp Hoan lắc đầu nói: “Ba, ba giống với Đông Đông, Nam Nam, tư chất bình thường, không có thiên phú học đạo pháp, nếu không sư phụ đã nhận mọi người làm đồ đệ rồi. Nhưng sư phụ đã cho con bí kíp học võ khác, con tìm cho mọi người vài quyển, mọi người xem thích hợp luyện loại nào, nói không chừng luyện một thời gian sẽ có thể luyện ra nội lực.”

Diệp Đông và Diệp Nam: “Ba, nếu ba có thiên phú thì bây giờ học cũng muộn rồi.”

Diệp Trường Vinh: “Thằng nhóc thối, chỉ biết đả kích ba!”

Mặc kệ thế nào, luyện võ có thể cường thân tráng thể, nếu người nhà nguyện ý luyện, Diệp Hoan sẽ nguyện ý hỗ trợ. Bởi vì bí kíp võ học bình thường để trong không gian cũng lãng phí, chi bằng lấy ra cho người nhà dùng.

Diệp Hoan về phòng mình, lấy ra vài quyển bí kíp võ học đã sớm chuẩn bị trong không gian đưa cho ba.

Diệp Trường Vinh lập tức lấy bí kíp đi nghiên cứu, Diệp Đông và Diệp Nam cũng vô cùng hứng thú với thứ gọi là bí kíp võ học, mong mỏi theo sau ba, muốn thể hiện phong thái bí kíp.

“Ba, ba đừng đi vội, con còn có chuyện nói với ba.” Diệp Hoan thấy ba định đi, gọi ông lại.

Diệp Trường Vinh không nhịn được lẩm bẩm trong lòng, không phải con gái đã giấu giếm chuyện lớn hơn chứ?

“Hoan Hoan, con còn có chuyện gì?”

Diệp Hoan: “Ba, đợi hết kỳ nghỉ hè, không phải con và Đông Đông Nam Nam sẽ vào thành phố học sao, chú Kỷ cho chúng con tới trung học Thực Nghiệm học…”

Diệp Trường Vinh vừa nghe chuyện đi học mới yên tâm, chỉ là ông yên tâm quá sớm, bởi vì con gái ném cho ông một tin tức cực kỳ “động địa”.

Diệp Hoan tiếp tục nói: “Sư phụ đã mua cho con căn nhà ở gần trung học Thực Nghiệm, như vậy chúng con đến học, không cần ở nhà chú Kỷ nữa.”

Diệp Trường Vinh không nhịn được cao giọng hỏi: “Cái gì, sư phụ con mua cái gì cho con? Là nhà?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 108: Chương 108



Nghe thấy Kỷ sư phụ mua nhà ở cho con gái, trong lòng Diệp Trường Vinh không khác gì xảy ra động đất cấp 10, sập đổ triệt để, tâm trạng của ông khó hình dung được.

Đợi khi ông thực sự nhìn thấy sổ đỏ do Diệp Hoan đưa cho ông xem, tư vị trong lòng: Kỷ sư phụ đối với con gái tốt thật, thế mà lại nỡ chuẩn bị nhà cho con gái. Nghĩ kỹ lại, người làm ba như ông, đúng ra là một người ba nuôi, sau này cùng lắm cho con gái học đại học, còn không định mua nhà cho con gái.

Mấy năm qua, Diệp Trường Vinh ít nhiều hiểu được Kỷ đạo trưởng, biết ông ấy tặng nhà, cho dù mình từ chối, ông ấy cũng sẽ không lấy lại, chỉ có thể đợi Kỷ đạo trưởng quay lại bày tỏ cảm ơn trước mặt ông ấy.

Kỷ đạo trưởng đối tốt với Diệp Hoan, tương đương gián tiếp giúp Diệp Trường Vinh, giảm nhẹ gánh nặng cho ông.

Trước đây Diệp Trường Vinh nghĩ chỉ cần con gái đỗ vào một trường đại học tốt, được sắp xếp một công việc tốt, dĩ nhiên đơn vị sẽ cấp nhà cho ở. Nhưng nhìn từ thay đổi trong mấy năm qua, ngày càng nhiều doanh nghiệp nhà nước đóng cửa, công nhân lần lượt mất việc, chỉ sợ sau này rất nhiều người không giữ được công việc ổn định, đơn vị đều đóng cửa, dĩ nhiên nhà càng đừng nên nghĩ tới.

Cho nên sau này nếu tốt nghiệp đại học xong không được sắp xếp tới đơn vị tốt, quả thật mình phải cân nhắc mua nhà, nếu không sau này các con kết hôn sẽ sống ở đâu, dù sao thì tiểu viện này không thể ở hết được. Hơn nữa sau này có thể các con sẽ đi làm ở thành phố, xem ra phải nghĩ cách chuẩn bị nhà ở thành phố cho chúng mới được. Vẫn là Kỷ sư phụ có mắt nhìn, thế mà đã sớm chuẩn bị nhà cho Hoan Hoan, sau này không sợ đi làm ở thành phố không có chỗ ở nữa…

Diệp Trường Vinh nhìn sổ đỏ, không khỏi suy nghĩ sâu xa. Với chút tiền tích lũy của ông và vợ, có lẽ không đủ mua nhà ở thành phố, may mà trong tay có vàng bạc do các con đào được, hay là đổi thành tiền mua nhà? Nhưng mua nhà là chuyện lớn, phải hỏi anh Kỷ trước rồi quyết định.

Qua một lúc, Diệp Trường Vinh nói với con gái: “Hoan Hoan, nếu sư phụ con đã cho con thì con cứ nhận đi. Kỷ sư phụ đối xử với con tốt như vậy, sau này con phải hiếu thuận với ông ấy, tới phụng dưỡng ông ấy…”

Diệp Trường Vinh hậu tri hậu giác hỏi một câu: “Hoan Hoan, chuyện lớn như vậy, sao con không nói với ba sớm?”

Diệp Hoan: “Lúc sư phụ mới đi, tâm trạng của con không tốt nên quên mất.”

Được thôi, con gái vẫn là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, không thể trông mong cô xử lý ổn thỏa chu toàn như người lớn được. Diệp Trường Vinh nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu đã có nhà ở, vậy thì càng tốt, nếu các con nghỉ không về được, có thể ở nhà sư phụ con mua cho, đừng đến làm phiền nhà chú Kỷ.”

Liên quan tới chuyện ba đứa nhỏ vào thành phố học, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa bàn bạc rồi quyết định, định bình thường cho ba đứa ở trường, nếu nghỉ có thể về nhà, nếu thực sự không về được, chỉ có thể phiền nhà họ Kỷ chăm sóc.

Nhưng Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa không phải người thích chiếm hời, quyết định không có quan hệ thân thích với nhà họ Kỷ, càng ngại làm phiền người ta, cho nên Kỷ sư phụ cho nhà, Diệp Trường Vinh cảm thấy ông ấy đã giúp đỡ rất nhiều. Nếu ba đứa con không về được thì có thể ở căn nhà đã mua, dù sao chúng cũng biết nấu cơm, cùng lắm cho chúng ít tiền, để chúng tự mua đồ nấu ăn.

Nếu như thế, chỉ cần Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa dành thời gian đi thăm các con, cho chúng tiền sinh hoạt là được. Đương nhiên, như thế họ đã hưởng ké của Kỷ sư phụ, sau này phải đối xử tốt hơn với Kỷ sư phụ mới được, Diệp Trường Vinh khắc ghi trong lòng, định lúc đưa các con vào thành phố học, hỏi thử tình hình học nghỉ trong thành phố, nếu không được thì sắm nhà cho các con, đỡ cho đến không có chỗ nghỉ ngơi.

Tóm lại, Diệp Trường Vinh cảm thấy Kỷ sư phụ cho con gái nhà, không phải là của Kỷ sư phụ, chính là của con gái, dù sao cũng không phải của mình, chi bằng tự mua nhà ở thoải mái hơn. Ông đã có suy nghĩ mua nhà.

Buổi tối, Lý Vệ Hoa lẩm bẩm với chồng: “Hoan Hoan bái một sư phụ này, đúng là hời to, sau này chúng ta không cần chuẩn bị sính lễ cho nó, chỉ riêng đồ sư phụ nó cho đã đủ rồi.”

Nói thật, thấy Diệp Hoan nhận được nhà do sư phụ tặng, ngoài vui ra, Lý Vệ Hoa khó trách sẽ nghĩ nhiều, nếu là sư phụ của các con trai thì tốt biết mấy, như thế người được lợi là con trai rồi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 109: Chương 109



Chung quy con trai mới là thịt trên người Lý Vệ Hoa rơi xuống, trong lòng bà vẫn thiên vị con trai mình hơn. Chỉ là trước đây bởi vì vàng bạc do Chiến Thần đào được, Lý Vệ Hoa cũng định để cho con trai nhiều hơn, phần ít để cho Diệp Hoan. Lý Vệ Hoa luôn cảm thấy dù sao Diệp Hoan cũng không phải con ruột, nuôi lớn Diệp Hoan, không bạc đãi cô đã được coi là rất tốt rồi. Trong những việc quan trọng, Lý Vệ Hoa chắc chắn sẽ hướng tới con trai nhiều hơn, dù sao con gái cuối cùng sẽ phải gả đi, huống hồ Diệp Hoan còn không phải con ruột.

Sao Diệp Trường Vinh có thể không hiểu tâm tư của người bên gối, ông nói: “Tốt xấu đã nuôi Hoan Hoan rất lâu rồi, còn có thể không cho con chút của hồi môn sao, chuyện này sau này rồi tính.”

Sư phụ mà Hoan Hoan bái giữa đường đã tặng nhà, cho dù họ là ba mẹ nuôi, nhưng không bỏ ra cái gì, để Hoan Hoan tay không xuất giá? Việc này có hơi quá đáng. Diệp Trường Vinh định dùng vàng bạc đổi tiền mua nhà, phải mua cho Hoan Hoan một căn.

Diệp Trường vinh là đàn ông, con người rộng lượng hơn, ông đã sớm coi Diệp Hoan là con ruột. Ở trong mắt ông, vàng bạc là bởi vì Chiến Thần mới tìm được, nếu không phải Diệp Hoan nuôi Chiến Thần, nhà họ không có tài vận ttoos như vậy. Nếu chia đều, nói ra Đông Đông và Nam Nam vẫn chiếm hời của Hoan Hoan.

Phần lớn mọi việc Lý Vệ Hoa đều nghe chồng sắp xếp, nói xong bà không nói gì nữa, mà bỗng nhiên nhắc tới một chuyện: “Em nhớ lúc anh nhặt Hoan Hoan, bên trong có một sợi dây la bàn gỗ, khi đó em hỏi đây là thứ gì, anh nói trông giống như la bàn thu nhỏ…Trường Vinh, anh nói có phải mẹ ruột của Hoan Hoan cũng là thầy bói không, nếu không sao Hoan Hoan có thiên phú, khiến Kỷ sư phụ nhận nó làm đồ đệ; nếu không ai lại làm một sợi dây la bàn đeo, trông rất kỳ quái.”

Diệp Trường Vinh cũng từng suy nghĩ chuyện này, ông cảm thấy vợ nói có lý lẽ nhất định, nhưng rốt cuộc là như thế nào, vẫn phải gặp được mẹ ruột của Hoan Hoan mới biết.

Diệp Trường Vinh: “Hình như có khoảng thời gian Hoan Hoan đeo sợi dây? Phải dặn dò con, thứ đó là do mẹ ruột nó để lại, nó đừng có xem nhẹ, làm mất.”

Lý Vệ Hoa: “Còn cần anh lo? Em đã sớm thấy Hoan Hoan không còn đeo nữa, hỏi thử, nó nói giáo viên trường không cho đeo trang sức nên cất rồi, đợi sau này rồi đeo.”

“Ồ, là như vậy à, anh sợ nó làm mất. Em dặn dò nó thêm một câu, chỉ cần không mất là được.”

“Được, ngày mai em nói với con một tiếng.”

Hai vợ chồng nói tới đây, rất nhanh đi vào mộng đẹp.

Nếu đã có nhà, ba đứa con chắc chắn có thể vào thành phố học, đợi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa dành thời gian nói chuyện này với ba mẹ, ở nhà họ Diệp dấy lên một làn sóng. Vì chuyện này, con gái đã gả đi là Diệp Trường Ninh, Diệp Trường Tĩnh biết tin đều quay về thôn Ngọc Tuyền.

Chuyện này đối với nhà họ Diệp mà nói là đại sự, Diệp Trường An – người có thành tựu nhất nhà họ Diệp chẳng qua chỉ lăn lộn ở huyện thành, còn chưa tới thành phố, ba đứa trẻ lại có thể vào thành phố học, cả nhà biết được đều vô cùng kinh ngạc.

Diệp Trường Vinh giải thích lý do cho ba đứa con đi học với ba mẹ anh chị em, mọi người đều cho rằng ba đứa nhỏ nhờ phúc của Kỷ trấn trưởng hàng xóm mới có thể vào thành phố học cấp hai, dù sao thì trường là do Kỷ trấn trưởng tìm giúp. Diệp Trường Vinh đã che giấu đại boss sau màn là Kỷ sư phụ, dù sao thì lai lịch của Kỷ sư phụ có hơi khó giải thích, ông sợ nói nhiều sẽ khiến người nhà nghĩ nhiều nên không nhắc.

Mọi người đều vui vì ba đứa trẻ có thể vào thành phố học, khen thưởng cho chúng rất nhiều.

Bà nội Diệp vui mừng không khép được miệng: “Hoan Hoan, Đông Đông và Nam Nam thông minh, nếu không cũng không thể khiến Kỷ trấn trưởng hao tâm tổn sức chuyển trường cho chúng.”

Ông nội Diệp cười lộ đầy nếp nhăn trên mặt: “Chứ gì nữa, các cháu vào thành phố chăm chỉ học hành, đừng khiến gia đình mất mặt. Nghe nói thành phố dạy tốt, sau này các con thi vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, chuyển vào thành phố sống, cũng đón ông và bà cháu đi mở mang sự phồn hoa trong thành phố…”

Bác gái, còn có cô cả Diệp Trường Ninh của Diệp Hoan thuần túy là vui cho ba đứa, cảm thấy chúng vào thành phố học càng nắm chắc đậu đại học.

Nhưng Diệp Trường Tĩnh đã gả vào huyện thành, vừa sinh con trai, còn có thím ba của Diệp Hoan lại được voi đòi tiên, đứng núi này trông núi nọ.
 
Back
Top Bottom